1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô gái Thông linh sư (29)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 24: Tình duyên kiếp trước, kiếp này đến (3)

      Edit: thienbao95

      Lúc này, ánh mắt Tô Vũ vô cùng lạnh lẽo, động thủ .

      “Rầm” tiếng, tay phải của biến ra tỏa hồn liên đỏ như máu, lập tức Tô Vũ xoay người, bỗng nhiên tỏa hồn liên bay ra ngoài, vừa lúc cuốn lấy bóng dáng màu trắng ở phía sau.


      “Tháp trấn Hồn!” Tay trái Tô Vũ đưa ra, tháp trấn hồn đỏ như máu bay lên, mượn gió nâng lên, biến cao hơn nửa người, phát ra ánh sáng đỏ ngầu, hoàn toàn bao phủ bóng dáng màu trắng!

      loạt động tác được thực vô cùng trôi chảy, chỉ cần khoảng thời gian ngắn, cho dù bóng dáng màu trắng kia có là Đại La thần tiên, cũng thể trốn thoát khỏi tháp trấn hồn.

      “Thu!” Tâm Tô Vũ hơi động, hét lớn tiếng.

      Lối vào của tháp trấn hồn hóa thành vòng xoáy đỏ như máu, sinh ra luồng sức mạnh ngừng hút vào, liều mạng kéo bóng dáng màu trắng vào bên trong tháp trấn hồn, chỉ cần như thế, Tô Vũ có thể triệt để thu phục con quái này rồi!

      “Vũ, đúng là em?” Đột nhiện giọng của bóng dáng màu trắng vô cùng mừng rỡ, mặc kệ tỏa hồn liên và tháp trấn hồn, ra từ bên trong hào quang màu đỏ như máu, bóng người lóe lên, ôm chặt lấy Tô Vũ!

      Nhất thời, chóp mũi Tô Vũ ngửi được luồng hương thanh nhã, thế nhưng, chưa từng cùng người khác phái tiếp xúc thân mật như vậy.

      “Buông ra!” Tô Vũ nhất thời thích ứng kịp, dùng sức đẩy cái, nhưng hai cái tay của người con trai mặc áo trắng lại như gộng kềm ôm chặt Tô Vũ, làm thế nào cũng đẩy ra.

      Người con trai mặc áo trắng lẩm bẩm : “Vũ, em biết , ngàn năm, ở chỗ này chờ em ngàn năm, mỗi ngày đều nhớ đến em, mong đợi em đến, vừa nãy, cảm giác được em xuất , lại ngờ người đó đúng là em, thực quá tốt rồi!”

      ngàn năm?” Tâm Tô Vũ hơi động, đây cũng là lúc nên hóa giải tình kiếp, nhân tiện : “Tôi muốn biết là ai, ngàn năm qua, nên cũng nhìn thấu, tình vốn chỉ là mây khói mà thôi, cần gì phải u mê tỉnh?”

      “Em cái gì?” Cả người con trai mặc áo trắng run lên, nhìn sâu vào đôi mắt của Tô Vũ, khuôn mặt đẹp trai lên vẻ thống khổ, : “Vũ, quả nhiên em quên Hiên Viên Tuyết Triệt , quên đến còn mống, chẳng qua cũng sao cả, hai người chúng ta có duyên phận ngàn năm, bất kỳ sức mạnh nào cũng thể chia rẽ chúng ta!”

      “Hiên Viên Tuyết Triệt?” Tô Vũ lập lại mấy lần cái tên này, bỗng trận đau đầu ập đến, giống như muốn xé toạch đầu vậy, nhanh chóng suy nghĩ nhiều nữa, thản nhiên : “Chỉ vì chữ tình, mà bị nhốt ở đây ngàn năm, có đáng giá ?”

      Hiên Viên Tuyết Triệt lắc đầu cái, kiên định : “Đáng giá, đừng ngàn năm, cho dù mười ngàn năm cũng đáng giá!”

      Tô Vũ im lặng, hi vọng có thể chấm dứt đoạn tình duyên này, nhưng ràng Hiên Viên Tuyết Triệt muốn từ bỏ, tạm thời cũng có cách nào, thể làm gì khác ngoài chờ đợi.

      ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Tuyết Triệt, dáng người thon dài đều đặn, người mặc bộ quần áo trắng như tuyết, con ngươi đen nhánh, tóc đen như thổ cẩm, da dẻ trắng nõn, tóc mai tung bay trong gió, mày kiếm sắc bén, đôi mắt thâm thúy, cổ cao thẳng, môi đỏ khiêu gợi, ngũ quan vô cùng tinh tế, chút tỳ vết nào, hoàn mỹ tì vết, chỉ có dùng từ “ hoàn mỹ” mới có thể miêu tả hết vẻ đẹp của người con trai trước mắt.

      Lục Hoàn Vũ bằng phần của Hiên Viên Tuyết Triệt, nếu như được coi là hot boy, được vô số nữ sinh thích, Hiên Viên Tuyết Triệt đẳng cấp nam thần, chỉ sợ đến giây, tất cả các nữ sinh khi nhìn thấy thích đến phát điên !

      Tô Vũ suy nghĩ chút, : “ có thể cho tôi biết, ngàn năm trước, rốt cuộc chúng ta xảy ra chuyện gì?”

      Hiên Viên Tuyết Triệt lắc đầu, : “Vũ, tất cả là quá khứ, hy vọng em nhớ tới những chuyện hay kia, nhưng xin thề, từ nay về sau, nhất định bảo vệ em, để em chịu chút tổn thương nào!”

      Tô Vũ thở dài, nếu Hiên Viên Tuyết Triệt chịu , vậy thôi, lại : “Vậy tôi hỏi , làm thế nào mới có thể mang ra khỏi nơi này?”

      Hiên Viên Tuyết Triệt ôn nhu nở nụ cười, : “Vũ, hơn ngàn năm trước, và bốn người hầu đều bị phong ấn ở trong bức tranh này, bức tranh này gọi Càn Khôn phong ma đồ, đây là pháp khí cực kì lợi hại, bình thường thể rời khỏi nó, thế nhưng, ít phần hồn của vẫn có thể tạm thời rời , nếu như em gặp nguy hiểm, xuất ở trước mặt em đầu tiên, chẳng qua, phải phiền em mang theo ở bên người!”

      “Có thể, nhưng tôi vẫn chưa chấp nhận , tuyệt đối phải giữ khoảng cách nhất định với tôi!” Tô Vũ nghiêm nghị .

      Bỗng, giật mình nhớ đến cái gì, lại : “Có mấy người đồng thời cùng với tôi đến nơi này, có giết bọn họ , nếu bọn họ chết rồi, chỉ có mình tôi hoàn hảo chút tổn hại gì, tôi bị nghi ngờ.”

      có!” Hiên Viên Tuyết Triệt ôn nhu sờ tóc Tô Vũ, : “Em yên tâm , mang em và mấy người kia rời khỏi nơi này!”

      Tiếng vừa dứt, người Tô Vũ tỏa ra tia sáng trắng, lập tức mở mắt, liền nhìn thấy Hà Tâm Kì, Lục Hoàn Vũ và những người khác đều đồng loạt mở mắt ra.

      Triệu Viện lập tức : “Chao ôi chao ôi, vừa nãy các cậu có nhìn thấy gì ? Tớ nhìn thấy vị thần tiên mặc áo trắng đó, tớ chuẩn bị tới xem cho ràng, thế mà, vị thần tiên kia biến thành quái vật xấu xí rồi!”

      Trương Đình Đình và những người khác nhao nhao hùa theo, chỉ có Lục Hoàn Vũ vẫn còn ngồi ở giường , ảo giác gì cũng thấy.

      Chỉ có Lâm Mạn chú ý tới vị trụ trì đại sư kia, ngồi ở giường, đầu nghiêng qua bên, mặt xám như tro tàn, hiển nhiên chết.

      Lâm Mạn sợ hết hồn, lắp bắp: “Các em xem, trụ trì đại sư có phải là. . . . . . chết rồi ?”

      Lâm Mạn vừa xong, Triệu Viện và những người khác lập tức sợ hết hồn, Lục Hoàn Vũ đánh bạo tới chỗ trụ trì đại sư, đưa tay sờ lên mũi, ngay lập tức rụt trở về, quả nhiên chết.

      “Người chết rồi, người chết rồi!” Hai người Trương Đình Đình, Triệu Viện sợ đến hồn vía lên mây, ngay cả giầy cũng thèm mang, la to chạy ra ngoài, bọn họ muốn ở lại nơi quỷ quái này khắc nào, vừa nãy, những gì bọn họ trải qua phải là ảo giác, là chuyện chân trăm phần trăm, Lâm Mạn và Hà Tâm Kì cũng bị dọa cho phát sợ, tự chủ chạy theo mọi người ra ngoài cửa.

      “Tiểu Vũ, nhanh lên, nơi này quá tà ma rồi!” Lục Hoàn Vũ đưa tay kéo Tô Vũ, chuẩn bị kéo chạy trốn.

      Đúng lúc này, Càn Khôn phong ma đồ tường chớp động cái, hai đạo hào quang đỏ ngòm bay ra ngoài, thẳng tắp đánh vào cánh tay lôi kéo Tô Vũ của Lục Hoàn Vũ.

      Lục Hoàn Vũ kịp chuẩn bị, cánh tay bị cái gì đó đánh trúng, kêu thảm thiết vài tiếng, đau đến nỗi muốn hôn mê bất tỉnh.

      “Em làm sao vậy?” Lâm Mạn vội vàng quay đầu hỏi.

      cần phải , Tô Vũ cũng biết là là ai làm, nhưng lại gì, quay qua với Lâm Mạn: “ Lâm Mạn, nên nhanh chóng mang theo cậu ấy thôi!”

      Sau khi Lâm Mạn và những người khác vội vàng rời , Tô Vũ tiến lên bước, lấy xuống Càn Khôn phong Ma đồ, cuốn thành cuộn giấy, giấu ở trong tay áo, sau đó đuổi theo mọi người ra khỏi nơi này.



      Chương 25: Hiểu cuộc thi
      Edit: thienbao95

      lâu sau, tất cả mọi người tới đại điện, cánh tay Lục Hoàn Vũ hiểu tại sao lại bị đau, nhưng cũng may bớt rất nhiều, chỉ còn đau chút như kim chích, còn đáng lo ngại.

      Lâm Mạn lắp ba lắp bắp kể lại đầu đuôi việc xảy ra, cũng coi như thông minh, hề ra tình xảy ra bên trong bức tranh kia, bởi vì nếu như vậy, chắc chắn Lâm Mạn cần làm giáo viên nữa, trực tiếp đưa đến bệnh viện tâm thần trong thành phố, vì lẽ đó, Lâm Mạn chỉ là vô duyên vô cớ phát xác chết của trụ trì đại sư.


      Mấy người Lục Hoàn Vũ cũng ngốc, biết có ra cũng ai tin, còn có thể bị xem là mắc bệnh thần kinh, cũng thông minh lại lời của giáo Lâm Mạn. ra, ở trong lòng bọn họ, trụ trì đại sư chính là người hấp thu tuổi thọ của con người, giả thần côn làm đủ trò xấu, chết chưa hết tội.

      Bên trong đại điện loạn tùng phèo, các vị hòa thượng vừa sợ vừa lo, vội vàng gọi người chạy đến căn phòng , nhìn thấy trụ trì đại sư quả nhiên chết, các vị hòa thượng bị dọa cho phát sợ, nhanh chóng báo cảnh sát.

      tới mười phút, cảnh sát trấn Thanh Sơn tới trường, người dẫn đầu vẫn là người mà Tô Vũ gặp lần : Đội trưởng Chu.

      Pháp y cũng tới, cẩn thận kiểm tra thi thể của trụ trì đại sư, người có vết thương nào, cho nên, trong khoảng thời gian ngắn cũng đoán ra đây là mưu sát hay là chuyện ngoài ý muốn. Do đó, Tô Vũ, Lâm Mạn và những người khác vẫn phải ở lại chỗ này, tạm thời thoát khỏi tội tình nghi.

      Đúng lúc này, vị hòa thượng lên tiếng: “Đội trưởng Chu, bần đạo nhớ trong căn phòng của đại sư có bức tranh, biết bức tranh đó đâu rồi?”

      Trong lòng Tô Vũ căng thẳng, tuy rằng cảnh sát thể soát người, nhưng nếu bị phát bức tranh kia ở người , chắc chắn bị nghi ngờ.

      Thế nhưng, ngay khi Tô Vũ lên ý nghĩ này, bỗng, bức tranh bên trong tay áo Tô Vũ lập tức thu lại vô số lần, chui vào chỗ sâu hơn trong quần áo Tô Vũ.

      Nghe được câu hỏi này, sắc mặt Lâm Mạn và những người khác tự chủ trắng nhợt, bức tranh kia chính là ác mộng của tất cả mọi người, vì thế, hầu như tất cả mọi người đều đồng thanh nhìn thấy.

      Cảnh sát dò hỏi Lâm Mạn và những người khác vô số lần, nhưng tất cả mọi người đều giống nhau, vì vậy cảnh sát cũng thu thập được chứng cứ của vụ việc, lăn qua lăn lại đến trưa, cũng chưa điều tra ra việc.

      Lúc trở về, Tô Vũ liên tục căn dặn, : “Hiên Viên Tuyết Triệt, sau này thể tùy tiện hại người, ở thời đại này, tùy tiện giết người gặp phiền toái lớn, thậm chí, còn có thể liên lụy đến mẹ tôi!”

      biết rồi!” Hiên Viên Tuyết Triệt đáp: “Yên tâm, dùng biện pháp của giúp em giải quyết phiền phức!”

      Tô Vũ im lặng gì, có quỷ mới biết biện pháp của đến tột cùng là biện pháp gì?

      Trải qua ngày, có kết quả tử vong của trụ trì đại sư, phải trúng độc, chính là bất ngờ đột tử*.

      *Đột tử là cái chết tự nhiên do nguyên nhân tim mạch được báo trước bằng mất tri giác trong vòng 1 giờ.Có thể biết hoặc biết bệnh tim trước đó và thể dự đoán trước cách thức và thời gian tử vong.

      Cứ như vậy, Tô Vũ, Lâm Mạn và những người khác triệt để thoát khỏi tội tình nghi, chuyện này cuối cùng cũng kết thúc .

      Vài ngày sau, khối năm ba bắt đầu hiểu quy tắt của cuộc thi, cuộc thi kéo dài hai ngày, đồng thời lấy tiêu chuẩn của cuộc thi trung khảo mà ra đề, nếu như thi tốt, đảm bảo tránh thoát số mệnh bị mời phụ huynh, trong khoảng thời gian ngắn, mặt mày tất cả mọi người đều ủ rũ .

      Ngược lại, Tô Vũ cảm thấy sao cả, bởi vì, trải qua khoảng thời gian dài học tập, tin tưởng có thể thi đạt thành tích cao đưa cho mẹ xem.

      Chốc lát sau, Lâm Mạn phát xuống đề thi ngữ văn, ở trong phòng học vang lên tiếng than thở, tất cả học sinh đều bắt đầu làm bài, Tô Vũ cũng ngoại lệ, nhanh chóng xem lướt các câu hỏi qua lần, rất nhanh, bắt đầu làm bài.

      Chớp mắt cái, thi xong môn ngữ văn. Chờ đến buổi trưa, Tô Vũ sớm đói bụng dán chặt vào lưng, chuông lớp vừa vang, Tô Vũ theo dòng người tới căng tin, chọn phần cơm tẻ cùng rau xanh, tùy tiện tìm nơi ngồi xuống.

      nghĩ tới, Lục Hoàn Vũ lại ngồi bên cạnh Tô Vũ, nhất thời vô số ánh mắt ước ao ghen tỵ rơi vào người Tô Vũ, Lục Hoàn Vũ ôn nhu : “Tiểu Vũ, ăn rau xanh có nhiều dinh dưỡng, tớ mời cậu ăn đùi gà nha!”

      Tô Vũ theo bản năng muốn tránh xa Lục Hoàn Vũ, bởi vì Hiên Viên Tuyết Triệt chính bình dấm chua, cẩn thận, Lục Hoàn Vũ gặp vô số xui xẻo, vì lẽ đó, Tô Vũ lạnh nhạt : “Ngại quá, tôi ăn thịt!”

      Thế nhưng, Lục Hoàn Vũ nghe ra ý tứ của Tô Vũ, còn tưởng rằng là do tự ái nên mới từ chối, vì thế, mới chịu ăn đùi gà của , lập tức : “Tiểu Vũ, áp lực học tập của năm ba rất lớn, cậu tuổi mới lớn, ăn thịt làm sao được?”

      xong, gắp đùi gà trong hộp cơm bỏ vào trong hộp thức ăn của Tô Vũ.

      Tô Vũ thầm thở dài, thầm nghĩ: “Cơm với rau xanh thể ăn, Lục Hoàn Vũ này nhiệt tình chả đúng lúc tí nào!”

      Tô Vũ nghĩ tới, màn này đều được Triệu viện và những người khác nhìn thấy, Triệu Viện tức giận nghiến răng nghiến lợi, mắng to: “Tớ biết rồi, nhìn ra, con này chính là hồ ly tinh, hồ ly tinh quyến rũ Hoàn Vũ, bằng , Hoàn Vũ chia tay với tớ!”

      Hà Tâm Kì lại : “Viện Viện, cậu cũng nhìn ra, ràng là Lục Hoàn Vũ lấy lòng Tô Vũ, việc này liên quan đến Tô Vũ mà!”

      Triệu Viện tức giận đến lấn át lí trí, lớn tiếng : “Tớ mặc kệ, Đình Đình, chúng ta đến đó , tớ nhất định phải cho con hồ ly tinh này bài học, Đình Đình, có lẽ cậu biết, sau khi cha cậu xảy ra chuyện, con hoang này đắc ý đến mấy ngày đấy, cậu ta còn , cha của cậu bị như vậy là hoàn toàn xứng đáng đó”

      Vì để lôi kéo Trương Đình Đình, Triệu Viện cũng ngại đặt điều dối.

      Ánh mắt Trương Đình Đình tối sầm lại, nắm chặt nắm đấm, chuyện này chính là nỗi đau lớn nhất trong lòng , cha qua đời, cần nghĩ cũng biết Tô Vũ có bao nhiêu hưng phấn!

      Trương Đình Đình suy bụng ta ra bụng người, tự cho là Tô Vũ cười nhạo , nên đem những hổ thẹn trong lòng mấy ngày hóa thành thù hận với Tô Vũ, nhưng Trương Đình Đình cũng biết rằng, Tô Vũ chính là lười để ý đến .

      Hà Tâm Kì mặt biến sắc rời xa hai người từng bạn thân của , hai người nghe lời khuyên bảo, sớm muộn có ngày, triệt để làm cho Tô Vũ tức giận, rước lấy tai họa.

      Triệu Viện lôi kéo Trương Đình Đình đến chỗ Tô Vũ, ở trước mặt tất cả các học sinh, lớn tiếng mắng: “Tô Vũ, nghĩ tới cậu lại là người quyến rũ Hoàn Vũ, làm Hoàn Vũ chia tay với tớ, con hoang chính là con hoang, biết xấu hổ mà làm ra những chuyện này!”

      “Triệu viện, cái gì đó? Tôi chia tay với , tự nhiên tôi có tư cách theo đuổi những người khác, xin đừng có lo chuyện bao đồng!” Lục Hoàn Vũ tàn nhẫn trừng mắt nhìn Triệu Viện cái, .

      theo đuổi cậu ta?” Triệu Viện sốt ruột đến mù quáng, quát: “Hoàn Vũ, chính là con trai của Trấn Trường, ta tướng mạo có tướng mạo, muốn thân phận có thân phận, nếu phải ta quyến rũ , làm sao để ý đến ta!”

      Hai người cãi vã nên thu hút ít chú ý của mọi người, Tô Vũ vốn là người ngoài cuộc, nhưng gặp phải đông đảo ánh mắt ước ao đố kị xem thường, khiến người ta cảm thấy buồn cười.

      Đúng lúc này, cũng biết chuyện gì xảy ra, hộp cơm trong tay Lục Hoàn Vũ bỗng nhiên bay lên, bên trong hộp cơm chứa đầy các món ăn nóng hổi, tất cả đều rơi vào mặt hai người Lục Hoàn Vũ và Triệu Viện.

      Trong nháy mắt, tóc, mặt, đồng phục hai người đều bị dính đầy mỡ, cơm và nước canh, . . . . . . vô cùng thê thảm.

      Tô Vũ đứng lên, nhìn xuống Triệu Viện chật vật, lạnh lùng : “Triệu Viện, tốt nhất cậu đừng cố gắng chọc giận tớ, vạn nhất tớ tức giận, chỉ sợ lửa giận của tớ ngay cả cậu cũng thể chịu đựng được, cậu tự lo lấy!”
      Tôm ThỏPhong Vũ Yên thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 26: Gian lận?

      Edit: thienbao95

      Nhìn ánh mắt Tô Vũ uy nghiêm đáng sợ, Triệu Viện nhịn được rùng mình cái.

      Nhưng cái cảm giác đó rất nhanh bị thay thế bởi nước canh dội vào người, Triệu Viện chỉ tay vào Tô Vũ, mắng to: “Cậu, cậu dùng đồ ăn hất vào tớ? Cậu dám làm như vậy với tớ, cậu phải trả giá lớn!”


      “Trả giá? Tớ chờ!” Tô Vũ lười nhiều với Triệu Viện não tàn này, vừa dứt câu, nhàng rời khỏi căng tin.

      Cả người Lục Hoàn Vũ toàn là mảnh vụn của đồ ăn, khuôn mặt trầm, : “Triệu Viện, hai chúng ta chia tay, nếu có tự trọng, đừng dây dưa với tôi nữa!”

      xong, Lục Hoàn Vũ cũng phất tay áo bỏ .

      “Hừ, Hừ!” Triệu Viện tức giận chịu nổi, giơ chân lên đá cái bàn, trái lại càng làm cho chân đau hơn, suýt chút nữa tức điên .

      Trương Đình Đình tới, “Viện Viện, cậu hà cớ gì phải như vậy, mau về nhà tắm rửa , thay bộ quần áo khác, buổi chiều còn phải thi nữa đó”

      Triệu Viện khó chịu : “Hừ, con hoang Tô Vũ này bắt nạt chúng ta như vậy, nếu cứ thế bỏ qua chuyện này, tớ cam lòng!”

      Trương Đình Đình như dự liệu trước, : “Giáo huấn cậu ấy, có rất nhiều cơ hội, chút nữa cơ hội tuyệt vời, nếu làm thành công, sau này Tô Vũ bao giờ xuất ở trường học nữa!”

      Mắt Triệu Viện sáng lên, Trương Đình Đình kề sát vào bên tai , ra “Diệu kế” .

      Triệu Viện nghe xong kế hoạch của Trương Đình Đình, khó chịu trong lòng lập tức tan thành mây khói, liên tục gật đầu, : “ tệ, kế hoạch tốt lắm, ngờ cậu có thể nghĩ được như vậy, nếu chuyện này thành công, tớ khao cậu bữa ăn no nê!”

      Tô Vũ rời khỏi căng tin, đến quán ăn ở bên ngoài trường học ăn bát mì đơn giản, sau khi ăn xong, lại trở về phòng học, lâu lắm, chuông vào học vang lên, cuộc thi buổi chiều lại bắt đầu.

      Nhưng mà, đáng lẽ người ngồi trước mặt Tô Vũ là bạn nam sinh, tại lại đổi thành Trương Đình Đình, người nam sinh kia ngồi ở chỗ Trương Đình Đình.

      ta lại muốn làm gì?” Tô Vũ thấy buồn cười, căn bản quan tấm đến hành vi mờ ám của hai người này, chỉ là cảm thấy hai người Trương Đình Đình và Triệu Viện hành động giống như tên hề vậy, thỉnh thoảng phải làm ra số việc ngu ngốc, nếu , cả người được thoải mái.

      Rất nhanh, đề thi ngữ được phát xuống, cuộc thi chính thức bắt đầu, Tô Vũ cũng lười để ý tới Trương Đình Đình, chỉ để thông linh đồng tử chú ý nhất cử nhất động của Trương Đình Đình.

      thi được nửa thời gian, Tô Vũ bỗng nghe thấy tiếng bịch nhàng vang lên, bàn có thêm cục giấy tròn tròn to như trứng ngỗng, lập tức nghiêng đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt đắc ý tươi cười của Trương Đình Đình.

      Trương Đình Đình lập tức giơ tay lên, lớn tiếng : “ ơi, Tô Vũ gian lận trong cuộc thi!”

      Giọng này, nhất thời thu hút chú ý của mọi người trong lớp, Lâm Mạn vội vã xuống, ánh mắt nhìn về phía Tô Vũ.

      Triệu Viện chờ mãi mới có được cơ hội này, lập tức : “ giáo, em nhớ trường học có quy định, học sinh gian lận bị đuổi học, đúng ạ?”

      giáo, em có gian lận, em thấy Trương Đình Đình mới là người gian lận!” Tô Vũ nhàn nhạt , lật bài thi lên, kiểm tra lại tay áo, túi áo, phát được vật gì khả nghi.

      Ánh mắt Lâm Mạn chuyển về phía Trương Đình Đình, ràng bàn cục giấy được vo tròn.

      Lâm Mạn cau mày, cầm cục giấy tay, mở ra xem, hóa ra bên trong có ghi ít từ đơn và vài cụm từ trọng điểm, sắc mặt Lâm Mạn trầm xuống, : “Trương Đình Đình, ràng chính em mới là người gian lận, em còn vu oan cho bạn học Tô Vũ, em còn gì để ?”

      “Cái này thể nào!” Trương Đình Đình triệt để há hốc mồm .

      Chỗ ngồi của và Tô Vũ cách nhau khoảng khá xa, chỉ trong thời gian ngắn, Tô Vũ thể làm ra bất kì hành động gì, vậy tại sao cục giấy lại xuất bàn của ?

      Trương Đình Đình đương nhiên hiểu, bởi vì Tô Vũ có thông linh đồng tử, có số việc cũng cần tự mình ra tay.

      Lâm Mạn có chút vui, : “Trương Đình Đình, em hãy coi lại thái độ học tập của em , hành vi tốt này lại xuất trong cuộc thi, rất đau lòng, em có biết hay , ngang nhiên gian lận trong cuộc thi, bị trường học đuổi học, như vậy , ngày mai em mời mẹ em đến trường học, chuyện với mẹ em phen!”

      Trương Đình Đình lập tức choáng váng, cha vừa qua đời, nếu mẹ lại bận tâm đến vấn đề học tập của , như vậy rất bất hiếu. Trương Đình Đình cuống quít : “ giáo Lâm, em biết sai rồi, xin , xin niệm tình cha em từng là giáo viên chủ nhiệm lớp này, cho em thêm cơ hội nữa !”

      “Cái này. . . . . . , lần sau được như vậy nữa nghe chưa!” Lâm Mạn nghe qua hoàn cảnh của Trương Đình Đình, khỏi có mấy phần đồng tình, sau khi vài ba câu, cũng hời hợt buông tha.

      Tô Vũ lạnh lùng nhìn hai người Trương Đình Đình và Triệu Viện, nở nụ cười khuẩy, hai người coi là quả hồng mềm, muốn bắt nạt lúc nào bắt sao?

      Tối hôm nay, cho hai người có kỉ niệm khó quên.

      Trải qua chuyện lần này, Trương Đình Đình chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, đồng thời cũng chứng tỏ kế hoạch thất bại, an phận ít. Bảy giờ tối hơn, chuông tan học vang lên, cuối cùng cũng thi xong .

      Trương Đình Đình và Triệu Viện cùng nhau rời khỏi trường học, Triệu Viện oán hận : “Trương Đình Đình, cậu hãy nghĩ biện pháp gì . Lần này những hại được đứa con hoang kia, trái lại tớ còn bị liên lụy, nghĩ cho tớ biện pháp khác , hay là chúng ta dùng tiền mướn vài tên lưu mạnh, giáo huấn Tô Vũ trận đường về . . . . .”

      “Khanh khách. . . . . .”

      Lời còn chưa hết, bỗng, bên tai hai người truyền đến tiếng cười khanh khách của đứa con nít.

      “Viện Viện, cậu có nghe thấy cái gì ?” Trương Đình Đình sợ hãi, vội vàng hỏi, đối với những chuyện này vô cùng mẫn cảm .

      Triệu Viện bị dọa sợ tới nổi mặt như màu đất, gật đầu, giọng trả lời: “Tớ cũng có nghe thấy!”

      Đúng lúc này, phía sau hai người vang lên giọng : “Chị ơi, em đơn, hai người chơi với em có được ?”

      Trương Đình Đình, Triệu Viện quay đầu nhìn lại, suýt chút nữa ngất xỉu, hóa ra phía sau hai người có bé trai, toàn thân của nó màu xanh tím, đôi con ngươi có đồng tử nhìn chằm chằm hai người, trong miệng phát ra tiếng cười khanh khách.

      “A a. . . . . . , cứu mạng!” Tiếng hét thảm xuyên thẳng bầu trời đêm, hai người Triệu Viện, Trương Đình Đình sợ đến hồn vía lên mây, liều mạng chạy về phía trước, thậm chí chạy ở hướng nào cũng mặc kệ!

      Cũng biết qua bao lâu, Triệu Viện, Trương Đình Đình chạy đến kiệt sức , Triệu Viện thở hồng hộc, : “Đình Đình, chắc là chúng ta thoát được cái vật kia rồi!”

      “Chắc là vậy!” Trương Đình Đình cũng mệt muốn đứt hơi, thuận miệng câu, vừa ngẩng đầu, bỗng nhiên trong đầu ong tiếng, giống như có cây búa đánh vào đầu, tay vừa nhấc, tự chủ run rẩy cả người.

      Bởi vì, con quỷ * khủng bố vừa nãy, giờ phút này lại gắt gao nằm nhoài lưng Triệu Viện, quanh đầu lại nhìn mình, miệng còn nở nụ cười sởn tóc gáy.

      *quỷ : ma con nít
      Tôm ThỏPhong Vũ Yên thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 27: Sợ mất mật rồi!

      Edit: thienbao95

      Triệu Viện nhìn thấy Trương Đình Đình đứng ngây ngốc như thế, kỳ quái hỏi: “Đình Đình, cậu làm sao vậy?”

      Trương Đình Đình chỉ tay vào Triệu viện, năng lộn xộn, đứt quãng : “Cậu. . . . . . , lưng cậu, có cái gì kìa?”


      “Cái gì?” Triệu Viện hề nghi ngờ, đột nhiên nghiêng đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt màu xanh tính của đứa trẻ con, bàn tay bụ bẫm của quỷ * còn đặt vai , lúc này, khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười sởn cả tóc gáy.

      *quỷ : ma con nít

      “A. . . . . .” Con ngươi Triệu Viện co rút lại, phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, còn Trương Đình Đình sớm hoảng sợ mà chạy mất .

      “Chao ôi, xinh đẹp như vậy lại là người điên, đáng tiếc!” Dáng vẻ điên cuồng của Triệu Viện hấp dẫn ít ánh mắt của những người đường gần đó, mọi người cảm thán vài tiếng, sau đó tự chủ được ra xa chút.

      Trương Đình Đình sợ muốn vỡ mật, cố gắng hết sức chạy trốn, bỗng, cảm thấy dưới chân mình hình như vấp phải vật gì. Cơ thể kịp thu thế, cả người nghiêng sang bên, té lăn đất .

      Đúng lúc này, dưới chân Trương Đình Đình vang lên cái giọng lạnh như băng: “Chị, đừng chạy mà, ở lại chơi với em, có được ?”

      Trương Đình Đình theo bản năng quay đầu nhìn lại, suýt chút nữa ngất xỉu tại chỗ. Hóa ra, con quỷ khủng bố màu xanh tím kia chẳng biết từ lúc nào, bám chặt vào chân , Trương Đình Đình ngay cả dũng khí để phản kháng cũng có .

      Cả người Trương Đình Đình nằm liệt đất, khổ sở cầu xin: “Cầu xin ngài, đừng có theo tôi nữa, tôi báo đáp cho ngài, tôi nhất định đốt cho ngài nhiều tiền giấy, mời cao tăng siêu độ cho ngài, để ngài sớm ngày đầu thai chuyển thế, có được hay ?”

      “Tôi muốn đầu thai chuyển thế, tôi chỉ muốn chơi với chị thôi, hì hì. . . . . .” Sau đó, con quỷ khủng bố kia bò từ đùi đến cổ Trương Đình Đình, hai bàn tay mập mạp bóp chặt lấy cái cổ Trương Đình Đình, nhất thời, Trương Đình Đình cảm thấy cái cổ bị luồng sức mạnh mạnh mẽ bóp lấy, cảm giác được từng trận nghẹt thở.

      Trương Đình Đình đau khổ khóc lớn, : “, tôi muốn chết, ô ô. . . . . . , Viện Viện, cậu cứu tớ với. . . . . .”

      Vào lúc này, Triệu Viện cũng nhìn thấy thảm trạng của Trương Đình Đình, trong lòng sợ muốn chết, nào dám lên giúp đỡ? Thậm chí, hai chân như nhũn ra, ngay cả khí lực để chạy trốn cũng có .

      “Cứu mạng, làm ơn cứu tôi với?” Triệu Viện giọng khóc thút thít, cảm giác những gì xảy ra như cơn ác mộng .

      Bỗng, Triệu Viện nhìn thấy nữ sinh quen thuộc chậm rãi tới, mặc bộ đồng phục học sinh bạc màu, mặt lên vẻ ung dung bình tĩnh, nữ sinh này chính là Tô Vũ.

      Trong lòng Triệu Viện nhất thời nổi lên ý định gắp lửa bỏ tay người*: “Hừ, ta tới đúng lúc, để xem ta có bị sợ mất mật ?”

      *gắp lửa bỏ tay người: giống như vu khống để gieo vạ cho người khác cách độc ác

      “Có phải cậu cảm thấy tớ có thể giúp cậu dụ con quỷ sang nơi khác?” Tô Vũ cười nhạt, toạc ra tâm tư của Triệu Viện, xem thường cười gằn, : “Tiểu Linh Nhi, mau trở về ! Chơi rồi!”

      Tiếng vừa dứt, quỷ liền buông Trương Đình Đình ra, rất nghe lời bay tới trước mặt Tô Vũ .

      Trương Đình Đình vất vả mới tình bĩnh lại, nhìn thấy cảnh tượng này, kinh sợ đến há hốc mồm.

      Triệu Viện kinh ngạc há to miệng, nhịn được lớn tiếng hỏi: “Tô Vũ, rốt cuộc cậu là người hay quỷ?”

      “Điều này quan trọng, tôi chỉ muốn trừng phạt hai người chút, thuận tiện cho hai người biết, sau này nên thông minh chút, nên trêu chọc tôi, bởi vì người muốn trêu chọc tôi còn chưa tồn tại đâu, hơn nữa, ở trong mắt tôi, hai người căn bản chẳng là cái thá gì, sau này đừng có lởn vởn ở trước mặt tôi, nếu , tôi để quỷ động thủ giết hai người, tôi bảo đảm cảnh sát tìm được chút chứng cứ nào, hiểu chưa?”

      “Còn nữa, Lục Hoàn Vũ, có thể ở trong mắt hai người, là hotboy vạn người mê, nhưng đối với tôi, cũng chỉ có như thế, nên tôi hề có hứng thú gì với , để ở trong lòng, sau này, nếu hai người lại tới trêu chọc tôi, đừng trách tôi khách khí!”

      xong, Tô Vũ chậm rãi xoay người rời , chỉ để lại bóng lưng va vời thể với tới.

      Lúc này, Triệu Viện mới ý thức được rằng mình có bao nhiêu buồn cười, vẫn luôn gây phiền phức cho Tô Vũ, mà Tô Vũ lại phải người bình thường, ấy căn bản là thèm để ý tới mình !

      Nghĩ tới đây, trong lòng Triệu Viện tràn ngập cam lòng, nhưng rất nhanh, điểm cam lòng ấy liền tan thành mây khói, Tô Vũ, có thể là người mà vĩnh viễn thể vượt qua!

      Trương Đình Đình cũng choáng váng, suy nghĩ trong lòng cũng giống như Triệu Viện, loại cảm giác vô lực kia tồn tại mãi mãi trong ý thức của .

      Ngày thứ hai, cuộc thi lại lần nữa bắt đầu, trải qua chuyện của ngày hôm qua, Triệu Viện và Trương Đình Đình có vẻ an phận thủ thường hơn rất nhiều, cũng làm ra hành động mờ ám gì. Năm giờ chiều, sau khi thi xong, Tô Vũ nhìn trái nhìn phải thấy sắc trời vẫn chưa tối hẳn, chợt muốn đến chợ đồ cổ xem chút, biết cửa hàng đồ cổ Trai của Lưu Chí Quân làm ăn như thế nào rồi?

      Tô Vũ xuyên qua quảng trường trấn Thanh Sơn, xuyên qua phố đồ cổ, cũng có dừng lại, thẳng đến cửa hàng đồ cổ trai của Lưu Chí Quân.

      So với tháng trước, đồ cổ trai có chuyển biến khá tốt, ít nhất cũng có chút cảm giác đại khí cao cấp, mà Lưu Chí Quân cò kè mặc cả với ông lão mặc đồ nông dân. . . . . .

      Lưu Chí Quân phát huy năng lực của gian thương, nhìn chút là biết ông lão này cái gì cũng rành rẽ, hơn nữa giầy thêu còn dính ít đất có mùi tanh, đoán chừng là vội vàng đến đây, nóng lòng muốn giao dịch, : “Bác à, đôi giầy thêu này mặc dù là đồ của nước Tống, nhưng thân chỉ thêu đường kim tuyến, căn bản bán được bao nhiêu tiền, như vậy , tôi nghĩ bác kiếm được đồ vật này cũng dễ dàng gì, nên tôi ra giá, là ngàn đồng, coi như là tôi chăm sóc bác, sau này nếu có chuyện làm ăn nào nhớ đến đồ cổ trai tôi là được!”

      ngàn đồng?” Ông lão nông dân khoa trương kêu to tiếng, ngược lại làm Lưu chí Quân sợ hết hồn.

      Đâu ai biết ông lão nông dân này sung sướng đến phát rồ, nắm chặt bàn tay Lưu Chí Quân, lớn tiếng : “ ngàn đồng, tôi ở trong thôn cày cuốc cả năm mới có thể kiếm được hai ngàn, chàng trai, cậu tốt bụng!”

      Tô Vũ có chút biết gì, những người thành thường hay bị người khác lừa gạt, quay đầu, nhìn về phía ông lão nông dân, trước mắt bỗng lên hình ảnh, năm, sáu người nông dân mở ra quan tài hoa lệ, bên trong quan tài là nữ thi trông rất sống động, bên cạnh nữ thi có vô số đồ vật chôn cùng, mà người nông dân trước mắt, lấy xuống đôi giầy thêu thi thể nữ thi. . . . . .

      Ngay lập tức, Tô Vũ liền hiểu , hóa ra, những người nông dân này trong lúc vô tình phát ở sau núi nữ thi, liền tiến hành trộm mộ, rất hiển nhiên, đôi giầy thêu đáng giá bao nhiêu tiền, mà người nông dân này cũng hiểu giá cả của chợ đồ cổ, vì lẽ đó, nên đến đây thăm dò trước.

      Tô Vũ khẽ mỉm cười, nếu gặp phải, tất nhiên buông tha, nghĩ như vậy, Tô Vũ chậm rãi tới.
      Last edited by a moderator: 30/6/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 28: Dời mộ
      Edit: thienbao95

      Tô Vũ lên, khẽ mỉm cười, hỏi: “Ông ơi, ông từ đâu đến?”

      Ông lão nông dân lập tức tỉnh táo, : “Cháu , ông là thôn dân của làng Thanh Thủy, cháu có biết nơi đó , làng Thanh Thủy là nơi địa linh nhân kiệt, xuất thân của thị trưởng trấn Thanh Sơn là từ làng ông đó.”


      *địa linh nhân kiệt: là vùng đất linh thiêng, có nhiều nhân tài nổi bật

      Tô Vũ khẽ mỉm cười, chuyện này tới cũng đúng lúc, liên quan đến quê quán của Lục Hoàn Vũ.

      Tô Vũ tiếp: “Ông chủ Lưu, con trai của thị trưởng là bạn học cùng lớp với cháu. Ông chủ thấy đấy, bác nông dân phải chặn đường dài để tới đây, chuyến cũng hề dễ dàng gì, bằng ông chủ trả cho bác ấy thêm ngàn đồng nữa . Ông ơi, sau này ông có mối làm ăn gì hãy nhớ đến cửa hàng đồ cổ trai nha, ông chủ Lưu làm ăn rất đàng hoàng, hàng giá !”

      Lưu Chí Quân sửng sốt chút, biết Tô Vũ có ý tứ gì, nhưng vẫn như trước gì thêm, thanh toán cho ông lão nông dân hơn hai ngàn nguyên.

      “Cảm ơn ông chủ Lưu, cảm ơn cháu!” Ông lão cao hứng ngậm mồm vào được, liên tục cảm ơn Tô Vũ.

      Đúng lúc này, Tô Vũ lại thở dài, lầm bầm lầu bầu : “Chao ôi, ông chủ Lưu, mấy hôm trước có vị khách muốn mua xác ướp cổ mấy trăm năm, cháu nghĩ cửa hàng của chú thể kiếm được bộ rồi!”

      Lưu Chí Quân tuy hiểu Tô Vũ muốn làm gì, nhưng vẫn lập tức trả lời lại: “Đúng nha, vị khách này ra giá là tám ngàn đồng đấy? Chao ôi, ta nghĩ số tiền này chúng ta kiếm được rồi!”

      “Cái gì, cái gì, xác ướp cổ các người cũng mua? Vậy nữ thi có được hay ?” Ông lão nông dân vội vàng hỏi câu, nhưng trong lúc lơ đãng lộ ra tin tức hữu dụng.

      Lưu Chí Quân là người vô cùng thông minh, ánh mắt sáng lên, ông đối với Tô Vũ quả là phục sát đất, chỉ với ít công phu như thế, Tô Vũ thăm dò ra gốc gác của ông lão này, lập tức nắm bắt trọng điểm, cảm khái tiếng, : “Nếu nữ thi càng đẹp càng đáng giá, đáng tiếc, trong tay cháu lại có, nếu có thể thu mua bộ là tốt rồi!”

      Hai mắt ông lão tỏa sáng, ngập ngừng chút, cố nén kích động ra, nhưng lời lại chứa đầy hàm ý: “Ông chủ Lưu, cậu là người đầy nghĩa khí, có thể, chúng ta lập tức hợp tác thêm lần nữa!”

      Sau khi chuyện vài câu, ông lão cầm hai ngàn đồng vội vã rời .

      Lưu Chí Quân khẩn trương, nhanh chóng mời Tô Vũ ngồi xuống, lại rót cho Tô Vũ ly trà, Tô Vũ vung tay, thẳng vào vấn đề: “Trong thời gian gần đây, nơi này làm ăn thế nào rồi?”

      Sắc mặt Lưu Chí Quân lên vẻ vui mừng, : “Tất cả là nhờ vào đại sư, trong tiệm chúng ta có bát men sứ tọa trấn, tạo ra ít tiếng tăm, khoảng thời gian này, cửa hàng chậm rãi vào quỹ đạo rồi!”

      “Như vậy cũng tốt!” Tô Vũ gật đầu, lại : “Trong tay của ông lão nông dân hôm nay có ít thứ tốt, có khả năng trong tối nay đến cửa hàng mua bán lần nữa, ông nhớ tới tiếp đón tốt chút, còn có bộ nữ thi Đại Tống kia, chắc hẳn cũng đáng giá ít tiền !”

      “Đâu chỉ là đáng giá, quả chính là bảo vật vô giá!” Lưu Chí Quân vui sướng : “Dựa theo giá tiền quốc tế, bộ nữ thi được bảo tồn hoàn hảo có giá trị tối thiểu là mười mấy triệu đôla Mỹ đấy.”

      “Đúng rồi, đại sư, ở đây có tấm thiệp mời!” xong, Lưu Chí Quân lấy thiệp mời từ bàn, đưa cho Tô Vũ.

      Tô Vũ mở ra xem, hóa ra buổi tối ngày mai, cửa hàng đồ cổ lớn nhất nước: Cổ Ngọc lâu, mời chủ cửa hàng đồ cổ trai tham gia đại hội đổ thạch.

      “Đại hội đổ thạch?” Tô Vũ suy nghĩ chút, gật gù, có thể tham gia chút, biết được thêm kiến thức.

      Hai người chuyện lát, đột nhiên, Trương đại sư xuống. Trương đại sư nhìn thấy Tô Vũ, cũng lập tức cung kính hỏi thăm tiếng: “Đại sư, ngài tới?”

      Trong khoảng thời gian này, Trương đại sư cũng đồng dạng ở trấn Thanh Sơn ăn sung mặc sướng, mỗi ngày biết có bao nhiêu người tìm tới để cầu xin xem phong thủy, hoặc xem tướng, tính vận thế, ngược lại Trương đại sư dựa vào tiểu quỷ trong tay, cũng lừa gạt được mấy người.

      Tô Vũ gật gù, “Trương đại sư, ông ngồi xuống , tôi có chuyện gì, chỉ thuận tiện tới xem chút mà thôi!”

      Tô Vũ vừa xong, bỗng, có chiếc xe ngừng trước cửa đồ cổ Trai, chỉ trong chốc lát, từ bên trong xe ra ba, bốn người. Tô Vũ vừa nhìn, liền thấy bên trong đám người này có Lục Hoàn Vũ. bên cạnh Lục Hoàn Vũ là người đàn ông trung niên giận mà uy, Tô Vũ vừa nhìn, liền biết người đàn ông này có chức vị rất cao.

      “Tiểu Vũ!” Đồng thời, Lục Hoàn Vũ cũng nhìn thấy Tô Vũ, vô cùng kinh ngạc, : “Tại sao cậu lại ở chỗ này?”

      Tô Vũ lắc đầu cái, hờ hững : “ có gì, nhàn rỗi buồn chán, liền đến nơi này vòng, còn cậu sao, cậu tới đây làm gì?”

      “Chúng tôi đến tìm Trương đại sư!” Lúc này, người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, bộ dáng giống như thư kí trả lời câu hỏi, mặt lên vẻ kiêu ngạo, : “ biết vị nào là Trương đại sư? Thị Trưởng có việc muốn mời Trương đại sư ra tay!”

      Trương đại sư đứng lên, lập tức bày ra bộ dáng cao nhân, thản nhiên : “Bần đạo chính là Trương đại sư, biết các người có chuyện gì?”

      Hóa ra, Thị trưởng- Lục Văn Sinh tìm Trương đại sư có việc cần thương lượng, mười mấy năm trước, lúc cha của Lục Văn Sinh được chôn cất ở làng Thanh Thủy, thầy phong thủy có , mồ mả của cha nhất định phải dời vào hôm nay, bằng , nhà họ Lục liền có đại họa, Lục Văn Sinh cũng coi đây là chuyện to tát, nghĩ tới mọi việc trong năm nay đều được thuận lợi, khiến đắc tội với rất nhiều người, thậm chí, con trai và vợ của cũng phát sinh số vấn đề , rốt cục sợ rồi, cho nên muốn mời Trương đại sư chủ trì công việc dời mộ.

      Trương đại sư do dự, trình độ của như thế nào, trong lòng vô cùng ràng, lừa gạt người bình thường được, nhưng thị trưởng lại là nhân vật lớn, vạn nhất bị phát , cuộc đời kết thúc ở trong nhà giam .

      “Thế nào, Trương đại sư muốn?” Người đàn ông lại mở lời, “Trương đại sư, Thị trưởng trong lúc cấp bách nhưng vẫn đến đây viếng thăm ông, nhưng vậy cũng đủ cho ông mặt mũi rồi , Trương đại sư tại sao còn phải từ chối?”

      Kỳ , lời này của cũng có chút giả, tiếng tăm của Trương đại sư ở trấn Thanh Sơn Trấn vô cùng lừng lẫy, nếu như công khai xuất ở văn phòng thị trường, có ảnh hưởng tốt, vì thế, cũng chỉ có thể điệu thấp mà làm việc .

      Trương đại sư bất đắc dĩ, nếu như đồng ý, có nghĩa là nể mặt mũi của thị trưởng, biết nên làm thế nào, chỉ có thể : “Thị trưởng, yên tâm, bần đạo đồng ý, lúc nào lên đường đây?”

      Khuôn mặt lạnh như băng của thị trưởng rốt cuộc cũng mở miệng chuyện, : “Chiều nay, tôi phái người tới đón Trương đại sư!”

      xong vài câu, thị trưởng để xuống cọc tiền dày, xoay người rời .

      Tô Vũ hơi trầm ngâm chút, : “Trương đại sư, ngày mai ông cần phải cẩn thận chút, làng Thanh Thủy là nơi xuất nữ thi Đại Tống, nơi như vậy cũng phải chỗ tốt.”

      Tô Vũ suy nghĩ, đáng tiếc ngày mai phải tham gia đại hội đổ thạch, nếu , có thể với Trương đại sư chuyến, đề phòng vạn nhất.

      Trương đại sư gật đầu, chỉ mong đừng xảy ra chuyện gì, nếu , chỉ dựa vào tiểu quỷ mà nuôi dưỡng đối phó nổi.




      Chương 29: Đại hội đổ thạch (1)

      Edit: thienbao95

      Tô Vũ ở lại đồ cổ Trai đến mười giờ hơn, trong khoảng thời gian này, Tô Tuyết Dung có gọi điện thoại đến, Tô Vũ đành phải dối là học ở trường, Tô Tuyết Dung hề nghi ngờ , chỉ căn dặn Tô Vũ về nhà sớm chút, đỡ phải xảy ra bất trắc đường ….

      Rốt cục, lát sau, hai người Tô Vũ, Lưu Chí Quân cũng chờ được món làm ăn lớn.


      Ông lão nông dân lại tới, hơn nữa, còn mang theo ba bốn người trẻ tuổi, phía sau có chiếc xe ba bánh, xe ba bánh chở đầy hàng hóa, vừa vào cửa, liền vô cùng thần bí : “Ông chủ Lưu, tôi lại tới nữa rồi đây, lần này, tôi muốn cùng ông chủ làm mối làm ăn lớn!”

      xong, vừa cười thần bí vừa chỉ huy mấy người trẻ tuổi kia thừa dịp trời tối bắt đầu dỡ hàng, lấy ra hàng hóa ngụy trang bên ngoài, rốt cục cũng lộ ra hàng ở tầng dưới chót của chiếc xe ba bánh, trong đó có các loại châu báu và đồ trang sức, ông lão nông dân gom lại, thần bí : “Ông chủ Lưu, những vật này cũng tệ lắm đúng , đồ vật mà cậu muốn, tôi mang đến rồi!”

      Lưu Chí Quân cố gắng giữ vững tinh thần, vội vàng : “Nhanh, nhanh, mang tới lầu hai!”

      Chỉ chốc lát sau, hai người trẻ tuổi nâng lên chiếc chiếu bọc vật gì đó lên lầu hai, đoàn người tiến vào căn phòng bí mật, căn phòng này dùng để tiếp đón khách quý.

      Đợi chiếc chiếu được mở ra, hô hấp Lưu Chí Quân có chút gấp gáp .

      Bởi vì, bên trong chiếc chiếu quả nữ thi, bên ngoài nữ thi mặc áo cưới màu hồng, khuôn mặt được trang điểm vô cùng tỉ mỉ, xem ra chỉ hơn hai mươi tuổi, biết chết bao nhiêu năm, nhưng khuôn mặt vẫn trắng nõn, trông rất sống động, giống như ngủ vậy.

      Nhất thời, Tô Vũ cảm giác được luồng oán khí mãnh liệt phả vào mặt, cho dù chết nhiều năm như vậy, nhưng cỗ oán khí này tựa hồ có dấu hiệu tiêu tán, trái lại càng thêm ngưng tụ.

      Ông lão nông dân lại : “Ông chủ Lưu, cậu cảm thấy thế nào?”

      Lưu Chí Quân dám chuyện, trái lại cúi đầu quay qua hỏi Tô Vũ: “Đại sư, vật này có phải là cương thi hay ?”

      phải, mua !” Tô Vũ lắc đầu cái, .

      ngồi xổm người xuống, nhàng mở miệng nữ thi ra, đúng như dự đoán, trong miệng nữ thi có ngậm khối hạt châu màu lục bích, nếu như đoán sai, này bị hàm oan mà chết, hài cốt lại bị phân hủy, vì để tránh cho thân thể chuyển hóa thành cương thi, cho nên mới để trong miệng viên thi châu, nếu lấy thi châu này ra, thi thể này biến thành cương thi.

      Nghe được Tô Vũ vậy, Lưu Chí Quân cũng hơi hơi yên tâm, : “Bác à, nữ thi này cháu mua, thôi, chúng ta xuống lầu, nhìn những thứ khác chút, yên tâm, cháu nhất định đưa ra cái giá vừa ý!”

      xong, Lưu Chí Quân liền lôi kéo ông lão nông dân xuống lầu.

      Lúc hai người rời , Tô Vũ suy nghĩ chút, dùng sức cắn vào đầu ngón tay, vẽ ra đạo bùa chú đỏ như máu, ánh sáng của bùa phát ra vô cùng mãnh liệt, lập tức, bay vào trong ấn đường của nữ thi, vì lý do an toàn, Tô Vũ mới phải dùng máu của mình để tạo ra phù trấn thi.

      Trải qua hơn giờ trao đổi, Lưu Chí Quân mua được bộ nữ thi, hai vòng tay, hai đôi bông tai ngọc, mũ phượng, mười mấy cây trâm cài, còn có ít đồ vụn vặt, tổng cộng bỏ ra hơn tám vạn.

      Ông lão nông dân ngậm mồm vào được, tám vạn, ra bọn họ hề nghĩ đến bán được nhiều tiền như vậy, cho nên vô cùng vui sướng.

      Lưu Chí Quân vội vàng dặn dò: “Bác à, chuyện của ngày hôm nay, bác đừng lại với người nào khác, bằng , khi chuyện này bị lộ ra, cháu và bác gặp xui xẻo đó!”

      Ông lão nông dân gật đầu liên tục, : “Tôi hiểu được mặt lợi mặt hại của chuyện này, bọn tôi bảo đảm với người khác, cho dù có đánh chết tôi, tôi cũng !”

      chuyện lúc, Lưu Chí Quân tiễn ông lão nông dân, vui mừng với Tô Vũ: “Đại sư, lần này chúng ta phát tài rồi, tôi lập tức liên hệ với khách hàng trước đây, đảm bảo nữ thi này khi bán ra, giá trị tăng gấp mấy lần, tối thiểu chúng ta có thể thu vào mấy chục triệu!”

      tới chỗ này, Lưu Chí Quân có chút đắc ý, đối với Tô Vũ càng thêm kính trọng, nếu như lúc trước gặp Tô Vũ, làm sao có thể Đông Sơn tái khởi nhanh như vậy.

      “Bán? Tại sao chúng ta lại phải bán?” Tô Vũ khẽ mỉm cười, : “Ông chủ Lưu, bộ nữ thi Đại Tống này rất hiếm có, nếu đồ cổ Trai muốn làm ăn to, nhất định phải giữ lại ít đồ vật tốt để tạo chấn động, nữ thi chính là mánh lới tốt, điều này đúng hay sao?”

      “Đúng, đúng, là tôi nhất thời hồ đồ, chỉ cần lấy ra nữ thi được bảo tồn hoàn hảo và cả bảo vật dưới đấy hòm, chắc chắn gây chấn động vang trời, cửa hàng đồ cổ Trai chúng ta muốn phát đạt cũng khó!” Lưu Chí Quân bỗng kích động lên, mấy câu của Tô Vũ hoàn toàn đánh vào tâm trí , chính xác mà , lúc trước là người có chí hướng rộng lớn, chỉ có điều bị khó khăn liên tục cản trở, làm phải dấu chí hướng rộng lớn vào bên trong.

      Tô Vũ gật đầu, : “Được, ông có thể nghĩ như thế rất tốt, tại còn sớm, tôi phải trở về nhà, buổi tối ngày mai, tôi đến đúng giờ để tham dự đại hội đổ thạch!”

      “Đại sư, tôi có xe, tôi đưa ngài !” Lưu Chí Quân vội vàng .

      . . . . . .

      Khoảng chừng mười lăm phút sau, Tô Vũ được Lưu Chí Quân chở về nhà, Tô Tuyết Dung còn chưa ngủ, ngồi đợi Tô Vũ, sau khi nhìn thấy Tô Vũ trở về, lập tức đứng dậy, : “Vũ nhi, học tập cực khổ rồi, ăn cơm chưa? Mẹ hăm lại cơm cho con ăn?”

      “Dạ, cảm ơn mẹ!” Tô Vũ híp mắt nở nụ cười, ở lại đồ cổ Trai cũng hơn nửa ngày, quả có chút đói bụng.

      Chỉ chốc lát sau, ly sữa bò, chén trứng gà, mấy khối bánh gatô được bưng lên bàn, Tô Vũ bắt đầu ăn như hổ như sói, nhưng lại thấy Tô Tuyết Dung có lời muốn lại thôi, nhàng thở dài.

      Tô Vũ lập tức hỏi: “Mẹ, làm sao vậy? Có người bắt nạt mẹ hả?”

      Tô Tuyết Dung cuống quít vung tay, : “ phải, phải, chao ôi, Tiểu Vũ, con đừng hỏi gì hết, chờ sau khi con thi trung khảo xong, mẹ cho con biết, tại thể làm gián đoạn việc học của con!”

      Nhìn thấy Tô Tuyết Dung muốn , Tô Vũ nhìn mẹ mấy lần, phát ánh mắt mẹ có chút lấp loé, tâm tình phức tạp, vì lẽ đó, cũng có hỏi nhiều, nhưng sớm muộn có ngày, biết mọi chuyện.

      Sáng sớm ngày hôm sau, mẹ phải bận bịu tới lui trong tiệm bánh ngọt, Tô Vũ muốn giúp đỡ, nhưng lại bị Tô Tuyết Dung từ chối, lấy lý do là sắp phải thi trung khảo, nên phải ở trong phòng chuẩn bị cho cuộc thi.

      Tô Vũ bất đắc dĩ, mở ra sách giáo khoa, chuẩn bị học bài.

      Lúc này, phần phật tiếng, bức họa bay lên trước mắt Tô Vũ, lập tức, đoàn tia sáng từ bên trong Càn Khôn phong Ma đồ nhàng ra, đoàn tia sáng này trong nháy mắt biến thành bóng người hoa lệ, bóng người ấy chính là Hiên Viên Tuyết Triệt.

      Dung mạo của hoàn mỹ tì vết, khí chất phong hoa tuyệt đại, tìm ra chút khuyết điểm nào, đương nhiên đây phải là bản thể của Hiên Viên Tuyết Triệt, là do tia hồn phách biến ảo ra, còn bản thể của vẫn như trước bị nhốt ở bên trong Càn Khôn phong Ma đồ thoát ra được.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 29: Đại hội đổ thạch (1)

      Edit: thienbao95

      Tô Vũ ở lại đồ cổ Trai đến mười giờ hơn, trong khoảng thời gian này, Tô Tuyết Dung có gọi điện thoại đến, Tô Vũ đành phải dối là học ở trường, Tô Tuyết Dung hề nghi ngờ , chỉ căn dặn Tô Vũ về nhà sớm chút, đỡ phải xảy ra bất trắc đường ….

      Rốt cục, lát sau, hai người Tô Vũ, Lưu Chí Quân cũng chờ được món làm ăn lớn.


      Ông lão nông dân lại tới, hơn nữa, còn mang theo ba bốn người trẻ tuổi, phía sau có chiếc xe ba bánh, xe ba bánh chở đầy hàng hóa, vừa vào cửa, liền vô cùng thần bí : “Ông chủ Lưu, tôi lại tới nữa rồi đây, lần này, tôi muốn cùng ông chủ làm mối làm ăn lớn!”

      xong, vừa cười thần bí vừa chỉ huy mấy người trẻ tuổi kia thừa dịp trời tối bắt đầu dỡ hàng, lấy ra hàng hóa ngụy trang bên ngoài, rốt cục cũng lộ ra hàng ở tầng dưới chót của chiếc xe ba bánh, trong đó có các loại châu báu và đồ trang sức, ông lão nông dân gom lại, thần bí : “Ông chủ Lưu, những vật này cũng tệ lắm đúng , đồ vật mà cậu muốn, tôi mang đến rồi!”

      Lưu Chí Quân cố gắng giữ vững tinh thần, vội vàng : “Nhanh, nhanh, mang tới lầu hai!”

      Chỉ chốc lát sau, hai người trẻ tuổi nâng lên chiếc chiếu bọc vật gì đó lên lầu hai, đoàn người tiến vào căn phòng bí mật, căn phòng này dùng để tiếp đón khách quý.

      Đợi chiếc chiếu được mở ra, hô hấp Lưu Chí Quân có chút gấp gáp .

      Bởi vì, bên trong chiếc chiếu quả nữ thi, bên ngoài nữ thi mặc áo cưới màu hồng, khuôn mặt được trang điểm vô cùng tỉ mỉ, xem ra chỉ hơn hai mươi tuổi, biết chết bao nhiêu năm, nhưng khuôn mặt vẫn trắng nõn, trông rất sống động, giống như ngủ vậy.

      Nhất thời, Tô Vũ cảm giác được luồng oán khí mãnh liệt phả vào mặt, cho dù chết nhiều năm như vậy, nhưng cỗ oán khí này tựa hồ có dấu hiệu tiêu tán, trái lại càng thêm ngưng tụ.

      Ông lão nông dân lại : “Ông chủ Lưu, cậu cảm thấy thế nào?”

      Lưu Chí Quân dám chuyện, trái lại cúi đầu quay qua hỏi Tô Vũ: “Đại sư, vật này có phải là cương thi hay ?”

      phải, mua !” Tô Vũ lắc đầu cái, .

      ngồi xổm người xuống, nhàng mở miệng nữ thi ra, đúng như dự đoán, trong miệng nữ thi có ngậm khối hạt châu màu lục bích, nếu như đoán sai, này bị hàm oan mà chết, hài cốt lại bị phân hủy, vì để tránh cho thân thể chuyển hóa thành cương thi, cho nên mới để trong miệng viên thi châu, nếu lấy thi châu này ra, thi thể này biến thành cương thi.

      Nghe được Tô Vũ vậy, Lưu Chí Quân cũng hơi hơi yên tâm, : “Bác à, nữ thi này cháu mua, thôi, chúng ta xuống lầu, nhìn những thứ khác chút, yên tâm, cháu nhất định đưa ra cái giá vừa ý!”

      xong, Lưu Chí Quân liền lôi kéo ông lão nông dân xuống lầu.

      Lúc hai người rời , Tô Vũ suy nghĩ chút, dùng sức cắn vào đầu ngón tay, vẽ ra đạo bùa chú đỏ như máu, ánh sáng của bùa phát ra vô cùng mãnh liệt, lập tức, bay vào trong ấn đường của nữ thi, vì lý do an toàn, Tô Vũ mới phải dùng máu của mình để tạo ra phù trấn thi.

      Trải qua hơn giờ trao đổi, Lưu Chí Quân mua được bộ nữ thi, hai vòng tay, hai đôi bông tai ngọc, mũ phượng, mười mấy cây trâm cài, còn có ít đồ vụn vặt, tổng cộng bỏ ra hơn tám vạn.

      Ông lão nông dân ngậm mồm vào được, tám vạn, ra bọn họ hề nghĩ đến bán được nhiều tiền như vậy, cho nên vô cùng vui sướng.

      Lưu Chí Quân vội vàng dặn dò: “Bác à, chuyện của ngày hôm nay, bác đừng lại với người nào khác, bằng , khi chuyện này bị lộ ra, cháu và bác gặp xui xẻo đó!”

      Ông lão nông dân gật đầu liên tục, : “Tôi hiểu được mặt lợi mặt hại của chuyện này, bọn tôi bảo đảm với người khác, cho dù có đánh chết tôi, tôi cũng !”

      chuyện lúc, Lưu Chí Quân tiễn ông lão nông dân, vui mừng với Tô Vũ: “Đại sư, lần này chúng ta phát tài rồi, tôi lập tức liên hệ với khách hàng trước đây, đảm bảo nữ thi này khi bán ra, giá trị tăng gấp mấy lần, tối thiểu chúng ta có thể thu vào mấy chục triệu!”

      tới chỗ này, Lưu Chí Quân có chút đắc ý, đối với Tô Vũ càng thêm kính trọng, nếu như lúc trước gặp Tô Vũ, làm sao có thể Đông Sơn tái khởi nhanh như vậy.

      “Bán? Tại sao chúng ta lại phải bán?” Tô Vũ khẽ mỉm cười, : “Ông chủ Lưu, bộ nữ thi Đại Tống này rất hiếm có, nếu đồ cổ Trai muốn làm ăn to, nhất định phải giữ lại ít đồ vật tốt để tạo chấn động, nữ thi chính là mánh lới tốt, điều này đúng hay sao?”

      “Đúng, đúng, là tôi nhất thời hồ đồ, chỉ cần lấy ra nữ thi được bảo tồn hoàn hảo và cả bảo vật dưới đấy hòm, chắc chắn gây chấn động vang trời, cửa hàng đồ cổ Trai chúng ta muốn phát đạt cũng khó!” Lưu Chí Quân bỗng kích động lên, mấy câu của Tô Vũ hoàn toàn đánh vào tâm trí , chính xác mà , lúc trước là người có chí hướng rộng lớn, chỉ có điều bị khó khăn liên tục cản trở, làm phải dấu chí hướng rộng lớn vào bên trong.

      Tô Vũ gật đầu, : “Được, ông có thể nghĩ như thế rất tốt, tại còn sớm, tôi phải trở về nhà, buổi tối ngày mai, tôi đến đúng giờ để tham dự đại hội đổ thạch!”

      “Đại sư, tôi có xe, tôi đưa ngài !” Lưu Chí Quân vội vàng .

      . . . . . .

      Khoảng chừng mười lăm phút sau, Tô Vũ được Lưu Chí Quân chở về nhà, Tô Tuyết Dung còn chưa ngủ, ngồi đợi Tô Vũ, sau khi nhìn thấy Tô Vũ trở về, lập tức đứng dậy, : “Vũ nhi, học tập cực khổ rồi, ăn cơm chưa? Mẹ hăm lại cơm cho con ăn?”

      “Dạ, cảm ơn mẹ!” Tô Vũ híp mắt nở nụ cười, ở lại đồ cổ Trai cũng hơn nửa ngày, quả có chút đói bụng.

      Chỉ chốc lát sau, ly sữa bò, chén trứng gà, mấy khối bánh gatô được bưng lên bàn, Tô Vũ bắt đầu ăn như hổ như sói, nhưng lại thấy Tô Tuyết Dung có lời muốn lại thôi, nhàng thở dài.

      Tô Vũ lập tức hỏi: “Mẹ, làm sao vậy? Có người bắt nạt mẹ hả?”

      Tô Tuyết Dung cuống quít vung tay, : “ phải, phải, chao ôi, Tiểu Vũ, con đừng hỏi gì hết, chờ sau khi con thi trung khảo xong, mẹ cho con biết, tại thể làm gián đoạn việc học của con!”

      Nhìn thấy Tô Tuyết Dung muốn , Tô Vũ nhìn mẹ mấy lần, phát ánh mắt mẹ có chút lấp loé, tâm tình phức tạp, vì lẽ đó, cũng có hỏi nhiều, nhưng sớm muộn có ngày, biết mọi chuyện.

      Sáng sớm ngày hôm sau, mẹ phải bận bịu tới lui trong tiệm bánh ngọt, Tô Vũ muốn giúp đỡ, nhưng lại bị Tô Tuyết Dung từ chối, lấy lý do là sắp phải thi trung khảo, nên phải ở trong phòng chuẩn bị cho cuộc thi.

      Tô Vũ bất đắc dĩ, mở ra sách giáo khoa, chuẩn bị học bài.

      Lúc này, phần phật tiếng, bức họa bay lên trước mắt Tô Vũ, lập tức, đoàn tia sáng từ bên trong Càn Khôn phong Ma đồ nhàng ra, đoàn tia sáng này trong nháy mắt biến thành bóng người hoa lệ, bóng người ấy chính là Hiên Viên Tuyết Triệt.

      Dung mạo của hoàn mỹ tì vết, khí chất phong hoa tuyệt đại, tìm ra chút khuyết điểm nào, đương nhiên đây phải là bản thể của Hiên Viên Tuyết Triệt, là do tia hồn phách biến ảo ra, còn bản thể của vẫn như trước bị nhốt ở bên trong Càn Khôn phong Ma đồ thoát ra được.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :