1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô nàng giả nai của tổng giám đốc sói - Ni Nam Đê Ngữ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 84

      Khốn kiếp! Khốn kiếp! Siêu cấp khốn kiếp!

      "Cậu mới bình thường! Cả nhà cậu đều bình thường! Nhà của người hàng xóm cậu cũng bình thường!" Tại trạm thu lệ phí vang lên tiếng rống giận thể kiềm chế được của tôi.

      "Đây là giấy chứng minh của tiểu thư nhà tôi, hồ sơ bệnh án và sổ ghi chép cuộc sống hằng ngày." Cái người đàn ông mà tôi mắng là tên hỗn đãn lại như tai điếc mắt mù lấy sấp tài liệu lớn giao cho cảnh sát giao thông .

      "Đừng tin bọn họ, bọn họ có mưu." Tôi tức giận rồi.

      Cảnh sát giao thông và người đồng nghiệp bên cạnh "Nếu quả mưu, những tài liệu này hoàn toàn có thể làm giả."

      " sai!" Tôi lớn tiếng , ông chính là Cảnh sát mèo đen trong lòng tôi! Quả nhiên đủ cẩn thận.

      "Nếu như đồng chí tin, có thể gọi cho bệnh viện XXX để kiểm tra xem này bệnh hay là giả, gọi đến đồng cảnh sát để chứng thực thân phận của tiểu thư nhà chúng tôi." Tên hỗn đãn kia ngừng cố gắng khiến tôi tức giận.

      "Cảnh sát Mèo đen" gật đầu cái, để đồng nghiệp ở lại coi chừng, còn mình gọi điện thoại, lâu lắm, "Cảnh sát mèo" tới, đem những tài liệu kia đưa cho lên lưu manh: " chứng , việc là . Các người có thể !"

      Tôi thiếu chút nữa tức hộc máu, cần lựa lời: "Cảnh sát mèo đen à, ông quả làm cho tôi thất vọng!"

      "Cảnh sát mèo đen" lúng túng sờ sờ mặt mình, hai vị cảnh sát khác cười ha hả, lúc này tôi thành kẻ bệnh hoạn rồi!

      Cứ như vậy, xe lần nữa tiến về phía trước, làm tôi tức giận chính là, "Cảnh sác Mèo đen" trả thù tôi, sợ mọi người vì người bệnh tâm thần như tôi mà làm ảnh hưởng đến công việc quản lí giao thông, ông ta phát thông báo đến tất cả các đồng nghiệp, tôi sắp chết mất rồi!

      Xe lái vào thành phố D, mười mấy cái đồn cảnh sát, tôi chính là chìa mũ kẻ ‘bệnh thần kinh’ mà qua cách nhanh chóng.

      "Gọi điện thoại cho Cổ, là hai mươi phút nữa đến." Tên lưu manh ngồi bên trái tôi . Bởi vì bốn người này cơ hồ chuyện với nhau, căn bản tôi biết tên bọn họ

      "Google?" Tôi chê cười "tôi còn Baidu . . . . . . Đợi chút. . . . . ."

      Google? Cổ! Chẳng lẽ là. . . . . . Cổ Viêm?!

      Hai mươi phút sau, tôi bị mang vào trong căn biệt thự yên tĩnh, suy đoán của tôi đúng.

      " đường rất cực khổ sao?" Cổ Viêm giống như con báo đen ưu nhã, môi nở ra nụ cười chói mắt.

      "Tại sao bắt tôi?" Tôi tức giận .

      "Đừng hỏi vấn đề ngu như vậy." Cổ Viêm nháy mắt với người giúp việc, lâu lắm, ly cà phê thơm nồng nàn đưa tới trước mặt của tôi.

      "Tôi muốn hỏi!"

      Cổ Viêm ưu nhã đứng dậy, bỏ qua khay trà, tới trước cửa sổ sát đất, nhanh chậm mà : "Bởi vì tôi thiếu Tam Thiếu ân tình, ấy muốn tôi giúp, tôi tiện cự tuyệt."

      Tôi bỗng đứng lên, cầm theo tách cà phê đưa muỗng đến sau ót của ta, tiếc nuối chính là, người giúp việc và hộ vệ của nhà họ Cổ như nhìn thấy ý định của tôi, trong nháy mắt khi tôi đưa tách cà phê lên cản lại, tách cà phê rơi xuống đất, chạm vào chiếc thảm lông mềm mại, cái ly vỡ, chỉ là chiếc thảm màu vàng nhạt để lại ấn ký màu nâu.

      Cổ Viêm tựa như mọc mắt phía sau lưng, với tôi bằng ngữ điệu bình thường: "Tôi nhận ủy thác của người, hết lòng làm việc cho người. đừng nên trách tôi." xoay người, vẻ mặt cười như cười: " ta để cho rời , cũng cho lót đường, cho là như vậy vô cùng cẩn thận, lại quên rằng người em của ta rất hiểu Hôm trước Tam Thiếu đến Đại Liên tìm , trước khi có gọi điện cho tôi, bảo tôi phái người theo , đợi đến khi nào cảm thấy bình an mới dẫn người về. Dụng tâm như vậy, an bài như vậy, cho rằng có thể chạy trốn đến đâu được?"

      Tôi chán nản ngồi ở sô pha, tâm tình cách điểm hỏng chừng xen-ti-mét. Hạng Thiên là tên khốn kiếp! Rốt cuộc tôi phải làm sao ta mới bằng lòng bỏ tôi? !

      "Được rồi, đừng tức giận

      mà, nghỉ ngơi chút ." Cổ Viêm nháy mắt ra dấu cho người giúp.

      Người giúp việc đưa tay mời tôi: "Tiểu thư, mời theo ta."

      Tôi hồn bay phách lạc đứng lên, theo sau lưng người giúp việc, khi tới cửa cầu thang, tôi ngoái đầu nhìn lại hỏi Cổ Viêm: " biết tôi đối mặt với cái gì sao?"

      Cổ Viêm nhàn nhạt cong khóe môi lên: "Trước khi chuyện xảy ra, ai cũng thể nào xác định được."

      "Tôi có thể." Tôi lấy lại tinh thần lên lầu, tự lầm bầm nỏi: "Tôi muốn đối mặt với hỗn loạn."

      Sau khi người giúp việc dẫn tôi vào phòng khách, đưa cho tôi bộ áo ngủ bằng sợi tơ hoàn toàn mới, giúp tôi xả nước nóng. Tôi cự tuyệt, thực tế, tôi có cách nào cự tuyệt.

      Cuộc sống lưu lạc tự do cũng được yên, rất nhiều ngày cơ thể tôi được nghỉ ngơi tốt, nay mệt mỏi lắm rồi, tôi vô lực ngã về sau này, vô lực nghĩ Hạng Thiên sắp lấy thái độ nào để đối mặt với tôi, sau khi rửa mặt liền ngủ thiếp trong hỗn loạn.

      Trong mộng, tôi gặp được người mẹ xinh đẹp của mình, bà đứng ban công phòng cũ, cho con thỏ trắng đáng ăn. Trong ký ức của tôi, mẹ tôi vẫn rất xinh đẹp, tóc dài chạm vai, dịu dàng nhưng mất khí thế, đôi mắt to linh động luôn là chứa đựng ý cười, ba tôi rất nụ cười của mẹ tôi.

      "Bách Khả, mau đến xem, thỏ Bảo Bảo đẻ trứng rồi." Mẹ tôi vẫy vẫy tay với tôi.

      "Lại gạt Bạch Khả." Ba tôi đứng bên cạnh con thỏ , kéo mẹ tôi lên ,vuốt ve má lúng đồng tiền rất sâu của tôi: "Đừng nghe mẹ bậy, thỏ là động vật có vú, đẻ trứng."

      nhạt quả cầu trong lồng của thỏ trắng lên, hỏi: "Đây phải là trứng sao?"

      "Đó là ngươi mẹ bỏ vào." Ba tôi tức giận trợn mắt nhìn người mẹ ngừng cười khanh khách: "Sao em lại làm như thế chứ?"

      "Chơi vui sao ~" Mẹ tôi ngồi xổm người xuống, vuốt đầu , : "Bách Khả, mẹ xấu hay ?"

      nghiêng đầu suy nghĩ chút, lắc đầu: "Mẹ cho con ăn thạch trái cây, ba cho."

      Ba lại tức giận, nhìn chằm chằm mẹ : 'Dạ dày Bách Khả tốt, em thể để con bé ăn vặt nhiều?"

      Mẹ le lưỡi, điểm ót : "Đứa bé ngu ngốc, lại bán mẹ, mẹ chơi với con nữa."

      "Đừng." Tôi cố giữ tay mẹ lại, lẩm nhẩm: "Con dám."

      Mẹ tôi vẫn nở nụ cười tươi như cũ, nhưng bóng dáng của mẹ lại ngừng chuyển động, tựa hồ muốn biến mất, tôi vội vàng bắt lấy tay của mẹ: "Chớ , đừng bỏ con....."

      Nhưng bóng dáng của mẹ lại như những đóa hoa trong nhà kính, càng ngày càng xa, càng ngày càng mơ hồ, tôi kêu gào, mẹ đừng , nhưng mẹ tôi biến mất hoàn toàn. Quay người lại tìm ba cũng chẳng thấy ba nữa rồi, mặt trời chiều ngã về phía Tây của căn phòng, chỉ còn lại mình , nước mắt rơi đầy mặt.

      "Đừng bỏ lại con!" Cái loại mất tất cả đôi khiến cho tôi phải cố gắng lắm mới la lên.

      Trái tim vắt thành cục, giống như khối băng lạnh vậy, tại sao những người tôi đều muốn bỏ lại tôi?

      Vì cái gì chỉ còn lại mình tôi?!

      " khóc, chúng ta về nhà." Trong ánh trăng mờ có người ôm tôi vào trong ngực. Cái loại nhiệt độ đó, cái loại thoải mái đó, như mộ cái neo làm tôi tâm, đem tâm hồn lơ đễnh của tôi kéo trụ vào.

      Cái cơ thể ấm áp đó giúp tôi lau nước mắt.

      Tôi bỗng chốc tỉnh giấc, trong phòng an tĩnh đen nhánh, người ôm chặt tôi trong giấc mộng lại chân thực, nhưng đó là điều tôi muốn.

      "Đừng đụng vào tôi!" Cái mùi hương quen thuộc và nhiệt độ cơ thể này để cho tôi nhận ra chủ nhân của lồng ngực đó là ai. Vâng, đó là Hạng Thiên.

      Cái người đó cho phép tôi làm gì cả, siết chặt tôi trong vòng tay chịu buông

      Ánh đèn đầu giường, vầng sáng ấm áp chiếu vào mặt , biến thành ấm áp dịu dàng. Ánh mắt của cực kỳ mềm mại, tựa như người thân trong mộng của tôi.

      ngồi dậy, ôm tôi vào trong ngực, rồi sau đó, để ý đến phản kháng của tôi mà ôm tôi ra khỏi căn phòng.

      Lúc qua phòng khách với Cổ Viêm: "Cảm ơn!"

      Cổ Viêm đưa chúng tôi ra cửa, lúc này tôi nghe được tiếng quát tháo bên trong, bình thản chịu đựng gian khổ hỏi Hạng Thiên: "Tìm được nơi thích hợp để ấy ở sao?"

      "Rất thỏa đáng." Hạng Thiên trả lời, người giúp việc lập tức mở cửa xe ra, Hạng Thiên nhét tôi vào ghế ngồi phía sau đồng thời nhắc nhở tôi: "Đừng làm rộn, muốn trói em mang về đâu."

      " dám làm thế sao?" Tôi trả lời lại cách mỉa mai.

      "Chỉ cần kết quả, quan tâm quá trình." câu hai nghĩa.

      " khốn kiếp!" Tôi phất tay cho cái tát, từ trước đến nay đây là lần đầu tiên tôi cho bạt tai, thanh thanh thúy khiến mọi thứ xung quanh chậm lại, nhưng tát này, bình tĩnh đón nhận, ngay sau trói tôi lại.
      Last edited: 11/1/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 85

      Con đường quen thuộc, tòa nhà Lâm Lập, dưới màn đêm, ký túc xá tập đoàn thị giống như con quái thú nằm ngang thành phố, ánh đèn sáng ngời làm người ta hoa mắt.

      Xe chầm chậm chạy vào bãi đỗ xe dưới tầng ngầm, Hạng Thiên khống chế chiếc cổ cứng đầu của tôi đưa vào thang máy.

      Sau đó trực tiếp lên lầu. lầu cao nhất có an ninh, có nhân viên trực, phía sau cửa điện tử tối là màn làm cho người ta rất có cảm giác bị áp bức. Trong gian yên tĩnh, đôi giày được đánh bóng loáng có thể chiếu ra bóng dáng dưới mặt đá cẩm thạch, phát ra tiếng lộc cộc lộc cộc, vang khắp nơi.

      Hạng Thiên quét thẻ điện tử xong, kéo tôi vào trong phòng, căn phòng rộng rãi sáng ngời, bên trong lắp đặt rất nhiều thiết bị phục vụ cuộc sống, hạt bụi cũng có. Vị Quản gia là người đàn ông trung niên, ngắn gọn và đơn giản về cách bố trí trong nhà, người giúp việc khác cũng là người phụ nữ trung niên đưa khăn ướt và đồ uống lên.

      "Chú Dương và chị Lý chăm sóc việc ăn uống cũng như cuộc sống thường ngày của em, đoạn thời gian sắp tới, em ở lại đây." Hạng Thiên vừa chuyện với tôi, vừa lễ phép gật đầu chào đôi nam nữ. Thấy hai người kia kính cẩn lui ra, giống như hai người máy được huấn luyện nghiêm chỉnh.

      Tôi cách châm chọc: " đem tôi nhốt ở nơi gần lão đại và hai như vậy là cho tôi biết, cho dù gần nữa, chỉ cần đồng ý, tôi vẫn phải ở chỗ đó đúng ? Hoặc là, cảm thấy nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất?"

      Mặt lạnh lại, đáy mắt lúc sáng lúc tối: "Bởi vì muốn dễ dàng nhìn thấy em."

      " ra là thế." Tôi tự lẩm bẩm.

      thể lòng của người đàn ông này rất kín đáo, nhốt tôi ở chỗ này, có thể lặng yên tiếng động đến, lặng yên tiếng động ra . Dựa vào cẩn thận của , cho dù tôi bị tù cả đời, xương cốt có hóa thành tro, bà nội của bọn họ cũng biết.

      "Xem ra trong thời gian ngắn, gì em cũng nghe lọt tai." nhíu lông mày, tựa hồ có chút mệt mỏi, nhưng rất nhanh, giữa hai lông mày liền lên chút vui vẻ: " ăn chút gì thôi."

      Tôi im lặng , đứng lên, chuẩn bị cách xa cái người đàn ông khốn kiếp này, ở bên tôi làm gì có khẩu vị ăn cơm. làm như nhớ tới cái gì đó, cầm lấy cánh tay tôi : "Nếu như em dám tuyệt thực kháng nghị, liền cho em uống thức ăn!"

      Vẻ mặt tôi cảm xúc, rút cánh tay về, : " cần cố ý cường điều như thế, tôi tin tưởng là làm."

      buông tay xuống, chán ghét mà vứt bỏ : "Em để cho cảm thấy mình như cuồng ngược đãi, cũng có suy nghĩ như vậy. Em hiểu ?"

      Tôi gật đầu: "Rất ràng, ngược đãi người cách vô lý, chỉ là cẩn thận mà làm như vậy mà thôi. Tôi tha thứ cho việc cẩn thận của , đúng như lời , chỉ cần kết quả là giống nhau, quá trình quan trọng."

      siết chặt lông mày, tựa hồ muốn nổi giận, vài giây sau, quyết định nên rời vào lúc này tốt hơn, trước khi , với tôi: " biết em nghĩ cái gì, sao, em cứ ồn ào , náo loạn mệt rồi náo loạn nữa."

      Đây là lần đầu tiên để mặc cho tôi cáu kỉnh, nhưng hiểu, đây phải là làm ồn ào mà là yên tĩnh chuyện. Từ ngày mới bắt đầu, tôi từng sống cuộc sống cơm áo vô ưu vô lo, nhưng nay chỉ hy vọng tự do qua ngày. Ở chỗ này nghiêm ngặt giống như nhà giam, có máy bay riêng, có máy tính; có lẽ là sợ tôi giận dữ tự làm mình tổn thương, trong phòng ngủ của tôi cũng có cách nào khóa cửa từ bên trong. Quản gia Dương và chị Lý giúp việc rất chu đáo, mà cũng rất ít khi chuyện với tôi.

      Hạng Thiên cho là tôi chỉ náo loạn thời gian, sớm muộn gì có ngày chúng tôi về cuộc sống trước kia. Bởi vì tin chắc, chúng tôi có thể trở về như trước kia, cho nên, giam tôi ở đây, chờ tôi thay tâm đổi ý vì . Mà tôi đợi hết kiên nhẫn, có ở đây hao tâm tổn sức khẩu chiến với những thứ thuộc về quá khứ, đập tanh tành rồi mới thôi.

      Cơ hồ mỗi ngày đều đến, thời gian đoán được, nhưng lưu lại quá lâu cũng bị yên tĩnh của tôi chọc cho phiền não, tiếp theo rời . Quan hệ của chúng tôi giống như đối thủ, theo đuổi tâm tư của mình, vì mưu của mình.

      Tối hôm nay, mang theo máy vi tính và USB 3G cho tôi, muốn tôi gửi thư báo an toàn cho Nhị Nhi, cho ta biết tôi sống tốt ở thành phố nào đó, sinh hoạt tồi.

      " đúng là mất ít tâm tư đấy." Tôi thản nhiên . Vốn là tôi còn cảm thấy may mắn trong lòng, mong đợi sau thời gian dài Nhị Nhi nhận được tin tức của tôi, nghĩ tới, trước khi đưa tôi đến

      đây nghĩ xong chuyện này. Tôi thể hoài nghi, có vào hộp thư của tôi.

      “Viết nhanh lên chút, đừng làm mọi người nhớ thương em thêm.” .

      Tôi im lặng nhìn cái khi đốc thúc, sau khi gửi xong điện thư cho Nhị Nhi, cho biết tôi vẫn khỏe mạnh.

      Hạng Thiên hài lòng thu hồi computer, thấy tôi nghe lời giống như đứa con nít, tưởng tượng đến việc được sờ tóc tôi như xưa, tiếc nuối chính là tôi phải là đứa con nít, cho nên giây trước khi móng vuốt sói của rơi xuống, tôi nghiêng nghiêng thân qua, ngã xuống ghế salon, kéo chiếc thảm lông ngắn che mình, cầm tạp chí lên xem.

      “Chúng ta chuyện chút .” Hạng Thiên vừa dứt lời, điện thoại di động của liền vang lên.

      Tôi ngước mắt liếc nhìn , kiêng dè mà nhìn thẳng, lấy điện thoại di động ra kiểm tra chút, lông mày khẽ nhíu lại, rồi sau đó, ngước mắt, bốn mắt cùng chạm nhau: “.....”

      Tôi nhếch môi, làm như mời cứ tự nhiên nghe điện thoại, rồi sau đó, tiếp tục xem tạp chí.

      Đây cũng phải là lần đầu tiên, chỉ cần Hạng Thiên tới đây hơn nửa giờ là điện thoại của vang lên cách chính xác.

      Trực giác của phụ nữ cho tôi biết, người gọi điện thoại cho là Nhiễm Du; trực giác của phụ nữ còn cho tôi biết, Nhiễm Du phát ra việc tôi ở đây. Mặc dù, tôi muốn bị người nguyền rủa sau lưng, càng muốn bị tiểu tam nguyền rủa, nhưng tôi còn kế sách.

      Sau khi Hạng Thiên rời , tôi đứng dậy tới bên cửa sổ, chính là thông qua cửa sổ nhìn về phía bãi đổ xe của tập đoàn thị. Đứng ở chỗ này, có lúc, tôi thấy hình ảnh Nhị Nhi và lão đại tan việc về nhà, cũng có lúc thấy Nhiễm Du khệ nệ vác bụng to đến tìm Hạng Thiên. Giống như tại, chiếc Porsche màu đỏ chạy vào bãi đổ xe, mặc dù, nơi này rất cao, xe bên dưới cũng giống như khối đậu hủ, nhưng tôi có thể phân biệt ra được, chiếc xe kia là xe của Nhiễm Du.

      Đây cũng phải là lần đầu tiên, , tôi cũng hiểu tại sao mình đứng ở chỗ này, nhìn màn châm chọc như thế, như trong tiềm thức, thân thể dẫn tôi đến đây.

      “Tiểu thư, nên uống thuốc rồi.” Quản gia Dương bưng chén thuốc Bắc trị dạ dày tới bên cạnh tôi, ánh mắt lại như có như liếc nhìn về phía cửa sổ.

      “Đặc ở khay trà , khi nào nguội rồi tôi uống.” Tôi .

      Chú Dương gật đầu, bưng chén thuốc .

      Mấy ngày qua, chỉ có chỗ có thể nhìn thấy bãi đỗ xe, vì cửa sổ rộng nhìn thẳng ra bãi đỗ xe bị bức tranh “Mona Lisa mỉm cười” rất to chặn lại. thể , ông Dương là vị quản gia rất cẩn thận và luôn cố gắng làm hết trách nhiệm của mình.

      Bên trong gian phòng, ánh sáng bị ngăn cản, cuối cùng tôi nhìn về bức tranh theo thói quen, mỗi khi tầm mắt tôi chạm đến cái người phụ nữ cười đó tôi liền cảm thấy ta cười nhạo tôi. Sau đó năm lần bảy lượt, tôi quyết định lấy gì đó làm điểm để giữ gìn bản thân.

      Tôi dùng bút vẽ cho ta thêm cặp kính mát, đôi môi tô màu đen, sau đó như kẻ bị thần kinh mà cười hề hề hà hà với ta.

      lâu rồi thấy em cười như thế.” Hạng Thiên xuất cách hề báo trước, rồi ôm lấy tôi, giọng vui mừng.

      Tôi tránh mình ra khỏi cánh tay của , lùi qua bên, nụ cười mặt cũng phai từ lúc nào.

      Kể từ sau khi dẫn tôi trở về nơi này, chúng tôi cơ hồ có trò chuyện, đụng chạm cơ thể lại càng ít. Tôi phủ nhận, mình ghét cái người đàn ông ngày hôm qua vẫn còn ôm người phụ nữ khác trong lồng ngực, hôm nay lại ôm tôi.

      Tôi lui ra để cho thở dài với vẻ đầy bất đắc dĩ, nhưng cũng có miễn cưỡng tôi: “Chúng ta chuyện chút thôi.”

      “Lần sau , tôi muốn ngủ, lát .” Tôi vẫn cự tuyệt như trước đây, đây là lần thứ ba sau khi tôi vào căn nhà này muốn chuyện với tôi, nhưng tôi muốn , giữa chúng tôi còn gì để cả.

      “Em có thể , nhưng cần phải nghe!” , giọng bất giác lớn thêm mấy phần.

      muốn cứ , tôi ngăn cản được sao?” Tôi lên tiếng hỏi ngược lại.

      sai!” đạo lý, nhiệt tình lại đến nữa, tôi cũng đành chịu thôi, dù sao vẫn như thế.

      .” Tôi thong thả ngồi xuống ghế sofa, nâng ly hồng trà bốc khói mờ mịt lên, nhàng thổi.

      “Có thể đứa bé của Nhiễm Du phải là của !”

      “Ba!” Ly hồng trà nóng hổi rơi xuống đất, nước trà và các mảnh sứ vỡ văng tung toé.

      Tôi kinh ngạc nhìn về phía , nếu như , đứa bé phải của , hoặc là đứa bé chính là của , tôi đều kinh ngạc như thế, nhưng đúng lắm, có thể.
      Last edited: 13/1/15
      lavang thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 86

      Thân thế đứa bé này đúng là hơi khác lạ, câu đột ngột kia khiến cho khí bên trong phòng trở nên yên tĩnh tựa hồ như hơi thở cũng dừng lại.

      Hạng Thiên an tĩnh với vẻ mặt có chút quẫn bách, mặc dù, đứa bé là vô tội, chính xác là vì cha đứa bé có thể mở miệng thay.

      Tôi đem yên tĩnh hề nghi ngờ gì bởi vì tôi biết tại sao lại với tôi những thứ này, tôi nên đem trọng điểm đặt ở đây? Nhiễm Du bị cường bạo, cho nên cần đồng tình? Hay là do uống rượu và chọn sai phương thức an ủi? Cũng phải vì đứa bé kia sinh ra làm người lớn đau đầu thêm khoảng thời gian nữa?

      "Chuyện này có chút loạn, có thể cho tôi chút những ý trọng điểm hay ? Như vậy tôi dễ hiểu hơn." Sau lúc lâu, tôi phá vỡ khí trầm mặc.

      " uống say rồi." : "Nhưng đẩy trách nhiệm. sai lầm rồi, nhưng thể bỏ mặc Nhiễm Du."

      Tôi cười, nụ cười có chút châm chọc: "Tôi nghĩ, tôi hoàn toàn hiểu được cái trọng tâm mà muốn ."

      đúng lắm, có trách nhiệm với Nhiễm Du, mặc dù đứa bé kia có thể phải của , cũng muốn chịu phụ trách tới cùng, bởi vì Nhiễm Du chứ phải Lạc Quân Dật. tại, tôi có chút hiểu "kịch vui", "bi kịch" "nháo nhào kịch" mà Nhị Nhi rồi.

      Nhà họ Nhiễm lợi dụng chân tình của Hạng Thiên, mà thái độ của Nhiễm Du là vụ lợi nhiều hơn say đắm

      ta thương , cho nên lệ thuộc vào , ta đứa bé là của liền nghe theo, : vâng, đứa bé là của .

      hề chất vấn, thể ra đó chỉ là tình đêm, bởi vì, như vậy làm lòng của Nhiễm Du bị thương.

      Tôi cười, cũng phải cười bọn họ, mà cười cho việc mình biết lượng sức. Tình cảm mới dù có sâu đậm bao nhiêu cũng phải mang thua thiết, người làm lớn phải biết lấy đó mà câm miệng phải ? Cho tới bây giờ tôi và Nhiễm Du đều phải là thế lực thù địch, cho dù tôi có tính toán đợi thêm ba mươi năm nữa, lòng của Hạng Thiên cũng thể chỉ dành cho mình tôi?

      "Đây chỉ là phần, còn chưa xong." Hạng Thiên bị nụ cười của tôi là cho sắc mặt đen như tóc, hiển nhiên là nghĩ rằng tôi chê cười .

      "Tôi hiểu, cần ở đây lãng phí thời gian và nước miếng." Tôi .

      "Em biết cái gì?" Mi mắt nhíu lại: "Em biết muốn làm như vậy là nhân nhượng cho Nhiễm Du sao? Em biết hiểu dụng ý khác với nhà họ Nhiễm mà còn phải tiếp nhận toàn bộ sao?"

      " phải là bởi vì tình ngu dại sao?" Tôi bật thốt lên, chợt thấy lỡ lời, tôi ngượng ngùng cười : "Vô ý châm chọc , tình vốn là làm người ta ngu dại , chỉ có , mọi người đều là như thế."

      Tỷ như tôi khờ dại đợi hai năm trời, còn phải cầm trái tim bể tan tành chịu nổi mà trốn , sau đó lại bị nhốt lại đây, quả thực là ngu xuẩn quá mà!

      " đến tình trạng ngu xuẩn như thế đâu!" phẫn hận . Mặc dù tôi giải thích, vẫn rất tức giận

      " từ từ , đừng có rống lên." Tôi xoa lỗ tai ông ông, .

      Đáy mắt của chuyển thành tức giận, lộ ra tia khó hiểu và đau thương: "Làm sao em có thể bình tĩnh nghe những thứ này như vậy?"

      "Nếu vậy?" Tôi kỳ quái hỏi ngược lại: "Chuyện đều qua rồi, khách quan mà , những chuyện này có liên quan đến tôi."

      Tôi hề lừa gạt , cũng cố làm ra vẻ kiên cường. Nghe những thứ này, tôi cũng thoải mái, nhưng tôi và ở trong cái gọi là ranh giới ràng, nên những điều là quá khứ. Mặc dù, nắm thả tôi; mặc dù muốn nhốt tôi ở đây suốt đời, nhưng lý trí cho tôi biết, phải là người mà tôi thương, chỉ là kiểu quá khứ mà thôi. Tôi kỳ vọng quay đầu lại, kỳ vọng buông tha Nhiễm Du và quay về với tôi, lại, vẫn là câu kia, đau thương đến chết tâm.

      "Chớ ràng như vậy! Em thể bỏ hết quan hệ!" dùng ánh mắt nhìn chằm chằm tôi như thể muốn xé tan tôi : "Đừng cho là biết em có ý định gì, hôm nay hết mọi chuyện cho em hiểu, em nghe cho cẩn thận: Buông tay ? Kiếp sau !"

      Lần này tính trẻ con ngoan lại để cho tôi có chút buồn cười. Về nguyên nhân có hai nguyên nhân, thứ nhất tôi bao giờ có cái suy nghĩ tự đại rằng có cái gọi là kiên nhẫn; thứ hai, tôi cho phép Ninh Vũ đợi tôi kiếp sau rồi, may là Hạng Thiên phải đời đời kiếp kiếp, ngộ nhỡ lời thề trở thành , này đời cũng thể bình yên.

      "Bách Khả, những lời , em có nghe được hay ?" Lòng của tôi có ở yên đâu, làm sinh lòng bất mãn.

      Tôi mạn phép đầu nhìn , muốn cũng biết nên đáp lại như thế nào.

      nhắm mắt lại, hít sâu hơi, mở mắt, tức giận biểu thị rất : " thêm gì nữa, tôi khiến tức chết."

      " như thế đừng ." Tôi đứng dậy, chuẩn bị rời .

      bỗng dưng đứng lên, lấy thân hình mét tám đè lên thân thể

      của tôi, khiến khí dừng chợt khởi động chút.

      Theo bản năng tôi quay ngược lại, mặt tràn đầy đề phòng.

      tựa hồ bị hành động của tôi làm cho đau nhói, tức giận rút , đáy mắt nhẫn tia khổ sở: “Chẳng lẽ lại làm tổn thương em sao?”

      Tôi muốn cười châm chọc, cười có tự hiểu chuyện, cười mình rơi vào tình cảnh đáng buồn, nhưng khóe môi tôi dẫu làm cách nào cũng giương lên được, hai người im lặng nhìn nhau cứ như thời gian trôi qua cả thế kỷ vậy, tôi vô lực ngồi xuống, tâm như bị ai đó đào trống rỗng.

      “Bách Khả, muốn chuyện nghiêm túc với em, em đừng có như vậy có đc ?” thử dò xét, vươn cánh tay lên, tựa hồ muốn vuốt ve gương mặt của tôi.

      Tôi mạn phép dưới đầu trốn khỏi cánh tay : “Muốn cái gì cứ , tôi nghe là được.”

      nhàng thở ra hơi, giống như điều chỉnh tâm tình của mình, sau giây lát, mới dùng giọng bình tĩnh để : “Em có cảm thấy kỳ quái ? phải chủng loại biết kỷ luật kia… Nhưng lại đối với Nhiễm Du rất rộng lượng, thậm chí có thể là dung túng.”

      phải ấy sao? Tôi hỏi được, chỉ có thể trầm mặc nhìn .

      “Bời vì thiếu ấy.” chậm rãi trả lời, vẻ mặt có chút phức tạp: “ và Nhiễm Du có thể xem là bạn thanhh mai trúc mã, tình cảm cũng tệ lắm. Bọn tương đối thân thiết với nhau, hai nhà lại vì chuyện buôn bán mà kết thân rồi nâng đỡ lẫn nhau. Lão đại và Nhiễm Nghiên, và Nhiễm Du, vốn theo người lớn hai nhà hẳn muốn kết cành với nụ. nhưng chấp nhận cuộc sống của mình bị người khác nắm trong tay, cho nên khi càng trưởng thành và Nhiễm Du càng xa cách. Khi đó Lạc Quân Dật lại tham gia vào. Em sai, ý muốn chiếm giữ của rất mạnh cho nên liền muốn đoạt Nhiễm Du trở lại. tụi lấy tình cảm là cơ sở, người lớn hai nhà lại vui vẻ tác thành, cho nên tất cả coi như trôi chảy, cho đến lúc vấn đề hôn nhân của Nhiễm Nghiên bị lộ ra, người nhà họ Nhiễm bắt đầu dùng loại thái độ khác để đối xử với , khi bọn họ nhìn thấy đối xử với Nhiễm Du giống như lão đại dụng tâm với Nhiễm Nghiên, nhưng Lạc Quân Dật lại cho Nhiễm Du tất cả những gì ấy thích. Chỉ là, nhà họ Nhiễm với nhà họ có quan hệ rất tốt, cho nên, bọn họ chỉ là có chút chần chờ, hề tham dự vào việc của và Nhiễm Du. Thời gian lâu dài, và Nhiễm Du càng gần nhau hơn, trong ba năm tời lui cả hai đều xem nhau như người bạn mà mình nắm tay cả đời. nhưng quan hệ của lão đại và Nhiễm Nghiêm tốt sau khi cưới được năm, rốt cuộc Nhiễm Nghiêm nhịn được việc lão đại mê công việc đến phát điên. Nhưng ta dám ly hôn, bởi vì, khi đó nhà họ Nhiễm trong hoàn cảnh xuống dốc, nhà họ Nhiễm cần nhà họ nâng đỡ, cho dù, Nhiễm Nghiêm ly hôn, cha mẹ chị ta cũng đồng ý. Kết quả, kia thể làm gì khác mà chọn cách trốn . Từ đó trở , bất mãn trong lòng nhà họ Nhiễm càng ràng hơn, cư xử với từ ràng bắt đầu chuyển thành đáng tin cậy, muốn Lạc Quân Dật bảo vệ Nhiễm Du. Vì bắt được kẻ gây án, ông Nhiễm đem Nhiễm Du đến bên cạnh Lạc Quân Dật. Nếu cứ như vậy, tức giận, nhưng Nhiễm Du lại nghe lời ông Nhiễm. chuyện ba năm qua là chuyện rất bình thường, đoạn thoài gian đó, và Nhiễm Du rất hay cãi nhau, mỗi lần đều phân được ai thắng ai thua và luôn phải có người khỏi nhà, tự dẹp loạn như vậy, giải quyết việc như thế, đợi đến tâm bình khí hòa rồi mới trở về nhà. Ngày đó, tui lại cãi vã, nhịn được, liền đóng sập cửa rời , nghĩ tới… ” từ nhìn về nơi xa xăm lại dừng tầm mắt dời về phía của tôi, tôi đây mới phát , trong đáy mắt là vẻ khổ sở nồng đậm như vậy, nặng như vậy, tựa hồ vĩnh viễn cũng thể tan biến được: “ lâu sau khi Nhiễm Du ngất … Ba tuần rồi, chính là lúc biết, mang thai ba tuần rồi…”

      Tôi bỗng nhiên nhớ lại cái lần dạ dày mình ra nhiều máu đó, cũng sập cửa , rồi , đến nhà Xảo Dĩnh xin lỗi tôi , ra đây là suy nghĩ trong lòng của ta sao?

      cũng hề cố ý đem em đặt ở phía sau, nhưng và Nhiễm Du dây dưa quá sâu, thời gian lâu dài, cũng được đó là tình hay chỉ là áy náy đơn thuần.” dừng đề tài lại, lẳng lặng nhìn tôi, tựa hồ chờ đợi tôi cái gì đó.
      Last edited: 5/2/15

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 87

      Tôi nên cái gì đây? tôi hiểu rồi hả ? tôi bình thường trở lại? tôi tha thứ cho việc mỗi lần đều bỏ tôi ở lại để chạy tìm Nhiễm Du sao?

      , tôi cần phải gì nữa, tựa như lời của , giữa và Nhiễm Du dây dưa quá sâu, tôi căn bản có cách nào tham gia vào, cũng thể tham gia! Việc đến nước này, tôi cái gì cũng phí công, tất cả đều còn ý nghĩa gì nữa rồi

      Trầm ngâm lúc, tôi đưa ánh mắt có chút phức tạp nhìn về phía : "Thái độ của đối với Nhiễm Du là đúng."

      Đứa bé và mẹ của đứa bé là cực kỳ quan trọng, tôi quyết định nên tước đoạt hai chuyện liên quan này.

      Quả thiếu Nhiễm Du, hôm nay đền bù cũng uổng.

      Đáy mắt có chút vui mừng nào, ngược lại có tia khủng hoảng như sắp mất cái gì đó: "Tôi muốn nghe những thứ này!"

      Tôi cười chua chát: "Tôi chỉ muốn nhắc nhở , có lẽ chúng ta kết thúc từ trước rồi, vô luận muốn đền bù Nhiễm Du như thế nào, đều liên quan đến tôi, phải sao."

      "Đây phải là cho em biết những ước nguyện ban đầu!" kềm chặt bả vai của tôi, lượng cũng hề có chút đề cao nào: "Em nên tha thứ cho , đừng tiếp tục quậy nữa."

      "Tôi có quậy, từ đầu chí cuối tôi hề quậy, là cố chấp cho là tôi náo, cho là tôi thể rời bỏ , thực tế, tôi từ sớm, nếu như . . . . . ." Lời của tôi còn chưa xong tôi bị ôm vào trong ngực

      "Em đừng nguỵ biện ở đây, em muốn gây náo lọan, náo xong rồi lại xem như có gì, náo đủ rồi, chúng ta còn có thể giống như trước kia ." nỗ lực lừa gạt mình, tâm tình có chút kích động.

      Tôi lời bao giờ, cũng khước từ, tâm chết rồi, thân thể cũng mất cái gọi là nóng giận. rất nhiều, đem hết toàn lực để lừa mình dối người. lúc lâu sau, lại bị hững hờ của tôi chọc giận.

      "Nếu như em tiếp tục náo, chỉ có thể tiếp tục nhốt em, cho đến khi em tỉnh dậy mới thôi!"

      "Người cần tỉnh lại chính là ." Tôi lặng lẽ thở dài.

      "Câm miệng!"

      "Lời tôi , cố ý cho là tôi náo loạn, lại nghĩ đến việc cần kết thúc . Điểm này, tôi hiểu, cũng hiểu, nhưng thừa nhận, hành động của tại cũng chỉ làm quan hệ của chúng ta càng ngày càng hỏng bét. . . . . ."

      " bảo em câm miệng!" Hai mắt đỏ ngầu, lồng ngực cổ động kịch liệt, thần sắc kia giống như là muốn xé nát tôi , hoặc là xé nát lời trong miệng tôi.

      Tôi xoay tầm mắt, giọt nước mắt mà tôi cho là sớm nên rơi vì người đàn ông này trượt dài xuống hốc mắt.

      "Tiểu thư, đến giờ uống thuốc rồi." Quản gia Dương xuất tại phòng khách, phá vỡ khí bị đè nén trong phòng

      "Cám ơn." Khi tôi đón lấy chén thuốc Hạng Thiên đứng dậy rời .

      Cửa phòng bị lực mạnh kéo ra, là lực rất lớn suýt làm tôi té, tôi mở miệng uống thuốc bắc.

      Đây là đoạn nghiệt duyên dẫn tới nghiệt chuyện, chúng tôi đều ở đây nếm vị đắng trong cổ họng, nó còn đắng hơn cả chén thuốc Bắc.

      Tại sao kết thúc nó đây? buông tay cũng mất sao? Người lớn như vậy, sao lại giống đứa bé chưa trưởng thành quá đổi?

      Quá nhiều thể nhét vừa lồng ngực của tôi, cuối cùng tất cả những tiếng thể hóa thành tiếng thở dài bay ra khỏi lồng ngực.

      Đem chất lỏng màu đen trong chén uống cạn, tôi với quản gia Dương, khi ăn cơm tối cần gọi tôi, sau đó liền xoay người trở về phòng.

      Nghĩ về người đàn ông mình thích muốn buông tay, tưởng tượng như tôi là học sinh mới ngủ giấc.

      Trong mộng, tôi lại gặp được cha mẹ, lần này đến nụ cười ngắn ngủi cũng có. mặt cha mẹ đều là bi thương, bọn họ đứng ở nơi đó, như khóc như cho tình của tôi.

      "Đừng , van xin mọi người, đừng !" Tôi khổ sở cầu xin, càng nghĩ đến bên cạnh bọn họ càng cách xa.

      "Muốn , nhưng cái đó phải ý của ." đôi ấm áp tay ôm lấy gương mặt của tôi.

      Tôi đột nhiên thức tỉnh, bên trong gian phòng đen kịt, đôi mắt thuộc về loài người nhìn chằm chằm tôi, mùi rượu nồng nặc xông vào lỗ mũi tôi, tôi cố nhịn nhưng ngừng ho hai tiếng.

      "Đừng làm rộn, chúng ta thể làm khó nhau sao?" Giọng khàn khàn khiến cho mùi rượu càng nồng nặc hơn trong khí.

      " ra trước." Tôi giơ tay lên đẩy người ngồi xổm thân thể tôi ra.

      hơi chống thân thể lên, tôi nhân cơ hội co lại, dùng giọng đề phòng hỏi: " tới phòng tôi làm cái gì?"

      "!" chợt cười tiếng, lẩm bẩm bổ sung: "Chúng ta sinh đứa bé, như vậy em cũng chạy loạn đươc nữa rồi."

      Sanh con? Làm cái gì? Làm...........Làm ai?!

      Tôi xác định, uống say rồi, hơn nữa, say rất nhiều

      "Tôi muốn tắm." Sau khi tôi qua loa câu, lặng lẽ trượt xuống giường.

      "Quay lại!" đem người chuẩn bị thoát thân như tôi trở về giường, dùng thân thể mình đè lên thân thể tôi.

      "Tôi muốn!" Tôi kháng cự, đẩy lồng ngực của ra, lớn tiếng nhắc nhở: " có con!"

      " có, muốn nó, phải của ....."Lời của có mạch lạc, căn bản cũng biết dang gì.

      Vì ngăn chặn giãy giụa của tôi, đưa tay nhấn vào dạ dày của tôi. Tôi vón là chưa ăn cái gì, uống say rồi, xuống tay phân nặng , tùy tiện này khiến tôi khó chịu, phải mở miệng hít ngụm khí lạnh.

      "Mau buông tay!" Vì đau mà tôi thét to.

      " cho cự tuyệt !" cắn mút cánh môi của tôi cách thô bạo, chống đỡ và dây dưa hôn, mùi rượu nồng đậm vị cồn làm dạ dày tôi chợt lật khuấy, tôi khó mà khống chế được.

      đưa ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm việ che miệng nôn ọe của tôi, trong đôi mắt màu xanh nhạt có tia giận dữ, còn có đau lòng.

      Tôi rảnh quản nghĩ khỉ gió gì, ra súc đẩy ra, chạy vào phòng tắm, dạ dà khuấy co quắp, mà tôi căn bản ăn cái gì cả, chỉ có thể nôn ọe khó chịu, dạ dày bình tĩnh lại mới phát , nước mắt cũng trào ra rồi.

      Tôi buông lực bệ kính, nhìn tiều tụy trong gương mà chịu nổi, cười hề hề hà hà như kẻ thần kinh.

      Tôi cười nhạo bất lực của kia, cười nhạo rơi vào tình cảnh đáng buồn.

      Ngoài cửa rất an tĩnh, nên tức giận rời chứ? Tôi vô lực kéo cửa phòng vệ sinh ra, lại bốn mắt nhìn nhau với người dàn ông bên ngoài, dáy mắt lên tia sợ hãi, bước chân dịch chuyển về phía sau theo bản năng, nhưng bỗng nhiên thò tay, kéo thân thể tôi ra sau đó đóng cánh cửa lại.

      "Em chung đụng với nhà họ Quách lại còn chơi chiêu này? thấy mình diễn quá sao?" có cắn răng nghiến lợi, ngược lại, thanh cực kỳ bình tĩnh, như tôi có thể cảm nhận được rất tức giận, như muốn hủy diệ cái gì vậy.

      Tôi muốn , tôi diễn kỹ như vậy tốt đâu, tôi còn muốn , chớ đem học trưởng dính vào chuyện này. Nhưng cho tôi cơ hội để .

      đẩy tôi vào vách cửa, xé rách quần áo của tôi cách thô lõ, quần áo hoặc là toạc vải vóc người tôi, để cho tôi còn chỗ gì có thể che giấu nữa. Nụ hôn thô bạo và mạnh mẽ áp chế, làm tôi tránh thể tránh.

      Đây là tình mang theo trừng phạt, đau nhức va chạm giống như bão tố, mãnh liệt vô tình, ngọt đắng ràng. Tôi gióng như cá mắc cạn, phát ra được tiếng gào thét.

      Ác mộng cuối cùng cũng kết thúc, bỗng nhiên buông tay, mất lực đẩy tôi giống như chiếc khăn lau rách nát, chán nản trượt xuống sàn nhà.

      "Vô luận tình nguyện hay chưa tình nguyện, em cũng được !" sửa sang lại quần áo hai ba lần xong, xoay người ra khỏi phòng.

      Cánh cửa rầm rầm đóng lại, tôi khống chế được mà khóc rống lên, thương, đau, chua cay, uất ức, bất đắc dĩ, đủ loại cảm xúc, đủ loại tâm tình giống như đoàn xe ma màu đen đến bên tôi, muốn bỏ mà được, quấn chặt quanh người tôi, siết tôi đến hít thở thông.

      Khóc , khóc thút thít có thể giải tỏa, nước mắt có thể cọ rửa uất ức trong lòng. Chủ yếu nhất, là ngoài khóc ra tôi làm được cái gì khác cả!
      lavang thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 88

      Hai viên thuốc giảm đau, hai viên thuốc bao tử và hai viên thuốc ngủ đọng trong lòng bàn tay tôi thành ngọn núi , vừa mới cho vào họng tôi muốn ngủ trong đau đớn.

      Dưới ánh trăng mờ, mùi thuốc lá lúc nồng lúc nhạt, cổ họng tôi khô khốc, tôi nhẫn nhịn ngừng ho hai tiếng.

      "Bách Khả." Là giọng của Hạng Thiên, nghe rất ân cần, rất vô hại.

      Tôi mở cặp mắt khô khốc ra, nhìn từ sau lưng, biểu thị công khai, cái biểu này là thái độ chán ghét cực độ.

      "Tối hôm qua . . . . . ."

      "Uống say." Tôi khàn giọng cắt đứt lời , khóe môi nâng lên nụ cười châm chọc.

      Nhiễm Du mang thai, mình uống say, thô bạo hành động với tôi, đương nhiên uống say.

      Về phần say hay giả say, trong lòng ràng, tôi lười hiểu.

      " xin lỗi!" vê bàn tay mình vào trong ngực tôi, giọng khàn khàn và khô khốc.

      "Nghe dậy nổi phải trả giá cao, nếu như có thể, hi vọng vĩnh viễn đừng để tôi nghe thấy ba chữ này."

      gì, ôm chặt lấy tôi, tựa hồ nếu như buông tay ra tôi biến mất vĩnh viễn, vẫn là hiểu sao? ra , khoảng cách giữa chúng tôi xa cũng xa rồi thể quay về vị trí lúc đầu!

      Mấy ngày nay, mỗi ngày đều đến thăm tôi, có lúc chỉ ngồi lại lát rồi , có lúc mang theo văn kiện và máy vi tính ở lại đây cả đêm.

      Lúc tôi ngủ, an vị trong thư phòng xử lý công việc, có hai lần lúc tôi tỉnh lại, phát ngẩn người nhìn tôi. Khi cho là tôi ngủ say lại đặt nụ hôn lên môi tôi, hoặc là cầm cầm tay của tôi, tựa hồ như xác nhận, tôi là chân , đôi khi tay cũng đụng chạm đến nơi khác.

      Lại đêm an tĩnh trôi qua, lại lần nữa nhàng nắm lấy tay tôi, lát siết chặt ngón tay của tôi, lát lại mở lòng bàn tay của tôi ra, tựa như đứa bé thích buông tay mà liên tục vuốt ve món đồ chơi mình thích

      Tôi cười khổ mở mắt, như bị bắt tại trận, theo bản năng buông ra, sững sờ, lại bắt tay tôi lại, khiêu khích nhìn tôi, tựa hồ muốn : được sao? Tôi rất muốn!

      Tôi bất đắc dĩ thở dài : "Đừng tin cái gì là Tề Nhân Chi Phúc(*), chỉ có xã hội phong kiến mới có chuyện đó, bị kẹp giữa hai người phụ nữ tuyệt đối nhõm."

      (*) Tề nhân chi phúc ý là cuộc sống giàu sanh phú quý nhiều thê thiếp

      "Câm miệng!" vui cắt đứt lời của tôi..., tựa hồ chê tôi phá hư khí hòa bình tại.

      Tôi im lặng gì, chỉ thở dài, quay đầu . Có số việc, phải là hiểu.

      Chỉ là người ở trong cuộc rối rắm nên mất khôn, muốn mất , vô luận quan trọng hay quan trọng, cũng muốn mất.

      "Mới bảo em câm miệng em liền câm miệng, đây là trầm mặc phản kháng? Còn chưa phải chủ ý của ?" kềm chặt cằm của tôi, bắt ép tôi phải nhìn nhắn.

      "Tôi nghe lời , phải nên lấy làm vui vẻ hay sao, nghe mới nên mất hứng chứ, biết mình muốn cái gì ?"

      Mặt cúi thấp hơn, vẻ mặt vừa nhẫn lại bi thương: " ràng chúng ta phải như thế này, tại sao thể giống như trước đây?"

      "Trước kia tôi chỉ nằm mơ, bây giờ tôi tỉnh." Tôi mệt mỏi nghiêng người sang, đưa lưng về phía "Đều qua rồi, cũng nên tỉnh rồi."

      Tôi chỉ là muốn buông tay , nhưng muốn trái tim của tôi, muốn có được người Bách Khả thuần túy. Tôi cho được, cho nên, luống cuống, phiền não, mà tôi vì phiền não và luống cuống của làm cho mệt mỏi. Chỉ mong ông trời nhân từ để cho chúng tôi nhanh chóng kết thúc mối dây dưa này.

      "Nhìn !" tức giận bắt cánh tay của tôi.

      " có say chứ?" Tôi nhàn nhạt nhắc nhở, có nhìn tôi mà xoay người .

      lập tức buông lỏng tay tôi, yên lặng ước chừng phút, sau lưng vang lên tiếng dọn dẹp văn kiện và đánh máy. Sau đó, cửa phòng bị kéo ra, dừng lại vài giây ngắn ngủi rồi khép lại, trong phòng hữu của .

      Tôi mệt mỏi nhắm mắt, dùng chăn đắp kín người, làm như nghe, thấy muốn nhìn!

      *****

      cách em, hoặc thấy em, em ở nơi nào có vui hay buồn

      có nghĩ, có nhớ về em ? Tình ở nơi nào, đến .

      hỡi, em , em ở chỗ nào, có tăng hay giảm .

      hỡi, có muốn cùng em , tay của ở trong tay em, hờn, chê.

      Hãy tới trong lòng em, hoặc hãy để em trong lòng em, im lặng nhau, yên tĩnh thích.

      TV, mặc chiếc áo đầm màu trắng thấp giọng thầm như ai oán ca khúc “Thấy hay thấy”. Chẳng bao lâu sau, tôi cũng là dùng cái tâm trạng này để chờ đợi Hạng Thiên, nhớ lại trước kia, nhìn sáng nay, tôi cảm thấy mình ngu ngốc và buồn cười

      "Chị Tiểu Tiểu, đến giờ dùng bữa sáng rồi ạ." Chị Lý từ phòng ăn ra.

      Tôi mệt mỏi lắc đầu, bày tỏ thái độ muốn ăn.

      "Ăn chút , gầy hơn trước rồi." Chị Lý giọng khuyên nhủ.

      "Tôi thấy đói, các ngươi ăn , cần để ý đến tôi." Tôi tới nơi này gần tháng, tôi chưa từng dùng phương thức tuyệt thực để tự làm khổ mình hay kháng nghị ai cả, dẫu nặng dẫu cũng ăn chút gì đó, thành tôi cũng bất đắc dĩ mới làm như thế, cứ như thế mà gầy , chừng ngày nào đó trái tim tôi suy kiệt mà chết.

      "Chị như vậy, tôi biết phải giao phó với cậu ba như thế nào." Chị Lý khổ sở nâng chân mày lên nhìn tôi, lúc này, Hạng Thiên ở thư phòng ra, tối hôm qua ở lại chỗ này.

      "Chuyện gì?" Hạng Thiên hỏi chị Lý.

      Tôi muốn nghe chị Lý tố cáo, càng muốn nghe Hạng Thiên lý thuyết, giảng dạy cách sống, nên vui vẻ : "Chị Lý, chị mang phần ăn của tôi đến đây ."

      Chị Lý nhận được mệnh lệnh, lâu lắm, những món ăn kia được mang đến phòng tôi. Hạng Thiên đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, tôi thể ăn

      "Chờ khoảng thời gian nữa hết bận rồi dẫn em dạo." mở miệng .

      Tôi có thể cự tuyệt sao? thể! Cho nên, tôi trầm mặc uống sữa tươi.

      giơ tay vuốt ve cổ của tôi, giọng rù rì: "Sao lại gầy đến như thế này rồi."

      Tôi sặc nên ho khan tiếng, rồi sau đó, tiếp tục im lặng cái gì cả. Tay của từ cổ tôi di chuyển đến môi tôi, lấy lòng ngón tay ấm áp lau sạch chút sữa tươi mà tôi chưa kịp liếm sạch.

      "Để cho tôi ăn cơm ngon tí được sao?" Tôi bình tĩnh hỏi. Tôi chẳng biết bị nhốt ở đây cho đến khi nào, tôi đem chính bản thân mình biến thành kẻ độc, trong cơ thể, cõi lòng mệt mỏi rơi xuống, ngủ thiếp .

      Thỉnh thoảng đụng chạm kích cho tâm tình của tôi dậy nổi.

      rút tay về lại hôn lên tóc tôi, tôi khẽ kháng cự, có chừng có mực lui ra, dịu dàng : "Mấy ngày gần đây tương đối bận. . . . . ." Ngừng , vô cùng câu gì đó rồi rời .

      Cho đến khi cửa chính đóng lại, tôi mới kinh ngạc hỏi chị Lý: "Có phải mới vừa rồi xin lỗi hay ?"

      Chị Lý gật đầu.

      Tiếp theo lòng tôi chìm xuống, cảm giác lo lắng tràn ra khỏi đầu. Hạng Thiên bởi vì tôi gầy chút, mà im lặng đau lòng rồi lại cảm thấy có lỗi, trực giác cho tôi biết cái câu " xin lỗi" mang đến cho tôi rất nhiều phiền toái.
      Last edited by a moderator: 5/10/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :