【Chương 100.1】
Dưới ánh đèn đường lờ mờ, Hạng Thiên đứng chắn bóng, vẻ mặt mơ hồ , trong giọng của có run rẩy , tựa như giận cực độ hoặc là đau thương tột cùng: "Tôi chỉ muốn đưa ấy vào nhà ngồi chút, tại sao ai cũng đề phòng tôi?"
Chú Lưu thầm kín thở dài: " phải mọi người đề phòng cậu, chỉ là cảm thấy điều cậu làm cần thiết. Cậu có thể giữ lại chốc lát, nhưng có thể giữ mãi ? là chuyện quá khứ, cả hai chia tay, cần gì tự tìm phiền não?"
" ấy say rồi, bỏ qua những chuyện cũ, cãi vã mà chuyện phiếm với tôi." Hạng Thiên chuyện với chú Lưu, nhưng ánh mắt lại giằng co mặt tôi. Ánh mắt thâm thúy mà phức tạp, lấp loé loại ảo giác mong ngóng gì đó của .
"Tôi say, tôi biết mà." Tôi phục, con ngươi trữ mãn dịu dàng lay động, hoàn toàn hiểu tại sao mọi người đều bảo tôi xỉn quá rồi?
Hạng Thiên dời tầm mắt, tiếp với chú Lưu: "Chú Lưu, cứ để ấy ở lại , trời vừa sáng tôi liền đưa ấy về, làm gì ấy đâu."
Chú Lưu hơi xúc động, nhưng có chút khổ sở : "Tôi biết ăn sao với phu nhân."
Hạng Thiên tay ôm eo tôi, giọng mừng rỡ: "Tôi gọi điện cho bà nội sau, bà làm khó chú."
"Được rồi, bên phu nhân." Chú Lưu xoay chuyển lời, cười : "Chỉ là, chúng ta phải hỏi ý kiến của người trong cuộc, tôi và cậu cũng thể thay ấy quyết định!"
Hạng Thiên kéo tay tôi xuống, tôi ngước mắt lên mới phát ra, hai người đều nhìn tôi.
Quyền quyết định tựa hồ nằm trong tay tôi, cảm giác này tệ, nhưng tôi biết tại sao mình muốn ở lại. Suy nghĩ chóng vánh, tôi quyết định : "Tôi muốn vệ sinh."
Chú Lưu: ". . . . . . !"
Hạng Thiên: ". . . . . . !"
Lại . . . . . . Mọi người bị cúp điện hay sao? Sao im thin thít như thế? !
chứng minh, ai cúp điện cả, hơn nữa, vẫn còn rất sáng suốt.
Bên ngoài lạnh buốt, tiến vào trong nhà ấm áp thoải mái. Hạng Thiên tựa như đồng hồ quả lắc, bước thong thả tới. Cầm điện thoại trong tay, đối với lời cằn nhằn của người đầu dây bên kia, lại chỉ có ba câu: Con cũng phải là cầm thú! Con khi dễ ấy! Người đừng la nữa!
Vì ngủ lèo đường , sau khi vào nhà vệ sinh, tôi cảm thấy rất thoải mái, chút khó chịu trong người cũng còn. Nghe lầm bầm cũng phiền, tôi liền tự mình tìm thú vui. Mặc dù dưới chân như đạp ngàn hoa, thân thể như ở mây mù, nhưng là tôi xỉn nha! Nhưng ai nghe, tôi cũng thèm nữa.
Tôi loay hoay chơi với cây mắc cỡ ở góc tường. nhàng chạm cái, nó liền cúi đầu, những phiến lá từ từ khép lại, như thẹn thùng e lệ.
Sợ " " bị tôi sờ soạng riết phiền, chơi hồi, tôi liền thám hiểm những căn phòng khác. Phòng ngủ, phòng khách, thư phòng, phòng bếp... bỏ qua phòng nào.
tại, tôi gặp phải khó khăn, căn phòng trước mắt này bị khóa. Nhưng càng mở được, tôi càng muốn dò xét đến cùng. Suy nghĩ lát, tôi dựa vào cảm giác mò tay sang bên phải phòng ngủ, lại dựa vào cảm giác kéo ngăn kéo bàn trang điểm ra, sau đó thành công tìm được chuỗi chìa khóa.
Lần lượt thử từng chìa, tới lần thứ n, cuối cùng chìa khóa cắm được vào ổ, khẽ vặn, nghe "răng rắc" tiếng, khóa mở ra!
Khiến tôi bất ngờ rằng đây phải là căn cứ bí mật gì, mà là phòng trẻ con ấm áp.
Có ít đồ dùng của trẻ vẫn chưa xé bao đặt xung quanh thảm: giường em bé chưng đầy gấu bông và búp bê, đầu giường treo chuỗi con thú đung đưa. Tôi lục lọi tìm được chốt mở, nhàng đung đưa vòng quay, có tiếng nhạc thanh thúy như tiếng nước vang lên. xinh xắn, lại dễ nghe, được ngủ ở nơi này, khẳng định rất hạnh phúc.
Đôi cánh tay từ sau vòng qua người, ôm chặt hông của tôi buông: "Thích nơi này ?"
"Thích! Chỉ là, có em bé, cảm thấy thiếu thiếu." Tôi ngoái đầu nhìn lại theo tiếng , vừa đúng đối mắt với Hạng Thiên.
Trong đáy mắt thoáng qua tia đau thương, giọng trầm thấp có chút đơn: "Nó có cơ hội ra đời."
" đáng tiếc." Tôi tránh thoát cái ôm của , ngồi mặt thảm, loay hoay với những chiếc giày đáng .
Last edited by a moderator: 28/12/15