1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô gái Zombie đi đâu thế? - Ngật Bão Liễu Không

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 4.3:

      Editor: Cẩm Băng Đơn.

      “Hứ, tuy rằng ngốc nghếch chút xíu, nhưng tốt xấu gì cũng bức ra được ít chướng khí. Trình độ còn kém chút...... Ngay cả luyện hóa cũng biết, ngốc quá mà, là ngốc mà......” d Ngọc Phong Tử lẩm ba lẩm bầm nhưng chẳng thèm nhìn Bạch Hi nằm đất, sau đó đưa tay chạm vào vai Bạch Hi, luồng năng lượng tràn ngập mùi cỏ xanh tiến vào trong người Bạch Hi. Chướng khí màu đỏ tự thóat ra khỏi người cậu, tiếp khi gặp khí liền biến thành chất khí thể nhận ra.

      “Ai...... Đáng tiếc Ngọc Phong Tử ta cư nhiên có đồ đệ, thằng nhóc này có hơi ngốc chút, nhưng mà thôi cứ thu , có vẫn còn hơn ......” thanh ghét bỏ đến nỗi thể nghe thấy phát ra từ trong miệng Ngọc Phong Tử.

      “Tiểu gia hỏa, biết sai rồi chứ?” Ngọc Phong Tử có chút vui sướng khi có người gặp họa mà nhìn Bạch Hi.

      Lúc này bọn họ lại về tới miếu thờ.

      Bạch Hi tức giận chuyện, người này cũng đáng sợ. Lúc trước còn có dáng vẻ lão ngoan đồng già mà kính, chuyện đều mang theo khí thế lưu manh, vậy mà im lặng tiếng động đẩy mình vào hoàn cảnh nguy hiểm, mặc dù là cậu muốn , nhưng mà...... Ông thể nhắc tôi tiếng được hay sao!

      “Cậu có thể chạy, bất cứ lúc nào cũng có thể chạy, ta quyết ngăn cản, nhưng ngay cả xuống dưới núi cậu còn làm được, cậu vẫn nên chết tâm .” Giọng điệu tràn ngập đả kích cũng ghét bỏ lên án Bạch Hi.. Ý với Bạch Hi rằng, cậu rất yếu!

      Bạch Hi trầm mặc.

      Cậu tất nhiên khờ khạo cho rằng Ngọc Phong Tử có lòng tốt đưa cậu xuống núi, hơn nữa nghe xong lời này, cho dù xuống núi, chỉ e rằng tình cảnh lúc xuống núi càng thêm hung hiểm. Bình tĩnh mà , cậu rời khỏi đảo Mê Nha Độc, còn có năng lực tìm Phạn Phạn sao? Thiên hạ rộng lớn, tìm người giống như tìm kim nơi đáy bể, khó như với lên trời. Chẳng lẽ cứ như vậy ngồi chờ chết sao?

      “Hắc, tiểu gia hỏa, ta đưa ra cho cậu cái chủ ý như thế nào?” Biết Bạch Hi rất cứng đầu cùng khó xử, Ngọc Phong Tử đúng bệnh hốt thuốc, ung dung nhìn Bạch Hi. Nếu muốn câu đồ đệ, phải câu đồ đệ cam tâm tình nguyện, trước tiên phải bắt được ý chí muốn trở nên mạnh mẽ của cậu ta !

      Bạch Hi có chút cẩn thận nhìn Ngọc Phong Tử, ông ta có lòng tốt giúp cậu ư? khiến người ta nghi ngờ......

      “Cứ như vậy , cậu xem này. Bây giờ cậu quá yếu, đừng là ta muốn đưa cậu ra ngoài, cho dù là đưa cậu ra ngoài cậu cũng tìm được bạn của mình đâu!......”

      “Phạn Phạn phải bạn của tôi!” Cái cổ của Bạch Hi đỏ lên sửa chữa câu từ của Ngọc Phong Tử.

      “Được rồi, phải phải.” Nhổ vào, còn giả bộ với ? Ông đây cũng phải là nào, ngươi giả bộ ông cũng nhìn ra được thôi, trong đầu có quỷ ngươi đỏ mặt cái gì? phải thích nhà người ta ngươi nhớ cái gì? Ngọc Phong Tử cắn răng.

      “Dù sao cũng là cậu muốn tìm người nọ, đúng chứ? Đưa cậu ra ngoài cậu cũng tìm ra đâu! Với cái hình dáng bé này của cậu, cái công phu mèo quào này, còn muốn tìm người? Vừa ra bị Zombie chặt ra ăn cảm tạ trời đất rồi! Ta phải Zombie cấp thấp, Zombie có thể sinh tồn ở đảo Mê Nha Độc này, đương nhiên phải thứ gì đơn giản rồi” Hừ, nhóc con, thực lực còn chịu làm đồ đệ của ông, trời muốn làm đồ đệ của ông cầu xin ông còn chưa đáp ứng đâu!

      “...... được! Tôi vẫn muốn thử lại!” Bạch Hi bước ngang, nhanh ra bên ngoài.

      “Được lắm, tiểu gia hỏa, đừng khóc van xin ta đến nhặt xác nha ~~” Phía sau truyền đến câu bay bổng của Ngọc Phong Tử, tiếng cười nhạo trêu tức truyền đến ràng vào trong tai Bạch Hi.

      Cước bộ của Bạch Hi dừng chút.

      A? Có hi vọng. Hai mắt Ngọc Phong Tử híp lại, bên miệng tạo nên nụ cười đáng khinh.

      “Bịch bịch.” Dừng lại ngắn ngủi lúc, Bạch Hi đột nhiên hướng ra phía ngoài chạy .

      Ta nhổ vào......! à? Ngọc Phong Tử có chút xúc động nhớ nhung muốn ngã xuống đất.

      đúng là tiểu gia hỏa khiến người ta phải lo lắng, ai......” trách được, ai bảo càng ngày càng nhìn trúng cậu bé quật cường này cơ chứ. yếu thành vấn đề, ai cũng có lúc có nhược điểm, sợ yếu, có thể là kẻ ngu xuẩn, nhưng cũng có thể là kỳ tài. Ngọc Phong Tử lặng lẽ theo phía sau Bạch Hi.

      Bạch Hi rời khỏi đỉnh núi liền dừng ở chỗ đất trống, miếu thờ kia hẳn là dùng vật liệu đặc biệt gì đó xây nên, ở gần căn bản cảm giác chướng khí tồn tại.

      “Hô...... Sắp đến rồi.” Vừa rời khỏi bảo vệ của miếu thờ, Bạch Hi tập trung tinh thần nhìn chướng khí đỏ rực bao phủ khắp ngọn núi.

      “Hít......” Bạch Hi nhíu mày, lúc này đây ràng cảm nhận được chướng khí xâm nhập vào trong cơ thể.

      Nỗ lực khống chế luồng khí màu trắng xung quanh mình đối kháng với chướng khí màu đỏ kia.

      Nhưng chướng khí lại bao phủ toàn bộ ngọn núi, luồng khí trắng người Bạch Hi tản ra so với đám chướng khì này là rất ít ỏi. thể chủ động công kích nó, như vậy cậu tự bảo vệ mình là được! Bạch Hi vận động luồng khí màu trắng bao bọc xung quanh người để lộ ra chỗ hở nào, ràng là tạo hình thành bộ áo giáp màu bạc trắng?!

      Này...... Bạch Hi cũng có chút giật mình, chính mình muốn dùng luồng khí màu trắng này bảo hộ thân thể, do đó nghĩ tới áo giáp, kết quả luồng khí màu trắng biến thành áo giáp?!

      , nó cũng phải thực là áo giáp, nhanh chóng áp chế kinh ngạc trong lòng, Bạch Hi bình tĩnh nhìn kỹ chiếc áo giáp người, bên ngoài vẫn là sương mù màu trắng, chứng tỏ chiếc áo giáp này vẫn là bằng khí! Chỉ là theo Bạch Hi điều khiển nên có độ dày như áo giáp mà thôi, khí thể khi bị đè ngưng tụ tạo thành hình chiếc áo giáp, đồng thời cũng có tác dụng phòng hộ!

      Tiểu gia hỏa này tệ lắm...... Cư nhiên dẫn phát được dị năng rồi cụ tượng hóa? Chuyện này phải ai cũng có thể làm được, cụ tượng hóa dị năng chính là có thể thông qua tưởng tượng của mình mà thay đổi hình dạng khí thể, do đó biến hóa ra thứ gì đó giống như . Tiểu gia hỏa này phải là kỳ tài chứ? Dễ dàng dẫn phát dị năng như thế.đ Chẳng lẽ là do lần trước bị uy hiếp tới mạng sống mà thúc đẩy lần thứ hai dị năng bộc phát?

      Cậu ta hẳn là chưa phát ra mình có thể dẫn phát dị năng phải?

      Chỉ có nhân tài có nhạy bén có thể cảm nhận được lúc dẫn phát dị năng cảm nhận được thay đổi của đất trời...... Bởi vì Dị Năng Giả có thể từng bước tiếp cận gần với thiên nhiên, kẻ nào sở hữu dị năng dẫn phát, ai thấy cũng đều sinh ra lối suy nghĩ sợ hãi! (Đoạn này được lược bớt vì tác giả viết cái gì hiểu, cho nên ta viết theo ý hiểu của ta =D =D =D )

      Ngọc Phong Tử từ nơi bí mật gần đó nhìn Bạch Hi, này đối cậu ta mà e là vẫn còn sớm, phải xem tạo hóa của cậu ta , có thể tiếp xúc được tình cảnh kia .

      Tiểu gia hỏa này là càng ngày càng làm cho người ta cảm thấy hứng thú......

      Bạch Hi khống chế luồng khí ngưng tụ ra áo giáp lúc đậm lúc nhạt, đột nhiên bùm tiếng! Áo giáp nổ tung?!

      Ta nhổ vào...... Này...... Là chuyện gì thế? Áo giáp nổ ư? Tiểu gia hỏa này hẳn là ngất thôi?

      Ngọc Phong Tử vội vàng đến bên cạnh Bạch Hi nằm mặt đất, vươn hai ngón tay thăm dò hơi thở.

      “Vẫn còn may......” Ngọc Phong Tử ôm Bạch Hi lên.

      làm sao có thể dễ dàng dẫn phát dị năng như thế mà, hóa ra là tiểu tử này đánh bậy đánh bạ mà ngưng tụ được ra, kết quả giữ được, áo giáp lúc đậm lúc nhạt do năng lượng hỗn loạn mà tự nổ tung, nhưng vẫn cảm nhận ràng trời đất rung chuyển...... Chuyện gì thế?”

      Ngọc Phong Tử nhìn kỹ tay của Bạch Hi.

      Sắc mặt tái nhợt, da có vài miệng vết thương nho .

      Cũng đâu có chỗ nào kỳ lạ?

      Ngọc Phong Tử nắn xương Bạch Hi, mạch tượng vẫn bình thường, có chỗ nào thích hợp cả.

      Như vậy rốt cuộc là cõ chỗ nào đúng đây......? Ngọc Phong Tử vuốt cằm.

      “Haixzz...... Đây phải là sở trường của , xem ra phải tìm lão bằng hữu hỗ trợ thôi.” Ngọc Phong Tử tự ôm Bạch Hi đến miếu thờ.

      Ngày đó năng lượng của Bạch Hi nổ mạnh, thương thế còn nặng hơn so với trong tưởng tượng.

      nhiều ngày Ngọc Phong Tử bôn ba ở đảo Mê Nha Độc, đảo chia làm bốn đảo ở Đông Tây Nam Bắc, tại trừ bỏ ra, Phỉ Nhi, và Bạch Hi có lối suy
      nghĩ của con người, cũng chỉ còn lại người kia thôi.

      Ngọc Phong Tử tìm người.

      đúng hơn là tinh.

      Đó là tinh nên tồn tại trong thế giới này, là nghịch thiên, bản thể là Thụ .

      (Thụ : Cây thành tinh.)

      ? Ngọc Phong Tử cười nhạo. đời này căn bản , đó là do người xưa tưởng tượng ra mà thôi, nhưng nó tồn tại, lại khiến người ta thể tin tưởng tinh có tồn tại. Có lẽ trong thời xa xưa ? tại chỉ còn ? Ngọc Phong Tử thể nào biết được.

      Nó kỳ thực là cây đại thụ trong thôn, ai cảm giác rằng nó bình thường ở chỗ nào, Ngọc Phong Tử cũng ngoại lệ, nhưng lúc trời đất thay đổi cũng chính là lúc Dị Năng Giả xuất theo lời tận thế tiên đoán.

      Miếu thờ rộng lớn, đảo Mê Nha Độc mênh mông, cũng chỉ còn lại là Phỉ Nhi ở lần đó bị con mèo cào khiến thể thăng thiên, bây giờ mặc dù Phỉ Nhi trở thành miêu nữ có tai mèo đuôi mèo nhưng vẫn giữ thói quen và ký ức của con người, tính cách cũng từ tiểu tiên nữ an tĩnh hiền thục biến thành miêu nữ hỉ nộ vô thường như bây giờ. Nhưng Phỉ Nhi vẫn cứ là xinh đẹp thiện lương nhất, Ngọc Phong Tử rất tin tưởng điều đó. chính xác hơn là Cẩu Oa tin tưởng điều đó.

      Cẩu Oa bước chậm trong thôn có lấy bóng người. Haixx người trong thôn được tộc nhân Phi Thiên mang , chỉ còn lại khu đất trống mà thôi. Duy nhất còn lại đó chính là cây đại thụ từ lúc bắt đầu có trí nhớ kia.

      (Tộc nhân Phi Thiên ở đây là những người thăng thiên thành công)

      “Ai……” Thở dài tiếng, dựa vào cây đại thụ xếp bằng.

      thể tu tiên, thể bảo vệ người con mình , còn có ta để làm gì…..?” Dứt khoát đường đâm vào cây đại thụ chết cho rồi.

      Cẩu Oa vuốt ve cỏ cây, cái cây cũng biết sống được bao lâu, cảm xúc tuy thô ráp nhưng mục nát.

      “Cây này hẳn là sống được thêm ít năm nữa.” Khuôn mặt thiếu niên nét, ngây thơ biết tương lai ở phương nào.

      Mệt mỏi tràn ngập trong lòng, khổ sở sao? , nhiều năm như vậy thành thói quen. Tức giận sao? , tức giận cũng vô dụng.

      Thiếu niên chậm rãi khép mi mắt lại, ngủ giấc…… Ở trong giấc mơ làm được. Cái thế giới lạnh lẽo này trừ bỏ có thể cho mình vô lực còn có cái gì đây?

      thể thay đổi vận mệnh……

      Ủa? Giấc mộng lần này hình như có cái gì đó là lạ.

      “Ầm ầm!” Bầu trời tối đen, tia chớp quẹt ngang chân trời đánh trúng gốc cây .

      Đó là cái gì? Cẩu Oa muốn lại gần, nhưng mặc kệ như thế nào vẫn cứ ở tại chỗ dậm chân thể lại gần cảnh vật giống như ở ngay trước mắt.

      Tia sét kia sau khi bổ xuống trời liền sáng sủa lại, sau đó rất nhanh vùng đất hoang vu biến thành thôn xóm tràn ngập nhân khí.

      Ồ? Đó là ta sao…..? Cẩu Oa có chút kinh ngạc, chợt lóe lên cảnh tượng chính là lúc còn , bởi vì thể tu hành mà lúc nào cũng mình, người ăn cơm, mình ngủ, mình, nhìn Phỉ Nhi từ phía xa…… có ai nguyện ý chung cùng , ngoại tộc thể tu hành, ai cho nụ cười chứ? ……Nhưng mà Phỉ Nhi có.

      Phỉ Nhi……Vừa nhớ đến bị số phận trêu đùa liền đau xót trong lòng.

      Lúc này cảnh tượng dường như đến điểm kết thúc.

      Cẩu Oa phát mình có thể cử động, nhưng bên cạnh cũng chỉ còn cái cây này.

      Đây là cây đại thụ trong thôn ư…..? Chẳng lẽ là nó khiến mình mơ thấy giấc mơ kia? Đó là cái gì thế?

      Cẩu Oa có rất nhiều nghi vấn, nhưng hỏi cái cây? Cẩu Oa muốn cười, cái cây trả lời sao?

      “Tiểu tử, vứt bỏ hoàn toàn khinh miệt bản tôn trong cái đầu của ngươi cho ta!” Thình lình có giọng .

      “Ai? Ai ở trong giấc mơ của ta?” Cẩu Oa có chút mê hoặc, đây phải là giấc mơ của ư?

      “Là ngươi ở trong gian do ta tạo nên.” Lại là giọng đó.

      “Ngươi ở nơi nào vậy, chỉ nghe giọng thấy người đâu, tính là hùng hảo hán!” Cẩu Oa có chút kinh nghi cùng xấu hổ. yếu kém đến mức nào dao? Ngay cả bị gian mê hoặc cũng có cảm giác? Haizzz….. Cẩu Oa cười khổ.

      cái gì khác thường đó? Tiểu tử, ngươi là khinh nhờn bản tôn sao?!”

      Cẩu Oa đột nhiên bị kéo người lại, ngẩng đầu lên.

      “Làm gì thế? quái a!!!” Phát vật thể khiến mình xoay người lại là cái cây! Cẩu Oa kinh hoảng lên.

      “Kêu cái gì mà kêu.”

      Cây thể nào có biểu cảm….. Cẩu Oa cảm mình phát điên rồi.

      “Ngươi phải suy nghĩ muốn chết đều có sao? sợ cái gì?” Thanh ung dung, giống như có chòm râu đung đưa ở phía cây dây leo kia.

      Há miệng?! Cẩu Oa cảm thấy mình bị hù chết chứ phải bị giết chết!

      “Ngươi rốt cuộc là thứ gì thế?!” Cẩu Oa rống to.

      “Bản tôn là .” Cây già đung đưa chòm râu .
      Last edited by a moderator: 1/12/14
      linhdiep17 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 4.4:


      Editor: Cẩm Băng Đơn.



      ?! Cẩu Oa nhớ đại sư trong miếu thờ từng ,thế gian hề có .

      “Ta tin! Đại sư từng , thế gian !” là cái gì? Loài mang đến tổn thất lớn cho cuộc sống của bình dân tay tấc sắt! Đó là tồn tại quá mức cường đại, cũng biểu thị cho hủy diệt. Nhưng sau khi tiên tộc quy cũng chẳng còn tin tức của nữa.

      “Xùy, ? Nếu có tiên để làm gì? Chẳng qua đều đến thế giới kia mà thôi, tại tiên cũng rồi.” Thụ cười nhạt.

      “Thế giới này thay đổi, cần nữa, cũng cần tiên nữa.” Thụ giống như cũng có chút mê mang.

      “Vì sao?” Lão Thụ thần bí lẩm nhẩm, Cẩu Oa khỏi có chút cảm giác tin tưởng.

      “Bởi vì trời đất thay đổi, tận thế đến, thế giới này đem lại an bình nữa. Ngay cả , cũng thể như cá như nước nữa.” Thụ có chút xác định , kỳ cũng biết ràng, chẳng qua thân là nên cảm giác được trời đất biến hóa. số loài chưa từng xuất , loài đó khiến cũng thể tiêu diệt hoàn toàn. và tiên đều khó bảo toàn, làm sao còn có thể im lặng che chở nhân loại bình thường tay tấc sắt được cơ chứ?

      rồi...... Đều hết rồi.” Thụ thầm than. Nếu phải đâm rể ở đây, cũng sớm rồi, làm sao có thể đến phiên tiểu tử như ngươi thấy được bản tôn?

      Cẩu Oa trầm mặc, biết nên gì. Chính cũng thể tu tiên, căn bản có khả năng nhận biết được lời của Thụ hay giả, tin? tin? Đều do chính bản thân .

      “Tiểu tử, ngươi thể tu tiên đúng ? tin ta sao?” Thụ biết suy nghĩ trong lòng Cẩu Oa nên mở miệng .

      “Ngươi!...... Ngươi vì sao mỗi lần đều có thể ra suy nghĩ trong lòng ta?” Cẩu Oa lần này dám suy nghĩ trong đầu nữa, cái cảm giác bản thân suy nghĩ gì cũng bị Thụ này đọc được đáng sợ.

      “Bởi vì đây là thế giới của bản tôn.” Thụ bình thản , vừa dứt lời. Thế giới đột nhiên chấn động kịch liệt. Cẩu Oa liền cảm thấy cảm giác lôi kéo truyền đến, cái gì vậy......

      “Hô.” Cẩu Oa đột nhiên trợn mắt!

      Trở lại thế giới thực? Cẩu Oa xoay người nhìn thụ trước mặt.

      quá đáng sợ ...... Thế gian ,mà trước mắt mình lại xuất thụ ...... Có lẽ tất cả những chuyện ban nãy là giấc mơ của cậu?

      “Đừng suy nghĩ lung tung, bản tôn tồn tại.” phải vang ở bên tai, mà là ở trong đầu.

      “Lão Thụ ?! Ngươi ở nơi nào?” Cẩu Oa có chút sốt ruột. phải mơ, tất cả đều phải là mơ!

      phải ở ngươi trước mặt sao, là.” cây dây mây quét tới, ném Cẩu Oa .

      “Được! Được! Ta tin! Đừng quấy ta nữa!” Cẩu Oa hô to đầu hàng.

      “Tiểu tử, ngươi gọi là gì ấy nhỉ?...... À! Cẩu Oa, tên này...... Ngươi thấy nó rất kỳ quái sao? Đổi cái tên khác , hay là Ngọc Phong Tử , cũng được đó. Điên điên khùng khùng tung hoành thiên hạ! Thế nhân đều tỉnh chỉ có mình ngươi điên? Rất tốt, rất tốt, ha ha ha......” Tiếng cười hùng hậu của Thụ làm chấn động đầu của Cẩu Oa mà sinh đau.

      cần! Cái tên Ngọc Phong Tử kỳ quái như vậy!” Cẩu Oa phản bác. Phong Tử? Ta thấy ông mới là thụ ngu ngốc có!

      “Vậy Ngọc Phong Tử, hạt mầm trong gió, tại giờ phút này nảy mầm, như thế nào?” Thụ cũng so đo thay đổi tên, hay là thay đổi ý nghĩa của cái tên này.

      Ngọc Phong Tử, hạt mầm trong gió, giờ phút này nảy mầm. Cẩu Oa lặp lặp lại những lời này, có nghĩa là từ bây giờ cậu thay đổi sao? Có chút hiểu.

      “Ngọc Phong Tử, ngươi thể tu tiên, là bởi vì thiên phú của ngươi quá cao.” Thụ giải quyết xong vấn đề cái tên của Cẩu Oa rồi thẳng vào chủ đề.

      "Cái gì? Thiên phú quá cao? Đừng giỡn! Thiên phú quá cao ngược lại thể tu tiên ư?" Cẩu Oa, , Ngọc Phong Tử lúc này có vài phần giống kẻ điên rồi, chỉ thấy có chút suy sụp điên cuồng gào thét.

      "Nếu như thiên phú của ta rất cao, như vậy nhiều năm như vậy ta chịu xem thường châm chọc tính cái gì... ? Chê cười sao?!"

      "Đúng, thiên phú của ngươi quá cao, thích hợp tu tiên, cho nên tiên khí thể tụ lại về phía ngươi. Ngươi trước cần , hãy nghe ta ." Tựa hồ sợ Ngọc Phong Tử lại phát tác, Thụ trực tiếp dùng dây mây chặn miệng của Ngọc Phong Tử lại.


      "Đừng tu tiên, theo ta tu hành !

      Tình huống của ngươi kỳ lạ, thiên phú tu tiên quá cao, nên trời ghét.

      Nếu để ngươi thành tiên, trời đất cũng có cách nào uy hiếp được ngươi nữa, cho nên trời cho ta và ngươi tu tiên.

      Ngươi chỉ có thể tu hành. Theo ta tu hành!

      tu hành chính là cường đại bản thân, lấy bản thân năng lượng cộng hưởng với năng lượng của đất trời, do đó cường đại.


      Nếu trời giúp ngươi, như vậy ngươi hãy vứt nó hoàn toàn !" Thụ năng liền mạch lưu loát.

      Ngọc Phong Tử này, quá mức bướng bỉnh, lòng muốn tu tiên, chưa bao giờ nếm trải việc tự tu luyện bản thân. Chỉ khi vượt qua bước kia - giáo huấn kiến thức tu tiên từ đến lớn, vượt qua rồi, mới được, nếu vượt qua, tìm gốc cây đâm đầu chết .

      Ngọc Phong Tử phục hồi tinh thần lại.

      Kỳ thực con đường tu tiên cách rất xa.

      bây giờ là người tu hành, dị năng? cần. Vũ khí? Cũng cần.

      chỉ cần dựa vào chính bản thân mình là được rồi!

      Ngọc Phong Tử bước nhanh tìm kiếm bước chân của Lão Thụ , Lão Thụ này từ năm đó lừa bỏ ý niệm tu tiên, sau đó chỉ điểm cho , rồi hai năm sau đột nhiên biến mất. cho hay là muốn chu du đảo Mê Nha Độc, kỳ thực chính là muốn tìm biện pháp rời khỏi thế giới giam cầm bằng tầng bình chướng kia.

      Chẳng qua là ta chưa từng nghĩ tới, lúc đầu đảo Mê Nha Độc này, là nơi giam cầm , cũng là nơi giam cầm tiên. Khó trách trước kia chưa từng có nhân loại phát ra, trừ phi được người trong đảo đưa vào, nếu thấy được hòn đảo này, mà nhân loại có thể thành tiên, làm sao thèm liếc mắt nhìn nhân loại bình thường như cây cỏ cơ chứ? Tiên là cái gì? Ngọc Phong Tử phải tiên, nên biết.

      Nhưng sau khi tận thế đến, quy tắc này tựa hồ bị loại bỏ, con người phát ra đảo Mê Nha Độc, hơn nữa còn tiến vào. Chẳng qua là có thể còn sống ra ngoài hay , Ngọc Phong Tử cũng biết,trong đảo có vô số độc được, vật cực tất phản, như vậy cũng có tiên dược mà con người chưa bao giờ nghe thếy, nhưng tìm được hay , cũng phải xem tạo hóa nữa.

      (Vật cực tất phản: việc phát triển đến mức cực điểm chuyển hóa theo hướng ngược lại. Ý trong chương là nếu đảo này có độc cũng có dược.

      Hầu hết mọi nơi của đảo đều rất đáng sợ, chia ra làm bốn khu nhưng cũng chỉ có cổng vào, ngay cả chỗ ở của Tiên tộc trước đây. Tiên Tộc giống như là bị đày tới đảo để canh cửa, buồn cười ! Nhưng toàn bộ bố cục của đảo là như thế.

      Ngọc Phong Tử dừng bước.

      "Lão Thụ , lâu gặp? Sao ngươi lại làm tổ ở địa phương kỳ quái như thế?" Ngọc Phong Tử cười. Trước mặt có thân cây già, cắm rễ ở bên dòng suối .

      "Hừ, ta thích, ngươi quản cái gì?" Lúc này giọng phải truyền ra từ trong đầu nữa.

      Sáng rọi chợt lóe, cây già biến mất, người đàn ông tác phong nhanh nhẹn xuất .

      "A hả? Ngươi hôm nay thế nào? Trực tiếp biến thành người rồi hả?" Ngọc Phong Tử có chút tức cười, Lão Thụ này chỉ biến thành bộ dạng này khi di chuyển vị trí, cực kỳ rất ghét thân thể của con người.

      "Hừ, còn phải là do biết ngươi muốn tìm ta làm gì sao, đừng tưởng rằng ta nợ ngươi cái nhân tình là có thể luôn sai sử ta!" Người đàn ông có chút ảo não .

      "YAA.A.A..! Ta rất sợ đó nha, tại sao bây giờ ngươi lại biến thành bộ dạng dương quái khí như thế này." Ngọc Phong Tử cười cười, đúng vậy, này Lão Thụ này nợ cái nhân tình, trăm năm trước đến đại nạn của “”, là mình chịu đạo sét thay , nên bây giờ mới có thể tồn tại ở đời này.

      đời này những thứ gì kỳ dị đều sống rất lâu, nếu ngươi lần lượt lần rồi lại lần vượt qua đại nạn, như vậy ngươi có thể sống dài vô hạn.

      Thụ này làm sao lại như vậy, từ mấy trăm năm trước đại nạn qua tính tình liền đại biến, trực tiếp từ Đại cao cao tại thượng biến thành kẻ có khí thế, có tư thái, đứng đắn như bây giờ, quả thực cũng giống như mà thôi!

      Khụ khụ... Tuy rằng muốn thừa nhận, nhưng quả có chút đứng đắn!

      " thôi, trở về cái miếu rách nát của ngươi rồi ." Thụ trừng mắt với Ngọc Phong Tử, trực tiếp xuyên qua rừng cây.

      "Đợi ta với, đừng khi dễ ta chạy chậm!"

      "Đây là nguyên nhân ngươi lặn lội đến tìm ta?" Hai mắt thụ lóe ra tia sáng đen tối. Nhìn Bạch Hi hôn mê nằm ở giường, có cảm giác bất mãn tích tụ lại.

      "Đúng vậy, đây chính là đồ đệ ta vừa thu, khà khà!" Ngọc Phong Tử hi hi ha ha, cũng có cảm thấy có cái gì đúng.

      "Hừ, ta mới rời bao lâu, ngươi lại dụ dỗ Tiểu Chính Thái?" Thụ cắn răng.

      "Ừh! Đúng thế, là tiểu đồ đệ ta mới dụ được." Ngọc Phong Tử có chút đắc ý. Tuy rằng đồ đệ này đầu óc hơi vụng về, hơi ngốc ngếch chút, hơn nữa còn chưa đồng ý làm đồ đệ của , nhưng đó cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi! có cảm giác đồ đệ này giống với những kẻ khác, chừng lần này, đúng là nhặt được bảo vật!

      Vẻ mặt thụ u ám. Được, được, được lắm,Ngọc Phong Tử, ngươi được đó. Từ trăm năm trước sau khi ta vượt qua kiếp nạn, ta vẫn trốn ngươi, nhiều năm như vậy, ngươi rốt cục cũng tới tìm ta, nhưng lại là vì người đàn ông... ? (Có gian tình ~.~)

      "Hừ..." Thụ hừ lạnh tiếng, nhưng vẫn sáng suốt làm khó dễ. Tính sổ sau , Ngọc Phong Tử!

      "Ngươi xem cậu ta , ta cảm giác cậu ta có chỗ nào đó kỳ lạ, ràng có dị năng cụ tượng hóa, lại có thể ngưng tụ khí thể thành áo giáp. Tuy rằng bởi vì năng lượng hỗn loạn mà tự bạo, nhưng lúc đó trời đất đột nhiên rung chuyển, ta chắc chắn cảm nhận được." Ngọc Phong Tử hề cợt nhả. Nếu phải là làm chính , cũng đồ đệ này trải qua những gì, muốn hỏi cũng phải chờ cậu ta tỉnh lại , nhiều ngày như vậy, vì sao vẫn còn hôn mê, đây là có chuyện gì?

      Thụ trả lời, nhìn cậu bé nằm giường.

      Nhìn qua cậu bé bình thường. Thụ đến gần, sờ cả người Bạch Hi mấy lần.

      Ngọc Phong Tử hiểu căng thẳng trong lòng, cảm giác khác thường trào lên trong lòng. Hả? Tại sao lại có cảm giác thoải mái, kỳ quái. Lắc đầu để ý tới nữa. (Gian tình đôi bên…^O^)

      Vừa sờ tới, Thụ ngược lại nhíu mày. có chỗ nào khác thường, nhưng lời của Ngọc Phong Tử cũng phải giả, cậu bé này có dị năng cụ tượng hóa lại có thể ngưng tụ khí thể thành hình.

      Thụ nhắm mắt lại, đặt tay lên trán Bạch Hi.

      lát sau mở hai mắt ra, trong mắt có ánh sáng lưu chuyển.

      "Phong Tử." Thụ mở miệng."Ngươi gặp thằng bé này ở đâu?"

      " phài ta gặp được cậu ta."Ngọc Phong Tử lắc đầu. "Là Phỉ Nhi... Cứ năm năm là ấy lại đến kỳ động dục. Ở bên ngoài biết từ đâu đem Bạch Hi về."

      "Bạch Hi... ? Cậu ta họ Bạch?" Thụ tựa hồ nhớ ra cái gì đó.

      "Đúng vậy, làm sao thế? Chẳng lẽ cậu ta là trẻ mồ côi của gia tộc Ngưu Bức Hống Hống từ thời xa xưa?" Ngọc Phong Tử vui cười.

      "Cũng phải..." Thụ nỗ lực suy nghĩ.

      "Ta nhớ mang máng lúc ta có linh trí là lúc gặp người đàn ông họ Bạch... Cụ thể xảy ra chuyện gì ta lại nhớ rồi." Thụ nhíu mày.

      "Hả? Ngươi có linh trí từ khi nào? Đó là bao lâu về trước rồi." đầu Ngọc Phong Tử có chút vạch đen.

      Thụ vẫy vẫy tay."Nhớ rồi, sống lâu quá, chuyện trước kia đều quên hết."

      "Ngươi đến cùng có nhìn ra được gì hay ? Ta đường xa tới kêu ngươi cũng phải để uống trà." Ngọc Phong Tử trêu đùa.

      " nữa nữa." Thụ liên tiếp xua tay.

      "Chờ cậu ta tỉnh lại rồi , có việc gì, chẳng qua là chưa tỉnh lại mà thôi."

      Đây là đâu? Bạch Hi muốn mở to mắt,hy vọng có thể nhìn ràng được ít.

      Sương mù mênh mông, có giới hạn, như thế nào cũng đến điểm cuối.

      Hả? Nơi đó có ánh sáng, vào trong đó có lẽ tốt hơn.

      Bạch Hi nhấc chân bước đến.

      "Tiểu gia hỏa, cậu rốt cuộc tới, ta chờ cậu lâu." biết từ nơi nào có giọng truyền ra.

      Ai? Ai ở nơi nào? Bạch Hi muốn lên tiếng, nhưng phát cổ họng thế nhưng thể thốt lên được câu.

      "Aizzzz, nhiều năm như vậy. Con cháu Bạch gia ta rốt cục cũng có người thức tỉnh rồi..."

      Cái gì? Thức tỉnh? Bạch Hi mơ mơ màng màng, giọng lớn tuổi này cái gì?

      "Được rồi, cậu nghe là được rồi." Chủ nhân của giọng kia hình như có chút bất đắc dĩ.

      “Cậu nhất định là thông qua niệm lực có thể ngưng tụ khí thể thành hình?"

      (Niệm lực là khả năng suy nghĩ tưởng tượng, có thể hiểu đại khái nó là vậy)

      Niệm lực? Niệm lực là cái gì? Bạch Hi chỉ biết khí, dị năng, có lẽ tại còn có thể thêm tu tiên nữa.

      " biết bao nhiêu năm ta gặp được con cháu của Bạch gia rồi... Aizzzz."

      Con cháu? Vậy người này là tổ tiên của cậu sao? Bạch Hi có chút phiền chán, ra lời thể đặt câu hỏi thực khiến người ta biết phải làm thế nào.

      "Thời giờ của ta còn nhiều lắm... Cậu có lẽ nghe hiểu, nhưng ta còn thời gian... Bạch gia chúng ta lấy tu luyện niệm lực làm chủ, niệm lực chính là năng lực tiềm của con người. Thông qua não mà dẫn phát năng lượng cộng hưởng, do đó có thể làm vài chuyện mà người bình thường thể làm được. Có thể yếu cũng có thể mạnh, phải xem niệm lực của cậu mạnh bao nhiêu.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 5.1:


      Editor: Cẩm Băng Đơn.


      Nếu phải bởi vì thù hận, như vậy cậu nhất định có mà mình thương ? Tức giận, thương, hai cảm xúc này ảnh hưởng đến độ mạnh hay yếu của niệm lực.

      Ha ha...... có lỗi, ta vì chờ cậu xuất nên dầu cạn đèn khô rồi. May mà thời khắc cuối cùng có thể nhìn thấy cậu, Bạch gia sụp đổ lâu rồi. Ta trông cậy cậu có thể làm rạng rỡ tổ tông, chỉ cầu cậu có thể truyền thừa niệm lực cho thế hệ sau này, như vậy...... người sáng lập ra Bạch gia là ta, cũng là ác nhân lớn nhất chờ đợi ngày này biết bao nhiêu năm cũng mãn nguyện rồi......”

      Sương mù mênh mông, thế giới bắt đầu sụp đổ, Bạch Hi ở trong đó có cảm giác cả người như bị chia năm xẻ bảy, lúc này có luồng ánh sáng ấm áp chiếu tới, nhàng bao lấy Bạch Hi.

      “Chết tiệt...... Tại sao lại như vậy, rốt cuộc là tại sao lại như thế?” Bạch Hi cố gắng gào ra tiếng để bớt cảm giác lồng ngực bị đè nén! Vừa dứt, khỏi có chút kinh ngạc.“Cậu, này, có thể chuyện rồi?”

      Luồng ánh sáng màu vàng kia mang theo Bạch Hi rời khỏi thế giới sương mù mênh mông.

      Bạch Hi cam lòng kêu chủ nhân của giọng vừa nãy.

      “Là tổ tiên ư!? Rốt cuộc là có chuyện gì xả ra!!!” Bạch Hi hô to! Nhưng luồng ánh sáng kia chợt lóe, thế giới sương mù mênh mông biến mất, trước mắt màu đen kịt, mệt mỏi đánh úp lại, Bạch Hi lại rơi vào hôn mê.

      “Nửa tháng trôi qua rồi, tại cậu ta sao còn chưa tỉnh lại cơ chứ?” Ngọc Phong Tử bất đắc dĩ kêu rên.

      Trong nửa tháng này Thụ đều luôn cố gắng nhớ lại chuyện của trước kia, Bạch Hi cũng chưa chịu tỉnh lại, nhưng sinh mệnh dồi dào chứng tỏ cậu ta căn bản có việc gì!

      Này người này hai người này, tính chơi cái cái trò gì vậy? Vậy lo lắng suông rồi sao?! Ngọc Phong Tử phồng miệng lên. Tức giận đến mức còn đàng hoàng nữa rồi.

      “Khụ......! Khụ khụ!” giường truyền đến tiếng ho khan.

      “Hắc! Đồ đệ bảo bối của ta, cậu rốt cục tỉnh! Sư phụ chờ mãi đến mức hoa rơi rụng hết cả rồi!” Ngọc Phong Tử kêu hai tiếng quái đản, hai bước đến bên giường.

      “Hừ!!” Thụ cũng nhận thấy Bạch Hi tỉnh, định chuyện, liền nghe thấy Ngọc Phong Tử khoa trương mấy lời buồn nôn. Hừ! Chờ đến mức hoa rơi rụng hết ư? Còn ta chờ ngươi đến mức biển cạn đá mòn rồi đây!

      Ngọc Phong Tử thần kinh ổn định vẫn chưa cảm giác được Thụ có gì ổn, ngồi yên ở bên giường hỏi Bạch Hi.

      “Đồ đệ này, sao cậu hôn mê lâu như vậy?”

      “Ngu ngốc, lúc ngươi hôn mê ngươi có biết ngươi vì sao ngươi lại hôn mê lâu sao?” Thụ lưu tình chút nào đả kích Ngọc Phong Tử! Hôn mê là cái gì? Hôn mê chính là có ý thức, đồ ngốc!

      “Ta...... Khụ khụ......” Bạch Hi mở miệng, nhưng cảm giác khó chuyện lại xuất như lần đó ở trong mộng, thanh khàn khàn, cổ họng ran rát.

      “Nhiều ngày như vậy còn chưa được uống nước ...... Đồ đệ chờ ha, sư phụ rót nước cho cậu nhé.” Ngọc Phong Tử bỗng nhiên nhớ tới, nhân loại có thể ăn, nhưng thể uống nước, có lẽ vì trong lời gian này Bạch Hi hôn mê...... và Thụ lại nghĩ tới vấn đề này...... Vì thế Bạch Hi, từ đó đến giờ có giọt nước nào vào trong họng. Ngọc Phong Tử bởi vì thẹn trong lòng nên hạ thấp phong thái.

      Tiếp nhận ly trà Ngọc Phong Tử đưa tới, thông nhuận cổ họng.

      “Thảo nào ta thể chuyện ở trong giấc mơ với tổ tiên, hóa ra là bởi vì có nước......!! Sư phụ! Ngươi hại ta đến thảm!” Bạch Hi khóc ra nước mắt, trong giấc mơ cậu thể đặt câu hỏi, nên rất nhiều thứ cậu thể hiểu được, cũng thể tìm ra nguyên nhân được, hóa ra là có người cho cậu uống nước?! Có chút ảo não, Bạch Hi làm loạn nên như trẻ con.

      “Sư phụ! Đều tại ngươi!”

      “Ta...... Ta......”

      “Tóm lại ta sai sót cái nhưng lại là cơ hội cuối cùng!”

      “Sao......” Bạch Hi còn chưa xong, bỗng nhiên cái bàn tay rễ cây trắng nõn bưng kín miệng.

      “Suỵt...... Đừng ầm ĩ.” Thụ ở bên tai Bạch Hi.

      Giọng kia quỷ dị nên lời, khiến Bạch Hi bình tĩnh trở lại.

      Ngọc Phong Tử chớp chớp mắt, cái cảm giác thoải mái kia lại tới nữa, sao lại thế này?

      “Ta là Thụ , cậu vừa tỉnh, trước cứ nghỉ ngơi lát, lát nữa chúng ta lại chuyện.” xong Thụ liền kéo Ngọc Phong Tử rời khỏi phòng.

      “Hắc, lão huynh, sao bây giờ ngươi lại khách khí như vậy, trước kia ngươi đâu có như thế này.” Ngọc Phong Tử phát mình có chút hiểu lão bằng hữu sống đến mấy trăm năm tuổi này.

      Thụ nhíu mày, ngươi biết tốt hơn, bao gồm...... Tâm tư muốn ở cùng ngươi của ta. Ngươi chắn cho ta tia sét kia, nhưng bị đạo sét kia đánh trúng lại bị trúng cái khác ...... Thời đại biến hóa đâu rồi, thời đại tu tiên biến thành thời đại của Dị Năng Giả, thế giới an tĩnh yên bình cũng biến thành tận thế khói lửa nổi lên bốn phía.

      Ta thay đổi...... Như vậy ngươi...... thay đổi sao?

      Thụ lắc lắc đầu, quăng suy nghĩ ra sau đầu.

      phải biết ngươi có người con ngươi thương, mà là tim của ta, sống vì ta, mà sống vì ngươi.

      “Ta nhớ tới vài việc.” Thụ quay lưng với Ngọc Phong Tử.

      “Là về Bạch Hi ư?” Ngọc Phong Tử nghiêm mặt hỏi.

      “Ừh.” Thụ vẫn như cũ đưa lưng về phía Ngọc Phong Tử.

      Gío thổi qua Thụ cùng Ngọc Phong Tử, đỉnh núi rộng lớn chỉ có hai người cùng Bạch Hi ở trong miếu thờ.

      “Nửa tháng này ta luôn luôn cố nhớ lại, rất nhiều chuyện đáng giá nhắc tới, khiến ta có chút hứng thú đó là người đàn ông, là người đứng đầu gia tộc.”

      “Bạch gia.”

      Ngọc Phong Tử lẳng lặng nghe, đáp lời.

      “Người sáng lập ra Bạch gia, Bạch Tảo Đường. Cũng là thủ phạm khiến cho gia tộc bị thảm sát.”

      “Bạch Tảo Đường lập ra thời đại mới điên cuồng, khi đó , Tu Tiên Giả, mà là nhân loại bình thường. Nhưng sáng lập ra năng lực mới - niệm lực. Niệm lực chính là tín ngưỡng cường đại nhất trong lòng mỗi người có thể dựa vào. Giống như người phụ nữ tay tấc sắt, khi con của nàng gặp phải nguy hiểm đến tính mạng, ngọn lửa trong lòng ta bùng cháy mãnh liệt, ta có thể làm ra những chuyện mà bình thường thể nào làm được, có thể khiến người ta trố mắt đứng nhìn. Nhưng đây chẳng qua chỉ là cái chớp mắt, phải muốn xem là xem được.”

      “Bạch gia tựa hồ trời sinh có tư chất và tư cách để sử dụng niệm lực. Có lẽ đây là do Bạch Tảo Đường mang lại.”

      “Mỗi người đều có khả năng vô hạn, có khả năng tiến hóa ra năng lực, nhưng nó những chỉ cần đến thực lực, còn phải cần đến kỳ ngộ. Thực lực chưa đạt tới, dù có gặp kỳ ngộ, cũng thể nắm chắc được nó. Thực lực đủ, nhưng nếu gặp được kỳ ngộ, cũng chỉ có thể cảm thán ông trời bất công mà thôi.”

      “Bạch Tảo Đường, vừa đúng gặp thời cơ, cũng vừa có được thực lực. Cho nên làm được, hơn nữa còn làm cho cả gia tộc phồn vinh.”

      “Bạch gia mở học đường tư nhân, Bạch Tảo Đường truyền xuống những gì lĩnh ngộ cho những người trong Bạch gia. Bạch gia ở cùng và Tu Tiên Giả trổ hết tài năng. Người thường biết điều đó, đó là bởi vì ước định giữa những người có năng lực, thể làm hại người thường, thể để lộ ra điểm bất thường của mình ra ngoài. Bạch gia cũng vì mà trở nên huy hoàng.”

      “Nhưng Bạch gia bị thảm sát cũng là bởi vì .”

      “Sau khi nhân loại tự mình phát triển năng lực siêu việt, tuổi thọ liền kéo dài rất lâu. Vốn lẽ đây chính là điều rất tốt, Bạch gia hết đời này đến đời khác đều đông đúc con cháu, tuy rằng phải ai cũng có năng lực nắm giữ niệm lực, nhưng điều đó lại rất tốt phải sao?”

      “Nhưng Bạch Tảo Đường lại cam lòng, muốn trở nên càng cường đại hơn. Tuổi trẻ xốc nổi, tiếp tục tu hành, muốn tiếp tục sáng lập ra năng lực mới.”

      ai biết muốn làm gì, nhưng có ngày, Bạch Tảo Đường ra ngoài tu hành hơn mười năm, mực chịu trở về, rồi đến ngày rất bình thường, Bạch gia đột nhiên chết rất nhiều người. Hầu như người của Bạch gia đều chết, mãi cho đến khi Bạch gia bị giết chết hết, Bạch Tảo Đường vẫn xuất .”

      “Có người tu hành xảy ra chuyện, tẩu hỏa nhập ma mà chết. Khiến Bạch gia mất chỗ dựa, huy hoàng liên tục giảm xuống.”

      “Có người chưa thỏa mãn với tại, quá tham lam, nên bị trời phạt, bằng Bạch gia cũng đột nhiên biến mất cùng với và Tu Tiêu Giả.”

      “Nhưng mặc kệ là như thế nào, Bạch gia bị thảm sát tuyệt đối có liên quan tới Bạch Tảo Đường.”

      tới đây Thụ thêm nữa.

      Ngọc Phong Tử cũng tự mình suy nghĩ.


      lâu sau, Thụ lên tiếng.

      “Tiểu gia hỏa, nghe đủ chưa?”

      Ngọc Phong Tử phát ra tiếng ngạc nhiên quái đản, Bạch Hi nghe?

      “Két --” Tiếng đẩy cửa vang lên, Bạch Hi vịn cánh cửa ra ngoài.

      “Tôi cố ý, chính là muốn ra để cho các ngươi biết giấc mơ của ta.” Giọng Bạch Hi khàn khàn.

      Giấc mơ kia, Bạch Hi thể hiểu toàn bộ được, cho nên muốn hỏi xem Thụ cùng Ngọc Phong Tử. Bọn họ sống lâu như vậy, nhất định biết những chuyện mà đứa trẻ 9 tuổi như cậu biết.

      Nhưng còn chưa đẩy cửa, liền nghe thấy thanh trầm ổn của Thụ ......

      “Tôi chính là hậu duệ của Bạch gia?” phải nghi vấn, mà là khẳng định.

      “Ừhm. Từ biểu cùng họ của ngươi, ngươi chính là hậu nhân cuối cùng của Bạch gia.” Thụ .

      Bạch gia? Bạch Hi chưa bao nghe giờ nghe thấy mẹ nhắc đến chuyện này. Còn cha? Đó là từ xa lạ. Nhưng nếu mẹ , Bạch Hi cũng biết nên chạm đến miệng vết thương trong lòng mẹ. Mẹ tên là Thanh Lưu, như vậy nhất định cha họ Bạch.

      Bạch Hi kể lại giấc mơ của mình cho Thụ cùng Ngọc Phong Tử.

      “Tiểu gia hỏa.” Biết tên họ của Bạch Hi, nhưng ánh mắt Thụ vẫn cứ ôn nhu nhìn cậu, gọi cậu là tiểu gia hỏa. Thụ gì, biết chắc đó là Bạch Tảo Đường, lúc đó từng là cái cây lúc linh trí mới hình thành mà làm chuyện.

      Khi đó Bạch Tảo Đường còn chưa nổi tiếng - người sáng lập ra Bạch gia trong tai giới cùng Tu Tiên Giả, nhưng mỗi ngày đều ở chính trước mặt mình kể ra tâm , thiếu nhiên lòng mang khát vọng, có nhiệt huyết tuổi trẻ, muốn đứng vững đỉnh của thế giới, nhìn cái. Có lẽ cũng biết chính mình có thể nghe được hay , nhưng khi thấy cây này này dựng đứng ở bờ sông, ràng có tư duy nhưng ai phát , ràng nghe hiểu được tiếng người nhưng ai tới dừng chân, Bạch Tảo Đường có lẽ trong lúc vô ý làm bạn với Thụ rất nhiều năm.
      linhdiep17 thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 5.2:

      Editor: Cẩm Băng Đơn.

      “Ngươi muốn tìm ngươi lạc đúng ? Phỉ Nhi kia cũng chỉ là vô ý, lại đem ngươi đến nơi này, nếu ngươi muốn rời , ta giúp ngươi. Quyết ngăn cản.” Thụ tới đây nữa. Phỉ Nhi cho dù là bằng hữu của và Ngọc Phong Tử, nhưng hành động vô ý của nàng, cũng khiến và Ngọc Phong Tử ít hay nhiều cũng có chút áy náy.

      Bạch Phong Tử đứng bên cạnh có chút tức giận, đây chính là cây mầm tốt, vất vả mới nhận làm sư phụ, thể thả chạy được!

      Còn chưa chờ Bạch Phong Tử . Bạch Hi lên tiếng

      cần, chị Phỉ Nhi cũng là vô tình mang tôi đến, nhưng nếu phải chị Phỉ Nhi mang tôi tới nơi này, nếu biết sư phụ, tôi cũng biết hóa ra gia tộc của tôi còn có chuyện như vậy.”

      “Tôi nhất định phải tìm được Phạn Phạn, nhưng phải bây giờ.” Bạch Hi tin tưởng vững chắc. luôn làm bạn, làm lão sư những khi cậu bất lực nhất kia, cậu nhất định trở lại bên cạnh .

      Cậu tự cao mà cho rằng mình có thể gây dựng lai Bạch gia, nhưng để huyết mạch Bạch gia tiếp tục được kéo dài ánh sáng, cậu vẫn cố gắng.

      Phạn Phạn, chờ tôi. Chờ khi tôi xuất trước mặt lần nữa, tôi còn là đứa bé có năng lực mà luôn phải bảo vệ nữa.

      Tôi dẫn , ngắm tất cả phong cảnh khắp thế gian, cuối cùng, nắm tay , bên nhau đến già. là Zombie, nếu có cách để biến lại trở thành nhân loại, như vậy tôi biến thành Zombie cùng uống máu, ăn thịt người là được rồi.


      Thời gian ba năm dài cũng dài, ngắn cũng ngắn.

      Kết quả thế giới vẫn thay đổi, Zombie vẫn hoành hành như cũ, nhân loại vẫn như cũ rúc ở khu an toàn liếm miệng vết thương.

      Nhưng ở đảo Mê Nha Độc, ngàn dặm lại chẳng có lấy con Zombie, vạn dặm có người ở.

      “Hô!”

      Bạch Hi quát lớn tiếng.

      Áo giáp! Ngưng tụ! Trong lòng hò hét, đầu óc thúc giục niệm lực ngày càng thuần thục.

      “Hô.”

      Tiếng gió thổi vang lên, Bạch Hi nhìn kỹ áo giáp người mình.

      Từ hình dạng khí thể sương mù ngưng tụ thành thực chất cho biết cấp độ của khôi giáp.

      Chuyện này Bạch Hi dĩ nhiên tu luyện trong ba năm này mới có thể làm được như bây giờ.

      biết là do tu luyện hay là ở thời kỳ tận thế này nhân loại trưởng thành với tốc độ nhanh hơn rất nhiều, bây giờ thiếu niên mười ba tuổi mặt mày có bước đầu nẩy nở, giống như hạt mầm trưởng thành với tốc độ mau chóng, chiều cao của Bạch Hi cũng nghiễm nhiên có phong phạm của tiểu đại nhân rồi.

      Thụ lại rồi, tiếp tục dạo chơi trong đảo Mê Nha Độc, biết tìm cái gì, hay là muốn làm bình ổn sóng lớn dâng lên trong lòng.

      Sư phụ Ngọc Phong Tử vẫn chơi bời lêu lổng như thế, nhưng tốt xấu cũng nhớ được mình còn có tên đồ đệ, mỗi ngày đều đến chỉ điểm hai điều.

      Năng lực nắm giữ niệm lực của Bạch Hi cũng càng ngày càng thuận buồm xuôi gió.

      Tất cả tựa hồ cũng thoải mái khoan thai như vậy.

      Chẳng qua là......

      ba năm gặp rồi......” Bạch Hi gượng cái cổ lên như muốn thăm dò bầu trời ở phía , giống như làm vậy là có thể thấy được khuôn mặt khắc sâu trong lòng.

      “Phạn Phạn...... như thế nào rồi? Còn ở trong thành phố Hi Vọng ? Có bị phát là Zombie ......?” Bạch Hi thào tự hỏi.

      biết Bạch Tiểu Hoa có mang đến phiền toái cho ? có tôi ngày rất buồn chán chứ?”

      “Tôi rất nhớ ......”

      “Hi vọng lúc gặp nuôi dưỡng thêm nhân loại nữa!” Nếu là như thế...... Bạch Hi ánh mắt chấn động.

      “Có thể thế nào được chứ......? Aizzzz......” chừng Phạn Phạn coi cậu là đứa trẻ, hoặc là em trai có hành động rất kỳ quái, khiến người chán ghét ...... Cậu muốn Phạn Phạn ghét mình.

      Bạch Hi thu hồi suy nghĩ, tiếp tục luyện tập những điều trước đây Phạn Phạn dạy.

      Ngọc Phong Tử thực thể trông mong là lão sư tốt, ông ta căn bản chẳng dạy cậu cái gì, cũng chẳng thèm giám sát, thành quả ba năm này đều là do cậu kiên trì mới có được.

      Bạch Hi lắc đầu.

      “Tiểu đồ đệ, lại xấu sư phụ cái gì đấy?” Giọng trêu tức truyền đến.

      Bạch Hi có

      chút bất đắc dĩ nhìn Ngọc Phong Tử từ cây nhảy xuống.

      “Sư phụ, còn chưa đến buổi trưa nên có đồ ăn đâu.”

      Đúng vậy, mọi người lầm đâu.

      Bạch Hi là đồ đệ của Ngọc Phong Tử. Trong suốt năm nay, Ngọc Phong Tử hai mắt thấy thời tiết thay đổi, để ý đến chuyện bên ngoài, quét dọn miếu thờ, vào phòng bếp, thấy bóng dáng. Trái lại Bạch Hi, quét dọn miếu thờ, giặt quần áo rồi nấu cơm, quả thực là cần dạy cũng biết làm việc nhà. câu tóm lại Bạch Hi chính là Quản gia làm việc công!

      “Aii… ê…! Đồ đệ thân ái, chẳng lẽ sư phụ chỉ biết mỗi ngày chờ ngươi nấu cơm sao?” Ngọc Phong Tử nghiêm mặt .

      Ừ, ừ, đúng rồi, câu tiếp theo là.

      Kẻ làm sư phụ như ta cần cù chịu khó nhiều năm như vậy….

      “Kẻ làm sư phụ như ta cần cù chịu khó nhiều năm như vậy.”

      Quét dọn miếu thờ, giặt quần áo nấu cơm.

      “Quét dọn miếu thờ, giặt quần áo nấu cơm.”

      Bạch Hi ở trong lòng cùng lúc với Ngọc Phong Tử.

      là…. Mỗi lần cũng là tràng lời ca cẩm giống y chang đến nỗi cậu cũng có thể đọc thuộc lòng rồi.

      “Mặc dù nơi này chỉ có mình ta, nhưng sư phụ cũng rất vất vả! Khó khăn lắm mới có được đồ đệ, đương nhiên muốn hưởng thụ là chuyện bình thường!”

      Ngọc Phong Tử rút lời, có chút xấu hổ nhìn đồ đệ.

      đương nhiên biết mỗi lần dùng cùng lời giải thích có sức thuyết phục lắm, nhưng bởi vì vất vả cùng tịch mịch lâu lắm rồi, khó khăn lắm mới có đồ đệ nên tất nhiên muốn hưởng thụ chút! Tuy rằng điều này có dấu hiệu ngược đãi lao động trẻ em….

      “Khụ khụ, đồ đệ này, đừng ghét bỏ sư phụ, phải hôm nay sư phụ truyền thụ tài nghệ cho ngươi sao….” Đồ đệ ngoan, tha thứ cho sư phụ !

      Bạch Hi liếc liếc mắt, đáp lời, ai biết sư phụ đáng tin này hay giả chứ? Suốt năm nay Bạch Hi tự nhận là phi thường hiểu người sư phụ này của cậu rồi.

      “Được lắm, được lắm, khom người với ngươi rồi còn đòi lên mặt?” Ngọc Phong Tử thu hồi vẻ lưu manh người, vẻ mạch trịnh trọng nhìn Bạch Hi.

      “Nên vào chính thôi.”

      Bạch Hi trừng mắt nhìn, hừ… Tuy rằng ông ta vẫn là sư phụ của cậu, nhưng chỉ cần chớp mắt, vứt lỗ mãng hồi nãy. Ngọc Phong Tử bây giờ, hình như Bạch Hi chưa bao giờ thấy.

      “Sư phụ có bộ quyền pháp, có thể giúp ngươi ngộ ra con đường của mình [ps nơi này ý là đường ], quyền pháp này tên là, Thiên Mã Lưu Tinh Quyền, ngụ ý là phải tin tưởng nắm đấm của chính mình có thể xuyên thủng sao băng đâm thẳng bầu trời! Rất đơn giản đó chính là quyền dứt khoát, nhưng là ngươi lĩnh ngộ được như thế nào quan hệ tới sư phụ, lĩnh ngộ được hay lĩnh ngộ được, thể truy vấn!” Đúng thế, ừ, chính là như vậy, ngộ được cũng phải là lỗi của !

      Lời lúc trước còn có chút ít phong phạm tự cao, nhưng câu cuối cùng này…. Bạch Hi thấy thế nào cũng cảm thấy Ngọc Phong Tử trước mặt lại trở sư phụ lưu manh mười phần như ban nãy….!

      Ngọc Phong Tử cũng biết Bạch Hi suy nghĩ cái gì, nhắm mắt lại dỡ xuống phòng bị toàn thân.

      Thân thể yếu đuối xương duỗi ra.

      “Bốp!” quyền nhạt nhẽo tầm thường có gì lạ, lại có thể đánh gãy cây cổ thụ cao năm thước.

      Cách truyền lực? Bạch Hi rốt cục cảm thấy bây giờ người sư phụ này lừa mình nữa.

      “Tốt lắm, ngươi tu luyện .” Đánh xong quyền này, Ngọc Phong Tử đứng thẳng thân mình với Bạch Hi.

      Bạch Hi chớp mắt nhìn Ngọc Phong Tử.

      Nhìn chăm chú…..

      .

      .

      .

      “Làm cái gì đấy?” Rốt cục Ngọc Phong Tử nhịn được, bĩu môi hỏi.

      “Sư phụ, người giảng bài cho ta ư? Cứ như thế mà ?” Bạch Hi hiểu, chỉ nhìn Ngọc Phong Tử thi triển lần, làm sao có thể tu luyện được?

      “Đúng vậy, có.” Sắc mặt Ngọc Phong Tử có chút được tự nhiên .

      “Ta ngay từ đầu rồi nha, lĩnh ngộ được hay cũng thể truy cứu. Ta cho ngươi xem lần, lĩnh ngộ có được hay là chuyện của ngươi. Ngươi theo cảm giác của mình là được.” Ngọc Phong Tử sờ sờ đầu lưu lại câu liền chuẩn bị ly khai.

      “Cái gì….Sao?!” Bạch Hi hướng về phía bóng lưng Ngọc Phong Tử mà hô.

      “Sư phụ, người là đồ lừa bịp!!”

      Ngọc Phong Tử tự nhiên quay đầu, bóng dáng biến mất nhanh như gió.

      “Chỉ cho ta nhìn lần, rồi bảo ta tự học? Này…” Bạch Hi đầu óc có chút loạn, đừng là đánh được, mà làm sao có thể luyện tập cũng vấn đề?

      Bạch Hi nhăn khuôn mặt nhắn ngồi xổm xuống tại chỗ, sau đó lại đứng lên, nằm xuống rồi lại ngồi dậy, trong lòng như có con mèo cào.

      Làm cho cậu xem nhưng dạy cậu, này đúng là làm cho người ta xem “thấy thèm con mắt”!

      A a a a, Bạch Hi nhắm mắt vò đầu loạn xạ.

      được, nếu thấy được, cho dù phải nhìn trái bầu mà vẽ cái gáo cũng phảithử chút!
      Last edited by a moderator: 7/12/14
      linhdiep17 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 5.3:

      Editor: Cẩm Băng Đơn.




      Bạch Hi “Hô” cái rồi đứng dậy.

      Nhớ lại động tác ban nãy của Ngọc Phong Tử, nhắm mắt lại, thả lỏng thân thể......

      “Yahhh…!” Bạch Hi trợn mắt thét lớn tiếng, đánh ra quyền!

      “Hô.”
      ......
      ......
      ......
      “Vì sao? Vì sao chỉ có cỏ động, hơn nữa còn có kèm theo tiếng gió!”

      Bạch Hi tức giận dậm chân tại chỗ, có chút mất hứng!

      Tiếp nào!

      Bạch Hi nhắm mắt lại, thả lỏng thân thể.

      Lúc này Bạch Hi dùng luồng khí xung quanh mình bao lấy cánh tay, việc này đối Bạch Hi có được niệm lực mà là chuyện cực kỳ .

      Ừ, Bạch Hi cảm thụ được luồng khí cánh tay, nó hình thành, nỗ lực để nó hòa làm với hơi thở của mình, hi vọng sau khi luồng khí này rời khỏi thân vẫn có thể kiểm soát được.

      Khí phải là thể rời khỏi được thân thể, nhưng sau khi rời khỏi thân thể vượt qua khoảng cách nhất định chịu khống chế nên lần nữa trở về lại thân thể.

      Bạch Hi lần đầu tiên khống chế được khí thoát ly thân thể trong phạm vi 50 cm.

      Hít...... Bạch Hi điều chỉnh hô hấp.

      Hi vọng đây là phương pháp thi triển “Thiên mã lưu tinh quyền” mà Ngọc Phong Tử dạy!

      “Yahhh!” Bạch Hi vung ra quyền, tách luồng khí rời khỏi cánh tay, tiếp xúc đến khí, khống chế được nó hướng về phía gốc cây ở gần đó.

      “Bịch!” tiếng vang vô cùng , nhưng vì luôn tập trung cao độ nên Bạch Hi nhận ra.

      Nho thất vọng lên gương mặt Bạch Hi. được sao? Khí sau rời thân thể cậu trong phạm vi 50 cm liền trực tiếp mất rồi lực đánh hòa vào cùng lực ngưng tụ, hóa thành sương mù trở lại trong thân thể.
      lát sau Bạch Hi lại ngẩng đầu lên, tiếp tục!

      Nhớ lại lời ban nãy của Ngọc Phong Tử, giống như radio lặp lại.

      “Ta ngay từ đầu rồi, lĩnh ngộ được hay cũng thể truy cứu. Ta cho ngươi xem lần, lĩnh ngộ hay lĩnh ngộ được là chuyện của ngươi. Ngươi chỉ cần theo cảm giác là được.”

      “...... Ta cho ngươi xem lần, lĩnh ngộ hay lĩnh ngộ được là chuyện của ngươi. Ngươi chỉ cần theo cảm giác là được.”

      ”...... Ngươi chỉ cần theo cảm giác là được.”

      Cảm giác?

      Chính mình lúc trước cái gì cũng cảm giác được, chỉ dựa vào cách lý giải mà ra quyền, đánh ra quyền dĩ nhiên có hiệu quả gì, nhưng là bắt được cảm giác như thế nào đây?

      Lại đứng dậy, nhắm mắt lại, thả lỏng thân thể......

      Lúc này Bạch Hi mù quáng ra quyền nữa, mà tập trung tư tưởng cảm thụ khí quanh mình, dòng nước, tiếng kêu của côn trùng, tiếng chim kêu.

      “Hít, hà, hít, hà.” Bạch Hi ổn định tinh thần, thong thả hô hấp, muốn phát xem có nơi nào bất thường hay .

      ......
      ......
      ......

      “Đồ đệ, ăn cơm nào, hôm nay sư phụ xuống bếp đấy!” Xa xa truyền đến giọng của nam giới.

      Xuyên thấu qua rừng cây, làn sương khói dài dài bay lên, đó là phòng bếp của miếu thờ, ánh mặt trời nhàng nhưng lại như lửa nóng, ánh mặt trời màu vàng dày đặc chiếu lên má Bạch Hi.

      được...... Vẫn cảm giác được.

      Lông mày Bạch Hi nhíu chặt vào nhau, cậu biết mình duy trì tư thế này lâu lắm rồi, nhưng vẫn thể cảm giác được địa phương nào khác thường cả!

      Ngọc Phong Tử rốt cuộc là thi triển như thế nào?

      Là dùng khí chung quanh thân thể đánh ra?

      Hay là loại dị năng nào đó?

      Bạch Hi biết.

      “Được rồi đồ đệ, thiên phú của ngươi tốt bằng sư phụ, hôm nay hay là thôi . Ha ha!” Ngọc Phong Tử nhìn sắc mặt Bạch Hi là biết, đồ đệ này nhất định chưa lĩnh ngộ được mà về nhà.

      Đem khí thoát ly ra khỏi cơ thể rồi tiếp tục khống chế nó?

      , khí là của chính ngươi, nó tồn tại trong khí được, cho nên tất nhiên thể duy trì lâu được ở trong khí.

      Trừ phi là dị năng đặc biệt, ví như chữa thương, Dị Năng Giả có thể phóng khí ra bên ngoài, nhưng vẫn có hạn chế, chẳng qua phạm vi hơi lớn hơn chút mà thôi.

      Dị năng?

      , nếu dị năng lĩnh ngộ tốt như vậy cũng đặc biệt khiến cho cả thế giới hâm mộ rồi.

      Huống hồ tố chất của con người có hạn, trong cuộc đời mỗi con người có thể lĩnh ngộ loại dị năng dễ dàng rồi, có thể lĩnh ngộ được 3 loại vượt quá phạm vi, như vậy bản thân sống lâu nhất định bị ảnh hưởng. Bởi vì đây là lẽ thường của siêu việt, là năng lực trời đất thừa nhận, dị năng càng nhiều, càng giống như người bị cột thuốc nổ lên mình, cẩn thận, nổ mạnh!

      cần!” Bạch Hi cố chấp muốn cứ như vậy mà từ bỏ.

      Mới chút khó khăn như thế mà muốn cậu từ bỏ? Làm sao có thể!

      Ngọc Phong Tử thấy Bạch Hi vẫn muốn tiếp tục nên khuyên can nữa.

      Muốn luyện cứ luyện, nhưng nếu thể tìm được cảm giác, như vậy cũng thể bắt đầu.

      Ngọc Phong Tử hăng hái đứng ở bên ôm ngực nhìn Bạch Hi.

      Bạch Hi vẫn như cũ đứng yên tại chỗ nhúc nhích.

      Rốt cuộc là cái gì? Nếu phải là khí của chính cậu, phải dị năng. Bạch Hi nhíu mày, vậy nó là cái gì?

      “Đồ đệ này, ngươi nghĩ lại xem lúc nãy sư phụ thi triển như thế nào?” Ngọc Phong Tử có chút đành lòng, cuối cùng vẫn nhắc nhở chỉ điểm cho Bạch Hi chút.

      Bạch Hi nghe vậy. ngày này đều nhớ lại rất nhiều lần rồi, sớm thuộc làu làu.“Nhắm mắt lại, thả lỏng thân thể.”

      “Đồ đệ cảm thấy sư phụ nhắm mắt lại là vì cái gì?” Ngọc Phong Tử hỏi.

      Bạch Hi há mồm định trả lời, nhưng lại phát tựa hồ biết cái gì, lại nhắm mắt lại im lặng suy nghĩ.

      “Nhắm mắt lại là vì cảm ứng vật bên người, khí, nguyên tố, năng lượng đúng ......?” Bạch Hi có chút xác định, cậu nhắm mắt là vì để hiểu biết tình huống quanh mình. Nhưng sư phụ vì cái gì đây?

      “Nhưng là đồ đệ có nghĩ tới thay đổi hay ?” Ngọc Phong Tử .

      “Thay đổi? Thay đổi cái gì?” Bạch Hi hiểu, thay đổi? Thay đổi cái gì vậy?

      “Thay đổi kết cấu vật xung quanh ngươi.” Ngọc Phong Tử tiếp.

      “Ngươi cảm thấy gốc cây cỏ , cây cổ thụ, chúng nó được tạo thành như thế nào?”

      Tạo thành như thế nào?

      “Chúng nó là thực vật. Nhưng chúng nó có sinh mệnh...... Đại khái...... Giống như nhân loại? Thân thể được tạo thành từ nước, đại khái, cũng có thể là máu của chúng nó?......”

      “Sư phụ, ta biết......” Bạch Hi nỗ lực suy nghĩ nhưng vẫn thể hiểu được.

      “Chúng nó đều là do năng lượng tạo thành, ngươi cũng thế, ta cũng thế. Khí trong cơ thể chính là căn nguyên của sinh mệnh, còn lại đều là do năng lượng tạo thành, nhưng mà kết cấu của chúng ta khác với chúng, chúng ta có máu có thịt, có lối suy nghĩ, có thể chạy có thể nhảy.

      Chúng cũng giống như thế chẳng qua là có lối suy nghĩ, thể cử động, kết cấu của chúng đơn giản hơn chúng ta rất nhiều. Cho nên chúng ta có thể thông qua dao mà chặt cây cối, giẫm lên cỏ . Chỉ có trải qua năm tháng thử thách, gọt giũa cùng kỳ ngộ mới có thể giống như Thụ , tồn tại như .”

      tới đây Bạch Hi càng thêm mù mờ, sư phụ điều này làm gì thế? Nó có quan hệ gì với chuyện mình muốn tìm cảm giác?

      Ngọc Phong Tử cũng để ý, hỏi Bạch Hi vấn đề.

      “Ngươi có nghĩ tới vì sao ngươi có thể chặt cây cối chưa?”

      “Ta......” Chuyện này đúng là nghĩ tới, bởi vì nó có suy nghĩ, thể chạy thể sao? Bởi vì mình cường đại hơn nó sao?

      “Bởi vì ngươi cường đại hơn so với nó, ngươi có thể phá vỡ kết cấu của nó, nhưng chỉ cần ngươi phá hủy được căn nguyên của nó, nó vẫn có thể tái sinh sinh trưởng ra kết cấu khác.”

      “Ý của sư phụ là......” Bạch Hi giống như có chút hiểu.

      “Bởi vì ta cường đại hơn nó, cho nên ta có thể thông qua con dao mà phá hư kết cấu của nó, nhưng nếu ta càng cường đại hơn, có thể trực tiếp thay đổi kết cấu của nó?”

      “Bingo! Trả lời đúng rồi! Ngươi chặt cây, là từ bên ngoài vào bên trong, thông qua ngoại vật. Nhưng nếu ngươi trực tiếp thay đổi kết cấu, phải là từ trong ra bên ngoài.” Ngọc Phong Tử vỗ tay cái, bản thân dạy Bạch Hi, chỉ mứoi như vậy mà Bạch Hi có thể biết là quá tốt rồi.

      “Được rồi, trở về ăn cơm .” Ngọc Phong Tử cao hứng chuẩn bị xoay người về phía miếu thờ.

      “Sư phụ đợi chút! Nhưng ta làm sao mới có thể làm được?” Bạch Hi sửng sốt, chạy nhanh gọi Ngọc Phong Tử lại.

      Bước chân của Ngọc Phong Tử dừng chút.
      ......
      “Sao ngươi ngốc như thế! Ngươi là ai? Ngươi là trẻ mồ côi của Bạch gia, người khác chừng phải sử dụng tất cả chiêu thức lục lọi trí nhớ khai quật tiềm lực của bản thân để thiết lập liên kết, khống chế việc thay đổi kết cấu trong cơ thể! Ngươi có thể trực tiếp sử dụng niệm lực thay đổi chúng thành thứ yếu hơn ngươi! Lấy quyền khống chế bản thân của chúng ra, bây giờ muốn sờ cắn nắn bóp chà xát mềm cứng tròn hay dẹp đều tùy ngươi a!” Ngọc Phong Tử có chút sụp đổ, đồ đệ này sao lại ngu ngốc quá vậy!

      “Sư môn bất hạnh mà!” Ngọc Phong Tử ngửa mặt lên trời thét to.

      Ngọc Phong Tử muốn ở lại chỗ này nữa, làm bộ lau nước mắt nhưng thực chất là chạy về phía miếu thờ ăn cơm chiều.
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :