"Ai bảo có thời gian hả? Mắc chỗ nào mà có thời gian hả con? Con làm vậy khiến người ta ghét à? Tiếu Bạch có đây sợ gì? Tiếu Bạch cũng phải là người ngoài . . . Đúng , Tiếu Bạch con ngại đúng ? Được rồi kìa. . . Con nhìn khách người ta còn để ý, con còn bảo thời gian có làm gì chứ. Nhanh, gọi điện cho nó , bảo qua nhà mình ăn bữa cơm. "
"Mẹ ~~ lúc này cũng mấy giờ rồi? Người ta chừng ăn cơm ròi mẹ à." Tự nhiên gây chuyện.
"Để ấy đến , mình cũng muốn gặp bạn trai của Tiểu Mỹ lần! phải bảo đẹp trai hơn mình sao?" Tiếu Bạch lại dám quạt gió thổi lửa với mẹ .
Dưới uy hiếp trắng trợn phải buộc mình gọi điện thoại cho Cổ Dật Nam.
Thừa dịp thời gian ba mẹ trở về phòng thay quần áo, liền hướng mắt ra hiệu với Tiếu Bạch, nhưng lại chả để ý đến .
Rốt cuộc chọc phải ai thế hả? Mẹ nó.
Mười phút sau, chuông cửa vang lên.
Nhưng người mở cửa đầu tiên lại là Tiếu Bạch.
Cửa mở ra, người trong người ngoài đều sửng sờ.
Chính ở phía sau nhìn mặt của Tiếu Bạch này, tuy cố gắng giữ vững nụ cười nhưng mặt là xanh là hồng thay phiền nhau trổ hoa. Ôi, biết rồi, chuyện xấu với chả thấy đâu, chuyện xấu nhiều vô kể.
Vội vàng vọt tới cửa, nhận lấy đồ trong tay Cổ Dật Nam, nhìn cái ngoài cửa cũng ổn, lên tiếng giới thiệu: "Đây là. . . Là bạn tôi, Tiếu Bạch." Rồi chỉ vào Cổ Dật Nam: "Còn đây là Cổ Dật Nam." Sau đó kéo hai tên này vào nhà.
Hai vị" đàn ông cao kèo" khí thế mười phần đứng ngay giữa phòng khách nhà , lập tức có cảm giác diện tích phòng khách nhà mười phần, còn nóc nhà hình như đủ cao để chứa chấp hai tên này. Mồ hôi rơi. . . Áp lực quá đo. Cổ Dật Nam ngừng bắn ánh mắt về phía kia, hiểu ý trong đó là "Bạn học của . . . . Là con trai à? . . . Còn là trai đẹp. . . ? ?" XÌ, bảo cậu ta là bạn học của chả có người tin nổi, lại còn trẻ nữa chứ.
Mà lúc này và Cổ Dật Nam lại chìm trong khinh thường của Tiếu Bạch, khí càng thêm lạnh. Đôi mắt hẹp của Tiếu Bạch chứa toàn hàn băng ngàn năm.
Cũng may ba mẹ thay quần áo nhanh, hồ hởi bước ra phòng khách, giống như Đại hội sư Hồng Quân mà cầm lấy bàn tay Cổ Dật nam: "Tiểu Cổ này, tại sao lâu vậy tới nhà ta chơi hả con?" Lâu ư? phải mấy ngày trước mới đến à? "Đều do Tiểu Mỹ nhà ta hiểu chuyện gì cả mà, sau này con đừng để ý đến nó làm gì, trực tiếp gọi cho dì là được, ngày nào cũng tới ăn cơm đều được hết con ạ."
Gì thế. . . Nếu tất cả mọi người coi thường của con, vậy con có thể ăn cơm trước được ? Con còn chưa ăn cơm đây này.
Tám đủ chuyện trời dưới đất hồi cũng xong, mọi người rốt cuộc cũng tới bàn cơm. Giờ mới nhận ra rằng, lần này ăn cơm được ngon rồi đây.
Vốn cắm cúi vả cơm vào miệng, lại bị mẹ đánh cái lên ót: "Đúng là chỉ biết tự mình ăn hả con? biết mới khách hả?"
Khách? hướng về phía hai tên mắt to trừng mắt . Khách có hai, vậy mời ai mới đúng nhỉ?
Dĩ nhiên là hiểu ý của mẹ rồi.
Bất đắc dĩ gắp miếng cá bỏ vào chén Cổ Dật Nam, coi như là làm cảnh, vùi đầu tiếp tục ăn. Lại cảm nhận được ánh mắt khó chịu của tên khác. Làm ơn! diễn trò thôi mà, lúc ở bên ngoài đâu có làm vậy đâu.
đến diễn trò, cái tên Cổ Dật Nam này luôn luôn chuyên nghiệp hơn . Từ lúc ăn cơm đến bây giờ, ta gắp thức ăn cho vô số lần, còn cố ý dùng giọng điệu “Thân thiết” : "Ăn nhiều chút , em nhìn em này, gầy quá. Nhất định bình thường ăn cơm ngoan ngoãn rồi." Con mắt xém chút nữa rớt xuống, cầu xin đấy, diễn trò cũng phải biết ngó xem lúc nào tốt chứ. thấy quả bom hẹn giờ bên người tôi hả?
Cũng may Tiếu Bạch cũng biết thời điểm, sau khi ngồi xuống rất ít câu nào, trừ con mắt lăng trì ra cũng làm chuyện khác ví dụ như mấy động tác ngây thơ kiểu "Gắp thức ăn so tài" vậy. vốn cũng muốn gặp thức ăn cho ấy, nhưng nhìn bàn đầy thức ăn thế này, biết thích ăn cái gì. Phải bảo rằng, thực hiểu về con người này, xứng đáng với từ “bạn ” mà.
Nghĩ tới chuyện ngày mai phải khỏi thành phố này, giữa chúng ta. . . Có lẽ phải kết thúc. . . Lòng của lại. .
nhịn được giọng với người bên cạnh câu: " cũng nhiều ăn chútđi, ngày mai phải lên máy bay rồi." Ta có thể cảm thấy, sông băng ở hòa tan dấu vết.
"Tiếu Bạch là bạn của Tiểu Mỹ hồi nào vậy? cũng học Học Viện Nhạc à?" biết có phải nghe thấy lời của với Tiếu Bạch, Cổ Dật Nam đột nhiên đặt câu hỏi.
" phải, ấy học nhạc." Liếc tên nào đó cứng ngắn người ngay tức khác, vội vàng tiếp: " ấy là. . . em trai bạn thời đại họ . . ., học hệ kinh tế."
Mẹ đúng lúc cảm thấy hứng thú với cái chủ đề này: "Gì? Cậu ấy là em trai của ai?"
. . . Bi thống mà nhìn về phía Tiếu Bạch, quả nhiên chạy đâu cũng thoát nỗi số mạng làm em trai mà."Âu Tiểu Mễ, là em trai của Âu Tiểu Mễ." Trời ạ, Tiểu Mễ chết mất, đến mức dối cũng nhớ mỗi tên cậu ấy mà. Nhớ tới Tiểu Mễ khéo mồm khéo miệng của mình, đừng làm chi cũng thấy phong cách hai người này có cùng điểm chung.
Mẹ vội vàng gắp cho Tiếu Bạch miếng: "Ôi, thế nào sớm hả con, con bé Tiểu Mễ ta thấy qua rồi, dáng vẻ rất được đấy. Phải công nhận dòng giống nhà mấy đứa tốt ấy. Dáng vẻ Tiểu Mỹ nhà chúng ta ngày càng mấy giá mà." Mẹ thân ái, lần trước ở trước mặt Cổ Dật Nam, mẹ bảo co n vô cùng xinh đẹp đấy nhé.
" Cổ mới thăng chức phải ? Nghe cũng ở thành phố G à?" Giọng điệu Tiếu Bạch lại trầm ổn kiên định.
"Đúng, tôi tự mình mở công ty ở G, khoc học kỹ thực Nhất Phi. ở. ."
"Có phải ở đường Nam Đại phải ?"
"Ừ, cậu biết?"
"Tôi biết chứ, tôi cùng bạn mở công ty ở đường đó. Có thấy qua bảng hiệu của công ty ." Gì? Tên nhóc này dối cũng có bài bản nhỉ.
Cổ Dật Nam hình như cũng có hứng thú: "Cậu cũng làm về IT sao? Về sau có cơ hội hợp tác với nhau nhé." xong liền rút danh thiếp trong ví ra, "Đây là của danh thiếp của tôi, xin chỉ giáo nhiều."
Tiếu Bạch cũng để đũa xuống, móc ra tấm giấy: "Đây là danh thiếp công ty của chúng tôi, xin chỉ giáo nhiều." Trong lời đều mang kiểu cách người làm ăn.
đoạt lấy chiếc đũa, mân mê tấm danh thiếp:
Công ty trách nhiệm hữu hạn Tường Vân - Tổng giám đốc Tiếu Bạch
Chiếc đũa rơi xuống đất vang tiếng loảng xoảng.
(hết chương 30)
Last edited by a moderator: 14/4/15
windlove_9693 thích bài này.