1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô nàng giả nai của tổng giám đốc sói - Ni Nam Đê Ngữ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Editor : Mèo WĩWĩ


      Kể từ cái đêm giải thích được ở cùng với Hạng Thiên, tinh thần tôi yên, cứ cảm thấy có chuyện xảy ra. Đều giác quan thứ sáu của phụ nữ rất chính xác, chứng minh, lời này cũng phải là căn cứ.

      Ngay ngày thứ năm sau hôm tôi say xỉn, Nhiễm Du vốn dĩ vào bệnh viện chờ sanh lại mất tích. Màn hình giám sát của bệnh viện ghi lại cảnh hai gã đàn ông khoác áo bác sỹ chụp thuốc mê Nhiễm Du rồi mang . Đối phương là người nào, mục đích bắt Nhiễm Du là gì, dẫn người nơi nào, có cách nào biết được.

      Vì thế, nhà họ Nhiễm vẫn oán giận nhà họ chọn bệnh viện đáng tin cậy, mà nhà họ hoài nghi Nhiễm Du mất tích là nhà họ Nhiễm tự biên tự diễn ra vở kịch.

      thể xác định danh tính của đứa trẻ có nghĩa là bí mật thể vén màn. Nhà họ Nhiễm muốn Nhiễm Du sinh đứa bé ở ngoài sáng là thể chối cãi. Vụ việc Nhiễm Du mất tích, nhà họ Nhiễm quả là tình nghi số .

      Tuy nhiên có bằng chứng, tất cả đều là suy đoán.

      "Điều này cũng tốt, ít nhất đứa bé vô tội có thể sống sót." cả như có điều suy nghĩ, .

      "Làm sao biết để nó sống?" Nhị Nhi khẽ giễu: "Lòng dạ Nhiễm Du ác độc hơn Nhiễm Nghiên, nếu đứa bé phải của thằng Ba, Nhiễm Du vẫn cho trái bom hẹn giờ đó còn sống đời mới là lạ!"

      cả lắc đầu, lơ đễnh than : "Chú cho rằng tất cả mọi người đều ác độc giống chú sao?"

      Nhị Nhi híp mắt phượng, thấp cười: " cả, cứ nhìn em như thế à?"

      cả đột nhiên hoàn hồn, lúng túng ho tiếng.

      " cả, thẳng đừng ngại, em chúng ta kiêng dè ý tứ." Nhị Nhi lấy giọng nhàng, thái độ tươi cười muốn gây .

      cả nhức đầu xoa trán, miễn cưỡng : "Nhiễm Du ác độc hơn chú, được chưa?"

      " cả, gì thế?!" Cửa phòng làm việc phanh văng ra, Hạng Thiên trầm mặt vào.

      cả làm bộ đầu đau muốn nứt ra, dứt khoát ngậm miệng im lặng.

      " cả!" Hạng Thiên và Nhị Nhi dạng buông tha người.

      " cả có ý đó." Thấy cả bị bọn họ phiền thể làm gì, tôi nhịn được thốt ra khỏi miệng.

      Hạng Thiên bỗng chốc trừng mắt về phía tôi: "Em tới công ty làm gì?"

      "Đưa đồ cho cả và hai." Tôi có chút hối hận chọc . Từ sau khi Nhiễm Du, tựa như quả bom sẵn sàng kích nổ. cả sợ đem chuyện này đổ lỗi lên đầu nhà họ Lạc, thầm tìm Lạc Quân Dật gây rắc rối, bèn để cho trở về nhà lớn ở, nhờ bà nội trông chừng . Do đó, cơ hội chúng tôi chạm mặt liền tăng lên. Những ngày này, chúng tôi đều kính nhau như băng, tôi chọc , coi tôi là vô hình, cũng xem như bình an vô . Chính vì thế, Nhị Nhi muốn tôi đưa cơm qua, tôi mới từ chối, nghĩ tới vừa khéo đụng phải , dường như phải điềm tốt lành gì.

      "Đưa thứ gì?" khi chuyện, nhìn đến bàn, lông mi từ từ nhăn khít lại, đáy mắt hiển vui.

      Tôi thầm kêu ổn, tạm biệt rồi vọt . Mặc dù chúng tôi còn là người , nhưng vẫn là người nhà, cái tầng quan hệ này bởi vì tình cảm biến cách mà thay đổi. Tôi muốn phiền phức bởi mấy chuyện lặt vặt, lại muốn uất ức bản thân hùa theo nhẫn nhịn, cho nên né tránh là cách tốt nhất.

      Rời khỏi công ty, tôi về thẳng nhà. Có lẽ là tính cách vốn có, cộng thêm năm xưa kham khổ, mặc dù ngây ngốc ở nhà họ ba năm có lẻ, tôi mấy hăng hái tới các cuộc họp kinh doanh, hay vung tiền mua sắm. Khi rảnh rỗi có gì làm loay hoay hoa cỏ, nhâm nhi trà, đọc sách. Bà nội cho là tôi trầm tĩnh như thế là bị Hạng Thiên canh me, có lẽ quả thực tôi an tĩnh quá, nhưng cũng phải bị canh me.

      Về đến nhà lâu, tôi liền nhận được điện thoại của Nhị Nhi, muốn đến nhà chuẩn bị thức ăn, buổi tối cùng cả và Xảo Dĩnh ăn cơm.
      So với nghiệp thành công của mọi người, tôi là người nhàn rỗi nhất. Quan trọng nhất là người nhàn rỗi tôi đây biết nấu ăn nha, hơn nữa đều được mọi người ưa thích. Cho nên mỗi lần có bữa cơm gia đình ở ngoài nhà lớn, tôi đều đảm nhiệm vai trò đầu bếp chính, Xảo Dĩnh làm trợ thủ, cả nếm thử, Nhị Nhi khen ngợi. Bữa cơm tối nay cũng như thế. Trước kia ở nhà lớn là vì tránh "Điệp khúc giục chắt" của bà nội, tại vì để tránh cho bầu khí trở nên gay gắt, Hạng Thiên bị xoá tên. Chỉ có điều, cũng chính bởi vì có ở đây, nên mọi người mới có thể chuyện thoải mái về vụ Nhiễm Du mất tích.

      Về chủ đề này, tôi góp lời, cho dù có ý kiến, tôi cũng nuốt vào bụng. Nhưng Nhị Nhi để tôi như ý nguyện, nhất định bắt tôi vài câu tha.

      "Em có thể ngồi nghe cũng tệ rồi, mọi người còn muốn em gì?" Tôi vừa xử lý con cua, vừa qua loa ứng phó.

      " Nhiễm Du ấy." Nhị Nhi hướng dẫn.

      " ấy có gì tốt mà ?" Tôi bẻ cái càng cua đưa tới trước mặt cả, cả dùng kềm kẹp bể vỏ càng cua, tôi thuận lợi rút thịt ra bỏ vào miệng.

      " ả ác độc, ghê tởm, giành bạn trai em." Nhị Nhi cười cười chòng ghẹo tôi.

      " hết rồi." Tôi bẻ cái càng cua khác, làm y chang quá trình vừa rồi.

      " cả, giúp em." Xảo Dĩnh cầm con cua bự, khéo léo của ấy chỉ dành cho thiết kế trang phục, để ăn hải sản chẳng hợp chút nào.

      " phải cậu ăn hải sản sao?" Tôi buồn cười hỏi.

      Xảo Dĩnh bất đắc dĩ : "Ninh Vũ là người Đại Liên, bên đó có thứ này, mình ăn sao được?"

      "Ây dô ~ xem ra phải chuẩn bị của hồi môn cho em rồi." Nhị Nhi nửa nửa giả trêu ghẹo, khi còn nháy mắt với cả, ý là: cũng phải chuẩn bị đó.

      " gấp, thời cơ đến, em thông báo cho ." Xảo Dĩnh nhận lấy con cua qua xử lý của cả, vừa khêu thịt vừa lẩm bẩm: " hiểu, thứ này có gì hay mà ăn?"

      " ăn đưa mình." Tôi chìa tay ra xin, gì chứ đồ chùa cứ nhặt.

      " cho." Xảo Dĩnh ôm con cua buông.

      Nhị Nhi bật cười: "Đó là con cua, cũng phải là Ninh Vũ, em giữ khư khư vậy làm gì?"

      Xảo Dĩnh miễn cưỡng bảo: "Hải sản thuộc đồ hàn, cậu ấy ăn ba con rồi, ăn nữa khó chịu đó."

      cả và Nhị Nhi bỗng chốc đều nhìn về phía tôi, lấy ánh mắt cảnh cáo : cho ăn nữa!

      Tôi vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm môi, nhanh tay đoạt lấy con cua của Xảo Dĩnh, tỉnh bơ : "Học trưởng khó gặm hơn con cua, cậu phải cố gắng lên nhá!"

      Nhị Nhi buồn cười, Xảo Dĩnh bất đắc dĩ nhếch môi, thậm chí cả bất cẩu ngôn tiếu (ăn có ý tứ) cũng bị tôi chọc cười.

      Tôi chợt nhớ tới Hạng Thiên, bữa cơm vui như thế, mà lại bị gạch tên ra ngoài, hơi thảm nhỉ.

      "Ngày mai đến nhà cả, qua sớm chút, ăn cơm tối xong đánh bowling." Bữa tối mới nhập tiệc được nửa, Nhị Nhi an bài tiết mục ngày mai rồi.

      " được, ngày mai em phải làm." Tôi đau khổ , mấy ngày nay, hầu như mỗi ngày đều ăn chơi đàn đúm, tôi có hơi tiêu.

      " tham gia cũng được, trước tiên đưa lệ phí ngày mai ra đây." Nhị nhi được nhiều người ủng hộ, cả và Xảo Dĩnh tất cả đều dùng ánh mắt sáng quắc nhìn tôi, đúng hơn là chờ tôi quẳng xuống tờ tiền.

      "Em tham gia còn được sao?" Tiền lương ít xót lắm đấy!

      Bữa tối kết thúc, cả phụ trách đưa Xảo Dĩnh về studio, tôi bị Nhị Nhi đưa về nhà lớn.

      Về đến nhà cũng gần mười giờ. Nhị Nhi ở lại, sau khi tôi xuống xe, thẳng về nhà mình.

      Bên trong phòng khách yên tĩnh, tiểu Tần và Bảo Nhi đón lấy túi xách của tôi, chỉ sang hướng ban công. Tôi nhìn theo hướng họ chỉ, chỉ thấy Hạng Thiên nằm ghế trước cửa sổ sát đất trước ngủ thiếp . Thân ảnh lẻ loi đơn của được ánh trăng bàng bạc ngoài cửa sổ mạ lên tầng thê lương, tựa như đứa trẻ bị bỏ rơi.

      Tôi thu hồi tầm mắt, : "Tôi ngủ đây, các cũng nghỉ ngơi sớm ."

      " xem Tam Thiếu chút sao?" Tiểu Tần hỏi.

      " ta tốt rồi, cần tôi xem." Tôi cười ra tiếng, cất bước lên lầu hai.
      Last edited by a moderator: 20/2/16
      lavang thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 104

      Hôm sau phải chuyển ca sáng, vì để tránh chạm mặt với Hạng Thiên, tôi cố tình trước. Sau khi tan ca liền đến thẳng nhà cả. như Nhị Nhi, nhà cả có người giúp việc nên tôi cần phải chuẩn bị bữa tối.

      Ăn uống xong xuôi, cả đám chơi bowling. Chơi thỏa thích đến tận trời tối, như thường lệ, cả đưa Xảo Dĩnh về, Nhị Nhi đưa tôi. Tiểu quy nhà tôi lại ngủ ngoài rồi.

      Lúc về đến nhà trễ hơn hôm qua, khi Nhị Nhi lên xe rời cũng gần nửa đêm. Cuộc sống bây giờ mặc dù tính là mơ mơ màng màng như gã say, nhưng cũng khá vồn vã, sặc chết người.

      Tôi kiệt sức bước vào phòng khách, Bảo Nhi nhanh chóng tiếp lấy túi xách vai tôi, Tiểu Cát đưa dép lê đến bên chân.

      Tôi áy náy cười: "Còn chưa ngủ à."

      " chưa về, chúng tôi nào dám ngủ?" Bảo Nhi nửa đùa nửa . Nhà họ có nhiều quy tắc lắm, nhưng chủ nhân chưa về, cần có người ở lại chờ cửa là thể phá bỏ. chung, tôi về muộn khiến hai nhóc này thể ngủ.

      "Làm trễ nãi giấc ngủ của các rồi, mau ngủ ." Tôi cất bước về phía trước, định lên lầu nghỉ ngơi.

      Bảo Nhi nhàng xoay vòng, chặn tôi lại. Đối với ánh mắt đầy dấu chấm hỏi của tôi, nhóc tiếng động chỉ về phía cửa sổ.

      Tôi nhìn theo hướng chỉ của nàng, lại thấy màn ngày hôm qua. Hạng Thiên chìm trong ánh trăng, mắt khép hờ, chân mày khẽ chau lại, có vẻ như làm mình làm mẩy với ai.

      "Gọi ta lên lầu ngủ ." Tôi qua loa đáp tiếng, liền muốn lên lầu.

      Tiểu Cát khoát tay: " được, Tam Thiếu vì chờ mới ngủ ở đấy. Trước đó còn dặn dò chúng tôi, nếu về, nhất định phải đánh thức cậu ấy."

      "Nếu phớt lờ mà lên lầu, chúng tôi bị..." Bảo Nhi làm động tác cắt cổ.

      "Chờ tôi làm gì?" Tôi khó hiểu, hỏi.

      Hai người lắc đầu, đẩy tôi về phía .

      "Đừng đẩy, đừng đẩy!" Tôi còn chưa dứt lời, biết nàng nào ra sức đẩy tôi phát. Cơ thể mất cân bằng, tôi ngã ập xuống người Hạng Thiên.

      Bỗng chốc mở mắt. Hai editor Mèo WĩWĩ hiền hậu tựa như thỏ gặp sói, vắt giò lên cổ chạy thấy tăm hơi.

      "Xin lỗi." Tôi vụng về định đứng dậy. Nhưng mới vừa chống tay, dùng lực bắt lấy, kéo tôi ngã về trong ngực .

      "Buông tôi ra." Tôi luống cuống .

      mắt điếc tai ngơ, vùi mặt vào trong tóc tôi, giọng buồn bã: "Em đâu?"

      " đến nhà cả ăn..."

      đợi lời của tôi, lại : "Quay về ! Được ?"

      Tôi đột nhiên có dự cảm tốt, miệng cũng trở nên lắp bắp: "... ... cái gì?"

      " hối hận!" Cảm giác lo lắng liền ứng nghiệm. nặng nề : " nên thả em . Trước kia em chỉ thuộc về , tại em đối tốt với tất cả mọi người, nhưng chỉ ."

      "Tôi có nhằm vào ." Tôi muốn tránh khỏi lồng ngực , nhưng chịu buông tay. Tôi chỉ có thể chống đỡ ngực , tránh cho hai người dính vào nhau.

      "Em chịu gọi dậy, em làm cơm trưa đưa đến công ty, đó phải là nhằm vào sao?" uất ức lên tố cáo.

      "Đó chỉ là giúp mọi người gần nhau hơn, phải đối kháng . Hơn nữa, có Thiên Hoa gọi rời giường rồi, bị trễ. Về phần cơm trưa, tôi có thể xin lỗi. Nếu muốn, lần sau tôi mang luôn phần của ." Để mau chóng thoát khỏi kiềm chế, tôi ngại xin lỗi với , mặc dù đó phải lỗi của tôi.

      " giống nhau. Trước kia em làm những việc ấy phải với thái độ này."

      "Lập trường khác nhau, thái độ đương nhiên khác nhau."

      "Vậy đổi lại!"

      Tôi dứt khoát chống cơ thể lên, cau mày, : " lại vô lý rồi."

      trẻ con bĩu môi: " bao giờ muốn phân phải trái, chút chỗ tốt cũng có."

      Tôi tức giận: "Buông tôi ra, bằng tôi kêu bà nội."

      "Kêu , muốn cho bà nội đấy."

      Tôi kinh ngạc tròn xoe mắt: " cho bà nội cái gì?"

      " bà nội, hối hận."

      " bị Nhiễm Du kích động sao?"

      " phải!" trừng hai mắt, d.iễn đànlê q.uý đônnhìn qua có vài phần nguy hiểm: "Là em kích thích , còn có Hạng Kình, cả, Xảo Dĩnh. Bọn họ chiếm lấy em, để em tiếp xúc với , để em đối xử với như trước đây. Là các người sai trước, thể trách lật lọng."

      " trước hãy buông tôi ra được ?" Tôi vẫn chống vào lồng ngực , coi như ngực đau, nhưng tay tôi tê liệt rồi.

      "Em còn sao?" ngửa đầu nhìn tôi, dùng cái vẻ mặt của đứa trẻ chờ đợi. Tất nhiên, đứa này tính tình tốt, lại siêu phá hoại, nếu như trái ý , nháo lên đến chó gà cũng yên.

      "Đêm hôm khuya khoắc, tôi ngoại trừ về phòng ngủ, còn có thể đâu?" Tôi thể làm gì, .

      trả đũa ra sức ôm chầm lấy tôi, lúc này mới thả lỏng cánh tay.

      Tôi chỉ muốn rời khỏi con sói nguy hiểm này ngay lập tức, nhưng đoán được trước nên nắm lấy cánh tay của tôi.

      Tôi đứng trước mặt , chống lại ánh mắt sáng quắc của , chờ mở miệng. Nhưng như con sò khép chặt vỏ, căn bản có ý định chuyện. Phòng khách vô cùng yên tĩnh, khiến tôi cảm thấy hơi khó chịu. Mắt to trừng mắt đôi co trong giây lát, tôi ngập ngừng dò xét: "Nếu có gì, tôi ngủ đây, cũng nghỉ ngơi sớm , ngày mai còn làm. "

      "Ngày mai thứ bảy, được nghỉ!" nhìn chằm chằm vào tôi, vui khiếu nại: "Em chút cũng quan tâm ."

      Meo meo cái con méo! Tôi cũng phải mẹ , sao phải quan tâm đồ khốn ?!

      "Bách Khả về rồi sao?" Tôi oán thầm, thanh từ lầu hai truyền xuống như mặt trời chói chang soi mặt hồ xanh, như tia nắng trong màn sương mù. Hạng Thiên thức thời nới lỏng, tôi lập tức chạy lên lầu hai.

      "Về rồi, về rồi." Tôi đáp lời hai lần, hận thể bước liền vọt đến bên cạnh bà nội.

      "Chơi mệt ?" Bà nội đứng ở đầu cầu thang, khoác chiếc áo choàng dài thêu chỉ vàng, búi tóc ngay ngắn, dễ nhận thấy là vẫn chưa ngủ.

      "Hơi hơi." Tôi khoác tay bà nội, thầm: " ấy bình thường, hệt như..."

      "Hối hận? Muốn chơi xấu?" Bà nội tiếp ý, mặt tia ngạc nhiên.

      Tôi ra sức gật đầu, lo lắng : "Nếu , con ra ngoài ở vài ngày?"

      Hạng Thiên quay về gần tuần, khoảng thời gian sống khuất phục ngẩng đầu này quả có chút nguy hiểm.

      Nếu phải bà nội ngăn cản, ngay cái hôm quay về nhà, tôi đến chỗ Xảo Dĩnh ở rồi.

      " cần." Bà thong thả : "Bà dạy dỗ nó."

      "Hay là cần đâu?" Tôi giọng : "Chắc là ấy bị chuyện Nhiễm Du mất tích nên tâm tình tốt, chờ Nhiễm Du trở về có việc gì thôi. Con ra ngoài ở ít ngày, cũng yên ắng rồi."

      "Nếu thực như con , ngay cả khi nó vẫn ở trong nhà, các con cũng bình yên vô ." Bà nội nửa dừng lại, vế sau cần bà tôi cũng hiểu.

      "Vậy làm sao bây giờ?" Tôi luống cuống .

      " việc gì, con về phòng nghỉ ngơi , phần còn lại cứ giao cho bà nội."

      "Vậy người đừng làm ảnh nổi điên."

      Bà nội mỉm cười gật đầu: "Mau ngủ ." Mèo WĩWĩ edit.

      Tôi trở về phòng, nhanh tắm nước nóng, nhưng sợ bà nội bị Hạng Thiên khiến tức tăng xông, trong lòng bứt rứt ngủ yên được. Do dự lúc, tôi rón rén mở cửa phòng, vô tình nghe lỏm được gì đó. Nhưng là do giọng Hạng Thiên to quá, dù có cánh cửa thư phòng ngăn cách vẫn có thể đánh thức cả nhà.

      "Con quan tâm! Con muốn ấy! ... Dựa vào việc ấy là do con mang về, ấy vốn thuộc quyền sở hữu của con... Người đừng hỏi con loại câu hỏi này! thể nào, con đáp ứng Nhiễm Du, cho dù đứa bé phải của con, con cũng bỏ mặc!"

      Mặc dù làm tâm lý tư tưởng, nhưng tôi vẫn bị đả kích như cũ, càng nghe đáy lòng càng trùng xuống. Cái sức lì mang con bỏ chợ, duy ngã độc tôn trong lại trỗi dậy rồi. Lần này muốn làm loạn bao lâu đây? Nháo đến mức độ nào? Trời ơi, cứ nghĩ tới là cảm thấy vô lực chống đỡ.

      "Rầm —" Cửa thư phòng đột nhiên văng ra, Hạng Thiên giận đùng đùng ra. Khi thấy tôi ngơ ngác giật mình đứng ở hành lang, lớn tiếng quát: "Đừng tưởng rằng bà nội có thể can thiệp! cho em biết, trừ phi chết, hoặc em chết, bằng , em đừng hòng được!"

      Tôi bị rống trận đến nỗi trái tim băng giá. Người khốn kiếp như thế, đời này sợ là tìm ra kẻ thứ hai!

      "Cốp —" đường sáng màu đỏ lóe lên. Ách. . . . . . Là cây gậy Hồng Mộc gõ chính xác lên đầu Hạng Thiên. Sức mạnh này, tốc độ này, chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng thấy đau ghê gớm.

      Hạng Thiên ôm đầu bị đánh, ngoái lại kêu la: "Bà nội!"

      Bà nội thản nhiên thu hồi gậy, nghiêm khắc : "Còn hù dọa Bách Khả nữa, nội liền đuổi con ra ngoài, vĩnh viễn cho quay về."

      Hạng Thiên tái mét, trân trối nhìn bà nội: "Người quản con sao?"

      Bà nội lơ đễnh cong khóe môi: " quản con con quản Hạng Kình và Bách Khả sao? Nếu như con còn tiếp tục gây rối, nội liền cho Hạng Kình và Bách Khả cưới nhau."

      Hạng Thiên cứng đờ người, gầm hét lên: "Người đừng ép con!"

      "Nội chỉ cảnh cáo con." Bà nội khẽ hừ tiếng, kéo tay tôi : "Tối nay ngủ cùng bà nội."

      Ta vội vàng ôm sát bà nội như pho tượng Đại Phật phòng thân, bước chân mau chóng tựa như con thỏ thoát khỏi miệng sói.

      thể phủ nhận, "cảnh báo" của bà nội hiệu quả. Mấy ngày sau, Hạng Thiên vẫn ở nhà lớn, mọi người gặp mặt thường xuyên nhưng gây rắc rối gì cho tôi, tuy thường diễn.đànlê quý.đôn chằm chằm nhìn tôi bất kể lúc ăn cơm, uống trà, xem ti vi, hay chăm sóc vườn tược. Chỉ cần ngước mắt lên, liền bắt gặp cặp mắt sói trầm tĩnh luôn dõi theo, khiến tôi khỏi sợ hãi, sợ hãi hiểu sao có tội, khỏi muốn chạy trốn.

      Như giờ phút này, tôi đứng ở trong nhà kín trồng loài hoa lan thích, sau lưng vẫn đôi mắt gắt gao chăm chú vào tôi. Cảm giác đó như bị con sói rình từng bước , ai mà hoảng sợ!

      "Bốp!" Bất thình lình bàn tay đặt bả vai tôi.

      Tôi cả kinh, bình xịt nước trong tay rơi xuống đất, mà tôi lượm lên, thậm chí ngay cả đầu cũng quay lại.

      "Bách Khả, em làm sao vậy?" Giọng êm ái, nụ cười nhàng vang lên bên tai.

      Tôi thở phào nhõm, ngoảnh đầu nhìn lại hoàng tử sói đằng sau, hừ : "Về sau đừng vỗ vai em."

      "Tại sao?"

      "Ai thích sói vỗ chứ?" Tôi nhặt bình xịt lăn đất lên, tiếp tục tưới hoa.

      Nhị Nhi bật cười: "Yên tâm, cắn đứt cổ họng em."

      "Sao sớm vậy xong việc rồi à?" Tôi thuận miệng hỏi.

      "Đón em tắm suối nước nóng. Thành Bắc mới mở Hội quán suối nước nóng, Xảo Dĩnh và Ninh Vũ hôm qua, bảo là môi trường rất tốt."

      Tôi vui mừng: "Tốt như vậy?"

      "Em suối nước nóng, hay là tình hình phát triển giữa Xảo Dĩnh và Ninh Vũ?"

      "Tất nhiên là Xảo Dĩnh và Ninh Vũ rồi."

      "Xảo Dĩnh em ở đó, Ninh Vũ mới , kết quả bị lừa."

      Tôi bí hiểm cười: "Học trưởng cũng phải đứa bé ba tuổi, muốn gạt liền bị gạt sao? Hơn nữa, nếu ảnh muốn chung đụng cùng Xảo Dĩnh, hoàn toàn có thể quay lưng bỏ . ấy ở lại đó, cho thấy rằng ảnh vẫn muốn ở lại."

      "Xảo Dĩnh cũng như vậy. Chỉ có điều, đàn ông là sinh vật kỳ lạ, ta có thể em, nhưng đồng thời trong lòng lại chứa hình ảnh người khác. ta cho phép qua, em cả đời đều vào được."

      Tôi hơi ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn về phía Nhị Nhi. đùa bỡn bụi Thúy Lan, thấy tôi ngoái đầu nhìn, hàm răng trắng chợt lóe cười: " đúng ?"

      Tôi im lặng gật đầu. rất đúng, hơn nữa còn chết tiệt cực đúng. Tôi bài học rồi, chỉ mong Xảo Dĩnh đừng dẫm lên vết xe đổ của tôi.

      "Có tắm suối nước nóng ?" Nhị Nhi giật lấy bình xịt khỏi tay tôi, dí đầu xịt nhắm ngay trước mặt tôi.

      tắm nước nóng liền tưới nước lạnh, dù là kẻ ngu cũng biết nên chọn thế nào, đến tôi phải người ngu!
      lavang thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 105

      Phòng khách câu lạc bộ Suối nước nóng với ánh đèn ấm áp, mùi rượu quanh quẩn, bàn thấp và đồ gốm thô cùng màu bổ sung cho nhau.

      “Hợp khẩu vị ?” Nhị Nhi treo lên nụ cười chết người. Tuy khoác bộ kimono hội cung cấp, nhưng nét mặt cử chỉ đều như vương tử bước ra từ tuyện tranh, nếu đổi thành tóc vàng kim thành giống ác.

      “Rất tốt.” Tôi đặt đũa xuống, do dự nhìn .

      “Có câu hỏi?” thông suốt .

      Tôi gật đầu.

      “Hỏi .”

      “Em dám hỏi.”

      “Tại sao?” Đôi mắt của tràn ngập dịu dàng, nụ cười quyến rũ.

      “Sợ cười em.”

      hơi chếch mắt, cười càng đậm hơn chút, giọng cũng rất nghiêm chỉnh: “ cười.”

      “Được rồi.” Tôi ngồi thẳng người, trịnh trọng : “ ko cưới em chứ?”

      rót đầy ly rượu vang của mình, chậm rãi : “Em muốn hỏi là, tình cảm của đối vời em là loại gì đúng ?”

      Tôi xấu hổ gật đầu. Từ sau khi Hạng Thiên đính hôn, Nhị Nhi vẫn luôn ở bên cạnh tôi. Nếu chỉ hai ngày tôi có thể nghĩ rằng thương tôi như em , nhưng cũng hơn hai tháng rồi, hễ cứ có thời gian rỗi là lại tới tìm tôi, động chút là hỏi tôi khi nào chịu gả. Mặc dù tôi cho là mình có sức quyến rũ , nhưng người đàn ông này rất lạ, ai biết được suy tính nhhững gì. Chúng tôi dù sao cũng phải là em ruột, cứ chung đúng như thế khiến người khác hiểu lầm, ngay cả người trong cuộc là tôi đây còn có chút bối rối.

      thích cái đẹp nhưng chân .” nầng ly rượu ngửi mùei hương thoang thoảng, rồi nhấp ngụm, mắt phượng chạy lên như có như liếc tôi ngồi đối diện: “Em rất chân , như khối đá tuyệt mỹ.”

      Tôi ho sặc sụa: “Tại sao là khối đá? Người ta mô tả người phụ nữ ko phải đều dùng ngọc thô chưa mài dũa sao?”

      Nhị Nhi cười: “Ngọc chỉ có thể mài, nhưng chịu được rèn luyện.”

      “Ách... Được rồi, có thể tiếp tục chủ đề vừa rồi.”

      ngại cưới em.” ngửa đầu, uống cạn chất lỏng trong ly.

      Tôi thở phào nhõm: “ sớm, làm em sợ muốn chết.”

      buồn cười, liếc nhìn tôi: “ cái gì?”

      thích em chứ sao.” Tôi : “ ‘ ngại’ và ‘nguyện ý’ là hai chuyện khác nhau. chỉ cần chọc giận khiến ghét, đều ngại. Nếu như tại người cần giúp là Xảo Dĩnh, để ý cưới cậu ấy, đúng ?”

      Nhị Nhi cười to: “ thích thông minh, em và Xảo Dĩnh đều ngốc, tất nhiên ngại.”

      Tôi gắp miếng sashimi bỏ vào miêng, mơ hồ : “Bây giời ngại chỉ bởi vì còn chưa tìm được đúng người, khi người kia xuất , chắc chắn để ý. nhất định là chưa ai. ... là vừa nghĩ tới say mê, lòng nhộn nhạo, từng động tác nét mặt của ấy khiến con tim rung động.”

      “Quả có. Cảm giác đó tốt sao?” vén sợi tóc rơi trước trán tôi, như nhà ảo thuật nhàng biến phép. Tuy hành động này đối với chũng tôi chr là trai cưng chiều em .

      “Có lợi, cũng có hại. có tình đích thực thjât đáng buồn, nhưng tình tâm cũng dễ bị bổn thương. Nếu có thể lựa chọn, em thà chút chút.”

      bình tĩnh liếc rôi hồi, cười cười : “ ngâm nước nóng thôi.”

      “Ừ.” Tôi đứng lên tìm áo tắm, rồi tiến vào phòng tắm tắm rửa qua loa. Lúc trở ra rượu và thức ăn được dọn dẹp.

      thôi.” Nhị Nhi đẩy cửa lùa, trước dẫn đường, xyên qua hành lang bằng gỗ, tới trước hồ nước nóng lộ thiên sao phòng nho , vừa đủ cho người nhà ngâm.
      Last edited by a moderator: 22/2/16
      lavang thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      "Lạnh quá." Tôi hà hơi vào hai bàn tay, cũng dám liều lĩnh tiến vào hồ nước nóng bốc hơi dày đặc ngay.

      "Thời tiết ở suối nước nóng là thoải mái nhất rồi." Nhị Nhi thử độ ấm của nước, sau đó cởi ra áo khoác, chỉ vận quần bơi lộ ra cơ thể cường tráng rồi trượt vào trong hồ.

      " nóng chứ?" Tôi hỏi.

      "Vừa vặn."

      Tôi nhếch miệng cười, háo hức tháo áo khoác, cũng theo trượt vào trong nước, nhưng rồi liền la oai oái lên.

      Nhị Nhi cười sảng khoái, đè lại tôi muốn nhảy người lên: "Bây giờ mà em ra là bị cảm ."

      "Thà bị cảm, mau buông em ra!" Tôi thét lên, má ơi, này là ngâm nước nóng ư? ràng là nấu sủi cảo. đắng lòng, tôi là viên sủi cảo lớn huhu.

      "Thích ứng chút là được, em xuống vội quá mà." cười khanh khách xong, lại tăng thêm sức đè tay tôi.

      " gạt em!" Tôi nước mắt lưng tròng.

      " chỉ phát biểu cảm tưởng thôi." thấy tôi nóng ngồi yên, dứt khoát ôm tôi lên ngồi đùi mình: "Như vậy có khá hơn chút hay ?"

      "Đỡ mới lạ, có ích gì chứ?" Tôi như ngồi trong vạc dầu, nóng thẳng lên não: "Buông em ra! cái con sói thối lương tâm này!"

      "Buông ra!" Bỗng chốc tiếng gầm vang lên, làm tôi giật cả mình, theo thanh vừa phát ra nhìn lại, thấy bóng người vọt ra từ gian phòng.

      " đây muốn thả đấy?" Nhị Nhi cười khanh khách.

      "Chết tiệt!" Bóng người phút chốc vượt qua hành lang gỗ, chạy thẳng tới hồ nước. Chỉ vài giây ngắn ngủi, tôi còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, bên tai liền nghe "tõm" tiếng, cái bóng trắng rơi vào trong nước, đồng thời nước bắn trung tóe.

      Tôi vuốt nước mặt, chỉ thấy Nhị Nhi bị con sói màu trắng ép sát vào tường.

      "Grừ grừ...." Sói trắng giương móng vuốt đè chặt xương bả vai của Nhị Nhi, gầm gừ phát ra tiếng uy hiếp.

      " Hạng Thiên!" Tôi kinh ngạc giọng hô.

      Sói trắng ngoái đầu lườm tôi cái, cái liếc mắt vừa hung vừa hiểm, khiến tôi càng chắc chắn hơn thân phận của ta.

      "Mau thả cái chân của ra." Tôi chen vào, gỡ móng vuốt sói của .

      "Grừ grừ...." nhe răng gừ ra tiếng, như con chó to xác bị xâm chiếm địa bàn.

      Đúng lúc này, hồi tiếng bước chân dồn dập vang lên, ngay sau đó người phục vụ mặc kimono từ trong phòng chạy ra, vừa chạy vừa : " xin lỗi, vừa nãy có vị khách đá hư cửa phòng quý khách, rồi xông vào phải ạ?"

      Tôi sững sờ cả kinh, vội : " có!"

      "Rất xin lỗi làm phiền quý khách, tôi lập tức sắp xếp cho hai vị phòng khác ạ." Người phục vụ áy náy .

      Mắt thấy nhân viên vẫn chạy hướng đến hồ, mà Hạng Thiên còn vểnh cái đầu sói lên nhìn lại, tôi quýnh quá, bèn đè cái đầu bự của xuống nước. Hạng Thiên cũng thức thời, rất phối hợp chìm xuống.

      " đồng nghiệp cho biết có người đàn ông đột nhập xông vào đây. Quý khách nên kiểm tra xem có mất mát tài sản gì ." Người phục vụ đứng ở bên hồ, . Cũng may khí nóng khá dày, ta thể nhìn thấy đầu sói trắng ở trong hồ.

      " sao?" Nhị Nhi đối thản nhiên cười với phục vụ. Nụ cười chết người, phải tàn nhẫn lấy mạng, nhưng là êm ái đoạt lấy.

      Mặc dù ánh sáng mập mờ, nhưng cũng đủ thấy khuôn mặt tuấn mỹ của cùng với nụ cười khiến con người ta quên cuộc sống chết lúc nào hay. nhân viên tròn xoe đôi mắt, cái miệng nhắn khẽ nhếch, ngắn ngọn, nàng kinh diễm mất rồi!

      "Bề ngoài ta thế nào?" Nhị Nhi cười hỏi.

      " .... thấy ." phục vụ ngơ ngác lên tiếng.

      "Đại khái cao bao nhiêu? Mét bảy? Mét tám? Hay hai mét?"

      Móa! Quất hai mét, nghĩ rằng người Trung Quốc đều là Diêu Minh sao? Kéo dài thời gian cũng phải hợp lý chút chứ?

      **Diêu Minh là cầu thủ bóng rổ chuyên nghiệp chơi cho đội tuyển Houston Rockets của National Basketball Association (NBA). là cầu thủ có chiều cao cao nhất chơi cho NBA, 2.29 m

      "Chắc là mét tám, rất cao." phục vụ máy móc trả lời, đôi mắt luôn đặt gương mặt bày ra vẻ nghiệt khuynh thành tuyệt thế của Nhị Nhi.

      "Ồ ...." Nhị Nhi kéo dài cuối, giả vờ ra vẻ trầm ngâm: "Này phải mau chóng tìm nhanh chút, nếu lỡ là tên tâm thần, làm người khác bị đau tốt."

      "Đúng vậy, làm đau người khác tốt." Người phục vụ như vẹt.

      "Vậy còn tìm?!" Tôi gấp giọng đuổi khéo người đẹp. Bà chị, nếu chị , xảy ra án mạng chết người á .... , là mạng sói! Nín chết ảnh, chị đền nổi sao?!
      Last edited: 28/2/16
      lavang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :