1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô gái Thông linh sư (29)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 9: Nhân quả luân hồi (2)

      Edit: thienbao95

      Tuy như thế, nhưng tình huống tại của Trương Thiếu Hoa và Trương Đình Đình như thế nào vẫn chưa biết, nên mạo hiểm để mẹ bệnh viện, Tô Vũ :"Mẹ, con ở trường học nghe , bởi vì Trương Đình Đình có áp lực học tập quá lớn, nên mới phát bệnh tâm thần, chúng ta nên !"

      "Tại sao lại thành như vậy?" Ai ngờ ý kiến của Tô Vũ ngược lại khơi dậy đồng tình của Tô Tuyết Dung, kiên trì : "Tiểu Vũ, Trương lão sư dạy con hai năm, tại thầy xảy ra chuyện, phải nằm bệnh viện, chúng ta cũng phải thăm chút, bày tỏ tấm lòng, còn nữa, mẹ nghe người ta con của Trương lão sư hình như đụng phải cái gì đó sạch , nên mới điên điên khùng khùng, đáng thương!"

      Tô Vũ bất đắc dĩ, cũng khuyên mẹ nữa, với lại, với năng lực tại của , cho dù xảy ra bất cứ tình huống nào, cũng có thể tự bảo vệ mình!

      Hơn sáu giờ chiều, Tô Tuyết Dung vội vàng làm xong công việc trong tiệm bánh, mang theo Tô Vũ rời khỏi nhà. Mấy ngày nay, bọn họ làm ra hơn mười bảy mười tám loại bánh khác nhau, để bán trong cửa hàng muốn dư dả, đoán chừng bao lâu, cửa hàng bánh ngọt có thể khai trương.

      Tô Tuyết Dung khẽ cắn môi, dùng ít tiền mua giỏ hoa quả cầm ở tay, cùng Tô Vũ tới bệnh viện duy nhất ở trấn Thanh Sơn, hỏi thăm chút, hai người biết được Trương Đình Đình và Trương lão sư ở phòng bệnh 302, bởi vì cha con hai người Trương Đình Đình liên quan đến chuyện ma quái, mọi người đều trốn tránh, ai dám đến thăm. Cho nên, lúc Tô Tuyết Dung và Tô Vũ tới cửa, nhìn thấy Trương Thiếu Hoa nằm ở giường, nhìn qua tiều tụy gầy yếu ít, mà Trương Đình Đình lại mê man, cả người quấn đầy dây thừng, trong phòng bệnh có người nào, chỉ có người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, sau khi tự giới thiệu, hóa ra là vợ của Trương Thiếu Hoa -Vương Tuyết.

      Đợi Tô Tuyết Dung và Tô Vũ giải thích mục đích đến đây, viền mắt Vương Tuyết đỏ lên, thiếu chút nữa rơi nước mắt, vẻ mặt cảm kích, : "Từ lúc lão Trương cùng Đình Đình gặp chuyện may, mọi người đều sợ hãi kiêng kị, may mắn còn có hai ngươi nhớ đến Thiếu Hoa, cám ơn hai người, Thiếu Hoa, sau khi ông xuất viện, ông nhớ chiếu cố tốt Tô Vũ, giúp em ấy thi đỗ vào trường trung học tốt, có được ?"

      "Được, tôi biết rồi, cám ơn em, Tô Vũ." Vẻ mặt Trương Thiếu Hoa phức tạp gật đầu. Thành , lúc trước Tô Vũ ở trong lớp học mang đến cho người khác cảm giác như tồn tại, thậm chí, cũng biết Tô Vũ ở trường học chịu biết bao nhiêu khi dễ, nhưng cũng chỉ mở con mắt nhắm con mắt cho qua, lười trông nom. Nhưng khi gặp chuyện may, người đầu tiên tới thăm lại là Tô Vũ, đáng tiếc, tại xong rồi, xương hai chân đều dập nát, trong thời gian ngắn khó có thể trở lại trường học .

      Tô Vũ nhìn Trương Đình Đình nằm giường, khí quấn quanh cả người ấy, ràng bị linh thể ám lâu ngày, ấn đường tràn ngập tử khí, dương khí chẳng còn lại bao nhiêu, có lẽ còn bao nhiêu thời gian .

      Tô Tuyết Dung nhìn thấy Trương Đình Đình bị dây thừng buộc chặt, hỏi: "Cái đó, Trương lão sư, con thầy làm sao vậy?"

      Vương Tuyết khụt khịt, lau nước mắt nơi khóe mắt, vẻ mặt đau khổ, : "Bác sĩ , bệnh rối loạn tâm thần của Đình Đình rất nghiêm trọng, khi phát bệnh mạnh vô cùng, lúc vui mừng lúc hồ ngôn loạn ngữ, để ngừa vạn nhất, chỉ có thể trói lại trước, cần phải uống thuốc đúng giờ, bằng , Đình Đình phát điên ."

      Tô Tuyết Dung thở dài, trong lòng bà vô cùng cảm thông, nhưng lại có biện pháp, chỉ hy vọng Thượng Đế phù hộ, con bé có thể tốt lên chút!

      Mọi người trò chuyện trong chốc lát, lúc chuẩn bị rời , đột nhiên, cửa phòng bệnh vang lên tiếng đập cửa, trong chốc lát, có vài người đến, dẫn đầu là người hơn sáu mươi tuổi, thân đạo bào, thoạt nhìn có vài phần tiên phong đạo cốt, phía sau đạo nhân, cũng vài người theo, chính là ba người Triệu Viện, Lục Hoàn Vũ, Hà Tâm Kì.

      Hà Tâm Kì : "Dì à, tụi con thăm Đình Đình và Trương thúc thúc !"

      Vương Tuyết đương nhiên biết mầy người Triệu Viện, nhưng khi nhìn thấy người có vài phần tiên phong đạo cốt này, có chút hiểu, nhưng dám chậm trễ, hỏi: "Xin hỏi, ngài là?"

      Vẻ mặt đạo nhân ngạo nghễ, : "Bà cứ gọi bần đạo là Trương đại sư, bần đạo ở Long Hổ sơn tu hành hơn ba mươi năm, thân bản lĩnh trảm trừ ma, con của bà bây giờ bị lệ quỷ quấn thân, sinh mệnh chẳng còn lại bao lâu, cho nên, bần đạo đặc biệt đến đây bắt con lệ quỷ này, để nó thể ở khắp nơi quậy phá!"

      Lúc chuyện, Tô Vũ có chú ý tới, vẻ mặt Trương Thiếu Hoa có điểm cổ quái, dường như trong đầu có hai thanh kịch liệt đấu tranh với nhau.

      Vương Tuyết vừa sợ vừa nghi, vội hỏi: "Trương đại sư, con của tôi có mắc bệnh tâm thần, mà bị lệ quỷ quấn thân? Trương đại sư, chỉ cần ngài cứu được con tôi, lấy bao nhiêu tiền cũng được. . . . . ."

      "Đuổi ma bảo vệ người là bổn phận của bần đạo, làm sao có thể lấy tiền!" Trương đại sư khoát tay, thân nhiễm khói lửa nhân gian, dường như nhắc đến tiền chính là vũ nhục , giọng vừa chuyển, lấy ra ba đạo linh phù* từ trong tay áo, : "Bần đạo đoán, sở dĩ lệ quỷ này dây dưa với con của bà, bởi vì kiếp trước con bà và ta có ân oán, ngừng xảy ra khúc mắc, cho nên, kiếp này như trước dây dưa dứt, ba đạo linh phù này tiêu tốn ít linh lực của bần đạo, phải dùng thêm máu của linh hồ, thành công hay , toàn bộ đều dựa vào vận khí của con bà, chẳng qua, linh hồ lại quý giá. . . . . ."

      *linh phù: bùa chú

      Lời vừa ra, Trương Thiếu Hoa lập tức cả kinh mở to hai mắt.


      Vương Tuyết lập tức nghe ra ý tứ của Trương đại sư, nhưng tại chỉ có thể mong ngựa chết trở thành ngựa sống, cam đoan : "Trương đại sư, ngài yên tâm, chỉ cần con Đình Đình tôi có việc gì, tôi nhất định hậu tạ Trương đại sư chu đáo!"

      "Xì. . . . . . , " Tô Vũ rốt cuộc nhịn được, cười lên tiếng.

      ra ba đạo linh phù của Trương đại sư có nửa điểm linh lực, cũng có sử dụng cái gọi là máu của linh hồ, ngay cả chu sa cũng có dùng, hình như là dùng mực nước vẽ tranh mà chấm, Trương đại sư, tuyệt đối là kẻ lừa đảo hơn kém!

      Vẻ mặt Trương đại sư nhất thời khó chịu quay đầu về phía Tô Vũ, lạnh lùng : "Như thế nào? Xem ra thí chủ tin bần đạo là người có thực học, mà xem bần đạo là người giang hồ chuyên lừa đảo, có phải hay ?"

      Tô Vũ nghĩ, phải coi là kẻ lừa đảo, mà vốn là kẻ lừa đảo, nhưng ra, bởi vì Tô Vũ luôn ân oán ràng, Trương đại sư có đắc tội , cũng tội gì gây khó dễ cho .

      "Hừ, bần đạo cho thí chủ thấy bản lĩnh của bần đạo!" Trương đại sư thuận tay cầm lấy quả chuối quăng ra phía trước, kỳ quái là, quả chuối thế nhưng có rơi mặt đất, mà thần kỳ bay lửng ở trong trung.

      Chiêu thức ấy lập tức hù dọa mọi người, ánh mắt của mọi người nhìn Trương đại sư thay đổi, nhất là Vương Tuyết, vốn trong lòng còn có chút nghi ngờ, tại hoàn toàn tín nhiệm, kích động thiếu chút nữa lệ nóng doanh tròng, "Đình Đình có đức hạnh gì, mà có thể được thần tiên tương trợ?"

      Ngược lại, Tô Vũ lại hết chỗ với Trương đại , hóa ra, như vậy cũng có thể cải trang thành đại sư! Quả thực quá dễ dàng!
      Tôm ThỏPhong Vũ Yên thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 10: Nhân quả luân hồi (3)

      Edit: thienbao95

      Vương Tuyết, Hà Tâm Kì là người bình thường nên nhìn , nhưng Tô Vũ lại nhìn thấy rành mạch. , lúc Trương đại sư ném trái chuối, người có bay ra cái bóng đen nâng trái chuối lên, cho nên trái chuối mới có rớt xuống mặt đất.

      Bóng đen thoạt nhìn là đứa con nít năm sáu tuổi, hai mắt có đồng tử, toàn thân tối đen, đặc biệt khó coi, ràng Trương đại sư nuôi dưỡng tiểu quỷ!

      Xem ra, Trương đại sư cũng hoàn toàn là kẻ lừa đảo, tối thiểu còn biết nuôi tiểu quỷ, khống chế tiểu quỷ vì mình mà lừa gạt người khác. Có điều, Tô Vũ có vạch trần. Ở kiếp trước, Tô Vũ nhìn thấy ít những kẻ lừa đảo tương tự như vậy, ngăn cản con đường nghiệp và tiền tài của người khác, nhưng tổn hại đến tính mạng con người, Tô Vũ cũng thích xen vào việc của người khác, mặc kệ ta!

      Lúc này, Trương đại sư cho rằng chiêu thức ấy thuyết phục được mọi người, tay duỗi ra, trái chuối rơi xuống bàn tay , mà tiểu quỷ cũng nhàng lui xuống, đứng ở phía sau Trương đại sư, Trương đại sư dương dương tự đắc, : “Tất cả mọi người lui ra, bần đạo muốn bắt đầu hành động !”

      Đám người Vương Tuyết vội vàng lui xa, Tô Vũ cũng bị Tô Tuyết Dung lôi kéo lui ra, cảm thấy thú vị, cũng lười xem Trương đại sư biểu diễn thần côn, : “Mẹ, chúng ta cũng đến thăm Trương lão sư rồi, nếu còn việc gì chúng ta trở về nhà !”

      Tô Tuyết Dung lắc đầu, : “Tiểu Vũ, chúng ta nhìn xem, Trương đại sư có thể hoàn toàn khống chế vật bẩn này hay , có vậy mẹ mới an lòng ít.”

      xong, Trương đại sư bắt đầu biểu diễn, lấy ra bức tranh nhăn nhúm đầy chữ như gà bới và cái hồ lô từ trong cái bọc ở phía sau lưng, đồng thời, tay kia cầm lấy thanh kiếm gỗ, chậm rãi tới trước giường Trương Đình Đình, trong miệng Trương đại sư lẩm bẩm, cầm kiếm gỗ đưa qua đưa lại, khoa chân múa tay, qua hồi lâu, đột nhiên, giơ tay lên, ném ra ba đạo bùa chú, hét lớn tiếng: “ nghiệt, bần đạo hôm nay vì dân trừ hại, còn mau mau hình!”

      “Tư tư. . . . . .” Đúng lúc này, ba đạo bùa đột nhiên bốc cháy, trong hư , truyền đến tiếng kêu thảm thiết thê lương, người Trương Đình Đình quả nhiên xuất cái bóng đen!

      nghiệt, xem bần đạo thu phục ngươi!” Trương đại sư hét lớn tiếng, đột nhiên tháo nút hồ lô ra, trong hồ lô phóng ra đạo hồng quang, cái bóng đen kia phát ra từng đợt tiếng kêu phẫn nộ nhưng bất lực, thống khổ giãy dụa muốn vùng lên, chỉ trong chốc lát, bóng đen lại hét thảm tiếng, bay vào bên trong hồ lô.

      Trương đại sư gắn lại nút hồ lô, chậm rãi thở phào nhõm, bộ dáng hao tổn , : “Mọi người yên tâm , bần đạo bắt được lệ quỷ thu vào bên trong pháp khí!”

      Tô Vũ nhìn Trương đại sư và tiểu quỷ nuôi diễn màn như vậy, trong lòng cảm thấy buồn cười, nếu Trương đại sư đổi nghề diễn trò, có lẽ cũng có chút tiền đồ.

      Bây giờ, đám người Vương Tuyết hoàn toàn tin tưởng còn nghi ngờ Trương đại sư, dù sao, bọn họ cũng nhìn thấy Trương đại sư thu bóng đen kia vào bên trong hồ lô, chuyện này tuyệt đối thể làm giả.

      Tô Tuyết Dung cũng khỏi thở phào nhõm, với Tô Vũ: “ nghĩ tới, đứa này gặp phải vật bẩn này nọ, cũng may còn việc gì !”

      “Trương đại sư, cám ơn ngài , ngài quả thực chính là Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn!” Vương Tuyết quả thực muốn cúng bái Trương đại sư như Bồ Tát , chẳng qua, bà cũng quên chính , từ trong túi lấy ra xấp tiền mặt dày, cẩn thận đưa lên, giải thích: “Trương đại sư, đây là thù lao của ngài, hi vọng ngài chê ít, dù sao, Thiếu Hoa và Đình Đình nằm viện cũng tốn ít tiền. . . . . .”

      Ánh mắt Trương đại sư sáng ngời, trong lòng vui đến nở hoa, nào dám chê ít, so với ngày thường làm trong bãi quán còn lời hơn nhiều lắm. Nhưng bộ dáng Trương đại sư vẫn như trước tiên phong đạo cốt, thở dài, “Bản đại sư vốn muốn thu những vật này của thế tục, nhưng người ở hồng trần, thân bất do kỷ, chỉ có thể thu. . . . . .”

      Lúc tay vươn tay lấy tiền, đột nhiên, toàn bộ căn phòng tối sầm, “Băng” tiếng, truyền tới thanh của đoạn dây thừng bị kéo, Trương đại sư đột nhiên cảm giác được, cánh tay lạnh như băng nắm lấy cánh tay của !

      quay đầu nhìn lại, hóa ra, biết từ khi nào Trương Đình Đình ngồi dậy ở giường, khuôn mặt trầm gắt gao theo dõi , sợ tới mức thần hồn nát thần tín!

      “Mẹ, cẩn thận!” Tô Vũ nhanh chóng bảo hộ Tô Tuyết Dung ở sau người, trong khoảnh khắc đèn tắt, Tô Vũ cảm giác được cỗ oán khí quen thuộc kia, lệ quỷ Hồng Y lại ám Trương Đình Đình .

      Triệu Viện sợ tới mức kêu thảm tiếng, lớn tiếng : “Trương đại sư, đây là làm sao vậy, phải ngài thứ ở Đình Đình được loại trừ rồi sao?”

      “Khanh khách. . . . . .” Trương Đình Đình đột nhiên phát ra tiếng cười lạnh trầm: “Trương Thiếu Hoa, Vương Tuyết, các ngươi đều ở đây, ta sớm chán ghét trò chơi mèo vờn chuột, đêm nay, nhà ba người các ngươi đền mạng cho đứa con của ta, còn có các ngươi, các ngươi đều phải chết, ai ta cũng buông tha, ha ha. . . . . .”

      Đám người Trương Thiếu Hoa cũng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, sợ thành đoàn, Triệu Viện quát to tiếng, nhanh chóng vọt tới trước cửa, dùng sức mở cửa, nhưng mà, cánh cửa giống như bị khóa lại, căn bản mở ra, tình cảnh bây giờ giống như đúc cảnh tượng ngày ấy ở lầu năm chơi trò bút tiên.

      Triệu Viện gần như sụp đổ, la to, : “Trời ạ, Hoàn Vũ, Trương đại sư, làm ơn cứu con!”

      Từng đợt thanh trầm quanh quẩn bên trong phòng bệnh, Trương Đình Đình hung hăng quăng Trương đại sư ra, người nọ ngã mặt đất, kêu thảm tiếng, Trương Đình Đình quay người lại, đến trước mặt Vương Tuyết, vẻ mặt quỷ dị mà oán độc, tay duỗi ra, chút khách khí bóp cổ Vương Tuyết!

      A. . . . . . , nhất thời, Vương Tuyết thể hít thở, theo bản năng kéo hai tay Trương Đình Đình, nhưng mà, tay của đối phương lại lạnh như băng giống như kìm thép chắc chắn vô cùng, qua lúc, Vương Tuyết giống như con cá mắc cạn, khuôn mặt biến thành mảnh xanh tím.

      Trương Thiếu Hoa vốn nằm ở giường, trơ mắt nhìn vợ mình bị bóp chết ở trước mặt, dồn sức tới, vẻ mặt cầu xin, : “, đừng, Tiểu , là tôi sai, là tôi đẩy em xuống dưới lầu, tôi hại chết em, hại chết đứa của chúng ta, em giết tôi ! Nhiều năm như vậy, lương tâm của tôi lúc nào cũng cắn rứt, mỗi khi tôi nhắm mắt lại, đều nhớ tới thi thể vô cùng thê thảm của em, ngày nào tôi cũng sống bằng chết, tôi xin lỗi em, em giết tôi , đây là tội của tôi, còn ấy là vô tội, em thả ấy , tôi cầu xin em!”

      “Hối hận? muộn!” Trương Đình Đình cười lạnh, hai mắt bắn ra quang mang oán độc, phẫn nộ dùng hai tay chế trụ cổ Trương Thiếu Hoa: “Ngươi muốn chết, bản thân ta có thể thành toàn cho ngươi!”

      Đám người Tô Vũ bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra, ngày đó, nữ quỷ Hồng Y ám Trương Đình Đình kể chuyện xưa đều là , thầy giáo ngay cả cầm thú bằng, chính là Trương Thiếu Hoa, quả nhiên là nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng!
      Last edited: 22/4/16
      Tôm ThỏPhong Vũ Yên thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 11: Quỷ *, thu phục!

      Edit: thienbao95

      *quỷ : ma con nít.

      mau!” Trương đại sư nghiêng ngả lảo đảo đứng lên, thừa lúc lệ quỷ Hồng Y rảnh bận tâm tới , điên cuồng chạy về phía cửa, cánh cửa vốn bị khí lệ quỷ Hồng Y niêm phong, nhưng điều này cũng làm khó được Trương đại sư, hung hăng khống chế tiểu quỷ lao vào trước cửa!

      “Bành!” lúc bóng đen đụng phải cánh cửa, phát ra tiếng kêu thảm thiết , ràng bị thương , dù sao, tiểu quỷ này cũng thể so với lệ quỷ Hồng Y .

      Có điều, cũng may Trương đại sư dùng tiểu quỷ giải khai khí, là người đầu tiên lao ra ngoài.

      “Mẹ, chúng ta !” Ngay sau đó, Tô Vũ cũng lôi kéo Tô Tuyết Dung xông ra ngoài, Tô Vũ muốn tự mình động thủ, nhưng muốn bại lộ năng lực đặc thù ở trước mặt Tô Tuyết Dung, bởi vì, căn bản biết phải giải thích như thế nào, nhưng Trương đại sư ra tay, cũng đỡ phải động thủ .

      Mấy người Triệu Viện, Lục Hoàn Vũ cũng phải đồ ngốc, lập tức phản ứng kịp thời, chạy ra khỏi phòng bệnh, phía sau, ai cũng lục đục chạy theo.

      Lúc này, bên trong phòng bệnh, chỉ còn lại Trương Thiếu Hoa, Vương Tuyết, và đứa con dày đặc khí kia, Trương Thiếu Hoa bị nữ quỷ gắt gao bóp cổ, muốn nhắm mắt chờ chết, còn Vương Tuyết ngồi ở dưới đất, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

      Bên trong hành lang mảnh hắc ám, toàn bộ bệnh viện đều bị cúp điện, nơi nơi bóng người, đám người Trương đại sư vội vàng chạy xuống dưới lầu, đến lúc này, Hà Tâm Kì vẫn như trước tin Trương đại sư là kẻ lừa đảo, lòng nóng như lửa đốt, : “Trương đại sư, đây là có chuyện gì, vì sao vật bẩn kia vẫn còn ở người Đình Đình?”

      Trương đại sư bất đắc dĩ, cũng thể tự thú nhận mình là kẻ lừa đảo! Đành phải làm ra vẻ mặt biết làm sao, thở dài, : “ xin lỗi, hạnh đạo bần đạo đủ, làm liên lụy mọi người!”

      “Hừ!” Triệu Viện hừ lạnh tiếng, muốn bắt lấy Trương đại sư mắng trận, hố cha vừa thôi (nguyên văn tác giả), vậy mà lúc trước hùng hổ tuyên bố có thể trừ bỏ vật kia cho lắm vào.

      Trái tim Hà Tâm Kì rơi vào đáy vực, tự chủ dùng ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn về phía Tô Vũ, nhưng thần sắc Tô Vũ lại lạnh nhạt, căn bản nhìn ra có ý muốn ra tay.

      Tuy những người này oán giận lẫn nhau, nhưng cước bộ vẫn rất vội vàng, sợ chậm nửa nhịp, bị lệ quỷ Hồng Y đuổi tới, ngay lúc chạy xuống cầu thang, mọi người lại nghe thấy từng đợt tiếng cười “Khanh khách” bên tai, bên cạnh cầu thang, đột nhiên vươn ra đôi tay trẻ con xanh tím, gắt gao bám chặt cổ chân Trương đại sư!

      Trương đại sư căn bản có chú ý tới, thân thu thế được, bùm tiếng, thẳng tắp ngã xuống cầu thang, thân thể trượt xa, đầu hung hăng nện vào tường!

      “Khanh khách. . . . . . , chơi rất vui. . . . . .”

      bóng dáng màu đen cưỡi ở lưng Trương đại sư, bóng đen vừa quay đầu, nở nụ cười làm mọi người sởn gai ốc, đây là quỷ * của lệ quỷ Hồng Y.

      *quỷ : đứa con ma của lệ quỷ nha mọi người

      “A. . . . . .” Đám người Triệu Viện thiếu chút nữa bị hù chết, chạy như bay ra ngoài.

      Thế nhưng, Tô Vũ có trốn, quỷ so với lệ quỷ Hồng Y yếu hơn ít, nếu sử dụng quỷ đồng, là có thể bắt được con quỷ này, “Muốn. . . . . . Ra tay sao?”

      “Tiểu Vũ!” Tô Tuyết Dung nhìn thấy Tô Vũ nhúc nhích đứng ở nơi đó, tưởng bị tình cảnh khủng bố này dọa sợ cho cháng váng, tuy bà sợ hãi muốn chết, nhưng dựa vào bản năng người mẹ, vẫn gắt gao bảo hộ Tô Vũ ở phía sau.

      “Khanh khách. . . . . .”

      Quỷ cười quái dị vài tiếng, bóng dáng bay lên, vươn hai cánh tay xanh tím, muốn bắt lấy Tô Tuyết Dung!

      “A. . . . . .”

      Tô Tuyết Dung sợ tới mức kêu thảm tiếng, gắt gao nhắm hai mắt lại, nhưng dù như thế, bà vẫn như trước che ở trước người Tô Vũ, chưa từng lui ra phía sau nửa bước!

      “Muốn chết!” Tô Vũ nhìn thấy quỷ công kích mẹ mình, trong lòng mảnh lạnh như băng, chui ra từ phía sau, mắt phải nháy mắt biến thành màu đỏ như máu!

      Phía sau, Trương đại sư vừa lúc quay đầu, nhìn thấy được con ngươi Tô Vũ đỏ như máu, lập tức cả kinh há to miệng, cười khổ tiếng, hóa ra, bé Tô Vũ này mới là người có linh lực chân chính, lúc trước còn hồn nhiên biết, biểu diễn màn lừa gạt như vậy, đối phương thế nào cũng xì mũi coi thường mình cho coi!

      “Quỷ đồng, trấn hồn!” Tô Vũ giọng niệm chú ngữ, đoàn mâu quang đỏ như máu hung hăng bao trùm quỷ .

      “A. . . . . . , a. . . . . .” Quỷ liên tục kêu thảm thiết, nó bị mâu quang quỷ đồng khống chế, giống như dấn thân vào liệt hỏa, loại thống khổ này giống như rơi vào địa ngục, quỷ bị đoàn quang mang tà ác này trói buộc sâu, thể thoát ra được.

      Tô Vũ lộ ra khuôn mặt tươi cười trắng bệch, thanh lạnh lùng : “Trương đại sư, người còn mau động thủ, bắt lấy thứ này!”

      Trương đại sư như ở trong mộng mới tỉnh, Tô Vũ thu phục thứ này, cần phối hợp biểu diễn chút, nhanh chóng đứng lên, lại lấy ra hồ lô trong cái túi, hét lớn tiếng: “ nghiệt, còn thúc thủ chịu trói!”

      Tô Vũ vừa niệm, khống chế đoàn hào quang đỏ như máu chui vào bên trong hồ lô của Trương đại sư, Trương đại sư nhanh chóng gắn lại nút hồ lô, sờ cái đầu đầy mồ hôi, trong lòng yên tâm chút.

      “Trương đại sư, ngài khống chế vật bẩn đó rồi? Ngài hổ là cao nhân tiên phong đạo cốt!” Triệu Viện vội vã đến, nhất thời sùng bái Trương đại sư mà quên vết thương của mình, thao thao bất tuyệt khen ngợi ngừng.

      Tô Vũ đưa lưng về phía bọn họ, cho nên, trừ bỏ Trương đại sư, cũng có ai nhìn thấy quá trình Tô Vũ phóng thích quỷ đồng, chỉ thấy Trương đại sư dùng hồ lô thu quỷ , chẳng qua, đây cũng là điều mà Tô Vũ muốn, hy vọng mình có thể điệu thấp mà làm việc, muốn bại lộ thân phận của mình, để rồi gặp nhiều phiền toái.

      “Trương đại sư, đa tạ, cám ơn ngài cứu hai mẹ con chúng tôi!” Tô Tuyết Dung tránh được kiếp, bà biết nội tình, tưởng rằng Trương đại sư xuất ra năng lực cứu giúp hai mẹ con bà, trong lòng biết ơn Trương đại sư vô cùng .

      Trương đại sư chột dạ nhìn Tô Vũ, vẻ mặt Tô Vũ lạnh nhạt, cảm giác giống như tình gì cũng chưa có phát sinh quá, sớm còn kiêu ngạo giống như ngày xưa, chột dạ vài câu có lệ.

      “Trương đại sư, theo tôi được biết, ở tòa nhà bỏ hoang này có hai con quỷ, là quỷ này, còn lại là lệ quỷ Hồng Y chân chính, ám ở người Trương Đình Đình, lệ quỷ Hồng Y mẫu tử liên tâm, nhất định cảm giác được quỷ bị nhốt ở trong hồ lô của ngài, hi vọng ngài có thể ra tay, giúp chúng tôi trừ bỏ lệ quỷ Hồng Y!” Tô Vũ mở miệng .

      quyết định trừ bỏ lệ quỷ Hồng Y này, bởi vì lệ quỷ Hồng Y coi là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, sớm hay muộn cũng tìm gây phiền toái, nếu như vậy, còn bằng lợi dụng cơ hội lần này mà tiên hạ thủ vi cường, miễn cho đêm dài lắm mộng.

      Tâm tình Hà Tâm Kì kích động, đương nhiên biết Tô Vũ có thủ đoạn phi phàm, nhưng muốn bộc lộ ra, bây giờ cậu ấy như vậy, có nghĩa là Tô Vũ ra tay giúp đỡ.

      Triệu Viện hừ lạnh tiếng, đương nhiên muốn mạo hiểm ở lại chỗ này, : “Hừ, cậu nghe nhàng thế, vật bẩn kia nào có dễ dàng đối phó như thế? Tớ nghĩ chúng ta nên nhanh về nhà !”

      Lục Hoàn Vũ nhìn thoáng qua Triệu Viện, lúc trước cảm thấy Triệu Viện có diện mạo xinh đẹp, gia cảnh tệ, còn cho rằng là người con tốt, nhưng tại so với Tô Vũ, quả thực chính là đứa con nạm vàng bên ngoài, nhưng bên trong lại rỗng ruột.
      Tôm ThỏPhong Vũ Yên thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 12: Đường Hoàng Tuyền, kết bạn cùng !
      Edit: thienbao95

      Tô Vũ nhìn thoáng qua Triệu Viện, thản nhiên : “Cậu muốn , chẳng qua, bốn người chơi bút tiên đêm đó bị lệ quỷ Hồng Y bò lên, ai cũng thể cam đoan, cậu có thể đụng phải cái gì hay .”

      “Cậu. . . . . .” Triệu Viện tức giận dậm chân cái, tuyệt đối có can đảm rời khỏi mọi người, tự mình về nhà.

      Trương đại sư liếc nhìn Tô Vũ cái, hiểu được Tô Vũ muốn bại lộ năng lực, nên muợn làm bia ngụy trang, nếu Tô Vũ như vậy, nhất định có biện pháp đối phó lệ quỷ Hồng Y, khỏi có vài phần yên tâm.

      “Thùng thùng. . . . . . , trả đứa con lại cho ta. . . . . .”

      Đúng lúc này, giọng nặng nề, tiếng bước chân vội vã vang lên, mọi người chỉ kịp nghe thấy trận tiếng động bén nhọn, trong thời gian ngắn, tóc dài che mặt, môi xanh tím, Trương Đình Đình quỷ khí dày đặc xuất ở hành lang, đôi mắt có đồng tử màu trắng hung hăng nhìn chằm chằm hồ lô trong tay Trương đại sư, nó có cảm giác rằng, đứa của nó ở trong đó.

      “A. . . . . . , chạy mau!” Đám người Triệu Viện chạy ra bốn phía, chỉ hận cha mẹ sinh ra cái chân quá ngắn, thể chạy xa.

      “Tiểu Vũ, mau!” Tô Tuyết Dung cũng bị dọa chết khiếp, dựa vào bản năng liều mạng lôi kéo Tô Vũ chạy như bay đến phía hành lang bên kia, mà Hà Tâm Kì cũng tự nhiên theo Tô Vũ, tại, chỉ có ở cùng chỗ với Tô Vũ, mới có cảm giác an toàn.

      Tô Vũ thầm khó chịu, nếu tu luyện tới tầng thứ hai của thông linh sư, thu thập lệ quỷ Hồng Y còn phải là chuyện dễ dàng, nhưng tại lại khó giải quyết, thể bày ra trận pháp đối phó.

      “A a! !” Trương Đình Đình kêu gào, cũng mặc kệ những người khác, mở ra hai tay, sống chết bay về phía Trương đại sư.

      cần lại đây!” Trương đại sư giật mình, thân hình lóe lên, khó khăn lắm mới tránh thoát được công kích của Trương Đình Đình, muốn triệu hồi tiểu quỷ, nhưng tiểu quỷ nuôi sớm sợ hãi khi cảm nhận được oán khí của lệ quỷ Hồng Y, dám ra.

      Tâm Tô Vũ vừa động, lớn tiếng : “Hà Tâm Kì, nhờ cậu chăm sóc mẹ tớ, lệ quỷ Hồng Y kia công kích Trương đại sư, tớ hỗ trợ!”

      xong, Tô Vũ nhanh như chớp chạy trốn thấy bóng dáng.

      “Tiểu Vũ, trăm nghìn lần được qua!” Tô Tuyết Dung sợ hãi kêu tiếng, bà thể trơ mắt nhìn con mạo hiểm, bà muốn chạy tới, nhưng lại bị Hà Tâm Kì kéo lại.

      tại hành lang mảnh hắc ám, Tô Vũ chạy tới hàng lang, liền thấy được Trương đại sư bị lệ quỷ Hồng Y gắt gao bóp cổ, sớm hết hơi thở nổi, nhưng hai tay vẫn như trước ôm chặt cái hồ lô.

      “Trương đại sư, đưa hồ lô cho tôi!” Tô Vũ hô lớn tiếng.

      Trương đại sư cố gắng dồn sức, đưa tay ra, ném hồ lô về phía Tô Vũ, Tô Vũ bắt được hồ lô, bóng dáng chợt lóe, nhanh chóng chạy về phía trước, Trương Đình Đình kêu tiếng, buông tha Trương đại sư, đuổi theo phương hướng Tô Vũ.

      lát sau, Tô Vũ thấy được căn phòng mở cửa, chạy nhanh vào căn phòng, nhanh chóng chặn cửa lại, lúc này, Tô Vũ mới thấy ràng, đây là phòng bệnh của Trương Thiếu Hoa, Vương Tuyết lâm vào trạng thái hôn mê, cũng biết còn sống hay chết, tuy Trương Thiếu Hoa tránh được kiếp của lệ quỷ Hồng Y, nhưng lại bị trọng thương, giống như con cá mắc cạn, rất nhanh, ngoài cửa truyền đến thanh va chạm, sớm hay muộn Trương Đình Đình cũng phá vỡ cửa phòng xông vào.

      được rồi, phải nhanh chóng ra tay, Tô Vũ cố gắng bình tâm lại!

      ngồi xếp bằng mặt đất, hai tay ngưng tụ ra linh lực nhàn nhạt, đầu ngón tay vẽ cái, đạo phù nguyền rủa trong suốt được vẽ ra từ đầu ngón tay, sau đó, đạo phù này nhàng bay lơ lững ở trong trung.

      là thông linh sư, chỉ có loại thủ đoạn là quỷ đồng, cũng có thể thông qua phù chú triệu hồi ít thần linh có linh lực cường đại, giống như đạo phù nguyền rủa này, quỷ phù Chung Quỳ trảm, triệu hồi đạo hư ảnh Chung Quỳ chém giết lệ quỷ!

      Trong lúc đó, Tô Vũ liền vẽ ra năm đạo phù chú, như như bay ở trong trung, vừa vặn tạo thành cái phù trận, cách khoảng với đạo phù nguyền rủa, cũng chỉ có thông linh sư mới có năng lực này, đúng lúc này “Ba” tiếng, cánh cửa bị phá hỏng , “Trương Đình Đình” xông vào!

      Tô Vũ đến bên, lắc lắc hồ lô trong tay, ném vào bên trong phù trận.

      “Trả lại cho ta!” Trương Đình Đình hô to tiếng, quan tâm xông vào chính giữa phù chú, năm cái phù chú lập tức giống như có cảm ứng, phát ra quang mang nhàn nhạt.

      Tô Vũ lập tức lớn tiếng đọc chú ngữ: “Thiên Địa Vô Cực, Càn Khôn thông linh, tôi là thông linh sư tên Tô Vũ, triệu hồi đại thần đuổi quỷ, Chung Quỳ chi linh, hàng!”

      Trong chốc lát, năm cái phù chú biến thành năm đôi mắt trợn tròn, hình thành hư ảnh Chung Quỳ cầm Hàng Ma Kiếm trong tay, phía hư ảnh phóng ra quang mang đỏ như máu!

      “A. . . . . .” Trương Đình Đình đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết, thân thể ngã mặt đất, lộ ra chân diện mục của nữ quỷ Hồng Y, giống như đắm chìm bên trong Viêm Hỏa, cả người ngừng run rẩy, liên tục kêu thảm thiết.

      “Xôn xao. . . . . .” Tô Vũ giơ lên ngón tay, cùng lúc đó đạo hư ảnh Chung Quỳ giơ lên Hàng Ma Kiếm, xẹt qua đạo quang mang đỏ như máu, hung hăng trảm ở người nữ quỷ Hồng Y.

      “A. . . . . .” lệ quỷ Hồng Y lại hét thảm tiếng, nửa người giống như bị ăn mòn, toát ra khói trắng!

      , đại cừu của ta còn chưa có báo, ta cam lòng!” Lệ quỷ Hồng Y hét thảm tiếng, đôi mắt oán độc gắt gao nhìn chằm chằm Trương Thiếu Hoa, cho tới bây giờ, người mà lệ quỷ Hồng Y hận phải là Tô Vũ, phải Trương đại sư, ràng chính là người đẩy lệ quỷ từ lầu xuống- Trương Thiếu Hoa.

      Bị ánh mắt này nhìn trúng, Trương Thiếu Hoa giống như rơi vào hầm băng, như thể linh hồn còn chịu khống chế của !

      Nữ quỷ Hồng Y nữ rống lên tiếng, đột nhiên, bàn tay biến thành cái trảo quỷ sắc bén, trống rỗng vươn ra vài thước, hung hăng chộp vào người Trương Thiếu Hoa, Trương Thiếu Hoa kêu thảm tiếng, hồn phách của lập tức bị trảo quỷ kéo đến bên người lệ qủy Hồng Y, đồng dạng cũng chịu ảnh hưởng của quỷ phù Chung Quỳ trảm, rốt cuộc khống chế được thảm thiết kêu ra tiếng.

      “Khanh khách. . . . . . , đường Hoàng Tuyền, có ngươi làm bạn với ta, ta mới có thể an tâm, khanh khách. . . . . .”

      Vừa rồi nữ quỷ Hồng Y dùng hết toàn lực, lúc này quỷ thể muốn hấp hối, nhưng vẫn như trước phát ra vài tiếng kêu sởn gai óc, bị vài đạo Hàng Ma Kiếm chém xuống, rốt cục, hồn phách nữ quỷ Hồng Y và Trương Thiếu Hoa trong tiếng kêu gào thê thảm, bị đánh hồn phi phách tán .

      Cùng lúc đó, ánh đèn toàn bộ phòng bệnh, hành lang sáng lên, hết thảy khôi phục lại bình thường. Tựa hồ cái gì cũng đều chưa có phát sinh qua, chỉ còn lại khuôn mặt kinh hoàng của Trương Thiếu Hoa chứng minh chuyện tình vừa xảy ra.

      Tô Vũ đến nhặt hồ lô lên, trong này còn phong ấn con quỷ , nếu Trương Thiếu Hoa là vì nhân quả tuần hoàn, trừng phạt đúng tội, mà lệ quỷ Hồng Y oán khí tận trời, trở thành tà vật làm hại mọi người, giờ bị đánh hồn phi phách tán, cũng còn gì để lo ngại. Nhưng quỷ quả đáng thương, vừa mới sinh ra, bị mất tánh mạng, nếu đánh nó cho hồn phi phách tán, tựa hồ cũng nhân đạo cho lắm.
      Tôm ThỏPhong Vũ Yên thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 13: Luyện hóa thông linh đồng tử

      Edit: thienbao95

      Tô Vũ mở ra hồ lô, thả ra quỷ , ở dưới lực lượng quỷ dị của quỷ đồng, quỷ hấp hối, làn da xanh tím, con ngươi có đồng tử, môi đỏ tươi, nhìn qua có vài phần dữ tợn khủng bố.

      “Quên , coi như mình làm việc thiện !” Tâm Tô Vũ vừa động, dời quang mang quỷ đồng đỏ như máu, quỷ quát to tiếng, oa oa đánh tới Tô Vũ, Tô Vũ chút hoang mang, trong miệng lẩm bẩm, hai tay vẽ ra cái Thủ Ấn, bên trong Thủ Ấn, đạo linh quang thanh lương ra, rơi vào người quỷ , lập tức bao phủ quỷ .



      Nháy mắt, vô số tử khí, oán khí, quỷ khí người quỷ tan , từng đạo linh quang nhập vào bên trong quỷ thể quỷ !

      Toàn bộ quá trình chỉ kéo dài trong chốc lát, thế nhưng, quỷ trải qua linh quang rửa tội, xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, còn hình tượng quỷ khí dày đặc, ngược lại biến thành đứa ba bốn tuổi, cậu bé mập mạp trắng nõn, mặc cái yếm màu hồng, đầu có cái búi tóc hướng lên trời, đôi mắt vô cùng linh hoạt.

      Tô Vũ thản nhiên : “Từ nay về sau, em còn là quỷ , mà là thủ hộ chi linh của thông linh sư Tô Vũ, thông linh đồng tử. Chị cho em cái tên, từ hôm nay trở , em gọi là Linh Nhi, nhớ kỹ chưa?”

      “Dạ, tiểu Linh Nhi nhớ kỹ!” Thông Linh đồng tử vô hại gật đầu, thông linh đồng tử vừa mới thành hình nên vô cùng trong sáng, tâm vô tạp niệm, hơn nữa mang lại cơ duyên lớn có ích cho Tô Vũ, vì vậy mà thoát khỏi bản chất ma quỷ, con đường tu hành.

      “Thế nào?” Đúng lúc này, Trương đại sư vui vẻ lên tiếng, chật vật chịu nổi chạy tới.

      Đồng thời, thông linh đồng tử hóa thành đạo hào quang, trốn vào bên trong ống tay áo Tô Vũ, cho nên Trương đại sư có phát tồn tại của .

      Tô Vũ thản nhiên : “Thu phục, nhưng có điểm ngoài ý muốn!”

      Tuy như vậy, nhưng Tô Vũ cũng cho rằng Trương Thiếu Hoa có cái gì đáng để đồng tình, cái gọi thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, rơi vào kết cục này, cũng là nhân quả của mà thôi.

      “Vậy là được rồi!” Trương đại sư thở phào hơi, thề, hôm nay tránh được kiếp, từ nay về sau, dám tùy tiện ngụy trang cao nhân lừa gạt nữa.

      “Tiểu Vũ, con ở chỗ nào?” tiếng gọi lo lắng truyền tới, Tô Vũ quay đầu nhìn lại, hóa ra Tô Tuyết Dung và Hà Tâm Kì chạy tới, Tô Tuyết Dung lo lắng cho con , vội vã tới.

      Tô Vũ nhanh chóng trở về bên cạnh mẹ mình, mỉm cười : “Mẹ, có việc gì , Trương đại sư đánh con quỷ kia hồn phi phách tán !”

      Trương đại sư biết Tô Vũ cố ý đổ hết mọi chuyện cho , vì thế, lập tức bày ra bộ dáng cao nhân, thở dài, “Bần đạo cũng ngờ mọi chuyện lại như thế, cũng may cái hồ lô này chưa mất linh, bần đạo mới có thể ra tay thu phục nó, đáng tiếc, Trương tiên sinh vẫn bị nghiệt kia động thủ!”

      bao lâu, Triệu Viện lôi kéo Lục Hoàn Vũ cùng tiến đến, biết được lệ quỷ Hồng Y bị tiêu diệt, biết mình sống sót sau tai nạn mà nhàng thở ra.

      Ngay sau đó, Trương đại sư báo cảnh sát, cảnh sát rất nhanh đến bệnh viện, mọi người làm ghi chép, cuối cùng đưa ra kết luận, Trương Đình Đình có bệnh tâm lý nghiêm trọng, có thể là chứng bệnh đa nhân cách phân liệt, lúc bị bệnh, bóp chết cha của mình, bởi vì cổ Trương Thiếu Hoa có dấu tay của Trương Đình Đình, tuyệt đối thể làm giả.

      bao lâu, Vương Tuyết cũng tỉnh lại, đối mặt với kết quả này, trong lòng có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, biết nên khổ sở hay phẫn nộ, nhưng trong lòng bà vẫn biết đó là do nhân quả, nhưng vì danh dự của chồng, đành phải ngậm miệng gì.

      Trương Đình Đình khi…tỉnh lại, biết được cha chết ở trong tay mình, lúc ấy liền khóc lớn, bởi vì vài ngày nay bị nữ quỷ Hồng Y ám ảnh, đầu óc trống rỗng, căn bản biết chuyện gì xảy ra, bởi vì khí xâm nhập, thân thể cũng suy yếu rất nhiều, căn bản thể quay về trường học học tập, chỉ có thể tạm thời ở lại bệnh viện dưỡng bệnh .

      Buổi tối hơn chín giờ, Tô Vũ, Tô Tuyết Dung hai mẹ con rời khỏi bệnh viện, Tô Tuyết Dung vẫn còn kinh hồn bạt vía, có thể , bà vốn là người theo chủ nghĩa vô thần, chuyện xảy ra ở bệnh viện hoàn toàn làm đảo lộn nhận thức của bà.

      Tô Vũ cũng muốn mẹ mình bị chuyện này quấn quanh trong lòng, dù sao, đối với người thường mà , ma quỷ hay thần linh luôn làm người ta sợ hãi, liền cố ý sang chủ đề khác: “Mẹ, tốt lắm, mọi chuyện kết thúc, cửa hàng bánh ngọt của chúng ta có nên nhanh chóng khai trương hay ?”

      Tô Tuyết Dung nở nụ cười, lộ ra sắc mặt vui mừng, : “Ừ, vốn chuẩn bị sai biệt lắm, qua vài ngày hẳn là có thể !”

      Ngày hôm sau, Tô Vũ tới lớp học như bình thường, tin tức Trương Thiếu Hoa chết truyền tới lớp học, hơn nữa, căn cứ tin tức nho , trường học tựa hồ chuẩn bị phân cho lớp tân chủ nhiệm mới. Rốt cục, lúc chuông reo vào lớp, giáo ước chừng hai mươi mấy tuổi, xinh đẹp thanh tú, tóc dài tung bay đến, cười , lộ ra hai cái lúm đồng tiền say lòng người, tự giới thiệu : “Chào các em học sinh, tên là Lâm Mạn, là tân chủ nhiệm lớp của các em, sau này, chủ nhiệm lớp các em năm, hơn nữa, cố gắng giúp các em thi đậu vào trường cao trung tốt!”

      “Ba ba. . . . . .”

      Giữa phòng học vang lên tiếng vỗ tay kịch liệt, bất luận là nam sinh hay nữ sinh, đều tràn ngập hảo cảm với vị tân chủ nhiệm lớp xinh đẹp này.

      Tô Vũ cũng vỗ tay, vị tân chủ nhiệm lớp này nhìn qua cũng dịu dàng, bộ dáng có thể ở chung. chỉ mong có thể ở nơi này an ổn vượt qua năm, mà gặp chuyện gì giống Trương Đình Đình, Triệu Viện và các tôm tép nhãi nhép khác .

      Rất nhanh tới giữa trưa, học sinh tranh thủ chạy về phía căn tin, Tô Vũ lại rời khỏi trường học, bởi vì, dự định đến chợ đổ cổ trấn Thanh Sơn mua khối Cổ Ngọc, tuy rằng trấn Thanh Sơn Trấn là trấn , nhưng chung quanh lại có vô số mộ của đế vương hay các tướng nằm rải rác, những người có tay nghề ở trấn Thanh Sơn cũng rất nhiều, cho nên, trấn Thanh Sơn Trấn cũng chậm rãi hình thành chợ đồ cổ riêng.

      Bởi vì thông linh đồng tử trốn ở bên trong tay áo Tô Vũ, trong thời gian ngắn sao, nhưng dương khác biệt, cứ để thế mãi, có hiệu quả tốt. Nhưng Cổ Ngọc có linh khí dồi dào, đúng là nơi cư trú tốt nhất cho thông linh đồng tử.

      con đường xi măng, Tô Vũ đeo túi sách, dựa vào trí nhớ tới quãng trường trong trấn, quảng trường là nơi phồn hoa nhất trấn Thanh Sơn, nơi nơi đều có tiếng rao hàng của những người bán hàng rong, quanh đó còn có bác khiêu vũ giữa quãng trường, buổi tối còn có suối phun biểu diễn. Nhưng Tô Vũ lại để ý, lập tức tới ngã tư đường phía tây quãng trường, hai bên ngã tư đường có các loại sạp bán hàng lớn , có thanh cò kè mặc cả, nhưng phần lớn các sạp bán các loại đồ cổ giả, đây là chợ đồ cổ trấn Thanh Sơn Trấn.

      Tô Vũ vài bước, tùy tiện nhìn vài quầy hàng, ông chủ các sạp hàng luôn miệng khoe đồ của mình là hàng , Tô Vũ lắc đầu, hiểu đồ cổ, nhưng thân là thông linh sư đối với linh khí có mội loại cảm ứng trời sinh, thứ này cần nhìn cũng biết là hàng giả!
      Last edited: 22/4/16
      Tôm ThỏPhong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :