1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô nàng giả nai của tổng giám đốc sói - Ni Nam Đê Ngữ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 70


      Tôi ở đây nghỉ dưỡng cũng sắp tháng rồi, mặc dù mỗi ngày đều chôn mình trong phòng ngủ, cũng khiến tôi mệt chết . Visa rất nhanh đến kỳ hạn, tôi quyết định trở về nước nghỉ ngơi tiếp.

      Vào ngày tôi rời khỏi Canada, bầu trời bay mưa bụi rả rít, Tô Mạt ngừng rơi nước mắt.

      Đến đại sảnh sân bay, tiểu nha đầu chợt nhào vào trong lòng tôi, nước mắt ào ào tuông và : "Tiểu , tôi thích !"

      "Tôi cũng rất thích ." Tôi vừa xoa tóc ấy vừa .

      " phải chỉ là thích tôi!" ấy nâng khuôn mặt nhắn của tôi lên, nức nở : " có nhớ hay , tôi từng với , tôi là nhất kiến chung tình với , lần đầu tiên nhìn thấy rất thích rồi!"

      Tôi ngạc nhiên cứng đờ: "Người kia biết. . . . . ."

      " sai, chính là !" Tôi kinh người.

      Tôi bị kinh sợ rồi, theo bản năng rút người ra, lại bị ấy ôm lấy.

      "Tô Mạt. . . . . . . . . . . ."

      "Tôi hiểu nghĩ cái gì, cầu xin đừng hỏi sao?" ấy mang vẻ mặt tội nghiệp mà .

      Tôi như bị kích trúng nên rơi vào trạng thái hôn mê, chỉ nghẹn họng đưa ánh nhìn trân trối về phái ấy rồi gật đầu cái.

      Tô Mạt lau nước mắt, tức giận ngơ ngác lầu bầu : "Cho nên tôi tới Canada, cũng là bởi vì Hạng Thiên nhìn thấu tâm tư của tôi, bóng gió trước mặt ba tôi, ba tôi mới đem tôi đưa ra nước ngoài

      Hạng Thiên chiếm giữ , để cho bất luận kẻ nào đến gần, đến mình cũng quý trọng, tôi hận , hận rất nhiều!"

      " phải tới Canada là vì tránh Cổ Viêm sao?" Tôi sững sờ .

      Tô Mạt hồ nghi nháy mắt: "Vì sao phải tránh ta?"

      Tôi biết nên khóc hay cười: "Ba cho biết, Cổ Viêm muốn cùng nhà kết thân sao?"

      Tô Mạt ngạc nhiên: "Còn có chuyện này sao?"

      Tôi nhẫn nhịn khỏi gật đầu: "Tôi cũng là nghe lão đại , ba sợ Cổ Viêm có dụng ý khác, lại sợ tuổi còn quá , bị ta lừa, nên mới quyết định đưa đến đây."

      Tô Mạt kinh ngạc, cắn răng đầy tức giận: " Cổ Viêm đáng chết! Tự nhiên đến hại chúng ta tách ra, tôi hận , hận đến thấu xương!"

      Tôi ảo não ôm vào lòng, cười cười với ấy: "Tô Mạt, cám ơn thích tôi. Tôi đem tình cảm này của ."

      " phải vì thế mà chán ghét tôi chứ?" ấy ngập ngừng hỏi.

      "Dĩ nhiên , vẫn là bạn bè tốt nhất của tôi, chỉ là, nên hiểu, chuyện tình cảm này có tương lai. Tôi muốn đả kích , nhưng trưởng thành, phải nên xử lý vấn đề giống như người lớn." Tôi vỗ phần lưng của ấy: "Chăm sóc tốt cho mình, tôi cũng thường xuyên gọi thăm ."

      Tôi coi thường đoạn tình cảm, vô luận thứ tình cảm này là giữa nam nữ, hay giữa người nữ với người nữ, chỉ cần là tình cảm nên quý trọng. Tô Mạt cho tôi thứ tình cảm rất trẻ trung, rất u mê, nhưng cũng rất dài lâu, mặc dù tình cảm như vậy cách giải thích với người bình thường, nhưng nó cũng là thánh khiết thể bị người ta chà đạp.

      Trước khi lên máy bay, Tô Mạt nâng mặt của tôi lên, dùng sức hôn cái, ấy đây là cái hôn tạm biệt, tạm biệt tôi, cũng là tạm biệt đoạn tình cảm đơn phương kia

      Tôi rất vui mừng khi ấy nghĩ thông, vung tay lên, tạm biệt Canada, tạm biệt đáng .

      Đường về nhà, tôi an tĩnh ngủ giấc dài, mười bốn giờ sau, máy bay của tôi hạ cánh.

      Đứng ở phi trường thành phố D, nhìn xe buýt, tôi lại chẳng biết mình phải con đường nào rồi.

      Lúc Nhị Nhi đến Canada thăm tôi có qua, tất cả mọi người đều biết, mặc dù, mọi người cho là tôi đau khổ nên muốn trốn , nhưng những việc kia khiến tôi ám lực.

      chần chừ việc nên tìm chỗ ngủ hay là về nhà lớn, tôi còn chưa biết nên đối mặt với bà nội như thế nào, sau lưng vang lên tiếng thắng xe. Tôi theo quán tính mà ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy chiếc xe hơi màu bạc đậu cách đó xa.

      Những nụ cười cởi mở của người bạn mà Bạch Khả tôi từng thuận tay vứt !

      Nhìn Ninh Vũ lái xe, trong đầu tôi lại vang lên hai câu ngày cũ, nhưng bên trong xe khí thấp, Ninh Vũ chau mày lại "Xảy ra chuyện gì mà cậu cho tớ biết, làm tớ sợ muốn chết? Còn tưởng cậu bị người ta bắt cóc hay chết rồi?"

      "Đừng chết, đừng chuyện chết chóc, nhiều điềm xấu." Tôi giọng lầm bầm.

      "May mắn sao dùng? Cậu nhìn lại dáng dấp của cậu tại xem, còn phải có nhà để về sao?"

      "Tôi làm sao mà có nhà để về?" mặt là câu nịnh hót lấy lòng " phải tôi đem gia sản của cậu làm thành của mình rồi sao?"

      "Ngu ngốc!" Ninh Vũ buồn cười vỗ vai tôi cái, nhiệt độ thấp được xua tan.

      Mắt nhìn phong cảnh quen thuộc bên ngoài xe, tôi tò mò hỏi "Học trưởng, làm sao cậu biết hôm nay tôi trở về?"

      "Tô Mạt sợ cậu trở về nhà họ Tam, nên sau khi cậu lên máy bay, thuận tiện gọi điện thoại cho tớ biết." xong cậu ấy liếc nhìn tôi cái, thở hổn hển "Tôi cho cậu biết, đừng để cho tình cảm với cái loại khốn khiếp đó sống, đó là thiếu tự trọng. Cậu nên nhớ, cậu là Bách Khả, phải bé lọ lem, phải Bách Khả công chúa!"

      Tôi mím chặt đôi môi, dùng sức gật đầu. Nếu như hành động của Hạng Thiên là nhát dao đâm vào ngực tôi, vậy lời an ủi chính là xức thuốc cho vết thương, chỉ là, những thuốc kia trị ngọn trị gốc. Còn lời của Ninh Vũ tựa như đem vết thương xé ra, mặc dù đau, nhưng nó khiến cho vết thương bị nhiễm trùng, sinh mủ.

      Ninh Vũ có việc bận rộn, sau khi đem tôi trở về nhà của ấy, đưa cho tôi bộ đồ rửa mặt rồi ra cửa.

      Rời nhà lâu như vậy, người tôi nhớ nhất chính là bà nội, mỗi lần bà nội đánh điện qua Canada thăm tôi, bà nội luôn đau khổ vì mình có biện pháp dạy dỗ cháu, hối hận vì đem tôi giao cho Hạng Thiên.

      Sau khi Ninh Vũ rời , trước tiên tôi gọi điện thoại báo bình an với bà nội, cho bà biết ngày mai tôi về nhà, bà nội biết được tôi ở trong nhà Ninh Vũ, cũng yên lòng.

      Sau khi cúp điện thoại tôi vào tắm nước nóng, rồi sau đó, ngủ giấc tốt. Lúc tỉnh lại, sắc trời tối, Ninh Vũ mua chút thức ăn, cùng nhau ăn tối xong Ninh Vũ hỏi tôi xem tính toán cuộc sống sau này như thế nào

      Tôi : "Tôi rất mệt mỏi, trừ muốn ngủ, cái gì cũng muốn."

      Cậu ta bĩu môi, gì.

      Ngày hôm sau, tôi và Ninh Vũ vòng phòng làm việc của Xảo Dĩnh, cùng nhau ăn bữa trưa, cho đến lúc xế chiều, Ninh Vũ mới rời . Tôi muốn tự mình trở về nhà lớn, Xảo Dĩnh cố ý muốn đưa tôi về, vì vậy, chúng tôi cùng nhau trở về nhà lớn.

      Bà nội hiển nhiên là chờ lâu, nên lúc tôi và Xảo Dĩnh vào cửa, lập tức phân phó : "Tiểu Tần, gọi Hạng Dương cùng Hạng Kình xuống."

      Tiểu Tần hiển nhiên là cao hứng, vừa chạy về lầu hai vừa gọi: "Đại thiếu gia, Kình thiếu gia, hai tiểu thư trở lại!" Nhìn cách xưng hô của mọi người, riết cũng quen miệng.

      "Lão đại và nhị ca cũng ở đây à?" Xảo Dĩnh cười hỏi.

      Bà nội gật đầu, sắc mặt nặng nề lôi kéo tay của tôi : "Bà nội nhất định cho cháu công đạo!"

      "Phải gọi lão Tam về đây mới đúng, tìm chúng cháu xuống đây có lợi ích gì?" môi lướt nụ cười, câu cầu thang truyền xuống, cần nhìn cũng biết người dám chuyện như thế chỉ có Nhị Nhi.

      "Bà muốn thương lượng cùng mọi người?" Bà nội trầm mặt trừng mắt nhìn Nhị Nhi

      Nhị Nhi cười khẽ: "Ngài lên tiếng, tháo cánh tay hay tháo chân, cháu lập tức làm."

      Đầu tôi đầy vạch đen: "Nhị ca, đúng là đại nghĩa diệt thân* a!"

      (* Đại nghĩa diệt thân: Việc nước quên tình nhà)

      " chỉ sợ thiên hạ loạn!" Lão đại than thở tiếng, vỗ vỗ bả vai em trai: "Hạng Kình, em nên nhịn chút, thương lượng ổn thỏa rồi hả ."

      "Có cái gì phải thương lượng?" Nhị Nhi dạo bước lên, nắm lấy bả vai của tôi : "Xem chút, nha đầu tươi tắn, biến thành như thế này. Các người đau lòng sao?"

      Tầm mắt của mọi người toàn bộ tập trung vào tôi như thể sắp đánh nhau, đáy mắt trừ đành lòng chính là đau lòng.

      Cũng biết là họ quan tâm, tôi cũng thấy kỳ quái, theo tính toán trước kia, hướng về phía mọi người : "Tôi hiểu mọi người là thương cảm cho tôi, nhưng tôi muốn các người đòi mạng người như thế" Tôi mấp máy môi, lúc mọi người đưa mắt nhìn tôi "Tôi nghĩ trong nhà chướng khí mù mịt, chỉ muốn nghỉ ngơi tốt, nếu như các người thương tôi, hãy để cho chuyện này trôi qua ."

      Mọi người nhìn nhau, phòng khách an tĩnh gần như quỷ dị.

      Thấy có ai phản đối, tôi thở ra, ngoái đầu lại chào hỏi: "Tiểu Tần, thông báo phòng bếp, ăn cơm!"

      Giằng co ngày, tôi sớm mệt mỏi rồi, cơm nước xong lại muốn ngủ tiếp!

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 71


      Thất tình đối với tôi mà cũng xa lạ, mặc dù, tôi chỉ mới hai lần, nhưng cả hai lần đều bị chấm dứt trong thất bại

      Tôi vẫn còn nhớ, tôi và Du Bân nhau là lúc tôi mới hai mươi tuổi, đó là mối tình đầu của tôi, trẻ trung mà nhẵn nhụi, đó là tình cảm thuần khiết của . Hình tượng của Du Bân có thể dùng hai từ “tiểu thuyết” để hình dung, luôn tỉ mỉ chăm sóc tôi, thận trọng bảo vệ, tựa như coi chừng pho tượng ngọc dễ vỡ.

      Nhưng kết cục vẫn rất châm chọc, ta ra nước ngoài học và gửi chút tiền vào tài khoản ngân hàng cho Bách Khả, vì thế, tôi đem lòng của mình phong bế thời gian, hung hăng oán, hung hăng đau, hung hăng khóc, còn hung hăng ngủ!

      Ninh Vũ còn cho rằng tôi thể nào gượng dậy nổi, nhưng tôi buồn bực cả tháng sau, bỗng nhiên xuất ở trước mặt ta, xem như tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra: "Tôi ổn rồi, tôi còn thấy đau nữa"

      Sau đó, lôi ta xông vào phòng ăn trường học, ăn ba đĩa thịt kho, đem cảm xúc của mình kìm nén đến gần chết

      Ninh Vũ : " đúng là nha đầu kiên cường!"

      Tôi : "Đúng vậy, bởi vì tôi có nước thần kỳ, phải là công chúa hay bé lọ lem. Nên tôi cần phải kiên cường!"

      Từ rất sớm, tôi có thái độ rất đúng đối với chuyện thất tình, mặc dù kinh thiên động địa, thần sầu quỷ khóc, nhưng mất chính là mất, mất rồi cũng cần lưu luyến quên, nhưng rất nhiều việc tới dễ dàng, khi làm lại rất khó khăn

      Mặc dù tình nên dùng từ tương đối để so sánh, nhưng Hạng Thiên khiến cho tôi tổn thương hơn Du Bân rất nhiều. thể phủ nhận, lần này thất tình để cho tôi tổn thương nguyên khí nặng nề.

      Sau khi tôi trấn an bà nội và mọi người xong, tôi ở lại nhà lớn để dưỡng thương, trừ những việc cần thiết như ăn, rửa mặt, thời gian còn sót lại tôi đều nằm giường. Lần này, tôi khóc, oán, chỉ cố gắng ngủ thêm vài giờ nữa!

      Những ngày chung sống cùng với Hạng Thiên, tôi thường mất ngủ, có bất kỳ nguyên do gì, chỉ là ngủ được, hôm nay, cần bất cứ viên thuốc nào, tôi lại có thể ngủ quên trời đất, tựa như muốn đem những thời gian mất ngủ bù lại tất cả.

      Điều vô ý của tôi lại khiến mọi người lo lắng, họ sợ điều bất đắc dĩ đến, họ sợ tôi ngủ đến tỉnh. Vì để cho tôi khôi phục bình thường, quả người trong nhà có thể nghĩ ra rất nhiều biện pháp tồi tệ.

      Hôm kia, bà nội ôm con mèo đáng đến phòng tôi, cười híp mắt : "Bách Khả, con xem nó có đáng ! Mau rời giường, dẫn con mèo ra vườn chơi ."

      Tôi vừa vừa ngáp: "Bà nội, con rất buồn ngủ, rất muốn ngủ."

      Ngày hôm trước, Nhị Nhi mang đến xem hợp xướng, dịu dàng dụ dỗ "Bách Khả, chúng ta xem hát xướng thôi, là hàng ghế V.I.P nhé."

      Tôi vừa vừa ngáp: " hai, tôi buồn ngủ quá, rất muốn ngủ."

      Ngày hôm qua, lão đại kéo tôi ra khỏi gian phòng , nhét vào trong tay tôi chìa khóa xe hơi thể thao cực đẹp, cho cự tuyệt mà : "Bách Khả, dạy em lái xe, học xong, xe này là của em."

      Tôi gật đầu đồng ý, sau đó, ở trung tâm lái xe, lão đại cứ tận tình dạy, tôi tận tình ngủ.

      Hôm nay, cửa khóa lại vang lên, Xảo Dĩnh lo lắng : “Chúng tôi pó tay rồi, hai tháng qua, khóc cũng náo, cứ định ngủ cả đời hay sao.”

      Tôi đánh mạnh tinh thần, vung mí mắt lên liếc nhìn Ninh Vũ và Xảo Dĩnh cái. Sau đó, nhắm mắt lại, đắp chăn tiếp tục ngủ.

      Trong ánh trăng mờ, tôi nghe Xảo Dĩnh khẽ thở dài: “ xem ấy kìa, giống như chờ đợi hoàng tử đến hôn mới chịu tỉnh.”

      Ninh Vũ cười khẽ: “ là cất nhắc ấy, có cái công chúa nào bụng to như thế ?”

      còn cười, chúng ta vội muốn chết đây, bác sĩ tâm lý cũng bị ấy đuổi! Vậy phải làm sao bây giờ?”

      “Giao cho tôi .” Ninh Vũ : “Tôi đánh thức ấy.”

      làm được sao?”

      “Dùng người nên nghi ngờ người, nghi ngờ nên dùng. kêu tôi đến, phải là để khống chế con dở hơi này sao?”

      “Được rồi, đừng quá mạnh mẽ và cứng rắn, ấy đau đó.”

      “Trước tiên tôi cắt móng tay của ấy.” Cái khóa cửa khẽ vang lên, có người cầm tay của tôi lên, người là phải làm nhất định là Ninh Vũ.

      Tôi rãnh để ý, chỉ cần bọn họ dừng đối thoại lại, cần làm ồn đến tôi có cắt móng chân tôi cũng được, tôi mở mắt ra càu nhàu.

      Trong ánh trăng mờ, có tiếng khóa cửa vang lên, đoán chừng là Xảo Dĩnh ra. Trong ánh trăng mờ, có người dùng nước tưới vào mặt tôi.

      “Khốn kiếp!” Tôi phất tay ra lau mặt, tiếc nuối chính là bị người đó bắt lấy cổ tay.

      Ninh Vũ đem ướt át đáp lại tôi: “Đừng ngủ, nếu tôi quăng cậu vào bồn tắm.”

      Tôi oán giận mở mắt, gương mặt trắng noãn của ta như con quỷ hút máu. Tôi chưa từng tưởng tượng đến chuyện nó cắn tôi mội cái đau.

      Cắt móng tay của tôi đúng ? Tôi còn có răng.

      ta đè tôi vào trong ngực, dùng sức bấm eo của tôi, khàn giọng : “Khóc lên!”

      “Ưmh… Ưmh…” Tôi rất đau, hàm răng chết cũng buông lỏng.

      “Mau khóc cho tôi!” ta căm tức , dùng sức có hơi mạnh.

      Tôi bất đắc dĩ buông lỏng hàm răng, đưa đôi mắt tội nghiệp nhìn ta: “Học trưởng, rất đau đấy!”

      đè tôi vào trong lòng, trầm giọng : “Đau khóc, chớ chịu đựng.”

      Lồng ngực Ninh Vũ rất ấm, mùi nước hoa nhàn nhạt hòa lẫn vào mùi thuốc, tôi bỗng nhiên nhớ đến người cha qua đời của mình, từng, cha tôi cũng từng ôm tôi như thế, cũng lệnh cho tôi khóc lớn lên. Bởi vì chuyện gì, tôi nhớ , nhưng tôi nhớ được cái loại cảm giác có người để mặc cho tôi phát tiết.

      Vẫn chỉ chịu đựng để nước mắt nằm trong đáy lòng, trước mắt mảnh mơ hồ, căn phòng an tĩnh vang lên thanh nức nở nghẹn ngào của tôi.

      Nước mắt tùy ý chảy ra, tôi nghẹn ngào : “Học trưởng, đau…”

      sớm dày xéo da thịt của tôi nữa nhưng vẫn rất đau như cũ, phải là đau ở bên hông mà đau ở đáy lòng.

      Loại đau đớn này cách nào , căn bản cách nào dùng chữ để viết hoặc dùng ngôn ngữ để thuyết minh.

      “Tôi sai lầm rồi, tôi thay đổi, về sau bao giờ để cho cậu đau nữa.” thầm bên tai tôi.

      Tôi khóc lúc lâu, cuối cùng khóc mệt, liền ngủ thiếp . Khi tỉnh lại, là buổi sáng hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua màn cửa sổ chiếu vào, bị Ninh Vũ tưới nước nên chiếc áo ngủ của tôi nhàu nhĩ. Ánh sáng bảy sắc vẩy vào chiếc giường đơn rất xinh đẹp, rất mộng mơ.

      Tôi nướng lại giường chút rồi đứng dậy, vào phòng tắm rửa mặt, biết có phải ông trời chăm sóc đặc biệt mà tôi ngủ nhiều ngày, ăn nhiều cơm thế mà cũng béo lên, chỉ là ngủ quá nhiều nên mắt tôi hơi sưng vù.

      Sau khi rửa mặt, tôi đắp lên đôi mắt sưng vù của tôi ít phấn trang điểm, hiệu quả tệ.

      Dường như trong kính có cuộc sống vô cùng bình yên, tôi buộc tóc dài kiểu đuôi ngựa năng động.

      Môi đẫy đà lại mềm mại, lỗ mũi khéo léo mà đứng thẳng, lông mi mỏng rậm, nháy mắt, tôi như bị hút hồn!

      Ra khỏi phòng, chỉ nghe lầu dưới có người chuyện với nhau. Tiểu Tần đến đưa bữa sáng cho tôi nhưng lại giống như gặp quỷ, sững sờ lúc lâu.

      “Chào buổi sáng.” Tôi cười híp mắt cầm khoanh cà rốt lên, vừa nhai vừa xuống lầu dưới.

      Trong phòng khách, bà nội, Xảo Dĩnh, lão đại, Nhị Nhi, Ninh Vũ chuyện với nhau, nghe tiếng bước chân nho , Ninh Vũ nhìn lên lầu, thấy tôi, ngoắc miệng : “Tới đây.”

      Tôi dạo bước đến gần salon, cười hỏi: “Cậu chưa hay vừa đến vậy?”

      “Vừa tới.” Ninh Vũ nhàng cười đáp, trong phòng khác chỉ có giọng của ta.

      Những người khác đều giống Tiểu Tần, nghẹn họng đưa ánh mắt trân trối nhìn tôi, ngay cả núi thái sơn sụp đổ trước mặt cũng chẳng liên quan đến họ. Dĩ nhiên, bọn họ kêu to, chỉ là đáy mắt chứa đựng ngạc nhiên.

      Tôi thả lỏng người, cười hỏi: “Có phải chạy bộ đến đây hay ?” Ngủ nướng quá lâu, tay chân tôi như bị gỉ sét, cử động linh hoạt được, tôi ngờ mình già yếu như thế!
      Last edited by a moderator: 3/9/14
      sanone2112lavang thích bài này.

    3. lavang

      lavang Member

      Bài viết:
      42
      Được thích:
      16
      Mình thích Hạng Thiên, ích kỷ, làm khổ mình còn làm người khác buồn

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 72


      Trong phòng khách, khí trở nên quỷ dị, chợt, bà nội dùng sức bóp lấy cánh tay của Lão Đại.

      Lão đại vì đau nên cau mày: "Bà nội, vì sao bà nhéo tay con?"

      "Đau sao?" Bà nội hỏi lão đại, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào tôi.

      Lão đại biết nên khóc hay nên cười "Tạm được , có thể xác định bà có nằm mơ!"

      Bà nội bỗng dưng đứng lên, mặt mày hớn hở lôi kéo tay tôi rồi : "Muốn chạy bộ sáng sớm phải ? Bà nội cùng cháu."

      Tôi vò đầu: "Vậy bà cầm gậy chạy? Hay là muốn cháu đỡ ạ?"

      Bà nội giận nên liếc tôi cái, tiếp theo, ngậm miệng được mà : "Đúng là quá tốt, rốt cuộc cũng sao! Vẫn là Ninh Vũ có biện pháp, sớm biết, tìm cậu ta ngay từ đầu!"

      Ninh Vũ bật cười: "Tôi cũng có biện pháp gì, chỉ là bà để ý mà thôi."

      Bà nội cười ha hả : "Bà cũng sợ cháu nhân lúc nó yếu đuối mà xen vào, bắt cóc đứa cháu của bà?" Nhị Nhi, Xảo Dĩnh, lão đại, đều dùng loại ánh mắt khâm phục mà nhìn bà nội

      " xin lỗi bà!" Ninh Vũ đứng dậy, nắm lấy tay tôi: "Cháu muốn mang ấy ra ngoài!"

      Mọi người bật cười, chỉ có Nhị Nhi thu lại nụ cười đặt khóe môi: "Ninh Vũ, cậu nghiêm túc sao?"

      Ninh Vũ gật đầu, xoa tóc của tôi rồi : " ấy buồn bực nhiều ngày rồi, nên ra ngoài dạo phố."

      Mọi người nhíu lông mày, trăm miệng như , đồng loạt : " được!"

      Ninh Vũ nở nụ cười tà ác: "Đừng khẩn trương như vậy, tôi đưa ấy trở về mà." xong, đẩy vai tôi và : " ăn điểm tâm thôi, ăn no rồi chơi."

      "Ăn cùng ." Tôi vừa nắm tay Ninh Vũ , vừa lôi kéo Bà nội vào phòng ăn

      Tại phòng ăn, dì Lưu chuẩn bị đầy đủ thức ăn, nhưng vừa gặp tôi cứ như gặp quỷ — nghẹn họng nhìn trân trối – Với toàn bộ quá trình đó tôi chỉ nở nụ cười như hoa nở.

      Bao giờ bữa ăn sáng của nhà họ cũng vô cùng phong phú, rất lâu rồi tôi có ăn uống cùng mọi người, nên nhìn những tiếng cười vui vẻ trong bữa ăn khiến tôi đặc biệt thích.

      Sau khi ăn uống no say, mọi người rối rít rời nhà, người đến công ty làm việc, người công tác, còn tôi với Ninh Vũ tản bộ hồi lâu rồi mới rời nhà.

      "Học trưởng, xe của đâu?" Tôi hoài nghi.

      Trước kia Ninh Vũ mua Santana, sau lại chê xe hơi , liền đổi con Mondeo màu bạc, nhưng dừng ở trước mắt lại là chiếc Charade có vẻ cũ rích.

      "Bán rồi." lơ đễnh ngồi vào chỗ tài xế.

      Tôi vội vàng đuổi theo xe, kinh ngạc : "Làm gì? vì sao lại bán?"

      " biết tại người ta có trào lưu mua đồ cổ sao?" khởi động xe, lái ra khỏi nhà lớn.

      Tôi bĩu môi : "Chẳng lẽ cậu dính đến bài bạc nên đem xe trả nợ hả?"

      "Cậu cho rằng tôi có thể làm thế sao?" biết khóc cười, chỉ có thể trừng mắt nhìn tôi mà thôi, mở máy nghe nhạc lên

      Thành , để cho những chiếc xe cổ kêu oa oa lên đó là chuyện dễ dàng gì, nhưng tôi chưa khen nó được nửa giờ, nó liền thả neo rồi. Cũng may, cái đoạn đường này có xe buýt, chúng tôi đành ngậm ngùi xe buýt vậy, kỷ niệm đáng nhớ. Mà thời gian hai chúng tôi lên xe lại đúng vào giờ cao điểm, nên những ai từng xe buýt và giờ này biết, chỉ có từ để hình dung đó là “chen”! Hai chữ — rất chen, ba chữ — chèn chết ngươi! Nhiều hơn mấy chữ — chèn chết ngươi phải đền mạng!

      Vừa lên xe là dũng sĩ, xuống xe trở thành chiến binh tàn phế rồi. Tôi cùng Ninh Vũ thiếu chút nữa bị chém tan nát.

      "Lại phải chịu tội như thế này" tôi kéo chiếc áo sơ mi nhăn nhúm lại

      "Tôi cũng chẳng nghĩ đến cảnh phải chen như thế này." Ninh Vũ mặc chiếc áo sơ mi màu xanh của nước có chút màu Chocolate khá đẹp, vết chocolate kia là do bé để lại cho lúc xe Buýt

      Tôi rút khăn giấy ướt ra lau giúp ta, trong lúc vô tình cố ý để lại dấu răng kỷ niệm cổ ta, trải qua đêm, thấm máu hồng biến thành máu tươi ứ động nơi mí mắt, chỉ vừa nhìn qua là có thể thấy ngay đau đớn.

      "Cậu nên trách tôi." Đầu ngón tay sờ lên miệng vết thương, tôi tự trách mình vài câu, ta bị tôi cắn, để cho tôi cắn, mục đích đơn giản là vì muốn cho tôi giải tỏa những uất ức trong lòng, nhưng tôi biết mình cắn vậy có quá ác .

      "Lại có lần tiếp theo, tôi đánh gãy răng cậu." ta cười khanh khách kéo cổ áo tôi, kéo tôi hướng về phía đường đối diện, lúc này tôi mới phát , chiếc xe Buýt chậc chội kia dẫn chúng tôi đến tiệm thuốc của ta.

      Mặc dù phải lần đầu tiên tôi tới đây, nhưng đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy vị đối tác Lý Quân - thần Long thấy đầu thấy đuôi thần bí. Ninh Vũ có qua, gia thế của Lý Quân tệ, khéo léo lại đánh mất nhiệt tình của tuổi trẻ.

      Tôi đem những tin tức mình nghe được suy ra đó là người đàn ông tuấn và lịch , muốn cùng Ninh Vũ xây dựng nghiệp tuổi trẻ. Nhưng sau quầy lại là mặc áo trắng, tóc dài, mày hơi nhíu chặt, môi nở ra nụ cười động lòng người. Lý Quân đúng là xinh đẹp!!

      "Tại sao lại là ? !" Tôi kinh ngạc thở .

      Chống lại ánh mắt kinh ngạc của tôi, Ninh Vũ cười nhạt : "Tôi chưa bao giờ Lý Quân là đàn ông."

      Mắt của tôi trợn to, dắt ống tay áo của , cười : "Học trưởng, cậu có tiền đồ, bắt đầu kim ốc tàng kiều (nạp thiếp) rồi."

      "Chớ có hươu vượn." Ninh Vũ đẩy móng vuốt của tôi ra, hướng về sau quầy với Lý Quân – tính tiền: "Người mang đến, tới xem chút ."

      Lý Quân đem công việc chuyển giao cho nhân viên, dịu dàng ra quầy, cười yếu ớt quan sát tôi: "Bách Khả?"

      Tôi ngơ ngác gật đầu cái, chợt có cảm giác như mình sắp bị người ta bán rồi.

      "Xin chào, nghe Ninh Vũ nhắc đến rất nhiều lần." vươn tay ngọc ra, cười xa cách mà lễ phép: "Hoan nghênh gia nhập của , hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ."

      Tôi sững sờ nhìn về phía Ninh Vũ: "Học trưởng, tình huống này là như thế nào?"

      "Tôi và Lý Quân quyết định liên doanh mở chi nhánh, vị trí chọn xong rồi, chỉ còn thiếu người quản lý." Ninh Vũ giơ tay lên, choàng qua bả vai của tôi : "Vì mở tiệm, tôi đem bán xe. Ai dám cự tuyệt tôi giết chết người đó, cũng cho trách chủ trương của tôi, tôi chỉ hy vọng cũng có cuộc sống nhõm chút."

      Lời mạnh mẽ lại hàm chứa vẻ ân cần và thành khẩn. Vẫn còn nhớ, từ học ta việc khởi nghĩa tạm thời, chủ trương tự do, vì thế, chúng tôi gây gổ ít, cãi nhau xong lại oán giận đối phương là kẻ hẹp hòi, sau đó bắt tay giảng hòa. Lần này, tôi có tức giận, còn có chút cảm kích ta.

      Trong thành phố D có nhà của tôi, có người quan tâm tôi, nhưng thái độ quá khẩn trương cùng ân cần tạo cho tôi áp lực vô hình. Hôm nay tuy tôi có dấu hiệu khôi phục, nhưng mạt sát ba năm dây dưa quấn quít cần thời gian, nên lúc này tôi phải rời , chỗ Hạng Thiên, để yên tĩnh dưỡng thương, để cho tôi bắt đầu cuộc sống lần nữa.

      **********

      Buổi tối, Ninh Vũ đưa tôi về nhà lớn, lão đại và Xảo Dĩnh về, tôi cùng Ninh Vũ vào cửa bà nội nở nụ cười tươi để chào đón tôi, giờ phút này phòng khách tràn ngập khí lạnh lẽo

      "Ninh Vũ, cậu chẳng phúc hậu gì cả." Nhị Nhi nửa đùa nửa lời chỉ trích.

      Đuôi lông mày của Ninh Vũ chau lên, vẻ bên ngoài cười nhưng trong lòng cười mà : "Tôi cảm thấy mình rất hiền rồi, mới có thể khiến chuyện phát triển đến bước này, nếu như trí nhớ của có vấn đề, nên nhớ dáng vẻ của Bách Khả khi tới nhà họ như thế nào chứ? tại thế nào? Đến khóc cũng chẳng khóc nổi."

      "Vậy cũng cho phép đem cháu của bà !" Bà nội nghiêm mặt .

      Ninh Vũ cười khẽ: "Bà nội, cháu với bà từ đầu rồi, nha đầu là người nhà của cháu, tặng cho bà là vì muốn cuộc sống của ấy tốt hơn, bây giờ nhìn lại, bà làm được, nên cháu dẫn ấy là đều dễ hiểu?"

      "Nơi nào dễ hiểu hả?" Sắc mặt bà nội đầy vẻ lo lắng: "Cháu là của bà, bà thừa nhận, Bách Khả phải chịu rất nhiều uất ức rồi, điểm này là bà làm tốt, nhưng cũng chưa tới phiên cháu mang nó !"

      Tôi giật mình "Bà nội, ngài đừng nóng giận, cháu chỉ phải làm việc, còn có thể trở lại đấy."

      Bà nội oán hận nguýt nhìn tôi: " chỉ đem muốn đem cháu xa chỗ này? Cháu muốn sao, chưa quen cuộc sống nơi đây, đến người bạn cũng chưa có. Ngộ nhỡ bị bệnh, có chén cháo nóng uống hơn sao?."

      "Điểm này bà có thể yên tâm, đợi cho ấy thích ứng với hoàn cảnh ở đó rồi cháu mới , hơn nữa, ở thành phố D có người trông mon ấy, về sau con cũng thường đến đó thăm ấy." Ninh Vũ .

      "Bà có thể tin tưởng cháu sao?" Bà nội khách khí chất vấn.

      Ninh Vũ nhếch môi, nhàng "Bằng giao tình của cháu và áy. Còn bằng việc cháu tốt hơn người cháu có lương tâm của bà!"

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 73

      Tôi và Ninh Vũ cố gắng đeo bám day dẳng trong ba ngày, rốt cuộc thuyết phục được bà nội, ngày hôm trước, Ninh Vũ định mua vé máy bay đến Đại Liên, còn người luôn chu đáo như dì Lưu lại chịu dọn hành lý. Cho đến sáng sớm hôm nay, Ninh Vũ vô cùng tức giận, mọi người mới luống cuống tay chân làm việc. Tuy dì Lưu là quản gia, nhưng người nhà họ quan niệm quá nhiều về quan hệ chủ tớ, nên dì ấy đối đãi với mọi người như người trong nhà vậy, hôm nay tôi phải , trong lòng tự nhiên có cảm giác đành lòng, bà nội càng cần gì, bây giờ còn ở lầu dưới mắng Ninh Vũ cho hả giận đấy.

      Đến gần buổi trưa, mặt trời ấm áp chiếu xuống nhân gian, dì Lưu dẫn mấy tên người giúp việc đến dọn dẹp giúp tôi

      "Cũng nhanh lắm, sao đâu, Đại Liên khá là lạnh, mang theo nhiều quần áo dày để mặt." Dì Lưu ra lệnh tiếng, tiểu Tần lập tức lộ cái đầu ra khỏi tủ quần áo; lâu sau, lại nghe dì Lưu : "Là quần áo dày, phải quần áo dạ hội."

      Tiểu Tần cầm bộ quần áo màu trắng, thắt nơ thỏ rất đẹp, “Chị mặc nó rất đẹp đó."

      Dì Lưu liếc cái "Là rất xinh đẹp, vậy mang vài bộ thôi."

      "Dì Lưu, những thứ này cần đưa hết sao?" Tiểu Phỉ cầm rương lớn với đủ loại trang sức, hoặc có dùng, hoặc chưa dùng lên tiếng hỏi.

      "Mang phân nửa, chọn những món đẹp đó, những thứ chỉ có thể dùng đến trong tiệc rượu để ở nhà , dây chuyền thủy tinh đem theo." Dì Lưu bỗng dừng lại, ngoái đầu lên kêu: "Bách Khả, con tới xem chút, xem có đem mấy thứ này theo ?"

      Tôi lắc đầu cái: "Dì cứ dọn dẹp lại là được."

      Dì Lưu liếc mắt nhìn tôi chút, hốc mắt chuyển sang màu hồng, tiếp tục chỉ huy tiểu Tần cùng hai gả khác xách hành lý xuống nhà cho tôi.

      "Chị Tiểu Tiểu, chị ăn cơm trưa , sau khi chúng tôi dọn đồ xong, chúng tôi chuyển hết xuống lầu cho chị." Tiểu Phỉ khéo léo .

      "Cực khổ cho mọi người rồi." Tôi xoay người muốn xuống, lại bị dì Lưu ngăn lại.

      "Ngồi xuống, tôi giúp chải đầu." đáy mắt dì Lưu rưng rưng như sắp khóc, tôi ngoan ngoãn ngồi ở trước bàn trang điểm. Dì Lưu rất khéo tay, lâu sau đó đem mái tóc đuôi ngựa của tôi bím đẹp, rồi sau đó kéo xuống, dùng chiếc kẹp cố định. Tôi nhìn bà cực khổ như thế, đợi tóc được làm xong, liền xuống lầu.

      Vì phòng ngừa cảnh biệt ly đầy đau lòng, tối hôm qua tôi chuyện với bà nội, đừng thông báo với ai cả

      Nhưng Nhị Nhi sớm ngờ tới chuyện tôi rời , mấy ngày nay đều ngủ lại trong nhà lớn, hôm nay cũng chẳng đến công ty

      Ninh Vũ thích Nhị Nhi, chính xác mà , ta thích ai ở nhà họ cả, ghét nhất là Hạng Thiên, tiếp theo, chính là Nhị Nhi. Giờ phút này hai người đưa gương mặt bất đắc dĩ nhìn bà nội, rồi liếc mắt nhìn nhau

      "Bách Khả, đến đây ngồi với bà nội ." Bà nội ngoắc tôi lại

      Tôi dạo bước tiến lên, khéo léo dựa người vào lòng bà nội: "Bà nội."

      "Đến nơi đó phải cố gắng sống tốt, ăn cơm phải đúng giờ, đừng ăn thức ăn nhanh, những thứ đó đối với bao tử tốt." Bà nội tha thiết dặn dò, hốc mắt khẽ ửng hồng, nhìn tôi hồi lâu.

      Bà nội là người tôi quý nhất đời này, bà cho tôi gia đình ấm áp, cho tôi cảm nhận khí gia đình, mỗi khi về đây, tôi có trai, có chị em , có người cho tôi quan tâm chân chính, có người cho tôi quý. Phần ân tình này tôi nghĩ rằng dùng cả đời mình cũng khó mà cảm ơn được. Cho nên, tôi bởi vì Hạng Thiên mà bỏ mặt tất cả người nhà họ được. Tôi chỉ dạ tiếng, muốn tìm chỗ yên tĩnh dưỡng thương, đợi đến khỏi hẳn tôi trở về.

      "Tam Thiếu, cậu đừng vào. Phu nhân phân phó. . . . . ."

      "Mau tránh ra!"

      "Thiên Vũ, còn ra giúp tay?"

      "Tất cả cút ngay cho tôi!"

      Ngoài cửa truyền đến trận ồn ào, trong giọng chứa vẻ rất tức giận

      "Lão Tam tới." Nhị Nhi cười khẽ.

      Bà nội trừng mắt nhìn ta: "Cháu cho nó biết?"

      Nhị Nhi lắc đầu: "Thiên Hoa mới là nội gián."

      Mấy tháng trước Thiên Hoa trở về làm việc ở nhà lớn, ta là người lòng dạ bảo vệ Hạng Thiên, nên là kẻ mật báo mới là giả.

      Đôi mắt bà nội hơi nhíu lại, trầm giọng quát lên "Được rồi, ba người các ngươi đừng đóng kịch nữa."

      Theo lời ra lệnh của bà nội, bóng dáng bỗng chốc xông vào cửa chính. Vì để cho tôi an tâm ở lại nhà lớn, bà nội sớm để cho Hạng Thiên tới cửa, ba tháng trôi qua như cái nháy mắt, có thể thấy được Hạng Thiên lại làm cho lá gan mấy đời của tôi mất .

      "Bà nội, bà quá đáng!" Hạng Thiên oán giận nhìn chằm chằm vào bà nội mình.

      "Cùng thể bằng cháu, biết ai quá đáng hơn." Nhị Nhi cười khanh khách khi nghe hai người chuyện

      "Ngươi chuyện, ai coi ngươi là câm điếc cả!" Hạng Thiên cực kỳ tức giận .

      Ninh Vũ cười , nhìn Nhị Nhi " ra là cái người này là cái người chịu tôn kính với Nhị ca."

      Nhị Nhi bĩu bĩu môi đào "Chớ kích tôi, tôi thích chịu đả kích thay người ta, nhìn thuận mắt mắt liền tự mình động thủ, nể mặt mũi của Bách Khả, tôi đảm bảo an toàn cho cậu."

      "Ai dám gây chuyện, bà liến đập kẻ đó!" Bà nội uy nghiêm tàn khốc, khiến cho ba người lập tức im lặng, làm lòng bà nội cũng tạm lắng xuống, nhưng vẫn giữ thái độ hung dữ với Hạng Thiên: "Trở về vừa đúng lúc, Bách Khả phải ngay, cùng tiễn con bé ."

      Sắc mặt Hạng Thiên rét lạnh: "Cháu cho. . . . . ."

      “Cậu có tư cách ngăn trở." Nhị Nhi lại chen vào .

      Hạng Thiên ngăn chận tức giận, cúi người kéo tay tôi: "Em theo !"

      "Buông tay!" Ba người đồng thanh .

      Hạng Thiên chút cử động, cố ý kéo tôi rời khỏi. Bà nội bất đắc dĩ, thể làm gì khác hơn, bà nội đành phải bắt Nhị Nhi ra tay, Nhị Nhi sớm có ý muốn thu thập Hạng Thiên, hôm nay lấy được cơ hội, tự nhiên xuống tay lưu tình, lúc tôi còn ở giữa quyền cước của hai người đàn ông, Bà nội lại lên tiếng "Bảo trọng thân thể, chúng ta trước."

      Ngay sau đó, túm tay Ninh Vũ : "Đừng xem náo nhiệt, mau!"

      Ninh Vũ bĩu môi, nở nụ cười sáng chói với bà nội, bà nội rốt cuộc cũng theo phen mình cháu trai, vừa thấy chúng tôi chuẩn bị rời , vội la lên: "Lão Tam, cậu gây nữa, xuống đây, ngay cả cơ hội gặp lại cũng bị mất!"

      Hạng Thiên mất hồn, lập tức bị quyền của Nhị Nhi, Nhị Nhi đắc chí vừa lòng lui sang bên, Hạng Thiên bị quyền kia làm cho tỉnh mộng, vẻ mặt thẩn thờ nhìn tôi: "Nhất định phải như vậy sao?"

      "Chỉ có thể như vậy thôi." Tôi mím môi, bình tĩnh nhìn . Tâm vẫn đau như cũ, mà tôi cũng muốn khóc, có lẽ, đây chính là đau thương đến phế tâm

      Trong nhận thức của tôi, từ khi thừa nhận đứa bé kia, chúng tôi liền thể cứu vãn được nữa, còn dây dưa cần thiết. Tôi và , Bách Khả và Hạng Thiên, hoàn toàn kết thúc.

      Trong phòng náo nhiệt trở lại yên tĩnh, dì Lưu mang theo đám người tiểu Tần xuống lầu, dì Lưu kính cẩn : "Phu nhân, tiểu thư hành lý thu thập xong."

      "Đưa chúng lên xe ." Bà nội .

      "Vâng" dì Lưu hơi gật đầu, mang theo ba gương hành lý lớn ra cửa, rương hành lý có bánh xe, kéo sàn nhà phát ra tiếng rột rột, đó cũng là thanh duy nhất tôi nghe thấy.

      Tôi cố ý tránh tầm mắt của Hạng Thiên, xoay người cúi chào bà nội cái sâu "Bà nội bảo trọng."

      Bà nội cứ gật đầu.

      "Nhị cả, cũng bảo trọng!"

      Nhị Nhi cười gật đầu.

      Ninh Vũ đặt tay qua vai của tôi, giọng : " thôi."

      Tôi gật đầu cái, xoay người rời . Bỗng Tam Nhi lên tiếng hỏi: "Bách Khả, em phải đâu?"

      " nơi ." Tôi yên lặng thu thập cõi lòng của mình, mang theo tia lưu luyến nào, nâng bước chân rời "Muốn chúc hạnh phúc, nhưng tôi rất hẹp hòi, mình phải hạnh phúc trước, có cách nào chúc phúc ."

      Tôi lại thấy Phật rất đúng, Đời người có tám cái khổ: Sinh là khổ; già là khổ; bệnh là khổ; chết là khổ; lo lắng, than thở, buồn rầu, tuyệt vọng là khổ; đạt gì mình ưa thích là khổ; tóm lại: mọi thứ dính líu đến Ngũ uẩn(*) là khổ.

      (Ngũ uẩn là: sắc, thụ, tưởng, hành và thức - trong cơ thể )

      Tôi muốn chúc phúc, cũng muốn bởi vì căm hận mà khổ. chút cũng muốn! từng, tôi trong chờ đợi, hôm nay, quá hạn, nếu như có thể, tôi cũng chẳng muốn nhớ lại đoạn tình này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :