1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Giáo Trốn Kẻ Đê Tiện Kia Đi - Cật Hóa Nhất Mai (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, Chương 52: Ác giả ác báo


      Lúc gọi điện thoại cho Tiếu Bạch, cậu ấy Vân Nam cùng lớp tốt nghiệp của bọn họ. Trời cao Hoàng Đế ở xa, cũng làm được chuyện gì, chỉ càng làm cho nhiều người ngột ngạt mà thôi. Nghe thấy rất nhiều tiếng gào to vui vẻ của thanh niên bên cậu ấy, nhịn được nghĩ, tuổi trẻ tốt, cho dù vấp ngã, vẫn có cơ hội làm lại, cái này, có lẽ là điểm khác nhau lớn nhất giữa và Tiếu Bạch.


      Vẫn là nhịn được, hỏi câu có phải mẹ biết chuyện của chúng ta rồi . Lấy được đáp án, cũng là có, em đừng đoán mò, với Đại Dũng rồi, yên tâm .... mới ý thức được, rất ràng, Thiến Thiến là chờ Tiếu Bạch khỏi mới ra tay .


      Tắt điện thoại, đối diện với ánh mắt lo lắng của Cổ Dật Nam. Toét miệng bày tỏ chính mình có việc gì, nhìn hướng cửa kính tiếp tục ngơ ngác. Cổ Dật Nam vừa muốn há miệng, lập tức đưa tay ngăn lại: "Ôi, đừng với em sớm đoán được toàn bộ, sớm nghe lời tốt rồi .... . . Em đều biết, để cho em yên tĩnh lát."


      Cổ Dật Nam cầm cái ghế ngồi ngay ngắn ở trước mặt : "Ở trong lòng của em liền là người lải nhải như thế sao? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Mẹ Tiếu Bạch tới tìm em sao?"


      Vì vậy đem mọi chuyện trải qua chút cho Cổ Dật Nam nghe, lại lần nữa, tâm tình của bình tĩnh hơn nhiều, cuối cùng, còn hỏi Cổ Dật Nam: "Này, nếu em đến công ty của , có thể làm chút cái gì?"


      Cổ Dật Nam vẻ mặt nghiêm túc, mực trầm mặc suy tư. nhịn được đá ấy: "Này, sao vậy, chẳng lẽ đến cả cũng cần em nữa sao?"


      Cổ Dật Nam để ý trêu tức, chậm rãi ra cái nhìn của ấy, giọng trầm thấp hình như có thể vượt qua nỗi sợ hãi trong lòng : " cảm thấy chuyện này nghiêm trọng như em nghĩ. trường học dễ dàng cho giảng viên thôi việc như vậy, chỉ dựa vào mấy lời đồn của sinh viên. Chỉ là thấy đứa trẻ kia, cho dù làm cho lãnh đạo tin tưởng, cũng có thể gây sóng gió với sinh viên khoa em, chắc em chịu nổi đâu. Cho nên tại, có thể đối mặt lời đồn đãi mà tiếp tục làm việc hay , là thử thách lớn nhất của em.


      Còn nữa, lãnh đạo của bọn em nếu tìm em chuyện, em đừng thừa nhận, đứa bé vớ vẩn, cứ coi như nghe thấy. có gì, khổ sở nhất chính là thời gian này, qua thời gian này mọi thứ đều qua ."


      Vốn rất bình tĩnh, nước mắt lại bắt đầu rơi, ngửa mặt hít hít cái mũi, ngập ngừng: "Nhưng. . . Nếu vừa rồi. . . ta ghi làm sao bây giờ. . . ."


      Cổ Dật Nam vỗ vỗ tay : "Đó là tình huống xấu nhất. Ghi cũng sợ, e liền , Tiếu Bạch là em kết nghĩa của em, tình cảm của hai ngươi rất tốt, nhưng phải tình cảm nam nữ. Ôi, dối ai biết, còn cần dạy sao! tại em quá hốt hoảng, cho nên mới nghĩ ra mà thôi, có chuyện gì. Ngủ giấc tốt, ngày mai tỉnh dậy, em phát , có việc gì lớn ."


      Cổ Dật Nam lại an ủi , sau đó lái xe đưa về trường học. Xa xa nhìn thấy cửa trường học, bỗng nhiên có chút sợ. buổi chiều, đều dám mở máy, chỉ sợ chủ nhiệm gọi điện thoại tìm , cũng sợ lại liên tục xuất những rắc rối khác. Trong nháy mắt, đè cái tay cầm tay lái của Cổ Dật Nam xuống: "Em muốn về trường, mình thôi."


      Cổ Dật Nam ngược lại cầm tay , coi như là an ủi, quay xe lại. mở điện thoại di động lên, gọi điện thoại cho Tiểu Mễ, muốn đến nhà ấy ở tạm đêm. Cổ Dật Nam đưa đến đó, dặn dò sáng mai đến đón làm, rồi rời .


      Tiểu Mễ mặc dù rất tò mò về Cổ Dật Nam, nhưng nhìn thấy sắc mặt của , cũng dám hỏi nhiều. Buổi tối, nằm ở giường, hỏi Tiểu Mễ nếu như thất nghiệp phải làm sao, Tiểu Mễ vẻ mặt hưng phấn xong, rốt cuộc có thể cùng ấy làm bạn, có thể để cho ba ấy góp vốn với chúng ta cùng nhau mở trường học Piano. Nhìn bạn tốt trong mắt đều là chân thành vui sướng cùng lo lắng, khẽ vuốt cái mũi của ấy, trong lòng cảm khái, có bạn bè, tốt.

      Những ngày kế tiếp, chỉ có thể dùng đau khổ để hình dung. Tiếu Bạch Vân Nam, biết tuần lại dài như vậy. tuần, ra có thể thay đổi rất nhiều chuyện.


      Giữa các sinh viên đại khái có các lời đồn đãi, mặc dù cố ý để cho mình để ý những chuyện đó, nhưng cũng nghe được chút ngắt quãng. Đặc biệt là bọn lớp vũ đạo, chạy tới lớp , đặc biệt ngắm cái, sau đó cùng bạn bè những chuyện che giấu. Bọn bên chuyên nghành trình diễn nhạc, đại khái bởi vì tiếp xúc với nhiều hơn, trái lại có nhiều lời đồn đãi như vậy, nhưng cũng nhìn với ánh mắt rất phức tạp. Thậm chí, có lần có sinh viên là học trò của , lại hỏi cảm thấy ra sao về chuyện sinh viên ở chung khi đương. cố gắng bình tĩnh giải thích, có thể đương, ở chung nên, con phải học được cách tự bảo vệ mình vân vân, cũng may sinh viên bên cạnh giữ em ấy lại để em ấy tiếp tục hỏi nữa, nếu , biết nên trả lời như thế nào nữa.


      Cổ Dật Nam và Tiểu Mễ thành trụ cột quan trọng nhất mấy ngày nay của , Cổ Dật Nam mỗi ngày đều lái xe tới lui giữa trường học và nhà của Tiểu Mễ, đưa làm, có lúc, còn cố ý ở dưới lầu khoa chúng ta trò chuyện hơn 10 phút, biết dụng ý của ấy, ấy hi vọng lời đồn đãi còn nữa, nhưng ấy nghĩ tới, trước kia có người xuất , tại lại đột nhiên xuất , lại hoàn toàn ám chỉ có tật giật mình.


      Lãnh đạo rốt cuộc cũng gọi lên. Trong cảm nhận của chủ nhiệm Từ luôn luôn hiền lành dễ gần, dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn lần, lời cũng rất nghiêm khắc, chỉ , làm việc lâu như vậy, chưa bao giờ quan tâm đến cuộc sống sinh hoạt riêng của , biết vấn đề kia của giải quyết chưa. nghe xong những lời này, liền biết có là chuyện gì, chẳng qua người ta làm , cũng tốt dựa vào bên kia.


      Ngồi thẳng, cố gắng bình tĩnh trả lời, có bạn trai, nhưng còn có ý định kết hôn.


      Chủ nhiệm Từ bảo uống trà, nhìn , ánh mắt như xem con , thấy chột dạ: "Ai, em cũng trưởng thành rồi, vấn đề cá nhân này, nên giải quyết, liền giải quyết . Các ngươi những người tuổi trẻ này, tôi nhìn vào, mỗi người đều giống bông hoa, tôi cũng rất kỳ vọng vào các em, ở khoa chúng ta sinh con đẻ cái. Trong nhà em chắc cũng sốt ruột vì em."


      gật đầu vâng, nghe giọng điệu giống ba, nhớ tới gần năm nay khoa coi trọng , chủ nhiệm Từ giúp tranh thủ tên trong số những người tham gia thi đấu, trong lòng càng thêm áy náy.


      Ông Từ uống ngụm trà, tiếp tục chuyện, tốc độ chuyện của ông ấy rất chậm, biết là ông ấy suy nghĩ cái gì hay bởi vì muốn đắn đo từ ngữ: "Khoa chúng ta, vốn có rất nhiều phái nữ, mỗi người đều rất đẹp, thích trang điểm, dễ dàng làm người khác ghen tỵ, đúng sai tự nhiên cũng rất nhiều. Gần đây. . . Tôi cũng nghe được chút tiếng gió, đối với em được tốt lắm."


      Tới rồi tới rồi. . . biết ngay mà, sớm muộn gì cũng xả đến đề tài này. ngồi, cũng dám thở mạnh, cúi đầu, như đứa trẻ làm việc sai trái, chờ đợi người lớn phê bình.


      Chủ nhiệm Từ cũng hỏi tất cả mọi chuyện, chỉ : "Nhưng tôi tin tưởng em, em là đứa bé có chừng mực, cần bởi vì chút chuyện như vậy, làm ảnh hưởng đến cảm xúc và công việc của mình. Cho nên tôi rồi, em đó, cũng phải là có bạn trai, cần gì cùng đứa bé dây dưa , làm cho những nữ sinh ở khoa vũ đạo suốt ngày chỉ sợ cho thiên hạ loạn tôi xem liền thấy phiền. Nếu thấy đủ rồi liền vội vàng kết thúc ?"


      nắm chặt cái chén, nước mắt đảo quanh ở hốc mắt. . . . Trách nhiệm nặng nề, mới bước ra cửa. Mang theo tâm tình vui trong hành lang, lại bị đôi chân trắng nõn ngăn cản đường . Nhìn lên thấy Thiến Thiến đứng ở trước mặt, cười rất thoải mái: "Như thế nào, cảm giác tồi chứ?"


      có bất kỳ biểu tình gì, cũng muốn , vòng qua ta, tiếp tục về phía trước. Thiến Thiến rất kiên nhẫn theo phía sau: "Này, ngày mai Tiếu Bạch trở về, có dám đón ?"


      Tiếu Bạch, cái tên rất xa lạ. mấy ngày nhận điện thoại của ấy rồi, biết ấy nghĩ thế nào, bây giờ ốc còn mang nổi mình ốc. Bình tĩnh tới cửa trường học, lên xe, mới phát biết nên đâu. Ban ngày Tiểu Mễ ở nhà, nhà Chung Lôi có trẻ con và ba mẹ chồng, tự dạo phố. . . Lại lo lắng rất nhanh thất nghiệp, tiền bạc để ở trong ví tương đối an toàn chút. . . .


      Đành phải gọi điện thoại cho Cổ Dật Nam, lại làm phiền ấy rồi. Nghe ấy gặp khách hàng quan trọng, trợ lý tiểu Trương cười mập mờ rót nước ân cần hỏi , ngồi chờ ở chỗ của ấy, phía ngoài phòng làm việc, mười mấy đôi mắt suy đoán thử dò xét , làm cho muốn chửi ầm lên. . . . Chúng ta sinh hoạt tại thế giới thị phi này là TM. . . .


      Cúi đầu làm bộ nhìn giầy lâu, cửa phòng làm việc của Cổ Dật Nam cuối cùng cũng mở ra. người đàn ông giống như từng quen biết ra, Cổ Dật Nam vài câu khách sáo với ta, quay lại với câu Tiểu Mỹ chờ chút, rồi tiễn người khách kia rời . Ai ngờ câu Tiểu Mỹ này, lại hấp dẫn ánh mắt của người khách kia, người đàn ông kia dùng ánh mắt như đèn pha quan sát từ xuống dưới, sau đó rất nghiêm túc vươn tay: "Là Mạc Tiểu Mỹ sao, Xin chào, tôi là Tiếu Khải Văn, lần trước chúng ta từng gặp nhau ở tiệc rượu, chỉ là kịp chào hỏi, rất hân hạnh được biết ."


      Tiếu Khải Văn? nghi ngờ nghiêng đầu nhìn Cổ Dật Nam, ấy dùng khẩu hình miệng cường điệu cho biết. . . Là trai của Tiếu Bạch. . . . Ax. . . . nhất thời đứng hình. . . .


      Tiếu Khải Văn ngược lại rất độ lượng, thu tay lại, ha ha cười : "Xem ra, Tiếu Bạch rất ít nhắc tới tôi với ." Làm ơn, gần đây rất ít tới Tiếu Bạch được . . .


      cười cái với ta, cười so với khóc còn khó coi hơn: "Chào ."


      ta lại cười ha ha : "Xem ra, Mạc tiểu thư hình như rất hi vọng nhìn thấy tôi phải. ra tôi sớm muốn tìm Mạc tiểu thư chuyện chút, hôm nay khó được gặp phải. Tiểu Cổ, tôi có thể cùng Mạc tiểu thư kiếm chỗ chuyện ?"


      nhìn về phía Cổ Dật Nam cầu cứu, ấy do dự chút : "Vậy bằng. . . Tôi làm ông chủ, mời tổng giám đốc Tiếu cùng nhau ăn bữa cơm , Tiểu Mỹ cũng cùng ."


      Tiếu Khải Văn xoay người nhìn Cổ Dật Nam: "Tiểu Cổ, hộ hoa sốt ruột vậy (câu này ta cũng chưa biết nên dịch là gì nên tạm thời để nguyên vậy)! Bữa cơm này coi như xong! Mạc tiểu thư, tôi nhắc nhở câu, nên đối mặt, luôn luôn phải đối mặt, phải hôm nay, chính là ngày mai. bằng, hôm nay chúng ta mọi việc, cũng thoải mái hơn."


      Con bà nó Mạc Tiểu Mỹ phải trêu chọc người đàn ông sao, có cần thay phiên nhau tới giày vò như vậy , vừa chịu hết kích thích lại tới cái nữa . . . “ . . . . Hôm nay. . . có tâm tình, hôm khác có thể ?”


      Tiếu Khải Văn lại cười. . . Bà nội của tôi, tại rất ghét nụ cười của người này. . . chút cũng giống nụ cười sạch như ánh mặt trời của Tiếu Bạch, ngược lại giễu cợt giống như coi thường. . . Nhất là đối với !


      "Mạc tiểu thư rất thích trốn tránh sao. . . Cái này cũng giống như Giảng viên từng được giáo dục ở trường đại học hay cao đẳng. Yên tâm , phải hồng môn yến, coi như, theo người trai muốn tâm về chuyện của em trai mình, như vậy chắc là được đúng ?"


      Dứt lời, cũng đợi trả lời, liền đến thang máy, . . . Quay đầu lại nhìn Cổ Dật Nam chút, lại nhìn những gương mặt tò mò kia. . . . . Hay là thôi. . . .
      Last edited: 23/1/16
      linhdiep17windlove_9693 thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, Chương 53: Cái giá cho trưởng thành

      đường im lặng, tới công ty của Cổ Dật Nam sau đó đến quán cafe tương đối thanh nhã. Thời gian làm việc, con phố tên Tiểu Kim đại lộ Tân Nam mọi người vội vã, có thời gian ngồi xuống uống cafe, cũng nhiều.

      Sau khi gọi hai cốc đồ uống, cuối cùng vào đề chính. Tiếu Khải Văn thuận miệng hỏi tình tình của , công việc trường học các loại, thầm trong lòng hai người này đến cùng có phải là em ruột , trai khí thế mạnh mẽ như vậy, làm cho có cảm giác như phỏng vấn xin việc vậy, em trai lại suốt ngày luôn bộ bất cần đời, cái gì đều dám lấy ra giỡn.

      Sau khi vòng vo lúc, người trai này cuối cùng cũng vào đề chính, sửa sang lại tây trang, : "Ngày mai Tiếu Bạch trở về, đón ?"

      cúi đầu nhìn cốc café trong tay, lắc đầu cái.

      Tiếu Khải Văn có chút kinh ngạc, hỏi: "Tại sao ? Tôi nghĩ ngày mai có muốn chở . Nhìn hình như đúng như , tâm tình được tốt lắm, xảy ra chuyện gì sao?"

      trai ngài có thể giả bộ được ? Nếu ngài biết là chuyện gì ngài tìm tôi làm gì?

      Trong lòng trận buồn phiền, dứt khoát ném cái thìa cafe , nhìn thẳng vào mắt ta: " phải đều biết, gần đây chúng tôi cũng tốt lắm. việc gây ầm ĩ, phải Thiến Thiến cũng đến nhà rồi sao."

      Tiếu Khải Văn nghiền ngẫm nhìn biểu tình của : "Đúng là Thiến Thiến có đến nhà tôi, chẳng qua lúc ấy tôi ở đó, cũng là nghe mẹ tôi lại. Đáng tiếc, ở nhà tôi, mẹ tôi luôn mặc kệ chuyện của chúng tôi, cho dù Thiến Thiến đến nhà tôi, cũng làm được gì, còn bằng trực tiếp tới tìm tôi càng tiết kiệm sức lực hơn."

      Đúng vậy, cả, có người biết chứ sao. . ."Cho nên, liền trực tiếp tới tìm tôi? !"

      "Tôi sớm muốn gặp , tôi vẫn tò mò, nghĩ tới em của tôi là người nghiêm chỉnh làm sao có thể thích giáo quy củ như vậy, còn lớn tuổi hơn nó nhiều như vậy, tôi vẫn luôn đoán có lẽ là thích vị phụ nữ trưởng thành của , hôm nay vừa thấy, tôi thực là —— mở rộng tầm mắt."

      Biểu tình của có dấu hiệu rạn nứt . . . Bởi vì thấy Tiếu Khải Văn vui vẻ. . . . Tay của đùi nắm chặt thành nắm đấm. . . .

      Tiếu Khải Văn vui vẻ lát, rốt cuộc thấy trợn mắt liền dừng lại, quệt miệng: " và Tiếu Bạch rất giống nhau, chỉ là bình thường Tiếu Bạch cãi lại. Bây giờ còn chưa quen với tôi, nếu quen thuộc rồi chắc chắn tranh cãi với tôi." Ngồi lâu như vậy, nụ cười vừa rồi của ta mới là lòng. . . Bởi vì, ánh mắt trêu tức kia, toét miệng cười, làm cho nghĩ đến Tiếu Bạch. . . ra, vẫn có chút giống.

      Tiếu Khải Văn thu lại nụ cười, vội ho tiếng, cuối cùng lại biến trở về khí thế vừa nãy: "Mạc tiểu thư, ra, lấy tư cách con , điều kiện của rất tốt. Đàn ông bây giờ, rất nhiều người đều hi vọng nửa kia của mình là giáo viên, đầy đủ ổn định. lại học nhạc, nhất định có rất nhiều người theo đuổi . Sao lại nhìn trúng em trai tôi vậy?"

      vô ý thức quấy coffee, nhàn nhạt trả lời: " ra, tôi cũng biết. . . Ở chung chỗ. . . Rất vui vẻ, coi như là lý do sao?"

      Trong mắt của Tiếu Khải Văn có ý cười: "Ở chung chỗ vui vẻ, liền lấy công việc của mình, tuổi xuân của mình đánh cuộc sao?"

      Những lời này cũng là vấn đề gần đây ngừng bồi hồi tự hỏi mình. trả lời,

      Lần nữa cúi mặt xuống. Tiếu Khải Văn dừng lại, tiếp tục : " có biết, làm đàn ông, quá trình từ người con trai thay đổi thành người đàn ông so với người phụ nữ dài hơn rất nhiều. Trong quá trình này, gặp phải mấy tốt, , bỏ lỡ, là cái giá để trưởng thành. Tôi tin tưởng Tiếu Bạch cũng là lòng . Chỉ là, nó còn quá trẻ, mới vừa vặn tiến vào con đường thay đổi, tôi hy vọng, trở thành vật hy sinh để nó trưởng thành, dù sao, nghiệp mới là tất cả đối với đàn ông, mà nó cái gì cũng chưa có.

      Bây giờ con đều rất thực tế, tại sao vậy? Bởi vì biết người đàn ông chơi đùa chán rồi, ổn định, có thể phó thác cả đời. Ngay cả sinh viên đại học cũng hiểu đạo lý này, cách àm của Mạc tiểu thư lại trái ngược, tôi tin tưởng, tính tình là . Nhưng xin cho tôi thẳng, tôi coi trọng hai người. Nền tảng tình cũng có, sớm hay muộn bị bánh xe thực tế của xã hội nghiền nát.

      xem đại lộ Tân Nam Đại này , có rất nhiều người đàn ông thành công như vậy, người nào mà đoạn tình cảm chân thành hối tiếc? Mạc tiểu thư, theo tôi thấy, tốt, vì vậy tôi hy vọng ở tương lai gần, trở thành bất đắc dĩ của Tiếu Bạch.

      Tôi nghĩ hiểu ý của tôi."

      suy sụp ở ghế cafe, phờ phạc mà lặp lại: "Ý của , là muốn tốt cho tôi, nên hãy cùng Tiếu Bạch chia tay."

      Tiếu Khải Văn dừng chút: " phải muốn hai người chia tay, chỉ là tỏ lập trường của tôi, đồng thời nhắc nhở , tại, hai người thích hợp ở chung chỗ."

      nửa ngày, phải đều là chút nhảm sao! gật đầu ý biết, ta đứng lên rời , vung lên ống tay áo, chính là hạt bụi viện đạn mà ta bắn rơi.

      Lê bước chân nặng nề trở lại phòng làm việc của Cổ Dật Nam mà bất cứ điều gì liền nằm xuống chiếc ghế sofa lớn ở phòng làm việc của ấy. . . hôm nay tiêu hao quá nhiều năng lượng và cần bù lại, để cho ấy nên gọi , liền ngủ mất.

      Đêm đó giấc ngủ an ổn nhất trong tháng sau đó, theo như cách của Châu Tinh Trì, nếu thời gian có thể quay lại, tôi hi vọng mình có thể ngủ vạn năm cần tỉnh lại. . . . Bởi vì những ngày kế tiếp, rất tệ.

      Sau khi Tiếu Bạch trở lại, vẫn chưa gặp ấy, khi đó những người có liên quan như: Chủ nhiệm, sinh viên, người nhà của ấy thay nhau ép , nào có hơi sức phản kích. . . Mắt thấy Tiếu Bạch hình như vẫn còn chưa biết gì cả, mơ hồ có mua quà cho rồi hẹn ra ngoài chút, chỉ nhàn nhạt trả lời câu đợi hết tháng này rồi hãy , ấy mới khẩn trương hỏi xảy ra chuyện gì, chỉ qua hết tháng này là tốt rồi tắt điện thoại.

      Kết quả, lạnh nhạt, nghênh đón bão táp lớn hơn.

      Ngày hôm đó mới từ khu tổng hợp trở về khoa nghệ thuật, liền nhìn thấy trong hành lang tầng ba dưới khu nhà nghệ thuật có rất nhiều người vây quanh, có người thét chói tai, còn có người kêu. . . Chẳng lẽ là đánh nhau? đẩy đám người vừa định tiến vào xem, ai ngờ đám sinh viên phía trước quay đầu lại, đám người lại tự động tách ra, để cho con đường, liếc mắt cái liền biết có chuyện gì xảy ra.

      ràng là Tiếu Bạch và Đại Dũng đánh nhau, vừa đánh vừa mắng. Thiến Thiến đứng ở bên vừa khóc vừa la: "Đừng đánh. . ." Rất nhiều người, lại đem ánh mắt tập trung ở chỗ của , giọng câu " Mạc tới. . . ." " Mạc. . . ." Giống như quân bài Domino từng người quay về phía gọi, đầu của , ông tiếng, rất bối rối.

      Trong lúc sững sờ bảo vệ đến, mới giật mình tỉnh lại, hô to với Tiếu Bạch: "Tiếu Bạch, đừng đánh!" Khi Tiếu Bạch nghiêng đầu nhìn , mặt lại ăn phải quyền của Đại Dũng, quay đầu lại đánh Đại Dũng. Bảo vệ vọt vào ngăn lại, hai người này vẫn còn đánh ở chỗ, cũng tiến lên kéo hai người ra, trong lúc hỗn loạn, tóc bị lôi đến rối loạn. . Kêu khàn cả tiếng. . . Rốt cuộc. . . . Mấy người ngồi phịch mặt đất. . . Yên tĩnh.

      để ý chính mình toàn thân lôi thôi, khẩn trương đến xem vết thương của hai người kia. Đây là lần đầu tiên đến gần chỗ đánh nhau, ra, đem gương mặt của người đánh cho xanh xanh tím tím, mắt cũng mở ra được. Gương mặt đẹp trai của Tiếu Bạch, chảy ra các loại chất lỏng , nếu là ở bệnh viện, cũng muốn lại nhìn đến lần thứ hai. tại, cũng chỉ có. . . khỏi đau lòng. Quần áo của hai người, bị kéo nhăm nhúm còn có chỗ bị rách nữa. Cũng may, nhìn ra được, hai người cũng bị nặng lắm, đều là viết thương ngoài da và vết bầm tím.

      và Tiếu Bạch đều rất nhớ nhau, nhưng cách nào câu. lâu gặp, ở ngay trước mặt mà lại như rất xa.

      Nước mắt sắp chảy xuống, nhưng trong lòng biết chỗ này thích hợp. Quay đầu lại nhìn Đại Dũng, vẻ mặt của tên con trai này vừa rồi còn rất hung dữ bây giờ lại dùng ánh mắt xin lỗi nhìn , nghĩ, đại khái đoán được là chuyện gì rồi.

      và bảo vệ đỡ hai người đứng lên, dẫn bọn họ đến gặp bác sĩ, muốn rời cái nơi thị phi này. Thiến Thiến vẫn luôn im lặng, thế nhưng lúc này lại mang theo tiếng khóc nức nở, dậm chân, chỉ vào người , dưới kêu lên: " biết xấu hổ!" thanh lớn, lại đủ để hấp dẫn lỗ tai của tất cả mọi người, sinh viên vốn giải tán, cũng dừng lại nhìn vào bên trong. Tiếu Bạch nhấc chân muốn đá, lại bị bảo vệ kéo lại, kêu gào với Thiến Thiến: "Vừa rồi đánh cậu quá đúng ?" Mới phát , Thiến Thiến vẫn che nửa bên mặt . . .

      Sau lưng, giọng nghiêm khắc mà uy nghiêm của chủ nhiệm Từ vang lên: "Đủ rồi! Đây là trường học, phải cái chợ? ! Vẫn có chút quy củ? Đều học !" Đám người tản ra, lại tới răn dạy mấy câu, bảo giảng viên phụ đạo theo, để cho bảo vệ dẫn ba em sinh viên .

      vẫn luôn im lặng đứng ở sau lưng ấy, trái tim như chết lặng, chờ đợi ngày chết đến. Cho đến khi chủ nhiệm Từ xoay người, cũng liếc mắt nhìn ấy cái, chỉ im lặng theo sát bước chân của ấy, vào cửa phòng làm việc.

      Chủ nhiệm Từ thấy đuổi theo, trợn mắt nhìn cái. Cái nhìn kia, làm cho tay chân như nhũn ra. biết , là muốn phán tội chết, giờ phút này, chỉ hy vọng, tất cả tới nhanh chút.

      Chủ nhiệm Từ cũng chuyện, ngồi trước cửa sổ uống trà, tư thế kia như có chút vui, tiếng cái chén đặt xuống bàn làm cho cảm thấy có chút chói tai, nhưng vẫn kiên trì giọng câu: " Chủ nhiệm Từ, tiết sau tôi có lớp. . ." Lời còn chưa hết, liền bị chủ nhiệm Từ lớn tiếng cắt ngang: "Gọi thầy Hầu lên thay !"

      đành phải cúi xuống che điện thoại giọng xin thầy Hầu lên lớp thay , sau đó tắt điện thoại chờ bị xử phạt.

      Cho tới giờ phút này, mới nhớ tới có người từng qua, người nhất định phải đợi đến khi thương tích khắp người, mới biết cái gì gọi là nên đụng. Tôi, ở tuổi 27, mới ý thức được, người nên sống theo quy tắc của trò chơi thuận theo chiều kim đồng hồ, đây chính là cái giá để trưởng thành.

      chút kỷ niệm ùa về, như thước phim, cây xoài tươi tốt, ký túc xá đơn sơ, sân trường rộng lớn, phòng nhạc hoành tráng. . . . Nơi này, có nhiều kỷ niệm đẹp như vậy, hôm nay, đều phải xóa . Về Tiếu Bạch, những cuộc đối thoại cười đùa hay tức giận cãi vã, vẫn còn vang lên bên tai. . . . ra, người đầu tiên phải bỏ ra cái giá cao, phải là , mà là Tiếu Bạch.

      Hãy tha thứ cho yếu đuối của . . . Việc đến nước này, kiên trì còn có ý nghĩa sao? Chính ở nơi này, mất danh dự đủ rồi, chịu bực bội đủ rồi. . . Hôm nay, cũng bị ép rời . chỉ hận bản thân mình. . . . Tất cả, đều do tay tạo thành . . .

      biết qua bao lâu, chủ nhiệm Từ dời bước đến trước mặt , đối diện với , chịu đựng nhẫn nại, nhưng vẫn hét lên câu: "Thế nào, cho khoa nhạc dài mặt đúng !"

      . . . ." xin lỗi."

      "Xin lỗi có tác dụng ? Trước kia bóng gió khuyên vậy mà nghe, lần này tốt lắm, khoa nhạc chúng ta nổi danh toàn trường rồi! Việc tốt ra tới cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, trước kia nhiều lần ra diễn vẫn sánh bằng trận này của !" Chủ nhiệm Từ đỡ trán. . . Bộ dạng gân xanh nổi lên, thấy rất sợ, chỉ sợ ông ấy bị cao huyết áp cái gì thân thể chịu nổi, vội vàng "Chủ nhiệm Từ, em sai rồi, ngài đừng nóng giận, đối với thân thể tốt."

      "Tôi có thể nổi giận sao? !" Lời còn chưa hết bị ông ấy lớn tiếng cắt ngang: "Ngươi người cái đứa bé này sao lại chịu nghe lời như vậy? Nếu là con của tôi sớm ăn cái bạt tai rồi, cùng ai tốt thế nào cũng phải cùng sinh viên mập mờ sao, tốt lắm, bây giờ người ta tới địa bàn của đánh nhau, tất cả mọi người đều biết rồi, đây chính là kết quả đương mà người trẻ tuổi các ngươi mong muốn sao? !"

      Nước mắt tiếng động rơi xuống , cũng chuyện.

      Chủ nhiệm Từ dùng sức ngồi ở ghế, muộn, rất buồn bã : "Tốt lắm, trước tiên tháng này cần lên lớp. . . Trở về tự kiểm điểm lại . . ."

      "Em biết rồi, em rời ."

      Chủ nhiệm Từ tay lấy ly trà ném xuống dưới chân : " tại muốn mặc kệ rồi hả? Bây giờ các ngươi người trẻ tuổi, có chút ý thức trách nhiệm nào cả, chính mình chọc tổ ong vò vẽ, liền muốn phủi mông chạy lấy người? Tôi cho trở về tự kiểm điểm lại bản thân!"

      nơm nớp lo sợ đứng dậy: ". . . . Vâng."

      tới cửa, vừa định đẩy cửa rời , giọng yếu ớt của chủ nhiệm Từ truyền đến: "Mấy ngày nay đừng ở lại trong trường. . . Chờ lời đồn qua rồi sau. . ."

      Nước mắt nóng hổi tuôn rơi, gật đầu, rời .

      Tác giả có lời muốn : có người ta muốn ngược rồi. . . Xem như thế . . . Mỗi người luôn có quá trình lớn lên, quá trình này cần phải trải qua đau khổ, cũng là việc mà Tiếu Bạch và Tiểu Mỹ nhất định phải trải qua. Yên tâm , lâu đâu. . .
      Last edited by a moderator: 21/2/16
      windlove_9693 thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 54

      tự làm tổn thương chính mình.

      Trước kia nếu có người đa cảm như vậy mà với , nhất định đánh người đó mạnh, ngươi khốn nạn!

      tại, cho dù tự đánh mình cũng thể giải quyết được vấn đề.

      Nếu thể tránh được mà phải rời , cũng quay đầu nhìn lại. Sau khi say rượu khóc, thu dọn hành lý, xách hành lý lên, trong tháng, đến chỗ bạn học cũ ở, Đại Liên, Thượng Hải, Bắc Kinh, Hải Nam, Thâm Quyến. . . Mặc dù mọi người đều rất kỳ quái trong thời gian làm việc sao có thể đến đây, nhưng thấy vẫn như trước, cũng hết sức nhiệt tình tiếp đãi.

      Là ai qua, mỗi ngày tạo cho mình nụ cười, cười cười, bạn tin, tâm trạng của mình thực rất tốt. Mỗi ngày đều cười nhiều, trước khi ra ngoài, soi gương, quơ múa quả đấm, hô to Mạc Tiểu Mỹ, cố lên! Sau khi ra cửa, đều vui vẻ thoải mái với mọi người. . . .

      Chỉ là vừa đến ban đêm, luôn rất khó ngủ, trải qua rất nhiều chuyện, lặp lặp lại giống như in sâu ở trong tâm trí mình, tưởng tượng đủ loại kết quả. Mỗi lần nhớ lại những lúc vui vẻ, hình ảnh Tiếu Bạch bị đánh cho mặt mũi bầm dập lập tức ra, sau đó đến Thiến Thiến liên tiếp chỉ trích, trai Tiếu Bạch giảng đạo lý, chủ nhiệm Từ thất vọng. . . .

      ra hết tiền rồi. Cứ nghĩ tới có ngày cuộc sống sau này đến cả bánh mì cũng trở thành vật cản của mình. Khi hết gạo hết tiền vẫn phải trở lại thành phố G, ra rất muốn về nhà, rồi lại sợ biết nên với người nhà như thế nào. . . Tối hôm qua, ba ở trong điện thoại còn nên xem khai chút, nên quá hiếu thắng, thực được về nhà ba vẫn có thể nuôi nổi con vân vân. . . nghĩ, đây chính là thần giao cách cảm, cho dù biết có chuyện gì, cũng có thể cảm nhận được tâm tình của bạn. Con người, chỉ khi gặp phải khó khăn, mới có thể biết cái gọi là thân tình, tình bạn rất quan trọng.

      tháng sau, trở lại trường học, tâm trạng. . . cách nào hình dung được. ở dưới cây xoài cao, nhớ tới tâm trạng vui vẻ thoải mái khi vừa tới nơi này làm việc, trong lòng giễu cợt. Nhìn chút, bây giờ đội mũ lưỡi trai, bịt khẩu trang, chỉ sợ người khác nhận ra, thoải mái? nơi nào tìm.

      bảng thông báo của trường dán hình thức xử phạt về việc đánh nhau của Tiếu Bạch và Đại Dũng, hai người đều bị cảnh cáo và xử phạt. Cũng may, đến mức bị đuổi học. Cho dù bị cảnh cáo, vẫn có thể thuận lợi tốt nghiệp cũng rất tốt rồi. Chắc lúc này, ấy tốt nghiệp. Nhớ tới tháng trước quấn quít triền miên, Tiếu Bạch cầu hôn. . . Thời gian, rất kỳ quái, đợi tháng, lại nghĩ rằng kết quả là như thế này.

      Lúc vào tòa nhà khoa nghệ thuật, khi đó là thời gian lên lớp, trong hành lang chỉ có tốp năm tốp ba sinh viên lại ở phòng nhạc. đúng hẹn tới phòng làm việc của chủ nhiệm Từ ở phía trước, mở cửa vào, tâm tình rất bình thản.

      Chủ nhiệm Từ viết chữ to nhìn thấy cách ăn mặc của hiển nhiên rất sửng sốt, sau đó hiểu mà cười chút. Suy nghĩ tháng, cũng bình tĩnh rất nhiều, bỏ khẩu trang ra, cười xin lỗi với chủ nhiệm Từ: "Chủ nhiệm Từ, ngài thế nào rồi, lo lắng và tức giận rất nhiều phải . Em tới khoa này, đóng góp bao nhiêu, mà chọc tổ ong vò vẽ cũng ít, xin lỗi ngài."

      Chủ nhiệm Từ lại ở trước bàn trà ngâm nước pha trà đưa đến trước mặt : "Em đừng như vậy. Cuộc thi giáo viên lần trước, sau cuộc thi sơ khảo em vốn đứng thứ nhất. Đáng tiếc sau đó lại tiếp tục tham gia nữa, bằng , khoa chúng ta lấy được danh hiệu về."

      Sau đó chủ nhiệm Từ lại liên tục về số chuyện xảy ra gần đây. . . Trong khoa công việc bề bộn như thế nào. . . . . Rất có xu thế ngừng được. . . vội vàng ngắt lời: "Chủ nhiệm Từ. . . . Cái đó. . . . Chuyện kia của em. . . . . Trường học quyết định xử lý như thế nào ?"

      Chủ nhiệm Từ lập tức yên tĩnh lại, nhìn chằm chằm vào hồi lâu, chậm rãi : "Về nguyên tắc, chuyện này em được trực tiếp tham gia vào, trường học thể trực tiếp xử phạt em. Lãnh đạo thẳng thắn với tôi, bảo tôi —— khuyên nhủ. Mạc Tiểu Mỹ, em muốn rời sao?"

      đoán được kết quả như vậy. Lấy đơn xin thôi việc từ trong túi ra: "Chủ nhiệm Từ, cám ơn thầy quan tâm em trong năm nay. Em rất cảm ơn thầy."

      Từ chủ nhiệm vỗ bàn cái: "Các người những người tuổi trẻ này, gây ra chuyện rắc rối chỉ biết chạy trốn, trốn tránh có tác dụng ? Vấp ngã ở đâu hãy đứng dậy ở đó đạo lý này em có hiểu hả?"

      Phản ứng này của chủ nhiệm Từ, có chút kỳ quái . . ."Em hiểu. Nhưng cho dù da mặt em có dày hơn nữa, cũng thể kéo khoa chúng ta cùng nhau xuống nước, mặt dày mày dạn làm như có việc gì mà lên lớp như bình thường được."

      Chủ nhiệm Từ chậm rãi tới trước bàn làm việc của mình, lấy phần văn kiện ra: "Mấy năm nay trường được tham gia vào các kế hoạch phát triển quốc gia của Tây Nam, mỗi học kỳ có các giáo viên và lãnh đạo tham gia vào các hoạt động giảng dạy. Học viện (trường cao đẳng đào tạo chuyên ngành đặc biệt) nghệ thuật của chúng ta, giáo viên mỹ thuật bị loại vài người, khoa nhạc bởi vì những hạn chế trong việc phát triển chuyên môn của giáo viên được tham gia vào. Các hoạt động giảng dạy này, trong thời gian năm về cơ bản đều do các giáo viên nam là chủ yếu. Tôi giúp em tranh thủ được danh ngạch, phải xem em chịu khổ được hay ."

      ngỡ ngàng nhìn chủ nhiệm Từ, có chút phản ứng kịp, chỉ có thể ngơ ngác nghe lãnh đạo tiếp: "Nếu như em có thể nhẫn nại năm, sau khi trở về, cũng coi như lấy công chuộc tội. năm, đủ để người ta quên ít chuyện, đến lúc đó sinh viên có liên quan cũng tốt nghiệp, chỉ cần em tiếp tục kiên trì, trong lúc tôi còn ở vị trí này nhất định để em quay lại làm việc."

      Mẹ từng , từ đến lớn, đều có quý nhân tương trợ, đường thuận lợi, vốn thông minh nhưng cuối cùng lại được quý nhân chỉ bảo. Chủ nhiệm Từ, tuyệt đối là quý nhân của .

      Lệ nóng doanh tròng (nước mắt vui mừng) nhận lấy văn kiện, chỉ kém cho chủ nhiệm Từ quỳ xuống. Mặc dù trong tháng này rất muốn mình có thể sống độc lập ở bên ngoài, bầu trời bên ngoài tự do hơn, nhưng chủ nhiệm Từ đối đãi với như thế, sao có thể làm Bạch Nhãn Lang mà cảm kích chứ.

      (Bạch nhãn lang: là danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.

      Lang, trời sinh hung ác, là biểu tượng của hung tàn lãnh huyết, cũng chính là hiểu nhân tính, đặc biệt, con lang có 'điếu bạch nhãn' thường hung tợn hơn cả.)

      Sau khi rời khu nhà nghệ thuật, trở lại ký túc xá dọn dẹp hành lý. Đào tạo bắt đầu vào giữa tháng 6, kỳ nghỉ hè tháng 7 liền cùng sinh viên đại học tham gia hoạt động giảng dạy, tháng 9 sau khi khai giảng nhà trường trực tiếp xác định địa điểm giảng dạy. Trước đó, định thu dọn hành lý xong mang tới để ở nhà Tiểu Mễ, như vậy, cần trở lại trường học nữa.
      Gọi điện thoại bảo Cổ Dật Nam lái xe tới đón. định nhân lúc buổi trưa ít người, nhanh chóng thu dọn đồ. Đúng lúc dọn dẹp đến nỗi thở kịp, tiếng gõ cửa vang, còn nghĩ sao Cổ Dật Nam nhanh như vậy, mở cửa lập tức sững sờ.

      Người ở ngoài cửa, gần như giống hệt cách ăn mặc vừa nãy của , đây phải là đột kích sao? Mũ lưỡi trai, khẩu trang. Người tới đẩy cửa ra, nghiêng người vào, cánh tay dài chụp tới, kéo vào trong ngực ôm chặt.

      Trống rỗng.

      phải nghĩ gặp lại. Chỉ là đoán được gặp vào lúc này. rất sợ, trước khi rời , lại đưa ra quyết định sai lầm, đủ kiên định, đủ ác. . . . Lại hại cả hai người. . .

      Vẫn gì, trời mưa tầm tã, lồng ngực phập phồng làm người ta lo lắng. Vừa muốn ngẩng đầu lên nhìn, liền bị Tiếu Bạch ấn đầu ở trước ngực. Mang theo nghẹn ngào : "Đừng. . . Nhìn, rất. . . Xấu. . ."

      Có vài thứ, khi nhìn thấy nó, bạn nghĩ rất ràng, cũng thoải mái dứt bỏ được, nhưng khi bạn đối mắt với người ấy, trái tim bạn lại kiên định được, giống như em bé mỗi ngày ngủ đều ôm búp bê. . . Biết khi trưởng thành thể ở chung chỗ, vừa nhìn thấy ấy lại bỏ được. . . .

      khí nặng nề.

      Nếu như nhất định phải rời , hi vọng, là cười chấm dứt. Nếu lúc bắt đầu vui vẻ như vậy, cần gì phải chấm dứt cách đau đớn như thế.

      Tránh được ôm ấp của Tiếu Bạch, ở trong ngực của ấy chuyện: "Em cũng khóc, khóc cái gì chứ."

      Giọng thoải mái của lại được đáp lại, chỉ có tiếng nức nở bị đè nén, Tiếu bạch rất : "Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi xin lỗi. . . . ." Vẫn ngừng lời xin lỗi.

      vỗ vỗ eo của ấy ý bảo ấy buông ra, rốt cuộc buông lỏng tay ra, Tiếu Bạch lại cúi đầu, bỏ khẩu trang ra, rút cái khăn giấy cho đưa cho ấy. . . mảnh hỗn độn.

      ấy nhìn thấy cái thùng đất, rốt cuộc ngẩng đầu nhìn : "Bọn họ muốn sa thải em sao?" gương mặt còn những vết bầm tím ngày đó, lại đẹp trai như trước, chỉ là râu mọc lởm chởm, mắt đỏ ngầu, che kín tia máu. Xem ra, làm tổn thương chỉ là người.

      ", là tự bản thân em làm."

      Tiếu Bạch đứng ở đó, như đứa bé làm việc gì đó sai trái : ". . . phải cố ý. . . . ngờ là như vậy. Ngày ấy. . . thể khống chế được cảm xúc của mình, nghĩ tới mới rời khỏi mấy ngày, Thiến Thiến lại làm cho dư luận xôn xao. . . . Lúc trước, còn cảm thấy chuyện nghiêm trọng như vậy. . . . Kết quả lần kích động, liền đánh ta. . . Sau đó, Đại Dũng lại lao ra, rồi. . . . Kết quả, chúng ta đều có việc gì, lại làm hại em. . . ."

      dám nhìn vào đôi mắt kia, tới phía trước thu dọn quần áo: "Em cũng có việc gì. Công việc mà thôi, mất rồi có thể lại tìm. Em và Tiểu Mễ định mở lớp học đàn của riêng mình."

      Tiếu Bạch ôm từ phía sau, chọc vào lưng : "Em đừng lạnh nhạt như vậy có được ? Em đánh . . . Đánh có được ? làm hỏng việc rồi. . ."

      vỗ vỗ mu bàn tay của ấy: "Đánh như thế nào đây? xả giận cho em! đánh Thiến Thiến rồi!"

      "Tiểu Mỹ. . . Em . . . cần nữa chứ. . . ."

      Lưng cứng lại. . . . . . Phải làm sao đây. . . .

      Tiếng gõ cửa truyền đến, cuối cùng Cổ Dật Nam tới. lôi ấy vào, giống như người có việc gì chỉ huy Tiếu Bạch dọn dẹp giúp , ba người cùng nhau, rất nhanh liền dọn xong.

      Dọn dẹp từng món đồ mang ra xe, ngẩng đầu nhìn ký túc xá cũ, cây xoài cao, nhịn được cảm khái: "Thời gian trôi qua thực nhanh, nhớ tới lúc em và quen nhau, cũng là lúc kéo hành lý đấy. . ." Giọng thoải mái, ánh mắt thản nhiên. . .

      Tiếu Bạch muốn lại thôi.

      Khi mang hành lý cuối cùng lên xe, vẫy tay tạm biệt Tiếu Bạch. ấy túm chặt quần áo của .

      vỗ vỗ tay của ấy "Được rồi, em mang hành lý đến nhà của Tiểu Mễ trước , đến nơi em gọi điện thoại cho !"

      Thế nhưng ấy lại cố chấp chịu buông tay, như đứa bé bị vứt bỏ, nước mắt sắp trào ra.

      Cái mũi theo đau xót, thể ở lại nữa, nghiêng người hôn cái lên má ấy, mỉm cười với ấy "Đừng như vậy, chúng ta đều phải kiên cường, cố gắng lên!"

      Thừa dịp ấy ngẩn người, vung tay mở cửa xe, đóng cửa xe lại.

      dám quay đầu lại nhìn vẻ mặt của ấy, tác giả xe của Cổ Dật Nam, nhìn cây xoài bị bỏ lại phía sau, chuyện cũ ùa về. . . .

      Rốt cuộc xe nhanh chóng rời khỏi trường học. Tất cả, đều kết thúc.

      Nước mắt ngừng rơi. ( chưa xong còn tiếp )

      Tác giả có lời muốn : viết đến đoạn này, đoán rằng có rất nhiều độc giả thích. Phê bình gì đó ta đều dự đoán được. Chỉ là, ta muốn đem mình chuyện xưa trong lòng viết ra, cũng thể viết văn vui vẻ mãi phải sao. Mong đợi Tiếu Bạch mạnh mẽ lại! !
      linhdiep17windlove_9693 thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Tiếu bạch ngoại truyện ban đêm

      Ban đêm. Trong quán bar nổi tiếng ở thành phố, Tiếu Khải Văn hắt toàn bộ rượu lên mặt Tiếu Bạch. Bé trai vốn uể oải, khi bị hắt rượu, liền tỉnh táo lại.

      ba ngày rồi. Liên tục ba ngày, Tiếu Bạch sống mơ mơ màng màng, mỗi đêm Tiếu Khải Văn đến quán bar đưa cậu ấy về nhà, còn chưa kịp chất vấn, Tiếu Bạch say đến nỗi . ngày kia, Tiếu Khải Văn cố ý đến sớm chút, trước khi Tiếu Bạch say khướt, dẫn cậu ấy rời .

      Trong quán bar, đám người vẫn múa may quay cuồng, cho dù người nào đó bị ăn cái tát, cũng có gì kỳ quái. Tiếu Khải Văn hai lời, lắc lắc Tiếu Bạch liền ra ngoài. Sau khi lao ra khỏi quan bar, đập vào mặt là khí mát mẻ, bực bội trong ba ngày qua của Tiếu Khải Văn cuối cùng thuận chút. Đem tên con trai kia nhét vào ghế phía sau, trực tiếp lái xe đến nhà trọ ở thành phố G của Tiếu Bạch.

      đường, Tiếu Bạch vẫn lời nào. Từ đến lớn, Tiếu Bạch luôn là mặt trái (mặt xấu, tiêu cực) bị trong nhà giáo dục, vô luận là học tập hay công việc, mẹ thường "Con nhìn con . . . . Khi nào con mới có thể giống như con đây. . . ." Cho nên, cậu gây chuyện, nổi loạn, cho tới bây giờ cũng chịu theo con đường mà người lớn vạch ra. Cho nên, cho dù trai rất tốt, cậu cũng chịu đến thực tập ở công ty trách nhiệm hữu hạn Tường Vân. Vì thế mà sau khi lên đại học, cậu chịu hỏi trai tiền sinh hoạt. Cậu ghét đuổi theo phía sau bước chân của người nào đó, ghét người khác cậu là "Em trai của ai đó" .

      Đó cũng là lý do mà cậu rất cố gắng làm việc, phiên dịch, cũng suy nghĩ rất nhiều về cổ phiếu. Ngày cùng với Tiểu Mỹ, cậu cho rằng, mình cách mục tiêu rất gần, cho là mình có thể cho người con mình mái hiên che mưa chắn gió. Nhưng ai biết. . . .

      Hơn tháng nay, cảm nhận lớn nhất của Tiếu Bạch là tự trách, là hận bản thân mình quá ngây thơ, hận mình thiếu kiên nhẫn, hận chính mình ở thời gian và địa điểm thích hợp đánh trận sai lầm, hận chính mình thể giải quyết vấn đề cho Tiểu Mỹ đồng thời còn mất Tiểu Mỹ.

      Rốt cuộc đến nhà trọ, người nào đó cũng mở đèn, Tiếu Khải Văn mở tủ lạnh ra rót hai cốc nước, "cạch" tiếng đặt ở bàn, ý bảo Tiếu Bạch cùng nhau ngồi ghế sofa.

      "Thất tình à?" Tiếu Khải Văn đánh vỡ trầm mặc.

      "." Tiếu Bạch chịu nhận.

      " em làm bộ dáng này cho ai xem?"

      ". . . . ." Tiếu Bạch ghét nhất trai luôn làm bộ cả như cha, cái gì cũng phải báo cáo với ấy tiếng.

      Uống ngụm nước, ánh mắt của Tiếu Khải Văn ở trong đêm tối trầm ngâm như đuốc. Giọng điệu, lại có vẻ như vô ý: "Em có biết, khoảng thời gian trước, hai bạn học của em, tới nhà tìm mẹ, đống chuyện ở trường học của em ?"

      Trong nháy mắt Tiếu Bạch ngồi thẳng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trai, chờ ấy tiếp.

      "Em đó. . . ra chẳng muốn quản chuyện của em. . . Em ở trường học chơi bời thế nào để ý, chỉ cần em gây rắc rối ảnh hưởng đến nhà mình nhắm mắt mở mắt. Nhưng nếu quấy rầy đến cuộc sống của mẹ đồng ý. Cái người tên Tôn Thiến Thiến, có phải trước kia em cùng người ta chơi trò mập mờ nhưng tại lại thừa nhận? Đừng vội phủ nhận, ta và người bạn nam cùng học tới nhà, mượn cớ đến tìm em nhưng em có ở nhà, hỏi mẹ rất nhiều vấn đề. Cái gì mà phòng trọ có phải mình em ở ..., còn hỏi trong nhà có chị họ hay họ hàng nào ..., làm cho mẹ hiểu gì cả, cuối cùng còn có thể em bị người ta lừa,..., làm cho mẹ rất lo lắng, luôn hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì."

      Cuối cùng Tiếu Bạch nhịn được nữa, hét lên: "Em và Tôn Thiến Thiến có gì, em chưa bao giờ có chút hứng thú nào với ta cả! Mẹ nó, xem ra lần trước đánh ta vẫn còn rất !"

      Tiếu Khải Văn bật cười: "Ôi chao, giỏi rồi, em còn đánh cả con nữa?"

      Vừa nhắc tới chuyện này, Tiếu Bạch liền mềm nhũn: "Vâng, đánh. . . Đáng tiếc lại làm hỏng việc."

      Lại uống ngụm nước, Tiếu Khải Văn cân nhắc xem nên bắt đầu như thế nào: "Sau khi mẹ nhờ, có tới gặp Mạc Tiểu Mỹ."

      Tiếu Bạch từ ghế sofa nhảy dựng lên, bắt được cánh tay của Tiếu Khải Văn: "Khi nào?" nhiều ngày rồi, cậu tìm khắp nơi mà thấy người, chẳng lẽ, trai biết ấy ở đâu?

      Tiếu Khải Văn nhìn bộ dáng dậm chân của Tiếu Bạch, cười cười: "Em kích động như vậy làm gì, lâu rồi, khi đó em vẫn còn ở Vân Nam."

      ra là vậy . . . . . Tiếu Bạch buông lỏng tay ra. . . . . .

      " cho rằng, hai đứa em tính tình quá giống nhau, quá thích hợp."

      Từ khi công khai chuyện này, tất cả mọi người đều như vậy, hai đứa em hợp."Cái gì gọi là hợp, hợp chỗ nào? Hai đứa em hợp hay hợp liên quan gì đến mọi người? Bọn em ở chung chỗ ảnh hưởng gì đến mọi người, mọi người đều muốn chen chân vào?"

      "Ôi chao, cảm xúc còn rất lớn thôi. sai sao? Em xem bộ dáng của em bây giờ sống mơ mơ màng màng cầu tiến, có điểm nào xứng với người ta ?"

      ". . . ." Tiếu Bạch trừng mắt. . ."Em cho rằng . . ."

      "Em cho rằng cái gì? Em xem em, muốn công việc có công việc, muốn ga lăng thấy ga lăng, có điểm nào giống người đàn ông ? Bây giờ mới chịu chút đả kích suốt ngày sống mơ mơ màng màng, nếu là con , cũng cần em!"

      Tiếu Bạch cắn môi lời nào.

      "Em tốt nghiệp đại học, làm việc? Cái công ty lúc trước phải làm rất tốt sao, sao lại làm nữa?"

      Vẫn lời nào.

      "Kế tiếp, em tính thế nào? Cứ như vậy ngồi ăn rồi chờ chết?"

      Tiếu Bạch lấy tay che mặt: " đừng nữa. . . . tại em rất rối bời. . . . Chuyện này quá đột ngột, em cần thời gian để bình tĩnh lại. . ."

      "Thế nào, Mạc Tiểu Mỹ cần em nữa?"

      Tiếu Bạch che mặt kể lại chuyện ngu xuẩn mà mình làm.

      Tiếu Khải Văn châm điếu thuốc: "Ai, rồi, em chính là đứa chuyên gây rắc rối."

      Sau đó nhìn về phía Tiếu Bạch: "Vậy em nghĩ, nên làm gì để bù lại?"

      "Em muốn tìm được ấy. . ."

      "Sau đó sao?"

      Sau đó. . . . có sau đó. Đầu óc Tiếu Bạch trống rỗng. . . . Mấy ngày nay, cậu suy nghĩ, mình sai rồi, phải tìm được ấy, thể để ấy rời , nhưng, nhưng nghĩ tới sau đó. . . .

      Tiếu Khải Văn gõ gõ tàn thuốc: "Tiếu Bạch, chuyện trước mắt, em thể ra sức. Dù em tìm được ấy, em có thể như thế nào, tìm lại công việc thay ấy sao? Hay ấy lấy em, em nuôi ấy?"

      Tiếu Bạch im lặng.

      Tiếu Khải Văn nhìn màn đên ngoài cửa sổ: "Tiếu Bạch, em biết đàn ông và con trai khác nhau ở điểm nào ?"

      Trong bóng tối, chỉ có làn khói thiêu đốt Hồng Quang, lốm đốm.

      "Là gách vác ( chịu trách nhiệm). Con người khi còn sống, đều gặp phải những chuyện như ý, chúng ta cũng thể vãn hồi. Chúng ta thay đổi được quá khứ, chỉ có thể thay đổi tại.

      Bây giờ em hối hận, là bởi vì em cảm thấy mình có trách nhiệm trong chuyện này. Nhưng bây giờ nếu có cơ hội để cho em chịu trách nhiệm, em lại gánh vác nổi.

      Tiếu Bạch, em người đàn ông rồi. thể lại buông thả. Chỉ có mạnh mẽ lên, tỉnh lại, mới có thể, tìm đến ấy, mới có thể, gánh vác trách nhiệm em nên gánh. phải sao?"

      "Nhưng, nếu như em tìm được ấy, phải làm sao bây giờ?"

      Tiếu Khải Văn đánh cái vào đầu Tiếu Bạch, chỉ tiếc rèn sắt thành thép (ví với việc cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn) : "Bây giờ em cả ngày sống mơ mơ màng màng, là có thể tìm được ấy sao?"

      Trầm mặc.

      ", xin lỗi."

      "Đừng xin lỗi với , người em nên xin lỗi phải là ."

      phòng tối om, đèn nê ông ngoài cửa sổ có vẻ đặc biệt sáng. Tiếu Bạch đến tủ lạnh, mở ra, vẫn còn mấy lon bia khi Tiểu Mỹ ở tích trữ lại, cầm hai lon, đưa cho Tiếu Khải Văn.

      "Sau khi ba , có bao lâu chúng ta trò chuyện như vậy?"

      " nhiều năm rồi. . . . Thời gian trôi qua nhanh, em cũng tốt nghiệp đại học. . . ."

      "Đúng vậy, mẹ cả ngày em nên kết hôn."

      "Tiếu Bạch, về công ty ."

      ". . . . . Được."

      Ban đêm yên tĩnh, có cái gì đó, giống. Người lớn lên, phải trong nháy mắt là lớn được, có chút nháy mắt lại thể thiếu, thay đổi cuộc đời của người.

      Khi trời sáng, Tiếu Bạch điều chỉnh tâm trạng, bắt đầu làm ở công ty trách nhiệm hữu hạn Tường Vân. Là người vẫn luôn quan tâm đến việc đầu tư cổ phiếu, đối với việc đầu tư của công ty cũng xa lạ, ban đầu cho rằng công việc rất dễ dàng, giống như chỉ cần bỏ công sức gắng học tập, là có thể bắt đầu.

      ra bước đầu của công ty trách nhiệm hữu hạn Tường Vân là công ty đầu tư cố vấn, cách khác, trong kinh doanh ràng quan hệ với người có vẻ mạnh hơn chút. Mặc dù Tiếu Bạch học là quản lý kinh tế, nhưng thực tế, lý luận suông khá nhiều. Hơn nữa bình thường liền có vẻ tuổi trẻ khí thịnh, cho nên thực tế đến công ty của Tiếu Khải Văn ngược lại nơi tốt để Tiếu Bạch tôi luyện cách đối nhân xử thế.

      Vì vậy, mỗi ngày sáng chín giờ chiều năm giờ, trở thành cách sống mới của Tiếu Bạch. Chỉ ngoại trừ, mỗi ngày tỉnh lại chuyện thứ nhất, chính là nhịn được gọi tới dãy số vẫn còn tắt máy kia, và mở máy tính ra, mỗi buổi tối, trước khi ngủ, gửi thư vào hòm thư của người con kia

      Mạc Tiểu Mỹ, trở nên mạnh mẽ hơn, em có thấy ?
      Last edited: 28/2/16
      linhdiep17windlove_9693 thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 55: 【 canh hai 】Tỉnh Vân Nam (Trung Quốc)

      Rất nhiều năm trước, tôi từng mong muốn được giảng dạy. Nhưng vì chuyên ngành tôi học, nhạc —— là chuyên ngành đến nơi đến chốn nhất, dạy lại có thể làm được gì chứ? , những đứa trẻ học nhạc, phần lớn ra ngoài, cũng đều theo “Nghệ thuật điện ảnh" , nhất là Piano, đến địa phương nghèo khó, liền nhạc khí cũng mua được, nhạc vốn là mọi người "No ấm mới nghĩ đến" hưởng thụ, đối với những người mà cái bụng cũng no đủ, ai nghĩ đến muốn thưởng thức nhạc?

      Lần này trước lúc xuất phát, chủ nhiệm Từ dặn dò rất nhiều. Cũng may chuyên ngành của thuộc loại hình tổng hợp, cho nên cho dù vội vàng tham gia giảng dạy, vẫn dùng được tốt. Chẳng hạn như, kiểm tra tiếng đầu vào sau đại học của tôi, cũng sớm vượt qua, trụ cột ngữ văn cũng sai, lúc vẫn đều lấy được giải nhất trong cuộc thi viết văn, cho tới bây giờ bản thân vẫn luôn có hứng thú với vẽ tranh, mặc dù vẽ cũng chuyên nghiệp, nhưng nếu dạy cho trẻ em vẫn được, ca hát cũng tệ lắm, vẫn thích viết nhạc ca hát các loại. Dĩ nhiên, toán lý hóa chưa từng tìm hiểu qua, cho bọn họ biết . . . .

      Cho nên, trải qua kỳ nghỉ hè giảng dạy và học tập ở thành phố B, tháng 8 chúng tôi phân tổ chính thức lên đường giảng dạy, vài giáo viên nam của trường cùng tổ, đến trường tiểu học ở huyện Đại Dương Nhai, châu Hồng Hà, tỉnh Vân Nam.

      Giáo viên toán học cùng tên là Trương Hạo, bởi vì là giáo viên cùng trường, cho nên đoán chừng chuyện của cũng có nghe qua. Khi , bạn ấy còn cố ý tới tiễn (*tiễn lên máy bay), ánh mắt đề phòng nhìn , giống như sợ đoạt bạn trai của ta vậy. Trải qua mấy tháng này, bây giờ còn tuổi trẻ khí thịnh nữa, ở trong nhóm, người ít nhất chắc chính là . Cho nên, cho dù đến Côn Minh, chỉ còn lại hai chúng tôi chuyển xe, gần như suốt dọc đường đều chuyện.

      Máy bay đến Côn Minh, chúng tôi lại ngồi gần 6 tiếng xe, lắc lư đến châu Hồng Hà, gọi điện thoại cho lãnh đạo trường học, cử xe jeep tới đón chúng tôi, lại lắc lư gần 2 tiếng mới đến nơi.

      Thành , nếu phải là tới giảng dạy, sớm muốn đến Vân Nam rồi. Vừa xuống máy bay, nhịn được ca ngợi trời cao! Đám mây trong xanh như thế, khí thơm mát. . . . Mọi phiền não cũng đều bị ném ra sau đầu. Châu Hồng Hà là tỉnh bị núi bao quanh, cho nên đường đến chúng tôi đều đường núi, chín chuyển tám chỗ ngoặt, rất ổn định, lúc xuống xe, quả thực sắp ói ra.

      Rốt cuộc tới trường tiểu học ở Đại Dương Nhai nơi mà bắt đầu làm việc, xứng đáng với cái tên gọi của nó, được xây dựng ở lưng chừng núi. Phòng ốc là loại phòng đất có vẻ cũ kỹ, nhìn tương đối cũ nát, các bức tường đều là màu vàng, giống như loại cỏ để cho trâu ăn. Cái sân phía sau trường học nuôi trâu nuôi ngựa ..., ký túc xá ở phía sau. Theo lời giới thiệu của hiệu trưởng Chu, mấy năm nay nơi này nhận giáo viên từ trung tâm (khu vực hoặc thành phố quan trọng) cử tới giảng dạy, điều kiện dạy học và chất lượng dạy học tiến bộ hơn trước.

      Môi trường sống so với tưởng tượng còn tốt hơn chút, ít nhất phòng ốc xây dựng đại, và ba giáo viên nữ của trường ở cùng chỗ, chỉ bất tiện là tắm rửa, phải múc nước ở phía sau trường học, giặt quần áo càng khỏi phải , phải mang thùng đến cạnh dòng suối giống như TV chiếu dùng cây gậy đập. có máy vi tính, có TV, có điện thoại, cuộc sống của rất đơn giản, đó là lên lớp, soạn bài, chơi đùa với học sinh.

      Nhưng, tâm trạng lại thoải mái hơn.

      Niềm vui lớn nhất mỗi ngày chính là cầm cái ghế, ngồi ở trong sân trường phơi nắng. Còn nhớ lúc mới bắt đầu, mỗi buổi sáng, ngẩng đầu lên, đều phải kéo giáo viên bên cạnh, chỉ vào trời xanh, hưng phấn kêu lên: "Nhìn kìa, bầu trời trong xanh!" Sau đó bị người ta xem thường.

      Đến bây giờ, đối với trời xanh mây trắng cũng quen thuộc, những lúc có việc gì, liền biến mình thành con mèo lười biếng, dưới ánh mặt trời, tự do cuộn tròn.

      xấu hổ, giáo viên khoa thanh nhạc, đến nơi này, căn bản dám với người ta là mình dạy nhạc. Mặc dù mình Thiên Sơn Vạn Thủy mang đàn điện tử tới đây, lúc giảng dạy, giáo viên trong trung tâm giáo dục còn , có học sinh trong trường học, ngay cả quốc ca cũng biết hát, bây giờ mới biết, tuyệt đối, tuyệt đối bao gồm trẻ em ở Vân Nam.

      (Thiên sơn vạn thủy: người rất xa, qua nhiều núi nhiều sông)

      Những đứa trẻ ở Vân Nam, trời sinh biết ca hát, đặc biệt là những trẻ em dân tộc thiểu số, mở miệng là có thể hát nốt cao, trời sinh. Hơn nữa bọn họ ca hát, cần biết là gặp phải chuyện vui mừng hay mất hứng, cũng muốn hát hai ca khúc. Mặc dù họ biết Duolaimi, nhưng bọn họ hát rất dễ nghe, làm cho tôi cái này giáo viên nhạc rất xấu hổ. Vì vậy, giờ nhạc của chúng tôi, liền trở thành giờ bão tố ca hát của bọn họ, ngược lại rất vui vẻ.

      Châu Hồng Hà luôn là trời mưa, trời mưa nên nhiệt độ rất thấp. Các em đến lớp, bình thường phải rất xa, mới có thể đến núi, có đứa bé, mỗi ngày 5:30 dậy, hơn 2 tiếng đường núi, mới có thể đến trường học. Lần này tới vội vàng, mang ít quần áo ấm, cái lạnh ở thành phố và cái lạnh ở núi đều tương tự. Vì vậy quyết định đến thị trấn để mua ít quần áo.

      Vì vậy tìm Trương Hạo, hỏi ngày mai có rảnh . Giáo viên nam luôn kính trọng nhưng gần gũi với , nâng mắt kính khó hiểu nhìn lát, mới đồng ý cùng vào thị trấn.

      ra muốn mua chút áo bông cho bọn . Sau khi dạy, ra kinh tế của chúng tôi cũng tệ lắm, mặc dù có tiền học phí cho giờ dạy thêm ở trường, nhưng về cơ bản tiền lương, nhà nước còn có thể trợ cấp cho chúng tôi mỗi tháng ngàn, như vậy, mỗi tháng thu nhập của là hơn ba ngàn. Mà ở núi, gần như xài được. Nhìn quần áo cũ nát của bọn , giầy vá lại, nhớ tới quần áo ở nhà của nhét đều nhét hết, cảm thấy áy náy mãi, vì vậy, muốn dùng số tiền này, để đóng góp chút.

      Du lịch ở châu Hồng Hà, ra đồ cũng tiện nghi, nhưng địa phương dân chúng sinh hoạt, tiêu phí cũng phải là cao. kéo thầy Trương đến chỗ bán quần áo, nhịn được mua cho mình chút quần áo và trang sức xinh đẹp của người dân tộc, những đồ thêu màu sắc tươi đẹp, mỗi kiểu dáng đều làm lưu luyến quên về. Mãi cho đến khi thầy Trương ra vẻ mặt đồng ý, tràn đầy kiên nhẫn hỏi: " Mạc, thời gian còn sớm, còn muốn mua gì sao?" nhìn ánh mắt đề phòng cướp của ấy, nhịn được muốn trêu chọc ấy.

      "Còn, cảm thấy những hình thêu này siêu cấp đẹp sao, nếu cũng mua bộ quần áo và trang sức mặc vào, nhìn rất đẹp!"

      Thầy Trương liền muốn giáo dục : " Mạc, tôi tới đây để dạy, sao có thể mặc thành như vậy bal¬bala. . . ." Nhìn thầy Trương chớp mắt liền biến thân thành Đường Tăng, nhịn được cười nghiêng ngả. Sau đó mặc kệ ánh mắt khó hiểu của ấy, kéo ấy đến chỗ bán áo bông.

      Sau khi cò kè mặc cả, mua 50 cái áo bông với hai ngàn, sau đó trong ánh mắt khó hiểu mà hoảng sợ của thầy Trương, cho vào bao tải, để cho ấy vác. Đầy áo bông trẻ em, rất nặng, mỗi cái đều giống như khẩu pháo , nặng chết ấy! Làm cho ấy luôn dùng ánh mắt nhìn quái vật nhìn !

      đường trở về, thầy Trương nhìn muốn lại thôi: " Mạc, những bộ quần áo này, là . . Mua cho bọn sao?"

      "Đúng!" đắc ý gật đầu, chờ ấy thay đổi thái độ.

      Ai ngờ, ấy vẫn ấp úng: "Vậy. . . . Tại sao có cỡ lớn và nam nữ?"

      Phốc. . . . . Vừa rồi còn đắc ý giờ hộc máu , người này phải là , phải là . . . .

      Vội vàng nhảy xuống xe, lại chạy về thương lượng với người bán, thầy Trương lại bỏ ra 2 ngàn đồng, lại trả giá lúc, chúng tôi bỏ ra 4 ngàn đồng mua 120 cái áo bông, đủ cho tất cả học sinh của trường mặc, thầy Trương vận dụng kiến thức toán học của ấy, viết bảng, mã số sô đo chiều cao của học sinh, trung bình, bao nhiêu tên học sinh mặc số lớn, như thế nào như thế nào. . . Làm cho điên mất, ra giáo viên dạy toán học đều nét mực giống đàn bà. . . .

      Đến đây, quan hệ lạnh nhạt lúc trước của và thầy Trương xem như biến mất, vì vậy thỉnh thoảng cũng lôi kéo bọn cùng nhau tổ chức trò chơi các loại .... tôi đem tất cả bản lĩnh làm trò từ lúc làm việc trong quán bar lúc trước ra, nào là "007", "ong mật ", "ếch nhảy xuống nước" và mấy thứ linh tinh khác. Cũng lấy ra tổ chức trò chơi cho bọn , thua để cho bọn tập chống đẩy - hít đất, nhảy ếch ..., có đôi khi còn theo hiệu trưởng các nơi, nhổ cỏ, thu hoạch hoa mầu .... . . . Mặc dù tay bị thô ráp ít, nhưng, tâm, đầy ắp, bởi vì biết, làm chuyện rất có ý nghĩa. . . .

      Chẳng mấy chốc, gần đến kỳ nghỉ đông. Ngày nghỉ tết Nguyên Đán, cuối cùng cũng rời khỏi Đại Dương Nhai, tới châu Hồng Hà vào trong huyện vừa thấy tiệm internet nho , ngồi xuống, chuyện phiếm cùng ba mẹ và người bạn Tiểu Mễ rất lâu có liên lạc.

      Trong tay cầm chiếc điện thoại di động để ở giường ký túc xá bị quên lâu, lúc ra cửa mới phát quên sạc pin rồi. Sau khi tới Vân Nam, đổi số điện thoại, nhưng, cũng vội vã liên lạc với ai, vì vậy từ từ đều quên mất máy có mở hay mở.

      Vừa lên mạng, còn chưa kịp nick, đống lớn tin nhắn phải xử lý. Tất cả đều đến từ cùng người. người quen cũ.

      —— Tiểu Mỹ, gần đây mệt mỏi quá. muốn du lịch. .

      —— Mạc Tiểu Mỹ, hôm nay trai cùng làm hạng mục đặc biệt lớn, học được rất nhiều. phát trai rất giỏi, cũng muốn làm người như vậy!

      —— Mạc Tiểu Mỹ, hôm nay là sinh nhật , rất muốn em câu sinh nhật vui vẻ với ! Trả lời có được ? biết em nhận được tin nhắn. . . .

      —— ước nguyện vọng trong ngày sinh nhật là làm cho tìm được em. Em mau trở lại !

      . . . . . . . . . .

      Lâu lắm xem tin nhắn, gần như muốn nổ tung, thời gian trở lại, ảnh chân dung kia giống như giọt nước giọt vang lên ngừng, xem tâm trạng của ấy, mới bắt đầu từ thoải mái liền biến thành áp lực. ra, rất lâu rồi chúng tôi chưa gặp nhau.

      gian của ấy, có chút hình ảnh của ấy, cùng chút tâm tình, phần lớn đều là đám người. Gần đây, hình như là chụp ảnh hoặc chụp hình, mặc tây trang màu xám bạc, góc cổ áo sơmi thò ra bên ngoài tây trang, bàn tay cầm cặp hồ sơ, tay khác chỉ vào người chụp hình, vẻ mặt nghiêm túc mà kiên nhẫn, hình như người chụp hình được chụp. . . .

      Chữ được viết theo tấm hình: bọn họ em có thể thấy ... nhớ em, em còn muốn nhìn thấy ?

      Vẫn sững sờ nhìn chằm chằm vào tấm hình, tiếng gõ cửa của Tiểu Mễ vang lên: "Này, lâu như vậy mới liên lạc với mình, muốn chết đúng ? !"

      Vì vậy khi đó chính là đoạn bát quái, lâu rồi trò chuyện với người nhiều như vậy, đúng là có chút thích ứng được. Ngay sau đó, Cổ Dật Nam cũng vô giúp vui, tiếp đó, là mẹ . . . .

      Sau khi báo cáo công việc với lãnh đạo của các nơi, qua gần hai giờ.

      Lúc này, nick Tiếu Bạch gửi tới hàng loạt tin nhắn: cho là hoa mắt. . . Em chính là Mạc Tiểu Mỹ sao?

      biết trả lời như thế nào.

      —— Em là Mạc Tiểu Mỹ sao? Hay là trộm nick hả ?

      —— Thấy IP địa chỉ là Vân Nam! Em cây xoài, tóm lại có phải em , chuyện ?

      —— nếu như là trộm nick , vậy chẳng phải trước kia cậu gửi nhiều tin nhắn như vậy, ấy đều nhận được?

      . . . . ra, quên. . . chưa kịp nick và ấy thấy được. . . . Vội vàng ba chân bốn cẳng cài đặt nick, nhưng đối phương vẫn kiên nhẫn

      —— Thoát rồi sao? Vậy nhất định là em rồi! ra em Vân Nam! Em Vân Nam làm gì? !

      —— Tại sao nhận điện thoại? Tại sao để ý tới ? Tại sao trả lời tin nhắn của ?

      Tin nhắn? Mở hộp thư ra. . . .

      —— Mạc Tiểu Mỹ, chẳng lẽ em muốn về sau mỗi người ngả, cả đời qua lại với nhau? Chẳng lẽ em nghĩ đến ? em nhớ sao, nhớ ngày chúng ta cùng nhau gây gổ, cãi vả sao?

      . . . . . . . ra, có hơn trăm tin nhắn. Mở từng tin nhắn ra, chủ yếu đều là những việc mà ấy làm mỗi ngày, làm cái gì gặp những ai, chửi bóng chửi gió, trêu đùa, giống trước kia khi ở cùng chỗ. . . .

      Thời gian giống như quay ngược trở lại những ngày buồn lo. . . Cũng dám trả lời hàng loạt câu hỏi kia. Chỉ là cách nào kìm nén được nước mắt, sớm thấy màn hình. . . .

      Thầy Trương ở bên cạnh tắt máy, tới, thấy cảnh tượng như vậy, sợ hết hồn: "Ôi, làm sao vậy?"

      vội vàng cúi đầu lau mặt, giọng : " có việc gì." Sau đó, đóng từng cửa sổ màn hình, tắt kỷ niệm.

      Giáo viên cùng trêu ghẹo : " Mạc nhớ nhà sao. . . . ."

      Đúng vậy, tôi, nhớ nhà.

      Tác giả có lời muốn : Vân Nam. . . Ta thích. . . .
      Last edited: 14/3/16
      linhdiep17windlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :