1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Giáo Trốn Kẻ Đê Tiện Kia Đi - Cật Hóa Nhất Mai (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 23: Chờ em
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa

      Người tên Cổ Nam này, ra tệ. Ngày đó sau khi hai người với nhau, mới biết rằng đều bị bắt buộc xem mặt. ta mới từ Mỹ trở về thành phố G để phát triển nghiệp, công việc bận rộn khiến có thời gian tìm bạn , cho nên lễ mừng năm mới về nhà lần, liền bị họ hàng gần xa kéo xem mặt.

      Sau đó bởi vì trong xương tủy có sẵn ý làm phản. Hay giả sử có ác cảm về tình giống như vậy, ta cảm thấy loại hình xem mắt này tỉ lệ khiến đàn ông chịu khổ tương đối cao, vì vậy son môi trở thành vũ khí lợi hại phía sau mỗi cuộc xem mắt của . Ai ngờ hôm nay gặp được người như đây muốn phân cao thấp về việc uống thuốc hay chưa, là chuyện phải làm nên hai người ăn nhịp với nhau là điều tất nhiên.

      Cái gọi là"Ăn nhịp với nhau" cho đúng có nghĩa, đối phương đều tình nguyện là tấm gỗ cho nhau, hai bên cùng có lợi, miễn phải trải qua cuộc hành xác tiếp theo. cách khác, chúng ta thăng cấp lên thành em cùng chí tuyến, đều vì bạn bè mà che chở lẫn nhau.

      Vì vậy ngày đó thân thiết với nhau, mặc dù hai bọn xem phim rạp, nhưng lại đến quán ăn vặt gần đó, rồi ngồi đó nghe Cổ Dật Nam kể chuyện nhưng lần xem mắt như thế nào, khiến cười đến rút gân vì nó, vì thế mà bản thân có thêm biệt hiệu —— nữ thực, quả như đại bát rơi từ phi cơ xuống .

      Sau khi về nhà, cười tươi khiến mọi người đều chú ý. Vì phối hợp nên diễn như , xoay người —— ấy cũng tệ lắm ạ, rồi đóng cửa phòng ngủ lại. Để mặc bên ngoài vang lên tiếng chuông điện thoại ngừng, tự phỏng đoán như thế nào. Nửa giờ sau ngại ngùng mởi cửa ra, bình tĩnh : " ra con có thể lui tới xem thử."

      Ai u, đây làm diễn viên ngây thơ cũng tệ cho lắm~~ ha ha ha~~~

      Mấy ngày kế tiếp, cuộc sống của quay về tự do, ăn đủ thứ với bạn bè, vui đùa đến nơi đến chốn, mỗi lần người lớn phản đối, lập tức đổi lời, bảo bạn trai Cổ Dật Nam hẹn mình ra ngoài uống trà —— sau đó nhìn mẹ của mình trong bộ dạng vui vẻ vì chuyện tốt sắp thành, còn hết sức nhập vai: "Ôi chao, lần sau bảo cậu ấy đến nhà mình uống trà , để ba với mẹ hiểu về nó chút." Làm ơn ! ra kỹ thuật diễn xuất mình được di truyền từ mẹ đấy nha~~

      Cho đến ngày nào đó nhận được cuộc điện thoại giận dỗi của bạn trai đê tiện kia —— lúc đó chợ Tết với bạn trai Cổ Dật Nam.

      Mùa đông ở Phương Băcs, mặc áo khoác lông rất là dày, cho nên điện thoại đổ chuông lâu mới biết được đó là điện thoại mình. Vội vàng móc ra rồi áp bên tai.

      ——"Này, em. . . . . . #@¥%%&?" Khu chợ tết xung quanh đều là tiếng rao mời chào hàng, caen bản nghe được thanh của người đầu dây bên kia. Cúi đầu xem màn hình, cuộc gọi từ thành phố G, biết là người nào.

      ——"Hả? Cái gì? Bạn là ai? Chỗ mình rất ồn, nghe gì cả." lớn tiếng về phía điện thoại.

      ——"Mạc Tiểu Mỹ! hỏi—— em làm gì đó hả?" Hình như. . . Là Tiếu Bạch cũng rống về phía điện thoại như .

      ——"À? Tiếu Bạch à? ! dạo chợ Tết, sao vậy ?"

      ——"Xem ra, em rất thích gian riêng tư . . . ." thanh hình như có chút nguy hiểm. . . .

      Vài ngày rãnh rỗi này, gọi điện thoại chuyện với nhau, xem ra người nào đó có cảm giác được thoải mái chứ sao. . . . .

      ——" mới vừa gọi điện thoại đến nhà của em, mẹ em —— em cùng, bạn, trai, nam, , ngoài, chơi."

      ——"Bạn trai? Tôi choáng. . . . Mẹ tôi đúng là nhập vai mà! phải bạn trai đâu Chính là đối tượng hẹn hò ~~" còn chưa bị cắt ngang, giọng Tiếu Bạch lập tức tăng vọt lên: "Em xem mắt?"

      ——"Là —— a, tôi đây phải là bị bắt ép sao chứ?"

      ——"Sau đó sao? Bây giờ em cùng với ta?"

      ——"Đúng vậy, phải đếnđây để mua đồ tết sao? phải tìm người xách đồ giùm chứ. . . ." thanh càng càng . . . . Bởi vì. . . . Cổ Dật Nam đứng trước mặt . . . . .

      Cổ Nam ngược lại vẫn bình tĩnh, hướng khẽ cười :"Xách đồ giùm cố chuyện phải rồi. Bái bai ~~" quay đầu bước .

      À? Tình huống này là thế nào đây?

      Lập tức giơ điện thoại di động, phi thân đuổi theo ~~"Này! Này! Đừng hẹp hòi như vậy chứ? Tôi sai rồi còn được sao? "

      Vội vàng với Tiêu Bạch trong điện thoại: "Alo Tiếu Bạch, tôi trước thể nõi chuyện với cậu được nữa ~ chút nữa gọi cho cậu, cúp nhé!"

      Đảo mắt, thấy bóng dáng Cổ Nam đâu cả! ! !

      Mẹ nó! Người này, quá hẹp hòi mà ! cái gì yểm trợ nhau hay lắm mà, lại bảo cho với người nhà của mình~~

      Chợ Tết xa vậy về bằng cách nào đây?

      . . . . . Vô cùng chán nản rẽ bay tám lần mới quay lại được bãi đậu xe. Nhưng lại thấy xe Cổ Nam vẫn còn ở chỗ cũ! !

      Hừ hừ. . . . Lương tâm chưa bị ủy hoại à?

      tới, quả nhiên Cổ Nam vẫn còn ngồi xe hút thuốc lá. . . . .

      qua, chợt vỗ bờ vai của : "Hi, Hello trai đẹp ~~ cũng biết là tốt nhất mà~~"

      Hít hơi thuốc, hơi híp mắt nhô đầu ra: "Cho nên. Tôi đây là kẻ xách đồ sao?" Giọng điệu nguy hiểm.

      Vội vàng phất tay làm cái dạng chân chó: " phải phải, người làm sao có thể là kẻ xách đồ chứ? Người ràng là tới chở người~~ , mau coi trong người đẹp như tôi này, mau hoàn thành sứ mạng của mình chứ!"

      Tự giác lên xe, Cổ Nam nhã hết khói thuốc trong miệng, lộ ra nụ cười cực đẹp: "Trai đẹp lên đường!"

      —————————————

      Vốn tính khuya về nhà gọi điện thoại lại cho Tiếu Bạch, ai biết được buổi tối trong nhà cia 8 chị em đến thăm, chạy lên chạy xuống dứt, bận bịu đến mức khiến quên chuyện gọi điện thoại. Và sau cái bận ấy. . . . bước sang năm mới rồi.

      Cả thành phố giăng đèn kết hoa, cực kỳ náo nhiệt. Vui vẻ nhất có lẽ là mấy đứa con nít, có thể xem tivi cả đêm, chơi game, cùng mấy chị lâu rồi chưa thấy mặt nhau, mặc quần áo mới, nhập bao lì xì, bắn pháo, chạy đủ nơi mà biết mệt là gì..

      Người trưởng thành khác, càng náo nhiệt càng đơn. Nhìn người đầy căn phòng hơn hở tươi vui, trong TV là những chương trình cuối năm hề lặp lại, cửa nhà dán vào ba câu đối xuân chúc tết, nghe trong sân tiếng pháo nổ định tai nhức óc, vô ý thức truyền hoặc nhận được những lời chúc mừng năm mới điện thoại, tất cả như những hình ảnh tuyệt diệu truyền hình, chậm chạp mà xa xôi, ấm áp ngăn được trái tim lạnh lẽo.

      Sau bữa cơm tối, điện thoại của Âu Tiểu Mễ gọi đến : " nàng! Năm mới vui vẻ! hâm mộ vì nơi cậu được đốt pháo quá ~~ thành phố G an tĩnh đến chán luôn ấy ~~ mình rất nhớ cậu , mau quay lại nhé!"

      Điện thoại của Lôi Lôi kèm theo tiếng khóc của con trai cậu ấy vang lên: "Tiểu Mỹ, năm mới vui vẻ nhé! Chúc cậu ở đây tìm được người mình thương, được gả ra ngoài, Đinh Đinh, chúc dì năm mới vui vẻ con!" ——Nhưng Đinh Đinh chỉ ra sức khóc lớn, sau đó điện thoại cúp.

      Điện thoại lần nữa vang lên, trong lòng có chút mong đợi. Lần trước vội vã cúp điện thoại, Tiếu Bạch cũng gọi đến lần nữa. Mỗi lần muốn gọi điện thoại cho cậu, lại biết gì. Thành , tâm tình bây giờ, có chút lúng túng. ra muốn giải thích với cậu ấy, rồi lại biết lấy lập trường hay thân phận gì mà giải thích, hơn nữa cố ý gọi điện thoại cũng hơi là lạ. Nhưng ở cái thời khắc cơ đơn, người nhớ cũng chỉ có mình cậu ấy.

      Trước tiên nhận điện thoại trả lời: "Này, chúc mừng năm mới ~~"

      "Chúc mừng năm mới! Nghe điện thoại nhanh vậy sao, đợi tôi à?" . . . . Là Cổ Dật Nam.

      "Ừ, đợi , chờ đến cứu tôi đây này. Ngày mai chúng tôi phải theo cha tôi chúc Tết mấy ông chú đồng nghiệp của ông. Tôi muốn đâu,sáng ngày mai có làm gì ? Có muốn chơi với tôi ?"

      Cổ Nam bây giờ chính là cái cơ để thoát khỏi ma chưởng của ab mình, mỗi khi khi bị người nhà lảm nhảm gì đó, hoặc là chán đến phát sợ, cũng đều lấy cớ vì ra ngoài chơi.

      Hôm nay Cổ Dật Nam cũng bị ép vào thế chết: "Ngày mai cả nhà chúng tôi viếng mộ. Chỉ là. . . . Nếu như tôi vì bỏ cả nhà tôi theo . . . có ích lợi gì cho tôi nào?"

      "Làm ơn! đừng có nghĩa khí như vậy được ? Nhớ tới cảnh tôi đối đãi với , lần sau cứ lấy tôi ra làm cái cớ cũng được mà. "

      " à, kể từ sau khi kí hiệp định, vẫn luôn là nhờ tôi đánh du kích với , hình như cho tới bây giờ tôi cũng chưa nhờ điều gì! Chỉ là. . . Dù sao ngày mai cũng muốn ở nhà mình, bằng, tới nhà tôi , cùng ba mẹ tôi thăm viếng được ?"

      thèm vào! Cũng phải tự mình vào chỗ chết sao!: "Làm ơn! sợ họ gắn cái thân phận này đến chết chứ? Đưa sói vào miệng cọp, tôi đâu có bị bệnh ~~~"

      Cổ Nam ở bên kia cười ha hả: "Vậy cũng tốt, vậy vậy tôi dẫn mẹ tôi thăm viếng nhé." Dứt lời hình như muốn cúp điện thoại.

      khó khăn lắm mới gọi lại được: "Này này, đừng cúp mà. Trừ chuyện này cái gì cũng làm! rốt cuộc muốn làm sao đây?"

      Cổ Nam chính chỗ này hỏi ngược lại: " là tôi phải suy nghĩ. Nếu tôi cũng theo tập quán nhà mình thôi, nợ tôi mong muốn được ...?"

      "Tôi cầu xin có được hay ? cho rằng mình là công chúa Bạch Tuyết à! Tuổi cũng cao mà vẫn như vậy. . . ."

      Cổ N am bên kia nhàn rỗi tiếp: "Vậy cũng tốt, thôi nhém năm mới vui vẻ!!!" trực tiếp cúp. Tên khốn kiếp này!

      Mới vừa trở về phòng khách, cái mông chưa ngồi ấm chỗ, điện thoại lại vang lên. Ha ha ha ha, hối hận rồi sao?

      Nhận điện thoại trực tiếp châm chọc: "Sao vậy, hối hận rồi sao?

      ". . . . . ." Đầu dây điện thoại bên kia, hình như sửng sốt chút."Mạc Tiểu Mỹ, năm mới vui vẻ." Tiếu Bạch, tim lỡ nhịp.

      "Em đợi điện thoại?"À. . . . Tiếu Bạch. . . . . Người chờ điện thoại, chỉ có cậu thôi.

      "Đâu có, mới chuyện giỡn với người bạn. Tôi còn định gọi điện thoại cho cậu này, năm mới vui vẻ nhé!"

      ". . . . Em gọi cho tôi."

      "À, vâng, ngại quá . . Hai ngày nay rất bận. . . Trong nhà ngổn ngang nhiều thứ. Cho nên cũng thể gọi cho cậu được."

      "Tôi vẫn còn nhớ, tôi từng hỏi em, có phải tôi chủ động gọi cho em.. em cũng liên lạc với tôi, bây giờ có đáp án." Giọng lạnh lẽo.

      "Ha ga, tên đê tiện này, bề ngoài lạnh mà giọng điệu cũng thế à.., tôi cảm thấy chả giống cậu tẹo nào!" cười lấy lòng.

      "Xem ra, em đúng là chơi vui quên cả trời đất rồi. Là chờ điện thoại của bạn trai em?"

      " phải bạn trai mà ! Là người cùng tôi thương lượng xong vụ lừa gạt mè tôi thôi! Bằng dì và mẹ tôi còn bắt tôi tham gia tìm người nữa , đúng là phiền!"

      "Xem ra trị của em cũng được ~~ người trong nhà ràng lo lắng em có người lấy đấy~~" A, rốt cuộc cũng quay về cách chuyện bình thường rồi.

      " chết ! Chị đây cũng có nhiều người theo đuổi đó nhé! Chỉ là muốn người trong nhà chịu thôi ~~"

      "Vậy còn em, có muốn mau chóng gả ra ngoài ? Có phải cần tôi chúc em năm mới mau chóng gả vào nhà giàu có hay ...? !"

      "Gì, cậu là quạ đen, thôi ~~ chúc có lẽ tôi còn gẽ nhanh hơn chút." Rất lâu cãi nhau với ai cả, tâm trạng vui hẳn lên.

      Nơi đó của Tiếu Bạch chợt vang lên thanh bùm bùm, hình như là bắn pháo: "Này, phải thành phố G cho có lửa hay sao?"

      "Ừ, chúng tôi núi XX, nơi này có địa phương được xác định được bắn pháo hoa . Rất đẹp."

      "Chỗ tôi bắn ở đâu cũng được, tùy tiện đúng chỗ cũng thấy được!" Thôi , có gì đặc biệt hơn người!

      Trong mảnh mung lung, nghe được giọng trầm ấm của Tiếu Bạch: "Tiểu Mỹ, rất nhớ em. Còn em, có nhớ đến ?"

      Thời gian đại khái cũng điểm đến 12 giờ rồi. Ở chỗ và điện thoại cùng vang lên những tiếng bắn pháo hao. chuỗi chuỗi, ngừng. Lúc này ra, cũng bị nghe gì chứ?

      Điện thoại đầu này, chính ngại ngùng, lặng lẽ trả lời: “Nhớ."

      Tiếu Bạch ở bên kia, hỗn loạn lâu, mới an tĩnh lại được. biết cậu ấy có nghe thấy câu trả lời của mình hay . nghĩ, mặt của nhất định đỏ bừng. Cậu ấy cách xa ngàn dặm mà như thấy trước mắt mình bây giờ.

      "Có người vào 12 giờ đêm 30 cùng người đầu tiên năm mới vui vẻ, năm này mang đến may mắn cho người đó. Tiểu Mỹ, muốn làm người đầu tiên với em câu chúc mừng năm mới. Năm mới vui vẻ."

      vui vẻ: "Năm mới vui vẻ."

      Đầu dây điện thoại bên kia, giọng Tiếu Bạch càng thêm dịu dàng: "Tiểu Mỹ, chờ , được ?"

      Chờ cậu? Tại sao? Chờ cậu cái gì?

      Trong lòng lại có đáp án mơ hồ nào đó, nhớ tới ca khúc, chờ em ~~~~~ . . . . . .

      Có lẽ chỉ có như vậy mới có thể đủ. . . . .

      Có lẽ phải như vậy, nhưng vô luận như thế nào, chỉ có đáp án, chính là——

      "Được."
      Last edited by a moderator: 28/9/14
      windlove_9693 thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      ☆, Chương 24: Người từng trải

      Editor: Bỉ Ngạn Hoa



      Mùng ngày đầu năm, bạn trai họ Cổ kia vẫn trọng nghĩa mà tới cứu . Bỉ Ngạn Hoa Chỉ là, quá trình giải cứu này hoàn toàn khác biệt với suy nghĩ trong tiềm thức của —— trực tiếp khiến mang tội danh.

      Vì sao như vậy? Bởi vì lúc ta tới đón , mọi người trong nhà còn chưa ra khỏi cửa, ba mẹ vừa thấy Cổ Dật Nam, hoàn toàn quên bén chuyện chúc Tết đầu năm. Bỉ Ngạn Hoa Cầm lấy tay rồi ân cần hỏi thăm, hận thể xách đồ đến nhà họ Cổ chúc Tết ba mẹ ta vậy. Sau đó, khi mọi người chuyện với , bộ đội quân khu vừa đến nơi —— họp mặt chúc tết.

      Có thể rất nhiều bạn bè phương Nam biết "Họp mặt chúc tết" là thứ gì. Cái được gọi là họp mặt chúc tết, chính là ngày đầu năm mới, đám người đại diện cho công ty hoặc văn phòng nào đó, tự động chụm lại thành nhóm rồi đến lần lượt từng nhà chúc Tết, như vậy vừa có thể thấy được toàn bộ tay chân cấp dưới của lãnh đạo vừa có thể nhìn thấy lãnh đạo nhiều năm chưa gặp qua lần nào, và còn có thể tiết kiệm được thời gian. Bỉ Ngạn Hoa Mà họp mặt chúc tết là thứ giới hạn nhân số lẫn phạm vi hoạt động, cho nên, ba ra ngoài chúc tết, cũng có nghĩa rằng nhà thuộc phạm vi chúc tết của bọn họ.

      Vì vậy, lúc đoàn bộ đội đến thăm, cuộc đối thoại nho diễn ra như sau. Bằng hữu cũ của ba là bác Chu lên tiếng hỏi thăm: "Ông Mạc này, phải bảo sáng nay tập trung chúc tết rồi hay sao? Tại sao ông lại đến vậy?"

      Ngó qua thấy ba đẩy Cổ Dật Nam qua cách đầy tự hào: "Chuyện này phải do con rể tôi sao, tôi thể được." Bỉ Ngạn Hoa lời kích thích ngàn tầng sóng,vì vậy ánh mắt của mọi người liện dời lên người và Cổ Dật Nam, và các chủ đề bạn luận tiếp tục tiến hành, trong đám người họ thỉnh thoảng vang lên câu: "Coi kia, đúng là xứng đôi!" ... Ca ngợi, rồi còn có bằng hữu thân thiết lâu năm của ba lên tiếng hỏi bọn họ định bao giờ tổ chức đám cưới cho , và bảo bọn họ nhất định phải tới uống rượu mừng các loại.

      tiếng nào mà nhìn Cổ Dật Nam cái, người này lại bình tĩnh, mỉm cười hào nhã rồi chúc tết mấy chú mấy thím nhà , thể nhìn thấy chút bình tĩnh nào của ta. Bỉ Ngạn Hoa Lòng biết bản thân mình nên ở lại đây, sau đó chờ bộ đội rồi, lập tức lôi Cổ Dật Nam lên xe Camry của ta.

      Sau khi lên xe, phồng man trợn má oán hận trách móc đủ điều, nhưng Cổ Dật Nam ngược lại rất chi là tỉnh táo, lời oán trách. Bỉ Ngạn Hoa ๖ۣۜn Chờ đến lúc hết giận vì biết mình phạm phải lỗi gì, mới phát xe của mình ra ngoại ô thành phố lúc nào rồi.

      Có chút mơ hồ, rốt cuộc cũng nhớ đến người hỗ trợ bên cạnh mình: "Này, trai đẹp, muốn đưa tôi đâu vậy?"

      "Nhà bọ tôi mỗi dịp cuối năm đều phải đến chùa Từ Thiền thắp hương. Hôm nay vốn cũng phải đến đó, chẳng qua tôi tới em nên bọn họ trước rồi. Xem em bây giờ hơi bị loạn nên tôi đưa em đến đó vậy. Ít nhất chỗ đó cũng có thể khiến lòng người ta yên tĩnh."

      ra cái chủ ý này tệ bao nhiêu,chùa Từ Thiền ở chỗ vốn có chút danh tiếng, rất nhiều người hâm mộ tên nó mà lân la đến đây, nghe vô cùng linh nghiệm. Bỉ Ngạn Hoa ๖ۣۜd Chỉ là, người đàn ông này hơi bị bĩnh tĩnh quá miwcs, chuyện vậy mà dáng vẻ cũng chút gợn sóng nào. ra đúng là xin lỗi rồi đây.

      "Cổ Nam, tôi phát ra hơi bị tỉnh táo. giận chút nào sao?"

      Cổ Nam định móc gói thuốc trong túi áo ra, rồi hỏi có thể hút điếu hay , sau khi ra ý bảo thành vấn đề, hạ cửa xe xuống đoạn Bỉ Ngạn Hoa châm điếu thuốc, hít hơi, bình tĩnh : "Có gì phải tức giận? Cũng trong dự liệu rồi." Qua kẽ hở nhìn cái, giống như ..., chỉ có đứa ngốc như mới nhận ra mà thôi.

      "Hôm nay là ngày mồng đầu năm, rất ràng, vô luận là tôi tới nhà em hay em tới nhà tôi, kết quả đều có —— đó chính là chết rất thảm. Nhưng em lại bảo tôi tới nhà em. Bỉ Ngạn Hoa ๖ۣۜ Tôi cho là, là Mạc đây ra ám hiệu." Câu phía sau kia, giống như lời trong hôm xem mắt vừa rồi vậy, xong mà cả người đều nổi lên lớp da gà.

      rất muốn phản bác lại đó! Mạc Tiểu Mỹ chuyện còn dùng ám hiệu làm gì. . . . Nhưng nhớ lại mấy câu năn nỉ ta tối hôm qua, trong lòng lại im lặng. Bỉ Ngạn Hoa ๖ۣۜ Để bọn nhớ lại cuộc đối thoại tối hôm qua khi cầu cạnh . . . . .

      —— Cổ Nam, cầu xin mà.., chỉ có tới nhà tìm tôi tôi mới có thể thoát thân được, nếu ba mẹ tôi tin lý do tôi đưa ra đâu.

      Cổ Dật Nam ——Em chắc chắn chứ? Ngày mai là mồng đầu năm đó nha.

      —— tôi xác định và khẳng định! Tôi cầu xin mà! Nếu tôi ra ngoài với họ bị hỏi cái vấn đề nhàm chán nhất là có bạn trai gì gì đó hay chưa. . .

      Cổ Dật Nam —— Em cảm thấy tôi tới nhà em có thể giải quyết được vấn đề này hay sao?

      —— dĩ nhiên, mà đến tôi chỉ bị chất vấn vài câu hỏi thôi, sau đó hai bọn mình đều thoát thân được!

      Cổ Dật Nam —— vậy cũng tốt.

      . . . . . . . .

      Bây giờ nghĩ lại, câu sau cùng của Cổ Nam hình như có ý gì đó—— chỉ là người hai hàng như đây thể hiểu ý của nó là gì.

      "Vậy nếu như biết kết quả này rồi, vậy sao còn đến đây hả?"

      "Tôi cho là, hành động của tôi là câu trả lời cho em." Người lái xe kia, khóe môi cong lên.

      "Tôi thèm vào! tạm thời theo tôi chuyện này ! biết như vậy rồi mà còn với tôi, ra tôi cho đến nhà tôi rồi ~~ tự tôi tìm cớ chạy ra khỏi nhà cùng lắm chỉ bị mắng trận mà thôi, như thế rất tốt rồi, tôi thấy cái năm này tôi thể nào qua nổi rồi đây này huhuh ~~"

      Cổ Nam nhìn khóc ra nước mắt, khóe miệng xụ xuống: "Làm sao em lại khóc vậy chứ? Em bảo tôi ném em giữa đường nhé!"

      . . . . Nơi này là nơi hoang dã ven thành phố. . . Ném ở đây trở thành mồi cho sói con~~ im tiếng. . . . ngón tay vẽ vời nơi góc xe. . .

      Xe lại vững vàng hơn tiếng đồng hồ, cuối cùng tới mục tiêu. Bỉ Ngạn Hoa ๖ۣۜdn Vốn có chút tò mò rồi, sau khi xuống xe nhìn người chung quanh trợn mắt há mồm.


      Cổ Nam giải thích, mồng nên nơi đây thường đông người như vậy, bây giờ là mồng đầu năm mới nên mới đông nghịt người như thế này. Bỉ Ngạn Hoa ๖ۣۜn Hơn nữa nghe nén hương ngày đầu năm rất may mắn, cho nên có rất nhiều người đến xếp hàng từ tối hôm qua đến tận bây giờ.

      Len lỏi trong dòng người , tâm tình càng thêm phiền. Cổ Nam rất đúng, nơi chùa chiền quả nhiên khiến lòng người yên tĩnh lạ thường. Bỉ Ngạn Hoa ๖ۣۜ Mặc dù sóng người mãnh liệt, nhưng nhìn nhiều người thành kính vì người nhà và bản thân mình cầu phúc như vậy, cảm thấy thần linh ở rất gần ta vậy.

      Giảng đường bái lễ, rất nhiều tăng nhân quỳ gối cách chỉnh tề bồ đoàn, miệng ngâm kinh Phật. Bỉ Ngạn Hoa n Dường như tất cả những hỗn loạn bên cạnh đều liên quan đến họ vậy. Có lúc cảm thấy, có tín ngưỡng cũng là thứ vô cùng hạnh phúc. Ít nhất, cảm thấy đơn, và bản thân càng kiên định hơn thôi. Bỉ Ngạn Hoa ๖ۣۜ Nhìn lại năm này, tốt nghiệp, đại hội nhạc, tìm việc làm, rời thành phố S, đến làm việc ở thành phố G, chia tay, xem mắt. . . . . Hình như xảy ra rất nhiều chuyện. Có số việc, đới với cuộc sống sau này của bản thân ta, dường như rất có ý nghĩa.

      Trải qua những kiên định, ví dụ như rời bỏ thành phố, mình đến thành phố khác để bắt đầu cuộc sống mới. Bỉ Ngạn Hoa Ví dụ rời khỏi Tô Nham, nhàng lau kỷ niêm 3 năm ấy.

      Nhưng cũng nhớ nhung, ví dụ như ở năm thứ nhất tại nơi này hạnh phúc bên người đàn ông mới, , phải gọi chàng trai trẻ. Bỉ Ngạn Hoa Ở cái tuổi 26 trong cuộc đời, hình như đều gặp phải nhưng mốc thời gian ngờ được. Bản thân , chính là ví dụ điển hình, gặp Tiếu Bạch, chỉ có thể rằng càng đáng tin cậy hơn.

      mơ mộng nửa thời gian còn lại, hi vọng lòng dạ mình, thành thục hơn chững chạc hơn, có thể đền bù tính cách thiếu thốn của mình. Sáng sớm hôm nay thấy ánh mắt của ba dành cho Cổ Nam, hiểu , người trong nhà cũng mong đợi thứ gì đó ở đây.Có lẽ, người đàn ông đáng tin tưởng bên cạnh , nhưng là, vẫn suy nghĩ về chàng trai hơn mình 4 tuổi kia.

      Tối hôm qua, cậu ấy dùng giọng vô cùng nghiêm túc, muốn chờ cậu ấy. Cho dù thực tế dự báo cho là mình cần làm thế, lại do dự chút nào lên lời từ tận đáy lòng mình với cậu.

      Chờ đợi người, đây là cam kết nặng cỡ nào. Mặc dù bình thường hay tùy tiện, nhưng cũng hiểu cái hứa hẹn này có ý nghĩa như thế nào. Chờ người nào đó, phải cần thời gian, cần . ๖ۣۜNhưng là, có bao nhiêu thời gian đây?

      Giờ phút này, đứng trước mặt Phật Tổ , trong lòng vô cùng yên tĩnh. Nhưng khỏi mê man, Phật Tổ à, xin người cho con hay, con có nên chờ cậu ấy ?

      Bên cạnh , người bằng tuổi, người đàn ông có thân phận đáng tin. Nhưng Phật Tổ à, ấy là chồng con sao?


      biết, qua cái năm này, sắp 27 tuổi rồi. chuyện tình oanh oanh liệt liệt, đối với , bản thân có thể gánh được hết mọi thứ sao?

      Dĩ nhiên, có người trả lời . Phật Tổ chỉ dùng ánh mắt từ bi của mình, thương hại những người phàm tục như chúng ta mà thôi. Trong sương khó mù mịt lượn lờ xung quanh, ra cửa, lại trở về tiết tấu nhanh của cuộc sống thực tế bình thường.

      Ra khỏi cửa chùa Từ Thiền, và Cổ Dật Nam yên lặng lên lại xe. thực tế, lúc ở trong chùa hai người bọn họ cũng được lời nào. Từ trong ánh mắt của , nhìn ra là người từng trải. Mới vừa rồi, bọn họ đều đắm chìm trong tâm trạng của riêng mình, thể tự thoát ra được.

      Lái xe ra khỏi chùa, bao lâu , Cổ Nam dừng xe ở ven đường, mở cửa ra ngoài rồi đứng bên cạnh hút thuốc. chưa từng gặp qua người có mặt thâm trầm như vậy. Mới vừa đẩy cửa ra ngoài, cơn gió lạnh khiến hắt xì hai cái liền. Cổ Nam vội vàng dập điếu thuốc rồi tính lên xe.

      rất muốn đánh tan cái khí bi thương này , liên tiếp khoát tay, mình cũng muốn ra ngoài hóng mát chút, bảo cứ tiếp tục như vậy . Dứt lời mượn điếu thuốc, sau đó mở cóp xe ra, rút ra cây pháo roi dài, biến thành những cây pháo , rồi chơi từng cây từng cây.

      Dật Nam dựa ở đầu xe như Bae Yong Joon bước ra từ phim , rốt cuộc nhịn được bên cứ vang lên tiếng pháo nổ đùng đùng, tới oán hận : "Tôi phục rồi đấy, tại sao thể ngừng lại chút hả?"

      làm dáng vô tội: “Gì? Ảnh hưởng đến à? Ngại quá ~~ phải tôi đây đáng chán sao, cho nên tìm chút chuyện chơi thôi."

      "Lúc mới tiếp xúc, người ta , đối phương người học nhạc, tôi còn tưởng rằng là có phong cách dịu dàng. Bỉ Ngạn Hoa Ai biết biết ta tóm phải om sòm như đây chứ, hơn nữa tôi, lại có giao dịch với nưac? ! , dám, nháo, , chút, nữa, ?" Cổ Dật Nam biết vậy chẳng làm rồi, xong chữ là nghiến răng nghiến lợi cái.

      "Làm gì? Hối hận hôm nay dẫn tôi à? Ôi chao—— nhưng tôi đâu có ép đâu. Ban đầu, cũng tự quyết định cái hiệp định này chớ bộ. tại cũng thể đổi ý được đâu! Ít nhất trước khi tôi vào học lại được lật lời. Chờ tôi tựu trường, hiệp định này được dỡ bỏ."

      Cổ Dật Nam để ý đến , vứt điếu thuốc tay , nghiêng đầu trở về ghế lái, đóng cửa cái rầm.

      . . . . . . Ách. . . .Hình như ta bị mất hứng. . . . . chắc ném ở nơi này chứ?

      vội càng dập lửa, ngoan ngoãn đem pháo bỏ lại cóp xe sau. Lại dám nhiều, lặng lẽ trở lại xe.

      Nghiêng đầu cẩn thận nhìn Cổ Dật Nam từng li từng tí. . Người đàn ông kia vùi đầu tay lái, trầm mặc lời.

      thể làm gì khác hơn là vâng dạ với : "Này kia. . . . xin lỗi . . . . Tôi biết tâm trạng tốt . . . . Nếu . . . . Tôi lái xe nhé. . ."


      hồi lúng túng và trầm mặc qua rất lâu.

      Cổ Dật Nam dựa đầu vào ghế tựa phía sau, cách có ý vị sâu xa:

      "Tôi từng, người rất sâu đậm."

      từng? Vậy giờ người khác đúng ? kaka
      windlove_9693 thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      ☆, Chương 25: Về quà tặng năm mới
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa

      Ngày đầu tiên của năm mới, nhận được hai món quá kỳ cực đặc biệt.

      Thứ nhất là chuyện tình bi đát, là câu chuyện thời thanh xuân của Cổ Dật Nam, mang tới cho muôn vàn thổn thức.

      Và món quà khóc, là tuyệt đối ngờ rằng , bởi vì —— Tiếu Bạch đến thành phố Z!

      Đồng thời với món quà kinh sợ này, cho tới, hoàn toàn thổi bay nghiêm túc mà món quà thứ nhất đem đến cho , khiến cái tâm trạng tu buồn mới nuôi dưỡng được chút kia, lập tức bay sạch sành sanh.

      Lại , vốn lúc Cổ Dật Nam đưa về nhà, tâm tình vẫn còn nặng nề.Nghĩ đến quãng thời gian thanh xuân của , bỏ lỡ tình , còn quá khứ của , cũng như vậy khiến thoát ra được.

      Nhưng khi lướt qua màn hình thấy vô số cuộc gọi nhỡ đó, thấy được dãy số quen thuộc gửi tới tin nhắn đầu đuổi khiến trái tim thể kích động cho được.

      Tin nhắn rất ngắn gọn, đó viết: quảng trường Trung Sơn khách sạn Hoàng Quan phòng 1603, đến cho em quà năm mới nhé, đến về.

      Trong lòng cũng nghĩ bản thân mình nên di hay , cơ thể hành động trước rồi. Trực tiếp cầm chìa khóa xe của mẹ, chạy vọt ra khỏi nhà.

      Vừa lái chiếc POLO của mẹ, vừa lẩm bẩm câu trong lòng —— thể nào là Tiếu Bạch được, thể nào là Tiếu Bạch.

      mặt còn dùng tay nhấn phím gọi lại—— đường dây bận? ! Shit! Đây là cố ý đúng ?

      Mà khi vào đại sảnh khách sạn cảm thấy mọi người ngang qua nhìn rất kỳ lạ, mới phát , hình như bản thân mình có chút gì đó quái lạ —— mọi thứ người đều được, chỉ ngoại trừ —— đôi dép thỏ bằng nhung chân . . . . Được rồi. . . thừa nhận, cái từ bình tĩnh này , cách rất chi là xa. . . .

      . . . . . Ừm. . . . . trước cửa phòng 1603

      Càng gần cửa càng e sợ, chợtì có tia chần chờ. Bên trong truyền đến tiếng chuyện mơ hồ, là đàn ông, nhưng biết có phải Tiếu Bạch hay ?

      lúc tai ép sát cửa để nghe bên trong là ai chuyện . . . . . Cửa. . . . . Chợt. . . . . Mở ra. . . . . .

      Đúng, cuộc sống của chúng ta. . . Cẩu huyết hơn trong phim truyền hình rất là nhiều. . . Tư tưởng có thể là hai nhưng hành động có thể là nhiều hơn hai. . . .

      Chị đây có thể , cái gì mà lòng đầy cõi hương ngọc chứ, cái gì mà They Kiss Again, đều là gạt người.

      Mọi người có thể tưởng tượng được bức tranh về tình hình bây giờ. .

      Người đẹp đứng ở cửa với đôi dép to —— chính là , hề do dự hôn lên tấm thảm tản ra mùi thơm đặc trưng của khách sạn, túi xách cầm tay văng vào tận giữa phòng, bởi vì kéo khóa lại nên tất cảm đồ vật lỉnh kỉnh bên trong—— bao gồm —— băng vệ sinh của ~

      . . . . Sau hồi yên lặng, đỉnh đầu rốt cuộc cũng vang lên tiếng cười sảng khoái quen thuộc kia. . . . thể . . . . Ngước lên nhìn vị đại hiệp này. . . Đợi chút, tại sao mỗi lần đều phải “ngước lên nhìn” cậu ta vậy chứ?

      Và thấy người kia — nghi ngờ chút nào, đúng là Tiếu Bạch, trong tay cầm điện thoại di động, cười đến xiêu vẹo, tay vịn eo, người gập lại.

      Dù sao cũng phải là lần đầu tiên. . . . hai lời, nhổm mông rồi bò dậy, yên lặng ngồi chồm hổm mặt đất nhặt hết mấy thứ mặt đất. . . . . nhìn tên đê tiện đứng bên cạnh vừa cười vừa chuyện điện thoại kia.

      Cúp điện thoại mà vẫn còn cười cho được. . . thể nhịn được nữa! vung tay hốt hết đồ đấy vô lượt rồi đứng dậy đánh cậu ta trận! !

      "Này này! Chính do em tự ngã mà, tự nhiên giận lay sang là sao. . ! !"

      . . . . . .Sau khi thông suốt, hai bọn mới dừng lại, ngồi thảm, cười đến mức quai hàm suýt trật qua bên. Ai, đáng tiếc người cậu ấy bây giờ là bộ đồ Tây, vất vả mới thấy cậu ấy ăn mặc chỉnh tề lần, nhưng lại bị “long trảo thủ” của làm nhàu nát bét.

      "Tên nhóc đê tiện này! Sao lại đến đây? " vừa thở vừa hỏi.

      "Tới đây đưa quà năm mới cho em. biết em cũng nhớ mà, cũng cần vừa thấy mặt làm lễ lớn như vậy đâu ~ vãn bối cảm thấy ngại quá~~" đôi tay ôm thành đấm.

      "Lại muốn ăn đòn đúng ?"

      " à, làm ơn , người có thể giữ vừng hình tượng tốt đẹp trong trí tưởng tượng của tôi được ~~"

      “Đối với cái loại người như cậu, cần giữ vững cái hình tượng gì làm chi!"

      "Là em căn bản giữ hình tượng trước mặt có! Lần đó gặp mặt phải đầu cúi đầu xuống đất đó à. . . . 诶, làm sao em lại hại độc thủ như vậy, giờ còn tính ăn vạ ~~~ "

      ", rốt cuộc tới đây làm gì? !"

      "Nhớ em, tới đây chứ sao." Liếc mắt xem thường, đôi bàn tay bày ra trước mặt .

      "Năm hết tết đến rồi, cậu đến đây rồi tôi cũng rảnh đếm xỉa đến cậu. Chị rất bận bịu."

      Gương mặt Tiếu Bạch phục: " Ôi, thấy em trở mặt quá nhanh rồi đấy! Tối hôm qua còn mềm mại như nước đối với người ta đấy nha. " Kéo cuối ra dài, giọng hài hước, ánh mắt lại bắn thẳng
      tắp tới đây, làm cho người nào đó dám nhìn thẳng.

      … Làm ơn, tối hôm qua cả nước vui mừng, tâm trạng đơn, uống xoàng mấy chén, mơ mơ màng màng, cho nên giữ được lời trong miệng mình mà thôi! Trời ạ, rốt cuộc những thứ gì, khiến người này sáng sớm mua vé máy bay đến đây, Sai rồi sai rồi…

      “Tối hôm qua phải ổn lắm à, làm em vui ~~ hôm nay tự mình mang quà tới đấy, quà tặng là-- chàng trai đẹp ~~~ tới, lấy tay nâng cằm mình lên, vài cọng tóc rơi lòa xòa trước mặt, khẽ chặn lại ánh cười trong khóe mắt. “Như thế nào, mặt hàng này tệ chứ?”

      Đẩy cái mặt cười ti tiện của cậu ra, “Thôi ! Tôi đối với đứa trẻ con chưa cởi yếm có hứng thú đâu! Đúng là đem mình làm chuyện tầm bậy rồi!”

      Khuôn mặt ti tiện cười kia lại mò đến trước mặt. “Này, là em người nhà ép em xem mặt, thay vì gặp mấy thằng kia bằng gặp . Em xem, tôi giao hàng tới tận nơi rồi, ngài nên suy tính chút đúng ?”

      … “Cái người xem mắt kia đẹp trai hơn cậu nhiều…”

      “Nhưng em lại thích ta!” Giọng vô cùng khẳng định.

      “Cậu biết à? chừng hai bọn tôi bàn chuyện cưới nhau đấy, dự định chuyện cả đời…” Miệng nhả đầy pháo.

      thanh cười vừa vang ra, bả vai liền bị đôi tay kiềm chế lại. “Tiểu Mỹ, ngày hôm qua em nhớ . biết, em .” Trời ạ, ra cậu ấy nghe được. Quả nhiên, thể lời lòng…

      “Ngày hôm qua đánh cuộc, đánh cuộc đáp án của em.” Tiểu Bạch chợt đổi đề tài nghiêm túc. “Ngày hôm qua em đồng ý với , vậy tuyệt đối cho em có cơ hội chạy trốn. Cho nên phải trực tiếp tới sân bay mua vé sớm nhất để tới đây.”

      Trời, là uống say có phải ? Nhất định là… Bằng , tại sao cảm thấy hoảng hốt như vậy đây?...

      hiểu tính cách của em, nếu như nắm chặt cơ hội này, qua hôm nay, em nhất định thừa nhận chuyện này đâu.

      Hai bọn mình rồi đấy, ở trong trường học, em là giáo viên, là sinh viên. Thế nhưng giờ phải ở thành phố G, em cũng là giáo viên.

      Như vậy, đưa cho cơ hội, cho dù bản thân ở lại đây mấy ngày ngắn ngủi này cùng với , được ?”

      cố gắng khiến mình nhìn vào đôi dép thỏ nhung chân, khiến mình tập trung tinh thần, nhưng biết nên trả lời cái vấn đề này như thế nào. Tiếu Bạch , chưa bao giờ đưa ra câu trả lời chắc chắn trước mặt cậu ấy cả - trừ tối hôm qua.

      Cho nên mới , tối hôm qua uống lộn thuốc phải ? Biết thể được rồi mà thôi, cứ vậy tổn thương chính mình, tổn thương cậu ấy hay sao?

      Phần cảm tình này đối với , tựa như ngọn lửa mạnh mẽ thiêu đốt cơ thể, tràn đầy nồng đậm sắc thái cám dỗ. mong đợi, mối tình oanh oanh liệt liệt, lại sợ, bản thân mình phải chịu đựng những kích thích kinh khủng nhất.

      Tựa như lời Cổ Dật Nam : “Đến cái tuổi này của chúng ta, tình , là cái rất xa xỉ rồi, “Hôn nhân, chẳng qua là tìm người thích hợp hết cả cuộc đời mà thôi.”

      Ở nơi này bàn luận chuyện hôn nhân mà phải tình , bước vào cuộc tình thiêu đốt tâm hồn này, có phải hay , vừa ngây thơ mà vừa buồn cười?

      Càng buồn cười hơn nữa chính là, vào giờ phút này, lại xao động?

      đắm chìm trong suy nghĩ của mình, bất thình lình Tiếu Bạch cởi dép ra. Người này rốt cuộc muốn làm gì?

      “Tiểu Mỹ, em biết , em mạnh miệng nữa cũng vô ích. Bởi vì, đôi dép này, chính là chứng cứ cho thấy em .” Trong tay nắm chặt chiến lợi phẩm buồn cười này, đôi mắt màu nâu thâm thúy của Tiếu Bạch giờ lại đáng sợ, giống như chỉ cần liếc mắt cái, có thể đem linh hồn của và của Tiếu Bạch trầm luân vào cuộc tình cảm kích thích này.

      mê sảng… “Tiếu Bạch… Chúng ta… Là thể nào…”

      “Vậy, đem thể biến thành có thể…” Giọng Tiếu Bạch trầm thấp mà có lực, từng chữ từng câu gõ vào nội tâm sâu trong lòng .” Đưa cho cơ hội, để cho chứng minh, chúng ta là có thể. Đừng kháng cự nữa, được ?”

      chữ cuối cùng, biến mất trong cái hôn khẽ của Tiếu Bạch dành cho .

      Đúng… cuối cùng vẫn còn khuất phục. muốn nghĩ nữa, rốt cuộc ngày mai ở đâu, muốn tính toán cái khả năng trong tình .

      để cho ta, phòng túng mình, tùy hứng lần này thôi.
      Last edited by a moderator: 24/10/14
      windlove_9693 thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 26: quan hệ thương phi điển hình
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa


      Đêm đầu tiên của năm mới mất ngủ.

      Vừa mơ mộng về cuộc hẹn ngày mai, vừa cố gắng hẹn hò với Chu Công, kết quả dẫn đến là—— quấn quýt với tấm ga trải giường cả mấy tiếng đồng hồ, nhưng cơn buồn ngủ vẫn thể đến.

      Điện thoại di động chợt vang lên, xem ra người ngủ được chỉ có mình mà thôi.

      Tiếu Bạch: Ngủ chưa?

      : …. ngủ!

      Tiếu Bạch: nhớ em lắm, ngủ được.

      : nổi hết cả da gà . . . .

      Tiếu Bạch : Em chẳng lời nào dễ nghe. Dẫu sao cũng thành công trong việc giành được vị trí đó rồi ! !

      : Xin chú ý, tạm thời vào vị trí đó thôi! Bớt ở nơi đó mà tự đề cao bản thân mình.

      sai, ngày hôm qua lại lần nữa bị mỹ nam kế của Tiếu Bạch dụ dỗ thành công, cũng may chỉ ở bước thôi—đó chính là, làm bạn của cậu ta trong mấy ngày ở thành phố Z.

      , cái từ “người " này, vừa đặt người và người Tiếu Bạch nghĩ theo cách nào cũng thấy vô cùng lạ lẫm. cũng biết tại sao, có lẽ là —— đối với hai người bọn họ hình như đáng tin cho lắm. Mỗi lần bọn gặp mặt đều muốn bản thân mình chịu thiệt nên luôn mở miệng ngừng nghỉ, giờ lại bất chợt lời ngon tiếng ngọt với nhau, phải điều này quá kinh khủng hay sao?

      Tin nhắn Tiếu Bạch nhanh chóng gửi đến,hình như người này nhập vai hơi bị nhanh. . .

      Tiếu Bạch: Tạm thời cũng là bạn trai! Nhanh, gọi tiếng thân mật coi thử !

      : Biết tên nhau em rồi mà, còn muốn nghe à?

      chịu được nên chơi trò khiêu khích, ai ngờ điện thoại vang lên tiếng chuông cực to—— người nào đó trực tiếp gọi điện

      Hận hận ấn nút nghe, lấy tay che loa lại rồi giọng mắng: " điên rồi hả? Giờ hơn nửa đêm rồi, muốn đánh thức ba mẹ em à?"

      "Vậy em mau mau gọi tiếng nào dễ nghe , bảo đảm đánh thức bọn họ dậy đâu." Vẫn cái điệu lưu manh kia.

      Muốn cũng được nhưng chó thể thay đổi được gì, coi như cho cậu ta vị trí cũng chỉ là … bạn bè nam mà thôi.

      cái gì mà dễ với dễ nghe chứ. biết." Giả bộ ngu để ăn vạ dưới tình huống nào đó đều vô cùng hiệu nghiệm.

      “Này, số điện thoại nhà em có phải là 87-09xxxx ? Nếu bây giờ gọi qua đó thử xem sao nhé?"

      Mẹ kiếp! Tên khốn kiếp này dám uy hiếp ! Lớn gan rồi đấy!

      bịt mũi lại, khiến giọng lạc chút, rồi phát ra tiếng gọi thân thương khiến người nào đó kinh hãi: "Cưng à, Bạch ~~~~ Bạch ~~~~~"

      Ha ha ha ha, cho nên mới , gọi cái tên này ai cũng nghĩ nick name cậu là Say Bye_Bye mà thôi, huống chi, thường xuyên với bạn bè mới quen biết pử lớp học, và rất chi là nhiều ần . . .

      Tiếu Bạch ở đầu dây bên kia nghiến răng nghiến lợi vì có cách nào cầu được, nín nửa ngày, mới nặn ra câu từ trong kẽ răng: ". . . . .Em giở trờ lừa đảo!" đương nhiên phải giả vờ vô tội rồi: "Đâu có, em có giở trò lừa đảo đâu! Em còn hoàn thanh nhiệm vụ cách hoàn hảo đó chứ, tặng thêm cho nhưng hai chữ."

      Tiếu Bạch bên kia bất đắc dĩ: "Tiểu Mỹ, có cảm giác thế nào mà cứ thấy hai tụi mình bình thường vậy. Có lẽ kinh nghiệm đương người em trước đây đều vô dụng rồi. Mấy lời ngọt ngào phun ra từ miệng em mà sao toàn lời quỷ dị vậy."

      Trời, thay tiếng lòng rồi, tỏ ý tán thành: "Em cũng cảm thấy vậy, lời ngon tiếng ngọt với chỉ thấy kỳ cục hơn mà thôi. Nếu , hai bọn mình thôi nhé.."

      "Biết ngay em lại tính bỏ chạy lúc lâm trận mà. có cửa đâu! Cùng lắm người ta cho rằng hai thằng đàn ông chuyện đương cũng được. hy sinh cái tôi của bản thân mình để hoàn thành ước nguyện của em, còn sợ cái gì nữa?

      sao, bé cưng, nhưng lời ngọt ngào do , và người tìm cách đáp lại nó chính là em. . . ."

      . . . . . . . . .

      Cho nên từng , hai bọn mà ở cùng nhau có gì tốt đẹp cả, ngay cả cái thứ tình cảm lãng mạn cũng có. Tất cả chỉ là những cuộc đối thoại trêu chọc nhau, hoặc la rầy nhau . . . . Hơn nữa. . . Mà cái vụ la rầy này tời dưới đất đều có cả, đến khi trời lờ mờ sáng bọn mới tắt điện thoại trong lưu luyến, rồi chìm sâu vào giấc ngủ.

      Nhưng hôm nay là ngày thứ hai của năm mới! Sáng sớm vang dội tiếng pháo nổ, tiếng bạn bè cha mẹ tới chúc tết inh ỏi dưới nhà, còn tiếng bà mẹ già của nữa, cứ vọt vào phòng lôi đầu dậy, cho nên và Chu Công chẳng có duyên phận với nhau.

      Mẹ bằng mọi cách lôi ra khỏi chăn ấm, và người cứ lắc qua lắc lại qua nhà bà ngoại chúc Tết. Đáng sợ nhất, trong lúc đầu óc vẫn còn mơ hồ các dì lớn bé trong nhà thay phiên nhau hỏi thăm —phải biết rằng cái tính bát quái này là gen di truyền bao thế hệ nay ở nhà , hôm nay chuyện này mà rớt trúng người đoán chừng giờ phút này, so với bọn họ phải vui vẻ gấp trăm ngàn lần.

      Dì lớn bảo Dật Nam gần đây ở trong"Chốn tình ", và cứ thế những ánh mắt hưng phấn và tán dương vay quanh người , vừa khoác với cả nhà Cổ Dật Nam đẹp trai cỡ nào, rồi vừa khoe khoang cậu ta nhiều tiền như thế nào nữ nàu, và chức vụ làm việc cao cỡ nào này... Sau đó khen có phúc hưởng thụ, chắc chắn tương lai được gả vào nhà quyền quý.

      Lập gia đình? Làm ơn, cái bát úp rồi còn chưa lật lại đâu nhé, người quá xa rồi ạ. . . . .

      Nhiều tiên? Người có biết người ta cao sang cỡ nào ?

      Có phúc ? chàng trai dùng hết tuổi thanh xuân để , vậy còn có thể dư sức lực để đối mặt với tình nữa sao?

      Giống như Cổ Nam ngồi bên cạnh kể lại câu chuyện tình xa xưa vậy, từng câu từng chữ tang thương ấy đánh sau vào khoảng lòng của , và bản thân vẫn còn khắc sâu nó.

      Đó là câu chuyện thực tế vô cùng, là tiền bạc là thứ quan hệ đầy cám dỗ. Người bạn ở chung với nhau 4 năm trời, cùng nhau du học nước ngoài nhưng lại chịu được những khổ cực ở nơi đất khách quên nhà, từ bỏ rồi lựa chọn người khác.

      Cổ Dật Nam tốn 7 năm để thành lập ra vương quốc của chính mình, vì tình mà vùi đầu vào chỗ chết, và vì muốn chứng minh lựa chọn của ấy là sai lầm.

      Nhưng khi đến gặp lại người ta, ấy trở thành vợ thành mẹ của người nào đó, ấy trải qua cuộc sống bình thường như đầy thỏa mãn. Trải qua tất cả những thứ đó, cuộc sống để lại nhiều dấu vết nữa rồi, sớm hoàn toàn còn cái gì gọi là gió lướt nước chảy chậm.

      Khi ánh mắt nhớ thương của người đàn ông đứng bên cạnh mình tràn đầy nhớ thương, dùng bình tĩnh vốn có để kể nghe đến cuối câu chuyện, chợt nhận ra, tuổi thanh xuân của con người này in đậm dấu vết tháng năm. Những thứ tốt đẹp hay từng tý từng tý rối rắm trong cuộc đời này, ở trong mắt người khác có lẽ là điều bình thường, nhưng đối với đó là những thứ nồng nhiệt nhất.

      dùng giọng của người từng với : " tại tôi hiểu hết, có số việc cho dù bản thân em vô cùng cố gắng, nhưng cũng thay đổi được cái gì. Ở cái tuổi của tôi, cái gì mà tình gì gì đó, đối với tôi mà là gì cả. Bây giờ điều tôi cần là người bạn cùng nhau sinh hoạt, vậy thôi. "

      Mọi người xem , đây chính chính là bản chất của hôn nhân!

      Có lẽ trong xương trong tủy vẫn luôn tồn
      Tại tính cách bướng bỉnh, mặc dù rất đồng tình cũng rất thổn thức với quá khứ của Cổ Dật Nam, nhưng đối với tình và hôn nhân trong con mắt của , lại thể gật bừa. Cổ Dật Nam bảo, tại vì em chưa bao giờ trải qua cảm giác bị tổn thương trong tình mà thôi.

      Có lẽ vậy, xung đột tối hôm qua cũng có chút ảnh hưởng từ lời của . Cái “ngây thơ” trong nội tâm luôn vang lên giọng , phục và muốn chứng minh, cho dù đến cái tuổi 27 này, vẫn hoàn toàn tin tưởng là tình lí tưởng của mình.

      Từ nhà bà ngoại quay về nhà, điện thoại di động trong túi giống như sắp đánh giặc tới nơi vậy. ra tối hôm qua bọn thương lượng cả rồi, giữa lúc họp mặt gia đình xin phép ra ngoài chơi, sau đó bọn gặp mặt bên ngoài lát. Nhưng ai biết được tối hôm qua ngủ muộn quá, rồi hôm nay bị mẹ đưa lên thớt chém cá, bản thân còn cách nào trốn được. Huống chi, người nào đó những 12 giờ trưa mới gọi điện thoại tìm mình - - đoán chắc cũng mới ngủ dậy mà thôi.

      Cũng may chuyện ở nhà cũng xong hết rồi nên trực tiếp đến khách sạn Tiếu Bạch ở.

      Tiếu Bạch chìa ra cái mặt oán phụ: “Em có lầm vậy hả? đầu năm đến đây ở, thế mà em lại lãng phí nguyên ngày cách vô ích!”

      đẩy cái mặt oán phụ ấy sang bên, giữ hình tượng ngã chình ình lên giường ngủ: “Đừng quấy rầy nha, cho em ngủ lát, chị đây mệt muốn chết.”

      Tiếu Bạch lập tức to giọng: “Cái gì? Thời gian ok vậy mà em lại ngủ?”

      vùi đầu xuống gối: “ chết , ngủ đủ rồi chứ gì, em đây sáng sớm tiếp bao nhiêu người biết ? Cũng chưa được ngủ đây này.”

      Tiếu Bạch quỳ gối ngay cạnh đầu giường, đưa tay lắc lắc bả vai : “Đừng mà, bọn mình ra ngoài hẹn hò mà.. Khuya về nhà rồi ngủ nhé….”

      Mọi người nhìn , thế rồi mà vậy đấy, tên tiểu nhân, quả nhiên người có thói quen thông cảm cho người khác.

      Nhưng rất dễ nhận thấy, sức hấp dẫn của Chu Công so với Tiếu Bạch cao hơn nhiều, trong lúc Tiếu Bạch lảm nhảm đủ điều bên cạnh đắm mình trong giấc mơ huyền ảo…



      Trong giấc mơ, ở giữa đại dương mênh mông, bốn phía bị nước biển bao quanh và thể hô hấp được. Sau đó người đàn ông của cưỡi mây bay tới, cứu khỏi dòng nước biển lạnh ngắt…

      Trong giấc mơ, nhàng chuyển mình đám mây, những đám mây như những viên kẹo bông đầy đường, làm cho người ta nhịn được mà muốn cắn nó ngụm. Ngọt ngào, giống như chiếc lông lướt cánh môi, lại giống như miếng thạch mát lạnh tan trong miệng.

      lè lưỡi, muốn trở về cái chỗ có mùi dâu tây ban nãy, nhưng lại đột nhiên nhận thấy miếng kẹo đường này có lực hấp dẫn vậy, nó như khống chế môi và lưỡi

      xoay đầu qua trái qua phải, nhưng lại thể tách rời miếng kẹo đường này được, trong lúc rối rắm nhất, khuôn mặt to bự của Tiếu Bạch ngay trước mắt !!!

      “A - -“ cao giọng thét gào tiếng, Tiếu Bạch lập tức bịt mồm lại.

      Đầu óc vẫn chưa vận động kịp thời, nhìn cách bố trí khách sạn chung quanh, trí nhớ như chiếc bánh xe chậm rãi ngược lại. , lại vô ý thức ngủ thiếp trước mặt tên Tiếu Bạch này.
      khỏi lo lắng đưa tay sờ quần áo người. Ôi, may quá, đồ vẫn còn nguyên….
      Tiếu Bạch đem hết tất cả động tác của thu vào đáy mắt: “ à, mặc dù vô cùng hoài nghi cái thân phận Liễu Hạ Huệ của tôi, nhưng tôi nghĩ nên lời nay với - - tôi có hứng thú với thứ còn ngây thơ.”
      “Mẹ nó! Vậy sao cậu còn tiếp xúc thân mật với tôi?” Uhm~~~” Lại bị đặt phía dưới, và động tác che miệng này như bày tỏ ý, dù có hứng thú nhưng vẫn vô cùng mập mờ….
      “Dĩ nhiên, nếu như em còn chưa chịu rời giường, ngần ngại kiểm nghiệm trình độ mới xuống máy bay mà vẫn làm việc được đâu nhé.” Mẹ nó, chị đây dễ dọa đâu.
      Thừa dịp bất ngờ, nắm lấy bàn tay bịt miệng mình rồi há mồm cắn phát! Ai bảo giở trò lưu manh! Ai bảo tôi chịu lép vế!
      Có thể nhẫn nại nhưng thể nhẫn nhục ~~~!!
      Chợt đồng hồ điện tử vang lên tiếng “Tích” rồi giọng phụ nữ vang lên ngay sau đó: “Bây giờ là 21 giờ đúng.”
      ….A….!!!
      chín giờ tối rồi hả?
      Lần đầu tiền hẹn hò của bọn họ, cứ như vậy mà bị nhỡ….
      Last edited by a moderator: 24/10/14
      windlove_9693 thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      ☆, Chương 27: Lãng mạn

      Editor: Bỉ Ngạn Hoa


      Ngay sau đó, bụng Tiếu Bạch phát ra thanh “ục ục”. Nghiêng đầu lại thấy cái mặt uất ức của cậu ta: " à, đây từ tối hôm qua đến bây giờ chỉ mới ăn được to mỳ ăn liền hả, rồi ngồi đây chờ tới. Ai biết bây giờ còn muốn ngủ, kêu nãy giờ mà chẳng chịu dậy luôn ."

      "ùng ục " . . . . Bụng cũng vang lên ngAY sau câu , chẳng lẽ đói bụng cũng lây bệnh?

      do dự thêm, hai bọn lái xe ăn tối.

      Đêm mùng hai, cả thành phố ngập tràn mùi vị của thuốc súng. Lái xe giữa lòng đường trong thành phố, ngoại trừ ánh đèn điện sáng trưng chạy dọc tuyến đường phần lớn cửa hàng đều đóng cửa.Đường phố vắng tanh và lạnh, đôi lúc có tiếng người huyên náo và phát ra tiếng pháo nổ.

      Hai người bọn họ mặc dù đói nhưng lại bị hấp dẫn bởi phong cảnh xung quanh. Những thứ này, giữa cuộc sống bận rộn chưa bao giờ nhận thấy được. Nơi xa xa, nhóm người đứng ở giữa lòng đường, đốt liên tục mấy cây pháo hoa. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Pháo bay lên rất cao, cao cao rồi nổ vang tiếng, biến thành chiếc ô dù khảm đầy kim cương ở giữa trung, tỏa sáng đầu bọn họ. Cái ô kia vừa biến mất cái tiếp đuôi bay lên, cả bầu trời như sáng bừng lên hòa với ánh đèn đường, tạo thành khung cảnh rất đẹp.

      Đây chính là sắc thái thứ hai mà thành phố này có được. Có lẽ mỗi đêm xuân ở đây đều như vậy, nhưng đối với người chưa bao giờ thích việc ô nhiễm như lại, có thể cảm thấy chút lửa chút khói chút ánh sáng lại lãng mạn và đẹp đấy vậy. Đám người kia tập trung giữa đường bắn pháo hoa, bởi vì thế hai bọn thể qua con đường này rồi!

      Mặc dù xe lưu thông nhiều lắm nhưng mọi người cũng đều dừng lại. Có lẽ do ánh pháo lửa đẹp quá, hoặc là do giữa cái khí Tết nên tâm tình ai cũng thoải mái hơn nhiều, tóm lại, oán trách ít nhưng thưởng thức lại nhiều. Có vài người đậu xe ven đường, rồi tham gia vào đám đông ấy, nhảy nhót vui vẻ.

      Vốn bọn họ vội, cũng quên mất chuyện ăn tối, xuống xe dứng nhìn cảnh đẹp. Chợt đám người tự nhiên tản ra, mấy người trẻ tuổi xếp mấy cái thùng dọc đường, sau đó châm lửa đốt hai đầu sợi dây nối chúng. lát sau, truyền thuyết bắn pháp hoa "Hỏa Thụ Ngân Hoa", áp suất bên trong được phóng thích khiến từng ngọn lửa trong thùng bay lên cao, từ đến lớn, cái cao nhất có lẽ cũng bay lên tận 5 tầng mây.Mọi người ở đây dường như bị ánh sáng này sưởi ấm. (Hỏa thu ngân hoa: đèn hoa rực rỡ, mình để nguyên tiếng Hán cho hay nhé )

      tự chủ, bước chân như hoạt động cùng ánh sáng ấy, quên hết tất cả mọi thứ bên cạnh, muốn tới khám phá ánh sáng tuyệt hảo ấy như thế nào.

      Tay phải bất chợi bị ai đó nắm lại, người con trai đứng bên cạnh tự nhiên kéo lại, tách ra khỏi đám người trước mặt. sáng nhiều màu chiếu lên khuôn mặt , cái trán rộng lớn, lông mày đậm, đôi mắt kiên nghị. Trong đáy mắt lên nhiều ánh sáng, là ánh pháo hoa, nhưng đầy sức mê hoặc. Giờ phút này, thanh huyên náo của đám người ấy dường như bị , tât cả mọi thứ như ngừng lại. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Trong mắt , dường như chỉ có mình chàng trai này, như muốn nguyện ý theo đến chân trời góc bể.

      Đám pháo hoa trời cháy hết. Trong đám người ấy tự nhiên phát ra tiếng thở dài nhè , tất cả mọi người ở đây đều bày ra dáng vẻ thỏa mản. đất, vài cái thùng bốc lên dòng khói trắng, chợt cái lạnh giá đánh úp tới, khỏi khiến rùng mình. Còn chưa kịp than thở rơi vào cái lồng ngực ấm áp. Tiếu Bạch đứng sau lưng , ôm vào người. Sau đó đám người hô lên vang đội “Tiếp , tiếp nào!”, và màn pháo hoa tiếp tục được trình diễn.

      Ban đêm phương Bắc lạnh lẽo giờ được bao bọc bởi náo nhiệt, mấy cặp tình nhân đứng ôm hôn nhau dưới bầu trời rực rỡ. Trong giây phút đo, cảm thấy hạnh phúc chẳng qua cũng là thế. Người , cùng với bạn, lãng mạn ôm nhau, dù có là khách nhưng cũng trở thành chủ.

      Lâu thêm nữa càng nhiều xe đậu lại, cho nên bắt buộc xua tan hết đám đông ở giữa, dòng người được thông xe nhưng qua rất lâu. Sau khi lên xe người nào đó vẫn nhìn chằm chằm , ánh mắt lấp lánh, rời chút nào, khiến con tim rơi vào trạng thái loạn nhịp, chỉ có thể cố giả bộ trấn định, mặc kệ ai kia, rồi chăm chú lái xe. Cho đến khi thẹn quá hóa giận, đánh cánh lên chân : "Nhìn đủ chưa? Chưa thấy người đẹp bao giờ hả?"

      dám nhìn mặt lâu hơn, nhưng lại nghe cái giọng miễng cưỡng của ai đó vang tới: " phát , lúc em tiếng nào, cũng tương đối đẹp."

      . . . . Trả lời là trận gào thét bên trong bụng. lập tức tỉnh tảo: "Thảm rồi, đoán chắc tụi mình chết đói giữa cái đem rét lạnh này cho mà coi." Năm hết tết đến, tìm cái chỗ ăn giữa khuya có nước chết cũng ra.

      "Nếu , tụi mình về khách sạn ăn mỳ nhé? Tần dưới hình như có cái siêu thị 24h, chắc vẫn còn bán."

      Gì. . . Sang năm mới rồi mà con ăn cái này hả? Đúng là quá đáng mà.

      cầm điện thoại lên gọi mẹ : "Mẹ, trong nhà còn cái gì ăn vậy ạ?"

      Đầu dây bên kia vang kên tiếng chơi mạc chược: "Trời, con với Cổ Nam định tới ăn cơm à? Mẹ với ba con chơi mạc chược ở Mô Mỗ rồi, về đâu, con tự ăn ." đợi trả lơi, cúp.

      "Mẹ em có ở nhà, hai bọn mình về nhà em làm cái gì ăn . Năm ngoái mẹ mua rất nhiều thứ, đồ tích trữ cũng nhiều nữa." đánh xe về hướng nhà mình.

      Nhưng bên cạnh lại có tiếng nào. Nghiêng đầu, thấy Tiếu Bạch đen mặt lại, chuyện gì vậy ta?"Xin hỏi, lúc nào đổi tên thành Nam vậy?"

      Chết, quên mất, lái xe cho nên mang theo tai nghe, ban nãy sử sụng chế độ hands-free, chắc nghe hết lời mẹ nới với mỉnh rồi đây."Hắc hắc, là cái người làm bia đỡ đạn để em dễ dàng chạy ra ngoài chơi ấy mà."

      "Cho nên, cái tên bạn trai giả kia là Cổ Nam? Đúng là con mà!” Liếc cái rồi khinh thường .

      "Này, có ngửi thấy vị chua vậy?" làm bộ hít hít mũi: "Mà ní này, bản chất của đồ giả mảo với đồ có kỳ hạn cũng khác nhau lắm đâu."

      " chẳng qua cũng là đồ gần hết hạn! Có cái gì tốt mà ghen chứ! !"

      "Hình có người nào đó em với tự nhiên hứng thú với sân bay nên đến thăm nó kìa, giờ phút này lại so sánh mình với hàng giả kia nữa chứ. Ai, bạn chính là bạn , mặc đồ người lớn vẫn là bạn ." diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn

      Đến dưới nhà, dám nhìn mặt ai kia nên tự mở cửa xe xuống. Lại bị ai kia kéo tay lại, người thị bị đè tại ghế lái xe, khiến thể cử động.

      Hơi thở nguy hiểm tràn ngập cả buồng xe, gương mặt Tiếu Bạch gần ngay trước mặt , con người đen lánh như mang theo cuồng phong, cánh mũi vì hô hấp nhanh mà phập phồng lên xuống: "Em ai là bạn ?"

      hề chuẩn bị nên đầu óc đơ đơ giây, thoáng chốc mới hiểu ai kia gì, cái tên này nhen quá . Há miệng định giải thích bị ánh mắt nghiêm túc của chặn lại.

      "Giữa bọn mình có vấn đề về tuổi tác. Em năm nay 26 tuổi, cũng có chững chạc bao nhiều đâu, nên đừng có dùng ánh mắt nhìn con nít mà nhìn . Có lẽ bây giờ, chỉ lấy được mấy ngày làm người với nhau, nhưng cố gắng chững chạc hơn để ngày nào đó em có thể dựa vào.

      đây là nghiêm túc, em đồng ý chờ ta đừng mong đổi ý!"

      . . . . . . . . .

      Chững chạc về cái gì? Số tuổi?

      Nếu như chững chạc là—— nhìn thấu tình cảm, thay đổi cần.

      cho rằng, chững chạc là có thể mạnh mẽ, có thể chịu trách nhiệm. giờ phút này, cái chững chạc ấy là chân thành, có chút nghi ngờ về nó. Từ lúc hai người quen biết nhau tới bây giờ, cũng nửa năm trôi qua, nhiệt tình, chân thành, thẳng thắn, làm rung động rồi. Giờ phút này, trai tim , có mạnh mẽ có an toàn. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn nguyện ý tin tưởng , ỷ lại vào .

      Đưa tay hất mấy lọng tóc cản trở ánh mắt thâm tình của , nhanh chóng thò đầu ra, khẽ in nụ hôn lên môi , thừa dịp ngồi đấy sững sờ người mở cửa xe, móc chìa khóa xe, trực tiếp lên nhà.

      Gào gào, cái việc sỗ sàng ấy rất dễ thương mà.

      Qua lâu người kia mới lên cầu thang. Nghiêng đầu thấy khuôn mặt người kia đỏ ửng, đúng là đáng mà! Hắc hắc, ra chỉ có mình biết xấu hổ, trong lòng lại nổi lên cảm giác muốn đùa bỡn lần nữa. Đứng bậc thang cao cao, cúi người rồi đưa tay ôm lất khuôn mặt ai kia, cười : " bạn à, đừng ngại nữa mà , chút chị nấu cơm cho em ăn no nhé!" Sau đó nghiêng đầu mà chạy!

      Chân còn chưa chạy hết bị ai kia tóm người ấn lên tường, cái mũi Tiếu Bạch chống lên trán , hung tợn :” Đồ con chết tiệt, xem ra thể để cho em biết lời hại biết hối cải mà!" Tiếng vừa dứt, nụ hôn cực kỳ mãnh liệt ngập đến.

      Mang theo ý trừng phạt, hung hăng cào xé đôi môi . Đương nhiên nghe lời lại rồi! Đôi tay phản kháng đặt ngay ở giữa hai người, đánh lên lồng ngực kia nhưng chả có chút xê dịch nào, ngược lại lại bị khống chế, đem hai cánh tay đặt ra phía sau.

      Cái hôn này dài mà ấm áp, vốn là trừng phạt nhừng càng về sau biến thành trêu đùa, cuối cùng bọn cũng động tình. Tay chẳng biết lúc nào đặt lên eo , giữ chặt hai cái chân xụi lơ của , còn tay của vùi vào trong mái tóc rậm rập của , vuốt ve cái đầu nóng bỏng ấy.

      Bọn càng dây dưa còn quấn chặt, sớm còn chút khe hở. Cho dù cách tầng áo khoác, vẫn cảm thấy được cái cứng rắn của chống lên hông . Vô ý thở dốc khiến cổ phát ra thanh hấp dẫn "Ừ. . . . . ." kia. Ở giữa hành lang vắng tanh vang vọng lại, giống thanh của , làm cho người ta xấu hổ và giận dữ muốn chết.

      Cách đó xa truyền đến tiếng “rầm”, cắt đứt nụ hôn kịch lịch tại hành lang. Từ trong cái nóng bỏng này dần tỉnh lại rồi nhìn về phía phát ra thanh. . . .

      Đó là đám người ra khỏi nhà để bắn pháo hoa, nhưng khi gặp màn cuồng nhiệt này bọn họ lần hai bọn đều.

      Sững sờ ngay lập tức.

      Rồi chú hàng xóm vương tay nhặt đám pháo mặt đất, nhanh chóng hét lên: "À, Tiểu Mỹ, cái đó. . . Bọn con cứ tiếp tục . . . Chúng ta chỉ ra ngoài bắn pháo thôi. . . ."

      Trời ạ! Ai tới cứu với ! Người hàng xóm kia nhận ra này, TDM nó mà.
      windlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :