1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô gái Zombie đi đâu thế? - Ngật Bão Liễu Không

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 5.4

      Editor: Cẩm Băng Đơn.

      Bạch Hi có chút oan ức, sư phụ này, có ai giống lối suy nghĩ của người đây, cái gì cũng chỉ giảng nửa rồi để người ta tự lý giải, quan tâm đến sau đó, thực muốn nghĩ là người kính trọng người ta mà!

      "Ai..." Lúc này trong rừng cây chỉ còn mỗi Bạch Hi, ánh trăng yên lặng chiếu lên đầu cậu, ánh trăng chiếu xuống, giống nhưđang tò mò vì sao đứa này lại ngẩn người đứng ở chỗ này.
      Được rồi, đến đây nào! Bạch Hi ngẩng đầu, hai mắt sáng lên, ý chí chiến đấu tiếp tục dâng cao màđứng lên!

      "Hítttt..." Bạch Hi hít sâu hơi, thở ra, nhắm mắt lại.

      Tuần tra thực vật quanh mình ở trong đầu.

      Chính là nó rồi! Bạch Hi nhìn trúng gốc cây cao đến thước.

      Trong não lóe lên chùm sáng mỏng manh giống như cá nhỏđang bơi lội trong nước, vận sức chờ phát động. Đây là niệm lực của cậu.

      Bạch Hi nhớ tới lời Thụ ca ca từng nhắc với mình.

      "Niệm lực vốn chỉ là loại năng lượng vô hình màu thể nhìn thấy, nhưng người của Bạch gia nắm được niệm lực, đè ép nó thành hình tồn tại ràng buộc trong não. Như vậy muốn sử dụng niệm lực, chỉ cần nghĩ trong đầu, là có thể kêu gọi niệm lực." Thụ lẳng lặng nhớ lại chuyện cũ, tận tâm trợ giúp Bạch Hi hiểu biết niệm lực, đó cũng coi như là giúp Bạch Tảo Đường lần này.

      "Người của Bạch gia chủ yếu tu luyện niệm lực, mỗi ngày sử dụng niệm lực, luyện tập hóa hình chúng, gia tăng độ thuần thục, độ nhạy cảm. Tu luyện đến trình độ niệm lực nhất định có thể biến nó thành thực thể, có được suy nghĩ, có thể tự hành động, nhưng vẫn chịu khống chế của kí chủ, dù sao có kí chủ cũng có niệm lực, giống như con thú mới được sinh ra, lần đầu tiên nhìn thấy mặc kệ là ai, đều cho rằng đó là mẹ mình."

      "Bất cứ chuyện gì cũng đều có thiên phú, thiên phú cao, thao tác sử dụng càng thuận buồm xuôi gió. Nhưng nếu thiên phú cao mà siêng năng luyện tập, kém hơn so với mấy người bình thường vụng về nhưng chăm chỉ luyện tập rồi."

      "Trước đây Bạch gia còn có luyện võ nữa, muốn dùng niệm lực luận bàn với nhiều người khác nhau trong chiến đấu, sức phán đoán, khả năng phản ứng, đều là mong muốn cơ bản của người tu luyện niệm lực."

      "Nhưng là cậu có Bạch gia, có quy trình huấn luyện cụ thể, thể luận bàn cùng người có cùng năng lực với cậu, có người chỉ điểm." Thụ có chút thương tiếc nhìn Bạch Hi.

      Trong lòng Bạch Hi cũng có nhiều cảm giác lắm với việc Bạch gia bị giết hại, nhưng lời tang thương của lão nhân trong giấc mộng kia, áy náy của ông ta làm Bạch Hi hơi hơi cảm thấy bi thương thay cho ông ta. Ông ta cầu quá nhều gì, chỉ cầu huyết mạch của Bạch gia có thể lưu truyền lại. Như vậy Bạch Hi nỗ lực.

      " liên quan, Thụ ca ca, có năng lực này đệ kinh hỉ lắm rồi, có thể tu luyện tới trình độ nào, vậy còn phải bản thân đệ vậy." Bạch Hi như vậy đấy.


      Bạch Hi phục hồi tinh thần lại, lại hít sâu.

      Trong đầu cố nhớ lại, dẫn niệm lực ra ngòai, tới gần cây từng chút .

      nhắm mắt lại khi cảm ứng hoàn cảnh quanh mình phát và nhìn thấy niệm lực mỏng manh màu trắng này.

      Được, đến .

      Niệm lực đến phía trước cây , Bạch Hi khống chế nó quấn thành từng vòng lên cây .

      Cây có phản ứng gì, Bạch Hi thầm than mình quá mức dè dặt cẩn thận mà, cây này tiến hóa ra lối suy nghĩ, giống như Thu ca ca là , chẳng lẽ mình còn sợ nó đứng dậy phản kích sao?

      Niệm lực xâm nhập vào bên trong cây .

      "Xì xèo!" Tiếng kêu này phải , nhưng lại truyền vào trong tai Bạch Hi, Bạch Hi cảm giác cảnh tượng trước mặt mình đập vào mặt, nhanh chóng lưu chuyển, ngắn ngủn vài giây lại giống như đưa Bạch Hi vào gian khác vậy, trước mắt có đoạn hình ảnh ngắn tựa hồ là quá trình từ hạt giống trở thành cây.

      "Đây là....là quá trình phát triển của cây ư?" Bạch Hi thào tự .

      tại cậu có cảm nhận được suy nghĩ của cậu vừa động có thể khiến cái cấp này bị hủy diệt trong chớp mắt.

      Nhưng cậu muốn làm như vậy, vì thế niệm lực ở trong cây phải lát sau mới có thể về tới trán của cậu.

      Bạch Hi mở mắt ra, trước mắt lại phải là trạng thái sương mù của năng lượng nữa, mà là rừng cây .

      Sinh linh thế gian đều có mạng sống, trừ phi bị công kích, lúc đó chúng ta mới nên thương hại chúng nó làm gì.

      Bạch Hi vừa nghĩ vừa chạy về phía miếu thờ.

      "Tiểu gia hỏa này...." Ở góc tối, Ngọc Phong Tử biết làm thế nào bưng bát cơm ăn nhìn bóng lưng Bạch Hi.

      "Còn chưa tu luyện quyền pháp đâu, có thể khống chế thực vật liền vui vẻ tìm ra phương Bắc rồi. Nhân loại, zombie cũng phải dễ khống chế như thế, nhất định phải đánh giết chúng! đúng là đứa ngốc nghếch mà..." Ngọc Phong Tử đúng là đứa ngốc nghếch mà...." Ngọc Phong Tử xong liền cúi đầu và mấy miếng cơm vào miệng.

      Nửa tháng sau.

      Ánh mặt trời tươi sáng, gió mát, khí trong lành.

      Bạch Hi tập trung tư tưởng tác động lên hơi thở cây cối hoa cỏ bên cạnh, bây giờ chúng đều nằm trong khống chế của niệm lực, vung tay cái là có thể thay đổi kết cấu của chúng.

      "Phù." Bạch Hi thở phào hơi.

      Nửa tháng này cậu luôn luôn thuần phục sử dụng niệm lực khống chế thực vật, luồng niệm lực có thể chia ra nhánh khác để bám vào thực vậ.

      Lau những giọt mồ hôi tồn tại, mỗi ngày luyện tập đều rất hao phí tinh lực, nhưng, nếu nỗ lực thành công ở đâu?

      Bạch Hi về phía miếu thờ.

      Tiểu quản gia cần cù chăm chỉ mở cửa, vẫn như thường ngày đều quét dọn miếu thờ sạch , sau đó bắt tay vào nấu cơm.

      Cơm vừa làm được nửa liền có tiếng bước chân truyền đến.

      "Sư phụ...Cơm còn chưa xong đâu nên người cần vội vàng như thế." Bạch Hi bất đắc dĩ giơ cái môi xào đồ ăn lên.

      "Ách, hắc hắc...." Ngọc Phong Tử nghe vậy có chút ngượng ngùng gãi gãi tóc.

      "Đồ đệ này! Con nghe vi sư ...." Ngọc Phong Tử có chút khác thường hưng phấn muốn với Bạch Hi.

      "Sư phụ, tránh ra chút." Bạch Hi bưng đồ ăn mới được xào xong lên, đến phía trước Ngọc Phong Tử, .

      "A, được...." Ngọc Phong Tử nghe lời tránh ra.

      " phải! Đồ đệ, điều sư phụ muốn với con chính là...." Ngọc Phong Tử lúc này lại nghĩ tới lời muốn

      "Sư phụ có thể ăn cơm rồi." Bạch Hi với Ngọc Phong Tử, thuận tiện lấy bát đũa ra.

      Ngọc Phong Tử ai oán nhìn Bạch Hi.

      Từ nửa tháng trước, mình bảo tên đồ đệ này học quyền pháp đánh thực vật, sau đó nó liền thèm nhìn mình nữa, chẳng lẽ mình xấu lắm sao? Cái kia là thực vật mà, thôi kệ, dù sao nó cũng phải người....

      "Đồ đệ này, vì sao nhiều ngày như vậy con đều chịu quan tâm trả lời sư phụ thế?" Ngọc Phong Tử bi phẫn.

      Bạch Hi đặt bát đũa lên bàn.

      "Sư phụ, phải người con phải tự tìm con đường riêng cho mình ư?"

      Con chính là vạn vật đều có sinh mệnh, con muốn vì ham muốn cá nhân mà phải làm hại mấy sinh mệnh vô tội."

      Ngọc Phong Tử nghe vậy ngẩn người ra.

      "Vậy nếu ở nơi hoang dã có đồ ăn, con săn giết động vật ư?"

      Bạch Hi cũng sửng sốt, đúng vậy, nếu trong tình huống có đồ ăn ngoại trừ việc săn giết động vật còn có thể làm gì đây?

      Nhưng mà...

      "Sư phụ, con có cái này." Bạch Hi vươn tay, chiếc nhẫn gian ở ngón áp út lóe ra tia sáng mỏng manh.

      "Nếu con muốn ăn gì chỉ cần dự trữ ở trong chiếc nhẫn gian này, như vậy sợ có đồ ăn rồi." Hơn nữa, nếu con ở gần Phạn Phạn, như vậy Phạn Phạn nhất định có cảm ứng với chiếc nhẫn gian! Đây cũng là vật có thể khiến con tìm được Phạn Phạn!

      "Chiếc nhẫn gian?" Ngọc Phong Tử nhìn chằm chằm chiếc nhẫn tay Bạch Hi.

      "Thứ này đừng nữa tùy tiện lấy ra, cũng tại sư phụ, quan tâm con nhiều hơn, thậm chí ngay cả chiếc nhẫn gian cũng phát ." Ngọc Phong Tử có chút áy náy.
      linhdiep17lyly thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5.5.

      Editor: Cẩm Băng Đơn.

      Tên đồ đệ này là từ trời rớt xuống, cần nên lấy, bản thân cũng cũng chưa từng đặc biệt dụng tâm quan tâm đến đứa này, chiếc nhẫn gian kia phải là thứ mà người bình thường có thể có, cho dù là thổ hào tiền tài vô số cũng phải có vận may mới được. Điều này cũng đồng nghĩa với việc chiếc nhẫn gian bị bại lộ, phải ứng phó với biết bao nhiều địch nhân muốn lấy nó.

      "Vâng." Bạch Hi biết chiếc nhẫn quan này trân quý, cứ mang theo bên người tất nhiên dẫn dụ những kẻ tham lam tới. Lúc ở cùng Phạn Phạn cũng bởi vì nó mà dẫn địch nhân đến.

      "Đồ đệ, con có muốn rời khỏi đảo Mê Nha Độc này hay ?" Ngọc Phong Tử thần bí cười cười với Bạch Hi.

      Bạch Hi chấn động.

      "Sư phụ đồng ý mang con rời ?!" Bạch Hi có chút kích động cầm lấy tay áo Ngọc Phong Tử.

      Theo như lời sư phụ , ở đảo Mê Nha Độc này độc vật mọc lan tràn, bên ngoài đảo còn có zombie nguy hiểm. Lấy trình độ của bản thân cậu thể nào an toàn rời khỏi.

      "Ai ai, tiểu đồ đệ, đừng kích động mà." Ngọc Phong Tử nín được cười, chỉ biết sở dĩ đứa này kích động như vậy, là vì ba năm qua cực khổ tu luyện lại cộng thêm buồn chán, nhưng vì sao đứa này có thể kiên trì lâu như vậy? phải là bởi vì nó muốn rời khỏi nơi này hay sao!

      phải là lòng dạ độc ác, muốn để lại người làm bạn cùng mình, mà là vì, đồ đệ của Ngọc Phong Tử , có thể nào là hạng người vô năng? Nếu cứ để nó ra ngoài như thế phải là bị người khác bắt nạt sao? Muốn xa hơn, phải chịu được những chuyện mà người thường thể chịu được, phải nếm vùi vị khổ sở mà người bình thường chưa bao giờ nếm trải.

      "Bởi vì ngày phá phong ấn tới rồi." Ngọc Phong Tử có chút đơn cúi thấp đầu xuống.

      "Ngày phá phong ấn? Có ý gì?" Bạch Hi hiểu.

      "Người cuối cùng ở lại đảo Mê Nha Độc là Tiên - . Tiên Tộc cùng Tộc luôn luôn được phép rời khỏi đây, bởi vì nhân loại tay tấc sắt thể nào sống cùng Tiên - , chỉ có ngày phá phong ấn ba năm xuất lần mới có thể để - Tiên tạm thời rời khỏi đảo. Đây là lời nguyền." Ngọc Phong Tử .

      Bạch Hi bừng tỉnh, hóa ra thành Tiên, làm , cũng phải rạng rỡ như vẻ ngoài. Lại phải chịu lời nguyền ba năm mới được ra ngoài lần này.

      "Vậy chị Phỉ nhi làm sao có thể rời khỏi đảo mà tìm thấy con?" Bạch Hi nghi hoặc nhìn Ngọc Phong Tử.

      "Bởi vì Phỉ nhi, còn là Tiên." Phỉ Nhi vừa là Tiên vừa là , cho nên phải chịu lời nguyền của đảo Mê Nha Độc này.

      "Như vậy sư phụ sao? Sư phụ phải thể tu tiên sao, vì sao ra ngoài?"

      "Sư phụ đúng là thể tu tiên, nhưng điều này cũng thể khiến sư phụ rời khỏi gốc gác Tiên Tộc của mình được. Cha ta, mẹ ta, đều là người của Tiên Tộc, họ sinh ra ta, vậy vì sao sư phụ phải Tiên Tộc chứ?" Ngọc Phong Tử bị câu hỏi của Bạch Hi làm bật cười, đứa này đúng là thằng nhóc cơ bắp ngu ngốc.

      "... Cũng đúng." Bạch Hi có chút áy náy được tự nhiên. Đơn giản phải là chuyện xấu, nhưng nếu là ngu xuẩn... lại là chuyện khác rồi.

      "Ngày mai là ngày phá phong ấn, đồ đệ, con..." Ngọc Phong Tử còn chưa xong.

      "Con muốn tới thành phố Hi Vọng!" Bạch Hi nắm tay nhìn Ngọc Phong Tử.

      Ngọc Phong Tử cười cười.

      "Ừ, phải đến thành phố Hi Vọng."

      ***

      Ngày hôm sau.

      Ở thành phố Hi Vọng.

      Ba năm rồi, cậu trở về.

      Bạch Hi nắm nắm tay thầm trong lòng.

      Bạch Hi cùng Ngọc Phong Tử định tìm Thụ để cùng Thụ rời khỏi đảo Mê Nha Độc, nhưng tìm kiếm ngày mà vẫn có kết quả, hai người đành phải rời .

      ***

      "Ve… ve" Tiếng ve kêu râm ran vang lên bên tai Thụ , ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây khúc xạ xuống, dღđ。l。qღ loang lổ chiếu lên gương mặt tuấn tú của Thụ .

      "Haizzzz." Thụ thở ra hơi.

      "Lại tới mùa hè rồi ư...?"

      "Lại tới ngày giải phong ấn..."

      "Gặp được ngươi cũng là vào mùa hè."

      "Thay ta chắn sét cũng là mùa hè."

      "Chưa bao giờ để ý qua thời tiết thay đổi, chuyện này đối với ta mà là vô nghĩa."

      "Nhưng là vì ngươi..."

      Giọng điệu đầy ý vị sâu xa, lưu chuyển ở đầu lưỡi muốn xa rời.

      ***

      Vượt qua đủ loại cỏ độc, thầy trò Ngọc Phong Tử lại khu trung tâm đảo Mê Nha Độc.

      Vị trí trung tâm phải là nơi để rời , đảo này chẳng thần kỳ như vậy, có mấy thứ như gian truyền tống, nhưng nếu Tiên Tộc cùng Tộc muốn rời khỏi, nhất định phải ở vị trí trung tâm đảo, khắc tên mình lên tảng đá, cùng với thời gian rời , dài nhất quá tháng.

      Nếu khắc thế nào?

      Như vậy rời khỏi đảo Mê Nha Độc nhanh chóng già , chết , cuối cùng trở thành nắm bụi đất.

      Tuổi thọ của Tiên và khác biệt so với người bình thường, trừ bỏ ngày phá phong ấn có ghi tên người ra, khi rời khỏi đảo, lấy huyết mạch của Tiên - , lấy năng lực, và rồi họ khác gì so với người bình thường.

      Nếu là Tiên sống đến 200 tuổi hoặc đứa bé khắc lên tấm bia kia mà rời sao? già trong 2 phút, chết , cho đến khi biến mất thấy gì nữa chỉ còn mỗi nắm tro tàn.

      Nếu là lão quái 2000 tuổi, như vậy thời gian chính là hai giây.

      tàn khốc, có được huyết mạch khác biệt so với con người, có năng lực, nhưng lại chỉ có thể sinh sôi nảy nở ở chỗ.

      ...

      Bạch Hi cùng Ngọc Phong Tử tới trung tâm đảo Mê Nha Độc.

      Hai người đứng mặt đất, chung quanh là rừng cây rậm rạp, đây là vùng đất trống trơn bị rừng cây quây ở giữa. Phía trước cách đó xa có khối bia đá cực lớn trôi lơ lửng, mặt vài dấu vết mơ hồ còn nhìn thấy nữa, ràng nhất đó là mấy chữ ‘ngày mùng 10, Ngọc Phong Tử’.

      "Sư phụ, đó là ngày người phá phong ấn khắc lên ư?" Bạch Hi hỏi Ngọc Phong Tử đứng bên cạnh mình.

      "Ừm." Ngọc Phong Tử lên tiếng trả lời, bởi vì nơi này chỉ còn lại mình .

      chỗ bề mặt tấm bia đá trôi lơ lửng bị lõm xuống, bình thường có gì lạ cả, thậm chí còn cảm ứng được chút năng lượng dao động nào. Nhưng nó lại có thể lơ lửng giữa trung, khiến người ta cảm thấy khó hiểu.

      Ngọc Phong Tử nhảy lên cái bia đá, men theo bia mà sờ, có chút phiền muộn nhìn tấm bia sớm còn ai khắc chữ lên lên mà hoảng hốt xuất thần.

      Chỗ này, là nơi Thanh Phong từng khắc lên, người thích mắng là phế vật nhất...

      ...

      Chỗ này, là nơi lão bá từ ái trong thôn từng khắc lên...

      ...

      Im lặng, gì. Nơi này là nơi Thụ khắc. Khóe mắt Ngọc Phong Tử bỗng nhiên cong lên chút. Ngọc Phong Tử vẫn chưa phát giác ra, Bạch Hi cũng bởi vì cách quá xa nên cách nào thấy được biến hóa rất của sư phụ mình.

      lâu sau.

      Tốt lắm, nên khắc tên của ta lên thôi, tiểu tử Bạch Hi này nhất định chờ nổi nữa rồi. Ngọc Phong Tử khẽ vươn ngón tay mềm mại thon dài ra, chùm ánh sáng màu xanh tụ lại nơi đầu ngón tay, vốn bia đá cực kỳ cứng rắn giờ phút này lại dễ dàng bị đánh hạ. nét liền quẹt ra tên của mình lên đó, cùng với thời hạn tháng. Khi đầu ngón tay hoàn toàn rời khỏi bia đá kia, vết lõm lại phát ra vòm ánh sáng trắng, bao Ngọc Phong Tử vào bên trong. Ngọc Phong Tử có cảm giác khi bị ánh sáng màu trắng này bao vây thân thể tựa hồ thoải mái hơn ít, tâm trạng mù mờ lúc trước cũng theo đó mà tốt lên.

      Ngọc Phong Tử cười khổ, lời nguyền này đến cùng là vì sao, vừa hạn chế thời gian ở lại của , lại vừa giống như lễ rửa tội rửa sạch cơ thể cùng tâm linh của .

      Nhưng nghĩ lại, đại khái là sợ vì bị cách biệt ở đảo Mê Nha Độc nên suy nghĩ sai lệch, sợ Tiên - vội vã rời khỏi đảo làm ra mấy chuyện làm hại nhân loại phải.

      "Aizzzz." Ngọc Phong Tử thở dài tiếng, cố gắng nhắm mắt, lại mở ra, khôi phục trạng thái bình thường nhảy xuống khỏi bia đá, đến bên người Bạch Hi.

      " thôi, tiểu đồ đệ, đến thành phố Hi Vọng." Ngọc Phong Tử xoa xoa đầu Bạch Hi, nên xem tiểu Phỉ nhi thôi, lâu thấy, Tiểu Phỉ nhi có phải nhớ hay ? Cạc cạc!

      "Sư phụ..." Bạch Hi định lại thôi, có nên nhắc nhở sư phụ chút hay ?

      "Làm sao thế?"

      "Người..."

      "Gì thế?? Có chuyện mau ."

      "Người có thể cạo râu hay ? Như vậy thể gặp người đâu sư phụ!" Tiểu
      Bạch Hi ủy khuất đỏ mặt nắm tay nhắm chặt hai mắt với Ngọc Phong Tử.

      “Kỳ thực phải con ghét bỏ sư phụ, nhưng mà bộ dáng này của sư phụ thể đến nơi đông người được, bị phân biệt đối xử là chuyện , lỡ bị người ta xem là lão già kỳ quái hay thú vật làm sao bây giờ?!” Tiểu đồ đệ Bạch Hi vẫn là thực quan tâm sư phụ.

      “A ha ha ha… đúng là khó chịu nổi … Vậy mà lại bị đồ đệ răn dạy rồi… Hắc hắc.” Ngọc Tử Phong có chút ngượng ngùng gãi đầu, động tác trẻ con, nhưng lại xứng với vẻ mặt râu bạc kia, có chút tam quan* bất chính.

      (* Tam quan, hay còn gọi là thế giới quan, bao gồm: Thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quanà tam quan bất chính đó là cả thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan của bản thân đều bị méo mó)

      Hai người rời khỏi bia đá, Ngọc Phong Tử lén lút theo phía sau Bạch Hi, mượn cây cối che cảnh mình sửa sang lại bản thân, giống như là muốn để Bạch Hi nhìn thấy tình trạng chật vật của mình. Bạch Hi cũng chỉ tùy theo tính của vị sư phụ này, im lặng về phía trước, ba năm này biết là sư phụ chăm sóc cậu, hay là cậu chăm sóc sư phụ đâu?

      Bụi cỏ màu xanh lá hơi hơi động, có tiếng sột soạt truyền vào trong tai, Bạch Hi là người tu hành cùng sẵn là Dị Năng Giả nên cảnh giác cho cậu biết, nơi đó có cái gì.

      Cậu bình tĩnh tiếp tục về phía trước, cái kia có khả năng là con côn trùng biến dị, chỉ cần nó chủ động công kích cậu, như vậy cậu cũng vô cớ ra tay.

      Cách đó xa, ở phía sau, Ngọc Phong Tử vẫn chưa cảm nhận được gì nên cứ mãi lo cho tạo hình của mình.

      “Vút!” Tiếng xé gió lên, đột nhiên có con nhện màu tím khổng lồ lao vút về phía Bạch Hi, với tốc độ như đạn bắn!

      “Xoạch.” Con nhện tím đứng ở trước mặt Bạch Hi, Bạch Hi nhân lúc con nhện di chuyển liền đồng thời kích phát dị năng gian, thuấn di!

      Hoặc là tại cậu có thể nháy mắt bước , bình thường trong khi huấn luyện, cậu đương nhiên bỏ quên dị năng, mỗi ngày đe72u lợi dụng dị năng gian xuyên qua rừng cây. Nếu bạn nhìn thấy luyện tập của cậu ta, như vậy bạn có cảm giác giống như cậu ta trực tiếp xuyên qua cây cối vậy, kỳ thực cậu ta chỉ là lúc chạy đến cây cối phía trước lợi dụng dị năng gian bước lên bước, điều chỉnh thân thể, vòng qua chúng! Sức mạnh trong người càng nhiều, như vậy cậu càng dễ dàng di chuyển, thậm chí còn có thể bảo hộ Phan Phạn rồi!

      “Xịt…!” Con nhện tím hình như có chút chán nản, cảm giác khó chịu khi bị trêu đùa, nó phun ra chất dịch màu xanh mang theo độc khí nồng đậm, mấy cây cỏ bị chất dịch kia phun tới liền héo rũ thối nát.

      Bạch Hi thấy màn như vậy khỏi bị nổi da gà khắp người. Nọc độc như vậy, thực đúng là thể trêu vào mà!

      Cậu quay mặt nhìn về phía Ngọc Phong Tử, bóng người đen tuyền kia vẫn cứ tự sửa sang lại “mỹ dung” của mình!

      Bạch Hi dời tầm mắt lần nữa về thân con nhện độc. Chiêu này của sư phụ đúng là lần nào cũng có hiệu quả! Mỗi lần có kẻ xâm phạm, trừ phi cậu đánh lại, bằng lão nhân gia người tuyệt đối ra tay. Tuy rằng cậu ý định dựa vào sư phụ, nhưng mà cũng cần phải giả trang nghiêm túc đến thế chứ!

      Con nhện tím này ít nhất cũng phải là dị trùng của đảo Mê Nha Độc, hình thể khổng lồ này chỉ nhằm vào chủng loại nhện này, cái đầu này lớn nhưng ra não bé tí ti! Chỉ biết phun nọc độc mà thôi, nhiều nhất cũng chỉ là nhảy bật lên đánh là khá lắm rồi. Bạch Hi suy nghĩ, suy nghĩ trong đầu xem xem cấp bậc của con nhện này là gì, cấp D, cấp thấp nhất.

      Vài năm nay, phải Ngọc Phong Tử hoàn toàn mù quáng mang theo Bạch Hi, ngẫu nhiên vẫn chia cùng cậu những tâm đắc của mình về tu hành, những thứ lĩnh hội được. Những hung hiểm của tận thế đều bị Ngọc Phong Tử phân loại, cấp D là thấp nhất, hề tiến hóa ra lối suy nghĩ, chỉ dựa vào bản năng của dã thú. Có lẽ nhận tính là dã thú, nhưng trong thế giới toàn là zombie này, vạn vật biến dị, cho dù chỉ là người hay vật nhìn như vô hại, đều có khả năng giây sau làm ngươi mở rộng tầm mắt! Huống chi còn là con nhện độc hung mãnh chứ?

      Thân hình con nhện tím hơi thấp xuống, lông chân xù xì với phần chân gấp khúc, nó tích tụ lực lượng. Nó phát ra thanh tách tách rất đánh về phía Bạch Hi. Nó hành động rồi! Nó tới gần Bạch Hi, miệng vẫn còn quên phun nọc độc! Nhưng lại cực kì thông minh mà phân tán nọc độc ra nhiều chỗ!

      Bạch Hi bình tĩnh sử dụng thuấn di di động về phía sau.
      Last edited by a moderator: 30/1/15
      linhdiep17 thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 6.1

      Editor: Cẩm Băng Đơn.

      Bạch Hi bình tĩnh sử dụng thuấn di di chuyển về phía sau, muốn mình vào trong rừng cây, nhưng con nhện tím kia lại rất quen thuộc địa hình, khiến Bạch Hi thể trốn được, đánh phải nhịp nhàng tự mình né con nhện. Có lẽ nọc độc mà con nhện tím phun ra lan khắp rừng cây, nhưng lại hề có giọt nào chạm tới người Bạch Hi, đúng là có vài phần cảm giác " qua vạn bụi hoa, mảnh lá cũng dính vào người."!

      Tuy rằng con nhện này lợi hại, nhưng phải thực lực quyết định toàn bộ chiến cuộc. Con nhện này rất quen thuộc địa hình, từng ngọn cây cọng cỏ nơi này nó đều như lòng bàn tay, nếu cứ thế này, Bạch Hi kiệt sức dần cùng với nó, như vậy người kiệt sức trước tiên chính là cậu!

      Bạch Hi bắt đầu phân tích cục diện bây giờ.

      Bởi vì con người là giống nòi được phân phối đầy đủ, có trí tuệ, thị giác, thính giác, khứu giác, đợi chút. Trừ bỏ giống loài nhân loại ra còn loài nào được phân phối đầy đủ như thế nữa, có lẽ chúng nó có thị lực trọn vẹn, hoặc là ngửi được mùi hương, nhưng có lẽ nó chút, nhất định chút, vượt trội đặc biệt, cái vượt trội muốn gì được nấy. Như vậy năng lực bật nhảy cùng nọc độc nhất định rất xuất chúng.

      Bạch Hi suy nghĩ lại. Con nhện này nhất định cũng có nhược điểm! Là cái gì nhỉ?...

      "Xịt! Xịt!" Con nhện phun nọc độc về phía Bạch Hi.

      người vật xuyên qua rừng cây, lqd, nhưng khoảng cách giữa bọn họ luôn kéo gần lại, dĩ nhiên chưa đến mười thước, tiến vào cự ly giao phong chính diện!

      Ngọc Phong Tử ở phía xa xa, lúc này mới nâng mắt lên, nhìn thoáng qua hướng Bạch Hi.

      "Tiểu gia hỏa này, tiến bộ gì cả, con nhện cũng có thể đọ với nó lâu như vậy. Aizzzz, càng nhìn càng thấy đáng thương." Ngọc Phong Tử vừa tự chuyện vừa làm động tác khoa trương, miêu tả chân thực sinh động, làn da non mềm mê người như nước, đôi mắt xếch nghiệt, từ trong mắt toát ra cảm xúc giống như có thể , mũi thẳng cao gầy, bờ môi mỏng manh, hiển nhiên chính là kẻ “cấm luyến” tai họa cho thành trì.

      "Cấm luyến" ở trong rừng cây, có ánh mặt trời chiếu xuống, có giọt sương tí tách trong suốt, vốn nên là hình ảnh tốt đẹp nhất. Nhưng xung quanh hỗn độn khiến "cấm luyến", hay có thể là mỹ nhân có chút hợp nhau.

      "Càng nhìn càng muốn hỗ trợ, tốt mà... Trời muốn..." chúng ta chết. Nhưng mà Ngọc Phong Tử còn chưa xong, nghe thấy "bốp!" tiếng, Bạch Hi kết thúc chiến đấu? !

      Mắt thấy Bạch Hi cố hết sức xoay người thở hổn hển, thịt nát màu tím đen dính đầy cánh tay, bụng con nhện ở mặt đất có vết thương trí mạng.


      ***



      "Nên hạ quyết tâm sao?" Thụ ngẩng đầu, đưa tay lên ngăn cản ánh mặt trời chói mắt, giữa trưa ngày hè, ánh mặt trời nóng rát khiến lòngThụ có chút nóng nảy.

      Ngoại truyện nho :


      ". Có phải ngươi vẫn còn thích Phỉ nhi đúng ?" Thụ nghiến răng nghiến lợi.

      Trong lòng Ngọc Phong Tử chợt lạnh, xong rồi, cái tên này lại muốn rồi...

      Quả nhiên, Thụ mãnh liệt đè Ngọc Phong Tử xuống, cưỡi ở dưới thân, tàn bạo xé quần áo Ngọc Phong Tử. Khi da thịt lõa lồ tiếp xúc với khí liền hơi run rẩy, thò tay vào mang theo lạnh lẽo.

      "Ban ngày ban mặt mặc quần áo là muốn làm gì? Hửm?" "Câu dẫn ta? Hửm?"

      "Vì sao ngươi tìm cái nơ con bướm đóng gói mình lại dâng đến trước mặt ta? Hửm?" Thụ liên tục phát ra ba tiếng hửm táo bạo đến cực điểm, miệng cũng nhàn rỗi, mỗi khi Ngọc Phong Tử muốn há mồm hăng hái định phản bác liền bị Thụ chặn lại. Thụ liên tiếp tạo ở cổ Ngọc Phong Tử dấu quả ô mai màu hồng, quả ô mai từ màu hồng chuyển thành tím, ngón tay hơi lành lạnh đùa giỡn mấy chỗ trước ngực Ngọc Phong Tử, tay kia theo bụng Ngọc Phong Tử xuống từng chút , đưa tới trận run rẩy cho Ngọc Phong Tử... Kỳ thực Ngọc Phong Tử rất muốn châm chọc! Ai muốn ban ngày ban mặt mặc quần áo chứ? Quần áo do ngươi xé đúng à?! Ai quyến rũ ngươi chứ? Ta câu cũng được! Tìm cái nơ con bướm đóng gói rồi tự tặng cho ngươi? Ý tưởng phong phú nhỉ? ... Nhưng mà hình như... cũng là quyết định tồi... Sao? Ngọc Phong Tử cứ miên man suy nghĩ cho đến khi Thụ giở trò mà dần dần hỗn loạn, ánh mắt càng mờ mịt, thân thể càng lúc càng nóng...


      ***


      Bạch Hi nhìn chằm chằm con nhện chết trước mặt, mắt kép của nó lóe ra ánh sáng rực rỡ, lông tơ tám cái chân sắc nhọn như dao được mài.

      Đầu óc Bạch Hi có chút hỗn loạn, hoàn toàn dừng suy nghĩ lại được, cũng có thể xem như là cách ba năm kể từ lần đầu tiên chính thức chiến đấu, vậy mà cậu lại chưa từng chuẩn bị tâm lý qua. Phải tấn công như thế nào? Niệm lực? Dị năng? Đánh tay ? Bạch Hi có chút oán trách bản thân, chiến đấu chính là chiến đấu, muốn chuẩn bị tâm lý cái gì chứ? ! Cuộc sống ba năm quá nhàn nhã mày liền quên hình dạng thế giới trước mắt sao? Đây là tận thế! là trước đây! Đối mặt với địch nhân, điều phải làm chỉ có , đó là xông lên! Đả bại !

      Ngay lúc Bạch Hi do dự, con nhện tím lại dữ dội bật lên! Gào thét mà đến, mang lên trận gió tanh tưởi. Mắt kép của nó xoay tròn, nâng cao cái chân chồm về phía Bạch Hi!

      Chân của con nhện phóng đại ở trong mắt Bạch Hi, khiến cậu tạm thời gạt suy nghĩ trong đầu , khi đối mặt với nguy hiểm, lqd, điều đầu tiên xuất trong đầu cậu, dĩ nhiên là trốn!

      Bạch Hi dứt khoát nằm xuống đất, cuộn mình ôm đầu lăn về phía bên phải hai vòng, muốn tránh thoát cú chẻ dọc của con nhện.

      Khổ nỗi Bạch Hi quên, con nhện có tám cái chân!

      "Vèo!" Tiếng gió vang lên, Bạch Hi vẫn còn lăn, hai cái chân của con nhện đột nhiên tiến đến!

      Bạch Hi giãy dụa điều chỉnh thân thể của chính mình, mạnh mẽ vận động thân thể thay đổi phương hướng khác để tránh thoát hai cái chân lớn này! Đây chẳng phải là kỹ xảo gì, chính là khi ngươi đối mặt với nguy hiểm phản xạ có điều kiện thôi.

      Trực tiếp lăn đến sau gốc cây, Bạch Hi nhanh nhẹn đứng dậy, sắc mặt có chút đen. Vậy mà lại bị mày đuổi chật vật như thế... Tao chọc mày cái gì hả? ! Vì cái lông gì mà đối xử với tao như thế!

      "Hô!" Nhưng mà con nhện mặc kệ mấy chuyện đó, tiếng gió vang lên, cái chân khỏe mạnh lại quét ngang xuống dưới! Bạch Hi lại bắt đầu vòng mới ngươi đuổi ta chạy với con nhện kia, nơi nào có chân dài của nó qua, thân cây gãy từng khúc, thực tại khiến Bạch Hi đau đầu. Mạnh mẽ quét chân như thế, quét ngang diện tích, đối mặt với thế công bình thường như thế, lqd, cậu là có chút suy nghĩ muốn chống đỡ nữa.

      Trong lòng vừa động, niệm lực hóa thành khôi giáp ra người Bạch Hi. Con nhện tím giống như có chút tức giận, tốc độ công kích nhanh hơn, hung tàn phá hủy cây cối xung quanh chỉ vì muốn bắt lấy Bạch Hi.

      Nếu phải Bạch Hi có thân thủ nhanh nhẹn, cùng niệm lực hóa thành khôi giáp bảo vệ thân thể, chỉ sợ sớm bị thương. Nhưng như vậy cũng đủ khiến Bạch Hi tái nhợt mặt mày, thời gian dài tiêu hao khí để ngưng tụ thành giáp cũng gây bất lợi với bản thân cậu, hơn nữa có mấy lần tránh né kịp bị đánh trúng, Bạch Hi dần dần cảm thấy có chút kiệt sức.

      Chiến đấu... Chiến đấu như thế nào? Hình như, cũng có người ràng cho cậu biết... Cho tới nay, chỉ là đơn thuần muốn có sức mạnh, có thể tìm được Phạn Phạn, bảo hộ Phạn Phạn, sức mạnh sinh ra là vì muốn bảo vệ, nhưng bất luận nguyên nhân như thế nào... Nhất định sức mạnh này vì chiến đấu mà trả giá!

      "Phốc khụ... !" Trong lúc ý thức mơ hồ, Bạch Hi lại lần nữa bị tóm lấy cổ ném lên tàng cây!

      "Xịt..." Mắt kép bé của con nhện tím nhìn chằm chằm Bạch Hi, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng thiếu niên trắng nõn này!

      Bạch Hi có chút cam lòng, chết ư? Hẳn là thể nào, còn có sư phụ ở đây. Nhưng muốn cứ như vậy cái gì cũng làm mà buông tay sao? Ngay cả Phạn Phạn cũng chưa nhìn thấy mà... Thực muốn cứ núp ở dưới ô của người khác ư?

      Phạn Phạn... Vừa nghĩ tới cái tên đầy ý nghĩa ấm áp này, trước mắt thoảng qua chút hình ảnh, trong đó có nhiều năm tuổi thơ của bản thân, mẹ vì bảo vệ bản thân mà mất, còn có đám zombie ngày ngày đêm đêm nhìn trộm dò xét bản thân, còn có, Phạn Phạn.

      muốn.

      Ý thức của Bạch Hi càng lúc càng ràng.

      muốn... ! Cậu muốn cứ như vậy!

      Trong đầu cậu có tiếng gào thét, muốn! !

      Bạch Hi bỗng nhiên mở mắt ra, dị năng cùng niệm lực đồng thời phát ra, luồng khí va chạm mãnh liệt trong cơ thể cậu, dồn nén, ngưng tụ, sau đó đột nhiên va chạm! Bạch Hi cấp bách muốn phát tiết, lqd, muốn phát sức mạnh này ra! Cái cảm giác bị tắc nghẽn trong người rất dễ chịu! !

      "Tưng." tiếng giống như tiếng dây đàn bị cắt đứt.

      Bạch Hi đột nhiên phát động tác của con nhện tím trước mắt chầm chậm giống như ảnh, từng chút tới gần cậu. còn tiếng thét của nhện, bên tai yên tĩnh... Yên tĩnh giống như là, ở trong thế giới kia... Hung hiểm vừa rồi còn nữa. Bạch Hi ngẩn người, nâng lên bàn tay, mở ra rồi lại khép lại, làm làm lại mấy lần, đây là động tác cực kỳ bình thường.

      Rừng cây trở nên yên tĩnh, lâu sau mới có thể nghe được tiếng chim hót hay tiếng côn trùng kêu vang, lá cây mãi mới có chút lay động, cảm giác giống như có gió vậy. Như vậy... Đây là tiến hóa dị năng gian? !

      "Thời Gian Tĩnh Chỉ ư?" Bạch Hi nhịn được hưng phấn trong lòng rồi thốt lên.


      (Thời gian tĩnh chỉ: Năng lực ngừng thời gian)


      Bạch Hi đẩy mấy cái chân của con nhện ra khỏi cổ, lớp lông rậm bén nhọn cắt qua làn da non nớt của thiếu niên.

      Bỗng nhiên cảm giác vặn vẹo truyền đến, thế giới trong mắt Bạch Hi bắt đầu sụp đổ, thay thế bầu khí trong lành kia, lqd, gió mát trong lành, thế giới chim hót côn trùng kêu vang... Bạch Hi còn chưa kịp cảm khái, cái chân vừa mới đẩy ra liền trở về cổ mình!

      Nếu lúc này có cái gương, như vậy nhất định có thể chiếu lên gương mặt đen thui của Bạch Hi

      "Khụ khụ..." Bạch Hi ho khan, nhưng lúc này, cậu thể mù mờ được.

      Nhớ lại quyền cước Ngọc Phong Tử dạy, khi đó bản thân cậu có thể linh hoạt sử dụng niệm lực khống chế thực vật, thay đổi kết cấu của chúng, nhưng là lúc này đây, cậu muốn phát động công kích!

      Ra quyền khiến nước chảy thành sông, từ chậm tới nhanh...

      Miệng của con nhện càng lúc càng gần Bạch Hi...

      Cú đấm của Bạch Hi còn thong thả tới gần bụng của con nhện. sai biệt lắm, Bạch Hi tập trung tư tưởng, rót dị năng gian vào cánh tay! Từ chậm tới nhanh, cú đấm của ta, đánh ra!

      "Bốp!"

      ...

      giây? Nửa giây? có người nào biết Bạch Hi ra quyền nhanh cỡ nào mà tới bụng của con nhện kia. Chỉ biết hình ảnh cuối cùng dừng lại khắc khi thiếu niên cố hết sức xoay người thở dốc, thịt nát màu tím đen đầy tay, con nhện cách đó xa, ở bụng của nó có vết thương trí mạng.


      ***


      Ngọc Phong Tử đến gần Bạch Hi, sờ sờ đầu của cậu.


      "Tiểu gia hỏa, rốt cuộc con vượt qua bước này rồi."


      Ánh mắt Bạch Hi kiên nghị mà thoải mái. Rốt cục lĩnh ngộ rồi ư?


      Đó, chính là cú đấm của cậu.


      Đảo Mê Nha Độc


      "Oa?" Bạch Hi phát ra diệu cực kỳ kì dị.

      Lúc này Bạch Hi và Ngọc Phong Tử rời khỏi chiến trường nơi đánh nhau với con nhện kia, trong rừng cây, từ trong trung tâm đảo Mê Nha Độc ra phía bên ngoài. Cứ mải suy nghĩ, Bạch Hi rốt cục chú ý tới hình tượng của Ngọc Phong Tử khác xa so với bình thường.

      "Sư phụ... Đây là, diện mạo ban đầu của người ư?" Bạch Hi dừng bước lại. Ngọc Phong Tử trước mắt mi thanh mục tú, khuôn mặt hơi hình bầu dục, bắt đầu từ xương gò má đến cái cằm trơn nhẵn thu hẹp, đôi mắt xếch mị hoặc, làn da trắng non mềm dẫn dụ người ta mơ màng, môi mỏng khẽ hé lộ ra hương thơm... Bạch Hi có chút xấu hổ, vì sao sư phụ lại trưởng thành với gương mặt của con vậy? Vừa nghĩ tới chuyện chính mình luôn ở chung với ” suốt ba năm về trước, Bạch Hi nhịn được phát run cả người.

      Ngọc Phong Tử đưa mắt nhìn Bạch Hi cái, nghiêm chỉnh chuẩn bị mở miệng.

      "Làm sao? Bị sư phụ của con mê hoặc? Đẹp ? Có đẹp bằng trong lòng con ?"

      ...

      Thế giới yên lặng hai giây.

      Được rồi, lo lắng của cậu dư thừa rồi, cậu nên cho rằng sư phụ người có tâm tính bình thường, thể bởi vì gương mặt của ông thay đổi mà tính cách khác . Bạch Hi bình tĩnh trực tiếp về phía trước, đúng thế, cần để ý tới loại người này.
      linhdiep17 thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6.2

      Editor: Cẩm Băng Đơn

      Thành phố Hi Vọng vẫn là tốt nhất, biết Phạn Phạn còn ở đó hay . Bạch Hi có chút hoang mang vừa vừa ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, Ngọc Phong Tử ở phía sau vẫn cứ lầm bầm cảm thấy bất công, giống như Bạch Hi còn chưa làm thỏa mãn tự đắc của , vừa ý. khí vẫn tươi mát như thế, nhưng là... Vẫn thể che giấu được hoang mang trong lòng.

      Hai người hành tẩu, đường hữu kinh vô hiểm rốt cục cũng tới biên giới Mê Nha Độc. Nơi này tầm nhìn rộng lớn, như trong đảo rừng cây tươi tốt, bụi cỏ thưa thớt, đủ loại côn trùng nho , các loài ở đây rất bình thường, chẳng có loài nào cao hơn người cũng chẳng có nguy hiểm gì.

      (Hữu kinh vô hiểm: có kinh ngạc và đáng sợ nhưng có nguy hiểm)

      "Sắp gặp Phỉ nhi rồi." Ngọc Phong Tử sửa sang vạt áo lại chút, hơi khẩn trương, biết Phỉ nhi nhìn thấy có biểu tình như thế nào nhỉ? Hắc hắc... ~

      Bạch Hi nhìn Ngọc Phong Tử, cái miệng nhắn phấn nộn hơi chu lên, sư phụ có thể gặp lại trong lòng mình, cậu sao?"Haizzzzzzzz!" Bạch Hi nhịn được kêu tiếng, mặt kìm được mà đỏ nóng, sao tự dưng lại bình thường để Phạn Phạn vào chỗ trong lòng mình cơ chứ?

      "Sao thế?" Ngọc Phong Tử thấy sắc mặt Bạch Hi ửng hồng, cả người lại mất tự nhiên, khỏi hỏi.

      Bạch Hi lắc lắc đầu, biết nữa.

      Bạch Hi theo sau Ngọc Phong Tử, khi phân phương hướng mới đuổi kịp.

      Hành tẩu cũng chỉ 5 đến 6 phút, cái hang động dưới ngọn núi đập ngay vào mắt, Ngọc Phong Tử bỗng nhiên thả lỏng hô hấp, chậm rãi tới.

      "Tiểu Phỉ nhi, Phong Tử của em lại đến đây, có nhớ người ta hay ... Ối!" Ngọc Phong Tử bị vật thể đánh trúng.

      "La cái gì mà la, hồn tiêu tan, lại tới nữa." Trong sơn động, theo giọng mềm mại đáng phát ra, tai mèo với dáng người xinh đẹp cùng gương mặt mị hoặc cũng tới, đuôi mèo phía sau thi thoảng lắc lư.

      "Chít chít chít..." Ngọc Phong Tử coi ai ra gì tự động xem Bạch Hi."Tiểu Phỉ nhi, thực vô tình như thế sao?" Đưa tay áo lên lau khóe mắt tồn tại nước mắt.

      "Rốt cục cũng cạo bộ râu đầy mặt rồi hả? Ừm, tệ tệ chút nào, rốt cục cũng ra dáng con người rồi." Đôi mắt to lóng lánh của Phỉ nhi nhìn hai mắt Ngọc Phong Tử, nhưng thực ra trong lòng này xoa cằm suy tư cái điều gì đó…

      "Ngạo thụ*? Nhưng mà gương mặt giờ thích hợp lắm phải..." Kìm lòng nổi, lời theo đôi môi mềm mại phụt ra.

      (*Ngạo thụ: Xuất phát từ truyện tranh đam mỹ, chỉ người có tính cách mềm yếu, nhưng hay làm bộ lạnh lùng giao tiếp với người khác. Lấy khẩu khí mạnh miệng để che giấu thẹn thùng hoặc ý nghĩ của bản thân. vắn tắt đây là kiểu người ngoài lạnh trong nóng.)

      Hả? ... Có phải nghe lầm cái gì ?

      "Tiểu Phỉ nhi? Em cái gì đó?" Ngạo thụ... ? Nếu như ta nhớ lầm trăm năm trước lúc Zombie còn chưa xuất , khi người khác giống như muội chỉ*... thứ tồn tại cách đường đường chính chính, là đam mỹ đúng ? Còn mấy muội chỉ kia gọi là hủ nữ. tại hạ năm đó biết đến cái từ ngữ này vẫn luôn khó hiểu, vì sao đám muội chỉ từ già đến trẻ, cứ gọi mình là "Phụ nữ"?

      (*Muội chỉ: Là từ đọc có giống với từ muội tử, hai từ này nghĩa giống nhau)

      " có gì, Thụ đâu?" Cái người cp kia đâu? Mặc dù cái tên này luôn luôn mê luyến nhưng chẳng qua đó là lúc còn bé tai mắt chưa được khai trí như bây giờ... Huống hồ, sớm còn là Tiểu Tiên Tử trong mắt bọn họ nữa. Phỉ nhi tự giễu cười cười. ràng nhìn ra được cái lão già Thụ này có ý với Ngọc Phong Tử, nhưng khổ nỗi cái tên Ngọc Phong Tử này lại như quả bí đao, mặc dù trưởng thành đúng là có da có thịt, nhưng trong bụng lại toàn chứa mấy thứ gì đâu! Có thể như này rời khỏi Đảo Mê Nha Độc rồi từ đây là Tiểu Miêu nữ tự do ư?

      " gặp, lúc ta ra tìm ngày trời nhưng chẳng gặp, đúng rồi!" Ngọc Phong Tử rốt cục nhớ tới Bạch Hi bị bỏ quên hồi lâu ở bên cạnh mình.

      "Xem nè! Đây là đồ đệ của Ngọc Phong Tử ta. Bạch Hi." Ngọc Phong Tử kéo Bạch Hi đứng ở bên cạnh sang, bắt đầu như vương bà buôn dưa mèo khen mèo dài đuôi thao thao bất tuyệt giới thiệu đồ đệ của bản thân, đương nhiên, mấy cái đó Phỉ nhi đều trực tiếp nhìn (Ngọc Phong Tử: Tác giả đại nhân sao ngươi lại có thể như vậy! xxxxxxxx... Tác giả đại nhân xuất , tha Phong Tử . ) rồi.

      **

      Trận quyết đầu đầu tiên của Ngọc Phong Tử x Phỉ nhi

      Ngọc Phong Tử: Huyết lượng 3128 3128 Phỉ nhi: Huyết lượng 2645 2645

      Bắt đầu!

      Phỉ nhi: Hô zah zah tảng đá công kích! (ngay từ đầu là vật thể )

      "Ôi!"

      Ngọc Phong Tử: -360 máu (máu giảm chủ yếu do đau lòng)

      Ngọc Phong Tử: Thế công Nhu Tình (ý đồ diễn trò tranh thủ đồng tình của quân địch)

      Phỉ nhi: trúng chiêu, sử dụng chiêu < đam mỹ choáng váng: Trong lòng mê mang suy nghĩ liên quan của đam mỹ >

      Ngọc Phong Tử: Cam tâm tình nguyện -200 máu (vẫn cứ giảm vì đau lòng)

      Ngọc Phong Tử: Phấn khởi phản kích, đẩy đồ đệ Bạch Hi dời .

      ...

      lâu sau, Ngọc Phong Tử nhìn, trực tiếp KO !

      (Ngọc Phong Tử: Chen tí nào chen tí nào, ta muốn chen trước ống kính, muốn để độc giả nhìn thấy ta! Tác giả, ngươi như dám bắt nạt viết ta chết trận gặp báo ứng! ... ) tác giả xuất , liếc nhìn, tiếp tục viết văn.

      ***

      Lông mày dày đen như mực, đồng tử trong suốt có chút kiên nghị, hình như thường xuyên chăm sóc tóc, cho nên sợi tóc mềm mại của thiếu niên cứ quấn ở cổ, thêm vào đó là cái mũi tinh xảo, bờ môi phấn nộn..."Ôi chao... Này quả thực chính là khuôn mẫu bé tiểu thụ mà..." Trừ bỏ màu da bởi vì ngày ngày phơi nắng cho nên khỏe mạnh ra. Phỉ nhi trong lòng nhộn nhạo, đè nén được kích động... Thúc đẩy nàng lập tức ôm lấy Bạch Hi.

      "Cậu nhóc ngoan, ba năm trước quả nhiên nhìn nhầm, cậu chính là nam chủ tốt nhất trong bộ tiểu thuyết tiếp theo của chị!"

      "Biết ? tại lưu hành cuốn “Bí mật thể giữa ta và tinh Thụ ”, cuốn này là chị viết, đây là quyển đam mỹ H, rất nhiều muội chỉ ở trong thế giới Zombie này vẫn cứ tha thiết làm hủ nữ, thực là khiến cho mấy người như chị vui mừng... Kỳ thực trăm năm trước lúc tang thi xuất chị trở thành loài tam hợp rồi, là đam mỹ cứu chị đấy! Nếu phải biết nhân gian muôn màu muôn vẻ như vậy, chị sớm thăng tiên lầm chỗ rồi! Đúng rồi, chị giảng nhiều như vậy cậu nghe hiểu ? Cậu phải con người sao? Chắc ít nhiều gì cũng hiểu được chút nhỉ? Cũng đúng, loại tin tức thượng lưu này phải là người bình thường có thể tiếp nhận nổi, trừ bỏ đại phú đại quý ở tận thế ra, Zombie đến Dong Binh rồi cho nổ hết, lúc đói khát là lúc hai tay dâng đồ ăn cho nhân loại, có rất ít người có thể đề cập, chị Phỉ nhi của cậu vậy mà biết hết mấy thứ này đấy! Về sau bẻ loan* nhớ tìm đến chị nha! Còn có..."

      (*Bẻ loan ở đây có nghĩa là thay đổi giới tính)

      Bạch Hi giật mình. Cái gì... Tình huống gì, tất cả chuyện phát sinh trước mắt là cái gì? Tuy rằng Bạch Hi nghe hiểu mấy thứ Phỉ nhi , nhưng hôm nay nghe thấy nhìn thấy khiến hình tượng chị Phỉ nhi ở trong lòng cậu sụp đổ ầm ầm. Bất luận là ba năm trước lần đầu tiên gặp mặt, hay là trong ba năm này sư phụ ngẫu nhiên nhắc tới, chị Phỉ nhi trước mắt, làm thế nào cũng giống với hình tượng đó vậy? !

      Cho dù lâm vào tình trạng người chẳng ra người, tiên chẳng ra tiên, tính cách cũng nên biến đổi nhiều như thế mới đúng... ? Ba năm trước, Phỉ nhi hẳn phải là sức quyến rũ thành thục mười phần khuôn cách cho giới chị em chứ? Và sau ba năm, phải là kiểu mẫu ngọc nữ tinh khiết hoàn mỹ thanh thuần chứ? Sao hôm nay vừa thấy, lại là người có cái kiểu suy nghĩ thể hiểu được, Logic càng lại là thể bắt kịp? !

      **

      Trận quyết đấu thứ hai của Bạch Hi x Phỉ nhi

      Bạch Hi: Huyết lượng 1398 1398 Phỉ nhi: Huyết lượng 2645 2645

      Bắt đầu!

      Bạch Hi bị Phỉ nhi KO. Sử dụng chiêu số: Đốc giáo hủ nữ thân truyền, hôn phải ngoan~

      **

      "Được rồi, Phỉ nhi, đừng náo nữa." Đây là đồ đệ của ta, thể để em làm hỏng được... Ngọc Phong Tử mặc niệm thay cho Bạch Hi.

      Phỉ nhi nghe tiếng ngẩng đầu, bởi vì rất kích động cho nên Bạch Hi bị siết bả vai, mặt xanh xao suýt nữa ngất.

      "Được rồi, trả đồ đệ lại cho ngươi." Phỉ nhi trở về vẻ mặt bình thường, sắm vai nhị hóa* nữa, lâu rồi phóng thích thiên tính cho nên hôm nay đùa giỡn quá mức, lần sau rồi tính, còn nhiều thời gian, Phỉ nhi ném Bạch Hi cho Ngọc Phong Tử.

      (Nhị hóa ở đây là chỉ người ta ngây thơ cách đáng )

      "Được rồi, lời nên cũng xong rồi, hai người nên chỗ nào ." Phỉ nhi nhìn Ngọc Phong Tử. Ba năm, cũng chỉ là chút thời gian sống lâu hơn người nhưng ngắn hơn trời mà thôi. Có thể gặp lão bằng hữu lần, hối tiếc rồi.

      Ngọc Phong Tử yên lặng, sau lúc lâu mới mở miệng.

      "Phỉ nhi, thực muốn biết ta nhớ đến mức nào ư?" Ta, thích , thích lâu như vậy, lâu như vậy... Lâu đến mức tâm cũng đau rồi.

      "Phong tử, người ngươi , phải ta." Mắt Phỉ nhi cũng thèm nhìn Ngọc Phong Tử, tan rã nhìn về phía mặt đất.

      Hai mắt Ngọc Phong Tử như muốn lồi ra, có chút nghẹn họng nhìn trân trối. Có ý gì? thích thích ai?

      "Người ngươi , là Tiểu Tiên Tử nữ tông của đảo Mê Nha Độc. Chẳng phải Phỉ nhi ta."

      "Người ngươi , là Tiểu Tiên Tử nữ tông đảo Mê Nha Độc. Chẳng phải Phỉ nhi ta."

      Những lời này văng vẳng trong đầu Ngọc Phong Tử hồi lâu, có chút phẫn nộ, lại có chút mờ mịt. Này là ý gì? Chẳng lẽ luôn luôn tâm tâm niệm niệm ngưỡng mộ, ái mộ đều hóa thành trò cười sao?

      "Phỉ nhi. Ý của là gì? Đúng, là Tiểu Tiên Tử trong lòng ta, ta chính là kẻ bình thường hoàn toàn có pháp thuật để tu tiên, ta đơn phương thích , tiếp nhận cũng chẳng sao cả, nhưng vì sao phải như vậy?"

      "Phỉ nhi , coi tâm ý của Ngọc Phong Tử ta là cái gì?"

      Ngọc Phong Tử lần đầu tiên trực tiếp biểu lộ lòng như thế, nhưng ngờ lại trong hoàn cảnh như vậy. từng nghĩ tới ngày thẳng thắn thành khẩn với Phỉ nhi, phải là cảnh đẹp giai nhân, hoàn cảnh cũng phải tốt đến cực điểm. và Phỉ nhi chưa có ai hề biểu đạt tình cảm với bất cứ người nào, đều là hai mối tình đầu, trái tim như nụ hoa non nớt sắp nở, chậm rãi tới gần, hấp dẫn nhau. Ai có thể cho biết, tình huống hôm nay, tại sao lại như vậy?

      "Ai..." Phỉ nhi có chút đau lòng nhìn Ngọc Phong Tử.

      Chung quy... Vẫn làm tổn thương lòng của sao? Chuyện này, vốn muốn như vậy.

      "Phong Tử, nhiều năm như vậy, ngươi có từng nghĩ tới, hôn ta chưa?" Phỉ Nhi khép chặt mắt. Nếu hôm nay như vậy, như vậy giúp hiểu lòng của mình . Phong Tử ơi là Phong Tử, uổng ngươi thân là Tiên Nhân đời trước, vậy mà đến cả lòng của mình cũng hiểu .

      Ngọc Phong Tử ngây ngẩn cả người, hôn Phỉ Nhi? Này là ý gì?

      "Ta... Chưa bao giờ nghĩ tới." ta , có chịu chấp nhận nhớ nhung của ta đâu? ta trân trọng nhất, ta sao có thể động tà niệm!

      "Cho nên Phong Tử, ta phải là người trong lòng ngươi." Phỉ Nhi hít hơi, như thế. Cho dù làm tổn thương đến , cũng quyết thể buông tha tại đây được, năm tháng phí hoài vì ta, làm sao có thể khiến người ngươi nhớ, người ngươi chờ đợi thêm nữa đây?

      "Phỉ nhi, …!"

      "Phong Tử, hãy nghe ta ." Phỉ nhi ngắt lời Ngọc Phong Tử. Ngọc Phong Tử có chút sốt ruột muốn , muốn biểu đạt ràng, có phải Phỉ nhi hiểu ý của ta hay ? Ta muốn ràng!

      "Nếu ngươi thiệt tình thích người, như vậy ngươi có xúc động muốn hôn người đó. Người là ngang hàng, phân chia cao thấp, trong hồi ức của ngươi, ta là Tiểu Tiên Nữ nữ tông ở đảo Mê Nha Độc, ngươi chính là kẻ bình thường thể nào tu tiên, cho nên này phần tình cảm này từ lúc mới bắt đầu sai rồi."

      Ngọc Phong Tử muốn mở miệng, muốn giải thích, nhưng Phỉ nhi lại vẫy vẫy tay ý bảo tiếp tục nghe tiếp.

      "Hơn nữa, bây giờ ta chẳng phải , tiên chẳng phải tiên, ngươi lại vẫn cứ mực coi ta là Tiểu Tiên Tử ngươi tâm tâm niệm niệm . Điểm này, ta rất cám ơn. Nhưng giữa chúng ta có khả năng, cũng chính là vì điểm này." Ánh mắt Phỉ nhi có chút ảm đạm, nếu phải biết người ngươi nhất phải là ta, ta làm sao có thể bỏ qua ngươi.

      Ánh mắt Ngọc Phong Tử có chút bi thương. Vì sao, vì sao phải như vậy? Chẳng lẽ đến ngay cả thích cũng sai ư? Vì sao phải hiểu sai ý tứ của ta như thế. vĩnh viễn là Tiểu Tiên Tử trong lòng ta, điểm này chưa bao giờ thay đổi, cho dù lúc Zombie xuất , đôi ta chưa bao giờ chuyện, nhưng nó cũng ảnh hưởng đến việc ta nhớ nhung cả.
      Last edited by a moderator: 20/4/15
      linhdiep17 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6.3

      Editor: Cẩm Băng Đơn

      "Chị Phỉ nhi, sư phụ thích chị." Lúc này Bạch Hi vốn luôn đứng ở bên nhắm mắt dưỡng thần, có chút khong nhịn được. Vẫn cứ từ từ nhắm hai mắt muốn tự mình . Bạch Hi tự nhận là khá hiểu tình cảm của sư phụ với chị Phỉ nhi, chẳng lẽ muốn hôn chị ấy chị ấy sao?

      Phỉ nhi nhìn Bạch Hi, lại thêm kẻ phá rối, người đàn ông, cậu bé con, đều hiểu ư?

      "Có tình có dục. Phong Tử, ngươi đối với ta chỉ có tình chứ có dục, tình cũng chia ra làm rất nhiều loại. Ngươi đối với ta, chỉ có ngưỡng mộ cùng thương tiếc mà thôi! Ngưỡng mộ từ đâu mà đến? Nguyên do là từ cho từ đến lớn, người bên cạnh đả động tai mắt của ngươi. Có ai mà trong lòng có vài nam thần nữ thần chứ? Nhưng họ lại phải người của ngươi, Đơn;l.q'd, ngươi chính là bị khát khao trong lòng này che mờ trái tim của mình mà thôi, khi đó tiểu tiên tử là nữ thần hoàn mỹ như ngọc, xa đến nỗi ngươi thể chạm tới." Thực muốn ta phải ràng ra như vậy sao? Aizzzz. Phỉ nhi thầm than trong lòng.

      "Thương tiếc từ đâu mà đến? Bởi vì lúc ta thăng tiên thất bại, từ tiên tử mây sa đọa thành kẻ tiên chẳng ra tiên, chẳng ra ! Ngươi thầm xem thường, vì ta mà cảm thán ông trời bất công, vẫn cứ coi ta là tiểu tiên tử nữ tông ở đảo Mê Nha Độc. Ta rất cám ơn ngươi vì ta mà nghĩ như thế, hai thứ này tình cảm này chính là ngọn nguồn khiến ngươi sinh gia ảo giác đó. Ngươi hiểu chưa?" tới đây khóe mắt Phỉ nhi có chút hơi nước. Ta biết, ta biết, người ngươi tâm tâm niệm niệm đều là ta, nhưng phần khát khao, ngưỡng mộ, thương tiếc đó phải là tình ! Ngươi mực nhớ đến ta, nhưng điều đó chỉ khiến ngươi gặp được tình đích thực của mình mà thôi.

      Lúc này Ngọc Phong Tử có chút choáng váng, cái gì cũng lọt vào tai, Phỉ nhi phía đối diện, miệng lúc đóng lúc mở, ánh mắt còn có chút đau lòng. Vì sao?Vì sao phải như vậy... Ta luôn luôn nhớ , , lại tình cảm của ta đối với phải là tình , mà là khát khao, là do bản thân ta hiểu lầm, ta nên có cảm tưởng gì đây? Sờ sờ trái tim của mình, có chút đau, nhưng càng nhiều hơn, lại giống như là thương tiếc với Phỉ nhi... ?

      "Phong Tử." Phỉ nhi bỏ lại những đau lòng kia ra phía sau, cắn răng gọi Ngọc Phong Tử.

      "Hả?" Ngọc Phong Tử bừng tỉnh buồn bã hơi ngẩng đầu, ánh mắt tụ lại chút tiêu cự. Phỉ nhi gọi ?

      Phỉ nhi kéo đầu của Ngọc Phong Tử qua, có chút hồng lên gương mặt, (mặc kệ như thế nào... ) Phỉ nhi kiễng chân, (đây cũng là nụ hôn đầu tiên của ta đó... ) bất chợt hôn lên.

      "Ưm..." Ngọc Phong Tử bỗng nhiên trừng lớn mắt, này này này này này, Phỉ nhi đây là... hôn ư? Trừng mắt nhìn, có chút vì sao Phỉ nhi vừa rồi còn những lời làm bị tổn thương, vì sao bây giờ lại hôn ? Phụ nữ thay đổi sắc mặt đáng sợ như thế sao?

      "Phong Tử, cảm nhận cho kỹ." Bởi vì miệng rảnh rỗi, cho nên hai người lựa chọn cách thức chuyện ở trong tâm linh.

      "Cảm nhận cái gì?"

      "Ta hôn ngươi, ngươi có cảm giác như thế nào?"

      Tim đập thình thịch, có chút ngại ngùng, có chút khẩn trương điều khiển được, đây cũng là nụ hôn đầu tiên của Ngọc Phong Tử, trước kia chưa bao giờ có.

      Phỉ nhi nhắm hai mắt lại, gò má giống như say rượu, gương mặt xinh đẹp, dường như trong giây phút đó miêu nữ mị hoặc biến mất thấy đâu, Phỉ nhi vẫn là tiểu tiên tử buồn lo muôn người nhìn đến ở đảo Mê Nha Độc... là tốt, Ngọc Phong Tử cười cười, khoảng trống trong lòng bình tĩnh trở lại.

      Phỉ nhi rời khỏi bờ môi Ngọc Phong Tử, còn nữa khí thế bức người ban nãy nữa, có chút thiếu nữ với Ngọc Phong Tử.

      " hiểu chưa? Lòng của ngươi cực kỳ bình tĩnh, chút rung động nào ở bên trong. Vì để giải thích lòng của ngươi cho nên ngay cả nụ hôn đầu tiên ta cũng đánh mất rồi, nếu ngươi vẫn cứ khăng khăng mực, ta mặc kệ ngươi!"

      Phải , phải , phải . Hóa ra, ta vốn ?

      Ngọc Phong Tử cười cười, là như thế này sao?

      " thôi, tiểu tử." Gọi Bạch Hi tới, Ngọc Phong Tử yên lặng tạm biệt Phỉ nhi, sau đó cũng rời .

      Phong Tử ngốc này, hiểu chưa. Phỉ nhi đứng tại chỗ cắn cắn môi, nhìn theo bóng hai người rời .

      phải là cho ngươi cơ hội ta, là ngươi luôn luôn bị khát khao che mờ tâm trí.

      Muốn để ngươi nhận , người ngươi là Liễu Phỉ nhi.

      Là tiểu tiên tử tốt đẹp nhất trong trí nhớ của ngươi.

      Rời khỏi đảo Mê Nha Độc, Ngọc Phong Tử dừng bước ngẩn người.

      "Sư phụ..." Bạch Hi có chút lo lắng nhìn Ngọc Phong Tử, biết bây giờ sư phụ có ổn hay , sư phụ yên tĩnh, nhưng là yên tĩnh đến đáng sợ.

      làn tóc bạc từ thái dương rớt xuống, rũ qua đôi mắt nhìn thấy cảm xúc. Tình cảm nhung nhớ trăm năm, cứ như thế tan thành mây khói ư? Chẳng lẽ trăm năm qua, đều là ta tự lừa mình dối người sao? Ngọc Phong Tử nở nụ cười, cười ra nước mắt.

      "Đồ đệ, con , tình là cái gì?" Ngọc Phong Tử lẳng lặng mở miệng.

      Bạch Hi sửng sốt lát, lẩm bẩm .

      "Đại khái, giống như là quyến luyến của mẹ với ba, cho dù ba ba mất, mẹ vẫn nhớ ba, chỉ mà thôi." Kinh nghiệm của bản thân, chỉ có ba ba cùng mẹ mới có thể có kết quả của tình ? Bằng làm sao có cậu được chứ?

      Ngọc Phong Tử nhìn Bạch Hi, bỗng nhiên nở nụ cười.

      "Thôi quên , hỏi đứa choai choai như con cũng có tác dụng gì."

      " thôi." xong lập tức phân phương hướng về phía sau.

      "Là sư phụ người hỏi con mà, hỏi rồi còn là hỏi cũng vô dụng, là..." Bạch Hi lầu bầu theo phía sau Ngọc Phong Tử.

      Nhưng mà sư phụ... Hẳn là người lòng của mình đúng ? Mặc dù phần lớn con đều hiểu những lời mà chị Phỉ nhi , nhưng sư phụ, đồ nhi hi vọng người vui vẻ. Bạch Hi tính toán trong lòng.

      Ngọc Phong Tử cuối cùng quay đầu nhìn thoáng qua phía đảo Mê Nha Độc, dường như có rất xinh đẹp vẫy tay với , rồi sau đó biến mất thấy.

      Ta luôn luôn coi là tiểu tiên tử xa thể với tới, chưa bao giờ quấy nhiễu cuộc sống của , đáy lòng của , ta chưa từng hiểu , đến ngay cả số lần chuyện với nhau cũng chỉ đếm được đầu ngón tay. Đơn;l.q'd, Trong đầu quanh quẩn khoảng thời gian bị người cười nhạo là phế vật, khoảng thời gian chị em cùng cha khác mẹ đều nhìn về phía dãy núi nơi sống.

      Có lẽ, nhớ nhung trăm năm qua, chính là do ta hiểu lầm, nhưng Phỉ nhi, vẫn là nữ thần đẹp nhất trong lòng của ta. Khóe miệng hơi cong, Ngọc Phong Tử rốt cục nở nụ cười.

      "Lão Hóa, ngươi nghe đủ, xem đủ rồi chứ." Khi bóng dáng hai thầy trò Ngọc Phong Tử hoàn toàn biến mất thấy đâu, Phỉ nhi nhìn bầu trời với cây đại thụ.

      Ánh sáng chợt lóe, cây đại thụ che trời từ từ biến thành người có hình dáng hơi kiên nghị, là người đàn ông mặc quần xáo thời xa xưa.

      "Hừ, ngươi hôn ." Người tới có chút mất hứng .

      "Cái đầu gỗ như khiến ta còn cách nào khác." Aizzzz. Phỉ nhi thầm than trong lòng. Biết lão Hóa ở bên cạnh, nhưng vì có thể để Ngọc Phong Tử ràng lòng của mình, rơi vào bước đường cùng mới ra hạ sách này.

      "Thôi, thấy rốt cục hiểu hết rồi, ta cũng so đo với ngươi nữa." Hừ, yên tâm, nụ hôn thứ hai của , thứ ba, thứ tư, thậm chí... Khụ khụ, dù sao đều là của tuốt.

      Kỳ thực chính là đánh cuộc lần, cược đến cùng Ngọc Phong Tử tâm thích , hay là như nghĩ chỉ là ảo giác của . Xem ra, cược thua rồi. Phỉ nhi cười cười.

      "Mau cút , tìm người trong lòng ngươi !" muốn để Thụ nhìn thấy mình khóc.

      Thụ hơi thâm ý nhìn thoáng qua Phỉ nhi, cũng nhiều, cưỡi gió bay lượn, chuyện này đối với chẳng qua chỉ là bữa ăn sáng. Mặc kệ như thế nào, cứ coi như giải quyết xong tình địch lớn là được.

      Phong tử, chờ bị ta đánh gục thôi! Thụ hò hét trong lòng.

      Người trà lạnh, trong đảo Mê Nha Độc to lớn này, đại khái cũng chỉ còn lại mình Liễu Phỉ nhi mà thôi.

      Phỉ nhi lắc lắc đầu, nhìn trời. Có thể thành toàn cho người khác, đó chẳng phải là việc tốt sao?

      Lấy tốc độ của hai thầy trò Bạch Hi, chạy hai ngày sau tới thành phố Hi Vọng.

      Bạch Hi nhìn thành phố Hi Vọng lâu lắm gặp, bức tường sắt bên ngoài sửa chữa đến 600 mét, bao trọn thành phố giống như căn nhà giam, chỉ có chỗ với nhiều thanh sắt sếp dày nhau là để ra vào. Đơn;l.q'd, Phía cái cửa ra vào có vài lính đứng thẳng nghiêm túc phòng thủ.

      " có thay đổi gì nhiều so với ba năm trước cả." Bạch Hi mỉm cười, lấy chứng nhận Dị Năng ra từ trong ngực. Đội trưởng đám binh lính xuống dưới tuần tra, xác nhận đó là là chứng nhận Dị Năng mới đem hai người vào thành phố Hi Vọng.

      Tiến vào thành, Bạch Hi lại tới nhà trọ cũ năm đó, cảnh tượng bên đường cũng khác lắm so với ba năm trước, chỉ là người đông hơn mà thôi, ràng thành phố phồn hoa có nhân khí nhiều hơn.

      vào quán trọ, tìm ông chủ lười nhác ngồi trong phòng khách. Đúng rồi, vẫn là ông ta, may là quán trọ này đổi chủ, Bạch Hi lên phía trước.

      "Ông chủ."

      " đêm tám kim tệ, Dị Năng Giả miễn phí." Ông chủ ngay cả mí mắt cũng thèm hé cái.

      đúng là giống y chang năm đó... Chẳng qua theo năm tháng kim tệ tăng lên thành tám kim tệ rồi.

      "Ông chủ, ông còn nhớ tôi chứ? Ba năm trước tôi cùng với con chó hoa từng ở đây." Bạch Hi cân nhắc lát sau đó mới mở miệng.

      Ông chủ nghe vậy híp mắt nhìn Bạch Hi. Ba năm trước? Ba năm trước phải là...

      "À, tôi nhớ ra cậu rồii, cậu đến là tim kia đúng ? ấy vẫn còn ở nơi này, Tiểu Phân, đến đưa vị khách này tới phòng số 7 ." Ông chủ nháy mắt với Tiểu Phân, phòng số 7 này phải ai cũng có thể vào được đâu.

      "Vậy ư, tốt quá!" "Sư phụ, con lên trước đây, ngươi chậm rãi dạo nhé!" Hai mắt Bạch Hi phát ra ánh sáng, khó nén sốt ruột với Ngọc Phong Tử dạo chơi bên ngoài, sau đó lập tức theo Tiểu Phân lên lầu hai.

      Bước chân hơi run run, hai tay nắm chặt lại thả ra. , muốn gặp sao? Bạch Hi cúi thấp đầu từng bước từng bước tiến lên bậc thềm. Cái cảm giác tràn ngập trong lòng cậu bây giờ là cái gì... ? Đơn;l.q'd, Bạch Hi có thể cảm giác được lòng gào thét, máu cả người giống như thiêu đốt phát ra tiếng vang hân hoan, nhắm chặt hai mắt lại, rồi sau đó mở ra. Trong cổ họng có cái gì đó sắp bùng nổ! Vội vàng muốn phát tiết!

      Phạn Phạn, ba năm này có khỏe ? phải tôi muốn rời , có giây phút nào nhớ tới tôi hay ?

      "Qúy khách, mời vào, mời chờ ở bên trong ạ." hầu mời Bạch Hi vào phòng số 7 xong nhanh chóng rời , lặng yên tiếng động khóa trái cửa phòng.

      "Phạn..." Bạch Hi định hỏi tình hình của Phạn Phạn, nhưng hầu Tiểu Phân cho Bạch Hi cơ hội hỏi, két tiếng đóng cửa lại.
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :