1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô gái Thông linh sư (29)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 14: Chợ đồ cổ (1)

      Edit: thienbao95

      Tô Vũ vài bước, tùy ý nhìn xung quanh, ánh mắt lập tức nhìn về phía cái sạp , sạp này cũng rất bình thường, chỉ bày ra vài món ngọc khí, đồ cổ, Tô Vũ chậm rãi tới, ánh mắt của dừng lại ở vật có màu vàng , tượng phật Di Lặc nở nụ cười.

      Ông chủ nhìn thấy khách đến, vội vàng giới thiệu: “Ha ha, bé, cháu đến đúng nơi rồi đó, tượng phật Di Lặc này được làm từ gỗ cây lê Hải Nam ngàn năm, cháu ngửi mùi này, nhìn màu sắc này . . . . .”

      “Ba mươi đồng, ông bán hay ?” đợi xong, Tô Vũ báo giá, tuy rằng có kinh nghiệm giám định đồ vật, nhưng gỗ cây lê kém nhất cũng tỏa ra linh mẫn bốn phía, chứ phải có khí trầm lặng giống như bây giờ, thậm chí có cảm giác gần đất xa trời, quả thực giả thể giả hơn.

      Ông chủ cả kinh há to miệng, còn chưa kịp mở miệng rao giá trời, vị này trả giá trước .

      Vẻ mặt Tô Vũ lạnh nhạt, : “Ba mươi đồng, ông rốt cuộc bán hay , bán tôi !”

      “Bán, bán!” Ông chủ nhanh chóng đồng ý, tuy rằng tượng phật Di Lặc này bỏ ra hai mươi đồng mua ở trong thôn, nhưng tốt xấu cũng lời được mười đồng, cũng đỡ hơn là bán được gì.

      Tô Vũ nở nụ cười, muốn trả tiền, nhưng khi sờ vào túi tiền của mình, đột nhiên im lặng, trong túi tiền chỉ còn mười đồng tiền tiêu vặt do mẹ đưa vào buối sáng khi học, căn bản đủ ba mươi đồng để mua tượng gỗ điêu khắc Di Lặc.

      “Cháu, đừng là cháu có tiền nha!” Ông chủ liếc mắt nhìn Tô Vũ cái, khỏi có chút ủ rũ, tưởng rằng kiếm được ít sinh ý từ cuộc buôn bán này, nghĩ tới có kết quả như vậy.

      “Đại sư, đại sư, ngài như thế nào ở chỗ này?” Đúng lúc này, phía sau Tô Vũ vang lên giọng kinh hỉ, nhìn lại, trước mắt là người đàn ông mặc tây trang chân mang giày da, người này chính là người mà Tô Vũ cứu mạng Lưu Chí Quân!

      “Đại sư, tôi rốt cục tìm được ngài, tốt quá!” Bộ dáng Lưu Chí Quân quá mức hưng phấn, ngày đó, Lưu Chí Quân thông qua khách sạn tìm được địa chỉ nhà Tô Vũ, lúc đến, mẹ con Tô Vũ chuyển nhà. Lưu Chí Quân buồn bã thất vọng, tưởng rằng còn gặp được vị đại sư này nữa, nghĩ tới lúc dạo chợ đồ cổ, thế nhưng ngẫu nhiên gặp được đại sư.

      “Đại sư?” Xưng hô thế này Tô Vũ quen, nhíu nhíu mày, thoáng gật đầu, hai người chỉ gặp mặt có lần, coi là thâm giao, cũng có để ý nhiều đến Lưu Chí Quân.

      Tô Vũ sờ túi tiền, tuy rằng có thể về nhà lấy tiền, nhưng làm như vậy mất rất nhiều thời gian, tượng gỗ điêu khắc có khả năng bị người khác mua mất, Tô Vũ thầm cân nhắc, thầm nghĩ: “ tại nên làm thế nào cho phải? Chẵng lẽ. . . . . . mạnh mẽ cướp lấy sao?”

      Lưu Chí Quân là thương nhân, rất giỏi đoán ý qua lời và sắc mặt, lúc này, lập tức hiểu được tâm tư của Tô Vũ, nếu đại sư thích, vừa vặn có thể mua để tạo quan hệ, vội vàng : “Ông chủ, tượng gỗ điêu khắc bao nhiêu tiền?”

      Ông chủ mừng rỡ, báo giá, dù sao giá cũng mắc, Lưu Chí Quân sảng khoái trả tiền, đưa tượng gỗ điêu khắc phật Di Lặc đến trong tay Tô Vũ, :”Đại sư, coi như tôi hiếu kính cho ngài!”

      “Đa tạ!” Tô Vũ nở nụ cười, cầm tượng gỗ điêu khắc, chậm rãi rời khỏi sạp , tuy Lưu Chí Quân bị hất hủi, nhưng dám chậm trễ, vội vàng theo.

      được hai bước, hai người tới góc có người, Tô Vũ hung hăng đập phật Di Lặc mặt đất, ba tiếng, phật Di Lặc bể thành bốn năm miếng, đoạn tơ lụa màu đỏ rớt ra, Tô Vũ mỉm cười, mở ra từng tầng tơ lụa màu đỏ, rốt cục, cái ngọc trụy màu xanh biếc xuất tay Tô Vũ.

      Đây mới là vật mà Tô Vũ chân chính muốn tìm, , khi Tô Vũ nhìn thấy tượng phật Di Lặc, liền cảm nhận được ở trong Di Lặc tràn đầy linh khí, nhưng linh khí cũng phải phát ra từ thân tượng phật Di Lặc, cho nên, nghĩ trong cơ thể tượng phật Di Lặc có khả năng có vật khác, quả nhiên, phán đoán của là hoàn toàn chính xác .

      “Này, đây là đá Phỉ Thúy? Giá trị của vật này tối thiểu là ba trăm vạn, trời ạ!” Lưu Chí Quân dám tin mở to hai mắt nhìn, ràng chỉ dùng ba mươi đồng để mua vật này, tiền cũng là do chủ động đưa, tuyệt đối thể làm giả, nếu ông chủ kia biết chân tướng, chỉ sợ hộc ra ba lít máu .

      Giờ khắc này, vô cùng bội phục Tô Vũ, đồng thời cũng thề, vô luận như thế nào, cũng phải tạo quan hệ tốt với Tô Vũ, với , tuyệt đối là trăm lợi mà hại.

      Tô Vũ trực tiếp đeo ngọc trụy lên cổ, thông linh đồng tử sớm cảm giác vật này tràn đầy linh khí, cũng lập tức chui vào, Tô Vũ quay đầu nhìn về phía Lưu Chí Quân, : “Xem ra ông cũng là người rất có quyết tâm, ông tìm tôi có việc sao?”

      “Đại sư, là như vậy. . . . . .” Lưu Chí Quân kể lại việc buôn bán thất bại của mình, từ việc trở lại Trấn Thanh Sơn rồi làm những việc gì đều được kể lại đầu đuôi ngọn nguồn, lại : “Đại sư, nếu ngài có thể chỉ điểm hai cái cho tôi, tôi nhất định có thể trở lại thời huy hoàng giống như ngày xưa!”

      “Ông là thương nhân?” Tâm tư Tô Vũ xoay chuyển, bỗng nảy ra ý tưởng, rất nhiều người cho rằng những người Tu Luyện đều đứng ngoài xã hội, quan tâm đến tiền tài của thế tục, kỳ phải, Tu Luyện Giả cần nhất năm thứ này: tài, lữ, đích, pháp, thiên*, tiền tài đứng thứ nhất, điều này cũng tiền tài có tầm quan trọng như thế nào.

      *tài, lữ, đích, pháp, thiên: tiền tài, bạn bè, địa điểm, phương pháp, thời gian.

      Đương nhiên, Tô Vũ cũng giống như vậy, nếu chỉ điểm cho người vào con đường sai trái, tránh né những điều may mà kiếm tiền cũng rất dễ dàng, nhưng mỗi người đều có số mệnh nhất định, nếu mạnh mẽ thay đổi, liền vi phạm nhân quả, cứ thế mãi, khẳng định gây bất lợi cho Tô Vũ, giống như các tướng sĩ trong lịch sử, lúc nào cũng bị chết sớm.

      Cho nên, Tô Vũ cần phải kiếm tiền cách quang minh chính đại, buôn bán chính là biện pháp tốt nhất, nhất là làm thương nhân buôn bán đồ cổ, có vậy mới có thể lợi dụng chút .

      Lưu Chí Quân lại nghĩ rằng thân phận thương nhân làm cho Tô Vũ chán ghét, vội vàng : “ sai, tôi là thương nhân, làm sao vậy, đại sư?”

      Tô Vũ thản nhiên : “Nếu ông đồng ý làm việc cho tôi, tôi chẳng những có thể giúp cho ông quay trở về thời huy hoàng, còn có thể so với ngày xưa càng thêm sáng lạn, ông cảm thấy thế nào?”

      Lưu Chí Quân nghẹn họng nhìn trân trối, nghĩ tới Tô Vũ ra phen như vậy, lâu chưa có phản ứng, chủ yếu là tâm lý của tiếp thu kịp, Tô Vũ nhìn qua cũng chỉ có mười ba mười bốn tuổi, mà , làm việc cho vẫn còn là học sinh trung học sao?

      Tô Vũ cười yếu ớt, sao có thể biết ý nghĩ của Lưu Chí Quân, : “Xem ra ông vẫn có chút cam lòng làm việc cho tôi, vậy được rồi, nếu ông muốn, tôi cũng miễn cưỡng ông, nhưng mà, lựa chọn so với cố gắng quan trọng hơn, ý niệm, chính là khác biệt giữa trời và đất, ông cần phải hiểu !”

      Tâm tư Lưu Chí Quân xoay chuyển, nửa ngày, chậm rãi thở dài, có chút quyết đoán, thầm nghĩ: “Thôi, tôi nghèo đến như vậy, còn có mặt mũi cái gì nữa, đại sư, từ nay về sau, Lưu Chí Quân tôi làm việc cho !”
      Tôm ThỏPhong Vũ Yên thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 15: Chợ đồ cổ (2)

      Edit: thienbao95

      Tô Vũ cười : “Chúc mừng ông, đưa ra quyết định sáng suốt, chắc chắn có ngày, ông nhất định tự cảm kích mình vì biết nhìn xa trông rộng!”

      Trong lòng Lưu Chí Quân hơi động, đột nhiên lên suy nghĩ: “Có lẽ, đưa ra quyết định như vậy, tương lai của mình được cải biến!”

      thôi, vất vả đến đây chuyến, chúng ta dạo thêm chút !” Tô Vũ xong, lại tiếp tục đến chợ đồ cổ, dạo được lát, Tô Vũ lắc đầu, chuyện may mắn phải lúc nào cũng có thể xảy ra, từ sau khi tìm được viên ngọc phỉ thúy kia, cũng có tìm được vật nào có giá trị.

      lát sau, hai người đến cuối phiên chợ đồ cổ, đúng lúc này, Tô Vũ nhìn thấy phía trước có cái sạp , đầy người đứng, dường như thảo luận kịch liệt cái gì đó.

      “Đại sư, chúng ta qua nhìn chút!” Lưu Chí Quân xong, dạo ở chợ đồ cổ được khoảng thời gian, cũng thu hoạch được gì, chừng ở chỗ đó có vật gì đó có giá trị, nếu cũng hấp dẫn chú ý của nhiều người như vậy.

      Hai người tới, chen chúc vào đám người, hóa ra, có người khách và người bán hàng xảy ra tranh cãi, người khách này mua cái bát sứ ở cái sạp này, sau đó phát ra mình mua phải hàng giả, cái bát sứ vốn bị mẻ miếng, người bán hàng lại dùng keo vạn năng dán lên, nên người khách muốn trả lại hàng, nhưng chủ sạp vất vả mới bán được cái bát sứ này, làm sao đồng ý trả hàng, theo lý thuyết, quy tắc ở chợ đồ cổ là mua được trả hàng, nên trước khi mua phải nhìn kĩ, nếu vẫn còn muốn trả lại hàng, xảy ra tranh cãi là chuyện bình thường. Hai người ầm ỹ cả lên, hấp dẫn ít người thích xem náo nhiệt.

      Người khách hàng cầm cái bát sứ bị bể trong tay, mắng to : “Ông xem , đây là cái bát sứ bị bể của ông này, rốt cuộc có trả tiền lại , cẩn thận tôi kêu mấy người em đến đánh ông!”

      Người bán hàng cũng phát hỏa, phản kích : “Mày cũng hỏi thăm xem, ông đây ở chợ đồ cổ lăn lộn mười mấy năm, ai cho tao mặt mũi, tên nhóc con mày còn léo nha léo nhéo, ông đây bóp cổ mày, mày chán sống rồi có phải !”

      . . . . . .

      Hai người càng cãi càng lớn, từ tranh luận đến mắng nhau, lúc này, gần như muốn động tay chân, đám người chung quanh biết từ lúc nào tản ra khoảng trống, nhưng vẫn hứng thú đứng xem.

      “Ai, đáng tiếc !” Lưu Chí Quân thở dài hơi, là thương nhân lập nghiệp từ đồ cổ, tự nhiên thấy , đây chính là men sứ Cảnh Đức Trấn, giá trị cả ngàn vạn, chính vì bị bể miếng, liền đáng đồng .

      Tô Vũ cẩn thận cảm nhận chút, ở cái bát sứ này có tầng linh quang dao động, ràng có lịch sử lâu năm, phải là hàng nhái, điểm duy nhất được hoàn mỹ đó là bị bể miếng, bảo vật liền biến thành phế phẩm .

      “Vật này bao nhiêu tiền?” Tô Vũ giọng hỏi.

      “Năm trăm đồng!” Người kia nổi giận đùng đùng , vừa tàn nhẫn trừng mắt nhìn chủ sạp, tưởng rằng mình kiếm được khoảng to, năm trăm đồng mua được đồ , trong lòng vui sướng vô cùng, ai ngờ, mới là người coi tiền như rác.

      “Được rồi, hai người đừng ầm ĩ nữa, cái bát này tôi mua!” Tô Vũ thản nhiên .

      “Cái gì?” Lần này, chẳng những hai người trước mặt đồng thời quay đầu lại, ngay cả Lưu Chí Quân cũng kinh ngạc há to miệng, vội vàng khuyên nhủ: “Đại sư, ngài nên suy nghĩ lại, cái bát này bị bể góc, đáng đồng đó.”

      Tô Vũ nở nụ cười, cũng muốn giải thích nhiều, chỉ : “Cho dù nó có phần đáng giá, nhưng dù gì cũng là đồ , có thể dùng để luyện nhãn lực, năm trăm đồng, ông rốt cuộc bán hay ?”

      “Bán!” Người nọ lập tức đồng ý, thế giới to lớn, loại người gì cũng có, cũng muốn quan tâm nhiều, chỉ cần đưa ra năm trăm đồng, về phần Tô Vũ muốn làm cái gì, cũng sao cả.

      Trong lòng Lưu Chí Quân vô cùng muốn, nhưng thể phản bác Tô Vũ, đành phải ngoan ngoãn thanh toán tiền, cầm lấy cái bát bị hỏng góc, ngay cả góc bị hư cũng buông tha, trong lòng thầm nghĩ: “Có lẽ chỉ có những người mới chú ý mới bị lừa gạt như vậy ”.

      “Đại sư, tôi có mở cửa hàng ở chợ đồ cổ này, vốn dự định ở trong này buôn bán đồ cổ kiếm ít tiền, Đông Sơn tái khởi, ngài có muốn hay , đến chỗ của tôi ngồi chút?” Lưu Chí Quân hỏi.

      Tô Vũ suy nghĩ chút, : “Cũng được, ông dẫn đường !”

      bao lâu, hai người tới cửa hàng của Lưu chí Quân, gọi là Đồ Cổ Trai, nằm ở bên trong chợ đồ cổ, bên trong Đồ Cổ Trai chỉ có ít hàng nhái, nhìn ra cấp bậc, chẳng qua điều này cũng khó trách, dù sao cửa hàng này cũng chỉ mới mở vài ngày.

      Lưu Chí Quân đặt cái bát ở bàn, đồng thời cầm góc bị bể đặt kế bên, khỏi có trận thịt đau cùng đáng tiếc, : “Đại sư, tôi có thể mời người có tay nghề làm lại cái bát này chút, xong rồi đặt ở trong cửa hàng làm chi bảo cũng được!”

      “Ông có phải cảm thấy tôi quá phung phí? Vô duyên vô cớ coi tiền như rác?” Tô Vũ cười cười, đợi Lưu Chí Quân chuyện, đồng tử mắt trái của lập tức biến thành màu trắng, đạo quang mang bạch sắc rơi vào chỗ nứt của cái bát, vết nứt lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được trở nên trơn nhẵn, cái bát cùng mảnh cứ như vậy quỷ dị hòa lại với nhau, hoàn mỹ tỳ vết!

      Tô Vũ nhắm hai mắt lại, chờ lúc mở mắt ra, đồng tử khôi phục lại bình thường, mà cái bát cũng trở nên sáng bóng như mới, chút tỳ vết nào!

      Lưu Chí Quân cả kinh mở to hai mắt, tất cả những điều này, hoàn toàn trái ngược với khoa học, ngay cả những nhà khoa học vĩ đại nhất cũng thể giải thích. , khi Tô Vũ làm điều này, hoàn toàn có kiêng dè Lưu Chí Quân, đó cũng là dụng ý của Tô Vũ, cố ý thể ra năng lực cường đại, muốn Lưu Chí Quân lòng khâm phục mình.

      “Đại sư, ngài, ngài có dị công năng?” lâu sau, Lưu Chí Quân hồ nghi hỏi câu.

      “Ông cũng có thể hiểu như vậy!” Tô Vũ thản nhiên lên tiếng, lại đứng lên, : “Thời gian còn sớm, tôi phải quay về trường học, đúng rồi, cái bát này, hẳn là men sứ Cảnh Đức Trấn, chắc chắn giá trị ít tiền, liền giao cho ông xử lý!”

      “Đại sư, ngài thong thả!” Lưu Chí Quân càng thêm cung kính đứng lên, đối với năng lực của Tô Vũ kính sợ vô cùng, thậm chí, chút tâm lí ngăn cách và khó chịu trước đây, sớm tan thành mây khói .

      Trước khi Tô Vũ , hai người trao đổi số điện thoại để tiện liên lạc với nhau, Tô Vũ nhìn vào màn hình di động của mình, chỉ có ba số điện thoại, mẹ , Lưu Chí Quân, còn có nam thần mà nguyên chủ tâm tâm niệm niệm, Lục Hoàn Vũ!

      Tô Vũ đặc biệt gì, vội vàng xóa số Lục Hoàn Vũ. Sau đó, rời khỏi chợ đồ cổ, trải qua hơn mười phút, về tới trường học.

      Lúc bấy giờ, Tô Vũ mới cảm thấy đói bụng, nhớ giữa trưa hôm nay có ăn cơm, mà lúc này, căn tin trường học sớm đóng cửa, Tô Vũ đành tới quán cơm bên cạnh trường học, tùy tiện gọi số món ăn, cũng gọi thêm bát canh cà chua.

      Đúng lúc này, bóng người tới, giọng dịu dàng vang lên: “Tô Vũ, tớ mời cậu ăn cơm nha!”

      ——— ———
      Tôm ThỏPhong Vũ Yên thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 16: Người thân cực phẩm tìm tới cửa
      Edit: thienbao95

      Tô Vũ ngẩng đầu lên, người đến dĩ nhiên là, Lục Hoàn Vũ!

      Vẻ mặt Tô Vũ vẫn như trước, hờ hững : “Lục Hoàn Vũ, tớ với cậu hình như có quen thân với nhau!”

      Lục Hoàn Vũ nhìn chằm chằm Tô Vũ, nhìn lúc, rồi lại lắc đầu, nếu là Tô Vũ trước kia, giờ phút này chắc hẳn sớm kích động đến run người, làm sao có thể bình tĩnh như bây giờ? : “Tô Vũ, cậu thay đổi, so với trước đây, quả như biến thành người khác.”

      “Trước đây tớ đặc biệt thích cậu, đúng !” Tô Vũ cười lạnh tiếng, : “Nhưng tại thời điểm đó, ở bên cạnh cậu có bao nhiêu vây quanh, nhiều đếm xuể, bởi vì như thế, nên cậu lười muốn nhìn thấy tớ, đúng , tại tớ lạnh nhạt với cậu, cậu lại tìm cơ hội đến gần tớ, có ý tứ!”

      Tô Vũ cũng có ý định dây dưa với , vung tay : “Cậu vẫn nên cách xa tớ ra chút , tớ đối với cậu, điểm ý tứ cũng có!”

      Lục Hoàn Vũ trận lúng túng, lúc sau, bỗng mỉm cười : “Tớ chia tay với Triệu Viện, cho nên, tớ có tư cách theo đuổi cậu, đúng ? Trước đây cậu thích tớ, tớ thích cậu, tại tớ thích cậu, cậu lại thích tớ, chẳng qua cũng sao, tớ đồng ý theo đuổi cậu, sớm muộn có ngày, cậu tớ lần nữa!”

      Tô Vũ khẽ ngẩng đầu, Lục Hoàn Vũ mặc bộ đồng phục học sinh rộng rãi, chiều cao khoảng chừng mét bảy, dưới chân mang đôi giày thể thao màu trắng, làn da trắng nõn, khuôn mặt tuấn tú, mái tóc cắt ngắn tôn lên gương mặt rạng rỡ như ánh mặt trời, bộ dáng chê vào đâu được, hổ là hotboy của trường trung học Đệ Nhị, thu hút vô số ánh mắt ái mộ của các nữ sinh, bao gồm cả nguyên chủ trước đây.

      Nhưng Tô Vũ là người nào? Là thông linh sư mạnh nhất trong lịch sử, kiếp trước, biết có bao nhiêu người hi vọng được Tô Vũ nhìn đến, nên từ lâu dưỡng thành tính cách kiêu ngạo, Lục Hoàn Vũ, ở trong mắt , vẫn tính là cái gì.

      Tô Vũ vốn để ý đến Lục Hoàn Vũ, nên tự nhiên chút tình cảm với Lục Hoàn Vũ, hai người vốn cùng thế giới, nở nụ cười: “Chao ôi, con người ở đời này luôn như vậy, có được lại biết quý trọng, chiếm được lại nhớ mãi quên, đáng thương!”

      Lúc này, bát canh cà chua được mang tới, Tô Vũ sớm đói bụng đến cồn cào, bắt đầu ăn như hùm như sói.

      Lục Hoàn Vũ bị bỏ mặt ở bên, vẫn chưa chết tâm, trái lại kích thích ra vô số ý chí chiến đấu, nắm tay thầm thề, sớm muộn có ngày, làm cho Tô Vũ thích lần nữa!

      Ăn cơm xong, Tô Vũ trở lại khu năm ba, bắt đầu học như bình thường, Hà Tâm Kì nhìn thấy Tô Vũ, trở nên vô cùng kích động, gắng cùng Tô Vũ rút ngắn quan hệ, biết gia cảnh Tô Vũ khá nghèo, vốn chuẩn bị mời Tô Vũ ăn cơm, nhưng chỉ trong chớp mắt, thấy tăm hơi.

      Ngược lại, sắc mặt Triệu Viện tái nhợt, xem ra hai người quả chia tay .

      Trong nháy mắt, tuần lễ trôi qua, Tô Vũ hoàn thành thích ứng với chương trình học của năm ba. Vào ngày thứ bảy, cửa hàng Tô Tuyết Dung khai trương .

      Tên cửa hàng rất đơn giản, gọi là tiệm bánh mì hạnh phúc, do Tô Tuyết Dung đặt tên, cầu đại phú đại quý, chỉ cầu hạnh phúc an bình.

      “Đùng đùng. . . . . .”

      Hai chuỗi tiếng pháo nổ vang lên, nhất thời hấp dẫn vô số ánh mắt người qua đường.

      Hơn nữa, vì là ngày đầu tiên tiệm bánh mì hạnh phúc khai trương, toàn bộ bánh mì được giảm giá, nếu như mua bánh mì ba mươi đồng, được tặng ly trà sữa miễn phí, cứ thế mà suy ra, mua càng nhiều, ưu đãi càng nhiều.

      Nhiều người cảm thấy mới mẻ, tràn vào tiệm bánh mì, nhất thời bị hấp dẫn bởi các chủng loại phong phú, đẹp đẽ của bánh mì. Thẳng thắn mà , trấn Thanh Sơn cho tới bây giờ chưa từng xuất cửa hàng như thế, trong khoảng thời gian ngắn, khách hàng ngồi đầy cửa hàng. . . . . .

      Tô Tuyết Dung nhìn thấy cửa hàng buôn bán đắt như vậy, cao hứng đến nỗi ngậm mồm vào được, tới bên người Tô Vũ : “Tiểu Vũ, nếu như sau này chúng ta kiếm được tiền, mẹ cho con học ở trường cao học quý tộc, như vậy, con có thể thi đậu vào trường đại học tốt rồi!”

      Tô Vũ biết nguyện vọng lớn nhất của mẹ chính là chuyện này, cũng phản bác, gật đầu.

      Rất nhanh, tới giữa trưa, buổi trưa có nhiều khách hàng lắm, Tô Tuyết Dung kiểm kê hàng tồn kho, vất vả lắm mới kiếm lời hơn ngàn, tương đương với nửa năm tiền lương của bà, Tô Tuyết Dung kiềm chế được kích động, phảng phất như nhìn thấy tương lai tốt đẹp của mình. . . . . .

      Tô Tuyết Dung nghẹn ngào chút, chậm rãi : “Tiểu Vũ, mẹ rất vui!”

      Tô Vũ an ủi: “Mẹ cứ yên tâm, có Tiểu Vũ ở đây, tất cả đều khá hơn.”

      “Tô Tuyết Dung, ra đây cho tôi!” Bỗng nhiên, hai người Tô Tuyết Dung, Tô Vũ nghe được giọng cực kì hung dữ, cùng lúc đó, người đàn bà với khuôn mặt nhăn nhó, lôi kéo người đàn ông sợ hãi rụt rè xuất ở cửa.

      cả, chị đâu!” Tô Tuyết Dung giật mình, từ khi bà có kết hôn sinh ra Tô Vũ, cùng nhà mẹ đẻ đoạn tuyệt quan hệ, cho dù ngày lễ ngày tết có tới thăm cha mẹ, cũng thoát khỏi bà chị dâu hung hãn này. Ngày hôm nay, chị dâu vì sao lại tìm tới cửa, hơn nữa xem bộ dáng này, đoán chừng là đến gây .

      còn biết tôi là chị dâu của ?” Người phụ nữ hung dữ cười lạnh tiếng, “Ít nhất tôi cũng có kết hôn, chứ có giống như chưa kết hôn mà có con, làm mất hết mặt mũi người em chồng này, tôi cũng muốn mấy lời vô ích với nữa, mẹ tôi cho bao nhiêu tiền, đưa ra đây, phần cũng thể thiếu, bằng , tôi liền khách khí với !”

      Bị chế nhạo trần trụi như vậy, sắc mặt Tô Tuyết Dung tái nhợt, cắn răng : “Chị dâu, tôi hiểu chị cái gì?”

      “Ở trước mặt tôi mà còn giả bộ hồ đồ, đúng !” Người phụ nữ hung hãn cười gằn, đưa tay kéo người đàn ông bên cạnh, : “Nếu em ông muốn giả bộ hồ đồ, vậy ông liền ràng với nó !”

      Người đàn ông hiển nhiên là người sợ vợ, vô cùng sợ hãi với người phụ nữ hung dữ này, chỉ có thể run cầm cập ra chuyện.

      Hóa ra, người phụ nữ hung dữ này gọi Lý Hà, là chị dâu của Tô Tuyết Dung, cũng là mợ của Tô Vũ. Mấy ngày trước, người phụ nữ hung dữ này phát trong nhà mất ba vạn đồng, bà tìm vô số lần, cũng tìm được, nhưng vào hôm nay, bà nghe được tin tức Tô Tuyết Dung mở tiệm bánh mì, vì lẽ đó, bà lập tức hoài nghi nhìn về phía mẹ chồng mình, cũng chính là mẹ ruột Tô Tuyết Dung, cũng là người mà hồi nãy người phụ nữ này nhắc đến.

      Bởi vì mấy năm qua, bà ngoại Tô Vũ kìm lòng được khi thấy con chịu khổ, liền lén lút tiết kiệm ít tiền giúp đỡ con , mà lần này cũng thế, bằng , tiền ở đâu ra mà Tô Tuyết Dung mở tiệm bánh mì?

      Nghĩ như vậy, người phụ nữ tên Lý Hà liền kiếm tới cửa, hướng Tô Tuyết Dung đòi lại ba vạn đồng, mà cậu của Tô Vũ Tô Vĩnh cũng là dạng người yếu đuối, đối với lời của vợ mình dám phản bác tiếng, đành để bà xã mang mình đến đây.

      Tô Tuyết Dung nhanh chóng giải thích: “Chị dâu, ra mẹ có cho em tiền, khoảng thời gian này, em có gặp mẹ, tất cả tiền của em đều là bạn của Tô Vũ cho mượn!”

      hay nhỉ, mượn ? Phải có giao tình lớn như thế nào, mới cho mượn khoản tiền lớn như thế!” Lý Hà căn bản nghe Tô Tuyết Dung giải thích, lớn tiếng : “Bà đây rồi, nếu đưa tiền cho tôi, ngày hôm nay tôi để cho làm ăn gì hết!”
      Tôm ThỏPhong Vũ Yên thích bài này.

    4. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 17: Tử khí nhập thể, điềm đại hung

      Edit: thienbao95

      "Chị dâu, chị. . . . . ." dễ dàng gì mà Tô Tuyết Dung mở được cửa hàng mà bà mơ ước từ lâu, nhưng vô duyên vô cớ bị chị dâu lừa gạt như vậy, làm bà tức giận đến đỏ mắt.

      "Mẹ à!" Tô Vũ tiến lên vài bước, mẹ của quá nhu nhược, vẫn là nên đứng ra làm chủ tốt hơn, Tô Vũ cười lạnh tiếng : "Mợ, người làm trời nhìn, mợ sợ làm chuyện xấu, nửa đêm đụng tới quỷ sao?"

      "Thiết, đứa con hoang này, mày dám dọa tao. . . . . . A. . . . . ."

      Lý Hà chưa kịp hết câu, liền sợ đến kêu thảm tiếng, liên tục bước thụt lùi, bởi vì, vừa nãy bà nhìn thấy Tô Vũ hóa thành đứa trẻ con có thân thể xanh tím vô cùng khủng bố, đứa trẻ làm mặt quỷ với bà, tuy rằng đứa trẻ này chỉ lóe lên lát, nhưng bà cảm nhận được.

      Lý Hà vừa nhìn lại, Tô Vũ khôi phục nguyên trạng, giống như vừa nãy chỉ là ảo giác. Bà hoảng hốt, : "Mày, mày. . . . . . , rốt cuộc mày là người hay quỷ?"

      Tô Vũ cũng lười để ý đến bà ta, từ tốn : "Tôi cho mợ biết, tiền chúng tôi dùng để mở tiệm bánh mì hạnh phúc hề có tí liên quan gì đến mợ, cút ra xa chút, nếu như mợ vẫn còn ở nơi này gây , phá hoại danh dự của mẹ tôi, đừng trách tại sao tôi lại khách khí với mợ!"

      Lý Hà cũng chỉ là người hay bắt nạt kẻ yếu, trong nhà cũng chỉ dám bắt nạt ông xã hiền lành và mẹ chồng, lúc này nhìn thấy ánh mắt Tô Vũ đằng đằng sát khí, nhất thời bị doạ sợ.

      "Mày, mày chờ đấy, tao để yên việc này đâu!" Sau khi Lý Hà hung dữ ra câu này, liền lôi kéo chồng mình chạy trối chết.

      Tô Vũ lạnh lùng nhìn bóng lưng của người đàn bà kia, ra, vừa nãy khi tới gần Lý Hà, liền cảm nhận được đối phương bị tử khí và khí dầy đặc quấn quanh, điều này , bên người Lý Hà có vật bẩn quấn lấy, e rằng còn sống được bao lâu, nếu đổi thành người khác, Tô Vũ nhắc nhở chút, nhưng đối với người đàn bà hung dữ này, Tô Vũ hoàn toàn có nửa điểm hảo cảm, cũng lười nhiều lời .

      Tô Tuyết Dung vừa mừng vừa sợ, ngờ bà chị dâu hay dây dưa lại bị con mình dễ dàng thu phục như vậy, vội vàng hỏi: "Tiểu Vũ, con làm sao mà dọa sợ được mợ con vậy?"

      Tô Vũ thản nhiên : "Mẹ, người hiền bị bắt nạt, ngựa hiền bị người ta cưỡi, mẹ càng nhu nhược nhường nhịn, bà ta càng hung hăng càn quấy, như vậy, bằng tàn nhẫn đáp trả, tranh thủ làm
      [​IMG]
      Phong Vũ YênTôm Thỏ thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 18: Tử khí nhập thể, điềm đại hung (2)

      Edit: thienbao95

      Mắt Tô Vĩnh sáng lên, ít mấy phần khúm núm trong ngày thường, : “Đúng rồi, Sao có thể quên Trương đại sư? Trương đại sư mà biết, chính là cao nhân có danh tiếng hiển hách của trấn Thanh Sơn chúng ta!”

      mời Trương đại sư liền!” Tô Vĩnh xong, vội vàng đạp xe rời .

      , chị dâu, chúng ta vào bệnh viện chăm sóc Tiểu Nam!” Trong lòng Tô Tuyết Dung yên lòng, luôn thấp thỏm bất an, vội vàng .

      Vào lúc này, Lý Hà còn thành kiến gì đối với mẹ con Tô Tuyết Dung nữa, cùng mẹ con Tô Tuyết Dung vội vàng về phía bệnh viện.

      lâu lắm, Tô Vũ lại lần nữa tới lầu ba bệnh viện, cách lần trước ở đây gặp phải nữ quỷ Hồng Y trôi qua hơn tuần lễ, nên hiển nhiên, trong lòng Tô Tuyết Dung vẫn còn sợ hãi, nhưng vẫn nhắm mắt tới.

      Lý Hà mở cửa phòng bệnh, mẹ con Tô Vũ vào, nằm giường bệnh là thiếu niên mười tám mười chín tuổi, sắc mặt trắng bệch, bên cạnh thiếu niên là bà lão hơn sáu mươi tuổi, chính là bà ngoại Tô Vũ!

      “Mẹ!” Tim Tô Tuyết Dung như bị dao cắt, hô tiếng.

      “Tiểu Dung!” Bà ngoại Tô Vũ quay đầu, kinh ngạc chút, từ khi Tô Tuyết Dung chưa kết hôn mà có con, con dâu liền nhất định cho bọn họ lui tới, trước đây bà còn có thể lén lén lút lút đến thăm con , bây giờ già cả, đứng bất tiện, muốn gặp con cũng dễ dàng .

      “Tiểu Vũ của chúng ta trổ mã thành rồi!” Bà ngoại Tô Vũ thân mật lôi kéo Tô Vũ, mặt hơi lộ ra vẻ vui mừng.

      Tô Vũ hỏi thăm tiếng: “Dạ, bà ngoại khỏe!”

      Tô Tuyết Dung cắn môi, : “Mẹ, khoảng thời gian này mẹ có khỏe ?”

      “Mẹ vẫn còn tốt lắm!” Bà ngoại Tô Vũ gật gù, ánh mắt nhìn vào Tô Nam giường bệnh, suýt chút nữa rơi nước mắt: “Chỉ là, Tiểu Nam, nó. . . . . . ,Tô gia chúng ta đến cùng tạo ra cái nghiệt gì, đứa con độc đinh duy nhất lại thành bộ dạng này. . . . . .”

      Tô Tuyết Dung lên, sờ sờ cái trán Tô Nam, sắc mặt trắng bệch hề có chút máu, hơi thở mong manh, xem ra tốt.

      Tô Vũ cũng liếc nhìn Tô Nam, ấn đường màu đen, tử khí quấn quanh, hỏa khí yếu ớt, ba hồn bảy vía rời thể, ràng là điềm đại hung, còn sống bao lâu nữa .

      Nếu có gì bất ngờ xảy ra, Tô Nam sống quá mười hai giờ khuya đêm nay.

      Lý Hà nhìn thấy bộ dáng con trai mình lúc này, cũng có đứng lên, nằm nhoài giường bệnh, gào khóc: ” Con trai của mẹ, nếu con xảy ra chuyện, mẹ cũng muốn sống nữa!”

      Tô Tuyết Dung nhanh chóng an ủi chị dâu, trong lòng cũng khỏi sốt ruột, tuy nhiều năm nay, người nhà mẹ đẻ đối xử với bà được tốt, nhưng trong lòng Tô Tuyết Dung vẫn tồn tại hình bóng của bọn họ.

      lâu lắm, cửa phòng bệnh mở ra, hóa ra Tô Vĩnh mang theo Trương đại sư đến, lần trước Trương đại sư suýt chút nữa bại lộ mặt , cũng dám tiếp tục giả thần giả quỷ gạt người, nhưng chịu được Tô Vĩnh khổ sở cầu xin, nên mới đến đây.

      Lúc tiến vào phòng bệnh, Trương đại sư liền nhìn thấy Tô Vũ, nhịn được mặt già đỏ ửng, vô cùng ngại ngùng khi đứng đây.

      Tô Tuyết Dung, Lý Hà và mọi người biết nguyên nhân, chỉ biết Trương đại sư là cao nhân chân chính, vội vã đau khổ cầu xin: “Trương đại sư, cầu xin ngài cứu đứa này, mới mười tám tuổi, là dòng độc đinh của Tô gia chúng tôi, thể để nó chết như thế này, cầu xin ngài.”

      Trương đại sư chột dạ, gì, quay đầu nhìn về phía Tô Vũ.

      Tô Vũ thở dài hơi, ý tứ Trương đại sư rất ràng, nếu Tô Vũ có cầu, có thể phối hợp lần, Tô Vũ suy nghĩ lúc, tuy rằng rất thích Lý Hà hung hăng càn quấy, nhưng nể mặt mẹ mình, nên giúp lần .

      Sau đó, Tô Vũ cũng theo: “Trương đại sư, cầu xin ngài , giúp họ của tôi !”

      Trương đại sư hiểu ý, suy nghĩ chút, : “Bần đạo bắt đầu ngay bây giờ, tình của đứa này phải chuyện , tất cả mọi người trước tiên rời khỏi phòng bệnh, đứa bé này tuổi còn , Thiên Nhãn chưa đóng, ở lại giúp đỡ ta !”

      “Cảm ơn, cảm ơn Trương đại sư, cảm ơn Tô Vũ, nhiều năm như vậy, chúng tôi có lỗi với hai người rồi!” Lý Hà lau nước mắt, liên tục cám ơn. ngờ lúc này, lương tâm Lý Hà lại trổi dậy.

      Tô Tuyết Dung do dự chút, ra, bà muốn con liên quan đến những chuyện như vầy, thế nhưng, nếu làm như vậy, Tô Nam liền. . . . . .

      Tô Vũ lại : “Mẹ, con sao đâu, mọi người ra ngoài trước !”

      Tô Tuyết Dung có chút yên tâm, cuối cùng, bị Lý Hà và mọi người lôi ra ngoài, cứ như vậy, bên trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Tô Vũ và Trương đại sư.

      Tô Vũ tới, trong nháy mắt, mắt phải biến thành quỷ đồng đỏ như máu, đạo hào quang đỏ ngòm rơi vào người Tô Nam, nếu người bình thường bị quang mang màu đỏ này chiếu vào, loại cảm giác bị bỏng đến từ sâu trong linh hồn, thế nhưng, Tô Nam chút động tĩnh đều có.

      Điều này có thể , hồn phách Tô Nam rời thân thể, chính xác mà , là bị vật bẩn thỉu câu rồi!

      Nếu muốn Tô Nam trở về, phải dùng chiêu hồn thuật, nhưng Tô Vũ dự định làm như thế, bởi vì, chiêu hồn có thể tìm về hồn phách, nhưng cũng chiêu những hồn phách khác mà tà vật câu , vì lẽ đó, chỉ có thể dùng biện pháp khác.

      Tô Vũ mở miệng chuyện: “Trương đại sư, ông lấy vài giọt máu và ít tóc của cha mẹ đứa trẻ này lại đây, tay đứt ruột xót, dùng máu ở đầu ngón tay là được rồi!”

      Trương đại sư nghe thấy Tô Vũ dặn dò, dám thất lễ, bởi vì biết Tô Vũ là người có bản lãnh, giống như , chỉ là vị thần côn, chỉ biết dưỡng quỷ, lừa gạt tiền thôi.

      lâu sau, Trương đại sư cầm ly trà, phải vất vả lắm mới lấy được nửa chén máu trở về, trong ly trà là hỗn hợp máu của Lý Hà và Tô Vĩnh, còn có hai lọn tóc.

      Tô Vũ cầm lấy ly trà, dùng sức hất ra, nửa chén máu quỷ dị bay ở giữa trung, Tô Vũ tùy tiện vạch đường nơi ngón tay, trong chớp mắt, vẽ ra tấm bùa chú quỷ dị.

      Tiếp theo, Tô Vũ ném hai lọn tóc vào trong bùa chú, hồng quang quanh bùa chú ngày càng lớn hơn, phát ra từng trận thanh xì xì, lại lúc, hai lọn tóc biến thành sợi tơ, sợi tơ đỏ như máu tung bay ở trung.

      “Xong rồi!” Tô Vũ khẽ mỉm cười, cái mà luyện hóa chính là bùa chú mẫu tử liên tâm, sợi tơ này mang bọn họ tìm tới vị trí hồn phách của Tô Nam.

      Trương đại sư bị chiêu thức ấy của Tô Vũ làm cho kinh sợ, giờ phút này, càng thêm khâm phục Tô Vũ, thậm chí, có chút ước ao, đây mới là phong thái của Thiên Sứ chân chính!

      Vẻ mặt Tô Vũ hờ hững, : “Trương đại sư, tôi ông cái này, hồn phách Tô Nam bị vật bẩn thỉu câu rồi, ngày hôm nay trước mười hai giờ nhất định phải tìm trở về, bằng , Tô Nam chắc chắn phải chết, ông biết cách tìm tới vị trí hồn phách của , ông nhất định phải cùng với tôi tìm hồn phách Tô Nam trở về!”

      “Tôi biết rồi!” Trương đại sư gật đầu, mở cửa phòng, dựa vào lời bàn giao của Tô Vũ ràng mười mươi lần.

      Lý Hà và mọi người tự nhiên chút hoài nghi, sau đó, Tô Vũ dựa vào đầu ngón tay, sợi tơ máu bay ra ngoài phòng bệnh, mang theo hai người đến nơi hồn phách của Tô Nam.
      Tôm ThỏPhong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :