1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô nàng giả nai của tổng giám đốc sói - Ni Nam Đê Ngữ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 61




      Những cơn gió giữa trưa làm tung bay mái tóc ngắn ngang vai của tôi: "Chuyện này liên quan đến chuyện cam lòng, chỉ là tôi chợt thông suốt mà thôi. Có ít thứ tranh thủ thể lấy được, có vài người, phải đợi là họ đến. Chị tôi giành bạn trai của tôi, tôi cũng nghĩ cố gắng tranh thủ, nhưng sau này tôi nghĩ lại chút – nếu làm tôi thất vọng, vậy cố gắng giành lại có lợi ích gì? có thể dao động lần thứ nhất, là có thể dao động lần thứ hai, lần thứ ba. . . . . . Tôi muốn tương lai mình biến thành chiến sĩ, mỗi ngày đều cùng các khác giành giành tình của người đàn ông. Huống chi, trong lòng Hạng Thiên vẫn luôn có vị trí giành cho Nhiễm Du, hai người là thanh mai trúc mã, tôi có tư cách tranh giành. Mặc dù tôi có thể chọn phương thức ở bên cạnh nhưng nó là thương hại, chỉ dây dưa chẳng tốt đẹp gì." Thấy Xảo Dĩnh sững sờ nhìn tôi, tôi dí dỏm nháy mắt "Cái này gọi là hai quyền hạ được đối thủ, phải rất thông minh sao?"

      Xảo Dĩnh hề bị tôi chọc cười, thái độ nghiêm túc lại thương cảm: "Nếu như sớm tìm ra lối, tôi đồng ý với các người, nhưng các người ở cùng nhau hơn hai năm rồi, huống chi, vẫn luôn thương , phải sao?"

      "Tình phải là toàn bộ cuộc sống, dùng hai năm đổi lấy nhiều hơn bình tĩnh, như vậy phải rất tốt sao?"

      Xảo Dĩnh lắc đầu: "Muốn tôi nghĩ, tôi nghĩ là tin tưởng vào tình rồi, có lẽ, đối với Ân Tâm Nhi có tầm quan trọng thua gì Nhiễm Du. . . . . ."

      "Đến cũng có lẽ. . . . . ." Tôi cười khổ cắt đứt lời của ấy "Nhiễm Du cùng tách ra ba năm, tôi cùng sinh sống hai năm, nhưng mọi người thấy chỉ là ‘có lẽ’, dưới tình huống này, tôi cần thiết phải tranh thủ sao?"

      Tất cả mọi người đều thể hiểu hết tâm tư của Hạng Thiên, có lẽ, ngay cả mình cũng lắm. Nhưng việc này quan trọng nữa rồi. Tình rất phức tạp, tranh đoạt là bị thương, chờ đợi quá mệt mỏi, tôi mệt mỏi, nghĩ lối ra, nghĩ bỏ cuộc. Đừng cười nhạo tôi yếu đuối, trong tình , người nào cũng có lúc e sợ? Người nào cũng lùi bước?!

      Xảo Dĩnh trầm ngâm giây lát, cau mày : " sai, nhưng nghĩ kết thúc, cũng phải có đồng ý của mới được, theo tôi thấy, cho là nhất thời giận dỗi, căn bản suy tính nghiêm túc về chuyện chia tay."

      "Cần mới được sao?." Tôi vuốt ve cái dạ dày chuyển biến tốt của mình: "Cho nên tôi nhận điện thoại của , chính là muốn đợi thân thể tốt lên, có hơi sức rồi, cùng chạm mặt, tựa như , cùng chuyện rất hao tổn nguyên khí."

      Xảo Dĩnh cười khổ: "Tình của người khác ngọt ngào, thế nào đến , lại chẳng cố hết sức?"

      "Có lẽ, bởi vì phải là đúng người. Theo quan điểm khách quan mà , sai, cũng phải lỗi của tôi mà cả hai lầm đường."

      "Tại sao có thể quyết định tất cả như vậy?!" tiếng chất vấn đè nén lửa giận từ cầu thang truyền tới, tiếng bước chân nặng nề làm trái tim tôi chậm lại

      Sắc mặt Xảo Dĩnh khẽ biến thành cứng ngắt, giọng lầu bầu: "Sao đến nhanh như thế?"

      "Có lẽ lúc gọi điện thoại là ở dưới lầu." Tôi cười khổ mà , người đàn ông kia vẫn cho rằng tôi cố tình gây , có thể chuyện này rất dễ dàng tha thứ nhưng cho đến bây giờ biến thành thể rồi.

      Hạng Thiên bứt cánh tay Xảo Dĩnh ra, tức giận đằng đằng chỉ về phía cửa: "Xuống lầu, đừng ở chỗ này cản trở."

      rất tức giận, mà tôi hiểu vì sao tức giận. sai, tôi nên hủy bỏ toàn bộ, dù sao, hơn hai năm qua, trong cuộc sống của chúng tôi vẫn tràn ngập tiếng cười, có chút hạnh phúc. Mà tôi muốn xem , cũng bỏ qua chút thủy chung tồn tại — tình cảm của thuần túy! Mặc dù bình tĩnh và đôi khi bình tĩnh giải thích việc và Nhiễm Du chỉ là bạn bè, mà tôi biết, đáy lòng của vẫn có cấm khu. Nơi đó, thuộc về Nhiễm Du, và tôi chỉ ở bên ngoài mà thôi.

      Bóng dáng của Xảo Dĩnh trước khi biến mất, còn đem cặp mắt giúp gì được liếc nhìn tôi. Cửa phòng màu trắng "cạnh" tiếng bị đóng lại, Hạng Thiên giận đùng đùng tới trước mặt của tôi, từ cao nhìn xuống, nhìn chằm chằm vào cái gối ôm của tôi: " với em bao nhiêu lần rồi? và Nhiễm Du chỉ là bạn bè, bạn bè hiểu ? Em đừng như người tai, tất cả điều thể vào não như thế?"

      "Đừng nóng nảy như vậy, xem, hôm nay mặt trời tốt, phong cảnh đẹp như vậy, buổi trưa như thế, gây gỗ làm gì." Tôi nặn ra nụ cười, cố gắng hóa giải khí khẩn trương và nguy hiểm, nhưng hề bình tĩnh lại, mà còn tức giận hơn.

      "Chớ những thứ vô dụng đó với , hỏi em, có nghe lời hay ?"

      Tôi gật đầu "Mỗi câu đều nghe lọt."

      "Vậy em còn náo cái gì?"

      Tôi ngước mắt liếc nhìn : " có nghiêm túc cân nhắc lời em hay ? cách khác, có nghe lọt được ?"

      "Em cứ ?"

      "Lọt vào tai rồi có lọt vào não . cảm thấy tôi cố tình gây , cảm thấy tôi dùng biện pháp bỏ để uy hiếp . tại, hãy nghe cho kỹ: sai! Căn bản tôi có uy hiếp bất luận kẻ nào, cũng thể uy hiếp bất luận việc gì." Thấy muốn phản bác, tôi lại : " có biết tôi ghét cái nào, tôi hiểu mâu thuẫn là cái gì , nhưng cho rằng tôi dối, cũng muốn theo ấy. có nghĩ đến suy nghĩ của tôi hay , điều này đại biểu cái gì? ra miệng sao? Tôi thay , điều này đại biểu, lựa chọn ta."

      "Em bậy! Nhiễm Du. . . . . ."

      "Tâm tình Nhiễm Du tốt, thân thể Nhiễm Du tốt, Nhiễm Du bị chồng trước quấy rầy, Nhiễm Du cần trợ giúp." Tôi sử dụng lại những từ từng với tôi, bốn mắt cùng nhìn nhau: " Hạng Thiên, chớ tự mình uy hiếp tôi, tôi vì hai tiếng bạn bè bình thường mà gây với . Ở trong lòng , Nhiễm Du chưa bao giờ là người bạn bình thường."

      ". . . . . . . . . . . . Giỏi lắm!" tức giận đến gân xanh nổi cả mặt. biết là bị phơi bày tất cả nên tức giận, hay cho tôi quyết tuyệt tình mà tức giận, ra , tôi muốn như thế, nhưng vẫn dùng "Hồ đồ", " bậy" đến kích thích tôi, hại tôi cẩn thận mà kích động.

      Tôi thể làm gì khác ngoài thở dài: " buổi trưa yên bình, đều bị phá hư, đáng tiếc!"

      "Bệnh quá thành đức hạnh rồi à, còn có tâm tình để ngắm cảnh xuân sao?" Sau lưng bỗng nhiên có người chuyện, mặc dù thiếu ân cần, nhưng giọng cợt nhã làm thành đòn lợi hại.

      Tôi ngoái đầu nhìn lại, liếc nhìn Ninh Vũ "học trưởng, sao cậu lại tới đây?"

      "Xảo Dĩnh cậu bệnh bao tử, bảo tôi đến giúp tay, tìm chút thuốc đặc trị, tôi khắp hiệu thuốc rồi cũng tìm được thuốc đặc trị, nhưng cũng có đem đến vài phương thuốc Bắc, cậu có muốn uống ?"

      Tôi lắc đầu " uống."

      Ninh Vũ đến gần, dùng sức vuốt vuốt đầu của tôi, dùng vẻ mặt cười như cười mà . "Tôi cùng Xảo Dĩnh thương lượng rồi, uống liền rót, cậu chọn cái nào?"

      Tôi mếu máo: "Uống....uố...ng!"

      " , tôi lấy đây, hâm nóng lên là có thể uống."

      "Cám ơn!" Tôi nhe răng nhếch miệng mà .

      "Khỏi khách khí, về sau mỗi ngày đều có uống."

      Tôi thiếu chút nữa phát khóc, than thở đứng dậy, chào hỏi: "Xuống dưới lầu ngồi ."

      "Cậu uống thuốc." Ninh Vũ ngụ ý, liếc mắt nhìn Hạng Thiên : "Chúng ta lâu gặp, từ từ ôn lại chuyện cũ!"

      Ninh Vũ như người lớn có máu mủ của tôi, mặc dù biết tôi cùng Hạng Thiên gần đây như thế nào, nhưng chỉ với cái liếc mắt có thể nhìn ra, nếu Ninh Vũ "Ôn chuyện" là hiểu.

      Hạng Thiên để ý đến Ninh Vũ, lôi kéo tôi xuống dưới lầu.

      "Để cho ấy yên tĩnh, đừng tưởng rằng bây giờ là của cậu, vĩnh viễn là của cậu, ấy lựa chọn hay ở là quyền lợi của ấy." Ninh Vũ giọng mà ra.

      Hạng Thiên dùng sức bóp lấy cổ tay của tôi vô cùng đau đớn: "Cái gì là của tôi đến cuối cùng vẫn là của tôi, cần người khác đến đây nhắc nhở!"

      "Chúng ta xưng gọi em, phong độ của thiếu gia giàu có đâu mất rồi, ai là người mình, ai là người khác, trong lòng cậu phải hiểu chứ?" Đây là , có lẽ từ miệng Ninh Vũ ra lại giống như là khiêu khích.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 62


      Bước chân của Hạng Thiên ngừng lại chút, hiển nhiên là hiểu ý trong câu kia.

      "Tôi nhớ lầm là cũng có ngoại lệ đấy chứ?" Tôi giọng , mỗi lần hai người này gặp nhau là có tổn hại lớn, bất luận ngày lễ ngày tết, trời hô mưa gọi gió, bất kỳ bên ngoài có điều gì cũng chẳng tác động đến "Hăng hái" của bọn họ, tôi thấy sợ!

      Hạng Thiên hơi dừng lại, im lặng rồi khôi phục bước chân. Mới mở cửa ra, chỉ thấy Xảo Dĩnh bưng chén nước trắng bằng sứ tới. ta đưa mắt nhìn tôi, rồi sau đó chuyển cái khay đến trước mặt Hạng Thiên "Tam Thiếu, đây là thuốc của Bách Khả."

      Hạng Thiên cau mày: "Tôi mua thuốc giúp ấy."

      Lông mày Xảo Dĩnh chau lại: " tìm được chúng chứ? Đây là Ninh Vũ tự tìm mang đến, phải là thứ có thể mua được ở bất kỳ nhà thuốc đông y nào."

      "Dài dòng!" Hạng Thiên trừng mắt nhìn , tay đặt lên đầu vai tôi, siết chặt lấy, xuống lầu dưới. " Hạng Thiên, tôi. . . . . ."

      "Câm miệng!"

      "Tôi thể câm miệng!" Tôi tránh thoát khỏi kiềm kẹp của , nghiêm mặt : " trở về , khi nào cơ thể tôi tốt hơn, tôi trở về đó thu dọn đồ đạc."

      "Tôi có cho phép em !" cắn răng nghiến lợi, đáy mắt là lửa giận. "Cùng tôi về nhà! Bằng tôi liền động thủ!" cúi người tiến tới gần tai tôi.

      Tôi lui về sau vài bước, rất có ý thức bưng kín dạ dày, nhưng biết nguy hiểm nên : "Tôi cảnh cáo , đừng đấu đối kháng cùng tôi. Dạ dày chảy máu đền nổi đâu!"

      Hạng Thiên ngơ ngác tiến lùi đều khó, dứt khoát choàng cánh tay ra, đem tôi vây giữa lồng ngực và tay vịnh cầu thang.

      Tôi nhìn về phía Xảo Dĩnh như muốn cầu giúp đỡ, vừa lúc ấy Ninh Vũ kéo tay Xảo Dĩnh lại hỏi.

      "Tình huống như thế nào?" Ninh Vũ hỏi Xảo Dĩnh.

      Xảo Dĩnh trả lời: "Bách Khả muốn cùng Tam thiếu qua lại nữa, nhưng Tam Thiếu đồng ý."

      "Bảo vệ ở đâu?" Ninh Vũ lại hỏi.

      Xảo Dĩnh lại trả lời: "Đúng phải tìm người giúp đỡ Bách Khả."

      "Vậy còn mau gọi điện thoại cho an ninh đến đuổi người?" Ninh Vũ nhắc nhở.

      " rất đúng." Xảo Dĩnh đem khay giao cho Ninh Vũ, sờ điện thoại trong túi áo mình "Điện thoại di động tôi để ở dưới lầu."

      "Dùng của tôi." Ninh Vũ nghiêng người "Ở túi sau."

      Xảo Dĩnh vươn tay ra thăm dò, nhưng lặp tức thu tay lại: " thích hợp lắm"

      Ninh Vũ lơ đễnh: "Yên tâm, tôi kiện tội quấy rối tình dục đâu."

      Xảo Dĩnh bật cười, đưa ngón tay ngọc thon dài ra, sờ túi quần jean của Ninh Vũ.

      "Uy! cầm điện thoại rồi còn muốn chấm mút hả?" Ninh Vũ thấy chuyện lạ nên hỏi.

      Xảo Dĩnh lấy điện thoại di động ra, thoải mái tán dương: "Cái mông rất cao."

      Tôi thiếu chút nữa đem con ngươi trừng lớn, là Xảo Dĩnh sao? đoan trang và dịu dàng tên Xảo Dĩnh sao? Hay là thính giác của tôi có vấn đề? dám bỏ tay vào túi quần sau của con trai hả?

      " di động của có số của công ty." Xảo Dĩnh khổ sở .

      Ninh Vũ xem thường cười "Trực tiếp gọi --, tốc độ cũng rất mau."

      " rất đúng." Xảo Dĩnh cúi đầu, tiếp tục gọi điện thoại.

      Lông mày Hạng Thiên cũng nhíu lại, chỉ bình tĩnh liếc nhìn tôi: "Em hy vọng chúng ta đều bị công an bắt sao?"

      Tôi cắn môi, chần chờ "Xảo Dĩnh, đừng khoa trương như vậy chứ?"

      " phải cậu muốn cùng trở về sao?" Xảo Dĩnh ngước mắt nhìn tôi, mặc dù thần sắc của rất nghiêm chỉnh, nhưng đáy mắt giảo hoạt rất giống kẻ tội phạm.

      "Tôi. . . . . ." Tôi muốn cùng trở về, nhưng tôi cũng muốn để cho người khác xem vỡ kịch của chúng tôi? !

      " cần lo lắng vấn đề đó, về nhà cùng tớ , ở đến xuất giá cũng có vấn đề gì!" Ninh Vũ .

      " đừng làm ra bộ dáng đó, mọi người trong nhà họ Ngô có thể chấp nhận sao?" Xảo Dĩnh cong đôi môi đào lên "Bách Khả, nên ở nhà của tôi, là em của tôi, là cháu của bà nội tôi."

      "Nhưng tôi chính là người nhìn ấy lớn lên, nhà họ Ngô vốn là nhà của ấy!"

      "Các người là bạn học thời đại học, tại sao có thể nhìn ấy lớn lên?"

      "Từ mười tám tuổi đến hai mươi lăm tuổi? phải từ đến lớn sao?"

      Tôi ấm ức muốn đập đầu vào tường: "Bây giờ phải là thời điểm để thảo luận vấn đề đó”

      Hai người ngẩn ra, hai mắt nhìn nhau, tiếp theo là bật cười lớn..

      "Này, quay đầu đề lại?" Ninh Vũ hỏi Xảo Dĩnh.

      Xảo Dĩnh gật đầu "Trước hết tôi nên gọi điện thoại báo cảnh sát."

      Hạng Thiên liếc nhìn tôi, nhanh chậm mà : "Em muốn để cảnh sát mang sao?"

      Phải, muốn tôi trở về sao!

      Coi như tôi nghĩ ra, đám người này căn bản tin tôi muốn chia tay với Hạng Thiên, tất cả mọi người đều cho rằng tôi nổi nóng nên thế! Tôi càng ràng tất cả phải là nhất thời, càng muốn đem chuyện này làm thành trò cười. Vì vậy, tôi cắn răng cái, hạ quyết tâm, tôi lên tiếng! Dù sao báo cảnh sát cũng phải là tôi! Bị mang lên xe cảnh sát cũng phải do tôi làm! Tôi rất muốn mọi chuyện được giải quyết nhanh chóng?!

      Vài giây sau —–

      "Điện thoại thông." Xảo Dĩnh chần chờ xem ý tôi.

      "Bách Khả, cậu có theo cậu ấy trở về ?" Ninh Vũ nửa tin nửa ngờ nhìn tôi.

      "Bách Khả!" Hạng Thiên liếc nhìn tôi, mang ý cảnh cáo.

      Trong lúc này, tầm mắt của ba người đều nhìn tôi, tôi lạnh cả sống lưng.

      "Xảo Dĩnh, cúp điện thoại." Ninh Vũ " Tam Nhi, cậu . Đừng làm khó Bách Khả nữa."

      "Tôi có làm khó ấy!" Hạng Thiên tức giận , tựa hồ có chút bị thương "Tôi chỉ muốn đón ấy về nhà!"

      Ninh Vũ : " ấy muốn trở về cùng cậu, cậu nhìn thấy sao?"

      "Cậu câm miệng!" Hạng Thiên giận dữ mắng mỏ, cứ cầm chặt tay của tôi: "Về sau bỏ em ở nhà mình nữa, em muốn trở về sao?"

      Xảo Dĩnh tới trước mặt tôi, hòa nhã "Tôi muốn đuổi , chỉ là, trở về, ta cũng . về trước , nếu như dám khi dễ , tôi liền mang bà nội và hai của đến lý lẽ."

      "Đừng ai gì nữa." Tôi nhíu chặt chân mày nhìn theo Xão Dĩnh và Ninh Vũ, trong lòng rất áy náy. biết có phải là phương thức xử lý vấn đề của tôi đúng, hoặc mọi người quá nhớ thương chúng tôi, mỗi lần chúng tôi có mâu thuẫn mọi người đều thấy đó là chuyện thường tình. Tôi cùng Hạng Thiên đều là người lớn, coi như nhất trong nhà, cũng còn lý do gì khiến mọi người quan tâm thêm.

      "Tôi trở về." Tôi phủi tay Hạng Thiên ra, lẳng lặng xuống cầu thang, khỏi nhà Xảo Dĩnh.

      Đường về nhà, tôi buồn bực ngồi trong buồng xe, khí an tĩnh lại quỷ dị —

      " xin lỗi." Biết nhau hơn ba năm, hơn ngàn ngày đêm, nhưng đây lại là lần đầu tiên tôi nghe được những lời này từ miệng của Hạng Thiên. Tôi kinh ngạc, thậm chí cho khí quái dị vì từ ‘xin lỗi’ kia mà bị tiêu tan .

      " nên giận dỗi vì em trách đêm nào cũng về nhà, đến cả chuyện em bị bệnh cũng biết." trầm giọng bổ sung.

      thể thừa nhận, tôi có chút cảm giác mất mác vì những lời đó, tôi cho là. . . . . . Thôi, ra chuyện đó rất bình thường. luôn luôn nghĩ rằng chuyện mình và Nhiễm Du là chuyện , như thể những thứ kia chỉ là lẽ thường tình, lời xin lỗi là có thể giải quyết xong? Huống chi, giữa chúng tôi phải là chỉ cần câu " xin lỗi" và câu " sao" là có thể giải quyết.

      Tôi nên thu lại chút cõi lòng mong đợi của mình, tôi muốn chờ đợi kẻ mà bất chấp tất cả để đến với người tình cũ. Cần gì quan tâm tại sao say sorry?! sai, tôi quan tâm! Bách Khả quan tâm!

      "Bách Khả?" nghiêng đầu nhìn tôi.

      "A, sao." Tôi hoàn hồn đáp.

      " sao’ sao?" chần chờ .

      " sao, đừng để ý loại chuyện này."

      "Cái này phải là việc !" đột nhiên giận dội, nóng nảy, vỗ tay xuống tay lái: "Đáng chết, em để ý."

      "Tôi để ý." Tôi hiểu vì sao tức giận, những điều tôi sai, thế tức giận vì cái gì?

      "Thôi." vẫn lắc đầu, sau đó chuyên tâm lái xe, có mở miệng.

      Tôi khẽ thở dài, mệt mỏi làm ổ cái ghế phụ, ngăn cách – dường như chúng tôi luôn thiếu thứ gì đó, tôi từng cố gắng bỏ qua tất cả, nhưng đảo mắt cái qua hai năm, nó có biến mất, cũng bởi vì Nhiễm Du trở về mà thay đổi càng lớn, có lẽ, nó càng lúc càng lớn.

      Tôi nên khống chế tâm tình của mình, thể vì tình mà bỏ mặc mình. có tình chỉ biết khổ sở, cũng xem mình!

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 63


      Đêm đó, tôi nhận được điện thoại của Xảo Dĩnh, ấy với tôi: "Cho ta cơ hội, cũng cho mình cơ hội, tôi vẫn lại với những lời cũ, người định duyên khó thoát!"

      Tôi cười cười: "Có lẽ của chúng tôi thoát ra khỏi đời nhau thời gian tương đối dài."

      Xảo Dĩnh than thở: "Đừng có mà thiếu tự tin như thế, trong ký ức của tôi Bách Khả phải là người như thế."

      "Người thay đổi! Bây giờ tôi thể gọi là tự tin, mà là tự ti, phần tự ti này là do tạo nên." Vì phần tình cảm thuần túy này, tôi bỏ qua kiêu ngạo của Bách Khả. Trước kia, tôi cảm thấy nó rất giá trị, tại, tôi đưa ra bình luận.

      Xảo Dĩnh vừa lâu, Ninh Vũ phát lại lên tiếng: chớ tìm uất ức, tớ hi vọng những của nhà họ Ngô đều tìm được hạnh phúc!

      Chỉ mấy chữ ngắn gọn, lại ấm lòng người. Tôi cầm điện thoại di động cười, nhưng trong hốc mắt lại có chất lỏng mang theo vị bồi hồi.

      Hạng Thiên chợt lấy điện thoại di động của tôi, rồi : "Uống thuốc."

      Tôi nhìn chén thuốc đen đặc trong tay , theo bản năng muốn tránh, nhưng cho tôi cơ hội chạy, còn noi theo Ninh Vũ mà : " uống liền rót, chính em chọn."

      Tôi bưng lên chén sứ , lệ tràn đầy vành mắt, là khó ngửi, uống vào trong, mùi cay nồng đậm khiến tôi thiếu chút nữa cắn luôn chén thuốc.

      "Uống nhanh!" hề đồng tình mà còn thúc giục.

      Tôi nắm lấy lỗ mũi, hạ quyết tâm, vừa nhắm mắt, ừng ực ừng ực rót thuốc xuống cổ họng.

      " ra cũng cần phải chịu đựng loại chật vật này, mặc dù thuốc bắc có thể trị bệnh nhưng cần kiên trì, tôi kiên trì được." Tôi khổ não mà .

      mắt điếc tai ngơ, kín đáo đưa cho tôi khối kẹo , câu cầm lên chén thuốc đến phòng bếp.

      Trong nháy mắt đó tôi biết gì, vạch giấy gói kẹo ra, nhét vào trong miệng, cay đắng bị vị ngọt xua đuổi, đầu lưỡi rốt cuộc được cứu. Nhưng cục đường trong miệng tôi mới tan ra nửa, lại bưng chén thuốc trở lại, khí nóng mờ mịt khiến mũi tôi gay gay.

      Tôi kinh hãi: " cần uống nhiều như vậy chứ?"

      nhàn nhạt đáp: "Cái này là điều chỉnh giấc ngủ, về sau cho uống thuốc ngủ nữa."

      Tôi liền giật mình, trong lòng suy nghĩ, thuốc ngủ tôi để ở chỗ rất kín nhé, hơn nữa, rất ít dùng ngăn kéo đó, chẳng lẽ, mấy ngày tôi ở đây, lục đồ tôi?!

      "Uống nhanh!" Giống nhau thúc giục, giống như ra lệnh cho tôi.

      Tôi khoát tay : "Thuốc bắc thể uống chung, rất nhiều thảo dược trung hòa sau biến thành độc dược ."

      " hỏi thầy thuốc, ông ta thành vấn đề."

      Tôi lại nước mắt tràn mi, đều do Xảo Dĩnh, lấy chuyện uống thuốc ra kích thích ? Cần phải dùng thuốc bắc, chắc là do dụng tâm làm, tôi lại xui xẻo!

      "Ong ong —" tiếng ong kêu lên, điện thoại di động của chậm rãi rung. màn hình là tên và số điện thoại của Nhiễm Du.

      Tôi nâng chén thuốc lên, cố gắng : "Em vào trong uống thuốc"

      "Trở lại, uống hết đừng !" tay níu lấy cổ áo của tôi, tay cầm lấy điện thoại.

      Thân thể của tôi trong tư thế xoay người rời , giờ phút này là đưa lưng về phía , thấy được thái độ của , cũng biết vẻ mặt mình ra sao.

      "Trở về rồi sao?" giọng mềm mại gọi vào tai tôi.

      "Trở lại, uống thuốc ở đây." Hạng Thiên đáp.

      Tôi cầm chặt chén thuốc, trong lòng cảm thấy buồn cười. Đây coi là cái gì? cho tôi biết lòng thanh tỉnh sao? Hay muốn tỏ ra quân tử trước mặt tôi?

      "Bị bệnh sao?" Nhiễm Du ân cần hỏi, chút cũng giống mèo khóc chuột, đây phải là cho có, giọng của ta quả rất chân thành, tôi thậm chí còn có cảm giác, đây phải là ngày nào cũng cố tình kéo Hạng Thiên ra ngoài.

      "Bệnh cũ." Hạng Thiên trả lời.

      Nhiễm Du : "Vậy chăm sóc ấy , thuận tiện thay em lời xin lỗi với ấy luôn, gần đây luôn là làm phiền hai người, làm cho các người mâu thuẫn, rất xin lỗi."

      Tôi bật cười, , còn có thể giả nhân giả nghĩa hơn nữa ?! người tôi nổi cả da gà vì lời kia!

      Hạng Thiên : " ấy phải là người hiểu chuyện!"

      Tôi lại cười, chàng trai, có thể chuyện mà suy nghĩ như thế sao? Chẳng phải các người làm tổn hại tới tôi sao! Còn nữa, nếu như có thể hãy lấy móng vuốt sói của ra! Bởi vì, nó " cẩn thận" nắm cổ tôi khiến da thịt tôi có chút đau.

      Nhiễm Du : "Đừng như vậy, em là người đúng từ trước, có suy tính đến tình huống của tại, bằng ngày mai cùng nhau ăn cơm , em muốn giải thích mọi chuyện."

      Tôi lại cười, đúng, tôi chỉ có thể cười nhạo mà thôi. ra là ta còn có thể giả nhân giả nghĩa hơn nữa!

      Hạng Thiên : "Chỉ chút ít hiểu lầm, cần làm cho em phiền phức như vậy."

      Nhiễm Du : "Chỉ có phụ nữ mới hiểu phụ nữ, vẫn nên nghe lời em, thôi tối mai , họp xong, chúng ta cùng đón ấy, ai nha, được được, vậy đón ấy, em ở phòng ăn chờ hai người."

      Tôi bỗng dưng càng cảm thấy nực cười hơn, được, thể cười, mặt chua.

      Hạng Thiên hỏi: "Em ?"

      Tôi cắn chén sứ, nỗ lực khắc chế khóe miệng của mình

      "Bách Khả, chúng ta chuyện chút!"

      "À?" Tôi chợt hiểu nên hoàn hồn, quay đầu lại nhìn "Câu nào là trả lời ?"

      Hạng Thiên nhắm mắt tức giận, mở mắt thuật lại: "Nhiễm Du mời chúng ta ăn cơm, em có muốn hay ?"

      " nghe các người chuyện?" Tôi bật thốt lên khi thấy mặt của Hạng Thiên là tầng băng đỏ, tôi ngượng ngùng cười : " giỡn, ý của em là, em muốn đổi khí."

      Tầm mắt của Hạng Thiên phủ thêm tầng tức giận dày hai centimet, tức giận trợn trừng mắt nhìn tôi, sao đó lại trả lời với Nhiễm Du "Được, nghe theo sắp xếp của em!"

      Nhiễm Du hỏi: " ấy chuyện được sao? Hay ăn gì đó?"

      Tôi nhẫn nhịn ngừng cười ra tiếng, Hạng Thiên vỗ vào đầu tôi cảnh cáo, rồi lại trả lời với Nhiễm Du "Ngày mai rồi hãy ." Sau đó liền cúp điện thoại.

      "Có thể chút, vì sao cười ?" mặt trầm hỏi tôi.

      Tôi bị chụp mấy sợi tóc, nên cười đùa : " , em cũng chẳng thấy chỗ nào buồn cười cả."

      "Vậy em cười cái gì?" Trán của ta nhịn được mà nhíu lại.

      "Đừng tức giận, đừng tức giận, em cười là được." Tôi đem chén thuốc uống xong bỏ lại phòng bếp.

      Rửa chén dĩa xong lại xoay người về phòng ngủ

      Hạng Thiên ngồi bên giường, bình tĩnh liếc nhìn tôi đẩy cửa vào, giống như chuẩn bị tâm lý để đón quân địch.

      Tôi sững sờ nhìn xuống dưới, rồi chạy thẳng tới phòng tắm, đánh răng và sửa sang lại thỏa đáng rồi mới ra khỏi phòng tắm, vẫn ngồi tư thế đó, vẫn đổi chỗ, tựa hồ cả ngón tay cũng lay động.

      Tôi vén chăn lên bò lên giường, ánh mắt của dõi theo mỗi bước chân của tôi.

      Tôi hồ nghi " ngủ sao?"

      "Làm sao em lại như thế?" bối rối.

      " phải ghét ồn ào sao?" Tôi hỏi lại.

      vẫn còn trong mộng, ngồi yên lúc lâu, mới vén chăn lên nằm xuống.

      "Bách Khả." chần chờ gọi tên tôi.

      Tôi mở mắt, liếc nhìn , đáy mắt nồng đậm chuyện gì đó.

      "Về sau đừng náo loạn như thế nữa được ?" vươn tay ra thăm dò gương mặt của tôi.

      Tôi khống chế để mình lùi về phía sau: " làm khó nữa, ngủ !"

      Tôi muốn lao tâm, hao tổn tinh thần khi chuyện cùng , huống chi, tôi càng đuổi , càng . chừng lại làm hai người cãi vả, đến lúc đó biến tôi thành "kẻ gây chuyện", phí sức được cám ơn, cần gì phải làm chứ?!

      "Ông ông ông —-" tắt đèn chưa được giờ, thanh điện thoại chợt vang lên.

      Người đàn ông bên cạnh lập tức ấn phím im lặng, tựa hồ sợ tiếng chuông điện thoại khiến tôi thức giấc.

      "Cái gì?" Đêm yên tĩnh, thanh của hơi lớn, đột ngột chút, hề báo động trước chuyện gì cả.

      Tôi bị giọng của làm cho rung sợ, có bận tâm đến chuyện tôi có tỉnh hay , vừa an ủi người ở đầu dây bên kia điện thoại, vừa luống cuống tay thay quần áo.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 64


      Tôi yên tĩnh nằm trong chăn, nghe cúp điện thoại, nghe mặc quần áo, nghe tiếng bước chân của càng lúc càng xa

      Tối nay, có chuyện gì tôi cãi!

      Tôi cúi đầu nằm trong chăn, yên lặng dặn dò mình: có gì, tôi quan tâm!

      "Bách Khả!" Người đàn ông vừa rời liền quay lại, kéo tôi từ trong chăn ra ngoài. có thể nhìn thấy , tôi lại thể; trong bóng tối, tôi nhìn mặt của , chỉ biết là rất nóng nảy.

      "Có chuyện gì sao?" Tôi hỏi.

      "Nhiễm Du xảy ra tai nạn xe cộ!"

      "Nghiêm trọng sao?" Tôi lẳng lặng hỏi, có lẽ là ghen tỵ làm tôi trở nên độc ác, nghe như vậy, tôi liền cảm nhận đây là cái cớ khiến cho thể .

      "Trong điện thoại chưa ràng, theo xem lát."

      Tôi sững sờ, lắc đầu " mình ."

      "Chớ trì hoãn nữa, nhanh mặc quần áo vào ." bật đèn sáng, ánh sáng đột ngột chiếu vào đôi mắt bi thương của tôi, biểu tình nóng nảy còn chói sáng hơn đèn.

      Tôi hiểu, tại sao muốn tôi cùng? Là bởi vì tôi mới vừa “náo loạn”, sợ tôi tiếp tục gây chuyện nữa hay sao? Nhưng vô luận tôi hiểu như thế nào, có nguyện ý , đều ném tôi ra cửa.

      Hai bên đường trống trải, đèn đường nhanh chóng lui về phía sau, mặt đồng hồ chỉ tốc độ nhanh chóng tăng vọt, 100-110-120-140. . . . . . Xe chạy nhanh khiến tôi thể nắm dây an toàn.

      " Hạng Thiên, chạy chậm chút được sao?"

      ngậm miệng , nhưng cây kim chỉ tốc độ chậm rãi dời xuống, cuối cùng dừng ở giữa 120-130.

      Đường càng chạy càng quen, khi xe ngừng lại, tôi kinh ngạc phát , đây là bệnh viện tôi công tác.

      Hạng Thiên lôi kéo tôi vội vã vọt vào phòng cứu cấp, đứng trước phòng đợi, vội hỏi người trực ban: "Nhiễm Du, người bị tai nạn xe cộ ở đâu?"

      Cảnh Đình vốn muốn chào hỏi tôi trước, lại bị Hạng Thiên hỏi dồn dập khiến cậu ta bị trì hoãn, chỉ liếc tôi cái, liền vội vàng lật lịch ghi chép.

      " làm thủ tục nằm viện, ở phòng 603 khu D." Cảnh Đình trả lời.

      "Dẫn tôi ." Hạng Thiên .

      Cảnh Đình áy náy : "Xin ngài chờ chút, tôi trực, tôi bảo đồng nghiệp dẫn ngài ." chuyện, lập tức cầm ống nghe.

      "Nhanh lên chút!" Hạng Thiên kiên nhẫn cất cao điệu.

      Cảnh Đình bị hối thúc làm cho run sợ, đầu óc rối loạn, chỉ là chỉ mình Cảnh Đình ở đây. Tôi công tác ở chỗ này khá lâu, hơn nữa, chính tôi phụ trách khu nội trú. phải là biết, đây là do quan tâm nên rối loạn hay sao?

      "Đình Đình, cậu bận việc cứ làm , tôi dẫn ấy ." Tôi .

      Đình Đình bừng tỉnh hiểu ra, tiếp theo cảm kích khôn cùng gật đầu "Tiểu thư Nhiễm có đáng ngại, chỉ vì thận trọng nên ở lại bệnh viên quan sát vài ngày."

      Hạng Thiên nóng nảy bị câu của Cảnh Đình khiến cho bình tâm hơn phân nửa, đồng thời cũng chú ý tới vẻ mặt của cậu ta, trong tròng mắt đen thoáng qua tia ranh mãnh.

      Tôi công tác bệnh viện này khá lâu, lộ trình từ phòng cấp cứu đến khu nội trú chỉ chừng mười phút, Hạng Thiên cao hơn tôi, chân dài hơn tôi, tâm tình gấp hơn tôi, tự nhiên mau hơn tôi. biết có phải quá nhanh hay , mà vừa chạy đến phòng bệnh của Nhiễm Du thở hồng hộc, ngay tiếp theo là dạ dày tôi có chút thoải mái.

      "Tiểu thư Bách, cũng tới rồi." Nhiễm Du có chút kinh ngạc, trán quấn băng gạc màu trắng, chỉ là, miếng băng gạc kia chẳng hao tổn vẻ đẹp của ta, ngược lại, có cảm giác như Tây Thi bị bệnh vậy.

      Thân thể khác thường làm tôi thể giả nhân giả nghĩa, nhưng chẳng ra những lời quan tâm, chỉ đành phải khẽ gật đầu, tỏ vẻ đáp lại.

      Đáy mắt Nhiễm Du thoáng kinh ngạc, nó chỉ chợt lóe lên rồi liền tắt , tiếp theo, bừng lên vẻ áy náy : "Thực xin lỗi, mới quấy rầy các người, lại xảy ra chuyện này. Tôi sợ ba mẹ lo lắng, dám cho bọn họ biết. Tiểu thư Bách trách tôi chứ?"

      "Rất khó , ai cũng muốn cuộc sống của mình bị quấy rầy đúng ?" Tôi nhàn nhạt làm sắc mặt của Nhiễm Du và Hạng Thiên đồng loạt biến đổi, tôi mỉm cười "Chỉ đùa chút mà thôi, tiểu thư Nhiễm tưởng chứ?"

      "Dĩ nhiên. . . . . . Dĩ nhiên ." Nhiễm Du xinh đẹp, vô luận là khẩn trương, thấp thỏm, áy náy, từng vẻ mặt của ta đều sinh động.

      "Tiểu thư Nhiễm sao lại gặp cố đáng tiếc thế?" Tôi hỏi, cần soi gương, tôi cũng có thể đoán được mặt mình là vẻ đùa cợt, haizzz. . . . . . tôi trở nên tà ác rồi.

      "Khi qua ngã tư tôi gặp con chó mực, vì né tránh nó, đụng vào rào chắn ven đường." Nhiễm Du khéo léo đáp lại, đáy mắt của ác nữ hẹp hòi vẫn là tia điềm đạm và đáng .

      Tôi căng lớn mắt, dùng giọng chân thành có chút ngây thơ : " ra , cứ lái xe tới là được, nó tố cáo ."

      "Bách Khả!" mi tâm Hạng Thiên nhíu lại rồi quát lớn, lời ngầm là: cho phép em những lời như thế!

      "Hạng Thiên, đừng trách tiểu thư Bách, là em nên làm phiền hai người." Đối đáp hài hước lại tới.

      Tiếc nuối chính là tôi có tâm tình nghe bọn họ xướng họa.

      "Diễn tệ, vào giới văn nghệ phát triển thôi." Tôi tặng cho hai người nụ cười hoàn mỹ, cố nén khó chịu trong người, ưỡn ngực thẳng lưng thối lui ra khỏi phòng bệnh.

      Tôi lạnh lùng, tôi thừa nhận! Nhiễm Du giả nhân giả nghĩa, ta chết cũng thừa nhận. Hạng Thiên phải ngu ngốc, nếu như Nhiễm Du phải người cũ của , nhất định có thể nhìn ra chút đầu mối, nhưng quan hệ của và Nhiễm Du phải người xa lạ, cho nên, nhìn ra được

      Ra khỏi phòng bệnh, tôi đau đến chẳng đứng nỗi, liền tìm bác sĩ trực ban, Lưu Huyến kinh ngạc hỏi: "Bách Khả, đến đây trực hay khám bệnh hả?"

      Bởi vì bệnh bao tử là bệnh khó trị, tôi xin phép nghỉ mấy ngày, có rất nhiều công việc của tôi còn tồn lại, bác sĩ kia biết cũng là chuyện bình thường

      "Đến thăm bệnh nhân." Tôi nở ra nụ cười.

      Lưu Huyến khẽ nhíu lông mày: "Thế nào vừa ra khỏi phòng bệnh, đầu toàn mồ hôi lạnh?"

      " sao?" Tôi vỗ trán, lúc này mới phát ra, trán là mảng ẩm ướt, đây là do cái dạ dày đáng chết chảy máu gây nên, cũng qua tuần rồi mà nó cũng chịu buông tha thôi.

      " ở đây chờ tôi, tôi thăm người bệnh chút ra giúp ." Lưu Huyến dìu tôi đến ghế ngồi hành lang, xoay người vào phòng bệnh của Nhiễm Du .

      Dạ dày tôi đau đớn mà co rút, thân thể co rúc ở trong ghế, vài giây sau, dạ dày lật khuấy co quắp liên hồi, trán tôi là tầng mồ hôi và nước mắt ngưng tụ tạo thành những viên chân trâu, giờ phút này tôi chẳng còn năng lực để đứng thẳng. ra , vô luận là loét dạ dày, dạ dày co rút, còn là dạ dày ra máu, chỉ cần là cấp tính, đau đớn cũng tới rất nhanh, có lúc, chỉ vui vẻ nhiều hơn chút, tiếp theo sau, đau đến ngã ngay xuống đất. Hơn nữa, bệnh này còn liên quan rất nhiều đến tâm tình.

      "Bách Khả, làm sao thế?" Lưu Huyến tới bên cạnh, chuyện đem ống nghe đặt lên ngực tôi như muốn kiểm tra nhịp tim của tôi.

      Lại sóng quặn đau truyền đến, tôi cắn chặt môi dưới, chịu đựng ít trận co rút mới : "Mượn xe lăn ."

      "Xe lăn ở dưới phòng kho, còn phải ghi danh, quá phiền toái!" đem bệnh lịch nhét vào lòng tôi, cõng tôi lên khiến tôi hoảng sợ mà thét lớn.

      "Bao tử đau còn có đau bụng?" Lưu Huyến vừa vừa hỏi.

      "Dạ dày, đường glu- 300cc thêm việc viêm nhiễm ." Đều là nhân viên y tế, chuyện nên quá phí sức, hơn nữa, tôi cũng còn hơi sức quá nhiều.

      lâu lắm, tôi bị đưa đến phòng cấp cứu, Lưu Huyến nhờ người nhân viên trực ban chạy lấy thuốc uống, ghim kim, vô nước biển.



      ----

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 65



      Thuốc nhanh chóng có tác dụng, dạ dày đau đớn giảm bớt, tôi khẽ thở dài, vốn định cám ơn, nghiêng đầu vừa nhìn đến chai thuốc giảm đau khay, lời ra đến khóe miệng biến thành: "Hai người các người là tên phá của, dám lấy thuốc nhập khẩu hả?"

      Hai người đồng thời bật cười, Lưu Huyến : "Đương nhiên là thế, vì nó cho hiệu quả nhanh hơn."

      "Giấy tính tiền đâu?" Theo tác phong của tôi, nổi giận cũng trừng với hai người. Tuy , tôi rất cảm kích trợ giúp của bọn họ, nhưng thuốc giảm đau nhập khẩu đắt gấp mười lăm lần thuốc thông thường, dạ dày tôi hết đau, nhưng lòng tôi đau hơn.

      "Là sai lầm của tôi, tôi trả tiền thuốc cho , chỉ cần trả tiền vô nước biển thôi." Lưu Huyến cười .

      "Tôi vừa chơi thôi, làm sao có thể để các người trả tiền thuốc?" Mặc dù tôi cũng thầm nghĩ như thế!

      Lưu Vân Nham biết nên khóc hay cười bưng khay thuốc lên : "Tôi đem cái này , để tránh cho bệnh nhân chịu kích thích.

      Lưu Huyến, trông ấy lát, tôi qua phòng trực chào hỏi chút, lập tức tới đây thay ."

      " cần, tự tôi ở đây là được, các người cứ làm việc ." Tôi .

      Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau cười tiếng, ăn ý mười phần : "Chúng tôi muốn trộm lười!"

      " hỗ là đôi." Lời tôi vừa ra khỏi miệng, hai người cười lớn.

      Mặc dù Vân Nham rất đỉnh đạc, nhưng cuối cùng cũng chỉ là , vì vậy, nên chạy trước. Lưu Huyến ngồi ở bên cạnh, vui vẻ : "Tôi cảm thấy chỗ này làm chỗ che giấu rất tốt, tất cả mọi người biết chúng tôi quen nhau, vì sao lại phát ?"

      " phải nghe mà nhìn ra. Phụ nữ rất nhạy cảm về phương diện này." Tôi mệt mỏi cười cười, ánh mắt nhìn lên màn ảnh lớn. Giờ phút này cũng qua nửa đêm rồi, trong phòng bệnh chỉ có hai người, màn ảnh Tivi, Lưu Nhược mặc bộ váy xinh đẹp, mặt chẳng hề có bất cứ cảm xúc nào, ta hát: "Em bỏ ra nhiều năm thanh xuân của mình cho , đổi lấy câu cám ơn vì em hoàn thành trách nhiệm, hoàn thành cuộc vui đầy mạo hiểm, trở thành biển trời lam biết. . . . . ."

      "Bài hát này tên là gì?" Tôi hỏi Lưu Huyến.

      "Hoàn Thành." Lưu Huyến : "Dễ nghe sao?"

      "Giai điệu tệ, lời ca rất đẹp, nội dung rất khéo." Có mấy người vĩ đại như thế, có thể uất ức để hoàn thành việc gì đó?! Cho dù hoàn thành xong, tổn thương kéo đến, nó nào có bỏ qua cho ai.

      Lưu Huyến nâng tay phải của tôi lên rồi : "Cùng chung chí hướng, lần đầu tiên tôi nghe bài hát này cũng có cảm xúc vậy, chữ đều kém, thắm thiết , nếu chỉ cái ôm?"

      Tôi rút tay về : "Chớ, cậu mới ôm Vân Nham xong tính quay qua ôm tôi sao, tại tôi lại cùng chung chí hướng, đừng cậu nghĩ mình đơn nhé?"

      Lưu Huyến đưa đôi mắt tuấn cong thành hình bán nguyệt: "Vân Nham dễ giận như vậy."

      Tôi nghe tiếp những lời hát của Lưu Nhược , có chút yên lòng: "Cho tất cả, ngàn vạn đừng có suy nghĩ này, thế giới này, động vật hẹp hòi nhất là phụ nữ, ghen tỵ có thể giết chết người."

      Lưu Huyến mỉm cười: "Quá khoa trương ?"

      "Cái này khoa trương đâu, nhanh tìm Vân Nham , lười biếng nhất định phải ở lại cùng tôi, tìm chỗ người cùng ngắm trăng với mỹ nữ ?" Tôi cười đuổi người.

      " được, Vân Nham muốn tôi ở lại trông . . . . . ." lời Lưu Huyến chưa hết, tôi lại thấy đồng nghiệp khác vội vã vào: "Bác sĩ Lưu, có bệnh nhân bị vết thương nhiễm trùng, nóng sốt, kiểm tra xem."

      "Xem ra có cách nào ngắm hoa tâm tình được rồi." Lưu Huyến vừa chuyện ra cửa, đến cửa chợt nhớ tới cái gì đó, ngoái đầu nhìn lại hỏi tôi: "Có muốn tôi thông báo tiếng cho người bạn cùng ?"

      " cần, ta có người quan trọng hơn cần phải chăm sóc."

      Lưu Huyến nghi ngờ dừng chút, cười : "Lúc nào về nhà tôi tiếng, tôi giúp gọi taxi."

      "Cám ơn." Tôi liền cảm thấy trong cuộc sống này chỉ có tình ? Đồng nghiệp, bạn bè, người nhà, đều quan trọng như nhau. Tình có, tìm thêm là có, tôi lạc quan!

      Trong phòng bệnh chỉ còn lại mình tôi, có ai chuyện bên tai, tiếng hát của Lưu Nhược càng thêm trôi trãi.

      Tôi mệt mỏi lắc đầu vài cái, lắng nghe giọng nữ ưu nhã cất lời oán than.

      "Em nghĩ kia thực thích hợp hơn em, em đủ dịu dàng, ưu nhã thành thục và hiểu chuyện, nếu như em lùi lại ở vị trí bạn tốt, cũng bị khó quyết định như vậy nữa, rất thích rất , cho nên nguyện ý, cam lòng lại để cho bay đến nơi hạnh phúc hơn, rất thích rất , chỉ có thể cho đến với tình , em mới an tâm. . . . . ."

      " ngốc." Hồn nhiên lên tiếng, tôi đem ý tưởng từ đáy lòng mình ra, từ vĩ đại trong lời hát nó tụt dần xuống trong lòng tôi.

      "Cạch" tiếng vang mà dồn dập cắt đứt lời hát thê lương.

      Giương mắt nhìn lên, cửa phòng bệnh được mở ra, người đàn ông với gương mặt đầy lo lắng sải bước vào.

      " dẫn em đến đây, rất đúng lúc nha?" Tôi rưng rưng mà cười, giọng bởi vì cơ thể suy yếu mà càng như mây khói, để cho tôi có gan, những lời này giống như từ cổ họng tôi ra mà tựa như lời của mây gió.

      " chỉ muốn bỏ em ở nhà mình." Hạng Thiên nhìn tôi, từ từ đứng ở cạnh tôi, nắm lấy đôi tay lạnh lẽo của tôi : "Tại sao những lời đó?"

      " hỏi những lời ở phòng bệnh sao?" Tôi duy trì nụ cười nhàn nhạt: "Em là vì mình mà , vì muốn chọc giận bất luận kẻ nào. thích nghe, có thể nghe. ấy thích nghe, cũng có thể nghe. Nếu như mà em là hai người, em nhường cái lời cay nghiệt đó, ghê tởm đó bảo kia cút xa chút, tốt nhất vĩnh viễn trở về. ra , trong lòng các người đều là muốn như vậy. . . . . ."

      " có!" mạnh mẽ cắt đứt, đáy mắt có giận còn có chút vẻ thể làm gì "Em là trách nhiệm của , thể đẩy ."

      Mặc dù, từ trước đến nay Xảo Dĩnh tôi, tôi phải trách nhiệm của , mà tôi ngầm thừa nhận, lời kia của làm tôi đau đớn. ra là, vẫn luôn nghĩ như thế, thê lương, buồn cười.

      " , đưa ý thức trách nhiệm của mình cho người khác ." Tôi lẳng lặng , ra , tôi muốn để biến , càng xa càng tốt, đáng tiếc, tôi còn hơi sức, cổ họng tựa như bị người ta giữ lại, phát ra được tiếng nào.

      có chút ảo não, cũng biết là chuyện đó khiến tôi buồn, mà còn là lỡ lời: " phải có ý này!"

      Tôi nhắm mắt lại, nhìn nữa. Tôi vĩ đại như người con trong lời hát kia, nhưng tôi có thể tự bỏ qua tình cảm của mình được.

      "Nhìn !" cầm cổ của tôi, dán vào trán của tôi: "Em phải chỉ là trách nhiệm của , gặp em ngã bệnh, đau lòng, gặp em cười, vui vẻ, gặp em khóc, bận tâm."

      "Đúng vậy, chúng ta cùng nhau sống cuộc sống lâu dài, trừ phi là động vật máu lạnh, nếu , làm sao lại để ý tới em? Chỉ là, có tình quá nhiều, em lại chẳng độ lượng như thế, cũng muốn độ lượng." Tôi muốn dừng khóc lại, nghĩ bình tĩnh chút, nhưng vừa ra đến miệng lại bể tan tành.

      Tôi vẫn tự với mình, tôi quan tâm, nhưng căn bản tôi làm được!

      " , sau này còn nữa." , nghe giống như hứa hẹn "Đừng khóc, chúng ta về nhà ."

      "Em tin !" Tôi kích động đẩy ra, cẩn thận khẽ động đến ống truyền dịch, máu lập tức trào ra khỏi băng dính, giống như đóa hoa màu đỏ.

      Hạng Thiên đứng dậy nhổ hết kim tiêm, cầm mặt của tôi, tựa hồ muốn cái gì, mà cảm xúc của tôi có chút mất khống chế, nâng tâm kháng cự, giãy giụa thoát khỏi cổ . Móng tay trong suốt, lướt qua da, để lại từng dòng máu da.

      bỏ qua lời , nghiêng người liền hôn lên đôi môi run rẫy của tôi, môi lưỡi cực kỳ dịu dàng, dốc hết tất cả tình .

      Tôi dần dần yên tĩnh lại, nước mắt lại chẳng thể khống chế, tôi dường như chưa từng mất khống chế như thế, từ sau khi ba tôi qua đời, tôi liền có khóc lớn hay náo loạn nữa, nhưng giờ phút này tôi lại khóc như đứa bé.

      Phần cảm tình này cho tôi cảm giác mình rất yếu đuối, rất uất ức, khiến Bách Khả dường như còn là Bách Khả nữa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :