1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô nàng giả nai của tổng giám đốc sói - Ni Nam Đê Ngữ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 56

      Dùng câu hoa mỹ mà : thời gian tựa như nước chảy trong lòng bàn tay, bất luận là nắm chặt hay buông lỏng, nó cũng từ trong tay thoát .

      Bất tri bất giác, tôi tốt nghiệp, bất tri bất giác, tôi 25 tuổi, nhưng hơn bốn trăm ngày này, xảy ra rất nhiều việc, thí dụ như, Xảo Dĩnh rốt cuộc tốt nghiệp ngành thiết kế mà từng tha thiết ước mơ, sau khi học xong về nước mở văn phòng làm việc, mới đầu còn dựa vào thế lực và mối quan hệ của gia để nhận đơn đặt hàng, sau đó, cánh chim ngày càng đầy đặn, ngày càng cứng cáp, có thể thoát khỏi gia mình xông xáo nơi thương trường rồi.

      Tôi sớm tới bệnh viện tư nhân làm y tá. So sánh với Xảo Dĩnh, cuộc sống của tôi lo lắng và an nhàn hơn ấy.

      Chỉ có điều, kể từ sau khi tôi tốt nghiệp, bà nội lại bắt đầu thúc giục tôi và Tam Nhi đính hôn. Mà tôi và Tam Nhi thái độ vẫn như cũ - qua loa, qua loa, lại qua loa!

      Bà nội thấy hai đứa tôi cứng đầu, cuối cùng cũng buông tha cho chúng tôi, nhưgn lại bắt đầu đánh chủ ý vào Nhị Nhi và Xảo Dĩnh!

      Xảo Dĩnh giống như tôi, ít nhiều gì cũng có chút sợ Nhị Nhi. Loại sợ này cũng có thể xưng là kính sợ!

      Sở dĩ chúng tôi nảy sinh loại tâm tính này, xuất xứ đầu tiên có lẽ vì là huynh trưởng của chúng tôi. Tiếp theo nữa là, người huynh trưởng này rất hòa hợp!

      Đừng thấy luôn cười híp mắt mà lầm, khi đụng chuyện hề nương tay! Hơn nữa, chúng tôi nghi ngờ có công phu, có thể giết người trong vô hình, chỉnh người trong vô ảnh. Người đàn ông như vậy tựa như bụi hoa nở rộ, nhìn vui tai vui mắt, nhưng từ đầu đến chân đều là độc!

      Tuy nhiên, bà nội lại thấy như vậy, bà xem Nhị Nhi như là kim đồng, còn Xảo Dĩnh là ngọc nữ, ở trong mắt lão nhân gia, hai người là tuyệt phối. Tiếc nuối chính là, chàng vô tình, thiếp vô ý, hai người chỉ xem nhau là em thuần khiết.

      Cho nên, tôi và Tam Nhi vẫn là cái bia đứng mũi chịu sào!

      Bà nội thường tìm cớ để chúng tôi trở về ăn cơm, hôm nay vừa đúng lúc như thế.

      Bà nội kêu tất cả chúng tôi, cháu trai cháu toàn bộ triệu hồi về nhà lớn, là mới đổi vị đầu bếp mới, muốn chúng tôi tới nếm thử đồ ăn chút. Nhưng vừa lên bàn cơm, bà nội liền bắt đầu cằn nhằn cử nhử chuyện của tôi và Tam Nhi, đơn giản chính là chê hai đứa tôi vẫn như vậy, chịu giúp bà hoàn thành giấc mộng tứ thế đồng đường (4 thế hệ cùng nhà).

      Tam Nhi chết lặng, dứt khoát kệ lão nhân gia càu nhàu, vẫn im lặng cúi đầu ăn cơm, căn bản thèm để ý tới.

      Bà nội tức giận tìm gậy, đáng tiếc, trước khi ăn cơm tôi giấu cây gậy của bà .

      "Bách Khả!" Bà nội tìm được gậy, đột ngột trừng tôi.

      "Có!" Tôi ngồi nghiêm chỉnh: "Bà nội, Có chuyện gì ạ?"

      "Cháu bao che cho nó, chọc tức ta!" Vẻ mặt Bà nội oán giận.

      Tôi ngượng ngùng cười: "Bà nội, ăn cơm trước , nếu như ngài muốn phát biểu, lát cơm nước xong, năm người chúng cháu đứng thành hàng, ngài huấn luyện như thế nào, chúng cháu nghe thế đó, được ?"

      "Huấn luyện có ích lợi gì? Các cháu chịu nghe sao?" Bà nội quét mắt nhìn năm người chúng tôi với ý thể làm gì.

      Lão đại bưng chén lên uống nước, Nhị Nhi lấy điện thoại di động ra đọc tin nhắn, Xảo Dĩnh tập trung thưởng thức móng tay mới vẽ sơn của mình, vẻ mặt được xem là rất nghiêm túc!

      " ổ chó sói trắng!" Bà nội oán hận : "Các ngươi cứ vậy , chờ ta vào quan tài, cho các ngươi khóc."

      Đúng lúc này mọi người lại rất đồng lòng, trăm miệng lời: "Bà Nội đừng điềm xấu như thế!"

      Bà nội hừ : " lời tốt có thể đổi lấy chắt trai sao? Các ngươi người nào sinh cho ta chắt trai, ngày đó ta lúc nào cũng những lời tốt đẹp. Có đứa nào chịu sao."

      Chúng tôi năm người cùng nhau rũ mặt xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tim, từ đáy lòng đồng thanh : chúng cháu là lũ chó sói trắng trong suốt, xin bà nội tha thứ đừng nhìn chúng cháu!

      Bà nội thở dài tiếng, khoát tay : "Được rồi, ăn cơm , cơm nước xong nên làm gì làm !"

      Ý chỉ Thái của hậu vừa hạ xuống, bàn cơm khôi phục lại khí giơ đũa gắp thức ăn bình thường, nhưng ngoài việc cùng ăn, năm con chó sói trắng còn dùng ánh mắt trao đổi với nhau.

      Tam Nhi liếc nhìn tôi, đáy mắt mỉm cười: em đem vũ khí của Bà Nội giấu ?

      Tôi nhíu mày đắc ý: Sao? Còn mau cám ơn em?

      Tam Nhi bĩu môi: bản thân mình tự nguyện, sao tôi phải cám ơn em?

      Tôi trợn mắt: là con sói trắng vong ân phụ nghĩa!

      Lão đại nhìn chúng tôi vẻ khiển trách: hai người mà yên ổn, bà nội mới an tâm!

      Tam Nhi trợn mắt lên: cùng Hạng Kình cũng đơn đấy thôi, chúng tôi việc gì phải gấp gáp?

      Lão đại nhìn về phía Nhị Nhi: cậu cũng trưởng thành rồi, mau ổn định !

      Nhị Nhi cười híp mắt nhìn lại, có vẻ rất đắc ý: các người muốn tôi mang về nhà bạn trai nam sao?

      Đủ hung ác, ràng phải đồng tính luyến ái, nhưng cuối cùng lại dùng lý do này để đánh lừa dư luận, người bình thường làm được sao?

      Tam Nhi nháy mắt liên tiếp, đến nỗi nhìn mắt giống như bị tật: Hạng Kình, chính là người bị bệnh thần kinh!

      Xảo Dĩnh nhìn Tam Nhi, chỉ chỉ mắt trái của .

      Tôi sửng sốt chút, nhìn về phía Xảo Dĩnh: Sao thế?

      Bà nội nhức đầu chống đỡ cái trán : "Đừng chơi trò bí hiểm nữa, ta nhìn đến chóng cả mặt!"

      Xảo Dĩnh nín cười : "Kính sát tròng của Tam Thiếu bị rơi."

      Nhìn lại Tam Nhi, vùi đầu tìm mắt kiếng, ra , thị lực của rất tốt, chỉ là, mắt người sói cùng người thường có chút khác biệt, cho nên, ba em gia toàn bộ phải mang kính sát tròng màu đen.

      "Ở chỗ này." Tôi nhặt chiếc kính sát tròng áo sơ mi của , gắn lại vào mắt .

      Tam Nhi trừng mắt nhìn, hồ nghi : "Mới vừa rồi có phải tay em mới cầm xương gà hay ?"

      "Có sao? Em nhớ !" Tôi cầm chén xương gà bên cạnh mình lắc lắc.

      "Em cố ý!" Tam Nhi vẻ chắc chắn.

      "Mọi người từ từ dùng, tôi ăn no!" Tôi đứng dậy bỏ chạy.

      "Em đứng lại đó cho tôi!" Tam Nhi cất bước đuổi theo.

      Trong phòng ăn tiếng cười nổi lên bốn phía, hy sinh tròng kính, tất cả mọi người vui vẻ! Cuộc sống tuyệt diệu a!

      Tôi vừa tới trong sân, liền bị Tam Nhi chộp được: "Ăn cơm xong bỏ chạy, đau bao tử tôi thèm quan tâm tới em."

      " đuổi theo, làm sao em phải chạy?"

      "Em còn lý luận?" đứng sau lưng ôm lấy tôi, chúi đầu vào cắn vùng da ở sau cổ của tôi.

      Tôi sợ nhột rụt cổ lại: "Em sai rồi, nhận sai còn được sao?"

      "Vậy còn được!" hài lòng thu tay, rồi xoay người tôi lại, mặt đối mặt : " cho em biết chuyện quan trọng."

      " ." Tôi giơ tay lên, nhổ bên thái dương cộng tóc trắng, cười nhạo : " mọc tóc bạc rồi."

      "Đây là sói. . . . . ." chợt dừng lại, trợn mắt : "Em đừng ngắt lời!"

      " a, em nghe." Tôi vuốt vuốt cộng tóc trắng, ra đây phải do thân thể lão hóa, mà là biểu tượng đặc biệt của người sói nhà họ . Thỉnh thoảng mọc ra ba cộng lông trắng, khi trải qua quá trình biến thân biến mất, nhưng qua thời gian ngắn vẫn có thể mọc ra, chính cũng loại phản ứng sinh lý này xuất xứ từ cái gì.

      "Lão đại gần đây. . . . . ." chợt dừng lại, mắt nhìn phía sau của tôi.

      Tôi theo bản năng ngoái đầu nhìn lại, thấy Thiên Vũ mang theo bốn vị khách tới gần chúng tôi.

      đầu là đôi nam nữ trung niên, người đàn ông cao gầy, mang mắt kiếng gọng vàng, người phụ nữ thân thể đẫy đà hơn.

      Phía sau đôi nam nữ trung niên là hai trẻ tuổi, gương mặt có mấy phần giống nhau, nhìn kỹ, trước có vẻ hơi lớn tuổi, ánh mắt bén nhọn, gương mặt ấm ức, như có chút tình nguyện. Trừ ta ra, ba người kia tôi cũng biết, người đàn ông trung niên tên là Nhiễm Kha Dương, người phụ nữ đẫy đà bên cạnh là vợ , người lộ ra sắc mặt vui mừng chính là Nhiễm Du, hơi lớn tuổi còn lại đó tôi biết.

      Lúc này, Thiên Vũ và bốn người kia tới trước mặt Tam Nhi, Tam Nhi và hai vị trung niên nhà họ Nhiễm chào hỏi, giọng lạnh nhạt xa cách, còn ánh mắt vẫn chăm chú vào xa lạ.

      Nhiễm Kha Dương và người phụ nữ đẫy đà cũng tỏ vẻ vui, khẽ vuốt cằm qua, theo Thiên Vũ vào trong biệt thự, Nhiễm Du tựa hồ muốn cùng Tam Nhi trò chuyện, lại bị xa lạ kia kéo , hai người vừa ngang qua mặt Tam Nhi Tam Nhi bất chợt cười tiếng, nhàng và ngắn ngủi.

      kia bỗng chốc dừng bước lại, vẻ vui: "Hạng Thiên, cậu đừng có cái kiểu như vậy, tôi cho cậu biết, tôi tới đây. . . . . ."

      "Chị, đừng nữa." Nhiễm Du giọng cắt đứt lời của .

      Tôi kinh ngạc quan sát kia, trách được cảm thấy ấy có chút quen mắt, ra là, ấy là người mất tích nhiều năm - Nhiễm Nghiên.

      Tam Nhi nhấc khóe môi châm chọc: " muốn , tới đây là bất đắc dĩ, chứ phải tới nhận lỗi với bà nội?"

      Nhiễm Nghiên kiêu căng hất cằm lên: "Tôi vốn sai, tại sao phải nhận lỗi?"

      "Đừng tưởng rằng lão đại , chuyện hư hỏng của có ai biết." Tiếng của Tam Nhi vừa dứt, sắc mặt của Nhiễm Nghiên và Nhiễm Du đều thay đổi.

      "Chị! Chị vào gặp bà nội trước ." Nhiễm Du đẩy chị rời .

      Nhiễm Nghiên có vẻ hơi luống cuống trợn mắt nhìn Tam Nhi cái, rồi mới đuổi theo cha mẹ của mình.

      Nhiễm Du khôi phục lại vẻ thong dong, xa cách nhưng cũng rất lễ phép cười hỏi: "Bách tiểu thư, làm phiền gọi người giúp việc mang chút thức uống đến vườn hoa được ?"

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 57

      Bà nội từng , thành phố D là vùng đất tập trung hậu duệ của người sói là bởi vì mối giao hảo rất tốt giữa tổ tông của Lạc gia, Nhiễm gia và gia. Chỉ có điều, đó là chuyện rất nhiều năm trước kia rồi, hôm nay ba gia tộc phát triển ngừng, nhưng tình cảm lại bằng đời trước.

      Nhiễm Du và Tam Nhi là thanh mai trúc mã, nhưng Lạc Quân Dật lại rất chịu khó theo đuổi để làm cảm động trái tim mỹ nhân. Vốn đối với Nhiễm Du, Tam Nhi cũng có tình nam nữ gì, chỉ cảm thấy người bạn mình chơi từ đến lớn bị người khác mơ ước muốn cướp , vì vậy, sau đó dây dưa quấn quít dứt.

      Kẻ đến sau là tôi đây cùng với Nhiễm Du cũng tính là quen thuộc, có gặp mặt mấy lần cũng đều là ở bữa tiệc hoặc là tiệc rượu, cũng chuyện với nhau quá nhiều.

      ấy luôn tạo cho người ta cảm giác dịu dàng tinh tế, nên nhớ Tam Nhi từng ở buổi lễ đính hôn của ấy cười , Nhiễm Du giống như Lâm Chí Linh, ra phải vậy, Nhiễm Du đẹp dịu dàng, xinh đẹp hồn nhiên, loại cảm giác đó có mấy phần giống như Chu Tuệ Mẫn, lại còn là loại phụ nữ nổi bật trong các loại phụ nữ, bằng , Tam Nhi cùng Lạc Quân Dật cũng giận đỏ mặt vì hồng nhan đúng ?

      "Tiểu thư! Chị có nghe tôi ?" Người giúp việc Tiểu Tần chợt mở miệng, khiến tôi đây như vào cõi thần tiên bị kéo lại.

      "Tôi có, có thể đem quả Hồng nhét trong miệng tôi hay ?" Tôi cười liếc nhìn tay ta cầm quả Hồng, cảm thấy nó rất giống nét mặt chất phác của Tiểu Tần.

      Tiểu Tần chu cái miệng nhắn: "Tôi nào dám a?" Lời tuy như thế, nhưng nha đầu này cũng dừng miệng lại, mà là rất giận dữ: "Làm sao có thể để cho Tam Thiếu cùng con nhà họ Nhiễm đơn độc ở chung chỗ chứ? Còn giúp bọn họ truyền lời mang thức uống, chính là chủ ở đây, chứ phải là người giúp việc. Ôi chao! ta coi mình như thiếu phu nhân, còn phối hợp như vậy, biết nên thế nào nữa."

      " tràng rồi." Tôi bật cười : "Nhiễm Du là khách, về tình về lý, tôi đều nên chiêu đãi ấy phải sao?"

      "Vậy cũng thể đem bạn trai của mình bỏ luôn lên mâm đựng trái cây đưa lên a. Tam Thiếu cũng thiệt là. . . . . ." Tiểu Tần chợt dừng lại, nhìn về phía sau lưng tôi nở nụ cười cứng ngắc: "Tam Thiếu!"

      "Đừng ngừng, tiếp ." Tam Nhi bước thong thả vào phòng bếp, cầm miếng Hồng bỏ vào trong miệng, nhai nhàng nhanh chậm.

      Tiểu Tần vội vàng nhìn tôi, phát tín hiệu cầu cứu.

      " mang trà lên thêm cho khách , tôi mang những thứ này sau." Tôi nhận lấy mâm đựng trái cây .

      "Được rồi!" Tiểu Tần như trút được gánh nặng, đồng ý tiếng, bước nhanh ra khỏi phòng bếp.

      "Nha đầu này là lảm nhảm!" Tam Nhi cười cười trách cứ.

      "Bà nội thích những người hay hay cười, trước đó vài ngày còn oán giận em và Xảo Dĩnh hoạt bát bằng trước kia đấy."

      "Xảo Dĩnh cho tới bây giờ chưa từng hoạt bát. Em có cảm giác ấy giống như Tiểu Long Nữ trong phim Thần Điêu Hiệp Lữ ?" Tam Nhi lại cầm miếng trái cây, lúc này là để nhét vào trong miệng tôi.

      Tôi lắc đầu: "Cho tới bây giờ vẫn chưa hiểu ấy, Xảo Dĩnh là người trong nóng ngoài lạnh, khi quen biết với ấy, ấy thành đối đãi với . Chỉ có điều, đúng là dáng dấp của ấy giống như Lý Nhược Đồng diễn vai Tiểu Long Nữ, vừa xinh đẹp lại thông minh."

      Tam Nhi bật cười: "Đáng tiếc Hạng Kình phải là Dương Quá."

      " ấy tìm được Chân Mệnh Thiên Tử của mình."

      "Tôi tìm kiếm rồi." Xảo Dĩnh cười híp mắt vào phòng bếp, sau lưng còn có người được xem là "Dương Quá".

      "Chúc thành công." Nhị Nhi vừa chuyện, vừa bốc miếng dâu tây trong mâm đựng trái cây.

      "Cám ơn Hai, cũng chúc sớm tìm được chị dâu Hai mang về đây." Tay Xảo Dĩnh cũng thò tới mâm đựng trái cây.

      Tôi bất đắc dĩ : "Cứ ăn như vậy, cả đời tôi đây cũng làm xong mâm đựng trái cây này rồi."

      "Vậy đừng làm, dù sao khách cũng sắp ." Xảo Dĩnh : " Tam Thiếu, còn tiễn khách?"

      Tam Nhi nhíu mày: " phải lại nhân cơ hội này xấu tôi chứ?"

      Bờ môi đào của Nhị Nhi nhếch lên, cười nhạo : "Nếu làm việc trái với lương tâm, làm gì phải sợ người ta xấu?"

      "Đúng nha." Xảo Dĩnh khoát tay: "Nhanh tiễn khách thôi."

      Tam Nhi : "Sao các người ?"

      Nhị Nhi cười tủm tỉm trả lời: "Tình nhân cũ của tôi ở đó, sao tôi phải ?"

      Xảo Dĩnh lấy cùi chỏ thúc vào hông của Nhị Nhi, nhắc nhở đừng giỡn.

      Tam Nhi cau mày, kéo tôi: "Đừng ở chung chỗ với cái tên bệnh thần kinh này."

      Nhị Nhi kéo tôi về bên người , khoát tay đuổi Tam Nhi như đuổi ruồi: " nhanh lên, tôi có thể làm bộ nghe thấy."

      "Tam Thiếu, ngài mau ra thôi." Xảo Dĩnh sợ hai em này cãi nhau, vội vàng đẩy Tam Nhi ra khỏi phòng bếp, rồi quay người lại, hướng Nhị Nhi : " Hai, cũng thôi, em và Bách Khả chuyện chút."

      Nhị Nhi nhíu mày: "Tôi thể nghe sao?"

      Xảo Dĩnh cười tươi lắc đầu: "Chuyện tâm của con , nghe thích hợp."

      Nhị Nhi sáng tỏ gật đầu: "Xem ra, quả muốn xấu Lão Tam."

      " Hai!" Xảo Dĩnh giận trách trừng .

      " , nhiều lời." Nhị Nhi nhếch môi cười, quả nhiên lại bốc thêm ít trái cây tôi làm xong đem .

      Tôi chỉ biết cười chứ thể làm gì: "Cái mâm đựng trái cây này làm xong rồi."

      "Còn làm cái gì a. Hai ta ra vườn hoa, tôi có việc muốn với ." Xảo Dĩnh kéo tay của tôi, nhân tiện cầm nốt nửa trái Hồng còn tấm thớt.

      Trời ạ, đám người kia đối với mâm trái cây của tôi có chấp niệm sao?

      Thời điểm ngang qua phòng khách, bà nội nghe vợ chồng Nhiễm gia gì đó, lão đại và Nhiễm Nghiên ngồi rất xa, Nhị Nhi và Tam Nhi biết đâu, Nhiễm Du thấy tôi cùng Xảo Dĩnh ngang qua sảnh, cười cười gật đầu.

      Tôi và Xảo Dĩnh cũng lễ phép cười lại, ra khỏi biệt thự, Xảo Dĩnh thào : "Trước kia có cảm giác rằng Nhiễm Du đơn giản, bây giờ nhìn lại, cả hai ta hợp lại cũng giỏi bằng ấy."

      "Có khoa trương quá ?" Tôi cười hỏi.

      Xảo Dĩnh nghiêng đầu liếc nhìn tôi: "Nếu như biết ta làm cái gì, cũng thấy như vậy."

      " ấy làm cái gì?" Tôi đúng lúc Thiên Hoa ngang qua.

      Xảo Dĩnh lắc đầu : "Đến vườn hoa rồi , ở đó vắng vẻ hơn."

      Lúc này là đầu mùa hè, Biệt thự lớn nhà họ lại cách xa thành phố ồn ào, có tiếng còi xe hơi chói tai, có khói xe gay cả mũi, trong vườn hoa tràn ngập xuân ý dào dạt, cảnh tượng hoa thơm chim hót, bàn vẫn còn bày ít đồ ngọt cùng đồ uống mang lên cho Tam Nhi cùng Nhiễm Du chuyện phiếm, trong đó có chén sứ vẫn còn in dấu son môi nhàn nhạt, màu sắc son môi chính là màu Tam Nhi thích nhất - Màu hồng.

      Chợt cảm thấy, cây son môi mà Tam Nhi tặng cho tôi còn chút màu sắc gì, phụ nữ a, chính là nhạy cảm như vậy!

      Theo lời kể của Xảo Dĩnh, đối với tôi mà khác gì hi tôi đọc sách. Công tác của tôi tiếp xúc nhiều với giới thương nhân, vì vậy Tam Nhi cùng tôi bàn luận chuyện công việc, cho nên, tôi cũng biết, khủng hoảng liên tiếp về thị trường tài chính ảnh hưởng tới rất nhiều công ty trong nước.

      Mà tập đoàn Nhiễm Thị cùng Lạc thị đều ở trong số đó, Nhiễm Thị cùng Lạc thị đều kinh doanh sản phẩm điện tử, khác với thị, đường dây tiêu thụ chính của bọn họ đều đặt ở thị trường Âu châu. Lần này do khủng hoảng thị trường cho vay trong nước ảnh hưởng tới thị trường Âu châu, Nhiễm Thị cùng Lạc thị đều cùng chịu tác động.

      So với Nhiễm Thị Lạc thị có tài lực hùng hậu hơn, hơn nữa, họ kịp thời điều chỉnh sách lược kinh doanh, cho nên, chỉ bị bồi thường chút tiền, cũng bị sụp đổ. Nhưng Nhiễm Thị lại may mắn như thế, thời điểm Nhiễm Du đính hôn họ bắt đầu mới tham gia thị trường NASDAQ (*), tính đến nay mới được ba năm, hơn nữa vẫn còn dựa vào nâng đỡ của tập đoàn Lạc thị. Có câu cửa miệng rằng, thương trường vô tình vô nghĩa, điểm này kiểm chứng với Lạc thị vô cùng chính xác. Hôm nay, Nhiễm Thị lung lay sắp sụp đổ, Lạc thị những bỏ vốn giúp đỡ, mà còn chặt đứt mọi đường dây liên lạc mượn tiền của họ. Mục đích là, nhân cơ hội thu mua Nhiễm thị luôn. Cha của Nhiễm Du là cổ đông lớn nhất của Nhiễm Thị, thể nào chấp nhận đối phương thừa dịp cháy nhà hôi của, vì vậy, bọn họ tới gia muốn bà nội sát nhập công ty của hai gia đình làm .
      (*)NASDAQ: Viết tắt của từ National Association of Securities Dealers Automated Quotation System, là sàn giao dịch chứng khoán Hoa Kỳ. Đây là sàn giao dịch điện tử lớn nhất tại Hoa Kỳ nay. Với khoảng 3.200 giao dịch hàng ngày tại sàn, NASDAQ là sàn giao dịch lớn nhất thế giới.

      "Lạc gia cũng quá trượng nghĩa." Trong lòng tôi ưu tư .

      "Theo ý của người nhà Nhiễm gia, đây phải là chủ ý của Lạc Quân Dật, mà là những cổ đông khác của Lạc thị muốn nhân cơ hội này trục lợi. cha của Lạc Quân Dật mặc dù là cổ đông lớn nhất của Lạc thị, nhưng cũng thể toàn quyền làm chủ. Cho nên. . . . . ." Xảo Dĩnh ý muốn lại thôi nên dừng chút, nhưng sau đó lại tiếp: "Nhiễm Du và Lạc Quân Dật đoạn thời gian trước đó ly thân rồi, đoán chừng bây giờ làm thủ tục li hôn."

      Nghe văn chương nửa ngày như vậy, ra, đây mới là trọng điểm mà Xảo Dĩnh muốn với tôi!

      Nhiễm Du sắp ly hôn rồi, ấy sắp tự do, chẳng lẽ, ấy muốn mượn lý do khi công ty hai nhà sát nhập, để cùng Tam Nhi ôn lại mộng cũ?

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 58




      Nhiễm Du ký hợp đồng bán thân với Lạc Quân Dật, Nhiễm Kha Dương ký thác kỳ vọng rất cao với con thứ hai của mình, hôm nay, chỉ trông cậy vào cuộc hôn nhân này, còn bị người ta thừa dịp cháy nhà hôi của, trong lòng tự nhiên xin ra tức giận. Lúc Nhiễm Du ly hôn, Nhiễm Kha Dương cũng phản đối nữa. Lại , tâm tư của khó đoán, người can đảm, những quyết đoán như thế nhiều lắm.

      "Những chuyện này đều do hai cho tôi biết, tôi muốn biết ý tứ của cả hai người!

      Bách Khả, ở chung với Tam Thiếu lâu như thế, cái gì nên định định thôi. Coi như đính hôn chỉ là hình thức, nhưng nhà họ Nhiễm bận tâm, hình thức dù sau cũng là hình thức." Xảo Dĩnh , còn người đàn ông bên cạnh say sưa vào giấc mộng rồi.

      Tôi hề tiếp nhận đề nghị của Xảo Dĩnh, cũng phải là có lòng tin hoàn toàn vào tình cảm này, hoàn toàn khác biệt chính là tôi chẳng có chút tự tin nào vào tình cảm này. Hơn nữa, tôi hiểu cảm giác của Tam Nhi, nếu như vào lúc này tôi đính hôn, trăm phần trăm là phủ quyết.

      Tôi tự nhủ, vĩnh viễn gây áp lực cho , vĩnh viễn khiến hai người lâm vào lúng túng, hôn nhân là thứ nên đến nhàng. Hôm nay hơn năm, ý nghĩ của tôi vẫn thay đổi.

      Tam Nhi biết tôi đợi cái gì, nhưng cho đến nay vẫn chịu đáp lại, điều này đại biểu cái gì đó ràng!

      Hai người sống cùng nhau lâu như vậy, tôi vẫn suy nghĩ, gặp phải người đàn ông cách nào quên như thế, rốt cuộc là phúc hay là họa? Nếu như, có thể suy nghĩ vì tôi, sợ rằng, tôi là người hạnh phúc nhất thế giới?!

      Đêm khuya, gió mang theo hơi lạnh thổi vào phòng, màn cửa sổ bay bay đầy thướt tha, Tam Nhi chợt ngồi dậy, tôi mỉm cười liếc nhìn , chỉ thấy người đàn ông mê người về phía cửa sổ, đem cửa sổ đóng lại rồi sau đó, lại theo đường cũ trở về giường, cả quả trình giống như kẻ mộng du.

      ra giống người sói hơn, chịu nóng chứ chịu lạnh, nên những cơn gió mang theo cái lạnh vừa rồi làm cho thoải mái.

      Tôi liếc nhìn nhắm mắt ngủ, giọng nỉ non "Em có thể tin tưởng ?"

      Tôi có thể tin tưởng vào thói quen chăm sóc người khác của người đàn ông này sao? Mặc dù "Vì em đóng cửa sổ" thói quen cũng phải là thứ nuôi dưỡng thành, nhưng tại là chăm sóc tôi sao?

      "Bách Khả." Trong mê man thầm, cánh tay hướng về phía tôi ngừng lục lọi.

      Tôi phối hợp, tựa vào ngực , ngước mắt liếc nhìn , ánh trăng chiếu rọi vào gian phòng, chiếu ánh sáng mờ ảo cho căn phòng tối đen như mực, người đàn ông ngủ mà ngủ, ôn hòa và vô hại như đứa bé lớn.

      cúi thấp mặt, hôn lên trán của tôi: "Rót cho ly nước!"

      Tôi biết nên khóc hay cười, chỉ có thể trừng mắt với : "Thức cũng thức rồi, sao tự mình lấy?"

      khẽ mở mắt, khóe môi nâng lên đường cong: " tạo cơ hội cho em lấy tiền boa."

      "Ít nhất cũng trăm."

      "Em đem nước nóng thổi nguội , cho em hai trăm."

      " thích uống nước miếng sao?"

      lười biếng mở mắt, vô lại : "Mỗi người khác nhau."

      Tôi biết phải làm sao, đẩy ra, lê tấm thân thỏa hiệp ra phòng khách rót nước, trở về phòng ngủ những tiếng ông ông vang lên.

      Tôi nhìn cái đồng hồ quả quýt, hơn hai giờ rồi, người nào lại gọi đến đây vào giờ này? !

      Đẩy cửa ra, chỉ thấy Tam Nhi nghe điện thoại, ngồi ở đầu giường, lông mày nhíu lại

      "Đưa điện thoại cho người bán rượu." bỗng nhiên .

      biết người đầu dây bên kia những thứ gì, ngồi thẳng người, dùng giọng như dỗ dành đứa bé mà "Ngoan, mau đưa điện thoại cho người bán rượu."

      Tôi tới bên giường, đặt ly nước xuống, vừa lúc nghe được giọng nữ mềm mại truyền ra ở đầu dây điện thoại bên kia: " nha, ngộ nhỡ ta trả lại cho em sao?"

      Tam Nhi tiếp tục dụ dỗ " mua cho em điện thoại mới."

      " cần, em thích cái này. Em với rồi, Mộ Miểu Miểu thích chạy show ở chỗ này, nhanh đến đây , chừng có thể nghe ấy hát ca khúc cuối." Giọng và nhơn nhớt, giống như là mười mấy tuổi, ngây thơ mà làm bộ, nghe rất giống như người uống say.

      Tam Nhi thở dài miệng, bất đắc dĩ : "Em ở đó chờ , bảo Thiên Hoa đón em, chỉ cho phép cùng cậu ấy, có nghe hay ?"

      " đến thôi." Lầu bầu tiếng kiên nhẫn, điện thoại liền bị cắt đứt.

      Lông mày Tam Nhi nhíu lại: "Là Nhiễm Du, ấy uống say."

      "Hả." Tôi nhàn nhạt đáp tiếng, vén chăn lên, chui vào chăn ấm áp.

      Lông mày Tam Nhi như ngọn núi giương, cũng chuyện, chỉ nhìn chằm chằm tôi.

      Tôi xoay người, tránh ánh mắt chờ đợi của . Tôi chỉ là nên lòng dạ rất hẹp hòi, đối với , ‘nếu yên tâm đến đó ’. ấy có người nhà, có bạn bè, coi như, ấy cũng có thể tìm người khác đến uống cùng.

      Chưa đầy phút sau, Tam Nhi cúi người, hôn cái lên gương mặt tôi: " xem ấy chút, em ngủ trước ."

      xong, liền bắt đầu mặc quần áo, tiếng dụng cụ va chạm nhau giữa gian yên tỉnh lại vô cùng chói tai.

      Trái tim của tôi giống như những đồng tiền xu, nặng nề và lành lạnh.

      "Ban ngày, các người hàn huyên cái gì?" Bỗng nhiên tôi mở miệng, động tác mặc áo của dừng lại.

      "Là chuyện riêng chứ?" Tôi lại " . . . . . ."

      "Đủ rồi!" lạnh giọng cắt đứt: "Em biết, thích người khác chất vấn!"

      " , tôi hỏi." Tôi rúc vào trong chăn, dùng chăn che kín mình.

      , tiếng đóng cửa vang lên. ra , cần trả lời, tôi cũng vậy có thể đoán ra hai người chuyện gì. Nhiễm Du thông minh, mà tôi cũng phải là đứa ngu ngốc. ấy cố ý gọi điện thoại cho Tam Nhi, phải là muốn xem phản ứng của tôi sao? phải là muốn xem Tam Nhi có để ý đến tôi ?! Nhiễm Du hành động nhanh như vậy, đại biểu cái gì? Uống say? A ~ tôi nghĩ, giờ phút này, người nên say là tôi.

      Đêm, càng sâu càng nồng đậm, mặc dù cửa sổ được đóng kín, trong phòng vẫn lạnh lẽo như cũ, nguyên nhân là do tôi buồn ngủ nên ngồi dậy, kéo ngăn kéo ra, lấy hai viên thuốc ngủ, uống cùng ly nước vốn định lấy cho .

      Bách Khả, mau ngủ ! Ngủ thiếp , cũng cần suy nghĩ! Ngủ thiếp , cũng cần làm gì hết!

      *

      Tam Nhi phải là trắng đêm về, nhưng lúc trở về, toàn thân là mùi nước hoa, cổ áo sơ mi in dấu son môi màu hồng nhạt

      Máy giặt quần áo chuyển động, các bộ quần áo nhanh chóng xoay chung vòng, ngừng đảo, rồi lại đảo .

      Tôi giơ chiếc áo sơ mi giặt xong lên, cười cái, thị uy sao? Hay là biểu thị công khai chủ quyền? Cách cũ rích!

      Tôi đem áo sơ mi giặt xong, tiện tay ném vào trong thùng rác.

      "Bách Khả, em để cà vạt màu xám bạc của để đâu . . . . . ." Tam Nhi vào phòng tắm, chưa xong im lặng, đôi mắt ngừng lại chiếc áo sơ mi nằm trong thùng rác.

      "Có cần thiết làm như vậy ?" Giọng điệu của lộ ra tia bất đắc dĩ cùng kiên nhẫn.

      "Vốn là có, bất quá chỉ là chiếc áo!" mặt biểu thị công khai chủ quyền, lại chen vào vị trí kỳ đà, tôi có cách nào làm như mình thấy nên chỉ có thể nhổ hết lên.

      " cho là em rất hiểu chuyện."

      "Hiểu chuyện có nghĩa là ngu."

      "Em tự tìm phiền toái!"

      Tôi ngoái đầu nhìn lại, nghiêng đầu liếc nhìn " ra , có thể xem như nhìn thấy, em đền cho cái áo y như đúc."

      "Tại sao muốn giả bộ nhìn thấy? Nếu như em làm, làm sao thấy được!" Lông mày nhíu sâu, trong giọng khó chịu.

      "Nếu như là sói, có thể chịu đựng được việc đồng loại của chết địa bàn của ?"

      "Đây là cái so sánh ngu dốt gì?"

      "Em , đây là mặt khác, chính nhận thức chút ." Tôi xoay người, rời khỏi phòng tắm, tìm cho cái cà vạt màu xám tro.

      theo tôi đến phòng ngủ, đôi mắt giương to. Tôi nhón chân lên, đem caravat màu xám tro đeo lên cổ , dùng chút sức kéo nó chặt lại.

      tức cũng làm được gì, cười cũng cười, nguýt nhìn tôi: "Cũng bởi vì chuyện kia, em liền muốn giết ?"

      Tôi buông lỏng sức lực, cười khanh khách : "Em chỉ muốn cho biết đừng có khi dễ em!"

      Thỏ nóng nảy cũng có thể cắn người đấy! Huống chi, cha mẹ chỉ cấp cho tôi bộ vẻ bề ngoài nhân hậu và thuần khiết, cá tính lại như sói rất gần Husky! Tôi có thể rất vô hại, rất trung thực, cũng có thể rất tàn bạo, rất điên khùng.

      Tôi nghĩ, mỗi người đàn bà ở bên trong lòng nếu chạm đến tình đều là chú Husky. Chỉ là, có tình đáng giá giữ gìn, có tình có cũng được mà có cũng chẳng sao. . . . .

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 59


      Người ta thường những người giàu có là những người nhẫn tâm, nhưng gia lại là ngoại lệ, bọn họ ở trong thương trường hục hặc nhiều năm như vậy, mà vẫn giữ được phần lương thiện của mình là chuyện dễ dàng, cho nên, đây là việc đáng tuyên dương.

      Thời điểm gần đây, ba em của nhà họ hối hả cùng Nhiễm Thị thống nhất dự án mới. Lúc nhàn hạ, tôi liền trở về biệt thự thăm bà nội, cùng bà nội chuyện trời đất, vì vậy từ miệng bà nội, tôi hiểu ra quan hệ từ vợ chồng trở thành xa lạ của lão đại và Nhiễm Nghiên.

      Lão đại là người điên cuồng vì công việc, vô luận là trước kia hay tại, lão đại thủy chung đắm chìm vào công việc. Ban đầu Nhiễm Nghiên gả cho lão đại, chính cũng nghiêm túc đảm đương, nhưng sau khi lão đại cưới, có thể cầm công ty nuôi thê tử, cầm vợ buôn bán với bạn. Người làm vợ như Nhiễm Nghiên có cách nào thưởng thức thái độ này của lão đại. Hai người mới đầu là cãi vả, sau lại chiến tranh lạnh, nữa sau là Nhiễm Nghiên cùng người Ý bỏ trốn. Lão đại cảm thấy, hôn nhân thất bại phải trách nhiệm của mình, hơn nữa, với sĩ diện của đàn ông. Cho dù, Nhiễm gia đem tất cả sai lầm cũng đẩy tới trước mặt , cũng chịu chân tướng.

      Nhưng giấy là gói được lửa, ngày thứ hai sau khi Nhiễm Du kết hôn, lão đại gọi Tam Nhi ra uống rượu.

      Vốn nghĩ là an ủi em Tam, kết quả lại bởi vì hai em đều mất bạn nên uống quá nhiều, từ đó ra chuyện này. Tam Nhi rất tức giận, nhưng lão đại cho phép tìm Nhiễm gia để bàn luận. Huống chi, Nhiễm Du kết hôn rồi, đối mặt với tình huống ván đóng thuyền, Tam Nhi có làm gì cũng phí công

      Lý do bà nội biết những chuyện này, chính là nghe Tam Nhi kể lại. ra , Tam Nhi vốn định giữ bí mật này cả đời, nhưng bà nội luôn là oán giận lão đại lạnh nhạt với Nhiễm Nghiên, khiến nhà nay còn là nhà. Có lần, bà nội oán giận lão đại ở ngay trước mặt Nhị Nhi và Tam Nhi, Tam Nhi vì tức giận nhất thời mà ra. Nên về sau này, bà nội đối với lão đại chỉ có đau lòng, đối với Nhiễm Nghiên lại vô cùng cay nghiệt, cũng hoàn toàn lạnh lùng với Nhiễm gia.

      Lần này khủng hoảng kinh tế khiến Nhiễm thị rơi vào cảnh khốn đốn, Nhiễm Kha Dương ra lệnh cho người tìm hiểu tin tức của con , kỳ thực là hy vọng tha thứ lão đại, dùng cách này khôi phục công ty trở lại. Nhưng hôn nhân thất bại cũng phải là lỗi của lão đại, lại , Nhiễm Nghiên còn quá phận đối với lão đại, kể từ đó, Nhiễm Kha Dương đành phải đem con thứ hai đưa vào gia, đứng trước bà nội nhận lỗi, hy vọng có thể được tha thứ. Nếu như lão đại chịu tha thứ cho Nhiễm Nghiên tốt hơn, cùng lúc ấy, Nhiễm Kha Dương đồng ý cho Nhiễm Du và Lạc Quân Dật ly hôn, mục đích gì cho người ngoài biết.

      Chỉ là, gia phải là đứa ngốc, đến, bà nội khôn khéo cơ trí, ông cụ Nhiễm Kha Dương phải vì lợi ích mà mê muội, mà là đem công ty xem thành sinh mạng, lúc này mới đem hôn nhân của hai đứa con đánh cuộc vào tương lai. Mặc dù, bà đồng ý cách làm của Nhiễm Kha Dương, nhưng bà đau lòng cho thế hệ trẻ vừa lớn lên. Cho nên, bà nội gọi con dâu về, chính thức để cho thị thống nhất hợp tác với Nhiễm thị.

      Chỉ có qua mùa xuân lịch cha nuôi mẹ nuôi mới vừa trở về nhà; sau đó lại châu Úc, công ty con bên kia cũng bị ảnh hưởng bởi khủng hoảng kinh tế, tại chính là lúc dùng người. Đối với hai vị trưởng bối này, tôi cảm thấy rất thích họ.

      Huyền, chính là ba của Tam Nhi và cũng là cha nuôi của tôi, là người trung hậu và lương thiện, ông đem chững chạc di truyền cho lão đại, đem khôi hài di truyền cho Nhị Nhi, đem dáng vẻ tuấn của mình di truyền cho Tam Nhi. Mặc dù ông ít khi trở về nước, nhưng lại đối đãi hết sức thân thiết với tôi và Xảo Dĩnh. Mà vợ của ông hình như lớn tuổi hơn Xảo Dĩnh, cơ trí và thiện lương, dáng dấp hai người lại có vài phần giống nhau. Từ trong nội tâm của bà nội rất thương đứa con dâu này, cho nên, nhận thức của Xảo Dĩnh cũng dần ảnh hưởng từ mẹ nuôi.

      Cha nuôi mẹ nuôi biết tính cách ba đứa con của mình, Tam Nhi là người xử trí kiên định nhất, mỗi lần trở về nước đều dặn dò tôi phen, lão Nhị cũng phải bảo tôi nhường nhịn , mà tôi rằng nên nuôi chiều .

      Đối với lần này tôi bày tỏ bất đắc dĩ. Tam Nhi ương ngạnh và bá đạo thích phản bác phải là chuyện hai ngày có thể dưỡng thành, cũng phải là người hai người cưng chiều mà tạo ra. Cây này là do ngày dài tạo nên, tu bổ cành lá cũng chỉ có tác dụng an ủi, đến, cây này cắn người, muốn cấp cho mọi người chút tin tưởng nào.

      Từ lúc Nhiễm thị cùng thị bắt đầu hợp tác, Tam Nhi là người vội vã nhất, ban ngày đến Nhiễn thị để bàn bạc công việc. Buổi tối, nguyện ý đảm nhiệm chức vụ tài xế của Nhiễm Du, bởi vì, Lạc Quân Dật thường xuyên quấy rầy vợ trước của mình. Đêm khuya, muốn cùng với Nhiễm Du - người vừa ly hôn chuyện phiếm tâm , bởi vì, Nhiễm Du áp lực của chuyện ly hôn khiến ta đau lòng.

      Tôi là người bình thường, lòng dạ cũng rộng rãi, vì vậy, tôi thẳng thắn cho biết, tôi muốn nhìn thấy mỗi ngày cứ mang mùi rượu và mùi nước hoa của Nhiễm Du về nhà. có dừng lại, còn chỉ trích tôi mọn.

      Tôi cũng phải là người thích càu nhàu, bởi đời còn rất nhiều việc cần làm, rồi tôi muốn lại, mà tôi lại chẳng có cách nào xem như thấy, có tai như điếc. Vì vậy, ngày hôm nay, tôi khóa cửa phòng của mình lại bắt ở ngoài.

      Lúc nửa đêm, trong nhà yên tĩnh, điện thoại cũng yên tĩnh. Tôi lại nhìn những tạp chí y học, rồi lại lấy ra hai viên thuốc ngủ, trượt vào trong chăn, đem mình khóa kén thành kẻ độc.

      biết từ lúc nào, tôi lại suy nhược tinh thần như thế, trước kia cường độ mất ngủ rất thấp, nhưng bây giờ càng ngày càng lệ thuộc vào thuốc ngủ. Trong sinh hoạt của tôi chỉ có tình , tôi muốn làm oán phụ, càng muốn bởi vì chờ đợi mà ở nhà héo mòn, vì gọi điện thoại mà hoảng sợ cả ngày, cho nên, ngủ , ngủ thiếp cần suy nghĩ!

      Hỗn độn ở bên trong, tôi nghe cửa phòng vang lên tiếng gõ, ngay sau đó chính là chất giọng vui của Tam Nhi: "Mở cửa, đừng cố tình gây !"

      Tôi lòng mình có tư vị gì, ra là, mỗi người đàn bà đối mặt với loại này tình huống này, trong mắt đàn ông lại là cố tình gây !

      Chỉ là, suy nghĩ ngược lại chút, cũng có gì đáng kinh ngạc, dù sao, tôi cũng chỉ là bình thường, mà chỉ là người đàn ông bình thường, tình của chúng tôi rất bình thường, cuộc sống tự nhiên cách nào bình thường!

      "Mở cửa nhanh!" Tiếng gõ cửa mang theo thúc giục

      Tôi kéo chăn, đứng dậy xuống giường. Muốn giấc ngủ yên cũng thể để thần kinh tôi tê dại, cho nên, bước chân của tôi có chút hư vô, tựa như người say, ràng là giẫm lên sàn nhà, lại cảm thấy nó lúc sâu lúc cạn

      Cửa phòng vừa mở, cỗ mùi thuốc lá hòa lẫn với nước hoa và rượu đánh tới theo cái hôn hung hăn khiến tôi đau đớn.

      "Trở về phòng ngủ ." Tôi che miệng và mũi lại, thần sắc bình tĩnh, trong giọng có chút tức giận nào.

      "Tại sao? Đây là nhà . muốn ngủ ở chỗ nào đó là quyền của ." vạch tay tôi ra, giận đùng đùng, vào phòng, ngửa mặt nằm lên giường.

      Tôi đứng bên cửa, yên lặng nhìn , tôi hiểu , có say. ra , vô luận có say hay , cũng đạo lý, bởi vì, Tam Nhi, ương ngạnh và bá đạo, để ý đến tâm tình người khác!

      Tôi có thể dễ dàng tha thứ, nhưng có nghĩa là có điểm mấu chốt. Tôi có thể nghĩ rằng quật cường, nhưng cho phép trong lòng tồn tại kiêu ngạo. Ở trong chuyện tình cảm, tôi buông tha rất nhiều thứ, tại, chạm đến lằn ranh giới của tôi.

      "Đừng cố tình gây , lên giường ngủ ." kiên nhẫn đánh chìm tia hy vọng cuối cùng trong lòng tôi.

      Trước khi trở về, tôi cho rằng mình chỉ hơi mệt mỏi, nhưng bây giờ tôi phát ra là tôi tự đánh giá cao chính mình. Tôi mệt mỏi, muốn chờ đợi cái người đàn ông ích kỷ này, vì vậy, tôi ra khỏi phòng, đứng bên ngoài, bình tĩnh cho biết: " Hạng Thiên, chúng ta dừng lại thôi."

      Phật phải cho người đời rằng: quay đầu lại là bờ sao? Tôi chẳng muốn ở cái nơi lúc nóng lúc lạnh này mà đợi chờ, tại có lối ra, tôi chỉ xem như tổn thất đoạn tình cảm, chút tâm ý, phần thủy chung của tình thuần túy, nếu như nhất thời đau xót tương lai bình tĩnh, như vậy, tôi nguyện ý từ bỏ.!

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 60: CAM TÂM SAO?



      Tôi khép cửa phòng lại, cũng hi vọng đóng tâm chính mình. chờ tôi xoay người rời , cửa phòng bị người ta mở ra.

      "Em náo đủ chưa?" Mặt của bởi vì tức giận mà kết tầng sương lạnh, giọng bởi vì đè nén lửa giận mà trở nên trầm thấp.

      "Tôi phải cố tình gây , chỉ cảm thấy chúng ta hợp nhau." Bên ngoài là cố tình thanh minh, ra , muốn chuyện, càng muốn gây gổ.

      "Em mình cố tình gây sao? rồi, Nhiễm Du và chỉ là bạn bè, vô luận ấy kết hôn, hay ly hôn, đều thể cải biến quan hệ này. Em vì chút chuyện này mà định náo bao lâu?"

      "Có số việc đối với là chuyện , nhưng đối với em mà cũng rất khổng lồ. Nhưng bây giờ tất cả đều quan trọng, có thể thay đổi quan hệ giữa hai người, em dọn sớm, muốn làm tài xế, muốn đến mấy giờ về về, muốn về cũng chẳng sao?" Dạ dày chợt co rút, sắc mặt của tôi tái , lại cắn môi dưới.

      "Em hưu vượn cái gì đó? Có bao giờ trắng đêm về chưa? chỉ chuyện với bạn bè chút, em lại náo như thế sao? Có phải em cảm thấy, bình thường đều dùng cách chia tay bạn trai để bắt ta phục tùng. cho rằng em là thông minh? cho em biết, đó là việc làm rất ngốc! Em đừng làm theo những chuyện tầm thường kia, nếu em tự lãnh hậu quả!"

      Đợt co rút thứ hai đến rất nhanh, hô hấp của tôi hơi chậm lại, thiếu chút nữa thét ra thành tiếng, vì sao tôi lại tự chịu đau đớn như thế, tôi kinh ngạc phát , rồi tự mình cười: "Cho tới bây giờ chúng ta chưa phải là đôi tình nhân, đây phải là chia tay?"

      Tôi phân , câu lẫy của chính mình trở thành câu châm ngôn? Tôi chỉ biết, tôi phủ quyết tất cả những lời tức giận. cau mày nhìn chằm chằm tôi, trợn mắt nhìn lúc lâu, chợt xoay người ra cửa, rất nhanh liền cầm áo khoác lên và ra ngoài, lần này, có dừng lại, mà là sải bước ra khỏi cửa Liễu gia.

      tiếng ‘phanh’ mạnh, cửa kép lại, giống như tiếng nổ lớn, phải bổ vào đỉnh đầu, mà vào lục phũ ngũ tạng của tôi.

      Tôi cố nén dạ dày quặng thắt lại, đến bàn trà, cầm điện thoại lên, bấm số chín-chín-chín. Suy tính đến những tình huống và biện pháp xảy ra khi làm thủ tục nhập viện, thể làm gì khác hơn là cho gọi điện thoại Xảo Dĩnh. Hơn mười phút sau, nhân viên y tế đưa tôi đến bệnh viện.

      ********



      Bệnh viện, mỗi ngày tôi đều phải tới nơi đây, làm cũng cảm thấy đèn trắng vô cùng thê thảm, lành lạnh. Mà tôi phải nằm trong thứ ánh sáng đó để truyền nước biển.

      Xảo Dĩnh đắp chăn tốt cho tôi, muốn những gì, bác sĩ trực ban vào, tay cầm ống nghe, rồi khám cách trình tự: "Loét dạ dày cấp tính, niêm mạc dạ dày có dấu hiệu ra máu, cần nằm viện quan sát. Thời điểm này Bách tiểu thư thường ăn uống có khoa học sao?"

      "Đước vậy." Tôi đánh mạnh vào tinh thần để trả lời, thuốc ngủ được thấm vào, nếu phải bao tử đau lợi hại, giờ phút này tôi ngủ giấc ngon rồi.

      Bác sĩ thu hồi ống nghe, công thức hoa nhắc nhở: "Bách tiểu thư phải cẩn thận trong chuyện ăn uống, tận lực tránh khỏi những thuốc hay thức ăn kích thích, các món cay."

      Những lời dặn dò này của bác sĩ tôi nghe rất nhiều lần rồi, tôi mệt mỏi liếc Xảo Dĩnh cái, hiểu ý nên đuổi bác sĩ , có hỏi thăm vì sao gọi Tam Nhi đến, cũng còn oán giận việc tôi tự chăm sóc tốt cho mình. Mặc dù, rất muốn hỏi, nhưng biết, giờ phút này tôi cần nghỉ ngơi.

      "Xảo dĩnh, đừng cho Hạng Thiên." Tôi muốn bị người ta thương hại, cần để ý, tôi chỉ muốn có tình thuần túy, cấp cho được, tôi liền muốn nhận.

      " , yên tâm nghỉ ngơi ."

      Tôi mệt mỏi dập đầu, rồi nhắm mắt lại, buông tâm suy nghĩ. Xảo Dĩnh chăm sóc tôi cả đêm, cho tôi ăn điểm tâm sáng xong mới rời khỏi bệnh viện, Xảo Dĩnh lâu, Hạng Thiên gọi điện thoại tới, tôi có nhận, chỉ nhắn cho tin: gặp mặt chỉ biết cãi vả, chúng ta cần tỉnh táo. Và trả lời

      Từ đó điện thoại an tĩnh, gần tới buổi trưa Xảo Dĩnh mang theo nồi canh nóng đến nuôi dạ dày tôi.

      Lần loét dạ dày này khá nặng, chỉ kèm theo co rút, co rút đau đớn, còn sốt lùi, vì thế, tôi ở bệnh viện ba ngày mới có thể xuất viện. ra , bác sĩ hy vọng tôi ở bệnh viện thêm vài ngày nữa để trị cho hết hẳn.

      Mà nếu tôi ở lâu hơn ngày, Xảo Dĩnh bận rộn thêm ngày, khiến cho ấy rước thêm phiền toái bắt đắc dĩ, nếu như có thể, tôi hi vọng giảm phiền toái .

      Cũng may chuyên nghiệp của tôi chiếm ưu thế, đánh trận, thất bại cũng là khó khăn của tôi, Xảo Dĩnh thấy sốt lui, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều, lúc này mới bỏ gánh nặng trong lòng. ra thể nhà Xảo Dĩnh là ổ , trong mấy người chúng tôi, chỉ có Xảo Dĩnh là ở biệt thự lớn, cũng phải xa xỉ, mà bởi vì, đem phòng làm việc của mình và nơi nghỉ ngơi dung hợp làm .

      Phòng ốc là Xảo Dĩnh do Nhị Nhi chuẩn bị, tiện nghi đầy đủ, lấy ánh sáng tốt, căn nhà có ba tầng, còn có lầu và sân thượng. Tầng dùng để trưng bày tác phẩm cùng tiếp đãi khách, tầng hai vì hoàn cảnh thanh tĩnh nên dùng làm phòng làm việc, phụ tá của , những nhà thiết kế của đều làm việc đó, ba tầng là nơi sinh hoạt của Xảo Dĩnh, sạch , chỉnh tề, thông suốt, có vị rất an nhàn, coi như cầm Kính Viễn Vọng, tôi đều tìm được tỳ vết nào, nơi này tựa như bản thân Xảo Dĩnh, có rất nhiều mặt, hơn nữa, mỗi mặt cũng rất hoàn mỹ.

      Vẫn còn nhớ, khi nơi này vừa mới được trùng tu xong Xảo Dĩnh mời mọi người đến liên hoan, lúc ấy tôi liền ngôi nhà của ấy, Nhị Nhi cười : " thích tới đây, tôi cho Xảo Dĩnh giảm tiền thuê."

      Xảo Dĩnh cười híp mắt lôi kéo tay tôi : "Tới đây , tới đây ."

      Hạng Thiên hứ tiếng, lòng tin tràn đầy : "Bách Khả tiếp nhận bắt cóc ." xong giữ lấy bả vai của tôi: "Hai tôi cùng ở chỗ này!"

      Mọi người cười to, tiếng ấy vẫn còn bên tai, hôm nay tôi lại ngồi ở sân thượng, mình phơi mình với bóng đơn.

      "Bách Khả, điện thoại của ." Xảo Dĩnh cầm điện thoại vang lên tiếng reng dự dội đến sân thượng.

      " Hạng Thiên gọi tới?"

      "Ừ."

      "Cúp , hoặc trực tiếp tắt máy."

      Xảo Dĩnh ngồi xuống bên cạnh tôi, nhàng khuyên nhủ: " ngày cuộc điện thoại, tôi nghĩ biết sai rồi, tha thứ cho lần ."

      Tôi nhìn bầu trời xanh thẳm, thản nhiên : "Chúng ta có cãi nhau."

      ở chỗ này năm ngày, Xảo Dĩnh vẫn cho là tôi cùng Hạng Thiên chỉ là cãi vã, cũng biết, tôi quyết tuyệt tình.

      Xảo Dĩnh giọng thở dài, đem điện thoại tắt . muốn mở miệng khuyên can tôi, Hạng Thiên lại gọi đến.

      "Các người đừng có như vậy được ." Xảo Dĩnh dứt lời, nhấn xuống nút trả lời, Ân Hạng Thiên giận dữ mắng mỏ gì đó, những lời đó xuyên qua loa đâm vào tai tôi.

      : "Em cho giải thích ! Đừng cố tình gây !"

      Xảo Dĩnh đưa điện thoại di động lên, nhíu lông mày lại : "Là tôi."

      Nóng nảy của Hạng Thiên giảm xuống, giọng vẫn kiên nhẫn: "Gọi ấy nghe điện thoại , , gọi ấy về nhà!"

      Xảo Dĩnh nhìn chút, lại trầm mặc, qua bên chuyện, mới đầu, Xảo Dĩnh nhàng khuyên nhủ, lắng nghe, rồi chợt cất cao điệu: "Bạn bè? Tối nào cũng ra ngoài với người cũ, còn dám với ấy chỉ xem như bạn bè. . . . . . Nếu như phản ứng của Bách Khả bây giờ là cố tình gây , như vậy, tôi cho biết, đối mặt với chuyện như vậy, mỗi người đàn bà cũng ‘cố tình gây ’. . . . . . ấy có ý tốt khuyên nhủ, phút mất hứng bỏ . Mà có biết hay , sau khi bỏ ấy liền nhập viên? có biết là vì đau dạ dày cấp tính mà ấy bị sốt ba ngày ? biết gì cả, vì trong lòng chỉ có bạn bè kia mà thôi!"

      Biết nhau nhiều năm như vậy, lần đầu tiên tôi nhìn thấy Xảo Dĩnh tức đến luống cuống, khỏi có chút ngẩn cả người.

      Xảo Dĩnh cúp điện thoại, trở lại bên cạnh tôi, tức giận khó tiêu hóa mà : "Khó trách nhận điện thoại của , chuyện với tốn nguyên khí."

      Trong lòng chua xót, coi thường đáy lòng đau nhói, tôi lắp bắp cười: "Xảo Dĩnh, biểu tình vừa rồi của rất giống mẹ ghẻ của công chúa bạch tuyết đấy."

      Xảo Dĩnh giận dỗi, vỗ đầu của tôi cái, trách mắng: "Còn phải là do khiến tôi tức giận sao. ràng là lỗi của , còn dám dùng lý lẽ hùng hồn để biện minh, biết, nên là thứ khốn kiếp gì nữa?"

      " chỉ là mình, chỉ biết mình mà thôi!"

      Xảo Dĩnh bật cười: "Mới vừa rồi cẩn thận đem chuyện ngã bệnh ra, tôi đoán chừng vài giờ nữa ta đến đây, tôi báo tiếng cho bảo vệ, thể cho vào, lúc này phải dạy dỗ tốt, để cho học được bài học về quý trọng."

      Tôi kéo tay của , lắc đầu: " cần, tôi giận ta, mà kết thúc , nên tới sớm muộn gì cũng đến, thôi mượn cơ hội này ràng."

      Xảo Dĩnh hơi ngạc nhiên: " muốn chia tay sao? Chờ lâu như vậy, bỏ ra nhiều như vậy, cứ như vậy buông tha, cam tâm sao?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :