1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô nàng giả nai của tổng giám đốc sói - Ni Nam Đê Ngữ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 5

      Sau khi trở lại ổ của mình, trong lòng tôi đặc biệt an tâm. Mấy chuyện xảy ra trong quá khứ cho tôi biết, tôi tức giận về tiền tài và vận mệnh của mình, vẫn kiên cường con đường của chính mình, so với bất kỳ chuyện gì cũng cứng cỏi hơn.

      Thời tiết thay đổi, có chút triệu chứng cảm cúm, giống như thường lệ, tôi bọc mình thành người tuyết mới ra khỏi cửa, mua phần bữa sáng để ăn với Tiểu Hắc, A Hoàng lầu dưới.

      Tiểu Hắc và A Hoàng là đồng hương, mặc dù bọn họ nhìn thấy tôi nhiệt tình như thấy bánh bao, nhưng cũng nhào lên làm bẩn quần áo của tôi. Tôi khỏi cảm động, bọn họ biết cái gì gọi là tôn trọng. Những người trang điểm quấn áo xinh đẹp, con cháu danh môn từng tiếp thu qua giáo dục tốt, cũng hiểu. Thói đời bạc bẽo, loài người muốn sống càng bi ai?

      "Tiểu Bách Khả, lại đây cho cây cao lương nhìn chút, xem có gãy tay thiếu chân hay ." Kết thúc tiết học đầu tiên, Ninh Vũ đến hỏi thăm tôi.

      "Gãy tay thiếu chân tiếp nhận à?"

      " nhận chăm sóc!" cợt nhã quàng vai tôi "Cây cao lương mời uống trà chanh được ?"

      Tôi hiểu rất , muốn nhân cơ hội khai thác chuyện bát quái, tìm hiểu cuộc gặp gỡ ngày hôm qua.

      bị ép buộc hay khổ sở, chúng tôi vào phòng ăn pha hai cốc trà chanh, từ từ uống.

      "CMN." Nghe xong chuyện xảy ra ngày hôm qua, Ninh Vũ rất nghĩa khí đập bàn.

      "Chú ý hình tượng."

      trở lại chỗ ngồi, tức giận chất vấn, hỏi: "Em đánh sao?"

      Tôi cắn ống hút, cười. "Thân thể em thế này, chỉ có thể bị đánh, làm sao có thể đánh người khác?"

      rất thân thiết, vỗ vỗ bả vai của tôi, " phải sợ , dám tìm em gây phiền toái lần nữa, đánh đến cả cụ nội cũng nhận ra ."

      "Ánh mắt của rất sắc bén à nha." Giọng ôn hòa từ sau người truyền đến.

      Tôi theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy sắc mặt trầm của lão phu nhân, mặc quần áo sặc sỡ cùng cháu trai đứng cách đó xa.

      Tôi đẩy Ninh Vũ cái, giọng "Học trưởng, cơ hội của tới rồi."

      Ninh Vũ theo tầm mắt tôi nhìn, cười nhạt nhẽo. "Đánh phụ nữ phải là phong cách của ."

      "Ai cho đánh phụ nữ?"

      "Người có vóc dáng cao to càng được, trừ phi em đáp ứng Thanh Minh hàng năm mua cho bó hoa tươi, mang thêm bánh vợ thích ăn, bánh rán, kho tàu. . . . . ."

      "Quên , để em tự đối phó vậy." Tôi cắt ngang lời trăn trối của , đến trước mặt bà cụ, cúi người bái cái.

      "Làm cái gì vậy?" Bà cụ vội vàng ngăn cản tôi.

      " xin lỗi bà." Tôi thẹn thùng "Cháu giải thích tiếng với bà mà rời ."

      " có lễ phép." Bà cụ lên tiếng, ngược lại là Hạng Thiên .

      "Cháu còn chọc ấy." Sắc mặt bà cụ trầm xuống, " xin lỗi."

      " cần." Tôi khoát khoát tay, cũng phải độ lượng, mà chắc chắn xin lỗi tôi.

      "Cháu nào biết, ấy như thế khiến cháu kiềm chế được trêu chọc." Quả nhiên, dùng ánh mắt hình con dao chém tôi, tia áy náy.

      "Cháu cũng thế đó, cùng chuyện với ấy sao?" Bà cụ nhéo cánh tay cái, " xin lỗi, bằng cắt đứt quan hệ với cháu."

      Tôi biết nên khóc hay cười. " cần khoa trương như vậy chứ?"

      " còn cười, phải là làm hại." hung tợn trừng tôi.

      Tôi đúng là có mắt tròng. "Bà nội, cháu phải học rồi, hôm khác tán gẫu tiếp."

      Bà cụ giữ chặt tay của tôi "Cháu về nhà với ta sao?"

      Tôi lắc đầu, cười cười. "Cháu rất vui khi biết bà, rất vui, nhưng đến nhà bà ở được. Cháu có nhà, mặc dù hơi , nhưng rất thoải mái."

      Bà cụ uất ức nhìn tôi. "Vậy bà có thể tìm cháu uống trà, dạo phố chứ?"

      " Đương nhiên có thể, chỉ cần cháu có thời gian, cháu nhất định cùng bà." Tôi thích bà cụ này. Mặc dù bà có chút khùng, nhưng có dáng vẻ phu nhân giàu có, khùng đáng .

      "Vậy tốt." Bà ấy cười thoải mái, sờ sờ đầu tôi " học , hôm nào bà lại tới tìm cháu."

      " thôi." Ninh Vũ cầm sách của tôi, trước khi trợn mắt khinh thường nhìn Hạng Thiên cái. Tôi định giơ ngón tay cái khen , lại nghe thấy : " mau, thằng nhóc kia trừng đấy."

      "Lá gan bé quá." Tôi giễu cợt .

      Ngược lại còn cười nhạo tôi. "Lá gan em lớn, bị người khác khi dễ thành như vậy, câu xin lỗi cũng dám đòi."

      " Tể Tướng trong bụng em có thể đẩy thuyền."

      "Đúng vậy, đúng vậy, còn có thể nuôi Kình Ngư (Cá voi) đấy."

      " chơi với nữa." Tôi lấy lại sách của mình, tới phòng học.

      cợt nhã theo, nắm chặt bờ vai tôi, sau đó “ầm” bất động.

      Tôi hô thầm tiếng nguy rồi, ngoảnh mặt lại bước .

      "Làm gì mà cứ nhìn thấy tôi liền chạy?" Hoa khôi khoa tiếng Trung - Cát Bội San cười lạnh chặn đường tôi.

      "Học tỷ." Tôi cười lấy lòng. "Tôi và học trưởng đùa, chị đừng tức giận. Học trưởng, giải thích chút với học tỷ." Tôi sốt ruột tìm kẻ đầu sỏ, nhưng giương mắt nhìn thấy bóng lưng Quách Ninh Vũ chạy với tốc độ như bị chó dữ đuổi theo, lại rốt cuộc ai hơn cháu trai a?!

      "Đây phải là lần đầu tiên, Bách Khả, chúng ta chuyện rất hòa hợp." Cát Bội San cười cười .

      "Có thể sao?" Tôi khiêm tốn hỏi, Cát học tỷ nổi tiếng nhiệt tình, nếu xem trọng nam sinh nào thể trốn khỏi tay ngọc của ấy. Dĩ nhiên, ấy cũng nổi danh là hay ghen, chỉ là ánh mắt được tốt, lại coi trọng đồ hữu kỳ biểu (ám chỉ người mà chỉ có bề ngoài, có tài thực học gì bên trong) họ Quách.

      " đoán thử xem?" ấy cười dịu dàng, tôi càng run rẩy.

      Cuối cùng, tôi tránh được kiếp nạn này, nhưng tôi nghĩ tới, ấy lại lừa tôi vào nhà vệ sinh nữ, còn khóa trái tôi ở bên trong.

      "Học tỷ, cần bắt chước đám con nhà giàu Hồng Kông, đối với chị cũng tốt." Tôi đập cửa khuyên.

      Ngoài cửa truyền đến tiếng cười khinh miệt, ấy nhạo báng "Ba tôi là hiệu trưởng."

      "Ba tôi chính là Lý Cương đấy."

      " tốt, tôi muốn biết là ai, hôm nào giới thiệu cho tôi ." Giọng du dương càng lúc càng xa, tôi bịt mũi khóc, làm vậy cẩu huyết a? Nhốt tôi tốt, phải là chọn chỗ vắng vẻ nhất trường à.

      Ta hắng giọng hô cứu mạng, nhưng đáp lại tôi chỉ là tiếng vang cứu mạng a, cứu mạng a. Kêu chút, căn bản có người để ý, tôi bắt đầu dùng đập đầu vào cánh cửa, lần đập đầu xuống lại chửi mình câu đầu heo.

      Đập đầu xuống nữa, mắng câu đầu heo nữa.

      mắng hết hận, ngoài cửa chợt vang lên tiếng cười khàn khàn, mà tôi chỉ cần nghe tiếng cười vui sướng khi người khác gặp họa kia, liền phân biệt được người đó là ai.

      " Hạng Thiên, mau mở cửa ." Tôi đập cửa .

      "Tại sao?" dù bận, vẫn ung dung hỏi.

      "Cám ơn ."

      "Ai muốn cảm ơn?"

      Tôi vỗ vỗ cái ót của mình, tôi đúng là heo đầu có giới hạn, chào mà khiến cực kỳ khó chịu rồi, hôm nay mà giậu đổ bình leo, làm sao cứu tôi?

      Yên lặng hồi lâu, làm như bất đắc dĩ thở dài " là hết thuốc chữa, cũng , từng giúp tôi, tôi giúp cũng là thiên kinh địa nghĩa (Chuyện hiển nhiên)?"

      "Đúng vậy, đúng vậy!" Tôi gật đầu như gà mổ thóc, ta quên mất chuyện này.

      cười khúc khích "Cái gì đúng? Tôi giúp , có biện pháp sao?"

      Tôi hoàn toàn gì, “loại mặt hàng này” ở lại trái đất ảnh hưởng đến phát triển hài hòa của xã hội, tại sao ai vì dân trừ hại? Tại sao đưa lên mặt trăng? Rốt cuộc là tại sao?!

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 006

      trong lúc tôi than vãn ông trời có mắt, tên ác bá cường hào kia chậm rãi mở miệng: "Thả ra ngoài cũng được, chỉ cần cam đoan từ nay về sau bảo sao nghe vậy, được ồn ào – nóng nảy, cũng được tùy tiện tức giận."

      "Tôi đồng ý." Tôi lập tức trả lời, đồng ý cũng có thể đổi ý, tôi tin, có thể tay che trời.

      " đồng ý quá nhanh." chậm rãi kéo dài cuối, hiển nhiên là tin tưởng tôi.

      Tôi im lặng nửa phút, rồi nghiêm túc : "Trải qua quá trình suy tính lại (suy nghĩ kỹ lưỡng), tôi quyết định đồng ý điều kiện của ."

      "Nếu mà đổi ý, tôi bắt mặc áo lót chạy quanh trường ." nham hiểm .

      Lông tơ tôi dựng đứng hết lên: "Để tôi nghĩ lại chút."

      “Rắc, rắc…” tiếng kêu vang lên, cửa gỗ bị kéo ra, khuôn mặt xảo trá xuất nụ cười: " còn cơ hội nghĩ lại nữa rồi."

      . . . . . .

      Rời khỏi nơi “ngũ cốc luân hồi”, dường như bầu trời còn trong xanh, chim chóc cũng buồn hót, tóm lại, thế giới của tôi bị lo lắng che phủ.

      Hạng Thiên, bao nhiêu tuổi?"

      "27."

      Tôi nhìn như nhìn quái vật, lại , cũng hai mươi bảy tuổi rồi, sao lại ngây thơ giống đứa trẻ bảy tuổi thế? Muốn theo dõi người khác!

      nhướng mày trừng tôi: "Nhìn cái gì vậy? Tôi rất già sao?"

      " già." Chỉ là thực xin lỗi với tuổi của mà thôi.

      " sao?"

      "22."

      cũng nhìn tôi như nhìn quái vật vậy: "Cũng 22 rồi, còn ngốc nghếch như trứng gà ung vậy, ăn cái gì lớn lên?"

      móng ngựa, trong lòng tôi chỉ dám thầm mắng chửi mà thôi, dựa vào đâu mà mắng tôi chứ?

      "Đưa điện thoại di động cho tôi." giơ tay hỏi.

      Tôi chần chừ, cam tâm tình nguyện đưa điện thoại di động cho .

      loay hoay hồi, rồi trả điện thoại lại cho tôi: "Đây là số điện thoại nhà, sau khi tan học quay về dọn dẹp hành lý, kêu bà nội đón ."

      Tôi ngoan ngoãn nên tiếng, tôi bỏ rơi , để cho lòi đuôi sói ra.

      dùng đôi găng tay màu đen thoạt nhìn biết là có giá trị xa xỉ gõ cái đầu lên đầu tôi: "Đừng có hy vọng tôi xin lỗi , mỗi câu tôi đều là , cũng đừng với tôi cái gì là danh dự, là do bà nội nhận làm cháu , bà phải có nghĩa vụ chăm sóc , cái này cùng danh dự có gì liên quan."

      Mặc dù giọng điệu của vẫn ngang ngược như cũ, nhưng thái độ miễn cưỡng đó cũng coi như là thân thiện rồi, vì vậy, tôi lễ phép trả lời: "Thay tôi cám ơn lòng tốt của bà nội, nhưng mà, tôi có nhà."

      "Chỉ là phòng trọ, có người thân sao gọi là nhà?"

      Tôi chỉ vào ngực của mình: "Người thân ở trong lòng tôi, tôi tới đâu, họ tới đó."

      cười nhạt tiếng: "Vậy cứ mang người nhà trong lòng theo, rồi gọi điện thoại cho bà nội, thành vấn đề."

      thành vấn đề cái rắm! thuộc họ cua sao? Sao lại ngang ngược - bá đạo như vậy chứ?

      Tôi rất muốn mắng như vậy, chỉ có điều, tôi vô sỉ vì có can đảm.

      "Tôi , đừng có dùng “mưu ma chước quỷ”, nếu , chuẩn bị áo lót là vừa." Vứt ra những lời lẽ uy hiếp, con cua cút xéo.

      *

      Xã hội của cua đồng, con cua nắm quyền, tôi quyết định chủ động xuất kích, ra tay trước chiếm được lợi thế!

      Tan học trở về, tôi bấm số điện thoại của nhà họ , đầu tiên là chân thành biểu đạt lòng cám ơn của mình, sau đó cự tuyệt ý tốt của bọn họ. Bà nội từ đầu tới cuối chỉ nghe, thỉnh thoảng mới phụ họa tiếng, thái độ cực kỳ phối hợp, trong lòng tôi nắm chắc. Mở miệng tiếng là kêu bà nội thể ngọt hơn được nữa, chuyện khí thế ngất trời, chuông cửa chợt vang lên.

      Mà tiếng chuông cũng truyền qua điện thoại đến nhà họ ,bà nội cười ha hả : "Cháu tiếp khách , khi nào xong lại tán gẫu tiếp."

      "Bà nội! Hẹn gặp lại." Tôi cúp điện thoại, đứng dậy mở cửa. Sau đó như hóa đá, sau đó nữa oán giận, sau đó của sau đó nữa, là tôi bị xách lên xe.

      "Hành lý của tôi vẫn chưa thu dọn đấy." Xe vẫn cứ chạy, tôi như rơi vào đáy cốc, chỉ còn cách chấp nhận chứ biết làm sao nữa, giống như cây vừng nở hoa đúng mùa.

      " cần." Con cua mở miệng, chọc tức chết cũng khiến tức phun máu.

      Tôi khóc ra nước mắt, đập đầu vào cửa sổ xe, vừa đập vừa lẩm bẩm thầm "Tại sao chọc phải chứ? Tại sao? Tại sao? Rốt cuộc là tại sao?"

      ( à, và đầu mình có thù oán sao? Sao lại hành hạ nó? )

      " nghĩ nghe khen ngợi là nghĩa xấu hay sao?" dù bận, vẫn ung dung hỏi.

      Tôi chợt dừng lại, nghi ngờ liếc nhìn gương mặt xinh đẹp hơi nghiêng của : " còn có thể ra những lời ca ngợi sao?"

      " nhảm."

      "Vậy, nghe chút."

      "Trái tim nhân hậu, thích làm việc thiện."

      Tôi hài lòng ít, trong miệng con cua mà phun ra ngà voi, dễ dàng gì!

      Nhưng, lại lập tức bổ sung: "Nghĩa xấu chính là, tự tìm phiền toái, tự tìm đường chết."

      Tôi thấy buồn cười: " ra cũng biết mình xấu xa nhé!"

      đột nhiên dừng lại, trầm mặc hồi lâu mới hỏi: "Tôi làm cho người khác khó có thể chịu được như vậy sao?"

      Tôi thu lại nụ cười, thận trọng : "Có phải lại nhớ tới bạn của rồi ?"

      liếc tôi cái, có vẻ cam lòng, khẽ gật đầu.

      Mà tôi cũng nhớ tới quá khứ của tôi, khỏi cảm thán mà thở dài tiếng: "Tôi thuộc về hôm nay và quá khứ, nhưng mà ít đồ vật của tôi, lại thuộcvề ngày mai ngày mốt và sau này. Làm người nên nhìn về phía trước, nên quay đầu lại, nên hồi tưởng, hồi tưởng lại làm chúng ta phụ thuộc vào nó, suy nghĩ sao lúc đó mình lại ngu ngốc, lại tệ hại như thế."

      trầm mặc , kể từ khi tôi biết tới nay, đây là lần đầu tiên tôi thấy trầm mặc, trong lúc tôi cho rằng bị những lời của tôi khích lệ khiến bừng tỉnh, bất chợt, câu: "Ngay cả khi tính tình của tôi khiến người khác thể chịu được, ấy cũng coi như hơn người khác."

      Cằm tôi như muốn rớt xuống, gãy cả hàm răng: "Cái người này sao lại ác liệt như vậy? Cứ coi như chia tay , cũng cần phải mắng chửi người ta cách có phong độ như vậy chứ?"

      liếc qua tôi cái: “Cái gì cũng hiểu, đừng kết luận bừa."

      Thực tôi hiểu, cố tình hiểu, tôi cách nào hiểu trong cái đầu đặc sệt của người này rốt cuộc nhét những thứ gì, nhưng chắc chắn phải là tế bào não, cái loại con cua hoành hành ngang ngược này dựa vào cái gì mà có tế bào não?

      Tôi im lặng, cũng im lặng, khí yên tĩnh thay thế cho tiến trình dài dòng của cua đồng, khiến tôi buồn ngủ, biết qua bao lâu, xe chạy nhanh đường Nghê Thương Đại Kiều, tôi dụi dụi con mắt, nhìn cảnh đêm xinh đẹp mà ngẩn cả người.

      "Ầm" tiếng vang lớn, sườn xe đột nhiên chấn động.

      Tôi bị dọa sợ hết hồn, Hạng Thiên khẽ nguyền rủa tiếng, câu đơn giản: "Cởi dây nịt an toàn ra, ngồi yên."

      Tôi biết sai rồi, hay chính là ý như thế, nhưng vẫn nghe theo chỉ thị của , cởi dây nịt an toàn ra, khẩn trương nắm tay vịn, kính chiếu hậu phản chiếu ánh đèn chói mắt ở phía sau, dường như là kiểu gây hấn.

      Xe bắt đầu tăng tốc, cảnh vật ngoài xe vun vút lướt về phía sau, thế nhưng ánh đèn xe kia vẫn cứ như hồn bám riết rời.

      ầm - -

      Lần thứ hai bị đụng, so với lần trước còn mãnh liệt hơn, mặc dù Hạng Thiên sớm phòng bị, nhưng xe vẫn chệch ra khỏi đường chính, đâm thẳng vào lan can đường. Cứ theo tốc độ này mà , nếu như bị đụng vào, chúng tôi trở thành đống thịt nát.

      Mắt của tôi nhắm lại, chỉ chờ mình trở thành nhân vật mới báo sáng sớm ngày mai, nhưng vào lúc này, chợt thấy vùng eo bị nắm chặt chẽ, bên tai tôi vang lên giọng trầm ổn mà lạnh lùng của .

      "Ôm chặt tôi."

      Tôi sợ đến ngây người, gì, tôi lập tức làm theo, sấm sét vang dội, cửa sổ mui xe mở ra, gió lạnh tràn vào, tôi còn chưa biết chuyện gì xảy ra, tôi và bay ra khỏi khoang xe, xoay chuyển chóng mặt rơi xuống đất, lao vào màn đêm lạnh lẽo.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 007.
      Tiếng nước chảy ầm, ầm . . ., dòng nước lạnh như băng nhấn chìm chúng tôi, tôi nên cảm thấy may mắn vì đây là dòng chảy về hướng đông nhập vào biển Hải Hà [1] , dù cho có là mùa đông cũng thể đóng băng. Nhưng vào mùa đông nước lạnh kinh người.
      [1] Hải Hà là hệ thống sông - Biển lớn nhất vùng Hoa Bắc – Trung Quốc

      Trong phút chốc khi dòng nước kia bao trùm lấy tôi, dòng nước lạnh đến cắt da cắt thịt, tựa như kim châm thể nào ngăn cản được nó xuyên vào da thịt - xương tủy tôi.

      Tôi dám mở mắt ra, miệng mũi bị bàn tay lạnh giá bịt chặt, chợt vòng eo tôi bị thít chặt, tôi được kéo ra khỏi mặt nước, há to miệng thở hổn hển, đáy nước lác đác mấy chú cá bơi nối đuôi nhau, nhưng khoảng thời gian ở mặt nước cũng dễ dàng gì, quá lạnh, bất luận là dòng nước băng giá hay luồng gió thổi qua cũng làm cho tôi muốn sống được, muốn chết xong.

      Hạng Thiên” Tôi vẫn chưa hoàn hồn gọi , nước biển lạnh giá khiến cho giọng kéo dài, chốc lát kéo người của tôi ra khỏi dòng nước.

      sao chứ?" Dòng nước lạnh rét cóng khiến tôi ra lời.

      " có việc gì." lắc lắc những giọt nước đầu xuống, ánh đèn cầu cũng chiếu tới nơi này, nhưng tôi có cảm giác dường như mấy căng thẳng.

      "Lạnh quá." Tôi ôm cổ của , muốn hấp thu chút ấm áp, nhưng mà, nhiệt độ cơ thể cũng rất thấp.

      "Trước tiên cởi áo khoác ngoài ra, như vậy chúng ta có thể bơi nhanh hơn chút." như thế.

      Tôi nghiêm mặt, bắt đầu cởi nút áo bông, nhưng tay chân vì quá lạnh tê cứng, càng gấp gáp lại càng cởi được, thể kiên nhẫn được nữa, đưa tay xé rách, quần áo bị ướt nhẹp, tôi nghe thấy tiếng vải vóc bị xé, nhưng áo khoác ngoài rách nát.

      "Chịu đựng chút, chúng ta lập tức lên bờ." trấn an tôi, tách mặt nước ra, bơi vào phía bờ.

      Dưới chân cầu Nghê Thương là phân luồng của biển Hải Hà, tính là quá rộng, nhưng mang theo người sắp đông cứng như tôi bơi lên bờ, cũng dễ dàng gì. Cứ tốc độ như vậy, muốn lên bờ phải mất ít nhất 20', mà đầu tôi bắt đầu tê cứng, tay chân mất cảm giác, chỉ có thể dựa vào ôm chặt mới chìm xuống.

      bơi được đoạn sau đó ngừng lại, giơ tay vỗ vỗ lên mặt tôi: "Bách Khả."

      Tôi gắng gượng ngẩng đầu lên nhìn .

      "Cứ tiếp tục như vậy, chết rét, thay vì chết rét, bằng bị dọa chết tốt hơn." Lời của , đầu đuôi.

      "Ừ." Tôi vô thức trả lời, cũng buồn mở miệng.

      Dường như cười: "Nhớ giúp tôi giữ bí mật."

      Phản ứng của tôi có phần trì độn, lập tức trả lời ngay, sau đó chuyện vô cũng kỳ diệu xảy ra, cả quá trình quá năm giây, tôi chỉ nhớ hạ thấp đầu, sau đó ngửa cơ thể của mình ra. Sau đó nữa, bộ dáng của bắt đầu trở nên mơ hồ, trong chớp mắt, biến thành chú chó lớn màu trắng, . . . . . . Là con sói màu trắng, giống y như con sói trắng to lớn mạnh mẽ trong tấm hình ở phòng ngủ của , giống kinh người.

      Dòng nước lạnh như băng khiến tôi mất khả năng hét to lên, tôi bị đặt lưng sói, mặc cho nó hoặc là “thồ” bơi lên bờ. Trong thoáng chốc, tôi nhớ tới đoạn miêu tả nào đó trong tiểu thuyết - - mặc dù người có tấm lòng trong sạch - thuần khiết, người mỗi đêm quên cầu nguyện, nhưng cũng khó tránh khỏi vào đêm trăng tròn hóa thân thành sói.

      Câu chữ ngắn gọn này là về Người sói! loại chủng tộc cổ xưa thần bí, chỉ có thể thấy tiếng chứ thấy hình.

      Sau khi lên bờ, cũng giống như con chó nổi mặt nước, rũ bộ lông đầy nước, sau đó ngước đầu nhìn tôi. Trong gió lạnh, tôi đứng run lẩy bẩy, cố sức nhéo nhéo lên gương mặt mình, mặc dù tê cứng nhưng vẫn còn cảm giác đau, điều này chứng tỏ tất cả mọi chuyện đều là .

      " . . . . . là người sói?" Tôi lắp ba lắp bắp.

      gật cái đầu sói khổng lồ, tôi hoàn toàn tỉnh ngộ, sau khi biến thân chuyện.

      "Làm sao bây giờ?"

      ngửa mặt nhìn tôi, ánh sáng chiếu xuống mặt sông, cho nên, tôi thấy khóe miệng ràng cong lên.

      Sói cười!

      Cũng biết là do lạnh hay do dọa sợ, mà hàm răng tôi run lên cầm cập: "Bằng biến trở lại , như vậy, chúng ta có cách nào trao đổi được."

      cúi đầu, tôi cho rằng biến thân, nhưng, chỉ nghe “phụt” tiếng vang , phun thứ gì đó ra ngoài, tôi cúi đầu tìm, mặt đất tìm được cái bật lửa.

      "Đốt lửa?" Tôi hỏi theo bản năng.

      lại gật đầu cái, tôi tìm ít củi gỗ để nhóm lửa, bởi vì gió, cho nên, ngọn lửa bập bùng thôi.

      Chân trước của viết lung tung cái gì mặt đất, nhờ ánh lửa, tôi thấy được viết chữ: trở về nhà .

      Tôi vận động tay chân, dường như quần áo người đóng băng, dù có mặc cũng thể bớt lạnh, tôi cởi hết ra, chỉ chừa lại cái áo lót màu trắng vừa để giữ ấm vừa để che thân.

      Tôi bò ra khỏi bờ sông, theo sau tôi, cầu Nghê Thương tụ tập ít người xem náo nhiệt, còn có ánh đèn chớp lóe từ hai chiếc xe cảnh sát giao thông, hiển nhiên là đến để xử lý tai nạn.

      “Trước hết nên tránh chút, kẻo bị người khác nhìn thấy." Tôi run run rẩy rẩy dặn dò , giờ phút này phải do sợ hoặc kinh ngạc, mà là do gió lạnh.

      im lặng lên tiếng lùi sang bên, xe taxi chậm rãi chạy tới, tôi mở cửa xe chui vào, từ chỗ bí gần đó, con sói trắng nằm rạp xuống cũng lẽo đẽo theo sát. Mặc dù động tác của rất nhanh, nhưng thân xe cũng bị chìm xuống dẫn tới chú ý của người tài xế.

      " mang cái gì lên xe vậy?" Người tài xế quay đầu lại tìm kiếm bóng dáng của , kết quả bị sắc mặt tím bầm, tóc tai bù xù của tôi dọa cho sợ hãi: " . . . . . . . . . . . . nơi khác tìm người thế thân , tôi còn muốn nuôi gia đình sống qua ngày đấy."
      囧~ Tự nhiên bị biến thành quỷ nước rồi!

      "Mau lái xe, nếu tôi kéo ông xuống nước." Dù sao cũng bị hiểu lầm, tôi dứt khoát đâm lao phải theo lao, lợi dụng việc thiếu chút nữa chết rét tôi mới có được "Ưu thế.”

      Chiêu này quả nhiên có hiệu quả, người tài xế đạp mạnh chân ga, xe liền lao ra ngoài, tôi thở phào nhõm, tiếp theo với ông ta: "Mở máy điều hòa lớn chút."

      Người tài xế lập tức làm theo, lát sau, run rẩy hỏi: " phải là quỷ sao? Sao lại sợ lạnh?"

      "Chó của tôi sợ lạnh." Lời vừa ra khỏi miệng, tôi lập tức bị bộ móng vuốt ‘hàng giá ’ đập vào người, cũng may chú sói giơ móng vuốt ra, chỉ vỗ tượng trưng vào chân tôi, nên cũng đau lắm.

      Tôi cúi đầu nhìn con chó, , là con sói nào đó : "Hạ thấp người xuống, nữ quỷ mang theo chó sói thuê xe là quỷ dị, dọa chết người ta."

      Đôi mắt xanh biếc của trừng tôi, bởi vì thể chuyện, chỉ có thể dùng hành động này để bày tỏ bất mãn.

      Tôi khỏi bật cười, vuốt bộ lông ướt át của : "Như vậy cũng hay, phải cãi vã với tôi."

      Sau đó, tôi lại bị cú đập.

      Nhiệt độ trong xe hơi cao, cả người tôi và chú sói đều bốc lên hơi nước màu trắng, trong suốt lượn quanh, thử nghĩ xem nữ quỷ mang theo con sói lớn màu trắng ướt át gọi xe taxi vào lúc nửa đêm, quanh người bị sương mù bao phủ, bản thân tôi còn cảm thấy quỷ dị nữa là. Chỉ có điều, việc này cũng có gì xấu, ít nhất, tiền xe cần phải thanh toán.


      Ầm ---


      Tiếng đồ vật bằng gỗ đụng vào vách tường vang dội hành lang, chìa khóa để trong áo khoác ngoài theo dòng nước chảy ra biển rồi, chú sói xông vào nhà tôi với vẻ đắc chí - hài lòng, cánh cửa đáng thương lung lay như sắp đổ, tôi kịp đau lòng, ném cánh cửa qua bên, chạy vào nhà tắm.

      Sau khi ngâm trong nước nóng, tôi bắt đầu suy nghĩ chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay, cháu trai là người sói, tối hôm trước tôi giúp cháu trai, sau đó lại chứa chấp chú sói, sau đó. . . . . . Tôi ôm chú sói ngủ cả đêm!

      CMN! trách được bà lão chúng tôi ngủ cùng giường rồi, hóa ra là!

      (Lời tác giả: đừng trách cứ con của tôi phản ứng trì độn, gặp phải nhiều chuyện như vậy, muốn phản ứng nhanh cũng được )

      ~ ~ ~ Hết chương 7 ~ ~ ~

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 8

      "Bách Khả, bị chết đuối trong bồn tắm sao?" Ngoài cửa truyền đến tiếng kêu gào chói tai.

      Tôi từ từ khoác chiếc áo choàng tắm lên, kéo cửa phòng tắm cách chậm rì, vốn có chút căng thẳng, nhưng sau thấy hình tượng của người khác, nhịn được phì cười.

      "Cười cái P a, mau ra đây." người sói khôi phục lại hình người bọc mình chiếc ga giường màu hồng trợn mắt, vị trí đầu vai vừa đúng là cái nơ con bướm, chính xác là nhân vật bà ngoại sói.

      " là người sói sao?" Mặc dù chính mắt thấy biến thân, nhưng tôi vẫn có vẻ chắc chắn lắm.

      " nhảm, chẳng lẽ là người chó, mau ra nhanh cho tôi, tôi muốn tắm." nhịn được rống lên.

      Tôi nhường phòng tắm lại cho , để cho tắm rửa. . . . . . Ôi chao, có cách nào mà thay quần áo.

      lâu sau, họ đầu còn bốc lên khí nóng ra khỏi phòng tắm, lần này đổi thành bọc người bằng khăn tắm.

      Mặc dù rất tò mò, mặc dù có chút khó có thể tin, nhưng tôi thể , loại hàng này có dáng người tệ.

      " vẫn chỉ có thể quấn bằng ga giường thôi." Tôi giọng đề nghị, bộ dáng này của quá gì kia rồi, tôi chính là nữ chủ ngây thơ, chứ phải nữ chủ lang sói!

      (Lời tác giả: Con a, nghĩ tới da mặt của con cũng mỏng a. )

      "Dơ bẩn." chút khách khí leo lên giường.

      Tôi kéo chăn lên, đem mình gói lại rất kỹ lưỡng, hai người cái giường, cái giường , ngồi, đứng, cứ như vậy song son nhìn nhau.

      hồi lâu, cam chịu thở dài : "Muốn hỏi cái gì, hỏi ."

      "Làm sao lại là người sói?"

      "Làm sao lại là người?"

      ". . . . . . !"

      đùa cợt liếc nhìn tôi đây phản bác được: "Rất nhiều việc có bởi vì cho nên, tồn tại chính là tồn tại. Hiểu?"

      Tôi lắp bắp gật đầu, thận trọng : "Vậy khát máu sao?"

      Lông mày nhướng cao: " sợ tôi ăn ?"

      Tôi theo bản năng lui về sau hai bước: " phải ăn thịt người chứ?"

      " đoán xem?"

      Tôi cười lạnh lùng, dưới chân lui lại hai bước: "Tôi tin tưởng là người văn minh. . . . . .Ah. . . . . . Người sói văn minh."

      "Vậy đứng xa thế làm gì? Tới đây!"

      Tôi chần chừ tiến tới: "Sao trở về nhà?"

      " cho rằng tôi muốn ở lại đây sao?" khó chịu : "Nếu bà nội mà nhìn thấy bộ dáng nhếch nhác này của tôi lại muốn càm ràm!"

      "Vậy tôi giúp hong khô quần áo, về nhà thôi."

      "Có thể, trước giặt quần áo , sau đó hong khô, thuận tiện làm giúp cho tôi phần ăn tối, sau đó gọi chiếc xe taxi."

      Tôi ngây người gì, chỉ có loại thiếu gia nhà giàu xấu xa ngang ngược này mới có thể đem người tính là quá quen biết sai bảo hùng hồn như thế!

      "Đừng có suy nghĩ vớ vẩn, tôi ăn người, nhanh lên giường ngủ."

      " sao?"

      " quản nhiều như vậy thấy mệt mỏi sao? Mau tới đây."

      Tôi giống như người gặp cảnh khốn cùng ngồi ở mép giường, thấy có ý định rời , lại hỏi: "Đêm hôm trước con chó trắng tới nhà của tôi. . . . . .Ách. . . . . . Con sói trắng cũng là phải ?"

      "Ánh mắt có vấn đề sao?"

      Tôi lắc đầu.

      " có vấn đề sao nhìn chính mình?" Người này dễ chuyện, đủ sức tranh chấp với .

      "Sao lại bị thương? Sao lại tới nhà của tôi?"

      Chân mày nhíu chặt của hơi giãn ra, vừa nhớ lại vừa : "Tôi cũng biết, sau khi vào quán trọ mới phát có người theo dõi, sau khi , bọn họ liền xuất , người trong đó dùng đạn Bạc bắn đả thương tôi, mặc dù chỉ làm trầy da, nhưng lại làm cho tôi có cách nào biến trở về hình người, tôi sợ hù dọa người đường, thể làm gì khác hơn là men theo mùi tìm tới chỗ này, vốn là hy vọng tìm vận may, ai biết được phân biệt sói và chó, đần độn u mê mời tôi vào nhà."

      ra Người sói sợ Bạc, xem ra tiểu thuyết hoàn toàn là bịa đặt .

      "Người nào lại muốn hại nhiều lần như thế?"

      bất mãn cau mày: " có thể đổi tính từ này được ? Sao lại khiến tôi cảm thấy mình bị người ta căm hận thấu xương thế!"

      Tôi che miệng cười trộm: "Cái người kia người nhiều lần hại à?"

      trừng tôi ra vẻ cảnh cáo, Lông mày nhíu lại thành ngọn núi : "Nếu như mà tôi biết ai tự tìm đường chết, cũng ở nơi này cùng chuyện tào lao rồi." Giọng của rất bực bội khiến tôi giật mình, ngay sau đó, lỗ mũi chợt ngứa, hắt hơi cái.

      Tôi ấm ức thở dài: "Tôi lại bị cảm."

      "Ngủ , tôi gọi điện thoại cho bà nội." vỗ vỗ đầu của tôi, rồi ra khỏi phòng ngủ.

      Mới mấy ngày ngắn ngủi mà xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi căn bản ngủ được, sau khi cảm thấy ấm lên, tôi mở laptop, tìm tòi những bài báo có liên quan đến người sói. Mặc dù rất nhiều bài báo, nhưng là phần lớn là viết liên miên bất tận, có trọng tâm, càng xem càng thấy nhàm chán, thầm oán trách, hạng Thiên liền bước vào.

      nghiêng đầu liếc trang web, rồi hào hào hứng hứng nằm bên.

      Tôi gì nhìn lát, dùng đầu ngón tay chọc chọc lưng .

      "Làm gì vậy?"

      " có thể ra ghế sa lon ngủ ?"

      lật người, nhìn tôi như đứa ngốc: "Tôi phải là ngu ngốc, sao có giường lại ngủ, mà phải ngủ salon?"

      Tôi ấp úng cúi đầu cong ngón tay lên: "Như vậy tốt lắm."

      tiếng: "Vậy tôi làm cho cái cũi."

      Tôi nhướng mày trừng : "Tôi cũng phải là chó, sao phải ở trong cũi? Còn nữa, đây là nhà tôi, tôi là con , là đàn ông cũng phải biết điều chứ."

      " sai, tôi cũng biết ." kéo chăn lớn bừa, tỏ cách làm của chính là như vậy.

      Tôi trừng , tôi dùng sức trừng , tôi dùng ánh mắt giết người trừng , nhưng người tôi nhìn căn bản nhìn tôi.

      Qua hồi nội tâm mãnh liệt lên án, tôi ôm chăn ra phòng khách ngủ ghế salon. Mặc dù căn phòng của các chị học lớp trống , nhưng tôi có chìa khóa, chỉ có thể chịu uất ức đêm.

      Nằm ở chiếc ghế salon , tôi suy đông nghĩ tây chút, lâu sau mới ngủ , sau đó bắt đầu nằm mơ, trong mơ có người kéo tôi vào hang sói, đặt tôi bàn ăn rất lớn, chủ trì yến tiệc là con sói xám và con sói đỏ rất tao nhã lễ độ, con dê được mời tới làm khách cười gằn : "Gần đây ăn cỏ quá nhiều, có chút nhiệt, bây giờ chúng ta ăn thịt thôi."

      ôi tức giận mắng con dê theo gương tốt, còn muốn kêu con sói đỏ phải thường xuyên dạy dỗ nó, nhưng bất luận giãy giụa thế nào cũng thể nhúc nhích, cuối cùng cuống cuồng tỉnh dậy.

      Tôi liếc mắt đồng hồ báo thức, mới sáu giờ rưỡi, quyết định ngủ tiếp, nhắm mắt lại, chợt thấychiếc gối dưới đầu rất cứng rắn. Suy nghĩ lại, đồng hồ báo thức dường như nên ở trong phòng ngủ, nghĩ đến điều này, tôi bật ngồi dậy, dụi mắt, người nào đó ngủ rất say. Lại xoa xoa lần nữa, đúng là ở chỗ này.

      Ông trời ơ! mang tôi vào phòng ngủ lúc nào? Còn chiếm đoạt gối đầu của tôi, còn sử dụng cánh tay làm hàng nhái.

      "Sao lại ở đây. . . . . . đúng, sao tôi lại ở đây?"

      lơ đễnh mở mắt" cần phải quá cảm kích tôi."

      "Hả? Phi, ai cảm kích ? biết nam nữ “thụ thụ bất tương thân” sao?"

      lơ đễnh trề môi: "Cũng phải là lần đầu tiên."

      " giống nhau!" Tôi tức giận trợn trừng mắt nhìn : "Lần trước là sói."

      "Còn phải cũng là tôi sao?" gật gật đầu, động tác đặc biệt hiên ngang, dừng lại chút rồi lại tiếp tục : "Nếu như muốn bị hiểu lầm hãy mau rời giường."

      "Hả?"

      cười tủm tỉm nhắm hai mắt lại, nhìn vẻ mặt của , muốn tìm lại cảm giác ngủ. Sau đó tôi phạm vào lỗi lầm, lỗi lầm mà 80% phái nữ cũng phạm phải.

      Tôi bị bộ dáng đẹp trai, vẻ mặt lười biếng của dụ dỗ từng chút , kết quả, lần này làm hại hai đứa tôi bị bà nội và tổ hai người áo đen chợt vọt thẳng vào phòng ngủ .

      Tôi chán nản a, tôi muốn đập đầu vào tường, tôi hối hận muốn chết, sau khi tỉnh lại tôi nên lập tức tìm thợ mộc sửa lại cái cửa, mà phải nhìn người sói nào đó đến ngẩn người, nhưng hối hận có tác dụng gì? Chúng tôi ràng chính là quần áo xốc xếch nằm giường, điều đáng sợ nhất chính là, còn nhìn thẳng vào mặt của mọi người rồi nhìn hai người áo đen : " mua cho tôi bộ quần áo, đừng quên mua quần lót."

      Tôi nghẹn họng nhìn trân trối, sau đó cho ra hai kết luận — đầu tiên, hàng này là cố ý hại tôi, thứ hai, tuyệt đối chịu lùi bước!

      "Bách Khả, cháu cần gì ? Bà nội mua giúp cháu." Bà nội lại dùng cái nụ cười mờ ám đó kích thích tôi.

      Tôi gì lắc đầu, bọn họ xuất tại nơi này, chứng tỏ biết tối hôm qua xảy ra chuyện gì, như vậy đơn giản chỉ là trêu chọc tôi, chỉ là cười giỡn có thiện ý mà thôi.

      Nhưng vào lúc này, cái người đáng đánh đòn đó lại : "Cháu xé rách áo khoác ngoài của ấy."

      sai, những câu , nhưng lọt vào tai người khác cũng rất mờ ám, rất bạo lực.

      Bà nội cười khúc khích, Thiên Vũ và Thiên Hoa cố hết sức mím chặt môi.

      Tôi rũ vai xuống ra vẻ cam chịu: "Muốn cười cứ việc cười ."

      Hai người phá ra cười ầm lên, bà nội vỗ vỗ vào người họ nào đó là đứa cháu xấu xa.

      Tôi trừ thở dài, vẫn là thở dài. . .

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 9.



      Bà nội , lúc mới ra đời hình dạng người sói cũng như con người, đại khái đến khoảng hai hoặc ba tuổi, lần đầu tiên gặp tình huống đặc biệt mới biến thân.

      Sau đó tuổi càng tăng, việc biến thân dần dần quen thuộc, đến khoảng 5, 6 tuổi thành thạo hiểu , nhưng cũng giống như trong phim ảnh miêu tả, chỉ có đêm trăng tròn mới có thể biến thân làm sói.

      Dĩ nhiên, trừ những lúc cấp bách hoặc trong tình huống bị thương, bọn họ tùy tiện biến thân.

      Cũng như lời người khác , trừ có thể hóa thân làm sói, ngoài tốc độ nhanh nhẹn, sức mạnh hơn người ra, người sói gần như khác con người là mấy, tuổi thọ trung bình chỉ khoảng bảy mươi tuổi mà thôi, cũng phải là sinh vật sống vĩnh viễn.

      Tôi hỏi bà nội tại sao với tôi những chuyện này, đôi mắt bà lão khẽ cong, nở nụ cười đôn hậu - hiền từ: "Rất ràng, bà chọn cháu dâu cho mình."

      Bộ dạng Hạng Thiên đùa cợt như muốn ăn đòn, khẽ “hừ” tiếng, tôi lại có cú ngã rất hoành tráng!

      "Cháu là con người chính thống!" Tôi thẳng thắn nhắc nhở bà nội .

      Bà lão lơ đễnh khoát khoát tay: "Vậy có sao, con cháu của người sói ngày càng giảm bớt, đâu mà tìm được nhiều con cháu người sói như vậy? Lại , ta cũng là con người đấy, vậy mà cũng theo ông nội nó sống với nhau nhiều năm như vậy rồi."

      Tôi im lặng , sau lúc lâu, mới lấy hết dũng khí : "Cám ơn bà ưu ái, nhưng cháu xin từ chối."

      Hạng Thiên khinh thường liếc tôi cái rồi : "Đừng đánh giá cao bản than, cho dù có đầu thai lần nữa, tôi cũng chọn ."

      Tôi bị ghét bỏ rồi, nhưng mà tôi lại rất vui vẻ: "Cảm tạ đại ân đại đức của , suốt đời Bách Khả quên!"

      Hạng Thiên hẳn là có rất nhiều phụ nữ là con người theo đuổi... , đoán chừng chưa bao giờ bị đối xử như thế, trừng mắt sau đó có chút thẹn quá hóa giận, chỉ có điều, giận cũng vô ích, bên cạnh còn có bà nội , dám lỗ mãng.

      "Cháu ra ngoài, bà muốn tâm mình với Bách Khả." Bà lão phất tay đuổi người.

      Hạng Thiên cầm áo khoác lên, giận dữ trợn mắt với tôi cái, rồi mới rời khỏi nhà tôi.

      Bà lão than mật cầm tay tôi, cười hỏi: "Tối hôm qua dọa cháu sợ?"

      "Nếu như xảy ra tình huống tai nạn xe, chắc chắn cháu bị dọa mà hét lớn, nhưng do nước biển quá lạnh, cả đầu cháu cũng bị đông lạnh, suy nghĩ chậm chạp, phản ứng cũng có chút trì trệ."

      Bà lão vỗ vỗ tay tôi, : "Có can đảm, bà nội quả nhiên nhìn lầm."

      Tôi lại tiếp tục quýnh lên, bà là nghe hiểu lời tôi hay là cố ý xuyên tạc ý tôi? ràng tôi , bởi vì tôi quá lạnh mà suy nghĩ chậm chạp, phản ứng trì trệ, chứ chẳng lẽ câu kia cho thấy, tôi có lòng can đảm và sáng suốt sao?

      Làm như nhìn thấu tâm của tôi, bà lão cười híp mắt : "Cháu biết lão Tam là sói, còn có thể ngủ chung với nó, phải có can đảm là cái gì?"

      Tôi lại quýnh, điểm này có thể giải thích chút: " phải như bà tưởng tượng đâu, cháu vốn là. . . . . ."

      "Bà nội hiểu." Giọng của bà lão đầy tình ý sâu xa, cắt đứt câu biện minh của tôi, chỉ có điều ánh mắt sáng ngời kia cho thấy, bà nghĩ sai rồi.

      "Bà nội, chuyện tối hôm qua giống như bà tưởng tượng đâu. . . "

      "Bà nội hiểu."

      Tôi khóc ra nước mắt: "Bà nội, bà để cho cháu hết ?"

      "Có mấy lời quá còn ý nghĩa." Bà cưng chiều sờ đầu tôi: " tới nhà bà nội ở , làm bạn với bà nội, vẫn như câu kia, cho dù cháu và lão Tam thành, bà nội cũng thương cháu."

      Tôi vô cùng bất lực, cũng thể hiểu: "Tại sao vậy? Chúng cháu ràng mới quen biết lâu. Tại sao bà lại kiên trì muốn cháu qua đó ở?"

      "Bà nội và cháu hợp ý đấy." Bà lão lấy lý do khiến người khác thể phản bác, làm lý do trả lời.

      Rồi sau đó, tôi bị đưa tới trường học, trước khi xuống xe, bà nội giọng dặn dò tôi: "Sau khi tan học được chạy lung tung, bà nội phái người tới đón cháu."

      Tôi sững sờ, thử dò hỏi: "Có phải bà lo lắng, sợ cháu đem chuyện tối hôm qua ra nên mới. . . . . ." Canh phòng cháu nghiêm ngặt như kẻ thù, câu cuối cùng tôi dám ra miệng, nhưng tôi tin bà lão hiểu.

      Bà nội chỉ cười nhìn tôi chứ , ý nghĩa tương đối ràng: là phu nhân có tiền có thế, bà có tự tin cũng có nghìn vạn cách để bịt miệng người, muốn tôi dọn tới ở, cần phải sử dụng tới những phương pháp đó.

      Tôi thêm câu nào, chỉ biết nhìn bà lão rồi chào tạm biệt, xuống xe, mệt mỏi lết vào trường. Từ đó, tôi mơ hồ trải qua cuộc sống của tiểu thư con nhà giàu, tan học có người đón, học có người đưa, thể xem như vàng như ngọc, nhưng cũng kém là bao. Mặc dù bà lão , tôi là cháu nuôi của bà, được đối đãi như thế cũng là chuyện hợp tình hợp lý, nhưng tôi vẫn thoát khỏi cái bóng của kẻ ăn nhờ ở đậu, nhất là khi nhìn thấy vẻ mặt vênh lên hất hàm sai khiến của Hạng Thiên, loại cảm giác đó càng thêm mãnh liệt.

      Vì vậy, tôi và bà nội thương lượng, tôi chấp nhận giúp đỡ về tiền bạc của bà, nhưng với hình thức cho vay để hỗ trợ học tập, sau này có công việc trả lạị.

      Dĩ nhiên bà nội quan tâm đến chút tiền lẻ này, nhưng vì giúp tôi giảm bớt lòng tự ái, bà vẫn đồng ý cùng tôi ký kết hợp đồng cho vay tiền hỗ trợ học tập, nhưng, bà đồng ý cho tôi tiếp tục làm thêm giờ, lý do là quá ảnh hưởng đến việc học tập.

      Nếu tôi băn khoăn, có thể chăm sóc việc ăn uống và sinh hoạt thường ngày của Hạo Thiên, như vậy cần chạy tới chạy lui, người nhà họ trả thù lao tương xứng. Mặc dù, sắp đặt như thế có vẻ vẹn cả đôi đường, nhưng lại hoàn toàn phải vậy.

      Cháu trai thứ ba nhà họ , cũng chính là hạng Thiên, người nóng nảy, dễ giận, luôn soi mói, buồn vui thất thường. Đặc biệt, tính khí rời giường của rất nghiêm trọng, đánh thức so với đánh thức Thiên Lôi còn dễ dàng hơn.

      Từ ngày bắt đầu làm việc, tôi kêu hai lần, rồi sau đó, tôi đối với việc này là xin tha thứ cho kẻ bất tài.

      Khi tôi gặp bà nội để xin từ chức Thiên Vũ, Thiên Hoa, Bạch Xảo Dĩnh đều có mặt, vừa nghe tôi muốn bỏ việc, người đầu tiên có vẻ mặt đau khổ nhất chính là Thiên Vũ và Thiên Hoa, mặc dù hai người gì, nhưng biểu tình vô cùng khổ sở tỏ , trước khi tôi tới, việc phải làm này thuộc về hai người họ. Ai ~ cùng là người số khổ giống nhau, tôi hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của họ.

      Thời điểm quan trọng, Bạch Xảo Dĩnh giống như thiên sứ mở miệng: "Nếu Bách Khả có thời gian, vậy để cháu làm cho."

      Bà nội chẳng ừ hử gì cả, chỉ cười cười, cũng hề có ý kiến khác. Tôi như ném được củ khoai lang phỏng tay này, trong lòng khua chiêng gõ trống đốt pháo như trong rạp hát, hát vang bài hát Ngày Xuân Tươi Đẹp vì được giải phóng.

      Hôm sau, tôi và Thiên Vũ, Thiên Hoa, chứng kiến kỳ tích — Bạch Xảo Dĩnh vào phòng của Hạng Thiên, nhưng sau đó bên trong lại truyền ra tiếng la hét dữ dội nào.

      Gì? Vì sao tôi và Thiên Vũ, Thiên Hoa cùng nhau chứng kiến? Bởi vì, ba chúng tôi tò mò chứ sao. Bằng làm gì vừa sáng sớm ăn điểm tâm, tất cả đều đứng ở ngoài cửa phòng của Tam thiếu gia đúng ?

      " Bạch vào mấy phút rồi?" Thiên Hoa hỏi Thiên Vũ.

      Thiên Vũ nhìn đồng hồ: "Sáu phút hai mươi lăm giây."

      "Đúng là ngạc nhiên." Thiên Hoa cảm thán.

      Thiên Vũ muốn phụ họa, thấy Bạch Xảo Dĩnh ung dung bước ra khỏi phòng của người họ nào đó, nhìn ba chúng tôi mỉm cười : "Tam Thiếu tỉnh."

      Ba chúng tôi ngây người trong giây lát, trong lòng u sầu giơ lên ngón tay cái. Bạch Xảo Dĩnh thản nhiên cười, thong thả xuống lầu.

      " là nhân tài!" Thiên Vũ cảm thán.

      Thiên Hoa đồng ý lắc đầu: "Theo tôi thấy, Bạch là thiên tài!"

      Tôi lắc lắc ngón tay: "Tất cả đều sai. Nếu như ấy là thiên tài hoặc nhân tài sớm bị Tam thiếu gia nhà ném ra rồi."

      Hai người có vẻ ngộ ra gật đầu: "Vậy theo , ấy là cái gì?"

      "Đại thần!"

      Hai người gật đầu đồng ý, chợt, ánh mắt Thiên Hoa biến đổi: "Thiên Vũ, có cảm thấy hơi lạnh ?"

      Thiên Hoa như nghĩ tới cái gì đó, sửng sốt, chỉ tay về phía sau lưng tôi: "Bách Khả, xem."

      Tôi quay đầu lại theo bản năng, lòng tôi như tan nát.

      "Đại thần?" Hạng Thiên vẻ mặt u, hai cánh tay khoanh trước ngực đứng ở sau lưng ba chúng tôi, đúng, chính xác mà là phía sau tôi, bởi vì, khi tôi ngoái đầu nhìn lại trong nháy mắt vang lên tiếng bước chân vô cùng nhanh và .

      "Chuyện liên quan đến tôi, tôi chỉ là theo đám đông thôi." Tôi nhanh chóng xoay người, cất bước bỏ chạy. Nhưng cho dù hai chân có di chuyển thế nào, thân thể vẫn ở nguyên tại chỗ.

      "Đừng túm quần áo của tôi, cẩn thận tôi cắn á."

      Tròng mắt đen của nheo lại, gằn từng chữ, : ", thử, xem!"

      ~ ~ ~ Hết chương 9 ~ ~ ~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :