Editor : Mèo WĩWĩ
Kể từ cái đêm giải thích được ở cùng với Hạng Thiên, tinh thần tôi yên, cứ cảm thấy có chuyện xảy ra. Đều giác quan thứ sáu của phụ nữ rất chính xác, chứng minh, lời này cũng phải là căn cứ.
Ngay ngày thứ năm sau hôm tôi say xỉn, Nhiễm Du vốn dĩ vào bệnh viện chờ sanh lại mất tích. Màn hình giám sát của bệnh viện ghi lại cảnh hai gã đàn ông khoác áo bác sỹ chụp thuốc mê Nhiễm Du rồi mang . Đối phương là người nào, mục đích bắt Nhiễm Du là gì, dẫn người nơi nào, có cách nào biết được.
Vì thế, nhà họ Nhiễm vẫn oán giận nhà họ chọn bệnh viện đáng tin cậy, mà nhà họ hoài nghi Nhiễm Du mất tích là nhà họ Nhiễm tự biên tự diễn ra vở kịch.
thể xác định danh tính của đứa trẻ có nghĩa là bí mật thể vén màn. Nhà họ Nhiễm muốn Nhiễm Du sinh đứa bé ở ngoài sáng là thể chối cãi. Vụ việc Nhiễm Du mất tích, nhà họ Nhiễm quả là tình nghi số .
Tuy nhiên có bằng chứng, tất cả đều là suy đoán.
"Điều này cũng tốt, ít nhất đứa bé vô tội có thể sống sót." cả như có điều suy nghĩ, .
"Làm sao biết ả để nó sống?" Nhị Nhi khẽ giễu: "Lòng dạ Nhiễm Du ác độc hơn Nhiễm Nghiên, nếu đứa bé phải của thằng Ba, Nhiễm Du vẫn cho trái bom hẹn giờ đó còn sống đời mới là lạ!"
cả lắc đầu, lơ đễnh than : "Chú cho rằng tất cả mọi người đều ác độc giống chú sao?"
Nhị Nhi híp mắt phượng, thấp cười: " cả, cứ nhìn em như thế à?"
cả đột nhiên hoàn hồn, lúng túng ho tiếng.
" cả, thẳng đừng ngại, em chúng ta kiêng dè ý tứ." Nhị Nhi lấy giọng nhàng, thái độ tươi cười muốn gây .
cả nhức đầu xoa trán, miễn cưỡng : "Nhiễm Du ác độc hơn chú, được chưa?"
" cả, gì thế?!" Cửa phòng làm việc phanh văng ra, Hạng Thiên trầm mặt vào.
cả làm bộ đầu đau muốn nứt ra, dứt khoát ngậm miệng im lặng.
" cả!" Hạng Thiên và Nhị Nhi dạng buông tha người.
" cả có ý đó." Thấy cả bị bọn họ phiền thể làm gì, tôi nhịn được thốt ra khỏi miệng.
Hạng Thiên bỗng chốc trừng mắt về phía tôi: "Em tới công ty làm gì?"
"Đưa đồ cho cả và hai." Tôi có chút hối hận chọc . Từ sau khi Nhiễm Du, tựa như quả bom sẵn sàng kích nổ. cả sợ đem chuyện này đổ lỗi lên đầu nhà họ Lạc, thầm tìm Lạc Quân Dật gây rắc rối, bèn để cho trở về nhà lớn ở, nhờ bà nội trông chừng . Do đó, cơ hội chúng tôi chạm mặt liền tăng lên. Những ngày này, chúng tôi đều kính nhau như băng, tôi chọc , coi tôi là vô hình, cũng xem như bình an vô . Chính vì thế, Nhị Nhi muốn tôi đưa cơm qua, tôi mới từ chối, nghĩ tới vừa khéo đụng phải , dường như phải điềm tốt lành gì.
"Đưa thứ gì?" khi chuyện, nhìn đến bàn, lông mi từ từ nhăn khít lại, đáy mắt hiển vui.
Tôi thầm kêu ổn, tạm biệt rồi vọt . Mặc dù chúng tôi còn là người , nhưng vẫn là người nhà, cái tầng quan hệ này bởi vì tình cảm biến cách mà thay đổi. Tôi muốn phiền phức bởi mấy chuyện lặt vặt, lại muốn uất ức bản thân hùa theo nhẫn nhịn, cho nên né tránh là cách tốt nhất.
Rời khỏi công ty, tôi về thẳng nhà. Có lẽ là tính cách vốn có, cộng thêm năm xưa kham khổ, mặc dù ngây ngốc ở nhà họ ba năm có lẻ, tôi mấy hăng hái tới các cuộc họp kinh doanh, hay vung tiền mua sắm. Khi rảnh rỗi có gì làm loay hoay hoa cỏ, nhâm nhi trà, đọc sách. Bà nội cho là tôi trầm tĩnh như thế là bị Hạng Thiên canh me, có lẽ quả thực tôi an tĩnh quá, nhưng cũng phải bị canh me.
Về đến nhà lâu, tôi liền nhận được điện thoại của Nhị Nhi, muốn đến nhà chuẩn bị thức ăn, buổi tối cùng cả và Xảo Dĩnh ăn cơm.
So với nghiệp thành công của mọi người, tôi là người nhàn rỗi nhất. Quan trọng nhất là người nhàn rỗi tôi đây biết nấu ăn nha, hơn nữa đều được mọi người ưa thích. Cho nên mỗi lần có bữa cơm gia đình ở ngoài nhà lớn, tôi đều đảm nhiệm vai trò đầu bếp chính, Xảo Dĩnh làm trợ thủ, cả nếm thử, Nhị Nhi khen ngợi. Bữa cơm tối nay cũng như thế. Trước kia ở nhà lớn là vì tránh "Điệp khúc giục chắt" của bà nội, tại vì để tránh cho bầu khí trở nên gay gắt, Hạng Thiên bị xoá tên. Chỉ có điều, cũng chính bởi vì có ở đây, nên mọi người mới có thể chuyện thoải mái về vụ Nhiễm Du mất tích.
Về chủ đề này, tôi góp lời, cho dù có ý kiến, tôi cũng nuốt vào bụng. Nhưng Nhị Nhi để tôi như ý nguyện, nhất định bắt tôi vài câu tha.
"Em có thể ngồi nghe cũng tệ rồi, mọi người còn muốn em gì?" Tôi vừa xử lý con cua, vừa qua loa ứng phó.
" Nhiễm Du ấy." Nhị Nhi hướng dẫn.
" ấy có gì tốt mà ?" Tôi bẻ cái càng cua đưa tới trước mặt cả, cả dùng kềm kẹp bể vỏ càng cua, tôi thuận lợi rút thịt ra bỏ vào miệng.
" ả ác độc, ghê tởm, giành bạn trai em." Nhị Nhi cười cười chòng ghẹo tôi.
" hết rồi." Tôi bẻ cái càng cua khác, làm y chang quá trình vừa rồi.
" cả, giúp em." Xảo Dĩnh cầm con cua bự, khéo léo của ấy chỉ dành cho thiết kế trang phục, để ăn hải sản chẳng hợp chút nào.
" phải cậu ăn hải sản sao?" Tôi buồn cười hỏi.
Xảo Dĩnh bất đắc dĩ : "Ninh Vũ là người Đại Liên, bên đó có thứ này, mình ăn sao được?"
"Ây dô ~ xem ra phải chuẩn bị của hồi môn cho em rồi." Nhị Nhi nửa nửa giả trêu ghẹo, khi còn nháy mắt với cả, ý là: cũng phải chuẩn bị đó.
" gấp, thời cơ đến, em thông báo cho ." Xảo Dĩnh nhận lấy con cua qua xử lý của cả, vừa khêu thịt vừa lẩm bẩm: " hiểu, thứ này có gì hay mà ăn?"
" ăn đưa mình." Tôi chìa tay ra xin, gì chứ đồ chùa cứ nhặt.
" cho." Xảo Dĩnh ôm con cua buông.
Nhị Nhi bật cười: "Đó là con cua, cũng phải là Ninh Vũ, em giữ khư khư vậy làm gì?"
Xảo Dĩnh miễn cưỡng bảo: "Hải sản thuộc đồ hàn, cậu ấy ăn ba con rồi, ăn nữa khó chịu đó."
cả và Nhị Nhi bỗng chốc đều nhìn về phía tôi, lấy ánh mắt cảnh cáo : cho ăn nữa!
Tôi vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm môi, nhanh tay đoạt lấy con cua của Xảo Dĩnh, tỉnh bơ : "Học trưởng khó gặm hơn con cua, cậu phải cố gắng lên nhá!"
Nhị Nhi buồn cười, Xảo Dĩnh bất đắc dĩ nhếch môi, thậm chí cả bất cẩu ngôn tiếu (ăn có ý tứ) cũng bị tôi chọc cười.
Tôi chợt nhớ tới Hạng Thiên, bữa cơm vui như thế, mà lại bị gạch tên ra ngoài, hơi thảm nhỉ.
"Ngày mai đến nhà cả, qua sớm chút, ăn cơm tối xong đánh bowling." Bữa tối mới nhập tiệc được nửa, Nhị Nhi an bài tiết mục ngày mai rồi.
" được, ngày mai em phải làm." Tôi đau khổ , mấy ngày nay, hầu như mỗi ngày đều ăn chơi đàn đúm, tôi có hơi tiêu.
" tham gia cũng được, trước tiên đưa lệ phí ngày mai ra đây." Nhị nhi được nhiều người ủng hộ, cả và Xảo Dĩnh tất cả đều dùng ánh mắt sáng quắc nhìn tôi, đúng hơn là chờ tôi quẳng xuống tờ tiền.
"Em tham gia còn được sao?" Tiền lương ít xót lắm đấy!
Bữa tối kết thúc, cả phụ trách đưa Xảo Dĩnh về studio, tôi bị Nhị Nhi đưa về nhà lớn.
Về đến nhà cũng gần mười giờ. Nhị Nhi ở lại, sau khi tôi xuống xe, thẳng về nhà mình.
Bên trong phòng khách yên tĩnh, tiểu Tần và Bảo Nhi đón lấy túi xách của tôi, chỉ sang hướng ban công. Tôi nhìn theo hướng họ chỉ, chỉ thấy Hạng Thiên nằm ghế trước cửa sổ sát đất trước ngủ thiếp . Thân ảnh lẻ loi đơn của được ánh trăng bàng bạc ngoài cửa sổ mạ lên tầng thê lương, tựa như đứa trẻ bị bỏ rơi.
Tôi thu hồi tầm mắt, : "Tôi ngủ đây, các cũng nghỉ ngơi sớm ."
" xem Tam Thiếu chút sao?" Tiểu Tần hỏi.
" ta tốt rồi, cần tôi xem." Tôi cười ra tiếng, cất bước lên lầu hai.
Last edited by a moderator: 20/2/16