1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô gái Thông linh sư (29)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 19: Quỷ miếu, huyết ngọc chí

      Edit: thienbao95

      Tô Vũ, Trương đại sư đuổi theo sợi tơ đỏ như máu rời khỏi bệnh viện, rất nhanh, hai người ra trấn Thanh Sơn, đến nơi hoang vu ở ngoài trấn Thanh Sơn.

      Bóng đêm sâu thẳm, vùng hoang vu bóng người, chỉ có tiếng của các loại côn trùng khác nhau, có vẻ càng xa càng thêm đáng sợ.

      “Cái kia, Tiểu Thiên Sư, phía trước chính là bãi tha ma rồi!” Trương đại sư , giọng của có chút run rẩy, đêm hôm khuya khoắt mà tới nơi này, bất kể là ai cũng đều bị dọa sợ.

      “Nếu như ông sợ hãi, hãy về trước !” Tô Vũ nhàn nhạt , sau đó, gọi ra thông linh đồng tử bên trong ngọc trụy, tiểu Linh Nhi tung bay ở giữa trung, mơ hồ bảo vệ Tô Vũ.

      có thể rời khỏi sao? Bỏ bé ở nơi này? Trương đại sư lắc đầu, làm được, liền : “Tiểu Thiên Sư, tôi cùng với , cũng có thể mở mang thêm kiến thức!”

      Nếu Trương đại sư như vậy, Tô Vũ cũng thèm quan tâm , nhanh chân theo sợi tơ tiến về phía trước.

      Chốc lát sau, bọn họ liền đến bãi tha ma tràn ngập khí u, khắp nơi toàn là ma trơi bay bổng lúc sáng lúc tối, thậm chí, còn có vài bóng trắng phiêu đãng .

      Hai người theo đường xuyên qua bãi tha ma, liền thấy cách đó xa có ngôi miếu cổ loang lỗ, miếu cổ lâu năm có người tu sửa, nên bên ngoài vô cùng đổ nát, sợi tơ đỏ như máu bay vào trong miếu cổ, trong nháy mắt, liền biến mất thấy.

      “Trong miếu này có gì đó quái lạ!” Tô Vũ như vậy, cũng là để nhắc nhở Trương đại sư nhất định phải cẩn thận.

      “Kẽo kẹt” tiếng, Tô Vũ trước mở ra hai cánh cửa đầy tro bụi, mượn ánh sáng của ánh trăng chiếu vào, Tô Vũ nhìn thấy trong miếu toàn là tro bụi và mạng nhện, còn có vài vết chân hỗn độn, trong miếu có thờ cúng tượng Phật, cũng thờ đạo tổ Tam Thanh, mà là .

      Nhìn qua này chỉ có mười sáu mười bảy tuổi, mặc bộ quần áo màu đỏ thẫm khác hẳn với người đại, mặc dù đầy tro bụi, nhưng màu sắc vẫn tươi sáng như mới, khuôn mặt được trang điểm lỗng lẫy, hé ra dung nhan tinh xảo, mặt nở nụ cười mà phải cười, vô cùng quỷ dị.

      Ở đây vào lúc nửa đêm, bất kể là ai, nhìn thấy nụ cười quỷ dị, khó coi như vậy, cũng cảm thấy thoải mái!

      Thế nhưng Tô Vũ lại vô cùng bình thường, hờ hững : “Trương đại sư, ông thấy thế nào?”

      “Chao ôi, Tiểu Thiên Sư, năng lực của tôi chẳng lẽ ngài còn biết?” Trương đại sư tự giễu nở nụ cười,
      [​IMG]
      Tôm ThỏPhong Vũ Yên thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 20: Thu phục Trương đại sư

      Edit: thienbao95

      Ma nữ Hồng Y rơi vào trạng thái thịnh nộ, từng tầng sợi tơ đỏ như máu bay tới, quấn về phía hai người Tô Vũ và Trương đại sư.

      Hồng quang trong mắt Tô Vũ toả sáng, ngừng thiêu đốt sợi tơ được làm từ quỷ khí, ác quỷ Hồng Y thấy đánh lâu cũng xong, trong miệng thét tiếng chói tai, bay xuống, hai móng vuốt lạnh lẽo chụp vào cổ Tô Vũ!

      Quỷ đồng phát ra hồng quang đỏ như máu ngăn cản nổi ma nữ Hồng Y, người ma nữ Hồng Y toát ra từng đợt khói trắng, ngừng kêu rên, chịu đựng đau nhức, giống như nhất định phải dồn Tô Vũ vào chỗ chết.

      Lạnh lẽo, Tô Vũ chỉ cảm thấy cổ giống như có hàn băng bao trùm, lạnh lẽo đến nghẹt thở!

      Trương đại sư đứng ở bên, sợ đến lạnh cả người, ánh mắt ác quỷ Hồng Y trước sau đều đặt ở người Tô Vũ, dường như quên tồn tại của , biết nên cảm thấy sợ sệt hay là nên vui mừng, nhưng biết, nếu Tô Vũ bị giết chết, tuyệt đối cũng thể thoát khỏi nơi này.

      “Thông linh đồng tử!” Môi Tô Vũ hơi cử động, nhàng hô tiếng, lúc này, nên để tiểu Linh Nhi ra trận .

      “Khanh khách. . . . . .”

      Tiểu Linh Nhi mập mạp sớm núp ở trong bóng tối, nghe được Tô Vũ gọi mình, nó từ trời bay xuống, rơi vào người ma nữ Hồng Y, quấn chặt ở cổ ma nữ Hồng Y, hai móng vuốt đâm về phía hai con mắt ma nữ Hồng Y.

      “A. . . . . .”

      Quỷ thể ma nữ Hồng Y bị thương, thống khổ thét tiếng, thả Tô Vũ ra, đôi tay gắt gao chụp vào thông linh đồng tử, thông linh đồng tử lại nhanh tay hơn, sớm hóa thành ánh hào quang, thoát khỏi ác quỷ Hồng Y.

      !” Thừa dịp cơ hội ngàn năm có này, Tô Vũ kéo Trương đại sư, nhanh chóng chạy như bay ra ngoài miếu, Trương đại sư như ở trong mộng mới tỉnh, cũng chạy theo Tô Vũ ra ngoài.

      “Đứng lại, tụi mày đều phải chết!”

      Ác quỷ Hồng Y thê thảm kêu to tiếng, hóa thành bóng dáng màu đỏ, lập tức đuổi theo.

      Tô Vũ dừng bước, khóe miệng khẽ mỉm cười, đương nhiên có ý định chạy trốn, làm như vậy chỉ là để tranh thủ bố trí trận pháp mà thôi.

      búng ngón tay cái, ba đạo bùa chú đỏ như máu phát ra muôn vàn ánh sáng, bay về phía ma nữ Hồng Y, tạo thành thế đối chọi, vây quanh ma nữ Hồng Y.

      Tô Vũ bấm quyết, trong miệng đọc thần chú, ba đạo bùa chú lên ba đạo bóng mờ Chung Quỳ, trong tay bóng mờ Chung Quỳ cầm Hàng Ma Kiếm giơ lên trước ngực, trong giây lát, liền biến thành cự kiếm Kình Thiên, từng đạo bùa chú màu đen lấp lánh xoay quanh, ta khí thế vô cùng mạnh mẽ.

      Ma nữ Hồng Y có dự cảm tốt, ma nữ buông tha Tô Vũ, thân thể xoay cái, chuẩn bị trốn trở về trong miếu, nhưng quá muộn.

      Ba Hàng Ma Kiếm của Chung Quỳ vẽ ra ba đạo ánh kiếm thủy thiên diệt địa, cùng nhau chém về phía ma nữ Hồng Y!

      “A. . . . . .”

      Từng trận tiếng kêu gào thê thảm, ma nữ Hồng Y dưới uy lực của Hàng Ma Kiếm, trong nháy mắt hồn phi phách tán .

      Trương đại sư thở phào cái, cảm thấy hai chân như muốn nhũn ra, đứng thẳng được, màn vừa nãy quá kinh tâm động phách, đây là lần thứ hai nhận thức được thực lực của Tô Vũ.

      “Trương đại sư, thôi!” Tô Vũ hờ hững , sau đó xoay người rời .

      Trương đại sư cắn răng, cơ hội ở trước mắt, nếu bỏ qua có lần thứ hai, : “Chờ chút, Tiểu Thiên Sư, tôi, tôi có thể bái ngài làm thầy hay ?”

      “Bái tôi làm thầy?” Ánh mắt Tô Vũ rơi vào người Trương đại sư.

      Trương đại sư chỉ cảm thấy khuôn mặt già nua của mình nóng lên, nhắm mắt : “Đúng, tôi muốn làm thần côn lừa người lừa mình nữa, cầu ngài cho ta cơ hội!”

      “Cái này thể nào, tôi có dự định thu đồ đệ!” Tô Vũ thẳng thắn từ chối, tuy nhiên, giọng lại xoay chuyển: “Thế nhưng, Trương đại sư, nếu ông đồng ý làm việc cho tôi, tôi từ chối!”

      “Được!” Trương đại sư hề nghĩ ngợi, liền đồng ý, bởi vì thân pháp của Tô Vũ vô cùng tuyệt vời, cho dù là kẻ ngu si cũng có thể thấy, khẳng định tiền đồ trong tương lai của Tô Vũ bất khả hạn lượng*.

      * bất khả hạn lượng: thể đo lường.

      Tô Vũ thoả mãn gật đầu, lại : “Trương đại sư, ông làm thần côn rất có tiền đồ, cứ làm như vậy !”

      “Còn có, nếu ông muốn làm việc cho tôi, như vầy , ngày mai ông đến chợ đồ cổ tìm người tên là Lưu Chí Quân, thương nhân chuyên buôn bán đồ cổ, hãy là tôi đề cử ông, hai người liên thủ, nỗ lực làm cho việc kinh doanh mở rộng hơn, thay tôi kiếm nhiều tiền hơn, hiểu chưa?”

      Trương đại sư gật gù, : “Tôi rồi, tôi làm cho ngài thất vọng !”

      Tô Vũ rất hài lòng, Lưu Chí Quân là thương nhân buôn bán đồ cổ, tự nhiên có giá trị, mà Trương đại sư lại là thần côn, bộ dáng rất dọa người, những người có quyền có tiền, đối với Trương đại sư lại vô cùng cung kính, hai người đều có ưu thế khác nhau, đối với đều có trợ giúp rất lớn.

      Cơ nghiệp mà muốn từng bước xây dựng, đây chỉ là mới bắt đầu.

      tới nửa tiếng đồng hồ, Tô Vũ và Trương đại sư trở lại bệnh viện, xuyên qua đám người Lý Hà, Tô Vũ thả ra hồn phách Tô Nam, lại dặn dò: “Chuyện xảy ra ở quỷ miếu ngày hôm nay, được tiết lộ cho bất cứ người nào!”

      Tô Nam cuống quít đồng ý, vội vàng : “Tiểu Thiên Sư, làm thế nào để tôi quay trở lại?”

      Ngón tay Tô Vũ hơi điểm hồn phách Tô Nam, lập tức ở trong hồn phách của truyền vào luồng linh khí, dùng sức đẩy cái, toàn bộ hồn phách của Tô Nam liền rơi vào bên trong thân thể, cuối cùng cũng coi như thuận lợi hoàn hồn .

      Lúc này, Trương đại sư lớn tiếng : “Hồn phách tìm trở về, tất cả mọi người vào !”

      Lý Hà và mọi người sớm nóng lòng như lửa đốt, vội vã cùng nhau chen vào, liền nhìn thấy Tô Nam hơi mở mắt.

      Bà ngoại Tô Vũ kích động đến nỗi nước mắt rơi đầy mặt, năng lộn xộn: “Cháu của bà, cuối cùng con cũng tỉnh rồi, hù chết bà nội, Trương đại sư, ngài đúng là thần tiên hạ phàm, cám ơn ngài!”

      Trương đại sư rất lúng túng, nhìn thấy người nhà Tô Nam biểu đạt lòng biết ơn đối với mình, miễn cưỡng cười hai tiếng.

      Tô Nam dùng giọng yếu ớt, : “Bà nội, cha, mẹ, con có lỗi với hai người!”

      Tô Vĩnh dường như già thêm mười tuổi, liên tục : “Tiểu nam, con cần phải như vậy, tất cả là quá khứ rồi!”

      , , cha, mẹ hãy nghe con !” Tô Nam vội vã lắc đầu cái, ánh mắt ảm đạm, : “ buổi tối của tuần trước, con và bạn học chơi game, con cùng mấy bạn học lén lút chạy đến ngôi miếu cổ, con nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, cùng các bạn học , nếu có thể cưới người con xinh đẹp như vậy làm vợ, có chết cũng đáng. Sau đó, con liền bị cái áo đỏ quấn lấy, buổi tối mỗi ngày, con đều bị thức giấc ở nữa đêm, nhìn thấy bên ngoài cửa sổ có cái áo đỏ đứng . . . . .”

      Tô Tuyết Dung, Lý Hà và mọi người nghe được Tô Nam kể lại, trong lòng run sợ thôi, đừng tự mình thử nghiệm, chỉ cần nghe Tô Nam đến cũng cảm thấy vô cùng khó coi.

      “Sau đó sao?” Tô Vũ nhàn nhạt hỏi.

      “Sau đó, kia đến bên cạnh giường con, với con, bảy ngày, bảy ngày mang con , con sợ vô cùng, nhưng dám cho mọi ngươi, liền chạy đến chợ đồ cổ gần đây tìm người mù đoán số, con kể lại mọi chuyện từ đầu đến đuôi, người mù đoán số có thể giúp con, nhưng phải tốn 50 ngàn thù lao. . . . . .”

      “Bởi vì như vậy, con liền trộm trong nhà 3 vạn nguyên?” Lý Hà nhịn được, vội vàng hỏi, bà nhịn được trận thịt đau, con trai lại bị lừa 3 vạn?
      Phong Vũ YênTôm Thỏ thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 21: Câu hồn liên, trấn hồn tháp

      Edit: thienbao95

      Bộ dáng Tô Nam xấu hổ gần chết, gật đầu.

      Lý Hà tái mặt, lớn tiếng : “ được, mẹ muốn đòi lại toàn bộ số tiền kia!”

      muộn!” Tô Vũ : “Nếu như bà là tên lừa đảo, vất vả mới lừa được 3 vạn đồng, bà còn có thể ở lại chỗ cũ chờ người tới cửa đòi tiền sao?”

      Lý Hà nghe Tô Vũ , cũng biết số tiền này tám chín phần trở lại, cắn chặt môi, dáng vẻ cam lòng, cho dù bà oan uổng Tô Tuyết Dung, cũng hề có chút ý tứ muốn xin lỗi.

      Tô Vĩnh biết vì sao, lớn gan hơn rất nhiều, lấy dũng khí : “Thôi, bà xã à, Tiểu Nam xảy ra chuyện gì là may lắm rồi, 3 vạn đồng kia coi như của thay người !”

      \Tô Vĩnh lại : “Hơn nữa Trương đại sư, cũng là ân nhân cứu mạng Tiểu Nam nhà chúng ta, chúng ta cũng bên biểu đạt chút gì đó chứ!”

      “Đó là tự nhiên!” Lý Hà ngoài miệng cười, nhưng ai cũng có thể thấy, bà cười có bao nhiêu miễn cưỡng, nhưng mà, bà vẫn rút từ trong bao ra năm tấm trăm, đưa cho Trương đại sư, : “Trương đại sư, đây là chút lòng thành của hai vợ chồng chúng tôi, ngài cứu Tiểu Nam nhà chúng tôi, chính đại ân nhân của chúng tôi, ngài nên cảm thấy quá nhiều, đây đều là ngài nên lấy.”

      Trương đại sư biết gì, Tô Vũ cũng cảm thấy biết gì, thậm chí, bao gồm Tô Vĩnh và bà ngoại Tô Vũ đều cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng lại dám đứng ra giải quyết, ngờ Lý Hà lại keo kiệt đến mức độ này, nếu có Tô Vũ đứng đây, có khả năng sớm phất tay áo rời .

      “Mẹ, nơi này sao rồi, sắc trời cũng tối, chúng ta trở về nhà thôi!” Tô Vũ từ tốn .

      “Được rồi!” Tô Tuyết Dung do dự chút, vẫn gật đầu cái, “Mẹ, hai, chị dâu, còn có Tiểu Nam, và Tô Vũ rồi, con nhớ nghỉ ngơi tốt, biết ?”

      Lúc này, ánh mắt Tô Nam mới rơi xuống người Tô Vũ, đương nhiên quên, Tô Vũ mới chính là người cứu mạng , nghĩ tới, người con mười mấy tuổi, lại là em họ của mình, Tô Vũ.

      Tô Nam nhớ tới là đồng ý với Tô Vũ giữ kín chuyện này, vạch trần thân phận của Tô Vũ, chỉ thoáng gật đầu, : “Tiểu Vũ, cảm ơn em. . . . . . cứu !”

      cần cám ơn!” Tô Vũ hờ hững gật đầu, đáp tiếng.

      Khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ, hai người Tô Vũ, Tô Tuyết Dung trở lại tiệm bánh mì.

      Tâm tình Tô Tuyết Dung ràng rất tốt, bởi vì chuyện ngày hôm nay, quan hệ của Tô Tuyết Dung và nhà mẹ đẻ ràng hòa hoãn ít, tối thiểu chị dâu còn gây khó dễ cho bà nữa.

      Buổi tối, đêm khuya yên tĩnh, Tô Vũ trở lại phòng, ngồi xếp bằng ở giường, lấy ra khối huyết ngọc cực , hai tay nắm chặt huyết ngọc, bấm lên pháp quyết, bày ra tư thế tu luyện.

      Tô Vũ thông qua tu luyện ngừng mà hấp thu linh khí trong trời đất, đáng tiếc, thế giới này linh khí quá mỏng manh, nhất định phải dùng ít thiên tài địa bảo mới có thể tu luyện thành công. lát sau, khí lạnh lẽo, sương mù đỏ như máu từ bên trong huyết ngọc tản mát ra, ở giữa tay Tô Vũ hình thành cái lốc xoáy, ngừng bị Tô Vũ hấp thu vào trong cơ thể, tiện đà chuyển hóa thành linh khí của bản thân.

      Tô Vũ cảm thấy lỗ chân lông cả người mở lớn, thậm chí, mỗi kinh mạch giống như đói khát nhiều năm, ngừng hút vào linh khí của huyết ngọc.

      Cứ như vậy, đêm Tô Vũ ngủ, duy trì tư thế tu luyện ròng rã bảy, tám tiếng đồng hồ, đến khi sắc trời mờ sáng, huyết ngọc chỉ cỡ bàn tay trẻ con biến to bằng trái trứng ngỗng.

      Lúc này, người Tô Vũ tuôn ra luồng khí thế kịch liệt, rầm tiếng, tất cả mọi thứ chung quanh đều bị ảnh hưởng, nằm rãi rác mặt đất. Cùng lúc đó, người Tô Vũ bốc lên đoàn linh quang mát mẻ, Tô Vũ đắm chìm bên trong tia sáng này, tạo ra cảm giác vô cùng thánh khiết.

      “Rốt cục đột phá đến tầng thứ hai thông linh sư rồi!” Tô Vũ thở phào nhõm, xoa xoa hai chân tê rần, từ giường nhảy xuống.

      đứng ở mặt đất, hơi suy nghĩ, đưa tay trái ra, cái tháp đỏ như máu xuất tay, tháp tổng cộng có ba tầng, toả ra hào quang đỏ ngòm, nhìn qua vô cùng khủng bố, tay phải giơ lên, rầm tiếng, chiếc đũa đỏ như máu có độ lớn bằng cái dây xích xuất tay.

      Tâm Tô Vũ vừa động, hai đồ vật đều biến mất thấy, trong lòng dâng lên vô hạn vui sướng, tự lẩm bẩm: “Cảm giác quen thuộc, rốt cục có thể lần nữa triệu hoán Trấn Hồn tháp, tỏa hồn liên* rồi!”

      *trấn Hồn tháp, tỏa hồn liên: tháp nhốt hồn, xích bắt hồn.

      có ai hiểu hơn , hai vật này có tác dụng mạnh mẽ cỡ nào, kiếp trước, tỏa hồn liên của Tô Vũ bắt giữ biết bao nhiêu ma quỷ quái, Trấn Hồn tháp biết trấn áp bao nhiêu quỷ quái ma, kiếp trước Tô Vũ có thể trở thành thông linh sư đại danh đỉnh đỉnh, hai đồ vật này có cống hiến .

      Điều đáng tiếc duy nhất là, khối huyết ngọc cực chỉ có thể giúp đỡ tu luyện đến tầng thứ hai mà thôi, mà từ tầng thứ hai muốn đột phá đến tầng thứ ba thông linh, chỉ sợ dễ dàng như vậy.

      Chỉ có tu luyện tới tầng thứ ba thông linh sư, mới có thể chân chính ở con đường thông linh sư bộc lộ tài năng.

      Lúc này, Tô Vũ mới cảm thấy đau đầu, hai mắt mê mang, vô cùng buồn ngủ, nhanh chóng nằm giường, dù sao, cảnh giới tại còn quá thấp, vẫn cần phải ngủ để dưỡng sức.

      Tô Tuyết Dung làm xong điểm tâm, chuẩn bị gọi con ăn cơm, phát dáng ngủ Tô Vũ thoải mái, ngủ say như chết, bà sợ hết hồn, còn tưởng Tô Vũ sinh bệnh, nhanh chóng sờ trán con , tự nhủ: “ giống bị bệnh, lẽ nào đêm qua thức khuya học bài, rất có thể, chao ôi, con sắp phải thi cao trung, vẫn nên để con có áp lực quá lớn!”

      Cứ như vậy, chớp mắt cái qua mười mấy ngày, mười mấy ngày nay Tô Vũ trải qua vô cùng bình tĩnh. Rốt cuộc, Trương Đình Đình cũng đến trường học, lập tức lao vào học tập, bất luận xảy ra chuyện gì, thời gian vẫn phải trôi , nhưng khi trải qua chuyện tình kia, Đình Đình có vẻ biết điều hơn rất nhiều.

      Tô Vũ cũng từng bước đến trường, dần dần nắm bắt được tinh hoa trong học tập, đối với , chương trình học sơ trung tính là cái gì .

      Ngày đó, kì thi trung khảo chỉ còn năm mươi ngày đếm ngược, dựa theo thông lệ của trường học, mỗi học sinh năm ba đều phải đến miếu bái Phật, hy vọng được thần Phật phù hộ, đạt được thành tích cao, khóa này của Tô Vũ tự nhiên cũng ngoại lệ.

      Tô Vũ đối với điều này cũng phản đối, phàm phu tục tử chính là như vậy, gặp phải việc trọng đại nào đó đều muốn cầu phật để cảm thấy yên lòng, nhưng có tác dụng hay , ai cũng chắc được, nhưng Tô Vũ cũng thể theo thông lệ của trường. Chủ nhiệm lớp Lâm Mạn làm lãnh đạo, mang theo học sinh đến miếu Bạch Long nổi tiếng nhất trấn Thanh Sơn.

      Có người , miếu Bạch Long là đạo trường* của Thiên Long bát bộ Tây Phương, rất linh nghiệm, mang tới danh tiếng rất lớn cho trấn Thanh Sơn, hương hỏa vô cùng thịnh vượng.

      *đạo trường: nơi làm phép

      Giữa trưa, đoàn học sinh năm ba rốt cục tiếp cận miếu Bạch Long, từ xa nhìn lại, chính là toà Tự Miếu vô cùng cổ xưa, Tự Miếu có hai cánh cửa lớn mở rộng, bên trong Tự Miếu, trước cửa đại điện là hai cây cột màu đỏ, mang đến khí thế vô cùng trang nghiêm.
      Tôm ThỏPhong Vũ Yên thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 22: Tình duyên kiếp trước, kiếp này tới (1)

      Edit: thienbao95

      Bình thường hương hỏa miếu Bạch Long rất hưng thịnh, sương khói lượn lờ, hôm nay có vẻ càng náo nhiệt hơn .

      “Các em học sinh, chúng ta vào thôi!” Lâm Mạn híp con mắt thành hình lưỡi liềm, : “Các em học sinh, người xưa thường thà tin rằng có, cũng thể tin, vì thế, sau khi mọi người vào, nhất định phải thận trọng từ lời đến việc làm, được có hành động nào bất kính với thần Phật nha các em.”

      Gần như tất cả các học sinh đều đồng thanh đáp lại, dù sao học sinh năm ba cũng khá nghe lời của thầy , hơn nữa nơi này ở trấn Thanh Sơn tương đối khép kín, người ở nơi này đối với mấy chuyện thần linh hay ác quỉ cũng có mấy phần kính sợ, vì lẽ đó, đối với miếu Bạch Long tràn ngập tò mò, dồn dập tranh trước tranh sau nối đuôi nhau mà vào.

      Tô Vũ nở nụ cười, cũng gì thêm.

      Hà Tâm Kì liếc nhìn Tô Vũ, thấy Tô Vũ có dáng vẻ phản đối, trong lòng hơi động, liền hỏi: “Tô Vũ, cậu đời này có Phật ?”

      Tô Vũ nhàng nở nụ cười, : “Ai biết được? Có thể có!”

      Chẳng qua, là thông linh sư mạnh nhất trong lịch sử, nhất định phải nắm giữ vận mệnh của mình, giống như phàm phu tục tử mang theo khiêm tốn trong lòng, hướng về thần Phật cầu phù hộ.

      Triệu Viện nhìn lại, xem thường hừ lạnh tiếng, : “Hừ, Tâm Kì, cậu hỏi cậu ấy, cậu ấy biết sao? buồn cười!”

      Hơn mười ngày trước, sau khi Lục Hoàn Vũ và Triệu Viện chia tay, Triệu Viện sa sút thời gian, trong lòng chỉ có ý nghĩ, biết con hồ ly tinh nào quyến rũ Lục Hoàn Vũ, sau khoảng thời gian quan sát, Lục Hoàn Vũ cũng có qua lại với bạn nữ khác, vì lẽ đó, mấy ngày nay lại có xu hướng quay trở lại tính cách cũ, tiếp tục đóng vai Lương Tiểu Sửu* phách lối ở trước mặt Tô Vũ.

      *Lương Tiểu Sửu: nhân vật phản diện nào đó, xin lỗi mọi ng, phần giải thích hơi vô năng tí.

      “Viện Viện, cậu ít vài câu !” Hà Tâm Kì lôi kéo Triệu Viện, lắc đầu, ra hiệu nên chuyện lung tung, Tô Vũ là người mà bọn họ thể chọc được.

      Triệu Viện thở phì phò trừng mắt cái, giận dữ : “Tâm Kì, con chết tiệt kia, ngay cả cậu cũng bênh vực ta, hừ, từ giờ trở , Triệu Viện tớ tuyệt đối có người bạn như vậy!”

      Lục Hoàn Vũ tới, mơ hồ dùng cơ thể bảo vệ Tô Vũ, : “Được rồi, Viện Viện, mọi người đều là bạn học của nhau, chúng ta nên ở chung hòa thuận, nên tranh cãi ầm ĩ!”

      Nhiều lúc ở trước mặt mọi người, Lục Hoàn Vũ có biểu ra là mình đối xử tốt với Tô Vũ, bởi vì biết, nếu làm như vậy, Tô Vũ phải chịu nhiều đố kị của các bạn nữ khác, điều này chính là hại Tô Vũ.

      , tự nhiên cũng biết thân phận thông linh sư của Tô Vũ, còn tưởng rằng Tô Vũ chỉ là bình thường .

      Nhìn thấy Lục Hoàn Vũ lên tiếng, bộ dáng nổi giận của Triệu Viện lập tức còn, ánh mắt xoay chuyển, cười : “Hoàn Vũ, tớ nghe lời cậu, sau này tuyệt đối làm khó dễ Tô Vũ nữa!”

      Tuy rằng hai người chia tay, nhưng vẫn hy vọng có thể
      [​IMG]
      Tôm ThỏPhong Vũ Yên thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 23: Tình duyên kiếp trước, kiếp này đến (2)

      Edit: thienbao95

      Lục Hoàn Vũ cảm giác được bàn tay mềm mại, trong lòng liền thích Tô Vũ thêm chút.

      Nhưng mà, mặt Tô Vũ hề có chút cảm xúc nào, có ngượng ngùng, có phẫn nộ, vô cùng thờ ơ.


      Trong lòng Lục Hoàn Vũ rất khó chịu, mặc dù là hot boy của trường trung học Đệ Nhị, có vô số nữ sinh ngưỡng mộ , nhưng ở trong mắt Tô Vũ, chả là cái thá gì.

      Chủ nhiệm lớp Lâm Mạn ngồi ở bên, nhìn toàn bộ tất cả, biết tại sao, trong lòng lại có cảm giác đặc biệt căng thẳng, giống như sắp có nguy hiểm xảy ra, cái cảm giác này, ngay cả bản thân cũng thể !

      ai nhìn thấy, ánh mắt của trụ trì nhìn năm người, toát ra vẻ tham lam và tàn nhẫn!

      Trụ trì lấy ra chuỗi Phật Châu màu vàng kim để trong tay, trong miệng niệm vài câu, bỗng nhiên lúc đó, Phật châu phóng ra vô số quang mang màu vàng, bao phủ năm người ở bên trong kim quang!

      Tô Vũ vốn nhắm mắt lại, bỗng nhiên, cảm giác được lực lượng cực kỳ tà ác chui thẳng vào trong linh hồn, cảm giác giống như ba phần hồn phách sắp bị lôi ra ngoài!

      Tô Vũ cảm giác được nguy hiểm cực lớn, đột nhiên mở mắt, chuẩn bị gọi ra tháp Trấn Hồn để chống lại, cho dù bại lộ thân phận cũng mặc kệ!

      Ngay lúc này, loại cảm giác sởn tóc gáy đột nhiên biến mất còn tăm tích, nhưng Tô Vũ lại phát , nơi đứng bỗng dưng biến hóa đến long trời lở đất!

      Nơi này đẹp như tiên cảnh, non xanh nước biếc, đứng con thuyền , mặt nước sáng như gương, con thuyền thuận lợi xuôi dòng, thần kỳ hơn chính là, Hà Tâm Kì, Lục Hoàn Vũ, trụ trì đại sư và mấy người khác cũng ở thuyền , bởi vì đột nhiên tới nơi này, nên ai cũng có dáng vẻ kinh ngạc đến ngây người .

      Lâm Mạn phản ứng lại đầu tiên, hỏi: “Trụ trì đại sư, phải làm nghi thức cầu phúc sao? Đây là nơi nào?”

      Trụ trì dường như nghe thấy, mặt trận mừng rỡ, rồi đột nhiên hoảng hốt, bỗng, làm ra động tác làm cho tất cả mọi người kinh ngạc ,chỉ thấy phịch tiếng, quỳ mặt đất, mặt mang theo dáng vẻ tiều tụy, lớn tiếng : “Ma Quân đại nhân, ngài rốt cục chịu gặp tôi sao? Thần quân đại nhân, chỉ cần ngài ban tặng phép thuật cho tôi, tôi nguyện ý làm đầy tớ của ngài, cả đời làm người hầu, cầu xin ngài hãy chấp nhận tôi!”

      “Trụ trì đại sư, ngài làm sao vậy ?” Hà Tâm Kì nhíu mày, hiểu tại sao lại vô duyên vô cớ tới nơi này, lại càng vì sao trụ trì đại sư lại thay đổi sắc mặt nhanh như vậy, giống như bị ám ảnh cái gì vậy!

      Tô Vũ nhiều, cẩn thận nhìn chung quanh bốn phía, trong lòng ngừng suy nghĩ: “Sao mình lại có cảm giác từng đến nơi này, đúng rồi, chính là bức tranh kia! Phong cảnh bên trong bức tranh cùng với hoàn cảnh chung quanh giống nhau như đúc!”

      Tô Vũ rốt cục ý thức được, tiến vào thế giới bên trong bức tranh!

      Thế nhưng, Tô Vũ những hoảng sợ mà còn mừng rỡ, có thể ở nơi này, tìm được căn nguyên* tình kiếp của kiếp trước, sau đó tìm biện pháp hóa giải, chỉ cần hóa giải tình kiếp này, đời này kiếp này, có lòng tin đột phá đến cảnh giới cao hơn!

      *căn nguyên: nguồn gốc

      “Ma Quân đại nhân, cầu xin ngài, ngài gặp tôi lần , tôi đồng ý vì ngài mà làm bất cứ chuyện gì!” Trụ trì đại sư vẫn như trước quỳ gối ở thuyền, khổ sở cầu xin .

      Đúng lúc này, giữa trung truyền đến tiếng quát lớn, : “Ồn ào, quấy rối Ma Quân nghỉ ngơi, đáng chết!”

      Tiếng vừa dứt, bỗng nhiên lúc đó, bàn tay đỏ ngòm đột nhiên vồ xuống, chộp vào đỉnh đầu trụ trì đại sư!

      “A. . . . . .”

      Trụ trì phát sinh từng tiếng kêu thảm thiết thê lương, lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy hóa thành mảnh sương mù đỏ như máu, theo gió tung bay, trong chớp mắt, cả người trụ trì đại sư hóa thành mảnh tro bụi!

      “A. . . . . . , ô ô. . . . . .”

      Ngoại trừ Tô Vũ, sắc mặt tất cả mọi người đều sợ đến xám ngoét, Triệu Viện sợ hãi hô tiếng, nhanh chóng che miệng lại, sợ chọc đến quái kia, nếu người xui xẻo kế tiếp !

      Tô Vũ hiểu được, cái này chẳng qua là hạ mã uy* mà thôi, nếu như quái này muốn động thủ với tất cả mọi người, giải quyết từ lâu rồi, chờ đến bây giờ mới ra tay!

      *hạ mã uy= ra oai phủ đầu

      Lâm Mạn cũng bị dọa hoảng sợ, nhưng vẫn cắn răng, lớn tiếng chất vấn: “Mấy người là ai? Tại sao giết trụ trì đại sư, các người quá đáng!”

      “Đại sư? buồn cười!” Giọng kia cười nhạo tiếng, : “ chẳng qua là tên lừa đảo ham ăn hốc uống, ba mươi năm trước gặp được Ma Quân đại nhân, Ma Quân đại nhân tặng ma lực trường sinh bất lão, có thể làm cho dung nhan mãi mãi tươi trẻ, hút biết bao nhiêu dương thọ của người khác, các ngươi có biết, dương thọ tối thiểu mà hấp thu là phải hơn hai mươi năm , ha ha, các ngươi thế nhưng coi là đại sư? quá buồn cười!”

      Sắc mặt Lâm Mạn lúc đỏ lúc trắng, tốt xấu gì cũng là giáo viên, thế nhưng lại để học sinh của mình rơi vào trong tay kẻ cặn bã như vậy, quá xấu hổ!

      Giọng kia lại phát ra tiếng cười sởn tóc gáy, : “Ha ha . . . . . , yên tâm, có cơ hội cho các ngươi sống sót, Ma Quân đại nhân bày ra thử thách, nếu các ngươi có thể vượt qua thử thách này, phải chết, nếu như vượt qua được, ha ha, cần , các ngươi tự mình hiểu, bắt đầu !”

      Bỗng nhiên lúc đó, Tô Vũ cảm thấy mình rơi vào vùng tăm tối, rất ràng, thử thách bắt đầu rồi!

      Tô Vũ nắm chặt nắm đấm, lần đầu tiên cảm giác được thực lực của mình yếu kém, trong bức tranh này, tồn tại cỗ lực lượng vô cùng cường đại, cường đại đến nỗi cũng thể chống đỡ được!

      lâu sau, bóng tối thối lui, ánh sáng lại lần nữa xuất trước mặt, lúc này xuất trước khóm hoa, xung quanh sương mù lượn lờ. Cách đó xa, có Tiểu Đình, bốn phía Tiểu Đình đều có lụa trắng, loáng thoáng có thể thấy được bóng người, tiếp theo, bên tai Tô Vũ truyền đến tiếng đàn trong trẻo, tiếng đàn gợn sóng, như khóc lóc kể lể, tựa như người đa sầu đa cảm ngừng lên suy nghĩ của mình, khiến lòng người đau đớn, khiến lòng người say mê!

      Ngược lại, Tô Vũ càng thêm cảnh giác, từng bước đến tiểu đình, lụa trắng bồng bềnh, mơ hồ có thể nhìn thấy người con trai mặc áo trắng, tuy chỉ mới nhìn qua, nhưng Tô Vũ lại tự chủ kinh ngạc phen, người con trai mặc áo trắng này có khí chất vô cùng thoát tục, ngôn ngữ nào có thể diễn tả hết vẻ đẹp hoàn mỹ của , quả thực đẹp đến thể đẹp hơn nữa, thậm chí, hề có chút khoa trương nào khi , nếu bất cứ người con nào nhìn thấy , có thể điên cuồng vì !

      *thoát tục: dính bụi trần

      Thế nhưng, Tô Vũ là ngoại lệ.

      Ánh mắt của bình tĩnh tự nhiên, tia mê hoặc, đồ vật càng đẹp, đồ vật đó càng độc, ở nơi quỷ dị khó lường này, cẩn thận vẫn là điều nên làm.

      Người con trai mặc áo trắng ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười với Tô Vũ, nét cười của đẹp đến làm say lòng người.

      Tâm Tô Vũ hơi động, tựa hồ đoán được dùng sắc đẹp mê hoặc người khác, lập tức thay đổi bộ dáng, trong ánh mắt chứa si mê và ngượng ngùng, giống như linh hồn bị cái gì đó thu hút.

      Rốt cục, Tô Vũ từng bước đến gần tiểu đình, lập tức, người con trai mặc áo biến mất thấy tăm hơi!

      “Ai. . . . . .” Bên tai Tô Vũ truyền đến tiếng thở dài thăm thẳm, giống như người bên tai, nhưng lời lại làm lòng người phát lạnh!

      “Dong chi tục phấn, cũng chỉ có như thế, , có thể chết.
      Phong Vũ YênTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :