1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô nàng giả nai của tổng giám đốc sói - Ni Nam Đê Ngữ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 138

      Editor: Hoa Trong Tuyết
      Beta: lonbia214

      Bà nội , người sói lúc mới ra đời có hình người, sau khoảng hai đến ba tuổi biến thân lần đầu tiên.

      Số tuổi càng lớn, khống chế biến thân từ từ quen thuộc, đến năm sáu tuổi có thể biến thân thành thạo, mà cũng giống như trong phim ảnh hay miêu tả, chỉ có đêm trăng mới biến thân thành sói.

      Dĩ nhiên, trừ lúc khẩn cấp, hoặc là khi bị thương, bọn họ tùy tiện biến thân.

      Theo như lời bà cụ , người sói ngoại trừ có thể hóa thân thành sói, tốc độ nhanh nhẹn, sức lực lớn, còn lại khác người bình thường, tuổi thọ trung bình cũng chỉ khoản bảy mươi tuổi, cũng phải là sinh vật bất tử.

      Tôi hỏi bà nội tại sao lại cho tôi biết những thứ này, vành mắt bà cụ khẽ cong, cười hiền lành "Rất ràng, vì bà muốn chọn cháu dâu cho mình."

      Thái độ Hạng Thiên ngả ngớn đáng đánh đòn hừ tiếng, tôi hoa lệ ngã xuống!

      "Cháu là loài người thuần chủng mà!" Tôi dùng lời nhắc nhở bà nội .

      Bà cụ lơ đễnh khoát tay tôi "Vậy có làm sao, con cháu của người sói càng ngày càng ít, biết đâu tìm những đứa cháu dâu là người sói đây? Lại , bà cũng là con người, cũng chung sống với ông nội nó nhiều năm như thế."

      Tôi im lặng lúc lâu, mới lấy hết dũng khí "Cám ơn bà nội quý, nhưng mà, cháu đồng ý."

      Hạng Thiên khinh thường liếc nhìn tôi "Đừng đánh giá mình cao quá, cho dù đầu thai lần nữa, tôi cũng chọn ."

      Tôi bị chê, nhưng mà, tôi rất vui vẻ "Cảm ơn đại ân đại đức của , Bách Khả trọn đời quên!"

      Chắc hẳn Hạng Thiên rất có duyên với phụ nữ, có lẽ chưa bao giờ bị đối xử như vậy, có chút thẹn quá hóa giận, chỉ là, giận cũng sao, có bà nội ở đây, dám lỗ mãng.

      "Cháu ra ngoài, bà muốn chuyện với Bách Khả chút." Bà cụ phất tay đuổi người.

      Hạng Thiên xốc áo khoát lên, giận dữ trợn mắt nhìn tôi, mới bước ra khỏi phòng.

      Bà cụ thân thiết cầm tay của tôi, cười hỏi "Tối hôm qua bị dọa sợ?"

      "Nếu như xảy ra tai nạn xe, con bị ấy dọa sợ đến thét chói tai, nhưng mà, nước biển lạnh quá, não của con bị nước biển đông lạnh dùng được nữa, phản ứng có chút chậm chạp."

      Bà cụ vỗ tay của tôi, "Có can đảm, bà nội quả nhiên nhìn lầm."

      Tôi bị choáng, bà cụ nghe hiểu lời tôi hay là cố gắng xuyên tạc lời tôi nhỉ? Tôi ràng, là bởi vì quá lạnh nên mới suy nghĩ chậm chạp, phản ứng trì độn, câu kia có thể biểu thị, tôi có can đảm à?!

      Dường như nhìn thấu suy nghĩ của tôi, bà cụ cười híp mắt "Cháu biết Tam Nhi là sói, còn có thể ngủ chung với nó, cam đảm gọi là cái gì?"

      Tôi lại choáng, cần phải giải thích về việc này chút " phải như bà nghĩ đâu, cháu vốn là ở đây. . . . . ."

      "Bà nội hiểu." Bà cụ ý vị sâu xa cắt đứt lời của tôi, chỉ là đôi mắt sáng long lanh cho thấy, bà cụ nghĩ sai lệch rồi.

      "Bà nội, chuyện tối ngày hôm qua giống như bà tưởng tượng đâu. . . . . ."

      "Bà nội hiểu."

      Tôi khóc ra nước mắt "Bà nội, bà để cho cháu hết sao?"

      "Có chút chuyện quá còn thú vị." Bà thương sờ sờ đầu tôi "Đến ở cùng bà nội , làm bạn với bà, vẫn là câu kia, cho dù cháu và Tam Nhi thành đôi, bà nội vẫn thương cháu."

      Tôi cảm thấy bất lực, cũng hiểu "Tại sao vậy? Chúng ta ràng mới quen biết. Tại sao bà lại kiên trì muốn cháu đến sống cùng?"

      "Cháu hợp ý bà nội nha." Bà cụ lấy lý do cho người tôi phản bác chắc chắn.

      Rồi sau đó, tôi bị đưa đến trường học, trước khi xuống xe, bà nội nhàng dặn dò tôi "Sau khi tan học nên chạy loạn, bà nội phái người tới đón cháu."

      Tôi sững sờ, thử dò xét hỏi " phải bà sợ cháu ra chuyện tối hôm qua nên mới. . . . . ." Canh giữ cháu chặc chẽ, tôi ra câu cuối cùng, nhưng mà, tôi tin tưởng bà cụ hiểu.

      Bà nội chỉ cười nhìn tôi , ngụ ý tương đối ràng: làm bà lão có tiền, bà tự tin có hàng ngàn phương pháp làm cho tôi im miệng để lộ bí mật, muốn tôi chuyển chỗ ở, cũng phải là phương pháp trong ngàn phương pháp đấy.

      Tôi nhiều lời, tạm biệt bà cụ, xuống xe, vô lực vào cổng trường. Từ đó, tôi trải qua cuộc sống của tiểu thư nhà giàu, tan học có người đón, học có người đưa, thể là cẩm ý ngọc thực, nhưng cũng kém là bao. Mặc dù bà cụ , tôi là cháu của người, được đối xử như vậy cũng là hợp lý, nhưng tôi vẫn thoát khỏi suy nghĩ tôi ăn nhờ ở đậu, nhất là khi nhìn thấy Hạng Thiên hất mặt vênh hàm lên sai bảo càm giác này càng thêm mãnh liệt.

      Vì vậy, tôi thương lượng với bà nội , tôi chấp nhận giúp đỡ của bà cụ, nhưng mà, dùng phương thức vay tiền để học, sau này có công việc ổn định trả lại.

      Bà nội tự nhiên quan tâm chút tiền lẻ này, nhưng vì giúp tôi giữ lại lòng tự ái yếu ớt của mình, bà đồng ý, ký với tôi bản thỏa thuận giúp đỡ học tập, nhưng mà, bà đồng ý tôi vừa học vừa làm, lý do là, ảnh hưởng quá trình học tập.

      Nếu như mà tôi băn khoăn, có thể chăm lo sinh hoạt hàng ngày của Hạng Thiên, như vậy cần chạy tới chạy lui, Hạng Thiên trả thù lao tương xứng. Mặc dù, cách này nghe như vẹn cả đôi đường, nhưng hoàn toàn phải thế.

      Tam Nhi, cũng chính là Hạng Thiên là người nóng nảy, dễ giận, hỉ nộ vô thường, xoi mói khó khăn. Hơn nữa, ta có sở thích bám giường khá nghiêm trọng, đánh thức ta so với đánh thức lôi công còn khó hơn.

      Từ khi bắt đầu công việc này, tôi gọi ta hai lần, rồi sau đó, tôi cảm thấy làm được nữa xin miễn cho kẻ bất tài này.

      Tôi chào tạm biệt bà nội , Thiên Hoa, Bạch Xảo Dĩnh tất cả đều có mặt, vừa nghe tôi muốn từ bỏ, Thiên Vũ Thiên Hoa liền kể khổ, mặc dù hai người cũng gì, nhưng vẻ mặt thâm thù đại hận , trước khi tôi tới, việc này thuộc về hai người bọn họ. Ai ~ đều là người cùng khổ, tôi hoàn toàn hiểu tâm tình của hai người bọn họ.

      Thời khắc mấu chốt, Bạch Xảo Dĩnh giống như thiên sứ mở miệng "Nếu Bách Khả có thời gian, vậy cháu làm."

      Bà nội chẳng đúng sai cười cười, hề phát biểu ý kiến. Tôi ném ra củ khoai lang phỏng tay này rồi ngồi xem người tôi đốt pháo diễn kịch, trong lòng hát vang được giải thoát nên thấy ngày đẹp.

      Hôm sau, tôi cùng Thiên Vũ, Thiên Hoa, nhìn thấy kỳ tích - sau khi Bạch Xảo Dĩnh vào phòng của Hạng Thiên, bên trong lại truyền ra thanh rống to nào.

      Gì? ! Vì sao tôi và Thiên Vũ Thiên Hoa cùng nhau chứng kiến? ! Bởi vì, ba chúng tôi tò mò chứ sao. Bằng sáng sớm ăn sáng, mà tất cả đều đứng trước cửa phòng Tam Nhi?

      "Bạch tiểu thư vào mấy phút?" Thiên Hoa hỏi Thiên Vũ.

      Thiên Vũ nhìn đồng hồ "Sáu phút hai mươi lăm giây."

      "Kỳ lạ." Thiên Hoa cảm thán.

      Thiên Vũ muốn phụ họa, Bạch Xảo Dĩnh an toàn bước ra khỏi phòng tôim thiếu gia, cười với chúng tôi “Tam thiếu gia tỉnh”

      Ba chúng tôi ngây người giây lát, trong lòng giơ ngón cái lên hâm mộ. Bạch Xảo Dĩnh cười thản nhiên, chậm rãi xuống lầu.

      " là nhân tài!" Thiên Vũ cảm thán.

      Thiên Hoa đồng ý lắc đầu "Theo tôi thấy, Bạch tiểu thư là thiên tài!"

      Tôi khoát khoát tay chỉ "Sai hết rồi. Nếu ấy là nhân tài hoặc thiên tài sớm bị Tam Nhi ném ra ngoài rồi."

      Hai người dường như hiểu gật đầu "Vậy là cái gì?"

      "Đại thần!"

      Hai người gật đầu tán thành, chợt, ánh mắt Thiên Hoa biến đổi "Thiên Vũ, cậu có cảm thấy có chút lạnh ?"

      Thiên Hoa giống như có điều suy nghĩ, phất tay chỉ sào sau lưng tôi "Bách Khả, xem."

      Theo bản năng quay đầu lại nhìn, lòng tôi tan nát.

      "Đại thần?" Hai cánh tay Hạng Thiên ôm ngực đứng sau lưng ba chúng tôi, đúng, chính xác mà là phía sau lưng tôi, bởi vì, khi tôi ngoái đầu nhìn lại nháy mắt nghe được tiếng bước chân vừa nhanh vừa .

      "Chuyện liên quan đến tôi, tôi chỉ là ngang qua." Tôi nhanh chóng xoay người, cất bước bỏ chạy. Nhưng bất luận chân chạy thế nào, thân thể vẫn ở tại chỗ.

      "Đừng nắm lấy quần áo tôi, cẩn thận tôi cắn nha."

      nheo mắt đen, rằng từng chữ ", cứ, thử, xem!"

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 139:

      Editor: Hoa Trong Tuyết
      Beta: Sakura Trang

      Vào ở nhà họ năm ngày, tôi nhận ra được thực tàn khốc!

      Nhà họ phả là hào môn sâu như biển, mà là ổ sói cực kỳ nguy hiểm.

      Tam Nhi tuyệt đối là, hoàn toàn, là tên khốn kiếp! Bạch Xảo Dĩnh gọi rời giường, tìm tôi nổi giận, còn dùng mệnh lệnh cưỡng chế tôi được phép để người khác làm giúp phần việc mình chưa hoàn thành.

      Tôi làm gì được , nhưng mà, có nghĩa là tôi chịu đàn áp, học sinh tiểu học bị bắt nạt cũng có thể tố cáo với giáo viên chủ nhiệm, tôi thể học theo sao?

      Nhưng mà, thái độ của bà nội nhìn tôi bị ấm ức cũng giải quyết, bà cũng bênh vực cháu trai của mình, nhưng lại xem việc tôi và cháu trai của bà nháo loạn như vậy là trẻ con đùa giỡn. Ông trời, trẻ con nhà ai đùa giỡn lại có bộ dáng bị bắt nạt đến khổ sở giống tôi?!

      chỉ có việc gọi dậy, bưng trà rót nước cho , còn phải kể chuyện cười làm cho vui, lại , nhìn tôi đâu có tướng làm diễn viên?!

      Tố cáo thành, tôi chỉ có thể cứng đối cứng, tôi với Tam Nhi " phải là người trả lương cho tôi, cũng xây núi vàng cho tôi ở, tôi cũng phải người làm thuê cho để kiếm sống."

      Sau đó, nở nụ cười " làm cũng phải làm!"

      Tôi nổi giận "Tại sao? Tôi bị bán cho rồi hả?"

      " có, chỉ là, khi bị vậy ở nhà vệ sinh nữ từng hứa gì nghe nấy, phải quên chuyện này rồi chứ? Quên cũng sao, chỉ cần nhớ rằng, tôi xử lý thế nào là được."

      Tôi làm ra vẻ sợ hãi, cực kỳ sợ hãi "Đó là đùa, sao có thể xem là ?"

      nhìn tôi khinh miệt, cười như cười "Tôi giỡn mới là giỡn, tại, tôi phải!"

      Tôi bại trận, gương mặt khổ sở đến góc tường trồng nấm, tôi biết sai rồi! Từ nay về sau bao giờ tốt bụng lung tung nữa, ai có thể quay ngược thời gian? Tôi sắp trở thành con dâu nuôi từ bé của họ rồi!

      Ông trời khinh thường thèm nhìn đến xám hối của tôi, cho nên, cuộc sống cực khổ của tôi vẫn tiếp tục diễn ra.

      Trời chuyển sáng, tôi đứng trước cửa phòng Tam Nhi nửa tiếng, đáng tiếc, hai chân nhất định nghe sai bảo, chuẩn bị tâm lý, Bạch Xảo Dĩnh xuất .

      Tôi kéo cứu tinh lại, lắp bắp "Chị Bạch, chị có thể dạy em làm cách nào để bị lôi công đánh xuống được ?"

      Bạch Xảo Dĩnh chỉ cười , bàn tay trắng nõn, chuỗi chìa khóa bạc xuất . Sau đó mở khóa, đẩy cửa, vào, làm liền mạch.

      Bên trong phòng yên tĩnh, thời gian từng giây từng phút trôi qua, tôi thấp thỏm nấp ở sau cánh cửa, sau năm phút, Bạch mỹ nữ chậm rãi ra, nụ cười giảm "Dậy rồi."

      Tôi ôm lấy cánh tay của "Hôn, có thể chỉ dạy cho em ít kinh nghiệm được ?"

      lắc đầu thần bí khó lường, bước chân nhanh nhẹn xuống lầu, tôi gãi gãi gương mặt, nghiêng đầu nhìn cửa phòng, trong lòng suy nghĩ, làm sao có thể làm được.

      "Bách Khả! nhất định phải chết!" Đột nhiên tiếng hét vang dội khắp nhà họ , lượng xông lên thẳng trời, làm hơn vạn chim chóc sợ hãi bay mất.

      Tôi lấy tốc độ duy chuyển nhanh nhất, vèo — vèo — vèo, bước ba bước dài, chạy đến phòng khách ở lầu .

      "Bách Khả, tới ăn sáng." Bà nội hiền lành khẽ gọi.

      "Cháu no rồi, bà nội từ từ mà dùng." Tôi mang túi xách lên, vèo — vèo — vèo, lại bước nhanh ra nhà xe bên ngoài.

      Hai người vức bỏ quan tâm đến tôi, hai em bất nghĩa biến mất cả ngày chuyện với tài xế hôm nay xe nào. Nhìn thấy hành động quỷ dị của tôi, khỏi tức cười.

      "Tam thiếu lại nổi đóa." Thiên Hoa .

      Thiên Vũ lắc đầu "Là lại giận chó đánh mèo rồi."

      "Chỉ hai người hiểu, tiểu nhân!" Tôi lườm lườm nhìn hai người hừ cái, giống như người thân bắt lấy cánh tay tài xế "Chú Lưu, có thể đưa cháu tới trường trước được ?"

      Phong cảnh xung quanh nhà họ rất đẹp, là khu nhà giàu địa linh nhân kiệt, mặc dù nơi này có rất nhiều ưu điểm, lại có khuyết điểm duy nhất —— nó thực cách trường học quá xa, bên ngoài ngay cả trạm xe buýt cũng có.

      "Chú muốn đưa Bạch tiểu thư đến trường học." Lưu thúc khổ sở .

      Tôi cúi đầu, cảm xúc nổi lên, ngẩng đầu, dụng tâm diễn trò "Chú Lưu, chú giúp cháu chút , cháu có chuyện gấp cần phải đến trường, tới trễ bị khấu trừ học phần, chú nhẫn tâm nhìn cháu nợ môn sao? Chú nhẫn tâm nhìn cháu lưu ban sao? Chú nhẫn tâm sao?"

      Chú Lưu vừa lau mặt, kéo cửa xe ra "Lên xe! ai có thể ngăn nổi bước chân Bách Khả học."

      Tôi mừng như điên, nhanh chóng chui vào, xe khởi động, tôi nhịn được ngoái đầu nhìn lại cái.

      Chỉ thấy, Tam Nhi tới trễ bước bộ mặt tức giận cắn răng nghiến lợi đứng trước mặt hai em Thiên Hoa Thiên Vũ, hình như là phát tôi nhìn lại, giơ tay chỉ chỉ tôi, sau đó làm tư thế cắt cổ.

      Tôi bỗng chốc quay người lại, lớn tiếng thúc giục "Chú Lưu, lái nhanh chút!"

      "Ngồi cho vững." Chú Lưu tiếng, đạp ga cái, chiếc xe hiên ngang vọt ra khỏi nhà họ .

      Thiên Hoa chú Lưu là tài xế già, nhưng cho tôi, tài xế già này lại là tay đua, có lẽ là bị đường đua F1 trong radio khích lệ, lại do đường xá quá tốt, chú Lưu xe giống như cưỡi ngựa chốn người.

      Lúc xe dừng lại, đầu tiên là tôi xông ra ngoài nôn, tối hôm qua bị Tam Nhi làm cho tức giận nên chưa ăn gì, sáng sớm chưa có cơm nước gì, tôi chỉ có thể cố sức nôn ọe.

      "Sao vậy…... chú lái nhanh quá hả?" Chú Lưu cười khan hỏi.

      Tôi vô lực lắc đầu "Chú như bay ấy."

      Chú Lưu thà xoa đầu tôi "Chú sợ làm trễ thời gian cháu vào lớp, cẩn thận chạy nhanh quá thôi."

      Đây phải là tự mình chuốc lấy khổ cực chứ? !

      Tôi mỉm cười mệt mỏi "Cho dù như thế nào, cám ơn chú, lúc về lái chậm chút, chú ý an toàn."

      " có chuyện gì, Tiểu Lý có ở đây, chú phải đưa đón Bạch tiểu thư, cháu nhanh học ." Chú Lưu đưa cho tôi chai nước suối, gạt cần số, lấy tư thế rất đẹp xoay đầu xe, chạy ra đường cái.

      Sợ hãi trong lòng tôi biến thành mồ hôi lạnh trán, yếu ớt bước vào cổng trường. màn ‘phấn khích’ lúc sáng sớm, phải là chuyện người bình thường có thể thừa nhận.

      "Tiểu Bách Khả." Sau lưng vang lên giọng quen thuộc.

      Tôi cất bước bỏ chạy, mặc dù chạy quá nhanh làm cho hai chân tôi bị mềm , nhưng nghĩ đến người đuổi theo phía sau, tôi càng cố gắng chạy nhanh hơn.

      Rốt cuộc, người đuổi theo cũng bị bỏ lại phía sau, tôi ngồi khán đài sân vận động thở dốc từng ngụm, thở hổn hển chính là trạng thái tại của tôi.

      Bỗng dưng, bàn bay thon dài đè lấy bả vai tôi "Bách Khả, sao cậu lại bỏ chạy?"

      Tôi ngạc nhiên ngước mắt, thể tin nhìn chằm chằm người sau lưng "Cậu từ đâu ra vậy?"

      Ninh Vũ vô lực khoát khoát tay, đặt mông ngồi ở bên cạnh tôi " theo lên, cậu vẫn chưa trả lời tôi, sao lại bỏ chạy?"

      "Tránh cậu!"

      "Sao lại tránh tôi?"

      "Sợ bạn cậu đuổi giết tôi."

      "Tôi có bạn ."

      Tôi giận "Chẳng lễ tôi gặp quỷ ở nhà vệ sinh?"

      "Là ấy ghen lung tung, tôi chưa từng xác nhận thân phận của ấy. Lại , phải tôi xin lỗi cậu rồi hay sao?"

      "Đây phải là điều quan trọng?! Còn nữa, tôi có bỏ qua cho cậu hả?"

      "Đừng hẹp hòi như vậy” cậu giống như huynh đệ tốt khoát vai của tôi, tránh nặng tìm "Xế chiều hôm nay có trận bóng rỗ, cậu cổ vũ cho tôi ."

      "Tôi xem cậu đủ tức rồi, lại xem đánh nữa tôi nổi điên." Tôi đẩy tay cậu ra, mang cặp lên.

      Cậu lập tức đuổi theo, nghiêm túc nhận lỗi "Bách Khả, đừng nóng giận. Tôi bảo đảm có lần sau."

      "Cam đoan của cậu thể tin."

      "Nào có?"

      " có sao? Để cho tôi suy nghĩ chút, trước khi thi cuối kì, cậu để tôi làm thêm cùng cậu ở tiệm trà sữa, cũng đảm bảo giúp tôi ôn bài, để cho tôi nợ môn, kết quả sao?"

      Cậu cười nhàn nhạt "Đó là ngoài ý muốn, tôi ngờ mình bận rộn như vậy, phải cố ý."

      "Ngoài ý muốn? Ba tháng trước, cậu có tiền quay vòng vốn, mỗi ngày đều ăn ké cơm của tôi, làm khổ tôi lẫn Dương Bạch, đối xử với cậu như vậy, cậu cảm động đến rơi nước mắt, cũng bảo đảm, học kỳ sau cậu trả tiền cơm, kết quả thế nào ?"

      Cậu chột dạ vò đầu "Tôi cũng nghĩ như vậy, tiệm trà sữa đối diện mở thêm phòng chơi game? Tôi mới nghĩ. . . . . ."

      "Mang tiền ăn mua hai máy chơi game, tôi cũng phải ăn mì ăn liền nửa tháng!" Tôi tức giận hừ cái "Cái gì cũng cần , tôi biết cậu rồi, cậu chính là người giữ lời, là đần độn hay quên, tôi lại tin cậu trực tiếp đến chuồng heo mà ở, bao giờ lăn lộn với con người nữa."

      Cậu cúi đầu, làm thành dáng vẻ uất ức "Tôi tệ như vậy sao?"

      " có tệ nhất chỉ có tệ hơn dùng người cậu mới chính xác!"

      "Ít nhất tôi theo người có tiền.” Giọng của cậu cực thấp, hình như sợ bị tôi nghe thấy, nhưng lại chịu được.

      Tôi bị dẫm trúng chỗ đau, có chút xấu hổ, còn có chút uất ức, phải như vậy, nhưng trong mắt người khác, cái này chính là , mặc dù tôi uất ức nhưng cũng có gì để , thể làm gì khác hơn là chạy trốn, phải tránh né Ninh Vũ, mà là tránh né " " trong miệng cậu!

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 140

      Edit: Bảo Ngân(baonganpham)

      Beta: tieu_hao

      Nhiễm Nhiễm là người thông minh, cũng xem như hiểu chút về tôi. Biết đùa thế nào là đủ, nhưng đùa quá tốt, vậy nên chỉ cầu tôi ăn gì đó trước, những chuyện khác bàn sau.

      Từ mùi hương trong khí, tôi có thể nhận ra, trong túi đồ ăn nhanh là hamburger gà và khoai tây chiên, nhưng tôi vẫn mở túi, cố chịu đựng cái mùi từng ngửi thấy là buồn nôn ấy, lấy đồ ăn ra.

      Nhiễm Nhiễm đặt con mèo sang bên, đón lấy bé cưng trong lòng tôi, nhéo nhéo mũi nó như trêu mèo, cu cậu cũng nghe lời như con mèo kia, tóm lấy ngón tay Nhiễm Nhiễm bỏ vào miệng. Nhiễm Nhiễm chỉ cười tránh, hình như cảm thấy chơi rất vui.

      " vừa sờ con mèo đó." Tôi đẩy tay ra, "Đá mài răng" đến miệng lại biến mất, miệng cậu chàng vểnh lên như sắp khóc.

      " sao." Nhiễm Nhiễm xong, lại muốn nhét ngón tay vào miệng nó.

      "Có sao đấy." Tôi lại kéo tay ta ra, lấy núm vú cao su trong hộp nhét vào trong miệng bé cưng, lúc này nó mới chịu yên.

      "Ăn ngon ?" Nhiễm Nhiễm rút núm vú cao su ra, bỏ vào miệng mình mút mút, phát : "Ăn ngon, có điều, rất thú vị."

      Cu cậu bị giật đồ "Oa" tiếng khóc ré lên, tôi chán nản giật lại núm vú cao su, muốn cho vào miệng bé cưng, lại cảm thấy được sạch , vì vậy đứng dậy vào phòng vệ sinh, rửa sạch núm vú cao su. Nhưng khi trở lại, lúc đặt lại vào miệng bé cưng, cu cậu cáu kỉnh cần. Nhiễm Nhiễm thấy mình gây họa, nhét thằng nhóc trở lại trong lòng tôi, trốn qua bên đùa với mèo.

      "Chọc nó khóc vui lắm sao?" Tôi vừa dỗ dành bé cưng khóc vừa quở trách Nhiễm Nhiễm.

      " thấy hiếm khi nào nó ngoan như vậy, chỉ đùa chút thôi ~"

      "Tư duy của nó theo kịp với trò đùa của ." Tôi dỗ bé cưng nín khóc, lúc này mới ngồi xuống.

      Nhiễm Nhiễm ôm con mèo trước ngực, cầm lấy cái chân mèo học theo Chibi Maruko : "Cho mi cơ hội báo thù, bóp chết con ma , bóp chết con ma , bóp chết con ma ..."

      " im miệng cho tôi!" Tôi thể tức giận, tôi cần khí trong lành.

      Nhiễm Nhiễm để chân mèo xuống, mặt cau có làu nhàu: "Nó chính là kẻ thù của em mà, nếu phải tại nó, Hạng Thiên làm sao có thể dây dưa với chị , làm sao em bị hại thảm như vậy. Nó vốn phải chết, nếu phải nể tình nó gọi tiếng cậu, mặc kệ nó..."

      " nó gọi là gì?!"

      "Là cậu đó." Nhiễm Nhiễm cố ý chọc chọc cái trán của bé cưng: "Gọi cậu, gọi cho con mèo này ăn nhóc."

      Tôi kinh ngạc nhìn bé cưng bập bẹ trong lòng lâu cách nào lấy lại bình tĩnh, đây chính là "Thai chết lưu" đó?!

      "Sao thằng bé lại ở chỗ ? Nhiễm Du nhờ trông sao?"

      "Nếu chị mà có được nửa lương thiện của em, nó phải ở chỗ rồi."

      "Có ý gì?"

      Nhiễm Nhiễm gãi cổ mèo, tư tưởng tập trung : "Thằng nhóc này vốn là lợi thế lớn nhất của chị , điều kiện tiên quyết, nó là con của Hạng Thiên. Trước khi nó được sinh ra, ai có thể xác định được. Cho nên, thằng bé thể sinh ra dưới giám sát của nhà họ , chị cùng đường, chỉ có thể nhờ vả .

      Nếu thằng bé là người nhà họ , chị tất nhiên vui mừng đưa thằng bé về nhà, ngược lại, chị ấy thể đưa nó về. Nhưng chị ấy đưa thằng bé về, đồng nghĩa với việc cho mọi người, thằng bé là con của Lạc Quân Dật, nhà họ Lạc chắc chắn tìm thằng bé về, nếu phát triển thành tình cảnh đó , Hạng Thiên khẳng định quan tâm chị . Vậy nên, thằng bé này hoặc là con của Hạng Thiên, hoặc là thai chết lưu." ta nhìn trộm cu cậu buồn ngủ, cười: " biết tỏng tâm tư của chị , cũng biết tính cách của chị ấy, nên cho người giấu thai lưu trong phòng sinh, đợi chị ấy tỉnh lại, đứa bé này bị đổi rồi."

      "Ý của là, Nhiễm Du biết thằng bé còn sống?"

      ", trừ tôi ra, ai biết ba thằng bé rốt cuộc là ai." Khóe môi Nhiễm Nhiễm khẽ nhếch, cười ý vị sâu xa: "Bách Khả, em muốn biết ?"

      "Nếu thằng bé là con của Hạng Thiên, cũng đâu cần phải giấu nó đúng ?"

      Nhiễm Nhiễm hơi sững sờ, cười khúc khích: "Đây là suy đoán thông thường, nhưng em đừng quên, bị tâm thần."

      "Bị tâm thần có nghĩa là ngu." Tôi đặt bé cưng lên giường ngủ, vừa đắp chăn cho nó, vừa khẽ thở dài: "Tôi biết giữ thằng bé lại đây làm gì, nhưng tôi có thể xác định, thông minh hơn bất cứ ai, chuyện gì cũng nhìn thấu đáo."

      "Nếu , muốn thấy chị mình bị bỏ rơi, nhà họ Nhiễm sụp đổ, em nghĩ thế nào?" Giọng điệu của ta rất lạnh nhạt, lại làm tôi sinh ra ảo giác rằng ta rất nghiêm túc.

      Tôi quay người lại, nghiêng đầu nhìn ta, muốn tìm được chút dấu vết trong mắt người đàn ông khi trẻ con khi kích động này, nhưng mà, ông trời cho ta đôi mắt độc nhất vô nhị, đôi mắt trong suốt nhiễm bụi trần như trẻ con, trừ nụ cười thản nhiên ra có cảm xúc khác thường nào.

      " đùa thôi." ta thấy tôi như có điều suy nghĩ nhìn ta, cười híp mắt gãi tai mèo : "Cho dù tinh thần bình thường, cũng hại chị ruột của mình. Chuyện mẹ quý nhờ con cũng phải thể, nhưng nếu đối tượng là Hạng Thiên, vậy chớ bàn những thứ khác. Hạng Thiên sớm thuộc về chị rồi, cho dù sinh ra con của ta, bị lạnh nhạt cũng là chuyện sớm muộn. nhất định phải giúp chị hoặc có thể là giữ lại cho nhà họ Nhiễm đứa con, dù nó là của ai, cũng thể chết."

      ra đều giống nhau! Đứa bé này đối với ai cũng là lợi thế, điểm khác biệt chỉ là thủ đoạn và ý nghĩ mà thôi.

      "Đây mới chính là con người của , có phải rất thất vọng ?" Ánh mắt Nhiễm Nhiễm cụp xuống, giọng thấp đến mức thể nghe được: "Mắt của em giống như gương, mỗi lần thông qua nó soi bóng mình, đều tự ti mặc cảm. Trước khi tiếp cận em, tìm rất nhiều biện pháp tìm hiểu em, giải mã em, để dùng phương pháp dễ dàng nhất tiếp cận được em, xuất bên cạnh em. Nhưng vẫn hiểu nổi, lớn lên trong hoàn cảnh đó, sao em có thể giữ được thiện lương và chân thành của con người thuở ban sơ. Đến khi tiếp xúc trực tiếp với em, mới hiểu được, đây là điểm hơn kém giữa người với người, bẩm sinh, chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh, khiến rất nhiều người tự ti mặc cảm."

      ta lại cúi đầu cười: "Có lẽ, Hạng Thiên ở trong phúc mà chẳng biết phúc, có được vật báu có thể gặp mà thể cầu cũng biết, chỉ khi nào mất , hoặc là, tới khi sắp mất ta mới nhận ra cảm giác nguy cơ, thế nên, ta những buông tay, mà còn nắm chặt hơn, nhưng cuối cùng tâm tư ta tỉ mỉ, hoặc , quen làm theo ý mình, quên mất em là người chứ phải viên đá quý tình cảm, bên cứ nắm chặt buông, rất có thể ghìm chết em."

      Tôi tự nhận mình xem như lương thiện, nhưng tuyệt đối khoa trương như Nhiễm Nhiễm . Về phân tích của ta về nhân tính, tôi đưa ra bình luận.

      "Cám ơn lời khen của , bây giờ, tôi muốn về nhà, làm phiền mở cửa cho tôi."

      Nhiễm Nhiễm nhướng cao lông mày, cười xùy: "Sao em ngốc vậy?"

      "Tôi ngốc hồi nào?"

      " nhiều như vậy, em vẫn chưa hiểu sao?"

      "Hiểu cái gì?"

      " thả em ."

      "...!"

      "Vật báu ai mà chẳng thích, Hạng Thiên nghĩ như thế nào là chuyện của ta, chỉ quan tâm mình muốn cái gì phải có được cái đó."

      "Tôi là người, phải vật báu gì cả!"

      "Cho nên, phải cảm hóa em, khiến em cảm động, chứ phải chỉ chiếm đoạt đơn thuần. Về điểm này, cao minh hơn so với Hạng Thiên, đúng ?" xong, còn giảo hoạt mở trừng hai mắt.

      "... ... ..." Tôi chỉ vào mũi của ta, tức giận nên lời.

      "Được rồi được rồi, biết em nghĩ gì, cần , biết." Người nào đó chẳng biết xấu hổ cười.

      " biết sao chết ?!" Rốt cuộc tiếng mắng chửi phát ra, lớn như chuông đồng, nhưng người bị chửi chút lung lay mà ngược lại con ma bị giật mình.

      "Oa..." Tiếng khóc cao vút, làm con mèo sợ run thân mình, theo phản xạ có điều kiện nhảy tót vào trong ngực Nhiễm Nhiễm.

      "Khóc lóc cái gì, còn khóc nữa tao đem mi cho mèo ăn!" Nhiễm Nhiễm cau mày bịt lỗ tai.

      Tôi lặng câm ôm trán, lại , con mèo nhà có can đảm ăn nó sao?

      *********************

    4. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 141

      Edit: Bảo Ngân(baonganpham)

      Beta: tieu_hao

      Cũng biết Nhiễm Nhiễm nhốt tôi ở nơi quỷ quái nào, hơn hai mươi ngày trôi qua, vậy mà ai đến tìm tôi.

      biết tình huống bên ngoài như thế nào, nhưng tôi cũng còn tâm trạng suy nghĩ, phải vì tôi tim phổi, mà là con trai của Nhiễm Du quá dày vò người khác, hơi có chút vui, lên giọng kháng nghị, phải khóc làm sét đánh mưa, tâm trạng tốt thích mềm thích cứng, tâm trạng tốt cứng mềm đều ăn.

      Cuối cùng tôi gặp được người còn khó hầu hạ hơn cả Hạng Thiên, , đây phải là người, là ma quỷ!

      Nếu phải nể tình nó chưa biết gì, tôi sớm trói chặt nó nhét vào bồn cầu rồi.

      "Rốt cuộc ngủ." Tôi kiệt sức ngồi xuống cạnh Con Ma , cũng dám gây tiếng động lớn.

      Ở căn phòng bí mật này, bầu trời bị che khuất, ánh mặt trời chiếu vào nổi, dù là ngày hay đêm đều giống đêm.

      Cánh cửa điện tử dày cộm còn khóa hai chiều, cho dù muốn ra hay vào, đều phải nhập mật mã. Tôi chưa từng thử chạy trốn, bởi vì, vốn có đường để trốn.

      Tôi từng thử tuyệt thực, nhưng người thường ngày quá đòi hỏi về đồ ăn lại đột nhiên chịu nổi đói, cho nên, dưới tình huống sữa bột của trẻ con nhanh chóng tiêu hao, hành động tuyệt thực tuyên bố thất bại.

      Mấy ngày trước, Nhiễm Nhiễm e dè cho tôi biết, nhà của Hạng Thiên bị cháy, cũng phải ngoài ý muốn, mà là do Nhiễm Du tức giận mất lí trí gây ra. Nhưng trong mắt tôi, lúc người phụ nữ đó mất trí vẫn rất thông minh, trước kia ta lấy lí do tự sát, kéo Hạng Thiên tấc rời tôi , sau đó cho người lẻn vào phòng đốt lửa, nghe , nguyên nhân của vụ cháy là vì dây điện quá cũ, ngay cả cảnh sát cũng tìm được sơ hở. Nếu phải Nhiễm Nhiễm hiểu ta, nhận ra ta có ý tự sát, rời khỏi bệnh viện sớm, tôi chết cháy cũng mất nửa cái mạng.

      Nhiễm Nhiễm còn , chờ ta dọn dẹp sạch cục diện rối rắm này, dẫn tôi rời chốn thị phi nơi đây. Tôi có ý cười ta, nhưng suy nghĩ của ta quả có chút ngây thơ, kể cả Hạng Thiên bị Nhiễm Du quấn lấy, có tâm tư và thời gian tìm tôi, chẳng lẽ người nhà họ cũng để ý đến sao? Đáp án dĩ nhiên là phải. Với tính tình của bà nội, cho dù bà có phải đuổi đến chân trời góc biển, cũng tìm ra tôi, đến lúc đó, hừ hừ... Bảo đảm ta lãnh đủ!

      Mỗi khi tức giận ngủ được tôi lại suy nghĩ, sau này Nhiễm Nhiễm phải đối mặt với các loại hình phạt thảm khốc, trong lòng sảng khoái, giấc ngủ cũng dễ dàng hơn.

      "Tích tích tích tích", ngủ nửa tỉnh nửa mê, khóa điện tử kêu, tôi nheo mắt nhìn đồng hồ điện tử đầu giường, biết có phải cân nhắc đến việc người bên trong phòng thể phân biệt ngày đêm, cái đồng hồ này còn có cả nhắc nhở ngày tháng và thời gian sáng trưa chiều tối, bây giờ mặt đồng hồ hiển thị chữ số 9:35 p.m.

      "Dậy ăn cơm." Lúc Nhiễm Nhiễm đẩy cửa tôi quả quyết nhắm hai mắt lại. Kể từ sau khi tới đây, ta giống như cậu bé giao thức ăn, vừa đến giờ cơm tới giao đồ ăn, có điều, hôm nay ràng tới trễ. Mọi ngày đều là hơn tám giờ đưa tới, hôm nay lại chậm nửa tiếng.

      "Vẫn ngủ à?" Giọng tới gần hơn, tôi vẫn nhắm mắt lại như cũ, đối mặt người 80% thời gian đều giả vờ ngây ngốc, 15% lại nhảm liên thiên, 5% còn lại để dành trêu mèo chọc con nít, cứ bơ ta tuyệt đối là lựa chọn sáng suốt nhất.

      môi chợt nóng lên, tôi bỗng chốc mở mắt, Nhiễm Nhiễm giơ hộp đồ ăn trong tay lên: "Công chúa ngủ trong rừng, dậy ăn cơm ."

      ta cười giống như mèo trộm thịt, mở hộp làm phát tán mùi thịt dê khiến tôi để ý chuyện mình bị hôn trộm, tôi đẩy ta ra xông vào phòng vệ sinh.

      "Ọe..." Trong dạ dày lộn tùng phèo, tôi mất hết hình tượng gập lưng mà nôn.

      Nhiễm Nhiễm uất ức lên án, sau khi tôi nôn được lúc, mới nghe được ràng: " buồn nôn đến vậy ư? Rất nhiều người muốn hôn, còn chịu đâu. Em có biết em phung phí của trời hay , em có biết , em làm tổn..."

      "Im miệng!" Tôi khó chịu xoa xoa lồng ngực của mình: " rót ly nước."

      "Em làm tổn thương lòng tự tôn của ." Uất ức lầu bầu rót nước.

      Tôi ngồi thẳng lên, tới bồn rửa tay, trong gương bởi vì mới nôn ọe mà còn hơi run rẩy,

      Đáy mắt ướt nhẹp, giống như được che đậy bởi tầng hơi nước dày.

      Nước trong vòi chảy rào rào, tôi hớp nước súc miệng, mùi buồn nôn từ từ nhạt , tóc bị nước dính ướt, mặt cũng bị làm ướt, chỉ có thân thể run rẩy là chưa ngừng lại.

      "Khá hơn chút nào ?" Nhiễm Nhiễm để ly nước bên, khẽ vuốt sau lưng tôi: "Có phải ốm rồi ? Hay là buổi trưa ăn đồ tươi? Em muốn ăn gì ? mua cho em, cháo ngọt có được ?"

      Tôi ngẩng đầu lên, nhìn Nhiễm Nhiễm: "Giúp tôi mua que thử thai."

      Tôi cảm thấy ràng, bàn tay lưng dừng lại, trong phòng vệ sinh chỉ còn lại tiếng nước chảy róc rách, rất lâu sau, Nhiễm Nhiễm như nhớ tới cái gì, tắt vòi nước, câu ngoài.

      Que thử thai được mua về rất nhanh, Nhiễm Nhiễm giơ cái túi lên, cũng tình nguyện đưa cho tôi: "Từ lúc Hạng Thiên ngả bài với chị của , chị ấy phát điên, gần như lúc nào là nghĩ cách làm sao để diệt trừ em. Chị ấy sớm nghi ngờ cứu em, bóng gió cần , thậm chí chị ấy còn cho người theo dõi , tìm thấy em, dồn em vào chỗ chết trở thành toàn bộ cuộc sống của chị ấy. Nếu em mang thai, chị ấy có thể còn điên cuồng hơn bây giờ. Chị ấy đúng là giống như ma quỷ hồn tan, từng giây từng phút tính toán ám hại em, khiến em khó lòng phòng bị. sai, người nhà họ có thể bảo vệ em, nhưng được bảo vệ cũng phải trả giá rất lớn, đâu cũng phải có người theo, có tự do, có riêng tư, gặp ai, làm gì, đều phải qua kiểm tra sàng lọc, em có can đảm sống những ngày tháng như vậy sao?"

      Tôi vươn tay: "Đưa đồ cho tôi."

      Nhiễm Nhiễm cau mày trợn mắt: "Em bị ngu sao? nhiều như vậy, sao em lại nghĩ thông chứ?"

      "Lời còn quá sớm." Tôi giật lấy cái túi, vừa chạy vào phòng vệ sinh vừa : "Chờ tôi biết kết quả, lại hù dọa tôi cũng muộn."

      "Em là kẻ ngốc có lương tâm!" Nhiễm Nhiễm phát điên kêu to: "Đó là vì quan tâm em...em lại phân biệt quan tâm hay hù dọa sao?"

      "Phân biệt được." Tôi cũng quay đầu lại : "Vậy cũng phải chờ tôi biết kết quả rồi ."

      "Nếu kết quả đúng như vậy sao? !" ta ngăn trước phòng vệ sinh, vẻ mặt trịnh trọng và khẩn trương, khiến tôi có cảm tưởng, ta có thể là cha đứa bé.

      "Đương nhiên là sinh nó ra." Chu kỳ kinh nguyệt của tôi rất chính xác, nhưng lần này lại tới trễ, cho nên, tôi biết tỷ lệ mình mang thai là bao nhiêu, cũng chuẩn bị tâm lý rồi.

      "Em kẻ ngu ngốc!" Giọng điệu của ta hung ác, sắc mặt cũng rất khó coi, nhưng lúc lời này, ta lại rất dịu dàng ôm lấy tôi: " ta xứng với em, càng xứng để em sinh con cho ta."

      "Tôi có tốt như ." Tôi cười khổ: "Tôi muốn làm mẹ, muốn từ rất lâu rồi, do tôi suy nghĩ quá nhiều, sợ ấy đủ chân thành, lại sợ mình chịu nổi đủ chân thành đó. Nhưng nếu như mang thai, vậy tôi bỏ hết tất cả băn khoăn, chuyện tình cảm dù phức tạp hơn nữa, cũng thể tước đoạt quyền được chào đời của đứa bé."

      *********** 

    5. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 142

      Edit: Bảo Ngân(baonganpham)

      Beta: tieu_hao

      phải mỗi người phụ nữ đều có cơ hội sinh đứa trẻ biến thành chó con, tôi nghĩ, là tôi may mắn.

      Khi que thử thai xuất hai vạch đỏ tôi ngẩn người, sau đó cười, rồi lại khóc.

      Đứa bé Hạng Thiên mong chờ từ bấy lâu rốt cuộc tới, nhưng mà, tôi lại lo sợ, dây dưa mệt mỏi, nhớ tới ánh mắt tràn ngập hận thù của Nhiễm Du, tôi nhịn được lạnh toát sống lưng. Nhiễm Nhiễm sai, ở đời người đáng sợ nhất chính là phụ nữ điên cuồng. Cháy nhà lần này, chừng lần sau chính là tai nạn xe cộ...

      Tôi phải Hạng Thiên, thể nào bình tĩnh đối mặt với tập kích của người khác, lại còn vui vẻ trả thù.

      Nhưng mà, tôi dốc hết sức bảo vệ, cho dù Nhiễm Du vì hay hận mà điên cuồng, tôi cũng để ta làm tổn thương đến tôi và con tôi.

      " theo , cũng ở lại." Nhiễm Nhiễm sau khi nghe xong lựa chọn của tôi, đáy mắt thoáng qua sáng tỏ: "Em muốn nhờ cậy đúng ?"

      "Làm sao biết?"

      "Nếu như cầu gì khác, em chủ động cho biết điều này." ta xoa tóc, có vẻ có chút bất đắc dĩ: "Em là kẻ ngốc cố chấp."

      "Tôi là kẻ ngốc." Vì nhờ giúp đỡ, tôi bằng lòng làm kẻ ngốc: "Nể tình tôi là kẻ ngốc, giúp tôi chút thôi."

      " hứa hẹn mù quáng, trước tiên nghe thử chút, nếu như trong phạm vi chấp nhận được, giúp em."

      "Đầu tiên, tôi muốn quay đoạn VCR (video cassette recorder), giúp tôi gởi cho bà nội, nhớ là được để những người khác phát ." Tôi muốn vì chuyện tôi mất tích mà bà nội phải lo lắng, những người khác có thể đợi sau khi mọi chuyện kết thúc mới từ từ liên lạc, nhưng bà nội lớn tuổi, thể bị kích động, cho dù thể trực tiếp tạm biệt bà, cũng phải để bà an tâm.

      "Đây là chuyện , có thể giúp."

      "Còn chuyện quan trọng hơn chút, phải đưa tôi rời khỏi thành phố D mà để bất kỳ ai phát ." Mười tháng tiếp theo, tôi muốn ở nơi tuyệt đối an toàn, cũng bị người khác quấy rầy, mặc dù đây phải là lựa chọn hay ho gì, nhưng vì đứa bé, chỉ có thể uất ức những người quan tâm đến tôi mà thôi.

      "Cũng khó." Nhiễm Nhiễm cười như cười dừng chút: "Có điều, bận rộn lâu như vậy, hao tổn tâm tư nhiều như vậy, mục đích là dẫn em , bây giờ, em lại làm lãng phí thời giờ, còn phải mang theo thắng bé khốn kiếp kia theo, cảm giác cam lòng."

      "Nhưng tôi mang thai." Tôi vuốt ve cái bụng bằng phẳng, tội nghiệp nhìn xem ta: "Chẳng lẽ, muốn làm trâu làm ngựa hầu hạ con của Hạng Thiên? chừng nó còn quậy hơn cả Con Ma , khóc gào làm phiền loạn, bắt nạt con mèo của , tè giầm ướt giường của , khiến cho khắp nơi đều hôi mùi sữa. Dù có xịt nước hoa nhiều hơn cũng át hết được..."

      Mỗi khi tôi câu, chân mày Nhiễm Nhiễm lại nhíu chặt thêm, giống như những thứ kia ứng nghiệm trong tương lai vậy.

      "Được rồi được rồi, em đừng làm sợ, đưa em là được."

      "Cám ơn!" Tôi chân thành , nhưng trong lòng lại cười trộm ngừng, cũng biết có người đàn ông nào ngu đến mức nuôi con cho người đàn ông khác, cho dù ta bị tâm thần cũng được.

      Nhiễm Nhiễm lắc lắc ngón tay: "Đừng cám ơn quá sớm, có điều kiện."

      "Điều kiện gì?" Trước mắt, tôi độc, trừ đồ cưới bà nội cho, cũng có thứ gì đáng tiền. Dĩ nhiên, tôi cho là Nhiễm Nhiễm cảm thấy hứng thú với tiền của tôi. Nhưng ta là cậu ba nhà họ Nhiễm, kể cả nhà họ Nhiễm sa sút, nhưng lạc đà gầy vẫn còn lớn hơn ngựa, ta chắc chắn có nhiều tiền hơn tôi.

      Nhiễm Nhiễm nhún vai xòe tay: "Bây giờ còn chưa nghĩ ra, chờ nghĩ ra, tìm em đòi nợ."

      "Nếu như tôi có thể trả, tôi nhất định trả." Tôi trả giá đường sống, dù sao cũng phải đưa ra chi phiếu khống, viết cứ viết*, lúc nào thực tính sau. (*chi phiếu khống ý chỉ lời hứa suông, căn cứ)

      Năm ngày sau, con của Nhiễm Du bị đưa , cuối cùng tôi cũng rời khỏi căn phòng có ánh mặt trời đó.

      Lúc lên bậc thang, tôi kinh ngạc phát , tôi vẫn ở nhà của Nhiễm Nhiễm, ra ta vì giấu con của Nhiễm Du, cố ý cải tạo lại hầm rượu. Trước khi tôi tới, chăm sóc đứa bé là chị Nguyệt.

      Căn phòng bên cạnh còn thảm trạng như trước, những mảnh thủy tinh vỡ cũng được sắp xếp lại, Nhiễm Nhiễm , thỉnh thoảng Hạng Thiên có về đây, nhưng chưa bao giờ qua đêm, chỉ đến xem chút.

      " ta còn mong đợi em trở lại đấy." Nhiễm Nhiễm khinh thường hừ tiếng, quay đầu thấy tôi ngơ ngác nhìn căn phòng kia, lại : "Chớ thông cảm cho , mắc thêm lỗi lầm ngu ngốc nữa mới rơi vào kết quả này."

      "Bản chất ấy xấu, chẳng qua cách thức làm việc có chút cực đoan."

      "Theo thấy, nhân cách ta vốn bị khiếm khuyết."

      " phải cũng nhốt tôi lại sao?"

      Nhiễm Nhiễm cứng người, rồi lại cười hì hì xoa đầu tôi: " bị tâm thần mà ~"

      " còn chưa bằng ấy, ấy đạo lý, biết viện cớ. cả ngày cứ lấy bệnh án ra làm lá chắn." Tôi nửa đùa nửa .

      Nhiễm Nhiễm giận trách trợn mắt: " vốn mắc bệnh tâm thần, bệnh tâm thần cần phân phải trái, nhưng người bình thường nhất định phải phân phải trái."

      Tôi cười cười biết làm sao, quay đầu nhìn căn phòng đen như mực, trong lòng có chút khác lạ. Hạng Thiên biết lý lẽ hay biết, nhưng tôi từ mà biệt liệu có đúng , tha thứ cho tôi thể lo nhiều hơn, bây giờ tôi người mẹ, còn tâm tư dư thừa để dây dưa thêm, đặt quá khứ xuống, cứ sống tiếp cuộc đời của !

      "Hẹn gặp lại." Tôi thào , cúi người vào xe của Nhiễm Nhiễm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :