1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô nàng giả nai của tổng giám đốc sói - Ni Nam Đê Ngữ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 46:

      Tôi cho rằng lỗ mũi mình có đáng ngại, nhưng khi đến phòng làm việc của Cổ Viêm soi gương mới phát , mũi tôi sưng vù lên.

      Cổ Viêm tìm đưa cho tôi thuốc thoa ngoài da, : "Xin tự tiện."

      Tôi lại lần nữa cám ơn, vào phòng rửa tay tự an ủi lỗ mũi xui xẻo của mình, khăn tay của Cổ Viêm dơ bẩn, cũng tiện trả lại, tôi liền đem giặt rửa sạch, ướt nhẹp, chuẩn bị làm khăn chườm lạnh đơn giản, để phòng máu mũi lại chảy. Nhưng, vòi nước trong này ràng bên nào nóng bên nào lạnh, tôi điều chỉnh cho nước ấm, điện thoại di động chợt rung lên. Tay tôi run lên, làn nước nóng bỏng tưới hết vào trong tay trái của tôi rồi. Tôi kinh hoảng kêu lên tiếng ngắn, rụt tay lại nhìn, mu bàn tay nóng đỏ rồi.

      Tôi khóc ra nước mắt, đây chính là xui xẻo thúc giục a? Chỉ trong thời gian ngắn, tôi bị thương ba lượt rồi.

      "Chị , chị sao chớ?" Ngoài cửa Cổ Viêm lên tiếng hỏi thăm.

      " có việc gì có việc gì." Tôi nhẫn nhịn nước mắt, lấy điện thoại trong quần jean ra, là Tô Mạt gọi tới.

      ấy thấy tôi quá lâu chưa trở về, trong phòng vệ sinh lại tìm thấy người, nên cho rằng tôi xảy ra chuyện.

      Tôi : "Tôi sao, chỉ xảy ra chút phiền toái , ở dưới lầu chờ tôi, tôi lập tức xuống ngay."

      Tô Mạt lo lắng hỏi: " ở đâu? Tôi lập tức tìm ."

      "Ở khu làm việc lầu, phải lên, tôi xử lý xong phiền toái này xuống với ."

      Tô Mạt tựa hồ như chạy, thanh vừa vội lại vừa ảo não: "Phiền toái gì? Bị con ruồi quấn rồi hả? Ai nha ~ đều tại tôi, biết giống như khối kẹo sữa bò, còn thả mình."

      So sánh đáng này cũng có thể rất thỏa mãn hư vinh của phụ nữ, nhưng, tôi nào có tốt như ấy vậy.

      Tôi đơn giản ràng tóm tắt mình gặp phải chuyện phiền toái gì, lúc đó Tô Mạt mới an tâm, sau khi kết thúc trò chuyện, tôi chỉ có thể dùng tay xử lý thương thế ở lỗ mũi. Sau khi xong chuyện, lại bắt đầu chườm lạnh cho tay của mình.

      Khi rời khỏi phòng vệ sinh mu bàn tay tôi còn đắp khăn lạnh, Cổ Viêm nghi ngờ hỏi: " sao chớ?"

      Tôi lắp bắp , "Bị phỏng chút."

      Cổ Viêm buồn cười, nhưng giọng lại vẫn lạnh lùng như cũ: "Tiểu Cát, mang hòm thuốc về đây."

      Bông tai nam lần thứ hai lấy ra cái hòm thuốc, vừa tìm kiếm thuốc phỏng vừa chọc ghẹo tôi: "Chị , tôi khuyên ngài nên dành thời gian cúng bái thần linh , tần số ngài bị thương, rất giống bị vị thần xui xẻo nào đó theo."

      Tôi trừng mắt liếc cái, giọng buồn bực lầu bầu, " chừng là do tuổi của tôi cùng quá xung khắc."

      Nên biết, lần đầu tiên tôi đụng vào cánh cửa, chính là do người đàn ông đeo bông tai này mở cửa, nếu như có bắt đầu đó, sao có thể có cái tiếp theo sau?

      Nam đeo bông tai buồn cười gật đầu: "Ngài rất đúng, hoàn toàn là lỗi của tôi. Tôi bôi thuốc cho ngài, chịu tội."

      Mặc dù đùa, nhưng, tôi vẫn cảnh giác lui ra hai bước: "Đừng tới đây, chừng chính là vị thần xui xẻo thất lạc ở nhân gian."

      Nam bông tai cười to, đem thuốc bôi đặt ở bàn làm việc: "Vậy ngài tự bôi ."

      Cổ Viêm nhìn nam bông tai khoát khoát tay: "Cậu có thể trở về bầu trời rồi."

      Nam bông tai thu lại nụ cười, nghiêm chỉnh gật đầu, hai lời xoay người ra cửa, động tác làm liền mạch, cảm giác đặc biệt giống như đàn em trong xã hội đen. Nam bông tai rời chưa được mấy phút, Tô Mạt hấp tấp tìm tới. ấy thấy tôi thoa thuốc, thèm quan tâm tới chủ nhân của phòng làm việc, trực tiếp tới, vừa thoa thuốc cho tôi vừa thổi hơi, thần sắc kia so với người bị thương là tôi còn khẩn trương.

      "Tôi sao, chỉ là vết thương ." Tôi giọng an ủi Tô Mạt, trong lòng ấm áp dễ chịu , mặc dù quen biết lâu, nhưng cũng đủ để nhìn ra, Tô Mạt là người ghét cái ác như cừu địch, làm chân thực nhiệt tình.

      Sau khi bôi thuốc xong, Tô Mạt mới dời chú ý lực chuyển sang Cổ Viêm, mà Cổ Viêm dùng vẻ mặt đùa giỡn quan sát . Nhìn thẳng vào mắt nhau trong giây lát, Tô Mạt thu hồi tầm mắt trước, ở bên tai tôi giọng : "Chúng tôi thôi, người đàn ông này giống như con báo, nhìn thấy thoải mái."

      Tô Mạt so sánh rất rất khít khao, Cổ Viêm quả giống như con báo đen ưu nhã, có loại người, chỉ cần ánh mắt là có thể tạo cho người ta áp lực vô hình. Mà Cổ Viêm chính là loại người này, bị cặp mắt đen như mực kia nhìn chăm chú quả rất thoải mái.

      Tôi nhìn Cổ Viêm : "Cổ tiên sinh, cám ơn ngài giúp tay, chúng tôi trước, hôm nào mời ngài ăn cơm."

      Cổ Viêm nhướng đuôi lông mày đùa giỡn, dời tầm mắt nhìn Tô Mạt: " vừa tôi như cái gì?"

      "Lỗ tai dài." Tô Mạt giọng thầm, chợt, bĩu môi hỏi ngược lại: " phải chỉ có mình tôi giống như con báo chứ?"

      " là người đầu tiên ngay trước mặt tôi." Cổ Viêm nhàn nhạt kéo môi, ánh mắt rơi vào người Tô Mạt là ánh mắt của người đàn ông đối đãi với phụ nữ. Có thưởng thức, có đùa giỡn, tóm lại, rất nguy hiểm.

      Tô Mạt mới hai mươi tuổi, người tên Cổ Viêm ít nhất cũng phải 30 ? Chẳng lẽ, muốn làm trâu già?

      Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu, vốn là tôi muốn rời , khắc cũng đợi được. Tôi dắt tay Tô Mạt, nhìn Cổ Viêm : " quấy rầy nữa."

      Cổ Viêm : "Đừng vội, tôi còn muốn mời hai vị nếm thử chút rượu của quán đấy."

      "Hôm nay quá muộn, lần sau , lần sau chúng tôi mời ngài." Tôi kéo Tô Mạt ra cửa.

      Cổ Viêm ho tiếng, thanh kia lớn, nhưng lại lộ ra vẻ cố ý, làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.

      Tôi tăng nhanh bước chân, giơ tay lên mở cửa phòng, Tô Mạt : "Để tôi, bị thương." xong, tay đưa tới tay nắm cửa, nhưng, khóa cửa mở được.

      Tô Mạt buông tay tôi ra, dùng sức mở cửa, tôi bỗng nhiên nhớ lại sở thích đặc biệt của Cổ Viêm, nhắc nhở: "Tô Mạt, đẩy ra, cửa ở đây là mở ra ngoài."

      " thể nào?" Tô Mạt thầm rồi đẩy ra, cánh cửa dễ dàng mở ra, nhưng, nam bông tai đứng ngăn ngoài cửa: "Hai vị ngồi lát nữa thôi."

      " cần, mau tránh ra." Tô Mạt vui .

      Nam bông tai vẫn cười híp mắt: " Cổ muốn kêu hai vị ngồi lâu lát, tôi cũng chỉ là phụng mệnh làm việc mà thôi."

      Tô Mạt ngoái đầu nhìn lại, nhìn con báo đen ngồi yên tĩnh sau bàn công tác : " ăn lông gà rồi hả? có việc gì càn rỡ ho khan cái gì? Xem , em của hiểu lầm rồi?"

      Cổ Viêm buồn cười hơi khoát tay, cửa phòng “Bình:” tiếng đóng lại.

      Tô Mạt cả giận : "Họ Cổ kia, tôi cảnh cáo , đừng có để ý đến ."

      Nha đầu này sao lại ngu ngốc thế? ấy cho rằng tôi là của thần điêu đại hiệp sao?

      Tôi nào có sức quyến rũ lớn như vậy, Cổ Viêm ràng là đánh chủ ý vòa ấy, sao ấy lại thấy như vậy nha?

      "Đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn mời hai vị ngồi thêm lát, có để ý đến bất luận người nào." Thái độ của Cổ Viêm rất đúng mực, lời cũng vô cùng dễ nghe, nếu như khi nhìn chằm chằm vào Tô Mạt, giọng có vẻ đùa giỡn như vậy, tôi nhất định tin tưởng .

      "Phiền toái Cổ tiên sinh kêu người đưa chút đồ uống tới đây." Tôi ngoài cười nhưng trong cười .

      Những người mở quán bar thể nào là thương nhân thuần túy, tên Cổ Viêm này tám chín phần là có có bối cảnh đen tối.

      Cửa chính mở ra ngoài, cũng đủ nhìn ra bình thường. Tôi và Tô Mạt đánh bậy đánh bạ vào hang ổ của người ta, lấy cứng đối cứng khẳng định là được, xem ra phải phiền toái lão đại chuyến rồi.

      " thành vấn đề, mời hai vị ngồi." Cổ Viêm cầm điện thoại lên quay số điện thoại.

      Tôi nhìn Tô Mạt giọng : "Tôi phòng rửa tay, ngàn vạn lần đừng chọc ."

      Tô Mạt phản ứng rất nhanh, lập tức hiểu tôi muốn phòng vệ sinh gọi điện thoại cầu cứu. Cũng may tất cả lực chú ý của Cổ Viêm đều đặt hết người Tô Mạt. Tôi vào phòng vệ sinh, lập tức gọi điện thoại cho lão đại, rất cấp bách, nhưng có ai nghe, tôi lại điện thoại cho Nhị Nhi, lúc này lại căng thẳng hơn, Nhị Nhi cũng tắt máy!

      Tôi tức giận, hận thể đưa di động vào miệng mà nhai. Nhưng, tôi còn dựa vào nó để gọi viện binh . Vì vậy, tôi lý trí cai quản hàm răng của mình, tìm số điện thoại của Tam Nhi.

      Nhưng khi bấm xong số điện thoại ngón tay tôi lại chần chờ nhấn nút gọi. có thể vẫn cùng Nhiễm Du ở chung chỗ hay ? Nếu đúng như thế, lập tức chạy tới sao? Nếu , gọi cho Thiên Vũ Thiên Hoa chứ?

      được, được, hai người bọn họ mặc dù thường cùng Tam Nhi cùng tiến cùng lui, nhưng cho cùng chỉ là hộ vệ của gia, nếu như Cổ Viêm chịu bọn họ, vậy chỉ lãng phí thời gian.

      Thôi, vẫn là nên gọi Tam nhi , rời khỏi nơi này là quan

      trọng hơn, chuyện khác căn bản thành vấn đề.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 47:

      Tôi dùng chưa tới phút để phân tích cục diện trước mặt, rồi sau đó, nhấn số điện thoại bàn phím.

      "Đô — đô — đô —" thanh khiến người ta sốt ruột vang lên ba tiếng: "Alo ~"

      Giọng khàn khàn, ngữ điệu có tâm tình gì, tốt quá, là Tam Nhi!

      Tôi thở phào cái, :" có thể tới đường Tân Giang ? Bên này tôi có phiền toái."

      "A ~" Chỉ tiết ngắn ngủi đơn độc tuyệt đối có ý vị khinh bỉ: " biết sai bảo người, đáng tiếc cho biết: tôi rảnh."

      Tức giạn từ đáy lòng tôi liền bốc lên "Đùng đùng” rồi, nhưng, tôi cố đèn nén nó xuống. Bây giờ phải là lúc tức giận, vì vậy, tôi nhẫn nại tính tình, đè ép bụng lửa giận, Học cách chuyện của Lâm tỷ: "Nếu gọi điện thoại cho Cổ Viêm cũng được, để mắt tới Tô Mạt rồi, chịu buông."

      khoan thai : "Chuyện này tốt sao? mình về là được, cần đưa ta về theo."

      Tôi nhẫn nhịn được tát cho chính mình bạt tai, và Tô Mạt như nước với lửa, sao tôi lại có thể quên mất chuyện này chứ?

      "Đừng có vò đầu nữa, nhanh về nhà thôi." Tam Nhi .

      Tôi hít hơi sâu, tỉnh táo : "Vậy coi như xong rồi, tiếp tục bận !" xong, tôi liền cúp điện thoại.

      "Rầm rầm rầm" cửa phòng chợt vang dội, làm tôi giật cả mình.

      " , mau ra đây." Ngữ điệu của Tô Mạt dồn dập.

      Tôi mở cửa phòng ra, vội hỏi: " khi dễ rồi hả?"

      Tô Mạt hít hơi : "Kông phải, hai người bọn họ hợp lực đùa bỡn ."

      Tôi sửng sốt, tầm mắt lướt qua Tô Mạt, chỉ thấy, con báo đen vốn phải ngồi sau bàn công tác lại nhìn tôi cười đùa giỡn, mà đối diện với con báo là ánh mắt lạnh lùng của con chó sói.

      "Cổ Viêm sớm gọi điện thoại cho Hạng Thiên." Tô Mạt .

      "Hả?" Tôi đè xuống lửa giận như Bài SƠn Hải Đảo, nặn ra nụ cười dữ tợn: "Thôi về nhà , đừng quấy rầy bọn họ."

      Tô Mạt gật đầu, nhìn hai con vật nguy hiểm "Công khốn kiếp xứng với thụ khốn kiếp, hai người là tuyệt phối!"

      Cái gì gọi là lời khiến người ta chết vì kinh ngạc? Tôi rốt cuộc thấy được! Lại , ai dám chất vấn thân phận hủ nữ của Tô Mạt, tôi tuyệt đối chiến đấu với !

      thể , lời của Tô Mạt rất có uy lực, lúc này Tam Nhi và Cổ Viêm đều thay đổi sắc mặt,sắc mặt của Tam Nhi là màu xanh vàng, còn Cổ Viêm lại là màu xanh tím. Đáng tiếc, hai hàng này da mặt quá dầy, cho nên thiếu màu đỏ, bằng vừa đúng Cầu Vồng.

      Tôi kéo Tô Mạt bỏ chạy, ngộ nhỡ hai người bọn họ thoát khỏi trạng thái bảng pha màu, Tô Mạt phải là bị nghiền thành mảnh vụn thể.

      "Đứng lại!" Tam Nhi đột ngột kềm chặt cánh tay Tô Mạt, hơi dùng lực chút, Tô Mạt nhếch nhác ngã vào lòng Cổ Viêm.

      "Đồ quỷ sứ đáng ghét, muốn chết sao?" Tô Mạt tức giận mắng to.

      Tam Nhi cười buồn bực: "Cổ Viêm, cậu có thể uốn nắn tư tưởng lệch lạc của ta vào đúng quỹ đạo chứ?"

      Cổ Viêm giữ Tô Mạt ở trong ngực, vẻ bên ngoài cười nhưng trong lòng cười : "Có thể."

      "Vậy giao cho cậu." Tam Nhi nắm tay tôi : "Về nhà cùng tính sổ."

      Tôi tức giận đập vào tay của : "Đưa Tô Mạt cùng ."

      Tam Nhi cười lạnh: "Nằm mơ!"

      Tô Mạt giùng giằng kêu to: "Công cặn bã, thụ hạ tiện!"

      Tôi khóc ra nước mắt, mặc dù hủ nữ có gì là tốt, chỉ có điều, ngài có thể đừng lửa cháy đổ thêm dầu hay ?

      Tôi bị Tam Nhi cứng rắn ném ra khỏi phòng làm việc của Cổ Viêm, tôi sống chết nắm chặt tay nắm cửa chịu : " Hạng Thiên, thể để Tô Mạt ở lại nơi này."

      "Tôi có thể."

      " thể, đem ấy , làm sao có thể ăn với cha của Tô Mạt?"

      xem thường : "Con của ông ta thích chơi, sao tôi phải với ông ta?"

      " khốn kiếp!" Tôi trợn to hai mắt, cuồng loạn quát: "Phụ nữ ở trong mắt các người là cái gì? Là món đồ chơi để cân bằng sinh lý sao? Cho dù các người nghĩ như vậy, cũng phải phân biệt là đối với người nào chứ, Tô Mạt phải là nhi có bối cảnh, có cha mẹ chăm sóc! Nếu như ấy bị thương tổn, người nhà của ấy bỏ qua cho các người!"

      Trong hành lang, chỉ có giọng của tôi vang vọng, nước mắt trào ra trong hốc mắt, tôi dám nháy mắt, bởi vì chỉ động, nó rơi xuống.

      Tam Nhi ngưng lông mày nhìn tôi chằm chằm: "Ngoan ngoãn cùng tôi về nhà, những lời vừa , tôi có thể so đo."

      " cứ việc so đo, tôi quan tâm!" Tôi giận kềm được đạp cửa phòng cước: "Cổ Viêm, ra đây cho tôi, khi dễ , có còn là đàn ông ?"

      chứng minh, người đàn ông nào cũng đều sợ bị phụ nữ mắng phải đàn ông. Tiếng của tôivừa rơi xuống, người trong phòng mở cửa rồi, nhưng, đáng chết, tôi lại quên, cửa nơi này là mở ra ngoài. Mắt thấy cánh cửa đánh tới, tôi căn bản còn kịp phản ứng nữa, trước khi cửa phòng lần thứ ba hôn lỗ mũi của tôi Tam Nhi kéo tôi ra rồi.

      Cổ Viêm đứng bên trong cửa đùa giỡn : "Hai người mỗi lần gây gổ cũng đều giận chó đánh mèo sao?"

      Tôi đè nén ý nghĩ muốn vọt tới giết chết , cắn răng nghiến lợi : "Giao Tô Mạt ra đây, tôi thừa nhận là người vô tội, chịu cho nhận lỗi."

      " , tôi sao." Tô Mạt từ sau lưng Cổ Viêm chen đến trước mặt tôi, lau nước mắt của tôi chẳng biết chảy ra lúc nào: "Đừng khóc đừng khóc, tôi rất tốt, chút thương tích cũng có."

      Cổ Viêm nhíu mày nhìn tôi: "Tam Thiếu cho biết, kêu cả của tới đón người sao?"

      Tôi đứng run tại chỗ, ra là, Tam Nhi và Cổ Viêm cố ý hù dọa Tô Mạt, như vậy, tôi hung dữ với Tam Nhi, chẳng phải là. . . . . . Oan uổng sao?

      "Chị , có phải nên nhận lỗi với tôi hay ?" Cổ Viêm đùa giỡn.

      Tô Mạt giận dữ trừng : "Khi dễ nữa, tôi liền phá hủy hang ổ của ."

      Cổ Viêm bật cười: " vào từ từ hủy , đừng ở chỗ này quấy rầy của ."

      "Tôi muốn bắt đầu hủy từ tầng ." Tô Mạt kéo tay của tôi : " , chúng ta đến bãi đậu xe chờ Âu cơ tương thôi."

      "Ừ." Tôi ngơ ngác đáp tiếng, cùng Tô Mạt về phía thang máy.

      Tam Nhi câu theo, mặc dù lên tiếng, tôi cũng nhìn , nhưng, tôi biết vô cùng tức giận. Chính xác mà , từ sau khi tôi rống lên với , giống như cái tủ lạnh bốc lên khí lạnh.

      Nếu phải Tô Mạt ở đây, tôi đoán chừng có thể khiến tôi chết rét, nhưng, Tô Mạt cuối cùng cũng phải , ở bãi đậu xe đợi tới mười lăm phút, lão đại liền chạy đến.

      Chiếu theo ngạc nhiên của lão đại, chắc chắn trước khi đến, cũng biết tôi và Tô Mạt ở chung chỗ. Trước khi đưa Tô Mạt , vỗ vỗ vai Tam Nhi: "Đừng quên, cậu có lỗi trước."

      đường về nhà, an tĩnh dị thường, biết là do Tam Nhi nghe lời khuyên của lão đại, hay là lười để ý đến tôi.

      =

      "Bụp" chìa khóa xe đập vào khay trà, Tam Nhi cởi áo khoác xuống, ngồi xuống đối diện tôi, ánh mắt sáng quắc, giọng lạnh như băng: " chuyện chút ."

      Tôi nghiêm mặt dựa nửa người vào ghế salon, ngón tay nhàng vuốt sống mũi đau nhức: "Tôi nhàm chán rảnh rỗi, liền cùng Tô Mạt ăn cơm, sau khi ăn xong cơm tối còn rất sớm, nên “tốc độ” chơi."

      "Tôi kêu những chuyện này!"

      "Cổ Viêm chính là người mở cửa đụng vào tôi, Tô Mạt. . . . . ."

      "Khỏi phải những lời vô nghĩa, biết tôi muốn gì."

      Tôi ngước mắt nhìn , cảm thấy biểu tình nặng nề của nên cười: "Được rồi, tôi thừa nhận tôi hiểu lầm , phải là tên khốn kiếp xem phụ nữ là món đồ chơi. Tôi xin lỗi, rất xin lỗi, có thể sao?"

      "Đây phải là mấu chốt của vấn đề!" Giữa ánh mắt màu đen của lộ ra màu xanh lá nhàn nhạt, nhìn qua lạnh lẽo kinh người: "Biết nhau hai năm rồi, hôm nay tôi mới biết, ra, trong mắt tôi lại bất kham như vậy."

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 48:

      Tôi tiếp nhận chỉ trích. Tôi thừa nhận, lúc ấy là tôi giận đến hồ đồ rồi, mới có thể coi là loại người như vậy. Tôi cũng thừa nhận, là do tôi bị chuyện và Nhiễm Du ăn tối cùng nhau kích thích, cho nên ấm đầu, liều mạng ra những lời này. Vì vậy, tôi nguyện ý xin lỗi.

      "Tôi , đó là hiểu lầm, có thể bình thường trở lại." Tôi muốn nhiều, đứng dậy muốn .

      Chỉ là, theo tiềm thức tôi nghĩ rằng nếu tôi động bị bắt trở về.

      Cho nên, đầu ngón tay của mới vừa chạm vào cánh tay tôi tôi thuận thế ngồi trở lại ghế salon.

      Tôi , đây là phản ứng tiềm thức, cho nên, sau khi tôi ngồi nguyên vị, sửng sốt, tôi cũng sửng sốt. Hai người cứ như vậy lẳng lặng nhìn nhau chằm chằm, khí có chút biến hóa bất thường, dường như. . . . . . ăng thẳng như thế.

      Sau giây lát, mở miệng có chút kinh ngạc: "Sao giống như con lật đật thế? Gẩy cái là lắc?"

      "Tôi sợ khống chế sức lực tốt, làm đau tôi." Tôi thành thực .

      Lông mày của từ từ chau lại, lửa giận từ đáy mắt bay lên: "Tôi đối với tệ thế sao?"

      Tôi nghiêm nghị thanh minh:"Tôi , là tôi sợ khống chế sức lực tốt, chứ cố ý làm như vậy."

      "Bách Khả!" chợt cất cao điệu, rất dễ nhận thấy, thanh minh của tôi hề làm giảm tức giận của .

      Tôi bất đắc dĩ : "Tôi đều là , tức giận cái gì? Chẳng lẽ, muốn nghe tôi : Tam Nhi, rất thô lỗ, rất khốn kiếp?"

      "Kẽo kẹt kẽo kẹt kẽo kẹt. . . . . ." Lửa giận thăng cấp, bắt đầu nghiến răng.

      " lại, chúng ta ầm ĩ láng giềng lo lắng, lại nghĩ rằng chúng ta gây gổ, chúng ta đều cần nghỉ ngơi." Tôi lý trí phân tích cho nghe.

      "Mẹ nó!" đột nhiên đứng lên.

      Tôi sợ biến thân thành khủng long bạo chúa, theo bản năng co rụt vào trong salon, nhưng ngờ, chỉ giận dữ trợn mắt nhìn tôi cái, rồi xoay người . Chỉ có điều, trở về phòng ngủ, mà là vào bếp. Tôi đoán chừng chắc khát, hoặc là quá tức, muốn tìm ít đồ dập tắt lửa.

      tại , còn chờ đợi đến khi nào à?

      Tôi thầm kêu tiếng, lấy thuấn di thần công thất truyền lâu chạy vào phòng ngủ, nhưng điều làm tôi ấm ức bóp cổ tay chính là:

      Tôi vừa tính đóng cửa, móng vuốt thon dài, có lực, nhìn qua muốn cắn cái thò vào.

      Tôi dùng thân thể chặn cửa, vỗ vào móng vuốt sói: " ra ngoài, ra ngoài, nghịch ngợm bị cửa kẹp đấy!"

      Được rồi, tôi thừa nhận, tôi là muốn trêu chọc cho chủ nhân của móng vuốt sói cười, như vậy, tôi liền có thể nhân cơ hội đóng cửa.

      Chỉ tiếc là, ngưỡng cười của chủ nhân móng vuốt sói tương đối cao, Tam Nhi những cười, còn mạnh mẽ chen vào phòng ngủ.

      "Tôi muốn gây gổ." Tôi thể làm gì mà .

      "Tôi phải tới gây gổ." Vẻ mặt của bình tĩnh khác thường, nhưng, đáy mắt lại có cảm xúc mãnh liệt như ba đào (sóng lớn).

      Tôi bị nhìn chằm chằm mà dựng hết tóc gáy, theo bản năng lui về phía sau, chợt vươn cánh tay, kéo tôi ôm vào trong lòng, : "Tôi cho rằng em nghe thấy, tôi cho rằng em quên, tôi cho rằng em về nhà."

      liên tục ba lần “tôi cho rằng” làm tôi hoàn toàn nhớ lại, bàn trong phòng ăn bày la liệt thức ăn nguội lạnh, trong tủ lạnh vẫn để cái bánh sinh nhật tôi nướng buổi trưa.

      ra , lần thứ nhất “cho rằng” là . Trước hôm bái tế cha mẹ tôi, với tôi, còn tuần nữa là đến sinh nhật , muốn phô trương, muốn người khác giúp ăn mừng. Chỉ muốn ở trong nhà ăn bữa sinh nhật đơn giản. Lúc ấy tôi như vào cõi tiên, nghe có nghe, nhưng lại vào não, mặt đen lại rồi rời , tôi dùng ít thời gian mới chắp vá được những tin tức kia lại.

      " sao, sinh nhật của làm chủ. Đúng rồi, tôi có quà tặng cho ." Tôi tránh khỏi ngực của , từ trong tủ đầu giường lấy ra hộp quà màu xanh dương, đưa tới trước mặt , nặng nề : "Sinh nhật vui vẻ."

      chỉ nhìn tôi chằm chằm, chứ đưa tay ra nhận.

      Tôi đưa hộp quà tới phía trước lắc lắc: "Cầm a."

      nhận hộp quà, buồn bã : "Em biết sao?"

      Tôi cười chua chát: " biết."

      Tôi hiểu, hỏi, tôi có biết và ai cùng trải qua sinh nhật hay . Tôi trả lời, biết, là bởi vì, có số việc, ra đả thương người, đau đớn thấu tim!

      Hàng mi dài của rũ xuống, chiếu ra hai cái bóng , che lại cảm xúc nơi đáy mắt .

      "Ngủ ngon." Tôi kéo cửa phòng ra, ý bảo rời .

      nhướng mi lên, cánh môi giật giật.

      " ngủ , tôi mệt mỏi." Tôi đẩy ra ngoài, khóa lại cửa phòng.

      Đêm nay, tôi hề chợp mắt mà thức đến trời sáng, bởi vì đụng phải lỗ mũi là đau, đau khiến tôi cách nào ngủ được.

      Hôm sau khi r ửa mặt tôi nhìn thấy sống mũi sưng đỏ, hai mắt tối đen, giống như nữ quỷ bị nghiện. đáng sợ nhất chính là, nữ quỷ kia còn nhìn tôi nhe nhe răng.

      "Trời ạ a a! ! !" Tôi và “nữ quỷ” đồng thời che mặt, ra , tôi muốn đập gương “đuổi quỷ”. Chỉ là, nhắm mắt mà phá hoại đồ đạc rất tổn hại, cho nên, tôi mới lấy tay che mặt.

      Bộ dáng này nhất định khiến người ta nhận ra, vì muốn mình giống như sinh vật bình thường trong nhân gian, tôi coi mặt mình như vách tường, bôi kem nền lên, tỉ mỉ chà xát hai lần, sau đó phủ phấn khô, dán lông mi giả, vẽ mắt dài ra, bôi đậm bóng mắt.

      Sau khi đại công cáo thành, thay bộ váy rộng rãi màu khói, mang giầy cứng, áo khoác . Soi gương lần nữa —- nữ quỷ bị chính chủ đánh bại!

      may là, trường học của tôi chỉ chú trọng đến tinh thần của học sinh, quá quan tâm đến diện mạo, bằng , tôi nhất định trở thành mục tiêu kiểm tra của tổ chức, chỉ có điều, trước khi đến trường học, tôi dọa Tam Nhi giật mình.

      Nhưng, trách nhiệm này cũng phải do tôi, là chọc tôi trước, cửa vừa mở ra, nhìn thấy “sắc đẹp” của tôi đây sắc có chút kinh hãi mặt của.

      uống lộn thuốc?" kinh ngạc .

      " có lẽ a...! ." Tôi nhe răng cười tiếng, còn chớp chớp hai hàng lông mi giả dài.

      Mày rậm của nhíu chặt: "Rửa ."

      "Đây chính là thời gian tôi hy sinh bữa điểm tâm để vẽ lên, rửa lãng phí." Tôi tránh qua , tới tủ lạnh cầm hộp sữa chua, vừa cầm ống hút đâm vào hộp, vừa ra cửa: "Tôi phải học, tự giải quyết bữa ăn sáng , a, đúng rồi, sau khi tan lớp tôi về biệt thự thăm bà nội, tối trở lại."

      " tìm bà nội tố cáo?"

      "Chuyện con nít đó tôi sớm làm." Giọng của tôi nhàng, bước nhàng, nhưng trong lòng có mùi vị giải thích được: "Tôi khiến cho người ta bất tỉnh đâu, đừng lo lắng."

      " đứng lại!" tiến lên ngăn cản tôi, nhưng, tôi nhanh hơn bước.

      Phịch tiếng, cánh cửa tách rời hai người chúng tôi, tôi hai chạy vọt vào trong cầu thang, chạy xuống ba tầng mới thang máy, mặc dù có chút mệt mỏi, nhưng, thành công bỏ rơi con sói vừa sáng sớm muốn bốc lửa.

      Đến trường học, tôi ngủ cả buổi, tan lớp bạn học nam cười : "Em , giáo sư Dương trừng cậu tới lé cả mắt rồi."

      Tôi khoát tay : "Đúng là cậu chú ý quan sát ánh mắt của ông ta, ánh mắt của ông ta vốn chính là lé."

      Bạn học nam lắc lắc ngón tay: "Ý của tôi là, ông ta bình thường mắt cũng lé rồi."

      Tôi chớp chớp hàng lông mi giả dài, bộ dáng rất ngây thơ: "Vậy lần sau tôi thay đổi vị trí ngủ, chừng có thể chó ngáp phải ruồi sửa lại cho ông ấy."

      Bạn học nam phá ra cười to: "Cậu thú vị, có bạn trai chưa?"

      Tôi quay đầu quan sát , gương mặt tà mị, vóc người như đậu phụ khô, ánh mắt phóng ra tia lửa điện xèo xèo.

      " có, chỉ là, tôi muốn tìm người có đôi mắt bình thường." Tôi dọn dẹp xong bài thi, dưới ánh mắt trợn trắng của ra khỏi phòng học. cười khúc khích, mang mũ lưỡi trai màu đỏ mũ lấy tốc độ khiến Lưu Tường hâm mộ nhào vào trong lòng tôi, cái đầu phấn kích cọ cọ vào tôi: " , rốt cuộc tôi tìm được rồi!" Dáng điệu kia, giọng kia, giống như là phải xuyên qua thiên sơn vạn thủy mới được gặp tôi vậy.

      Lão đại chậm rãi theo kịp : " ấy khiến lão Tam phiền chết rồi, điện thoại của em thông, ấy muốn biết em có học hay , ước chừng giày vò lão Tam khoảng hai giờ."

      Tô Mạt chu cái miệng nhắn : "Nếu có Âu cơ tương ở đó, nhất định bóp chết tôi."

      "Giáo sư Dương rất nghiêm túc, học cho mở điện thoại di động." Tôi buồn cười xoa xoa cái đầu của Tô Mạt, " phải học sao?"

      "Trường học của chúng tôi tổ chức đại hội thể dục thể thao, tôi muốn tham gia, xin nghỉ ba ngày, tính cả hôm nay chỉ còn có hai ngày, chúng ta cùng nhau chơi đùa thôi." ta tiếp tục cọ cọ trong lòng tôi, ra , Tô Mạt cao hơn so với tôi, tư thế như vậy rất khó khăn.

      Vì để tránh cho ấy bị trật cổ, tôi kéo giãn khoảng cách của hai người, cười híp mắt : " thành vấn đề, tôi mời ăn cơm trưa, cho biết, trường của chúng tôi có thành tựu nhất chính là căn tin."

      "Oa tốt oa, muốn ăn đậu phụ khô." Lúc Tô Mạt lời này, bạn học nam vừa rồi mới phóng điện với tôi vừa lúc tới.

      Tôi phù tiếng bật cười, đậu phụ khô rất có dinh dưỡng, tôi quyết định, buổi trưa ăn.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 49

      Lão đại là người điên cuồng công việc siêu cấp, cho nên khi chịu nặn ra thời gian làm việc quý báu, tự mình đưa Tô Mạt đến, mục đích là muốn biết tôi và Tam Nhi tối hôm qua có gây gổ hay thôi, đúng, chính xác mà , muốn biết, tối hôm qua chiến tranh kéo dài bao lâu.

      Tôi vừa lấy thức ăn cho Tô Mạt, vừa : "Tối hôm qua rất Thái Bình, câu cũng ầm ĩ."

      Lão đại nghe thấy nhưng gì, hiển nhiên là tin.

      Trong miệng Tô Mạt chứa đầy thức ăn, mơ hồ : "Thôi , giống y như ăn thuốc nổ, Hiểu Phong cũng bị quở trách khóc lóc um sùm."

      Hiểu Phong là phụ tá của Hạng Thiên, nhưng đó là phụ tá nam nha! thể , bản lãnh của là giận chó đánh mèo.

      Lão đại thở dài, dáng vẻ thể làm gì.

      Tôi trấn an: " cần quan tâm đến chúng tôi, chúng tôi có việc gì."

      Lão đại vốn là người thích , nên khi nghe tôi vậy, cũng tiện hỏi nữa, chỉ : "Thay tôi chăm sóc Tô Mạt, đừng để ấy gây chuyện."

      Tô Mạt bất mãn : "Người ta từ lúc nào giống như người hay gây chuyện thị phi rồi hả?"

      Lão đại bật cười: "Nếu phải em theo can thiệp, lão Tam làm sao lại giống như ăn thuốc nổ?"

      Khuôn mặt nhắn của Tô Mạt chau chặt, vui : " ràng là đúng, có tư cách gì tức giận?"

      Lão đại bất đắc dĩ : " cần phải lão Tam như thế nào, em và nó kẻ tám lạng người nửa cân, đều cho người ta kịp tĩnh tâm."

      Tô Mạt lầu bầu : " là tám lượng, tôi là nửa cân."

      Lão đại khẽ thở dài, dặn dò: "Đừng có gây phiền toái cho của em, tôi về công ty."

      Tô Mạt làm động tác OK, lão đại lại dặn dò tôi mấy câu, xong xuôi mới rời .

      Tô Mạt đến, làm rối loạn hành trình sắp xếp cả đêm hôm qua của tôi. Sau khi ăn cơm trưa xong, tôi có tiết, vì giết thời gian, hai chúng tôi xem phim kinh dị, tình tiết dọa người, nhưng, Tô Mạt lại rất sợ hãi, thanh sợ hãi kia lọt vào tai tôi, so với phim kinh dị còn chấn động và kinh dị hơn.

      Khi bộ phim kết thúc áo khoác của tôi cũng bị ấy vò nát y như giẻ lau bàn, ấy cảm thấy băn khoăn, nhất định đền tôi cái khác thể. Thịnh tình khó chối, tôi theo ta vào trung tâm thương mại.

      Nhìn Tô Mạt rất vô tư, trong lòng tôi có suy nghĩ: " có tình cảm nam nữ rất tốt."

      "Chỉ cần dính đến tình , mọi người rất mệt mỏi." ấy thở dài, giữa hai lông mày vẻ buồn rầu: " đừng nhìn tôi giống như tôi rất vui vẻ, ra , tôi có cái khổ của tôi."

      " khổ vì ?"

      " có, trước đây tôi có thích người, vừa thấy .... Nhưng, lại tôi." Tô Mạt nhìn tôi mong đợi, tựa hồ đợi tôi vài câu khích lệ.

      Tôi vuốt tóc của ấy : "Chuyện tình cảm thể miễn cưỡng, đừng vì tình mà trầm mê."

      Đây là những lời tôi thường thường tự nhủ, nhưng, tôi phát , thực tế so với còn khó khăn hơn rất nhiều.

      Tô Mạt nghe được câu ấy muốn, tâm tình có chút buồn bã. Nhưng, ấy rất nhanh bị con heo đồ chơi hấp dẫn lực chú ý. Tôi thấy ấy thích, liền mua lại đưa cho ấy. Để chứng minh mình rất thích, ấy hôn lên mũi con heo. thể phủ nhận, Tô Mạt so với những kiểu cách con nhà khuê các còn đáng hơn nhiều.

      Cơm tối là Tô Mạt mời, ăn ở Pizza Hut, khi ăn xong, mới hơn tám giờ, tôi thấy thời gian còn sớm, liền tính xem hành trình tiếp theo làm gì.

      Trở về biệt thự lớn?

      Tô Mạt quen bà nội, gặp mặt khách sáo, Tô Mạt được tự nhiên.

      quán bar?

      Ý tưởng này chợt lóe trong đầu, tôi tự nhiên nhớ lại con báo đen Cổ Viêm kia, cùng với ánh mắt nhìn Tô Mạt, mất hứng, được!

      tìm lão đại?

      được được, lão đại đối đãi với công việc còn tốt hơn so với người, nên bây giờ vẫn còn ở công ty.

      Bằng , tìm Nhị Nhi?

      Cũng được! Theo thái độ của khi đối mặt với Tô Mạt, tìm quả thực là đưa vào bất nghĩa.

      Suy nghĩ liên tục, tôi bỗng nhiên nhớ tới người!

      , sáng chín chiều năm, có thời gian cùng chúng tôi chơi!

      , tính tình hiền hoà, nguyện ý cùng chúng tôi chơi!

      , biết gốc biết rễ, chỉ số an toàn trăm phần trăm!

      Chính là ! Gọi điện thoại hỏi thăm trước, xác nhận cũng giống tôi và Tô Mạt có việc gì làm, tôi và Tô Mạt tiến về hướng nhà Ninh Vũ.

      Bốn mươi bảy phút sau, tôi và Tô Mạt tới mục tiêu. . . . . .

      "Leng keng! Leng keng!" Tếng chuông cửa dễ nghe trong màn đêm nhàm chán kêu lên còn nhàm chán nữa.

      Cửa phòng nhanh chậm mở ra, bóng dáng Như Ngọc, môi hồng răng trắng xuất .

      Tô Mạt kích động, cặp mắt lóe lên những tia sáng: "Vừa công vừa thụ, cực phẩm nha!"

      Tôi gì: hủ nữ chói lọi quả nhiên cường đại!

      Nụ cười của Ninh Vũ có chút gượng gạo: "Giới tính của tôi rất thông dụng a!"

      Tô Mạt đầu tiên là thở dài bóp bóp cổ tay, rồi sau đó vỗ bả vai Ninh Vũ : " sao, chuyện từ thẳng bẻ thành cong cũng xảy ra nhiều rồi! có đất để thi triển quyền cước!"

      Khóe miệng Ninh Vũ co giật!

      Tôi cười gập mặt xuống!

      =

      Ninh Vũ rất thích chơi trò chơi, cho nên, gia đình có tất cả các thiết bị trò chơi, Tô Mạt chơi cực kỳ cao hứng, Ninh Vũ sắp xếp cho rất tốt, sau đó cười cười hỏi tôi: "Nghĩ thế nào mà tới chơi với tôi?"

      "Nhàm chán chứ sao." Tôi như chuyện đương nhiên, rồi chợt cười quỷ quyệt: "Nếu như cậu và Tẩu Phu Nhân ước hẹn, hai đứa tôi lập tức nơi khác."

      Ninh Vũ thở dài sâu kín: "Nếu như tôi tìm đến Tẩu Phu Nhân rồi, tuyệt đối cho các người đến."

      Tôi cười : "Học trưởng, cậu bị chọc tức.”

      Ninh Vũ vừa tính chuyện, tiếng đàn Piano êm tai đột nhiên vang lên.

      "Nhận điện thoại, lát tán gẫu tiếp." Tôi vừa vừa ra ban công.

      Điện thoại của bà nội gọi tới, bà nội , Tam Nhi tan việc trở về biệt thự chính rồi, thấy tôi có ở đó. Đoán chừng sắc mặt tốt lắm, bà nội cho rằng hai chúng tôi cãi nhau, liền gọi điện thoại tới giải hòa.

      Bởi vì chút chuyện của tôi và Tam Nhi, làm cho tất cả mọi người được bình yên, tôi rất bất đắc dĩ.

      Lão nhân gia vốn nhắc nhắc lại, bà nội lại thâm sâu biết được tính khí bướng bỉnh của Tam Nhi, cho dù tôi có tôi và Tam Nhi gây gổ, bà nội vẫn dặn dò ngừng. Tôi cuống quit đồng ý, lại có điện thoại gọi tiếp.

      Tôi tình hình với bà nội, bà nội lại trở nên sôi nổi, vui vẻ : "Lão Tam gọi tới?"

      Tôi bất đắc dĩ cười tiếng: "Vâng."

      Bà nội vội : "Vậy cháu nhận , bà cúp."

      Bà nội cúp điện thoại, tôi chuyển sang cuộc gọi tới, còn chưa mở miệng, Tam Nhi trực tiếp mở miệng: " phải tới bà nội sao?" Giọng của tốt, tuy nhiên khi nghĩ tới việc tan việc liền chạy tới biệt thự chính nhưng vô ích, mất hứng cũng là chuyện bình thường.

      "Tạm thời có chuyện, nên lộ trình thay đổi."

      "Ở đâu?"

      "Bên ngoài."

      " nhảm!"

      Tôi bật cười, khó trách mắng tôi, câu trả lời của tôi là rất vô ích.

      "Hỏi ở đâu, ở chỗ nào?"

      Tôi bất đắc dĩ : " đừng có xía vào nhiều như vậy được ?"

      " cảm thấy được ?"

      "Được."

      đột nhiên giận dữ : "Đừng có lải nhải với tôi, hạn cho 1 giờ. . . . . ."

      Tôi đợi xong nhấn cúp máy, tiếp đó tắt nguồn luôn, lần này ai đó khỏi phải lắm mồm, tốt!

      "Cãi nhau?" Ninh Vũ chợt lên tiếng, tôi đây mới phát , nhàn hạ tựa vào ban công.

      Nhớ ngày đó, khi tôi mới cùng Tam Nhi "Ở chung" Ninh Vũ thiếu chút nữa đập chết tôi, ta thẳng, cỏ non nhà mình bị trâu già của nhà người khác gặm, nhưng bây giờ lại nhàng hỏi thăm tình cảm rối rắm của cỏ non và trâu già, thời gian, quả nhiên có thể khiến cho tất cả mọi chuyện trở nên bình thường.

      Tôi hào hứng lắc đầu, suy nghĩ làm sao tránh được đề tài này, Tô Mạt chơi trò chơi ở phòng khách chợt cất giọng gọi: " , tôi muốn ăn khoai tây chiên, chúng ta cùng mua chứ?"

      "Tủ TV, bên tay trái, trong ngăn kéo thứ hai có." Tôi và Ninh Vũ trăm miệng lời.

      Tô Mạt hơi run, bỏ cái điều khiển game ra, tới trước mặt tôi và Ninh Vũ, nhìn Ninh Vũ chút, lại nhìn tôi chút, Lông mày cau chặt, : "Hai ngươi có vẻ quá quen thuộc nhỉ?"

      Ninh Vũ bật cười: " thể sao?"

      Tô Mạt chu cái miệng nhắn, nắm tay tôi : " , chúng ta thôi."

      "Ơ ~ ghen à?." Ninh Vũ đùa giỡn.

      Tô Mạt kiêu căng : " thể sao?"

      Ninh Vũ cười khúc khích: "Tôi thể được sao?"

      "!" Tô Mạt lắc lắc tay của tôi : " , chúng ta trở về nhà Âu cơ tương , về quá muộn, chú ấy lại quở trách tôi."

      Tôi gật đầu : "Vậy tôi đưa về nhà lão đại vậy."

      " sao?"

      "Tôi , lão đại nhìn thấy tôi, lại cho rằng tôi và Tam Nhi cãi nhau."

      " hai người vốn cãi nhau mà." Tô Mạt như chuyện đương nhiên: " cũng tới nhà Âu cơ tương , bỏ rơi Hạng Thiên mấy ngày, khiến cho kiểm điểm lại mình chút."

      Ninh Vũ cười khanh khách : "Nếu như muốn nhìn thấy của bị Tam Nhi cướp , nên ngoan ngoãn về nhà, ấy ở nhà tôi là thực tế nhất."

      Cái miệng nhắn của Tô Mạt nhếch lên: "Nếu như giới tính của thông dụng như vậy, tôi tin tưởng ."

      Khóe miệng Ninh Vũ co quắp lại, nhìn tôi cười có chút hình tượng nào! Kể từ sau khi quen biết Tô Mạt, tôi nhận thức được đầy đủ tâm lý của hủ nữ. Họ lòng chờ đợi xã hội hài hòa là: đàn ông phân làm ba loại, thứ nhất là công, thứ hai là thụ, thứ ba, vừa công vừa thụ!

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 50
      Tôi và Tô Mạt ngồi lên con "Tiểu Quy" của tôi tìm đến nhà Ninh Vũ, nên sau khi xuống lầu, cảm giác gió đêm hơi lạnh. Ninh Vũ muốn lái xe đưa chúng tôi về, nhưng tôi cảm thấy rất phiền toái, nên từ chối.

      Tôi đưa chiếc áo khoác mới mua hôm nay đưa cho Tô Mạt, Ninh Vũ lại đưa áo khoác của mình cho tôi, thừa dịp Tô Mạt đùa giỡn với con heo phấn hồng, bèn giọng dặn dò tôi: "Nếu hạng Dương cung cấp cho cậu chỗ tránh nạn, sau khi đưa ấy về, mau trở về đây."

      Tôi nhe răng cười tiếng: "Đừng có lo lắng quá, tự tôi có thể làm được."

      Ninh Vũ lắc đầu thở dài: "Tôi chỉ muốn tiết kiệm chút tấm lòng, cậu nhường sao?"

      Tôi muốn nhắc lại mình có vấn đề gì, hoàn toàn có thể yên tâm. Nhưng, Tô Mạt chờ được, nên tôi chỉ còn cách thu hồi lại những lời sắp thoát ra khỏi miệng, phất tay tạm biệt Ninh Vũ.

      Nhà của Ninh Vũ cách nhà lão đại khoảng 40' xe, Tô Mạt có nón an toàn, tôi dám chạy quá nhanh. Khi đến trước cửa nhà lão đại gần mười giờ.

      Tôi vốn định đưa ấy về, rồi trở về biệt thự chính. tính với Tô Mạt chuyện này, ấy ôm con heo màu hồng tới chiếc xe hơi màu bạc hiệu Bentley: " , đây là xe của Hạng Thiên sao?"

      Làm như muốn trả lời vấn đề của ấy, Tô Mạt vừa dứt lời, chiếc kính xe đen như mực liền hạ cuống. Tam Nhi vứt bỏ tàn thuốc lúc sáng lúc tắt, chút cảm xúc ra lệnh cho tôi: "Lên xe!"

      "Đồ quỷ sứ đáng ghét!" Tô Mạt trừng mắt nhìn vẻ ghét bỏ, kéo cánh tay tôi : " , đừng với ."

      " câm miệng!" Tam Nhi nghiêm túc trách cứ.

      "Tôi !" Tô Mạt kiêu căng nghếch cái đầu lên: " cùng bạn trước của , đừng đến phiền. . . . . ."

      Tô Mạt còn chưa dứt lời, cửa xe chợt bung mạnh ra, Tam Nhi bước xuống, chỉ vào mũi Tô Mạt : "Tô Mạt, nghe ràng cho tôi, đừng tưởng rằng lão đại hộ tống bảo vệ , ỷ lại. Tôi phải , có nghĩa vụ phải nuông chiều !"

      Giọng điệu của rất lạnh, ánh mắt rất sắc bén, mặc dù Tô Mạt gan lớn, nhưng dù sao cũng là , với dạng uy hiếp này, nhịn được lui hai bước, nhưng giọng điệu vẫn chịu nhận thua: "Sao? Thẹn quá thành giận rồi hả? Muốn đánh tôi sao?"

      đột ngột níu cổ áo Tô Mạt, lạnh lùng : "Nếu như còn sinh gây chuyện nữa, tuyệt đối chỉ bị đánh đơn giản như vậy đâu!"

      Hạng Thiên, đừng quá đáng!" Tôi mạnh mẽ tách hai ngườ rai, nhìn Tô Mạt tức giận : " gọi lão đại tới giúp tay."

      "Ừ." Tô Mạt giận dữ trợn mắt nhìn Tam Nhi cái, rồi nhanh chóng tìm viện binh.

      Đúng vậy, là tôi cố ý kêu Tô Mạt . Tôi rất cá tính của Tam Nhi, nếu tôi mà cùng về nhà, tuyệt bỏ qua. Tô Mạt mặc dù giật mình, nhưng tôi rốt cuộc so với ấy lớn hơn hai tuổi, nhìn mọi chuyện tất nhiên thông suốt hơn ấy chút. ấy vẫn cho rằng, lão đại lý chứ đến tình thân, nhưng ấy lại quên, Tam Nhi chờ ở đây, cũng bởi vì lão đại sớm biết ấy quấn tôi tới chỗ này.

      " !" Tam Nhi tựa vào cửa xe, giọng nghe có vẻ rất bình thản, nhưng cũng lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

      Nhưng, tôi lại có cảm giác thế nào ấy? Cũng bởi vì hai chúng tôi, mà tất cả mọi người vất vả lo lắng.

      "Chúng ta có gây gổ, bởi vì, chẳng có chuyện gì mà phải ầm ĩ. Tôi muốn trở về biệt thự chính đơn giản là muốn thăm bà nội. về là vì có chuyện xảy ra nên chậm trễ. tại rất cám ơn ban tặng, tất cả mọi người cho rằng chúng ta cãi nhau. Bây giờ, tôi an ủi bà nội, nên vào giải thích với lão đại chút." Tôi đội nón an toàn, bước lên mô tô, vừa tính khởi động xe, Tam Nhi lại cướp chìa khóa xe.

      Tôi bất đắc dĩ : "Cái gì cần tất cả, còn muốn như thế nào?"

      " xong rồi, tôi còn chưa ."

      "Được rồi, !" Tôi cởi nón an toàn xuống, làm động tác rửa tai lắng nghe.

      "Về sau đừng bày ra vẻ mặt như vậy, rất khó coi."

      " có thể giả bộ biết tôi."

      "Câm miệng!" : "Tôi nghe, được phát biểu ý kiến."

      ". . . . . . !" Tôi ngửa đầu nhìn trời, tối nay mây dày.

      " cho cúp điện thoại của tôi, lại càng cho phép tắt máy!"

      ". . . . . . !" Tôi cúi đầu nhìn đất, trong bụi hoa hình như chỉ có con mèo lang thang.

      " cho có chuyện gì hay có chuyện gì đều chạy tới nhà Quách Ninh Vũ!"

      Tôi sửng sốt chút, hồ nghi nhìn , muốn hỏi làm sao biết tôi đâu. Làm như nhìn thấu tâm của tôi, tầm mắt của cố định tại chiếc áo khoác của tôi. Tôi hiểu rồi, phải nhìn thấy, mà là đoán được. thể , lỗ mũi chó sói cũng linh nghiệm như lỗ mũi chó thường vậy.

      " xong chưa?" Tôi hỏi. Theo thống kê của đại não, tôi phạm vào mấy điều kiêng kị này của .

      chau mày lắc đầu, nhưng lại tiếp tục , im lặng chừng nửa phút, mới tâm bất cam tình bất nguyện mở miệng giải thích: "Tối hôm qua tôi về nhà, là bởi vì, tôi nghĩ rằng chuẩn bị."

      Tôi cười chua chát, nghe những lời này, vậy và Nhiễm Du cùng đón sinh nhật với nhau nguyên nhân là tức tôi? Ý của là như thế chứ? Chợt cảm thấy hai chúng tôi rất buồn cười, ràng hai người cộng lại cũng cũng hơn 50 tuổi rồi, thế nhưng giống như học sinh tiểu học vậy, ngây thơ vui vẻ.

      bất mãn trừng tôi: "Vẻ mặt như thế là ý gì?"

      Tôi thu lại vẻ mặt châm biếm: "Đừng hiểu lầm, tôi cười nhạo ý của ."

      "Tốt nhất là như vậy!" nhìn tôi dò xét giống như cảnh cáo, cúi người bước lên xe: "Lên xe, về nhà, bà nội và lão đại tôi giải thích."

      "Được, ." Tôi nhìn vươn tay: "Đưa chìa khóa cho tôi, tôi phải đưa “Tiểu Quy” về nhà, bằng ngày mai có cách nào học."

      "Ngày mai tôi đưa ."

      "”Tiểu Quy” làm thế nào?"

      "Trước cứ để đây, ngày mai kêu người đưa đến trường học cho ."

      "Mất sao?"

      "Lão đại ở đây nhiều năm như vậy, chưa bao giờ mất đồ! Cho dù trộm có vào, cũng thèm để ý tới chiếc xe máy mini."

      "Xe tốt nhưng trộm tốt, ngộ nhỡ tên trộm kia ngắm trúng “Tiểu Quy” sao?"

      Kiên nhẫn của người nào đó mất hết, bắt đầu nghiến răng kẽo kẹt: " cố ý bới lông tìm vết sao?"

      "Tôi hoàn toàn có ý đó." Tôi chỉ muốn ở cùng với trong gian hẹp kia, phải giận dỗi, mà là cơn giận của còn chưa tiêu, nhất định cằn nhằn lải nhải quở trách tôi.

      "Vậy lên xe, nhảm nữa, tôi liền. . . . . ."

      "Sao?" Tôi cắt đứt lời của , "Lái xe , để tôi ở đây."

      " nghĩ hay lắm!" trợn mắt nhìn tôi cái, rồi bấm điện thoại, chuyện ngắn gọn hồi, vênh mặt hất hàm nhìn tôi : "Lão đại giúp đem xe vào nhà để xe, nếu như dám như vậy cũng an toàn, tôi liền tặng nó cho người khác, phải của , có mất cũng sao."

      Lần này đến lượt tôi nghiến răng: "Xem như lợi hại!"

      "Vẫn thế, đối phó với dư dả rồi." Đuôi lông mày nhếch lên, khóe môi giương , nếu như cố ý chọc giận tôi, màn mỉm cười phong tình kia, cũng đủ rồi làm cho người ta đắm chìm, còn biết sống chết.

      Cuối cùng, tôi vẫn phải ngồi lên xe của , rồi sau đó thẳng về nhà. Chỉ có điều, suy nghĩ lại, chúng tôi cùng nhau về nhà, tất nhiên bà nội cho rằng chúng tôi hòa hảo rồi. Mặc dù, chúng tôi căn bản hề gây gổ!

      Trở lại khu dân cư Huệ Nam, Tam Nhi lấy bánh ngọt trong tủ lạnh ra, buộc tôi giúp ăn.

      khó nhậ ra, vẫn vì việc thất hẹn tối qua mà được tự nhiên cho lắm. Tình cảm của chúng tôi dường như trong lúc vô tình lại đan như mạng nhện, mặc dù là vẫn còn mờ mịt, nhưng nó có tồn tại, nó có dây dưa, nó làm cho người ta thể để ý.

      khí lúc này cũng ngọt ngào giống y như cái bánh ngọt vậy, mặc dù nó vẫn ở trong tủ lạnh, thay hình đổi dạng, thay đổi mùi vị, nhưng nó mất mùi vị vốn có rồi.

      "Tại sao chuyện?" chợt mở miệng, phá vỡ khí yên lặng.

      " ăn, miệng đâu mà ." Tôi liếm bơ dính ở miệng, ngán chứ ngọt, cái bánh làm ngày hôm qua tuy thất bại nhưng còn ngon hơn so với thành phẩm này.

      "Đừng có dương quái khí, tôi có lỗi gì cả." buồn phiền rất mùi vị giấu đầu lòi đuôi.

      Người đàn ông này giống như cậu bé nghịch ngợm, chưa trưởng thành, tôi sớm thành thói quen, đối mặt với như vậy, tôi tức giận, chỉ cảm thấy có chút bất đắc dĩ, cũng có chút buồn cười.

      "Tôi quan tâm , tôi dương quái khí, tôi quan tâm , cảm thấy tôi dịu dàng. cẩn thận suy nghĩ chút, vấn đề là do tôi hay do ?"

      cau mày nhìn tôi chằm chằm, biết là suy nghĩ hay tiếp tục đáp trả.

      "Bánh ngọt này thay đổi mùi vị rồi, cho Tiểu Đốm ăn ." Tôi lấy bánh ngọt trong tay , muốn mang ra cho con chó lang thang mỗi ngày đều đuổi theo sau tôi đòi đồ ăn ngoài kia. Cũng biết là cố ý hay vô tình, tôi vừa bước cũng chen chân vào, tôi kịp dừng bước, nhào thẳng ra ngoài, cũng may phản ứng khá nhanh, khi chặn ngang ôm lấy tôi mặt tôi hướng xuống đất, cách chiếc bánh ngọt rơi xuống đất trước chỉ có mười mấy cm.

      " may . . . . . ." Tôi vừa định may là phản ứng mau, nhưng chợt buông lỏng tay ra. rốt cuộc bữa ăn khuya của Tiểu Đốm dán vào mặt tôi rồi, tuy nhiên trong vạn cái may cũng có cái may, chiếc bánh ngọt rất mềm, hề làm thương tổn đến cái mũi bị thương của tôi.

      "Tay trơn! sao chứ?" kéo tôi đứng dậy, giọng từ tính vì cố gắng nín cười mà trở nên run rẩy.

      Đồ giả dối còn làm bộ ngây thơ! Quả thực là muốn ăn đòn!

      "Tôi sao!" Tôi quẹt bơ mặt, phẩy tay ném cái, bơ và những mảnh vụn chocolate kêu bụp tiếng, đập vào khuôn mặt xấu xa cười rất tươi cảu .

      "Tay tôi cũng trơn, sao chứ?" Tôi cười rạng rỡ, trong lòng cảm thấy rất thoải mái! Cảm thấy rất vui vẻ! Cảm thấy. . . . . . A a a! Con sói nào đó phản công!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :