1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô gái Thông linh sư (29)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 30: Đại hội đổ thạch (2)
      Edit: thienbao95


      Tô Vũ tức giận liếc cái, : “Tại sao lại ra, cẩn thận làm mẹ tôi sợ!”

      “Tất nhiên là do nhớ em, Vũ nhi!” Hiên Viên Tuyết Triệt những lời buồn nôn như thế, mặt đỏ, tim run, vẻ mặt vô cùng tự nhiên, vui vẻ : “Vũ nhi, em yên tâm, đừng có ghen, nếu như em muốn, để bất cứ người nào nhìn thấy khuôn mặt này.”


      Tô Vũ im lặng gì, đúng lúc này, cảm giác được có bàn tay trắng nõn vòng qua bên hông , đối phương ràng chỉ là hồn phách, nhưng Tô Vũ lại có cảm giác ra lời, quay đầu lại trừng mắt nhìn Hiên Viên Tuyết Triệt.

      Hiên Viên Tuyết Triệt làm bộ thấy, mang theo khó chịu : “Còn cái thằng nhóc Lục Hoàn Vũ kia, ràng có dụng ý tốt với em, sau này em nên cách xa chút, nếu như cứ bám theo em, thay em giáo huấn , Vũ nhi, em thấy thế nào?”

      “Người có dụng ý bất lương chính là đúng hơn.” Trong lòng Tô Vũ nhổ ngụm nước bọt khinh bỉ.

      Lúc này, Tô Vũ bỗng nghe được tiếng cửa mở, Tô Tuyết Dung cầm điện thoại di động vội vàng lên, xông vào phòng của mình, đóng chặt cửa phòng, dường như sợ có người nghe được.

      Tâm Tô Vũ hơi động, đứng lên, rón ra rón rén tới cửa, kề sát vào cánh cửa lẳng lặng nghe động tĩnh bên kia, chẳng qua, căn phòng được cách khá tốt, nhưng Tô Vũ là thông linh sư, tai mắt so với người bình thường mạnh hơn rất nhiều, vì lẽ đó, cũng có thể nghe được chút thanh .

      Thế mà, Tô Vũ lại nghe thấy thanh nức nở của mẹ mình: “ Hạo, chúng ta xa nhau nhiều năm như vậy, em gần như quên rồi, cần phải tìm em nữa, em và con sống rất tốt, hãy quên hai mẹ con em !”

      Tô Vũ cả kinh, dường như biết được việc gì, yên lặng ngồi xuống.

      Qua hồi lâu, giọng của Tô Tuyết Dung bắt đầu ảm đạm: “ ra quản gia tới tìm em, đúng, con chúng ta nên sống ở thành phố lớn, nơi đó lớn hơn trấn Thanh Sơn này rất nhiều, tuy em nỡ xa con , nhưng em cũng phải là người ngoan cố hiểu đời, đợi thêm quãng thời gian nữa , đợi sau khi con thi trung khảo xong, em uyển chuyển hết mọi chuyện cho con biết, nhưng Hạo này, trong lúc con thi, đừng gì cả, tuyệt đối được làm ảnh hưởng đến việc học tập của con. Có được hay , em cầu xin đó!”

      tại, nếu còn nghe , chính là kẻ ngốc, rất ràng, người cha hờ của khối thân thể này tìm tới cửa!

      Tô Vũ cười lạnh tiếng, chút biến sắc trở lại phòng mình. Người cha hờ này, hề thích chút nào, thừa nhận Tô Tuyết Dung là mẹ bởi vì bà ấy đối xử với rất tốt, coi như con ruột của bà ấy vậy, mà cái người cha hờ này, nếu muốn thừa nhận ta, chính là chuyện thể!

      “Vũ nhi!” Tay Hiên Viên Tuyết Triệt nhàng khoát lên bờ vai , giọng an ủi: “Đừng đâu lòng, hận người, người đó cũng là thứ tình cảm, mà người đáng, xứng để cho em có tình cảm!”

      Bỗng, Tô Vũ ngẩng đầu nhìn về phía Hiên Viên Tuyết Triệt, hoàn mỹ thánh thiện giống như vị thần vậy, Tô Vũ nhịn được : “Vậy còn , vì tôi mà bị nhốt ở trong Càn Khôn phong Ma đồ ngàn năm, mà tôi, lại hoàn toàn nhớ , điều này có đáng giá ?”

      Hiên Viên Tuyết Triệt nở nụ cười, : “Đáng giá, Vũ nhi, vì em mà sẵn sàng trả giá tất cả, kể cả tính mạng của , !”

      Nghe thấy những lời này, trong lòng Tô Vũ hơi rung động, nhất thời xuất cảm giác khác thường, bởi vì như thế, mà cũng bài xích sợi tơ tình cảm giữa hai người nữa.

      Dù sao Tô Vũ cũng phải là loại người dây dưa lòng vòng, nhìn vào ánh mắt của Hiên Viên Tuyết Triệt, : “Hiên Viên Tuyết Triệt, nếu như tôi có thể nhớ lại những kí ức của kiếp trước, tôi nhất định nối lại tình duyên với !”

      “Vũ nhi!” Hiên Viên Tuyết Triệt vui đến thể kiếm chế, ôm chặt Tô Vũ vào lòng.

      . . . . . .

      Tô Tuyết Dung cố ý tránh Tô Vũ, cho nên, Tô Vũ cũng làm bộ biết người cha hờ tìm tới cửa. Buổi chiều hơn sáu giờ, Tô Vũ viện cớ sinh nhật bạn, chuồn ra khỏi nhà, lần nữa tới đồ cổ Trai ở chợ đồ cổ.

      Lưu Chí Quân chờ rất lâu, mặc bộ âu phục thẳng tắp, toát lên vài phần đẹp trai. Ngược lại, Tô Vũ vẫn mặc đồng phục bình thường, mặc bộ đồng phục học sinh giặc đến bạc màu, cột tóc đuôi ngựa ở phía sau, vốn dĩ, Tô Vũ cũng quan tâm đến vấn đề trang điểm lắm, nhưng nếu có người cẩn thận chú ý tới , phát Tô Vũ tuyệt đối chỉ là trung học bình thường.

      “Đại sư, ngài tới?” Lưu Chí Quân nhanh chóng tiến lên đón. Lúc này, Trương đại sư chắc đến làng Thanh Thủy xem phong thủy, bởi vì thế nên có mặt ở đồ cổ Trai.

      Tô Vũ do dự chút, : “Ông chủ Lưu, ông nên gọi tôi là đại sư, hãy gọi tôi là. . . . . . Diễm tiểu thư là được rồi!”

      “Diễm” là danh xưng mà kiếp trước người khác gọi , bởi vì thích mặc quần áo màu đỏ, lại có thực lực cường hãn, người khác dám gọi thẳng tên , lâu dần, hình thành nên cái danh xưng này, mà Diễm tiểu thư cũng khá phù hợp để xưng hô ở thế giới này.

      Lưu Chí Quân chút nào do dự, lập tức đổi giọng hô tiếng: “ biết, Diễm tiểu thư!”

      “Được rồi, chúng ta thôi!” Tô Vũ thoả mãn gật đầu.

      Lưu Chí Quân lái xe, khoảng chừng năm sáu phút sau, đến Cổ Ngọc lâu, dưới lầu Cổ Ngọc lâu ngừng đầy các loại xe, hiển nhiên có ít khách đến.

      Hai người xuống xe, Lưu Chí Quân tiến lên bước, đưa ra thiệp mời, được người phục vụ dẫn vào, hai người thang máy tới lầu ba, vừa lên lầu ba, liền nghe thấy trận tiếng động ầm ĩ.

      Mặc dù trấn Thanh Sơn Trấn là trấn , nhưng bởi vì có chợ đồ cổ, nên vẫn có rất nhiều người hứng thú với đại hội đổ thạch, lần đại hội đổ thạch này cũng thu hút ít chú ý.

      Lầu ba nhìn sơ qua khá là rộng rãi, mười mấy tủ trưng bày được sắp xếp ở khắp mọi nơi, bên ngăn tủ được bày ra từng khối nguyên thạch, ít người vây quanh vài tủ đặt nguyên thạch, bọn họ hoặc là xem xét tỉ mỉ, hoặc là giao lưu kinh nghiệm vân vân.

      Đúng lúc này, người béo tới, tuổi hơn bốn mươi, nhìn sơ qua có vẻ biết cách ăn , khi nhìn thấy hai người Tô Vũ, Lưu Chí Quân, cười tiến lên đón, : “Ai nha, tôi xin giới thiệu mình chút, tôi họ Triệu, là quản lí của Cổ Ngọc lâu này, ông chủ đồ cổ Trai đại giá quang lâm, hạnh ngộ hạnh ngộ*!”.

      *hạnh ngộ: gặp nhau cách may mắn

      Có thể là do làm trong giới đồ cổ, nên quản lí Triệu chuyện có chút văn vẻ nho nhã, nhưng lại trực tiếp quên tồn tại của Tô Vũ, Tô Vũ cũng thèm để ý, như vậy càng tốt hơn, miễn cho phải xã giao với người khác.

      Lưu Chí Quân quen thuộc với những chuyện như thế này, lập tức thân thiện hẳn lên, ân cần : “Hóa ra là quản lí Triệu, tôi nghe đại danh của ông lâu, hạnh ngộ hạnh ngộ!”.

      Hai người chuyện phiếm lúc, quản lí Triệu tự mình dẫn Lưu Chí Quân và Tô Vũ vào bên trong lầu ba, rồi mới tiếp đãi khách mời khác. Sau đó Tô Vũ và Lưu Chí Quân cũng bắt đầu xem xét các nguyên thạch trong này.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 31: Đại hội đánh bạc (3)

      Edit: thienbao95

      “Ông chủ Lưu, ông cũng có nghiên cứu đổ thạch sao?” Tô Vũ hỏi.

      Lưu Chí Quân cười khổ tiếng, đáp: “Diễm tiểu thư, mặc kệ là đổ thạch hay đồ cổ, nhãn lực mặc dù quan trọng, nhưng quan trọng hơn là vận may. Có người có thể giàu lên trong đêm ở đây, cũng có người đêm biến thành nghèo rớt mồng tơi, thua mất hết vốn liếng.”

      tới chỗ này, trong lòng Lưu Chí Quân vẫn như trước còn sợ hãi, chính vì bị thua mất hết tất cả, mới phải quay trở về trấn Thanh Sơn bắt đầu lại, sau đó gặp phải Tô Vũ, cá mặn xoay người, có ngày hôm nay.

      sao, chúng ta xem thử chút!” Tô Vũ , ngón tay chỉ về phía tảng đá được trưng bày ở quầy hàng, : “Ông chủ Lưu, ông cảm thấy món hàng thô này thế nào?”

      Nghe Tô Vũ hỏi, Lưu Chí Quân hít sâu hơi, : “Khối đá này có màu vàng như vỏ lê, bình thường mà , những khối đá có màu vỏ lê thường cho ra vật phẩm rất cao, hơn nữa hoa văn nhẵn nhụi, tinh tế, nhưng vẫn còn ít màu xanh đen phân bố ở khắp nơi, khả năng bị hỏng vẫn khá cao, kết quả cuối cùng ra làm sao, tôi cũng dám chắc chắn, đổ thạch trắng ra là chính là đánh bạc, sao có thể tự tin trăm phần trăm đây?”

      Kỳ , đại hội đổ thạch cũng giống như là đánh bạc vậy, nhìn giống nhưng lại là giả, khiến người ta nhìn ra được giả, nhưng giá lại quá cao, cẩn thận mấy trăm ngàn hoặc mấy triệu như nước trôi .

      Tô Vũ khẽ mỉm cười: “ liên quan, ngày hôm nay chính là ngày mà đồ cổ Trai chúng ta chân chính phát triển!”

      chuyện, con ngươi bên trái của Tô Vũ biến thành tia sáng, nhìn về tảng đá trước mắt, nhất thời, trong mắt Tô Vũ lên khối đá to bằng móng tay, bên ngoài có lớp bụi màu xanh lục mỏng manh, rất ràng, món hàng thô này có hàng bên trong, ai mua phải chịu lỗ.

      Lập tức, đôi mắt Tô Vũ khôi phục nguyên dạng, ngẩng đầu lên, phát cách đó xa có tủ trưng bầy được nhiều người vây quanh, Tô Vũ liền : “Ông chủ Lưu, bên kia hình như rất náo nhiệt, chúng ta qua xem chút !”

      Sau khi xong, hai người tới, chen qua đám người, phát ở phía trong tủ trưng bày có để khối đá to bằng cái chậu rửa mặt, thể , ngoại hình của khối đá thô này dễ nhìn, có màu xám đen, còn có vài chỗ loang lổ lốm đốm, màu sắc thưa thớt, vừa nhìn liền biết là phế liệu, nhưng ở giữa khối đá lại nứt ra cái khe, bên trong khe hở lại lộ ra ít màu xanh biếc, vừa nhìn giống như có hàng, vì lẽ đó, làm cho lòng người ngứa ngáy khó nhịn .

      “Ông chủ Ngô, ông cảm thấy thế nào?” Lưu Chí Quân mở miệng hỏi, ông chủ Ngô cũng là thương nhân buôn bán đồ cổ có tiếng, rất có nhãn lực, dựa vào đổ thạch, kiếm được ít tiền.

      Ông chủ Ngô ngẩng đầu nhìn chút, lắc đầu “A, hóa ra là ông chủ Lưu, lâu rồi chưa gặp ông nha!”

      Đổ thạch chính là như vậy, khiến người ta cực kỳ xoắn xuýt, lại cực kỳ kích thích, vì thế, có rất nhiều người sa vào, muốn ngừng mà ngừng được.

      Tô Vũ lại lần nữa mở ra mắt trái linh đồng, nhìn về phía khối đá khủng lồ này, kết quả lại khiến người ta dở khóc dở cười, bên trong vết nứt có tầng lục chất to bằng cái móng tay, để lộ ra màu xanh biếc, mê hoặc mọi người, nhưng lại phải phỉ thúy , đồ vật chân chính chính là nằm ở chỗ sâu của khối đá, đó là khối phỉ thúy màu xanh nhạt to bằng đầu ngón tay, mặc dù chất lượng phải tốt nhất, thể so sánh với đế vương lục hoặc ngọc lục bảo nhưng phẩm chất
      [​IMG]
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 32: thi độc

      Edit: thienbao95

      Tô Vũ giả bộ rành thế , vui sướng : “Ông chủ Lưu, ông xem, tôi chắc chắn “Có hàng” mà!”

      Mọi người chung quanh kinh ngạc ngớt. nghĩ tới bé này đánh bậy đánh bạ, mèo mù gặp cá rán mà cũng ra hàng, thậm chí, có số người cũng bắt đầu ảo não, tại sao vừa rồi lanh tay lẹ mắt mua trước.

      Ông chủ Ngô bất đắc dĩ thở dài, bỏ ra mấy trăm ngàn, vậy mà để cho bé này hưởng lợi.

      Nhân viên cắt đá cũng sửng sốt chút, lập tức : “Chúc mừng quý khách, tại ra hàng rồi, vì để thương tổn đến món hàng ở bên trong, tôi nghĩ hay là dùng phương thức mài đá để giải thạch !”

      “Ừm!” Tô Vũ gật đầu.

      Sau khi nhìn thấy Tô Vũ gật đầu, nhân viên bắt đầu tách khối đá ra.

      Mọi người chung quanh bao gồm ông chủ Ngô đều trợn to hai mắt chờ kết quả, tuy chỉ mất nửa tiếng, nhưng cảm giác chờ đợi lại dài dằng dặc, rốt cuộc, giải thạch hoàn thành thuận lợi, nhân viên cầm viên phỉ thúy to bằng nắm tay đặt vào trong tủ trưng bày, lập tức, vô số ánh mắt đều tập trung vào đó.

      Tô Vũ khẽ mỉm cười, : “Ông chủ Lưu, ông cảm thấy viên phỉ thúy này trị giá bao nhiêu tiền?”

      Lưu Chí Quân suy tư thoáng, : “Viên phỉ thúy này là loại phỉ thúy thường gặp thị trường, chất lượng của nó chỉ tầm trung, nhưng kích thước lại to bằng nắm tay, vì thế giá cả bán ra có thể hơn 200 vạn!”

      Mọi người chung quanh cũng gật đầu, Lưu chí Quân ra cái giá này quá thấp cũng quá cao, coi như thỏa đáng, lập tức, có người ra giá.

      “Ông chủ Lưu, tôi mua 200 vạn!”

      “Ông chử Lưu, tôi ra giá là 210 vạn, bán cho tôi !”
      . . . . . .
      Mọi người dồn dập trả giá, rốt cuộc, ra giá đến 245 vạn ngừng lại. Nhưng mà, ánh mắt Lưu Chí Quân lại rơi vào người Tô Vũ, Tô Vũ để lại dấu vết gật đầu.

      Được Tô Vũ đồng ý, Lưu Chí Quân đồng ý, dưới con mắt mọi người, hai trăm năm mươi vạn liền tiến vào thẻ ngân hàng của Lưu Chí Quân.

      thôi, ông chủ Lưu, chúng ta lại dạo!” Tô Vũ tiếng, hai người chen khỏi đoàn người, tới tủ trưng bày bên cạnh. Lần này, Tô Vũ rốt cuộc cũng ý thức được, đối với , mua bán đổ thạch chính là việc làm dễ kiếm tiền nhất.

      Chớp mắt cái, bốn năm tiếng trôi qua. Trong khoảng thời gian đó, Tô Vũ thông qua mắt trái linh đồng xem gần hết các nguyên thạch, cuối cùng, tiêu hết 200 vạn, mua lại sáu khối nguyên thạch to , màu sắc khác nhau. Dựa vào phỏng đoán của Tô Vũ, nếu những khối đá này được giải ra, thu hoạch được tối thiểu bảy, tám trăm vạn.

      Hồi nãy, Tô Vũ biểu quá mức chói mắt, vì thế, lần này Tô Vũ tự nhiên thông minh có giải thạch ở đây, bằng , giải ra nhiều hàng như vậy, mang lại những ánh mắt đố kị của người khác, đương nhiên, điều này cũng làm cho những người xung quanh chờ mong biểu của Tô Vũ thất vọng.

      Buổi chiều năm giờ hơn, đại hội đổ thạch hạ màn, có người thất vọng có người hài lòng, nhưng người vui vẻ nhất thể nghi ngờ chính là Tô Vũ, mặc kệ thế nào, đại hội đổ thạch lần này vẫn kết thúc tốt đẹp.

      Lưu Chí Quân cầm cái túi to, trong đó có sáu khối đá, cùng Tô Vũ rời khỏi Cổ Ngọc Lâu. Sau đó, lại lái xe trở về đồ cổ Trai.

      Bốn bề vắng lặng, Tô Vũ trịnh trọng dặn dò: “Nhớ kỹ, sáu khối đá này giá trị liên thành, nhất định phải bảo quản tốt, còn có bộ nữ thi mua ngày hôm qua, có thể bán ra giá rất cao, đây là vốn để chúng ta tiến quân vào thành phố Tây Giang, hiểu chưa?”

      “Diễm tiểu thư, tôi !” Lưu Chí Quân gật gù, hít sâu hơi, nắm chặt nắm đấm, lúc trước, từ thành phố Tây Giang chật vật quay về đây, chỉ trải qua mấy tháng ngắn ngủi, có thể xoay người trở về lần nữa!

      “Vậy tôi về trước, bận bịu cả đêm, ông cũng nên nghỉ ngơi lúc !” Tô Vũ .

      Tiếng vừa dứt, bộp tiếng, cửa phòng được mở ra, bóng người chật vật chui vào đồ cổ Trai, Tô Vũ định thần nhìn lại, hóa ra là Trương đại sư!

      Mặt mày Trương đại sư xám xịt, quần áo người bị lủng vô số lỗ , điều giật mình chính là, tay trái của có năm vết cào, máu đỏ sậm chậm rãi chảy ra, thậm chí, còn mơ hồ tỏa ra mùi hôi thối.

      Tô Vũ nhíu mày, : “Trương đại sư, ông bị cương thi cào tổn thương!”

      “Cương thi, cương thi?” Lưu Chí Quân sợ hết hồn, lắp bắp: “Nhanh, dùng gạo nếp!”

      “Vô dụng rồi!” Trương đại sư cười khổ lắc đầu, : “Lúc cương thi cào bị thương trôi qua hơn giờ, thi độc công tâm, cứu kịp rồi, thôi, cả đời tôi làm tên lừa đảo, cũng coi như là bị báo ứng !”

      Lời vừa ra, Sắc mặt Lưu Chí Quân nhất thời mảnh ảm đạm.

      “Ai ông chết?” Tô Vũ chậm rãi tới, bàn tay để lên cánh tay bị thương của Trương đại sư.

      Tô Vũ thân là thông linh sư, mắt phải quỷ đồng của tác dụng trấn hồn, mắt trái linh đồng lại có tác dụng trị liệu, chữa trị vô cùng thần kì, thậm chí, linh khí trong cơ thể cũng có hiệu quả hề bình thường.

      “Ông chủ Lưu, phiền ông lấy gạo nếp!” Tô Vũ đưa từng sợi linh khí vào trong cơ thể Trương đại sư, trong chốc lát, nửa bên cánh tay trái thải ra ít thi độc, Tô Vũ khống chế linh khí xua tan thi độc, tập trung những thi độc còn lại lên cánh tay trái.

      “Tư tư. . . . . .” Trương đại sư đau đến sắc mặt đều vặn vẹo, miệng vết thương bên cánh tay trái của ngừng chảy xuống máu độc màu đen, những máu độc sàn nhà, phát ra thanh bị ăn mòn.

      Sau khoảng nửa tiếng, máu độc cánh tay Trương đại sư rốt cuộc trôi hết, sau đó, Tô Vũ đắp gạo nếp lên cánh tay Trương đại sư.

      “A a! !” Trương đại sư hét tiếng thảm thiết như tan nát cõi lòng, vị trí vết thương bốc lên từng trận khói trắng, giống như bị lửa thiêu đốt.

      Sắc mặt Tô Vũ hờ hững, tiếp tục hỏi: “ tại sao rồi, Trương đại sư, ông ở làng Thanh Thủy rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      “Ai!” Trương đại sư thở dài, kể lại ràng chuyện xảy ra ở làng Thanh Thủy.

      Hóa ra, chiều hôm qua, Trương đại sư theo thị trưởng và nhóm người bỏ ra hơn giờ để tới làng Thanh Thủy, công việc của thị trưởng bận rộn, nên Trương đại sư cũng muốn làm cho xong công việc.

      Mặc dù Trương đại sư là người ngốc, xem hiểu phong thủy, nhưng dù sao cũng nuôi tiểu quỷ, nên để tiểu quỷ hỗ trợ, nếu như chọn nơi nào đó, tiểu quỷ cảm thấy thoải mái, chứng tỏ chỗ đó bài xích với những thứ sạch , dựa vào chiêu thức ấy, Trương đại sư mới lăn lộn được nhiều năm như vậy.

      Thế nhưng tối hôm qua, Trương đại sư hầu như tìm khắp nơi ở làng Thanh Thủy, tiểu quỷ kia những thoải mái, trái lại càng thêm vui vẻ, đối mặt với những ánh mắt khinh thường của thị trưởng và những người khác, trong lòng Trương đại sư cực kỳ hoảng loạn, rốt cuộc, trước khi trời tối, qua loa tìm được nơi.

      Bởi vì mở quan tài nên thể thấy mặt trời, vì thế, hơn bốn giờ sáng hôm nay, Trương đại sư liền mang theo thị trưởng và nhóm người dời mộ, nhiều người cùng làm, nên lâu lắm, đào ra quan tài.

      Trương đại sư gọi người mở quan tài ra, lên kiểm tra chút, nhưng ngạc nhiên phát , cha của thị trưởng mặc bộ áo liệm, sắc mặt trông rất sống động, giống như ngủ say vậy.

      Cái này cũng chưa tính, chuyện dọa người hơn nữa là, thi thể kia bỗng dưng đưa tay ra, vồ cái ở tay Trương đại sư, Trương đại sư liều mạng tránh thoát, ngờ, thi thể đột nhiên nhảy ra, trực tiếp tóm lấy thị trưởng!

      Lúc đó, Trương đại sư bị dọa sợ, may là sớm chuẩn bị túi gạo nếp, nhanh tay ném gạo nếp vào người cương thi, cương thi kêu thảm vài tiếng, chạy trốn về hướng làng Thanh Thủy.

      Lúc đó, tất cả mọi người đều kinh ngạc sững sờ, trong lòng vô cùng lo lắng, cùng ngồi xe chật vật chạy về trấn Thanh Sơn.

      xong, vẻ mặt Trương đại sư vô cùng áy náy, khẩn cầu Tô Vũ: “Đại sư, xin ngài xuất thủ cứu những người của làng Thanh Thủy, nguyên nhân của chuyện này tất cả đều bắt nguồn từ tôi, khi cương thi chưa bị diệt trừ, trong đêm nay làng Thanh Thủy chắc chắn gặp xui xẻo!”
      Tôm ThỏPhong Vũ Yên thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 33: Cương thi đột kích (1)

      Edit: thienbao95



      Trương đại sư xong, Tô Vũ cảm thấy bình thường, nhưng Lưu Chí Quân sợ đến sắc mặt trắng bệch.

      Thế nhưng, Tô Vũ lắc đầu, : “ khi cương thi thành hình, việc đầu tiên muốn làm chính là tìm kiếm người thân, cho dù cách xa nhau ngàn dặm cũng trốn được, vì thế, so với người của làng Thanh Thủy, người gặp nguy hiểm nhanh hơn chính là cha con thị trưởng!”

      Trương đại sư cũng có chút cuống lên, : “Vậy nên nhanh chóng gọi điện thoại cho thị trưởng, thông báo bọn họ biết, đúng, tôi có số điện thoại của thị trưởng!”

      “Yên tâm, chuyện này giao cho tôi , Trương đại sư, ông chủ Lưu, hai người quản lý tốt đồ cổ Trai là được rồi!” Tô Vũ xong, nhanh chân rời khỏi đồ cổ Trai, trở về nhà.

      Đêm qua Tô Vũ về, Tô Tuyết Dung nhớ con cả đêm, nhìn thấy Tô Vũ bình an trở về, trong lòng mới yên tâm.

      Tô Vũ đêm ngủ, cảm thấy vừa đói vừa mệt, ăn qua loa bữa sáng chút, liền trở về phòng nghỉ ngơi.

      Chớp mắt đến giữa trưa, Tô Vũ phục hồi lại thể lực, từ giường ngồi dậy, : “Mẹ, con đến nhà giáo làm bài tập, đến tối con mới trở về nhà!”

      Tô Tuyết Dung mĩm cười, : “Tiểu Vũ, vậy con đến nhà giáo phải học tập tốt đó!”

      “Con biết rồi!” xong, Tô Vũ liền ra khỏi nhà. được lúc, đến nhà của thị trưởng. Nhà của thị trưởng nằm ở trong khu biệt thự lớn, Tô Vũ tùy tiện hỏi mấy người gác cổng, mới hỏi thăm được địa chỉ nhà của thị trưởng là số 302.

      Tô Vũ có chú ý tới, bên ngoài khu biệt thự có hai nữ sinh ngồi xe, hai nữ sinh đó chính là Trương Đình Đình và Triệu Viện. Sau khi Triệu Viện và Lục Hoàn Vũ chia tay, ta vẫn cam tâm, cho nên vẫn tìm mọi cách để Lục Hoàn Vũ quay trở lại.

      Sau khi nhìn thấy Tô Vũ vào, Triệu Viện tức giận đến tái mặt, lớn tiếng :
      “Đình Đình, cậu xem, Tô Vũ ràng thích Lục Hoàn Vũ, vậy mà hôm nay lại đến đây tìm Lục Hoàn Vũ, đáng ghét!”

      “Thôi, Viện Viện, cậu quên . . . . . . việc kia rồi sao?” đến đây, trong lòng Trương Đình Đình vẫn như trước còn sợ hãi, quá đáng sợ, vật xấu xí khủng bố như thế, vậy mà Tô Vũ lại nuôi dưỡng nó.

      Nghe được Trương Đình Đình như thế, Triệu Viện cũng cắn môi, lời nào, nhưng trong mắt lại có cam lòng dày đặc. lúc sau, mắt Triệu Viện bỗng sáng hẳn lên, : “Đình Đình, cậu có còn nhớ Trương đại sư , Trương đại sư là cao nhân chân chính, lần trước cậu bị quỷ nhập vào người. . . . . . Haha, bằng, chúng ta tiêu ít tiền mời ngài ấy tới đối phó con nữ này?”

      Trương Đình Đình có chút khiếp sợ hỏi: “Trương đại sư có thể đối phó được sao?”

      Triệu Viện khẳng định gật đầu: “Đương nhiên, con nữ này sao chứ? Làm sao có thể so được với Trương đại


      [​IMG]
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 34: Cương thi đột kích (2)

      Edit: thienbao95



      xong, thị trưởng cầm điện thoại lên, gọi cho cục cảnh sát, kể lại toàn bộ việc, chỉ có điều thành thú dữ xổng chuồng thay cho cương thi mà thôi.

      Mặc dù toàn bộ việc có nhiều chỗ sơ hở, nhưng thị trưởng hạ lệnh, cảnh sát trưởng đương nhiên dám thất lễ, rất nhanh, cục cảnh sát có hành động.

      nhóm cảnh sát đến làng Thanh Thủy, bọn họ còn mang theo mười mấy tấm võng lớn để bắt dã thú, mặc kệ như thế nào, chỉ cần làm vậy trong giờ, cho dù cương thi gây hại cho người dân của làng Thanh Thủy, Tô Vũ và những người khác vẫn có đủ thời gian để chạy xe đến.

      Mặt khác, lúc sắc trời vừa tối , nhà ba người thị trưởng tới cục cảnh sát, trở thành đối tượng được chăm sóc đặc biệt, đội trưởng Chu và những cảnh sát khác đích thân bảo vệ cả nhà thị trưởng.

      Tuy nhiên, phu nhân thị trưởng vẫn còn sợ hãi vô cùng, bà run lập cập hết nhìn về phía cửa cục cảnh sát rồi lại nhìn Tô Vũ và đội trưởng Chu, run cầm cập : “Con cương thi, , phải, lúc thú dữ đến, mấy người nhất định phải bảo vệ chúng tôi!”

      “Phu nhân, xin yên tâm, đây là trách nhiệm của cảnh sát chúng tôi!” Đội trưởng Chu , nhưng trong lòng lại cho là đúng, cho dù có thú dữ trong trấn Thanh Sơn chăng nữa, nhưng thị trưởng là nhân vật lớn, hành động như vậy có chút khoa trương, hơn nữa phu nhân thị trưởng luôn luôn mắt cao hơn đầu, tại lại bị doạ thành bộ dáng như vầy, có chút mắc cười.

      Nghe được đội trưởng Chu bảo đảm, phu nhân thị trưởng an tâm ít, : “Vậy là tốt, vậy là tốt, cảm ơn. . . . . . Đội trưởng Chu!”

      Tô Vũ gì, mắt chớp nhìn sắc trời, lẳng lặng chờ đợi .

      Lúc này, Triệu Viện và Trương Đình Đình ngồi ở xe, mắt vẫn nhìn chằm chằm trước cửa cục cảnh sát, trong lòng bực mình thôi.

      Lúc xế chiều, bọn họ đến đồ cổ Trai mời Trương đại sư ra tay đối phó Tô Vũ, nghĩ tới, lại bị Trương đại sư quát lớn trận, đuổi ra ngoài, trong lòng hai người tức giận thôi, liền chuẩn bị đến cục cảnh sát tố giác Trương đại sư tội lừa gạt.

      Lại ngờ, nhìn thấy Tô Vũ và nhà Lục Hoàn Vũ tiến vào cục cảnh sát, những người đó ở trong đấy vài giờ, cũng thấy ra, bọn họ muốn vào tìm hiểu chút, lại bị bảo vệ ngăn cản, đồng thời dùng lời lẽ đanh thép cảnh cáo bọn họ nên nhanh chóng về nhà, tuyệt đối nên ở lại cục cảnh sát.

      Triệu Viện là tiểu thư nhà có tiền, làm sao có thể chịu được đối xử như vậy? Cộng thêm những việc hôm nay được suôn sẻ, sớm tức giận muốn bóc khói..

      “Thôi, Viện Viện, chúng ta trở về thôi!” Trương Đình Đình từ khi trải qua việc bút tiên, còn vênh váo hung hăng như trước kia nữa, : “Chao ôi, Viện Viện, tớ nghĩ đêm nay cục cảnh sát có khả năng phát sinh chuyện lớn, chúng ta vẫn nên về sớm chút !”

      Triệu Viện cười nhạo tiếng, : “Về cái gì? Chúng ta cứ chờ ở đây, bổn tiểu thư ngược lại muốn xem, phát sinh chuyện gì?”

      Trương Đình Đình biết thuyết phục Triệu Viện được, chỉ có thể thở dài.
      “Tùng tùng tùng. . . . . .” Đúng lúc này, bỗng nghe được có tiếng bước chân của ai đó ở phía xa, hơn nữa còn có thanh gầm gừ của dã thú.

      “Viện Viện, cậu nghe thấy gì , giống như thanh của dã thú!” xong, Trương Đình Đình kéo kính chắn gió xuống, nhìn thấy màn khó quên trong đời.

      Xa xa, dưới ánh trăng, con đường cái rộng lớn có bóng người mặc áo liệm màu xanh đậm, bóng người thẳng tắp hai tay duỗi ra, hai chân nhảy từng bước . Tuy Trương Đình Đình thấy diện mạo của bóng người này, nhưng cũng tinh tường nhìn thấy móng tay dài ngoằn, cùng với răng nanh sắc nhọn!

      “A a! ! Cương thi! !” Trương Đình Đình theo bản năng kêu thảm tiếng, cương thi Hồng Kong ở thập niên 90 phổ biến thời, cùng với cương thi này khác gì nhau!

      “Cương thi, cậu đùa à!” Triệu Viện tự nhiên cũng nhìn thấy cương thi cách đó xa, chút nào để ý, :”Giả thần giả quỷ thôi, nếu như đời có quỷ, tớ còn có thể tin mấy phần, nếu như có cương thi, bổn tiểu thư chữ cũng tin, người chết như đèn tắt, ở đâu ra cương thi? Có đoàn kịch đóng kịch ở trấn Thanh Sơn sao, cương thi này hóa trang giống nha, ha ha, tớ rất thích!”

      Trương Đình Đình khóc ra nước mắt, lớn tiếng : “Bác tài xế, mau mau lái xe, chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi nơi này!”

      Tài xế cũng là người, sợ đến mất hồn, chỉ đợi câu này .

      Ngay lúc tài xế chuẩn bị lái xe, Triệu Viện lại ngăn cản, : “Tài xế, được lái xe, bằng , tôi kêu ba tôi đuổi việc ông, hừ, nhà ba người của ông cứ việc chờ chết !”

      Đúng lúc này, cương thi tựa hồ nghe thấy cái gì, tùng tùng tùng. . . . . . , nhanh chân nhảy về phía mấy người Trương Đình Đình, chỉ chốc lát, gần như xuất ở trước mặt mấy người Triệu Viện, nhất thời, mùi bùn đất hỗn tạp cùng mùi xác thối mãnh liệt phả vào mặt.

      Trương Đình Đình sợ đến nỗi tim muốn ngừng đập, vội vàng kéo kính chắn gió lên, ngồi xe thể nghi ngờ là chờ chết, nhưng xuống xe chết nhanh hơn, hay xem phim có cương thi, biết cương thi có thính giác và khứu giác vô cùng phát triển, chắc chắn chạy thoát!

      Tài xế gần như sắp khóc, khổ sở cầu xin: “Đại tiểu thư, cầu xin , chúng ta lái xe thôi, đây nhất định phải là người giả cương thi, người bình thường nào có thể lực tốt và mùi thối như vậy?”

      Lúc này, cương thi tới trước mặt, khuôn mặt nhợt nhạt dán chặt vào cửa xe, răng nanh sắc nhọn toả ra ánh sáng chói lóa, hai móng vuốt dài ngoằn ngừng cọ vào kính chắn gió, trong miệng ngừng mà phát ra tiếng gầm gừ khủng bố của dã thú.

      Trương Đình Đình sợ đến nỗi thể động đậy, giờ phút này, chỉ cách cương thi qua cái kính chắn gió, chỉ cần ngẩng đầu, là có thể nhìn thấy gương mặt kinh khủng của cương thi, loại tự vị khủng bố đến cực hạn này, quả giống như sống bằng chết, ngược lại Triệu Viện ngồi ở bên kia, có mấy phần an toàn hơn, tay Trương Đình Đình bịt chặt miệng mình, chỉ lo cẩn thận thét ra tiếng chói tai.

      Lúc này, Triệu Viện có ngốc cũng biết vật trước mặt đúng là cương thi hàng giá , phải là người giả dạng, nếu là người giả dạng, diễn viên này chắc chắn có thể thắng giải Oscars .

      Cương thi tìm thấy gì, cam lòng nhảy xung quanh ô tô, Triệu Viện bị doạ đến điên rồi, giọng : “Tài xế, nhanh lái xe, nhanh lái xe.

      Tài xế cũng sợ đến nỗi tay chân lạnh lẽo, nào dám lộn xộn, nếu bây giờ lái xe, tiếng vang kinh động đến cương thi, hậu quả như thế nào cần đoán cũng biết.

      hề nghĩ tới, vừa vặn lúc đó, điện thoại của Triệu Viện đúng lúc vang lên, Triệu Viện ngay cả thời gian khóc cũng có, vội vàng tắt điện thoại, thế nhưng, quá muộn.

      “Răng rắc!” Cương thi nghe được tiếng vang, gầm gừ tiếng, hai móng vuốt cào vào kính chắn gió, răng rắc tiếng, kính chắn gió bị bể thành nhiều mảnh!
      Vô số mảnh kiếng bể rơi xuống, thân thể Triệu Viện bị nhiều mảnh kiếng vỡ văng trúng, nhịn được kêu thảm tiếng!

      Đúng lúc này, hai móng vuốt của cương thi tàn nhẫn nắm lấy cánh tay Triệu Viện, nó đưa đầu vào, mở ra cái miệng rộng, hướng về cái cổ trắng nõn của Triệu Viện cắn tới!

      Trương Đình Đình sợ đến nỗi khóc thành tiếng, xin thề, nếu hôm nay có thể tránh được kiếp, bao giờ tìm cách đối phó với Tô Vũ nữa, sợ rồi, triệt để sợ rồi!
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :