1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô nàng giả nai của tổng giám đốc sói - Ni Nam Đê Ngữ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      【Chương 100.1】

      Dưới ánh đèn đường lờ mờ, Hạng Thiên đứng chắn bóng, vẻ mặt mơ hồ , trong giọng của run rẩy , tựa như giận cực độ hoặc là đau thương tột cùng: "Tôi chỉ muốn đưa ấy vào nhà ngồi chút, tại sao ai cũng đề phòng tôi?"

      Chú Lưu thầm kín thở dài: " phải mọi người đề phòng cậu, chỉ là cảm thấy điều cậu làm cần thiết. Cậu có thể giữ lại chốc lát, nhưng có thể giữ mãi ? là chuyện quá khứ, cả hai chia tay, cần gì tự tìm phiền não?"

      " ấy say rồi, bỏ qua những chuyện cũ, cãi vã mà chuyện phiếm với tôi." Hạng Thiên chuyện với chú Lưu, nhưng ánh mắt lại giằng co mặt tôi. Ánh mắt thâm thúy mà phức tạp, lấp loé loại ảo giác mong ngóng gì đó của .

      "Tôi say, tôi biết mà." Tôi phục, con ngươi trữ mãn dịu dàng lay động, hoàn toàn hiểu tại sao mọi người đều bảo tôi xỉn quá rồi?

      Hạng Thiên dời tầm mắt, tiếp với chú Lưu: "Chú Lưu, cứ để ấy ở lại , trời vừa sáng tôi liền đưa ấy về, làm gì ấy đâu."

      Chú Lưu hơi xúc động, nhưng có chút khổ sở : "Tôi biết ăn sao với phu nhân."

      Hạng Thiên tay ôm eo tôi, giọng mừng rỡ: "Tôi gọi điện cho bà nội sau, bà làm khó chú."

      "Được rồi, bên phu nhân." Chú Lưu xoay chuyển lời, cười : "Chỉ là, chúng ta phải hỏi ý kiến của người trong cuộc, tôi và cậu cũng thể thay ấy quyết định!"

      Hạng Thiên kéo tay tôi xuống, tôi ngước mắt lên mới phát ra, hai người đều nhìn tôi.

      Quyền quyết định tựa hồ nằm trong tay tôi, cảm giác này tệ, nhưng tôi biết tại sao mình muốn ở lại. Suy nghĩ chóng vánh, tôi quyết định : "Tôi muốn vệ sinh."

      Chú Lưu: ". . . . . . !"

      Hạng Thiên: ". . . . . . !"

      Lại . . . . . . Mọi người bị cúp điện hay sao? Sao im thin thít như thế? !

      chứng minh, ai cúp điện cả, hơn nữa, vẫn còn rất sáng suốt.

      Bên ngoài lạnh buốt, tiến vào trong nhà ấm áp thoải mái. Hạng Thiên tựa như đồng hồ quả lắc, bước thong thả tới. Cầm điện thoại trong tay, đối với lời cằn nhằn của người đầu dây bên kia, lại chỉ có ba câu: Con cũng phải là cầm thú! Con khi dễ ấy! Người đừng la nữa!

      ngủ lèo đường , sau khi vào nhà vệ sinh, tôi cảm thấy rất thoải mái, chút khó chịu trong người cũng còn. Nghe lầm bầm cũng phiền, tôi liền tự mình tìm thú vui. Mặc dù dưới chân như đạp ngàn hoa, thân thể như ở mây mù, nhưng là tôi xỉn nha! Nhưng ai nghe, tôi cũng thèm nữa.

      Tôi loay hoay chơi với cây mắc cỡ ở góc tường. nhàng chạm cái, nó liền cúi đầu, những phiến lá từ từ khép lại, như thẹn thùng e lệ.

      Sợ " " bị tôi sờ soạng riết phiền, chơi hồi, tôi liền thám hiểm những căn phòng khác. Phòng ngủ, phòng khách, thư phòng, phòng bếp... bỏ qua phòng nào.

      tại, tôi gặp phải khó khăn, căn phòng trước mắt này bị khóa. Nhưng càng mở được, tôi càng muốn dò xét đến cùng. Suy nghĩ lát, tôi dựa vào cảm giác mò tay sang bên phải phòng ngủ, lại dựa vào cảm giác kéo ngăn kéo bàn trang điểm ra, sau đó thành công tìm được chuỗi chìa khóa.

      Lần lượt thử từng chìa, tới lần thứ n, cuối cùng chìa khóa cắm được vào ổ, khẽ vặn, nghe "răng rắc" tiếng, khóa mở ra!

      Khiến tôi bất ngờ rằng đây phải là căn cứ bí mật gì, mà là phòng trẻ con ấm áp.

      ít đồ dùng của trẻ vẫn chưa xé bao đặt xung quanh thảm: giường em bé chưng đầy gấu bông và búp bê, đầu giường treo chuỗi con thú đung đưa. Tôi lục lọi tìm được chốt mở, nhàng đung đưa vòng quay, có tiếng nhạc thanh thúy như tiếng nước vang lên. xinh xắn, lại dễ nghe, được ngủ ở nơi này, khẳng định rất hạnh phúc.

      Đôi cánh tay từ sau vòng qua người, ôm chặt hông của tôi buông: "Thích nơi này ?"

      "Thích! Chỉ là, có em bé, cảm thấy thiếu thiếu." Tôi ngoái đầu nhìn lại theo tiếng , vừa đúng đối mắt với Hạng Thiên.

      Trong đáy mắt thoáng qua tia đau thương, giọng trầm thấp có chút đơn: "Nó có cơ hội ra đời."

      " đáng tiếc." Tôi tránh thoát cái ôm của , ngồi mặt thảm, loay hoay với những chiếc giày đáng .
      Last edited by a moderator: 28/12/15

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      【Chương 100.2】
      Editor : Mèo WĩWĩ

      Hạng Thiên sửng sốt hồi, khoanh chân ngồi xếp bằng bên cạnh, nhìn tôi thầm lẩm bẩm, vẻ mặt như đánh mất thứ gì đó, có thể loại mất mát.

      " mất gì à?" Tôi buột miệng hỏi.

      im lặng giây lát, mới : " vật rất quan trọng."

      Tôi nghi ngờ ngước mắt, thấy bộ dạng rất đau khổ, tôi liền vỗ vào vai an ủi: " sao sao, đời người còn dài, đánh mất thứ gì đó là việc thể tránh khỏi, việc qua rồi cứ để nó qua ."

      khổ sở nhếch môi: "Nếu là mất thứ rất quan trọng cũng có chuyện gì sao?"

      Tôi nghiêng đầu suy nghĩ, đùa: "Cũng nhất định, nếu mất mạng, vậy có chuyện à nha." Thấy có bị chọc cười, tôi tiếp: "Có lẽ vì chuyện gì cũng suôn sẻ, nên mới so được so mất. Nếu giống như tôi, bảy tuổi có mẹ, mười tuổi có cha, cả người bạn trai cũng bị chị giựt mất, biết ngoài cái chết ra có vấn đề gì to tát hết."

      "Em bị cướp ít thứ nhỉ." vuốt ve má tôi: "Đau khổ ?"

      "Tất nhiên đau chứ, nhưng đau khổ qua rồi cũng phải đứng lên." Tôi mỉm cười, chợt nhớ tới câu danh ngôn thường khích lệ bản thân: "Tôi thuộc về ngày hôm nay và quá khứ, nhưng phần trong tôi thuộc về ngày mai, ngày hôm sau nữa và về tương lai. Làm người nên nhìn về phía trước, đừng quay đầu lại. Con người phải có hy vọng sống, bởi vì, hy vọng mạnh liệt là niềm vui lớn trong cuộc sống hơn bất kỳ chất kích thích nào khác."

      "Câu này nghe rất quen tai, hình như trước đó em từng với ."

      Tôi ngạc nhiên, ngượng ngùng cười: "Đây là danh ngôn của Nietzsche, tôi chỉ mượn dùng chút thôi. Này tính là đạo văn nha?"

      vui mừng ôm lấy tôi, lồng ngực kích động và tiếng cười hớn hở đan xen nhau. Thấy còn vẻ mất mát, tôi liền tránh khỏi vòng tay của , tiếp tục loay hoay bên chiếc giày nho , bộ quần áo be bé. Sau đó, niềm hân hoan trong mắt lại tắt ngấm.

      Thấy mất hồn nhìn tôi sững sờ, tôi miễn cưỡng : " cứ thích lây nhiễm ưu tư vậy sao? Chẳng lẽ tôi phải cùng than vắn thở dài, mới hài lòng?"

      "Cũng phải, chỉ là thấy em chút cũng bị ảnh hưởng, trong lòng có chút khó chịu."

      Ta biết nên khóc hay cười, ném giày ra bên: "Sao lại vô lý như thế chứ? Bản thân thoải mái, còn nhất định bắt người khác hao tổn tinh thần buồn bã cùng ."

      cười khổ hỏi: "Em quan tâm sao?"

      "Quan tâm có phải hay gì?"

      lắc đầu: "Em có quan tâm như quan tâm em ?"

      Tôi cân nhắc lúc lâu,vẫn đọc được thuận miệng câu vừa rồi của , nên thành khẩn khai báo: "Tôi hiểu."

      nhướng mày bất mãn: "Em xỉn rồi? Còn giả bộ?"

      Tôi trợn mắt: "Xỉn mà có thể nhiều chân lý cuộc sống với sao?"

      "Vậy tại sao em nhớ được bạn trai cũ, nhưng lại mơ hồ chuyện của chúng ta?"

      "Chuyện của chúng ta?" Tôi mờ mịt nhìn , đầu óc quay mòng mòng: "Chúng ta. . . . . . Hình như lâu rồi gặp, chúng ta hình như cãi nhau, nguyên nhân vì sao cãi nhau . . . . . ."

      "Được rồi, đừng nghĩ nữa." chợt cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, ôm tôi vào lòng.

      " đừng gây rối! Tôi nhớ ra liền mà." Tôi vui đẩy , vắt óc ngẫm nghĩ về cuộc gặp gỡ hôm nay sao lại có cái loại cảm giác dường như cách cả thế giới?

      "Đừng cố, như vậy tốt lắm rồi. đó!" Tâm tình của thay đổi liền thay đổi ngay, chỉ từ lượng giọng lớn kia cũng có thể nghe ra người này vui.

      " muốn ghìm chết tôi sao?" Ta nghẹn giọng với ra từ trong ngực .

      hơi nới lỏng chút, dò hỏi: "Em đói ? Có muốn an chút gì ?"

      Tôi ngẩn người, chiều rộng của đề tài này cũng quá lớn ? Chỉ là, chúng tôi mới vừa đàm luận cái gì ấy nhỉ?

      Chết tiệt, vậy mà nhớ ra. Quên quên , vẫn là đừng làm khó cái đầu đáng thương của bản thân, có chuyện gì để ngày mai rồi hãy !
      Last edited by a moderator: 28/12/15
      lavang thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      【Chương 101.1】
      Editor : Mèo WĩWĩ


      Đêm nay dường như đặc biệt dài, chúng tôi cùng nhau ăn khuya, cùng xem hai bộ phim rỗng tuếch, sau đó cơn buồn ngủ kéo tới, khúc Hàn đuổi theo chàng đẹp trai và hô to: "Oppa oppa, sarang hae yo!" ( ơi ơi, em !) Tôi thiếp trong màn tỏ tình lãng mạn như thế.

      Qua ngày hôm sau, đầu đau như búa bổ, dạ dày kịch liệt kháng nghị. Tôi xốc chăn lên, ngây ngây dại dại vọt vào phòng vệ sinh, , chỉ có nôn mửa, thiếu chút nữa ò ra luôn cả dạ dày mới thôi.

      #Mèo: Từ "oppa" [ǒubà] và "nôn mửa" [ǒutù] có cùng chữ "nôn" [ǒu].

      "Say xỉn là tội ác." Tôi choáng váng ngồi thẳng dậy, tới trước lavabo, mở tủ tường, lấy bàn chải đánh răng, súc miệng, thoa kem... bỗng cảm thấy trong tay có đôi chút kỳ lạ, cẩn thận xem xét, quả là bàn chải của tôi, chỉ là cái này hình như là đồ rất lâu trước kia rồi, hơn nữa, nó nên xuất ở đây.

      Tôi đột nhiên ngẩng đầu, nhìn lướt qua phòng vệ sinh, rồi sau đó xông vào phòng ngủ như gặp quỷ, thiếu chút nữa đụng trúng người đàn ông đứng ở cửa.

      "Uống nước ." Cái cốc lâu rồi thấy chợt đưa tới.

      Tôi nhéo mạnh vào mặt của mình, đau thiệt nha, mới kinh ngạc ngước mắt, nhìn Hạng Thiên quần áo nhăn nhúm, phát điên gào lên: "Tại sao tôi lại ở nhà ?!"

      bất mãn cau mày: "Có cần phải như vào nhà ma ?"

      "Được rồi, đây phải là nhà ma." Tôi áp chế cho tâm tịnh thần nhàn: " cho tôi biết, sao tôi lại ở nhà ?"

      "Tối hôm qua em uống quá mạng ở phòng làm việc của Xảo Dĩnh, vừa đúng lúc tìm ấy. Vốn dĩ định đưa em về nhà, nhưng tới nửa đường lại đổi chủ ý rồi, sau đó em ở chỗ này." bình tĩnh tường thuật lại chuyện tối qua, thấy tôi vẫn còn trong cơn ác mộng, bĩu môi bổ sung: "Yên tâm, chúng ta chỉ ăn chút gì đó, xem hai bộ phim kém chất lượng, sau đó ngủ."

      Tôi áp trụ con tim bé đập bùm bùm, tiếp tục hỏi: "Vậy sao ở trong phòng tôi? đúng, đây là nhà , phòng này nên coi như phòng khách nhà ."

      "Phòng khách?"

      "Nếu thích gọi nó là phòng ngủ phụ tôi cũng có ý kiến. Bây giờ, có thể cho tôi biết, tại sao lại ở trong phòng ngủ phụ nhà ?

      "Vì tối qua chúng ta ngủ chung ở trong này mà."

      Tôi kinh hãi trợn to hai mắt, chỉ chỉ , lại chỉ vào mình. hơi nhíu mi tâm, lời.
      Last edited by a moderator: 28/12/15
      lavang thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      【Chương 101.2】
      Editor : Mèo WĩWĩ


      Đừng kích động, đừng kích động, chỉ là ngủ chung thôi mà, lại có chuyện gì xảy ra cả...... Chết tiệt, tôi thể bình tĩnh! Nếu, tôi xỉn đến nỗi về nhà với , ngủ cùng nhau, vậy còn ăn uống rồi xem phim nữa? Này là say rượu sao? Tôi thấy là mộng du đúng hơn?!

      Tôi còn chưa ràng trong cơn "mộng du" kỳ lạ làm cái giống gì, di động reo lên.

      Tôi vội vàng nhận: "A lô ~"

      "Bách Khả, có nhức đầu ?" Là Xảo Dĩnh gọi.

      Nhìn Hạng Thiên như có chuyện gì, tôi khóc ra nước mắt : " nhức, là sắp nứt ra rồi."

      "Vang đỏ nó thấm từ từ. Cậu uống tách trà, cho dù có khẩu vị cũng phải ăn chút gì đó, nếu cào bao tử đó."

      "Cậu cho mình ly thạch tín luôn , gửi chuyển phát nhanh qua!"

      Xảo Dĩnh bật cười: "Còn tâm trạng đùa, xem ra nghiêm trọng như mình nghĩ, vậy mình làm đây, bye."

      Cuộc trò chuyện kết thúc, tôi vội vàng cầm áo khoác mặc vào, nơi thị phi nên ở lâu. Mới vừa tròng được tay, điện thoại lại vang lên.

      Nhấn phím nhận, tôi nhịn được : "Đợi lát, rối tung đây!"

      "Tung cái gì? Ăn trúng thuốc nổ rồi hả?" Là Ninh Vũ.

      đợi hỏi, tôi liền tự động đáp : "Em say rượu nghiêm trọng, chết được."

      " còn muốn nghe em gào khóc ngừng, xem ra, vui." Tên khốn này, vừa sáng sớm gọi tới muốn chọc tôi tức mà.

      "Tiếc quá, như muốn." Dứt lời, cho cơ hội phản kích, tôi dứt khoát cúp máy.

      Khoác vào tay còn lại, di động như gặp quỷ lại vang lên. muốn đập bể nó lắm rồi, nhưng lần này là bà nội gọi.

      Nhấn nút gọi, tôi đợi bà mở miệng, ra đòn phủ đầu: "Bà nội, con lập tức về đây."

      Bà nội thở dài, lúc này mới lên tiếng: "Đừng hoảng, có người đón con rồi."

      Tôi gần như kêu lên: "Người biết con ở đâu à?"

      Bà nội thở dài lần nữa, ừ tiếng.

      "Về nhà rồi hãy ." giờ, tôi có tâm trí để hỏi bà nội vì sao biết tôi ở chung chỗ với Hạng Thiên mà ngăn lại.

      Tôi tắt máy trong tiếng thở dài của bà nội. Lúc vẫn giữ chặt nút "tắt" chuông cửa reo.

      Tôi như nhân vật chính trong phim "Final Destination", khẽ a lên tiếng, trong khi Hạng Thiên trừng mắt, tôi bụm miệng lại, nhanh chóng trốn vào hành lang. Vị trí này thể nhìn thấy lối vào, nhưng có thể nghe được tiếng chuyện. Nếu là bạn hay vị hôn thê của , tôi có thể lập tức vọt xéo vào căn phòng đối diện. Nếu là chú Lưu tới đón tôi, tôi có thể lấy tốc độ chạy nước rút 100m vọt khỏi nhà .
      Last edited: 22/1/16
      lavang thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 102.1】
      Editor : Mèo WĩWĩ


      "Vị hôn thê của tôi đây nhỉ?" Tiếng của người tới nghe bùi tai, giọng hấp dẫn, nhưng lại khiến tôi triệt triệt để để ấm ức.

      Mắt chảy thành thác đổ, tôi thầm ai oán: Bà nội, sao người lại cử tên vua gây rối tới đón con chứ?! Sợ con chưa đủ xấu hổ chết sao?!

      " có thể đừng khiến người chán ghét như vậy được ?" Hạng Thiên ghét bỏ .

      "Vị hôn thê của thích ." Vua quấy rối chính xác tìm thấy tôi, ngón tay thanh mảnh véo má tôi: "Đúng , Bách Khả?"

      Tôi khóc ra nước mắt, gật đầu: " hai là cái đó."

      Câu trả lời này nâng tâm trạng Nhị Nhi lên rất tốt: "Ăn sáng chưa?"

      Tôi lắc đầu.

      thân mật ôm eo tôi, vừa ra ngoài vừa : "Gần đây mới mở quán cà phê mới, chúng ta thử ."

      Tôi từ chối! Tôi vui mừng còn kịp, gật lia lịa như gà mổ thóc, cám ơn Đức Phật từ bi vào giờ phút này đóng cửa hệ thống ác ma của Nhị Nhi.

      "Bách Khả." Giọng trầm của Hạng Thiên từ sau lưng truyền đến.

      Nhị Nhi dừng bước, ôm cả tôi xoay người đối mặt Hạng Thiên: "Chú phải gọi ấy là chị dâu hai."

      " im !" Hạng Thiên trừng mắt nhìn , rồi đưa cho tôi chậu cây mắc cỡ mà tôi thích nhất: "Mang về chăm sóc."

      Ánh mắt ảm đạm, và mất mác.

      Đáy lòng khẽ động, nỗi đau vụt thoáng qua, tôi vô thức kéo vạt áo: " cứ chăm nó , tôi có rất nhiều hoa rồi."

      "Này cũng nằm trong số đó, từ lâu trước kia, nó là của em rồi." bình thản nhưng thái độ kiên định.

      Tôi che giấu mớ cảm xúc hỗn độn, nhận lấy bồn hoa, tiếng cám ơn.

      "Cậu ta là của em, cần gì cám ơn?" Nhị Nhi giơ tay lên định chạm vào Hàm Tu Thảo, liền bị Hạng Thiên chặn lại.

      "Cảnh cáo , chớ đụng chạm lung tung!" chuyện với Nhị Nhi, nhưng lại nhìn chằm chằm eo tôi.

      Tôi vô thức rủ mắt, thấy Nhị Nhi khoác tay lên ngang hông tôi.

      "Trong tất cả mọi người, chỉ có chú là có tư cách câu này ." Nhị Nhi lơ đễnh cười cười, ôm cả tôi rời .

      Ngay lúc tôi cho rằng "tai nạn" kết thúc, nhưng chết tiệt bọn ăn cắp truyện của d.iễn đ.àn l.ê qu.ý đô.n, tại sao khi chúng tôi đợi thang máy, người ra lại là Nhiễm Du và Nhiễm Nghiên?!

      "Hạng Kình......" Nhiễm Nghiên lạc giọng ngay khi vừa thấy tôi.

      Nhiễm Du si ngốc nhìn chậu hoa trong tay tôi, khẽ cắn môi hồng, mắt tràn đầy u oán và tổn thương.

      "Sớm như vậy tới tìm lão Tam?" Nhị Nhi lạnh nhạt mở miệng.

      Nhiễm Nghiên khinh thường liếc tôi cái, lịch đối phó: "Hạng Thiên muốn bàn với Nhiễm Du chuyện chọn bệnh viện nào chờ sanh, tôi sợ kẹt xe, nên tới sớm chút."

      "Gấp gáp vậy? phải còn hơn tháng mới tới ngày sinh dự kiến sao?" Nhị Nhi cười cười liếc nhìn Nhiễm Du, cái loại ánh mắt ấy cứ như con rắn rình chằm chặp con ếch.

      "Sức khỏe Nhiễm Du yếu, theo ý của Hạng Thiên vài ngày nữa nên đến bệnh viện chờ sanh, tại quyết định bệnh viện cũng tính là sớm."

      "Sức khỏe yếu cũng đừng chạy loạn, đứa này quý giá lắm, ba thành viên trong gia đình trông chờ mòn con mắt đấy." Nhị Nhi nhàng cất tiếng, nhưng khiến Nhiễm Du như bị con bò cạp chích, hơi co rúm người lại.
      Last edited: 22/1/16
      lavang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :