1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô gái yêu tiền - Triêm Y (11/11)+Hồi kết( Hoàn - Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 10.2:
      editor: lily58


      Lúc Tiêu Đồng xuống cầu thang. vẫn còn sững sờ ở trong phòng, có đuổi theo.

      "Tại sao mình lại phải ra ngoài? Đó là nhà của mình mà!"

      vốn định đến ở nhờ nhà Tần Thanh đêm, kết quả vừa ra khỏi cửa chung cư liền thấy chiếc xe màu đen dừng trước mặt.

      Nhìn qua có vẻ là xe đắt tiền. . . . . . thân xe bóng loáng, phải là từ chỗ rửa xe đến đấy chứ. Đứng bên cửa là người đàn ông, dáng người cao gầy, mặc bộ vest đen cùng mắt kính đen, nhìn thế nào cũng thấy phải người tốt.

      Khu chung cư mới xây này sao có thể được loại người này chiếu cố vậy. Từ trước đến nay tính hiếu kỳ của lớn lắm, cười cười bước qua.

      " là Tân Tiêu Đồng?" Người đàn ông chặn trước mặt , quan sát từ sau mắt kính.

      Xem ra là tìm , Tiêu Đồng đánh giá người trước mặt, xác định rằng mình thể ứng phó nổi, đành mỉm cười trả lời: "Là tôi, tìm tôi có chuyện gì ?"

      "Tôi muốn mời gặp người." Người đàn ông này làm người khác cảm thấy lạnh, ăn rất ngắn gọn.

      "Xin hỏi là ai vậy?" Lúc đưa ra câu hỏi, trong lòng cũng tìm được đáp án. tiếp xúc với ít người có tiền nhưng đến mức “mời gặp mặt” như thế này cũng phần nào đoán ra. Tề Vĩ luôn bên cạnh có hai người trợ lý, mà hai người bọn họ . . . . chính là mật thám!

      "Mời lên xe." ta mở cửa xe.

      Tiêu Đồng ngồi xuống: " phải là Vĩ tìm mình đến phát điên, tới mức kinh động đến người lớn chứ?" Bốn tháng qua cũng có người tới tìm , cứ nghĩ là sao cả, hôm nay lại đột nhiên tới đây.

      "Vậy nếu như tôi ra, vẫn đứng ở đó chờ sao? Hoặc nếu như tôi về chỗ này sao? Đừng với tôi, có thể liệu việc như thần đến trình độ đó nha. . . . . ."

      "Xin đừng chuyện." thanh lạnh lùng.

      "Tự do ngôn luận." Hừ, chống đỡ nữa ! Cho là mình rất thông minh sao, ra chỉ là gặp vận may thôi!

      Người đàn ông kia để ý tới nữa, tiếp tục lái xe, cảnh sắc ven đường dần dần trở nên phồn hoa. #d.d.lqd#

      Thở dài, chẳng lẽ người nhà giàu đều có đầu óc hay sao? đem tất cả bóp chết từ trong trứng nước, lại muốn đợi đến lúc thành hình sau đó trưng ra bộ mặt độc tài, bức bách người khác của mình.

      Trong lòng có chút lo sợ yên, từ lúc bắt đầu quan hệ đến khi cầu hôn, từ đầu đến cuối Tề Vĩ chưa từng đề cập tới gia đình của mình. từng muốn gặp cha mẹ , nhưng lại chưa bao giờ qua muốn gặp người thân của .

      biết cha qua đời nhiều năm, chủ tịch R&Q là ông nội , Tề Ứng Thiên, Phó chủ tịch. . . . . . là mẹ của , gọi là Marilynn.

      càng lúc càng cảm thấy lo lắng, ông nội Tề có danh tiếng rất lớn thương trường, theo lý mà thể tới hôm nay mới tìm được. Mà mục đích của ông ấy là gì?

      Hai người bọn họ vốn đối lập nhau rồi, cũng cần tạo thêm chuyện nữa!

      Lúc đến Tề trạch trời cũng xẩm tối, nhưng sắc trời xám xịt thể nào che giấu được tòa nhà to lớn trước mặt.

      "L.E!" Màu sắc phối hợp hài hoà, thiết kế trang nhã, mang đậm phong cách của ông ấy—— kỳ quái, L.E đến Bắc Kinh lúc nào vậy? Mà lại phát ra trong các khu biệt thự lớn của Bắc Kinh có thể có ngôi nhà đẹp như vậy.

      "Nghe Tân tiểu thư có năng lực giám định cùng thưởng thức thuộc hạng bậc nhất, quả nhiên sai." Giọng của người đàn ông vang lên.

      Ông nội của Tề Vĩ bây giờ cũng hơn sáu mươi tuổi! Tiêu Đồng quan sát người đàn ông trước mắt, mặc dù có thể nhìn ra dấu vết thăng trầm khuôn mặt ông, nhưng ông ta nhiều lắm cũng chỉ bốn mươi, năm mươi tuổi. Bởi vì được chăm sóc cẩn thận, tóc ông ta vẫn còn đen nhánh, da mặt vẫn coi là bằng phẳng, chỉ là nếp nhăn ở khóe mắt cho thấy dấu hiệu của thời gian. Nếp nhăn ở mi tâm hằn đậm, là do thường ngày phải cau mày suy nghĩ. Ngũ quan có điểm giống Tề Vĩ, là quan hệ huyết thống.

      "Năng lực giám định, thưởng thức kia, chẳng qua là đối với những món đồ mình thích nên có chút tìm hiểu thôi." Tiêu Đồng mỉm cười, "Xin hỏi ngài là. . . ."

      "Tề Ứng Thiên, từng nghe qua rồi chứ?" Tề Ứng Thiên cười, có vẻ ác ý.

      " từng nghe qua, nhưng ngờ ông còn trẻ như vậy." Tiêu Đồng khẽ lấy làm kinh hãi.

      "Cũng còn trẻ nữa, ta sắp sáu mươi rồi." Tề Ứng Thiên cười , "Chớp mắt cái, Tiểu Vĩ có người rồi."

      Đề tài xoay chuyển nhanh, lập tức tiến vào trọng tâm. Tiêu Đồng vẫn giữ nguyên mặt cười: " ấy cũng 25 rồi, nếu có người có thể coi là trễ."

      "Cháu biết. . . . . . Tiểu Vĩ, nó tin tưởng vào phụ nữ. . . . . ." Tề Ứng Thiên muốn lại thôi.

      tin tưởng? sao lại phát ra trong lòng có loại cảm giác này?

      "Tóm lại, rất khó để cho nó người, hơn nữa tính cách nó rất cố chấp. . . . . ." Những lời của Tề Ứng Thiên nằm ngoài dự đoán của , Tiêu Đồng chăm chú nhìn ông.

      "Ông phải muốn phản đối chuyện của chúng cháu sao?" Danh tiếng của hình như được tốt lắm, xuất thân tầm thường, bị người ta nịnh nọt kẻ có tiền, là người tham vật chất—— quan trọng là, vốn dĩ chính là rất tiền!

      "Ta là muốn nhờ cháu, ở lại bên Tiểu Vĩ được ?" _d.d.lqd_

      Vào phòng khách, cả khách và chủ đều ngồi xuống. Tiêu Đồng có chút sững sờ khi nghe những lời của Tề Ứng Thiên.

      "Chuyện nhà ta có chút phức tạp. . . . . . để sau này Tiểu Vĩ kể cho cháu nghe, tóm lại, nó lớn lên trong thù hận cùng cưng chiều. . . . . . Đợi đến lúc ta chú ý đến, nó hình thành tính cách như vậy, hơn nữa, lại càng ngày càng xa cách ta và mẹ nó."

      "Ta đối với nó quá mức buông thả. . . . . . Nhưng ta là có cách nào khác, chỉ có thể theo ý nó. Nó muốn làm việc, ta liền phái người tới giúp nó, chỉ mong hai người kia có thể khuyên nó chút. . . . . ."

      "Nhưng làm được điều đó lại chỉ có cháu! Tiểu Vĩ gần đây rất hăng hái, nó nghiêm túc như vậy cũng đều là vì cháu."

      "Cháu sao?" Tiêu Đồng bật cười, "Cháu có năng lực lớn như vậy sao? Bản thân cháu cũng rất lười biếng, như thế nào có thể khiến người khác vì cháu mà nghiêm túc?"

      "Chính là vì cháu." Tề Ứng Thiên gật đầu, dứt khoát, "Cháu biết ? Hôm nay có nghi thức cầu hôn rất lớn, tiếc là nữ chính lại vắng mặt."

      "Hả?"

      "Tiểu tử kia mời toàn bộ giới truyền thông đến, ở đại sảnh của R&Q tạo ra màn náo nhiệt, ý định cầu hôn người ta, nhưng mà đối tượng lại tới. Gọi điện thoại được, nó tìm kiếm khắp nơi, nghe , hôm nay nữ chính kia cho nó câu trả lời chắc chắn."

      chỉ là tự nhốt mình trong phòng lát thôi, rốt cuộc làm ra bao nhiêu chuyện thế này rồi?

      "Trương Sơn,Lý Thực , nữ chính kia muốn tiếp nhận tâm ý mà nó chuẩn bị. Cho nên, hết cách rồi, đành để lão già này ra tay giải quyết vậy."

      Tiêu Đồng sửng sốt, cười đến châm chọc: "Vấn đề của cháu với ấy chỉ có bọn cháu mới giải quyết được, sợ là ông cũng có biện pháp nào tham dự vào."

      "Cháu có biết ý nghĩa tên của Tiểu Vĩ ?" Tề Ứng Thiên mặc kệ lời của ..., đặt câu hỏi.

      "Vĩ là loại ngọc." Đừng nhìn như vậy, bàn về ngọc, cũng rất lợi hại nha.

      "Nó chính là ngọc trong lòng ta, bảo bối quan trọng nhất." Tề Ứng Thiên vô cùng kiên định, "Vì vậy, cho dù phải uy hiếp, đe dọa, ta đều làm được, chỉ cần nó vui vẻ." *d.d.lqd*

      "Ông nuông chiều ấy như vậy, chẳng trách tính cách ấy lại trở nên méo mó." Mặc dù cũng đáng , nhưng tuổi tác cũng nên có loại tính cách đó.

      "Ta thà để nó tuỳ hứng ngang ngược, cũng muốn nó vì thù hận mà xa cách ta." Tề Ứng Thiên chần chừ , Tiêu Đồng rất ít khi hiếu kỳ chuyện người khác nhưng lại bị ông ta làm cho tò mò, thế nhưng ông lại gì thêm, "Nếu như ta giúp nó giữ cháu lại, có lẽ, nó còn hận ta. . . . . ."

      "Ông làm sao có thể giữ cháu lại?" Cháu trai của ông thể, liệu ông ấy có thể sao?

      "Chẳng lẽ cháu cho rằng mình có thể rời khỏi đây sao?" Nụ cười của ông ta làm liên tưởng đến lão hồ ly.

      "Đây phải là giam cầm bất hợp pháp sao, xâm phạm quyền tự do cá nhân. . . . . ." Tiêu Đồng kháng nghị.

      "Cháu quá tự do, Tiểu Vĩ theo kịp." Đôi mắt hồ ly phát ra tia sáng, "Nếu như cháu nhất định muốn bay , dù có phải cắt đôi cánh của cháu, ta cũng làm!"

      "Tại sao các người chịu hiểu? Nếu mất đôi cánh, tôi còn là chính mình." Tiêu Đồng thở dài.

      "Chẳng lẽ còn cách nào khác sao? Thỉnh thoảng bay , thỉnh thoảng lưu lại, đem tự do của cháu cùng đôi tay của nó đáp ứng cả hai?" Lão hồ ly trầm tư lát, quyết định đưa ra thỏa hiệp.

      "Cháu cũng muốn vậy, nhưng cháu trai của ông có đồng ý hay , đó là vấn đề của ấy."

      kiệt sức, chạm đến cực hạn của , nhưng người đàn ông kia vẫn cảm thấy chưa đủ.

      muốn nắm giữ tất cả tự do của , đến cuối cùng làm sao có thể ở cạnh nhau cả đời.

      biết.

      cũng muốn biết.
      Last edited by a moderator: 9/1/16

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 11:
      editor: lily58


      Rốt cuộc muốn cái gì?

      dành tất cả tâm tư cho , cố gắng thay đổi bản thân vì , tùng chút từng chút lấy lòng . . . . . . Cả đời chưa từng bao giờ ăn khép nép như vậy, nhưng sâu đậm như vậy.

      có thể ở lại, nhưng muốn tự do. . . . . . người, phải là mực muốn sống cùng nhau sao? Tại sao lại rằng phá huỷ ?

      " hiểu rất Tiêu Đồng, cho tôi biết tại sao lại như vậy!" Trong giọng điệu cứng rắn của lại nghe ra van xin, khiến cho Ôn Hải Đông ở đầu bên kia điện thoại khỏi bật cười.

      "Tại sao tôi phải cho cậu biết? Đừng quên, vốn dĩ tôi cũng có ý với ấy, bây giờ Tiêu Đông chẳng phải là người tự do sao?" Giọng của Ôn Hải Đông nhàng, lại càng khiến cho Tề Vĩ tức chết.

      " ấy là của tôi! đừng có mơ!" Hỏa khí như muốn đốt cháy cả dây điện thoại, Ôn Hải Đông dường như có thể thấy Tề Vĩ mặt đỏ bừng chui ra từ loa điện thoại.

      "Tôi như vậy." cười, "Tôi cũng có khuynh hướng tự ngược, sao có thể có ý đồ với ấy?"

      là tôi tự làm khổ mình?" Hiếm khi Tề Vĩ có thể nghe hiểu được ý .

      "Nếu như ban đầu cậu nhúng tay vào, tôi theo đuổi ấy, hơn nữa còn ấy. . . , nhất định tôi rất khổ cực, mặc dù tôi có tính sở hữu mạnh như cậu, nhưng ấy là người quá mức tự do, ai có thể giữ được ấy đây? —— tôi biết những lời này có chút thô tục, nhưng rất thích hợp với ấy."

      "Nhưng. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi thể buông ấy. . . . . ." Giọng trong đau khổ, như minh chứng cho thảm cảnh trong lời của Ôn Hải Đông, "Cho dù ấy để tâm đến tôi. . . . . . Cho dù ấy muốn rời , tôi cũng thể buông ấy. . . . . ."

      " ấy cậu. Tề Vĩ, cậu rất may mắn, ấy cậu." Ôn Hải Đông mang theo hâm mộ, " ra ấy đối với cậu như vậy là vô cùng quan tâm rồi, chỉ là với tính cách của ấy. Cậu muốn nhiều hơn nữa, ấy cũng thể cho được."

      " ấy tôi, vậy tại sao tôi lại thể khiến ấy dừng bước?"

      Ôn Hải Đông cảm giác rất thất bại: "Lão đại, Tề Đại Thiếu gia, ngài có hiểu những lời tôi hay vậy?"

      " ấy cậu, nhưng ấy cũng muốn sống theo cách của riêng mình. Cậu cho ấy có gian riêng, vì vậy ấy chỉ có thể rời ."

      "Vậy, nếu tôi để ấy sống theo cách của mình, ấy rời , đúng ?" Tề Vĩ đưa ra kết luận.

      " ấy vẫn ."

      "Vậy tôi phải làm thế nào?" Tề Vĩ hỏi, cảm thấy Ôn Hải Đông dẫn đường vòng. #d.d.lqd#

      "Nghe gần đây Tề quản lý nhận được vụ làm ăn lớn !"

      " đừng đổi đề tài có được . . . . . ." Chợt nhớ tới lời của trợ lý: trong thiên hạ có bữa trưa nào miễn phí, muốn ăn phải đánh đổi thứ khác, " muốn cái gì cũng được, cho dù là cổ phiếu của R&Q. tại quan trọng nhất là vấn đề của tôi!"

      Ôn Hải Đông biết Tề Vĩ từ trước đến giờ đều rất giữ lời: "Hữu nhất chủng phong tranh thuyết." (~ly: ý của Ôn ca là tình giống như cách thả diều, còn có thể hiểu câu này là “Có loại tình gọi là buông tay” ^.^ )

      " cần học theo Tiêu Đồng, những lời văn hoa như vậy." Tiêu Đồng đủ làm nhức đầu rồi.

      "Chỉ cần cậu cầm chắc dây diều, cho dù con diều có bay đến đâu, cũng thể thoát khỏi tay của cậu."

      "Ngu ngốc! Diều cũng có thể đứt!" Đừng tưởng rằng có thể bỏ qua trường hợp này.

      "Vậy đừng để cho nó đứt! Tìm sợi dây chắc, thỉnh thoảng nhớ canh chừng thu hồi dây, thậm chí đôi lúc có thể bay lên tiêu du cùng nó—— cần lúc nào cũng phải ở bên nhau, cảm thấy chán nản, bức bối, muốn giải thoát." Đạo lý này rất đơn giản.

      "Nhưng tôi lo lắng, cảm thấy bất an, nhớ nhung. . . . . ."

      thanh thở dài càng lúc càng nặng nề: "Vì vậy mới hai người nên tách ra, ấy muốn nhàng như nước cậu lại muốn nóng như lửa, ấy muốn gian riêng cậu lại muốn đoạt lấy, ấy tin vào những lời thề ước cậu lại hứa trọn đời trọn kiếp. . . . . . Cậu cho rằng ấy là giáo viên ở nhà trẻ, lúc nào cũng dỗ dành cậu hay sao?"

      " ấy quá tự do, tôi sợ nếu tôi buông tay, ấy bao giờ trở về." Tề Vĩ giọng . phải là hiểu, chỉ là làm được.

      "Tôi cũng thể chắc chắn, sao cậu hỏi ấy?" phải người làm mai, cũng phải người trông trẻ, "Tiêu Đồng cũng rất phiền lòng, nếu như cậu đòi hỏi quá nhiều, ấy uất ức đến vậy, cậu nên hiểu điều đó."

      "Tôi. . . . . ."

      "Lùi bước trời cao biển rộng, Tề Vĩ, chẳng lẽ cậu muốn ấy mất hào quang của chính mình sao?"

      muốn.

      thực muốn cảm thấy ngột ngạt, muốn thấy vui, muốn đánh mất chính mình.

      Nhưng sợ mất . . . . . . Giống như bây giờ, mất, ngày rồi vẫn có tin tức.

      ngại , cho dù ở bên cạnh , cũng chú tâm làm việc của mình. cần lúc nào cũng nhìn về phía , nhưng hi vọng có thể nhớ , hi vọng có thể nhìn thấy . ~d.d.lqd~

      Cả ngày hôm nay, hề chủ động liên lạc với , cũng dám tìm . Trong lòng càng cảm thấy lo lắng, sợ rằng quay về.

      . . . . . . ra phải là muốn ở cùng , lại càng muốn buông.

      Nhưng càng muốn giữ chặt lại càng chạy ra xa.

      —— Vậy như thế nào mới tốt đây?

      cho thời gian suy nghĩ. . . . . . có thể ở lại, nhưng cũng muốn có tự do.

      Có lẽ. . . . . . Chỉ cần buông ra chút, cảm thấy ngột ngạt.

      Chỉ cần chút. . . . . . tạo ra điểm để cả hai có thể chấp nhận được, cũng có thể an tâm hơn.

      Trong lòng chợt cảm thấy thoải mái, bắt đầu suy nghĩ về tính khả thi của điểm này.

      Từ lời của Tiêu Đồng và Ôn Hải Đông tìm ra con đường.

      Tề Vĩ cầm điện thoại di động lên, đè nén cảm xúc xuống .

      "Tiêu Đồng, em ở đâu vậy?" Nghe thấy thanh trong điện thoại, cảm thấy an tâm hơn. ra thể mong đợi nhiều, nghe được giọng , biết ở đâu, vậy là đủ rồi.

      "Vĩ. . . . . . Em rất buồn bực, cứu em ra khỏi nơi này được ?" làm điệu bộ đáng thương.

      "Cứu? Tiêu Đồng, em ở đâu? Có chuyện gì xảy ra vậy?" luống cuống, biết xảy ra chuyện gì?

      "Tề trạch, chỗ ở của ông nội và mẹ của ." Mặc dù bình thường có thể ở trong nhà mấy ngày ra ngoài cũng được, nhưng đó là nhà mình, có thể dành hết thời gian của mình ở đó.

      "Bọn họ sao lại đem em tới đó? Tại sao cho biết?"

      " có chuyện gì cả, chỉ là bọn họ để cho em ." Tiêu Đồng có chút chần chừ, "Em cho thời gian suy nghĩ, sao có thể vừa gặp chuyện liền tìm cầu cứu chứ."

      "Em. . . . . ." Tề Vĩ nổi giận.

      " suy nghĩ kỹ chưa?"

      " lập tức qua đó, em chờ !"

      Lập tức ra là khái niệm rất mơ hồ, nếu muốn là tập tức, thường là từ từ leo lên ngựa, sau đó từ từ chạy tới.

      Nhưng đối với Tề Vĩ, "lập tức" có nghĩa là chạy như bay —— tại sao Trung Quốc lại thể có máy bay riêng? ( nếu có cũng thể tìm thấy đường băng) _d.d.lqd_

      "Đem Tiêu Đồng giao ra đây!" có nửa câu hỏi han, Tề Vĩ vừa bước vào phòng khách, liền hướng Tề Ứng Thiên đòi người.

      Tề Ứng Thiên ngẩng đầu lên, ngày, tính nhẫn nại của thằng nhóc này tăng lên rất nhiều rồi.

      "Cho dù ta có thả nó ra, nó cũng ở lại bên cạnh cháu, cháu làm sao phải gấp gáp vậy?" Tề Ứng Thiên nhìn Tề Vĩ, rất lâu rồi gặp đứa cháu này, thực trưởng thành lên rất nhiều, "Ta đây là vì cháu, mặc kệ Tiêu Đồng có bướng bỉnh đến bao nhiêu sau thời gian cũng phải chịu khuất phục. Bẻ gãy đôi cánh của nó, tất nhiên nó thể rời nữa."

      " cần." Tề Vĩ gằn từng chữ, "Tôi cần ấy ở cùng tôi ...tôi cần ấy rời khỏi tôi."

      "Tại sao? phải cháu rất nó sao? phải là cháu muốn nó ở lại bên cạnh cháu sao?"

      "Tiêu Đồng là người rất tự do, tôi muốn ấy tự làm khó chính mình. Nếu gãy đôi cánh còn là ấy, tôi muốn ấy vui vẻ."

      " ấy có thể , ấy có thể vòng quanh thế giới, tôi chỉ hi vọng ấy gửi chô tôi chút tin tức. . . . . . Hơn nữa, thỉnh thoảng còn mang tôi theo. . . . . ."

      " ấy sợ cảm giác chán ghét, tôi có thể giữ khoảng cách; ấy sợ cảm giác nhàm chán, tôi có thể tạo cảm giác mới mẻ. Lúc ấy muốn mình tôi bên làm chuyện của mình, lúc ấy muốn có người trò chuyện, ngực của tôi vĩnh viễn là chỗ để cho ấy dựa vào." Từng chút nhớ lại lời Tiêu Đồng , giải quyết từng thứ , "Tôi muốn đoạt lấy toàn bộ, chỉ cần ấy tôi là đủ rồi, cần nhiều hơn nữa, chỉ cần. . . . . . Chỉ cần trong lòng có người đàn ông nào khác, chỉ mình tôi là đủ rồi."

      Tề Ứng Thiên lắc đầu cái: "Cháu trước đây muốn cái gì nhất định phải giành lấy, tại sao bây giờ lại có thể vô dụng như vậy?"

      "Bởi vì ấy phải là người có thể tranh giành mà chiếm được, ấy có chính kiến riêng của mình, vì bất cứ ai mà thay đổi." Tề Vĩ lộ ra nụ cười, , luôn là đặc biệt nhất , "Tôi chính ấy, nếu thay đổi còn là ấy."

      "Cháu nghĩ như vậy, ta cũng còn cách nào khác." Tề Ứng Thiên hướng về phía sau lưng: "Nghe rồi chứ? tại cháu còn cầu gì nữa ?"

      Phòng khách cổ kính, tự nhiên tồn tại tấm bình phong. Người đại căn bản mất cảnh giác với thứ đồ cổ đại này, ngờ tới có người nghe lén. Phía sau tấm bình phong ra, tất nhiên chính là Tiêu Đồng.

      "Tiểu Vĩ cũng nhượng bộ đến mức này, chẳng lẽ cháu còn muốn biến nó thành hòn vọng thê mới dừng lại sao?" Tề Ứng Thiên thay mặt Tề Vĩ cầu.

      "Vĩ. . . . . ." biết nhượng bộ như thế đối với khó khăn với bao nhiêu nên rất cảm kích, "Em ."

      Chỉ câu thôi khiến cho khoé miệng cong lên: " . . . . . cũng vậy. . . . . ."

      "Cho dù em có làm gì, cho dù em tới đâu, trong lòng em cũng chỉ có ." Chỉ có nhớ thương mới có thể dẫn lối trái tim trở về nhà, thể ngăn cản bước chân.

      " cần phải lo lắng, em cách xa , để qua bên. Trong lòng em có nhớ thương, biết nơi nào để quay trở về. Cũng giống như cho dù em có tới đầu cũng trở về nhà của mình."

      Tiêu Đồng tới bên cạnh Tề Vĩ, vươn tay, ôm lấy . Hai tay hề dùng sức quá mức nữa, tạo cho gian đủ để thở.

      Nếu như bạn thích cái gì, hãy buông tay ra, thả cho nó tự do. Nếu nó quay trở lại, có thể vì nó mà chúc phúc; nếu nó trở lại, hãy trân trọng nó suốt đời.

      "Em đọc gì đấy?" Tề Vĩ hỏi.

      "Hình như là bài thơ tiếng . . . . . . Nhưng em nhớ tiếng , chỉ nhớ tiếng Hán thôi." ở trong ngực cười .

      luôn có thể dùng nụ cười để gạt lòng người, làm người ta lỡ đãng, làm cho ghi sâu nụ cười của .

      tự chủ được cúi đầu xuống, muốn hôn nụ cười của .

      "Khụ khụ." Bóng đen sáng lên, Tề Ứng Thiên ho khan hai tiếng, nhắc nhở bọn họ trong phòng còn tồn tại người khác, "Ta có thể hỏi chút, hôn lễ bao giờ tổ chức được? Dù sao Tiểu Vĩ cũng là tổng giám đốc tương lai của R&Q, thể quá qua loa."

      Tề Vĩ có chút khẩn trương nhìn Tiêu Đồng, Tiêu Đồng cười tiếng, từ trong túi lấy ra chiếc lúc trước đưa, đeo lên tay.

      —— Dù sao cũng chỉ là tờ khế ước được pháp luật công nhận mà thôi!

      Hơn nữa tài sản là cùng hưởng, nhất định phải chịu thiệt, phải sao?

      Tề Vĩ hưng phấn muốn nhảy lên, kéo tay Tiêu Đồng, tới cửa.

      "Chúng ta bây giờ công chứng! Tháng Mười Hai cử hành hôn lễ, muốn toàn thể thế giới này biết em là vợ của , ai cũng được phép mơ tưởng!"

      —— Đây phải là loại ham muốn giữ lấy sao?

      Sắp đến cửa, Tề Vĩ chợt nhớ tới cái gì, buông tay Tiêu Đồng ra, về phía Tề Ứng Thiên.

      Người trước mắt đúng là rất biết chăm sóc bản thân, trông cũng quá già, nhưng nếp nhăn ở mi tâm có thể thấy năm tháng trôi qua.

      Ông cũng là già rồi, lo lắng cho hôn nhân của người trẻ, chỉ có thể là người già.

      "Tôi hiểu là ông giúp tôi." Tề Vĩ có thể đơn thuần, nhưng tuyệt đối ngu ngốc, "Cám ơn. . . . . . Cha. . . . . ."

      Lần đầu tiên đối với ông kêu tiếng này, lúc còn gọi ông là ông nội, còn lúc niên thiếu, từng gọi ông lần, cho dù là ông nội hay là . . . cha.

      Lần đầu tiên gọi như vậy mà cần lo lắng, người vừa đánh vừa cho biết ông phải cha mà là người kia, người đó vĩnh viễn còn ở đây nữa. Mà chuyện cũ, mặc kệ ai đúng ai sai, cũng đến lúc thứ tha rồi.

      Tề Vĩ xoay người, trở về bên cạnh Tiêu Đồng.

      "Marilynn. . . . . . Nó gọi ta là cha. . . . . . Nó tha thứ cho hai chúng ta rồi !"

      Tề Ứng Thiên tới bên sảnh, Marilynn dám cùng ông xuất trước mặt Tề Vĩ, chỉ có thể thấp thỏm ở chỗ này chờ. Nghe được câu này, bà từ ghế sofa đứng lên, mái tóc màu nâu vì hành động này mà tung bay, đôi mắt đen như nước sơn chứa đầy nước mắt.

      "Nó. . . . tha thứ cho chúng ta?"

      Tề Ứng Thiên ôm lấy bà: "Đúng vậy, tha thứ cho chúng ta." *d.d.lqd*

      "Tại sao lại gọi ông ấy như vậy?" Ra khỏi Tề trạch, Tiêu Đồng vẫn là nhịn được, hỏi . _d.d.lqd_

      Tề Vĩ nhắm mắt lại, vô số đoạn ký ức ngắt quãng ra. mở mắt ra: "Điều này có quan trọng ? tại rất vui vẻ, rất hạnh phúc, chỉ cần em nguyện ý, chúng ta hạnh phúc, như vậy đủ rồi!"

      Tiêu Đồng xoay người lại ôm lấy , bước chân của hai người dừng lại.

      "Vĩ, luôn hạnh phúc."

      Hôn nhân chính là hạnh phúc nhất, điều này chưa hẳn, bởi hôn nhân chính là mồ chôn của cả hai—— kết quả chưa hẳn như mình mong đợi.

      Với , nấm mồ hôn nhân chỉ là thứ xa với. Hi vọng có thể duy trì được đam mê, nhưng lại thể chịu đựng được thói quen của đối phương. . . . . . Con người, càng đến gần càng hiểu được cảm giác chán ghét, nếu như thể chấp nhận được người khác cũng cầu họ phải chấp nhận thói quen của , nhất định xảy ra vấn đề.

      Cuộc sống kéo dài mãi, cũng có thời gian gây gổ. Rất khó để người, cũng có tâm trạng thay đổi người khác.

      Cho nên, lúc Tề Vĩ nắm tay về phía mọi người cũng là lúc cảm thấy hạnh phúc.

      Cha mẹ ở bên cạnh trò chuyện cùng họ hàng, bọn họ vốn cho rằng cả đời này kết hôn, cho nên khi Tề Vĩ tới cửa xin cưới họ đều cảm động đến rơi nước mắt.

      Tề Vĩ biết tin tưởng vào lời hẹn thề. dám hỏi : "Em có nguyện ý cũng bên nhau trọn đời. . . . . ." Lời toại kinh điển đó, sợ lúc ra trả lời "Em muốn". Chỉ cần làm đám cứoi lớn, mời nhiều người tới.

      tự chọn áo cưới cho mình, rất phù hợp với . Sải chân bước vào lễ đường cũng giống như bước lên sân khấu. Mỗi người trước khi bước lên sân khấu này đều là người bình thường, sau khi bước xuống trở thành nhân vật chính của câu chuyện.

      Trong hôn lễ thể để những thứ muốn, có chút ổn, sợ nếu người khác nhìn thấy, câu " tốt" .

      Tốt hay là do hai người cùng cố gắng, phải do những thứ đó định đoạt.

      Thôi, suy nghĩ vấn đề khác.

      "Vĩ, xem, tiền mừng cưới hôm nay có đủ cho chúng ta du lịch vòng quanh châu Âu hay ?" Tuần trăng mật là ở châu Âu, nghe vẻ hơi tầm thường. Nhưng đó lại là nơi muốn nhất, do vấn đề tiền nong mà chưa tới được.

      Tề Vĩ trừng mắt với phù rể —— phù rể sao lại đứng gần tân nương như vậy? Ôn Hải Đông chết tiệt!

      Phù dâu hôm nay là Tần Thanh, bật cười: "Tiêu Đồng, cậu cùng chú rể này cùng chí hướng?"

      "Mình cũng hoài nghi điểm này!" Tiêu Đồng kéo Tề Tĩ, "MC phát khóc mất, chúng ta mời rượu người lớn !" Nhị Bái Cao Đường, đây là việc thể thiếu.

      "Được. . . . . ." Tề Vĩ ngây ngốc cười, nắm chặt tay của .

      Ha ha, tự do tự tại này, cuối cùng cũng thành vợ của !

      Tương lai biết như thế nào. Nắm chặt tay , lại thể lời thề ước trọn đời.

      Đôi khi so với những cái nắm tay, cả đời ra lại rất ngắn.
      Last edited: 9/1/16

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Hồi kết:

      Thánh đường Templo de la Sagrada Familia.


      Mặc dù Tiêu Đồng theo Tôn giáo nhưng rất khâm phục Gaudy. Thiết kế của ông phải rất lâu nữa mới hoàn thành, tuy rằng nhà thờ này làm tăng khính ngưỡng với Jesus, nhưng lại làm thêm tôn sùng nhà thiết kế.


      Lúc ông ấy qua đời, nhà thờ vẫn chưa hoàn thành. nhìn kỹ tượng của 12 vị sứ đồ và 4 ngọn tháp. Vị sứ đồ thứ 13 có vẻ nổi tiếng hơn so với những người còn lại, bởi vì tên phản đồ.


      nực cười, Chúa luôn dạy cho người ta phải làm như thế nào, lại thể lường trước được kết quả. Thế gian này con người có thể nghi ngờ Chúa, nhưng lại nghi ngờ người hại Chúa. Có lẽ, Judas quá thân cận với Thiên Chúa!


      Bên cạnh truyền đến tiếng bập bẹ "Gracias" ( cám ơn ), quay đầu sang, là đoàn du lịch. đoàn người ngoại quốc, chuyện bằng tiếng , hình ảnh này làm nhớ lại ngày xưa.


      lâu lắm rồi dẫn đoàn du lịch! Kể từ khi dịch SARS bùng nổ, rồi Tề Vĩ cần ¥ đến muốn làm tình nhân, sau đó lại kết hôn . . . . . . Tiền nhiều hơn, bệnh lười cũng tăng lên. Dù sao cũng chỉ cần có tiền là tốt rồi, công việc có mất hay cũng quan trong lắm!


      Dù sao, bây giờ cũng có người nuôi !


      Tưởng tượng ra cảnh người đàn ông kia ngồi trước bàn làm việc với vẻ mặt tức giận, lại thể nhịn cười. Vốn dĩ tưởng rằng có vài ngày nghỉ, có thể cùng Barcelona. Kết quả lại bị công việc giữ chân, chỉ có thể lo lắng nhìn lên máy bay —— , rất thích diện mạo của đàn ông Châu Âu, sợ bị dũng dĩ đấu bò tót nào đó cuỗm .


      "Em chỉ thích diện mão của thôi!" câu có thể dễ dàng dụ dỗ lão công của ! đỏ mặt, dặn dò nhớ gọi điện thoại về, mà nắm lấy vạt áo của nữa.


      hiểu nhiều về nghệ thuật, cũng nhất thiết phải theo chạy đông chạy tây —— nhưng thời điểm tại, có chút nhớ rồi. . . . . .


      Mặc dù nghe hiểu những gì , nhưng lại muốn chia sẻ cùng , muốn nhìn thấy ngơ ngác rồi ngáp dài, muốn nắm tay về phía trước.


      Giống như Ôn Hải Đông , cánh diều. Cho dù bay xa bao nhiêu, vẫn còn đó sợi dây nắm chặt.


      Bàn tay che ánh nắng mặt trời, những ngón tay dần dần tách ra, từ khe hở lên toà tháp "Ngọc Mễ". Hoạ tiết điêu khắc tường vừa đơn giản lại rất tinh xảo, kết hợp vô cùng hài hoà.


      "Tiểu thư, đến đây mình sao?" Trung Quốc xinh đep như vậy, lại đến đây mình. chàng ngoại quốc biết từ đâu tới, dùng giọng ngữ mặn nhạt tới bên cạnh . Tiêu Đồng mỉm cười, định trả lời.


      " ấy phải mình!" thanh thở dốc ở phía sau vang lên, quen thuộc đến vô cùng.


      cánh tay rắn chắc ôm lấy hông của , kéo thân thể nghiêng về phía sau. ở trong lòng , cảm thấy vô cùng thoải mái, để ý đến chàng ngoại quốc kia, quay đầu lại cười: "Vĩ, sao lại tới đây? Công việc xử lý xong rồi sao?"


      " rất lo lắng cho em! Bận rộn hai ngày hai đêm cuối cùng cũng xong, liền chạy tới đây." Tề Vĩ bĩu môi, "Kết quả vừa tới nơi thấy em trêu hoa ghẹo nguyệt. . . . . ."


      Tiêu Đồng véo cánh tay của , đau, nhưng là để cho dừng lại. lát sau mới thận trọng hỏi: " gì sai sao?"


      " cần ăn nhiều giấm chua như vậy, hiểu ?"


      Tề Vĩ hiểu ra gật đầu.


      "Làm sao biết em ở đây?"


      "Em luôn nhắc đến cái gì Gaudy, liền tìm tới những nơi như ‘ nhà ’,‘ công viên ’ liên quan tới ông ta."


      hiểu về Gaudy, nhưng rất hiểu .

      " được nghỉ mấy ngày?" muốn xem Opera.


      "Ba bốn ngày thôi." bây giờ trong giai đoạn huấn luyện, ý thức trách nhiệm ngày càng cao.


      "OK, vậy chúng ta chơi vui vẻ!"


      Bọn họ ở khách sạn rất đặc biệt, tuy phải là khách sạn cao cấp cũng phải là “đắt”, nhưng Tiêu Đồng rất thích.


      Sau ngày mệt mỏi, Tiêu Đồng chỉ muốn nằm lì ở giường. Lúc tắm, Tề Vĩ lấy laptop ra, bắt đầu xử lý công việc, giết thời gian. bước ra, liền đóng laptop.


      "Em thực rất kinh ngạc, bây giờ rất có trách nhiệm với công việc nha." Có việc làm cũng tốt, như vậy những lúc để tâm tới , cũng cảm thấy nhàm chán, "Là cái gì có thể khiến cho Tề Đại Thiếu gia của chúng ta hăng hái như vậy?"


      "Trương Sơn và Lý Thực , phụ nữ rất thích đàn ông có năng lực trong công việc, chỉ cần chuyên tâm làm việc, nhất định chiếm được trái tim của phụ nữ. . . . . ." Mặt đỏ bừng.


      Tiêu Đồng trợn tròn mắt: "Đừng người phụ nữ đó là em nha."


      "Vậy còn ai khác sao? cần trái tim của người phụ nữ khác làm gì?"


      ". . . . . ." Tiêu Đồng mang bộ mặt bị đánh bại, " cảm thấy em là loại phụ nữ bị năng lực công việc của mê hoặc sao?"


      "Nhưng bọn họ với . . . . . ." Tề Vĩ phân bua.


      "Bọn họ đương nhiên như vậy, cũng phải là biết bọn họ chờ quyết tâm chăm chỉ làm việc từ lâu lắm rồi."


      "Bọn họ lại dám gạt ! là học vẽ tốt hơn!" Tề Vĩ nổi giận, "Hại mất công suy nghĩ nhiều như vậy. . . . . . từ chức. . . . . . A. . . . . . Cái này. . . . . ."


      "Vĩ, nếu như học mỹ thuật, chắc chắn rất khổ cho giáo viên." Tiêu Đồng buồn cười, " tốt nhất vẫn nên chuyên tâm học quản lý , cùng người khác tranh đoạt mối làm ăn vẫn hợp với hơn."


      "Nhưng muốn em sùng bái . . . . . ."


      " tại em rất sùng bái nha. . . . . . lão công đại nhân của em, nếu như sùng bái làm sao em lại chịu gả cho ?"


      Cũng đúng, Tề Vĩ lộ ra nụ cười.


      "Nhưng cũng thể bỏ qua như vậy được. . . . . ." Tề Vĩ cầm điện thoại di động lên.


      "Này, Trương Sơn?" Buổi tối ở Tây Ban Nha là buổi sáng ở Trung Quốc, đối phương vẫn còn ở trong mộng bị đánh thức dậy.


      "Quản lý?"


      " tuần sau tôi trở về, công việc giao lại cho hai người!" để ý bên kia kháng nghị, cúp điện thoại.


      "Bọn họ khóc thét mất." Tiêu Đồng mỉm cười nhìn .


      " đây quản bọn họ làm khỉ gió gì!" hôn lên môi của , khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, nên lãng phí.


      "Te amo." thầm vào tai , câu này từ sau ngày đó chưa từng qua, kể cả lúc kết hôn, quấn lấy cả ngày cũng .


      Trong lòng tràn ngập lưu luyến, từ ngữ nào có thể hình dung, đây có thể gọi là .


      nhất chính bản thân mình, vì vậy thể để cho mình hạnh phúc.


      Nếu hạnh phúc, cũng vui vẻ. Cho nên rất .


      phải là tình khắc cốt ghi tâm, cũng chưa thề nguyền đời đời kiếp kiếp.


      đối với phải là tình nóng bỏng, kinh thiên động địa. Chỉ là kết quả của thói quen, dần dần hình thành nhận thức được, nhưng cũng được coi là tình .


      " cũng em. . . . . ." Tề Vĩ vui mừng hôn lên môi .


      "Ah? hiểu được hả?"


      "Ở Mỹ có rất nhiều người đến từ nhiều quốc gia khác nhau, lúc du học ở đó, có học đôi câu."

      Cười khúc khích, định khoe vừa mới học chút tiếng Tây Ban Nha .


      "Tiêu Đồng, vẫn luôn cho rằng, em chỉ là dụ dỗ mà thôi. . . . . ."


      "Đồ ngốc, tính em luôn để tâm tới xung quanh, tuyệt đối cũng làm loại chuyện như dụ dỗ !" chỉ vỗ vỗ đầu những lúc bốc đồng mà thôi.


      " chút để ý cũng quan trọng. . . . . . Chỉ cần những lời này là , là đủ rồi." Nét mặt trẻ con.


      "Đồ ngốc." Đáp lại nụ hôn của , bàn tay ở người bắt đầu khơi mào dục vọng. Chính là dụ dỗ , nhưng có vấn đề gì đâu?


      người muốn đánh, người lại cam tâm chịu đựng. Bọn họ chính là như vậy, nhiệt liệt lại tuỳ hứng, đan xen, gắn kết tạo nên kết quả của bọn họ.


      —— Cái kết chỉ thuộc về bọn họ.


      —— Hoàn ——


      ~Phần ngoài lề: Mẹ tôi.~


      ( Thầy giáo, thầy nên cảm thấy may mắn mới đúng. May mà mẹ em tại biết chạy đâu, nếu để bà ấy thấy cái đề tài này, nhất định tục —— bà ấy lần trước thầy cho đề bài "Cha tôi" để viết tiêu luận là quá rồi. Bà ấy còn cái đề tài này từ năm bà nhà trẻ bắt đầu viết, bây giờ vẫn còn tồn tại, nhất định hệ thống giáo dục rất nghèo nàn.


      Mặc dù đề tài rất tầm thường, nhưng vì thành tích em vẫn phải viết nó)


      Mẹ của tôi quả người rất quá đáng. (Là vậy đó)


      Bà ấy có đôi mắt to long lanh như hai giọt nước, sống mũi thẳng tắp như tôi, còn cái miệng xinh. Tóc dài thẳng mượt, mặt thường mang theo nụ cười ( nu cười nham hiểm). Là đại mỹ nữ, cũng là mỹ nữ duy nhất trong miệng của cha. ( sợ vợ, Hừ! )


      Lúc nhà trẻ, nhà người ta thường bọn trẻ của họ là nhặt từ trong bãi rác, hoặc là từ trong tổ chui ra, là kết tinh của tình . Chỉ có mẹ tôi, ngay lần đầu tiên tôi hỏi bà ấy: "Con từ đâu tới", bà ấy liền cho tôi biết tôi là con cá lọt lưới, là hậu quả của việc bà ngừa thai bất thành, còn dặn dò tôi về sau nhớ cẩn thận. Sau đó hào hứng đem toàn bộ kiến thức sinh học khái quát lần, để lại dấu vết nghi ngờ lớn trong tâm hồn bé của tôi—— sao lại có thể chuyện đó với đứa trẻ . . . . . . Bà ấy quả nhiên rất quá đáng. ( ví dụ )


      Lần trước trong bài bài văn của tôi có nhắc tới, cha tôi là người rất đáng thương, làm trâu làm ngựa kiếm tiền cho mẹ tôi tiêu xài, còn liên tục quấn lấy mẹ tôi để cho bà ấy có thể chú ý tới ông ấy chút. Mẹ tôi còn quá đáng hơn, bỏ mặc cha con tôi ở nơi này, mặc dù ai cũng biết vợ chồng là phải nâng đỡ nhau, nhưng bà thường xuyên biến mất khiến cha tôi lo lắng yên, liên tục gọi điện thoại để biết bà ở đâu. Cha tôi là người đáng thương! Tôi nhiều lần khuyên ông mặc kệ bà ấy, nhưng ông đều đồng ý. Chỉ với cái danh hiệu của ông tạp chí tài chính kinh tế " Trai đẹp hoàng kim nước miếng", ông ấy muốn dạng phụ nữ nào mà được! ( chú thích: Trai đẹp hoàng kim nước miếng là chỉ nhìn chảy nước miếng lại ăn được người đàn ông tài mạo song toàn, cha tôi vẫn là đứng đầu!) ( ví dụ hai —— phải lạc đề, phải nha, tôi làm nổi bật, làm nổi bật nha! )


      Làm người mẹ, khuyết điểm của bà ấy là chồng chất ( đây là bà ấy dạy tôi, có lỗi sai chứ?). ( A! Cha, được nhìn, con viết văn! Chữ kia đọc là qing! Cái gì sheng. . . . . . Mồ hôi. . . . . . Cha gần đây phải tâm tình tốt sao? A, con làm sao biết được? Tự cha phải tự nhìn ra được chứ! phương diện làm ăn sao? Yên tâm ! Ông nội cùng bà nội thương cha như vậy, làm sao có thể cắt chức cha. . . . . . Hả? Cái gì? Cha giả vờ? Cha muốn gạt người xung quanh tìm cái chết á . . . . . . Cha! Hại con lo lắng quá! )( tiếp tục viết ) Chỉ làm người bình thường, bà ấy cũng có rất nhiều vấn đề. Bà ấy chính mình là người phụ nữ ham hư vinh, bà ấy phải Nghệ Thuật Gia cũng phải là nhà phê bình, thế nào lại mua đống đồ ngổn ngang, vừa có nhạc vừa có hội hoạ, bày khắp phòng ốc. Chuyện sản xuất ( phải gọi là sinh con sao! Tôi cũng cần cảm thấy lo lắng cho em trai tôi) tật xấu của bà ấy vẫn nhiều như thế, là quá đáng! Đức tính truyền thống của người Trung Hoa là cần cù, điều này bà ấy lại có, như vậy làm sao có thể làm người mẹ đây! Bà ấy đích thân dạy dỗ tôi, thế nhưng tôi lại có thể bình thường mà lớn lên, đúng là gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn! ( ví dụ ba )


      Đây chính là mẹ của tôi, người rất quá đáng. (Ah? Bà ấy quay trở lại. . . . . . Tôi còn tưởng bà ấy vừa ra khỏi cửa liền biến mất mấy ngày! Cái gì, bà ấy hỏi thăm về buổi đấu giá mấy món "Bảo bối" của bà ấy sao? chịu sao? . . . . . . À? Mẹ tôi cũng cho rằng cha gặp vấn đề về chuyện làm ăn, muốn giúp ông ấy gom tiền? Trong tình , phụ nữ đều là đồ ngốc, những món đồ đó của bà ấy có thể đáng giá bao nhiêu tiền. . . . . . Cái gì? Hơn triệu? . . . . . . người phụ nữ phô trương. . . . . . Cha, cha cần làm ra cái bộ dạng có khí phách như vậy. Bà ấy chỉ làm việc nên làm thôi, làm sao cha có thể cảm kích đến rơi nước mắt vậy? "Tiêu Đồng, cuối cùng cũng hiểu ra, ra vị trí của trong lòng em lại quan trong như vậy, thậm chí vượt qua cả những món đồ đó. . . . . ." nên dùng giọng điệu đó chứ! Cha. . . . . . Wey wey Wey, còn có con ở đây nha! Hai người muốn kiss cũng muốn nên chú ý chút chứ? Cấm trẻ nha. . . . . . về phía phòng ngủ . . . . . . Cứ thường xuyên như vậy, sớm có kết quả thiếu thận trọng thứ hai, người ta dân số Trung Quốc có vấn đề, chuyện này nên tính toán . . . . . . )

      (Điện thoại vang lên, hai người kia chắc là rảnh để nhận điện thoại. "Chú Trương?" —— Trương Sơn, Lý Thực, bọn họ là trợ lý của cha ——"Hai người đó chắc nghe điện thoại đâu . . . . . ." "A, vậy cháu chuyển lời tới bọn họ, Tổng giám đốc công ty AHG cho rằng cha thiếu vốn mà làm liều, nên bị mắc bẫy. . . . . ." Xong rồi, cha cũng học được tâm cơ, đều là học từ mẹ nha! Đáng ghét! )


      Tôi quyết tâm, nhất định để tật xấu của mẹ ảnh hưởng, trở thành con người theo Chủ nghĩa Xã hội (A, những lời này có hơi quá? Mẹ tìm ở đâu ra bài văn mẫu này vậy? ), là theo bốn phương hướng Đại Hóa Xã Hội Chủ Nghĩa mà phấn đấu ( đây vĩnh viễn là mục tiêu). ( tổng kết )


      ( Học sinh tiểu học bây giờ chỉ viết văn 800 chữ hoặc ít hơn, cho nên dù mẹ tôi có qua "Bây giờ vi tính đại, viết lách tương đối thoải mái, có thể viết nhảm đầy trời, hơn nữa web, người ta còn có thể đùa nghịch viết ra 18000 chữ ", nhưng tôi đây rất tuân thủ số chữ. Những chữ ở trong ngoặc là chú thích, tính. )


      ( Thầy giáo, xin thầy lần sau đừng ra đề “ông nội của tôi” . . . Đề tài như vậy là khó, bởi vì cho tới bây giờ em vẫn chưa biết người đó là ông nội của em hay là ông nội của cha em —— danh nghĩa ông ấy là ông nội của cha, nhưng kỳ cha là ông ấy cùng con dâu sinh ra, mẹ em như vậy là loạn luân. Mặt mũi của gia đình em cũng , thầy có thể ra đề bài đại loại như là "Bạn trai của tôi [ bạn ]" )


      ( Bọn họ vẫn còn ở trong phòng ngủ, xem ra tối nay tôi đành cùng quản gia ăn cơm tối. Chúc mọi người có mộng đẹp, 88~)
      Last edited: 10/1/16

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :