1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Giáo Trốn Kẻ Đê Tiện Kia Đi - Cật Hóa Nhất Mai (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      ☆, CHƯƠNG 18: BẠI LỘ
      EDITOR: BỈ NGẠN HOA


      Lễ Giáng Sinh qua, đảo mắt cũng sắp đến Tết Nguyên Đán. Vì lần này mừng hoạt động ngày lễ, cả khoa nhạc bọn đều người chết ngựa ngã, dư thời gian cũng là lúc đầu óc choáng váng, ngày 24 tiếng đồng hồ đều dành đê tập luyện.

      Điều này làm cho nơi ở bị hỗn loạn, ngày ngày đều phai bắt xe trước 1 tiếng khiến cực kỳ buồn bực.

      Căn cứ vào lần kích thích lần tước~ kiện thổ lộ tình cảm, bản nhân luôn luôn theo chính sách bị đánh bại giờ lại đầu hàng vô điều kiện, hai lời, đến đóng đô tại nhà của Âu Tiểu Mễ.

      Kết quả, mỗi ngày đều thức dậy vào lúc 6 giờ sáng để đánh răng, buổi tối tập luyện mệt mỏi còn phải chống mắt lên lái xe về nhà, vận mệnh của khốn khổ!

      Cũng may thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt cái tới ngày 30 tháng 12, là ngày biểu diễn văn nghệ đoàn trường.

      *********************

      Bắt đầu từ xế chiều ngày hôm nay, vẫn cùng tới đó với sinh viên, điều chỉnh đèn hưởng , mặc dù bận rộn, nhưng lại cực kỳ kích động. Vì sao? Bởi vì, cuộc suống khó khăn của sắp kết thúc! Sau cuộc thi là Tết Nguyên Đán , sau đó là kỳ nghỉ đông. . . Ha ha, phải biết rằng, đối với giáo viên mà nó, thi= nghỉ, cách khác, qua tối nay, Mạc Tiểu Mỹ được giải phóng rồi~~! !

      Mang theo đám sinh viên tập luyện trang điểm, thay quần áo diễn xuất, cả đám sinh viên hưng phấn chuyện vui đùa với nhau, có người tự tang điểm, người trang điêm kỳ cục, nhìn vậy rất vui.

      Có hai con bé từ ngoài vào, vừa vô hét lên với mọi người: "Đoán mình mới gặp ai ở ngoài khán đài nào?"

      "Ai vậy ai vậy?" Bọn phối hợp. . . .

      "Tiếu Bạch! Tiếu Bạch khoa quản lý!"

      ~

      Tiếu Bạch, Tiếu Bạch là người rất có tiếng tăm ở đây à?

      Clo bé con kia lại gào thét: "Trọng điểm! Trọng điểm! tay ấy còn cầm bó hoa đấy!"

      Ồn ào ~~ bọn sôi nôi rồi.

      Được rồi, bây giờ thừa nhận , xem ra Tiếu Bạch đúng là cái người rất nổi tiếng ở đây!

      Vì vậy, hỏi: "Tiếu Bạch là ai vậy ? Người nổi tiếng sao?" Hắc hắc he he, đừng bảo giảo hoạt là được. . . .

      Bọn sinh viên nháy mắt với : "Người đẹp, phải chị trường chúng ta có trai đẹp hay sao? ~~ cái này tuyệt đối là khẩu vị của chị đấy, là hot boy của khoa quản lý trường mình! Còn nghe là con nhà giàu có, kỹ thuật đánh bóng rổ tương đối cao, người cũng rất ổn, là công đấy a ~~"

      Nhìn nhận lại lát, lăn lộn với bọn sinh viên đại học khá lâu nên rất quen thuộc, trừ thời gian lên lớp, bọn họ gọi là Giáo viên Mạc, nhưng nhưng lúc khác mấy ấy vẫn gọi là chị Tiểu Mễ, mà chính mấy ấy lại cho cái hiệu “Người đẹp”, chẳng qua vẫn thích thú với cái tên này>

      ừ đáp, tỏ ý tán thành. Sau đó trong lòng ngừng oán thầm, cái tên này đến đây làm gì?

      ——"Tiếu Bạch đến khoa chúng ta làm gì?" là đứa bé ngoan, ra vấn đề của .

      ——"Chẳng lẽ là, Thiến Thiến theo đuổi thành công? Tiếu Bạch tới tặng hoa cho cậu ấy?"

      Thiến Thiến? Người múa rất đẹp kia? Xem ra Tiếu Bạch rất có giá thị trường . .

      Thiến Thiến là người đẹp nhất khao bọn , dáng người cao thon, mắt to tóc dài, ít nhất trong mắt đẹp, còn nhưng lại có vẻ kiêu ngạo hơi sớm, thế có thể theo đuổi Tiếu Bạch sao?

      À, nên chuyện cần thiết, Tiếu Bạch ở gần đây. . , phải nên cách xa chút hay sao?

      Ở đây đầy tai mắt, làm sao vẽ ra hàng tá câu chuyện khác nhau . . .

      Ai, còn trông đủ chuyện làm gì, trước hết là tìm nhà vệ sinh, nhanh!

      Vừa ra khỏi cửa thấy ngay nhóm người tới, người dẫn đầu tay cầm bó hoa tươi rất bắt mắt. Vội vàng cúi đầu chạy.

      Cũng may hôm nay mặc đồ khác xa ngày thường. giày cao gót 10cm, sau lưng có vài cộng tua tua của bộ lễ phục màu đen, còn thêm thành công nhờ khuôn mặt được trang điểm kỹ lưỡng. . . . Cúi đầu nghiêng người, ông trời phù hộ nên bị phát ra. . . .

      Mắt thấy qua đám người kia, nhưng lại chạm mặt mấy chơi thân với mấy hôm nay, chợt vây quanh , thét giọng : "Oa! Hôm nay chị Tiểu Mỹ đẹp! Người đẹp là người đẹp này~~~"

      Gì. . . . Bọn thể khiêm tốn hơn được sao. . . . nhìn ra định chuồn êm sao ~. . . .

      Còn chưa kịp nghe tiếng bước chân vang lên đằng sau, khoác tay với bọn rồi chạy vọt vào nhà vệ sinh ~!

      Hô. . . . biết Tiếu Bạch nghe được giọng bọn trách cứ mình nhỉ?. . . .

      Thừa dịp ở nhà vệ sinh, hướng về phía cái gương lớn, cẩn thận trang điểm mặt mình lại lần nữa.

      Trong lòng thầm cầu nguyện buổi biêu diễn tổ chức nhanh hơn chút cho nhờ.

      Mặc dù ràng, tối nay thân phận của được đưa ra ánh sáng. . . hoặc là, ra ánh sáng. . . .

      ra cũng biết, chuyện Tiếu Bạch biết thân phận của cũng là sớm hay muộn mà thôi. Nhưng. . . . Ông trời phù hộ, phải là bây giờ giùm con!

      Sau mấy tiết mục này, thần kinh căng thẳng của chị đây được thư giản, rồi sao cũng được. . . . có thể chờ đợi được . . . . ?

      Trong lòng cầu nguyện, Tiếu Bạch đến khoa nhạc nữa, nhưng ra cậu ta đến tìm Thiến Thiến. . .

      Trong lòng hơi đau. . . Cắt ~~ giả bộ đê ý là được. . . .

      Vậy thế nào. . . . Chẳng lẽ tranh giành người với sinh viên của mình. . . .

      Nhà vệ sinh nữ người đến người , trừ chào hỏi thi còn lại la bạn đủ chuyện với nhau. Nghe cậu, Tiếu Bạch đứng trước cửa nhà vệ sinh. Mẹ nó, người này, còn có nhường đường cho bà chị đây chứ?

      Trong lòng tính toán thời gian, thể đợi đến khi tiết mục bắt đầu!

      . . . . . . . . .

      Thôi, thích sao chiều, bị nam sinh chặn ở nhà vệ sinh, ra khiến người khác cười rụng răng thế!

      Khẽ cắn răng, dậm chân cái, lập tức vọt ra khỏi nha vệ sinh.

      Cũng? ? có ai?

      A. . . . tốt quá. . . Công việc trước mắt quan trong hơn.

      Vọt vào phòng tập luyện, lên giọng gọi to: "Các , chuẩn bị xong chưa nào? ra tiếp khách thôi ~~~"

      bây con xinh đẹp tụ tập tại chỗ. Gì vậy?

      mấy tâng bậc thang, Tiếu Bạch cùng mấy đứa đứng chung với nhau, mím môi cười. Bên cạnh, Thiến Thiến ôm trong ngực bó hoa to, cũng cười đến run rẩy cả người.

      Gì đây??Sao lại cảm thấy, nụ cười của cậu ta lại đạt đến đáy mắt.

      Lòng dạ biết , đoán chừng là. . . Biết thôi. . . .

      dám nhìn thẳng vào mắt cậu ta, thể làm gì khác hơn trêu ghẹo mấy sinh viên đứng bên cạnh: "Ôi chao, sao có người liên quan ở đây vậy ta?"

      Mấy nữ đứa che miệng cười trộm: " giáo à, phải là người liên quan, mà là người nhà tới thăm!" nhóm người cười ầm lên, mặt Thiến Thiến đỏ lựng.

      Được rồi, coi như là người nhà tới thăm, tặng hoa cho người ta, phải sao. chừng, người ta mới thèm để ý mình là ai nữa đấy, mình là giáo viên đại học; chừng, mấy cái thổ lộ hôm qua, đều do mê sảng mà thôi. . . .

      còn kịp suy nghĩ lung tung, liền bị hai sinh viên của thầy Hầu lôi chỉnh hợp gì gì đấy. thể làm gì khác hơn là duy trì tâm trạng bây giờ, cố ý coi thường ánh mắt nhìn về phía mình, đem toàn bộ tinh lực tập trung công viện biểu diễn tối hôm nay.

      Chờ hỗ trợ rôi quay về, người kia còn ở trong đại sảnh rồi.

      ******************

      Buổi tiệc nhạc tối nay vô cùng náo nhiệt, rất nhiều đứa chạy tới chiếm chỗ từ lúc sáng, hoặc giúp đỡ bày trí vài thứ.

      Đây la lần đầu tiên biểu diễn văn nghệ tại đại học J, nên rất cẩn thận. Cho nên du mới trải qau nhiều biến hóa trong lòng của mình, phải buộc bản thân mình ép nó xuống, suy nghĩ về các tiết mục.

      Nghe người chủ trì giới thiệu là sinh viên tai giỏi ở Học viên nhạc S, là giáo viên xinh đẹp trong đội ngũ giảng viên Đại học J, loại bỏ hết mọi khúc mắc trong lòng, đôi giày cao gót vững chắc, nhấc váy, rồi ra sân khấu , chậm rãi nhìn vòng quanh toàn trường, cúi người chào hỏi.

      Dưới đài an tĩnh lại. Tay đặt lên phím đàn, nhưng cảm xúc lại bất chợt nổi lên.

      cắt đứt vui mừng trong lòng.

      Giương mắt nhìn lên, cả thính phòng đen như mực, biết ở hàng thứ mấy, lại có người cứ đứng hiên ngang tại chỗ đó, cản trở người xem ở phía sau, dẫn đến rối loạn ngay đps. Bên cạnh có liều mạng lôi kéo, cậu ta cũng chỉ đứng đó lung lay ngươi mà thôi.

      biết , đó là ai.

      Sảnh nhạc viên to như vậy, đem hai người bọn cách xa xa. Trong bóng tối, này mắt, này mũi, này hình dáng, có lẽ đều nhìn lắm. Tuy nhiên nó vẫn có thể cảm nhận được bằng tầm mắt giằng co, chút nào giữ lại phóng lên mặt của . Cảm giác nóng rực thiêu đốt người .

      Đôi mắt ấy giơ này trâm tĩnh, từng tràn đầy mỉa mai, cũng từng tràn đầy ánh mặt trời, thỉnh thoảng chọc giận đến gần chết, thỉnh thoảng chiếu rọi tâm hồn . Thế nhưng, lúc này như cơn gió lạnh trong đêm rét, khiến co rút toàn thân.

      Giữa băng va lửa, cơ hồ muốn quên bản thân mình ở đâu.

      Nghe được cái giọng nho vang lên: "Tiếu Bạch. . ." . . ."Tiếu Bạch sao vậy . . ." . . . .

      Dưới đài ngay càng huyên náo, nhưng thi đột nhiên tỉnh táo.

      Vào giờ phút này, đâu có thể chứa được chừng ấy từ ngữ?

      Tiểu Đề, hai vị giảng viên cũng nhìn . Tay có chút run rẩy. Còn có thể kiên trì sao?

      Tại sao có thể, bởi vì tình cảm riêng tư của bản thân, ảnh hưởng đến chuyện khác? Thậm chí, lại có thể , bởi vì chút chuyện mà hủy hoại cả buổi biểu diễn, chuẩn bị tỉ mỉ ngày hôm nay?

      Dù sao, cũng còn là 20 tuổi đâu. Ai nặng ai , đêu phải biết .

      thể làm gì khác hơn là. . . . để ý tới đám hỗn loạn bên kia, thu hẹp phân tán trong đầu, tập trung vào nhạc . Gật đầu ý bảo nhạc đệm chuẩn bị.

      đoạn ngắn “Đoạn đầu điệp khúc Piano” trong Mendelssohn, phố hợp nhịp nhàng với hai vị giáo viên khác.

      Mặc dù có điểm hơi run, nhưng lúc khi nhạc bắt đâu, hòa mình vao nó.

      Tâm trạng ban nãy thay thế băng vui mừng của minh.

      Nhớ đến, mỗi buổi sáng đều có hẹn, các loạn tin tức đáng tin, nhưng lại sung sướng vì nó, chuyển mình trong đoạn nhạc vui vẻ.

      Nhớ đến, khi chân còn bị thường, người nào đó dịu dàng chăm sóc cho , ở bên cạnh hàng giờ, chuyển đoạn nhạc vui vẻ ấm áp.

      Nhớ đến, khi tư khu huấn luyện quân về phòng, cái tin nhắn mập mờ, cùng cái giọng hát kích động, đắm minh trong điệu nhạc u buồn xen lẫn niềm sung sướng.

      khúc nhạc kết thúc, và cũng kết thúc.

      ra thi hôm thổ lộ ấy, muốn cự tuyệt, nhưng giờ sao, rất hoan hảo rồi ~~

      Cậu ấy có cuộc sống riêng của cậu ấy, theo đuổi người cậu ấy thích, và chúng ta thể ra khỏi cái khuôn ~~

      Nhưng tại sao, trong lòng lại đau. . . .

      Đại khái, là bởi vì. . . Mất người bạn có thể vui đùa hang ngày mà thôi. . . .

      Nhất định vậy.

      ~~~> Bắt đâu ngược nam chính <~~~
      windlove_9693 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, CHƯƠNG 19: KHÚC CHUNG NHÂN TÁN (Đầu)
      EDITOR: BỈ ỔI

      khúc nhạc kết thúc, kết quả thu được là tiếng vỗ tay vang trời của khán giả bên dưới, dám để mình rơi vào những suy nghĩ mông lung, vội vàng vào phía trong chuẩn bị thêm phần còn lại, trải qua mấy lần lên đài rồi xuống đãi, buổi biểu diễn cũng kết thúc.

      Sau khi chấm dứt bản hợp xướng tốp ca kết thúc, theo lẻ thường tình lãnh đạo và toàn thể diễn viên ở lại chụp ảnh chung với nhau.

      Các diễn viên múa cũng lên đài, Thiến Thiến cũng ở đây. hơi chột dạ nhìn con bé, nhưng thấy Tiếu Bạch lên khán đài chụp ảnh lưu niệm.

      Ngoài ý muốn, Tô Nham cũng tới, tặng bó hoa tươi, yên lặng nhìn , sau đó bên tai : "Xem ra trực giác của sai. Thằng nhóc ngày hôm đó, quả nhiên thích em." nhìn ngây ngốc, thế nhưng lại vuốt ve mái tóc , chuyển đề tài " rất thích lúc em lên biểu diễn, rất đẹp."

      Trừ lời cám ơn ra làm gì đây? ra chuyện, và Tiếu Bạch, ràng như vậy sao?

      bỗng nhiên sợ sệt về buổi liên hoan diễn viên sắp tới.

      Sợ có tác dụng gì? Cũng đâu tránh được?

      Cười đến nổi cứng quai hàm vì chụp đủ thứ ảnh, Âu Tiểu Mễ chạy đến chở bằng xe , nhóm người trùng trùng điệp điệp kéo nhau ra dãy phố ăn vặt sau trường.

      Ngồi xuống, thầy giáo Mã Vĩ là người dẫn đầu bát quái: " Em có biết hôm nay thằng nhóc nào đó đứng lên giữa khán đài? Làm tôi sợ muốn chết. Còn tưởng rằng có người muốn đập phá ở đây chứ."

      Âu Tiểu Mễ lập tức dùng ánh mắt sắc bén nhìn qua : "Đúng vậy đó đúng vậy đó, chắc phải tỏ tình với người khác nên bị vậy đó chứ, nhìn cậu ta có vẻ rất tức giận." Mẹ nó! Nha đầu thối! Cố ý cho nghe đúng ?

      Tiểu Đề Hầu vào làm giáo viên khi còn tương đối trẻ, so với làm sớm hơn năm, thường bị bọn gọi đùa là Hầu Tử, lúc này cắn xiên thịt dê trong miệng, mơ hồ : " phải đâu! Trong tổ hợp xướng của tôi, chỉ có Tiểu Mễ là người đẹp thôi . Ý của là sinh viên kia thầm mến giáo viên Tiểu Mỹ sao? ! phải đâu? Tin tức lớn như vậy mà? Nhanh, người đẹp nghe chút ."

      Chợt trở thành tiêu điểm của mọi người, bày tỏ bất đắc dĩ: "Ôi, tôi chịu thua trình độ nhiều chuyện của mấy người đấy. Tôi nào có số may mắn như vậy chứ. Theo mình thấy chừng, chắc do mấy người các cậu bắt gian lận trong kỳ thi tiếng vừa rồi, nên cậu ta mới tìm đến đây để trả thù."

      Mã Vĩ lập tức kích động: "Ôi mẹ nó, phải vậy đâu! Tôi ngay cả người bị bắt còn nhớ nỗi cái hình dạng tròn méo ra sao! Xong đời, vạn nhất bị người ta mưu sát, chết cũng biết chết trong tay ai. Đáng sợ, đáng sợ!"

      Thầy giáo Hoàng nãy giờ im lặng chợt lên tiếng: ". phải đâu, hình như là Tiếu Bạch khoa quản lý, nghe là bạn trai Thiến Thiến."

      "Thiến Thiến? Chính là bé xinh xắn trong đội múa ấy à? Vậy bạn trai của nó sao cứ đứng lên như vậy? là kỳ quái! Hơn nữa còn nhìn chằm chằm vào người đẹp nhà mình nữa nè. " Vòng tới vòng lui, tại sao chủ đề lại trở về người chứ?

      lúc bất đắc dĩ biết làm gì, điện thoại liền vang lên. như được đặc xá, vội vàng bắt thoại rồi trốn .

      Ra ngoài mới nhìn lên màn hình, đó lên hai chữ “đê tiện”, biết mình nên quăng điện thoại qua bên hay là đối diện với chất vấn của Thẩm Phán kia.

      Nhưng ra trong lòng vẫn có chút mong đợi cuộc điện thoại này. Dù sao, lúc biễu diễn nhạc hội cái ánh mắt ánh cứ lản quẩn trong đầu , nội tâm cũng chịu đựng đau khổ với nó. Nhưng vẫn biết, kết quả của cuộc điện thoại này như thế nào.

      Chuyện này, chủ yếu là làm trái với lương tâm nhưng, cái hành động này vẫn đúng cho cả hai bên.

      Thấp thỏm nhận điện thoại: "Alo?"

      Đầu dây bên kia rất ồn ào, các loại thanh mời rượu vang lên vô kể. Nhưng lại thanh của người gọi điện tới. Chỉ có, tiếng hô hấp nặng nề, chèn vào đó là tiếng thanh hỗn tạp, rất ràng.

      cũng dám lời nào.

      Từ cái kiện tỏ tình hôm trước, tránh Tiếu Bạch mấy người liên tiếp, mỗi khi nhận điện thoại của cậu ta chỉ là ứng phó mà thôi, phải mình bận cũng mình có ở trường học, tính toán ra, bọn ba bốn ngày chuyện điện thoại với nhau rồi, đừng chi là gặp mặt.

      xác định được chuyện hôm nay Tiếu Bạch tới khoa nhạc tìm là vì gì, có phải tới bắt hay ? Cũng xác định được lúc nào cậu ta biết được thân phận giáo viên của , và lúc chuẩn bị bắt đầu buổi biểu diễn cậu ta mới tỉnh ngộ ra được?

      Nếu như trước buổi văn nghệ biết rồi, lúc ấy tại soa cậu ta lại nhảy dựng lên như muốn ăn thịt vậy?

      Nếu như lúc tập luyện vẫn chưa biết, tại sao lúc chuẩn bị tiết mục cậu ta gọi điện thoại hay kêu tiếng, mà lại im lặng như vậy?

      Tiếng hô hấp bên kia ngày càng gấp gáp, có nghĩa rằng người gọi điện tới chuẩn bị bộc phát cảm xúc đè nén.

      " ________ giáo _________ Mạc, chơi đùa, tôi, rất, vui, phải, ?"

      thấy ấy giống như rặn qua từng kẽ răng, từng chữ từng câu, có chút nhiệt độ nào kèm theo.

      Tiếu Bạch vô cùng phẫn nộ, so với chuyện gào thét càng làm sợ hơn. Vì chưa bao giờ thấy cái cách chuyện của cậu ta như thế này với .

      . . . . dễ chơi. dễ chơi chút nào.

      Nhưng tôi cũng đâu cố ý chơi như vậy chứ!


      thể làm gì khác hơn là nhận sai: " xin lỗi."

      Nhưng đối phương lại bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra: "Xin lỗi, từ lúc hai ta biết nhau, với tôi bao nhiêu lời xin lỗi rồi?"

      . . . . . . . biết. . . . . thể làm gì khác hơn là. . ."Xin lỗi." biết nên gì và nên gì đây?

      Trong ống nghe, là giọng để ý, "Ha ha, sao! có chuyện lớn gì đâu! Yên tâm , giáo Mạc, tôi biết nên làm thế nào. cũng cần tránh tôi đâu. Về sau tôi tuyệt đối đến ký túc xá quấy rối ! Coi như —— con mẹ nó tôi chưa từng biết !" Câu cuối cùng, là thanh nghiến răng nghiến lợi của cậu ta.
      "Tút —— tút ——" điện thoại trong phút chốc bị cúp. mới phát , trừ lời “Xin lỗi” ra , hình như chưa kịp câu nào.

      Nhưng còn gì để đây?

      Đứng bên ngoài, điều chỉnh hết cảm xúc của mình lúc này mới vào khách sạn. Chợt phát mọi người uống trước rồi.

      Âu Tiểu Mễ híp mắt, vỗ ngực thình thịch, cùng Tiểu Hầu Tử chuyện: "Tôi với này, Tiểu Mỹ nhà chúng tôi ấy, lúc còn ở trường luôn được người ta theo đuổi. Đáng tiếc ánh mắt của Tiểu Mỹ nhà tôi quá cao, nếu làm sao có thể lưu lạc đến bữa liên hoan này chứ." Chị à, những lời này chỉ phạt mà thôi, nhìn thấy ánh mắt Tiểu Hầu Tử người ta nhìn cậu đắm đuối à ~~

      Thấy trở lại, Âu Tiểu Mỹ nhảy lên người : "Tiểu Mỹ, mình với cậu, quanwng cái tên nhóc cầu ra phân ấy . Chị đây đảm bảo với em, chị nhất định cho em người tốt hơn! Tuyệt đối so với cái tên giả danh nghệ nhân kia tốt hơn vạn lần! Hôm nay mình vẫn còn nhìn thấy cái tên Tô Nham chết tiệt kia, tới chỗ nào cũng mang hoa, bộ cho mình là người công chúng à? Mình nhìn thấy ta chỉ muốn đánh ổng thôi. Ném cậu lại mình ở thành phố S, còn bản thân ta chạy nước ngoài hưởng thụ khoái lac. Thứ người như thế, phải trị! phải trị tới chết! !"

      choáng, nha đầu này còn chưa bắt đầu mà, lẽ uống say rồi? nhìn đồng nghiệp bên cạnh bốn mắt nhìn , mặt viết hai chữ “Nhiều chuyện”, còn cách nào để giữ hình tượng. Xem ra, tối nay thể uống được rồi, mà này cũng say rồi, mà cũng biết lái xe?

      Mắt thấy cậu ấy đùa giỡn với Tiểu Hầu Tử, vội vàng túm lấy ấy rồi đứng lên, cầm theo túi xách, câu xin lỗi với mọi người, dùng tốc độ lớn nhất chuồn .

      Ai ngờ con này hôm nay bình thường, bảo trường học này có khong khí rất , cho nên muốn tới sân thể dục chạy vài vòng.

      Dựa lên người , cậu ấy : "Tiểu Mỹ, hôm nay mình nhìn thấy Tiếu Bạch. Cậu ta khiến cho người ta khó hiểu. Cậu biết đâu, trước khi các cậu bắt đầu, cậu ta đột nhiên đứng lên, mình cứ nghĩ là cậu ta định xông lên khán đài tát cậu vài tai đấy chứ.

      Bên cạnh cậu ta có bé dễ thương, kéo mấy lần mà cậu ta vẫn chịu ngồi xuống, mình còn tưởng rằng, cậu ta lấy đó đập phá ấy chứ. Sau đó cậu ta ngồi xuống, khuôn mặt thâm trầm trong bóng tối. Mình quay đầu lại nhìn vài lần, vẻ mặt nghiêm túc kia y như dự lễ tang của người ta.

      Rồi lúc các cậu chụp hình lưu niệm, mình nhìn thấy cậu ta nhìn chằm chằm cậu rất lâu, cho đến khi Tô Nham lên tặng hoa cho câu, nó mới bỏ trong tức giận.

      Và cuối cùng mình cảm thấy rằng, chuyện của hai người bọn cậu vẫn chưa xong đâu, chắc cậu ta biết, cậu có ?"

      Nét mặt giống như Tiếu Bạch, phiền não với Tiểu Mễ: "Mình cũng biết. ra chuyện giáo học trò mình chưa từng nghĩ qua. Lần trước mình với các cậu, mình chỉ muốn tìm người lớn hơn tuổi chút, chín chắn chút, để bao dung lấy mình.

      MÌnh cũng biết vì sao lại cùng Tiếu Bạch tới bước này. ra . . . . ngày trước cậu ta tỏ tình với mình rồi."

      Tiểu Mễ nhảy dựng lên: "Mình biết ngay mà! Cậu là kẻ ngốc. Còn mau khai báo sớm chút , mỗi lần mình hỏi cậu đều tìm cớ lãng tránh thôi!"

      "Mình biết làm sao để cho cậu hiểu. , mình còn chưa tính tiếp nhận điều đó."

      Tiểu Mễ lại trúng tim đen: "Nhưng nếu cậu tính toán nhận lời người ta, nên chần chừ như vậy. Trước kia cậu đâu cư xử như vậy. phải cậu luôn có bề ngoài của đàn ông hay sao? Mỗi lần được theo đuổi, phải cậu bỏ là bỏ sao? Vậy sao lầ này ngay cả thân phận cũng cho người ta biết? Nếu như mình , cậu đối với nhóc đó giản sao? "

      Tựa lên lan can sân tập, nhìn trăng rằm tĩnh mịch cao: "Tiểu Mễ, mình cũng lâu rồi chưa gặp người như vậy, như “Ngưu tầm ngưu mã tầm mã” vậy ~~ giống như mình chẳng cần để ý đến cậu ấy làm gì, muốn ngây thơ thế nào ngây thơ thế ấy. . . Hoàn toàn giả tạo giữa hai tụi mình. Cậu cũng biết. cho dù chuyện đến hôm nay là tình hình gì , cũng ra, cho nên mình chỉ hi vọng còn có thể giữ được quan hệ bạn bè giữa hai người bọn mình."

      Tiểu Mễ cũng phiền muộn : "Mình chịu. Cậu có ý nhận lời với nhóc ấy làm bạn bè cũng khó. Dĩ nhiên, nếu như hai người ở chung với nhau đó là chuyện khác. . . ."

      cắn răng : "Coi như chấm hết. . . . thể nào ở cùng nhau. Câu , trường học nhìn mình bằng con mắt gì? giáo già trêu chọc nam sinh viên. . . Sau nãy mình sao có thể ở lại trường đại học J này nữa . . ."

      Âu Tiểu Mễ chợt uể oải: "Cậu , khi nào bọn mình biến thành già đây?

      Cậu cũng biến. . Ba mình định gả mình cho ông tổng giám đốc công ty Đại Hiểu. . . .

      Bảo mình dù có học nghệ thuật cả đời, cũng thành danh gì cả, tốt nghiệp nhiều năm rồi mà cũng chưa tìm được việc alfm, bằng lời dụng cái vẻ bề ngoài đẹp đẽ của mình , chăm lo cho công việc giờ của ông ấy cho khỏe thân.

      Mình giờ là ế ai muốn."

      Gia đình của Tiểu Mễ biết . Thuộc nhà khá giả, nhưng ra cũng rất khổ sở! Cái thân phậ giống như cậu ấy, có thể trở thành có tính cách như giờ và là người còn trong trắng là điều rất khó, hôm nay còn phải trở thành vật hi sinh của dòng họ gia đình, cũng là chuyện dễ dàng gì.

      "Cậu thấy tụi mình sống có quá mệt mỏi hay ? Tiểu Mỹ, mình còn muốn trước khi kết hôn, mở buổi biểu diễn nhạc hoành tráng nữa. Cũng coi như đây là nguyện vọng cuối cùng đối với sở thích nhạc của mình ."

      Cùng được đến đây là hiểu thấu nhau rồi "Được, mình ủng hộ cậu."

      chìm đắm trong tâm của nhau điện thoại chợt ngân lên.

      dám nhận, biết Tiếu Bạch muốn nhưu thế nào nữa đây.

      "Alo?" Chữ còn chưa hết, đầu day điện thoại bên kia vang lên tiếng gào thét.

      có phô trương đuổi tôi thêm mấy câu nữa tôi cũng sợ ở đây buồn bực mà biểu diễn cho xem sao mà lắm bệnh tâm thần thế sao lấy nước mắt tưới hoa kinh ngạc tôi trước đây chưa từng tồn tại hay sao mà nhìn tôi chăm chú vậy đừng nhìn tôi nữa nhìn nữa chỉ nhìn bệnh đậu mùa của tôi thôi mau uống cốc trà của đừng có quên có người vì giọng của mà sống đấy.” =_=

      Giọng hả giận ấy y như gào thét, đến nỗi Âu Tiểu Mễ bên cạnh cũng phải cau mày khó chịu.

      "Alo?" vừa đáp lại tiếng. Bên trong điện thoại vang lên tiếng ma sát gì đó, rồi trở về trạng thái yên lặng.

      Sau đó giọng xa lạ truyện đến: "Alo, Xin chào, tôi là bạn của Tiếu Bạch, bên trong là. . . .Cậu ấy uống nhiều quá. . . Cứ ói liên túc . . . Lại chịu theo bọn tôi về ký túc xá. Tôi nhìn thấy cậu ấy cứ gọi cho số điện thoại này, rồi gọi cho . Vậy dễ dàng rồi . . . tới đây xem cậu ấy lát nhé."

      . . xem. . . .Cậu ta. . . Có thể cậu ta đánh tôi….. hay ?
      windlove_9693 thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      ☆, Chương 20: là thuốc của tôi
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa

      Tiền Cự.

      Ồn ào cả buổi chiếu phim tối.

      may là bên cạnh vẫn còn Âu Tiểu Mễ. Nếu dám tới trước mặt lũ sinh viên đó.

      thể làm gì khác hơn là nhờ Tiểu Mễ vào trước, đuổi hết đám sinh về. Còn đứng ở dưới tầng chờ đợi chỉ thị tiếp theo.

      Ai ngờ đứng đợi mà gần nửa tiếng đồng hồ. Khiến gần như ngủ gật gà dưới tầng, nếu có điện thoại của Âu Tiểu Mễ cũng chẳng lên .

      mặt đất đầy chai bia.

      Và tàn thuốc.

      Nhạc vẫn còn ngân vang nhưng ai cất tiếng hát.

      Tiếu Bạch nằm ghế salon, hình như ngủ thiếp vì say.

      Âu Tiểu Mễ ngồi bên cạnh thấy đến nơi, như nhận được đặc xá: "Hơ, mấy tên sinh viên này toàn kẻ lừa đảo! Sau khi đếm tám đủ thứ chuyện luôn, còn mình mình mang nổi cái tên Tiếu Bạch này ra ngoài được. Khiến mình dụ dỗ nửa buổi trời tụi nó mới hết đấy." Sau đó liền xoa tay "Làm sao bây giờ? Hai tụi mình cũng thể vác tên này được."

      nhìn Tiếu Bạch nhíu chặt hàng lông mày, dù là trong giấc mộng. Làm thế nào? cũng biết mình nên làm gì.

      Gọi cậu ta tỉnh lại? Nhưng rồi mang cậu ta đâu? Chẳng lẽ lại tới phòng ký túc của ?

      Cũng rằng sau này gặp nhau nữa, mà bây giờ lại chạy trước mặt kỳ quái quá ?

      Chợt hối hận về kích động ban nãy của mình. Tại sao mình phải tới đây? Tới đây có thể giải quyết được vấn đề gì đây?

      bằng để cho cậu ta ở chỗ bạn bè lúc nãy, ít nhất có người vác được cậu ta về. . .

      và Tiểu Mễ nhìn nhau, biết nên mang cái người sống sờ sờ ghế như thế nào đây. suy nghĩ, Tiếu Bạch giống như cảm nhận được ánh mắt của bọn , hai hàng mi đen động đậy rồi từ từ mở mắt ra.

      Cặp mắt kia vốn sáng rực rỡ, giờ lại nhuộm cái mơ hồ của cồn, đầy tơ máu. Nhìn thấy , dường như có chút sửng sốt. Sau đó vò vò lại cái áo cái quần người, muốn ngồi dậy. Chầm chập bò, rồi chợt bất động, khuôn mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt, đôi mắt nhắm lại như tỏ vẻ rất khổ sở.

      Sau đó bước dài, vọt vào phòng WC sát vách.

      Tất cả việc diễn ra quá đột ngột, và Tiểu Mễ còn chưa phản ứng kịp thấy Tiếu Bạch đâu. Chỉ nghe thanh nôn mửa kinh khung van lên bên trong nhà vệ sinh.

      vội vàng chạy đến nhà vệ sunh, do dự gõ cửa: "Tiếu Bạch, cậu sao chứ?"

      thanh mơ hồ vang lên: " có việc gì, về … trước ." Lại trận nôn mửa khác. . .

      Tôi nào dám rời . Chân chó chạy gọi phục vụ mang lên ly nước ấm, đứng ngoài cửa đợi cậu ta.

      biết trôi qua được bao lâu, bên trong rốt cuộc cũng an tĩnh hơn. Tiếu Bạch rửa sạch khuôn mặt mệt mỏi, mái tóc đen còn lưu lại vào giọt nước. Từ từ mở cửa ra, chao đảo dựa vào cánh cửa, thấy đứng bên ngoài.

      như con chó bưng ly nước chạy đến, cậu ta uống vài ngụm, rồi để ý đến , đỡ tường về phòng hát.

      Vào phòng, Tiếu Bạch ngồi im đó. dám tiếng, chân tay khép nép, ngòi ngoan ngoãn bên cạnh cậu ta. Âu Tiểu Mễ mượn cớ gọi điện thoại ra ngoài.

      Tiếu Bạch cứ ngồi ở đó, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm chặt, thấy vậy cũng hơi khó chịu trong lòng.

      Tiếu Bạch trong ấn tượng của , phải là ánh mặt trời, hơi lưu manh, khóe miệng luôn mang theo nụ cười xấu xa, lúc nào chuyện cũng nghiêm túc. Dù say xỉn như hôm trước chẳng hạn, người luôn tràn đầy năng lượng còn tinh thần phấn chấn. Nào có như bây giờ, mặt trắng bệch, khóe miệng mím chặt, giống như cơn gió có thể quật ngã vậy, chút sức sống nào tồn đọng ở cậu ta.

      Thấy cậu ta chuyện cũng có vẻ khó khăn, cũng muố lên tiếng chuyện, cứ ngồi im chờ đợi.

      " , tôi . . . sao. Đợi lát nữa. . . . Tôi tự . . . Về nhà." Đè nén, miễn cưỡng nặn ra thanh.

      “Ký túc xá các cậu cũng đóng cửa rồi. Làm sao cậu về đó?" lo lắng nhìn vẻ mặt đè nén cơn đau của cậu ta rồi lên tiếng.

      Cậu ta phất tay cái: "Tôi về nhà, nhà tôi ở thành phố G." À, ra nhà cậu ta ở chỗ này, vậy ngày hôm đó khi cậu ta say rượu giả bộ còn chỗ ở rồi muốn đến phòng ký túc xá của là sao?

      ". . . . . Mở điện thoại … tôi lên , tìm ______ tài xế Lý, gọi rồi đưa cho tôi."

      làm theo. Đem điện thoại áp vào tai cậu ta: "Chú Lý à, con ở . . . . số XX đường Tiền Cự, làm phiền. . . . chú đến đón con chuyện . . . Vâng. . . . Dạ. . . . Cám ơn!"

      Gọi điện thoại xong, căn phòng lại rơi vào lúng túng vốn có. Tiếu Bạch có thể về. . . Vậy. . . . có phải được về nhà rồi ? cầm túi xách lên, hướng về phía cái bóng dáng yếu đuối dựa ghê salon bên kia: "Có người tới đón cậu rồi. . . . . Vậy. . . . Tôi về trước. Cậu . . Về nhà nhớ chú ý nghỉ ngơi cho khỏe, đừng uống nhiều như vậy nữa."

      Xoay người. . . Mới được hai bước, giống như bị gì đó đánh trúng người. Quay đầu, nhìn hai mắt đỏ bừng của Tiếu Bạch nhìn chằm chằm mình, hàm răng cắn chặt lên vành môi dưới còn chút máu, đất, là chiếc khăn giấy vo tròn thành nắm lăn mấy vòng đất.

      Tiếu Bạch hình như nhịn đến khổ sở, gân xanh cũng lên khuôn mặt: "Bảo sao? . . . . Có biết hay tôi . . . . . . . . Cứ tàn ác như vậy sao?" giương nanh múa vuốt rồi “. . . . Dối gạt tôi. . . . Tôi . . . . ." Lời còn chưa dứt, lại xống vào nhà vệ sinh. . . .

      chảy mồ hôi. . . . .Ý gì đây? Chuyện này. . . . Bảo được sao? . . .

      Vội vàng theo tới nhà vệ sinh, nghe bên trong tiếng nôn mửa dứt, nghĩ thầm trong lòng rốt cuộc cậu ta uống được bao nhiêu. . . Xem ra mấy ngày trước là giả say mà thôi. . .

      cứ đứng sững ở cửa nhà vệ sinh. Chuyện này. . . cũng được. . . Đứng cũng được, rốt cuộc nên làm thế nào cho phải?

      Điện thoại Tiếu Bạch để trong phòng reo lên! Đoán chừng là tài xế của cậu ta tới. Vội vàng chạy vào phòng, cầm điện thoại ra ngoài, chờ tiếng dội nước hết lên tiếng gọi: "Có điện thoại này!"

      Tiếng hỏi yếu đuối vang lên: "Ai?"

      Đôi mắt dừng lện dòng chữ "Tôn Thiến Thiến" màn hình điện thoại . . . . . .

      À. . . ."Đêm hôm khuya khoắc cũng có người theo đuổi. . ."

      Trong nhà vệ sinh: "Gì?"

      "Tôi , là Tôn —— xinh đẹp —— xinh đẹp!"

      "Giúp tôi nhận . . "

      Hả? Bây giờ nhà? Nhận rồi . . Tôi là giáo viên của cậu. . . . Tiếu Bạch ở nhà vệ sinh. . . .

      Nhìn chằm chằm điện thoại di động, nghĩ thầm, là nên nhận hay nhận đây?

      Cửa đột nhiên mở ra, Tiếu Bạch ra nhưng lại lầm bầm câu "Về điểm này có chút tiền đồ" , cầm lấy điện thoại vào phòng nghe, để đứng bơ vơ tại chỗ.

      thể làm gì khác hơn là theo cậu ta vào trong, nghe cách cậu ta chuyện với Tôn Thiến Thiến.

      "Ừ, chúng tôi vẫn còn ở Tiền Cự . . . . . Tôi uống nhiều. . . . có việc gì. . . . Co cần phải qua đây . . . . . Vậy tốt, lên đến đây , 529."

      Gì? Câu cuối cùng kia khiến cho đầu như muốn vỡ tung, xoay người liền muốn chạy.

      Tiếu Bạch nhìn ta vẻ vui của . Tình huống này là thế nào? Sao lại cười?

      Mặc dù vẫn còn tái tái, đôi môi còn chút máu, thế nhưng nụ cười vẫn tồn tại cách chân . Ít nhất là…Lưu lại nơi đáy mắt ấy. nhìn ra được. ..Hình như trong nháy mắt gương mặt ấy trở nên ấm áp lạ thường.

      Vuốt mày, người nào đó mang theo nụ cười yếu ớt, lên giọng hòa hoãn: “Này, nhìn bộ dạng đáng kinh hãi của , thế mà đòi làm giáo viên đứng lớp? Cũng uổng công tôi nhìn chuẩn mắt lần”> Lắc đầu cái, chỉ vào cửa chính: “Được rồi, mau trước . Tôi cũng tốt hơn nhiều rồi. Biết sợ gặp Thiến Thiến.”

      vẫy tay cái rồi vội vàng chạy ra ngoài.

      Gọi điện thoại cho Âu Tiểu Mễ, hai người lái chiếc xe Mã Vĩ Ba về nhà.

      *****************************

      Tất cả hình như trở về nguyen trạng tình ban đầu. Buổi sáng còn phải dậy sớm chạy bộ, trước lúc ngủ còn những cuộc điện thoại nhắc nhở. Có ít thứ, hình như lặng lẽ , rồi lặng lẽ .

      biết ngày hôm đó mình kết thúc với Tiếu Bạch như thế nào, hoặc giả cậu ta uống say tới mức nhớ mình tới chỗ KTV cậu ta nhậu nhẹt hôm đó, có lẽ tất cả đối với cậu ta cũng kết thúc, hoặc, cũng chưa từng có bắt đầu.

      Quả chưa từng có bắt đầu, đúng ?

      rốt cuộc cũng vượt qua được cuộc sống điển hình của giáo viên, trừ thỉnh thoảng cũng nhìn điện thoại coi có cuộc gọi nhỡ nào . Và tất cả đối với , dường như kết thúc.

      Sau hôm biểu diễn, bọn họ vẫn tụ tập nhau tám chuyện – Hoa khôi khoa nhạc Tôn Thiến Thiến và Tiếu Bạch khoa quản lý quen nhau.

      Biết tin tức này, rồi buổi trưa ngày nào đó cũng gặp được họ. được mời ăn cùng với nhóm sinh viên rồi tình cờ gặp được hai người kia.

      vốn lo lắng, ai ngờ Tôn Thiến Thiến tới chào hỏi trước, Tiếu Bạch mắt cứ nhìn thẳng, sải bước, làm như tồn tại ở đấy, ngồi ở chỗ cách xa, sau đó ăn cùng với Tôn Thiến Thiến, vừa cười vừa , dáng vẻ vô cùng ngọt ngào.

      Đám sinh viên bên cạnh hóng tai lên nghe chuyện thiên hạ, vì vậy các lời đồn thay phiên truyền , nghe hai người này từ sau khi kêt thúc buổi biểu diễn nhạc như keo sơn gắn bó.

      ăn nhưng biết mùi vị thức ăn là gì, như có như nhìn hai người họ, vừa nghe bọn sinh viên tám chuyện với nhau. Trong lòng có cảm giác hư vô lại mơ hồ hiểu . Cảm giác như nghĩ rằng…Tiếu Bạch…Thay lòng.

      Nhưng cái gì có nghĩa là “thay lòng’ đây? Giữa bọn chưa bao giờ có đồng cảm về “Lòng”, tại sao “Lần” đây? Huống chi, đối với thanh niên 22 tuổi đầu mà , nếu giữa bọn có tình cảm mập mờ với nhau, cũng quay đầu lại vì bé Tôn Thiến Thiến xinh đẹp hơn mà thôi.

      để ý đến đám isnh viên ngồi bên, rồi lại nhịn được nhìn về phía bên kia…Thiến Thiến biết mới cái gì, Tiếu Bạch cười nghiêng cười ngả, mắt lóe sáng, cũng chưa bao giờ bố thí cho lấy lần.

      Rất muốn bưng khay cơm chỗ khác ăn. Tên khốn kiếp ấy lại dám cầm khăn giấy lau miệng cho Tôn Thiến Thiến! Mẹ nó, đến bọn sinh viên cũng chịu nổi, hướng về phía 2 người bọn họ huýt gió, nhạo bang bọn họ nên quá ngọt ngào ở chỗ này. Thiến Thiến đỏ mặt cười thẹn thùng với đám đông. Khóe miệng Tiếu Bạch hơi gợi lên nụ cười, cặp mắt cũng mỉm cười, rồi nghiêng đầu liếc ánh mắt khiêu khích về phía .

      Hạ chiến thư sao? Quá ngây thơ rồi!

      Ăn vô, còn lại hơn phân nửa, đứng lên ra khỏi nhà ăn.

      Đại học, thực là thiên đường đương. Mỗi ngày, đều có vô số sinh viên quen nhau, cũng có vô số người bi thương chia tay. Nguyên dạng đây là nơi rất lãng mạn! Hít sâu cái bầu khí trong lành ở sân trường, chừng ngày mai cũng có số đào hoa dành cho .

      Cho nên mới , đời này có chuyện, lo sợ đâu vì nó.

      Mới vừa bò đến tầng năm kí túc xá, điện thoại di động rung lên, có tin nhắn từ Tiếu Bạch: “Mạc Tiểu Mỹ, lãng phí là quá xấu hổ.”

      Nhàm chán, để ý tới.

      Mười phút sau, tin nhắn Tiếu Bạch lại tới: “ giáo Mạc, rất được sinh viên quan tâm nhỉ?”

      Bệnh thần kinh, mặc kệ cậu ta.

      Năm phút sau, tin nhắn lại tới: “Bây giờ gọi là em cây xoài, có phải còn thích hợp rồi ?”

      ……Đây có coi là nhảm ?

      Lại 10 phút sau, người khác rốt cuộc nổi giận: “Mạc Tiểu Mỹ! TMD, dám để ý tới tôi! Xem như lợi hại!”

      Người này điên rồi sao?

      thể làm gì khác hơn là đáp lời: “Tên đê tiện kia! Cậu rốt cuộc muốn cái gì hả? Tới giờ uống thuốc chưa?”

      Rất nhanh. Tiếu Bạch đáp: “Nếu như em là thuốc của , vậy quả lâu rồi chưa uống thuốc vì em”.
      Last edited: 10/9/14
      windlove_9693 thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      ☆, Chương 21: Nụ hôn thứ hai
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa

      Editor có lời muốn : ngang qua ngang lại, làm ơn thank giùm miếng há há ~~ quỳ tạ! !

      "Nếu như em là thuốc của , vậy lâu rồi uống thuốc."

      Nhìn cái tin nhắn mà sững sờ. Tiếu Bạch là cái tên đê tiện, lại có thể viết ra cái tin nhắn kiểu văn nghệ như vậy ư?

      "Hơn nữa, nếu uống vào còn mắc phải bệnh thần kinh. Kể từ khi tôi gặp , tôi bình thường hơn rất nhiều."

      . . . . . . rồi. . . . đứng đắn mới giống tên đê tiện này. . . .

      Hận hận trở lại: "Độc chết nổi cậu đâu!"

      Rất nhanh có tin nhắn đáp lại: " đầu độc tôi đấy chứ sao."

      ——"Tôi nghĩ cậu bị động kinh đấy, còn ở đó mà đổ thừa lên đầu tôi."

      Kẻ đê tiện ——"Mẹ nó, có phải mỗi lần tôi chủ động tìm ... tuyệt đối bao giờ là người chủ động liên lạc với tôi phải ? "

      ——" phải, hôm cậu uống say đó kìa, là tôi chủ động đến tìm cậu có phải ?"

      Kẻ đê tiện —"Đúng, cuối cùng còn chạy nữa chứ. Xin hỏi tới đó làm gì vậy ạ?"

      ——". . . . Tôi sợ cậu uống say rồi bị quăng ơ nơi hoang vu nào, cho nên cậu phải biết thể tình đối với đống bào nghe chưa."

      Kẻ đê tiện——"Nhưng vẫn chạy đó thôi, chỉ điểm này là có tiền đồ, thế mà cũng được là giáo viên đứng lớp."

      ——"Tôi sao hay có liên quan đến cậu à? Có bản lĩnh đừng để cho bạn của cậu đến tìm tôi ."

      Kẻ điên tiện ——"Đầu năm nay phổ biến việc có bạn rồi. có trào lưu trâu già gặm cỏ non, đúng bò già?"

      ——"Yên tâm , tôi dù có ăn cỏ non cũng ăn cậu đâu!"

      Kẻ đê tiện——"Ax, vậy còn lừa gạt tôi nè, làm hại người ta đau lòng đến chết này~~"

      . . . . Vòng tới vòng lui lại vòng trở về rồi. hay giả đây, nào có lừa cậu ta chứ?

      ——". . . . . . . . ." Đây là vấn đề.

      Tuy lại mình vẫn thiếu cậu ta cái đáp án, nhưng ngoại trừ lời xin lỗi ra, thể ra cái lý do ấy. Có thể vẫn còn ngây thơ! Buồn bực đẩy cửa sổ ra, nhìn hàng thông xanh mướt dưới kia, tâm tình chợt có chút ổn định hơn. Đuôi mắt quét qua, chợt thấy dưới gốc xoài bên đường, có bóng dáng quen thuộc lúc lúc , đá cục đá, chán nản đứng đó.

      nhịn tiện tay nhắn thêm cái tin: “Người nào đó phải , sau này tới ký túc xá quấy rầy tôi nữa sao?"

      . . . . . . . . .

      Hơn nhiều năm sau, vẫn nhớ tình cảnh lúc này, thấy bình thường nhưng nhìn kỹ :

      Ánh mặt trời mãnh liệt giữa trưa, thanh niên vóc dáng cao to, đôi mắt híp ngẩng đầu lên nhìn đứng ban công. Ánh mặt quá chói mắt, khiến người thanh niên ấy nhìn tháy được ấy, nhưng ấy lại nhìn thấy được tình cảm da diết trong đôi mắt của cậu ta. Mặc dù cự ly cách xa những 5 tầng lâu, lại cảm thấy nhịp tim đập liên tục thoe quy định.

      Để cho phải nghĩ đến câu thơ: “Nhĩ tại kiều thượng khán phong cảnh/ Khán phong cảnh đích nhân tại lâu thượng khán nhĩ”*, ngắm phong cảnh người của ở lầu xem ngươi. Ta biết ánh mặt trời là như thế nào trang sức ta cửa sổ, Tiếu bạch lại hình như chân chân thiết thiết xông vào thế giới của ta.
      *Câu thơ này có nghĩa là: Bạn ở cầu ngắm phong cảnh/ Người ngắm phong cảnh lầu lại nhìn bạn. – có thể thay bằng “chàng hay thiếp”

      Chuông điện thoại vang lên, trực tiếp nhấn nút nghe, kẻ đê tiện bên ki cực kỳ tức giận: "Tôi này, tôi lên quấy rầy chị... chị thể xuống đây hạ độc tôi cái à? Nhìn thấy tôi phơi mình giữa trưa trật vậy mà lại xuống? "

      . . . . . ."Cậu đâu có bảo tôi xuống đó chứ!"

      . . . . . ."Bây giờ tôi rồi đó, vậy có dám xuống ? "

      ". . . . . . ." Lần này cần đáp lại cũng là im lặng tuyệt đối, lời ra toàn dấu chấm câu. . . . .

      Tiếu bạch ở đầu dây điện thoại bên kia bắt đắc dĩ, thanh bỗng trầm xuống: "Xuống đây , tôi lái xe tới. Lái xe ra ngoài, ai biết đâu."

      ". . . . . . ." Còn có thể thêm sao?

      Tiếu Bạch đoán ra nỗi lo lắng của , nổi giận: "Mẹ nó! Đừng khiến tôi lên đó tóm xuống!"

      "Vậy. . . . . Được rồi, cậu chờ tôi thay đò." thể làm gì khác hơn là. . . . ..

      Lúc thay quần áo, có chút hối hận. Lúc Tiếu Bạch nhìn thấy xuống, nhưng ngay cả chào cũng chào, hai lời, liền quay đầu về phía trước.

      Này. . . . Ý gì đây? Có phải chị đây có thể hay . . . . cùng phải ?

      cầm túi xách do dự nên quay đầu chậy hay , Tiếu Bạch lại hướng về phía câu: " bảo muốn ở trường học lôi kéo này nọ đứng , vậy có gan chạy . "

      Mẹ, còn có đạo trời ! Chị đây lại bị thằng uy hiếp cơ đấy.

      . . . . . Chỉ là, lực uy hiếp này rất được. . . . .

      thể làm gì khác hơn. . . hấp ta hấp tấp phía sau thằng nhóc kia, cách xa nhau là được, dù người khác có gặp cũng biết hai người họ là ai.

      tới cổng phía Nam, Tiếu Bạch lên chiếc xa SUV màu trắng, để lại đứng ngơ ngẩn ở giữa bãi đất trống. Này. . . . Tình huống vậy là thế nào?

      Điện thoại lại vang lên đúng lúc: " lên." Sau đó cúp máy.

      Mẹ nó! Đại ca! có hai chữ thôi mà làm gì có vẻ mệt mỏi như vậy chứ?

      Ai bảo làm việc trái với lương tâm làm chi. . . Chân chó chạy lên xe.

      Vốn nghĩ nên ngồi phía sau . . . Ah, nhưng sao cửa lại mở ra? Tiếu Bạch đen mặt lại để ý đến . . . Cho nên ngoan ngoãn ngồi lên ghế phụ kế tài xế.

      Lúc tới trạm nộp phí rời cổng, giơ cái túi xách lên che lấy khuôn mặt . . . .Làm ơn. . thể mất mặt như vậy. . . . .

      Cả đường Tiếu Bạch đều den mặt,nhìn qua có vẻ chuyên chú lái xe. biết xảy ra chuyện gì, tin nhắn vừa rồi phải rất sao? Thế nào mà giờ lại biến thành kẻ máu lạnh rồi?

      Nhìn trường học càng ngày càng xa. . . . Má ơi, người bán chứ? May buổi chiều chị đây có tiết trường. . . Nếu chắc chắn bị nhà trường đuổi việc . . . .

      Lo sợ đường, rốt cuộc cũng tới nơi mà Tiếu Bạch muốn. Mặc dù biết địa chỉ xác thực này là gì, nhưng trước mặt là quán trà rất dễ thương. Vừa xuống xe, bản tính của tên này liện lộ,nắm lấy cổ tay , lôi vào trong phòng.

      Hung hăng đặt phòng riêng bên trong. Tiếu Bạch vốn là cái dạng người hẹp hòi, mắt nháy lấy cái mà nhìn chằm chằm , khiến hai chân như nhũn ra, tim đập loạn xạ.

      Mẹ nó! Giả bộ lãnh khốc làm quái gì ! Chị đây khó chịu rồi đấy "Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy người đẹp bao giờ à" rất cuộc cũng nhịn được ném cái túi xách lên ghế, tức giận hỏi.

      Kẻ đê tiện kia bĩu môi: "Chưa từng thấy qua ——Người — đẹp — dạy —học."

      Mẹ nó! Lại chuyện như vậy. . . .Chị đây khỏi ăn cơm luôn. Ngồi chồm hổm nơi góc tường cắn móng tay. . . . .

      Tên kia lo sợ cứ từ từ nấu nước sôi, hốt lá trà, tráng ly trà , tráng lá trà. . . loạt hành động linh hoạt, sau đó tiếp tục dùng ánh mắt kinh khủng nhìn .

      Mẹ kiếp! Còn chưa hết à? "Muốn chém muốn giết xin mời ra tay, đưa tôi tới đây cho mất công, rốt cuộc cậu muốn làm gì hả?"

      Đưa đầu ra là nhát dao, rụt đầu lại cũng bị nhát dao, nên chị đây quyết định, dũng cảm đối mặt!. . . .

      Tiếu Bạch ngồi ở nơi nào đó ung dung uống trà: "Mấy ngày nay, tôi luôn chờ đợi, khi nào mới chủ động đến tìm tôi. Xem ra, trình độ giác ngộ của cao! Nếu như hôm nay tôi đến tìm ... phải tính răngf. . . Cứ như vậy xong?"

      Gì. . . Mặc dù cậu ta đúng. . . . . Nhưng mà muốn thừa nhận!

      "Đâu có. . . .Đâu có chứ! Tôi nghĩ là, có thể cậu phải cần khoảng thời gian yên tĩnh chút. . . . . để tiếp nhận thân phận của tôi mà thôi. . ."

      Khuôn mặt lên chữ tin: "Ừ. . . . . Sau đó sao? Bây giờ tôi tiếp nhận. Tôi biết là giáo viên. Vậy định làm thế nào đây?"

      "À? . . . . có ý định gì cả . . . Liền. . . . . Rau trộn chứ sao. . . . Cậu đón nhận được tốt chứ sao! Cậu đón nhận. . . . Cậu đón nhận rồi dẫn tôi tới nay này làm gì vậy?” mở to đôi mắt vô tội.

      Đôi mắt cười đầy hứng thú đảo vòng: "Vậy cảm thấy. . . Tôi đón nhận, phải bày ra cái dạng gì? . . . . Từ đó, đường Dương Quan, đường tôi tôi cầu Độc Mộc, cả đời qua lại với nhau nữa?"

      Gì. . . ra đây là kết quả mà sợ nhất. . . Mặc dù làm như vậy hình nh quá bình thường. . . . . Nhưng, giương mắt nhìn thẳng vào mắt của cậu ta, vô cùng nghiêm túc : " phải như vậy. Tôi hi vọng, chúng ta còn có thể làm bạn bè. . . . chuyện đó rất tốt. . . Tựa như chúng ta bây giờ, còn gì để giấu diếm nhau. Chỉ là, biết, cậu còn có thể tiếp nhận chuyện này hay mà thôi."

      Hình như đáp án này làm cho ai kia tương đối hài lòng, ánh mắt của cậu ta cũng dịu dạng lại, giọng chậm hơn so với ban nãy: " nghĩ chúng ta còn có thể làm bạn bè với nhau , vậy tại sao chủ động liên lạc với tôi trước?"

      Bạn xem , đây phải Quỷ Đả Tường là cái gì? Tới tới lui lui cũng là những vấn đề này! : "Tôi. . . . phải sợ cậu vẫn còn giận tôi à. . . . . Hơn nữa, tôi cũng biết cậu suy nghĩ như thế nào về chuyện này . . rồi cũng sợ cái nhìn của người khác. . . . Có thể cảm thấy. . Tôi có đạo đức hay . . . ." . . . . Rốt cuộc cái gì? Cái gì mà có đạo đức a. . . .

      Nét mặt Tiếu Bạch lại thay đổi, mày xem , trong mi mắt đều ngập tràn mỉa mai, rồi đứng lên, tới trước mặt : "Oh? Vậy cũng nên ngược lại chút, vậy có nghĩa là ….. tôi “ đạo đức”?"

      Mồ hôi đổ như thác. . . . sai rồi mà vẫn chưa được sao. . ."À. . . . . Giáo viên ở cùng chỗ với sinh viên. . . . Tóm lại có người xấu . . . ."

      Tiếu Bạch cư nhiên lại kéo lại băng ghế, ngồi xuống, tay còn khoác lên chỗ dựa phía sau lưng, tạo thành tư thế mờ ám: "Đến đây, chút, hai tụi mình “hồ đồ” ở chung chỗ với nhau à?" Mặt chợt phóng đại đến trước mặt .

      giật mình, đầu vội vàng lui về phía sau, nhưng lại đụng ngay cái thành ghế dựa, nước mắt như chợt trào ra. Ai ngờ còn chưa kịp kêu đau tiếng bị cắn.

      giống với cái hôn hôm đó, cái hôn này tuyệt đối có ý trừng phạt, “Cắn” cũng quá. Răng Tiếu Bạch cắn xé môi , thừa dịp còn chưa kịp phản ứng trong nháy mắt xông tới tàn xát nơi ấy, cái cuồng dã này như muốn khiến răng và môi vẫn tung, cái loại cảm giác tê dại khiến môi lung. Mà tay của cậu ta, cánh nâng đỡ đầu lên, nhàng xoa xoa cái chỗ mới đụng vào thành ghế.

      Tay cậu ta như thức tỉnh

      Mẹ kiếp! Thế nào mà mỗi lần đều thành như vậy? Chỉ cần cậu ta dùng mỹ nam kế mình đều tan rã? dùng sức đẩy ra nhưng cậu ta lại ép sát vào, đem cố định chặt trong lồng ngực, vẫn nhúc nhích. Dồn đến chân tường, thể làm gì khác hơn xuất tuyệt chiêu, đưa nanh ra, cắn cắn cậu ta! Nhưng lại bị đối phương phát ra, mút càng chặt hơn, cái lưỡi ấy như con rắn chạy loạn xạ trong miệng, khiến thể lợi dụng được chút thời gian nào.

      . . . . Được rồi. . . . thừa nhận đây là lần hôn mất mặt nhất. . . . Bởi vì nó kết thúc trong tiếng cười đắc ý của Tiếu Bạch, hận thể chôn chặt đầu vào cái lồng ngực rung động cùng với tiếng cười to của cậu ta. . .

      Tay Tiếu Bạch vẫn xoa nơi sưng lên đầu , ngoài miệng lại nhàn rỗi: "Tôi này, tại sao lúc nào em cũng ngây thơ như vậy chứ?"

      Cậu mới ngây thơi! Cả nhà các cậu mới ngây thơ! !
      Last edited: 11/9/14
      windlove_9693 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 22: xem mắt nhớ
      Editor: Bỉ Ngạn Hoa


      Thời gian trôi nhanh, mới đảo mắt cái mà đến kỳ nghỉ đông.

      Vốn là trông sao trông trăng sáng trông cảnh an nhàn ngày nghỉ, dì cả của tới thăm, trở nên u ám.

      Ha ha, đừng nghĩ lệch lạc nhé, vị dì cả này giống với dì cả kia đâu— nhưng lại ghét cực kỳ! Vốn gọi bà ấy là dì lớn , nhưng giờ phút này, lại tình nguyện xưng hô với bà ấy là dì cả —— bởi vì bà ấy khiến oán hận đến rỉ máu.
      Hôm đó gia đình tụ họp ở nhà bên ngoại, mọi người trong khí vui vẻ, còn chịu cái cảnh bị dì lớn nhìn chòng chọc, bà ấy muốn giới thiệu bạn trai cho .
      Chủ đề này được quan tâm, ngay cả bà mẹ thân mến của cũng vô cùng thích thú, lại khiến cho xấu hổ trước cả gia đình. Tại sao dì lớn lại chứ?

      "Tiểu Mỹ à, phải dì lớn muốn với con đâu, con con học trong Học viên nhạc nhiều năm như vây, đều là trong đám nữ sinh cả, dì lớn biết con là đứa trẻ hư, nhưng lại khiến bản thân mình học đến ngốc luôn. Con bây giờ người cũng hai mươi sáu hai mươi bảy rồi, công việc hay học vị cũng rất tốt rồi, nên suy tính về vấn đề cá nhân ! Con xem mẹ con kìa, cả ngày cũng quản lấy con, còn tụi ta lại gấp lắm. bằng thừa dịp trước hôm 30, lựa chọn người , qua hai năm, đều là người ta chọn con, mà cũng chỉ có thể lấy mấy người còn dư lại thôi! Phụ nữ mà, phải thừa dịp còn tốt mà đem cầm!

      Như vậy, dì lớn cũng biết mẹ con sắp xếp nghiêm túc rồi, chuyện này dì lớn giúp đó vậy con xem xét mà làm. Nắm chặt cái thời gian nghỉ đông này, trước chọn cho con mấy người được được, có được hay dì lớn với mẹ con cũng ép, , được ? !"

      . . . . . . Toàn gia trưởng bối đều ở đây phụ họa, còn có thể cái gì?

      Ngay! Phải ngay! Nắm chặt thời gian nghỉ đông. . . . Ngoan ngoãn xem mắt, ngày ngày hướng tới . . . .

      đường từ nhà bà ngoại về, nhẫn nhịn ngừng hỏi hỏi cảm nhận ra sao. Mẹ lại lên bộ mặt đầy mơ mộng: " ra —— mẹ muốn nhìn coi thử ra sao, mấy đứa bây giờ xem mắt là cái kiểu như thế nào~~ trong phim truyền hình nó diễn vậy đó, mẹ cũng rất tò mò~~ hơn nữa dì lớn của con mấy thằng con trai ấy trời có mà đất lại , nên mẹ cũng hơi tò mò , coi như con chơi chút cũng được chứ sao."

      Khốn! Mình biết ngay! "Làm ơn! Mẹ còn khỏe vậy đăng kí coi , làm gì kéo coi cùng chứ ~~" ngừng châm chọc.

      Mẹ hả hê : "Con , mẹ nào có cơ hội biểu diễn~~ ha ha ha, trở về phải suy nghĩ ngày mai nên diễn cái vai mẹ vợ làm sao cho nó đạt đạt mới được~~"

      Khốn ~~ về đến nhà, vừa vào cửa trêu ba: "Mạc Tổng, cầu xin ông quản lý vợ ông cho tốt~~ ngày mai bà ấy cũng xem mắt đấy kìa"

      Ba là người hiền lành nên chỉ nhận lấy áo khoác mẹ cởi xuống rồi : "Xem mắt cũng tốt, xem mắt rồi có muốn cùng ba đứng giữ cửa ?"

      ~~ Trời ạ, đây là người nhà sao~~ quả như dê đưa vào miệng cọp, khó thoát khỏi cái số xem mắt rồi.

      Ngày hôm sau, ông Mạc kiêm chức ba lẫn chức tài xế, chở mẹ với trang phục như hội nghị, cùng —— với trang phục kém chất lượng, hùng dũng tới chỗ xem mắt: Quán café Đảo Xanh.

      ra , vốn đối với chuyện xem mắt này rất hiếu lỳ —— dù sao cũng là đứa trẻ chui từ bụng mẹ Mạc ra, cái gen tò mò cũng hữu sẵn rồi. Nhớ năm đó Tiểu Nông cùng phòng kí túc bị chị ấy kéo xem mặt, còn đứng phiền não oán trách họ: "Ai, sao có người bảo mình xem mắt nhỉ, người nhà mình đúng là chẳng quan tâm đến mình mà~~" sau đó người ta nhảy qua đập phát. . . .

      Nhưng nay nhìn người nhà với cái dáng vẻ kích động như muốn đêm "Bán”, nhưng bây giờ còn chút cảm xúc. Làm ơn! phải còn người hốt sao ? !

      Trong đầu ra khuôn mặt của ai kia. . . Dáng người ràng, ánh mắt ngập tràn ánh mặt trời, nụ cười đôi môi mãi mãi mang ý xấu. . . .

      Nhớ lại chuyện hôm ở quán trà, Tiếu Bạch hiếm khi độc thoại mình, tất cả giống như diễn ra ngay trước mặt . . . . .

      "Lúc tôi mới vòa đại hoc, có người với tôi, ở trong đại học, chuyện quan trọng nhất, chính là phải có chuyện tình oanh oanh liệt liệt.

      Tôi của ba năm trước, cơ hồ đều ở quán Game , bóng rổ và làm, kiếm thu nhập bên ngoài để trang trải cuộc sống. Vẫn cũng hiểu được chỉ cần là đại gia, tình cũng có gì đáng ngại nữa. Quay đầu, lại gặp được em." Ánh mắt mang ý vị sâu xa lưu chuyển khuôn mặt , tim của đập cực nhanh.

      "Em à, bảo người ta em tốt chỗ nào đây? lát ngây thơ khiến người ta ôm bụng cười sặc sụa, lát lại tao nhã khiến người ta ngước nhìn, lát quấy đến vô pháp vô thiên, lát lại nhát như con chuột rồi quay đầu bỏ chạy. Luôn Luôn khiến tôi hận em đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại hết cách với em. Tôi chưa từng gặp qua bất cứ người nào, nhưng em lại làm tôi có ấn tượng sâu sắc, lại hết cách đến bó tay rồi.

      Thôi, tôi cũng nên tiếp nhận này, gặp phải loại người như em, tôi cũng chỉ có thể theo em cùng điên loại vậy thôi."

      biết như vậy có tính là thổ lộ hay . Có lẽ, trong lời , cũng hề trắng trợn, nhưng ánh mắt kia, lại tiết lộ đa tình trong đó, làm cho người ta nhịn được đỏ mặt. chưa bao giờ nhìn thấy Tiếu Bạch bộc lộ tình cảm ra ben ngoài. . .

      Có đôi lúc cảm thấy rất may mắn, Tiếu Bạch thẳng ra. Bởi vì trong lòng hiểu , nếu như cậu ấy trắng ra, như vậy ý là— bọn lại thể nào tiếp tục được nữa. Giữa bọn khoảng cách thể nào vượt qua. Ví dụ tại, người nhà hỏi mình đến lúc có bạn trai được chưa, thể cho cả nhà biết mình muốn trâu gia gặm cỏ non được.

      sĩ diện như vậy, để ý mọi chuyện lại nhiều , cho nên sau ngày hôm đó ép buộc chuyện, Tiếu Bạch đồng ý hiệp định chủ quyền—— chỉ cần ở trong phạm vi trường học, bọn làm bộ như quen nhau, là giáo viên, cậul à học sinh.

      Về sau mỗi ngày lúc chạy bộ buổi sáng sớm, bon đều dùng ánh mắt để trao đổi. tiếng nào mà vẫn chạy bộ, trở nên có phần kỳ quặc, mỗi đêm đều đấu võ mồm trong điện thoại, bìn thường đều đem cái "Kịch câm biểu diễn" buổi sáng ra khinh bỉ phen, làm làm lại cũng biết mệt.

      Hồi ức như đoàn tàu lại bị người con trai xem mắt rẽ ngang, ép mình thu lại suy nghĩ để đổi phó với thế trận xem mắt sắp tới ngay bây giờ.

      Nhìn vị trược mặt có khuôn mặt đẹp trai kia, xem ra này thường xuyên tập luyện hàng ngày, trong lòng khỏi thương hại. Ai, người đàn ông xem mắt đáng thương. . . . Gặp phải đây thuộc chủng tộc xem mắt, đoán chừng trái tim muốn chết cũng có. . . .

      trường có tỉ lệ 6:1 về nhân vật, phe thành viên gồm ——6: ba , mẹ , dì lớn , chồng dì lớn , đứa trẻ nhà bọn họ cũng là em họ , còn có , hơn nữa tình hình nhân lực có vẻ tăng thêm, bởi vì dì lớn nghe điện thoại thăm dò tin tức ở mọi nơi. . . mồ hôi đổ như thác. . . .

      Đối phương—— chỉ có .

      Chỗ ngồi bên ghế salon bọn cũng phải sếp hàng, diễn biến xấu hổ này biến thành, bên bọn chen chúc nhau nên thể ngồi được, ghế sa lon đối diện chỉ có người đàn ông ngồi nên trống rỗng. Vì vậy rất tự nhiên, bị ép ngồi về phía đối diện.

      Sau đó, vốn cả nhóm người hướng vào người đàn ông để truyền hình trực tiếp giờ —— nhóm người hướng về phía đôi nam nữ rồi cảm thán : "A! đúng là xứng đôi mà! Tôi rồi ~~ hai người bọn ngồi chung chỗ rất là tương xứng!" Giọng của dì lớn lớn.

      "Đúng đúng! Chị với xinh đẹp vậy, tương lai bọn họ sinh em bé chắc cũng đẹp vậy đó!" Làm ơn! Mình xem mắt mà chưa hề lấy âu, mà con nhóc ấy lại dám thảo luận? xem mắt mà mang theo con để làm gì vậy hả?

      Ba mẹ thân của , cố ra vẻ dặt dè ở đây, chỉ thi thoảng lên tiếng khen mấy câu: “Ôi, đúng là nhiều năm nay quan sát cho kỹ, tôi phát Tiểu Mỹ nhà chúng ta còn ngày càng đẹp nha, giống tôi đó mà!" Mẹ kiếp. . . .Người nhìn ta có nhìn tôi à?

      Cho nên mới , nên tin tưởng trưởng bối khi họ giới thiệu xem mắt. Bọn họ phần lớn, chẳng qua là vì thỏa mãn hứng thụ tệ hại của mình mà thôi.

      Thời gian “Xem tướng” đau khổ sắp kết thúc, cả nhà rốt cuộc cũng ý thức nên dành chút thời gian cho người trẻ tuổi tiếp xúc riêng với nhau, rối rít kiếm cớ rút lui. Mà trước đó, ngày cả câu còn chưa chuyện với người ông xem mắt bên cạnh mình.

      Mọi người đều bỏ .

      Hô. . . . rốt cuộc có thể ngồi phía đối diện thưởng thức người kia cách thỏa mãn đến chảy nước miếng rồi . . . .

      Lại , mặc dù bản thân đối với chuyện xem mắt này vô cùng ghét, nhưng làm hủ nữ có thâm niên, đối diện với trai đẹp, thỉnh thoảng nhất định phải ra vẻ có tư cách—— trong lòng thầm lặng nuốt nước miếng, sau đó ra sức mơ mộng. . . .

      Chỉ là, người đàn ông kia tướng mạo tựa Phan An , điều kiện về mọi mặt cũng kém, làm sao lại luân lạc tới cái nơi xem mắt này? Còn rơi vào trong tay dì lớn của ? Ai. . . . Bi thương mà. . . . . nhịn được lắc đầu. . . .

      " Mạc, luôn luôn có . . . Vẻ mặt phong phú . . . như vậy.sao? Còn là. . . . Tôi có mặt nào khiến hài lòng?"

      Thân sĩ như thế. . Khiến nổi hứng muốn chọc ghẹo ta. . . Mình thú vị mà. . . .

      "À. . . . Tôi cho bí mật, ra trong cơ thể của , vẫn luôn có hai người." nghiêm túc " vừa thấy tôi gật đầu đó là người, tôi lắc đầu đó là người khác. Cứ như vậy, tôi mỗi ngày, gật đầu lắc đầu gật đầu lắc đầu. . . Bọn họ khiến tôi đặt cái biệt hiệu riêng . . . . Gọi là Rock and roll Tiểu Mỹ." Ha ha. . . Giỡn có ó chút quá . . .

      Thân sĩ phía đối diện lo lắng uống ngụm trà, bình tĩnh cùng : " ra , trong cơ thể tôi có nhóm người. Cho nên, tới xem mắt, phải dẫn theo mớ người thân, còn tôi, người cũng xong rồi. Mới vừa rồi, trong cơ thể tôi có nhóm người bình luận về , . . . . Quả có nhân cách Rock and roll ."

      Gì gì ~~~ còn cùng đóng kịch sao? Còn cư nhiên dùng vẻ mặt thành ấy?

      cho liều thuốc mạnh chịu hả?

      xin lỗi, hôm nay tôi ra khỏi cửa mà quên uống thuốc. Nếu cuối cùng tôi gật đầu lại lắc đầu, đợi lát nưa chắc sùi bọt mép." Vẫn chưa thỏa mãn quệt quệt miệng.

      Người đàn ông phía đối diện giơ ngón tay lên: "Ai nha, xin lỗi, hôm nay tôi ra khỏi cửa mà quên trang điểm rồi. " Sau đó lấy cây son môi từ trong túi áo ra ——Gì, cảnh diễn này là gì?

      Đối phương dùng son thoa môi xông, chậc chậc miệng , "Nếu , chúng ta cứ về nhà của mình, nên uống thuốc uống thuốc, nên trang điểm lại trang điểm , cảm thấy thế nào?"

      Ha ha. . . .. . Tan tành rồi. . . .

      Xem ra người đàn ông này rất mạnh mẽ. Đây rốt cuộc là người cùng tốt nghiệp diễn trò với , hay là tên đàn ông biến thái? Còn phải quan sát thêm. . . . . Chỉ ít, muốn ra ngoài, ta cũng muốn nán lại đây cùng với .

      Điều chỉnh cái tính nóng nảy của mình chút, lập tức sảng khoái đồng ý: "Vậy cũng được bây giờ ai về nhà người nấy, mỗi người tìm mẹ của mình ." cũng thèm phải giả biij: "Chỉ có điều tôi trước, lúc về nên với dì lớn của tôi, hai bên sau khi dùng trà xem phim rồi ăn cơm, hai bên thích ứng tốt. Tiết kiệm khiến tôi còn chịu thêm lượt hành hạ nữa."

      Người đàn ông xem mắt kia tựa lưng lên ghé salon, nhìn lộ ra bản tính ở chỗ này, cười nắc nẻ: "Xem ra tôi tìm được người cùng tuyến rồi. Hiếm lắm đấy. Xem ra hai ta hoa rơi vô ý nước chảy cũng vô tình! Mới vừa rồi nhìn trân thế quá nhiều người kia, tôi còn tưởng rằng mình phải xem tiết mục nhàm chán đấy."

      Hả? Đổi kênh rồi sao?

      Người đàn ông xem mắt hắng giọng, vương tay hướng về phía : "Tự giới thiệu mình chút, Cổ Dật Nam, mình mở công ty Khoa học kỹ thuật ở thành phố G, rất hân hạnh được biết , người cùng tuyến. có thể gọi tôi là —— Cổ Nam."

      nóng tính vươn tay, nắm lấy: "Sớm biết mọi người đều tốt nghiệp khoa đùa giỡn, tôi cũng cần ra sức diễn làm chi cho mệt••"
      windlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :