1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô nàng giả nai của tổng giám đốc sói - Ni Nam Đê Ngữ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 51:
      Tôi sống đời này hơn hai mươi năm, nhưng rốt cuộc tìm ra sinh vật nào mà hẹp hòi như cái tên Tam Nhi này!

      Vào giờ phút này, bơ bay, tôi bị đuổi theo, chợt, điện thoại di động của tôi vang lên, Tam Nhi dừng đuổi, bước đến, ý bảo tôi nghe điện thoại.

      Tôi vuốt cái mặt nhìn rất thê thảm, đề phòng : " cho đánh lén."

      khẽ nhún vai, nhích người ngồi vào ghế salon, biểu tình nhàn hạ, tư thái ưu nhã, nhưng chút bơ Đào dính vai phá hư hoàn toàn cái đẹp, có chút chướng mắt.

      Tôi gắng nín cười, cầm điện thoại di động, nhấn nút trả lời, giọng khoan thai của Ninh Vũ từ trong microphone truyền ra: "Bị cướp rồi hả ?"

      "È hèm ~"

      "Cãi nhau trực tiếp hay là chiến tranh lạnh?"

      "Theo như cậu , có gây gổ, sao lại có chiến tranh?"

      Ninh Vũ cười hừ hừ: "Chỉ có thể lừa gạt được người khác, sao có thể lừa gạt chính mình."

      Tôi bất lực: "Học trưởng, cậu có cần phải dương quái khí như vậy ?"

      "È hèm ~ Nếu chẳng phải rất uổng phí danh hiệu “cây cao lương” sao?"

      Tôi bật cười: "Rất ra vẻ “cây cao lương”, hôm nào tôi giới thiệu cho cậu Lolita ( bé đáng ) mềm mại rất dễ đạp đổ nhá?"

      "Cậu ám chỉ chính cậu sao?"

      "Ánh mắt cậu bị sao à? Tôi có điểm nào giống Lolita hả?"

      "Tóc và móng chân."

      " chết !"

      Ninh Vũ cười to: " thể trêu chọc."

      Tôi liếc mắt: " ngủ sớm chút , ngày mai còn phải phấn đấu vì Lolita đấy."

      " thành vấn đề, tôi vào trong mộng tìm Lolita của tôi."

      "Ngủ ngon!" Tôi cúp điện thoại, vừa ngẩng đầu lên nhìn, viên bơ đào bỗng đập vào gáy.

      Tôi vừa tính nổi cáu, chợt Tam Nhi nghiêng người tới, ôm lấy eo của tôi, liếm sạch bơ trán tôi. Động tác kia rất êm ái và mị hoặc, cái cuốn lưỡi mờ ám này hấp dẫn đến trí mạng.

      Tôi ngây ngốc mất mấy giây, rồi sau đó : " chơi nữa, ngày mai thăm bà nội, ngủ sớm chút ."

      nhìn tôi nhíu mày, trầm giọng : "Cùng nhau trở về."

      "Dĩ nhiên, bằng bà vẫn cho rằng chúng ta còn giận dỗi." Tôi đứng lên, chỉ vào tấm thảm trong phòng khách : " làm dơ, phải phụ trách dọn dẹp."

      thấy tôi phản đối, khóe môi chậm rãi cong lên: "Được, nhanh tắm , gương mặt đó giống y như quỷ."

      Tôi vừa tính phản bác, chợt từ cửa kính nhìn thấy gương mặt bị bơ dính vào trắng bạch, mascara nồng đậm và màu bóng mắt đều bị chảy hết ra, tạo thành hai lỗ sâu hoắm đen thui như đầu lâu. Vì vậy, tôi đem những lời sắp thoát ra khỏi miệng nuốt trở lại trong bụng, "Vèo" xông về phòng ngủ của mình.

      Sau khi rửa mặt, màn đêm càng nồng đậm, buồn ngủ, tôi quyết định tìm cho mình chuyện gì đó để làm.

      Cầm điện thoại lên, gọi điện thoại quốc tế, bao lâu, giọng nữ ngọt ngào từ bên kia Đại Dương truyền tới: "Trễ như thế còn chưa ngủ, mất ngủ sao?"

      nhàng mềm mại thăm hỏi khiến trong đầu tôi lên bóng hình xinh đẹp, nhàng uyển chuyển.

      Tôi nâng khóe môi lên: "Chợt nhớ tới , gọi điện thoại thăm hỏi nữ thiết kế xinh đẹp của chúng tôi chút."

      Xảo Dĩnh cười khẽ: "Tam Thiếu đây?"

      "Chắc ngủ rồi."

      "Chắc ngủ?" Ngữ điệu của Xảo Dĩnh hơi cao, bắt được sơ hở trong lời của tôi: "Hai người ngủ riêng?"

      Trong nhà chỉ có Xảo Dĩnh biết chuyện tôi và Tam Nhi chung đụng, những người khác phải là biết, mà là tin.

      "Cho tới bây giờ cũng chưa từng ngủ chung, sao mà riêng được?"

      "Tôi hiểu hai người còn giữ gìn cái gì, cũng còn là trẻ con nữa, tư tưởng lại phong kiến, sao lại ở chung mà riêng giường?"

      " phải giữ gìn, mà là đợi." Bất cứ lúc nào, tôi đều khát vọng thuần túy.

      "Nghe giọng của có chút bất đắc dĩ, chờ rất mệt mỏi sao?"

      "Mệt mỏi , chỉ vì nhìn nên mờ mịt. Có lẽ, căn bản muốn xóa quá khứ, mà tôi lại khát vọng thuần túy. Chúng tôi hai phương hướng khác nhau, cho dù có lúc gặp nhau, nhưng chừng chỉ là cái chạm vào vai nhau."

      "Quá bi quan ? Chuyện này cũng đến nỗi như lời của ."

      Tôi mỉm cười chua chát: " ra , tôi là người the chủ nghĩa bi quan."

      "Tôi chưa từng với , tại sao lúc trước thích Tam Thiếu?" Bởi vì hoàn toàn thoải mái, cho nên, Xảo Dĩnh còn cấm kỵ, chỉ là, tôi thực chưa từng nghe qua chuyện này.

      " muốn cho tôi nghe sao?"

      Xảo Dĩnh cười khẽ: "Rất buồn, vì vậy ngàn vạn lần đừng ngủ thiếp ."

      " chờ chút, tôi lấy ít đồ." Sau khi xong, tôi lập tức xuống giường, rón rén ra khỏi phòng, lấy trong tủ lạnh ra hai lon bia, lại rón rén sờ soạng quay trở về.

      "Tôi xong, có thể bắt đầu được rồi."

      " phải lấy Popcorn (Bắp nổ) chứ?"

      "Xem phim mới ăn Popcorn, nghe chuyện xưa phải uống. gạt chứ, tôi có chút mất ngủ. chuyện xưa rất buồn, vậy mau thôi miên tôi ." Tôi mở ra lon bia, uống hớp.

      Xảo Dĩnh nghe thấy thanh mở bia, suy đoán: " phải uống rượu chứ?"

      "Cocacola." Tôi bị bệnh bao tử nên rất kiêng kỵ những thức uống có chất kích thích, tôi muốn Xảo Dĩnh giống như bà nội càu nhàu dặn dò, liền bắt đầu bịa chuyện. Xảo Dĩnh lúc này mới an tâm, về chuyện xưa của ấy.

      thể , quả có chút xa xưa. Xảo Dĩnh giống như tôi, cha mẹ mất sớm, trước khi gặp được bà nội.

      Dựa vào người thân giúp vừa học vừa làm. Vì muốn kiếm nhiều học phí chút, nên từng bán rượu ở quán bar.

      Xảo Dĩnh trời sanh xinh đẹp, là loại người tuy nghèo nhưng chí ngắn, thoạt nhìn là cùng tự tin . Khó tránh khỏi đưa tới chút ong bướm. Có lần, gặp phải tên đàn ông đê tiện muốn chấm mút, liền làm rùm beng với đối phương. Tên đàn ông đê tiện những chiếm được tiện nghi, lại còn cảm thấy xấu hổ ở trước mặt mọi người, liền muốn trả thù Xảo Dĩnh. Kết quả, vận khí của tốt, hoặc có thể , vận số của Xảo Dĩnh rất tốt. Trong lúc tên đàn ông đê tiện chuẩn bị làm chuyện xấu Tam Nhi xuất , sau đó chính là thuận nước đẩy thuyền hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân bị cảm động, sinh lòng mến. Tiếc thay, khi đó Tam Nhi có Nhiễm Du rồi, nếu phải do bà nội thích Khéo Dĩnh, lại nhận làm cháu nuôi, chuyện xưa tiếp tục.

      "Bách Khả, tôi có chuyện muốn cho biết, giữa người và người có thể là duyên phận. tình cảm với tôi và Tam Thiếu phải là mối nhân duyên. Cho nên, chúng tôi thể giải quyết được gì. Nhưng phải như thế. muốn , muốn độc chiếm, muốn đem giữ ở bên người. Trong tình huống này, hai người làm sao chỉ gặp thoáng qua được?"

      "Chuyện tình cảm thể lý. Hơn nữa, tôi nghe bà nội , và Nhiễm Du xem như là thanh mai trúc mã. Tôi có tự tin và tư cách chen vào giữa bọn họ."

      " như thế, nhưng, Nhiễm Du kết hôn rồi."

      "Hôn nhân trói buộc được tình cảm, huống chi, người kết hôn chỉ là Nhiễm Du, còn là tự do."

      " nha."

      "Tôi phải là trách nhiệm của ."

      "Làm sao lại nghĩ như vậy?"

      "Đây phải là ý nghĩ của tôi, mà là đặt ở trước mắt."

      "Bách Khả, nên , có phải nghe được lời ra tiếng vào gì rồi hả?"

      " có." Tôi bỗng nhiên giật mình giống như mình quá nhiều tâm , sợ người lo lắng cho tôi lại thêm vị nữa, nên chận lại: "Chỉ là “dì cả” sắp tới, nên trong lòng tôi có chút nóng nảy."

      "?"

      "Tôi thề trước ngọn đèn, tuyệt đối là !"

      Xảo Dĩnh buột miệng cười: "Được rồi, tin tưởng ."

      Tôi thở phào cái, vội vàng sang chuyện khác, hỏi thăm tình hình gần đây của ấy. Bất tri bất giác, hai lon bia cạn tới đáy, mặc tôi hề buồn ngủ, lại thêm chút men say, nhưng vẫn quấn lấy Xảo Dĩnh chuyện phiếm.

      Đến gần mười hai giờ cuộc điện thoại đường dài cũng kết thúc.

      Tôi rón ra rón rén chạy vào bếp, chuẩn bị lấy thêm chút đồ uống thôi miên mình, vừa mở tủ lạnh ra, thình lình sau lưng truyền đến tiếng khiển trách : " muốn dạ dày nữa hả?"

      thanh này quá mức đột ngột, tay tôi run lên, lon bia rớt xuống, nhàng đập vào móng chân rất giống móng Lolita của tôi.

      Tôi ngồi xổm người xuống, ôm ngón chân đáng thương của mình luôn miệng kêu đau. Phải biết tay đứt ruột xót cũng chỉ là ngón tay, mà ngón chân cũng là rất nhạy cảm.

      Tam Nhi hại tôi đến bước này sâu kín thở dài : "Xem như nuôi thỏ, nhưng nuôi tới nuôi lui vẫn là heo!"

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 52:

      Lửa giận trong lòng tôi đột nhiên bốc lên. Hại tôi bị dập chân còn chưa đủ, còn móc, chưa từng bị đánh sao?

      "Heo cũng có tức giận!" Tôi thở phì phò nhìn chằm chằm, nếu phải sợ trả thù, tôi nhất định đem lon bia đập vào chân , để cũng nếm thử chút tư vị mất hồn này.

      "Đồ ăn ăn toàn bộ dùng để nuôi tức giận, nhưng lại chịu có đầu óc." vừa châm chọc tôi, vừa cúi người ôm tôi.

      "Tự tôi có thể ." Tôi đẩy cảm kích, thế nhưng lại tha cho tôi, cứ thế ôm tôi lên.

      Trở lại phòng ngủ, lập tức rời , cũng còn cười nhạo, mà chỉ dùng thái độ hiền từ rất ít khi sử dụng hỏi: "Bách Khả, tôi khiến rất bối rối sao?"

      Tôi ngước mắt dò xét cái, lắc đầu.

      " cảm thấy tôi trói buộc ?"

      " uống rượu sao?" Tôi nghi ngờ quan sát , người có tinh thần bình tĩnh, có tri thức hiểu lễ nghĩa này, giống phong cách của .

      lắc đầu, vẫn là vẻ mặt nhàn nhạt đó: " muốn có cuộc sống tự do sao?"

      " ai khát vọng tự do."

      "Vậy muốn dọn ra sao?"

      Tôi kinh ngạc nhìn lát, xác nhận đúng là nghiêm túc, chứ phải là đùa, mới thử dò xét: "Có thể sao?"

      "Nếu như muốn , tôi ngăn cản nữa." giơ tay lên, vén mái tóc trán tôi, động tác êm ái, vẻ mặt dịu dàng làm tôi có chút hoảng hốt, mà lời của khiến tôi mừng rỡ nhưng cũng lộ ra chút mất mát.

      ra , khát vọng của tôi cũng phải là tự do mà là yên ổn. Nhưng, chỉ có thể cung cấp nhu cầu vật chất, về mặt tình cảm lại vô cùng keo kiệt, tôi vốn cho rằng, thời gian lâu dài, có thể buông tha quá khứ. Nhưng đến tối hôm qua, tôi mới ý thức được, có lẽ, cho tới bây giờ cũng muốn buông tha! Tôi thừa nhận mình nhát gan, tôi sợ mình càng lún càng sâu, có người , mập mờ khiến người xa lạ có thể tới với nhau, nhưng cũng lại là trò chơi để cho những người tới với nhau chia lìa. Tôi có dũng khí, có lợi thế, cho nên, tôi muốn chơi, cũng chơi nổi.

      Nếu như chịu đem quyền tự chủ trả lại cho tôi, như vậy, tôi , ở lại!

      " suy nghĩ cho kỹ, ngày mai cho tôi biết đáp án." đứng dậy tính .

      Tôi đột ngột kéo ống tay áo của : "Tôi suy nghĩ kỹ, tôi muốn , nhưng tôi muốn bà nội lo lắng, đừng cho mọi người biết chứ?"

      hơi nhíu lông mày, nhưng giọng bình tĩnh như trước: " biết rời có ý nghĩa gì sao?"

      "Chúng ta vẫn là bạn bè phải sao?"

      "Bạn bè?" cười khinh thường, nụ cười khiến trong lòng tôi hiểu có tư vị gì.

      " thể sao?" Tôi lắp bắp hỏi.

      "Nếu như tôi , nếu đừng quay đầu lại nữa, cũng muốn sao?" lãnh khốc .

      Trái tim như bị vật gì đó đâm vào, tôi hơi nhếch khóe môi, đè nén cảm giác đau nhói đến mức thấp nhất, kiên định gật đầu, ra , ý của tôi là, dùng khoảng cách gian thử nghiệm xem hai người có thích hợp với nhau hay , nếu như, chia lìa này làm tình cảm mơ hồ đó hóa thành hư , vậy cũng chứng tỏ, chúng tôi căn bản thích hợp. Chỉ là, tình cảm thể ban cho, thể van xin, nếu như tuyệt tình như thế, vậy tôi còn có thể làm gì?

      bình tĩnh liếc nhìn tôi, lông mày ngọn núi chậm rãi thu hẹp lại, đáy mắt tối đen như có cảm xúc nào đó bắt đầu tuôn trào.

      "Rất tốt." trầm giọng : "Tôi thích quả quyết của , nhưng, tôi lại rất ghét câu trả lời của ."

      cảm giác lạnh lẽo lan ra sau lưng, theo bản năng tôi buông lỏng ống tay áo của , co rút lại giữa giường.

      chợt nghiêng người, ấn tôi ở giường, bốn mắt nhìn nhau, rốt cuộc tôi cũng thấy cảm xúc trong đáy mắt là gì rồi.

      Đó là lửa giận!

      Gió nổi mây vần, tràn đầy trời đất, lửa giận như hận thể thoe6u hủy được tất cả!

      ". . . . . . . . . . . . . . . . . ." Tôi oán giận, tôi thấp thỏm, tôi khẩn trương, cho nên, tôi lắp bắp tới ba chữ , nhưng lại ra được nội dung chính.

      " sai, tôi gạt . thực tế, tôi căn bản muốn đem cái gì gọi là quyền tự chủ quái đản đó trả lại cho ." Khóe môi khẽ giơ lên, nụ cười này lạnh lùng vô cùng giống con chó sói khát máu.

      "Tại sao lại gạt tôi?" Tôi tức giận thở hổn hển chất vấn.

      " lừa , làm sao biết có ý định gì? lừa , làm sao biết, tôi nuôi con sói mắt trắng? lừa , làm sao biết, lại muốn rời ?" chuỗi câu hỏi tuôn ra, rốt cuộc trái tim của tôi lạnh. Ngoài tuyệt vọng ngoài, tôi còn rất hối hận. sai, tôi chính là đầu heo! Lại còn là đầu heo ngu ngốc đến mức tận cùng! Biết ích kỷ lại bá đạo, mà tôi vẫn còn rất ngu ngốc ngây thơ chui vào trong bẫy của người ta?

      "Tôi thua rồi!" Tôi cắn răng nghiến lợi : " , muốn trừng phạt tôi thế nào?"

      cười lạnh: "Sao cầu xin?"

      "Có tác dụng sao?"

      " có."

      "Vậy còn nhảm?"

      hơi giật mình trong giây lát, tức giận trong đáy mắt dần dần biến mất, ngón tay thon dài thong thả ung dung đùa bỡn tóc của tôi: "Sao lại cho rằng tôi muốn thả ?"

      "Tôi thiếu thông minh!" Tôi chống tay vào ngực : "Mau dậy , có thủ đoạn gì tùy tiện làm, tôi mà nhíu mày, tôi theo họ của !"

      "Dậy?" cười lạnh, giống như nghe được chuyện cười rất thú vị: "Hôm nay dậy nổi, sớm nhất là sáng mai!"

      Dứt lời, chợt phủ lên môi tôi, răng môi mang theo trừng phạt tùy ý cắn mút, tôi tái mặt, tiếp theo là sợ hãi. Trong lúc môi chạm môi, tôi ngừng cau mày, còn kêu lên, bởi vì, cắn bể đầu lưỡi của tôi. Mùi vị ngai ngái dây dưa giữa môi lưỡi của hai người, tay dò vào áo ngủ của tôi, cách lớp áo ngực vuốt ve nơi mềm mại trước ngực tôi.

      Tôi dốc hết sức lực giãy giụa, nhưng sức lực của hai người quá mức chênh lệc, tôi hoàn toàn thể trốn.

      Lần đầu tiên chúng tôi dây dưa giường là vì say rượu, lúc đó tôi hỗn loạn, tỉnh táo, sau chuyện đó trí nhớ đều mơ hồ.

      Lần này, tôi cũng uống chút rượu, nhưng chút rượu kia đối với tôi hề ảnh hưởng bao nhiêu, cho nên, mọi chuyện đều rất ràng.

      Hạng Thiên, khốn kiếp!" Rốt cuộc mở được miệng, tôi cho rằng giọng của mình rất tức giận, nhưng, sau khi mở miệng mắng xong mới ý thức được, loại thanh nôn nóng đó giống như dụ dỗ, khiến người tà khơi lên lửa dục.

      " cau mày." dùng giọng khàn khàn trêu chọc, tiếc thay, tôi thể nở được nụ cười phụ họa.

      " quên sao? tôi!" Tôi khẩn cấp muốn ngưng chuyện này lại, nên dùng tới chiêu thường dùng kia.

      quỷ quái, lần này bị ảnh hưởng chút nào. Môi của từ cổ tôi dời tới má, lúc lúc nặng mút lấy vành tai của tôi. Loại cảm giác đó tựa như lông vũ quét ở trong lòng.

      "Ưmh. . . . . ." Tôi kịp ngăn cản, tiếng ưhm thốt ra vỡ vụn.

      Bàn tay nóng rực củ chạm đến giải đất bí nhất của tôi, cách tầng vải mỏng, khẽ vuốt ve vừa giống chơi đùa, vừa giống như dẫn dụ: "Muốn sao?"

      " muốn! Mau buông tôi ra!" Tôi phản kháng và giãy giụa, nhưng sức lực rất hoàn toàn đáng kể.

      "Hả?" chợt tăng thêm sức lực, ràng là xâm lược, nhưng tiếng “hả” thấp lại mang theo phong tình vô tận.

      Tôi ngước đầu, cơ thể khẽ co lại, trong lòng là kháng cự, nhưng sinh lý lại khát vọng. Kết quả của mâu thuẫn chính là, tôi của giờ phút này, rất giống như cự tuyệt nhưng lại ra vẻ mời chào.

      cười khẽ, tôi tức! Hận! Phiền não!

      "Trước tiên tiến hành màn dạo đầu!" bỗng nhiên lên tiếng, giây kế tiếp lọt và tai tôi chính là thanh vải vóc vỡ vụn, tôi ngạc nhiên trợn to hai mắt.

      Dưới ánh đèn lờ mờ, áo của bị mất mấy nút áo, trong lòng tôi thoáng qua suy ghĩ, hướng về vùng ngực màu mật ong cường tráng của cắn cái.

      Rất trơn, rất cứng, đúng là dùng miệng tốt lắm. Nhưng tôi hề nổi giận, mà là tìm được chỗ dễ dàng sử dụng miệng, nơi này với phụ nữ mà rất nhạy cảm, nhưng với đàn ông mà cũng là nơi rất nhạy cảm.

      Tôi là nổi danh là có hàm răng rất tốt, có khi còn dùng răng cắn chai rượu, rất nhanh liền lãnh giáo đáng sợ của hàm răng tôi.

      Tam Nhi hít hơi khí lạnh: "Nhả ra!"

      Tôi kiêu căng nhìn chằm chằm, ý là: buông tay trước, tôi nhả ra!

      rất nhanh hiểu được hàm ý trong ánh mắt tôi, nhưng, mặt của lại tối sầm, cả người trong nháy mắt tỏa ra khí lạnh.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 53

      Tôi sợ hãi, nhưng, tôi thỏa hiệp, hàm răng vẫn gắt gao cắn chặt vào ngực của .

      : " phải hối hận!"

      Ngay sau đó, áo ngực của tôi bị đẩy cao lên, bàn tay to ôm vào ngực của tôi, đầu tiên là dùng sức xoa nắn, sau đó là dùng sức bóp mạnh.

      Tôi bị đau hét lên tiếng, hàm răng tự nhiên nhả ra. Tay của dao động người tôi, lòng bàn tay có vết chai mỏng, cọ làn da, có chút đau, còn có chút tê dại, chọc cho tôi hồi rung động. Hô hấp của trở nên dồn dập, nóng rực giống như đốm lửa, đốt cháy lý trí con người.

      Giãy giụa đáng kể của tôi vẫn chưa ngừng nghỉ, nhưng, còn tâm trạng tiếp tục những gì má gọi là "màn dạo đầu" nữa rồi. giống như giận tới cực điểm, cũng giống như nhẫn nại đến mức tận cùng, quần áo của tôi dưới tay hóa thành những mảnh vải vỡ vụn. Vật cứng rắn của tà ác chống đỡ bụng của tôi, chính xác mà , thân thể tôi co rút chịu phối hợp, cho nên, mới vào cửa được.

      " tôi ?" Trong lúc kháng cự, tôi hỏi mấy câu như vậy. Nhưng lúc này tôi biết là muốn có ngay đáp án hay là muốn dừng lại. Điều khiến tôi biết nên buồn hay là nên vui chính là, trong nháy mắt khi tôi hỏi câu kia chúng tôi đột ngột dừng lại.

      Bốn mắt nhìn nhau, tôi thấy được giật mình trong đáy mắt , nhưng, chỉ trong giây phút ngắn ngủi, ánh mắt lại tối sầm lại, bá đạo cố chấp : "Tôi muốn !"

      Vấn đề của tôi và đáp án của dường như có gì liên quan, nhưng tất cả đều quan trọng, bởi vì,

      Khi trả lời tôi đồng thời động thân, tiểu huynh đệ của xông vào cửa rồi!

      Nóng rực tràn đầy thân thể tôi, tôi vội vàng kịp chuẩn bị rên lên tiếng, mà cũng phát ra tiếng than đầy dục vọng. Sau đó, phải là tôi hoặc là có thể khống chế nữa, mà là dục vọng nguyên thủy nhất của loài người và người sói.

      Trước khi bắt đầu, cũng , dậy là thể nào, sớm nhất là sáng mai! chứng minh, láo, thể lực của người sói đáng sợ, đợi nhân vật chủ đạo là hoàn toàn thoả mãn, tôi ngất .

      Khi tỉnh lại, là sáng hôm sau. nằm nghiêng người, hô hấp trầm ổn, bờ môi lộ ra đường cong vô cùng , nhìn qua giống như chìm trong mộng đẹp.

      Tôi vô cùng muốn cho cái tát, nhưng cánh tay mới nâng lên nửa lại rũ xuống mềm nhũn nhũn như con chi chi, đau chết tôi! ! !

      Lại , tôi cắn cái, thiếu chút nữa hủy tôi thành linh kiện, ý định trả thù này cũng quá nặng ?

      có thể lực công kích, tôi thay đổi phương hướng, giành chăn, đồng thời : "Trở về phòng !"

      Lông mi của hơi run rẩy, sau đó nhắm mắt lại đoạt chăn trở về. Tôi tức giận, tính tiếp tục tranh đoạt, thuận thế chụp tới, cuốn tôi vào trong chăn.

      Tôi chống ngực của thoái thác, nắm cánh tay tôi vòng vào hông , lẩm bẩm như mê: "Giãy giụa nữa, tôi trói em lại."

      tỉnh từ sớm rồi, ra , giấc ngủ của rất nông, thính lực lại nhạy bén hơn so với người bình thường, cho nên, khi ngủ rất sợ ồn ào.

      "Tôi ngủ được sao? Mau buông tôi ra!" Tôi bực mình .

      "Vậy làm điểm tâm thôi." chỉ nới lỏng tay, còn đẩy tôi ra khỏi chăn. Tôi vốn dùng sức đẩy vào ngực để thoát ra, nên khi vừa nới tay, tôi thiếu chút nữa lăn xuống dưới đất.

      Tôi giận tím mặt bò dậy, tung chân đá vào ngực , mặc dù khi cử động như thế toàn thân đau nhức, cũng rất thống khổ, nhưng, tôi làm xong, tôi chuẩn bị tâm lý giết địch ngàn, tổn hại tám trăm.

      Vừa dừng chân, tôi liền mắng: "Có ai như vậy? Giày vò tôi tới hơn nửa đêm, còn kêu tôi làm điểm tâm cho ? Có tin tôi bỏ thạch tín vào cơm để hạ độc cho chết hay ?"

      lười biếng nhếch lên con mắt, cầm cổ chân của tôi : "Chúng ta cùng ăn, tôi cùng em lên đường."

      " thất đức như vậy, đương nhiên là chết trước!"

      "Tôi thất đức, tôi hạnh phúc!"

      Đúng là biết xấu hổ! Tức chết tôi rồi! tức chết tôi rồi!

      "Đừng làm rộn, ngủ thêm lát." cười tủm tỉm túm tôi trở về trong chăn, cánh tay cứng như thép cố định tôi vào ngực . Độ cứng, sức mạnh này, giống y như cột chống trời!

      Tôi buồn bực nổi giận trong lòng, cũng sắp thiêu cháy cả người rồi, nhưng, cơ thể hoàn toàn thể động đậy.

      Tôi nghiến răng căm hận, hướng mắt lên quan sát cơ thể , muốn tìm nơi dễ dàng để cắn cái. Nhưng khi tôi vừa tính cắn, bỗng nhiên : "Nếu như em muốn ăn, tôi ngại tìm cho em chỗ rất dẽ ăn đấy!"

      Nhớ tới tối hôm qua, tôi nhớ ra rồi, kêu tôi "Ăn", nhưng tôi dù chết cũng chịu "Ăn" cái vật nào đấy. Lần này, tôi tức giận trong lòng nữa, máu toàn thân như biến thành xăng, đột nhiên bốc cháy.

      "Đồ lưu manh!" Tôi tức giận mắng to, thân thể giống như bị nấu chín , giống như con tôm luộc, vừa đỏ vừa nóng.

      cuốn tôi chặt hơn chút nữa, ghé vào bên tai tôi : "Chọc em chơi, thân mật đến trình độ đó đối với em mà rất kích thích, chúng ta có thể tiến hành."

      Có người biết xấu hổ như vậy sao? Chưa từng thấy qua chứ? Có người sói biết xấu hổ như vậy sao? Càng chưa từng thấy chứ?

      Vào giờ phút này, tôi biết dùng ngôn ngữ và chữ viết nào để hình dung tâm trạng của mình giờ khắc này, chỉ có thể dùng ánh mắt lăng trì , dùng ý niệm nguyền rủa .

      Dường như nhận ra tôi trừng rất bén họn lười biếng mở mắt, nhìn "Con tôm đỏ rực" trong ngực cười: "Tôi thấy em rất có tinh thần, sao tối hôm qua lại bị bất tỉnh chứ?"

      Tôi thiếu chút nữa thở được mà bị nghẹn chết, vẫn còn mặt mũi để chuyện! Người nào hại tôi bất tỉnh? Người nào hại tôi toàn thân xanh xanh tím tím giống y như mụn nhọt? Được rồi, tôi thừa nhận cái ví dụ này có chút khoa trương. Tôi chỉ muốn , sau khi người khác XXOO mặt mày hồng hào, sóng mắt như nước. Còn tôi lại giống như bị làm nhục!

      "Tôi rất kềm chế, làm bị thương em chứ?" Trong khi chuyện, nhìn vào ngực tôi.

      Tôi vội vàng bảo vệ mình, cả giận : " cần phải giả nhân giả nghĩa!"

      "Em sai rồi, tôi là lòng dạ muốn kiểm tra tài sản riêng của mình."

      "Đừng biết xấu hổ, tôi là của chính tôi."

      "Sau lần em uống rượu say đó, em chính là của tôi rồi."

      Tôi muốn cùng con sói đội lốt người chuyện, dứt khoát co lại thành cục, nhắm mắt, giả chết!

      ôm tôi vào trong ngực, cằm tựa vào đỉnh đầu tôi, tự như than thở: "Lần này em được nữa."

      Câu này sao nghe giống như câu hai nghĩa! Chẳng lẽ, chuyện làm loạn tối hôm qua là vì muốn giữ tôi lại. . . . . . đúng đúng, đây là cưỡng chế giam giữ. Tam Nhi cường thế bá đạo tha cho phản kháng của người khác, căn bản giữ mình lại.

      Chợt cảm thấy mình rất ngu ngốc, ràng sớm biết, lần say rượu kia sớm đem hai người cột chung vào cùng nhau, dán lên người tôi cái nhãn là của , tôi lại vẫn si tâm vọng tưởng muốn rời , là ngây thơ đến buồn cười!

      Cứ như vậy ! Dù sao cũng biến thành như vậy!

      Tôi ngáp cái, chuẩn bị ngủ bù, chợt mở mắt, : "Giúp tôi gọi điện thoại cho Hạng Kình, cho biết, hôm nay tôi tới công ty."

      Tôi mới vừa bình tĩnh lại liền nổi nóng trở lại: "Tự mình gọi!"

      " được, hôm nay gặp thương nhân người Hàn Quốc, vừa gọi điện thoại cho tôi, muốn từ chối." đẩy tôi ra khỏi chăn: "Ngoan, nhanh gọi , tôi ngã bệnh."

      " bị bệnh?"

      "Tôi mà gặp những người Hàn Quốc kia xì xà xì xồ liền nhức đầu, so với ngã bệnh còn nghiêm trọng nhiều." như chuyện lạ.

      " Hai nhức đầu." Chung quy hai em này đều muốn đùn đẩy công việc của mình cho đối phương.

      "Vốn chính là muốn nhứ đầu, lần trước, tôi còn giúp chủ trì hội nghị." Người này đúng là tính toán rất chi li, haizzz ~ khó cho tuổi của .

      Tôi thở dài, chấp nhận cầm lđiện thoại đầu giường lên, vừa tính quay số điện thoại, lại kiếm chuyện: "em tới phòng khách lấy điện thoại gọi, gọi xong liền tắt máy, a, đúng rồi, rút dây điện thoại nhà luôn."

      Tôi đạp cước, thể làm gì khác hơn là báo tin dữ cho Nhị nhi. Tất nhiên Nhị Nhi ôm bụng tức, tôi ứng phó với , chợt thấy, điện thoại treo máy. ra , cái này cũng có gì lớn lao, nhưng, tối hôm qua tôi lại dùng điện thoại cố định trong phòng ngủ gọi điện thoại đường dài . . . .

      Trong giây lát, ý nghĩ lên trong đầu, tôi quan tâm tới Nhị Nhi nữa, nhanh chóng xông vào phòng ngủ.

      " Tam Nhi, có phải tối hôm qua nghe lén tôi gọi điện thoại ?"

      "Em chuyện mãi, điện thoại bàn liên tục lóe lên, tôi cho rằng điện thoại xảy ra vấn đề, nên tùy tiện lắng nghe." lên tiếng mà mặt chút hổ thẹn.

      A! đúng là có chuyện như vậy! Tôi vẫn thông, tại sao tối hôm qua lại muốn dò xét tôi. tại chân tướng bại lộ! Nhớ lại, tôi với Xảo Dĩnh những lời đó, tôi liền muốn làm thịt cái tên khốn kiếp nằm giường này!

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 54:

      Bởi vì " kiện điện thoại", tôi lạnh nhạt với Tam Nhi cho tới trưa, cho đến khi sắp học, tôi mới mở miệng chuyện với , ra , tôi cũng muốn để ý tới , nhưng bất đắc dĩ, “Tiểu Quy” của tôi ở nhà lão đại, để ý tới , tôi chỉ có thể thuê xe đến trường học.

      "Cầu xin tôi, cầu xin tôi tôi liền đưa em ." nở nụ cười xấu xa, bàn tay vuốt vuốt cái kẹp tóc của tôi.

      "Như thế mà còn cầu xin sao?" Tôi cướp cái kẹp tóc, ném vào mặt .

      hơi nghiêng đầu, tránh được, nhấc ba lô của tôi lên : "Cầu xin tôi, cầu xin tôi tôi ném ."

      "Tôi cầu xin chết !" Tôi đoạt lấy ba lô, giận đùng đùng ra khỏi nhà.

      Vừa vào thang máy, Tam Nhi liền cười khanh khách theo vào, tôi tính xem như khí, nhưng cố tình đẩy tôi.

      "Rốt cuộc muốn làm gì?" Tôi phồng má trừng .

      giơ tay vòng qua eo của tôi, đặt nụ hôn môi tôi, thỏa mãn : "Tôi muốn cho em biết, cầu người khác làm việc cho mình nên dùng thái độ này, hiểu chưa?"

      Đáng tiếc lại là cái bị thịt có dáng vẻ nghiêm túc, nhưng vẫn làm ra chuyện khiến người khác phải im lặng. Tôi bội phục bản thân mình, lại có thể sống chung với đứa trẻ ngây thơ như vậy! Nhìn lại tôi liền xem mình như Thần Tiên, mỗi ngày thắp nén hương thờ phụng!

      đường vừa cãi nhau gay gắt quyết liệt, vừa tới trường học, lại mở miệng.

      "Dù sao cũng có việc gì làm, vừa lúc mượn trường của em, ôn lại thời kỳ đại học tươi đẹp." lười biếng tựa vào hàng ghế cuối cùng trong phòng học, bộ dáng cà lơ phất phơ. Đáng giận là, những nữ sinh luôn được xem là đức hạnh, lại luôn nhìn . Người xấu hổ liếc trộm vẻ thẹn thùng e lệ, còn người chủ động, can can đảm đảm nhìn trực tiếp.

      Tôi đoạt lại sách vở của mình, tức giận : " có việc gì làm về nhà mà ngủ!"

      quay đầu xem tôi, cười vẻ đùa giỡn: "Tại sao cứ đuổi tôi ?"

      "Bởi vì làm tôi chướng mắt!"

      "Em có thể nhắm mắt lại."

      "Tôi hi vọng bản thân tự nhiên biến mất."

      "Tôi ." ra vẻ xem có thể làm khó dễ được tôi .

      Tôi thừa nhận, đúng là tôi có cách!

      MS. Liu dạy lớp tiếng vô cùng nhàm chán, Tam Nhi vốn phải là học sinh, cũng phải là tới nghe giảng, kết quả là, tiết học mới diễn ra được nửa, dựa vào vai tôi bắt đầu ngủ gà ngủ gật. Hết tiết, nghỉ ngơi đủ rồi, bả vai tôi tê rần. Cũng may hôm nay chỉ có môn học, xong chuyện chúng tôi trở về biệt thự thăm bà nội.

      Đầu mùa xuân thời tiết vẫn còn hơi lạnh, vì muốn che giấu vết hôn cổ mình, tôi cố ý mặc cái áo len cao cổ, ở trường học sao, nhưng khi về biệt thự ấm cúng mặc được.

      Mà tôi lại thể cởi, chỉ có thể chịu đựng như thế. Bà nội thấy hai gò má tôi đỏ bừng, cái trán hơi ẩm, khuyên tôi nên lên lầu thay cái áo mỏng hơn. Tam Nhi biết chuyện gì xảy ra, nhưng những che chở giúp tôi, còn sắc mặt còn ra vẻ chế giễu.

      Tôi kềm nén được nữa đạp cho cước, phất tay gạt chân tôi ra, nhân tiện còn ngắt mặt của tôi, phen so chiêu này ở trong mắt bà nội lại là "Liếc mắt đưa tình", kết quả là, bà nội lại tiếp tục nhai nhai lại chuyện hy vọng tôi và Tam Nhi mau mau đính hôn. Khách quan mà , tôi rất hiểu tâm trạng của bà nội, cuộc sống hôn nhân của lão đại thất bại, Cho đến nay tung tích của Nhiễm Nghiên còn chưa . Tuy rằng hai người chưa làm thủ tục li hôn, nhưng lão đại cũng tiện tái hôn.

      Nhị Nhi càng khiến người ta nhức đầu, mặc dù bà nội vẫn , nhưng, tôi biết , lão nhân gia vẫn hoài nghi có khuynh hướng đồng tính luyến ái, kể từ đó, lão nhân gia chỉ có thể đem nguyện vọng ôm chắt trai ký thác vào Tam Nhi. Mà quan hệ của tôi và Tam Nhi vẫn mơ hồ, làm sao có thể làm thỏa nguyện của lão nhân gia đây? Cho nên, bà nội mỗi lần tới vấn đề này bộ dạng của tôi và Tam Nhi trong giờ phút này là: giơ đũa gắp thức ăn, vùi đầu bới cơm. Hoặc là, uống trà, nghe nhạc, hoặc dứt khoát mượn cớ tránh .

      Bà nội thấy tôi và Tam Nhi lại giả bộ tai điếc mắt ngơ, khỏi buồn bã thầm: "Hai đứa có nghĩ tới bà già này ? Ta sắp tám mươi tuổi rồi, ngộ nhỡ. . . . . "

      "Bà nội, ngài mới có 74, cách 80 còn lâu a." Tam Nhi cắt đứt những lời thoại bà qua vô số lần, theo số liệu thống kê, trong lời của bà nội, còn có "Vạn nhất", " sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất".

      "Nhưng thân thể này càng ngày càng tệ rồi. Ngộ nhỡ. . . . . ." Từ “”ngộ nhỡ” lần thứ hai.

      "Ngài đừng những lời này." Tam Nhi lần nữa cắt đứt: "Hạng Kình mua gậy cho ngài, cho ngài dùng làm vũ khí."

      "Đông" gậy đánh ra, Tam Nhi bị đánh.

      Bà nội thu hồi gậy, tiếp tục giáo huấn: "Tiểu tử ngang ngược kia, có phải muốn chọc ta tức chết phải ?"

      Tam Nhi xoa cánh tay bị đánh, : "Trước hết ngài phải để cho chúng cháu ăn cơm xong rồi mới đánh chứ?"

      "Ta đây muốn ầm ĩ sao? Cho dù như vậy, ta cũng vì , ngộ nhỡ. . . .." Từ “ngộ nhỡ” bà nội lần thứ ba nhưng vẫn chưa xong, Tam Nhi lại lên tiếng: "Cháu hiểu, nhưng, Bách Khả còn chưa tốt nghiệp, ngài thấy còn sớm sao?"

      Tôi ngước mắt liếc về phía Tam Nhi , trong lòng có chút bồn chồn, hôm nay sao lời của như lệ thường nha? Thường ngày, đúng vào lúc này thế này: ngài khỏi phải ngộ nhỡ nữa, cháu tính toán ngày sống của ngài. Sau đó, bà nội quơ vũ khí trong tay, đúng, là gậy, dạy dỗ . trẻ trung nhanh nhẹn, già nua giống như Hoàng Dung. Động tác múa gậy kia, rất giống Đả Cẩu Bổng Pháp thất truyền nhiều năm.

      "Đông" gậy Nhị Độ đánh ra, khiến tôi tưởng tượng tới chiêu thức "Đả Cẩu Bổng Pháp" sợ hết hồn. Cũng biết tôi tiết lộ cái gì, bà nội còn tức giận hơn so với bình thường, quở trách Tam Nhi: " vậy là có ý gì? cho rằng Bách Khả chỉ là bạn của sao? Nó còn là cháu của ta, cháu của ta thể theo cái tên ngu ngốc cách minh bạch như vậy được."

      " ràng là cháu có ý đó." Tam Nhi : "Ngài đừng càn quấy như thế chứ?"

      "Ta càn quấy? ràng là bản thân mình như thế, đảo mắt cái đổ thừa cho ta. . . . . . . Ai ui, làm tức chết ta rồi." Bà nội tay che ngực, nhũn người té xuống ghế.

      Vốn phòng ăn chỉ có tiếng nhốn nháo bây giờ lập tức rối loạn, tôi vội vàng đỡ bà nội dậy, bấm vào nhân trung của bà, thím Lưu chạy tìm thuốc, Tam Nhi vội vội vàng vàng phân phó người chuẩn bị xe, chuẩn bị tới bệnh viện.

      "Đừng bấm nữa, bà nội có chuyện gì." Sau khi tất cả mọi người rời , bà nội chợt ngồi dậy.

      Tôi tức cũng được, mà tức cũng được, xoa huyệt đạo bị tôi bấm đỏ: "Ngài muốn hù chết chúng cháu sao?"

      Khóe miệng bà nội vểnh lên: "Ai cho cháu muốn qua loa với ta?"

      "Chúng cháu sai lầm rồi!" Tôi với vẻ thể làm gì.

      Lúc này, thím Lưu lấy thuốc vội vội vàng vàng vào phòng ăn, bà nội ngoắc: "Đừng vội, dựa vào những gì ta mà làm."

      Thím Lưu sửng sốt, tôi rét lạnh, : "Bà nội, ngài dùng cái này mà hù dọa Tam Nhi, dùng cái này để đạt tới mục đích bức hôn chứ?"

      Bà nội vui vẻ: "Cháu rất hiểu bà nội."

      Tôi biết nên khóc hay cười, cộng thêm đầu đầy vạch đen, có câu cửa miệng rằng, nhà có cụ già, như có “kho báu”, "kho báu" quá đáng như bà nội làm cho mọi người có chút chịu nổi.

      "Ngài đừng đùa, nếu như bị biết, trở mặt thể." Tôi khuyên.

      "Ta còn sợ sao?" Bà nội vừa dứt lời, trong phòng vẳng lại tiếng bước chân dồn dập, bà nội lập tức tiếp tục "Ngất".

      Tam Nhi thấy bà nội vẫn còn ngất, vừa vội lại vừa tự trách, mồ hôi trán xuống. Tôi muốn cho biết , nhưng tôi mới hai chữ, bà nội thầm bấm tôi cái, sức lực này, so với sức tôi khi bấm huyệt đạo cho bà còn mạnh hơn.

      Tôi đau đến nhếch miệng, chảy nước mắt trong lòng, so với thác nước còn mãnh liệt hơn. . . . . .

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 55:

      Sau đó, chúng tôi vẫn đưa bà nội vào bệnh viện, bà nội rất thông minh, chỉ vào phòng cấp cứu,

      Lại còn chờ khi cấp cứu mới "Tỉnh", dĩ nhiên, bà thừa dịp khi vào phòng cấp cứu mua chuộc bác sĩ và y tá.

      Sau khi khám xét toàn thân còn gì nguy hiểm, bà nội được đưa vào phòng dưỡng bệnh. Lão nhân gia nhìn thấy Tam Nhi liền dùng lý do tức giận đuổi ra ngoài, kêu tôi ở lại chăm sóc, dĩ nhiên, chăm sóc là giả, tẩy não cho tôi mới là .

      Lần này bà nội rất quyết tâm, buộc tôi và Tam Nhi đính hôn thể, nếu phải do tôi ngăn cản, ngay cả chứng bệnh hiểm nghèo bà cũng dám mang ra để dối. Nhưng tôi lại dám, cũng thể để bà tiếp tục lừa gạt Tam Nhi, vì vậy, sau khi dụ dỗ bà xong, tôi len lén chạy ra khỏi phòng bệnh.

      ra , bà nội ở phòng trong, trừ gian phòng dành cho bệnh nhân, còn phòng ở ngoài để nghỉ ngơi.

      Trong khi bà nội tẩy não cho tôi, tất nhiên Tam Nhi cũng thể ở trường học. Cho nên, khi tôi chuồn ra khỏi phòng Tam Nhi nghỉ chiếc ghế ngoài hành lang.

      Từ lúc bà nội bị "Ngất" cũng rất sốt ruột, bà nội kiểm tra bệnh, chạy trước trước sau sau, sau khi bị giày vò như thế nhiều lần, giờ phút này giống như con mèo ủ rũ, càng nhìn càng khiến trái tim đành lòng.

      "Bà nội như thế nào?" lo lắng hỏi.

      " ngủ rồi, tôi có chút chuyện muốn với , chúng ta ra ngoài chuyện ."

      cau mày lại, hồ nghi : " thể ở nơi này sao?"

      " được." Tôi kéo đứng dậy: " ra ngoài , bà nội có y tá chăm sóc, có việc gì."

      Đêm khuya, bên ngoài bệnh viện rất yên tĩnh. Tôi kéo Tam Nhi ấn xuống chiếc ghế đá ở cạnh bồn hoa, thăm dò trước: " trước, nghe xong được nổi giận."

      " ." nghi ngờ, nhưng cũng chần chờ.

      " bảo đảm, nghe xong nổi giận chứ?"

      " ?. . . . . . Được, tôi bảo đảm."

      Tôi hít hơi sâu, đem chuyện bà nội giả bộ bệnh, cùng với những chuyện bà tính toán cho nghe, lông mày của càng nhíu chặt, sắc mặt càng ngày càng đen, cơ thể càng ngày càng cứng rắn, thanh của tôi càng ngày càng , bắt lấy ống tay áo của , bàn tay tôi cũng ướt đẫm mồ hôi.

      " xong nổi giận." Tôi sợ hãi nhắc nhở.

      hít hơi dài, Dùng thanh cố trấn định : "Em cho tôi biết những chuyện này là muốn tôi làm bộ cái gì cũng biết, diễn trò cho Bà nhìn?"

      thông minh, chút hiểu, đúng, tôi còn chưa gì, hiểu thấu.

      Tôi lấy lòng cười: "Được ?"

      " được!"

      Bờ vai tôi sụp đổ, ngập ngừng : " nhân nhượng bà chút ."

      "Nhân nhượng? Em hi vọng tôi nhân nhượng đến trình độ nào?" Đuôi lông mày của dựng lên, cái loại ánh mắt đó có chút khinh bạc làm trái tim tôi trầm xuống.

      " hiểu lầm!" Tôi còn ngập ngừng, mà là nghiêm nghị : "Ý của tôi là, dỗ dành bà nội, để bà cho là kế hoạch của bà có hiệu quả, nhưng cũng phải hoàn toàn nghe theo. Mặt khác, cần phải hoài nghi ý đồ của tôi, tôi có thể chắc chắn cho biết, tôi muốn đính hôn."

      che giấu ánh mắt dò xét, nắm tay của tôi: "Em nghĩ quá nhiều, tôi có ý đó."

      Tôi rút tay về, tiếp tục chủ đề vừa rồi: "Cách làm của Bà Nội đúng là có chút quá mức, chỉ có điều, thân là cháu của bà, nên thông cảm cho tâm trạng của bà. Những chuyện khác tôi cũng nhiều, tránh cho phiền toái mệt mỏi. Phải làm sao chính tự suy tính thôi."

      Những gì nên đều xong rồi, tôi cất bước vào bệnh viện, kéo ra ngoài tán gẫu, cũng chỉ là vì sợ tức giận cãi nhau với bà nội, ngờ rằng lại vì đề tài khác mà xoa dịu được lửa giận của . ra như vậy cũng tồi!

      Gió đêm thổi tới, tôi kéo cao cổ áo, lạnh quá a, mùa xuân phải tới sao? Sao còn chưa thấy tiết trời ấm lại đây?

      Sau đó, Tam Nhi hề vạch trần kế hoạch của bà nội, mà là làm theo lời tôi, khiến bà nội cho rằng nghiêm túc suy tính chuyện tôi cùng đính hôn, nhưng, đó cũng phải là loại chuyện chỉ làm qua loa. Bà nội phải người hồ đồ, Tam Nhi có thể qua loa tắc trách lần lần hai, đợi đến thời điểm ba lượt bốn lần, bà nội nhất định biết! Chỉ là, cũng chính bởi vì biết, nên bà mới buông tha cho Tam Nhi.

      Khi mọi chuyện qua, bà nội thể làm gì mà : "Tư tưởng chưa chắc chắn, xem ra còn phải cho ít thời gian."

      Lúc ấy, Tam Nhi cũng ở đó, bà nội xong lời này, thương sờ sờ đầu của tôi, khẽ thở dài: "Khó khăn cho cháu."

      thể , Tam Nhi là người rất chung thủy, là người nhớ mãi quên, quả rất đau đớn, nhưng, tôi cho rằng mình có tư cách oán trách. thực tế, đây là chuyện tình tôi nguyện. Mới đầu, tôi là bị Tam Nhi bá đạo bó buộc, phát triển đến đây, tôi là bị chính trái tim mình bó buộc.

      đêm, Tam Nhi ôm tôi, : "Bách Khả, em có muốn đính hôn ?"

      Tôi : "Tôi muốn, nhưng, muốn đính hôn là tâm trạng, chứ phải hình thức."

      Bên trong phòng an tĩnh hồi lâu, Tam Nhi do dự: "Bằng , chờ em tốt nghiệp, chúng ta liền bàn đến chuyện hôn ?"

      Tôi tia vui sướng nào, ngược lại cảm thấy trong lòng nặng trĩu, ngay tiếp theo thanh cũng nhàng giống thường ngày: "Tương lai quá xa, cam kết quá mệt mỏi, đến lúc đó rồi hãy ."

      Tôi cho rằng, hôn nhân có thể giành được tình , có thể khóa lại lòng người, cho nên, tôi cẩn thận đối đãi với hôn nhân của mình, vĩnh viễn để cho hôn lễ hỏng bét trong giấc mộng kia biến thành .

      thở ra ngắn ngủi mà nhàng, ở trong màn đêm yên tĩnh, tiếng thở dài nho kia lại hóa thành cành gai mềm đâm thẳng vào trái tim tôi.

      Trong đoạn tình cảm này, là ích kỷ, muốn có nhưng lại keo kiệt chịu bỏ ra, điểm này tôi sớm biết, nhưng, khi nghe thấy tận tai, thấy tận mắt, lại là loại cảm giác khác.

      thể là đau, bởi vì, tôi biết phải cố ý! Nhưng, chua xót! Mà tôi cũng muốn mình hưởng thụ phần chua xót này, vì vậy, tôi chui vào trong ngực , phối hợp nâng cơ thể lên, khiến cơ thể của hai người hoàn toàn dán sát vào nhau. Nhưng, mục đích của tôi phải như thế này, vì vậy, tôi tiếp tục đẩy , cho rằng tôi muốn chiếm chỗ thêm, vì vậy, phối hợp lui về phía sau.

      Tôi suy nghĩ khoảng cách này sai biệt lắm, thân thể lui về phía sau, nâng chân phải lên, tập trung hơi sức toàn thân, dùng sức đạp cái, Tam Nhi bất ngờ kịp chuẩn bị, "Đông" tiếng lăn xuống giường.

      "Làm gì đạp tôi?" cực kỳ tức giận rống.

      "Chuột rút." Tôi vui vẻ đáp lại, trong lòng thư thái ít.

      thở hổn hển bò lên giường, đem tôi giữ chặt vào trong ngực, trầm giọng cảnh cáo : “Đạp nữa, tôi nhổ hết móng chân của em!"

      Tôi theo bản năng rụt đầu ngón chân: "Bằng trở về phòng ngủ . Tôi dám bảo đảm chỉ đạp. . . . . . , ý của tôi là, chỉ bị chuột rút lần."

      " sao!" cầm hai chân tôi kẹp vào giữa hai chân , đắc chí vừa lòng mà : "Có bản lãnh em cứ tiếp tục rút ra, khỏi phải chuột rút, cho dù có động kinh, tôi cũng khống chế được em!"

      Tôi bực tức, tôi giãy giụa, tôi đấm tôi đá.

      đưa mắt nhìn, mỉm cười, nhõm áp chế.

      Giày vò mệt mỏi, tôi nhũn như con chi chi dựa vào trong ngực , giọng : "Em chờ !"

      Chờ trong lòng thoải mái, chờ quên, chờ trong đáy mắt thuần túy còn bóng dáng của ấy nữa!

      siết chặt cánh tay lại, bờ môi mềm mại hôn phớt qua trán của tôi: "Được!"

      tiếng khẳng định nhàng này với tôi mà là rất quan trọng. Đêm trở về yên tĩnh, ánh trăng xuyên thấu qua màn cửa sổ, chiếu những dải bạc rải đầy mặt đất, tôi nhắm mắt lại, dựa sát vào lồng ngực ấm áp của , tiếp tục chờ đợi. . . . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :