1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô gái yêu tiền - Triêm Y (11/11)+Hồi kết( Hoàn - Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 8.1:
      editor: lily58

      Kết tóc se duyên, ân ái trọn đời.

      Lúc chảy tóc, hiểu sao lại nghĩ đến câu thơ này.

      Tóc vốn rất thẳng, bởi vì bị kết lại mà xuất nếp cuốn. qua vài ngày mà vẫn còn dấu vết, có thể nhìn ra chỗ ta thắt lại.

      Cũng giống như trái tim, thể lành lặn lại. Khi phát sinh tình cảm, cho dù phớt lờ , cũng để vết sẹo. . . . .

      Người đàn ông này, rốt cục cũng làm xao lòng .

      Sau đêm đó, còn tặng hoa hồng cùng đồ trang sức nữa. tặng hoa túc, dĩ nhiên bỏ ra khoản tiền công để chỉnh sửa lại, cùng tấm thiệp viết: “ Nâng niu nó tay, sau đó đem cắm vào bình”; tặng ngọc bội Ngọc Hoàn, tăng con dấu Kê Huyết, còn khắc tên . cũng bắt đầu nghiêm túc, mỗi ngày làm đúng giờ, thường đem những điều hài lòng cùng khó chịu trong công việc kể cho nghe, sau đó tựa vào , giống như muốn hấp thu năng lượng từ .

      Người đàn ông này bắt đầu lớn, bắt đầu học nghiêm túc, bắt đầu có mục tiêu. Trong lòng có chút rối loạn , bởi vì mơ hồ cảm nhận được, nghiêm túc như vậy, là vì .

      Còn hơn tháng nữa. . . . . . Còn hơn tháng rời , mặc dù dỡ bỏ lệnh cấm du lịch, nhưng vẫn còn hạn chế việc dẫn khách du lịch sang Bắc Kinh, ít ra có thể nhân cơ hội này đến Bắc Kinh, đến thăm đại danh Tô Hàng ngưỡng mộ từ lâu. Sau đó, theo kế hoạch đầu năm nay, thông qua kì kiểm tra của lãnh đạo, dẫn đoàn du lịch nước ngoài.

      luôn để tâm quá mức đến người khác, vì vậy rất tự do. tuyệt đối dành tâm tư cho người khác cũng đem ý tưởng xây dựng với bất kỳ ai. chỉ cảm thấy người đàn ông này rất đáng , nhưng đối với kỳ vọng của , rất lo lắng, thể đáp lại.

      Tâm tình rối loạn, lại muốn trực tiếp với . muốn làm tổn thương , nhưng cũng có cách nào tưởng tượng ra mình quá mức nhiệt tình với .

      Có thể là thích , nhưng phải là tình . tin vào lời thề non hẹn biển.

      Chưa cần đến vĩnh viễn, chỉ cần đến trăm năm, đời người thôi, cũng cảm thấy nực cười rồi!

      Ngay cả đời người còn dám chắc, có tư cách gì mà hứa hẹn thiên trường địa cửu? Vĩnh viễn rời, sợ là có bất kỳ ai có thể đạt tới! Chỉ có những vật tồn tại sống, mới có thể vô tri vô giác mà tồn tại vĩnh hằng.

      rất thích《 Hoạ Tử Do “ Mãnh Trì hoài cựu” 》(Hoạ bài "Nhớ Mãnh Trì xưa" của Tử Do ) của Tô Đông Pha, " Nê thượng ngẫu nhiên lưu chỉ trảo/Hồng phi ná phục kế đông tây. " (dịch nghĩa: Ngẫu nhiên tuyết giữ lại móng ngón /Hồng bay đâu còn kể đông hay tây). tin rằng những dấu vết của tình cuồng nhiệt kia, cuối cùng cũng chỉ còn là vết mờ như dấu chân chim hồng tuyết trắng.

      nghĩ là mình có tình cảm của con người, chỉ là có loại tâm tình vĩ đại đó—— nếu như tình vĩ đại như lời bọn họ . quyến luyến, nhớ nhung, nhưng thề nguyền sống chết, cảm tạ, vốn rất bình thường, dám mơ đến chuyện hoang đường.

      Vì vậy, đối với cố gắng của , biết, nhưng thứ muốn, thể nào đáp ứng lại.

      còn muốn tiêu dao tự tại, muốn vướng vào tình , trói buộc cánh chim, tổn hại tâm chí, thứ nhận lại được cũng đáng giá.

      cho cùng, nếu có tình , còn rất chính mình.

      Nhà hát ZHSH, cùng Tề Vĩ, bọn họ ngồi ở trong phòng trình diễn.

      ra đây phải là nhân vật bậc thầy, chỉ là buổi biểu diễn . Trong thế giới nhạc phát triển như bây giờ, đối với những bậc thầy thực thích, lại chỉ có vài người. Bọn họ chuyên tâm trình diễn, Tiêu Đồng tập trung lắng nghe. Mỗi buổi trình diễn cuả nghệ sỹ lại thể cái nhìn của họ về thế giới, quan trọng là có bao nhiêu người có thể hiểu được điều mà họ muốn truyền tải.

      Tiêu Đồng phải nhà bình luận, cũng chưa bao giờ tự nhận chính mình biết thưởng thức, chỉ là thính giả.

      "Swan Lake, Tchaikovsky, 1840-1893, nhà soạn nhạc Nga vĩ đại, viết ra sáu bản giao hưởng. . . . . ." Tề Vĩ thầm.

      " Paganini Rhapsody, Paganini, 1782-1840, nhà soạn nhạc người Ý, nghệ sĩ violin. Quá trình rèn luyện kỹ năng hoà tấu violin của ông rất khó khăn, chủ yếu là tự luyện tập, sau đó trở thành nghệ sĩ Violin tài năng."

      " Bản giao hưởng số , Mozart Asimov, 1756-1791, nhạc sĩ Áo nổi tiếng, năm ba tuổi bắtđầu học đáng đàn, được mệnh danh là thiên tài . . . . . ."

      Tiêu Đồng rốt cuộc xoay đầu lại, nhìn với ánh mắt kỳ lạ.

      luôn là người nghe tiếng nhạc cất lên liền ngủ gật, tại vẫn là bộ dạng buồn ngủ, nhưng tại sao lại ở đây nghe nhạc đoán tên? Hơn nữa trong tay có bản giới thiệu, . . . . . là nhớ sao? Nhưng những tiết mục biểu diễn có giới thiệu tên cùng tác giả nha!

      chú ý đến ánh mắt của , càng hăng say, đem mỗi tiết mục đầu đuôi, mắt sáng lên nhìn , chờ đợi khen ngợi.

      "Vĩ. . . . . . thấy buồn ngủ sao?" Tiêu Đồng suy nghĩ hồi, ra câu.

      "Đương nhiên . . . . . . buồn ngủ!" Lời thốt ra là lời , lập tức sửa lại lời.

      "Vĩ, nên làm khó mình, vốn ưa thích loại hình này, ngủ cũng được, cần phải học thuộc nó." Tiêu Đồng cười, vỗ nhè vai .

      Tề Vĩ cầm tay của : "Ai tôi thích nó?"

      "Là nha, mỗi lần nghe nó đều ngủ say, nhìn bộ dạng lim dim của !" Hai ngày trước, hào hứng đưa xem triển lãm tranh, khi giải thích bức họa "Hàm ý" , màu sắc, nội dung chứa của bức tranh. Với kinh nghiệm nhiều năm làm hướng dẫn viên du lịch, chỉ cần liếc mắt qua, liền biết với những lời thuyết minh của có nửa điểm thích.

      biết thích Ngọc Thạch, nhồi nhét đống khái niệm, kỹ năng giám định và thưởng thức thông thường vào đầu, tìm hiểu cách chọn lựa những món đồ quá mức tục tằng. đọc những cuốn sách thích, nghe thể loại nhạc thường nghe, xem những phim thích, đọc thơ . . . . . . Cố gắng tìm đề tài cùng chuyện phiếm, cố gắng ra vẻ "Giống nhau" .

      Nhưng như vậy là cố ý! Cố ý trở thành con người phải là .

      "Vĩ, cần làm như vậy, nó có ý nghĩa gì."

      Tề Vĩ nắm chặt tay, lưu lại dấu tay ở da thịt trắng nõn của .

      "Vậy muốn tôi làm như thế nào? Như thế nào mới có ý nghĩa? thích như vậy sao? Vậy cho tôi biết thích cái gì? Tôi làm gì sai?" thanh của rất lớn, người xung quanh nhìn sang, Tiêu Đồng vội vàng che miệng của .

      "Lúc thưởng thức nhạc rất muốn an tĩnh, ngươi biết điều này sao?" Tiêu Đồng thở dài, "Có chuyện gì về nhà , được ?"

      Tề Vĩ thêm gì nữa, nắm chặt tay của , lòng bàn tay có chút lạnh.
      Last edited: 14/12/15

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 8.2:
      editor: lily58


      "Nếu như thích người, muốn ở bên cạnh người đó, muốn xứng với người đó. Nhưng ta thuộc về hai thế giới khác nhau, phải nên thử tiến vào thế giới của ta hay sao?" Mở của xe, Tề Vĩ cố gắng bình tĩnh —— nguyên tắc căn bản của đàm phán chính là tâm bình khí hòa, ít nhất cũng cố tỏ ra như vậy. Đây là Trương Sơn ân cần dạy , bởi vì thường xuyên ở trong hội nghị kiên nhẫn mà hét lên.

      " cần như vậy." Tiêu Đồng lắc đầu, "Thích là chuyện, ở bên cạnh người đó lại là chuyện khác, xứng hay lại càng liên quan. Hơn nữa thế giới này. . . . . . Người với người vốn giống nhau! Cần gì gò ép như vậy?"

      "Nhưng thích ta, phải là nên theo ta, hiểu tất cả những thứ ta thích sao?"

      "Đó cũng chính là ép buộc! Cho dù tôi thích người, tôi cũng nhất định phải thích thế giới của ta. Tôi sống của cuộc sống tôi, ta sống cuộc sống ta, phải rất tốt sao?"

      "Nhưng hiểu biết về thế giới của ta, có cách nào cùng ta trao đổi, cũng có biện pháp ở bên cạnh ta thời gian dài. ta tự do bay lượn trong thế giới của ta còn chỉ có thể đứng bên nhìn theo, bị ta bỏ lại rất xa. . . . . ." Tề Vĩ nắm chặt tay lái.

      "Nếu đúng như vậy, vậy nên nhìn! ta bay đường ta, tôi đường tôi, tại sao phải đuổi theo, như vậy rất mệt mỏi?" Tiêu Đồng càng ngày càng bối rối, cảm giác hai người đối nhau bằng lời , "Nếu như thay đổi vì đối phương, làm người phải chính mình. Người ta phải là bản thân tôi, vậy còn ý nghĩa gì?"

      "Trung Quốc có câu: ‘ Đạo Bất Đồng Bất Tương Vi Mưu ’, hay chính là, chung con đường nên cùng nhau! tiếng chào nhau, rồi đường ai nấy . Bám lấy buông phải rất mất mặt sao?”

      "Bám lấy buông. . . . . . Mất mặt?" thanh của Tề Vĩ lạnh buốt.

      "Đúng vậy, thế gian đa số mọi người đều có chung đoạn duyên phận, sau đó phải đường ai nấy . Đừng chung đường, cứ cho là trăm sông đều đổ ra biển theo thời gian cũng tách rời nhau. Đến lúc đó dĩ nhiên là đường , ngay cả quay đầu lại cũng muốn. Cùng lắm chỉ là nhiều năm sau gặp lại, lên tiếng chào hỏi, nhớ lại chuyện xưa." Tiêu Đồng lạnh nhạt , "Tôi là đám mây bay trời, thỉnh thoảng xuất trước mặt bạn, bạn cần ngạc nhiên, lại càng cần phải vui mừng, bởi trong giây lát tôi biến mất. Chúng ta gặp lại nhau giữa biển đêm tối tăm, chúng ta đều có hướng riêng. Bạn nhớ cũng được, nhớ cũng chẳng sao, chỉ là tại đây, gặp nhau, giúp đỡ nhau cùng toả sáng. . . . . . Nhìn bạn vụt tắt, đến cả nhớ cũng chả muốn. . . . ." thích dùng từ mỹ lệ, những bài hát được xem như thi ca đại mà để ý.

      Xe chợt dừng lại, Tiêu Đồng phòng bị, thiếu chút nữa theo quán tính mà cụng đầu. kháng nghị nhìn về phía Tề Vĩ ngồi ở ghế tài xế, lời trách cứ theo nét mặt lạnh buốt của mà nuốt vào trong.

      Trong lòng , luôn là đứa trẻ, tức giận cũng giống trẻ con, tùy hứng mà thôi, cần để ý, cho kẹo sao nữa. thể tưởng tượng, đứa trẻ này cũng có vẻ mặt như thế?
      #d.dlqd#

      mặt của mang theo tức giận cùng đau khổ, tay nắm chặt lên đường gân xanh. Đôi mắt đen sâu thẳm, nhìn chằm chằm . Môi mím chặt lại, tiếng hít thở nặng nề tạo nên bầu khí khẩn trương trong xe.

      " cùng con đường liền chia tay, tình cảm dễ bỏ qua như vậy sao? ! Tình cảm của tôi đối với , cũng chính vì lý do này mà bị xem phải ?" Tề Vĩ nắm lấy vai , lắc mạnh, chờ đợi giải thích, "Tôi thích , tôi , tôi cố gắng để ở bên cạnh , làm mọi chuyện để lấy lòng . . . . chỉ vì câu ‘ Đạo Bất Đồng Bất Tương Vi Mưu ’ mà có thể đá tôi sao? Chẳng lẽ sau mọi cố gắng, vẫn xem tôi xứng?"

      " ngay cả nhớ cũng muốn nhớ tôi, sớm quyết định thời điểm rời , ngay cả quay đầu lại cũng muốn? cho tới bây giờ đều tự do tự tại, chút lưu luyến sao? Tôi cho dù có đuổi theo như thế nào cũng là có ý nghĩa sao?"

      "Vĩ. . . . . . Tôi chóng mặt. . . . . ." Tiêu Đồng bắt lấy tay , sắc mặt có chút tái nhợt .

      Tức giận cũng thế, đau lòng cũng thế, có cách nào làm để tâm. Sắc mặt tái nhợt, làm cho tim thắt lại. buông vai ra, ôm lấy , vùi đầu vai .

      "Tôi muốn buông ra, tôi vĩnh viễn buông ra. . . . . . Thậm chí nếu muốn hay là muốn rời . . . . Tôi cũng buông ra. . . . ." lầm bầm, thanh nghẹn ngào, "Tôi muốn ở bên tôi, vĩnh viễn ở bên tôi, cho đến lúc già, người cuối cùng tôi thấy vẫn là . . . . ."

      Tiêu Đồng có chút hoang mang, trong đầu vẫn còn chút choáng váng, ôm lấy , biết phải làm thế nào mới tốt.

      nhàng run rẩy, nóng lòng muốn cho biết khát vọng trong , ôm chặt , lên quyết tâm của mình.


      —— Tiêu Đồng, hãy chuẩn bị tâm lý tốt, có khi phải làm người trông trẻ cả đời.

      Lời của Ôn Hải Đông vang lên bên tai , giọng điệu hài hước, nhưng lại đúng .

      Nhưng. . . . . . muốn. . . . . .

      muốn bó buộc cuộc sống cùng người, chỉ muốn trải qua cuộc sống cảm tính của mình. Cuộc đời của còn rất dài, muốn vì người mà phải dừng bước.

      Cánh tay ôm bây giờ, là ổ khoá trói buộc cả đời sao?

      muốn, cả đời chỉ tiền, vật chất, muốn cùng người có mối quan hệ ràng buộc.

      Bởi vì lòng tham của con người rất phức tạp, rất nhanh thay đổi.

      có cuộc đời thứ hai để lãng phí, bây giờ nếu xây dựng cuộc sống cố định, rất khó để thay đổi.

      Nhưng nếu kiên quyết rời , chẳng lẽ nhất định phải phá vỡ ổ khóa?

      . . . . . . cam lòng sao? Phá vỡ ổ khóa này, nhẫn tâm làm cho người đơn thuần như phải đau khổ suốt đời?

      ôm rất chặt, hốt hoảng từ hai cánh tay lộ ra. Nếu như mạnh mẽ rời cái giá phải trả là đôi tay này bị tổn thương, thể hạ quyết tâm.

      Nhưng, đôi cánh của như thế nào đây?

      "Tôi em, Tiêu Đồng." thanh của trầm thấp, rung động lòng người.
      (cảm xúc dưng chào, đổi tôi - em cho nó tình củm.hí hí :3 )

      Con người, bởi vì sợ hãi đơn, nên mới tìm ra thuật ngữ “”, mĩ từ này gắn kết hai con người, giúp họ nắm tay nhau chống lại đơn, thuận tiện giải quyết nhu cầu nối dõi tông đường.

      "Tôi mãi em, vì vậy xin em hãy tiếp tục ở lại bên tôi."

      theo mỹ từ này chính là vô số điều hỗn loạn. Đưa ra lời thề non hẹn biển, làm cảm động đối phương cũng làm cảm động chính mình; trực tiếp đánh vào khiến cả hai bên cùng giơ cờ hiệu đầu hàng. Người đứng ngoài cuộc, có người mơ ước, có người lại khinh bỉ, cũng có người mưu phá hoại câu chuyện cổ tích đẹp.

      là người qua đường, tin, cũng muốn tin. Cười tiếng, có cuộc vui kéo dài mãi mãi.

      tin. chẳng qua cũng chỉ là chút quyến luyến của người đàn ông này.

      " muốn cách xa. . . . . . muốn chia lìa. . . . . ." buộc chặt cánh tay, sợ hãi .

      "Vĩ. . . . . ." Tiêu Đồng nhàng lui về phía sau, Tề Vĩ hốt hoảng ôm càng chặt hơn.

      "Tôi để cho em . . . . . . bao giờ. . . . . ."

      "Tôi phải là muốn rời . . . . . ." Tiêu Đồng chỉ vào phía sau , "Chỉ là, hình như dừng xe sai nơi quy định, cảnh sát tới. . . . . ."



      "Tôi cố gắng để phù hợp với em, tôi tìm hiểu thế giới của em, em có thể ở lại bên cạnh tôi ?" Về đến nhà, Tề Vĩ vẫn ôm lấy , sống chết chịu buông tay.

      "Vĩ, cần phải vì tôi mà thay đổi. . . chỉ cần là chính mình là được." Tiêu Đồng lắc đầu cái.

      "Tôi là chính mình, em tôi sao?” Sau mấy ngày được huấn luyện để trở thành thương nhân —— biết cò kè mặc cả.

      "Tôi biết." Tiêu Đồng tiếp tục lắc đầu, có tình cùng với , đối diện với ai cũng thế thôi.

      "Tôi chỉ biết, nếu như tôi đồng ý ở lại bên cạnh , đó nhất định phải là do chính con người ." luôn thích những thứ tự nhiên, quá mức giả tạo, làm thấy hứng thú—— cho dù giả bộ này là để phù hợp với .

      "Vậy em có thể ở lại bên cạnh tôi?"

      " tại phải tôi bên cạnh sao?" thở dài.

      "Em chỉ tính ở lại tháng nữa, mà ý tôi chính là vĩnh viễn." nhìn chằm chằm .

      " có thể sống mãi được sao?" hỏi.

      "Vậy, cả đời."

      "Cả đời quá lâu, tôi bảo đảm được." , vô ý làm buồn bã, lại đau lòng.

      "Như vậy, trước khi em chán ghét tôi, hãy ở bên cạnh tôi, được ?" hỏi, hai cánh tay ôm chặt hơn.

      dùng mọi biện pháp, để cho chán ghét .

      "Tôi có thể lựa chọn sao?"

      lắc đầu, tính trẻ con mặt, đầy bá đạo.

      " như vậy phải rất quá đáng sao?" Tiêu Đồng nhìn chằm chằm.

      "Tôi quá đáng, bởi vì tôi em." Có lẽ quan hệ vài lần, bây giờ có thể đường đường chính chính ra mà đỏ mặt. Ngược lại, người đỏ mặt lại chính là Tiêu Đồng. Ba chữ này thường chỉ nghe ở trong phim truyền hình, ở ngoài đời thường nghe thấy lại cảm thấy giả tạo. Nhưng mà lời lúc này của , lại nghe ra chút gian dối.

      "Nhưng. . . . . . Tôi có cảm giác đó . . . ." Tiêu Đồng tự biết thể nào đáp lại nhiệt tình của .
      ..d.d.lqd..

      " sao, em ở lại đây, vậy là đủ rồi." đặt nụ hôn nóng bóng lên môi . Tay cởi quần áo của , tìm kiếm mềm mại da thịt.

      dùng phương pháp dịu dàng mà cuồng dã nhất để khơi lên dục vọng của , nếu vì nam sắc của mà ở lại, tình nguyện làm Ngưu Lang.

      Quan trọng là, muốn .


      Tỉnh lại lúc nửa đêm, Tiêu Đồng mơ hồ mở mắt ra. Trước mắt là cảnh tượng hết sức quen thuộc, Tề Vĩ ngủ say, hơi thở đều đặn, những sợi lông mi dài khẽ run. Cánh tay của ôm chặt lấy , giật giật, lông mày của hơi nhíu lại, ôm chặt hơn nữa.

      Tiêu Đồng bất đắc dĩ cười, đúng là lo lắng rời . . . . . .

      Ghé vào lỗ tai , hét lớn tiếng: "Gian phu đại nhân, mời buông tay ra, tôi muốn WC!"

      Tề Vĩ mở mắt ra, thấy mặt , nở nụ cười thoả mãn.

      chưa bao giờ thấy cười an tâm như thế, nhất thời ngây ra.

      nụ cười nghiêng nước, nghiêng thành.

      có nghiêng nước nghiêng thành, chỉ là nghiêng trái tim .
      Last edited by a moderator: 19/12/15

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 9.1:
      editor: lily58


      Tự do của cùng vui vẻ của , cái nào quan trọng hơn?

      " Ôn, xem, tình là cái gì?"

      có nghĩa là sở hữu sao? Vì vậy mới chiếm lấy , có chết cũng buông. có nghĩa là ích kỷ sao? Cho nên muốn ở lại bên cạnh , bởi vì .

      "Tình sao. . . . . . Giống như hoa mùa xuân, gió mùa hạ, trái cây mùa thu, ánh mặt trời mùa đông. . . . . ." Ôn Hải Đông cười khúc khích, " ra nó là cái gì, tôi cũng biết."

      " thể nào, Ôn, phải có rất nhiều kinh nghiệm sao?" Tề Vĩ ràng ra lệnh cho được gặp mặt Ôn Hải Đông, nhưng mà tại có việc lớn như vậy, bí mặt gặp cũng sao. Tiêu Đồng cùng Ôn Hải Đông gặp mặt chuyện phiếm, chỉ là địa điểm bí mật chút mà thôi.

      " đến kinh nghiệm dày dặn, tôi thể bì kịp vị gian phu kia của ." Ôn Hải Đông càng trong giọng càng mang theo oán hận, "Đại thiếu gia họ Tề, vừa đẹp trai lại nhiều tiền!"

      Tiêu Đồng buột miệng cười, khuôn mặt sáng lên.

      "Tiêu Đồng, cười rất đẹp. Lúc nãy cau mày nhìn rất giống bà lão." Ôn Hải Đông câu làm cho Tiêu Đồng vội vàng lấy gương ra soi.

      " xấu như vậy sao?" kéo kéo da mặt.

      " luôn tùy ý mà thẳng thắn, đó chính là điểm đặc biệt của . Chính vì vậy, bây giờ rất khổ." Ôn Hải Đông cũng đưa tay lên kéo da mặt .


      "Như vậy, nghĩ tôi nên rời ?" Bẻ gãy đôi cánh biến thành người khác, muốn tự mưu sát chính mình.

      "Tiêu Đồng, ra tôi vẫn rất thích ." Ôn Hải Đông nhìn , mỉm cười, "Lúc mới bắt đầu, tôi cũng có kế hoạch theo đuổi , chỉ là bị tên tiểu tử Tề Vĩ kia vượt mặt mà thôi."

      "Bạn bè, tri kỷ, mối quan hệ như vậy mới tồn tại bền lâu, bởi vì quá gần gũi, có ràng buộc, cũng cần oán trách." Tiêu Đồng .

      "Đúng, tôi và có thể như vậy, nhưng ta . Tiêu Đồng, trẻ con đáng sợ nhất chính là tính dai dẳng và bướng bỉnh. Nếu chiếm được, tôi biết ta như thế nào." Ôn Hải Đông hời hợt hỏi câu, "Mà ... từ bỏ được sao? Nếu như ta chỉ vì rời , mà làm ra bất cứ điều gì."

      Nếu như quyết tâm được, cần gì phải chạy tới hỏi ?

      chỉ chính mình, nếu bắt phải sống cùng người, chỉ nhìn thấy người, chịu nổi. Nhưng rời , lại sợ làm tổn thương ta, rất đau lòng.

      "Tiêu Đồng, luôn sống theo nguyên tắc của mình, mặc kệ người ta nghĩ như thế nào, luôn sống tự tại, vui vẻ. Từ trước đến nay đều biết thứ mình muốn, cũng biết nơi mình muốn ." Ôn Hải Đông , "Chuyện này đối với , có thể là khó lựa chọn! Nhưng tôi tin rằng, trong lòng có đáp án."

      " chơi ném bóng sao? Đem vấn đề ném trở lại cho tôi, vậy tôi còn tới tìm làm gì?"

      " vốn tính dựa vào tôi để tìm đáp án. kiên cường như vậy, mấy câu của tôi có thể tác động đến sao?"

      Tiêu Đồng nhìn , biết nên gì.

      Đúng vậy, lú lẫn rồi. là ai? là Tân Tiêu Đồng! Từ trước đến nay đều sống rất tự do, lời của người khác chỉ dùng để tham khảo, bao giờ có thể chi phối quyết định của .

      chưa bao giờ buộc mình vào tình huống khó xử, khi muốn làm gì, quyết tâm đạt được nó.

      "Ít nhất trong thời điểm tại, tôi có ý định rời bỏ ta." Đôi mắt của trong veo, "Nhưng đủ thời hạn bốn tháng, tôi theo kế hoạch Phương Nam chơi, sau đó cố gắng du lịch nước ngoài. Nếu như ta đồng ý —— đến lúc đó hãy !"

      " phải nhất định rất xui xẻo, may là tôi sớm buông tay." Ôn Hải Đông cưng chiều vuốt tóc , "Chẳng qua tôi đồng tình với tên kia, ai bảo ta luôn đối đầu với tôi!"

      "Có thù tất báo, như vậy được quân tử lắm." Tiêu Đồng cười.

      "Quân tử giá bao nhiêu tiền? Hôm nào tôi thử ra chợ mua hai cân." Ôn Hải Đông , nhìn Tiêu Đồng cười.



      Tiêu Đồng quen biết rất rộng, đối với mọi người đều rất tôn trọng, vì vậy, thế giới này mặc kệ là ai, đều nhận được tôn trọng của . Nhưng cũng chỉ là mối quan hệ xã giao, cũng phải là quân tử.

      Hiểu biết lẫn nhau như vậy, cũng xem như loại quan hệ sâu sắc, cần phải là quan hệ sống cùng. Cùng nhau chuyện trời dưới đất, cùng nhau cười đùa, sau này chia tay, thỉnh thoảng gặp nhau có thể chào hỏi.

      cho đây chính là cách duy nhất để giao thiệp cùng người khác, ngờ tới, lại có đứa trẻ nhảy ra, buộc phải thay đổi.

      Nếu là người bình thường, chỉ mỉm cười, rồi tiếp tục con đường của mình. Nhưng mà ta. . . . . . vô cùng đáng lại rất chân thực, nhẫn tâm tổn thương chính .

      Nhưng, biết mình có thể cho bao nhiêu, ở lại đến lúc nào.

      Điều có thể làm chỉ là ở lại thời gian, sau đó trốn , sống cuộc sống của chính mình.

      "Tiêu Đồng, luôn mình tin tưởng vào tình , nhưng bây giờ nhìn phiền não như vậy, đây phải là tình sao?" Ôn Hải Đông buột miệng ra, ngược lại làm Tiêu Đồng cảm thấy hoảng hốt.

      Bởi vì thể hình dung ra hình dáng của tình nên cho dù là tình cảm như thế nào, cũng đều có thể coi là dạng của tình . Kịch liệt như gió chính là tình , lạnh nhạt như nước cũng chưa chắc phải.


      Tình , như thói quen, lớn dần lên, còn từ nào có thể hình dung được nữa. chế nhạo nó, bởi nó quá chói loá, làm thể nào tin nổi.

      giải thích được, cũng ngừng lưu luyến, có lẽ, nó chính là .

      "Tôi biết." Nét mặt Tiêu Đồng từ bất ổn chuyển về ổn định, "Nhưng mà tôi lại nghĩ, tôi có thể thử chút."

      —— Thử chút hình thái tình thuộc về chính .
      Last edited by a moderator: 19/12/15

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 9.2:
      editor: lily58


      Người đàn ông kia, luôn dùng thái độ cẩn thận đối với .

      liều mạng làm việc, cố gắng giành chút thành tích để lấy lòng —— kỳ quái, tại sao làm cho hi vọng trở thành quản lý "vĩ đại" rồi sau đó tiến tới tổng giám đốc.

      quấn lấy , cùng dạo, dùng cặp mắt sáng long lanh nhìn , lắng nghe chuyện.

      Ánh mắt của chỉ nhìn về phía , có thể hiểu những thứ thích, nhưng lại nhìn rời mắt.

      làm tất cả những việc có thể xem là lãng mạn, mặc kệ trời giông bão vẫn cùng trực thăng ngắm vườn hoa từ cao, dạo quanh thành phố Bắc Kinh, mặc cho trời mưa tầm tã, vẫn có thể cùng dạo chơi —— rằng đây chính là may mắn.

      Nực cười hơn, biết chắc rằng nhất định từ bỏ .
      .d.d.lqd.

      Khoa trương quá mức như vậy kết quả bị phóng viên để ý, cho rằng nếu lên báo cũng chỉ là mấy tờ báo lá cải đương nhăng nhít, nghĩ rằng lại đăng hẳn trang nhất tạp chí tài chính.

      "Tấm hình này chụp đẹp, lần sau bọn họ muốn đăng báo, em giúp bọn họ chụp." Tiêu Đồng cầm tờ báo nghiên cứu cả buổi, nhìn lên nhìn xuống, đưa ra kết luận.

      đùa nha, từng tham gia câu lạc bộ nhiếp ảnh ở trường đại học —— mặc dù lý do gia nhập câu lạc bộ nhiếp ảnh hoàn toàn là vì vị chủ tịch bí —— nhưng NK560 của cũng phải là mua vô ích.

      Cảnh đẹp cùng mỹ nhân từng gặp qua, đều thể giữ được, vì vậy, có thể sử dụng máy ảnh để lưu lại vẻ đẹp đó ở trong lòng. Trước đó, cũng học qua hội hoạ, nhưng có năng khiếu —— đúng là làm việc gì cũng cần phải có năng khiếu, chỉ có khiếu nhìn mà thôi.

      "Em tự chụp mình sao?" Tề Vĩ hỏi.

      "Cũng đúng . . . . . . Vậy ít nhất cũng nên trước tiếng, để cho em tạo dáng !"

      "Đây là chụp lén, lẽ nào người chụp còn phải đánh tiếng chào hỏi?" Tề Vĩ thở dài.

      "Vậy bọn họ quang minh chính đại tới chụp là được rồi, chúng ta cũng để họ chụp." Lên báo cũng tốt, nhưng nếu phải là nữ chính xì căng đan lại càng tốt hơn.

      "Em yên tâm, sớm muốn gì bọn họ cũng quang minh chính đại tới tìm em để chụp hình." Tề Vĩ khẳng định.

      "Gian phu đại nhân, giọng điệu vừa rồi của làm em có cảm giác ‘ là Khổng Minh tiên sinh ’ vậy!" Từ bé rất ngưỡng mộ ông ấy, lớn lên lại càng ngưỡng mộ —— khi còn bé sùng bái ông ấy là do ông ấy liệu việc như thần, sau này khi lớn lên lại phát rằng ông ấy quả nhiên liệu việc như thần —— mượn tới mười vạn mũi tên, thế nhưng lại có tới hỏa tiễn, là quá vĩ đại rồi.

      "Tại hạ luôn là Ngọa Long Sinh. . . . . ." Tề Vĩ vừa ra, Tiêu Đồng liền muốn cười đến gãy lưng.

      "Còn ta là Đông Quách!"

      _d.d.lqd_

      Tề Vĩ đoán đúng, chỉ sau vài ngày bám theo, phóng viên đứng kín trước cửa nhà của hai người.

      Tiêu Đồng vô cùng kinh ngạc, biết những người này làm sao lại rảnh rỗi vậy —— Tề Vĩ cũng phải là minh tinh, ta có bạn , bọn họ sống chung có chuyện gì lớn! Cho người bám theo đủ, còn làm ầm ĩ như vậy vì cái gì? Hay là sau dịch SARS, báo chí bị kìm nén quá lâu rồi?

      Làm sao có thể? Coi như thời kỳ SARS thuyên giảm, cũng thể ngăn cản tin tức về kinh tế náo nhiệt nha —— cơ cấu kinh tế Trung Quốc bị đảo lộn, chỉ cần nhìn vào tình hình ảm đạm của du lịch Bắc Kinh có thể biết. Dưới tình huống tại, còn thiếu đề tài để viết sao?

      " Tề, xin hỏi bên cạnh có quan hệ như thế nào với ?"

      "Có tin đồn, gần đây Tề rất quan tâm đến chuyện kinh doanh là vì , chính là ấy sao?"

      "Nghe chủ tịch Tề rất hài lòng với biểu gần đây của , có ý muốn giao lại R&Q cho , chuyện này là sao?"

      Tiếng người huyên náo, đèn flash nhấp nháy liên tục, Tề Vĩ kéo Tiêu Đồng, sợ bị đám đông chen lấn. Tiêu Đồng nhớ lại lời , khẽ mỉm cười, tạo dáng chụp hình.

      muốn giữ thể diện của mình, mặc dù điều đó là cần thiết. Khó có cơ hội để lên báo, nếu quá xấu bị người ta chê cười.

      Phóng viên đặt câu hỏi xong, cuối cùng cũng im lặng, chờ đợi hai người bọn họ lên tiếng, hi vọng kiếm được ít tin tức hữu dụng.

      Từ lúc Tề Vĩ quen đối mặt với truyền thông, nắm lấy tay Tiêu Đồng mỉm cười: " ấy là Tân Tiêu Đồng, tôi hi vọng mọi người có thể nhớ. . . . . ."

      "Ngàn vạn lần được viết sai, là Tiêu Đồng, phải Tiểu Đồng." Tiêu Đồng chen vào, chỉ vào mắt mình.

      Tề Vĩ gật đầu: "Ngàn vạn lần được viết sai, Tân Tiêu Đồng, là vị hôn thê của tôi!"

      Mọi người đứng ở trong sân chung cư, chung cư này thiết kế rất tốt, xung quanh quang cảnh tuyệt đẹp, vườn cây, chim chóc rất nhiều.

      Rừng núi, tiếng chim hót. . . . . . Người trong sân đều tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng chim.

      biết có phóng viên nào đó phản ứng kịp thời, giơ máy lên chụp hình. Các phóng viên khác cũng vội hồi hồn, bắt đầu hỏi thăm tình sử của hai người.

      Trí nhớ của Tề Vĩ rất tốt, đem lời của Trương Sơn, Lý Thực dạy cho thuật lại từ đầu đến cuối, từ câu chuyện bé lọ lem cùng bạch mã hoàng tử thời đại cho đến chuyện tình lãng mạn, làm cảm động mấy vị nữ phóng viên trong mắt toát lên màu hồng.

      Tiêu Đồng nhăn mày, mấy lần muốn mở miệng, nhưng nhìn thấy ánh mắt van xin của Tề Vĩ lại thể nào ra. Tề vĩ nắm tay chặt, cánh tay phát run.

      Tuyên bố quyền sở hữu, cũng biết rằng ra bất cứ dấu hiệu gì, nhưng vì lo lắng. Nên vẫn là từ bỏ.

      biết sống tự do, sống trong thế giới của mình, mà , lại chỉ có thể thông qua hình thứcnày để tìm kiếm chút an tâm.

      Cho cả thế giới đều biết là người của , liệu có thể ngăn đượcc bước chân của ?

      Trong mắt lên vẻ thích thú, biết tức giận. bây giờ có thể thăm dò được ý tứ qua sắc mặt của .

      Thích cái gì phải cố gắng sức giành lấy, sau đó đem giấu —— Trương Sơn, Lý Thực luôn dạy nắm lấy cơ hội, dù sao, cũng quen ỷ lại.

      mực dựa vào , cho nên, mọi việc đều quan trọng, chỉ cần ỷ lại vào đến cuối cùng là được.

      Cầm lấy tay cách mạnh mẽ, cho dù thế nào cũng buông, tuyệt đối buông!
      *d.d.lqd*

      "Tại sao lại như vậy?" Lên xe, Tiêu Đồng cau mày hỏi.

      "Tiêu Đồng, ." Tề Vĩ nhìn về phía trước, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

      "Tiêu Đồng, gả cho ." Đường xá Bắc Kinh vào thứ bảy rất đông đúc, xe từ từ chạy. Tề Vĩ tay trái cầm lái, tay phải đưa vào trong áo, lấy ra hộp trang sức.

      " tại em ở lại bên cạnh , như vậy chưa đủ sao?" Tiêu Đồng nhận lấy, ngược lại thở dài tiếng, "Hôn nhân là có thể bảo đảm thay đổi? Nếu như có thể, vậy thế gian này lấy đâu ra nhiều người si tình như vậy?"

      Với Tiêu Đồng mà , hôn nhân là thứ tin tưởng nhất, thậm chí còn hơn cả tình .

      "Chỉ là khế ước, hình thức mà thôi. Tình cảm đến rồi dễ dàng như vậy, đâu có thể vì tờ giấy chứng nhận mà ngăn cản được?"

      "Hình thức cũng tốt. . . . . . hi vọng có thể dùng phương pháp này để giữ em ở cạnh mãi mãi." Xe dừng lại, hai người định ra ngoài ăn cơm, vì vậy xa lắm. Vào nhà hàng KY, Tiêu Đồng ngồi yên lặng.

      "Ngay cả với hình thức đó, nên rời , vẫn rời ." Phiền muộn trong lòng ngày càng lớn, cái muốn quá nhiều, mà lại thể đáp lại.

      để ý đến quan niệm thế tục, nhưng dính dáng đến hôn nhân, cũng chính là liên quan đến thế tục.

      Phần lớn cuộc sống của các cặp vợ chồng trong thiên hạ đều trôi qua rất yên bình, bởi tờ khế ước đó ràng buộc sẵn trung thành, mặc dù phải ai cũng có thể làm được, đáp ứng các trách nhiệm cùng nghĩa vụ hoặc số nguyên nhân khác.

      Nhưng nếu chỉ còn lại trách nhiệm cùng nghĩa vụ, cần gì phải lấy cái cớ tình , cần gì phải hôn nhân?

      "Nhưng, em có thể lưỡng lự?" mở hộp trang sức ra, ở bên trong là chiếc nhẫn J.S mà lần trước Tiêu Đồng ngớt lời khen ngợi. Thân màu xanh biếc quấn quanh bông hoa màu tím.

      "Bọn họ chiếc nhẫn hình tròn, bởi vì nó có thể bao vây đối phương cả đời. . . . . . Vĩnh viễn, nắm giữ trái tim của đối phương. . . . . ." nhìn , mặt thể vẻ nghiêm túc, nét trẻ con kỳ dị đan xen vẻ thành thục, "Màu tím Tulip, tượng trưng cho tình vĩnh viễn. Tiêu Đồng,em em tin vào vĩnh viễn, em rằng trái tim con người thể cứng rắn như kim cương. Nhưng dưới bảo vệ tỉ mỉ của chúng ta, liệu thuỷ tinh này có thể tồn tại cả đời ?"

      Bao vây. . . . . . Nắm giữ. . . . . .

      đáng sợ, thế giới mỗi người đều là cá thể độc lập, làm sao có khả năng bị người khác nhốt chặt? Từ đó, đem sinh mạng chia sẻ cùng người khác?

      nâng tay lên, vội vàng rút tay ra, nhưng nắm chặt buông.

      phải ở giữa, đưa tay tới ngón áp út. Tháo nhẫn ngọc ra (Tiêu Đồng đặc biệt thích đeo nhẫn ở ngón áp út), hoa Tulip màu tím bao quanh ngón tay , kích thước vô cùng vừa.

      "Hơn nữa, sau khi cưới tài sản đều chia đôi." Chiêu hoàn hảo như vậy, định dùng tới, "Như vậy em có tiền mua những thứ em thích, rất có lời nha!"

      "500 vạn bốn tháng, vậy cả đời kia nên tính bao nhiêu tiền?" Tiêu Đồng buông lỏng chút lông mày nhíu.

      "Toàn bộ R&Q!" Tay Tề Vĩ lưu luyến ở nhẫn, "Em biết ? Cổ đông lớn nhất của R&Q chính là ."
      ~d.d.lqd~

      "Rất oai nha. Gian phu đại nhân." Tiêu Đồng cười, Tề Vĩ biết tan cơn giận, rất hưng phấn gật đầu.

      "R&Q là tập đoàn có tính toàn cầu! Em nên nhớ, có tiền, có quyền có thế, những người em sùng bái, chuyên gia thiết kế thời trang..., hoạ sĩ ..., nhà nhạc ..., đều có thể mời được. Những món đồ hiếm kia, cũng có thể mua được."

      "Gian phu đại nhân, đây là dụ dỗ sao?" Tiêu Đồng buồn cười, học được chiêu này từ lúc nào vậy?

      "Lý Thực , dụ dỗ được, dùng sắc dụ." Nghe Lý Thực rất có bản lĩnh về thu phục lòng người, cho dù phải dùng bất cứ thủ đoạn nào, cũng quyết tâm đạt mục đích dừng lại.

      Tĩnh tâm suy nghĩ chút, nhưng lại có bài xích đặc biệt nào cả. Tiêu Đồng hiểu được tâm tư của mình.

      Chẳng lẽ, người đàn ông đơn thuần này? Vì vậy mới có thể tin tưởng cái gọi là tình cùng hôn nhân, tin tưởng vĩnh viễn, cũng nguyện ý thu đôi cánh của mình, dừng lại ở bên cạnh ?

      "Gần hết tháng mười rồi, vậy tháng mười là tốt nhất, còn có tháng mười hai nữa? Vậy tháng 11 , mặc dù hơi gấp chút, nhưng đêm dài. . . . . . Ừ. . . . . . Cái đó. . . . . ." Thiếu chút ra, nguy hiểm ! "Bây giờ bắt đầu chuẩn bị. . . . . . Ngày mai ngồi máy bay về nhà em, nghe phải bái kiến cha mẹ trước. . . . . ."

      "Đợi chút, gì vậy. . . . . ."

      "Chuyện kết hôn!" Tề Vĩ nghiêng đầu, "Nên chuẩn bị sớm chút, muốn cuộc đám cưới lớn, muốn cho toàn thế giới biết cưới em!"

      "Dừng lại! Em có đồng ý gả cho sao?"

      "À? Em chính là đồng ý!" Tề Vĩ bày ra gương mặt đáng thương nhìn .

      Tiểu tử này bây giờ còn biết làm dáng vẻ đáng thương. Tiêu Đồng suy nghĩ trong lòng, lại hết cách với .

      "Khế ước của chúng ta còn tới tháng nữa!" Tiêu Đồng hỏi , gật đầu.

      "Để cho em suy tính chút ! Đến lúc đó em cho đáp án."

      "Tại sao phải đến lúc đó? tại thể được sao?"

      "Bởi vì em muốn xem xét." Tiêu Đồng nở nụ cười, "Em muốn nghĩ kỹ lại bản thân muốn cái gì, cái gì là quan trọng nhất . . . . . . Em thể vì thứ đáng mà rời bỏ thứ mình muốn được, phải sao?"

      Dâng hiến, hy sinh, những từ này có trong từ điển của !

      luôn chỉ có tương đối, nếu như cảm thấy đáng giá, nhất định làm theo.

      Tề Vĩ nhìn , ánh mắt càng thêm lo lắng.

      sợ, sợ rằng suy tính kĩ, đến cuối cùng vẫn là đáng giá .
      Last edited by a moderator: 26/12/15

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 10.1:
      editor: lily58


      Mùa thu ở Bắc Kinh gần đây rất náo nhiệt, đặc biệt là sau mùa hạ tương đối yên lặng.

      Chuyện giữa Tiêu Đồng và Tề Vĩ lại càng phải bàn tới, Tề Vĩ dây dưa quấn lấy , đối với thái độ dây dưa của Tiêu Đồng cũng biết làm gì.

      rất ghét cùng người khác gần gũi quá mức, nhưng đối với cũng quá nặng lời. Chỉ là trong lòng cảm thấy có chút ngột ngạt.

      Tần Quan từng viết: “ Lưỡng tình nhược thị cửu trường , hựu khởi tại, triệu triêu mộ mộ” (~ly: 2 câu cuối trích trong bài "Thước kiều tiên" (Cầu ô thước) của Tần Quan, dịch nghĩa: Tình này nếu lỡ như mãi lâu dài / Hà cớ phải gặp nhau sớm sớm chiều chiều ), như vậy chính là tự an ủi bản thân mình.

      Nhưng thể lúc nào cũng sớm sớm chiều chiều đều ngọt ngào. Hai người sống cùng nhau cả đời, nghe rất có tình nghĩa, nhưng thời gian trôi qua tạo cảm giác chán ghét.

      Con người, dù thế nào cũng là những cá thể độc lập, dựa vào nhau còn có thể nhưng để hoà vào làm thể nào.

      Có thể đừng quá gần gũi, có thể tạo cho nhau khoảng gian riêng được ? Có người trong tình là phải quên bản thân mình, nhưng đánh mất bản thân chính là điều sợ nhất.
      -d.d.lqd-

      Những đứa trẻ thường rất mẫn cảm, Tề Vĩ nhận ra do dự của , lại càng đưa tay ôm chặt hơn.

      Liệu với gò bó như vậy, chuyện giữa bọn họ có thể bao xa?

      Thời hạn sống cùng rất nhanh tới, buổi sáng mở mắt ra bị đuổi làm, trong mắt lên lo lắng, lo rằng lén trốn mất.

      Phiền não trong lòng lại thêm mấy phần, rốt cuộc cũng hiểu cảm giác của những người đàn ông luôn hô to khẩu hiệu: độc thân muôn năm. Cảm giác mắc kẹt này cũng tính là hạnh phúc, lúc trước còn cười bọn họ được lợi còn kêu ca.

      Phụ nữ có thể kết hôn vì , vì phiếu cơm dài hạn, hoặc vì đơn; đàn ông vì cái gì? Cũng là vì , hay cần người dọn dẹp, cũng có thể là do cảm thấy trống vắng?

      bộ ra khỏi nhà, về chỗ ở cũ. rời cha mẹ đến Bắc Kinh học, kết thúc năm thứ hai đại học bắt đầu làm hướng dẫn viên du lịch, căn hộ này thuê từ lúc học năm thứ 3 đại học, sau khi bắt đầu công việc. Căn hộ này chứa đầy những thứ sưu tầm, cho dù tới đâu, cũng lưu luyến nơi này —— nơi khác, chính là nơi sống cùng cha mẹ.

      Nếu cảm giác đó cũng tồn tại người là tốt.

      Thở dài, đứa trẻ kia muốn toàn tâm, nhưng lại thể làm được. Tất nhiên cũng cam lòng chỉ làm căn nhà, cung cấp chỗ ở cho .

      cũng cam lòng. . . . . .

      Trong phòng cả ngày, đảo tới đào lui trong đống đồ, gọi cho Tần Thanh cùng Ôn Hải Đông cuộc điện thoại, nhưng trong lòng càng lúc lại càng loạn. Ở lại hay rời , hai phương hướng, hai con đường riêng, cả hai đều níu kéo .

      Trong cuộc sống nếu có thể phân ràng nặng , thiệt hơn mọi việc đều có gì khó lựa chọn. Nhưng hai chuyện này chính là phân được nặng .

      muốn tự do của mình, cũng muốn nụ cười của . Hai chuyện này có thể cùng tồn tại sao?

      Cúp điện thoại, tương lai của nằm trong lòng bàn tay , người khác đưa ra đề nghị cũng chỉ là cái nhìn của bọn họ, người quyết định vẫn là .


      cũng muốn giao cuộc đời mình cho người khác quyết định, sau đó lại trách đông trách tây.

      Điện thoại dồn dập vang lên, cắt đứt suy nghĩ của . Ai gọi tới số điện thoại này, bốn tháng qua cũng trở về đây.

      Ôn Hải Đông, hoặc Tần Thanh? phải vừa mới chuyện sao?

      Nhấc máy lên nghe, thanh truyền tới chính là giọng của người làm tâm tư phiền muộn.

      "Tiêu Đồng, sao em chưa về nhà? Tại sao mở điện thoại? Em có biết tìm em bao lâu rồi . . . . . ." Người đàn ông tuôn tràng, giọng điệu trách cứ rất ràng.

      "Em. . . . . ." mở to miệng, lại biết gì.

      Bên kia điện thoại Tề Vĩ vẫn ngừng , lát sau, mới cảm thấy có chút đúng, thận trọng hỏi: "Tiêu Đồng, em ở đâu?"

      "Vĩ. . . . . . em biết. . . . . ." Giọng của Tiêu Đồng bối rối.

      "Hả?"

      "Em biết, rốt cuộc em muốn chọn cái gì. . . . . ."

      Mặc dù đối với vẻ ngoài của xe hơi vô cùng thưởng thức, nhưng lại chưa từng nghiên cứu sâu về nó. Vì vậy, 30 phút sau, khi thấy Tề Vĩ thở hổn hển lao tới ôm , mới có câu hỏi: rốt cuộc xe của có thể chạy tốc độ bao nhiêu? Mà đường xá Bắc Kinh chật chội đông đúc thế, sao lại tới nhanh như vậy?

      Phòng của ở tầng năm, quy định về kiến trúc của Trung Quốc, nhà cao hơn chín tầng mới có thang máy, mà khu này ít hơn chút, chỉ có tám tầng. Thể lực Tề Vĩ luôn rất tốt, có thể mệt mỏi thế này, chính là chạy quá sức!

      "Tiêu Đồng. . . . . ." Cửa vừa mới mở, Tề Vĩ liền ôm lấy , chặt đến mức thở được.

      Trẻ con rất dễ có cảm giác an toàn, cho nên thích ôm chặt người khác —— tự cho rằng như vậy đối phương rời , biến mất.

      Nhưng là quá chặt, chặt đến mức cách nào hô hấp nổi. Từ trước đến nay đều nghĩ mình chết vì quá sức, còn chết vì ngạt thở, quả nghĩ tới.

      "Vĩ, em thở được. . . . . ." cố gắng thoát khỏi ngực , lại càng làm ôm chặt hơn.

      " muốn em , muốn em . . . . . . Em phải vĩnh viễn ở bên cạnh , cùng với . . . . . ." kiên định , "Tiêu Đồng, em chỉ có thể lựa chọn . . . . . ."

      "Ngay cả khi em muốn, em hạnh phúc?"

      "Tại sao lại muốn? Tại sao lại hạnh phúc? luôn ở bên cạnh em, mãi em. . . . . ." Cánh tay của thả lỏng chút, nhưng vẫn buông.

      " biết ? Trong cuộc đời em, em chưa từng nghĩ tới xuất người đàn ông. Em luôn cho rằng chỉ có những món đồ theo em cả cuộc đời, như vậy cũng đủ rồi nhiều hơn nữa sợ rằng trái tim em cũng chứa nổi.”

      "Ở cùng nhau đời như thế chính là hạnh phúc sao? Có người làm bạn, vui vẻ sao?" Tiêu Đồng nhìn gật đầu, nhàng lắc đầu, "Đây chính là vấn đề, muốn rất nhiều, em lại chỉ có thể đáp lại rất ít; rất coi trọng tình này, em lại quá xem nó, em sợ cẩn thận làm tổn thương , cũng phá vỡ tự do của em."

      " mặc kệ!" biết Tề Vĩ nghe có hiểu hay , dù thế nào nữa vẫn kiên trì lắc đầu, " em như vậy tốt sao? Có vấn đề gì sao?"

      "Em muốn những nơi khác nhau, muốn nghĩ đến ai; em thích làm người đối với thứ mình thích có thể nhìn đến ngẩn người, quan tâm xung quanh, cũng muốn ai quấy rầy. Nếu có thể giải quyết được tất cả, thế giới này cũng có nhiều vấn đề như vậy."

      " người, phải nên muốn đối phương ở lại bên cạnh sao?" buông ra, tay nắm lấy vai , "Còn nữa, em đối với chút lưu luyến cũng có sao? Em đơn giản chỉ là quan tâm. . . . . . Những thứ em quan tâm chỉ có chính em cùng những món đồ kia, vĩnh viền bao giờ xứng đáng!"

      Mặt trắng bệch như tờ giấy, dùng hết tâm tư, mọi cố gắng, vẫn chưa từng đặt ánh mắt lên người .

      " phải vậy! phải biết phải vậy!" nhìn , trong mắt có tức giận, "Nếu như quan tâm, em bị chuyện này làm khó, cách nào để lựa chọn. . . . . ."

      đủ uất ức, làm sao có thể những lời như vậy với ?

      "Nếu như em còn có ý với , vậy em nên khổ sở suy nghĩ! Em nên ở lại bên cạnh , nên gả cho , nên. . . . . ."

      "Nên vì mà sống, vì mà làm người vợ hiền, vì sinh ra đứa bé, vì mà thay đổi chính mình, vì . . . . . . từ bỏ con người Tân Tiêu Đồng. . . . . ." tiếp lời, "Nếu phải làm đúng như những lời , em làm được!"

      nhìn chằm chằm, kinh ngạc nhìn quả quyết trong mắt .

      "Cả đời này em thể làm người vợ hiền, Em vĩnh viền gắn với cái gì quá lâu, em có thể vẫn nhưng lại thể như hình với bóng cùng . Thứ muốn quá nhiều, em thể đáp ứng được. . . . . . Vĩ, chúng ta. . . . . . kết thúc . . . . . ."

      "Cái gì gọi là kết thúc? ! Em phải là vẫn sao em đáp lại ít quan trọng . . . . . chỉ cần em . . . . Tiêu Đồng, chúng ta. . . . ."

      "Sau đó, càng đòi hỏi hơn nữa, muốn nhiều hơn nữa, càng vây lấy em." lắc đầu, " dao động của em làm bất an, lại ôm em chặt đến mức em thể thở nổi. . . . . . Cuối cùng, chúng ta ai cũng vui vẻ."

      "Em từng , phải cùng con đường, cũng cần thiết phải ở cùng với nhau. Nhìn nhau cười tiếng cũng coi như tệ, nhưng ngay lập tức. . . . . ." Miệng của bị chặc lại, muốn tiếp tục nghe những lời làm tan nát cõi lòng của .

      hôn hô hấp rối loạn của , nhưng thể hôn được trái tim loạn nhịp của . Tiêu Đồng đẩy ra, đôi mắt vẫn còn trấn tĩnh.

      "Vĩ, em chỉ có những thứ này, nếu như có thể tiếp nhận, chúng ta tiếp tục; còn nếu như chịu nổi, vậy, hẹn gặp lại."

      " hiểu , rốt cuộc em muốn cái gì. . . . . ." Tề Vĩ trong tuyệt vọng.

      "Tự do." nhìn , "Em muốn tự do, thứ đó thể cho em."

      "Em cần sao? Em thể suy nghĩ đến tình cảm của chúng ta sao? Em thể vì , dừng lại chút?"

      "Em có thể dừng lại, nhưng em cũng muốn tự do. Em muốn quá mức gần gũi, quá mức kịch liệt, bởi vì nó thích hợp với em." tới cửa.

      "Vĩ, em hi vọng hiểu ý của em. cho em thời gian suy nghĩ, hôm nay em cho biết câu trả lời chắc chắn. tại, là lúc phải suy nghĩ."
      Last edited: 26/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :