1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô nàng giả nai của tổng giám đốc sói - Ni Nam Đê Ngữ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 97.2

      Editor : Mèo WĩWĩ

      Sau khi rời nhà kính, Xảo Dĩnh nhận điện thoại, liền chạy về phòng làm việc. Nhị nhi vốn chỉ nghỉ ngơi nửa buổi, nhưng bà nội ít khi về nhà, đợi đủ cả ngày liền đánh gãy chân .

      Đôi chân thon dài xinh đẹp kia mà bị đánh gãy quả rất đáng tiếc, Nhị nhi cũng phải là người phung phí của trời, tất nhiên ở lại. Đến buổi tối, cả cũng bị gọi về, chỉ là ai báo cho biết rằng tôi ở nhà, vì vậy cả cũng gọi Hạng Thiên về luôn.

      Nhà họ tuy lớn, nhưng phải luôn ngẩng cao đầu mà , chưa đến chúng tôi phải ngồi ăn cùng bàn. Lúng túng là thể tránh được, nếu thể né, vậy khỏi cần né nữa.

      Nhưng Nhị nhi hoàn toàn mặc kệ người khác có bối rối hay , lại bàn cơm khoe nhẫn cưới của chúng tôi.

      Mãi sau tôi mới ý thức được, cả đưa Hạng Thiên về, tất cả đều do Nhị nhi cố ý bày ra. Hạng Thiên mặc dù buông tay, nhưng trong lòng vẫn còn khúc mắc, hơn nữa, người đàn ông đó biết nhẫn nhịn chịu đựng, lập tức buông đũa rời phòng ăn.

      Tôi, cả, bà nội, tất cả đều oán hận trừng mắt nhìn Nhị nhi. Ba cặp mắt, sáu tầm nhìn, nên rất có lực sát thương, coi như có lực sát thương cũng nên có chút tác dụng khiển trách chứ?

      Nhưng hình như người ta hoàn toàn coi ra gì mà, nên uống canh, nên ăn rau ăn cải, chiếc đũa vung lấy cái.

      Sau khi xong bữa tối, tôi kéo Nhị nhi đến bên sảnh, hết lời năn nỉ: " hai à, nhà mình vất vả mới được yên tĩnh, em cũng quyết định ở lại rồi. hai đại nhân xin giơ cao đánh khẽ, cho mọi người con đường lui có được ?"

      "Được." Nhị nhi đặc biệt sảng khoái đáp ứng, ngay sau đó, lấy ra nhẫn cưới: "Đeo lên, chọc chú ấy."

      Tôi muốn tát lệch mặt ra, nhưng lại có cái lá gan đó, chỉ đành phải đem loại kích động này đè xuống, tiếp tục hết lời năn nỉ: "Mọi thứ đều là quá khứ, Hạng Thiên cũng buông tay, cần kích thích ấy."

      "Chuyện này liên quan tới chú ấy, hai lòng cưới em." lấy ra trong hộp nhẫn cưới, đặt ngón tay tôi: "Quân tử nhất ngôn khoái mã nhất tiên*, đương nhiên được làm được."

      * Lão Tử viết :Nhân chi hữu tín như xa hữu luân . Quân tử nhất ngôn , khoái mã nhất tiên . Nhất ngôn ký xuất , tứ mã nan truy .
      Dịch nghĩa: Người có lòng tin như xe có bánh xe. Quân tử lời (như) ngựa hay bị roi. lời ra, cổ xe ngựa tứ mã cũng khó đuổi nổi.

      Tôi biết nên khóc hay cười: " là quân tử sao?"

      "Dáng rất quân tử." Lời này cũng phải giả, chỉ là, có lỗi với gương mặt quân tử của mình.

      "Ôi chao, Sao nhẫn lại nhỉ?" nghi ngờ khó hiểu.

      Tôi vừa bực mình vừa buồn cười giật lấy chiếc nhẫn: " đeo sai ngón rồi, nhẫn cưới phải đeo ngón trỏ."

      khoanh tay ôm ngực, cười khanh khách nhìn tôi: "Em tự đeo , ép em. . . Đổi ý cũng vô ích, đeo lên, có nghĩa em chấp nhận cầu hôn rồi."

      Tôi im lặng ngẩng đầu, cằm giương lên tới 45 độ, tức giận rống lên: "F**k!"

      " đáng ." Nhị nhi khẽ cười ôm vai tôi, nhân lúc tôi đề phòng bất chợt hôn chụt lên má tôi.

      Tôi như bị rắn độc cắn, nhảy xa ra ba mét, giận dữ quơ múa quả đấm: "Có tin em đánh bẹt mặt ?"

      "Em có quả đấm cứng như vậy sao?" lơ đễnh cười, xem lời uy hiếp như nghe chuyện cười.

      "Tôi đủ cứng!" Bóng người con trai đột nhiên nhào ra, từ phía sau tôi chợt huơ ra quyền.

      Nhị nhi khẽ lắc mình, nhàng tránh kích, khóe mắt lộ ý cười: "Thế nào, chú ba nhìn nổi nữa? sao, em ấy rất nhanh là chị dâu hai của chú."

      " Hạng Kình, có gan đừng tránh!" Hạng Thiên đè nén tiếng gào dọa tôi sợ giật mình, chợt nhấc chân liền hướng phòng giữa mà chạy: " cả, hai người bọn họ lại đánh nhau."

      cả ra tay, đánh hai, cộng thêm bà nội ngồi bên trấn giữ, Nhị nhi và Hạng Thiên có đánh nữa.

      Tôi ôm cánh tay bà nội lầm bầm: "Bà nội, cháu thấy, cháu vẫn là du lịch tốt hơn."

      " được!" Hạng Thiên phản đối đầu tiên, sắc mặt vẫn u lạnh lẽo xanh mét: " trở về là được chứ gì. Em cũng được ." Sau khi xong, xốc áo khoác lên .

      Nhị nhi nụ cười nhạt dần, xoa đầu tôi : "Xem ra, lão Tam bỏ cuộc."

      Tôi lắp bắp cười, , tôi tin Hạng Thiên tôi, nhưng là, cũng phân chia nặng . Tình của đối với tôi là , là có thể từ từ. Khi gặp bên nặng, gấp rút, như vậy liền có thể từ bỏ, có thể làm vật hy sinh.

      Tôi chấp nhận, tôi nguyện thua cuộc, tôi oán trời trách người, chỉ xem như đó là bài học tình cảm có máu, có nước mắt, có , có hận. Bây giờ tất cả mọi chuyện qua, còn ý nghĩa gì nữa!
      Last edited by a moderator: 27/11/15
      lavang thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 98.1

      Editor : Mèo WĩWĩ

      Mùa đông lặng lẽ tới, cuộc sống trong nhà lớn ấm áp dễ chịu. Hạng Thiên cũng trở lại nữa, Nhị nhi lại thường thường tới ăn chực, ngoài ăn chực vẫn quên trêu chọc tôi chút, hỏi tôi khi nào cưới, mỗi lần thế tôi đều khinh khỉnh đáp lời.

      Sau khi thân thể hoàn toàn còn gì đáng ngại, tôi liền làm, cũng liên lạc lại với học trưởng. Chỉ là, qua thời gian như vậy, nơi đó, lại được biết Xảo Dĩnh say mê ấy, chúng tôi tự nhiên là có khả năng rồi.

      Tôi cảm thấy, ấy và Xảo Dĩnh rất hợp nhau. Vì vậy, tôi bắt đầu dốc toàn lực làm mai dẫn mối.

      Mặc dù, Ninh Vũ vô cùng phối hợp, cũng liên tục , và Xảo Dĩnh chỉ là bạn bè bình thường, giữa hai người chỉ là tình bạn bình thường, nhưng tôi hoàn toàn nản lòng.

      Hôm nay, tôi và học trưởng có hẹn xem bộ phim rất lãng mạn. Tuy là tôi hẹn , nhưng ra là tôi đưa vé xem phim cho , sau đó đem cái vé khác đưa Xảo Dĩnh. Sau đó nữa? Đương nhiên là công thành lui thân rồi...! Nhưng tôi vừa về đến nhà chưa được mười phút, Ninh Vũ liền gọi điện, đe dọa tôi, nếu tôi qua, bỏ mặc Xảo Dĩnh.

      Bất đắc dĩ, tôi phải cứu vãn tình thế. Nhưng khi tôi leo lên xe máy chạy vội tới rạp chiếu phim, học trưởng cười, tôi nổi giận. Hóa ra là Xảo Dĩnh gặp chưa đến mười phút liền bị cuộc điện thoại gọi về phòng làm việc. Tôi gọi cho Xảo Dĩnh, hung hăng trách móc nặng nề phen, cho đến ấy vội vàng đáp ứng, cho tôi cái thiết kế áo ba-đờ-xuy cực ấm cực đẹp, tôi mới mở lòng từ bi tha cho ấy lần.

      Sau khi cúp máy, tôi với Ninh Vũ: "Khao em bữa cơm, dưới ngàn miễn bàn."

      cốc đầu tôi cái: "Em muốn sạt nghiệp sao?"

      "Ai biểu lừa em chi?"

      "Ai lừa ai trước nè?

      Tôi phản bác được, ok, là tôi làm mai mối đến sốt ruột rồi. Tuy nhiên vẫn móc tiền túi mời khách. 1000 đồng quá khoa trương, ngược lại tiệc buffet 300 đồng cũng rất phong phú.

      Mặc dù đồ ăn nhà họ gia rất ngon, nhưng món hải sản trong "Kim Tiền Báo" quả thực ăn tệ. Ninh Vũ thấy tôi vẫn tấn công hải sản, thở dài thở ngắn : "Cùng người khác ăn buffet là mất tiền, ăn buffet với em mất mặt. Mặt mũi của coi như bị em ăn sạch hết rồi."

      Tôi tức giận hừ tiếng, tiếp tục cúi đầu buồn bực ăn. Ninh Vũ ngoài miệng mất mặt, nhưng thực tế, vô cùng quan tâm tôi. Tôi thấy ăn bao nhiêu, chỉ cười híp mắt nhìn tôi, lòng trống rỗng: "Học trưởng, hai chúng ta đây tính là mập mờ chứ?"

      Đuôi lông mày chau lên, hài hước : " cảm thấy rất mập mờ."

      Tôi nuốt xuống đồ ăn trong miệng, trịnh trọng : " , em cảm thấy và Xảo Dĩnh đặc biệt hợp nhau. ấy có tài, xinh đẹp, còn có thể kiếm tiền, bao nhiêu cánh mày râu đuổi theo cũng kịp. ấy chọn trúng , cũng đừng ra sức từ chối."

      Ninh Vũ phất tay cho tôi cái tát vào mặt: "Ăn cũng ngừng được cái miệng của em!"

      Tảng đá này quả cứng đầu!

      Tâm tình tốt, khẩu vị nhất thời mất hơn phân nửa. Ninh Vũ thấy tôi như thế, cũng vô tâm giỡn.

      tình ý sâu xa : "Bách Khả, chuyện tình cảm phải ba trừ bằng hai, cũng có thể là ! Em hiểu ?"

      Tôi gật đầu: "Hiểu, nhưng mà, Xảo Dĩnh có chỗ nào tốt?"

      " ấy rất tốt, nhưng có nghĩa là phải chọn người hoàn hảo để làm vợ, như vậy khiến có áp lực."

      "Em hiểu rồi." Tôi lau miệng, lấy túi xách .

      "Em đâu?"

      "Em kêu Xảo Dĩnh đừng hoàn hảo như vậy nữa."

      "Chết tiệt! Đồ đầu heo! Đó là hiểu hả?" Nhìn như người họ Quách nho nhã nào đó nhịn được văng tục.

      Đến ngoài cửa, tôi chỉ vào quán cà phê đối diện, : " mua gì đó, chúng ta thôi."

      " nên về rồi." Ninh Vũ quay đầu .

      Tôi chặn lại, kéo lấy cánh tay : " cho , theo em gặp Xảo Dĩnh."

      " !"

      " được!"

      " mà!"

      " được mà!"

      Giằng co kéo dài hơn ba phút, Ninh Vũ bại trận, tôi toàn thắng!
      Last edited: 27/11/15
      lavang thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 98.2

      Editor : Mèo WĩWĩ

      Lúc tới phòng làm việc của Xảo Dĩnh, các nhân viên khác tan việc, Xảo Dĩnh tính gọi đồ ăn bên ngoài.

      Ta giơ lên hộp đồ ăn Ninh Vũ mua, cười hề hề tranh công: "Tới sớm bằng tới đúng lúc nhỉ?"

      Xảo Dĩnh giơ tay lên ngắt mặt tôi cái: "Bách Khả đáng nhất."

      "Đáng đáng , sao lại véo mình?" Tôi buồn cười mở hộp đồ ăn, kéo Ninh Vũ tham quan xung quanh tới trước bàn, nhét đôi đũa vào tay : "Cùng ăn ."

      Ninh Vũ lắc đầu: " ăn no rồi."

      Tôi ngưng mi: "Ăn nhiều thêm chút cũng chết được."

      Ninh Vũ bĩu môi: " mập."

      Xảo Dĩnh bật cười: "Đàn ông con trai sợ mập cái gì?"

      "Thừa cân; nếu là gã óc đầy bụng phệ, em thấy ngán sao?"

      Xảo Dĩnh chớp chớp mắt, quyết định tịch thu đũa của Ninh Vũ: "Vậy đừng ăn."

      Ninh Vũ á khẩu, tôi cười to. ra Xảo Dĩnh ngoại trừ vẻ sáng sủa bên ngoài hơn người, còn có bộ dáng rất khoa trương.

      Bữa tối xử được nửa, Xảo Dĩnh hiến dâng vật quý xách ra hai chai rượu vang đỏ, Ninh Vũ hai chai rượu này giá thị trường có lẽ là khoảng sáu mươi ngàn. Đồ tốt như vậy, bỏ qua, tất nhiên tôi cũng buông tha. Xảo Dĩnh thấy hai tụi tôi ra sức hút nhân dân tệ của nàng, những đau lòng, mà còn đặc biệt "happy" uống cùng chúng tôi.

      " uống quá xỉn rồi sao?" Xảo Dĩnh cười khanh khách hỏi Ninh Vũ.

      Ninh Vũ thả sức thào: " chưa bao giờ xỉn."

      "Tửu lượng Học trưởng khá." Tôi dựa vào vai Xảo Dĩnh, khúc khích cười: "Nhưng ảnh uống được rượu sake, hai chén cũng đủ khiến ảnh ò ra hết."

      "Vẫn mạnh hơn so với em." Ninh Vũ hướng Xảo Dĩnh lột trần tôi: " này uống nhiều quá nhảm. chuyện rất minh mẫn, nhưng lại nhớ trình tự lộn xộn lên hết. ràng chuyện xảy ra năm ngoái, nhóc làm thành ngày hôm qua, chuyện xảy ra hôm qua, rất có thể nhớ , nhưng qua ngày hôm sau hoàn toàn nhớ xảy ra cái gì. Bởi mới , con nít uống ít thôi."

      "Em đúng là chưa từng thấy bộ dạng Bách Khả uống say." Xảo Dĩnh có ý tốt nhìn về phía tôi.

      "Rất thú vị, phòng bị ai cả, liền. . . . . ." Ninh Vũ ngừng lại, bỗng quay phắt về phía tôi: "Bách Khả, em uống mấy ly rồi?"

      Tôi cắn cái ly cố gắng hồi tưởng: "Hình như là bốn ly nhỉ? Em nhớ."

      "Em nhớ." Xảo Dĩnh : "Năm ly vang đỏ, lon bia, còn có. . . . . ." Ɗ1Ɛŋ ɗäŋ lƐ quy ɗöŋ

      "Còn có?!" Ninh Vũ kinh ngạc cắt đứt lời Xảo Dĩnh, sau đó bắt đầu quở trách tôi: "Em uống hồi nào? Này! Đừng cắn cái ly!"

      " cắn cắn." Tôi đặt ly thủy tinh lại vào khay, làm ổ trong ghế sofa.

      Dảo Dĩnh chọc chọc vào má tôi, quay đầu hỏi Ninh Vũ: " xỉn quá chứ?"

      Ninh Vũ hừ cười, đánh cái bốp vào tay tôi: " em bao nhiêu lần rồi, đừng gặm móng tay, sao em nhớ hả?"

      "Em quen." Tôi uất ức xoa tay của mình, lại dám đưa lên miệng nữa.

      "Xem ra xỉn rồi." Xảo Dĩnh biết nên khóc hay cười.

      "Mình rất tỉnh táo." Ta khịt mũi, cười xấu xa : "Chờ hai người xỉn, 'tui' đẩy các ngươi vào phòng ngủ, khóa cửa, rồi giấu chìa khóa ."

      Hai người buồn cười cười to, nhưng mà tôi ràng là uy hiếp bọn họ, đâu có làm trò cười cho mọi người!

      "Chiếp chiếp chiếp chiếp" tràng tiếng chim hót vui sướng lọt vào trong tiếng cười của hai người.

      Tôi ngồi thẳng lưng, tìm điện thoại khay: "Giai điệu của ai mà quái đản như vậy?"

      "Ngu ngốc, đó là tiếng chuông cửa nhà mình." Xảo Dĩnh biết nên khóc hay cười chạy mở cửa.

      Ta xoa xoa đầu quay mòng mòng, cuộn tròn trở về ghế sa lon, nhưng làm sao cũng thoải mái, chợt thấy chân Ninh Vũ tệ, giống đệm dựa, liền vui vẻ cọ cọ tới.

      Ninh Vũ hơi sững sờ, vỗ đầu tôi : "Đừng đổ lỗi cho cảnh báo em, chỗ đó là phạm vi mập mờ nha."

      Tôi cái hiểu cái tiếng, thoải mái cọ xát: " tệ, so với đệm dựa thoải mái."

      Ninh Vũ ho khan sặc cái, tiếp theo, véo mặt tôi : " muốn bóp chết em!"

      "Đừng bạo lực vậy mà ~" Tôi cười khúc khích, tâm tình tốt rất tốt.

      "Vậy đổi lại." cúi người nhìn tôi, lần đầu tiên phát , ánh mắt học trưởng rất đào hoa.

      Mắt thấy cặp mắt đào hoa càng lúc áp càng thấp, tôi thấy rất có nguy cơ, ý thức chống lại cằm : "Dám hun em, em liền cắn !"

      Ninh Vũ cười cười ngồi thẳng lên, ánh mắt tùy ý đảo qua phòng khách, mi tâm bỗng chốc nhíu lại.

      Vẻ mặt này thế nào giống gặp kẻ thù nhỉ ?!
      Last edited: 30/11/15
      lavang thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 99.1
      Tôi men theo tầm mắt của nhìn sang, chỉ thấy Xảo Dĩnh, và đứng bên cạnh là

      người đàn ông rất cao.

      Có lẽ tôi uống rượu bia hơi nhiều, hoa mắt, chỉ có thể thấy hình dáng mờ mờ ảo ảo,

      trông mặt mũi.

      tính xoa mắt, Ninh Vũ chợt dìu tôi lên với Xảo Dĩnh:

      “Tôi đưa ấy về nhà.”

      Xảo Dĩnh gật đầu, vừa vì khoác áo cho tôi vừa dặn dò:

      “ Lái xe cẩn thận, đến gọi điện cho em.”

      Ngưới khách tới bỗng chốc kéo tôi đến bên người, trầm giọng với Ninh Vũ:

      “Cậu muốn chết có nghĩa là ấy muốn sống nữa.”

      Sắc mặt Ninh Vũ chợt đổi, như muốn ra tay đánh nhau, Xảo Dĩnh vội vàng kéo lại

      :

      “ Xem em kìa, lại quên mất vụ này. cũng uống nhiều rồi, hay là kêu xe về .”

      “ Tôi sao.”

      Ninh Vũ vươn tay muốn kéo tôi về, nhưng sức lực của người khách rất lớn.

      Bị hai người kéo tới kéo lui, tôi thấy rất phiền nha:

      “ Đừng kéo nữa! Xảo Dĩnh, đưa học trưởng về .”

      Xoay người lại nhìn người đàn ông nắm tay tôi, :

      đưa tôi về.”

      Suy nghĩ chút lại bổ sung thêm câu:

      “ Biết đường ?”

      “ Bách Khả!”

      Tiếng rống giận quen thuộc dọa tôi rụt cổ. Ninh Vũ và Xảo Dĩnh khẽ nhếch môi như

      nín cười.

      Tôi dụi dụi mắt, sau khi thấy người tới, khúc khích cười:

      Tam nhi hả? nhận ra nha.”

      Ninh Vũ và Xảo Dĩnh ăn ý cười ra tiếng, bên thái dương người họ nào đó có mạch

      máu phình lên.

      phải chỉ là nhận ra thôi sao? Tức giận gì chớ? Cùng lắm ,

      cũng giả bộ nhận ra tôi, coi như huề.”

      Men rượu lên, tôi choáng váng nặng nề rút về làm ổ ghế sa lông.

      Hạng Thiên có vẻ tức giận hơn rồi, sau lại vẫn cùng Ninh Vũ tranh chấp. Xảo Dĩnh nàng gi nai c a t ng giám đôốc sói –Ni Nam Đê Ngả ủ ổ ữ

      Ch ng 99.1ươ

      bị hai người bọn họ ồn ào mệt chết, lớn tiếng la lên:

      “ Ồn ào cái gì? Địa bàn của tôi nghe tôi!”

      Tiếng cãi vã đột nhiên dừng lại, tôi khúc khích cười

      “ Xảo Dĩnh, cậu làm quảng cáo cho mạng viễn thông M-LONE được đó”

      Xảo Dĩnh lập tức chuyển tông giọng, cúi người, ôn thanh căn dặn tôi:

      “ Mình gọi điện cho chú Lưu trước, bảo chú ấy đến đón cậu. Sau đó đưa Ninh Vũ ,

      tránh cho hai người bọn họ gây tới gây lui. Cậu tốt nhất đợi ở chỗ này, chạy ra

      ngoài, mở cửa cho người lạ, chờ cho đến khi chú Lưu tới. Có vấn đề gì ?”

      Tôi ra sức vỗ vai :

      “ Yên tâm, trước , mình thành vẫn đề”

      ngoan”

      Xảo Dĩnh cười híp mắt, sờ sờ đầu tôi, ngược lại với Hạng Thiên:

      “ Tam Thiếu, cùng chúng tôi.”

      Hạng Thiên ngưng mi, :

      ấy uống say rồi, tôi ở lại trông cổ”

      Xảo Dĩnh căng khóe môi, cười khinh bỉ:

      “ Thỏ cần sói trông”

      “ Lời này có lý.”

      Ninh Vũ đưa tay đẩy Hạng Thiên:

      “ Khỏi phải nhảm, nhanh lên.”

      Hạng Thiên kiên nhẫn gạt tay Ninh Vũ ra, mặt trầm như trước bỏ ra

      ngoài. Ninh Vũ theo sát sau, cảm giác giống như áp giải phạm nhân.

      Xảo Dĩnh đánh cú điện thoại, lại dặn dò tôi ngàn vạn lần được chạy loạn, tiếp đó

      liền xách áo khoác ra cửa.

      Phòng lớn như thế chỉ còn lại mình tôi, yên tĩnh gợi lên cơn buồn ngủ. Tôi ngáp

      cái, gối lên gối ôm rồi ngủ thiếp .

      lúc mù mờ, lại nghe tiếng “ chiêm chiếp chiêm chiếp” vui tai, tôi lồm cồm bò dậy,

      tới cửa trước, nhấn máy trả lời chuông cửa.

      “ Ai đó”

      Tam nhi”

      Tôi dựa vào cánh cửa, vò đầu rồi bù xù:

      phải rồi sao?

      nàng gi nai c a t ng giám đôốc sói –Ni Nam Đê Ngả ủ ổ ữ

      Ch ng 99.1ươ

      “ Quay lại rồi, mở cửa, tôi đưa em về nhà”

      Giọng cứng nhắc, dường như dỗi ai.

      Tôi ngáp cái, mơ hồ , :

      được, Xảo Dĩnh chú Lưu đến đón tôi”

      “ Mở cửa!”

      “Tại sao?”

      “ Bảo em mở mở , nhảm nhiều vậy để làm gì?”

      Tôi cau mày, mơ hồ , lầu bầu :

      “ Nhờ người ta làm mà ngang ngạnh như vậy.”

      Trong loa truyền ra tiếng rút khí, giây lát sau, với giọng tương đối ôn hòa:

      “ Phiền em mở cửa giúp tôi.”
      Last edited: 30/11/15
      lavang thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      【Chương 99.2】

      Editor : Mèo WĩWĩ

      Tôi nghiêng đầu nhớ tới lời dặn dò của Xảo Dĩnh, ấy chỉ , tôi được ra ngoài mình, và để người lạ vào, Hạng Thiên tính là người lạ, vậy chắc có thể vào? Hơn nữa, nếu ấy ôn tồn nhờ vả mình rồi, mình giúp ảnh mở cửa thôi. Tôi có ý tốt giúp mở cửa, câu cảm ơn, còn kéo tôi .

      Tôi giãy giụa, : "Đừng kéo tôi, tôi còn phải chờ chú Lưu đấy."

      "Tôi đưa em về, đều như nhau."

      "Giống sao?" Tôi mờ mịt, chớp chớp mắt: "Khác nhau chứ?"

      "Giống!" ôm tôi, vừa vừa giọng quở trách: "Ai cho em ở bên ngoài uống rượu?"

      "Nhà Xảo Dĩnh phải bên ngoài." Tôi cau mày giãy giụa, thọc cùi chỏ vào hông . Tay vừa buông lỏng, chân tôi mềm nhũn, liền trực tiếp ngồi xuống.

      "Mau dậy ." kiên nhẫn kéo tôi, thái độ đặc biệt xấu.

      "!" Tại sao là cái đó chứ? Tôi chắp hai tay sau lưng, phản kháng.

      trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt rất hung ác, khóe môi cũng là nâng lên, nhưng biết là tức giận hay muốn cười: " đất có con gián."

      Ta giật bắn lên, trắng mặt thét: "Đập chết nó! Đập chết nó!"

      "Tôi càng muốn đánh chết em." vừa giận vừa buồn cười, đưa tôi về phía chiếc xe sáng đèn.

      người đàn ông cao to xuống xe mở cửa, trông thấy tôi có chút kinh ngạc : "Bách Khả, sao ở đây?"

      Đèn đường hơi tối, tôi say rượu càng nhìn , nhưng giọng này nghe rất quen tai.

      Tôi cười ha hả chào hỏi: "Thiên Vũ, cậu cùng chú Lưu à?"

      Cậu ta cười lắc đầu: "Tôi là Thiên Hoa."

      "Ồ..." Tôi giơ tay lên nhéo nhéo mặt cậu ta diễn-đàn lê-quý-đôn: " phải sao? Thiên Hoa gầy hơn cậu chút."

      "Tam Thiếu, Bách Khả bị ai chuốc xỉn à?" biết là Thiên Vũ hay Thiên Hoa nào đó bất đắc dĩ.

      "Tự uống!" Hạng Thiên tức giận, gạt tay của tôi, rồi nhét tôi vào trong xe.

      Sau khi xe khởi động, Thiên Hoa (tạm thời xem cậu ta là Thiên Hoa ) hỏi Hạng Thiên đâu, Hạng Thiên lại im lặng .

      Tôi hét lên: "Về nhà, về nhà."

      Thiên Hoa cười hỏi: "Trở về nhà nào?"

      Tôi sững sờ, chớp chớp mắt: " là về nhà. Tôi có mấy nhà à?"

      Hạng Thiên bên cạnh kéo tôi về trong lòng, giọng buồn bực, : "Trở về bà nội vậy."

      Thiên Hoa hỏi nữa, đổi tay lái, xe chạy nhanh đại lộ.

      Trong xe rất ấm, bao lâu, tôi liền ngủ thiếp . Trong lúc tôi mơ màng, xe hình như dừng lại. Thiên Hoa gì đó, như vậy tốt lắm. Hạng Thiên lại , có được hay do định đoạt.

      Tôi mở mắt, thấy xe quả ngừng, khỏi nghi ngờ : "Đến nhà rồi sao?"

      Hạng Thiên ôm tôi vào lòng, dùng giọng dịu dàng trước nay chưa từng có, hỏi: "Về nhà của chúng ta ha?" Tẩy chay các trang web ăn cắp.

      Tôi chưa hiểu hết, đại não bị cồn ăn mòn có phần linh hoạt: "Nhà của chúng ta ở đâu?"

      "Ở Huệ Nam, em quên rồi sao?" giọng hỏi, vẻ mặt trông như rất đau lòng.

      Tôi vô lực suy nghĩ, rồi ngáp trả lời: "Đừng hỏi tôi, nhanh về nhà là được."

      Kế đó, tôi lại mê mang ngủ thiếp , khi tỉnh lại lần nữa, Hạng Thiên ôm tôi xuống xe.

      "Tôi tự được." Tôi uốn éo cơ thể, muốn thoát khỏi trong ngực .

      Hạng Thiên nới lỏng cánh tay, mở cửa xe. Kết quả, xuống xe chưa được mấy bước, tôi liền trật chân té rồi.

      "Đây chính là tự mình được? Em rốt cuộc uống bao nhiêu, say thành dạng đức hạnh này?" tức giận kéo tôi lên. Tôi tính , đất có tảng đá, phải tôi uống nhiều quá mới ngã xuống, người đàn ông trung niên từ chiếc xe xuống.

      Tôi vui mừng ngoắc: "Chú Lưu, Xảo Dĩnh chú đến đón tôi, nhưng tôi chưa đợi được, bị ta đẩy ra ngoài rồi."

      Chú Lưu lên tiếng chào Hạng Thiên, đỡ lấy tôi ngả ngớn, : "Tôi tới đón , nhưng thấy, rồi phu nhân bảo tôi tới đây."

      "Chú Lưu, đây là đâu à?" Tôi mờ mịt nhìn về phía bốn phía, hoàn toàn biết mình ở nơi nào.

      Chú Lưu liếc Hạng Thiên cái, mới : "Nơi này là chỗ ở của Tam Thiếu."

      Tôi cái hiểu cái tiếng, lập tức : "Chú Lưu, chúng ta về nhà thôi."

      Chú Lưu gật đầu, quay đầu lại với Hạng Thiên im lặng: "Tam Thiếu, chúng tôi về."
      Last edited: 15/12/15
      thienbinh2388, lavangmichellevn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :