1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô gái yêu tiền - Triêm Y (11/11)+Hồi kết( Hoàn - Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 5.1:
      editor: lily58


      "Hey! Hey! sao có thể lãng phí tài nguyên như thế này chứ, có ý thức bảo vệ môi trường sao?" Tiêu Đồng về đến nhà, thấy Tề Vĩ nằm ghế sa lon, bật hết tất cả đèn, đầu đĩa cũng hoạt động, mà ta lại ngủ rất say.

      "À? Tôi nghe nhạc, sao lại coi là lãng phí tài nguyên hả?" Tề Vĩ cọ quậy hồi, lấy lại được tỉnh táo, lên tiếng biện minh.

      Tiêu Đồng tới đầu CD, đem CD trong đầu lấy ra.

      " vừa nghe khúc hành quân của Schubert vừa ngủ sao? lợi hại !" Tiêu Đồng nhìn bìa đĩa CD, vô cùng bất lực.

      "Tôi. . . . . ." Tề vĩ thừa nhận rằng mình thích thể loại nhạc này, cũng nghe hiểu tài năng ở trong đó, nhưng vẫn mạnh miệng, "Tôi coi đó là bài hát ru, cản được tôi sao!"

      "Dù sao đầu đĩa CD cũng của , đĩa CD của tôi có nghe thêm vài lần cũng hỏng được, tuỳ thôi." Tiêu Đồng nhún vai, đặt túi đồ tay xuống.

      " xem phim ở đâu vậy, làm sao lại mua nhiều đồ thế này? mình sao?" Câu cuối cùng mới là trọng điểm.

      "Xem phim xong sau đó dạo phố, dù sao thời gian vẫn còn sớm!" lấy đồ trong túi ra, cất .

      " mình xem phim rồi dạo phố sao?"

      ", tôi cùng Ôn!" Tiêu Đồng cảm thấy có cái gì sai, thoải mái .

      " cùng ta?" Tề Vĩ nhíu mày, " đừng quên, là tình nhân của tôi!"

      "No. . . . . . Gian phu đại nhân, là bạn . . . . . ." nhịn được sửa lại lần nữa, "Lúc bàn về hiệp ước, cũng là tôi thể cùng người khác dạo phố."

      Mặc dù chỉ là tờ có giá trị về mặt luật pháp,nhưng luôn tuân thủ tốt, những thứ quy định trong đó, thứ lỗi cho thể tuân theo.

      "Vì là bạn của tôi đấy. . . . . . làm sao có thể cùng người khác câu kết làm bậy?"

      Mặt của ta đỏ bừng, aidzà, đứa trẻ nổi giận rồi . . . . .

      Tại sao lại vậy chứ? Là do cùng Ôn Hải Đông sao? Tính chiếm hữu của cũng lớn nha.

      Chỉ là Ôn Hải Đông có qua, trong những mục tiêu của Tề Vĩ là đối địch với ta, bao cũng chính bởi vì nhìn thấy cùng ta trò chuyện rất vui vẻ, cho rằng bọn họ có quan hệ gì đó.

      Dùng tiền để mua phụ nữ rồi tỏ vẻ thắng lợi, có tiềm năng ( đáng xấu hổ)…

      Vì vậy, ta bây giờ nổi giận cũng là có lý do.

      Dùng ý xấu để suy đoán, ta bị ám ảnh bởi Ôn Hải Đông, phải giống như tâm lý thiếu nữ khi đấy chứ? suy nghĩ theo hướng “ phải giết chết ?” đúng ?

      Nghĩ đến đó, liền nhìn lại ánh mắt của ta, là có chút dấu hiệu của ghen tuông.

      được, được, phải nha, bị chàng trai coi là tình địch.

      có, có, tôi với Ôn chỉ là tình cảm bạn bè bình thường!” Những lời này tốt nhất nên giải thích nhiều hơn, “Nếu phải là thích xem phim, dạo, làm sao tôi lại bỏ qua cơ hội ra ngoài cũng trai đẹp mà lại cùng Ôn chứ? biết đấy, để yếu đuối như tôi xách nhiều đồ như vậy, người ngoài nhìn thấy nhất định thành trò cười…”

      “Vậy lần sau tôi cùng !”

      “À?” Gian phu đại nhân, có phải là hiểu nhầm ý của , chỉ là giải thích phải oán trách nha.

      “Mặc kệ là xem phim, nghe nhạc, xem triển lãm, hay dạo phố, cứ gọi cho tôi, tôi cùng .” tin, Ôn Hải Đông suốt ngày bận rộn công việc, làm sao có thể rảnh rỗi bằng .

      “Nhưng mà, gian… A, Vĩ, phải làm sao?” Nhìn xem, mới “nghiêm túc” được mấy ngày, trở về thói quen cũ. Nhưng mà đối với R&Q, đây có thể xem là tin tốt!

      Lời của làm cho rơi vào tình huống khó khăn, nên lựa chọn nghiệp, để cho đối với trở nên tôn trọng hơn, hay là nên ở bên canh giữ , tránh cho Ôn Hải Đông thừa cơ làm việc bất chính đây?

      Đáng ghét, thích phải lựa chọn.

      Tiêu Đồng nhìn Tề Vĩ, nhìn do dự kỳ lạ của .

      “Như vậy , dù sao Ôn cũng là người bạn tôi mới quen, đến trước, vậy từ nay về sau tôi với .” muốn có người bạn cùng am hiểu lĩnh vực mình thích, Ôn Hải Đông rất phù hợp, cùng nhau cảm thấy vui vẻ. Còn vị này, nghe nhạc có thể ngủ quên, biết nên thế nào.

      được tìm đến Ôn Hải Đông.” .

      “Được rồi, được rồi, tôi biết rồi.” vẫy vẫy tay, bất đắc dĩ trả lời.

      Dù sao chỉ còn lại ba tháng, sao cả.


      ***


      “Vẫn là trang sức J.S tốt nhất, hơn nữa năm nay có ra mấy mẫu hoa mới, rất đẹp.” Tiêu Đồng đứng trước quầy, đôi mắt sáng lấp lánh.

      mấy chiếc nhẫn này đều dùng thủy tinh để làm ra, rất đẹp, nhưng Tề Vĩ lại cảm thấy rất tồi tàn.

      “Nhẫn đương nhiên phải là kim cương, giá của thủy tinh rất rẻ…”

      “Đây là bậc thầy, chữ viết tay của bậc thầy nha!” Tiêu Đồng nhìn chằm chằm, “ có biết cái gì gọi là nghệ thuật ? Cái đó được làm bằng tay toàn bộ đấy, mang vẻ rất thoát tục. nhìn này, cánh hoa màu tím, hoa tâm màu vàng… về cả màu sắc lẫn hình dáng đều vô cùng hoàn mỹ, còn có gân lá bạch kim, quả rất đẹp… Còn cái này nữa…”

      Nhân viên bán hàng được huấn luyện chuyên nghiệp, nghe bàn luận, cũng nhịn được cùng thảo luận. Hai người bọn họ đem Tề Vĩ để qua bên, chuyện vui vẻ. liền nhân viên đưa chiếc nhẫn ra, cầm lên xem.

      Tề Vĩ đứng bên nhìn cảnh này, như cá gặp nước, mà lại giống con rùa.

      Bỗng nhiên có cảm giác mấy dễ chịu, thế giới của , rất tò mò, nhưng lại quen thuộc.

      “Có muốn mua chiếc nhẫn này ? Tôi mua cho .” Ưu điểm duy nhất của chính là có rất nhiều tiền.

      Tiêu Đồng lắc đầu cái.

      “Tại sao? phải rất thích nó sao?”

      “Chiếc nhẫn thể mua linh tinh được, tôi nghĩ, bọn họ mong muốn chiếc nhẫn được treo cho người phù hợp.” cười cười, “J.Schỉ thiết kế nhẫn cưới, tôi bao giờ cần đến nó.”

      ngẩn người: “ muốn kết hôn sao?” Thông thường mà , phụ nụ cho dù ở lứa tuổi nào, đều hi vọng tìm được người đàn ông ngu ngốc chấp nhận chiều chuộng họ.

      .” trả lời chắc chắn, chút chần chừ.

      “Tại sao? Tìm chén cơm vàng, tốt sao?”

      “Tôi tin vào tình , từ trước đến giờ cũng tin tưởng vào hôn nhân.” Tiêu Đồng nhìn quầy bên cạnh, những cặp nhẫn đôi, giờ phút này hạnh phúc chân thực đến như vậy, nhưng tương lai như thế nào?

      Kim cương rất cứng rắn, nhưng trái tim con người, thể nào cứng rắn như nó được.
      Last edited: 26/11/15

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 5.2:
      editor: lily58


      Tiêu Đồng chọn cho Tề Vĩ mấy bộ trang phục, tiền tất nhiên là do ta trả. Con mắt của luôn rất đặc biệt, hơn nữa khuôn mặt chính là sở thích của .

      " ra gương mặt của rất giống búp bê —— đương nhiên là búp bê nam. Lúc còn , tôi thích nhất là làm quần áo cho búp bê, ngờ bây giờ lại có con búp bê lớn như vậy để cho tôi chơi." đem chiếc áo T-shirt lên đo người , tại mặc âu phục mà là bộ đồ rất thoải mái, rất khác biệt.

      "Búp bê sao?" Tề Vĩ dở khóc dở cười.

      Tiêu Đồng gật đầu: "Đúng vậy, rất đáng ."

      Tính khí Tề Vĩ cũng phải là dễ chịu, nhưng hiểu tại sao, có cách nào nổi giận với .

      Miệng toàn những lời cay độc, nhưng bộ dạng lúc nào cũng giả ngây giả ngô, đến lúc phát ra cơn tức giận trong bụng cũng tiêu tan hết.

      giống như đứa trẻ bị điều khiển cảm xúc, thể kháng cự lại được. Có lúc, mặc dù biết rằng chỉ dùng lời ngon tiếng ngọt để dỗ dành, nhưng vẫn ngớ ngẩn nghe lời . *d.d.lqd*

      muốn làm việc gì đó để thay đổi cái nhìn về —— Tuyệt, trở nên thành công!

      " đứng ở đó làm gì? Tôi chọn xong rồi, Vĩ, ra thanh toán ." đưa cho mấy bộ đồ.

      nhìn trong mắt , thực có gì khác ngoài ¥ sao?

      "Jun là thương hiệu tôi thích nhất!" Tiêu Đồng đứng trước cửa hàng độc quyền của Jun.

      " làm ơn có chút hiểu biết được , Jun sao có thể sánh được với R&Q, nó chỉ là công ty . Những thứ khác bàn đến, về phương diện thời trang Jun thể sánh bằng danh tiếng của công ty chúng tôi. . . . . ."

      "Thương hiệu của các rất phô trương, trang phục xa hoa, đính đầy đá quý, chỉ thích hợp cho những kẻ thích khoe khoang." Tiêu Đồng nhìn hoa tiết in váy, "Phu nhân mới cưới của tổng giám đốc Jun là hoạ sĩ, gần đây hoạ tiết trang phục của họ chính là tranh do ấy vẽ. Hôm triển lãm tranh tôi có tới xem, ấy chọn màu chủ đạo là xanh dương, cả bầu trời màu xanh dương, đó chính là bầu trời đẹp nhất mà tôi từng thấy. Mà chính giữa bầu trời là mười màu sắc bất đồng, có câu chuyện về nó. . . . . ."

      "Tôi gặp rất nhiều nghệ sỹ, đa số họ đều rất khoa trương, nhưng ấy lại có nụ cười rất đơn thuần. . . . . . người trong sáng như ấy mới có thể vẽ ra bầu trời trong vắt như vậy. . . . . . Hôm đó, chồng ấy đứng bên, mặc dù tôi tin vào tình , nhưng nhìn họ cảm động . . . . ." hẳn là cho Tề Vĩ nghe, mà chỉ thầm trong miệng, "Mỗi lần nhìn các cặp vợ chồng hoặc các cặp tình nhân, tôi đều nghĩ, tình cảm của họ đều rất sâu sắc, nhưng liệu tình cảm đó có thể kéo dài đến bao lâu? Nhưng nhìn nụ cười môi họ, lại làm tôi cảm thấy rằng nhất định họ cùng nhau hết cuộc đời. . . . . ."

      "Chỉ là đến lúc họ gây gổ với nhau, tôi còn tin tưởng vào tình nữa. . . . . ." mỉm cười, tự giễu cợt trong lòng.

      Tôi tin vào tình nồng nhiệt, cũng tin vào tình kinh thiên động địa, thế gian này phải là mọi người dằn vặt lẫn nhau, mà thực ra chính là mình tự giày vò chính mình, bản thân tự dao động, liên quan đến tình .

      người có thể quan tâm đến người khác, người khác hơn cả bản thân mình sao? làm được, cũng tin có người làm được như vậy.

      Lời hẹn ước sinh tử đó, mười năm sau cả hai cảm thấy chán ghét. Sinh tử phải là thử thách của tình , mọi người đều thể lường trước được chuyện xảy ra. Thử thách chân chính nhất chính là thời gian.

      Thời gian có thể giết chết tất cả, thứ còn lại sau đó chỉ là nhạt nhẽo, hình thành như thói quen. Tình , ra chỉ như lý do, nó cột chặt hai người lại chỗ, sau đó chờ đợi họ tiến tới hôn nhân – hôn nhân thường nảy sinh nhiều vấn đề, nhưng dù cho bạn chung sống cùng người mà bạn thích, thời gian sau, rất khó để bạn rời xa họ!

      cần người khác giúp đỡ, cũng mong ngày bị vỡ mộng, tự mình điểm tô cho cuộc sống của mình.

      hiểu lời …, sững sỡ nhìn . Tiêu Đồng lấy lại tinh thần, cầm cái váy kia lên, đến phòng thay đồ mặc thử.

      Làm thế nào lại những lời này với ta? Đúng là đàn gảy tai trâu, câu này đúng với ta.

      Có thể là do ta tồn tại cảm giác đó! cũng cảm nhận thấy diện của ta, buông lỏng tay, miệng lầm bầm.

      Dù sao, ta nghe cũng hiểu.

      Thứ bảy, trung tâm thương mại chật kín người, dạo mua sắm phải là sở thích của riêng mình . Window-shopping (chỉ nhìn mua) cũng ít, mất xu nào lại có thể vừa ngắm đồ vừa giết thời gian. Đồ uống cũng rất hấp dẫn.

      Hạn chế duy nhất ở đây chính là giá cả đồ ăn, vì vậy thức ăn nhanh trở thành lựa chọn tốt nhất - ở K và M đều có giá cả giống nhau, như mì sợi và cơm rang, tùy vào địa điểm mà giá cả có chút thay đổi.

      Tiêu Đồng có tiệm cơm thích, nên vào cửa hàng KFC.

      Cửa hàng rất đông, tinh mắt phát ra bàn trống, lôi Tề Vĩ về phía đó. Đại thiếu gia giàu có như ta, chắc chưa từng ăn thức ăn nhanh như thế này.

      “Đương nhiên là tôi ăn, đừng quên tôi học ở Mỹ bốn năm!” .

      Loại thức ăn này ở Trung Quốc có thể ăn thay cho bữa ăn chính, ở Mỹ, nó chỉ là thực phẩm tiện lợi, tương tự mì ăn liền, chỉ có tác dụng tạm bợ qua cơn đói. Ngồi trong tiệm, vừa ăn thứ này vừa từ từ chuyện phiếm, trông khôi hài – văn hóa ẩm thực Trung Quốc, quả rất khác biệt.

      chàng này ít ra còn rất lịch thiệp, để ngồi chờ, từ mình xếp hàng.

      “Này! đụng phải tôi, tại sao xin lỗi!” Người đàn ông mà có thái độ lịch thiệp hét lên.

      ràng là cậu đụng phải tôi mà?” người đàn ông khác, mặc dù hơi thấp chút, nhưng cũng chịu thua, làm ầm lên.

      …” Tề Vĩ lười lý lẽ, nắm tay lại thành quả đấm.

      “Vĩ, đừng, chỗ ngồi của chúng ta ở kia, đến đó ăn thôi.” Tiêu Đồng tới, vỗ vai Tề Vĩ, giống như dỗ dành trẻ đừng gây náo loạn. Sau đó, quay qua với người kia: “Lúc nãy, ấy bê đồ ăn, lúc xoay người lại, đúng lúc tới, chỉ là vô tình, ai cố ý cả, việc này coi như xong .”

      Người kia còn muốn điều gì, Tiêu Đồng mỉm cười: “ chàng này rất dễ nổi giận, nếu như thực muốn cùng ấy khiêu chiến, có thể chờ chúng tôi ăn xong được ?”

      “Ừ… Tôi cũng có chỗ đúng, coi như mọi chuyện dừng ở đây!” Người kia sắp xếp lại đồ vừa mua, Tiêu Đồng kéo Tề Vĩ trở lại bàn.

      “Tại sao để tôi đánh cho tên kia trận!” Tề Vĩ tức giận.

      Tiêu Đồng uống ngụm cola: “Bởi vì tôi muốn ăn cơm.”

      “Tôi nuốt trôi khẩu khí của ta, ràng là ta đụng phải tôi, lại còn…”

      biết ?” Tiêu Đồng ngắt lời , “Đó chỉ là cái xoay người triết học.”

      “Xoay người… Triết học?”

      “Đúng vậy, lúc xoay người, cho rằng phía sau có ai; người phía sau về trước, ta lại nghĩ rằng xoay người lại. Vì vậy các đụng phải nhau, lỗi do ai hết.”

      “Cái này gọi là cái gì triết học?” cần phải giải thích khó hiểu như vậy được chứ.

      “Từ góc độ của , sai; từ góc độ của ta, ta cũng sai. thực tế, có rất nhiều chuyện nhất thiết phải phân định ai đúng, ai sai, chỉ cần đứng vị trí của người khác, cái nhìn khác.”

      “…” Nghe hiểu.

      “Chính vì vậy, nên so đo quá nhiều! Mỗi người đều có đạo lý riêng, miễn là gây ảnh hưởng đến người khác, cần bận tâm.”

      “Nhưng là ta đụng phải tôi…”

      đủ chưa? Muốn đánh nhau ra ngoài đánh, cần phải cho tôi biết.” Tiêu Đồng trừng mắt nhìn .

      “Tôi biết rồi…” dám nhiều lời, cúi đầu ăn hamburger.

      nhìn gương mặt uất ức của , nhịn được mà bật cười.

      Ai xấu tính? thấy tính khí của rất tốt.

      cộng bằng hai, như vậy là thẳng thắn, phải là nóng nảy.

      --- Đại khái phải như vậy!
      Last edited: 26/11/15

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 6.1:
      editor:lily58

      người rất kỳ lạ.

      tự nhận mình là người ham hư vinh. tiền, thích những món đồ xinh đẹp, lúc tiêu tiền suy tính nhiều. ăn mặc rất hợp thời, định kỳ có chăm sóc sắc đẹp, luôn trang điểm rất tinh tế. ôm chí lớn, cũng muốn quan tâm đến nó, lúc đầu chọn làm hướng dẫn viên du lịch bởi vì nghề đó rất dễ kiếm tiền —— có thể nhận được nhiều tiền boa —— mặt khác có thể thăm quan cảnh đẹp. Gần đây những cảnh đẹp trong nước đều tham quan qua, còn định đầu năm sau xin vào đội dẫn đoàn du lịch nước ngoài, muốn nhìn xem ánh trăng ngoại quốc có gì khác biệt.

      Khí phách của lớn, đối với mọi chuyện luôn: “địch yếu ta cường, địch mạnh ta yếu”, đó là nguyên lý lò xo —— biết đọc ở đâu những nguyên tắc lộn xộn đó. suy tính nhiều, mọi việc chỉ cần thấy thích, vì vậy mới đồng ý làm bạn của —— , được lợi từ nó. cũng trực tiếp đối đầu với , lúc nổi giận vỗ về , giống như dỗ dành đứa bé. Bởi vì quan tâm.

      chỉ để ý đến thế giới của riêng mình, chính là cá thể độc lập. có dành thời gian ngày chỉ để uống trà nghe nhạc. phải là chuyên gia, chỉ là người theo chủ nghĩa hưởng thụ. sống tự do, thứ duy nhất tự do chính là tiền . . . . có nhiều tiền, thể tự do mua thứ mình thích, cách nào hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của mình.

      chỉ cần mình, thế là đủ rồi —— cũng có ham muốn, nhưng cần người sống chung cả đời, vì cần. Thế giới của chỉ đủ rộng lớn để chứa đựng và những món đồ của mà thôi.

      "Nếu vậy, tôi là cái gì?" rất muốn nổi giận, nhưng luôn mỉm cười khiến có cơ hội để nổi nóng.

      " chính là kẻ gian phu!" nghiêng đầu nhìn .

      Ở trong mắt , chính là biểu của ¥. chưa từng đặt ở trong lòng, vì vậy cho dù có biểu như thế nào, cũng để tâm mà mỉm cười. Trong mắt , mọi thứ đều là vì tiền, vì những món đồ xinh đẹp, thể giống những người nhau phải là vì —— nếu như vì , cũng chỉ là do diện mạo của —— đó chính là kiểu thích.

      Đáng buồn. . . . . . luôn là đối tượng được mọi người lấy lòng, cung phụng, nhưng giá trị của ta lại chỉ nằm ở tiền của .

      "Chẳng lẽ tôi thân phận nào khác sao?"

      "À. . . . . . thiếu gia R&Q, tay chơi." xong, đổi tư thế, tự chủ ra nét quyến rũ.

      " tay chơi?" nhìn chằm chằm .

      "Đây là khen ngợi nha!" luôn giả bộ vô tội sau khi chọc giận , "Nghĩ mà xem, phải ai cũng có thể làm playboy! Gian phu đại nhân, vừa giàu có, vừa đẹp trai, lại có khuynh hướng xấu, chính là tay chơi hoàn hảo nhất!"

      khen ngợi sao? Sao nghe có chút đúng?

      "Ai da, cần suy nghĩ nhiều như vậy . . . , nghĩ phức tạp quá nổ đầu đấy!" xoa đầu , "Tóm lại, gian phu đại nhân, chỉ cần nghĩ mình là người vĩ đại, như vậy là được."

      "Tôi có cảm giác chế giễu tôi?"

      A! Gian phu đại nhân cũng có lúc thông minh nha.

      " có, người ta là lòng mà!" hôn , bàn tay di chuyển, giọng mập mờ, "Nhìn xem, rất 'vĩ đại'!"

      Mỹ nhân kế! Ý thức cuối cùng lên trước lúc lộn xộn.

      Đừng đánh giá thấp , gần đây học từ trợ lý của mình ít binh pháp.

      Làm thế nào để đối phó đây?

      Thân thể ngày càng nóng, quên , ngày mai tới hỏi lại trợ lý là được.

      Trước mắt, cứ tương kế tựu kế. . . . . .
      ~d.d.lqd~

      "Mỹ nhân kế? Rất tốt nha!" Trợ lý thứ nhất, Trương Sơn nghe hỏi, vội vàng trả lời.

      "Binh tới tướng đỡ, nước đến đất ngăn, nếu ấy dùng mỹ nhân kế, quản lý, dùng Mỹ Nam Kế là được rồi." Trợ lý thứ hai, Lý Thực tiếp lời. Hai người bọn họ là do cha Tề Vĩ đặc biệt cử đến, phụ trách lọc tài liệu cho Tề Vĩ, những công việc quan trọng để hai người giải quyết, những việc giao cho Tề Vĩ luyện tập —— nhưng đến nay vẫn chưa thấy dấu hiệu quen việc.

      "Mỹ nhân kế là kế sách rất dễ phá vỡ, bởi vì phụ nữ đều mong đợi vào tình , chung sống thời gian dài, họ vô giác rơi vào tình với đối phương. Cho từ trước tới nay, phần lớn người sử dụng Mỹ nhân kế đều thất bại." Trương Sơn phân tích.

      "Cho nên, thay vì đề phòng đối phương sử dụng mỹ nhân kế, bằng phản công lại, gậy ông đập lưng ông—— A, xin lỗi, Tiểu Thuyết Võ Hiệp thường viết vậy —— lật ngược thế cờ, làm ấy si mê , như vậy chính là đại thành công. Đến lúc đó chuyện tình lãng mạn, ấy để ý người khác gì, chỉ nghe lời của thôi!" Lý Thực thích văn học đại chúng, khi chuyện luôn mang hơi hướng tiểu thuyết.

      Tề Vĩ làm việc cùng hai vị trợ lý này lâu, hiểu những điều họ : "Như vậy tôi nên quyến rũ ấy sao? Nhưng phải làm như thế nào?"

      Nếu như có thể mê hoặc được , đó điều tuyệt vời. Tề Vĩ nghĩ tới cảnh Tiêu Đồng nhìn với ánh mắt kỳ quái, trong lòng cảm thấy hưng phấn.

      Làm cho nhìn thấy liền sáng mắt, làm cho trong mắt chỉ có mình . . . . như thế nào? xem là trung tâm, làm nhiều chuyện, tôn thờ , thậm chí. . . . . . khẩn cầu . . . . . . Nếu tâm tình tốt, cho thêm chút! vì điều này mà cảm thấy biết ơn . . . . . .

      Sau đó sao? Tiếp tục như vậy? còn thời hạn 4 tháng nữa?

      Aiza, chuyện của hai người tiến xa, ai có thể ngờ được! Đến lúc đó rồi hãy !

      Quan trọng bây giờ là, muốn chỉ nhìn về phía .
      Last edited: 14/12/15

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 6.2:
      editor: lily58


      "Ồ? Gian phu. . . . . . A, Vĩ, sao lại mua hoa? Có giảm giá sao?—— đúng, loại chuyện đó chỉ có tôi mới làm, giàu như thế, chút lợi vậy mà làm giảm phong độ." Tiêu Đồng nhìn chằm chằm bó hoa hồng trong tay Tề Vĩ, có chút ngạc nhiên.

      hồi, Tề Vĩ kiêu ngạo nổi giận, chỉ sửng sốt lát, đưa hoa cho Tiêu Đồng: “Tặng !”

      “Tặng tôi? Tại sao vậy?"

      Tề Vĩ nhớ lại những gì trợ lý dặn trước đó, “ trăm câu hỏi tại sao của phụ nữ” : "Tôi tặng hoa cho người phụ nữ của mình, còn cần có lý do sao?"

      " cần!" Tiêu Đồng tìm bình hoa khắp nhà nhưng lại thấy, "Gian phu đại nhân, muốn đùa tôi sao?"

      Bình hoa đương nhiên là có, nhưng là do mua ở chợ đồ cũ mấy hôm trước. biết đó phải là đồ cổ, nhưng những bông hoa màu xanh dương trong suốt, tao nhã ở thân bình, làm cho cách nào buông tay. Cãi nhau với người bán cả buổi, cuối cùng mới mua được chiếc bình với giá khá tốt.

      Lọ hoa thanh lịch như vậy, kết hợp với hoa hồng đỏ, thích hợp chút nào. . . . . .

      Trầm ngâm lúc, khỏi tự cười bản thân.

      Hoa chính là hoa, bình hoa chính là bình hoa, bình hoa dùng để cắm hoa, dùng để làm gì?

      Cái thế giới này vốn dĩ đều vô tri vô giác, có thêm ý nghĩ của loài người, hoa mới có ý nghĩa của riêng nó.

      Mà hoa hồng, xui xẻo lại liên quan đến " Tình " – danh hiệu vô cùng vĩ đại, từ đó trở luôn được gắn cái mác "Lãng mạn" mà "Dung tục" .

      Có người cho rằng nó rất lãng mạn, hàng năm vào những ngày đặc biệt đều mua hoa hồng, nhân tiện chứng minh cho quy luật giá trị —— ngày thường giá bông thường là 1$, trong tình huống cung đủ cầu có thể tăng gấp 5 lần, thậm chí hơn, đến lúc cung lớn hơn cầu, giá có thể hạ xuống còn năm tệ, còn thấp hơn giá mua vào. Có người lại cảm thấy nó rất thô tục, giống như xã hội lạm dụng chữ “”, lòng, chỉ nhìn thấy mù quáng.

      Nhưng hoa chính là rất rực rỡ! Những thứ thuộc về thiên nhiên đều rất đẹp, bởi vì nó tự nhiên. Cho dù loài người có áp đặt cho nó ý nghĩa, bản thân nó vốn dĩ rất xinh đẹp.

      Ừ, bình hoa cùng với hoa, lại càng hỗ trợ nhau. ~d.d.lqd~

      "Tôi cần lý do!" Tề Vĩ tuân theo quy trình của cuộc đối thoại thông thường, trực tiếp đưa ra kết luận.

      "Gian phu đại nhân, vấn đề phải cần hay cần lý do, mà là, tôi phải là người phụ nữ ." Thượng Đế phù hộ, cảm thấy có thể với người này chính là ưu điểm.

      "Làm sao biết là phải?" Tề Vĩ xong, sắc mặt trở nên đỏ bừng.

      "Làm sao có thể, chúng ta là mối quan hệ giao dịch! Giao dịch công bằng, cho nên thể tiến đến tình được, như vậy là làm trái với nguyên tắc giao dịch thông thường!"

      " làm loạn cái gì! Tôi tặng hoa cho , cứ nhận lấy là được!"

      " phải tôi nhận rồi hay sao? Cám ơn hoa của ." cẩn thận cắm hoa vào bình, "Lần sau nhớ chọn hoa màu lam hoặc tím, lục, vàng, hoặc màu trắng cũng được, tôi thích những tông màu lạnh. Hơn nữa, cũng cần phải là hoa hồng, mặc dù rất đẹp, nhưng rất tầm thường."

      "Này, tặng hoa cho là tốt lắm rồi, cần kén cá chọn canh." Tề Vĩ tuy mặt đỏ bừng, nhưng giọng lại chịu hạ xuống.

      "Vâng, tiểu nữ xin cảm tạ." cúi đầu, vẫn bộ dạng cười tự nhiên.

      "Hoa này. . . . . ." Phụ tá chuẩn bị cho rất nhiều câu như "Phấn hồng dành tặng mỹ nhân, hoa tươi là để tặng riêng người đẹp", "Em giống như bông hoa xinh đẹp" "You are so beautiful to me" ... Những lời kia chạy trong đầu , nhưng thể nào ra miệng.

      "Hoa này. . . . . . Hoa rất đẹp. . . . . ."

      "So it is." nghiêng đầu nhìn , cần phải .

      "Hoa rất đẹp, hơn nữa. . . . . . Người cũng. . . . . ."

      "A, ra muốn tôi khích lệ chút sao? thẳng! Người ta có thể ‘prettier than the flowers’, đương nhiền còn hơn thế" chỉ về vẻ đẹp cách duy mỹ, nghe quan trọng nhất trong mangan, chính là bắt kịp thần thái nhân vật—— cho dù nhân vật trông như thế nào nữa, cũng khác biệt nhiều lắm.

      " bạn trẻ, đối với diện mạo của mình phải có lòng tin, diện mạo của được tôi khẳng định." Tiêu Đồng mặt đầy hưng chấn, "Chỉ là so với hoa hồng, có lẽ hợp với Mẫu Đơn hơn, cao quý hơn! Trong bụi hoa dại, nhà nhà đều kiếm từng bữa ăn. Tiền tiêu của tháng bằng tôi kiếm cả đời —— có thể hơn nữa."

      "Tôi là đàn ông!" Đàn ông sao lại dính líu tới hoa?

      "Vâng vâng vâng, vậy phải là hoa, là cỏ đuôi chó." Lúc rất thích dùng cỏ đuôi chó để làm tai thỏ, rất giống logo của play-boy.

      "Tôi là cỏ, là hoa." Tề Vĩ đỏ mặt, kiên trì đem ý quan trọng nhất ra, "Hoa này. . . . . . hoa này. . . . . . là bông hoa xinh đẹp nhất. . . . . ."

      Đây coi như là lời ngon tiếng ngọt sao? Tiêu Đồng nhìn ngượng ngùng, nhịn được mà cười thành tiếng.

      "Gian phu đại nhân, cũng là loại cỏ xinh đẹp nhất!" bất ngờ, mặt Tề Vĩ đỏ ửng, da vốn rất trắng, nhưng bây giờ lại giống như người say rượu, đỏ đến tận cổ.

      ta rất vui vẻ.

      "A Thanh, ta có thói quên tặng quà cho bạn ?" Tiêu Đồng bấm điện thoại, hỏi thăm tin tức.

      "Ôi, Tân tiểu thư, rốt cuộc cũng nhớ tới tôi nha!" Tần Thanh ở bên kia điện thoại tỏ vẻ xúc động.

      " cần dùng giọng điệu đó châm chọc mình! Có người từng hát rằng, bằng hữu chính là người ở bên nghe ta than vãn lúc gặp gian khổ, lúc hạnh phúc lại quên mất, có mới liền bỏ quên cái cũ." Tiêu Đồng tự tin .

      "Người nào hát như vậy?" Tần Thanh suy nghĩ.

      " bài tên là ‘ Bằng hữu ’, do mình tự nghĩ ra!" Năm đó gào thét khắp Nam Bắc, tin chưa từng nghe qua, "Bây giờ, trả lời vấn đề của mình."

      "Theo mình biết, bình thường Tề Vĩ đều dùng tiền làm điều kiện thoả thuận giữa đôi bên, bận tâm đến chuyện khác." Cho dù là bỏ bạn cũng trực tiếp chi tiền, dù sao cũng có giá, chỉ xem ai ra giá cao hơn, "Thế nào, ta tặng cậu cái gì?"

      "Ban đầu là hoa, sau đó là quần áo, trang sức." Tiêu Đồng thấp giọng oán trách, "Cậu biết ? Thẩm mỹ của ta vô cùng tệ, mình với ta là mình rất ghét đá quý lóng lánh, ta còn cố tình chọn món đồ trang sức hoàn toàn phù hợp với mình. Quần áo cũng thế, Chanel có gì tốt? thích hợp chính là thích hợp nha! Hơn nữa còn kín mít, nghĩ đến thời tiết bây giờ."

      " thể nào! Chẳng lẽ Tề đại thiếu gia nghiêm túc sao?"

      "Mình còn phải cảm kích sao?" Tiêu Đồng coi lời của như lời nhạo báng.

      "Tóm lại cậu phải cẩn thận, đàn ông lúc nghiêm túc rất kinh khủng." Với tính cách bốc đồng đó, nhất định ăn được đạp đổ.

      "Aidza, với tính cách trẻ con của ta, có vấn đề gì đâu!" Tâm lý Tề Vĩ vẫn còn thuộc về thời kỳ thiếu niên, thậm chí muốn sớm, cũng tìm người lớn tuổi hơn. . . . . .

      Người ta rằng đàn ông ở tuổi thành niên thường thích những người phụ nữ trưởng thành, ta chắc chưa thoát khỏi loại tâm lý này!

      Quà của tặng ngày càng nhiều, lý do vẫn chỉ có .

      ——"Đàn ông tặng quà cho người phụ nữ mình thích, còn cần lý do sao?"

      cần, dù sao ta cũng thích tặng, cũng khách khí nhận lấy.

      Trong câu kia, chữ " thích", nghe rất ngại tai, phải tập làm quen. Dù sao cũng quan trọng.

      Quan trọng là, trang sức có thể đem bán. Những món Tề Vĩ mua đều phải của các “bậc thầy” thiết kế mà theo dõi, nếu ra danh tính của các bậc thầy, cũng biết chúng đều là limited edition.

      Những món đồ như vậy tốt nhất nên đem bán , bởi có rất nhiều người thích tranh giành hàng giới hạn. Người xưa có câu , cho dù có người phụ nữ có mang cái đầu heo, chỉ cần có hai người đàn ông tranh giành, lập tức biến thành người hoàn mỹ.

      Nếu về các bậc thầy, chính là được tạo nên như vậy.

      Cho nên, có thể đem đồ trang sức này bán với giá cao hơn bình thường —— Tề Vĩ thân phận cao như vậy, có thể mua được, người khác chưa chắc có bản lĩnh đó.

      Ha ha, kiếm được tiền, kiếm được rất nhiều tiền nha!

      Chỉ là có lúc chuyện bị bại lộ, Tề Vĩ giao du rất rộng, mặc dù gần đây thu hẹp ít, nhưng vẫn tránh được trùng hợp.

      "Lần trước tôi tặng dây chuyền của Tissu đâu rồi?" nhìn chằm chằm, khí thế bừng bừng.

      tặng N sợi dây chuyền, sao có thể nhớ hết được?

      Tề Vĩ lấy ra sợi dây chuyền, sáng chói cả mắt.

      "Bắc Kinh chỉ có sợi như vậy, Dương tiểu thư ấy mua ở buổi đấu giá."

      "Ha ha. . . . . ." Nguy rồi, bị phát rồi.

      "Tại sao? muốn tiền như vậy sao? Nếu thiếu tiền, có thể với tôi . . . . . ."

      "Tôi phải thiếu tiền, chỉ là thích sợi dây chuyền này mà thôi." Nhìn hợp mắt, chẳng lẽ còn bắt trân trọng nó sao?

      "Chỉ là thích ‘cái này’?" Tề Vĩ hỏi.

      "Ha ha. . . . . . Việc này. . . . . ." thể tuỳ tiện láo,phải dùng nhiều lời lẽ có lợi nhất, "Vĩ, thẩm mỹ của và tôi có chút khác biệt. . . . . ." Cũng chỉ có những lúc thế này, mới gọi tên . #d.d.lqd#

      "Cho nên liền đem đồ trang sức tôi tặng bán hết sao?"

      nghe ra trong giọng của chứa tức giận, vội vàng xoa dịu : "Dù sao tôi cũng cầm tiền đó mua những món đồ khác..., hay là coi như những món đồ đó tặng tôi !"

      " giống nhau!" Tề Vĩ thoả mãn với lời an ủi này, nắm lấy tay của .

      "Vĩ, đau. . . . . ."

      Tề Vĩ buông tay ra: "Tôi mua những món trang sức kia, là hy vọng có thể đeo chúng, sau đó. . . . . . Nhớ tới là tôi tặng cho . . . . . ."

      "Nhưng xấu như vậy, tôi làm sao có thể mang hả?" .

      "Xấu sao? Đó là nhà thiết kế nổi tiếng!"

      "Tôi xem vừa mắt, nó chính là xấu, cần biết nó là do ai thiết kế."

      "Nhưng nó là tôi chọn! Dù là xấu, nó cũng là quà tôi tặng . . . . . . Coi như xấu xí, nó cũng là. . . . . . Là tôi. . . . . ."

      Tiêu Đồng nhìn thấy cực kỳ tức giận, nhất thời có chút ngây người.

      " xin lỗi, là tôi tốt." thấp giọng xin lỗi, " tặng đồ cho tôi, là thành ý của , tôi nên xem ."

      Lời của lòng, đỏ mặt, miệng động mấy cái, nhưng phát ra thanh.

      cầm lấy dây chuyền trong tay , đeo lên, nhìn cười: " ra cũng phải xấu lắm, dù gì cũng hơn vạn tệ!"

      " đúng, nó rất xấu." Tề Vĩ đem dây chuyền từ cổ lấy xuống. vĩnh viễn biết thứ gì là thích hợp với mình, dây chuyền này rất quý, cũng thích hợp với .

      tới bên cửa sổ, ném dây chuyền ra ngoài.

      "Này, đó là tiền!" Tiêu Đồng rất đau lòng.

      "Nó xứng với ! xứng!" Tề Vĩ hét lên, biết là tức giận hay là khổ sở.

      Tiêu Đồng rốt cuộc cũng hiểu tình huống tại, đến bên cạnh , ôm lấy từ phía sau.

      "Vĩ, thế gian này, có gì là xứng." có bản năng người mẹ, nhưng cũng đành lòng nhìn đứa trẻ này đau lòng.

      Tề Vĩ nắm lấy bàn tay . Xoay người lại, đem ôm vào trong ngực.

      Rất chặt. . . . . . Có chút khó thở. . . . . .

      "Tôi mua những thứ xứng với . . . . . . Tôi mua những thứ thích. . . . . . Tôi tìm những thứ làm đeo lên muốn tháo xuống nữa. . . . . ." Đầu của tựa lên vai , thanh trầm thấp cực kỳ dễ nghe.

      "Tin tưởng tôi, tôi nhất định tìm được . . . . . ."
      Last edited: 14/12/15

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7:
      editor: lily58

      Đây là tình trạng gì?

      Tần Thanh rằng ta nghiêm túc. Còn Ôn Hải Đông bảo nên chuẩn bị tinh thần làm giáo trông trẻ —— hơn nữa, còn là làm lâu dài.

      Đứa trẻ này vô cùng cố chấp, nhận định chính xác thứ mình muốn chịu buông tay, hơn nữa đây còn là người đầu tiên ta cảm thấy thích.

      ta nhìn trúng . Đáng lẽ ra nên bá đạo dành lấy mà cần bận tâm suy nghĩ, nhưng mà, lại làm những hành động như cầu xin ?

      ta muốn cái gì? biết. Nhưng biết mình thể cho ta, bởi vì có nó.

      mang hoa tới tặng cho , lắp bắp những từ ngữ khen ngợi, nhưng lại chỉ cảm thấy buồn cười.

      mua trang sức, muốn đeo và nhớ đến ta, nhưng những thứ ta tặng , lại cảm thấy vừa mắt.

      mua quần áo cho , muốn mặc vì hợp với , cho dù đẹp cũng chỉ vì quá đắt.

      đưa ăn, chỉ chăm chú nghiên cứu giấy gói, để tâm bên.

      đưa đến quán bar, lại vì những ly cocktail nhiều màu sắc trước mặt mà ngẩn ngơ người, mặc cho nhạc vang lên bài rồi lại bài, mà đứng ngơ ngác bên.

      bởi vì đem dây chuyền tặng bán mà nổi giận. Trong mắt thất vọng cùng khổ sở, mà lại hiểu muốn gì.

      Kỳ lạ, cũng phải cướp mất đồ chơi của . ta cũng nhận được thứ muốn khi bỏ tiền ra, còn muốn cái gì?

      Hay là, ta cướp được người vẫn chưa tính là thắng, phải cướp cả tâm nữa?

      như vậy có vẻ hợp lý hơn, nhưng cùng sau này làm sao tách ra?

      muốn cố gắng để xứng với . . . . . . Nực cười, có tài đức gì, còn phải đuổi theo người khác sao dám để người khác cầu xin xứng đôi?

      Huống hồ, thế giới này, ai xứng với ai? Coi như có là nữ hoàng, cũng nhất định xứng với tên ăn xin bên kia đường.

      Nhưng, xứng với. . . . . . hơi nhíu mày.

      Trong câu này, chứa quá nhiều tình cảm, biểu lộ trong đó cách đơn thuần.

      Phiền não trong lòng, tâm tình của rất ít khi bị người khác ảnh hưởng, lúc làm việc cũng luôn theo cảm hứng. Nhưng tại, cách nào cười tiếng.

      là nhức đầu, thôi, nên suy nghĩ nữa. luôn muốn tự do, sao có thể vì chút chuyện này mà phiền lòng được?

      Dù sao, ngày nào đó chuyện tự sáng tỏ, đến lúc đó tính tiếp! tại suy nghĩ cũng có tác dụng gì.

      Tục ngữ sai, xe tới trước núi tất có đường, có đường phải có xe —— nhầm rồi, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng, đầu năm nay rất phổ biến nha. . . . . .

      Thuận theo tự nhiên, nếu như tìm được đường , cùng lắm đâm thẳng.

      Cho nên, mặc kệ ta, cứ như vậy !

      "Tôi đều làm hết rồi, tại sao ấy giống như các , chạy tới thể tình cảm với tôi?" Tề Vĩ nằm ở bàn, còn hơi sức.

      "Cái này. . . . . ." Trương Sơn suy tư.

      " ấy thèm để ý đến . . . bận tâm tôi làm những việc đó là vì ấy. . . . chút cũng thèm chú ý đến tôi . . . . ." bắt đầu nôn nóng, " ấy chưa từng chớp mắt vì tôi . . . bản thân tôi, những thứ tôi mua, đều phải thứ muốn. . . . . Tôi. . ."

      túm lấy cổ áo của Trương Sơn: “Tôi phải làm gì ấy mới chịu nhìn nhận tôi? Làm sao để mê hoặc đầu óc ấy? lòng cho tôi biết!”
      Trương Sơn bị nắm cổ áo, nên lời, mặt bởi vì thiếu dưỡng khí mà tím bầm. Lý Thực ở bên nhìn, chợt nhận ra điều.

      "Quản lý, rốt cuộc giận dỗi vì muốn làm cho ấy , hay là bởi vì. . . . . . ra ấy?"

      "Tôi. . . . . . Tôi đương nhiên . . . . ."

      Đương nhiên cái gì?

      biết.

      chỉ biết, ban đầu tặng bó hoa kia là lòng muốn thấy cười; khen ngợi , cũng là lời .

      hi vọng được nhìn thấy mặc quần áo mua, mang trang sức tặng, thấy cặp mắt to của nhìn .

      Vì vậy, lúc nhìn thấy sợi dây chuyền kia cổ người phụ nữ khác, cảm thấy lạnh buốt từ đầu tới chân.

      tuyệt đối để tâm đến cố gắng tìm những món đồ tốt nhất để tặng cho .

      Lúc đó thực rất tức giận, giận biểu của . là muốn dỗ dành đứa trẻ mà đeo sợi dây chuyền kia lên, nhưng. . . . . .

      Nhưng, nó xứng với , tuyệt đối xứng. . .

      đau đớn đến thở nổi, bởi vì, nó xứng với . . . . . .

      dành trọn tâm tư đặt vào đó, nhưng lại thể đạt được. . . .

      "Tôi. . . . . . Tôi chỉ muốn cho ấy nhìn tôi, xem tôi là trung tâm, để ấy vì tôi mà cười . . . . ." lầm bầm, "Tặng hoa cũng được, tặng đồ cũng được, Mỹ Nam Kế cũng sao. . . . . . Chỉ cần ấy nhìn tôi. . . . . . Chỉ cần ấy dời ánh mắt nhìn những thứ linh tinh kia về phía tôi. . . . . ."

      Trương Sơn cảm thấy lực cổ giảm , vội vàng đem tay Tề Vĩ đẩy ra, miệng hít thở ít khí trong lành.

      "Lão đại, bây giờ chính là tiền mất tật mang. . . . . ." Tề Vĩ thiếu hụt năng lực biểu đạt thông thường, ban đầu bọn đều cho là ta tranh giành thôi. Nhưng tại xem ra, việc quá xa.

      Tề Vĩ nhìn ta chằm chằm, Trương Sơn lại rụt cổ, Lý Thực tiếp tục: "Quản lý, tình cảm của bây giờ, có thể xem chính là tình ."

      "? Là cái gì?" Tề Vĩ đọc lên từ ngữ xa lạ, Tiêu Đồng , ấy tin vào tình . Như vậy, nó là cái gì?

      "Lão đại. . . . . . phải ngay cả điều này cũng biết đấy chứ. . . . . ." Trương Sơn biết gì, Lý Thực vội vàng tiếp lời: "Quản lý, từng thích qua nào chưa?"

      "Thích?"

      " đúng là. . . . . . trừ Tân Tiêu Đồng, có nào làm cảm thấy đáng , rất muốn ở cùng chỗ với ấy . . . . . ." Lý Thực miêu tả. là, cho rằng ta là tiểu thuyết gia sao? Hay là chuyên gia tình ?

      Vị quản lý này của bọn họ, chẳng lẽ đến 25 tuổi rồi, mà còn chưa từng có mối tình nào sao?

      "Ừ. . . . . . Lúc nhà trẻ, từng cảm thấy đáng . . . . . ."

      "Sau đó sao?" sớm, sớm! hổ danh quản lý. Trương Sơn,Lý Thực vểnh tai lên.

      "Sau đó tôi bắt sâu róm doạ ấy, kết quả ấy khóc thét, chạy với giáo. Tôi thấy ấy chính là người nhút nhát nhàm chán, chỉ thế thôi."

      Mồ hôi dọc theo gương mặt hai người chảy xuống, hổ là quản lý. . . . . .

      như vậy, bọn họ đối mặt với người, mặc dù có rất nhiều người tình, nhưng tâm lý lại vẫn còn là bé trai.

      —— Trời ơi! ta làm sao có thể giữ vững tinh thần này vậy? Bước qua bụi hoa, phiến lá nào dính vào ống quần sao? Là ta chậm chạp có cảm xúc với loại chuyện này, hay là quá ngây thơ muốn lãng phí tâm tư với những người đáng?

      Tóm lại, rất mạnh mẽ!

      "Vậy, cảm thấy thích Tân Tiêu Đồng sao?" Trương Sơn quyết định muốn lôi quản lý từ trong mớ hỗn độn tỉnh táo lại.

      "Thích. . . . . . "

      " Nó là như thế nào? Thích? Vô cùng thích? Đặc biệt như thế nào?"

      "Thích, vô cùng thích, cực kỳ thích, đặc biệt thích, thích đến biết làm sao diễn tả được. . . . . ." Tề Vĩ lặp lại, giọng là khẳng định.

      "Quản lý, ấy rồi." Lý Thực dùng ánh mắt đồng tình nhìn .

      "Tôi. . . . . . ấy?" Tề Vĩ lẩm bẩm, trong lòng đột nhiên cảm thấy hưng phấn, "Vậy, tôi phải làm gì đây?"

      "Đương nhiên là lên kế hoạch, làm ấy ! Chớ tin vào ‘ làm bằng hữu là tốt rồi ’‘ thầm thích là đủ rồi ’‘ ấy cảm thấy hạnh phúc, là hạnh phúc lớn nhất của tôi ’ ... Lời vĩ đại đó, cũng giống như ăn được nho liền quả nho nhìn rất đẹp mắt, nên để cành để ngắm. Thích, đương nhiên là muốn ở cùng chỗ với ấy, làm ấy hạnh phúc vì !" Trương Sơn .

      "Cậu chưa xem qua tiểu thuyết sao? Chính là cố gắng rút lui mới phát ra tâm động!" Lý Thực tranh luận, "Cứ tiếp tục như vậy, trước nay sao, giờ vẫn như thế."

      "Bây giờ là tiểu thuyết, hay là bàn về vấn đề cả đời?" Trương Sơn quay qua liếc mắt cái, Lý Thực co rúm hạ giọng xuống, thêm gì nữa.

      "Quản lý, ? muốn thế nào?" Trương Sơn đem quyền quyết định giao cho Tề Vĩ.

      "Tôi muốn ấy tôi, muốn ấy vĩnh viễn ở bên tôi, muốn ấy gả cho tôi. . . . . ." Ánh mắt Tề Vĩ kiên định.

      , . muốn ở bên cạnh canh, mực nhìn , muốn cũng .

      "Tôi muốn xứng đôi cùng ấy, muốn ấy tự hào về tôi." Ở trong lòng , chính là hoàn hảo nhất, đặc biệt nhất. hi vọng trong lòng , cũng là người đặc biệt nhất.

      "Tôi muốn xứng với ấy, muốn ấy chỉ nhìn về phía tôi. . . ." tóm lấy Trương Sơn, "Tôi nên làm thế nào?"

      "Lão đại. . . . . . cần phải động chút là như vậy . . . ." Trương Sơn bảo vệ được cổ họng.

      Lý Thực mắt sáng lên: "Quản lý, phụ nữ đều sùng bái người có năng lực, có thể thử xem!"

      "Tôi có năng lực sao?" Tề Vĩ hỏi ngược lại, nhấn mạnh câu hỏi.

      " phải. . . . . . Tôi là , phụ nữ thường rất sùng bái bạch mã hoàng tử có nghiệp thành công, quản lý ngài vừa đẹp trai vừa có tiền, tại mặc dù chỉ là quản lý nho , nhưng sau này trở thành chủ tịch của R&Q, nếu như có năng lực trong công việc, còn sợ ấy thích sao?" Lý Thực cùng Trương Sơn trao đổi ánh mắt, trong nội tâm mừng thầm. Bọn họ tự biết chỉ có thể làm trợ lý, thể kỳ vọng nhiều hơn. Nếu như Tề Vĩ có thể hăng hái hơn, Chủ tịch Tề nhất định rất vui mừng, mà bọn họ, cũng trở thành trợ lý bên cạnh chủ tịch!

      " sao?" Tề Vĩ nửa tin nửa ngờ. Tiêu Đồng. . . . . . vì chuyện như vậy sùng bái sao?

      "Đương nhiên rồi, tin có thể hỏi ấy!" Mọi người đều lấy nghiệp làm trọng, cũng nên ném nó sang bên!

      "Tôi cảm thấy ấy tương đối sùng bái nghệ thuật gia . . . . ." Tề Vĩ .

      "Nghệ Thuật Gia cũng là nghiệp thành công! Chẳng lẽ muốn học vẽ sao?" Lý Thực bị hù dọa, mồ hôi ướt sũng cả người, đối với lối suy nghĩ Tiêu Đồng thể lý giải nổi—— người phụ nữ này, phải quái dị bình thường, "Nghề nào cũng có thành công nhất định! Kinh tế cũng là môn nghệ thuật nha!"

      "Là thế sao?" Tề Vĩ hỏi, suy nghĩ hay là nên học vẽ!

      "Lão đại, phải ấy rất thích tiền sao? Vậy nếu như có thể kiếm rất nhiều tiền, ấy phải rất sùng bái sao?" Trương Sơn khẳng định.

      "Đúng vậy, vậy tôi phải như thế nào mới có năng lực làm việc?" Suy nghĩ chút cũng đúng nha, phải thường hay cái tên đáng chết Ôn Hải Đông rất lợi hại sao, hiểu biết nhiều, còn có năng lực tốt.

      Ha ha, nếu như cũng hiểu biết về những thứ rắc rối kia , có thể đánh bại Ôn Hải đông. . . . . . Ha ha. . . . . .

      "Yên tâm ! Về việc buôn bán rất đơn giản, quản lý, có đủ ba yếu tố quan trọng, còn lại chỉ cần theo chúng tôi, nhất định thành vấn đề!" Bối cảnh tương lại tốt đẹp nha! Lý Thực nghĩ tới Chủ tịch Tề mỉm cười hài lòng, trong lòng cũng cười nở hoa.

      Trợ giúp A Đẩu với trợ giúp Lưu Bị là hoàn toàn khác nhau, nếu chủ tịch Tề cho phép bọn họ ở bên cạnh, đương nhiên vẫn còn chủ nhân khác lợi hại hơn. Huống hồ, chủ tịch Tề là người làm ăn, ông ấy thể nào giao công ty cho người vô dụng, cho dù người đó có là quý tử của ông ấy.

      Cho nên, Tề Vĩ tiến bộ, chính là thành tích của bọn họ. Bọn họ thử ba năm cũng làm cho có chút giác ngộ, Tân Tiêu Đồng này chỉ thử chút ( còn phải là cố tình ), tới ba tháng liền thấy hiệu quả, là quá vĩ đại rồi.

      Tân Tiêu Đồng, người tốt!

      "Tiêu Đồng, sùng bái người như thế nào?" Nằm ở giường, Ngón tay Tề Vĩ quấn lọn tóc của .

      Tiêu Đồng có mái tóc dài, thường xuyên chăm sóc. luôn thích kịch Trung Quốc, lúc còn mơ ước có máy tóc dài tung bay cùng áo trắng bồng bềnh, giống như mỹ nữ thời xưa. Sau này lớn lên mới biết tóc dài rất khó chăm, áo trắng cũng nhanh bẩn, nên từ bỏ ý định áo trắng, chỉ là vẫn cố gắng chăm sóc mái tóc dài.

      người rất bản thân mình, thích mái tóc dài mỹ lệ, cũng thích nó lớn lên cùng mình.

      Nghe vợ chồng là cũng có thể kết tóc, Tề Vĩ lén cầm đoạn tóc của lên, thắt với đoạn tóc ngắn đầu .

      "Có nha, rất nhiều." Tiêu Đồng vươn tay, đếm từng người .

      "Ừ. . . . . . là nam?"

      "Có nam, có nữ ."

      hỏi nữ làm gì? "Nam là người nào?"

      "Thứ nhất, cha tôi." Tiêu Đồng nhìn nét mặt khó tin của , mỉm cười.

      "Rất khó tin đúng ? Cha tôi là rất người vô dụng, phần lớn tiền trong nhà là do mẹ tôi kiếm được, nhà là do mẹ mua, ngày cả công việc lúc trước của ông ấy cũng là do dì cả tôi giúp tìm. . . . . . Đến lúc tôi học xong tiểu học, đến năm nhất trung học làm nữa. Tính khí rất ôn hoà, khó nghe chính là yếu đuối, vô dụng! Muốn nghỉ việc cùng phải coi chừng đơn vị, mười tháng có lương cũng dám nghỉ việc."

      "Nhưng ông ấy là người rất lợi hại ! Ông ấy biết rất nhiều, những tượng xung quanh đều là ông ấy giải thích bản chất cho tôi. Tôi thích những thứ cổ quái kỳ dị này, đa phần cũng là chịu ảnh hưởng từ ông ấy. . . . . . Hơn nữa, ông ấy cũng ở mặt nào đó để mặc tôi tự liệu mọi chuyện, nhưng cũng bỏ mặc tôi hoàn toàn. Tôi tin chắc nếu sau này tôi có con, nhất định dạy dỗ tốt bằng ông—— tất nhiên, đây là tôi tự nâng mình!"


      "Có thể dạy dỗ thành người như vậy, nhất định rất tầm thường !" Tề Vĩ phụ họa, nhà Tiêu Đồng ở ngoại ô, hôm nào nhất định phải đến chào bố mẹ vợ—— điều kiện tiên quyết là, nếu như đồng ý .

      Nền giáo dục Trung Quốc tồn tại vấn đề rất lớn, mà giáo dục gia đình, hình như cũng có ngoại lệ. Mặc kệ thành công hay thất bại, mọi người đều thoả mãn với thành tựu của mình. Tiêu Đồng chưa bao giờ cho rằng cách sống của mình là đúng , nhưng ít nhất sống rất thoải mái, ảnh hưởng đến người khác —— nếu như nhà ngược lại giáo dục thông thường, chỉ có thể xin lỗi, muốn theo gương của ai, chỉ muốn làm Tân Tiêu Đồng.

      gánh lưng thứ gì, chỉ là sống cuộc sống của mình. tuân theo, cũng phá hỏng. Cái thế giới này, chỉ cần phạm pháp, ra có gì kiêng kỵ.

      "Sau đó, chính là Kim đại hiệp. . . . . ." Tiêu Đồng tiếp, từ Kim Dung đến An Đạt lại nhảy đến Sara Shady, từ Gogh đến J.S rồi đến A Tây Mạc Phu, đều là người nổi tiếng. Tề Vĩ nghiêm túc nghe, may là trí nhớ của tốt, nếu , sợ là phải lấy giấy bút ghi lại rồi.

      "Đại khái chính là những thứ đấy. . . . . . Tùy từng thời điểm có cảm xúc khác nhau —— như vậy, tồi. . . . A, còn có Anime, có biết ." Tiêu Đồng mệt mỏi , dựa người buồn ngủ.

      ", ý tôi là . . . . . ." Tề Vĩ oán trách, mặc dù sớm biết kết quả.

      "Gian phu đại nhân, thích và sùng bái là hai chuyện khác nhau, ta có thể thích minh tinh, đơn thuần do mặt của ta. Nhưng muốn là sùng bái, ta nhất định phải có cái gì đáng giá tôi mới sùng bái được. Cho nên tôi rất thích gian phu đại nhân , nhưng chưa tới mức sùng bái. cần cầu quá nhiều!" Tiêu Đồng ôm Tề vĩ, mặc dù mùa hè cần sưởi ấm, nhưng cảm giác ôm đồ ngủ rất thích —— ai kêu quên mang gối ôm lớn ở nhà đến đây.

      "Vậy tại sao lại sùng bái Ôn Hải Đông! ta có gì đáng? ta cũng phải là Nghệ Thuật Gia?" Mặc dù là rất vui khi nghe thích , nhưng biết rằng ra từ thích rất dễ dàng.

      "Có thể làm tốt công việc cũng rất giỏi rồi, mà ta còn có thể hưởng thụ cuộc sống, rất tự tại nha. . . . . ." mơ mơ màng màng , "Hơn nữa. . . . . . ta và tôi rất giống nhau. . . . . . đều rất cái đẹp."

      " thích ta?" thanh của Tề Vĩ tăng lên.

      "Gian phu đại nhân, nên tức giận. . . . . . Người ta phải rồi, Ôn là trai tốt . . . . . ." Quên mất gian phu đại nhân đối với Ôn đại ca đặc biệt cố chấp, sai rồi.

      "Tôi mệt rồi. . . . . . Ngủ ngon nha. . . . . ." Ở trong lòng tìm được ví trí thoải mái, ngủ say, kỳ lạ, hôm nay sao Tề Vĩ lại nghĩ tới câu hỏi này.

      thích nhìn thấy trong lòng ngủ say, mang theo phòng bị, cả đời tựa sát vào . Tề Vĩ ôm lấy nàng, tràn đầy thỏa mãn.

      Bắt đầu từ khi nào chỉ có thể ôm ? Chẳng qua lúc bắt đầu cảm giác tệ mà thôi, dù sao cũng có kinh nghiệm gì, giống những kia giả dối xu nịnh cùng phóng đãng. chỉ là rất chân cho biết, kỹ thuật tệ, thể lực rất tốt.

      Dần dần, lưu luyến mùi hương của , lưu luyến nụ cười miễn cưỡng của , lưu luyến những câu chết người của . Hai người ở chung chỗ, cho dù làm tình, cũng vô cùng vui vẻ.

      Thứ tình cảm này, theo lời bọn họ chính là sao? Muốn trọn đời trọn kiếp, vĩnh viễn ở cạnh .

      Cảm nhận hơi thở đều đặn của , khẽ cười, hai người làm nút thắt khác.

      Kết tóc. . . . . . cả đời này, cũng muốn buông ra. . . . . .

      "Đau quá! Gian phu đại nhân, chơi trò gì vậy, đầu sư tử sao?"

      Sáng ngày thứ hai, trong phòng truyền đến kêu thảm thiết.
      Last edited: 14/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :