1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Giáo Trốn Kẻ Đê Tiện Kia Đi - Cật Hóa Nhất Mai (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 28 : đến đây, để chị làm giúp em!

      Về đến nhà, chúng tôi đều lúng túng vô hạn.

      nghiêm trang dẫn Tiếu Bạch thăm nhà, sau đó liền vô nhà bếp làm bộ dáng như rất bận rộn, để ý tới người khác ở phòng khách mãnh liệt đổi đài ở tivi.

      Trong tủ lạnh có sủi cảo cả nhà gói đêm 30, còn có đầu vịt cay cái gì đó mua ở siêu thị hồi năm ngoái, cho chúng tôi ăn no tuyệt đối thành vấn đề.

      lấy quả cà chua tính toán làm canh trứng gì đó. người khác cũng tới phòng bếp để giám sát rồi.

      Sủi cảo trong nồi bốc khí nóng lên, ánh mắt đa tình phía sau đốt nóng cả người được tự nhiên. TV lại phát ca khúc tiết mục cuối năm vô cùng hợp với tình hình : ''Chỉ là bởi vì nhìn ngươi nhiều hơn cái trong đám người

      Lại thể quên được diện mạo của ngươi

      Mơ tưởng tình cờ có ngày trùng phùng

      Từ đó ta bắt đầu đơn nhớ nhung...''

      Rống! Đây là như thế nào? Toàn thế giới đều phối hợp với lộ tuyến ôn tình của tên con trai sao? Này còn phải làm P cơm nha? Trực tiếp đem da gà của đem nấu ăn, ăn là kết liễu rồi... dư quang ánh mắt hất tới người nào đó vốn dựa vào cánh cửa tới gần, vỗ đao vào thớt :''Làm gì? yên tâm? Sợ em bỏ độc hại ?'' Cho nên , la lối om sòm là cách làm con che giấu chột dạ và xin lỗi, ít nhất với là như vậy.

      Đôi tay tiện nam ôm ngực rảnh rang đứng bên cạnh , nơi nào còn có bóng dáng mới vừa rồi đỏ mặt ngựng ngùng? Híp mắt nhìn nồi, khóe miệng vểnh lên :''Đừng , xem ra còn có khuôn có dáng. Chỉ là rất hoài nghi... có phải ăn được hay ?''

      Stop! Xem thường người! ''Sợ chết tẹo nữa đừng ăn.'' đẩy cái chướng ngại siêp cấp lớn :''Vào nhà xem tivi của . Ở chỗ này vướng chân vướng tay.'' Có ở phòng bếp khiến toàn thân được tự nhiên.

      '' phải giám đốc của em có hạ độc sao?'' càng đẩy càng , người này cư nhiên cùng sóng vai đứng trước bếp lò.

      Quay cái dao tay về hướng , muốn bảo vệ

      Uy nghiêm của mình, nước trong nồi sôi. thể làm gì khác hơn là luốn cuống tay chân đem cà chua cắt cho vào nồi, sau đó đem trứng gà đánh xong vung mạnh vào trong nồi. Tiếu Bạch nhô đầu ra, chợt “Mua” tiếng hôn mặt cái, lưu lại câu “Con nhìn trúng, quả nhiên tồi.” Liền sáng ngời ra khỏi trọng địa phòng bếp.

      Chuyện này... chúng ta tranh tài... đùa giỡn tương phản đùa giỡn sao?

      bữa cơm bị hai quỷ đói ăn, tình huống chiến tranh này là tương đối thảm thiết.

      Ưỡn bụng lên ngồi ở ghế sa long nhìn bàn bừa bãi, hơi sức chuyện cũng có. đá đá người khác, chỉ vào cái bàn: “Này, đến phiên .”

      “Thôi , em cái người này có sức lực. Mới vừa được người ta khen hiền thê lương mẫu.”

      “Ít lời vô ích, rửa chén lập tức nghỉ việc!”

      ha ha, bắt được cái đuôi của người khác tốt, nhìn, Tiếu Bạch phải ngoan ngoãn rửa chén lau bàn .

      Đợi thu dọn xong ra ngoài, rót hai chén rượu đỏ chờ .

      Tiếu Bạch vừa kéo tay áo xuống vừa : “Chủ động như vậy? mưu gì chứ?”

      cước đá: “Này là la hét muốn hẹn. Mới vừa rồi quá đói, vùi đầu ăn uống, tại no đủ. Cũng đừng chị mang ước hẹn cho em nha.” Còn là tựa vào ghế sa lon muốn động.
      Tiếu Bạch ngồi xuống bên cạnh , cầm ly rượu lên: “Này phải đâu, cái này gọi là ước hẹn à?” ăn sủi cảo uống rượu đỏ? Còn cầm ly trà giả bộ?”

      Hào khí vỗ vai : “Ba em rồi, sửi cảo và rượu, càng uống càng có. thích uống hay , dù sao cũng là có.” xong liền ngửa đầu uống ngụm hét sạch rượu trong tay.

      Tiếu Bạch trợn tròn mắt nhìn, bộ dạng như bị sét đánh, “Em có phải uống gì cũng tựa như vậy hay , tiếp tục rót?”

      biết cái gì? Đây là đặc trưng của người phương bắc, gọi là hào phóng, ai giống như , chít chít oa oa.” Giống như phụ nữ.

      “Nhưng em mới vừa, ước hẹn, tiểu thư, khẩu vị của em nặng.”

      “Cắt, cũng phải là ngày đầu tiên biết em, a, em quên rồi, tửu lượng của được động chút là say.” Mỉm cười coi thường .

      Mắt trắng rồi xanh: “Ai thể uống!” rốt cuộc uống hết ly trong tay, hận hận : “ uống say, còn phải do em sao?”

      “Ai u, em rất cảm động nha.” Tựa đầu vào vai . Thời điểm tâm tình tốt nhìn người đặt biệt đẹp trai.

      “Quên mất.” cầm bình bò dậy về phía gian phòng: “Ước hẹn chuẩn bị ba cái lợi khí: rượu ngon, trai đẹp và nhạc! sao, chúng ta tự chuẩn bị.”

      Thành là tay mình ngứa.

      Mở cửa thư phòng thấy ấm áp hào quang của ngọn đèn , mở đàn piano, tiện tay đánh nốt. Chợt nhớ tới cái bài hát TV.

      Chỉ là bởi vì nhìn ngươi nhiều hơn cái trong đám người

      Lại thể quên được diện mạo của ngươi

      Mơ tưởng tình cờ có ngày trùng phùng

      Từ đó ta bắt đầu đơn nhớ nhung

      Nhớ ngươi lúc ngươi ở chân trời

      Nhớ ngươi lúc ngươi ở trước mắt

      Nhớ ngươi lúc ngươi ở tâm trí

      Nhớ ngươi lúc ngươi ở nội tâm

      Tình nguyện tin tưởng ước hẹn kiếp trước của chúng ta

      Kiếp này cầu nguyện dùng cả đời chờ ngươi phát

      Ta mực bên cạnh ngươi

      Chưa bao giờ rời xa...

      Uống rượu cổ họng có chút nóng, hình như có chút say, lại càng muốn nôn. Thành , cũng am hiểu ca nhạc, nhưng có lúc câm miệng lại có chút nghiền ngẫm.

      Cửa sổ phòng cầm hướng về bầu trời tối đen bên ngoài, thỉnh thoảng thấy hai sao Diễm Hoả loé loé. Màn đêm yên tĩnh cùng với tiếng đàn, cùng với giọng của , còn có tư vị khác, xông lên đầu.

      khúc kết thức, nâng ly rượu chạm vào cốc : “Khách quan, còn muốn nghe cái gì? Hoan nghênh đếm cúc áo.”

      có ánh mắt thâm ý khác lưu luyến ở mặt , khoé miệng cười càng lộ vẻ hấp dẫn: “Em còn nhớ, trước kia mượn rượu xức gió, em nhất định đánh đàn cho nghe ?” vừa uống rượu, vừa lắc đầu: “Haiz, theo đuổi em phải chuyện dễ dàng.”

      “Rốt cuốc thừa nhận là mượn rượu giả điên à? Em biết ngay, sao lại dẽ dàng say như vậy được.” Những người con trai hư.

      “Em ở trường học, luôn là bộ dáng lão sư phớt lờ, giả ngây giả dại sao lừa được em lòng.”

      đúng là dụng tâm.” cũng lắc dầu theo: “Đáng thương...., đáng tiếc, lên lớp cũng còn mấy ngày.”

      Tiếu Bạch dựa tới, tay bắt được bả vai , khoé miệng nhếch lên, cười lưu manh, khoé mắt toát ra ánh sáng tà ác, đứng đắn : “Cho nên, chúng ta có nên, thừa dịp có địa vị, đem chuyện làm...”

      Hứ, đấu với , còn non...

      “Cứ quyết định như vậy, cho đổi ý!”

      Hét lớn tiếng, đầu vọt ra khỏi thư phòng.

      Lảo đảo trở lại phòng khách, nằm phía dưới TV nửa ngày, cuối cùng đem tay chuôi Wii mân mê ra ngoài, bỗng nhiên đứng dậy, lung lay hai cái, hướng về phía , giơ cao “Cây gậy”, cất cao giọng :

      “Đến đây, để chị làm giúp em.”
      Last edited: 8/3/15
      windlove_9693 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 29 : Kích tình

      Editor: Bỉ Ngạn Hoa

      Trong truyện cổ tích, người đẹp luôn được hoàng tử hôn tỉnh.

      Nhưng sáng sớm hôm nay, bị mẹ véo tai, kèm theo tiếng hét kinh điển.

      ''Mạc Tiểu Mỹ! Con làm cái gì hả? Mới buổi tối mẹ ở nhà, con liền đem trai về nhà uống rượu, còn làm ngổn ngang thế này đây! Con sắp 30 rồi, sao lại chững chạc chút nào hả?''

      mới tỉnh lại trong cơn êẩm toàn thân, nhưng nháy mắt hoảng loạn. Nhìn mẹ chĩa tay vào lỗ mũi của mình, dậm chân thình thịch, ba ở bên cạnh đen mặt lại, lại còn có tên con trai đê tiện trơ mặt lấy lòng cười khúc khích, lòng kêu khổ thôi.

      Tối hôm qua, hai người vừa uống rượu vừa đánh Wii ( trò chơi ở TQ), đại chiến 300 hiệp cuối cùng cũng biết ai ngã xuống trước, nhưng tóm lại là cả hai đều ngủ ở phòng khách nhà . Nhìn bây giờ , cái bàn chính giữa phòng khách bị xê dịch cả đoạn, dưới đất toàn bình rượu trống bừa bãi đầy đất, cộng thêm cái đầu đau đến khó chịu.

      ''Oái, mẹ ơi, có thể cho con rửa mặt trước được , sau đó ra đây chịu tội?'' Ánh mắt hướng đến ba.

      ''Đúng rồi, bà để cho bọn nó tỉnh rượu trước rồi tính sau, mau .'' Ba phất tay, hai bọn nhanh chóng tắm, tẩy cái lớp mồ hôi và mùi rượu cơ thể mình.

      Hai người nơm nớp lo sợ ngồi ghế sofa trong phòng khách chờ xử lí. Nhìn ba thu dọn xong phòng khách trong nháy mắt, trong lòng thấy chột dạ.

      ''Ừm, mẹ à, đây là bạn tốt của con ở thành phố G, Tiếu Bạch, nó tới đây chơi, con chiêu đãi nó. Tối hôm qua hai tụi con tìm được chỗ ăn cơm mới về đây ăn uống tí xíu, ai ngờ sau đó..... cẩn thận nên uống nhiều quá, ngủ quên mất. Mẹ cũng nhìn thấyđấy, chẳng phát sinh cái quái gì cả mà, trò chơi kết thúc ngay tại phòng khách nhà mình.''

      Mẹ quay đầu hỏi Tiếu Bạch:''Gần sang năm mới rồi mà cậu về nhà, chạy đến cái đến cái nơi tồi tàn thế này chơi?''

      Mặt Tiếu Bạch tỏ vẻ vô tội: ''Thưa dì, ba mẹ cháu nước ngoài du lịch, trong nhà có ai nên mình, lại kiếm được ai chuyện, cho nên con mới đến chỗ Tiểu Mỹ chơi. ''

      Sắc mặt mẹ có chút dịu lại: ''Bạn tới chơi đón tiếp là chuyện nên làm. Nhưng Tiểu Mỹ, con xem , con chiêu đãi như nào? Cũng sắp 30 rồi, cũng còn là con mới lớn nữa đâu, nên chơi cả đêm cũng nên nhậu xỉn như vậy. Coi mình , có ai coi trọng con nữa?''

      Má ơi, lại nữa rồi, ngó lơ xem thường mấy lời răn dạy của mẹ mình, lại thấy Tiếu Bạch ở đối diện mím môi gật đầu, ràng ràng đồng ý với ý kiến của mẹ. Giương to mắt trừng cậu ta. Rồi tự nhiên liếc thấy cái ống tay áo ngủ của ba, bên thấp bên cao, mắc cười đến mức bật thành tiếng.

      Chưa kịp ngừng bị mẹ đập cái bốp lên trán:''Còn mặt mũi mà cười à? Con sáng nay đưa Cổ Dật Nam đến nhà chúng ta chơi, người nhà họ nghĩ sao về con? Con con nứa lôi thôi lếch thếch, quần áo chỉnh tề, lại còn ôm con trai ngủ. Đúng Tiếu Bạch? Cháu là bạn trai Tiểu Mỹ à?''

      Đột nhiên chuyển cái, mẹ chợt hỏi về phía . Đoán chừng Tiếu Bạch phản ứng kịp để trả lời vấn đề này như thế nào. Thấy há mồm muốn trả lời, lập tức chụp bả vai của , làm tư thế cao thượng:'' phải! Tiếu Bạch là em của con, mẹ cũng biết, từ đến lớn con có rất nhiều em kết nghĩa mà.'' Chặn miệng của trước, tiết kiệm thời gian mẹ thẩm vấn , nếu trực tiếp lòi ra việc hơn 4 tuổi, lại là sinh viên chết... Chắn chắn thấy được mặt trời ngày mai.

      Bà thấy đáp vậy, lại đem mấy vấn đề “khi còn ” ra :''Mẹ bảo này, từ con thích chơi với con trai, con nhà người ta nhảy dây, còn con lại trèo tường giống con trai, lên năm nhất mà còn mặc áo sát nách, cái gì mà nam nữ bình đẳng, con trai cởi con cũng cần mặc...'' Cười, cười cái gì! Lúc ai mà làm chuyện ngốc chứ? ''Nhốt con trong phòng để cho con luyện đàn, con lại leo cửa sổ chạy trốn, haizz, con xem, là con di truyền của ai trong hai chúng ta vậy hả, quậy phá quá.''

      Haizzzz.... hướng ánh mắt cầu cứu với ba :''Hay do lúc đầu hai người sinh bị nhầm giới tính....hay là mẹ ôm nhầm từ bệnh viện về đây.... hay là nhanh chóng đưa Tiếu Bạch về khách sạn nghỉ ngơi trước . Như thế nào người ta cũng là khách xa tới.''

      Ba lập tức tiếp: “Đúng vậy, Tiếu Bạch ở khách sạn nào vậy con?Có thoải mái hay ?''

      Tiếu Bạch lập tức trả lời :''Chính là Hoàng Quán ở đường Trung Sơn, vô cùng tiện nghi ạ.''

      ''Hoàng Quán? Tốt tốt, nhưng đắt quá, lãng phí ! Con đặt mấy hôm rồi? bằng chuyển đến nhà ta . Dù sao lúc bình thường phòng khách có ai ở, chỗ nào cũng thoải mái bằng nhà mình cả.'' Bố phát huy đầy đủ phương thức đối đãi với người ta cách nhiệt tình, còn chủ động giết giặc giúp .

      nhanh chóng đáp lời: ''Bố, cầnđâu mà. Con trai người ta có cuộc sống riêng, ở nhà chúng ta có nhiều tự do đâu, còn nữa, người ta chừng có sắp xếp khác, đúng , Tiếu Bạch?'' Dùng nháy mắt ra hiệu cho .

      Tiếu Bạch cũng liền chối từ.

      Nhưng mẹ trực tiếp phản bác:''Được rồi thằng này, cứ quyết định như vậy , chờ chút nữa Tiểu Mỹ dẫn cháu lấy hành lý từ khách sạn tới đây, mấy ngày này ở cùng với chúng ta cũng được.'' xem, còn có di truyền từ hai người bọn họ? ràng đều là tính khí bướng bỉnh.

      Ba tiếp tục phụ họa :''Nhanh chóng lấy hành lí , buổi trưa cho cháu nếm thử mì sốt tương sở trường của chú, bà con xa bằng láng giềng gần mà, yên tâm, nhất định khiến cho cháu cảm thấy thành phố này vô cùng ấm áp.''

      Cứ như vậy, hai ngày cuối cùng dùng thân phận em kết nghĩa tiến vào nhà . Dưới nhiệt tình của mẹ mấy lời hứa lúc trước đầu là mây bay..

      Buổi tối lúc nằm giường nhận được tin nhắn của người cách vách.

      - Tôi có cảm giác như mình trải qua khổ ải vậy?

      - Đồng cảm, hehe.

      - Nhưng mà cũng tốt, nịnh bợ được cha mẹ vợ.

      - Thôi dẹp , đó là hành động lừa gạt có, ai là bố mẹ vợ chứ? Nếu bố mẹ biết lột da em mới là lạ.

      Vì để che giấu thân phận của mình, cơ trí trả lời toàn vẹn câu hỏi của hai bọn họ, bây giờ làm ở công ty tư nhân, ngành giao dịch, liên quan đến cái ngành học trường..

      - Bà xã à, muốn hôn em cái.

      Gì, người này bịt trúng gió rồi hả?

      Còn chưa kịp phản ứng, tiếng cửa bị đẩy ra vang lên “ken két” , thấy được bóng hình quen thuộc tiến vào trong bóng tối.

      tức giận, giọng quát:''Này, biết lịch là gì hả? Sao lại gõ cửa? Lỡ em mặt gì sao?''

      Người này cũng để ý tới lời , trèo mạch lên giường ôm lấy vào lòng: '' phải sợ đánh thức ba mẹ ngủ hay sao? Còn nữa, sớm muộn gì cũng là bà xã của , sợ gì chứ?''

      ra sức đẩy :'' uống lộn thuốc à? Ai muốn gả cho ? bị trúng gióà?''

      Tiếu Bạch hôn má cái, ôm lắc lắc: ''Bà xã, mới vừa rồi em cũng thừa nhận bố mẹ em là bố mẹ vợ của rồi còn gì, cũng đừng e thẹn nữa.''

      Liếc mắt xem thường:''Ít ba hoa với em giùm, nhanh về , để cho ba mẹ nghe được tốt đâu.'' Phòng của mở đèn, lại ầm ĩ kiểu này khiến người ta nghĩ bậy.

      lại chai lỳ chỉ vào mặt mình:''Hôn cái .''

      ''Này, làm sao biết chấp nhận hả? phải mới hôn đó sao?”

      "Tiểu Mỹ. . . Hôm nay em chưa có hôn đâu. ." Làm ơn mà, lớn như vậy rồi mà còn được đàn ông làm nũng, ghê quá.

      Hết cách rồi, vội đặt lên gò má cái hôn, thúc giục về phòng của mình.

      Ai ngờ khuôn mặt nọ đột nhiên quay qua, chạm vào bơ môi Tiếu Bạch, lại còn cười xấu xa nhìn .

      Vốn ban nãy là chơi đùa với nhau nhưng cảm xúc bây giờ lại khác lạ.

      Đêm tối yên tĩnh, chỉ che chắn bằng lớp áo quần, trong cơn hôn nồng nhiệt khiến người ta tưởng tượng đủ thứ.

      dùng lưỡi gợi mở khiến cả người như hòa thành nước, yên ổn ở dưới thân cảm thủ.

      Nụ hôn của lướt nhàng qua cánh tai, có thể nhận thấy mọi sợi lông tơ người đều dựng đứng lên vì hưng phấn, ngón chân vì cảm giác khoái cảm này mà run rẩy nhè .

      Cái hôn chuyển xuống dưới, ngang qua từng tấc thịt tren người. Tay của thẳng tiến vào trong lớp áo mỏng, nương theo đường cong mềm mại lên . Và khi phát mặc áo ngực, bàn tay run rẩy vì sung sướng, hơi thở vì thế trở nên gấp gáp.

      bàn tay khẽ đặt lên bầu ngực tròn trịa trắng nõn, đầu ngón tay vội chơi đùa đầu nhũ hoa hồng phấn, khiến hưng phấn nhất thời tăng vọt.

      nhịn được khẽ ngân tiếng rên rỉ: "Ừ ~~~" trời ạ, giết chết . . . Đưa tay che miệng lấy cái miệng mình, hận tìm được lỗ chui xuống.

      Cái đầu gặm nhấm trước ngực chợt nâng lên, rồi cúi người xuống chạm mặt . Trong bóng tối, chỉ thấy được đôi mắt đầy hấp dẫn và gợi tình, đè nén nhìn thẳng vào , khiến bản thân cũng phải nhìn lại, quên xấu hổ cần phải tránh né . khẽ kéo tay ra, lần nữa nếm mùi vị đôi môi .

      Lần này, còn là cái hôn nhàng, mà trong nó ngập tràn kích tình. con sóng như vô tình trào dâng trong cơ thể vậy, giống như ngọn hải đăng bị sóng nhấn chìm, rất nhanh, môi lưỡi quấn quýt đủ thỏa mãn cơn động tình của người đàn ông.

      Đôi môi rời môi , rồi ngậm lấy đầu nhũ hoa cách lớp áo.

      Lần này quá mức đột ngột, khiến cả người cong lên, nơi cách lớp quần áo bị nhấm nháp khiến khó chịu, để nó kề sát miệng . Cứ nghĩ là đỡ hơn nhưng càng khó chịu. Cơ thể giãy giụa, lại có chờ mong, giống như muốn phá kén.

      Ngón tay thon dài đẩy từng cúc áo ra. Bộ ngực chợt được giải phóng, lõa lồ trước mặt người đàn ông. Rốt cuộc đầu lưỡi và bầu ngực còn gì ngăn cản. Lưỡi chuyển động quanh đầu ngực, rồi lập tức liếm láp nó như món ăn ngon, khiến nó dựng đứng lên vì khoái cảm.

      lần nữa biết vì sao ngực hô hấp thông.

      Ga giường bên dưới người bọn họ rối rắm. Lòng hoảng loạng, còn cách nào khống chế nó ngừng lại.

      thanh mơ hồ bảo: Cứ như vậy , cứ như vậy

      Có thể ? Được chứ?

      Bóng tối trong đêm mang theo vô số thứ hấp dẫn mọi người phạm vào cái lỗi Adam và Eva từng trải qua.

      Chưa bao giờ có phút giây thấy bản thân mình bé và yếu ớt.

      Giống như con bướm biết đây là mộng hay mơ, nước chảy bèo trôi, hề khống chế được năng lực, chỉ có thể theo người ta lên Thiên Đường hay xuống Địa Ngục mà thôi.

      Và cuối cùng, giống như hết cơn bão táp, người đàn ông tạm dừng lại.

      Tiếu Bạch tựa đầu vào cổ thở hổn hển, hung hăng ôm lấy trong ngực, bình ổn lại hơi thở. có thể cảm nhận được trái tim đập điên cuồng và mạnh mẽ của , như muốn ép vỡ cả người ra. Rốt cuộc, cũng bình ổn lại sau khi ôm ấp hết lần này tới lần khác.

      Mặt đổi cài nút áo và chỉnh sửa quần áo lại cho . Rồi lật người nằm ngửa bên cạnh

      Thành chưa từng có giây phút nào giống như thời gian ban nãy, mãnh liệt đến nổi khiến biết người đàn ông đúng nghãi. Đủ để khiến hòa tan vì .

      Nhịp tim rối loạn vẫn trong giai đoạn phục hồi, trong lòng lại biết ràng, nếu như lúc nãy muốn chắc …cũng thuận theo. Chỉ là, đây cũng phải . Nếu tương lai của làm sao?

      nghĩ ngợi, Tiếu Bạch lên tiếng trước: "Xin lỗi em. . . . May coi trọng em mới dừng đúng lúc…đáng lẽ em phải … đẩy ra"

      trai à,. . . Như vậy như vậy. . . . Em lại. . . . Như vậy như vậy. . . . . Có thể đẩy được à?

      ngồi dậy, khẽ vuốt mặt : "Được rồi, đây, ở lại nữa giữ được chính mình. Ngày mai, bọn mình trượt tuyết được ?"

      ngoan ngoãn nhìn : "Ừm."

      Giờ phút này, vừa im lặng vừa ấm áp, lẳng lặng tựa vào trán , khẽ hôn cái: "Ngủ , ngủ ngon."

      Rồi xoay người rời .
      Last edited: 13/4/15
      windlove_9693 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆, Chương 30: Bữa tiệc
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa

      Tối hôm qua cả đêm đều khó ngủ, vất vả lắm mới thiếp được, trong đầu cứ liên tiếp lên những chuyện chưa làm xong. . . Chuyện, vừa tròn 26 tuổi, lần đầu tiên nằm mộng, khiến cho người ta xấu hổ muốn chết luôn ấy. Nếu Tiểu Mễ mà biết được, đoán chắc lại bảo “Mộng xuân mà chẳng có tí vết tích nào” cho coi.

      Đều do cái tên Tiếu Bạch chết tiệt kia! có việc gì kích thích người ta biết? Lại quyến rũ thiếu nữ con nhà lành.

      Trời lên đỉnh đầu mới tỉnh lại, rồi mới phát ra rằng. . . là buổi trưa. Ba mẹ đều bận rộn trong nhà bếp, Tiếu Bạch lạch bạch theo ai đó. Ngày này...dậy từ khi nào ấy?

      Ngó thấy , tay chân Tiếu Bạch lúng ta lúng túng biết đặt chỗ nào cho phải. Vẫy vẫy tay, cười khan với : "A, Chào buổi sáng."

      Ậm ừ trong cổ: "Ừ, Chào buổi sáng."

      "Gì mà sáng với sớm hả? Cũng trưa trật rồi đấy, thế mà con còn bảo dẫn người ta chơi đấy kìa? Giờ này sao hai đứa trượt tuyết đây? " thanh phát ra từ cuống họng mẹ dội trực tiếp vào màng nhĩ .

      Chết tiệt, trượt tuyết."Sao mọi người gọi con?" hướng về người đứng bên trái mình .

      "Quên, mình cũng vừa mới dậy thôi." Ánh mắt lia qua lia lại cũng ngước lại, nhìn kỹ , cũng biến thành gấu trúc như nhau rồi.

      "Vậy làm sao bây giờ? ?" Chỗ trượt tuyết ở ngoài thành phố, lái xe phải mất hai giờ, hơn nữa buổi chiều đóng cửa lúc 4 giờ.

      " bằng. . . Hôm nay dạo chung quanh đây chút rồi về . Mang mình đến chỗ cậu từng tới , ví dụ như trường trung học hay tiểu học gì đấy cũng được."

      "Chỗ đó có gì đẹp đâu cháu." Tính mẹ chính là như vậy, ai gì bà cũng đều xen ngang."Mấy trường học chỗ đó có gộp lại thành . Mà con bé này lúc còn học lại là thành phần cá biệt của trường, đừng bảo nó dẫn con qua đó, sau khi tốt nghiệp nó còn chưa có ghé qua đấy kìa." Này, có phải mẹ mình đấy, ai lại xấu con mình trước mặt người ngoài cơ chứ.

      Điện thoại vang lên, mặc kệ cuộc trò chuyện hăng say của hai người, chạy vào phòng khách nghe điện thoại.

      "Alo?"

      " Mạc Tiểu Mỹ, dạo này hơi vắng lặng quá nhỉ." Lại là bạn trai Cổ Dật Nam lâu ngày gặp.

      " phải người để tôi nghỉ phép vài hôm ư? Tôi cũng đâu có suy nghĩ rằng do ai đâu."

      "Chắc cũng lệch đâu, nhưng mà mẹ tôi cho rằng chia tay rồi đấy."

      Vốn dĩ chia tay rồi được . . . . nhìn kỹ nhà dưới. Quay đầu nhìn trong phòng bếp, lại đụng ngay ánh mắt Tiếu Bạch hướng về mình, trong lòng hoảng hốt, vội vàng mở to cặp mắt.

      "Ừ, tôi có bạn học đến thành phố Z chơi. Cho nên mấy ngày nay để ý đán cho lắm. Hôm nay này, tính chơi khu trượt tuyết lại quên mất tiêu."

      "Vậy tốt rồi, bảo bạn đó tới đây ăn cơm , tôi mời khách cho. Thế mẹ tôi cũng chẳng lo cái vấn đề chia tay của chúng ta nữa đâu." Giọng điệu Cổ Dật Nam rất bất đắc dĩ.

      "Chuyện đó. . .Mẹ tôi làm cơm, tôi phải phụ. Nếu . . . Hôm khác được ?"

      "Tôi ra ngoài rồi. Giờ cũng biết đâu, hay là tôi tới nhà ăn chực bữa nhé?"

      vội vàng quay lưng , bin kín ống nghe, giọng với người đầu dây bên kia: "Chuyện đầu năm quên rồi hả? tới nhà tôi ăn cơm phải tìm đến cái chết hả? Chẳng lẽ so với việc ba mẹ tôi thay nhau đánh chém việc mẹ càu nhàu tốt hơn sao?"

      " thực tế là mẹ tôi "Cắt cử" tôi lần nữa đây này, trực tiếp đến nhà em ra mắt, còn dẫn theo đống lớn quà tặng. à, mồng tôi tự dâng thân đến cứu em, em phải cứu tôi lần chứ. Mẹ tôi cằn nhằn mấy ngày nay rồi đấy.

      Còn , hôm nay xong xuôi chuyện này cho tôi về nhà đâu. Tôi phát điên rồi này."

      Trời ạ, chuyện gì thế này. . ."Nếu . . . Hay hôm nay bọn tôi ra ngoài trượt tuyết nên có ở nhà?"

      Làm ơn mà ! Tiếu Bạch vẫn còn ở đây, nếu hai người gặp mặt nhau tôi biết làm thế nào đây chứ?

      "Hôm nay được, bạn tôi vẫn còn ở nhà. mà đến ra mắt cả thế giới đều biết tôi sắp gã đấy."

      Thương lượng nửa ngày cũng có kết quả, thể làm gì khác hơn là ra đòn sát thủ: "Dù sao tôi cũng mặc kệ, ngày nào tới cũng được nhưng hôm nay được. Chờ ban tôi rồi tôi ra ngày với giờ nào cũng được. Mẹ gọi ăn cơm, tự mình giải quyết !" Trực tiếp cắt đường dây.

      Cúp điện thoại, dùng vẻ mặt đau khổ tới phòng bếp, thức ăn cũng bày xong: "Điện thoại ai mà mờ ám thế con, còn chuyện cả ngày nữa chưa?" Mẹ ai oán .

      do dự nhìn Tiếu Bạch cái, quyết định đổi chủ đề: " ai cả đâu mẹ, bạn bè ấy mà."

      " bậy bạ, lần đó bạn con gọi điện phải con chuyện oang oang lên đấy à? Có phải là Cổ Dật Nam ? Đúng phải ?"

      Ngất. . . Mẹ à. . Ngài quả nhiên là Như Lai Phật Tổ mà. . . . Con đây là tôn ngộ nên thể thoát khỏi lòng bàn tay của mẹ rồi. . . .

      "Gọi nó tới nhà mình ăn cơm con. Thằng nhóc này mấy ngày nay chẳng gọi điện đến đây gì cả." Tay ý thức đâm đâm chiếc đũa, chột dạ nhìn Tiếu Bạch cái, thấy nhìn lại, sợ đến mức cúi cái đầu xuống. Còn mẹ cứ ở bên lải nhải hỏi chuyện Cổ Nam riết.

      " ấy. . . bảo. . . Muốn tới nhà gặp mặt mẹ à. Con. . . Bảo hôm nay có thời gian nên bảo ấy ghé hôm khác rồi." Pằng tiếng, bà mẹ già đập cái rầm lên bàn ăn.
      Last edited by a moderator: 11/4/15
      windlove_9693 thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      "Ai bảo có thời gian hả? Mắc chỗ nào mà có thời gian hả con? Con làm vậy khiến người ta ghét à? Tiếu Bạch có đây sợ gì? Tiếu Bạch cũng phải là người ngoài . . . Đúng , Tiếu Bạch con ngại đúng ? Được rồi kìa. . . Con nhìn khách người ta còn để ý, con còn bảo thời gian có làm gì chứ. Nhanh, gọi điện cho nó , bảo qua nhà mình ăn bữa cơm. "

      "Mẹ ~~ lúc này cũng mấy giờ rồi? Người ta chừng ăn cơm ròi mẹ à." Tự nhiên gây chuyện.

      "Để ấy đến , mình cũng muốn gặp bạn trai của Tiểu Mỹ lần! phải bảo đẹp trai hơn mình sao?" Tiếu Bạch lại dám quạt gió thổi lửa với mẹ .

      Dưới uy hiếp trắng trợn phải buộc mình gọi điện thoại cho Cổ Dật Nam.

      Thừa dịp thời gian ba mẹ trở về phòng thay quần áo, liền hướng mắt ra hiệu với Tiếu Bạch, nhưng lại chả để ý đến .

      Rốt cuộc chọc phải ai thế hả? Mẹ nó.

      Mười phút sau, chuông cửa vang lên.

      Nhưng người mở cửa đầu tiên lại là Tiếu Bạch.

      Cửa mở ra, người trong người ngoài đều sửng sờ.

      Chính ở phía sau nhìn mặt của Tiếu Bạch này, tuy cố gắng giữ vững nụ cười nhưng mặt là xanh là hồng thay phiền nhau trổ hoa. Ôi, biết rồi, chuyện xấu với chả thấy đâu, chuyện xấu nhiều vô kể.

      Vội vàng vọt tới cửa, nhận lấy đồ trong tay Cổ Dật Nam, nhìn cái ngoài cửa cũng ổn, lên tiếng giới thiệu: "Đây là. . . Là bạn tôi, Tiếu Bạch." Rồi chỉ vào Cổ Dật Nam: "Còn đây là Cổ Dật Nam." Sau đó kéo hai tên này vào nhà.

      Hai vị" đàn ông cao kèo" khí thế mười phần đứng ngay giữa phòng khách nhà , lập tức có cảm giác diện tích phòng khách nhà mười phần, còn nóc nhà hình như đủ cao để chứa chấp hai tên này. Mồ hôi rơi. . . Áp lực quá đo. Cổ Dật Nam ngừng bắn ánh mắt về phía kia, hiểu ý trong đó là "Bạn học của . . . . Là con trai à? . . . Còn là trai đẹp. . . ? ?" XÌ, bảo cậu ta là bạn học của chả có người tin nổi, lại còn trẻ nữa chứ.

      Mà lúc này và Cổ Dật Nam lại chìm trong khinh thường của Tiếu Bạch, khí càng thêm lạnh. Đôi mắt hẹp của Tiếu Bạch chứa toàn hàn băng ngàn năm.

      Cũng may ba mẹ thay quần áo nhanh, hồ hởi bước ra phòng khách, giống như Đại hội sư Hồng Quân mà cầm lấy bàn tay Cổ Dật nam: "Tiểu Cổ này, tại sao lâu vậy tới nhà ta chơi hả con?" Lâu ư? phải mấy ngày trước mới đến à? "Đều do Tiểu Mỹ nhà ta hiểu chuyện gì cả mà, sau này con đừng để ý đến nó làm gì, trực tiếp gọi cho dì là được, ngày nào cũng tới ăn cơm đều được hết con ạ."

      Gì thế. . . Nếu tất cả mọi người coi thường của con, vậy con có thể ăn cơm trước được ? Con còn chưa ăn cơm đây này.

      Tám đủ chuyện trời dưới đất hồi cũng xong, mọi người rốt cuộc cũng tới bàn cơm. Giờ mới nhận ra rằng, lần này ăn cơm được ngon rồi đây.

      Vốn cắm cúi vả cơm vào miệng, lại bị mẹ đánh cái lên ót: "Đúng là chỉ biết tự mình ăn hả con? biết mới khách hả?"

      Khách? hướng về phía hai tên mắt to trừng mắt . Khách có hai, vậy mời ai mới đúng nhỉ?

      Dĩ nhiên là hiểu ý của mẹ rồi.

      Bất đắc dĩ gắp miếng cá bỏ vào chén Cổ Dật Nam, coi như là làm cảnh, vùi đầu tiếp tục ăn. Lại cảm nhận được ánh mắt khó chịu của tên khác. Làm ơn! diễn trò thôi mà, lúc ở bên ngoài đâu có làm vậy đâu.

      đến diễn trò, cái tên Cổ Dật Nam này luôn luôn chuyên nghiệp hơn . Từ lúc ăn cơm đến bây giờ, ta gắp thức ăn cho vô số lần, còn cố ý dùng giọng điệu “Thân thiết” : "Ăn nhiều chút , em nhìn em này, gầy quá. Nhất định bình thường ăn cơm ngoan ngoãn rồi." Con mắt xém chút nữa rớt xuống, cầu xin đấy, diễn trò cũng phải biết ngó xem lúc nào tốt chứ. thấy quả bom hẹn giờ bên người tôi hả?

      Cũng may Tiếu Bạch cũng biết thời điểm, sau khi ngồi xuống rất ít câu nào, trừ con mắt lăng trì ra cũng làm chuyện khác ví dụ như mấy động tác ngây thơ kiểu "Gắp thức ăn so tài" vậy. vốn cũng muốn gặp thức ăn cho ấy, nhưng nhìn bàn đầy thức ăn thế này, biết thích ăn cái gì. Phải bảo rằng, thực hiểu về con người này, xứng đáng với từ “bạn ” mà.

      Nghĩ tới chuyện ngày mai phải khỏi thành phố này, giữa chúng ta. . . Có lẽ phải kết thúc. . . Lòng của lại. .

      nhịn được giọng với người bên cạnh câu: " cũng nhiều ăn chútđi, ngày mai phải lên máy bay rồi." Ta có thể cảm thấy, sông băng ở hòa tan dấu vết.

      "Tiếu Bạch là bạn của Tiểu Mỹ hồi nào vậy? cũng học Học Viện Nhạc à?" biết có phải nghe thấy lời của với Tiếu Bạch, Cổ Dật Nam đột nhiên đặt câu hỏi.

      " phải, ấy học nhạc." Liếc tên nào đó cứng ngắn người ngay tức khác, vội vàng tiếp: " ấy là. . . em trai bạn thời đại họ . . ., học hệ kinh tế."

      Mẹ đúng lúc cảm thấy hứng thú với cái chủ đề này: "Gì? Cậu ấy là em trai của ai?"

      . . . Bi thống mà nhìn về phía Tiếu Bạch, quả nhiên chạy đâu cũng thoát nỗi số mạng làm em trai mà."Âu Tiểu Mễ, là em trai của Âu Tiểu Mễ." Trời ạ, Tiểu Mễ chết mất, đến mức dối cũng nhớ mỗi tên cậu ấy mà. Nhớ tới Tiểu Mễ khéo mồm khéo miệng của mình, đừng làm chi cũng thấy phong cách hai người này có cùng điểm chung.

      Mẹ vội vàng gắp cho Tiếu Bạch miếng: "Ôi, thế nào sớm hả con, con bé Tiểu Mễ ta thấy qua rồi, dáng vẻ rất được đấy. Phải công nhận dòng giống nhà mấy đứa tốt ấy. Dáng vẻ Tiểu Mỹ nhà chúng ta ngày càng mấy giá mà." Mẹ thân ái, lần trước ở trước mặt Cổ Dật Nam, mẹ bảo co n vô cùng xinh đẹp đấy nhé.

      " Cổ mới thăng chức phải ? Nghe cũng ở thành phố G à?" Giọng điệu Tiếu Bạch lại trầm ổn kiên định.

      "Đúng, tôi tự mình mở công ty ở G, khoc học kỹ thực Nhất Phi. ở. ."

      "Có phải ở đường Nam Đại phải ?"

      "Ừ, cậu biết?"

      "Tôi biết chứ, tôi cùng bạn mở công ty ở đường đó. Có thấy qua bảng hiệu của công ty ." Gì? Tên nhóc này dối cũng có bài bản nhỉ.

      Cổ Dật Nam hình như cũng có hứng thú: "Cậu cũng làm về IT sao? Về sau có cơ hội hợp tác với nhau nhé." xong liền rút danh thiếp trong ví ra, "Đây là của danh thiếp của tôi, xin chỉ giáo nhiều."

      Tiếu Bạch cũng để đũa xuống, móc ra tấm giấy: "Đây là danh thiếp công ty của chúng tôi, xin chỉ giáo nhiều." Trong lời đều mang kiểu cách người làm ăn.

      đoạt lấy chiếc đũa, mân mê tấm danh thiếp:

      Công ty trách nhiệm hữu hạn Tường Vân - Tổng giám đốc Tiếu Bạch

      Chiếc đũa rơi xuống đất vang tiếng loảng xoảng.

      (hết chương 30)
      Last edited by a moderator: 14/4/15
      windlove_9693 thích bài này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      ☆, Chương 31: Quân tử động khẩu bất động thủ

      Mùng bốn tết, là vào ngày thứ tư, Tiếu Bạch vinh dự được trở thành bạn trai , thời gian từ bây giờ đến khi Tiếu Bạch của rời khỏi thành phố bắt đầu được đếm ngược. Mặc dù hôm nay có chút chệch đường ray, nhưng sâu trong lòng vẫn luôn hi vọng—— và quý trọng ngày tốt như hôm nay.

      bàn ăn, người trưởng thành tiếp tục tự nhiên, người ấu trĩ mặt cứ tiếp tục tối đen, tất cả, hình như chẳng liên quan gì đến nhau. Trò hề này, chỉ cần đánh nhau, coi như là kết thúc tốt đẹp rồi.

      Ngày mai, Tiếu Bạch phải rời khỏi thành phố Z. Kết thúc này dấu chấm to, và cách vẽ dấu chấm như thế nào, là cả vấn đề. Nghĩ tới đây, nội tâm khỏi hỗn loạn lung tung. từng đặt ra lời thề với chính mình, muốn dũng cảm thêm lần nữa, nên mới đồng ý hẹn hò với Tiếu Bạch. Mấy ngày nay trải qua chuyện tình mà giống như chuyện khôi hài, nhưng tình cảm của lại hề giảm bớt chút nào.

      giống như loại lửa cháy bừng bừng cứ thu hút tình trong , sau khi ở chung chỗ giống như mở ra sắc màu sặc sỡ hướng cửa sổ, khiến hiểu, ra là, nhau cũng có thể như vậy, giống như cá gặp nước, tự do tự tại. So với Tiếu Bạch vừa là bạn vừa là người , nên thể tự nhiên, khoảng thời gian trước vừa đến, trong nháy mắt lại sắp rời , để lại chút dấu vết.

      "Tiểu thư, xin em lau nước miếng được ." - thanh hài hước vang lên bên tai . giương mắt mới phát , tất cả mọi người bàn đều giận dữ trợn mắt lên nhìn . Á. . . . xảy ra chuyện gì? nhìn Tiếu Bạch cách nghi ngờ. Ai ngờ ấy lại thảnh thơi uống canh, thần sắc có vẻ rất tốt.

      Hả? phải còn mới nghiêm mặt tối đen đây sao? Làm sao thời tiết lại đột nhiên thay đổi rồi?

      Cổ Dật Nam buông chén xuống, : "Chú dì à, ra con còn có công việc, con sang đây chính hỏi thăm mọi người chút. xin lỗi, con phải trước rồi, mọi người cứ từ từ ăn ạ." Ôi? ta muốn ư? Chẳng phải lúc nãy còn buổi chiều có việc gì sao?

      Ba mẹ mau : " sao con cứ công việc , những người trẻ tuổi như con nên lấy nghiệp làm trọng. Đều là do Tiểu Mỹ nhà chúng ta biết lễ phép, con đừng để bụng nhé." Sau đó đem hướng về phía cửa: "Con bé đáng ghét này, còn mau tiễn người ta."

      Trong lòng như được nới lỏng. Phù, trò cười này cuối cùng cũng kết thúc.

      yên lặng sau lưng Cổ Dật Nam xuống lầu, ràng chuyện này là do làm ra nên giờ thể sống được mà! Bây giờ biết phải như thế nào, Cổ Dật Nam đừng oán giận được, xin lỗi chuyện vừa rồi lại có căn cứ, trong lòng bây giờ ngàn loại cảm xúc, muôn vàn nỗi buồn. . . .

      ta phía trước bỗng nhiên dừng lại, khiến xung lực của trực tiếp đụng phải lưng Cổ Dật Nam ở ngay cầu thang. Lỗ mũi của . . ."Xin nếu dừng lại phải tiếng được . . ." Nước mắt nước mũi đều quệt quần áo ta!

      "Tiểu Mỹ, cái người Tiếu Bạch đó, phải là bạn học của em đúng ?" - Giọng của Cổ Dật Nam nghe có vẻ gì là hi vọng.

      "À? phải, là em trai bạn học của tôi thôi. . ." vừa vừa bịt mũi xuống cầu thang. . .

      " chàng đó. . . Là bạn trai em sao? . . . Hay là. . . . Người theo đuổi?"

      Sao ta lại nhìn thấu như vậy? " phải đâu, nếu là bạn trai, sao tôi còn nhờ chịu tội thay làm gì."

      Trong nháy mắt cả hai xuống tới vườn hoa ở dưới lầu. Cổ Nam dừng lại, nhìn : "Tiểu Mỹ, hai chúng ta vốn chỉ có quan hệ hợp tác, em cần phải gạt tôi. Tôi vừa rồi mới thấy. ta thích em, em cũng vậy. . . Thích ta lắm, đúng ?" Ánh mắt Cổ Dật Nam lắng dịu, vô cùng nghiêm túc.

      chợt quên mất, đây là người từng trải, về mặt tình cảm, ấy trải qua Thiên Sơn Vạn Thủy. "Hừm. . . Tôi cũng biết. . . Có lẽ là . . . Nhưng chúng ta cũng thích hợp. . . Cho nên, tôi cũng nghĩ được, có muốn chập nhận tình cảm mà biết liệu có kết quả hay ." - nâng cằm đè lên nóc xe của ta - "Thành , đối với tôi chuyện ngày xưa ảnh hưởng rất nhiều. Tôi cũng 27 tuổi. . . Có khả năng hay , tôi rất nghi ngờ."

      tới dựa sát vào cửa xe, hướng mắt về phía : "Có gì cần tôi giúp tay ?" Cho nên , đôi lúc trưởng thành như loại sức mạnh, khiến cho lòng người trở nên bình yên hơn. Đối với ánh nhìn này của , cả ngày nay hoang mang rối loạn, bây giờ lại có thể ổn định trở lại.

      "Tôi cũng biết. . . Tôi muốn là. . . Cái gì tôi cũng biết. . . . có thể cười vì tôi còn quá ấu trĩ. . . Nhưng, tôi biết mà. . . .’’

      Cổ Nam vươn tay, lông tay nằm lộn xộn, giọng tràn đầy cảm xúc. . . thương? " biết. . . Nhìn em, tôi bỗng thấy được tôi của năm đó. Trẻ tuổi, kích động, xấu hổ, hoang mang. . . . Tuổi trẻ đẹp mà!"

      "Nhưng. . . Tôi còn trẻ chút nào cả. . ."

      "Thế nào mới là còn trẻ? Tiểu Mỹ của chúng ta, xem ra, trông vẫn khá giống với học sinh cấp 3 đấy. ." Những lời này. . . Là khen mình sao. . Sao mình lại cảm thấy kì lạ như vậy. . .

      "Được rồi, đứa con trai như tôi cũng chỉ là bia đỡ đạn, có phải bây giờ tôi hoàn thành chính mình hay hả?" xong liền mở cửa xe.

      "Ê, đừng mà!" nhanh chóng nắm lấy cánh tay của ta: "Chúng ta thỏa thuận rồi đấy, trước khi nhập học, phải giả vờ nhau. . . thể đổi ý đâu. . . Chuyện này. . . và Tiếu Bạch liên quan tới nhau! Là giao ước của hai chúng ta!"

      Cổ Dật Nam buồn cười nhìn chằm chằm vào quấn quanh tay của mình: "Vâng, tôi có ý định đổi ý. Tôi chỉ là bây giờ, có thể được hay ?"

      Mồ hôi. . . Bây giờ à. . . Sao chứ. . .

      "Vậy cũng tốt. . . . . . chiều nay tôi gọi điện thoại cho . . ." nghĩ là có thể tìm người trò chuyện chút . . .

      " chuyện để làm chi, nỡ rời bỏ trai à?"

      " có. . . Tôi chỉ muốn chuyện với . . . Lúc sau rồi . . Nghĩ tới việc mẹ tôi ngồi nghe ngóng . . . nhanh lên ."

      Cổ Nam ngẩng đầu, liếc mắt nhìn về hướng ban công nhà , vẫy vẫy tay, mặt mỉm cười. ta , lẽ có người nhìn lén à?

      Cổ Nam chợt vỗ lên bả vai , rồi nhanh chóng đặt nụ hôn lên trán của .

      Á. . . Tình huống này?

      Vẻ mặt Cổ Dật Nam lại trở nên kỳ lạ, ngồi lên vị trí của người lái xe: "Mau quay về , nếu lên, chàng Tiếu Bạch tuổi kia chừng chạy theo giết tôi luôn đấy"

      Tôi ! Cái tên xấu xa này, tự nhiên lại chọc ghẹo mình ~~

      lên lầu với tâm trạng đầy sức sống, như thường lệ mẹ vẫn càu nhàu ngớt: "Cái con bé đáng ghét này, lúc ăn cơm biết bị gì, Cổ Nam chuyện với con mà con cũng để ý. Con xem rốt cuộc con nghĩ gì vậy hả?"

      Ba cũng hùa theo: "Đúng vậy đó, ba thấy thằng Cổ Dật Nam này tệ. Con như vậy chẳng lễ phép gì cả, may là người ta giận. Lần sau hẹn người ta uống rượu , thử xem tửu lượng của nó như thế nào, nếu như qua trót lọt, năm nay ba có thể cùng chàng trai đó uống rượu mừng rồi. BAL¬ABALA. . .

      Ôi, có cách nào để sống yên bình trong căn nhà này mà. chạy ào vào phòng bếp, tay kéo lấy Tiếu Bạch rửa chén, hô to tiếng: "Ba mẹ làm việc , con mang Tiếu bạch ra ngoài chút!" xong liền chạy ra khỏi cửa chính.

      Bây giờ là mùa đông ở thành phố phương Bắc, ra phong cảnh cũng có gì đáng nhìn. Cây khô —— xơ xác, khắp nơi đều khô quắt . xuống dưới lầu, trong khi do dự có muốn lái xe hay , Tiếu Bạch tới phía vườn hoa.

      Chợt nghĩ đến chiếc danh thiếp vừa nãy, nhịn được lại quay sang làm cho ra lẽ: "Này! Đừng với em, là đời con trong gia đình giàu có đấy nhé? đáng bị xem thường mà. . . ." Người con trai vừa nãy còn quan tâm chăm sóc giờ cứ như biến mất . Kể từ sau khi vào nhà, ấy, cũng chẳng biểu lộ gì, chi là quan tâm .

      "Này ~~ bề ngoài như vậy thôi. . . . . Hôm nay là ngày cuối cùng rồi. . . Nếu như em muốn lãng phí thời gian để đóng vai như lúc nãy, ngăn cản em đâu." biết có phải do hoa mắt hay , trong nháy mắt đường nét khuôn mặt Tiếu Bạch có vẻ như rất dịu dàng, sau đó những đường nét ấy lại biến mất —— vì bất chợt xoay đầu sang hướng khác.

      "Em nỡ ư? Để xem. . . Em chỉ mong sao sớm thôi chứ gì." Chồng à, chẳng lẽ biết khi chuyện phải để ý ánh mắt của người khác sao?

      "Em. . . . Dĩ nhiên . . . . là rất muốn quý trọng ngày cuối cùng này. Nhưng ai ngờ. . . Chuyện xảy ra như vậy đâu chứ. . . Cũng phải do em gọi Cổ Dật Nam tới nhà."

      "Mà thấy em cũng lưu luyến ta rời đấy thôi." Tiếu Bạch nghiêng đầu nhìn chằm chằm , ôi, đôi mắt thần kỳ này, khiến rất sợ: "Sao lại lưu luyến rời . . . Đó là do mẹ em muốn em phải tiễn người ta. . . Dù sao em và ấy cũng là cộng , em thể biết phép tắc được. . ."

      "Hôn. . . Cũng là phép tắc phải làm ư?!" ra người ở sân thượng nhìn xuống, là à?

      "Ôi, đó chỉ là đùa giỡn thôi. ta nhìn thấy sân thượng, nên cố ý đùa đó mà." Ha ha, đúng là ghen rồi.

      Tiếu Bạch lời nào, giận dỗi giẫm lên mặt sàn phía trước, còn đâu bộ dạng bình thản như lúc nãy?

      " có thể cảm thấy . . . ta rất thích em."

      Á, làm ơn , sao hôm nay các người đều cảm thấy người khác thích tôi. Mạc Tiểu Mỹ tôi đây, lúc nào thành món hàng để bán chứ?!

      "Cái gì cơ, ấy có người thích rồi. Chẳng qua bọn em chỉ giúp đỡ lẫn nhau mà thôi."

      "Nhưng hình như ba em rất thích ta, còn năm nay hai người phải kết hôn nữa mà."

      "Ôi, sợ cái gì, đến lúc đó bọn em giả bộ chia tay là xong. Bọn em chỉ muốn tránh kỳ nghỉ đông này nên mới thân thiết với nhau thôi. Chẳng lẽ hi vọng em xem mắt à?"

      "Nhưng ta hôn em." Xin đó, sao cứ vòng tới vòng lui rồi lại trở về chuyện này?!

      "Đúng, ấy hôn em, những gì em lúc nãy là lý do đó, phải như thế nào mới hả giận đây hả thiếu gia?"

      Cuối cùng người con trai này dừng lại. nghiêng đầu, mím môi rồi nhìn . chỉ vào mặt mình: "Vậy. . . Em hôn lại ... giận nữa."

      Giọng điệu nghe rất ngây thơ, còn có chút nhõng nhẽo! - "Người bạn , năm nay mấy tuổi rồi?" – vươn tay bóp hai bên má mềm mềm của , trông giống như kẹo bông: "Hình như có ai muốn làm em trai ấy nhỉ. . . Sao trong nháy mắt lại như con nít trong nhà trẻ rồi?"

      Trong phút chốc, thấy hoa mắt, hai tay lập tức bị kiềm hãm, vẻ mặt Tiếu Bạch mới vừa dịu chút bỗng nhiên lại trở nên nghiêm túc. Gay go rồi, hình như đụng đến điều hay. ra sức hôn cái lên má , từng chữ - "Vợ à, em nên thử thách tính nhẫn nại của ." – rồi đẩy đứng ngẩn ngơ ở đó, rồi sải bước từ hướng dưới lầu nhà đến bãi đậu xe.

      Mẹ nó, thể như vậy! Ở phía sau tức giận bậm môi cố gắng đuổi theo: "Này! Quân tử động khẩu bất động thủ, so sức lực với em, còn gọi gì là đàn ông!"

      Ở phía trước Tiếu Bạch chợt dừng lại, nghiêng đầu, khóe miệng rụt rè: "Em cho là sử dụng tay, chứ phải miệng à?!"

      Thừa dịp còn ngẩn ngơ, đoạt lấy chìa khóa xe, ngồi sẵn vào trong.

      "Hôm nay lái. Bắt đầu từ bây giờ, muốn chúng ta hẹn hò suốt 24 giờ này!"

      Chồng, biết đường sao?!

      Tác giả có lời muốn : đôi khi mình có linh cảm phải dừng lại hai ngày, hai ngày nay xin lỗi mọi người, mình mọi người nhiều ~~~ yên tâm , minh bỏ loại truyện này. . . Hoa hoa[/size]
      sanone2112 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :