1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô nàng giả nai của tổng giám đốc sói - Ni Nam Đê Ngữ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 10.


      Vào ở nhà họ được năm ngày, bất tri bất giác tôi thấy thực tàn khốc!

      Nhà họ phải là nhà giàu có thâm sâu như biển, mà là ổ sói cực kỳ nguy hiểm.

      Tam thiếu họ thực tế, hoàn toàn triệt để, lập luận sắc sảo, vô cùng khốn kiếp! Bạch Xảo Dĩnh gọi rời giường, tìm tôi nổi đóa, còn ra lệnh cưỡng chế tôi, được để người khác làm thay công việc của mình.

      Tôi chọc nổi , nhưng, điều này cũng có nghĩa là tôi chấp nhận áp bức, học sinh tiểu học cũng biết khi bị khi dễ tìm giáo viên mach lẻo, tại sao tôi thể bắt chước chứ?

      Nhưng mà, thái độ của bà nội làm tôi ấm ức có cách nào kìm nén được, bà thiên vị cháu mình, còn mang việc tôi bị Tam thiếu họ áp bức và phản kháng ra đùa giỡn như trẻ con. Trời thương xót, có con cái nhà ai những bị khi dễ mà còn bị mang ra đùa giỡn - xui xẻo như tôi ?

      phải chỉ gọi rời giường, bưng trà rót nước cho , còn phải chuyện, kể chuyện cười cho vui vẻ, lại , Ngài xem tôi là diễn viên tấu hài à?

      Tố cáo được, tôi chỉ có thể lấy cứng đối cứng, tôi nhìn Tam thiếu : "Tôi lấy tiền lương của , ngay cả cho núi vàng, tôi cũng làm, đây phải là công việc đơn giản mà ai cũng có thể làm."

      Sau đó, cười: " làm cũng phải làm!"

      Tôi giận: "Tại sao? Tôi bị bán cho à?"

      " có, chỉ là, khi bị nhốt ở nhà vệ sinh nữ từng đồng ý tôi phải nghe nấy, quên nhanh như vậy chứ? Quên cũng sao, chỉ cần nhớ, tôi trừng phạt thế nào là được."

      Tôi kinh hoảng, cực kỳ hoảng sợ, : "Đó là đùa giỡn, sao có thể coi là chứ?"

      khinh thường nhìn tôi, cười như cười, : "Tôi đùa giỡn mới là đùa giỡn, bây giờ, tôi phải!"

      Tôi thua trận, gương mặt đau khổ tránh vào góc tường trồng nấm, tôi biết tôi sai rồi! Về sau tôi bao giờ tốt bụng lung tung nữa, ai có thể đem thời gian quay ngược trở lại? Để tôi biến thành con dâu nuôi từ bé!

      Ông trời đối với việc sám hối của tôi khinh thường ngoảnh lại, cho nên, cuộc sống của tôi vẫn còn tiếp tục trong khổ nạn.

      Sáng sớm hôm sau, tôi đứng ngoài cửa phòng Tam thiếu trước nửa giờ để lấy dũng khí, nhưng đáng tiếc, hai chân nhất định nghe sai bảo, chuẩn bị tâm lý, Bạch Xảo Dĩnh xuất .

      Tôi kéo cứu tinh lại, lắp bắp : "Chị Bạch, chị có thể chỉ tôi làm sao bị Thiên Lôi chém ?"

      Bạch Xảo Dĩnh chỉ cười , bàn tay trắng nõn lắc lắc cái chìa khóa cửa. Sau đó mở khóa, đẩy cửa, bước vào trong, làm liền mạch.

      Trong phòng yên tĩnh, thời gian trôi qua từng giây từng phút, tinh thần tôi thấp thỏm nấp cạnh cửa, sau khoảng năm phút đồng hồ, Bạch mỹ nữ thản nhiên ra, nụ cười tắt : "Tỉnh."

      Tôi ôm lấy cánh tay của ấy: "Chuyên nghiệp, có thể truyền thụ kinh nghiệm ?"

      lắc đầu bí , bước chân nhàng xuống lầu, tôi gãi gãi mặt, nghiêng đầu nhìn vào phòng, trong lòng suy nghĩ, sao ấy lại làm được.

      "Bách Khả! nhất định phải chết!" Chợt tiếng rống giận dữ vang dội cả biệt thự họ , lượng xông thẳng lên trời, khiến hơn vạn con chim sợ quá bay mất.

      Trong nháy mắt, tôi lấy tốc độ như trong truyện manga, vèo — vèo — vèo, ba bước ngoặt, đến phòng khách lầu .

      "Bách Khả, tới ăn điểm tâm." Bà nội hiền lành khẽ gọi.

      "Cháu no rồi, các người cứ từ từ ăn." Tôi nhấc cặp sách lên, vèo — vèo — vèo, liên tục mấy bước ngoặt đến bên ngoài nhà để xe.

      Mà người bỏ rơi tôi, hai em sau khi hãm hại tôi, liền bất nghĩa biến mất cả ngày, nhìn tài xế dặn dò hôm nay mọi người dùng xe như thế nào. Thấy bộ dáng tôi giống như bị quỷ đuổi theo, cười rất vui vẻ.

      "Tam Thiếu lại nổi đóa." Thiên Hoa .

      Thiên Vũ lắc đầu: "Lại giận chó đánh mèo rồi."

      "Hai đều biết sao, tiểu nhân!" Tôi hừ hừ giận dữ, trợn mắt nhìn hai người cái, rồi nắm cánh tay người tài xế giống như gặp lại người thân: “Chú Lưu, đưa cháu học trước được ?"

      Nhà họ ở nơi có phong cảnh tuyệt đẹp, là khu nhà giàu Địa Linh Nhân Kiệt, mặc dù nơi này có nhiều ưu điểm, nhưng với tôi cũng là khuyết điểm duy nhất—— nó thực cách trường học quá xa, bên ngoài ngay cả trạm xe buýt cũng có.

      "Tôi phải đưa Bạch đến trường học." Chú Lưu khổ sở .

      Tôi cúi đầu, cảm xúc nổi lên, ngẩng đầu, giả vờ diễn trò: "Chú Lưu, chú giúp cháu chút , cháu có chuyện rất gấp phải tới trường học sớm, tới trễ bị trừ điểm, chú nhẫn tâm nhìn cháu bị nợ môn sao? Chú nhẫn tâm nhìn cháu bị lưu ban sao? Chú nhẫn tâm sao?"

      Chú Lưu lau mặt, giật mạnh cửa xe ra: "Lên xe! Ai muốn ngăn tôi đưa Bách Khả học bước đến."

      Tôi mừng như điên, nhanh chóng chui vào, sau khi xe khởi động, tôi nhẫn nhịn được nữa bèn vụng trộm ngoái đầu lại nhìn cái.

      Chỉ thấy, người họ nào đó tới trễ bước cắn răng nghiến lợi, đứng bên cạnh Thiên Vũ và Thiên Hoa, dường như phát tôi nhìn, giơ tay chỉ chỉ tôi, sau đó làm động tác cắt cổ.

      Tôi giật mình quay người lại, lớn tiếng thúc giục: "Chú Lưu, lái nhanh chút!"

      "Ngồi cho vững." Chú Lưu dặn dò tiếng, rồi nhấn cần ga cái, xe lấy tư thái đặc hiệu vọt ra khỏi biệt thự họ .

      Thiên Hoa chú Lưu là tài xế điêu luyện, nhưng ta lại cho tôi biết, tài xế lão luyện này là tay đua xe, có lẽ là bị cuộc đua F1 phát trong radio khích lệ, thêm phần đường xá quá tốt, chú Lưu dường như hưng phấn như trể em cưỡi ngựa.

      Trong thời khắc xe vừa ngừng lại kia, việc trước tiên tôi làm chính là xông ra ói, tối hôm qua bị Tam thiếu làm cho tức giận chưa ăn thứ gì, sáng sớm ngay cả nước gạo cũng có, tôi chỉ có thể ra sức nôn khan.

      "Sao thế. . . . . . Tôi lái quá nhanh sao?" Chú Lưu gượng cười hỏi.

      Tôi vô lực lắc đầu: "Ngài bay quá thấp."

      Chú Lưu ngây ngô vò đầu : "Tôi nghĩ thể làm trễ nãi việc đưa đến trường, cẩn thận chạy quá nhanh rồi."

      Đây chính là tự mình chuốc lấy cực khổ phải ?

      Tôi vô lực mỉm cười: "Bất luận như thế nào, cháu cũng cám ơn chú, quay về nên chậm chút, chú ý an toàn."

      " có chuyện gì, Tiểu Lý có ở đây, tôi phải đón Bạch, nhanh học thôi." Chú Lưu đưa cho tôi chai nước suối, sau đó vào xe, xe quay đầu tư thế rất đẹp, hòa nhập vào dòng xe đường.

      Tôi sợ hãi lau mồ hôi lạnh trán, mệt mỏi bước vào công trường. Sáng sớm "Ngoạn mục" kinh tâm động phách này, phải người bình thường nào cũng có thể tiếp nhận được.

      "Tiểu Bách Khả." Sau lưng chợt truyền đến giọng quen thuộc.

      Tôi cất bước bỏ chạy, mặc dù mới vừa bị chuyến xe chạy cực nhanh vừa rồi hành hạ khiến tay chân mềm nhũn, nhưng nếu bị người truy đuổi, tôi vẫn còn chạy rất mau.

      Rốt cuộc, người truy đuổi đó bị bỏ rơi, tôi ngồi ở khan đài ở sân tập thể dục thở dốc từng ngụm từng ngụm, có lẽ cụm từ thở hổn hển chính là hình dung tình trạng của tôi giờ.

      Bỗng dưng, móng vuốt thon dài đè vào bờ vai của tôi: "Bách Khả, sao cậu chạy nhanh thế?"

      Tôi ngạc nhiên ngước mắt nhìn, khó có thể tin nhìn chằm chằm người truy đuổi tôi:"Cậu từ đâu chui ra thế?"

      Ninh Vũ mệt mỏi khoát khoát tay, đặt mông ngồi ở bên cạnh tôi: “Chạy theo cậu, cậu vẫn chưa trả lời, sao cậu lại bỏ chạy?"

      "Tránh cậu!"

      "Làm gì tránh tôi?"

      "Sợ bạn cậu đuổi giết tôi."

      "Tôi có bạn ."

      Tôi giận: "Chẳng lẽ tôi bị quỷ nhốt trong nhà vệ sinh nữ hả?"

      "Là ta ăn dấm lung tung, tôi chưa từng thừa nhận thân phận của ấy. Lại , tôi phải xin lỗi với cậu rồi sao?"

      "Đây phải là trọng điểm sao? Còn nữa, tôi tôi tha thứ cho cậu sao?"

      "Đừng hẹp hòi như vậy" đập mạnh vào vai tôi giống như em, tránh nặng tìm : "Xế chiều hôm nay có trận bóng rổ, cổ động cho tôi ."

      "Tôi thấy cậu tức giận còn chưa đủ, đánh lại nữa nổ tung mất." Tôi hất móng vuốt của cậu ta ra, nhấc cặp sách lên.

      lập tức đuổi theo, biểu tình nghiêm túc ra vẻ sám hối: "Bách Khả, đừng nóng giận. Tôi bảo đảm có lần sau."

      "Cam đoan của cậu là điều thể tin nhất."

      "Nào có?"

      " có sao? Để tôi nhớ lại chút, trong đợt thi học kỳ trước, cậu gọi tôi đến tiệm trà sữa làm cùng với cậu, cũng bảo đảm giúp tôi học tập, để cho tôi bị nợ môn, kết quả?"

      cười chán ngắt: "Đó là ngoài ý muốn, tôi nghĩ mình lại bận rộn như vậy, phải cố tình thả “chim bồ câu” cậu."

      "Ngoài ý muốn? Ba tháng trước, cậu còn tiền, ngày ngày theo tôi ăn chực, đem tôi ăn tới nghèo luôn, lần này, cậu cảm động đến rơi nước mắt, cũng bảo đảm, học kỳ sau tiền cơm do cậu bao, kết quả?"

      ra sức gãi đầu gãi tai: "Tôi cũng cố ý, ai bảo đối diện tiệm trà sữa vừa đúng lúc mở ra tiệm chơi game? Tôi động lòng. . . . . ."

      "Liền đem tiền ăn của hai ta qua chơi game, để cho tôi gặm nửa tháng mì ăn liền!" Tôi bi phẫn “hừ” tiếng: "Đừng thêm gì nữa, tôi nhìn thấu cậu rồi, cậu chính là tên hồ đồ, đôi với làm, tôi mà còn tin cậu liền trực tiếp ra chuồng heo ở, bao giờ liên quan với loài người nữa."

      cúi đầu, biểu cảm ra vẻ uất ức cho người khác thương: "Tôi tệ như vậy sao?"

      " có tệ nhất, chỉ có càng tệ hơn dùng người cậu vô cùng thích hợp!"

      "Ít nhất tôi thân cận với người có tiền." Thanh cực , tựa như sợ bị tôi nghe, nhưng nếu thoải mái.

      Tôi bị giẫm trúng chỗ đau, có chút xấu hổ, còn có chút uất ức, phải như vậy, nhưng dưới ánh mắt người khác, điều này là , tôi mặc dù uất ức nhưng cũng thể , thể làm gì khác hơn là chạy trốn, phải tránh né Ninh Vũ, mà là tránh né “ ” trong miệng !


      ~ ~ ~ Hết chương 10 ~ ~ ~
      chuotanmeo thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 11.

      Đến buổi trưa, kết thúc môn học ở giảng đường, buổi chiều được nghỉ, tôi hơi mệt mỏi ra khỏi phòng học, vừa bước ra đến cổng trường gặp chiếc xe hơi màu đen bắt mắt tới.

      Lời của Ninh Vũ giống như cơn ác mộng cả ngày quấn lấy tôi, bây giờ vẫn còn ám ảnh, tôi muốn quay đầu lại, muốn với mọi người rằng tôi phải muốn “trèo cao kết quý”. Nhưng bà nội ngồi trong xe nhìn thấy tôi.

      Tôi cam lòng bước lên phía trước, gắng gượng tươi cười, : "Bà nội, sao bà lại tới đây?"

      "Dẫn cháu sửa sang lại diện mạo bên ngoài đó." Bà nội đẩy cửa xuống xe, ngồi vào vị trí kế bên tài xế.

      Lúc này tôi mới chú ý ra Hạng Thiên cũng ở trong xe, mặc bộ tây trang màu đen, rất khiêm tốn nhưng cũng kém phần sang trọng, rất nghiêm túc nhưng cũng kém phần quyến rũ. Nhìn lối ăn mặc này của , tôi mới nhớ tới, tối nay là tiệc đính hôn bạn trước của .

      "Bách Khả!" Có người kêu tôi ở phía sau. cần quay đầu lại cũng có thể biết đó là Ninh Vũ. thực tế, nhắn tin xin lỗi tôi cả ngày hôm nay. Tuy tức giận, nhưng cũng đến nỗi trả lời hoặc để ý tới.

      "Cháu chào bạn chút." Tôi nhìn bà nội .

      Hạng Thiên nhìn đồng hồ, nhíu mày: "Chào hỏi gì, ngày nào cũng gặp mặt, còn ở đây thêm nửa phút nữa sao?"

      Tôi cau mày, muốn phản bác, Ninh Vũ tới: "Bách Khả, vẫn còn tức giận sao?"

      Tôi cười tự giễu: "Giận cậu sao?"

      " nhiều hớ nha, cậu biết tôi có ý đó." chạm vào đầu vai của tôi: " thôi, xem tớ chơi bóng."

      " ấy có thời gian!" Hạng Thiên chen vào.

      Ninh Vũ vẫn cười rất đáng , thực tại cũng có chút sợ sệt, vừa thấy thái độ chẳng có chút thân thiện của Hạng Thiên, cũng hơi tức giận.

      "Trước khi quen biết các người, bạn ấy có rất nhiều thời gian." Ninh Vũ lạnh giọng .

      Sắc mặt của Hạng Thiên cũng còn bình tĩnh, trở nên vô cùng lạnh lùng, "Bây giờ phải là trước kia."

      "Nhưng người thay đổi, Bách Khả vẫn là Bách Khả." Ninh Vũ cầm tay của tôi: " tới phòng thể dục với tớ."

      Tôi khó xử nhìn hai người, biết nên xử lý như thế nào, bà nội liền cười cười giải vây: "Đừng cãi nhau nữa, cũng phải là chuyện gì nghiêm trọng. Chàng trai, cho bà già này mượn Bách Khả đêm, tuyệt đối can thiệp vào tự do của ấy. Cho bà già này chút thể diện được ?"

      "Hi vọng bà có thể giữ lời." Ninh Vũ buông tay của tôi ra, búng vào gáy tôi cái: " ."

      " , làm gì mà búng tớ chứ?" Tôi oán hận trừng mắt nhìn , ánh mắt vừa chạm nhau liền cười.

      "Cười ngây ngốc cái gì? nhanh ." Ninh Vũ khoát khoát tay, xoay người vào trong trường.

      ra , cũng xấu, ngoại trừ lúc chuyện suy nghĩ gì hết, đảm đương chức vị bạn bè hay trai đều vô cùng tốt.

      Xe chạy nhanh đại lộ, bà nội nhịn được oán giận : "Lão Tam, về sau cháu nên khách khí chút, nhất là đối đãi với bạn bè của Bách Khả."

      Người nào đó “hừ” tiếng rất đáng đánh đòn: "Sao cháu lại phải khách khí với đứa trẻ đó?"

      "Cháu cố ý chọc giận bà sao?" Giọng của bà nội trầm xuống, lão phu nhân này lúc bình thường cười vô cùng hiền lành - dễ mến, chỉ khi nào nghiêm túc lên khiến người ta có cảm giác dám thở mạnh.

      Ngay cả Hạng Thiên khi đối mặt với bà nội như vậy cũng chỉ dám phục “hừ” tiếng chứ dám lên tiếng.

      Bà lão lúc này mới thôi, sắc mặt chuyển cái, lại nhìn tôi cười khanh khách về hành trình tiếp theo.

      Tôi có chút yên lòng, kể từ sau bị Ninh Vũ , tôi vẫn vướng víu chuyện làm sao mới dọn ra khỏi nhà họ . “Trèo cao kết quý”, cái mũ này quá nặng nề, cổ của tôi đủ cứng rắn, mang nổi.

      biết chạy bao lâu, chiếc xe dừng ở viện trang điểm, thợ trang điểm mang tới cho bà nội bộ lễ phục - váy dài màu kem, rồi sau đó bắt đầu trang điểm cho tôi.

      Vì từ khi vào ở nhà họ vẫn được chăm sóc rất chu đáo, nên da của tôi cũng tệ lắm, hơn nữa trải qua trang điểm rất tinh tế của thợ trang điểm, con nhóc đen như than trở thành thục nữ hoàn toàn phải là vấn đề quá khó khăn.

      Trang điểm xong, thợ trang điểm dặm thêm ít phấn phủ, sau đó tránh khỏi gương: "Hài lòng ?"

      "Rất hài lòng, cám ơn ." Tôi mỉm cười đáp lại, khách quan mà , người trong gương đẹp vô cùng, mặc dù mọi người thường gọi tôi là quả cầu tuyết, người Tuyết, nhưng tôi mập, chẳng qua là màu da trắng quá mà thôi, có chút mũm mĩm ngây thơ như trẻ em để lại cho người ta ấn tượng tròn trịa trơn bóng.

      Bây giờ, vào đôi giày thủy tinh, mặc bộ lễ phục, sửa lại lông mày, tô son môi, tất cả đều rất tốt. Nhưng, sang trọng là quần áo, xinh đẹp là trang điểm, còn tâm hồn cách nào trang điểm được. Giống như lời của Ninh Vũ, bất luận có thay đổi như thế nào, Bách Khả vẫn là Bách Khả. Oh! , vừa đứng lên lòi ra vẻ vụng về rồi. Tuy giầy thủy tinh rất đẹp, nhưng có thể bị trẹo chân chút lưu tình.

      Bà nội vội vàng đỡ lấy tôi, cười khanh khách, động viên: " sao, từ từ rồi quen."

      Mặt tôi đầy vạch đen, lắp bắp : "Cháu cẩn thận chút, cố gắng làm bà mất thể diện."

      " sao, thể diện bà nội rất lớn, dùng sức ném cũng mất." Bà lão khôi hài .

      "Xong chưa?" Hạng Thiên chờ ở bên ngoài, kéo tấm rèm che lấp lánh lên, bước vào.

      "Nhìn xem, như thế nào?" Bà nội đẩy tôi ra giống như hiến vật quý.

      Hạng Thiên nghiêng đầu đánh giá: "Cũng tạm được."

      Tôi giận, người này sao lại chào đón người khác như vậy? Trong tiểu thuyết phải nên nhiệt tình thỏa mãn hư vinh của phụ nữ trong giờ phút này hay sao? Sao hành động của lại thay đổi như thế, trở nên thích hợp như vậy chứ?

      (Ai đó xấu hổ: Con à, đừng làm khó mẹ con, dưới ngòi bút của mẹ vai nữ chính của con rất ít khi là mỹ nữ đứng đầu, cho dù dung mạo có làm hai mắt người ta tỏa sáng, nhưng cho tới bây giờ cũng được chú ý. Mẹ lấy khí chất dịu dàng ôn hòa mà thắng lợi, bề ngoài quan trọng. Hắc hắc ~ lại , ta cũng con đẹp đúng ?)

      Khi lên xe, Hạng Thiên vô tình đụng phải tôi, sau đó tìm được niềm vui mới.

      " run cái gì? Sợ hãi?" buồn cười .

      Tôi kéo kéo chiếc áo khoác sang trọng, hàm răng đánh vào nhau “lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc”: "Lạnh."

      hơi ngạc nhiên đưa tay nâng cằm của tôi, bật cười : "Còn tưởng rằng thoa son môi màu tím, ra là tím vì lạnh."

      "Đừng động tay động chân." Tôi đẩy móng vuốt của ra, xe rời khỏi bãi đậu xe, tôi hồ nghi : "Bà nội đâu?"

      "Về nhà."

      "Hả?"

      "Hả cái gì mà hả? Cũng phải là tôi đính hôn, bà có hứng thú."

      "Hả."

      "Sao? có bà nội nên sợ?"

      Tôi lắc đầu, "Có gì phải sợ? Bọn họ phải là ăn mặc hoa lệ chút, chuyện chanh chua chút thôi sao? Coi như có nhiều người, còn có thể nhiều hơn so với đại hội thể dục thể thao sao?" Tôi cũng tin đám người xa lạ lại có thể khó trị hơn so với — — Câu cuối cùng tôi giữ lại ở trong lòng.

      thấy buồn cười: "Những người đó có chanh chua, chẳng qua là có mùi tiền mà thôi."

      "Chẳng phải có quan hệ với tôi sao?"

      "Tôi nên tim phổi hay là chỉ biết lo thân mình đây?"

      "Tốt nhất là câu sau." ai thích bị tổn hại.

      nhíu mày liếc lấy tôi cái: "Tinh thần tệ, tiếp tục giữ vững."

      "Đúng rồi, bạn trước của tên là gì?"

      "Hỏi nhiều như vậy làm gì?"

      "Tôi tham gia tiệc đính hôn của ấy, nhưng biết tên của ấy, cảm thấy rất kỳ quái sao?"

      "."

      Tôi oán thầm trừng mắt nhìn , nữa, tập trung suy nghĩ, đợi lát nữa đến tiệc đính hôn phải đàm phán với như thế nào.

      Có thể thành công chuyển ra khỏi nhà họ hay , nếu thành công nhất định phải xả thân!
      chuotanmeo thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 12



      Tiệc đính hôn của người phụ nữ vô danh được tổ chức tại căn phòng trong trung tâm thương mại cao cấp, toàn bộ tầng cùng được bao trọn, bởi vì xung quanh được bao bọc bằng thủy tinh, cho nên, vừa ra khỏi thang máy là có thể nhìn thấy tiệc đính hôn được tổ chức theo hình thức buf¬fet, cả trai lẫn đủ mọi lứa tuổi, người nào cũng xinh đẹp lộng lẫy, tùy ý liếc qua cũng biết đều là những hạng người giàu cũng quý.

      Trước khi tiến vào phòng tiệc, tôi dừng lại, nghiêm mặt : " Hạng Thiên, tôi muốn đàm phán hòa bình về chuyện chuyển nhà của tôi, tôi muốn ở nhà ."

      Mặc dù tôi muốn thừa nhận, nhưng chính là, nếu đồng ý tôi có thể được sao? sai, lần trước lén lút chuồn rất thành công, nhưng chưa đến hai ngày liền bị bắt trở về.

      Tròng mắt đen của híp lại, với vẻ lạnh căm: "Đừng với tôi, dọc đường im lặng, là vì chủ ý này?"

      Tôi chấn an chính mình được sợ hãi, sống lưng thẳng tắp: " phải đoạn đường, mà là suốt chặng đường."

      "Tôi hiểu rồi."

      "Vậy, đồng ý?"

      "."

      "Vậy có ý gì?" Tôi kéo giãn khoảng cách giữa hai người, kiên trì muốn câu trả lời chắc chắn của .

      " có ý gì?" đáp mà hỏi ngược lại: "Nếu như tôi phủ quyết, vào? Khiến tôi mất mặt?"

      " được sao?" Giọng điệu của tôi có vẻ bình tĩnh, nhưng nhịp tim lúc nhanh lúc chậm, thể thừa nhận, tôi rất sợ “loại hàng này”.

      "Được. . . . . ." kéo dài cuối, cười vẻ khó chịu: "Chỉ có điều, có nghĩ qua, khi uy hiếp tôi có kết quả sao? Có tin tôi ném cho tên sắc lang có tính dục mạnh mẽ ?" Suy nghĩ chút, lại thêm câu: "Ngồi mà hưởng cái chủng loại kia...."

      Trái tim khống chế được mà run rẩy, tôi khẽ cắn răng, nhưng vẫn ngẩng cao đầu: "Đừng làm tôi sợ, nếu tôi cho bà nội biết, nhất định chết chắc!"

      sợ uy hiếp, nụ cười sâu hơn, ánh mắt giống như con sói nguy hiểm: "Tôi chắc chắn, người chết trước !"

      Hàng này rất nham hiểm và hung ác! “Bại trận”, hai chữ to như hai quả núi lớn, đè bẹp lên người có sức lực gì như tôi!

      Bữa tiệc đính hôn rườm rà lại còn nhàm chán, bạn trước của lão Tam vừa xinh đẹp lại vừa trang nhã, biết có phải bà nội cố ý hay , tôi và tân nương lại mặc cùng kiểu lễ phục, nhưng, bà nội ơi, người có nghĩ tới hay , chiều cao của cháu đây là 1m65, lại đứng ở trước mặt mỹ nữ như người mẫu, lúng túng cỡ nào? Lễ phục giống nhau, nhưng người ta mặc giống như công chúa, nhìn lại tôi, có cảm giác vẽ hổ thành lại thành vẽ chó.

      " đứng bên cạnh tôi, trốn phía sau làm gì?" Cuối cùng Hạng Thiên cũng phát tôi có gì đó thích hợp.

      "Tôi và bạn trước của mặc đồ giống nhau." Tôi nghiêng người đứng sau lưng , cố gắng làm giảm tồn tại của mình đến mức thấp nhất.

      liếc người phụ nữ mời rượu ở phía xa, “hứ” tiếng: "Giống như con hạc trắng."

      "Miệng nên tích đức."

      đùa cợt liếc về phía tôi: "Tôi ấy giống như Lâm Chí Linh, đem mình giấu vào hang chuột mất."

      Tôi căm hận trừng mắt nhìn : "Tôi trang điểm lại."

      " để túi xách xe rồi." lạnh lùng vạch trần kế hoạch mượn cớ chuồn của tôi!

      "Tôi hơi mệt, tìm chỗ nghỉ ngơi được sao?" Tôi thẹn quá hóa giận, .

      "Tôi được sao?" khinh thường liếc tôi cái, giơ tay lên kêu phục vụ dặn dò mấy câu ngắn gọn.

      Phục vụ nghe xong, nhìn tôi lễ phép cười tiếng: "Mời theo tôi."

      Tôi khẽ vuốt cằm, mười phần ra dáng phụ nữ đúng khuôn mẫu, cảm tạ bà nội bổ túc cho khóa, đến nỗi khiến con nhóc nhà quê lộ ra vẻ khiếp sợ quá .

      Xuyên qua hành lang phủ kín sắc hồng, tôi bị đưa đến căn phòng hoàn toàn độc lập.

      Chân trước người phục vụ vừa bước , chân sau tôi liền quăng giày cao gót, thứ đồ có vẻ ngoài hào nhoáng này, quá hành hạ đôi chân rồi.

      Trong phòng rất an tĩnh, hoàn toàn cách biệt với ồn ào phía ngoài, tôi thở phào cái, cầm quả nho mâm đựng trái cây ném vào trong miệng, chua chua ngọt ngọt, ăn rất ngon.

      ăn rất vui vẻ, bỗng, cửa phòng bị đẩy ra, đẹp có chút quen mắt, mặt mày hớn hở : " đúng là ở đây, giúp tôi ôm xuống."

      Câu vừa dứt, cái chăn bông hình bầu dục rơi vào trong lòng tôi.

      " là?" Tôi sững sờ quan sát mỹ nữ, ấy rất cao, vóc người cân xứng, gương mặt trang điểm rất tinh tế.

      Mặc dù trong đám khách, mỹ nữ như vậy gần như chiếm phần ba, nhưng khí chất của có vẻ bất đồng so với những mỹ nữ kia, khiến tôi có loại cảm giác từng quen biết.

      "Tôi phòng vệ sinh , đợi lát nữa tán gẫu." gấp gáp, vội đến vội .

      Đầu tôi chứa đầy nghi hoặc, cái chăn trong ngực tự nhiên động đậy, tôi kinh hoảng, thiếu chút nữa ném nó .

      "Ừ. . . . . . A. . . . . . Ừ. . . . . ." tràng thanh rất truyền từ trong chăn truyền ra.

      Tôi vén lên góc khép hờ, khi nhìn thấy mắt trợn tròn, trong chăn là em bé mềm mại trắng nõn, giữa 2 đầu lông mày có nốt ruồi nho , cánh tay giương lên, dưới ánh sáng phủ xuống, cậu bé vụt mở to đôi mắt sáng lóng lánh, cái miệng nhắn khẽ cong.

      Tình mẫu tử đột nhiên tràn ngập trong lòng: “Cậu bé là con nhà ai? Sao lại đẹp như vậy!"

      "Ừ. . . . . . A a. . . . . ." Cậu bé bị chiếc dây chuyền tôi đeo lủng lẳng hấp dẫn lực chú ý, quơ múa cánh tay chụp bắt.

      "Con thích à?" Tôi cúi thấp cổ, đem chiếc dây chuyền treo lủng lẳng làm đồ chơi cho cậu.

      "Khanh khách ~" Còn cười, tình mẫu tử trong cơ thể tôi còn là tràn ngập nữa mà là dời núi lấp biển. Chỉ là, tư thế đưa cổ này quá mỏi.

      "Đợi chút, cởi xuống cho con chơi." Tôi đặt cậu bé qua bên, giơ tay lên cởi dây chuyền cổ, bởi vì thường xuyên mang, nên động tác được tự nhiên và thuần thục cho lắm, mò mẫm hồi lâu mới cởi được dây chuyền ra. tính nhét vào trong tay cậu bé, lại phát , cậu bé trắng nõn nà thấy đâu. Mà nằm ở trong chăn chính là. . . . . . con chó rất giống bảo bảo Husky!

      Chó ?

      Tôi ngạc nhiên dụi mắt, vẫn là chú chó !

      Dụi mắt nữa, chónhỏ vẫn là chó !

      Đưa tay “chọc, chọc” cái, cảm giác lông lá khiến tôi giật mình, nhấc chân chạy ra ngoài.

      "Ưmh ~" Cửa chính vừa mở, tôi và mỹ nữ giao đứa bé cho tôi đâm vào nhau, tôi vừa muốn mở miệng giải thích, mình có “ly miêu hoán thái tử”, mỹ nữ lại gào to lên trước tôi: "Mau theo tôi."

      " đâu?"

      "Tìm bạn trai ."

      "Tôi có loại đồ vật này." Tôi giật tay lại: " nên xem bảo bảo của trước ."

      "Bảo bảo?" ta nghiêng đầu nhìn, liền “Ah” lên tiếng.

      Tôi sợ ngất xỉu, vội vàng đỡ, nhưng ngờ, mỹ nữ này có tốc độ kinh người, thoáng cái bắn đến bên salon, ôm chú chó vừa hôn vừa cười, tinh thần lộn xộn rất mất khuôn cách.

      "Con trai, con quá vĩ đại rồi !Sao con lại lợi hại như vậy? Mẹ con chết mất!"

      Tôi sững sờ trong giây lát, rồi kinh ngạc : " là người sói?"

      Mỹ nữ từ giữa cơn mừng như điên khẽ dừng lại, hề quay đầu lại mà : "Lão Tam cho biết sao?"

      "Lão Tam?" Tôi sửng sốt: “ tam nhi?"

      "Ha ha ~ cái tên này so với lão Tam dễ nghe hơn."

      Tôi lung túng vò đầu: " là gì của ?"

      Mỹ nữ ngoái đầu lại, kinh ngạc nhìn tôi: " thể nào? Ngay cả việc này cũng cho biết?"

      Tôi lắc đầu.

      "Tiểu tử đáng chết." Mỹ nữ oán giận lầm bầm tiếng: "Tôi là chị , Sở Nguyệt."

      Nhìn vẻ mặt vui cuả mỹ nữ, bỗng nhiên tôi nhớ tới tại sao mình lại cảm thấy ấy nhìn rất quen mắt. này là người mà ngày đó ném Hạng Thiên vào tiệm KFC.

      Ngất, lại đem em trai uống say ném , đây là gia đình như thế nào?
      chuotanmeo thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 13.



      Sói con nhìn đông ngó tây, tôi khỏi nghi hoặc, : "Người sói phải ba tuổi mới biết biến thân sao? Con trai của nhiều nhất chỉ khoảng tuổi?"

      "Cho nên mới là thiên tài á." Sở Nguyệt ôm sói con từ trong bọc chăn ra ngoài, bỏ vào trong lòng tôi: "Để bảo bối nhận em làm mẹ nuôi."

      Đầu tôi đầy vạch đen, người nhà họ sao lại cứ thích kết nghĩa họ hàng như thế chứ?

      "Tên cậu bé là gì?" Tôi gãi gãi cổ của sói con, nó ra vẻ rất hưởng thụ.

      Cái đầu đầy lông lá, ánh mắt trong suốt phát ra những tia sáng hung ác có thể giết người trong nháy mắt.

      có biện pháp, sói con nhìn qua rất giống con chó.

      "Hạ Tử Hằng, tháng trước mới tròn tuổi."

      "Xin chào, con quả giống người thường nha." Tôi xoa vùng ngực lông lá của con sói .

      "Tất nhiên, con tôi chính là thiên tài." Sói mẹ nhìn sói con, trong mắt tràn đầy thương.

      Mặc dù, chuyện này có quan hệ gì với tôi, nhưng tôi vẫn vui vẻ với sói con thiên tài.

      " , cùng Tam. . . . . . Ách . . . . Hạng Thiên là chị em ruột sao?"

      "Đừng gọi xa cách như vậy, gọi chị là được. Chị là chị của nó." Sở Nguyệt cười híp mắt , bỗng nhiên, làm như chợt nhớ tới cái gì đó bèn “Ah” lên tiếng: "Cao hứng quá, quên mất lão Tam."

      " ta thế nào?"

      "Nó và Nhiễm Du trốn ở trong góc phòng thầm với nhau đấy."

      "Nhiễm Du là ai?"

      "Trời ạ!" khẽ hô: "Sao cái gì em cũng biết thế? Nhiễm Du là bạn trước của nó."

      Tôi ngạc nhiên: " dâu tối nay?"

      "Dĩ nhiên, đừng nhiều như vậy, nhanh bắt lão Tam về."

      "Chị hiểu lầm." Tôi bật cười, khoát tay: "Em có lập trường cũng có lý do để làm loại chuyện đó."

      Sở Nguyệt sững sờ, nhưng rất nhanh phản ứng kịp, nhanh tay gói kỹ sói con, đẩy tôi ra cửa; "Đừng sợ, chị và em cùng ."

      " phải em sợ." Tôi dở khóc dở cười giải thích, nhưng, ấy hoàn toàn nghe, đầu tiên là đẩy tôi ra khỏi phòng, rồi sau đó, tay ôm sói con, tay dắt tôi về cuối hành lang.

      tới khúc quanh mới dừng bước lại, mở miệng với tôi bằng khẩu hình: " ở phía sau, bắt quả tang kẻ trộm, tóm hai kẻ thông dâm."

      ~囧~ Chị xác định, chị là chị của hay là chị của tôi?

      Tôi còn có thời gian để ý mấy quan hệ rối rắm này sao, khúc quanh phía sau liền truyền đến tiếng khóc thút thít.

      Mùi vị bát quái rất lớn nha!

      Bất luận là có phải đến bắt gian hay , tôi cũng bị gợi lên hứng thú rồi, cẩn thận thò người ra, lộ đôi mắt to liếc về nơi phát ra thanh.

      Phía sau khúc quanh này cũng có hai căn phòng, hành lang dài ngắn, cũng rất bí , giờ phút này, Hạng Thiên và hạc trắng đứng trước cửa sổ cuối hành lang vừa khóc vừa kể lể, chính xác mà là Nhiễm Du khóc, Hạng Thiên im lặng lắng nghe lên tiếng, chỉ có điều, vì giọng của ta tương đối , nghe ta cái gì, nhìn vẻ mặt giống như xin lỗi.

      "Nha Đầu xấu xí, giả bộ sói đuôi dài gì chứ." Sở Nguyệt giận dữ thầm.

      Tôi, đầu đầy vạch đen, ra người sói cũng sử dụng câu tục ngữ này thỏa đáng.

      " chừng ấy có nổi khổ tâm." Tôi giọng .

      Sở Nguyệt “hừ” : "Cái gì mà khổ tâm, chị thấy ta chưa bao giờ lão Tam."

      Tôi cười, chỉ bằng dáng vẻ như muốn ăn đòn kia, thiếu chút nữa muốn đánh chết bộ mặt đó, tình có chút tai họa.

      Sở Nguyệt thu hồi tầm mắt, nhìn tôi vẻ hiểu: "Sao em chút tức giận vậy?"

      Tôi thu hồi ánh mắt, nhìn buông tay, "Bởi vì chúng tôi căn bản phải là người của nhau."

      "Nhưng ràng bà nội em được lão Tam mang về nhà."

      Tôi cười mà mồ hôi rớt “tí tách, tí tách”: "Trong thời đại này, chị gặp qua cường bạo đoạt dân nữ chưa?"

      nửa tin nửa ngờ, cau mày: "Đừng với chị, là em bị bắt vào nhà họ ."

      "Gần giống thế."

      kinh ngạc trợn mắt: "Sao em lại xui xẻo như vậy?"

      Khóe miệng tôi giật giật, đem bốn chữ “cám ơn ban tặng” nuốt vào trong bụng, trách móc cũng cải biến được cục diện rất tệ, điểm này, vào ba năm trước tôi trải nghiệm qua.

      Ánh mắt ảm đạm, nản lòng lầm bầm: "Vậy còn nhiệt tình bắt cái gì?"

      "Nhìn chút cũng tồi, tôi còn chưa từng thấy qua cuộc sống “ngược luyến tình thâm” trong thực đấy." Tôi vừa dứt lời, chợt thấy ánh mắt Sở Nguyệt thay đổi, cùng lúc có dự cảm chẳng lành - lạnh lẽo bò lên lưng của tôi.

      “Nhìn rất buồn cười sao?" Thanh lạnh lùng gần trong gang tấc, vang lên sau lưng.

      "Tôi tới giả bộ đánh đấm thôi, bây giờ liền." Tôi như rơi vào hố băng, co cẳng chạy, chỉ tiếc bị người họ túm ở cổ.

      : "Quay lại tiếp tục xem, tôi thu phí."

      Tôi cứng ngắc quay đầu lại, nếu như có tiếng rắc rắc rắc vang lên vậy hợp với tình hình hơn.

      "Tôi phải cố ý." Đối mặt với người họ nào đó liên tục cười lạnh, đáy lòng tôi lệ rơi thành sông, nhưng mặt vẫn phải cười lấy lòng, cho nên, cười cứng ngắc mới có thể được lý giải sao?

      " xác định phải là cố ý sao?" cười như cười, so với vẻ mặt sát khí còn uy hiếp hiệu quả hơn.

      Tôi giơ lên cái móng vuốt, trịnh trọng : "Tôi thề, phải tôi cố ý!"

      "Bụp" Móng vuốt bị đánh rơi, tôi cũng chút tức giận, cảm tạ nhân từ, cổ của tôi được tự do.

      " thề có thể tin sao?"

      "Tôi thề, có thể tin!"

      lão Tam bị chọc tức điên lên, tôi cúi xuống như con lừa : "Ngài tiếp tục, tôi lập tức biến mất."

      Sở Nguyệt hai lần hại tôi, vỗ sói con nhà mình, nặng hừ tiếng: "Em đúng là độ lượng."

      "Cái này cùng độ lượng liên quan." Tôi khoác cánh tay của ấy: "Chúng ta thôi, đừng quấy rầy người ta ngắm hoa dưới trăng."

      " được." ấy tránh xa móng vuốt của tôi, liếc nhìn em trai với vẻ đùa cợt: "Chị còn chưa có nhìn đủ đấy."

      "Về nhà xem TV ." Người họ nào đó bực dọc “hừ” , lại nhanh tay nhanh mắt bắt được tôi chuẩn bị chuồn êm, vừa ra ngoài vừa thầm: "Buổi sáng gọi tôi rời giường, còn uy hiếp tôi, hơn nữa chuyện vừa rồi, làm phiền người lớn!"

      Tôi nghe mà run như cầy sấy, trong đại não ít ỏi triển khai kế hoạch giằng co với : "Tôi , đánh chết cũng ."

      Lông mày nhăn nhúm thành đống, cúi người vác tôi vai, nhất thời mất ổn định, tôi choáng đầu chuyển sang vỗ vào sau lưng của , kêu thả tôi xuống, thế nhưng mắt điếc tai ngơ, chẳng thèm ngó tới công kích của tôi. Tôi gì, người này ràng là thiếu gia nhà giàu, nhưng mà chút thể diện cũng để ý.

      "Hạng Thiên!" hạc trắng buồn bã kêu tiếng.

      Bước chân Hạng Thiên dừng lại chút, nhưng chỉ là dừng chút, liền mắt điếc tai ngơ tiếp tục về phía trước.

      Tôi cố sức điều chỉnh tầm mắt, bị bộ dáng thống khổ ràn rụa nước mắt của mỹ nữ làm sợ hết hồn. Trang điểm của ta bị trôi hết sạch, mascara thấm nước, giờ phút này giống y như “ dâu cương thi”.

      Hạng Thiên, quan tâm đến ấy sao?" Tôi giọng hỏi.

      "Quản tốt chính thôi." vỗ mông tôi cái “bụp”: " được xoay tới xoay lui."

      "Vai của đụng vào dạ dày tôi, có thể xoay tới xoay lui sao?" Tôi 囧囧 giơ tay lên che mông, nhưng, động tác này có chút khó khăn: " mau thả tôi xuống, tự tôi được sao?"

      " phải chết cũng sao?"

      "Những lời này là ngụ ý, chỉ cần chết là ."

      thấy buồn cười, đặt tôi xuống đất. Tôi vừa sửa sang lại quần áo, vừa nhìn xung quanh.

      May mắn có ai nhìn, nhìn bộ dáng bất lịch của chúng tôi chỉ có bạn trước của và chị .

      Xe chạy ra khỏi bãi đậu xe, gian hẹp vừa yên tĩnh lại vừa đè nén, Hạng Thiên nhìn chú Lưu câu tạm thời trở về nhà, sau đó liếc nhìn ngoài cửa sổ lên tiếng.

      Tôi bất tri bất giác ý thức được, mạnh mẽ dẫn tôi rời , cũng phải muốn trừng phạt tôi, mà bởi vì là tâm phiền ý loạn, mượn cớ trốn .

      Chú Lưu là người hay , mỗi ngày đưa đón tôi đều rất nhiều, nhưng, ông cũng rất biết nhìn mặt mà chuyện, cảm thấy khí khác thường, liền im lặng lên tiếng chạy nhanh lên đường chính.

      Chiếc xe chẳng có mục đích, cứ lao về phía trước cho đến khi sắc trời tối mịt mới thôi.

      "Tam Thiếu, còn chuyện gì, tôi về trước đây." Xe lái vào biệt thự nhà họ , chú Lưu thể phá vỡ khí yên tĩnh đè nén này.

      Hạng Thiên giống như nhà sư ngồi thiền, thèm để ý, tôi đoán chừng, căn bản nghe được.

      Tôi và chú Lưu liếc mắt nhìn nhau, chú Lưu im lặng xuống xe lên tiếng.

      "Tôi cũng , để yên lặng chút." Tôi giọng tiếng, giơ tay mở cửa xe.

      "Rốt cuộc là ai có lỗi?" lầm bầm độc thoại, nhưng lại ngăn cản động tác của tôi.

      ~ ~ ~ Hết chương 13 ~ ~ ~
      chuotanmeo thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 014



      có vẻ như muốn thổ lộ tâm , vậy tôi phải trở thành người tốt thôi. lần cuối cùng, tôi bảo đảm đây là lần cuối cùng xen vào việc của người khác, hy vọng ông trời đừng trừng phạt tôi!


      " ra, ấy cũng có nổi khổ tâm. Họ Nhiễm và họ từng liên hôn, kết quả, trận náo loạn tan rã trong vui. Đến bây giờ, vẫn chưa có tung tích của chị Nhiễm Du, họ Nhiễm làm sao có thể để cho đứa con khác của mình . . . . . ." chợt ngừng lại câu chuyện, quay đầu nhìn tôi lẳng lặng lắng nghe, lông mày nhíu lại ra vẻ giải thích được: "Gặp quỷ, sao tôi lại cho nghe những chuyện này chứ?"


      Tôi gì, chỉ nhún nhún vai, dường như chợt nhớ tới gì đó, ánh mắt chuyển cái, khóe môi khơi lên độ cong ngầm bi thương: "Suýt nữa quên, tôi còn chưa tính sổ với đấy."


      Tôi bị vẻ đẹp trai và nụ cười đáng sợ làm cho giật mình, đẩy cửa xe ra, cất bước chạy như điên: "Bà nội, sói đến đấy. Cứu mạng á!"


      Mặc dù bước chân của tôi rất nhanh, đôi giày cao gót cản trở việc chạy cũng quăng , tuy nhiên loại hàng phía sau này phải là người, cho nên, chỉ trong nháy mắt, tôi bị bắt lại.


      " có thể bay được sao?" Tôi khóc ra nước mắt mà .


      cười như cười: " muốn bay sao?"


      Tôi rất có ý thức về mối nguy nên lắc đầu, nhưng từ chối có hiệu quả. trùng thân xuống vác tôi đặt bả vai của mình, cái loại cảm giác chóng mặt quay cuồng lại tới. Ngay sau đó, bên tai vang lên tiếng gió rất khoa trương, thường chỉ nghe thấy trong các loại phim ảnh.


      Đây phải là bay, mà là bị kẹp vào người nhảy bật lên, nhưng tốc độ kinh người và khoảng cách nhảy xa cũng có gì khác biệt so với bay là mấy.


      Đêm đông, sân thượng của biệt thự, gió lạnh thấu xương — —


      "Hắt xì ~" thanh tiếng hắt hơi phá vỡ bầu trời đêm, tôi từ từ, chậm rãi, hoạt động tứ chi bị đông cứng, muốn nhắm mắt nhảy bừa xuống dưới, nhưng lan can chạm trổ hoa văn của sân thượng còn cao hơn so với tôi, thể nhảy.


      Đúng vậy, mọi người đoán đúng, hàng này rất thiếu đạo đức, chỉ có kéo tôi tới sân thượng hóng mát, còn đặt tôi lên lan can cách mặt đất hơn thước. Mà giống như người xem kịch vui, thản nhiên ngồi ở cái ghế đối diện tôi, muốn cái tát có thể giết chết !


      "Lạnh ?" Ác bá dù bận vẫn ung dung hỏi.


      Nước mắt tôi ràn rụa, gật đầu, hàm răng run rẩy va vào nhau “lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc”.


      "Còn muốn dọn nhà sao?"


      Tôi cam tâm tình nguyện, lắc đầu.


      "Còn muốn uy hiếp tôi?"


      Cũng giống như vừa rồi, tôi tâm cũng bất cam tình cũng bất nguyện, lắc đầu, trong nội tâm liều mạng nguyền rủa.


      "Sau này, đúng giờ gọi tôi rời giường chứ?"


      Nhấc bàn chân trái tê cứng chà xát lên chân phải cũng tê cứng như thế, có nghĩa khí, gật đầu.


      tựa như đùa cợt cũng tựa như hài lòng, khóe môi giật : "Xuống đây ."


      Tôi có đống câu chửi mắng thô tục muốn xổ ra, nhưng tôi thể cũng dám để chúng nó xông ra khỏi cổ họng, chỉ chực khóc lã chã, nhìn về phía ác bá nào đó ngồi bất động như núi: "Xuống thế nào?"


      vẫn ung dung vuốt vuốt mái tóc bị gió thổi bay tán loạn, bước thong thả - thoải mái đến trước mặt tôi: "Nhảy xuống."


      là quá lạnh, tôi liền cắn chặt răng, nhắm mắt, nhảy xuống. Rồi sau đó, tôi khóc!


      "Làm sao đỡ tôi?" Tôi ngồi chồm hổm mặt đất, kiềm được tức giận mà rống lên, nếu như bạn là đứa trẻ nghịch ngợm, thích trong những ngày trời rất lạnh bò lên cao leo xuống thấp, nhất định có thể hiểu được cảm giác của tôi trong giờ phút này. Vì bị lạnh nên tốc độ tuần hoàn của máu còn chậm hơn so với sên bò, nếu trong lúc này mà nhảy lên, mọi người khóc tôi hoan nghênh.


      cười xấu xa: "Vì tôi ngồi nên mỏi quá, đứng lên lại chút, chứ có đỡ đâu?"


      Tôi phản bác được, chỉ có thể dùng ánh mắt oán - độc ác lăng trì . phì cười, đưa móng vuốt thon dài ra: "Đứng lên ."


      " cần phải giả nhân giả nghĩa." Tôi oán giận gạt móng vuốt sói ra, nhếch miệng quở trách, đứng lên.


      cũng để tâm, bĩu bĩu môi, xoay người, để lại cho tôi bóng lưng đáng ghét. Tôi khập khiễng theo phía sau , càng nhìn càng tức giận, cảm tình vì mặc cho tôi chiếc áo len lông cừu bay mất, giờ tôi chỉ thấy chiếc áo khoác này chỉ có tác dụng mặc cho đẹp mắt chứ chắn gió được, xem ra, chuyện bị cảm là phải bàn rồi.


      Kết quả, đúng như tôi dự đoán, đêm đó, tôi bị cảm, mặc dù sốt cao, nhưng, sốt cũng rất giày vò, trong cổ họng tựa như có ngọn lửa đốt, mơ mơ màng màng tìm nước uống, còn đánh thức dì Lưu giúp việc, chính là vợ của chú Lưu. Có lẽ vì có con , nên đôi vợ chông già này chăm sóc tôi rất đặc biệt.


      Dì Lưu vừa thấy tôi phát sốt kiên quyết gọi điện thoại cho bác sĩ, nhà họ giàu có nên đương nhiên phải có bác sĩ riêng rồi, mà tôi muốn đánh thức mọi người, càng muốn truyền dịch, vì vậy,cầm ly nước bỏ chạy, vừa leo lên lầu vừa : " Cháu sao, dì mau ngủ ."


      Dì Lưu biết nên khóc hay cười: "Cái ly còn trống ."


      Tôi sửng sốt, cúi đầu ngó ngó ly nước, quả là trống .


      "Cháu lên lầu trước , để dì lấy giúp cháu." Dứt lời, dì Lưu liền rót nước.


      Sau khi đợi tôi uống thuốc xong, dì vẫn chưa yên tâm, nhất định ở lại theo dõi.


      Khuyên nhủ có kết quả, tôi bất đắc dĩ lắc đầu, lấy ra viên thuốc cảm: "Dì cũng uống viên."


      "Dì bị cảm."


      "Cháu sợ lây bệnh cho dì, cháu uống xong dì phải ngủ đấy." Dù là giường lớn, nhưng hai người cũng thấy chật chội.


      "Cháu đúng là tốt, biết thương người." Dì Lưu uống thuốc cảm mà nằm xuống bên cạnh tôi.


      Tôi muốn ép dì, nhưng vì người dì lại phảng phất hương vị của người mẹ, nên trong giấc ngủ tôi ép sát vào.


      Ngày hôm sau, tôi giống như con mèo ốm cuộn người vào trong lòng dì Lưu, trời mới tờ mờ sáng, đèn đầu giường vẫn còn sáng, biết dì Lưu tỉnh lại bao lâu rồi, lúc này tỉ mỉ giúp tôi thắt bím tóc, kiểu tóc điển hình của con .


      "Chào buổi sáng, dì dậy sớm thế." Tôi cười híp mắt , thanh khàn khàn giống như bà già.


      "Thành thói quen rồi."Dì bưng ly nước sôi để nguội tủ đầu giường đưa cho tôi: "Thấm giọng trước rồi ."


      Tôi ngồi dậy, nhận lấy ly nước, uống “ừng ực, ừng ực” vài ngụm: "Cám ơn dì."


      " cần khách sáo như vậy." Dì Lưu bưng ly , cười híp mắt hỏi: "Nhớ nhà sao? Lúc ngủ mơ mơ màng màng kêu mẹ."


      "Vâng." Tôi nở nụ cười bi thương lạnh lẽo, nếu tôi mà có nhà như trong mơ, tôi nhất định rất nhớ, nhưng tiếc là có.


      "Nhớ nhà về thăm chút, kêu chú Lưu đưa cháu về." Dì chân tướng .


      Tôi theo thói quen gật đầu, muốn rời giường, lại bị dì Lưu ngăn cản, nhìn vẻ mặt hiền từ của dì, lỗ mũi có chút chua xót, sợ bộ dáng của mình dọa đến dì, tôi lại nằm vào trong chăn.


      Sau khi dì Lưu rời , tôi lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp , ngủ ngon, Hạng Thiên thèm gõ cửa thẳng tới giường.


      "Tại sao gọi tôi rời giường?" vô cùng tức giận chất vấn. Nếu như phải vẫn mặc đồ ngủ người, cằm mọc lún phún đám râu màu xanh, biểu tình cáu kỉnh này giống như đúc mỗi khi bị đánh thức.


      Tôi mệt mỏi trừng mắt, chỉ chỉ hộp thuốc tủ đầu giường.


      "Bị bệnh?" nghi ngờ quan sát vẻ mặt của tôi, giống như tôi lừa gạt .


      " làm hại." Tôi khàn giọng, trách mắng.


      Vẻ mặt chút hổ thẹn: " cũng hại tôi làm trễ đấy."


      Hai mắt tôi trợn to đầy khó hiểu: " trễ sao còn rửa mặt chứ? Tới quở trách tôi thời gian có thể quay ngược lại sao?"


      tức giận “hừ” tiếng, vừa ra cửa vừa lầm bầm lầu bầu: "Dù sao cũng trễ, nghỉ phép luôn."


      Tôi dở khóc dở cười, nghe bà nội , là Phó tổng trong công ty gia đình, khó có thể tưởng tượng được, loại người ngây thơ đến mức người thần đều phẫn nộ này, sao có thể lãnh đạo người khác làm việc chứ.


      Lúc ăn sáng, bà nội nghe tôi bị cảm, với vẻ tự trách: "Đều tại bà, nên chọn cái áo choàng to hơn chút nữa."


      Tôi ghé vào tai bà nội , giọng : "Đổi áo choàng cũng vô dụng."


      Bà lão nghi ngờ nhìn tôi: "Vậy đổi cái gì hữu dụng?"


      Tôi chỉ cười , vừa ăn từng muỗng cháo , vừa xấu xa ngắm người họ đối diện.


      hung dữ trừng tôi cái, nghênh đón đôi mắt lóe lên nhiều dấu hỏi nghi vấn của bà nội, tức giận : "Đổ thừa tôi!"


      "Như vậy sao được? là chủ nhân, tôi sao có thể giọng khách át giọng chủ chứ?" Tôi giả bộ, .


      Bà nội rất khôn khéo, có chút hiểu ra, thầm liếc tôi cái, sắc mặt liền trầm xuống: "Lão Tam, cháu lại khi dễ Bách Khả rồi hả?"


      "Cháu thừa thời gian như vậy." thừa nhận, còn trừng tôi cảnh cáo.


      Tôi có mắt tròng, ra vẻ mệt mỏi : "Bà nội và từ từ dùng bữa, Cháu trở về phòng, tránh lây bệnh cảm cho mọi người."


      "Nghỉ ngơi tốt, hôm nay cần học." Bà nội nhàng dặn dò, tôi “vâng” tiếng, ngoan như mèo rời khỏi phòng ăn, vừa mới tới đầu cầu thang, liền nghe thấy giọng vui của bà nội : "Lão Tam, ăn cơm xong vào thư phòng chờ bà."


      "Được, nhưng chờ cháu xử lý xong chút chuyện phiền toái trước ." Người họ vừa dứt lời, tôi chạy băng băng nhanh lên cầu thang..
      chuotanmeo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :