1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô nàng giả nai của tổng giám đốc sói - Ni Nam Đê Ngữ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 66



      Cảnh đêm yên tĩnh, tiếng hát vang vọng khắp phòng bệnh, tôi uất ức, áy náy, tất cả đều giống như bộ phim tình cảm buồn nôn.

      "Tin thêm lần nữa, để cho em khóc nữa!" Cuối cùng, như vậy.

      Tôi hiểu biết rằng mình nên tin , nên tha thứ cho , nhưng tôi lại nghe được mình hỏi: " có thể đảm bảo sao?"

      "Có thể!" quả quyết đáp.

      "Có thể tiếp nhận tôi, đứa hiểu chuyện sao?"

      "Có thể!"

      Tôi ngước mắt nhìn : " đáp ứng quá nhanh."

      trầm ngâm giây lát: "Trải qua suy nghĩ kỹ càng, mới đáp ứng điều kiện của em."

      Giống như từng thấy qua, mới quen tôi bị chị học khóa nhốt vào nhà vệ sinh, giải cứu tôi rồi muốn tôi đáp ứng tất cả điều kiện của , tôi lập tức đồng ý, và giờ cũng trong hoàn cảnh giống như thế

      Nhớ lại ngày trước, nhìn sáng nay, dường như qua mấy thế kỷ. Ai có thể ngờ tới, chúng tôi dây dưa quấn quít đến bây giờ? Ai có thể ngờ tới, tôi lại có rất nhiều bất mãn trong lòng mình?

      "Còn có nghi vấn cùng điều kiện sao?" hỏi.

      "Có." Mặc dù câu trả lời của rất chắc chắn, nhưng tôi còn tin tưởng nữa rồi, cũng có thể , tôi bị sợ.

      Đáy mắt nở ra nụ cười, kéo tôi lên, còn mình ngồi vào chỗ của tôi, ôm tôi đặt lên đùi của , lớn giọng : " , nghĩ toàn bộ rồi ra, cái gì cũng cần giảm bớt."

      "Chỉ có cầu." Tôi ôm bất kỳ lòng tin nào, chỉ đến khi thấy tâm vững vàng: " cho cùng ngược lại với em, từ nay về sau chỉ được cùng em."

      bật cười, dính vào bên tai tôi mà : "Em xem em có ngốc , việc đứng đâu thể nào quản cả đời."

      " có thể đám ứng ." Tôi hướng đôi mắt nghi ngờ về phía .

      " tôi đáp ứng."

      Tôi nhất định là lầm rồi, tư thế ngồi khiến cho mỗi hành động của tôi đều động đến : " xác định?"

      "Xác định."

      Tôi gì mà nhìn , đáy lòng chẳng có cảm giác bình yên như trước, thế gian nhất định phải tin vào lời cam kết của người đàn ông, tôi hỏi như thế nào đáp ứng như thế đó, cũng chỉ là tìm kiếm an ủi trong lòng.

      "Vẫn chưa tin?" dễ dàng xuyên thủng nội tâm của tôi.

      Tôi thẳng thắn : " buổi sáng bị chó cắn, mười năm cũng quên, em sợ mình bị cắn."

      Mi tâm của nhéo lại, liền cắn cái cổ tôi. Môi ấm áp, răng bén nhọn cùng da nhạy cảm gặp nhau, nhàng cọ sát lẫn nhau, đau, lại đưa tới hồi tê ngứa ngáy cùng rung động.

      Tôi co cổ lại, khẽ lên tiếng: "Em sai, là rắn, phải chó!"

      "Là sói!" cười rồi khẽ , đưa cái lưỡi liếm vết đỏ của dấu răng cổ tôi.

      Tôi bỗng chốc rùng mình cái, được tự nhiên : "Đừng như vậy!"

      "Đừng như thế nào?" biết còn hỏi, giọng khàn khàn mà hấp dẫn. Tôi sai lầm rồi, ra , nhà họ chỉ có mình Nhị Nhi là dễ chọc, còn người đàn ông phía sau tôi vô cùng bá đạo, Nhị Nhi chỉ là có độc, còn Tam Nhi lại có thêm gai

      Tôi chống đỡ cằm của , nghiêm túc "Nơi công cộng, chú ý chút!"

      "Được rồi." cong khóe môi lên, mập mờ thầm: "Về nhà tiếp tục."

      "Vẫn thể ." Tôi .

      nhíu lông mày: "Tại sao?"

      "Tiếp tục vô nước biển nha."

      chợt ân cần "Dạ dày còn đau sao?"

      " đau, chỉ là, phải đợi vào xong mới về." Tôi kéo ống truyền dịch qua, liếc nhìn lọ thuốc đầu giường: "Bên trong đều là thuốc nhập khẩu, vài trăm đấy."

      biết nên khóc hay cười: "Vậy làm thủ tục nhập viện, tối nay ở đây cùng em."

      "Đây là bệnh viện cũng phải là quán ăn." Tôi đứng lên " giúp em cầm bông sát trùng và băng dính."

      "Nếu như ban đầu nước Pháp, phải chịu tội như thế này?" Lại tới, mỗi lần bệnh bao tử tái phát, nhất định lại tra cứu chuyện xưa, tôi chỉ có thể chau mày biết gì.

      "Nhanh cầm , đừng trì hoãn nữa, trời sắp sáng rồi."

      dùng lực vuốt vuốt tóc của tôi, lúc này mới rời .

      Phòng bệnh chỉ còn lại mình tôi, màn ảnh lớn là Lưu Nhược thay tâm tình của tôi, giờ phút này ta hát: "Em chờ , nửa năm trôi qua, quá hạn liền hung hăng quên người , chỉ thương tâm, còn có lát cắt ngọt ngào. . . . . ."

      Mặc dù, lời ca trong bài hát rất ngọt ngào, nhưng tôi ngu ngốc mà tiếp nhận nó. Nhưng nửa năm kia, có lẽ, là đề nghị hay.

      Từ lúc này về sau, Hạng Thiên bởi vì Nhiễm Du mà rời nhà vào đêm khuya nữa, còn khôi việc khóa máy trước khi ngủ, có xã giao lại trả về thói quen thông báo trước tiếng, cuộc sống tựa hồ khôi phục yên tĩnh, trong lòng tôi vẫn chẳng khôi phục được bình yên.

      Tôi vẫn cho rằng, tình cảm của Hạng Thiên và Nhiễm Du thể hồi phục được, tôi tin, những chuyện quá khứ liên quan đến Nhiễm Du bị xóa , tôi cho là, cuối cùng chọn Nhiễm Du, nhưng biểu của vào lúc này, cũng phải như vậy. Cho nên, tôi có chút mê mang, có chút tin tưởng. cũng phải là cảm thấy tôi có điều gì đó tin, nhưng có hứa hẹn suông, mà là để tâm thi hành.

      Dần dần, lòng của tôi ấm lại, tôi báo cho mình, cần gây áp lực cho , cần cho mình bọc quần áo, cần mù quáng, cũng cần cứ mang hoài nghi theo mình. Duy trì tình cảm phải trách nhiệm, mà là tin tưởng!

      Mấy ngày gần đây, Hạng Thiên xã giao đặc biệt nhiều, hôm nay tôi được phát lương thưởng, trước khi tan sở, tôi nhận được điện thoại của , hôm nay lại có xã giao, tôi muốn trở về nhà ăn cơm tối mình.

      Tôi thích ăn cơm mình, nên sau khi tan việc, đem hai phần ba tiền lương gửi vào quỹ tiết kiệm của bà nội trong ngân hàng rồi mua chút quà về nhà lớn.

      Tôi vừa vào cửa, bà nội liền bắt đầu nhắc nhắc lại: "Sao cháu chừa chút tiền mua đồ cho mình? Những người trẻ tuổi khác vừa lãnh được tiền lương lập tức mua quần áo, mỹ phẩm, cháu lại cứ mua đồ về nhà?"

      Tiền học tập còn thiếu bà nội khoản tiền học phí chưa trả xong, nên mỗi tháng tôi đều chi ra ít gửi cho bà nội. Sau này Xảo Dĩnh cũng làm như thế, bà nội vì gặp chúng tôi tự lập vui mừng, nhưng lại vì hành động của chúng tôi mà cảm thấy khổ cực và đau lòng.

      Tôi đem hai túi hải sản lớn giao cho Tiểu Tần, cười híp mắt : " ấy mua, phải tôi bỏ tiền."

      " cho rằng bà nội là con nít ba tuổi sao? Cậu ta sớm , căn bản chưa bao giờ dùng tiền của cậu ấy."

      " có tình báo sao, cuộc sống nhu yếu phẩm cần thiết đều là ấy mua, tôi chỉ mua chút thực phẩm thích mà thôi." Tôi phải cố ý thi hành chính sách độc lập AA gì đó, nhưng muốn hoàn toàn lệ thuộc vào , đây là tôi vứt bỏ lòng tự trọng của mình, cũng để cho mình tính tự lập khi cầm giấy tính tiền.

      Bà nội thở dài bất đắc dĩ, lôi kéo tay của tôi : "Con và Xảo Dĩnh chẳng có chút da thịt nào cả? Con xem Tiểu Cầu với Viên Viên khỏe mạnh ghê ."

      " tại lưu hành mốt giảm cân." Tôi xông phía trước đưa trà cho Tiểu Tần rồi nháy mắt "Đúng , Tiểu Tần?"

      vểnh môi lên, lẫm bẩm : "Người ta giảm cân, cũng đừng kích thích tôi."

      Tôi hớp ngụm hoa trà cỏ, bĩu môi "Nghe , Thiên Hoa thích mượt mà và nhu thuận."

      Tiểu Tần đỏ mặt, lắp ba lắp bắp "Mới. . . . . . Mới có chuyện này đấy."

      "Kỳ quái, tôi việc khiến Thiên Hoa thích, sao mặt của đỏ thế?" Tôi biết còn hỏi.

      "Chị Tiểu Tiểu, chị hỏi thói xấu." nàng quẳng xuống lời nũng nịu mang theo chỉ trích, đỏ mặt chạy .

      Bà nội bật cười "Bà suy nghĩ biết có nên triệu hồi Thiên Hoa về đây , chế tạo cơ hội cho bọn họ."

      Thiên Vũ và Thiên Hoa đều là người làm của nhà họ , lúc có việc cùng Hạng Thiên làm, sau khi tan việc trở về nhà lớn ăn cơm, cầm tiền lương của bà nội.

      "Thiên Hoa , cự ly sinh ra điều tốt đẹp."

      "Thiên Hoa như vậy sao?" Bà nội nửa tin nửa ngờ mà hỏi.

      Bên trong phòng bếp lộ ra cái đầu , oán hận nhìn chằm chằm vào tôi, cười ha hả : "đúng nha, chỉ là, ấy còn , sớm chiều ở chung chỗ là vẻ đẹp khác. Tiểu Tần, thấy có phải như vậy ?"

      Bỗng nhiên cái đầu ở trong phòng bếp rụt lại, động tác kia còn nhanh hơn thỏ, chỉ là, động tác của thể mau hơn mắt quan sát của tôi, tôi thấy được nụ cười của ta, chỉ có người hạnh phúc mới có thể cười sáng chói như vậy. . . . . .



      --------

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 67


      Bà nội có thói quen, là mỗi lần tôi và Xảo Dĩnh nộp tiền vào tài khoản của bà bà lại mua đồ tặng lại cho chúng tôi. Có lúc là quần áo, có lúc là đồ ăn uống, nếu như mà tôi nhận, bà nội đưa ánh mắt bi thương nhìn chúng tôi, tiếng động nhưng lại tố cáo chúng tôi bất hiếu, chỉ đến lúc chúng tôi nhận quà tặng, đối với bà nội "Cháu thích", bà nội mới có thể tươi cười rạng rỡ.

      Sau khi ở nhà lớn dùng bữa tối, chú Lưu lái xe đưa tôi về nhà trọ Huệ Nam Lí. ra , tôi xe về nhà lớn, nên cần đưa về làm gì, nhưng bà nội mấy món quà tặng kia thể tích rất lớn, thể chứa hết con rùa của tôi.

      Xe dừng lại trước cửa nhà trọ, tôi cất Tiểu Quy xong, gọi thêm nhân viên cảnh an ra giúp tay.

      Hơn nữa còn có chú Lưu, ba người hợp lực đem xe em bé, giường trẻ con, quần áo xinh đẹp, giày mang lên lầu. Nhìn đống quà tặng này là có thể biết, bà nội rất trông mong chắt đích tôn của mình.

      Nhà trọ của tôi và Hạng Thiên có ba phòng ngủ dành cho khách, phòng khách coi là , nhưng để đống đồ vật kia vào lại to như núi.

      Tôi suy nghĩ biết phải bày biện nó như thế nào, chú Lưu kín đáo đưa cho người nhân viên đem đồ lên giúp chút phí vận chuyển, rồi khách khí đưa người kia .

      " đem cái này , tôi để giường trẻ em vào đây." Chú Lưu vừa cất cái giường vừa .

      Tôi mặt ủ mày chau: "Bằng cứ để thế này , dù sao cũng dùng tới."

      Chú Lưu cười: "Phu nhân dặn dò, nhất định phải trang trí đẹp, thể chồng chất trong góc chờ đến mốc meo."

      "Khi nào chú về, cứ với bà nội là trang trí đẹp ." Tôi chẳng biết mình ở cùng với Hạng Thiên được bao lâu nữa, có thể được đến đâu hay đến đó, tại bố trí phòng trẻ buồn cười quá rồi.

      Chú Lưu cười và : "Ngộ nhỡ phu nhân đột kích kiểm tra, và Tam Thiếu làm thế nào đây."

      "Ách. . . . . ." Được rồi, tôi phải thừa nhận, chú Lưu rất có lý. Bà nội đưa những đồ này đến đây, chính là tùy thời mà nhắc nhở tôi và Hạng Thiên, nên kết hôn, nên sinh cho bà chắt tôn rồi. Chúng tôi có thể giả bộ ngu, nhưng tuyệt thể vâng lời.

      Cũng may bên cạnh phòng sách còn có căn phòng trống, bày đồ trang trí cũng khó lắm. Bận rộn cả giờ, giường trẻ con, xe em bé toàn bộ đều đâu vào đó. Tôi thấy thời gian còn sớm nữa, liền đưa chú Lưu ra về, lúc trở vào nhà thân thể vô cùng mệt mỏi, tiếp tục sửa sang lại những đồ em bé kia.

      Hạng Thiên về đến nhà thấy tôi ngồi sàn nhà, tiến hành ghép xe lửa Thác Mã Tư vào quỹ đạo.

      "Tình huống thế nào?" tựa vào cạnh cửa, mắt nghiêm túc nhìn tôi.

      "Bà nội đưa, nhận được." Tôi cài nút xe lửa, ngước mắt cười : "Nhanh tắm , cái này cứ coi như cho chơi."

      sửng sốt giây lát, trả lời tiếng, xoay người rời , biết có phải là ảo giác hay , trong mắt của xuất điểm là lạ, tựa hồ như trong nháy mắt ra quyết định nào đó rồi.

      Tôi lắc đầu, đem tia khác thường kia hất ra, tiếp tục giả bộ quan tâm, chỉ lát sau, trở về, ôm lấy tôi từ phía sau: "Chúng ta nuôi thêm sói con ?"

      Tôi sửng sốt, tiếp theo bật cười: "Đừng loạn, bị bà nội nghe được, nhất định cầm chân ."

      " đùa. Có đứa bé, em phải học làm mẹ, trong quá trình này, khiến em dần lớn lên." hôn cổ của tôi, hơi thở ấm áp hòa lẫn với mùi thơm sữa tắm thoang thoảng bao bọc lấy tôi.

      "Theo lời , dường như em tùy hứng lắm nhỉ."

      " phải em tùy hứng, còn cố chấp còn giống con lừa nữa!" Trong miệng ra lời tố cáo, móng vuốt sói chịu nổi tịch mịch mà dò vào trong quần áo tôi.

      "Cũng đúng." Tôi xua đuổi móng vuốt sói: "Đừng làm rộn, trước tiên đem xe lửa này ghép lại , bằng . . . . . . Uy!" Tôi kéo lấy làn váy, oán hận trừng mắt nhìn : " nghiêm chỉnh chút có được hay ?"

      " chưa bao giờ ăn nghiêm chỉnh như thế!" cười vô lại "Sói con có thể tinh hiếm có. Quá trình chế tạo là thần thánh, còn mau phối hợp?."

      Tôi hồ nghi nhìn : " sao?"

      "Chưa từng dối!" đem tôi vật ngã ra tấm thảm lông mềm mại, đáy mắt là tia màu xanh nhàn nhạt.

      " có từng nghĩ tới, đứa bé ra đời ảnh hưởng rất nhiều việc ?" Thấy nghiêm túc, tôi cũng trở nên nghiêm túc.

      "Trước kia muốn, chỉ là, tại nghĩ tới." phủi vài sợi tóc trán tôi, động tác êm ái như nước: "Có đứa bé, bà nội quyết định rồi. . . . . ." trầm ngâm, đáy mắt có tia đón được: " cũng quyết định nhanh lên chút."

      Tôi cho là nếu "quyết định" trái tim của lắng xuống với Nhiễm Du rồi. Cho đến sau này, tôi mới hiểu được, muốn đem đứa bé biến thành xiềng xích, cho dù có ngày, tôi mất lòng tin đối với , đứa bé cũng có thể để ép tôi chạy xa được. Nhưng quá đáng tiếc chính là, dưới mắt tôi chẳng ích kỷ đến trình độ đó, chỉ là, tôi vô ý phối hợp. Đứa bé là kết tinh tiếng lòng của hai người, là thiên sứ thuần khiết, tựa như con trai Kiền Nhi của Tử Hằn, đứa trẻ mới bốn tuổi, lại biết giải hòa khi cha mẹ gây gỗ, dĩ nhiên, thằng bé dùng phương pháp đứa bé thường dùng nhất, mở miệng rộng ra và khóc!

      Tôi biết dắt theo đứa bé thần thánh lay chuyển lòng của khác, nhưng đối với đứa bé đó lại là sĩ nhục!

      "Em chuyên tâm chút." Người đàn ông nằm người tôi vui, khi vui, chẳng hề báo trước mà xé áo ngủ của tôi.

      "Tên phá của!" Tôi chống đỡ lồng ngực của , nháy mắt liền hướng về phòng ngủ.

      "Ánh mắt của em rút gân?" trêu chọc.

      " mới rút gân !" Tôi trợn mắt.

      "Vậy tốt." cười tà dạo tay quanh người tôi.

      Mắt thấy cả hai điểm sắp thất thủ, tôi gấp giọng : "Tìm cách!"

      "Muốn mang em mang!"

      Tôi bị làm cho tức hộc máu, tôi có thể mang, sớm chạy mất tăm rồi?

      tố cáo tôi cố chấp, thực tế, còn cố chấp hơn tôi, đến cuối cùng, cũng mang, chỉ là, thời khắc mấu chốt, tôi đẩy ra bên, chợt, đụng cả hai tay chân vào gì đó.

      "Trở về!" ra tay nắm lấy mắt cá chân tôi, chỉ vào mặt thảm có bãi nòng nọc trắng: "Em xem , quá lãng phí rồi?"

      Tôi học lừa con A Phàm Đề, trừng mắt cái, tiếp tục bò, tôi cũng chẳng quản việc lãng phí ấy đâu, người nào ở lại người đó dọn dẹp.

      Gian trá hơn người khác, làm sao lại biết ý định của tôi, đến cuối cùng, tôi cũng trở lại, bọc mình trong quần áo của , thở phì phò dọn dẹp tàn cuộc.

      "Tại sao?" đột nhiên hỏi.

      "Cái gì mà tại sao?" Tôi phất cho những sợi tóc li ti rơi xuống, tiếp tục dùng khăn giấy ướt lau thảm.

      "Tại sao chịu có con?"

      Tôi dừng động tác lại, tự lẩm bẩm hỏi: "Lòng của dọn dẹp sạch sao?"

      trầm mặc, tôi cười chua chát, sao, tôi còn có thời gian, còn có thể đợi.

      Trước lúc ngủ, ôm lấy tôi theo thói quen hay co rút thành cục mà : "Kể từ sau khi đưa em từ nhà Xảo Dĩnh trở về, em dường như chẳng còn giống trước kia."

      "Con người ta lớn lên cũng thay đổi, em thể cứ đứng tại chỗ, có lúc, nên phải ."

      buộc chặt tôi vào vòng tay của , trầm giọng "Em ."

      Tôi xoay người, hồ nghi liếc nhìn " làm sao vậy?"

      Từ khi muốn đứa bé, tâm tình của liền trở nên khác lạ, giờ phút này còn những từ này, thường ngày chúng tôi tuyệt đối về chủ đề này, chẳng lẽ, bị cái gì đó kích thích? !

      "Em sao?" nhàn nhạt nâng khóe môi lên, đôi mắt sáng quắc chiếu rọi vào cơ thể tôi, có chút mộng ảo, tựa hồ có gì đó bình thường, chẳng phải là Tam Nhi tự cao tự đại nữa rồi

      Đúng vậy, tôi xác thực mình , chỉ là, phải là Chúa Tể của tất cả. Điểm này, tôi muốn , bởi vì, tôi có ra cũng tin đâu!

      "Nghe muốn đè bẹp quá." Tôi cười vui đẩy ra: "Sói đáng của em đâu rồi, đúng rồi, tại sao với cái người trong phim sói nhân rất giống nhau?"

      " giống nhau?"

      "Tây Phương trong phim Lang Nhân cũng là người mang tâm sói, tại sao các lại biến thành sói?"

      Khóe miệng nhếch lên "Làm sao biết?"

      ". . . . . . !" Tôi lại muốn đập bẹp rồi !

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 68


      Tôi vốn là người thà làm cho ngọc vỡ, tôi từng có khát vọng thuần túy, cũng chỉ cho phép thuần túy. Hôm nay tôi lại là kẻ yếu đuối, nhưng dù vậy, giữ được tất cả để mọi thứ trở về như cũ, chứ để cho mọi thứ tự đến.

      Hôm nay, Hạng Thiên ngủ nướng giống như thường ngày, sau đó, bị tôi cứng rắn kéo lên, đẩy vào phòng vệ sinh rửa mặt, nửa tiếng sau khi rời giường, hai người cùng nhau hưởng thụ bữa điểm tâm sáng đơn giản.

      Trước khi ra khỏi nhà, cố ý để cho tôi giúp đeo caravat, tôi nghiêm túc kéo cà vạt, lại hết sức chuyên chú quấy rối, lát nhéo mặt của tôi, lát nhấn lỗ mũi của tôi. Cuối cùng, tôi biết nên khóc hay cười, chỉ có thể chăm chú làm việc của mình

      Tôi cho rằng đây là những việc vô cùng bình thường, nhưng nửa tiếng sau, tôi nhận được điện thoại của Nhiễm Du, ta hẹn tôi ra ngoài chuyện chút, rất kỳ quái chính là, tôi nhớ sáng nay Hạng Thiên chuyện điện thoại với ai đó, những câu vô cùng mờ ám, nhưng tôi chẳng thể nhớ được chi tiết, khi nhận được cuộc hẹn của Nhiễm Du tôi có từ chối, tựa hồ là có ý định từ chối, bằng , giờ phút này tôi lãng phí thời gian ở quán cà phê, càng đối mặt với ta, mặc dù nhìn Nhiễm Du vẫn tiều tụy như cũ.

      Quần áo của vẫn hào phóng, chỉ là có trang điểm, sắc mặt có chút tái nhợt, đáy mắt có chút nặng nề, hơn nữa còn mấy lần ho khan nôn mửa, khiến cho càng giống Tây Thi với thân thể yếu ớt.

      Nhiễm Du lời dạo đầu: " xin lỗi, tôi cũng muốn thương tổn , nhưng đứa bé cần ba."

      Vẻ mặt chân thành, như thể tình cảm là trong sạch, cảnh tượng cũ rích, nếu như tôi là người đứng xem, tôi đánh giá như thế. Đáng tiếc chính là, tôi phải là người đường đứng xem, cho nên, tôi giật mình, trong đầu có ngọn lửa oanh tạc, trống lại xốc xếch.

      "Vậy tìm tôi làm gì?" Tôi nghe đến những lời như vậy, giọng bình tĩnh lại thẩn thờ.

      "Hạng Thiên cũng muốn tổn thương ." Nhiễm Du buồn bã rũ mắt xuống, tựa hồ như rất khó xử khi gặp mặt tôi: "Nhưng ấy chẳng có chút tình cảm nào với , chỉ là áy náy cùng tham muốn giữ lấy. Những năm qua tôi rời khỏi, vẫn bên cạnh ấy, ấy cảm thấy có lỗi với nhưng ."

      Những lời mà ta , tựa như thanh dao sắt bén và vô tình, hung hăng đâm vào trái tim tôi. Tôi ngốc trệ giây lát, lẳng lặng : "Cho trực tiếp với tôi có sức thuyết phục hơn."

      " tin tưởng tôi?" Nhiễm Du dùng ánh mắt thương xót nhìn tôi.

      Tôi cười, bởi vì, rất châm chọc: " cho là ai? Vì sao tôi phải tin tưởng ?"

      ta điềm tĩnh gật đầu "Đúng vậy, làm sao có thể tin tưởng tôi đây?" Chợt, ta đưa khăn lên che ánh sáng của cánh môi, rồi lại nôn ẹo như những mang thai, đôi mắt nghiêm túc, đem tờ xét nghiệm đẩy đến trước mặt tôi: "Tôi vô ý tổn thương , rồi lại thể làm như vậy, rất xin lỗi."

      Tôi thẩn thờ khép hờ mắt lại, tùy ý liếc mắt nhìn, rồi sau đó, cầm điện thoại di động lên, bấm số điện thoại của Hạng Thiên, giây phút chờ đợi ngắn ngủi qua, đầu bên kia truyền đến giọng quen thuộc: "Còn có mười phút liền mở cuộc họp, nghĩ tới phải nắm chặt cơ hội." kềm chế được giọng dịu dàng, hề có bất cứ tia khác thường nào

      "Em và Nhiễm Du ở quán cà phê đối diện bệnh viện, tới đây chút." Tôi bình tĩnh làm hô hấp của người ở đầu dây bên kia chậm lại, mặc dù rất ngắn ngủi, rất bé, nhưng tôi cảm thấy ràng bị đánh trở tay kịp nên kinh ngạc và luống cuống.

      "Ở đó chờ !" giống như thường là luôn cúp điện thoại, mà nín thở chờ đợi câu trả lời của tôi.

      Tôi nhàng “ừ” tiếng, biết nên gì. Chỉ mong, tất cả những thứ mình nhìn thấy là hiểu lầm; chỉ mong, đây phải là lần cuối cùng tôi đợi chờ người!

      Từ đầu tới cuối, Nhiễm Du ngăn cản ý tứ của tôi, ta chỉ đưa đôi mắt bi thương và áy náy nhìn tôi, thỉnh thoảng nôn ọe. Hành động của ta rất tinh xảo, rất tự nhiên nhưng điều đó bất giác kích thích tôi, rốt cuộc, tôi chịu đủ rồi: "Chớ diễn nữa, nôn nghén phải bắt đầu từ tuần thứ năm, mới có thai được bốn tuần, căn bản có cảm giác!"

      Con mắt ta khẽ chống đỡ, chợt, xuy tiếng bật cười: "Tôi đúng là quên, học ngành y." xong, ta liền khôi phục tư thái của kẻ cao ngạo, chậm rãi dùng khăn giấy chùi mép: "Chỉ là, tôi xác thực mình mang thai, tin, chúng ta có thể thừa dịp Hạng Thiên chưa đến, làm kiểm tra."

      " là gì của tôi? Vì sao tôi phải dẫn làm kiểm tra?" Tôi nâng ly cà phê lạnh ngắt lên uống ngụm, nhưng tay tại khống chế được lay động, tôi nghĩ, tôi quá tức giận rồi, đây cũng phải là chuyện gì khiến tôi phải sợ hãi!

      " nhìn ra, người rất mạnh mẽ." ta vừa cười, cười tôi muốn dùng cà phê dội tức giận "Chỉ là, cũng rất phù hợp với bình thường, Hạng Thiên rất thưởng thức cá tính của ."

      Tôi hiểu ta tính chọc giận tôi, cho nên, tôi để ý tới, mặc cho ta khoe khoang, mặc cho dùng những từ ngữ thô tục mà kể khổ với tôi. tại, tôi chỉ muốn biết, Hạng Thiên những gì!

      Thời gian giống như bị khí nặng nề kéo cho chậm lại, giống như trôi qua thế kỷ vậy, cửa quán cà phê bị lực lớn đẩy ra, người đàn ông mang thần sắc lo lắng xông tới.

      "Hạng Thiên, xin lỗi." Nhiễm Du lại đeo lên bộ dáng điềm đạm và đáng trước mặt , giữa hai lông mày là vẻ ưu sầu và áy náy.

      Chân mày co rút lại, sắc mặt hòa hoãn ít, giọng có chút lạnh làm lộ ra điều chán ghét: " với em rồi, chớ quấy rầy ấy!"

      " xin lỗi." Nhiễm Du lẩm bẩm rũ mắt xuống "Em muốn như vậy, nhưng em nghĩ càng giấu giếm lại càng tổn thương ấy."

      Trong miệng bọn họ, "" thẩn thờ nhìn tất cả, thấy trái tim Hạng Thiên mở ra vết rách đầy đau đớn, đôi môi đỏ thắm là chất lỏng màu đỏ phun ra ngoài.

      "Em về trước !" Hạng Thiên với Nhiễm Du.

      Nhiễm Du mệt mỏi và lạnh lẽo đứng lên, "Ngại quá" ta với tôi " xin lỗi, khiến cho chịu tổn thương."

      Tôi thẩn thờ ngẩng mặt lên, nghênh đón đôi mắt thương xót của ta: "Sắc mặt giả nhân giả nghĩa của làm tôi muốn ói!"

      "Tôi hiểu biết hận tôi, tôi có quyền cãi lại, cũng dám van xin tha thứ của ." ta nhìn thấu giá trị đó tôi vỗ tay tán dương, nhưng tôi có làm như vậy, mà tôi đứng lên, đem ly uống cà phê uống đỗ xuống từ đỉnh đầu ta

      "Bách Khả!" Hạng Thiên dồn dập kéo tôi lại.

      Tôi cứng ngắc chuyển động cổ, nhìn cười: "Nếu như tại em hỏi, đứa bé là của sao? Có phải rất ngu ?"

      trả lời, chỉ nhìn chằm chằm tôi.

      "Vậy em cũng muốn hỏi." Tôi giống như vùng vẫy để mình khỏi chết đuối, ôm lấy điểm tựa cuối cùng, nhưng cõi lòng khiến tôi hít thở thông: "Đứa bé là của sao?"

      nhíu lông mày, khẽ gật đầu. Tôi đem chút cà phê còn lại cuối cùng, đỗ xuống đầu , nhúc nhích, thậm chí ngay cả mắt cũng nháy, đến cuối cùng chỉ có vài giọt cà phê lọt vào tóc , tôi để ly xuống, cười "Bản thân mình hiểu rồi, chỉ là, tôi thanh toán ly cà phê này."

      Chờ lâu như vậy, nhưng chỉ nhận lấy kết quả này, như vậy, cứ trở thành hào phóng !

      Tôi thẩn thờ để cho đôi chân bước tự do, ra khỏi quán cà phê. đuổi tới, ôm lấy tôi từ phía sau: " thể bỏ mặc ấy, nhưng cũng thể mặc kệ em."

      " ‘nhân từ’." Có nước mắt lướt qua đáy lòng, lại xông lên hốc mắt.

      "Đừng như vậy, em. . . . . ."

      "Tiên sinh, người bạn của té xủi." Người phục vụ quán cà phê cắt ngang lời

      Hạng Thiên chút do dự buông tôi ra, vội vã trở về quán cà phê, người phục vụ lại đến trước mặt tôi, đưa cho tôi bọc khăn giấy. Tôi nghĩ, tôi nên cầm, vì vậy, tôi tiếp nhận lòng tốt hay tính là thương hại này! Nhưng biết tại sao tôi khóc nổi. Nước mắt liền giống bị thứ gì ngăn trở lại, trong lòng đau thắt thành đoàn, cũng cách nào dùng nước mắt thổ lộ.
      lavang thích bài này.

    4. lavang

      lavang Member

      Bài viết:
      42
      Được thích:
      16
      mình cũng theo dõi truyện này, bây giờ có ở đây rồi, thanks bạn nhiều :yoyo14:
      vulinh thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      CHƯƠNG 69



      Mỗi lần tôi và Hạng Thiên gây gổ, tôi đều muốn tìm chỗ để tị nạn, phải tôi sợ tại vì tôi muốn cải vã càng lớn tiếng. Lần này, tôi có trốn, mà sau khi rời khỏi quán cà phê, tôi liền về nhà, , cái chỗ này thể xưng là nhà, đây chỉ là nơi để tạm dừng chân.

      Tôi an tĩnh ngồi ghế sopha, hồn nhiên suy nghĩ gì, mặt trời lặng về phía Tây rồi, màn đêm buông xuống. Trong khoảng thời gian này, tôi chỉ nghĩ duy nhất vấn đề đó là tôi còn người đàn ông đó ?!

      Nhiễm Du mang thai hơn bốn mươi ngày rồi, kể từ tuần trước, Hạng Thiên thường xuyên ‘cầu hoan’, hơn nữa, mỗi lần đều làm các biện pháp ngừa thai, muốn giữ tôi ở lại sao?! Vẫn cảm thấy có tư tưởng riêng, nghĩ đến, ích kỷ đến làm cho người ta nóng giận, chỉ biết mình muốn gì, muốn mất , vô luận là về tình hay về lý đó đều là việc thể.

      Đinh linh linh —-

      Máy bay riêng chợt vang dội.

      Tôi ngơ ngác nhìn về nó, muốn nghe. Nhưng người gọi điện thoại rất chấp nhất, máy bay riêng bay ngừng nghỉ trong mười giây, điện thoại khay trà vang lên đúng mười giây

      Tôi dời tầm mắt nhìn điện thoại, màn hình lóe sáng là dãy số của Tô Mạt. Chín tháng trước Canada học rồi, nhưng chưa bao giờ gián đoạn việc liên lạc của tôi với ấy. Đối với người con này, tôi cách nào bỏ mặc, nhưng mỗi lần ấy điện thoại cho tôi vẫn chỉ đúng chủ đề đó là Hạng Thiên đối đãi với tôi như thế nào, mà mỗi lần như thế tôi đều trả lời rằng: Rất tốt. nay, tôi biết phải cái gì, cho nên, tôi rối rắm biết có nên nghe máy hay .

      Tô Mạt vô cùng chấp nhất, điện thoại di động vang lên theo tiếng máy bay riêng, máy bay riêng vang xong, điện thoại di động vẫn tiếp tục vang, tôi sợ ấy có việc gấp, nên cũng chấp nhận tiếp máy.

      "Tiểu , làm sao mãi chịu nhận máy vậy?" giọng nhàng khoan khoái che giấu nóng nảy.

      " nghe thấy." Tôi lời trái với lương tâm: "Có việc gấp sao?"

      " làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng rằng có chuyện gì đó." Tô Mạt khoa trương mà thở ra: "Cũng có gì chuyện quan trọng, chính là nhớ . Gần đây cuộc sống như thế nào? Hạng Thiên có khi dễ ?"

      "Hoàn hảo."

      "Thực sao? Nếu như khi dễ , tới Canada gia nhập vào nhóm của tôi nhé." ấy tức giận .

      Tôi nhìn căn phòng đen như mực, lạnh lẽo chút, trong lòng khẽ động: "Tôi muốn giải sầu."

      Tô Mạt sửng sốt, tiếp theo hưng phấn hoan hô: "Tiểu , mau đến đây ! Càng nhanh càng tốt!"

      "Được, tôi làm thủ tục."

      "Đợi đợi đợi đợi. . . . . ." Tô Mạt lo lắng cắt đứt: "Có phải cãi nhau với Hạng Thiên hay hả?"

      " có, chỉ là muốn qua đó thăm chút thôi. nữa, Canada gặp." Tôi để cho ấy có cơ hội hỏi thêm, dứt lời liền cúp điện thoại.

      Làm thủ tục xuất cảnh cũng vòng lớn, tuần này, tôi ở khách sạn. liên lạc với bất luận kẻ nào, cũng có tâm tư nghĩ sau này mình sống ra sao. Làm xong thủ tục Visa, tôi liền ra sân bay.

      Mắt nhìn biển mây mịt mờ, tôi có cảm giác như mình ngồi những đám mây ấy, suy nghĩ nhàng mà mù mịt, ngây ngô và dại dột, thậm chí hoàn toàn nhớ nổi, tuần qua, mình ăn gì và ngủ đâu?!

      Nhưng mặc dù giấc ngủ chiếm hơn phân nửa thời gian của tôi, tôi lại ngủ như cũ vì rất mệt mỏi. Từ thành phố D bay qua Canada cần chuyển máy bay, mười giờ trôi qua, tôi trừ uống nước và ngoài, còn lại phần lớn vẫn là ngủ.

      Lúc máy bay hạ cánh, bởi vì tôi ngủ quá nhiều mà mặt mày sưng vù. Hại cho Tô Mạt đến đón tôi cũng nghĩ tôi bị bệnh nan y, đường đến nhà trọ sinh viên, hai đứa chỉ biết bóng gió.

      "Tôi sao, chỉ là hơi đói." Tôi với ấy.

      "Nhìn tôi xem, làm thế nào lại quên chuyện đó." ấy vội vàng bảo tài xế taxi ngừng xe, dẫn tôi vào nhà ăn ven đường, quán này có rất nhiều món ăn địa phương.

      Sau khi ăn cơm xong, tôi theo Tô Mạt trở về nhà trọ của ấy. Tô Mạt sống trong gia đình giàu có, mặc dù là tới đây du học, nhưng lại giống tôi và Xảo Dĩnh năm xưa, mướn căn phòng trọ .

      Tôi am hiểu về chuyện che giấu cảm xúc, mà Tô Mạt vô cùng thông minh, cho nên, sau khi đến Canada ngày thứ ba, ấy liền đem chuyện của tôi và Hạng Thiên ra ép hỏi. Tô Mạt rất tức giận, lúc này liền muốn gọi điện thoại tố cáo với lão đại.

      Tôi : "Tôi tới đây, là tới thăm , hai là tới giải sầu, lòng thương tôi để tôi yên lặng vài ngày được ?"

      Tô Mạt đáp ứng, từ lúc đó về sau, ấy cũng đề cập đến chuyện Hạng Thiên nữa, chỉ tận lực dẫn tôi ăn uống và thăm thú. Những lúc ra ngoài ăn uống, tôi chỉ cảm thấy mình như ngủ, trong lúc như thế, tôi rơi giọt nước mắt nào, Tô Mạt cho là tôi cậy mạnh, cho là lúc tôi ở cùng ấy khóc trộm, nhưng chỉ có tôi mới hiểu rằng tôi có khóc nổi nữa rồi.

      Mười ngày, nháy mắt trôi qua. Sáng sớm ngày thứ mười , nhà trọ của Tô Mạt xuất vị khách ngoài ý muốn.

      "Nhị ca!" Kéo cửa phòng ra, ngáp cái xong tôi chết lặng tại chỗ.

      Tô Mạt nghe được tiếng chào, nhanh chóng chạy đến cửa, kinh ngạc : "Tiểu Mỹ Nhân, sao lại tới đây?"

      Vốn là mang nụ cười xinh đẹp Nhị Nhi kéo khóe môi lên: "Tôi có thể vào rồi ?"

      Tôi cùng Tô Mạt lập tức nhường đường, để cho ta bước vào.

      " tới đây tham gia hội thảo thương nhân." Nhị Nhi : "Vốn định thử vận may chút, nghĩ tới quả tìm được ở đây."

      Tôi khép hờ đôi mắt: "Mọi người đều biết?"

      "Mấy ngày nay cũng bình tĩnh lại." Nhị Nhi chế trụ đầu vai của tôi, hòa nhã : " có thể tiếp tục ở đây, tôi với bà nội rằng sống rất tốt."

      "Cám ơn!"

      "Làm gì lạnh nhạt như vậy?" Nhị Nhi cười khẽ, đem tôi ôm vào lòng, cho tôi an ủi: "Muốn mắng chửi người nào cứ mắng chửi, cần chịu đựng."

      "Tôi oán mình." Là tôi chọn sai phương thức , là tôi tình nguyện chờ đợi cái người đàn ông thủy chung đó, gì nửa năm đợi, gì là mong đem bóng hình dưới đáy lòng nhổ tận gốc, ra . . . . . . ra , đó là tôi cố gắng cho mình cái cớ lưu lại đó!

      Là tôi để cho mình trở thành kẻ bị động, là tôi dung túng để cho lòng mãi nhớ người khác vẫn ôm tôi trong ngực, để cho thấy mình là người quan trọng nhất, được nhiều người mến, rồi lại hung hăng đả thương tôi. Tôi gieo gió gặt bão, tự làm tự chịu! Cho nên, tôi chỉ có thể tự oán hận tôi!

      Nhị Nhi dạt cánh tay ra, ngắt mặt của tôi: "Chớ ở nơi này nếm đau khổ, ở nơi này đủ rồi, phải thăm ba mẹ chút. Thuận tiện hướng về ba mẹ cáo trạng lão Tam luôn."

      " sao?" Tô Mạt nửa tin nửa ngờ nhìn chằm chằm Nhị Nhi, ấy biết, người ba mẹ trong miệng của Nhị Nhi chính là ba nuôi mẹ nuôi của tôi, cũng chính là mẹ ruột của Hạng Thiên.

      trong từ ‘ sư’ như thế nào? Khiến lão Tam quăng Nhiễm Du, hướng về Bách Khả nhận sai sao?" Nhị Nhi cười hỏi Tô Mạt, tầm mắt lại hướng về tôi.

      Tô Mạt liền giật mình giây lát, giọng hỏi: "Tiểu , nếu như nhận lỗi, có phải tha thứ cho ?"

      Tôi cười chua chát "Đây chút ý nghĩa nào vì nó chỉ là giả thiết."

      "Chuyện như vậy rất khó à nha." Tô Mạt .

      Nhị Nhi khẽ cười : "Bách Khả sao, lão Tam là người cái gì cũng có, chỉ là cậy mạnh mà vươn lầm dây cưng."

      Tô Mạt vội vã đứng lên, giận đùng đùng vào phòng ngủ, bao lâu, bên trong gian phòng liền truyền ra, "Hỗn đản khốn khiếp, đánh chết mày, đánh chết mày, đánh chết mày!" Cùng với tiếng lách ca lách cách đầy quái dị.

      Nhị Nhi nhíu mày: "Tô Mạt còn giống kẻ bị phản bội hơn ."

      Tôi cười khổ "Vốn là hai người bọn họ khiến tôi chán ghét, Tô Mạt giúp tôi duy trì oai phong."

      Từ lúc tôi đến đây ở, thỉnh thoảng Tô Mạt dùng gối luyện tay, thần sắc này, gia thế kia, giống như giận khống chế được con mèo , đối với lần này, tôi có ác tâm trong lòng tôi.

      "Vậy còn , nghĩ như thế nào?"

      Tôi lắc đầu: "Ta chỉ muốn nghỉ ngơi mấy ngày, sống trong tình cảm, tận lực suy nghĩ đến điều gì cả."

      Nhị Nhi gật đầu: "Vậy tốt, nghỉ ngơi ."



      -----------

      Mấy tuần rồi em hơi bận mọi người thông cảm cho em nhé, ss họ em sinh em bé, rồi xuống ngoại rồi học lại đến nay em mới có thể tiếp tục đăng truyện ạ

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :