1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô gái mang tên Tự Tại - Nhân Gian Tiểu Khả(27c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 25. Bảy sắc cầu vồng (thượng)

      Hứa Tự Tại lời nào, Trình Tử Chấp cũng , hai người trầm mặc suốt đoạn đường .

      Lái xe tới cửa, Trình Tử Chấp dừng lại.

      Trong sân trường vẫn náo nhiệt, đủ các kiểu ăn mừng. Trình Tử Chấp : "Còn sớm, tớ dạo với cậu lát nhé!"

      Hai người vòng qua thư viện, rồi men theo hồ Vị Danh, dọc đường thỉnh thoảng bắt gặp những đôi tình nhân hôn nhau, đều cố tránh nhìn.

      Bên hồ rất yên tĩnh, Trình Tử Chấp dừng lại đốt điếu thuốc.

      "Cậu hút thuốc rồi sao?" Hứa Tự Tại chau mày phản đối.

      " hút lâu rồi, nhưng thỉnh thoảng mới hút điếu thôi." Cậu nhả ra làn khói.

      "Cậu vui?" Cảm giác được giọng cậu có vẻ u sầu, hỏi.

      Trình Tử Chấp ngẩng đầu, đôi mắt đầy cuốn hút nhìn , "Tớ sao lại vui? Chẳng qua thấy cậu vui nên mới đến đây !"

      Cậu nhàng nắm tay Hứa Tự Tại, đôi tay mềm mại tinh tế này khi đánh đàn piano thanh mới ấm áp làm sao, "Cậu với Ninh Hạo sao rồi?"

      Hứa Tự Tại thở dài, dời ánh mắt nhìn về phía mặt hồ, có lẽ nên đem nỗi u sầu của mình truyền cho những người khác. Nhưng Trình Tử Chấp là bằng hữu của ! Nếu nghĩa là tin tưởng cậu.

      Gió đêm thổi đến lành lạnh, như miếng băng trượt da thịt, nhưng tại sao lại cảm nhận được cái lạnh chạm đến tận xương?

      thanh trầm lắng chứa đầy bất đắc dĩ, " ra tớ có chút niềm tin nào đối với tương lai của hai đứa ."

      Trình Tử Chấp nhả ra làn khói bao phủ lấy chính mình, Hứa Tự Tại nhìn đôi mắt cậu, nhưng vẫn có thể cảm thấy được tia sáng lấp lánh."Tớ nghĩ cậu nên tin tưởng Ninh Hạo, cậu ta thực cậu! Cậu ấy phải tạm thời ra cũng là vì muốn tạo cho cậu tương lai tươi sáng." Trình Tử Chấp khẳng định.

      "Có thể cậu ấy nghĩ như vậy, nhưng tại sao hỏi xem tớ nghĩ gì? Tớ cần cậu ấy phải cố gắng xây dựng tương lai gì cho tớ cả, tương lai của tớ tớ tự mình chịu trách nhiệm. Tớ chỉ muốn có thể cùng nhau trải qua những phút giây đẹp đẽ trong cuộc sống! Đó mới là tương lai mà tớ mong đợi." Hứa Tự Tại cười, nhưng khóe mắt long lanh nước.

      Trình Tử Chấp rất muốn giúp Hứa Tự Tại lau nước mắt, sau đó ôm vào lòng an ủi. Nhưng cuối cùng cậu lại chỉ đứng đó, thể làm gì. Cậu sợ, cậu sợ hấp tấp đánh vỡ mất bình yên giữa hai người, bình yên mà cậu rất vất vả mới tạo dựng được, nếu như cậu bày tỏ, có thể cậu và ấy ngay cả làm bạn cũng được .

      Nhìn Trình Tử Chấp đứng đó, dáng vẻ độc đáng thương, Hứa Tự Tại cảm thấy đâu đó trong lòng khẽ nhói đau.

      "Đừng chuyện của tớ nữa, sao cậu có vẻ vui chút nào?" Hứa Tự Tại nhàng lau nước mắt.

      Cậu cười cười, "Vấn đề của tớ vẫn vậy thôi! Thầm mến người mà có kết quả." Cậu ngửa đầu thở dài tiếng.

      "Đối với mình phải có lòng tin!" khích lệ cậu, "Cậu ưu tú như vậy!"

      "Tớ? Ưu tú?" Trình Tử Chấp nhìn Hứa Tự Tại, "Cậu bảo tớ ưu tú sao?" Cậu cười.

      "Đúng vậy!" xác định gật đầu.

      "Nếu như có Ninh Hạo, cậu có thích tớ ?" Cậu hỏi như đùa, nhưng vẻ mặt rất chân thành.

      "Dĩ nhiên." đáp, như vậy chỉ là muốn an ủi cậu, để cho cậu cũng có cảm giác mất mát giống mình. Nhưng Ninh Hạo là độc nhất vô nhị, tồn tại đó chân như vậy, cũng chưa từng đặt giả thiết là nó chưa từng tồn tại.

      Trình Tử Chấp hiển nhiên vui mừng quá độ. Cậu khua tay múa chân, cuối cùng kéo tay theo nhịp điệu van quay mấy vòng.

      "Cậu có phải bị cái gì kích động ?" Hứa Tự Tại sờ sờ đầu của cậu.

      Cậu cầm lấy tay , "Hứa Tự Tại, tớ cậu!" Cậu nghiêm túc, trong đôi mắt toát lên khát vọng cùng chấp nhất.

      "Quả nhiên là bị kích động." Hất tay cậu ra, Hứa Tự Tại quay đầu bỏ chạy.

      Trình Tử Chấp vẫn đứng tại chỗ hét lên: "Hứa Tự Tại, I Love You !" Hứa Tự Tại bịt lỗ tai, nghĩ thầm, có nhầm đấy, hay hôm nay cậu ta bị ấm đầu?

      Mặc dù cho là Trình Tử Chấp đùa, nhưng nghe cậu , Hứa Tự Tại tim vẫn đập nhanh. Khi về đến ký túc xá mặt vẫn đỏ bừng, may là tất cả mọi người đều tham gia tiệc giáng sinh, nếu Huỳnh Hà nhất định chất vấn .

      Cũng may những lời đùa giỡn như vậy Trình Tử Chấp chỉ đúng lần đó, sau đó cậu bao giờ những lời tương tự, nên Hứa Tự Tại bắt đầu bình thản. Thế nhưng sâu trong nội tâm lại có chút cảm giác mất mát.

      Vẫn như trước đây, thỉnh thoảng bọn họ lại cùng nhau ăn cơm, chuyện phiếm, cùng nhau thảo luận nhạc, cùng nhau bình luận phim.

      Bốn năm đại học thoáng chốc qua .

      Ninh Hạo tốt nghiệp vẫn trở về, chỉ gửi mail báo cho biết:

      "Tự Tại, thế giới bên ngoài rộng lớn quá, tớ ngăn được ham muốn được bay lượn bầu trời bao la này, mong là cậu có thể đến đây cùng tớ khám phá thế giới!

      Hoặc đợi tớ thời gian ngắn nữa thôi, tớ muốn đem tất cả những thứ tốt nhất thế giới này đặt trước mặt cậu."

      Đọc xong, Hứa Tự Tại mặt đầy nước mắt, chỉ trả lời ngắn gọn: "Lòng tớ mỏi mệt!"

      Lòng tớ mỏi mệt —— trải qua bao nhiêu ngày tháng trở đợi mỏi mòn, đột nhiên cảm thấy rằng Ninh Hạo vĩnh viễn cũng trở lại, mà tất cả đợi chờ của đều là vô nghĩa. phải là muốn buông tay, mà là đánh mất niềm tin để chờ đợi.

      biết, Ninh Hạo hiểu ý của , nếu cậu lựa chọn thế giới của cậu cũng muốn lựa chọn cho cuộc sống của chính mình.

      "Phụ nữ chưa bao giờ cần phụ thuộc vào đàn ông, tớ cần những món đồ tốt nhất thế giới ấy để làm gì? có cậu? Cả thế giới có còn thứ gì là tốt đẹp? Ninh Hạo, uổng cho cậu là người thông minh, nhưng biết đối với tớ đâu mới là thứ quý giá nhất đời?" Hứa Tự Tại ngẩng nhìn bầu trời thầm .

      vươn tay, muốn nắm lấy gió, nhưng khi mở bàn tay ra, vẫn là trống rỗng.

      Ninh Hạo giống cơn gió này, có lẽ vĩnh viễn bao giờ nắm được.

      Có đôi khi, cảm thấy Ninh Hạo có lẽ mình, hoặc là đủ sâu, nếu cậu ra dễ dàng như vậy. Có lẽ, cậu cũng đủ sâu, bởi vì, đủ tình và quyết tâm để đợi chờ thêm nữa.

      Sau khi tốt nghiệp, đối mặt rất nhiều cơ hội, Hứa Tự Tại đột nhiên biết nên lựa chọn thế nào, đành chọn bám trụ trường tiếp tục học nghiên cứu sinh.

      Trình Tử Chấp chọn làm việc cho công ty kiến trúc. Vô cùng bận rộn, mấy ngày gặp, người gầy hẳn.

      Nghiêm Băng từ Thượng Hải trở về, bị phân đến trường trung học nào đó dạy, công việc cũng coi như dễ dàng, thỉnh thoảng có thể cùng Hứa Tự Tại gặp mặt.

      Cuộc sống trôi qua từng ngày, lập lập lại cách nhàm chán, Hứa Tự Tại cùng các bạn học vừa du lịch vòng trở về. Bây giờ thời gian thư thả hơn trước rất nhiều, muốn đâu cũng được.

      Chỉ là trong lòng tự nhiên có khoảng trống, dù là thứ gì cũng thể lấp đầy được.

      Nghiêm Băng : "Hứa Tự Tại, sao cậu lại trở nên lơ thế?"

      "Nào có?" Hứa Tự Tại nhàn nhạt cười, nhưng là ngoài miệng tươi cười mà trong lòng trống rỗng.

      Nghiêm Băng với Trình Tử Chấp : "Hứa Tự Tại thay đổi, lạnh lùng mà thê lương!"

      Trình Tử Chấp hút điếu thuốc, chậm rãi nhả khói, "Cậu nhìn lầm rồi, cậu ấy vẫn là cậu ấy thôi!"

      Nghiêm Băng thể làm gì hơn đành cười cười, : "Nhiều năm bằng hữu như vậy, sao tớ có thể biết chứ?"

      Khi vào thu, Nghiêm Băng với Dương Tuấn: " nhiều năm cùng các cậu đá bóng, ngày nào đó chúng ta tổ chức cuộc tranh tài ?" Thế là, Nghiêm Băng và Dương Tuấn bắt đầu thu xếp trận bóng.

      Gọi thêm đám người Trình Tử Chấp, Đường Vũ và đám bạn thời trung học và đại học, rình rang chia làm hai đội, tiếng còi trọng tài vừa vang lên, trận đấu oanh liệt bắt đầu.

      Hứa Tự Tại là bị Nghiêm Băng lôi kéo đến xem bọn họ tranh tài, hiểu về bóng đá, chỉ là đến xem náo nhiệt thôi.

      Trong trận đấu, phong độ của Trình Tử Chấp và Nghiêm Băng vẫn như năm nào, hề suy giảm, còn nhớ trong trận bóng trung học năm thứ hai, Trình Tử Chấp va chạm bị thương, phải nằm giường nằm suốt thời gian dài. Đảo mắt, qua rất nhiều năm, là chuyện cũ như mây khói!

      thẫn thời suy nghĩ, bỗng nhiên đối diện có dáng người quen thuộc rơi vào tầm mắt của , —— Quan Mỹ Vân, hơn bốn năm gặp Quan Mỹ Vân. trở nên hấp dẫn hơn rất nhiều, đúng là phong tình vạn chủng!

      đến để xem Trình Tử Chấp sao?

      "Hứa Tự Tại, là cậu sao?" Quan Mỹ Vân tới chào hỏi, mặc dù nhiệt tình nhưng có chút tự nhiên.

      " nghĩ tới gặp cậu ở đây!" Hứa Tự Tại cười cười.

      "Nhưng tớ nghĩ tới!" Quan Mỹ Vân thân trang phục xinh đẹp càng tăng thêm vẻ thành thục chính chắn, "Tớ hẹn Tử Chấp thi đấu xong đến nhà tớ dùng cơm, cậu có muốn chung ?"

      " đâu, tớ còn có việc!" Hứa Tự Tại uyển chuyển từ chối.

      nhắn tin cho Nghiêm Băng báo mình có việc cần trước. Tại sao khi thấy Quan Mỹ Vân lại có cảm giác được thoải mái? Nhất là khi nghe có hẹn cùng Trình Tử Chấp, cảm thấy trong lòng như có cục bông gòn mắc nghẹn vậy.

      Có thể là mấy năm nay đều ở gần Trình Tử Chấp, mối quan hệ quá thân mật, mà bên cạnh có những bằng hữu khác, đương nhiên xem cậu là chỗ dựa duy nhất, mà cũng hi vọng là bằng hữu duy nhất của cậu, nghĩ như vậy có phải quá ích kỷ hay ?

      cười lòng tham của mình.

      Trình Tử Chấp cũng rất bận, thỉnh thoảng ngang qua Bắc Đại, đều ghé vào lát để xem cuộc sống của trôi qua như thế nào?

      "Trời lạnh nhớ mặc thêm áo ấm, đừng để bị cảm!" Cậu nhắc nhở .

      "Biết rồi, cậu cũng vậy đấy!" gần đây tâm trạng tốt lắm, lười cười, cũng lười ứng phó.

      "Cậu sao thế?" Cậu ta nhíu đôi mày, "Sao lại viết ba chữ “có tâm ” lên mặt thế kia?"

      " có gì!" biết nên thế nào, đúng là tâm trạng tốt, nhưng lại biết phải thế nào!

      Trời lạnh, Hứa Tự Tại bị cảm suốt, thỉnh thoảng nóng rần lên, nghiêm trọng nhất là có lần sốt tới hơn 40 độ. Bố mẹ ở bên cạnh, ông bà nội cũng lớn tuổi, Hứa Tự Tại cũng dám họ biết, vẫn ở ký túc xá đấu tranh với bệnh cảm. Sau khi học nghiên cứu sinh, Hứa Tự Tại được chiếu cố phân cho phòng đơn ở ký túc xá.

      Trình Tử Chấp vốn cảm giác Hứa Tự Tại gần đây có cái gì đúng, về chỗ nào đúng lại nghĩ ra.

      Gọi điện thoại di động của , mười lần có đến chín lần gọi được, cách nào khác hơn là xông thẳng đến chỗ ở của !

      Quả khiến Trình Tử Chấp hoảng sợ, Hứa Tự Tại nằm giường, mơ mơ màng màng gọi thế nào cũng tỉnh, khi bảo nóng khi bảo lạnh, cậu đưa tay sờ trán giật nảy mình, quả thực nóng phỏng tay, sốt đến như vậy cũng biết gọi người đến giúp, đúng là đồ ngốc!

      "Phải đến bệnh viện thôi, tỉnh dậy nào, chúng ta bệnh viện!" Trình Tử Chấp vỗ vỗ mặt .

      "Bị sốt lâu, sợ là chuyển thành viêm phổi, nên nằm viện theo dõi hai ngày!" Bác sỹ vẻ mặt ôn hoà với Trình Tử Chấp, ai dám ôn hoà đây, Trình gia đại công tử đích thân ôm bạn xông vào phòng cấp cứu của bệnh viện, lúc ấy cậu ta gấp đến nỗi như muốn giết người, ai dám lên tiếng chỉ có lãnh đủ!

      Chích thuốc hạ sốt và sắp xếp phòng bệnh xong đêm khuya, Trình Tử Chấp yên lòng, bác sỹ ban đêm có thể vẫn còn sốt, cậu thể làm gì khác hơn là luôn ở cạnh .

      nhàng vỗ về khuôn mặt non nớt mịn màng của , Trình Tử Chấp khẽ thở dài: "Nha đầu ngốc, phải làm thế nào với cậu đây? Thà rằng tự mình chịu thiệt thòi cũng muốn ra sao?"

      "Chẳng lẽ vĩnh viễn ai thay thế được địa vị của Ninh Hạo trong tim cậu sao?"

      " cậu, tớ phải thế nào đây?"

      Cậu chậm rãi lên tâm của mình, cuối cùng ngồi xuống bên giường hôn lên tay , giúp đắp mền: "Nghỉ ngơi !"

      Hứa Tự Tại cảm thấy đầu đau như muốn vỡ tung, hình ảnh Ninh Hạo cùng Trình Tử Chấp như bong bóng chập chờn trước mắt , quả thực hoa cả mắt, "Đừng đến làm phiền tớ nữa!" muốn hét lên, nhưng cổ họng đau rát, cách nào thành tiếng được.

      "Tỉnh dậy , uống miếng nước nào!" nghe được tiếng của Trình Tử Chấp, sau đó cảm giác có nguồn nước trôi vào cổ họng.

      tham lam uống lấy, cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn chút.

      "Tử Chấp!" nhìn về phía bóng dáng mờ ảo của cậu.

      "Tớ ở đây!" Cậu vào với phát lại vừa ngủ thiếp .

      Trình Tử Chấ dám ngủ, sợ Hứa Tự Tại lại khoẻ, đành phải tựa vào bên giường bệnh đọc sách. Hứa Tự Tại giấc ngủ yên, liên tục trở mình đá chăn, thỉnh thoảng cậu lại phải giúp đắp lại chăn.

      Bác sỹ sai, nửa đêm Hứa Tự Tại lại bắt đầu nóng lên. Vừa đo đến 39.5 độ, Trình Tử Chấp vội vàng cho uống thuốc.

      Có thể là bị sốt đến nỗi hồ đồ, Hứa Tự Tại ngừng mớ, "Ba, mẹ …con rất nhớ mọi người ..."

      "Ninh... Hạo, Ninh Hạo, tớ... phải... làm sao bây giờ? ... Làm sao bây giờ?"

      "Tỉnh lại nào, Tự Tại! Cậu nằm mơ thôi." Trình Tử Chấp lay .

      "Ninh Hạo!" Hứa Tự Tại ôm lấy cánh tay cậu, "Ninh Hạo, cho tớ biết , tớ phải làm sao bây giờ?" đem những đều chất chứa trong lòng bấy lâu nay mơ mơ hồ hồ ra hết.

      Trình Tử Chấp thở dài tiếng, "Tại sao luôn là Ninh Hạo?"

      Cậu đẩy cửa ra ngoài, lại dám xa, chỉ có thể dựa vào cửa phòng bệnh điên cuồng hút thuốc.

      Nếu như cậu có kiên nhẫn nghe hết những lời , chắc hẳn vui mừng phát điên.

      Hứa Tự Tại vẫn lẩm bẩm mớ , "Ninh... Hạo, tớ, nên, đáng ghét… Trình Tử Chấp... Có được hay ?"

      "Tại sao lại thích …Trình Tử Chấp chứ?" Giọng khàn khàn đứt quãng, quả nằm mơ.

      Ngày hôm sau, Trình Tử Chấp xin nghỉ phép đến bệnh viện chăm sóc Hứa Tự Tại.

      Buổi sáng rốt cuộc cũng hạ sốt, người cũng tỉnh táo hơn rất nhiều, "Tối qua mơ mơ màng màng còn tưởng nằm mơ, ra đến bệnh viện sao!" Mặc dù hết sốt, nhưng Hứa Tự Tại tinh thần vẫn tốt, bộ dạng chuyện dường như chút sức lực.

      Trình Tử Chấp cả đêm ngủ, ánh mắt chua xót, người cũng tiều tụy ít.

      Hai người nhìn nhau hồi lâu, Hứa Tự Tại rốt cục cũng ngại ngùng quay mặt chỗ khác, có lẽ vì sốt, gương mặt của vẫn đỏ bừng.

      "Mặc dù hết sốt nhưng hôm nay còn phải kiểm tra lại lần nữa!" Trình Tử Chấp hiển nhiên rất mệt mỏi, tựa vào cạnh giường bệnh của , gối đầu lên mép giường.

      Hứa Tự Tại có thể nhìn thấy cậu mái tóc dày cùng tấm lưng chắc khoẻ của cậu, lấy tay khẽ lay bờ vai cậu, "Tử Chấp!" gọi cậu, muốn để cậu đến sô pha nghỉ ngơi chút.

      Cậu nắm lấy đôi tay mềm mại của , "Đừng làm ồn, cho tớ nghỉ ngơi lát ổn thôi!"

      Cám ơn trời đất, Hứa Tự Tại chỉ là bị sốt, chuyển thành viêm phổi. Ở bệnh viện theo dõi hai ngày sau còn gì đáng ngại.

      Trình Tử Chấp đưa về trường học, lại dặn dò "Nhớ ăn uống đúng giờ, chịu khó luyện tập..."

      "Được rồi, tớ biết rồi, cậu sắp hơn cả bà nội tớ rồi đấy!" le lưỡi.

      "Chẳng qua là quan tâm cậu thôi!" Trình Tử Chấp phất tay cái, "Nhanh về !"

      "Biết rồi!" Hứa Tự Tại cảm nhận được thứ hạnh phúc mà chưa bao giờ có, cậu quan tâm ! Làm cho cảm thấy thế giới này còn có thứ để có thể dựa vào, phải đơn mình.

      lâu lên mạng, trong hộp thư chứa đầy nhưng email chưa đọc, tất cả đến từ cùng địa chỉ, nhàng ấn chuột xoá hết toàn bộ. Ninh Hạo là vết thương chảy máu trong , nhưng lại có cách nào để cầm máu, đành để mặc cho máu chảy hết thôi.

      Chiều thu ráng đỏ đầy trời, lá vàng rơi đầy quanh cây ngân hạnh, bóng dáng xinh đẹp lướt qua, ôn hòa, xinh đẹp, ưu nhã, thần bí, còn mang theo chút bi thương, ai có thể diễn giải được nét đẹp tuyệt thế này? Thời gian có thể vun đắp cho cái đẹp.

      luôn mỉm cười khi qua sân trường, nhưng nụ cười kia mãi mãi để lộ ra chút cảm xúc nào của , trở thành cảnh đẹp của ngôi trường này.

      Trình Tử Chấp nhớ đến buổi chiều mùa hè của nhiều năm về trước, có bé xinh xắn đáng như tiểu tinh linh, trải qua năm tháng lắng đọng, giờ phá kén hoá thành hồ điệp.

      Cậu ngang qua siêu thị thuận tiện mua loại kem mà thích ăn, đưa cho : "Vị hương thảo !"

      vẫn mỉm cười : "Tìm tớ có chuyện gì?"

      " có chuyện gì thể tìm cậu sao?" Cậu cười.

      "Hẳn là vậy! Cậu rất bận còn gì." nhàn nhạt .

      "Nghiêm Băng nhờ chúng ta giúp cậu ấy xem mắt!" Cậu cười đến độ thể dừng lại.

      "Xem mắt ư? Thời đại gì rồi?" Hứa Tự Tại cũng cười theo.

      Trình Tử Chấp chăm chú nhìn , "Trong năm nay đây là lần đầu tiên tớ thấy lại nụ cười chân của cậu!"

      Hứa Tự Tại cuống quýt né tránh ánh nhìn của cậu, "Vậy chúng ta còn nhanh lên?"

      Xem mắt giống như cuộc giao dịch mua bán sản phẩm vậy, nam nữ chưa lập gia đình bị đặt ở trước mặt mọi người, mặc cho người ta đánh giá. Như nếu như đối phương đánh giá cao điều kiện tổng thể của bạn, vậy cuộc giao dịch này có cơ hội thành công, nhưng nếu đối phương vừa ý, đành mạnh ai người nấy phải tự tìm kiếm người mua mới.

      đến xem mắt khoảng chừng 20 tuổi, dung mạo bình thường, nghe đâu là thiên kim của vị cục trưởng nào đó, mang theo những mấy người trong nhà và bằng hữu, đối với người khác luôn vênh mặt chỉ trỏai khiến. Chẳng trách Nghiêm Băng phải tìm bọn họ đến giúp sức.

      Nghiêm Băng vẫn luôn trầm mặc lời nào, bất đắc dĩ nhìn Hứa Tự Tại.

      Chỉ có Trình Tử Chấp luôn đứng ra ứng phó tranh luận Nam Sơn Bắc Hải với đối phương. Hứa Tự Tại nghĩ thầm, trình độ giao tiếp thế này làm Bộ trưởng Bộ ngoại giao là uổng phí!

      bữa tiệc xem mắt diễn ra như vở hài kịch, cuối cùng kết thúc bằng màn khách sáo .

      đường trở về, Trình Tử Chấp vẫn cười ngớt : "Đây là lần đầu tiên tớ tham gia xem mắt đấy, thậy là vui à!"

      Hứa Tự Tại lời nào.

      "Sao cậu lại vui?" Trình Tử Chấp cảm thấy dường như có điều vui.

      " có, chỉ là tớ nghĩ, có lẽ sau này chúng ta cũng khó tránh khỏi số phận xem mắt!" Hứa Tự Tại đùa.

      "Chúng ta !" biết tại sao, cậu lại khẳng định như thế.

      "Có lẽ cậu ? Bởi vì trong lòng cậu có người!" Hứa Tự Tại có chút cảm giác mất mát.


      Chương 26. Bảy sắc cầu vồng (hạ)

      Hứa Tự Tại tiếp tục học, chơi game, đến thư viện, xem phim.

      : "Ta mình, ta có cách sống mình!"

      Cha mẹ thường gọi điện hỏi có bạn trai chưa : "Con ngoan à, còn nữa, nên tìm người người bạn trai thôi!" Bố mẹ cách nào yên lòng với .

      "Bố mẹ đừng lo, con có chừng mực mà!" muốn làm họ lo lắng.

      Sau khi xem mắt vài ngày, Nghiêm Băng gọi điện thoại cho , : "Hứa Tự Tại, tớ muốn trịnh trọng tuyên bố chuyện, cậu tuyệt đối được cười đấy."

      "Ừ ! cười!" vẫn cảm thấy chung quanh dường như chẳng còn chuyện gì có thể khiến cảm thấy buồn cười được nữa.

      "Lần xem mắt đó của tớ hỏng rồi, bởi vì người ta để ý Trình Tử Chấp!" có lẽ Nghiêm Băng cảm thấy chuyện này rất buồn cười, nhưng Hứa Tự Tại quả hề cười.

      "Vậy đành để cậu ta tự cầu phúc vậy!" Hứa Tự Tại .

      làm được năm, Trình Tử Chấp có cơ hội thăng chức làm chủ nhiệm, thế nhưng cậu lại đột ngột nghỉ việc.

      Cùng Dương Tuấn góp vốn mở công ty ở gần Bắc Đại. Hứa Tự Tại hỏi : " làm tốt sao lại nghỉ việc?"

      Trình Tử Chấp nửa đùa nửa : "Như vậy mới có thể ở gần cậu chút!"

      Hứa Tự Tại vẫn nghĩ cậu đùa, cũng chẳng buồn để ý.

      Công ty mới thành lập gặp phải ít vấn đề, rất nhiều chuyện Trình Tử Chấp cùng Dương Tuấn phải tự mình thực , thường xuyên phải tăng ca, căn bản có thời gian nghỉ ngơi, Trình Tử Chấp quyết định ở luôn tại công ty. Bọn họ đều là con nhà giàu, chưa từng chịu khổ, bây giờ có thể làm được như vậy, quả dễ.

      Hứa Tự Tại nhìn thấy dáng vẻ làm việc nghiêm túc chăm chỉ Trình Tử Chấp, bỗng cảm thấy cần phải làm quen lại với con người bây giờ của cậu. Cậu quả rất thông minh, có năng lực, có đảm lược, có quyết đoán, hơn nữa còn có khả năng lãnh đạo thiên phú, khâm phục cậu lúc này.

      Nhìn thấy bọn họ bận rộn, Hứa Tự Tại cũng giúp đỡ làm số việc trong khả năng, dù sao đều là bằng hữu.

      Hứa Tự Tại gấp rút hoàn thành luận văn, hơn nửa tháng chưa gặp Trình Tử Chấp. Công ty của bọn họ vào quỹ đạo, nghĩ sau này chắc cũng cần phải đến đó nữa.

      Mỗi lần nhìn thấy Trình Tử Chấp lại có thứ cảm giác khác thường, thích cảm giác như thế, bởi vì chính cũng cách nào kiểm soát được nó, thế nên nghĩ rằng nên ít gặp cậu ta chắc tốt hơn.

      Thỉnh thoảng cũng nhớ tới Ninh Hạo, đó giống như vết thương thành sẹo trong , động tới đau.

      chuyện điện thoại với Huỳnh Hà hồi lâu, sau khi tốt nghiệp ấy cùng bạn trai Vân Nam, bây giờ tính chuyện kết hôn, Hứa Tự Tại chúc mừng , hỏi thiệp mừng phải đưa thế nào đây, thời gian gấp như vậy chưa thể Vân Nam được, Huỳnh Hà bảo ghi nợ cho .

      lảm nhảm hồi, cuối cùng Huỳnh Hà hỏi: "Cậu còn chờ Ninh Hạo sao?"

      "À…" biết nên trả lời như thế nào. Có phải nên xem Ninh Hạo là quá khứ rồi ? Dù sao, quyết định đợi chờ thêm nữa, bởi vì sớm hiểu, chờ đợi thế này chẳng bao giờ có kết quả. phải là thay lòng đổi dạ trước, mà bởi cách nào chờ được cậu trở về.

      "Hứa Tự Tại, có đôi khi nên quá cố chấp, sao cậu thử nhìn xung quanh mình xem, chừng thấy được kết quả mà cậu thể ngờ tới." Huỳnh Hà hiểu tâm tư Hứa Tự Tại, tiếp: " ra có số việc sớm nên cho cậu biết, nhưng lúc đó Trình Tử Chấp xin tớ đừng …"

      Tiếng gõ cửa cắt ngang lời của Huỳnh Hà.

      "Chờ lát, tớ mở cửa!" Hứa Tự Tại .

      Trình Tử Chấp Chính bộ dáng xộc xệch, còn ôm theo cái hộp lớn trước ngực. Hứa Tự Tại mời cậu vào nhà.

      "Mệt chết được!" Cậu đặt cái hộp xuống, "Từ hôm qua đến giờ chưa được chợp mắt, cậu nghe điện thoại sao? Vậy tớ chợp mắt lát nhé." Cậu tùy ý nằm ghế sa lon. Hứa Tự Tại biết nên phản ứng thế nào, chỉ có thể với Huỳnh Hà, "Tối nay tớ gọi lại cho cậu nhé, Trình Tử Chấp tới!"

      "Thôi bỏ , coi như tớ chưa gì, mọi chuyện nên để cậu tự mình giải quyết! Chuyện của các cậu tớ xen vào làm gì chứ?" tạm biệt Hứa Tự Tại và chúc may mắn!

      "Tớ lấy đâu ra may mắn đây?" lẩm bẩm.

      Trình Tử Chấp quả rất mệt, gọi hồi lâu vẫn tỉnh, Hứa Tự Tại đành chiều theo mang chăn bông đến đắp để cậu khỏi bị cảm lạnh.

      Nhìn bộ dạng ngủ say của Trình Tử Chấp, Hứa Tự Tại buồn bực nghĩ : " người đàn ông sao có thể đẹp đến như vậy được chứ?"

      Ngủ hơn hai ba tiếng sau Trình Tử Chấp mới tỉnh dậy, dụi dụi mắt, nhìn thấy Hứa Tự Tại vẫn ở bên cạnh cậu mới yên tâm cười, xoay cái lưng mỏi, : "Sinh nhật vui vẻ!"

      "Sinh nhật á? Tớ sao?" Hứa Tự Tại còn kinh ngạc, vỗ đầu cố nghĩ, ra hôm nay đúng là sinh nhật . Có thể gần đây bận đến độ hồ đồ, quên mất hôm nay là sinh nhật mình.

      " phục cậu!" Trình Tử Chấp ôm cái hộp đến đưa cho : "Quà của cậu đấy, mở ra xem !"

      Cái hộp quá lớn, đành đặt lên bàn rồi từ từ gỡ bốn phía.

      Trong hộp hai cái cây được điêu khắc bằng gỗ, cành là xum xuê như chiếc ô che phủ bên dưới, nhìn xuống chút, dưới tán cây là chiếc xích đu cũng được làm bằng gỗ, thoạt nhìn rất cổ kính, có bé ngồi xích đu, rất giống dáng vẻ của Hứa Tự Tại khi còn bé, chỗ nối từ đu quay đến cái cây có thể chuyển động được, chỉ cần hơi đụng , chiếc xích đu lắc lư theo, bé cất giọng cười lanh lảnh như chuông bạc.

      Hứa Tự Tại quá vui mừng, "Sao cậu mua được thế? Quả thực đẹp quá!"

      Trình Tử Chấp cười cười, "Mình tự làm đấy, món đồ như vậy bên ngoài có bán sao?" Nhìn bộ dạng vui mừng của Hứa Tự Tại, Trình Tử Chấp cảm thấy những cố gắng của mình quả uổng phí.

      "Phải cám ơn cậu thế nào đây?" Hứa Tự Tại cảm động đến muốn rơi nước mắt, từ đến lớn từng nhận được vô số quà, đủ mọi hình dáng, nhưng chưa bao giờ cảm nhận được người tặng bỏ nhiều tâm tư tình cảm đến vậy, cũng chưa bao giờ có món quà lay động được trái tim , khiến thích nỡ buông tay, đây là mơ ước thuở của , là cảnh mà trân trọng nhất, Trình Tử Chấp đem giấc mơ của vẽ lại trước mắt .

      "Muốn cám ơn hãy đáp ứng cầu của tớ !" Trình Tử Chấp nhìn đầy tình ý. Nhưng bởi vì quá cảm động, căn bản nhìn ra được ánh mắt ấy có ý gì.

      "Để cho ta ôm thọ tinh chút nhé!"

      "Tử Chấp!" Hứa Tự Tại dựa vào ngực cậu, cảm nhận được nhịp tim cậu đập nhanh, tim sao có thể đập nhanh theo đây?

      Lồng ngực cậu ấm áp, cánh tay cậu rắn chắc, ôm như thể ôm cả thế giới vào lòng.

      "Tớ mong đợi khoảnh khắc này quá lâu, giống như nằm mơ!" Trình Tử Chấp thầm.

      "Cảm ơn!" Hứa Tự Tại yên tâm hưởng thụ ấm áp của cậu, giờ khắc này, hoàn toàn quên mất tồn tại của Ninh Hạo, trong mắt , trong tim chỉ có hình bóng của Trình Tử Chấp.

      Tiếng chuông giáng sinh ngân vang. Thời gian của mấy năm lặng lẽ lướt qua theo nhịp chuông ngân.

      Hứa Tự Tại mình cầu nguyện bên ngoài nhà thờ. Thánh giá vẫn nặng nề như trước, có chăng là gánh chịu thêm nhiều thăng trầm của thời gian.

      Chính ở nơi này, từng ngây ngô hỏi: "Tương lai chúng ta có kết hôn ?

      "Dĩ nhiên." Cậu từng khẳng định với , nhưng bây giờ biết, tất cả chỉ là lời dối.

      Cậu từng nắm chặt tay , bảo rằng "Theo sát tớ, đừng để lạc đấy!" Vậy mà hôm nay, chính cậu lạc mất, quên luôn cả việc lại tìm .

      "Ninh Hạo, tớ cần lý do và niềm tin để tiếp tục chờ đợi!" khẩn cầu chúa phù hộ!

      Bất giác nước mắt rơi đầy mặt. Vốn tưởng rằng sau này bao giờ khóc nữa, nhưng tại sao vẫn cảm thấy bi thương?

      Có người đưa khăn giấy đến, ngẩng đầu, người trước mắt nhìn bằng ánh mắt đầy vẻ thấu hiểu : "Tìm khắp nơi mà chẳng thấy cậu đâu, có người bảo tớ đến đây thử vận may!"

      "Tìm tớ có việc gì sao!" lau nước mắt.

      Đợi ngồi xuống, Trình Tử Chấp thở dài : "Đúng vậy, tớ muốn hỏi cậu, tỏ tình vào buổi tối như vậy có thích hợp nhỉ?"

      "Tỏ tình ư?" Hứa Tự Tại nghĩ hồi lâu mới nhớ tới, "Là người mà cậu vẫn luôn thầm mến sao?" biết tại sao, cảm thấy trong lòng chua xót, hoài nghi mình liệu có thể chấp nhận thấy cậu hạnh phúc hay ?

      "Đúng vậy! Cậu cảm thấy có thích hợp ?" Cậu tiếp tục hỏi.

      cúi đầu , lát sau, mới : " hâm mộ nghị lực và dũng khí của cậu, chưa bao giờ buông tay người mình thích, Trình Tử Chấp, cậu dạy tớ xem phải làm thế nào mới có thể kiên trì cậu?"

      "Tớ cũng biết!" Cậu mỉm cười : "Nếu trót thích, có muốn quên cũng quên được, muốn buông cũng buông được, nên đành kiên trì đến cùng, còn kết quả như thế nào, cho đến bây giờ tớ cũng nắm chắc được điều gì, cho nên mới tới hỏi cậu, cậu thấy bây giờ tớ nên bày tỏ thế nào đây?"

      nhắm mắt lại cầu chúa ban cho dũng khí, nhưng vẫn cảm thấy bất lực, có phải quá tham lam ?

      " , chúa phù hộ cậu!"

      Cậu ôm , hôn lên trán , "Thôi bỏ , chúng ta về thôi!"

      "Cậu?" Nụ hôn của cậu làm run rẩy.

      "Xem ra hôm nay thích hợp để bày tỏ!" Cậu cười , nụ cười đầy giảo hoạt.

      Hứa Tự Tại giống như trước, hễ có thời gian đều đến công ty của Trình Tử Chấp giúp việc này việc kia. cảm thấy đối mặt Trình Tử Chấp có chút khiến lúng túng, thường xuyên suy xét xem liệu có phải hai người quá thân thiết, vượt qua giới hạn bằng hữu? cũng tại sao càng ngày càng sợ tiếp xúc với Trình Tử Chấp, có đôi khi cậu vô tình thân mật nhưng lại làm mặt đỏ bừng còn tim đập loạn nhịp, mà cậu dường như chẳng hề để ý.

      sợ mình càng ngày càng thích cậu, lệ thuộc vào cậu, cuối cùng cậu đến hết thuốc chữa!

      Trình Tử Chấp sớm có người trong lòng, cậu thể nào đáp lại tình cảm của mình, mà kiểu thích vô vọng này sợ là biến thành tổn thương!

      Gần đây rất ít khi nghĩ đến Ninh Hạo, cậu ấy giống như mây khói của ngày hôm qua từ từ tan trước mắt, càng muốn nắm bắt tan biến càng nhanh.

      lâu ngày gặp Hứa Tự Tại, Trình Tử Chấp cũng bắt đầy cảm thấy có chút quen, bèn đem công việc giao phó lại cho Dương Tuấn : "Tớ phải xem xem Hứa Tự Tại giở trò gì? Lâu vậy rồi thấy cậu ấy xuất ."

      "Buổi tối cậu còn phải tiếp khách đấy!" Dương Tuấn nhìn về bóng lưng của cậu mà hét lên.

      "Tớ về kịp cậu !"

      Hứa Tự Tại mất tích sao? chẳng qua là theo giáo sư đến vùng ngoại ô làm nghiên cứu, đúng lúc điện thoại di động hết pin.

      Yên tĩnh ở vùng ngoại ô hơn nửa tháng, thế nhưng những kỷ niệm với Tử Chấp cứ thế về, hoang đường cùng những trò đùa ác ý, và cả quan tâm giúp đỡ vô điều kiện của cậu, đều nhớ tất cả.

      Cầm cái bánh bao nóng, cậu "Nhận lời ăn với tớ, tớ mách với ông nội Hứa chuyện cậu trốn học dạo phố với Ninh Hạo!"

      ...

      Khi gặp Ninh Hạo ở thư viện Tây Đan, đau lòng như vậy, chính là cậu cho mượn bờ vai, "Có cần biểu thất thần đến thế ?... Muốn khóc cứ khóc !"

      ...

      Khi ở trạm xe lửa chen chúc người, cậu gọi điện thoại cho , : "Chờ ở đó, tớ đến đón cậu!"

      ...

      Vào buổi sáng cái ngày Ninh Hạo ra , cậu : " thôi, tớ dẫn cậu hóng gió!"



      Khi ngã bệnh, cậu nằm cạnh giường , cầm tay "Đừng làm ồn, tớ nghỉ ngơi lát ổn! " "

      ...

      Sinh nhật , cậu thức trắng đêm để làm cho kịp món quà sinh nhật.



      Ở nhà thờ, cậu khắp nơi tìm chỉ để đưa tờ khăn giấy.

      ...

      Cậu đáng mặt bằng hữu! Nhưng còn ? bao giờ hỏi qua cậu rốt cuộc thích gì? bao giờ biết cậu muốn gì? bao giờ làm được điều gì cho cậu? Hứa Tự Tại cảm thấy thất bại.

      Bây giờ, cậu là người chín chắn, người đàn ông ưu tú, tuấn, tiêu sái, giỏi giang, là bạch mã hoàng tử trong mơ của biết bao , nên thích cậu có lẽ cũng rất bình thường?

      Thế nhưng cậu có đối tượng. Cậu là bằng hữu của , chỉ là bằng hữu!

      Nhưng mà Trình Tử Chấp sao có thể thích người khác? Cậu là bằng hữu của , bằng hữu của Hứa Tự Tại!

      Hứa Tự Tại cảm thấy đau đầu, có lẽ trở về nên hỏi xem rốt cuộc người cậu ta thích là ai?

      Yên tĩnh được thời gian lại vội vàng muốn trở về, bởi vì muốn thấy Trình Tử Chấp!

      Phải chăng cũng muốn thấy chính mình?

      số việc hỏi làm sao biết đây?

      Từ vùng ngoại ô trở về, mở điện thoại di động ra, vài chục tin nhắn ồ ạt đến, hầu như đều do Trình Tử Chấp gửi.

      "Tối nay đến thăm cậu!" ...

      " đâu thế? Trễ vậy sao còn chưa về, về đến gọi điện cho tớ, trễ mấy cũng phải gọi!"

      ...

      "Rốt cuộc cậu đâu vậy? Nếu còn gọi điện về tớ báo cảnh sát đấy."

      ...

      "Phòng đối diện có người bảo cậu làm nghiên cứu với giáo sư tớ mới yên tâm! Nếu tớ báo cảnh sát đấy!"

      ...

      "Khi nào về? Dương Tuấn rất nhớ cậu!"

      ...

      "Hứa Tự Tại, tớ cũng rất nhớ cậu, lúc nào về nhắn tin cho tớ biết , nhớ cậu thế này tớ phát điên mất!"

      "Hứa Tự Tại, cậu ở đâu? Nhớ cậu!"

      Nhìn từng dòng từng dòng tin nhắn, phần nội tâm yếu mềm nhất của Hứa Tự Tại dần dần tan chảy.

      ra Trình Tử Chấp vẫn luôn ở bên cạnh . Chẳng trách Nghiêm Băng lại nhắc nhở : "Xung quanh còn có những khác người đàn ông ưu tú khác để ý đến cậu cơ mà, thậm chí tình cảm người ta dành cho cậu đâu hề ít hơn so với Ninh Hạo ..."

      Chẳng trách được Huỳnh Hà : "Mọi chuyện nên để cậu tự mình giải quyết! Chuyện của các cậu tớ xen vào làm gì chứ?"

      ra bọn họ đều biết, chỉ có mình biết.

      Trình Tử Chấp tức giận chuyện của Hứa Tự Tại, tại sao lâu như vậy cũng báo cho cậu tiếng? Chẳng lẽ đối với cậu có chút quan trọng nào hay sao? nhiều năm như vậy, mặc dù cậu ra, nhưng chẳng lẽ cảm nhận được sao? phải loại ngu ngốc bình thường! Cậu tức giận nghĩ.

      thư ký cầm sấp văn kiện nơm nớp lo sợ đứng trước cửa rụt rè dám bước vào, cố đoán mò tâm trạng của Tổng giám đốc, sợ Trình Tử Chấp lại nổi giận, mấy ngày ngắn ngủn thôi mà bị mắng quá nhiều lần, bây giờ bước vào liệu có dẫm phải mìn nữa ?

      May thay Hứa Tự Tại kịp thời gọi đến : "Tử Chấp, tớ về!" ôn nhu .

      "Cậu còn biết về sao?" Cậu hét trong điện thoại : "Có biết mấy qua tớ muốn phát điên lên !"

      "Ừ!" Hứa Tự Tại vội vàng bịt cái lỗ tai vô tội lại : "Vậy bây giờ tớ đến tìm cậu tạ tội có được ?"

      "Cho cậu mười phút để tới đây, nếu tớ động thủ đánh người đấy!" Cậu uy hiếp .

      chỉ cười, bởi biết cậu quan tâm .

      "Hứa Tự Tại, hôm nay có chuyện tới nhất định phải , " nhìn thấy Hứa Tự Tại bình yên đứng ở cửa, tâm tư lơ lửng của Trình Tử Chấp mới yên tâm đặt xuống. Cậu đưa mắt nhìn , tấm chân tình nóng bỏng, bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra rằng cậu thích , người đàn ông chỉ khi con mới có thể kiên định đến vậy, ánh mắt nhìn chân tình tha thiết, chỉ nhìn thôi, bởi vì cậu căn bản cách nào nhìn thấy được những người khác nữa.

      Hứa Tự Tại cũng đưa mắt nhìn cậu, "Chuyện gì khiến cậu tức giận vậy chứ?"

      "Là chuyện... là chuyện tớ muốn bày tỏ ngày hôm đó!" ánh mắt Trình Tử Chấp chảy bỏng tình .

      Trong phút chốc, Hứa Tự Tại dường như hiểu ra, ra người mà cậu luôn thầm mến chính là .

      Ngay từ rất lâu, khi còn chưa cậu cậu !

      "Nhưng chuyện đó với tớ còn quan trọng nữa rồi!" Hứa Tự Tại cảm thấy trong ngập tràn hạnh phúc, nếu như còn nhìn như vậy, khóc mất, "Tớ còn có việc!" buông vội câu liền muốn rời .

      "Đợi chút!" Cậu chặn lại trước mặt , "Nhưng chuyện này với tớ rất quan trọng, nếu ràng, tớ sợ rằng đánh mất quyền lợi chính đáng của mình mất!"


      Chương 27 : Mặt trời chiếu rọi

      biết là chạy thoát, chỉ có thể nghe cậu .

      "Hứa Tự Tại, nghe này! Tớ…người mà tớ …vẫn luôn là cậu!" Cậu rất chân thành.

      Hứa Tự Tại thể nghe được thêm bất kỳ thanh nào khác, vùi đầu vào lồng ngực Trình Tử Chấp, "Tớ…Tớ biết rồi!" Những giọt nước mắt hạnh phúc của chỉ chực trào ra.

      "Tớ cũng cậu!" ghé vào tai cậu thầm.

      Cậu ôm chặt , như thể muốn đem hoà tan vào thân thể mình. ấy vừa gì? Cậu có nghe lầm ?

      "Lặp lại lần nữa!" Cậu nhắm mắt lại, vì sợ mở mắt ra giấc mộng tan biến.

      " !" hôn lên cằm cậu.

      cảm giác khóe mắt cậu long lanh nước, "Tử Chấp!" gọi cậu.

      " vui quá! Đây là thanh mà cả đời này cảm thấy tuyệt diệu nhất! Hứa Tự Tại, liệu em có cười gã đàn ông mà lại khóc ?" Trình Tử Chấp ôm , đối với cậu mà , ôm chính là ôm cả thế giới!

      Hứa Tự Tại vẫn vùi mặt trước ngực cậu, lắng nghe nhịp đập trái tim cậu!

      Từ quen biết đến nhau, bọn họ qua khoảng thời gian 20 năm dài đằng đẵng. Trong hai mươi năm đó, ngây ngô bài xích, cậu kiên trì chờ đợi! Bọn họ phải qua rất nhiều con đường quanh co mới nhận ra nhau. Suốt đoạn đường này, rèn luyện nghị lực và dũng khí của cậu, thử thách chân thành cùng chấp nhất của cậu đối với mối tình này, có đủ kiên trì để bước đến đây bất luận kết quả ra sao cậu vẫn là người thắng.

      qua suốt hai mươi năm của tuổi thanh xuân, Trình Tử Chấp cuối cùng cũng nhìn thấy được hạnh phúc của mình: Vẫn luôn là em, mang tên Tự Tại!

      là tháng mười, Hương Sơn phủ đầy lá đỏ nhuộm rực cả cánh rừng! Trong ngôi biệt thự ở Hương Sơn có thể ngắm nhìn toàn cảnh khu rừng chói chang sắc đỏ, Hứa Tự Tại hôm nay có tiết, buổi chiều cùng Trình Tử chấp bày trò giết thời gian, đánh đàn, cậu ca hát, cậu cười : "Như vậy có phải giống phu xướng phụ tuỳ lắm ?"

      " lung tung!" Hứa Tự Tại vẫn chăm chú đánh đàn, « Ngày thu » khúc nhạc mà thích, vừa hay rất hợp với phong cảnh và tâm tình lúc này.

      Cậu ôm lấy từ phía sau, khung cảnh ấm áp lãng mạn này là điều mà trước kia cậu chưa từng dám mơ tới.

      "Cho em đứng dậy!" Cậu làm cho ngứa ngáy.

      "!" Cậu hôn môi của , nhiệt tình dây dưa dứt.

      đứng bên cửa sổ, nhìn về phía xa, : "Trình Tử Chấp, có tin tình có thể vĩnh hằng ?"

      Cậu bưng cho chén trà nóng, lắc đầu : "Mặc xác cái vĩnh hằng đó ! chỉ tin tưởng vào chân thành và nghị lực trong tình cảm! Tình nếu biết kinh doanh cho tốt cho dù hoàn mỹ thế nào chăng nữa cũng chỉ là hoa trong gương trăng dưới nước, trôi theo năm tháng rồi biến mất chút dấu vết để lại!"

      Cậu ôm , vuốt ve gương mặt nhẵn mịn, " cố hết sức kinh doanh tình của chúng ta cho tốt! Hãy tin !" Cậu kiên định, dường như kiên định đó lây sang cả , gật đầu.

      chưa từng nghĩ qua gặp lại Ninh Hạo như thế này.

      Giáo sư đưa tham gia buổi hội thảo nghiên cứu của Liên hiệp quốc được tổ chức ở Trung Quốc, giáo sư là người phụ trách chủ yếu của hạng mục này, lại là trợ lý đắc lực của giáo sư. Trước khi giáo sư có : "Lần hội thảo này có các chuyên gia của đến tham dự." Hứa Tự Tại bỗng ngây người, lại nghĩ đến nước xa xôi kia. nghĩ đến Ninh Hạo, cậu học vật lý, hẳn là có liên quan đến kinh tế và văn hóa.

      Toà nhà Trung khoa viện trước giờ chỉ đứng nhìn từ xa, tuy nguy nga nhưng cũng đủ khiến người ta choáng ngợp.

      Hứa Tự Tại theo giáo sư vào, cả đoàn chuyên gia đều đến ghi danh tại quầy đón tiếp. Họ dừng lại chào hỏi những người quen biết.

      "Tự Tại!" , nghe trong đám đông có tiếng người gọi tên .

      "Tự Tại!" , thanh càng lớn hơn, những người xung quanh bất giác đều im lặng.

      nghe thấy giọng tựa như quen thuộc lại như xa lạ, chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy Ninh Hạo lẫn trong đám đông người.

      Nhìn nhau, biết nên trả lời thế nào, đôi chân như thể mọc rễ nhúc nhích được.

      Cậu vẫn sạch , sáng sủa.

      Cậu xông lại đứng trước mặt , có thể là vì kích động, thân thể khẽ run.

      Cậu nắm lấy tay , thanh nghẹn ngào, "Tự Tại!" Cậu vươn cánh tay ôm vào lòng.

      Cho dù thân thể gần nhau đến vậy, nhưng trong lòng là khoảng cách của nhiều năm. nhàng đẩy cậu ra: " ngờ gặp cậu ở đây!" lâu sau mới lấy lại được giọng của mình.

      Ninh Hạo cảm nhận được cự tuyệt vô hình của : "Trước khi về tớ có gửi email cho cậu, cũng biết là cậu có nhận được ? Tớ vốn định hôm nay họp xong đến gặp cậu!" Giọng của cậu vẫn trong trẻo dễ nghe như ngày nào.

      "À" giọng đáp lời, nhưng tâm bay rất xa.

      Ninh Hạo luống cuống đứng ở trước mặt , cảm giác khoảng cách xa như thể ngăn sông cách núi, phải làm thế nào mới có thể vãn hồi được những điều tốt đẹp từng có? Bây giờ cậu có năng lực, nhưng lại tài nào biết được vận mệnh an bài cơ duyên nào cho cậu?

      Kiến trúc cũ của Tây Đơn phần lớn được trùng tu lại, thứ bị dỡ bỏ chỉ là gạch ngói, mà còn có cả hồi ức. Họ sánh vai đường, cậu tìm nắm lấy bàn tay , giống như ngày bé thường nắm tay đồng cỏ.

      Bàn tay cậu vẫn ấm áp, nhưng đối với ấm áp này còn chút tham luyến nào, bởi vì thể biết được lúc nào ấm áp này lại nhạt mất và rời bỏ , cuối cùng đến chút dấu vết cũng thể tìm thấy.

      Cậu đưa trở về trường học, vẫn là sân trường quen thuộc, nhưng tâm tình bây giờ khác. Khi ấy, khái niệm đối với hạnh phúc và vui vẻ là rất đơn thuần, cho nên cậu được hưởng thụ tình .

      Cậu hôn như trước kia, đôi môi ngọt ngào thơm mát của ngày trước bây giờ chỉ còn lãnh lẽo đắng chát.

      "Tự Tại, chúng ta còn có thể trở về như trước kia ?" Cậu sợ hãi hỏi.

      lắc đầu, muốn cho cậu nụ cười tiêu sái, nhưng lại phát dù cố gắng thế nào cũng cười nổi, giọng hỏi: "Tại sao lại muốn trở về?"

      đưa lưng về phía cậu, nhàng : "Tình chịu nổi đợi chờ, cũng chịu nổi thử thách, nếu bỏ lỡ chính là bỏ lỡ cả đời."

      Nghe được lời tuyệt tình của , cậu cảm thấy thê lương, nội tâm sợ hãi giằng xé nỗi đau thương, trái tim cũng đau đớn theo .

      "Nhưng tớ muốn bỏ lỡ!" Ninh Hạo thống khổ nhìn .

      "Nếu quả nhớ tớ chờ đến tận ngày hôm nay!" Hứa Tự Tại giọng nhàn nhạt như kể lại, dường như những nỗi đau trong quá khứ chưa từng tồn tại, hoặc là sớm lãng quên.

      "Tớ có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ!" Ninh Hạo nhíu chặt đôi mày.

      "Tớ hiểu, nên tớ buông tay!"

      "Tự Tại!"

      "Tạm biệt, Ninh Hạo!" xoay người bước lên lầu, để lại cho cậu bóng lưng thê mỹ.

      Mà cậu đứng chôn chân tại chỗ, dường như quên cả thời gian và gian!

      Hội thảo diễn ra tuần, mỗi ngày đều nhìn thấy Ninh Hạo, mấy ngày này cậu gần như tiều tuỵ hẳn, ngay cả giáo sư cũng , "Cái cậu trong đoàn chuyên gia của lúc mới đến đâu có gầy như vậy?"

      chỉ cười : "Có thể là hợp thuỷ thổ."

      Trình Tử Chấp đến đón , thấy vẻ mặt trầm ngâm, hỏi: "Gặp phải khó khăn gì sao?"

      trầm mặc.

      " !" Cậu nóng nảy.

      " gì?" tựa vào ghế xe, vẻ mặt vẫn trầm ngâm, ánh mắt xa xăm.

      " muốn thôi vậy!" Cậu cũng thêm gì nữa, chỉ lo lái xe.

      Hứa Tự Tại nhìn tấm lưng Trình Tử Chấp, có đôi khi cảm thấy thấy chẳng có chút thiên lý, người sao có thể ngay cả bóng lưng cũng toát lên được nét cao quý đến vậy? Ông trời có lẽ quá thiên vị, đem tất cả may mắn đều cho cậu.

      cậu rất dễ dàng, đồng thời quên Ninh Hạo lại quá khó khăn, tương lai còn đoạn đường rất dài phải , ai biết được rồi gặp lại nhau ở nơi nào.

      Sau đợt hội thảo, Ninh Hạo phải theo đoàn trở về .

      Trước khi về nước, cậu vốn ôm theo mấy phần may mắn và kỳ vọng, cậu cho rằng Hứa Tự Tại vẫn ở đó chờ cậu. Nhưng lần này trở về, cậu hoàn toàn mất hết hy vọng. Mặc dù vẫn ở đấy, nhưng bao giờ chờ cậu nữa.

      Mất mát, nản lòng, cậu rốt cuộc hiểu ra, vì tương lai mà cậu mất quá khứ và tại.

      Cậu trơ như khúc gỗ giữa dòng người chờ đợi ở cửa khẩu.

      Trình Tử Chấp xuất khiến Ninh Hạo ngạc nhiên, " trùng hợp!" Cậu .

      "Tớ vốn ở đây chờ cậu!" Trình Tử Chấp thản nhiên .

      "Cái năm cậu bỏ , tớ đưa ấy đến đây chờ cậu!"

      " ra cho dù có cậu, tớ cũng mất ấy." Cậu sớm biết có kết quả này, nhưng vẫn cố dối lòng bấy lâu, muốn tin là kết thúc lại tàn nhẫn như vậy.

      "Cho dù cậu bỏ , người thua cũng chưa chắc là tớ!" Trình Tử Chấp nhìn về phía đường bay, "Bởi vì tình tớ dành cho ấy chưa bao giờ ít hơn cậu!"

      "Chăm sóc tốt cho ấy!" Ninh Hạo lời cuối cùng rồi xoay người rời , có lẽ cậu bao giờ trở về nữa.

      Sáng sớm, ngọn gió ấm áp lùa qua cửa sổ chui vào phòng, Hứa Tự Tại nghe được tiếng chim hót.

      Mở cửa ra thấy Trình Tử Chấp xách cái lồng chim đứng đó : "Vận Chấp mới vừa gọi điện thoại, bảo phải đem hai con chim hoàng yến này tặng cho em!"

      "Tại sao phải cho em?"

      "Con bé chỉ tín nhiệm em làm chị dâu thôi!"

      "Vô vị!" lườm cậu cái.

      hôm, cậu phải dọn nhà, giúp cậu thu dọn đồ đạc, khi mở ngăn kéo cuối cùng của bàn học, bị doạ đến nỗi bổ nhào vào lòng cậu, "Có ma!" kêu to.

      Cậu lấy ra cái mặt nạ da thú trông rất đáng sợ, "Chỉ là cái mặt nạ!" Cậu đeo lên, "Xem xem, rất đẹp trai đó? "

      giấu mắt trong lòng cậu, len lén liếc mắt nhìn, liếc thêm cái nữa cảm thấy có chút quen quen? ra là cậu vẫn giữ món quà tặng cậu.

      Tiếp tục dọn dẹp ngăn kéo lại lôi ra được bức tranh phác hoạ cậu vẽ.

      " vẽ em khi nào thế?" hỏi.

      "Quên mất! Hình như từ rất lâu rồi." ra khi vẽ bức phác hoạ này cậu , "Đừng làm hỏng, đó là mối tình đầu của , sau này còn phải để cho con cháu xem !"

      "Xấu quá, vẽ lại tấm khác đẹp hơn !" nũng nịu.

      "Ừ!" Bây giờ gì cậu đều đồng ý, chiụ thôi, ai bảo cậu muốn chuẩn bị cầu hôn người ta chứ!

      hôm, cậu đạp xe chở vòng quanh sân trường, ở sau xe dựa vào lưng cậu : " ngờ cũng biết chạy xe đấy!" chọc lét cậu, "Lúc trước khi em tập chạy xe hình như có ai đó cười nhạo em !"

      Cậu : "Chẳng phải vì em ngốc sao?"

      "Đừng đùa, cẩn thận té!" Cậu la.

      Xe dừng lại, tiếp tục chọc lét cậu.

      "Được rồi, được rồi! Là sai!" Cậu quay đầu lại, mỉm cười rồi hôn trộm lên đôi môi : "Lúc đó cười em, chẳng phải là muốn em năn nỉ chỉ em tập xe sao?"

      "Van xin á?" dùng sức đấm vào lưng cậu : "Đừng có mơ!"

      hôm, quyết tâm dâng cao, ầm ĩ gọi đầu bếp dạy làm bánh kem!

      Bận rộn hơn nửa ngày, biến nhà bếp thành mớ hỗn độn, cả người lại dính đầy bột mì, lúc ra, Trình Tử Chấp ôm bụng cười nghiêng ngả, : "Hứa Tự Tại, em giỏi, sao có thể đem mình làm thành bánh kem nướng thế kia?"

      "Haizz!" thở dài.

      Cuối cùng đến bên Trình Tử Chấp nhón chân khẽ hôn lên trán cậu, "Đứa trẻ đáng thương, sinh nhật có bánh kem ăn, còn cười được sao?"

      Lại có hôm, gió chiều nhè mơn trớn mặt đất, ngồi chiếc xích đu trong vườn, đung đưa đung đưa!

      Những khóm hoa hồng nở đúng lúc, toả ra hương thơm ngào ngạt, ngất ngây lòng người, nhắm mắt lại cảm giác được cơn buồn ngủ tới, phía sau có người nhàng gảy dây đàn, giai điệu cùng lời hát quen thuộc của bài « Đồng niên » cất lên.

      Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, thầm : "Tử Chấp, chúng ta kết hôn !"

      hôn lễ rình rang long trọng, cậu chờ suốt hai mươi năm

      Từ lần đầu tiên nhìn thấy đến tại, tình của cậu viên mãn!

      Vẫn là Tự Tại!

      Còn đòi hỏi gì hơn?

      ----------oOo----------

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :