1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô gái yêu tiền - Triêm Y (11/11)+Hồi kết( Hoàn - Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      chương 2.2

      editor: lily58


      "Trong thoả thuận rằng tôi phải nấu bữa sáng, tôi còn muốn ngủ thêm lát nữa, muốn ăn tự mình nấu !" Tiêu Đồng cho rằng hành động náo loạn của Tề Vĩ là để thức dậy nấu điểm tâm sáng, lại càng quấn chặt chăn.

      "Tôi phải là muốn nấu cơm." Tề Vĩ vén chăn lên, thầm bên tai , " tại, tôi cũng muốn ăn cơm, mà chỉ muốn ăn ."

      Hơi thở nóng rực ở bên tai Tiêu Đồng, tạo thành loại hấp dẫn mơ hồ. Tiêu Đồng biết là ta cố ý trêu đùa, nhưng trong lòng kìm hãm được cảm giác khác thường dâng lên.

      "Này, tám giờ rồi, cần phải làm sao?"

      "Mới tám giờ, vẫn còn sớm." Môi từ bên tai trượt đến khóe miệng, giọng của trầm thấp.

      "Nữ viết Kê minh." Tiêu Đồng bật ra bốn chữ.

      "Cái gì?"

      "Nữ viết Kê minh, Sĩ viết Muội đán." giải thích chút, " rằng gà gáy rồi, trời sáng, nên xuống giường ; chàng trai lại con gà này ngu ngốc, trời còn chưa sáng đâu, chết cũng chịu rời khỏi giường”

      "Đúng là vẫn còn rất sớm, tôi chỉ cần trước giờ tan sở buổi chiều có mặt ở công ty lát là được." Giọng điệu hả hê.

      "À, cũng phải, đó là tập đoàn của gia đình , đương nhiên người nhàn rỗi."

      "Tôi phải người nhàn rỗi, tôi là Tổng giám đốc !" tự hào .

      "Tổng giám đốc. . . . . ." Tiêu Đồng chợt nắm lấy bả vai .

      "Làm ơn, tuy rằng thời gian qua có tin đồn trang sức của công ty có lẫn ít tập chất, nhưng mà tôi rất thích trang phục của R&Q. . . . Vài ngày trước, đồ nội thất mới ra mắt cũng rất được. . . ."


      " khen công ty của tôi sao?" Tề Vĩ tự động bỏ qua những lời phàn nàn.

      "Tôi á?" Tiêu Đồng bày ra bộ dạng cầu nguyện, "Nhìn xem mặt tôi có chỗ nào là khen công ty của , xin tốt nhất là bớt tham gia vào các công việc ở công ty ."

      "Tại sao? Tôi là Tổng giám đốc nha!" hiểu.

      "Bởi vì tôi hy vọng là nó đóng cửa trong vòng năm . . . Có thể ảnh hưởng đến nền kinh tế toàn cầu đấy. . . . đáng thương. . . . . ."

      Tề Vĩ hơi sửng sốt, sau đó hiểu ra: "Ý là nếu tôi nhúng tay vào công việc của công ty khiến cho nó phải đóng cửa sao?"

      "Bằng bốn tháng sau hẵng tham gia vào công việc ở công ty, đến lúc đó tiền tôi cũng nhận đủ, phải chịu cảnh chết đói đầu đường xó chợ” Tiêu Đồng gật đầu khẳng định câu hỏi của .

      "Này, như vậy phải hơi quá đáng sao. Tôi đây rất thông minh, R&Q dưới dẫn dắt của tôi nhất định lên như diều gặp gió.”

      Tiêu Đồng liếc mắt, làm vẻ tin.

      " dám xem thường tôi sao. . . . . Tôi là Tề Vĩ!" thao thao bất tuyệt.

      " thấy phiền phức sao?" Tiêu Đồng xoay người để ý tới nữa.

      "Là Tề Vĩ, là vĩ đại đấy. . . . . ." đuổi theo , ở bên càu nhàu. *d.d.lqd*

      Tiêu Đồng bất đắc dĩ, quay lại hôn lên cái miệng liên tục càu nhàu, nuốt trọn lời của .

      ngẩn ra, sau đó rất phối hợp, đáp lại nụ hôn của .

      Khi đứa bé khóc hãy dỗ dành nó bằng cái kẹo, khi bạn tức giận hãy tặng ấy bó hoa, còn khi bà xã liên tục càu nhàu hãy chủ động giúp ấy làm việc nhà.

      Mặc dù từ trước đến nay đều tự nhận thấy mình chưa đủ đáng , nhưng làm chút hành động ngọt ngào cũng đến nỗi tệ lắm.

      Kết quả ta lề mề đến tận chiều, như vậy cũng tốt, có thể xem như mình xả thân cứu vớt đại nghiệp của R&Q.

      Vị đại thiếu gia nhà họ Tề này thực phù hợp với những công việc theo quy củ, cũng hẳn là do ngu ngốc, mà có thể là do suy nghĩ quá đơn giản. Nếu để cho ta tiếp quản R&Q, chắc trong vòng tháng sản nghiệp ba đời của nhà họ Tề tiêu tan. Hoặc hơn cũng đưa ra các quyết định sai lầm, đối với tập đoàn bọn họ cũng phải điều tốt đẹp gì.

      đến đây, lại càng cảm thấy công lao to lớn của mình đáng khen ngợi.

      Nhìn chung quanh phòng lượt, quyết định, chiều nay tu sửa lại nó.

      Cuộn thảm lại, phân loại đồ nội thất trong nhà, nhìn chằm chằm vào bức tường sơn màu vàng chói.

      Sơn lại tường? Như vậy quá phiền phức, hơn nữa rất lâu để mùi sơn bay . Dùng giấy dán tường? Vậy phải tìm công nhân cũng rất phiền phức . . . . .

      Nhìn lên trần nhà thạch cao, treo tấm lụa theo phong cách Trung Quốc lên đó.

      Cầm túi xách lên, đem theo bản đồ, lên đường thôi!


      Xe buýt dọc các con phố, Tiêu Đồng nhìn khung cảnh náo nhiệt ngoài cửa sổ, có chút suy tư.

      rất lâu đến nơi này, khó có dịp đến đây, nhất định phải dạo vài nơi, dù sao cũng chỉ đến Mộc Tê Viên để mua vải.

      Xuống xe ở Châu thị, rẽ vào con hẻm, bước vào tiệm bán đồ dùng trong Hí kịch.

      hiểu biết nhiều về các loại hình nghệ thuật cổ xưa, nhưng rất thích ngắm các bộ trang phục cùng đồ trang sức dùng trong các vở kịch đó. Cho nên, thỉnh thoảng lúc rảnh rỗi tới đây, mua số món đồ có vẻ kỳ lạ nhưng lại mang đậm chất Trung Quốc.

      Hết cách rồi, thấy vật gì xinh đẹp lập tức muốn mua ngay, đó là trong những tật xấu của , cũng là nguyên nhân duy nhất có thể khiến khóc lóc hai, ba ngày liền.

      tới cửa tiệm lớn, tay xách đống túi lớn , dây lụa, đồ trang trí, chuỗi hạt. . . . Mặc dù nhiều, nhưng là rất đắt. Dù sao cũng phải tiền của mình, cứ vậy xài thôi.

      "Oh? Tân." Đặt túi đồ quầy thanh toán, người đàn ông trông rất quen mắt. ta nhìn thấy Tiêu Đồng nét mặt tỏ ra rất vui mừng, kêu lên tiếng.

      . . . . . . Nhớ tới, ở buổi diễn tấu lần trước! Người đàn ông này gọi là. . . . . .

      " Ôn đúng , là trùng hợp, lại gặp ." Bởi vì vẻ ngoài của ta thuộc phạm vi chú ý của , nhớ lại có hơi mất thời gian.

      "Đúng vậy, là trùng hợp." Ôn Hải Đông cười, nhìn thấy túi đồ trong tay Tiêu Đồng, " Tân thích kinh kịch sao?"

      "Chỉ hiểu biết qua qua." Tiêu Đồng tự giễu, " Ôn sao?"

      "Tôi cũng vậy, biết nhiều lắm, chỉ là có mấy người bạn của tôi rất thích cái này, tôi là giúp bọn họ tới xem chút." Ôn Hải Đông cố gắng tỏ ra quá vui mừng, vốn định mấy hôm nữa hẹn Tiêu Đồng gặp mặt, nghĩ vô tình gặp ở chỗ này. Bọn họ là có duyên, . . . . . . Chắc cũng nghĩ như vậy. . . . . .

      " Ôn có rất nhiều bạn nha!" Tiêu Đồng cố gắng ghi nhớ gương mặt này, tin rằng sau này nhất định có lúc cần tới.

      "Đâu có, đâu có." Ôn Hải Đông tiếp tục, " Tân còn muốn xem đồ gì sao? Nơi này tôi khá quen thuộc. . . . . ."

      "A, tôi dạo xong rồi, bây giờ phải ghé qua Mộc Tề Viên mua ít vải nữa." Tiêu Đồng nhìn ánh mắt ân cần của ta, trong lòng cảm thấy vui vẻ.

      Quả nhiên, Ôn Hải Đông nắm lấy cơ hội: "Xe của tôi đậu ở bên ngoài, vừa hay tôi cũng vậy muốn đến đó xem chút, chúng ta cùng nhau đến đó."

      "Được!" Cười tự nhiên, để ta xách túi lớn, túi giúp , Tiêu Đồng ngồi vào xe .

      Bắc Kinh rất lớn, bình thường gọi taxi, nhưng là được quá giang là vui.

      Dù sao có người đẹp cùng, ta cũng phải là chịu thiệt thòi, đúng ?

      "Loại vải này rất đẹp, lần trước tôi mua ít về may quần áo." Tiêu Đồng chỉ chỉ, nơi này rất quen thuộc, dĩ nhiên trở thành người dẫn đường.

      "À? Vậy thích mua quần áo may sẵn?" Ôn Hải Đông hỏi.

      "Tất nhiên là có, nó có điểm khác biệt nha." Tiêu Đồng cười, hôm nay mặc quần áo mùa hè của SAG, tay áo lỡ cùng quần gấp ống, trẻ trung mang nét quyến rũ, "Nhưng có lúc mua được quần áo hợp ý, dĩ nhiên là có thể ra ngoài đặt may."

      "Vậy định dùng loại vải này để làm gì? " Ôn Hải Đông cầm lên tấm vải lụa mềm mại.

      "Để may sườn xám, rất đẹp, mặc dù người mặc nó xinh đẹp được như vậy." Tiêu Đồng le lưỡi, "Là tôi tự thiết kế đấy."

      "Oh? Vậy lúc hoàn thành, tôi muốn xem qua chút." Ôn Hải Đông biểu cảm thay đổi.

      "Nhưng cái áo đó . . . . phải có dịp thích hợp mới mặc được . . . . . " Tiêu Đồng rất muốn thử ngay, nhưng cũng thể mặc sườn xám như vậy đường lớn.

      "Thứ bảy này, nhà họ Hồ tổ chức buổi tiệc, tôi có thể mời làm bạn đồng hành được ?" Đúng với ý của , Ôn Hải Đông đưa ra lời đề nghị.

      "Được . . . . . . A, được rồi. . . . . ." Tiêu Đồng chợt nhớ tới Tề Vĩ, ta từng điều kiện khi trở thành “người tình” của ta chính là phải tham gia các buổi tiệc xã giao cùng ta. Tuy rằng việc kia có ràng buộc về pháp lý, nhưng khi nhận tiền của ai đó để làm việc gì, luôn tận tâm hoàn thành.

      "Bữa tiệc kia tôi nhất định , nhưng là tôi có hẹn với người khác rồi.” Vẻ mặt của rất tiếc, "Trừ phi người kia tới được, tôi mới có thể cùng ."

      Mấy hôm nay, Ôn Hải Đông có hỏi thăm về Tiêu Đồng, biết và Tần Thanh là bạn tốt, còn tưởng rằng về Tần Thanh, cười : " sao, đây là số điện thoại di động của tôi, nếu như bạn , có thể gọi cho tôi. "

      "OK." Tiêu Đồng lấy điện thoại di động ra, lưu lại số điện thoại của , hai người tiếp tục dạo, mua rất nhiều vải vóc. Ôn Hải Đông đưa về đến dưới toà nhà.

      "Kim ốc" dĩ nhiên là thể tiếp khách, với là phòng sửa sang lại (cũng xem như là ), xin lỗi thể mời lên nhà.

      Ôn Hải Đông vui vẻ lái xe , ghi nhớ địa chỉ.
      Last edited: 25/11/15

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 3.1:

      editor: lily58


      Tề Vĩ đứng ở trước cửa, hiểu tại sao, trong lòng lại cảm thấy vừa rối ren vừa chờ mong.

      Rối ren vì những lời của đều làm tức giận đến thốt nên lời, nhưng lại có chút chờ mong đôi mắt sáng ngời của lúc nhìn , giống những ngôi sao bầu trời.

      Lắc đầu cái, nghĩ cái gì vậy! Chỉ là hư vinh bình thường, đây đơn giản chỉ là giao dịch tiền bạc đơn thuần, chỉ dùng để chọc tức Ôn Hải đông mà thôi, thuận tiện giải quyết nhu cầu của mình.

      Có khả năng tranh đoạt phụ nữ, cũng có gì đặc biệt cả —— tự với bản thân.

      Tự mình nhắc nhở lần nữa, đẩy cửa bước vào.


      Đây, đây . . . . . . Đây là nhà sao?

      Tề Vĩ mở to hai mắt, nghĩ rằng mình nhất định vào nhầm cửa.

      Tấm thảm lông màu đỏ biến mất, sàn nhà bằng gỗ lộ ra, trông căn nhà rộng rãi, sáng sủa. Đồ dùng trong nhà mấy thay đổi nhưng được sắp xếp lại rất hài hoà. tường, tấm lụa trắng mỏng được treo lên, mơ hồ làm lộ ra màu vàng kim nhàn nhạt, ánh sáng phản chiếu lên, vẻ xinh đẹp. Những bức tranh đan xen cùng những tấm lụa mỏng, tạo thành khung cảnh vô cùng đẹp.


      Tiêu Đồng ôm cái gối lớn nằm ghế sofa đen, trong tay cầm quyển sách, nghe thấy tiếng mở cửa liền ngẩng đầu lên, thấy Tề Vĩ, miễn cưỡng cười tiếng: "Hoan nghênh trở về."

      "Chuyện này. . . . . . Tôi phải là vào nhầm nhà chứ?" ngơ ngác đứng ở cửa.

      "Chẳng lẽ tôi còn có thể sang nhà hàng xóm uống trà sao? Đương nhiên chính là ngôi nhà dùng để nuôi “tình nhân” đấy." Tiêu Đồng ôm lấy gối ôm, "Dọn lại nhà là mệt mỏi, sớm biết như thế này tìm người làm thêm giờ rồi."

      —— Chẳng lẽ biết tìm người sao? Tề Vĩ thầm ở trong miệng.

      Phụ nữ tiền gặp qua ít, nhưng chủ động tiết kiệm tiền giống như cũng phải nhiều. Phần lớn phụ nữ bây giờ đều rất nũng nịu, đến cả cái kim cũng cầm nổi, bắt họ khiêng đồ chính là muốn lấy nửa cái mạng của họ. /d.d.lqd/

      "Này, dù gì cũng nên tán thưởng câu chứ! Mặc dù bên trong còn rất tệ, nhưng tôi bỏ thời gian cùng công sức đấy nha!" Dù sao cũng chỉ bốn tháng, có thể nhìn qua là được, cũng cần phải gọi thợ đến sửa sang lại!

      "Rất đẹp." Tề Vĩ vào nhà, đóng cửa lại, " ngờ con mắt của cũng tốt như vậy!"

      "Dĩ nhiên, tôi là ai chứ!" Tiêu Đồng ngẩng đầu lên, rất đắc ý.

      "Tân Tiêu Đồng." Tề Vĩ thuận miệng trả lời, cầm cuốn sách xem lên, "Traditional Chinese Paintings?"

      "Ồ? được tiếng sao?" Hơn nữa giọng rất chuẩn.

      "Dĩ nhiên, tôi học đại học ở Mĩ!"

      "A, ngưỡng mộ, ngưỡng mộ" Chắc là trường đại học tư nào đó, chuyên để cấp bằng.

      " xem sách này làm gì?" Lật vài trang, đều là tranh truyền thống củaTrung Quốc.

      "Đọc những gì tác giả viết, có thế thấy sáng tạo trong đó." Mặc dù chỉ là sách mua ở ven đường, khá là rẻ, nhưng thích việc lật tới lật lui quyển sách cách thô bạo như vậy, "Trả lại cho tôi!"


      "Cái này có gì đẹp mắt, khó hiểu." đem cuốn sách ném trả lại cho , cẩn thận cất .

      "Đúng rồi, thứ bảy này nhà họ Hồ có tổ chức tiệc, nhớ ăn mặc xinh đẹp chút, đừng làm cho tôi mất mặt."

      Quả nhiên, may là nhận lời Ôn Hải Đông: "Được rồi, yên tâm."

      "Nhất định được thấy đồ ăn liền nhào tới nghe chưa!"

      "Tôi biết."

      "Đến lúc đó, những người ở đó đều là người có tiền, cần tỏ vẻ giống người nghèo khổ."

      Tiêu Đồng liếc mắt: "Được rồi, dài dòng . . . . . ."

      Tiếp tục ăn kẹo.

      —— —— —— —— —— —— ——

      ra cuộc sống như thế này cũng tệ.

      Ban ngày Tề Vĩ ngủ nướng đến trưa, sau đó cùng tùy tiện ăn chút gì đó hoặc ra ngoài ăn. Buổi chiều, làm, còn dạo.

      Trong túi có tiền, có thể mua sắm thoải mái, phải đứng trước quầy thanh toán chần chừ suy nghĩ nữa.

      Mọi người thường tiền phải vạn năng, nó mua được tất cả. Nhưng đối với , những vật muốn mua, chỉ cần có tiền là có thể có được.

      Quần áo, trang sức, tranh vẽ, tác phẩm nghệ thuật, đĩa CD, vé nghe hoà nhạc, . . . . Tất cả đều có thể dùng tiền mua được, vì vậy, rất muốn có nhiều tiền.

      Hư vinh, cứ cho là vậy. cũng muốn cái danh hiệu, chỉ là thích những món đồ đó, cũng muốn mua.


      Chủ nghĩa hưởng lạc? Cũng hoàn toàn là như vậy. . . . . Cuồng mua sắm? Tuyệt đối phải vậy. . . . . .Nhà sưu tầm lại càng đúng, chỉ là mua những món đồ thích mà thôi.

      Có người cuộc sống của có ý nghĩa, nhưng cuộc sống như thế nào mới là có ý nghĩa đây? Theo đuổi mơ ước, chính là theo đuổi nó . . . . . . Chẳng lẽ mục tiêu như vậy được coi là mục tiêu sao?

      Con sâu gạo của xã hội . . . . . Nực cười, có việc làm, có chi tiêu, là người rất bình thường. nêu cao tinh thần tình nguyện, nhưng cũng có tạo ra giá trị nha.

      thích cuộc sống của mình, nó tầm thường, mặc cho người khác nghĩ gì.

      Hàng ngày dạo phố, nhìn ngắm những món đồ xinh đẹp, đối với , nó tuyệt vời. Những người khác cho rằng đó là chỉ là giết thời gian bởi họ thể hiểu được ý nghĩa của việc đó.

      So với việc mỗi ngày đều lặp lặp lại những công việc nhàm chán, so với những người suốt ngày làm việc chỉ để lấp đầy bụng, ít nhất vẫn có cuộc sống như thế này.

      Mỗi ngày của đều trôi qua rất vui vẻ, hạnh phúc, cuộc sống của rất vẹn toàn, tốt đến nỗi có thời gian để quan tâm đến những điều người khác .

      Mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, sống cuộc sống của ai khác, cũng phê bình cuộc sống của ai.

      Mọi người đều đem mọi thứ ra so sánh với tiêu chuẩn mà họ đặt ra, được vượt quá tiêu chuẩn đó. Như vậy kỳ quặc.

      từ xưa đến nay, đâu quan tâm người khác nghĩ gì.

      mỉm cười, lại trong nhà, mở chiếc đĩa CD lên nghe. Suy nghĩ cả buổi chiều, lãng phí thời gian.

      Cuộc sống, là để hưởng thụ, thứ cho lo cho nỗi lo thiên hạ.

      chỉ nghĩ tới cuộc sống của mình, hơn.
      Last edited by a moderator: 25/11/15

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 3.2:
      editor: lily58


      Sáng thứ bảy, sau khi hét ầm ĩ lên Tề Vĩ mới chịu tỉnh dậy.

      "Gian phu đại nhân, nếu còn tiếp tục như vậy, về sau rất dễ “bất lực” nha!" Tiêu Đồng nhắc nhở . Người trẻ tuổi luôn sống rất phóng túng, lúc lớn tuổi mới biết tầm quan trọng của sức khoẻ. Đến lúc đó hối hận muộn.

      "Này, phải tôi được gọi tôi như thế rồi sao?" Tề Vĩ kháng nghị, " Hơn nữa, cũng nên như vậy, có muốn thử chút xem tôi là “bất lực” hay ?"

      "Tôi đấy! Chàng trai trẻ, lời thường rất khó nghe, nên vì chứng minh ‘năng lực’ của mình mà bỏ lỡ phần đời còn lại." Về sau nếu bất lực chuyện vô cùng thê thảm, chỉ cần nhìn những tấm quảng cáo tường các con hẻm biết ngay điều đó.

      "Nhưng nếu vẫn nghĩ rằng “Dù sao cũng trả tiền rồi, muốn làm gì cũng làm cho đến chán”, tôi đây cũng rất sẵn lòng phục vụ, dù sao đàn ông bên ngoài vẫn còn rất nhiều." nhún nhún vai, làm ra vẻ có vấn đề gì.

      Tề Vĩ nhất thời biết nên làm gì, nằm ở giường nhìn biểu của , cảm thấy vô cùng thất bại.

      "Chẳng lẽ có chút khoái cảm nào sao?"

      "Tất nhiên, tôi cảm thấy rất tốt ." Dù sao cũng là người có kinh nghiệm phong phú, có rất nhiều kỹ năng để học hỏi, " rất lợi hại nha, nếu như R&Q có phá sản, cũng có thể hành nghề này."

      "Tôi cần."

      "Có sao đâu, dù sao việc làm bây giờ cũng khác là mấy, chỉ khác đó là được chọn đối tượng và tiền là do trả. Như vậy phải thiệt hơn sao . . . . . ."

      ". . . . . ." Tề Vĩ hết chỗ rồi, thể làm gì hơn là chặn miệng lại.

      Chiêu này có tác dụng —— dùng nó để ngăn càu nhàu, còn lại dùng nó để ngăn cản năng lung tung.



      Mấy ngày sống cùng nhau, thể thừa nhận, này có suy nghĩ rất khác người, thể nào hiểu nổi cách nghĩ của .

      Mấy hôm nay, bị những câu kỳ quái của đả kích, thời gian động não của so với cả năm trước còn nhiều hơn rất nhiều.

      này, là phức tạp . . . . À , phải là cực kỳ phức tạp.

      Kết quả, lúc hai người rời khỏi giường là buổi trưa.

      trước với rồi, tự nghe lời , sau này thể trách được nha.

      "Ah, mặc sườn xám sao?"

      Tiêu Đồng mang nhiều quần áo tới, bộ sườn xám này cũng là về nhà lây tới.

      "Đúng vậy, như thế nào, rất đẹp phải ?"

      Tề Vĩ nhìn mặc sườn xám, hai mắt sáng ngời.

      Vải lụa màu đen mềm mại dính sát cơ thể, ngực có thêu đoá hoa đỏ sẫm, cổ áo đính hạt,
      [​IMG]

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807

      Chương 4.1

      editor: lily58

      "Chẳng lẽ thích người như thế sao?" Sau khi nhảy xong bài, Tề Vĩ lại theo đám bạn tốt chơi đùa, hoàn toàn quên mất mục đích tới đây —— chọc tức Hải Đông. Ôn Hải Đông đương nhiên nắm lấy cơ hội, kéo Tiêu Đồng vào góc chuyện.

      "Thích ta sao? thể nào?" Tiêu Đồng cười.

      "Vậy tại sao lại . . . . . ."

      "Chính là vì tiền, ngoài ra còn có thể vì lý do gì khác sao?" cũng mượn cớ vòng vo, thẳng lý do.

      ". . . . . .rất thiếu tiền sao?"

      Tiêu Đồng nhìn vẻ mặt muốn lại thôi của ta, biết rằng ta chắc chắn tưởng tượng ra đáng thương, bán mình nuôi gia đình, cười : "Tôi có khó khăn như vậy. . ., chỉ là điều kiện ta đưa ra rất tốt, có lý do gì để từ chối cả!"

      "Nhưng, trông giống loại người như vậy. . . . . ." Ôn Hải Đông ngờ vực.

      "Tôi đúng là loại người như vậy đấy!" ta cho rằng mình hiểu lắm sao?" Ôn, là người có tiền, đương nhiên biết được cảm giác món đồ mình thích bị người khác dành mất, biết tới cảm giác đó khó chịu đến nhường nào. Tôi luôn tiền hơn mạng sống, tin có thể đến công ty du lịch của tôi hỏi chút, tôi là Tân Tiêu Đồng, từ trước đến nay đều có thể vì tiền mà quỳ gối khom lưng.”

      "Nhưng vì tiền, vậy đúng lắm. . . . . ." Ôn Hải Đông nên lời, chỉ có thể miễn cưỡng .

      "Như thế nào mới được coi là đúng? Vì sao?" Tiêu Đồng lắc đầu cười, "Con người là loài động vật bậc cao, cũng có dục vọng. Nhưng con người luôn tự xưng mình là bá chủ mọi vật, khinh thường việc tìm bạn tình của động vật. Vì vậy, động vật có thể tự do chọn bạn để giao phối, sinh sôi nảy nở, nhưng con người lại phải có ‘ tình cảm ’ mới có thể làm như vậy."

      "Trong thế giới này, có bao nhiêu tình cảm là ?" Tiêu Đồng phải nhà diễn giả, cũng quan tâm người khác có hiểu ý mình , chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, "Giải phóng tình dục, tình đêm, ngoại tình, lang chạ . . . . . . Cái thế giới này sớm vẩn đục như vậy, liệu theo đuổi tình cảm có thể chân thực hơn so với theo đuổi tiền bạc hay ?"

      "Tôi biết là xem thường những có thể vì tiền mà bán mình, nhưng cũng chưa chắc chúng tôi để ý các . Chúng tôi vì tiền bán mình, các vì dục vọng của bản thân mà chi tiền. Tôi nghĩ, việc mua bán này, chắc hẳn cũng làm qua" Tiêu Đồng thấy Ôn Hải Đông lúng túng gật đầu, tiếp, "Người mua và người bán, ai cao thượng hơn ai quan trọng, chẳng qua cũng chỉ là cá mè lứa mà thôi."

      Ôn Hải Đông bị cho phen, cả người sững sờ, lúc sau mới thốt nên lời: "Chẳng lẽ mục tiêu của phải là tình và hôn nhân sao?"

      "Tôi luôn dành tình cho những món đồ xinh đẹp, hơn nữa
      [​IMG]

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      chương 4.2:
      editor: lily58



      "Gian phu đại nhân, tiếp tục trò chuyện cùng bạn bè nữa sao?"

      "Tiếp tục trò chuyện? thêm lát nữa chắc bạn tôi bỏ trốn theo người khác mất!" Sắc mặt cực kỳ tốt.

      "Làm sao có thể chứ? Tôi rất có đạo đức nghề nghiệp nha." dũng cảm bồi thêm câu, "Huống hồ, Ôn chỉ là bạn của tôi."

      ". . . . Ôn?"

      Tiêu Đồng gật đầu cái: "Đúng, ấy rất tốt, tại sao luôn thù hằn với ấy vậy"

      " thích ta sao?" Tề Vĩ hét lên, dám chắc cả đại sảnh đều nghe thấy.

      "Ha ha, có việc gì, có việc gì, chỉ là hiểu lầm thôi, mọi người cứ tiếp tục khiêu vũ ." Tiêu Đồng mang theo bộ mặt cười cười, kéo Tề Vĩ ra khỏi đại sảnh, chạy ra sân sau của Hồ gia.

      Thường trong sân có rất nhiều ghế đá, các cặp tình nhân ngồi ở đó trò chuyện. Hai người tìm nơi vắng vẻ để tránh làm phiền các cặp đôi tâm tình.

      "Này, gian phu đại nhân, cho dù ngại mất mặt, nhưng tôi cũng rất hay đến những chỗ này. . . . . ." thường xuyên đến những chỗ như thế này để xem triển lãm, nếu cứ như vậy còn mặt mũi nào đến đây nữa, " có thể giữ cho tôi chút thể diện được ?"

      "Sao có thể cười với Ôn Hải Đông như vậy, nhớ thân phận của mình sao?"

      "Tôi chỉ là bạn của , tại sao thể chuyện với người khác? nghĩ mình là ai, chúng ta kết hôn sao?" Đừng là bọn họ còn chưa kết hôn, kể cả có là vợ của ta, cũng có quyền tự do của mình.

      "Kết hôn?"

      " được trò chuyện với người khác phái, nghĩ ở trong phim truyền hình sao? Nam chính có vẻ ngoài lịch lãm, nhưng vì vợ của mình trò chuyện cùng người khác mà đánh đập ấy." Hoặc giống như trong tiểu thuyết, nam chính có cách làm khác nhưng kết quả cũng khác là bao, đáng tiếc có khuynh hướng thích tự ngược, " làm như vậy quá vô vị, như vậy chính là xúc phạm tôi. biết, nếu quá tham lam giữ lấy, lại càng làm người khác muốn chạy trốn sao?"
      *d.d.lqd*

      Tề Vĩ nhìn chằm chằm, ở trong mắt , nhìn thấy tia chột dạ nào.

      "Rốt cuộc và Ôn Hải Đông có quan hệ gì?"

      Tiêu Đồng nhìn thở dài: "Chỉ là bạn bè! ta có rất nhiều sở thích giống tôi, có thể cùng nhau bàn luận."

      "Sở thích giống nhau?" Giọng điệu có chút vị chua.

      "Đúng vậy, nhạc, hội họa, trang sức, hí kịch . . . . mà . . . . . . thể hiểu được đâu." Tiêu Đồng giải thích nhiều.

      "Sao biết là tôi hiểu?" Nghiến răng nghiến lợi.

      "Gian phu đại nhân, thực tế chút , về mặt này thực rất tệ nha, cùng lắm chỉ là học đòi người ta ra vẻ am hiểu thôi, đúng là làm trò cười." thẳng vào vấn đề, chú ý tới sắc mặt của ngày càng xanh mét, "Làm người phải tự biết lấy mình, ngoài ưu điểm là có rất nhiều tiền ra, những thứ khác thể nào đem ra so sánh với người khác được!" (~: má này phán thẳng thấy sợ luôn =.:)

      ta chỉ thiếu nước treo cái biển lớn có khắc chữ: "Cái gì cũng biết" lên người thôi —— mà nếu muốn khắc, nhớ dùng thêm kim cương, đá quý khảm lên, mới thể hết được bản chất cao quý của ta.

      " . . . . . ." Tề Vĩ giận dữ.

      " cần nổi nóng, tôi chỉ là tùy tiện như vậy thôi." Mặc dù rất thẳng tính nhưng biết nhìn tình hình là kỹ năng của (trong hướng dẫn du lịch), luôn biết thuận theo chiều gió, " ra cũng có rất nhiều điểm tốt, ví dụ như . . . . . . thể lực của phải rất tốt sao . . . . ."

      Suy nghĩ mãi ra điểm tốt thứ hai, tính tình trẻ con hình như cũng là ưu điểm, nhưng. . . . . . nếu ra, sợ rằng trực tiếp đánh .

      Cái mạng vẫn quan trọng hơn, quyết định thuận theo ta chút. Tuy là, đứa trẻ nổi giận cũng có gì đáng sợ..., rất nhanh quên mất là vì sao lại tức giận, nhưng cũng cần đổ thêm dầu vào lửa.

      Tề Vĩ lúc này chỉ cảm thấy thất bại đến cực điểm, là con trai duy nhất (tạm thời coi như là cháu đích tôn) trong gia đình, luôn được mọi người cung phụng hết mức. Hơn nữa, ông nội và mẹ luôn cưng chiều , chưa bao giờ tham gia vào chuyện của . Người ngoài luôn nhìn vào tiền và địa vị kinh tế của R&Q để ra sức lấy lòng , chưa [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :