1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô gái Thông linh sư (29)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 5: Ác linh quấn thân, phòng học kinh hoàng (1)

      Edit: thienbao95

      Biểu tình Tô Vũ lạnh nhạt, thản nhiên nhìn qua Trương Đình Đình, liền biết đối phương có dấu hiệu bị ác linh quấn thân, phải gặp ảo giác.

      Nhưng mà, Tô Vũ tính ra tay, Trương Đình Đình đối xử với nguyên chủ như vậy, thậm chí cái chết của nguyên chủ cũng có liên quan đến ba người bọn họ, tìm Trương Đình Đình gây phiền toái là thánh mẫu rồi, làm sao có thể chủ động ra tay.

      Đột nhiên, trong phòng học vang lên tràng thanh náo nhiệt, hóa ra có nam sinh đến, thân hình cao ngất, tóc cắt ngắn, khuôn mặt tuấn tú, chính là hotboy của trường, con trai Trấn Trường, bạn trai Triệu Viện, nổi danh đẹp trai giàu có thứ hai trong trường học, Lục Hoàn Vũ.

      Khi nhìn thấy người nam sinh, nội tâm Tô Vũ kiềm chế nhảy lên chút, đây là bản năng của khối thân thể này, đột nhiên nghĩ đến, Lục Hoàn Vũ chính là đối tượng mà nguyên chủ thích, nguyên chủ từng vụng trộm đưa thư tình cho đối phương, ngờ lại bị dán ở trước bảng thông báo trường, nhận hết mọi xem thường và cười nhạo của tất cả nữ sinh.

      Tô Vũ đưa mắt nhìn, trong lòng cho là đúng, Lục Hoàn Vũ cũng chỉ có vài phần tư sắc, cách xa tuyệt thế mỹ nam vạn dặm, trong lòng cười nhạo: “Thiết, cái gọi là hotboy, chẳng qua cũng chỉ có như thế, lại có nhiều nữ sinh si mê như vậy, quả nhiên là chưa thấy qua mỹ nam!”

      “Hoàn Vũ, đến rồi, mấy hôm trước hù chết người ta!” Triệu Viện lôi kéo cánh tay Lục Hoàn Vũ làm nũng, muốn ở trước mặt các nữ sinh khác thân mật với Lục Hoàn Vũ, bởi vì cảm nhận được ánh mắt hâm mộ ghen tị chung quanh, trong lòng tỏa ra cảm giác thỏa mãn lớn.

      Triệu Viện liếc mắt nhìn cái, muốn Tô Vũ xấu xí biết tự lượng sức mình, nhưng lại phát đầu đối phương cũng có nâng, trong tay cầm quyển sách toán, chăm chú đọc sách.

      Trong lòng Triệu Viện hừ lạnh tiếng: “Hừ, Tô Vũ, mày cứ giả bộ , mày càng giả bộ bình tĩnh, chứng tỏ trong lòng hâm mộ muốn chết !”

      Hà Tâm Kì đứng ở bên cạnh Tô Vũ, thời điểm Tô Vũ nhìn thấy Lục Hoàn Vũ, hề toát ra thần sắc si mê, cố ý : “Tô Vũ, đừng tưởng cậu giả bộ bình tĩnh, là có thể lừa gạt tụi tớ, kỳ , cậu thấy Viện Viện cùng Hoàn Vũ thân mật, trong lòng sớm chua xót đến chết !”

      Tô Vũ ngẩng đầu, đưa tay chỉ về phía Lục Hoàn Vũ, thản nhiên : “Cậu ấy sao? Bổn tiểu thư sớm còn hứng thú, cho nên, sau này các cậu đừng có đến làm phiền tớ!”

      xong, Tô Vũ để ý tới ánh mắt kinh ngạc Triệu Viện và Lục Hoàn Vũ, chậm rãi đến gần, giọng : “Nếu các cậu nhàm chán, tớ khuyên các cậu câu, tốt nhất đến miếu xin bùa hộ mệnh , tuy chưa chắc linh nghiệm, nhưng cũng đỡ hơn làm cái gì mà chờ chết, bởi vì ác linh ở lầu năm kia, bò lên người các cậu, Trương Đình Đình, là người thứ nhất!”

      Trong lòng Hà Tâm Kì nhảy dựng, quay đầu lại, phát Tô Vũ quay trở về chỗ ngồi, biểu tình im lặng, giống như cái gì cũng chưa qua.

      Hà Tâm Kì cắn môi, bởi vì từ có hứng thú với những thế lực thần bí. Cho nên mới lôi kéo đám người Trương Đình Đình chơi trò bút tiên, đối với phương diện này cũng có chút hiểu biết, thậm chí, mỗi tháng còn dùng nhiều tiền để tạo quan hệ với vị đại sư nổi danh trấn Thanh Sơn. ra, lúc nhìn thấy Trương Đình Đình, cảm thấy có gì đó ổn, chẳng qua lại tự an ủi mình là Trương Đình Đình gặp ảo giác, nhưng bây giờ, buộc phải thừa nhận bọn họ trêu vào thứ nên trêu chọc.

      “Cái kia, Tô Vũ. . . . . .” vốn chuẩn bị nể mặt cùng Tô Vũ cái gì đó, cũng mặc kệ đúng hay sai, nhưng lúc đó, chuỗi tiếng chuông vang lên trong phòng học.

      Đinh Đinh Đinh. . . . . .

      Chuông ren vào lớp, tiết đầu tiên là tiết toán, thầy chủ nhiệm lớp kiêm thầy dạy toán tên Trương Thiếu Hoa, là cha của Trương Đình Đình, đó cũng là lí do vì sao Trương Đình Đình có thể ở trường hống hách như vậy, Trương Thiếu Hoa thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, bảo dưỡng khá tốt, lúc còn trẻ chắc hẳn cũng là mỹ nam thua kém Lục Hoàn Vũ.

      “Các học sinh, chúng ta bắt đầu học!” cao giọng câu, lập tức chú ý tới trạng thái tốt của con , hai mắt đen như gấu mèo, bộ dáng buồn ngủ, lại nhớ đến hai ngày gần đây, biết vì sao mỗi buổi tối Trương Đình Đình đều sợ hãi khóc lớn.

      “Ai. . . . . .” Trương Thiếu Hoa thở dài, mấy tháng tới là kì thi cao trung, tâm tình giờ của Đình Đình, ràng tốt, xem ra phải dành ít thời gian chuyện với con .

      Nháy mắt, tới giữa trưa, Tô Vũ tự mình cảm thụ chút môi trường học tập tại, cũng thích ứng rất nhanh .

      Giữa trưa, vì tiết kiệm thời gian, các học sinh trở về nhà, mà ở căn tin trường ăn cơm, cơm nước xong xuôi liền trở về phòng tự học. Tô Vũ cầm khay cơm ở căn tin dạo vòng, vẫn học thông linh thuật, nên thích ăn thức ăn mặn, theo thói quen ăn chút rau dưa và trái cây, chỉ đơn giản lấy phần rau xanh, cái bánh bao, sau đó tùy ý tìm chỗ ngồi.

      Tuy nhiên, Tô Vũ muốn thanh tịnh, nhưng lại như ý muốn, đám người Triệu Viện, Trương Đình Đình, Hà Tâm Kì, Lục Hoàn Vũ ở sát bên, Triệu Viện che miệng, cười : “Đình Đình, Hoàn Vũ, các cậu xem, cậu ấy ăn cái gì? Những món cậu ấy ăn, đến cả chó nhà chúng ta cũng thèm ăn hì hì. . . . . .”

      Giữa trưa dương khí mạnh nhất, tinh thần Trương Đình Đình có vẻ đỡ hơn ít, cũng cười : “Viện Viện, người nào biết cha cậu là người giàu nhất trấn Thanh Sơn này, sao có thể so sánh với đứa con riêng có cha, buồn cười nhất là, người đó cũng biết tự lượng sức mình, mến mộ hotboy của trường chúng ta. . . . . .”

      Hà Tâm Kì lo lắng thở dài, trong lòng vui, Trương Đình Đình chế ngạo Tô Vũ như thế, làm có cách nào thỉnh cầu Tô Vũ ra tay giúp đỡ.

      Từ đầu đến cuối, Tô Vũ vẫn ăn chậm nhai kĩ, mỗi động tác, đều có loại lạnh nhạt yên tĩnh tao nhã. cũng hề ngẩng đầu, ở trong mắt , Trương Đình Đình ngay cả tôm tép nhãi nhép cũng bằng, nếu cùng những người này so đo, hạ thấp bản thân mình.

      Lục Hoàn Vũ ngẩng đầu nhìn mặc đồng phục trước mặt, chẳng biết tại sao, bỗng nhiên cảm thấy Tô Vũ giống như trước kia, mà giống như đóa hoa U Lan khí chất bất phàm.

      Ăn trưa xong, Tô Vũ quay trở lại phòng học, cầm lên sách giáo khoa, biết mẹ vẫn hi vọng có thể thi đỗ vào trường cao trung tốt, cho nên, cũng muốn làm mẹ thất vọng, đành phải làm học sinh ngoan, cầm lấy sách giáo khoa cố gắng học tập .

      Nháy mắt, buổi trưa nhanh chóng trôi qua, đến khi tới giờ tự học ban đêm, xấp xỉ gần chín giờ.

      Đúng lúc này, từ cửa số gió lớn tràn vào, “Phần phật” vài tiếng, hai ba cánh cửa sổ ba ba rung động, bị gió to gào thét thổi mở!

      Ở tình huống chuẩn bị trước. Phòng học đột nhiên tối sầm, toàn bộ phòng học lâm vào mảnh tối đen, bị cúp điện!

      Tô Vũ nhắm mắt lại, cảm giác sát khí càng ngày càng đậm, cổ oán khí quen thuộc kia bắt đầu bao phủ khắp nơi.
      Last edited: 22/4/16
      139, Phong Vũ YênTôm Thỏ thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 6: Ác linh quấn thân, phòng học kinh hoàng (2)

      Edit: thienbao95

      Phòng học vang lên tiếng xôn xao, hỗn loạn ầm ỹ thành đoàn, tựa hồ hưởng thụ cơ hội lười biếng khó có được này.

      Chủ nhiệm lớp Trương Thiếu Hoa nhanh chóng hô lớn: “Mọi người yên lặng, chờ lát, thầy nhìn xem sao lại thế này, lập tức có điện !”

      “Hắc hắc. . . . . . , ha ha. . . . . .”

      Đúng lúc này, bên trong phòng học, đột nhiên truyền đến từng đợt tiếng cười bén nhọn, mọi người lập tức hít vào hơi, nhìn về phía phát ra thanh, biết từ khi nào, Trương Đình Đình đứng ở bục giảng, đầu tóc dài đen thùi lùi che hơn phân nửa khuôn mặt, đôi con ngươi nửa nửa phát ra hàn quang.

      Trương Thiếu Hoa hoảng sợ, : “Đình Đình, con làm sao vậy?”

      Trương Đình Đình nở nụ cười “Khanh khách”, nghiêng người nhìn về phía Trương Thiếu Hoa, cười quái dị vài tiếng, quỷ khí dày đặc : “Đêm đen yên tĩnh, oán hận quỷ dữ ồ ạt tuôn ra, ta kể cho các ngươi nghe câu chuyện xưa, được ?”

      Tô Vũ ngẩng đầu, mắt trái của lập tức chuyển thành quỷ đồng, ở bên trong quỷ đồng, bộ dáng bục giảng của Trương Đình Đình thay đổi thành người khác, biến thành người tóc tai bù xù, nữ quỷ mặc hồng y oán khí dày đặc, trong lòng nữ quỷ ôm đứa xanh tím, ràng, Trương Đình Đình bị lệ quỷ hồng y ám ảnh .

      “Được, được!” Nhiều học sinh biết nội tình, nhưng lại bị thu hút bởi bầu khí quỷ dị kia, dù sao cũng khó có được màn giải trí như vậy, nhất thời vỗ tay trầm trồ khen ngợi Trương Đình Đình.

      Trương Thiếu Hoa lên giữ chặt Trương Đình Đình, hét lớn tiếng: “Đình Đình, con làm gì vậy? Con nhìn bộ dáng của con kìa?”

      Trương Đình Đình tựa hồ như có khí lực, cười lạnh tiếng, duỗi tay ra bóp cổ Trương Thiếu Hoa, Trương Thiếu Hoa nhất thời bị bóp chặt đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, lát sau, tới khi Trương Thiếu Hoa sắp tắt thở, mới chậm rãi buông ra, kề tai giọng cười tiếng: “Đừng nóng vội, sớm hay muộn cũng đến phiên ngươi!”

      Trương Thiếu Hoa sợ tới mức lui lại mấy bước, trong lòng hoảng sợ, cố gắng thở từng ngụm từng ngụm, vừa rồi, ràng cảm giác được con lạnh lẽo như băng, hề có chút nhân khí, bỗng dưng, nổi lên dự cảm xấu!
      lâu trước kia, ở trong trường học này, có , có dung nhan tuyệt mỹ giống như tiên nữ, nam sinh trong trường học gọi là nữ thần, vụng trộm viết thư tình cho , nhưng ai cũng chướng mắt, bởi vì, lỡ si mê thầy giáo chủ nhiệm trẻ tuổi tuấn, mỗi nhất cử nhất động của , rốt cục có ngày, chịu nổi tình từ phía dày vò, liền lấy dũng khí thổ lộ với thầy giáo chủ nhiệm, may mắn thầy chủ nhiệm đáp ứng, hai người bắt đầu chuyện tình muốn người khác biết, khoảng thời gian vui vẻ ngọt ngào!” Trương Đình Đình kể chuyện xưa, khóe miệng tựa hồ cũng nở nụ cười ngọt ngào, giống như mình là nữ nhân vật chính trong truyện.

      Đám học sinh cảm thấy hụt hẫng, lớn tiếng kêu la : “Thiết, đây mà là chuyện xưa gì, giáo viên và học sinh nhau cũng là chuyện bình thường thôi mà!”

      Khóe miệng Trương Đình Đình nhếch lên, mặt lên vẻ tàn khốc, tự mình : “Mấy tháng sau, nữ sinh phát mang thai, nữ sinh quyết định vụng trộm sinh ra đứa bé, ở trong lòng nữ sinh, đứa này là kết tinh tình của bọn họ, thế nhưng, tối hôm đó, nữ sinh ở trong toilet thiên tân vạn khổ sinh hạ đứa bé, người trong lòng biết được thẹn quá hóa giận, nghĩa vô phản cố chia tay, nữ sinh đau khổ cầu xin, nhưng lại bất vi sở động, nữ sinh liền uy hiếp công khai chuyện của bọn họ ra ngoài, rốt cục thỏa hiệp, nữ sinh cao hứng cực kỳ, chỉ nghĩ từ nay về sau, bọn họ có thể vĩnh viễn ở bên nhau. . . . . .”

      “Thế mà, khi bọn họ đến bên cửa sổ ngắm phong cảnh, nữ sinh liền cảm thấy sau lưng có người đẩy , ôm đứa từ lầu năm rơi xuống, nhìn thấy người trong lòng dữ tợn, vẻ mặt như trút được gánh nặng, ha ha. . . . . .”

      “Nữ sinh có cảm giác giống như ngủ, khi tỉnh lại, liền thấy được thi thể mình huyết nhục mơ hồ, có rất nhiều người vây quanh chỉ trỏ thi thể , hận, muốn cho bọn họ biết người hại chết , thế nhưng, phần lớn mọi người cảm giác được , ngẫu nhiên có người nhìn thấy , sợ tới mức la to, chạy trối chết, sau này, mọi người dọn dẹp sạch tòa nhà, nữ sinh và đứa của bị nhốt ở nơi này, ở trong tòa nhà phiêu đãng khắp nơi. . . . . .”

      “Trong lòng hận ý càng ngày càng mãnh liệt, muốn giết sạch mọi người, mọi người. . . . . .”

      “Ba ngày trước, có bốn nữ sinh tới phòng học nơi nữ sinh nhảy lầu kia, nữ sinh liền bám vào trong bốn người, rời khỏi tòa nhà. . . . .”

      Đám học sinh ở trong phòng học bị giọng dày đặc hàn khí của Trương Đình Đình dọa sợ, bởi vì trong trường vẫn lưu truyền truyền thuyết, hơn mười năm trước, có nữ sinh chưa lập gia đình sinh con, ôm đứa từ phòng học lầu năm nhảy xuống, từ đó, tầng lầu kia vẫn lưu truyền chuyện ma quái đó, lúc nửa đêm, có thể nhìn thấy bóng dáng màu đỏ phiêu đãng trong trung ở hành lang . . . . .

      Nhất là hai người Triệu Viện và Hà Tâm Kì, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, tỏa ra hàn khí, đơn giản là câu chuyện Trương Đình Đình kể cực kỳ giống câu chuyện ngày ấy của nữ quỷ mặc Hồng Y.

      Trương Thiếu Hoa lả người xuống, biết suy nghĩ cái gì.

      Triệu Viện sợ tới mức run lên, toàn bộ cơ thể dựa vào trong lòng Lục Hoàn Vũ, giọng : “Đình Đình, cậu đừng nữa, rất dọa người !”

      “Bé cưng, phải sợ, mẹ đòi lại công đạo cho con!” Trương Đình Đình dịu dàng làm ra động tác ôm, giống như trong lòng đứa bé, nhưng ở trong mắt đám học sinh, trong lòngTrương Đình Đình lại trống , ở trong trường hợp này, lại phá lệ dọa người .

      “Ha ha. . . . . .”

      lát sau, Trương Đình Đình đột nhiên lớn tiếng cười, quát: “Hừ, các ngươi xem, mọi người ở đời này có phải rất đáng chết hay ? Các ngươi cũng rất đáng chết phải sao?”

      Trong phòng học mảnh yên tĩnh, ít người nhát gan sợ tới mức lạnh run, run rẩy thành đoàn, ai cũng dám trả lời Trương Đình Đình.

      “Đương nhiên phải !” Tô Vũ đeo túi sách, từ chỗ ngồi đứng lên, tới bục giảng Trương Đình Đình đứng, “Thế giới này chỉ có người cường đại, người thông minh mới có tư cách sống, nếu phải ngươi ngu xuẩn, cũng rơi vào kết cục này, chẳng qua là ngươi gieo gió gặt bảo, thể trách người bên ngoài!”

      Trương Đình Đình ngẩng đầu lên, mặt lộ ra vô hạn quỷ khí dày đặc oán độc, ràng, lệ quỷ nhận ra Tô Vũ, “Ta, bỏ qua ngươi, tuyệt đối !”

      Thân mình Trương Đình Đình uốn éo, lao ra khỏi cửa, tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt, thấy bóng dáng.

      "Đình Đình, mau đuổi theo!” Trương Thiếu Hoa như ở trong mộng mới tỉnh, quát to tiếng, đuổi theo phương hướng Trương Đình Đình mới ly khai, ít người có tâm lý hiếu kì, cũng đuổi theo.

      Tô Vũ vốn muốn để ý tới, nhưng lại nhớ đến lời uy hiếp của lệ quỷ, đột nhiên cười tiếng, thầm nghĩ: “Bản thân ta muốn nhìn, chỉ bằng lệ quỷ như ngươi, có thể làm ra việc gì.”

      Đám người Trương Thiếu Hoa đường đuổi theo bóng dáng Trương Đình Đình chạy trốn, lát sau, chạy đến sân thể dục bên cạnh tòa nhà bỏ hoang kia.

      Thân ảnh Trương Đình Đình chợt lóe, trốn vào tòa nhà biến mất thấy.
      Last edited: 22/4/16
      139, Phong Vũ YênTôm Thỏ thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7: Ác linh quấn thân, phòng học kinh hoàng (3)

      Edit: thienbao95

      Mọi người đuổi tới trước cửa tòa nhà bỏ hoang, nhưng ai dám vào, chưa đến truyền thuyết khủng bố của tòa nhà, chỉ cần bộ dáng của Trương Đình Đình, cũng khiến mọi người lo sợ.

      "Đình Đình, Đình Đình. . . . . ."

      Trương Thiếu Hoa hô to vài tiếng, thấy con đáp lại, cũng dám tùy tiện vào.

      cắn chặt răng, bấm điện thoại gọi cảnh sát, hô to tiếng: "Này, xin hỏi đây là cục cảnh sát phải , nơi này trường trung học Đệ Nhị. . . . . . , các đến nhanh lên. . . . . ."

      Trương Thiếu Hoa vài ba câu, dám tiến vào tòa nhà, ở dưới lầu lo lắng đợi cảnh sát đến.

      Khẩu khí Triệu Viện còn hống hách như ngày xưa, ỉu xìu : "Hoàn Vũ, Tâm Kì, các cậu xem Đình Đình rốt cuộc làm sao vậy?"

      Vẻ mặt Lục Hoàn Vũ lo lắng, im lặng gì, Hà Tâm Kì thở dài: "Đều là lỗi của tớ, tớ nên khuyến khích mọi người chơi cái trò bút tiên này."

      "Cái gì? Các cậu các cậu ở tòa nhà bỏ hoang này chơi trò bút tiên?" Lục Hoàn Vũ chấn động: "Các cậu cũng lớn mật, bộ dạng này của Trương Đình Đình, tám phần là gặp phải những thứ dơ bẩn rồi ."

      Hơn mười phút trôi qua, đột nhiên, mọi người nhìn thấy bóng dáng xuất ở cửa sổ lầu năm, ràng chính là Trương Đình Đình!

      "Khanh khách. . . . . ." Lúc này, Đình Đình ngồi ở cửa sổ, hai chân đưa ra ngoài, nửa thân người nghiêng qua bên, đầu tóc dài tung bay theo gió, nhìn những người dưới lầu mà phát ra từng đợt tiếng cười thanh thúy quỷ dị, "Các ngươi đoán, ta từ nơi này nhảy xuống, có xinh đẹp hay ?"

      Trương Thiếu Hoa gặp tình huống này, chỉ cảm thấy hai chân muốn nhũn ra, thiếu chút nữa ngồi bệt dưới đất, điên cuồng hô: "Đình Đình, là ba sai, là lỗi của ba, ba nguyện ý gánh vác tất cả, ba cầu xin con, nhanh xuống đây !"

      "Khanh khách. . . . . ." Trương Đình Đình lại phát ra trận tiếng cười điên cuồng "Khanh khách. . . . . . , ngươi sai rồi sao? muộn, các ngươi đều phải chết, đều phải chết. . . . . ."

      Lúc này, sân thể dục truyền đến từng trận tiếng còi của cảnh sát, cảnh sát trấn Thanh Sơn rốt cục đến!

      Chu đội trưởng cục cảnh sát hơn ba mươi tuổi vừa mới xuống xe, liền nhìn thấy cảnh tượng nguy hiểm này, lập tức hô lớn: " bé, con còn tuổi , nếu có uất ức trong lòng, cũng đừng nhảy lầu tự sát, xuống đây nhanh lên, nguy hiểm!"

      Đồng thời, Chu đội trưởng ra hiệu nhắc nhở các cảnh sát khác, mọi người bất động thanh sắc lấy cái đệm khí từ xe xuống, nệm đầy khí, nếu Trương Đình Đình nhảy xuống, đệm khí này có khả năng cứu mạng.

      "Khanh khách. . . . . ." Trương Đình Đình như trước cười ngừng, trong mắt của ra vẻ oán độc lạnh như băng, hai tay dang ra, từ lầu 5 nhảy xuống!

      ", Đình Đình!" Trương Thiếu Hoa gần như sụp đổ, chạy như bay, đưa ra hai tay, hi vọng tiếp được bóng dáng Trương Đình Đình từ trời rơi xuống.

      "Bùm, bùm, a. . . . . ."

      Trương Đình Đình hung hăng nện ở người Trương Thiếu Hoa, lực đạo mạnh vô cùng, Trương Thiếu Hoa thu thế kịp, răng rắc vài tiếng, cánh tay, hai chân truyền đến trận đau đớn kịch liệt, thê thảm kêu tiếng, cha và con rơi song song ở đệm khí, may mắn có đệm khí giảm xóc, hai người mới có nguy hiểm tánh mạng, tránh được kiếp.

      Trương Đình Đình từ lầu năm nhảy xuống, chỉ có vài vết thương , nhưng Trương Thiếu Hoa thê thảm hơn, xương hai cánh tay, xương chân bị dập nát, chết cũng mất nửa cái mạng, lúc này, sớm đau đến hôn mê .

      "Mau, mau, đưa bọn họ đến bệnh viện!" Chu đội trưởng nhanh chóng hô lớn tiếng, vài vị cảnh sát đến, nâng cha con hai người lên xe, lát sau, xe cảnh sát rời .

      "Đình Đình, cứ như vậy nhảy lầu ?" loạt biến cố làm cho các học sinh ở sân thể dục xem đến trợn mắt há hốc mồm, lâu cũng chưa khôi phục lại tinh thần, tình hôm nay quá rung động, xem bộ dáng này của Đình Đình, đoán chừng là gặp phải cái gì đó sạch , trong khoảng thời gian ngắn, chuyện ma quái ở tòa nhà bỏ hoang của trường trung học Đệ Nhị bắt đầu lan nhanh chóng.

      "Vận khí Trương Đình Đình may mắn!" Tô Vũ nhìn trong chốc lát, khóe miệng mĩm cười, cảm thấy còn hứng thú, lệ quỷ Hồng Y tựa hồ vội giết chết Trương Đình Đình, mà chơi trò mèo vờn chuột, lập tức xoay người rời .

      "Đợi chút. . . . . ." Hà Tâm Kì nhanh tới, dùng giọng điệu cầu xin : "Tô Vũ, tớ biết, cậu nhất định có thể cứu Đình Đình, cầu xin cậu, cứu cậu ấy !"

      "Vì sao?" Khóe miệng Tô Vũ nhếch lên, lộ ra tia trào phúng, : " đời này, chỉ có thánh mẫu và ngốc tử mới có thể lấy ơn báo oán, đáng tiếc, tớ vừa phải là thánh mẫu, cũng phải ngốc tử, cho nên, cậu tìm nhầm người rồi, cậu vẫn nên tự mình cầu nhiều phúc !"

      xong, Tô Vũ cũng mặc kệ nhóm người Hà Tâm Kì, xoay người rời .

      Triệu Viện đứng ở bên, tuy rằng nghe ràng hai người cái gì, nhưng nhìn thấy Tô Vũ lạnh nhạt, vẻ mặt muốn sinh khí, "Tâm Kì, bây giờ có thời gian, cậu quan tâm cậu ấy làm cái gì, phải cậu quen biết Trương đại sư ở Long Hổ sơn sao, cậu có thể mời Trương đại sư đến giúp Đình Đình hay ?"

      Ánh mắt Hà Tâm Kì sáng ngời, nhưng lại chưa tận mắt thấy qua quá trình Trương đại sư thi triển pháp lực, thầm nghĩ: "Đúng rồi, như thế nào lại quên Trương đại sư, chắc chắn Trương đại sư tốt hơn Tô Vũ, nếu Tô Vũ chịu giúp đỡ, vậy cầu Trương đại sư ra tay !"

      Tô Vũ rời khỏi trường học, đường người rất thưa thớt, gió vù vù thổi mạnh, Tô Vũ rùng mình cái, khu giải trí ở trấn Thanh Sơn quá phát triển, cho nên, bình thường hơn chín giờ tối, đường gần như có người .

      Đột nhiên, Tô Vũ nhìn thấy phía trước có bóng dáng màu đỏ chợt lóe, loại oán khí quen thuộc này bắt đầu ở trong khí phiêu đãng nhàn nhạt .

      "Khanh khách. . . . . ."

      "Ô ô, ô ô. . . . . ."

      Tiếng cười nữ tử lãnh, tiếng khóc của trẻ con, ở trong bóng đêm phá lệ làm cho người ta sợ hãi, đúng lúc này, Tô Vũ ngửi thấy mùi máu tươi, cảm thấy có mái tóc dài đầy máu lướt qua đầu, Tô Vũ quay đầu nhìn lại, cách đó xa, có bóng dáng màu đỏ bay lơ lửng, tựa hồ kiêng kị quỷ đồng của Tô Vũ, dám đến gần.

      "Hừ, chẳng lẽ, muốn đánh chủ ý với mình?" Tô Vũ nhìn bóng dáng màu đỏ kia, trong lòng cười lạnh, đáng tiếc, cảnh giới của chỉ mới ở tầng , nếu như có thể tu luyện tới tầng hai câu hồn liên, khóa hồn tháp*, dễ dàng thu thập con lệ quỷ này hơn, nhưng tại cũng đại biểu thể đối phó với con lệ quỷ này, chỉ cần trả giá chút đại giới mà thôi.

      *câu hồn liên, khóa hồn tháp: bắt hồn nhốt vào trong cái tháp

      "Mắt trái linh đồng, mắt phải quỷ đồng!" Đồng tử Tô Vũ lập tức tập trung nhìn vào bóng dáng màu đỏ, trong miệng thở tiếng, hai con mắt màu đen hóa thành màu đỏ quỷ dị.

      đạo mâu quang đỏ như máu phát ra, bao phủ chung quanh bóng dáng màu đỏ, toát ra khí tức tà ác đỏ như máu, đoàn khí tức này lập tức bao trùm nữ quỷ Hồng Y!

      "A a. . . . . . , ô ô. . . . . ." Nữ quỷ Hồng Y cùng đứa con ngừng kêu lên thảm thiết, liên tục giãy dụa trong đoàn khí tức màu đỏ, bị quỷ đồng công kích ngừng, toàn bộ cơ thể của nữ quỷ bị châm chích giống như hỏa thiêu, có thể tưởng tượng được có bao nhiêu thống khổ!

      Vật lộn hồi lâu, nữ quỷ Hồng Y rốt cục chống lại gông cùm xiềng xích của quỷ đồng, hóa thành đạo hồng quang, nháy mắt, bóng dáng biến mất.
      139, Phong Vũ YênTôm Thỏ thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 8: Nhân quả luân hồi (1)

      Edit: thienbao95

      Tô Vũ thở dài, bây giờ, vẫn còn quá yếu, dựa vào năng lực thông linh sư tầng , lệ quỷ Hồng Y làm gì được , nhưng cũng thể hoàn toàn tiêu diệt lệ quỷ Hồng Y này!

      "Quên , nghĩ nữa !" Tô Vũ lắc đầu, đôi mắt khôi phục lại bình thường, lúc mắt phải hóa thành quỷ đồng tiêu hao năng lượng quá lớn, tầm mắt biến thành mảnh mơ hồ, ngay cả đầu cũng có cảm giác choáng váng, phải nghỉ ngơi tốt vài ngày mới có thể khôi phục lại. Sau đó, Tô Vũ nhanh về phía trước, quẹo vào con hẻm, bao lâu, về đến nhà.

      "Tiểu Vũ, con trở lại?" Tô Tuyết Dung sớm làm cơm xong, chờ Tô Vũ về nhà cùng nhau ăn, lúc này, bà mang ra vài loại bánh ngọt khác nhau, còn có chén cháo hầm nóng hổi, "Tiểu Vũ, ăn cơm , đây là đồ ăn và bánh ngọt mẹ làm ở trong cửa hàng, con ăn thử xem hương vị thế nào?"

      Tô Vũ cầm lấy miếng bánh ngọt màu vàng nhạt bỏ vào trong miệng, nhàng nếm thử chút, hương vị tệ, mềm xốp nhưng vừa miệng, còn mang theo vị ngọt của bơ, vô cùng ngon miệng, Tô Vũ khen: "Dạ, ăn rất ngon, cửa hàng bánh ngọt của mẹ nhất định có thể oanh động trấn Thanh Sơn!"

      Được con khen ngợi, Tô Tuyết Dung rất vui vẻ, nhưng lại buồn bã tâm với con : "Tiểu Vũ, con thích là tốt rồi, ra, nguyện vọng lớn nhất của mẹ chính là con có thể thi đậu vào trường trung học trọng điểm, chỉ có như vậy, con mới có thể thuận lợi thi đậu vào trường đại học tốt, hoàn toàn thay đổi vận mệnh của mình!"

      ra, mỗi lần nguyên chủ nghe Tô Tuyết Dung tới điều này đều cảm thấy mất hứng, thậm chí, xuất phát từ tâm lý phản nghịch, tranh luận với Tô Tuyết Dung biết bao nhiêu lần, nhưng lần này Tô Vũ lại hề có chút mất hứng nào, thản nhiên : "Mẹ, đây là nguyện vong lớn nhất của mẹ đối với con? Được, con nhất định làm được."

      Giọng của rất bình thản, chút do dự nào, giống như chắc chắc có thể làm được. Bởi vì, đối với Tô Vũ, nếu đây là tâm nguyện của Tô Tuyết Dung, vì bà mà hoàn thành, coi như là trách nhiệm của người con đối với mẹ mình.

      Được Tô Vũ cam đoan, Tô Tuyết Dung cảm thấy vô cùng vui mừng, : "Tiểu Vũ, con càng ngày càng hiểu chuyện, mẹ vô cùng tự hào về con!"

      Ngày hôm sau, Tô Vũ đeo cặp sách tới trường học, cái gọi là chuyện tốt ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, chuyện tình hôm qua của trường học được mọi người bàn tán dứt, ít học sinh nghị luận về việc này, cho nên cũng tự nhiên rơi vào lỗ tai của Tô Vũ. Hơn nữa, phần lớn mọi người Trương Đình Đình cùng ba nữ sinh chơi bút tiên, bị nữ quỷ ám ảnh, nữ quỷ ngừng tra tấn Trương Đình Đình, ba nữ sinh cũng trốn thoát .

      Tô Vũ cười nhạt, ngay sau đó, vào khu năm ba, gần như tất cả các học sinh đều nghị luận về việc này, hơn nữa, sắc mặt Triệu Viện tái nhợt, cảm giác có vài phần hoảng sợ, biết có phải bị lời đồn dọa sợ hay .

      Hà Tâm Kì ở bên an ủi: "Viện Viện, cậu cần sợ, tớ chuyện với Trương đại sư, tối hôm nay, ngài theo chúng ta đến bệnh viện đuổi quỷ, cậu cứ yên tâm”.

      Triệu Viện đờ đẫn lắc đầu: "Tâm Kì, cậu có biết hay , ngày hôm qua tớ nhìn thấy cái kia , ô ô. . . . . . , ngày hôm qua đường về nhà, tớ nhìn thấy phía sau có bóng dáng màu đỏ theo, may mắn tay của tớ có chuỗi Phật Châu, bằng . . . . . . , ô ô. . . . . ."

      Triệu Viện xong, kéo cổ tay áo, lộ ra chuỗi Phật Châu màu vàng nhạt.

      Tô Vũ liếc nhìn cái, chuỗi Phật châu quả có chút pháp lực Phật gia, nhưng rất mỏng manh, tuyệt đối thể chống cự nữ quỷ Hồng Y, sỡ dĩ Triệu Viện có thể tránh được kiếp, đó là do đêm qua nữ quỷ Hồng Y bị đả thương, cho nên, mới có tùy tiện ra tay!

      Hà Tâm Kì cả kinh, tự chủ liếc mắt nhìn Tô Vũ, sắc mặt người nọ vẫn như trước bình tĩnh tự nhiên, biểu tình thờ ơ, chẳng biết tại sao, trong lòng dâng lên mong đợi, thầm nghĩ: "Nếu Tô Vũ nguyện ý ra tay, vậy là tốt rồi, đáng tiếc, ba người bọn họ đắc tội với Tô Vũ , biết vậy chẳng làm!"

      việc ngày hôm qua, nên hôm nay có lên lớp, lúc chuông sắp khai hỏa, giáo vụ của trường học đưa ra thông báo, tất cả học sinh và giáo viên, công nhân viên chức của trường trung học Đệ Nhị tập hợp ở sân thể dục, về phần nguyên nhân, cho dù cũng có thể đoán được, tại trong trường học lưu truyền chuyện ma quái, ảnh hưởng tốt, để tình huống xấu thêm nữa, nhất định phải tiến hành ngăn chặn.

      bao lâu, mấy ngàn người tập họp ở sân thể dục, thầy hiệu trưởng lên sân khấu chuyện, quả nhiên ngoài dự kiến của Tô Vũ, đầu tiên về lịch sử của tòa nhà bỏ hoang, tuy rằng tòa nhà này từng có người nhảy lầu, nhưng tuyệt đối có chuyện ma quái vô căn cứ, mà Trương Đình Đình, ràng là do áp lực học tập quá lớn, nên mới phát bệnh tâm thần, làm ra hành động nhảy lầu tự sát, cần được trị liệu đặc biệt, lời đồn cần phải dừng lại đúng lúc, nếu ai ở trong trường học dám những lời như thế, bị trường học bắt được, nhất định xử phạt nặng….

      Sau khi tan họp, trường học thế nhưng tuyên bố học sinh năm ba được nghỉ ngày, coi như giảm bớt áp lực học tập chút, muốn phát sinh thêm tình giống Trương Đình Đình, quyết định này nhất thời được học sinh năm ba nhất trí đồng ý. Tô Vũ trở lại lớp học, rất nhiều học sinh mang vẻ mặt sung sướng chạy vội ra ngoài, bao lâu, trong phòng học chỉ còn lại Tô Vũ, mấy người Hà Tâm Kì, Triệu Viện, Lục Hoàn Vũ.

      tay Tô Vũ cầm sách tiếng , tay cầm từ điển ngữ, lẳng lặng học tập. Tô Vũ cho rằng, trường học là nơi học tập tốt, hơn nữa, tại nắm giữ ít bí quyết học tập môn Văn , đối Văn sinh ra ít hứng thú.

      Nhưng mấy người Triệu Viện nhàng như vậy, bọn họ vô cùng lo sợ, nên ở lại trong phòng học thương lượng đối sách.

      Hà Tâm Kì : "Viện Viện, chúng ta đến bệnh viện thăm Đình Đình , tớ nghe bác sĩ bệnh viện , từ khi Đình Đình tỉnh lại, thần chí được bình thường."

      Triệu Viện nhanh chóng lắc đầu, giọng : "Tớ, dám, tại chỉ cần tớ nhắm mắt lại, là có thể nghĩ đến cái bóng dáng màu đỏ đáng sợ kia, Tâm Kì, cậu Trương đại sư ở nơi nào? Cậu nhanh chóng nhờ ngài khống chế vật bẩn này , tiền là vấn đề, bao nhiêu tiền tớ đều có thể trả!"

      Hà Tâm Kì nhìn khuôn mặt đau khổ của Triệu Viện, biết có nên cảm thấy may mắn là nữ quỷ Hồng Y tìm tới cửa hay , cười khổ tiếng, : "Trương đại sư , ban ngày phải là thời điểm tốt để đuổi quỷ, đến buổi tối mới có thể động thủ, chúng ta đợi chút !"

      Chớp mắt cái, tới buổi trưa, lúc giữa trưa, Tô Vũ về tới nhà, chợt nghe thấy Tô Tuyết Dung hỏi: "Tiểu Vũ, mẹ nghe chủ nhiệm lớp Trương lão sư và con Trương Đình Đình nhập viện rồi, xế chiều chúng ta thăm chút, được ?"

      Tô Vũ hết nổi, tuy rằng chỗ này cách trường học xa, nhưng tin tức này cũng cần truyền nhanh như vậy chứ!
      Last edited: 22/4/16
      139, Tôm ThỏPhong Vũ Yên thích bài này.

    5. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Tô Vũ cứu hay cứu 3 nữ sinh này đây... Tò mò ghê.
      Cảm ơn bạn editor.
      139 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :