Chương 93.2
Nghe lời ấy, tôi nhìn về cạnh cửa, Nhiễm Du liền đứng ở nơi đó, vừa bất lực lại uất ức nhìn chúng tôi trong phòng.
Hạng Thiên theo bản năng nhìn phía Nhiễm Du, tôi nhân cơ hội tránh khỏi tay , trốn phía sau Nhị Nhi.
Tay trống , Hạng Thiên quay đầu lại, thấy tôi như con thỏ bị kinh hãi, chuyển tầm mắt về phía cha nuôi: “Cha, thay con đưa Bách Khả về nhà.”
“ cần làm phiền những người khác, đưa em ấy về, nhưng phải là thay chú, càng phải đưa về nhà chú.” Nhị Nhi buông lời, rồi ôm bả vai run rẩy của tôi và ôn thanh : “Chúng ta thôi.”
Ta tuỳ tiện gật đầu, chỉ cần tránh xa Hạng Thiên, tôi căn bản quan tâm ai đưa tôi .
“ Hạng Kình! Đồ khốn!” Hạng Thiên nổi giận, tung nắm đầm về phía Nhị Nhi.
Nhị Nhi lắc mình tránh né, bình chân như vại : “Cha, người quản sao?”
“Lão Tam! Con vừa phải cho ta!” Khi Hạng Thiên chuẩn bị động thủ tiếp, cha nuôi với tôi và Nhị Nhi: “Các con trước .”
Nhị Nhi cười nhạt tiếng, ôm lấy tôi rời khỏi phòng, khi ngang qua Nhiễm Du Nhị Nhi nhất thời dừng lại, cười nhạt : “Tâm cơ này của cũng thích hợp đối phó lão Tam, việc đến nước này, chúng hãy cùng chơi , ok?”
Nhị Nhi tiếng khàn khàn mà từ tính, tựa như chiếc lông chim nhàng lướt qua trái tim người tình, nhưng đáy mắt Nhiễm Du lộ ra vẻ khủng hoảng, tuy rằng rất ngắn, nhưng cảm xúc đáy lòng sợ hãi này cách nào che giấu.
Nhị Nhi cười khẽ ra tiếng, đễ lại Nhiễm Du còn kinh hoàng ra phía sau.
“Bách Khả, về nhà!” Sau lưng vang lên tiếng gào đè nén của Hạng Thiên.
Tôi cúi đầu thu lại ánh mắt, đẩy nhanh tốc độ, cũng quay đầu lại thoát cái nơi khiến người ta hít thỡ thông này.
Mãi sau khi lên xe tôi mới nhớ tới, từ đầu tới cuối cùng chưa nhìn thấy bà nội, hỏi Nhị Nhi, cười cười : “Bà nội hờn dỗi ở nhà.”
Tôi tránh được thở dài, mặc dù ai vì chuyện lộn xộn này mà trách tôi, nhưng tôi vẫn rất áy náy.
“Lão Tam giam em bao lâu?”
Tôi lắc đầu cho có lệ: “ nhớ .”
“Lần cuối cùng gửi email cho em ở đâu?”
Tô mệt mỏi khẩn cầu: “ hai, chúng ta đừng về chuyện này nữa được ?”
Nhị Nhi nhiều lời, qua lúc lâu, tôi do dự hỏi: “Nếu bây giờ em xuất trước mặt bà nội, liệu có càng khiến cho bà nội khó chịu hơn ?”
“Bà nội vốn cho rằng em ấm ức, bây giờ em xuất , bà bực lão Tam hơn.”
Ta lại lần nữa thở dài, trong lòng mở mịt biết nên gì, lại càng biết nên nơi nào.
“Đừng than thở.” gió mây trôi : “Chúng ta trước tiên bàn chút chuyện hôn lễ, sau đó …”
Tôi bất đắc dĩ cắt đứt lời của :“Đừng sau đó! có người khác, đừng như thế.”
Nhị Nhi vô vị nhún vai, nhiều lời nữa, biết qua bao lâu, xe ngừng lại, tôi nhìn ra ngoài cửa kính mới phát , chúng tôi đậu xe trước cửa hàng.
Tôi khó hiểu : “Tới đây làm gì?”
rúr khoá xe, cho tôi cái mỉm cười điên đảo chúng sinh và câu trả lời kinh khủng: “Mua nhẫn.” Thấy tôi sững sờ nhìn , lại bổ sung thêm câu: “Nhẫn đính hôn.”
“ hai, đừng đùa nữa!”
Ahh rút chìa khoá, thong thả bước xuống xe, bộ dáng quý ông mở cửa xe, cười khanh khách : “ đùa.”
Thấy hạ quyết tâm, tôi khóc ra nước mắt khoát tay : “ hai, vẫn còn đùa sao.”
bật cười cúi người, gỡ ra từng ngón tay của tôi: “Đừng sợ, chỉ là đính hôn thôi mà, hai đâu có ăn thịt người.”
“Vậy cũng được!” Tôi liều mạng lắc đầu, giật lại bàn tay. Giằng co trận, tôi vẫn mọc rễ tại chỗ ngồi chễm chệ ghế.
buông tha mấy ngón tay cố chấp của tôi, nắm lấy cằm tôi: “Buông tay, xuống xe, nêu , khách khí.”
Xem xét gương mặt nghiệt từ từ tiến tới gần, tôi buông lỏng tay ra, luống cuống tay chân trốn xuống xe.
hài lòng nở nụ cười, tôi khóc.
Chương 94
Đối mặt phúc hắc nghiệt Hạng Kình, tôi có phản kháng cũng như , cho nên vẫn là mua nhẫn. Nhưng lại là mua hai đôi. đôi đính hôn, đôi kết hôn.
Có cho tôi thẳng lời lòng tôi cũng dám: Nhị Nhi chính là tên biến thái! con sói vô cùng nham hiểm đội lốt hoàng tử! có khả năng đặc biệt, đó chính là đem chuyện cực xấu biến thành chuyện tốt, đồng thời, cũng có thể đem chuyện tốt biến thành chuyện kỳ dị. chung, người đàn ông này sinh ra là để gây !
Tóm lại, tôi phân tích tình hình trước mắt như thế này --- với mọi người là cưới tôi, căn bản phải là hi sinh tự do của mình đổi lấy yên bình cho mọi người, mà là vì muốn thấy Hạng Thiên nổi trận lôi đình.
Xe lần nữa chạy nhanh đại lộ, Nhị Nhi gõ nhịp ngón tay xinh đẹp theo điệu nhạc tiết tấu nhàng, tâm tình ràng khá tốt. Mà người cầm nhẫn là tôi có thể mô tả tâm tình khóc ra nước mắt. Theo hiểu của tôi về , bây giờ hoàn toàn sung sướng về việc đại phá hoại và giáo huấn Tam Nhi. Nếu tôi vào lúc này khuyên từ bỏ những ý nghĩ đen tối này trong đầu, chẳng khác nào thêm củi vào đóm lửa trong lòng , thế nhưng, khuyên bỏ ý tưởng trong đầu tôi lại gặp tai họa.
Làm như nhìn thấu tâm tư tôi, Nhị Nhi ôn thanh giải thích: " hai giúp em, em cũng thấy thái độ lão Tam, nó dễ dàng buông tha đâu. Cách duy nhất là em mau chóng tìm người mà lấy. Đương nhiên em có thể chọn học trưởng, nhưng cần em cũng hiểu , em chọn người đó chính là hại người. ngại lão Tam chỉ có và cả, lẽ nào, em muốn gả cho cả sao?"
Tôi liên tục lắc đầu: "Dĩ nhiên phải."
như có điều suy nghĩ : "Em và cả kém tuổi quá xa, hơn nữa, ấy qua lần kết hôn."
Tôi oán giận cắn răng: "Đây phải là mấu chốt vấn đề được ?"
nhàn nhạt nở nụ: " biết, em muốn , em vẫn coi là trai, trở thành vợ chồng có áp lực tâm lý nhất định."
"Đính chính chút, phải có áp lực, mà là căn bản thể chấp nhận." Tôi phủ nhận, Nhị Nhi là người đàn ông dịu dàng đẹp mã, nhưng trong lòng tôi vẫn luôn là trai, gả cho ? Quên , giết tôi còn dễ hơn.
"Đừng xem bản thân. có thể chấp nhận, em cũng có thể chấp nhận"
"Em giống !"
" giống chỗ nào?"
"Tính em biến thái!" Tôi quýnh lên, liền kịp kiểm soát cái miệng.
"Ý em là biến thái?" nghiêng đầu nhìn tôi, khóe môi kéo lên độ cong rét buốt. Nụ cười này là vũ khí có lực sát thương cực lớn, kết quả là tôi bị giết trong nháy mắt.
Hôm đó, tôi ôm bụng rối bời tiến vào nơi ở của Nhị. Sở dĩ là nơi ở mà phải là nhà là bởi vì, lấy tài sản cá nhân tài trợ cho công ty bất động sản, căn nhà danh nghĩa công ty đó, chỉ cần bán , chỉ cần giám hộ có thể tùy tiện ở. Để phòng ngừa Hạng Thiên tới gây rối, chọn biệt thự tương đối hẻo lánh làm điểm dừng chân tạm thời.
Ngày hôm sau, công ty ở Úc có kiện khẩn cấp, cha mẹ nuôi phải chạy trở về xử lý. Trước khi , đôi vợ chồng già đến thăm tôi, đề cập đến Hạng Thiên, chỉ thuyết phục khiến tôi nghe theo lời Nhị Nhi.
Tôi bị sốc, : "Cha mẹ thực để con gả cho hai chứ?"
Mẹ nuôi cười cười lắc đầu: "Hạng Kình có dự định của nó, con nghe nó, khiến rắc rối lớn đâu."
Tôi nửa ngờ nửa tin : "Mẹ khẳng định chứ?"
Mẹ nuôi liếc Nhị Nhi cái, cười khanh khách rồi gật đầu : " thành vấn đề, con phải tin tưởng hai con."
Tôi ghé vào bên tai mẹ nuôi, giọng hỏi: "Mẹ tin ảnh sao?"
"Cái đó..." Mẹ nuôi do dự.
Tôi nước mắt tràn mi lên án: "Mẹ cũng tin ảnh, làm sao có thể bảo con nghe lời ảnh đây? được, được, con chắc chắn."
Cha nuôi bật cười, xoa đầu tôi: "Ta tin nó, chắc chắn mà?"
Tôi sửng sốt giây lát, hận thể làm được gì, lắc đầu: "Vẫn là thể."
Nhị Nhi là loại người nào? lời đường mật khiến người ta mê hoặc, lòng dạ thâm sâu, phúc hắc, thủ đoạn. Chỉ có điều, những điều đó đều quan trọng, điểm chết người là sợ thiên hạ loạn! người như vậy sao có thể đặt được niềm tin chứ, chừng bất cứ lúc nào cũng có thể ngã!
Thế nhưng, cha mẹ nuôi có thời gian xử lý cục diện rối rắm bên này, đem tôi giao phó cho Nhị Nhi liền bay !
Tình hình là bi đát mà! Tôi muốn bầu khí xã hội thế nào thế nào cái gì, cũng muốn vạch trần nội tâm của bất luận người nào, tôi chỉ muốn là mình bó tay rồi.
Tôi là bản sao bé lọ lem cỗ xe bí đỏ, giày thủy tinh. Tôi oán trách mẹ con dì ghẻ, cũng từng len lén nguyền rủa bọn họ mọi việc thuận lợi. Tôi tính là lương thiện, rộng lượng, tôi chính là con người thực tế bình thường, chỉ cầu sống yên bình. Nhưng nguyện vọng bé như vậy, cầu bé như vậy, ông trời cũng thỏa mãn. Tôi hận, ông trời thương tôi! Tôi hận, Hạng Thiên cứng đầu! Tôi hận hoàn cảnh vị trí của mình! cho cùng, tôi càng hận bản thân mình vô dụng! Nếu như tôi trước đây học y mà phải là học hộ lý, chừng có thể trở thành bác sĩ thành công trong . Nếu như tôi trước đây lựa chọn thiết kế, chừng giống như Xảo Dĩnh trở thành nhà thiết kế. Như vậy, tôi có thể phản đối tư bản. Thế nhưng, tôi có gì cả, cho nên tôi chỉ có thể đợi lánh nạn trong ổ sói Nhị Nhi.
Tôi dám gặp bà nội, sợ bà vì lo lắng mà tức giận, dám gặp Ninh Vũ, sợ trong lúc vô tình hại . Tôi chỉ có thể đợi ở chỗ này, như con búp bê gỗ đánh mất linh hồn. Nhị Nhi cho tôi ra ngoài mình, để tránh bị Hạng Thiên để mắt tới, tôi cứ giả chết đợi ở chỗ. Nhị Nhi bảo tôi ăn cơm, để tránh bị chết đói, tôi liền ép bản thân nuốt hai bữa. Nhị Nhi gọi thử áo cưới, lúc này, linh hồn quay về, vì vậy tôi trừng con mắt to nhìn .
Nhị Nhi nghĩ đến, khóe môi khiêu khích: " sao, có thể mời nhà thiết kế về nhà."
Sau đó, thực làm vậy.
Last edited by a moderator: 15/10/15