1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô nàng giả nai của tổng giám đốc sói - Ni Nam Đê Ngữ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 155:

      Edit: Ngọc Hân – *******************

      Tới châu Úc cũng gần tuần rồi, đối mặt với khuôn mặt mập mạpcủa tôi tất cả mọi người đều cẩn thận, ngay cả máy điều hòa cũng dám mở nhiệt độ thấp, giờ lại ra đảo dạo chơi rồi.

      Hôm nay, người cuối cùng vây quanh tôi là mẹ nuôi cũng có cuộc hẹn, sau khi tan việc liền vội vàng thay đồ tới chỗ hẹn, để lại tôi và ba nuôi cùng ăn cơm tối. Sau khi lấp đầy bụng tôi muốn cùng dạo với ba nuôi, ba nuôi lại có việc bận nên trở về phòng.

      Quá nhàm chán tôi mở TV xem, nhưng những người tóc đỏ mắt xanh tiếng Trung, vốn phụ nữ có thai rất thích ngủ, hơn nữa ngôn ngữ nước ngoài câu được câu mất kia giống như lá bùa thôi miên, bao lâu tôi ngủ thiếp .

      “Bách Nhưng, mau tỉnh lại.” Trong ánh trăng mờ, có người vỗ lên mặt tôi.

      Tôi mờ mịt mở mắt, thấy người trước mặt là ba nuôi, cười : “Ba nuôi, ba muốn ra ngoài sao?”

      “Là chúng ta cùng ra ngoài.” Ba nuôi mặc đồ thoải mái, vẻ mặt mang theo ý cười, thoạt nhìn rất vui vẻ. lêquydoon

      chỗ nào ạ?”

      “Hải đảo, ba sắp xếp trực thăng rồi, chúng ta nhanh về thôi.” xong liền lôi kéo tôi mờ mịt biết gì ra ngoài cửa.

      phải muốn ở đây vài ngày sao ạ?” Sau khi lên xe tôi hỏi ba nuôi.

      “Ba cũng muốn để con ở lại nhưng sợ mẹ nuôi cho. Nếu như bị bà ấy biết phải trở mặt với ba à.” Ba nuôi vừa trả lời vừa lái xe ra khỏi sân.

      “Có phải ba ham chơi, mỗi lần đều vui chơi đến quên cả trời đất ?” Tôi buồn cười suy đoán.

      Ba nuôi cười khẽ từ chối cho ý kiến, xe chạy ước chừng gần nửa tiếng sau ngừng lại. Đứng từ xa tôi thấy chiếc trực thăng màu đen bãi đáp máy bay. Cánh quạt kim loại quay trong khí tạo ra thanh rất lớn, chưa từng ngồi lên vật này nên tôi có phần sợ.

      sao đâu, rất an toàn.” Ba nuôi thấy tôi có chút căng thẳng, nắm lấy tay tôi như nắm tay của đứa trẻ.

      Tôi nuốt nước miếng cái rồi theo ba nuôi lên máy bay, chiếc trực thăng thoạt nhìn nhưng cabin rộng lắm.

      Lúc này bên trong có hai người ngồi rồi, là người điều khiển trực thăng có mái tóc màu vàng, người khác chính là Thiên Vũ. Trực thăng bay lên bầu trời tôi càng hồi hộp hơn, mặc dù ba nuôi vẫn luôn an ủi tôi nhưng ông biết, tôi chỉ sợ vật này rớt xuống mà còn sợ nó bay quá cao. Đây chính là nỗi đau sợ độ cao!

      Sau đó tôi quyết định nhắm mắt lại giả vờ mình ngồi máy bay chở khách, nhìn mặt đất biết mình ở độ cao bao nhiêu.

      Chuyến bay khiến tôi run như cầy sấy kéo dài rất lâu, dĩ nhiên cũng có thể do trong lòng tôi phóng đại thời gian lên. Bất kể như thế nào khi hai chân tôi đạp xuống đất lần nữa, xung quanh thấy bóng dáng thành phố đâu.

      Hòn đảo ba nuôi mua cũng lớn lắm, trực thăng dừng lại cả thế giới chìm trong yên tĩnh, đợi lỗ tai thích ứng đột nhiên yên lặng thế, có thể nghe tiếng sóng biển khiến lòng người thoải mái. Dạo chơi ban đêm thỉnh thoảng gặp mấy con cua bò qua bờ cát, tôi muốn nhìn kỹ nó nó lại chui trở về hang cát.

      “Chỗ này rất đẹp chứ?” Ba nuôi cười khẽ, hỏi.

      Tôi ngửa đầu nhìn bầu trời, rồi nhìn tiếp ngọn đèn phía xa xa của hòn đảo, cười gượng : “ thấy ạ.”

      Ba nuôi giận trách gõ lên đầu tôi cái: “Cái con bé này, bây giờ nhất định phải như thế này sao? Ba thế mà tốn ít, định khai phá nơi đây, con được hai ba câu dễ nghe khiến ba vui lòng sao?”

      “Đẹp, rất đẹp, giống như nhân gian tiên cảnh, thế ngoại đào nguyên.”

      Ba nuôi cười ha hả, mặc dù trong bóng tối nhìn khuôn mặt ông nhưng cảm giác được rất , ông vô cùng vui vẻ.

      Chợt, tiếng sột soạt rừng cây tối đen như mực cọ xát vào nhau, tiếp sau bóng đen thùi lùi từ phía sau chui ra, ánh trăng hơi mờ ảo chiếu vào người tới khiến tôi nghĩ đến hải tặc trong truyền thuyết. Mồ hôi rơi! Tôi cũng bội phục trí tưởng tượng phong phú huyền huyễn của mình, đây là hòn đảo tư nhân, xuất chỗ này chắc chắn là người giúp việc của ba nuôi, sao có thể là hải tặc chứ!

      “Bách Khả?” Người vừa tới xác định gọi tiếng, giọng này cực kỳ quen thuộc.

      Tôi ngẩn người, kinh ngạc : “Thiên Hoa!”

      là em!” Thiên Hoa lên trước, chào hỏi ba nuôi sờ cằm, tiếp đó ngạc nhiên hỏi tôi: “Sao em vẫn mập như bánh bao thế hả?”

      Đầu tôi đầy vạch đen, vuốt bụng : “Em đây là bánh bao có nhân.”

      Ba nuôi cất tiếng cười to lần nữa: “Đúng vậy, nhân bánh bao này vẫn còn rất có giá trị đấy.”

      Thiên Hoa ngây ngô gãi đầu, nhất thời phản ứng được là chúng tôi gì.

      Tôi như trong mộng tỉnh lại kéo tay ba nuôi: “Ba nuôi, ta ở đây đúng ?” truyện chỉ đăng bên diễn đàn lequidon

      Thiên Vũ Thiên Hoa cùng Hạng Thiên, Thiên Hoa ở đây phải là đại biểu Hạng Thiên cũng ở đây sao?

      Ba nuôi cười khẽ gật đầu: “Thiên Hoa, lão tam đâu?”

      “Cháu cũng tìm cậu ta đây.” Thiên Hoa giũ quần áo trong tay: “Nhưng chỉ tìm được cái này.”

      “Có thể bơi ?” Thiên Vũ .

      “Chắc là vậy.” Thiên Hoa với ba nuôi: “Cháu và Thiên Vũ tìm, bác dẫn Bách Nhưng về nhà gỗ chờ .”

      “Được.” Ba nuôi kéo tôi có chút luống cuống : “Ba nuôi dẫn con tới nhà gỗ, rất đẹp.”

      Nơi hạ cánh cách nhà gỗ hơi xa, mặc dù đảo có lắp đặt hệ thống chiếu sáng nhưng ánh đèn mờ nhạt chiếu vào bờ cát có chút mờ ảo. Ba nuôi có thể nhìn trong màn đêm song tôi lại thể, chỉ đành theo ông, thất thểu bước về phía trước. Ba nuôi vừa vừa giới thiệu tình hình đảo, tôi lại đắm chìm trong nỗi khiếp sợ và căng thẳng khi người nào đó đảo, lời ba nuôi câu cũng lọt vào tai, trong đầu còn mờ mịt hơn cả mặt biển ban đêm.

      Trước khi đến ba nuôi hòn đảo này gồm tổng cộng bảy ngôi nhà gỗ, vị trí sắp xếp thiết kế là dựa vào ngôi sao Bắc Đẩu, có cửa sổ nóc nhà, khi mở đèn có ánh sáng hắt ra ngoài, nếu như đứng từ cao nhìn xuống thấy hình ngôi sao Bắc Đẩu hòn đảo, cảm giác rất kỳ diệu.

      Hạng Thiên ở ngôi nhà gỗ tên là Thiên Quyền, tên như ý nghĩa, vị trí của nó vừa đúng với ngôi sao Thiên Quyền trong bảy ngôi sao.

      Ba nuôi đẩy cửa phòng ra để tôi vào, nhà gỗ lớn hơn tôi tưởng tượng, thiết kế đèn đuốc có cảm giác rất đẹp, nhưng tên họ ném quần áo lộn xộn khiến tầm nhìn bị cản trở.

      “Tiểu tử thối, chỗ đẹp thế này để nó ở lại giống như cái chuồng heo.” Ba nuôi nhặt quần áo sàn giũ giũ, chiếc lọ màu trắng thuận đường bay văng ra ngoài.

      “Ba nuôi, đồ rơi kìa.” Tôi có mềm dẻo như mèo, thể làm gì khác hơn là lên tiếng nhắc nhở.

      Ba nuôi tới nhặt chiếc bình tiện tay đặt lên bàn bên cạnh.

      “Vật gì vậy ạ?” Tôi hỏi.

      có gì.” Ba nuôi trả lời có chút qua loa, hiển nhiên là muốn lãng phí lời đề tài này.

      Tôi chỉ thuận miệng hỏi thế, nghe ba nuôi trả lời như vậy cũng hỏi tiếp. Chần chừ giây lát tôi kéo ống tay ba nuôi hỏi: “Ba nuôi, ta ở đây bao lâu rồi hả?”

      “Ba cũng nhớ , chắc là nó có ghi chép lại.” Ba nuôi tới chiếc giường gỗ bên cạnh, kéo ngăn kéo đầu giường ra, lấy cuốn sổ ghi chép màu cà phê từ bên trong ra ném cho tôi. Tôi cũng nghĩ nhiều tiện tay lật tờ ra xem, lại thấy đó viết nhật ký thời tiết hàng ngày, phía dưới là chi chít chữ viết quen thuộc.

      “Đây là… Nhật ký?” Tôi có chút dám tin, người đàn ông có tính nhẫn nại đó viết thể loại này, hồi đại học tôi viết nhật ký hàng tuần, còn cười tôi nhàm chán.

      Ba nuôi nhún vai: “Ba sợ nó nhịn sinh bệnh nên bảo nó viết giết thời gian, cụ thể viết gì ba cũng biết.”

      “Có phải có chút đạo đức nhỉ?” Nhìn lén nhật ký người ta, tựa như mổ xẻ nội tâm người ta vậy, bất cứ người nào cũng chẳng muốn phơi bày tâm của mình cho người khác xem!

      “Xem chút cũng sao.” Ba nuôi cười gian xảo: “Nếu ba đọc giúp con.” Ý ở ngoài lời, ông rất muốn nhìn xem con trai mình viết thứ gì!

      “Hay là thôi ạ, bị ta biết nhất định giận.” Trong miệng tôi như vậy, nhưng cuốn nhật ký chứa đựng bí mật giống như chiếc hộp Pandora thần bí cám dỗ tôi.

      “Xem , ba nuôi canh chừng cho con.” Ba nuôi cười như Lão Ngoan Đồng, tới chiếc ghế bên cạnh cửa ngồi xuống.

      Tôi chần chừ trong giây lát, cuối cùng thể chiến thắng hấp dẫn của chiếc hộp Pandora, mở cuốn nhật ký ra đặt đầu gối, dùng tâm tình phức tạp nên lời lật xem.

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 156:

      Edit: Ngọc Hân – *******************

      Ngày 11 tháng 3: Trời quang

      Tuần trước? Hay là tuần trước nữa? Tôi nhớ , trước khi ba tôi ném cuốn sổ cho tôi để tôi viết chút gì đó giết thời gian. Tôi cảm thấy ông đùa bỡn tôi nên ném cuốn sổ vào trong góc, hôm nay lại bị tôi lôi ra. Mặc dù Thiên Hoa trạng thái tinh thần của tôi giờ đây tốt hơn biết gấp bao nhiêu lần so với dạo trước, nhưng khi tự tay viết xuống những dòng chữ này tôi cảm thấy, bây giờ tôi càng giống người điên hơn.

      Trí nhớ đêm đó tựa như nằm mơ bị bóng đè, vẫn bám chặt lấy tôi, chỉ cần nhắm mắt lại trước mắt xuất căn nhà bị thiêu rụi. Tôi thấy rất may mắn, khi xảy ra hỏa hoạn ấy ở trong phòng, nhưng ấy cũng ở bên cạnh tôi.

      gặp được , kể từ sau cơn ác mộng đêm đó vẫn chưa tìm được . Bất kể tôi cố gắng thế nào chăng nữa cũng tìm thấy!

      Trận hỏa hoạn xảy ra vô cùng kỳ quái, vị trí cháy và thời gian đều trùng với hướng ấy . Tôi hỏi Nhiễm Du có phải ta làm hay , Nhiễm Du phủ nhận, cho tới bây giờ tôi vẫn còn nhớ ánh mắt ta chân thành cỡ nào, nếu như đổi lại là chuyện khác tôi nghĩ, tôi tin tưởng ta. Nhưng ngay lúc đó tôi lại nghi ngờ cẩn thận quan sát ta.

      ta bị thái độ nghi ngờ của tôi chọc khóc, ta suy nghĩ của tôi chính là , ý ở ngoài lời chính là muốn tôi tin ta, nhưng tôi nhận thấy sau giọt nước mắt của ta là cam lòng khi chưa thực được. lequyddon

      Đáy mắt ta che giấu hết chút tâm tình , khiến tôi giống như bị người ta đánh bát tai, tất cả tình cảm của tôi đối với ta, bất kể là tình bạn, áy náy hay là thương hại hết thảy đều bị quét sạch.

      Tôi thường xuyên suy nghĩ nếu như tôi bỏ lại Bách Khả bệnh viện thăm ta, Bách Khả cũng biến mất, mỗi lần nghĩ như vậy tôi liền hận. là hận Nhiễm Du hay là hận mình, có lẽ hận cả hai. Khi tâm tình này tích góp từng tí tới mức độ nhất định nào đó tôi khống chế được mình.

      lần cuối cùng tới nhà họ Nhiễm Nhiễm Du bị dọa sợ, có lẽ ngay lúc đó vẻ mặt tôi rất dữ tợn, nhưng ý nghĩ của tôi là muốn hỏi ta có biết Bách Khả ở đâu hay , vì tôi và Hạng Kình đều nghi ngờ Bách Khả mất tích có liên quan đến Nhiễm Nhiễm. Tôi chỉ muốn tìm Bách Khả, là Nhiễm Du nhịn được trước, là ta độc ác chửi rủa đánh sụp chút lí trí cuối cùng của tôi. Song tôi nhớ mình làm gì ở nhà họ Nhiễm, khi đó tôi bị tức giận xông vào não khiến đầu óc choáng váng.

      cả tôi hồ đồ, Hạng Kình tôi giống như người điên, bà nội… Ha hả… Bà nội thế mà độc ác bảo Hạng Kình và cả giam tôi lại. Thuốc an thần đáng chết khiến người tôi như bị hỏng, chút sức lực cũng chẳng có. Tôi cho rằng chỉ cần tôi an phận mấy ngày bà nội thả tôi ra ngoài, như vậy tôi có thể tiếp tục tìm người rồi. Nhưng cho đến khi bà đưa tôi ném xuống chỗ quái quỷ này, bảo người ta nhảy dù đưa thức ăn cho tôi, tôi mới ý thức được tôi quá coi thường bà nội rồi. Chuyện cho tới bây giờ, cho dù tôi chỉ tay lên trời thề tôi mất kiểm soát nữa, nhưng hoàn toàn chẳng ai nghe.

      Haizzz! thể viết tiếp nữa, nếu viết tiếp tôi lãng phí chỉ là thời gian, chừng ép mình điên lên mất. Tôi phải chống chế mình, như vậy bà nội mới thả tôi rời khỏi chỗ này, lấy được tự do mới có thể tiếp tục tìm kiếm, tôi tìm được ấy, bất kể ấy ở đâu!

      Ngày 15 tháng 3: Mưa to

      Tối hôm qua ngủ hơn bốn giờ, là giấc ngủ dài nhất kể từ khi ấy mất tích tới nay, nhưng chất lượng giấc ngủ quá kém, tôi vẫn nằm mơ.

      Trong mơ đưa lưng về tôi tiến về phía trước, bất kể tôi kêu thế nào cũng chịu dừng lại, bết bát hơn chính là bất kể đuổi theo thế nào, khoảng cách giữa chúng tôi càng lúc càng xa.

      Sáng nay, sau khi tỉnh lại tôi cho Thiên Hoa lần sau ba trở lại nhất định phải nhắc tôi bảo ông cho tôi ít thuốc ngủ.

      Thiên Hoa kinh ngạc khuyên tôi chớ nghĩ quẩn, bộ dạng ngu ngốc đó khiến tôi nhịn được đánh cậu ta đấm, tên ngu ngốc này! Ở nơi quỷ quái này tự sát mà dùng thuốc ngủ sao? Lao đầu vào trong biển là có thể ngủ cả đời, cần gì phí sức uống thuốc? Còn nữa, sao tôi lại là loại hèn nhát tìm đến cái chết cơ chứ?

      Thiên Hoa ngu ngốc, cuối cùng thế mà còn tin tôi, lúc nào cũng canh chừng tôi, giống như tôi nghĩ quẩn ấy. Tôi bị cậu ta quấy nhiễu đau cả đầu, nếu như ra tay lần nữa e là cậu ta cảm thấy tâm tình tôi mất kiểm soát. Thế cho nên tôi chỉ có thể với Thiên Hoa, tôi phải tìm ấy, tìm về cuộc sống trước kia!

      Ngày 19 tháng 3: Trời quang

      Thiên Hoa thức ăn đảo đẫ hết nhưng trực thăng còn chưa xuất , tôi nghi ngờ bà nội cố ý, bà cố ý để lại rất ít thức ăn cho tôi, sợ tôi khôi phục thể lực làm ra chút chuyện thể tưởng tượng nổi.

      Tôi thừa nhận, quả tôi nghĩ tới rất nhiều cách cố gắng rời khỏi nơi quái quỷ này. Nhưng, cái tên nội gián Thiên Hoa này luôn phá hỏng. Cậu ta báo cáo chi tiết tình hình của tôi cho bà nội, bà nội lại nghĩ ra chút việc kỳ quái để chỉnh tôi. Cho tới giờ này, ngay cả bánh bích quy cũng ăn, nhưng tôi chẳng thèm tức giận chút nào, có lẽ là do bộ dạng mày ủ mặt ê của Thiên Hoa đủ thỏa mãn lòng trả thù của tôi.

      ra tôi có thể bắt cá ăn lót dạ nhưng tôi muốn làm như vậy. ngày mà thôi, Thiên Hoa bị đói nhiều được nữa, tôi muốn cậu ta đói mấy ngày, bên tai tôi yên tĩnh hơn.

      Ngày 21 tháng 3: Trời quang

      Trực thăng đưa thức ăn vẫn chưa xuất , tình trạng hôm nay của Thiên Hoa là rất tiết kiệm lời, cậu ta giống như quỷ đói mấy đời chưa từng được ăn thức ăn, mắt bốc lửa xanh. Tôi đứng bên bờ biển khởi động thân thể, cậu ta thấy tôi chuẩn bị xuống biển vội chạy theo tới, nịnh nọt : “Tam thiếu, lần sau khi mấy người kia tới tôi bảo bọn họ chuyển lời tới bà chủ rằng tình trạng của cậu vô cùng tốt, bà thả cậu ra.”

      Tôi cười, Thiên Hoa giống như bị Thiên Lôi đánh trúng la to: “ ra cậu còn có thể cười hả?”

      câu vô tâm của cậu ta như vậy, tôi liền nghĩ tới biết đó ở đâu, nhớ lại những tháng ngày tràn đầy nụ cười kia. Vì vậy, vốn chuẩn bị xuống biển bắt cá tôi lại mặc quần áo vào lại.

      Thiên Hoa chán nản ngồi bờ cát, nhìn nước biển xa thăm thẳm than thở: “Tôi đói, tôi đói, tôi đói sắp chết….”

      Đến buổi tối cuối cùng trực thăng cũng xuất , ba mang rất nhiều đồ tiếp tế đến, chột dạ giải thích, ông và mẹ công tác nên quên mất tôi và Thiên Hoa. Thiên Hoa vừa ăn đồ ăn vừa dùng ánh mắt oán hận lên án ba, ba chột dạ đông tây lảng sang chuyện khác.

      Tôi hỏi ba lúc nào thả tôi , ba né tránh trả lời. Xem ra bà nội còn chưa đồng ý.

      Tôi chỉ có thể tiếp tục chờ, dù sao tôi cũng thể bắt cóc ba uy hiếp bà nội được.

      Ngày 15 tháng 4: Sương mù

      Thời tiết đảo rất tệ, ai muốn ra biển trong thời tiết mưa phùn sương mù như thế này, nhưng Hạng Kình lại chọn thời tiết quỷ quái này đến thăm tôi, tôi cho rằng có tin tức của Bách Khả, kết quả phải như tôi nghĩ.

      “Tôi chỉ tới xem chút thôi, cậu đúng là hoàn toàn điên rồi mà vẫn còn kéo chút hơi tàn.” Hạng Kình như vậy, tôi trả lời cậu ta chính là cú đấm.

      Hạng Kình chưa bao giờ nhường nhịn tôi, ngược lại cậu ta rất thích chọc giận tôi, chỉnh tôi để thỏa mãn thú vui buồn nôn biến thái của cậu ta. Sau đó chúng tôi đều bị thương, về sau nữa Hạng Kình vỗ bả vai tôi : “Đây là cậu tự gây nghiệt, ngoại trừ đáng đời ra tôi tìm ra lời để phản đối.”

      Sau nữa chúng tôi lại động thủ, cho đến khi hai bên cơ bắp mỏi mệt sức lực cạn cùng, ngay cả sức di chuyển cũng biến mất, Hạng Kình mới cút rời khỏi đảo.

      Vết thương sau lưng hơi sâu nên Thiên Hoa cố chấp bôi thuốc giúp tôi, nhưng cậu ta xuống tay rất nặng, tôi hỏi cậu ta có phải cố ý chỉnh tôi hay cậu ta , tự chủ của tôi quá kém làm tôi đau tôi nhớ bài học kinh nghiệm này được.

      Thiên Hoa sai, chỉ có đau đớn mới có thể dạy người ta bài học, tựa như vết thương trong lòng vẫn luôn nhắc nhở tôi tìm thấy Bách Khả là kinh nghiệm. hơn bốn tháng biết kia rốt cuộc gặp phải chuyện gì, tôi thà rằng tin ấy bị tôi tổn thương tự mình rời , cũng muốn nghĩ tới ấy là bị bắt cóc, điều này quá đáng sợ. Mỗi khi loại suy nghĩ này thoáng qua trong đầu trái tim tôi co thắt lại, đây mới là nỗi đau đớn khó chịu nhất. Nếu như dùng cách rời để dạy dỗ tôi mà , tôi muốn với ấy: Bài học này đủ nặng, đủ khắc cốt ghi tâm, tôi vĩnh viễn quên.

      Ngày 27 tháng 4: Trời quang

      Thời tiết quái quỷ, giấc mộng quái quỷ, ba giờ sáng tôi bị cơn ác mộng làm tỉnh giấc.

      Trong mộng vẫn đưa lưng về phía tôi, vừa vặn bên cạnh có thêm người đàn ông, tôi lớn tiếng gọi muốn trở lại. xoay người nhìn tôi cười, nụ cười đó từng thuộc về tôi nhưng lại cười tạm biệt, cách nào chịu đựng được lần lại lần bị vứt bỏ.

      Tôi đạp chân ga như điên lái xe tiến tới, và bóng lưng người đàn ông đều ngã xuống trước xe, kính chắn gió nhuộm đầy chất lỏng màu đỏ, giống như bề mặt chiếc gương màu đỏ, phản chiếu đầy máu trong mắt tôi.

      Tỉnh mộng, mặc dù có máu cũng , nhưng trong lòng tôi vẫn hoảng sợ như cũ, sao tôi có thể tổn thương ấy đây? Cho dù ấy quyết định rời khỏi tôi, chấm dứt toàn bộ quá khứ tôi cũng độc ác tới mức khiến bị tổn thương!

      Ngày 30 tháng 4: Trời u

      biết bắt đầu từ lúc nào tôi học được cách tự kiểm điểm, điều này đối với trước đây mà quả thể tưởng tượng nổi. lêquydonn

      Tôi phạm phải sai lầm nhưng tôi cũng hối hận, vì điều này chẳng thể cứu vãn được gì cả, về phần hối lỗi càng xuất trong cuộc sống của tôi, cũng phải cố ý làm mà là, như thế nào nhỉ, trong thế giới của tôi chỉ thiếu cái từ hối lỗi này thôi.

      Có lẽ hoàn cảnh hòn đảo biệt lập này ảnh hưởng tới tôi khiến tôi có thời gian đắm chìm trong suy nghĩ, nghĩ về quá khứ của mình, nhớ lại cố chấp của mình, cảm thấy trước kia mình rất ngu xuẩn.

      Tôi chú trọng nhất là cảm thụ của mình, tâm tình của mình, trình độ sớm vượt qua phạm vi ích kỷ. Cẩn thận suy nghĩ lát, tôi ngoại trừ sinh ra có thân thế tốt, còn có năng lực làm việc ở bên ngoài được người nhà quan tâm, quả giống như người quái thai có chỗ thiếu hụt.

      Sao có thể chịu đựng? rộng lượng cỡ nào? Nhẫn nhịn bao nhiêu? còn có thể trở về sao? Có phải trái tim nguội lạnh ?

      Nghĩ đến những thứ này trong lòng tôi thấy hoảng sợ, tôi sợ mình có cơ hội lời xin lỗi, sợ ấy cho tôi cơ hội sửa chữa lỗi lầm và bù đắp!

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 157
      Editor: Thố Lạt
      Betaer: Đào Sindy

      Ngày 7 tháng 5. Sương mù nhiều.

      Lại là kiểu thời tiết quái quỷ này, áp suất thấp khiến tôi ho liên tục. lâu lắm rồi tôi bị ốm, nhưng bệnh đến như núi đổ.

      Càng vào thời điểm này, tôi lại càng nhớ cuộc sống trước kia, nhớ trông nom của ấy, chăm sóc của ấy, khi tôi uống thuốc ấy lộ ra vẻ mặt vừa tức giận vừa biết làm sao. Tuy rằng tôi rất cố chấp, rất ghét nhữngviên thuốc đắng đó, nhưng lần nào tôi cũng phải chịu thua, bởi vì ấy dùng vẻ mặt đáng thương để tố cáo tôi. Vẻ mặt đó của ấy cực kỳ đáng , giống như chú thỏ bị bắt nạt nhưng lại thể phản kháng.

      biết từ khi nào, ấy dung nhập vào trong lòng tôi, sâu vào máu thịt, hoàn toàn thể chia lìa. Nhưng mà, bây giờ tôi lại biết tung tích ấy, tôi chỉ có thể dựa vào kỷ niệm để sống qua ngày.

      Xa quê lâu ngày khiến tôi mất sức sống, ngay cả hơi sức để tức giận cũng mất sạch. Nếu như thấy tôi ngoan ngoãn uống thuốc, kiểm điểm sâu sắc, lòng nhận lỗi, liệu ấy có thể mềm lòng ? Có thể nhìn thấy nụ cười tinh nghịch của khi hỏi tôi “ Tam Nhi, uống lộn thuốc hay là đổi tính vậy?” như ngày trước nữa ?

      Hoặc là ấy : “Em tha thứ cho , so đo chuyện trước kia nữa, chúng ta về nhà !”

      Tôi cảm thấy, mình bị mắc chứng hoang tưởng rồi.

      Tôi rất muốn quay về ngôi nhà có ấy trước kia...

      "Bách Khả, lão Tam trở lại." Cha nuôi bỗng mở miệng, khiến tôi vùi đầu trong cuốn nhật kí bừng tỉnh dậy.

      Tôi quệt những giọt nước mắt biết rơi xuống từ bao giờ, đến bên cửa nhìn về phía màn đêm tối đen như mực. Dưới ánh trăng, Thiên Vũ và Thiên Hoa phía trước.

      Tam Thiếu, cậu nhanh chút, ông chủ vẫn chờ cậu đấy." Là giọng của Thiên Vũ.

      "..." Đáp lại cậu ta là im lặng.

      Thiên Hoa quay đầu lại, mỉm cười : "Tam Thiếu, tôi câu lòng, cậu đừng tức giận nhé."

      "..." Đáp lại cậu ta cũng vẫn là im lặng.

      Thiên Hoa tựa như ngầm nhận được ưng thuận, nhẫn nại cười : "Bộ dáng của cậu bây giờ giống như chó rơi xuống nước."

      Cha nuôi buột miệng cười: "Thiên Hoa xong rồi."

      Cha nuôi vừa dứt lời, bóng đen, cũng chính là Thiên Hoa liền kêu “hự” tiếng, rồi ngã lăn xuống đất.

      Ánh trăng chiếu xuống, ngưng tụ tại thân hình của con sói đẩy Thiên Hoa xuống đất thành cái bóng.

      Thiên Hoa rất uất ức oán trách: " tức giận, sao cậu lại lật lọng hả?"

      Thiên Vũ vui sướng khi người gặp họa: "Tôi dám cá, nếu đổi thành trước kia, Tam Thiếu cắn đứt cổ của cậu."

      Cha nuôi cười : " đến mức như vậy, nhiều nhất xé miếng thịt của cậu ta mà thôi."

      "Chú." Thiên Vũ nghe cha nuôi , liền chạy chậm tới cửa: "Chú mau cứu Thiên Hoa ."

      "Con đây." đợi cha nuôi mở miệng, tôi ra khỏi phòng.

      Hạng Thiên như bị đứng hình, ngẩng mặt nhìn tôi, ban đêm, ánh mắt của xanh biếc, còn sáng hơn đá quý. Tuy rằng nhìn ra được cảm xúc trong mắt , nhưng mà, tôi rất chắc chắn, sửng sốt.

      Xem ra, Thiên Vũ và Thiên Hoa cho biết rằng tôi ở trong này.

      " Hạng Thiên." Tôi ngậm cười yếu ớt, chạm vào chú sói trắng đứng im bất động: "Chúng ta về nhà !"

      Những dòng chữ kia phá vỡ phòng ngự trong trái tim tôi, vừa nghĩ đến cuộc sống của trong khoảng thời gian này, dày vò trong cuộc sống, dày vò bởi niềm ân hận, tôi cũng rất đau lòng. Tuy rằng tôi chưa từng , nhưng mà, tôi thừa nhận, khoảng thời gian xa cách này, tôi rất nhớ , tôi còn , tôi nhớ đoạn tình cảm sâu nặng kia, tôi muốn có được hạnh phúc!

      Hạng Thiên, em chọn , phải vì như thế nào, mà bởi vì em nhớ , nhớ nhung , , hiểu ?!

      Gió biển từ từ lay động cây cối, phát ra tiếng vang , sói trắng như ở nguyên trong đó, chút sứt mẻ.

      Trong giây phút bốn mắt lặng lẽ nhìn nhau, tôi hoang mang nắm tóc : " giận à? Đừng giận, em bỏ nhà trốn đúng, nhưng cũng làm rất nhiều chuyện sai mà, xem như hai chúng ta hòa nhau."

      hơi ngẩng mặt, ánh mắt vẫn yên lặng, biết nghĩ gì.

      Tôi chợt nhớ tới đứa , liền vỗ về cái bụng tròn vo : " xem, em nuôi giúp sói con , chỉ còn ba tháng nữa, được làm ba."

      hơi điều chỉnh ánh mắt, nhìn chằm chằm vào bụng tôi.

      Thiên Hoa bỗng kêu thảm thiết, thở dài : "Tam Thiếu, móng vuốt của cậu đâm vào lưng tôi, đau quá đau... Đau chết mất."

      Hạng Thiên gắng sức giậm giậm chân trước, Thiên Hoa lại kêu thảm thiết, cha nuôi cười to : "Đừng tra tấn Thiên Hoa nữa, con nằm mơ. Nếu tin, có thể để Bách Khả véo con cái."

      Tôi bỗng nhiên tỉnh ngộ, ra dùng cảm giác đau của Thiên Hoa để nghiệm chứng tất cả chuyện này có phải là... hay .

      Tôi dở khóc dở cười kéo kéo tai sói của : "Mau nhảy xuống, đừng giẫm lên Thiên Hoa."

      Sói trắng nhanh nhẹn nhảy xuống, dùng đầu đẩy đẩy bụng của tôi, lông của ẩm ướt, làm ướt quần áo của tôi, tôi vừa cười vừa đẩy ra: "Đừng náo loạn, em ngã đấy."

      Sói trắng ngừng động đậy, vươn cổ tru lên tiếng dài, có lẽ muốn dùng phương thức này để biểu đạt tình cảm của mình, hoặc là, bày tỏ kích động trong lòng.

      Đêm nay, đoán chừng tôi thể về nhà cùng cha nuôi, ông lại vừa bị mẹ nuôi quở trách. Nhưng Hạng Thiên lại , cha nuôi vẫn vui vẻ chịu đựng.

      Đêm nay vẫn rất dài rất yên bình, ai đến những chuyện cũ lộn xộn phiền phức kia. Chúng tôi chỉ tựa sát vào nhau, cảm nhận tồn tại của nhau, nơi trống rỗng trong đáy lòng được lấp đầy, tôi rất biết ơn cha nuôi dẫn tôi tới nơi này, biết ơn ông khuyến khích tôi xem cuốn nhật kí đó. Những dòng chữ ấy còn chân hơn những lời thuật lại bằng miệng, bởi vì, cho người khác nghe, còn nhật kí là viết cho chính mình.

      Khi tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu vào nhà gỗ, tôi tỉnh dậy từ trong giấc mộng ngọt ngào lâu lắm rồi được trải qua.

      Hạng Thiên tỉnh sớm hơn, tôi mở mắt chỉ thấy nghiên cứu cái bụng tròn vo của tôi. Trong mắt tràn đầy dáng vẻ mới lạ giống như đứa trẻ lớn, nụ cười bên miệng có chút ngây ngô, nhưng là độ cong tràn đầy hạnh phúc.

      "Rất kì diệu phải ?" Tôi cười cười hỏi.

      "Ừ." ngước mắt lên, hỏi ra câu hỏi khiến tôi trào máu: "Sau khi con ra đời, da em liệu có nhão ra như da chó ?"

      "Da mới nhão như da chó ấy!" Tôi biết nên khóc hay nên cười trừng .

      vuốt cái bụng tôi : "Yên tâm , cho dù da em nhão như da chó, cũng vẫn vậy thôi, cưới chó theo chó."

      Tôi tức giận trợn mắt nhìn thẳng, mặc dù đóng cửa để suy nghĩ học cách hối lỗi, nhưng cuối cùng người đàn ông này vẫn là Tam Nhi có cách chuyện rất đáng đánh đòn!
      ******
      Lời bên ngoài:

      Đến đây phần chính văn là kết thúc hoàn toàn. Có phải mọi người cảm thấy, cảnh ba chìm bảy nổi dài như vậy, mà những đoạn ấm áp còn hơi ít phải ? sao, tôi vẫn còn ngoại truyện đây.

    4. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Ngoại truyện 1: Thời gian phiền muộn sau khi sinh
      Editor: Thố Lạt
      Betaer: Đào Sindy

      Bởi vì lí do sức khỏe nên tôi thể trở về nước để sinh con được. Vì vậy, nhóc sói con ra đời tại châu Úc.

      Sinh mổ cũng có gì là đau đớn, tôi chỉ cảm thấy ngủ giấc là xong, bụng liền xẹp xuống.

      Mặc dù phòng bệnh rất lớn, nhưng thể chưa nổi nhiều người. Mặc dù, bác sĩ dặn dò liên tục, được phép quá ồn ào như vậy, nhưng trong phòng bệnh của tôi vẫn chật ních bao nhiêu người.

      Bà nội, cha nuôi, mẹ nuôi, Xảo Dĩnh, Ninh Vũ, Lão Đại, Nhị Nhi, chị dâu Lưu, Tiểu Tần... Ơ... Cha đứa bé đâu?!

      Đôi mắt tôi đảo hai vòng để lùng sục, nhưng vẫn tìm thấy người cần phải xuất ở đây nhất.

      Dường như mọi người thấy được nghi ngờ của tôi, rất ăn ý tránh ra thành đường, đứa được cha nó quấn trong cái chăn bông ôm đến, trao vào tay tôi tựa như dâng hiến vật quý: "Con của chúng ta đây!"

      Tôi cẩn thận đỡ lấy cục cưng tròn tròn của mình, quan sát con tỉ mỉ, tâm trạng vừa xúc động lại vừa hồi hộp. Có câu kì vọng càng cao, thất vọng lại càng lớn, tôi vốn tưởng rằng, dựa vào diện mạo của cha nó, cùng với dung mạo coi như tạm được của tôi, tạo ra được nhóc sói con như thiên sứ rất dễ thương, rất xinh đẹp. Nhưng mà, cục cưng lại xấu hơn tưởng tượng của tôi nhiều, da tay nó nhiều nếp nhăn, lông mày thưa thớt có thể đếm được, da đỏ hồng, mềm mại chút nào. Thấy mình sinh ra đứa con như vậy, tôi lập tức rơi lệ. Hạng Thiên cho rằng người làm mẹ tôi đây xúc động, mà biết rằng lúc này tôi phải chịu đả kích.

      "Mọi người đều dù nhìn đứa con có thế nào nữa, cha mẹ vẫn thấy con của mình mới ưa nhìn làm sao. Nhưng mà, sao mẹ lại thấy con xấu xí như vậy chứ?" Tôi ôm lấy thằng nhóc nhăn nhúm kia, miệng lầm bầm.

      Hạng Thiên trừng mắt, chọc chọc vào đầu tôi : "Xấu ở chỗ nào? Em xem, con của xấu ở chỗ nào?"

      "Vốn dĩ nó xấu xí mà, phải sao? nhìn xem, da nó có nhiều nếp nhăn giống như da chó thế này, mắt sưng lên như cá vàng, miệng...nhìn bây giờ còn được. Nhưng mà, nhỡ ra khi lớn lên, hàm răng nó mọc lên chỉnh tề, miệng bị biến hình... A... Đau quá." Tôi ngừng , nước mắt lưng tròng.

      Hạng Thiên xách tai tôi, nghiến răng nghiến lợi : "Nếu phải thấy em vừa mới sinh đứa xong, nhất định trừng trị cho em trận ác liệt!"

      Con sói nào đó rất bao che cho nhóc con, xấu xí cũng đồng ý!

      Có điều, cục cưng có xấu xí hơn nữa, cuối cùng nó vẫn cùng chung dòng máu với tôi. Cho nên, sau khi thất vọng nhất thời qua , tôi liền bắt sinh mệnh thần kỳ này làm tù binh. Tính khí của cục cưng tốt lắm, khóc liền khóc, nhưng mà, nó chỉ có sấm mà mưa, dường như muốn dùng cách này để bày tỏ bất mãn của nó. Hơn nữa tiếng khóc của nó rất lớn, so với những đứa trẻ cùng lứa, sức thở như vậy quả rất kinh người.

      Hôm nay, tiểu tổ tông lại vui, cụ thể bởi vì cái gì tôi cũng biết, dù thế nào cũng cứ khóc mãi, đúng, phải là gào liên tục.

      "Con còn gào nữa mẹ ném con vào trong bồn cầu đấy." Tôi hầm hừ đe dọa. Vừa dứt lời, móng vuốt sói liền níu lấy tai tôi.

      Chẳng biết Hạng Thiên bước vào phòng bệnh từ lúc nào, nổi giận đùng đùng : "Em hãy trưởng thành lên chút , có ý thức của người làm mẹ cho nhờ!"

      Tôi cười khan: "Em chỉ đùa với con thôi." xong, ra sức hôn lên trán cục cưng cái, kết quả lại càng đổi lấy tiếng khóc đáng sợ hơn.

      Hạng Thiên đón lấy cục cưng khóc nhoai người ra, mềm nhũn. ôm nó vào trong ngực mà dỗ dành, tư thế nhìn rất chuyên nghiệp. Cục cưng cũng rất nể mặt, vừa được ôm vào lồng ngực cha nó, liền nín khóc luôn.

      "Nó thích em." Tôi bị đả kích lớn, biết có phải do nguyên nhân vừa ở cữ hay , tâm trạng của tôi rất dễ bị xúc động, vừa mới tới đây, nước mắt liền rơi xuống.

      Hạng Thiên vừa mới dỗ đứa bé xong, lại vội vàng quay sang dỗ dành người lớn: "Được rồi, đừng khóc nữa, con còn bé hiểu chuyện, em lớn như vậy, lại so đo với con làm gì?"

      "Hơ... nhóc con hiểu chuyện có thể khóc, còn em khóc mọn, tại sao vậy?" Tôi càn quấy, nhưng lại cảm thấy mình rất có lý.

      "Được rồi, được rồi, để em ôm nó được chưa?" Hạng Thiên biết nên khóc hay nên cười trả con lại cho tôi.

      Đứa nháy nháy mắt, cái miệng nhắn toe toét, lộ ra hàng lợi trụi lủi. Thấy nó cười, tôi cũng nín khóc mỉm cười theo.

      Hạng Thiên nhìn hai chúng tôi vẻ rất bế tắc: "Đây là chuyện gì hả?!"

      Tâm trạng bất ổn của tôi chỉ kéo dài hơn tuần. Hạng Thiên , may là tôi bị mắc chứng trầm cảm sau sinh, nếu , lớn bé cùng nhau quấy đảo, thể sụp đổ.

      Sau khi tròn tháng, nhà ba người chúng tôi liền trở về nước. biết có phải thủy thổ trong nước phù hợp với người hay , mà cục cưng của tôi vừa mới trở về được mấy ngày biến đổi cách thần kỳ, trở nên rất xinh đẹp. Lông mày đầy đặn hơn, vừa nhìn biết là tướng có phúc, mắt những sưng, hơn nữa hình dáng lại rất ưa nhìn. Da thịt nhăn nhúm cũng có nhiều thịt hơn, trắng trắng mềm mềm. Mắt to đen sáng rỡ, chớp mắt cũng có thể chấn động vùng lớn.

      Tôi càng nhìn càng vui, niềm vui này cần được chia sẻ gấp, tôi quyết định, tìm cha đứa .

      Tôi ôm cục cưng lên lầu hai, đẩy cửa phòng ra : " Hạng Thiên, con chúng mình trở nên rất đẹp!"

      Người đàn ông phải làm tăng ca suốt cả đêm qua còn ngủ, bị tôi đánh thức ấy vậy mà lại nổi giận, còn cười híp mắt vẫy tay với tôi: "Đến đây, cho xem chút."

      Tôi đặt đứa bé xuống cạnh tựa như dâng hiến báu vật: "Đẹp ?"

      Hạng Thiên ôm cổ tôi, hôn lên khóe môi của tôi: "Rất đẹp."

      Tôi cau mày vẻ bất mãn: "Em mang cục cưng để cho ngắm, mau nhìn nó chút chứ!"

      cười khanh khách buông lỏng cánh tay, mắt nhìn đứa trẻ miệng u ơ, : "Đẹp! Chỉ có điều, còn phải đợi con lớn lớn lên . Bà nội , rất nhiều đứa trẻ khi mới ra đời đều ưa nhìn, vậy mà lớn lên lại rất đẹp."

      " phải vậy đâu, lúc em vừa ra đời cũng rất ưa nhìn, mẹ em còn tưởng em đẹp đến mức có thể nghiêng nước nghiêng thành nữa cơ đấy. Nhưng mà, sau này em đẹp lên nhiều lắm, cho nên bây giờ ngay đến cả thôn thôi, cũng hề bị nghiêng ngả chút nào."

      "Em là trường hợp đặc biệt." Hạng Thiên cười oang oang : "Trẻ con nhà họ này càng lớn càng ưa nhìn. Cha từng , Hạng Kình mới sinh ra như con khỉ trụi lông, bây giờ phải nó như trêu hoa ghẹo nguyệt, nam nữ đều xơi sao."

      Nhị Nhi xinh đẹp như nghiệt nhiều năm về trước lại sánh ngang với khỉ trụi lông sao?!

      Má ơi! Cái gì mà càng lớn càng ưa nhìn chứ? ràng là biến đổi đến quá siêu cấp ấy chứ!
      *******
      Lời bên ngoài:

      Còn có ngoại truyện về trưởng thành của sói cần chỉnh sửa chút, sửa xong đăng ngay.

    5. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Ngoại truyện 2: Hôn nhân và tình

      Hai năm sau-

      Truyền thuyết kể rằng, có đứa trẻ mập mạp, lớn lên có đôi cánh trắng trắng, khi rảnh rỗi dựng cung bắn tên, người bị bắn trúng trúng loại bệnh cổ quái, vừa đau khổ vừa ngọt ngào, vừa nhạy cảm vừa ngu xuẩn, nhưng mà, tất cả mọi người đều thích đứa trẻ hư đó, còn mong đợi đứa trẻ đó bắn tên vào mình. (*)

      (*) Hình ảnh của Thần tình . Theo thần thoại Hy Lạp Thần tình – còn có tên là thần Cupid, thần Eros – là con trai của thần Vệ Nữ, thân dưới hình dáng của bé trai mập mạp, có đôi cánh ở sau lưng. Thần đeo ống tên bằng vàng, tay cầm cây cung bằng vàng. Vì mang hình dáng của cậu bé nên Thần tình hay nghịch ngợm, bắn những mũi tên tình của mình vào những người dưới trần gian, coi đó như trò chơi. Mũi tên của thần xuyên qua trái tim của cả hai người, gắn kết họ lại… Và thế là, họ nhau

      Nhị Nhi may trúng tên, vì vậy, mắc phải loại bệnh cổ quái đó, cho nên, Nhiễm Nhiễm mới hạnh phúc. Ninh Vũ cũng may bị trúng tên, hơn nữa bệnh sang giai đoạn cuối, cho nên, Xảo Dĩnh cũng được hạnh phúc.

      Cuộc sống phải truyện cổ tích, cho nên, vẫn còn có vài người được hạnh phúc, ví dụ như Hạng Thiên. Gần đây nóng nảy như sư tử, người trong công ty thấy đều giống như chuột thấy mèo.

      Mọi người hiểu, ràng được thăng từ quản lý lên phó giám đốc, vậy mà lại có chút biểu vui mừng nào, ngược lại lại giống như Lôi Công (vị thần sấm sét). Chuyện gì cũng có nguyên do, từ từ nghe tôi chậm rãi kể lại.

      Ninh Vũ và Xảo Dĩnh phải về Đại Liên kết hôn, Nhị Nhi và Nhiễm Nhiễm muốn du lịch Hà Lan, nghe nơi đó cho phep các cặp đồng tính đăng kí kết hôn, có điều, hai người họ đều mang quốc tịch Trung Quốc, cùng lắm chỉ được cử hành nghi thức, cũng thể đăng kí. Nhìn lại, nhắc đến kết hôn Hạng Thiên và tôi vẫn ở chung phi pháp, kết hôn khó báo tạm trú cho cục cưng, cho nên, sói con đáng thương vẫn chưa được làm hộ khẩu.

      "Con à, ba cũng muốn làm tạm trú cho con, nhưng mà, người mẹ có lương tâm kia của con chịu kết hôn, con xem, ba có nên giải ấy đến cục dân chính, bắt ấn con dấu ?" Hạng Thiên vừa đấm vừa xoa có kết quả đành ngồi ôm con cằn nhằn, dĩ nhiên, với người phụ nữ có lương tâm này.

      "Có nên ?" Sói câu hiểu câu lại.

      "Nên hay nên đây?" Sói lớn có ý liếc tôi cái.

      "Nên..." Dưới hướng dẫn từng bước của sói lớn, sói ra lời sói lớn thích nghe, ngay lúc khóe môi sói lớn cong lên, sói thở hắt phun ra chữ "?"

      Tôi phù tiếng phun nước trong miệng ra, tiếp theo, nhịn được bật cười.

      Con trai, con chính là thiên tài đảo ngược! Mẹ con!

      Hạng Thiên căm hận nghiến răng : "Có gì đáng cười?"

      " quái lạ, em cười con em, tức cái gì chứ?"

      Hạng Thiên nghẹn lời, tiếng nghiến răng trong căn phòng lại lớn gấp đôi.

      Tôi đón lấy con trai bảo bối ngây thơ biết gì, cười híp mắt : "Đừng giận, em đồng ý với , chờ con trở thành chó săn , em liền đăng kí với ."

      Hạng Thiên tính toán cả ngày,bất mãn : "Ít nhất phải sáu tháng sau nó mới biến thành sói, còn nữa, nó là sói, phải chó săn !"

      " sao cả, là gì là thế." Tôi trả lời qua loa lấy lệ, ôm con trai nâng lên cao.

      Sói rất thích trò chơi này, ngừng vui vẻ cười khanh khách.

      " tim phổi." Hạng Thiên trợn mắt nhìn sói , thở hổn hển trở về phòng ngủ.

      Tôi che dấu nụ cười, nghiêm nghị đối mặt với sói con: " Niệm Nam, mẹ trịnh trọng nhắc nhở con, chưa tới ba tuổi, được biến thành chó săn . Hiểu ?"

      Sói hoang mang gãi tai: " hiểu."

      Tôi buột miệng cười, dí cái mũi của nó : "Con thành thực."

      Sói thấy tôi cười cũng cười theo, còn cầu: "Sói muốn ăn thịt."

      Tôi liếc nhìn đồng hồ quả quýt, cũng mười giờ rồi, nếu cho nó ăn thịt hấp tiêu hóa được, liền thương lượng: "Mẹ làm canh trứng cho con được ? Thơm thơm, mềm mềm, ngon hơn thịt."

      Sói lắc đầu, bướng bỉnh : "Ăn thịt, ăn thịt."

      "Được rồi, mẹ làm thịt, con chơi với ba được ?"

      "Được."

      "Ngoan quá!" Tôi đưa sói về phòng ngủ, để Hạng Thiên trông nó.

      Mặc dù, sau khi sói ra đời, chị Lưu chuyên chức làm bà vú, nhưng mà, dù sau chị Lưu cũng lớn tuổi, bây giờ ngủ rồi, cho nên những chuyện như làm bữa khuya cho sói , phần lớn tôi phải tự làm.

      Sói rất giống Hạng Thiên, rất kén ăn, hề động vào những đồ ăn đóng hộp dành cho trẻ sơ sinh kia.

      Ngoài ra, còn thích ăn rau, nấm và trứng cố ép còn ăn chút, thích nhất chính là ăn thịt.

      Nhưng dù sao nó cũng còn , tôi sợ dạ dày của nó chịu được, cho nên, cói là làm thịt cho nó, ra chỉ thêm chút thịt vào canh trứng thôi.

      Khi tôi bưng bữa khuya vào phòng ngủ, lại thấy sói chơi hò dô ta trong ngực sói trắng. Nếu tôi nhớ lầm, đây cũng là lần đầu tiên sói nhìn thấy mặt này của cha nó, nhưng mà, ràng nó hề sợ chút nào.

      "Sói , đừng bắt đuôi của ba ba." Tôi biết nên khóc hay nên cười ngăn lại.

      Sói cười ha hả ôm đầu sói trắng, tâm tình có vẻ rất tốt: "Đẹp mắt, thích."

      là sói con chính cống, lại có thể cảm thấy sói đẹp mắt hơn người.

      Tôi ôm sói lên đùi, vừa đút cho nó ăn vừa : " Tam Nhi, có phải dạy con cách biến thành sói ?"

      Sói trắng hừ tiếng, làm như thèm để ý tôi. Có điều, tôi sợ dạy, bởi vì cái này thuộc về bản năng, phải dạy là nó làm được."

      Đợi sói ăn khuya xong, rồi tiêu hóa thức ăn, liền bắt đầu mệt rã rời, tôi ôm nó trở về gian phòng kia của chị Lưu, dỗ nó ngủ rồi mới rón rén rời .

      Bận rộn cả ngày, tôi cũng mệt mỏi, lên giường muốn ngủ, Hạng Thiên cũng cho.

      "Tại sao kết hôn?" hỏi lần thứ N.

      Tôi xoa đôi mắt mông lung buồn ngủ của mình: "Thế này tốt sao?"

      " tốt!"

      " tốt ngược lại." Tôi cười xoay người, chuẩn bị ngủ.

      ôm vào lòng, thỏ thẻ bên tai : " biết lí do."

      "Đừng quá lo lắng về điều này, đừng quá quan tâm về tình ."

      "Tại sao?”

      "Đọc bài thơ cho nghe này." Tôi nhắm mắt lại, mặc dù đưa lưng về phía , nhưng, tôi có thể biết, lúc tôi những lời này nhíu mày.

      " nhiều, chỉ chút thôi, tình người ta sâu như biển, tình của em lại cạn khô rồi.

      nhiều, chỉ chút thôi, tình người ta như trời dài, tình của em lại ngắn.

      nhiều, chỉ chút thôi, lông mày người khác luôn khẽ đưa qua lại, em chỉ lén nhìn chút." Tôi xoay người, cười nhìn : " hiểu ?"

      Hán việt của bài thơ:

      "Bất ái na đa, chích ái nhất điểm điểm, biệt nhân ái tình tượng hải thâm, ngã ái tình thiển.

      Bất ái na đa, chích ái nhất điểm điểm, biệt nhân ái tình tượng thiên trường, ngãái tình đoản.

      Bất ái na đa, chích ái nhất điểm điểm, biệt nhân mi lai hựu nhãn khứ, ngã chích thâu khán nhĩ nhất nhãn."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :