1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Gái Ngoan Ngoãn Yêu Anh Đi - Cố Nhuận (H, Full đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 15




      Edit: Kún Lazy


      ngồi dậy, nhìn đồng hồ báo thức, gần 7 giờ tối. Giơ tay muốn vén tóc dính má, lại phát gò má ẩm ướt, là dấu vết của việc khóc rất lâu, còn chưa biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì lại lập tức phát tay phải cầm điện thoại di động.

      nhớ trước khi ngủ, mình cầm điện thoại mà …

      Còn hoang mang chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Đổng Hoan trực tiếp nhấn xuống phím call, bắt máy.

      “Đổng Hoan?” Đối phương chỉ 2 từ, thế nhưng lại khiến Đổng Hoan suýt chút nữa bật khóc.

      !

      Lâm Hán Đường!

      Lâm Hán Đường đợi mãi vẫn thấy bên kia đầu dây đáp lại, nghi hoặc giơ điện thoại ra trước mắt, kiểm tra tín hiệu. Quái lạ, cột sóng vẫn đầy mà? – “Đổng Hoan?”

      “Ơ … A, em đây, em đây!” Sao lại gọi điện thoại tới? phải muốn chuyện với sao? Sau hôm kết thúc buổi lễ cuối năm, lúc tiến hành công việc, ngoại trừ ‘bắt đầu ’, ‘nghỉ giải lao’, ‘ xong’ cũng chỉ trầm mặc, thêm chữ, ánh mắt lạnh lùng nhìn .

      “Ừm.” Đầu lưỡi như thắt lại, hoàn toàn nên lời, chỉ cảm thấy vui sướng vì Lâm Hán Đường gọi tới. , có chuyện gì sao? Có thể nào … là muốn làm hòa lại ?

      Đổng Hoan ngây ngốc suy nghĩ, hoàn toàn để ý tới vì sao biết vừa rồi ngủ.

      “Tôi quên trả lại chìa khóa nhà cho em.”

      Đổng Hoan sững sờ, há to miệng, trái tim dần nóng lên, trong nháy mắt lại bị giội thùng nước lạnh. ra … là vì chuyện này …

      “Đổng Hoan, em có nghe vậy?”

      “…Có.” co người, cố gắng ôm chặt thân thể lạnh từ trong tim.

      “Còn nữa, em còn để chiếc áo khoác màu hồng, cây son môi, cái kẹp tóc với cái lược gỗ trong xe của tôi, có nhớ ?” tên từng món đồ thuộc về .

      nhớ lắm…” Chìa khóa có thể trả, áo khoác có thể trả, những thứ lặt vặt cũng có thể trả, nhưng trái tim biết từ lúc nào đặt người , có phải là cũng có thể trả lại cho ?

      Đúng vậy, thích . Sau khi rời , mới ngu ngốc phát ra điều này.

      Cảm giác này đau đớn khổ sở, từng giây từng phút chỉ muốn nhìn thấy , muốn được dỗ dành, cảm giác này giống như kiểu lâu ngày sinh tình, chỉ cần hơi bất cẩn tan thành mây khói.

      Cảm giác này, hoàn toàn khác với lúc thích Thiệu Hoa Khiêm. Sau khi phát mình thích Lâm Hán Đường, thậm chí bắt đầu hoài nghi, tình cảm lúc trước của mình đối với Thiệu Hoa Khiêm, có là thích ? Hay chỉ vì người ngoài giật dây, khiến cho rằng mình thích đối phương?

      Tựa như ba người thành hổ, người các cậu xứng đôi, hai người các cậu quen nhau , ba người các cậu quả cặp trời sinh, khiến ta tự giác mà bị ảnh hưởng, cho rằng bọn họ hẳn là nên đến với nhau, cứ thế mà ngây ngốc tin theo miệng lưỡi thiên hạ.

      Aiz, lúc trước lại trách Thiệu Hoa Khiêm phủ nhận lời của các thầy , bây giờ nghĩ lại, là quá ngây thơ, ràng tất cả đều do mình ngây ngốc nghe theo, vậy mà còn đem sai lầm đổ hết lên người học trưởng, thậm chí còn vô sỉ đến mức cưỡng hôn người ta, để bạn người ta hiểu lầm … như vậy, quá tồi tệ.

      Năm ngoái đưa bức tranh cho Âu Dương Bình, Âu Dương Bình mắng ngu ngốc trong tình , quả nhiên sai.

      Chỉ có điều, còn cứu vãn được ? Nếu mở miệng thẳng suy nghĩ trong lòng mình, có thể nào kéo quay trở về bên lần nữa?

      rất muốn thử, nhưng rồi lại sợ hãi.

      Đầu óc vô cùng rối loạn, Đổng Hoan chán ghét bản thân mình có chủ kiến, mãi đến khi bàn tay thấm đầy mồ hôi, khiến suýt chút nữa cầm được điện thoại mới cắn răng cái.

      “Lâm Hán Đường, hình như em … em …” Mau Đổng Hoan! Mày lắp bắp cái gì vậy? Đồ ngốc!

      Lúc còn nghiến răng lắp bắp Lâm Hán Đường lại phát ra tiếng cười trầm thấp, : “ biết.”

      “Hả?” Cái gì? biết cái gì? cười cái gì vậy?

      “Em có muốn ra ngoài ? đứng trước cửa nhà em.”

      “Hả?” kéo rèm, thò đầu ra ngoài cửa sổ, lập tức trông thấy chiếc xe RV màu bạc quen thuộc, ‘A!’ lên tiếng, quay đầu xông ra khỏi phòng, ầm ầm chạy xuống nhà, quan tâm đến em gọi ăn cơm, xỏ dép lê, mở cửa.

      Gió lạnh lập tức ùa vào, thế nhưng Đổng Hoan cũng quan tâm.

      nhìn đứng cách đó xa, giang rộng hai tay về phía mình, mặt mang theo nụ cười mà mong nhớ bấy lâu.

      “Đổng Hoan.”

      Đổng Hoan hít sâu hơi, vội vã chạy tới, bổ nhào vào trong vòng tay ấm áp.

      ! Là ! !

      Lâm Hán Đường mở chiếc áo khoác lông dài, ôm lấy ăn mặc mỏng manh vào trong ngực, dành cho cái ôm vững chãi và an ổn nhất, thuận tiện ngăn lại những ánh nhìn tò mò của hàng xóm xung quanh.

      Ở nông thôn lúc nào cũng được hàng xóm ‘quan tâm lẫn nhau’, có gì lạ.

      “Sao lại đến được đây? Sao có thể biết nơi này?” vùi mình trong vòng tay quen thuộc, ấp úng hỏi thăm.

      “Bí mật.” Lâm Hán Đường hôn lên tóc , thở hơi.

      Sau khi kết thúc năm học, luôn ngừng suy nghĩ, cũng lợi dụng hai ngày cuối cùng của hợp đồng người mẫu để quan sát . Nhìn thấy vẻ mặt và thái độ tự nhiên của , trái tim băng giá, cho là mình thể nào chiến thắng được kiêu ngạo của , vậy nên lợi dụng vài ngày, ngừng là mình buông tha cho .

      Xế chiều hôm nay, khi khổ sở hạ quyết tâm lái xe đến nhà , đem chìa khóa nhà cùng túi đồ để ở bàn trà trong phòng khách, lúc chuẩn bị rời lại gọi điện thoại tới, giọng ngái ngủ, nỉ non bảo rằng ghét năm mới, ghét mẹ, ghét họ hàng, ghét hàng xóm … cuối cùng còn nức nở khóc lên, rằng nhớ khẽ nấc lúc ba chữ đó, khiến vừa đau lòng vừa vui sướng, càng bi ai nhận ra rằng … ra, cho dù có thuyết phục bản thân mình buông tay thế nào cũng được, từ đáy lòng vẫn mong giữ lại.

      lòng thích người, sao có thể buông tay buông tay?

      Vì vậy, hỏi thăm địa chỉ nhà , rồi lập tức lái xe đến. Nhưng vì trong dịp tết, quãng đường vốn chỉ mất hai tiếng, bây giờ phải kéo dài thêm tiếng đồng hồ.

      Chẳng qua là, phản ứng của Đổng Hoan khi nhìn thấy , cũng đủ để bù đắp lại tâm tình khổ sở trong khoảng thời gian qua cùng với lo lắng khi kẹt xe.

      sĩ diện lúc trước, tuyệt đối có hành vi bất chấp mặt mũi mà nhào về phía như vừa rồi.

      “Lâm Hán Đường, em muốn về Đào Viên.” phát mình giống như bé bị thương, ủy khuất làm nũng với người trước mắt.

      “Vì bác sao?” Đổng Hoan trả lời, chỉ vùi mặt vào hõm vai .

      “Đổng Hoan, em biết vì sao lại làm nhân viên bảo trì ?”

      Đổng Hoan lắc lắc đầu, biết vì sao bây giờ lại tới chuyện này?

      “Từ cấp hai bắt đầu học buổi tối, ban ngày làm, buổi tối học, đến cấp ba vẫn như thế. Lúc học đại học năm hai, trường học có thuê sinh viên làm việc bán thời gian, cũng xin làm, sau khi tốt nghiệp trường lại thiếu nhân viên bảo trì, có lẽ vì lúc làm thêm biểu của cũng tệ, cộng thêm việc tốt nghiệp ngành cơ khí, vậy nên thầy giáo liền hỏi có muốn làm công việc này , vậy nên cứ thế mà trở thành nhân viên bảo trì.”

      “Vì sao?” Cánh tay của Đổng Hoan ôm càng thêm siết chặt, hiểu vì sao lại khiến bản thân cực khổ như vậy?

      “Em hỏi vì sao lại học lớp buổi tối sao?” Nghe thấy Đổng Hoan khẽ đáp tiếng, Lâm Hán Đường : “Năm bốn tuổi, ba qua đời vì tai nạn giao thông, vất vả lắm mới đợi được đến khi mình đủ tuổi để làm, sao có thể buông tha, để cho mẹ mình vất vả?”

      ra ba qua đời … “Tình cảm giữa và ba có tốt ?”

      “Quan hệ của cha con chỉ là tình phụ tử, mà còn giống như em. ông ấy. Rất , rất .” Trong lòng Đổng Hoan nhất thời dâng lên đủ loại cảm xúc. Chưa từng trải qua, vậy nên thể nào cảm nhận được cảm giác mất cha, chỉ cảm thấy lòng mình chua xót.

      Còn mất người cha mà mình mến, rốt cuộc là khó chịu cỡ nào?

      Tuy ba trầm mặc ít , thời gian ở chung cũng nhiều như Âu Dương Bình và ba ấy, nhưng vẫn thể nào tưởng tượng được, nếu ba mất lúc bốn năm tuổi, tình cảnh đó như thế nào?

      quyết định chọn công việc này là vì thời gian làm việc cùng thu nhập ổn định, cần bận rộn sớm nắng chiều mưa, để còn thời gian quan tâm và làm bạn với mẹ. Năm tốt nghiệp cấp ba mẹ bị phát mắc bệnh ung thư phổi, chữa trị mất bốn năm, cuối cùng vẫn buông tay thế gian.” Nhớ lại năm đó, trầm mặc lúc rồi mới chậm rãi : “Khoảng thời gian mẹ mắc bệnh ung thư, vừa đau lòng vừa khổ sở, hiểu vì sao tất cả mọi chuyện tồi tệ nhất đều xảy đến với bà? Nhìn bà khổ sở trị liệu bằng hóa chất, đêm khuya yên tĩnh, muốn ngừng lại tất cả, để cho bà được giải thoát khỏi đau đớn sớm hơn chút. Song khi nhìn thấy khuôn mặt của mẹ mình, lại hy vọng bà có thể chịu đau đớn mà sống lâu hơn chút, bởi vì muốn mất mẹ sớm như vậy.”

      “…Lâm Hán Đường, cố ý đúng ?” Cố ý chuyện của bản thân ngay lúc này, làm cho đau lòng, càng làm cho phải thu lại suy nghĩ muốn rời xa gia đình trong cơn tức giận.

      … chỉ ghét hành vi so sánh của mẹ chứ hề chán ghét mẹ. biết, tuy me thích so sánh với người khác, nhưng bà rất thương , nếu quan tâm đến sống mình bên ngoài có ăn uống đầy đủ hay , có làm việc và nghỉ ngơi hợp lý hay .

      Lâm Hán Đường khẽ cười: “Đại nhân, oan uổng quá.”

      “Hành vi kêu oan của căn bản là tự lừa dối mình.”

      “Xem ra kỹ thuật tự lừa dối bản thân của kém cỏi, bị em bắt được rồi, phải ?”

      “Lát nữa phải về Đào Viên à?”

      “Em hy vọng quay về sao?”

      Đổng Hoan lên tiếng, chỉ là vòng tay ôm lấy càng chặt hơn.

      “Nếu vậy , ở đây thêm mấy ngày, chờ em chuẩn bị trở về Đào Viên chúng ta cùng nhau , được ?”

      “…Vậy thời gian này ở đâu?”

      có bạn ở Miêu Lật, tới nhà cậu ấy ở tạm.”

      “Ừm.” Hai người chuyện thêm lúc, đến khi Lâm Hán Đường trông thấy bé có nét rất giống Đổng Hoan, đứng cạnh cửa tò mò quan sát , trong miệng lặng lẽ hai từ ‘ăn cơm’, lúc này mới buông Đổng Hoan ra, muốn tranh thủ vào nhà ăn cơm.

      “Lâm Hán Đường … chúng ta …làm hòa xong chưa?”

      Thấy dáng vẻ lắp bắp của , ánh mắt Lâm Hán Đường mềm nhũn, mấy giây sau lại nở nụ cười trêu chọc.

      “Nếu làm hòa sao?”

      Đổng Hoan nhìn , mấy giây sau lại đánh cái.

      dám làm hòa thử xem!” làm hòa còn tìm làm gì?

      Lâm Hán Đường cười to, vuốt vuốt tóc : “Được rồi được rồi, mau vào ăn cơm . Tối muộn gọi cho em, nhé?”

      “Vâng.” Đổng Hoan gật đầu, xoay người bước vào trong nhà.

      Lúc chị quay lại Đổng Trúc sớm co chân chạy vào trước, sau khi xác định chị mình vào trong bếp mới rón rén mở cửa ra.

      Người đàn ông kia vẫn còn ở đây!

      Cái người vừa ôm chị , toàn thân tản ra khí chất tự tin của đàn ông, nếu sắc mặt nghiêm nghị, với khí thế đó, tuyệt đối có thể so với những đại ca xã hội đen trong phim, nhưng bên khóe môi lại mang theo nếp nhăn khi cười, điều này ta là người rất thích cười.

      Đến vóc dáng cao lớn của ta, mặc dù biết bên dưới lớp quần áo kia thế nào, nhưng hiếm có người đàn ông nào ‘nuốt chửng’ được vóc dáng cao tới 1m7 của chị , như vậy cũng đơn giản rồi.

      Chả trách chị lại thích ấy.

      Nếu đổi lại là cũng thích người đàn ông cao to như thế, cảm giác an tâm.

      Tầm mắt chuyển tới đám tam lục bà ăn no rửng mỡ có chuyện gì làm, bu vào tám chuyện với nhau, thầm lè lưỡi làm mặt xấu, khóe mắt lại trông thấy người đàn ông bật cười vì hành động ngây thơ của mình, gò má của Đổng Trúc nóng ran, nghe tiếng mẹ gọi trong phòng, vẫy tay với , lặng lẽ hẹn gặp lại, sau đó vội vàng đóng cửa vào nhà.

      Đổng Trúc trở lại phòng bếp, lúc ăn cơm, nhìn chị lại nhớ tới mấy ngày nay, tuy chị câu nào nhưng vẻ mặt phấn khởi quét sạch vết tích ủ dột trước đó.

      Chậc, bạn trai của chị có bản lĩnh đấy! Đổng Trúc thả lỏng tâm tình, vui vẻ ngẫm nghĩ, trong đầu lại chợt ra bóng dáng người.

      Tay cầm đũa hơi khựng lại, viên thịt lăn lông lốc xuống dưới bàn.

      Đồ đầu đất đáng ghét, đầu đất chết tiệt, tự nhiên xuất phá hư tâm tình tốt đẹp của !

      Đáng ghét!

      , , cút cút!

      khom người xuống bàn nhặt viên thịt, vừa nhe răng nhếch miệng vừa nhìn chân của ba mình, tiếng chuông cửa cũng đồng thời vang lên.

      Mẹ Đổng lẩm bẩm biết là ai, lau tay ướt nhẹp rồi ra mở cửa, lát sau —— “A Trúc, có người tìm con này ——”

      Có người tìm ?

      Quái lạ, ai thế nhỉ?

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương cuối




      Edit: Kún Lazy


      Buổi triển lãm tranh mang tên ‘Lửa tình’ của Đổng Hoan được tổ chức vào ngày mười .

      Buổi triển lãm lần này có tổng cộng 69 tác phẩm, bao gồm cả tranh sơn dầu và tranh phác họa, trong đó nhân vật chiếm phần lớn toàn bộ bức tranh. Mỗi tác phẩm treo dọc theo hành lang triển lãm, gian lớn được sắp xếp theo từng độ tuổi của người tham quan, trong đó có 33 tác phẩm treo ở lầu , 36 tác phẩm mang nặng sắc thái tình dục được treo ở lầu hai, nơi cầu thang cũng đặt bảng cảnh báo.

      Trước lúc khai mạc, Đổng Hoan cùng Âu Dương Bình kiểm tra lại lần, cuối cùng đứng trước bức tranh mang tên ‘Lửa’.

      “Bức tranh này khiến tớ đau đầu, cậu có biết ?” Âu Dương Bình thầm, tuy là oán giận nhưng lời cũng phải tâm. Đổng Hoan đột nhiên muốn dùng bức tranh khác thay thế cho ‘Lười biếng sau giờ Ngọ’ và ‘Dục’, khiến phải cấp tốc suy nghĩ xem làm thế nào để sửa lại bố cục triển lãm mà lộ vẻ đột ngột. Càng thê thảm hơn là, bức tranh này Đổng Hoan chọn khung đặc chế, lại phải tranh thủ tình cảm, van xin lạy lục thầy chế tạo khung tranh làm gấp cho , bởi vì thời gian vô cùng cấp bách.

      Nhưng mà, có thể khiến cam nguyện như thế, cũng bởi vì thích bức tranh này.

      khỏa thân hơi ngẩng đầu, đôi môi đỏ mọng hé mở, như rên rỉ, như thở gấp, nụ hồng căng cứng trước ngực, mái tóc như ngọn lửa bùng cháy, tán loạn hất lên trung, cánh tay đàn ông từ phía sau ôm lấy ngực trái mềm mại, bối cảnh xung quanh là màu đỏ rực, tựa như chìm trong ngọn lửa cuồng vọng mà kiêu ngạo, như có thể trở nên bùng cháy bất kỳ lúc nào, giương nanh múa vuốt nuốt chửng .

      Bức tranh này tả thực như thể được chụp lại bằng máy ảnh, khiến người xem có cảm giác như nghe thấy thanh rên rỉ thở gấp của , cảm nhận được sức lực nơi bàn tay của người đàn ông ôm lấy bầu ngực của .

      Nóng rực.

      Liều lĩnh.

      Mãnh liệt.

      Bức tranh này là sau khi Đổng Hoan thừa nhận mình thích Lâm Hán Đường, trở lại Đào Viên lập tức mất bốn ngày để vẽ. Là ‘tình’ và ‘dục’ giữa bọn họ.

      xin lỗi. Mình vô cùng thích bức tranh này, thể đem ra trưng bày được.” Ngoại trừ lý do này cũng thể phủ nhận tâm tư của mình, muốn cho những người phụ nữ khác cơ hội thưởng thức thân thể của .

      Còn Lâm Hán Đường thà bị những người phụ nữ khác thưởng thức, chứ nguyện ý để cho người ngoài biết tình cảm của bọn họ, bởi vì nhiệt tình của chỉ thuộc về riêng .

      Vì chuyện này mà hai người bọn họ còn cãi trận nho .

      “Nếu lòng muốn xin lỗi tặng cho tớ bức tranh này .”

      được, tớ hứa với Lâm Hán Đường rồi, bức tranh này chỉ có thể để ngắm, tặng cũng bán.” Đổng Hoan quyết tuyệt từ chối.

      “Keo kiệt.” Âu Dương Bình nhăn mày: “ trong tranh phải là cậu sao, vậy còn … Lâm Hán Đường sao? ấy chở cậu đến à? Sao thấy bóng dáng đâu hết vậy?”

      Đổng Hoan kháng nghị: “ ấy có chút việc, chiều mới đến.”

      Hai người vừa vừa xuống lầu , vào phòng nghỉ ăn cơm trưa, nhân tiện kiểm tra lại lần nữa, xong xuôi cũng là hai giờ chiều.

      Đổng Hoan bước ra khỏi phòng nghỉ, người đầu tiên trông thấy là Lâm Hán Đường – “ tới rồi!” tiến lên đón .

      “Xong việc là lập tức tới đây.” Lâm Hán Đường siết chặt tay , sau khi vài câu, dẫn tham quan, tuy lúc giúp tiến hành sắp xếp cũng xem qua những bức tranh này, nhưng bầu khí khác nhau cũng đưa đến cảm giác khác nhau.

      thể bội phục tài năng vẽ tranh của Đổng Hoan, mỗi tác phẩm đều mang theo tình cảm ấm áp. Có vợ chồng già nắm tay nhau, có đôi tình nhân ôm nhau nơi phi trường, có người cha đưa mắt dõi theo bóng lưng con tiến vào sân ga, ngoài trời mưa rơi rả rích, có đôi bạn già ngồi đánh cờ trong công viên, thậm chí Đổng Hoan còn kể cho nghe câu chuyện trong mỗi tác phẩm, toàn bộ đều là những cảnh tượng mà từng được chứng kiến. Cái loại tình cảm dịu dàng này hầu như ngày nào cũng thấy, cho dù là ai nhất định cũng từng trải qua, nhưng rất nhiều người xem mà đánh mất cơ hội hưởng thụ nó.

      Bức tranh đầu tiên là người con trai cao gầy gắt gao ôm lấy khỏa thân, trước ngực bằng phẳng. Khuôn mặt của hơi nghiêng về phía sau, đôi môi của người con trai chạm lên trán , những tia nắng vàng dịu dàng hắt lên người bọn họ.

      trong tranh là đàn chị thời đại học của em, bên cạnh là bạn trai của chị ấy.” Đổng Hoan nhớ lại. “Bốn năm trước chị ấy phát mình bị ung thư vú, bất đắc dĩ phải cắt bỏ, về sau cũng phẫu thuật tái tạo lại, nhưng bạn trai chị ấy vẫn nguyện ý chị ấy.” Năm ngoái, được bọn họ đồng ý để lấy hai người làm chủ đề cho tác phẩm. biết đời này có bao nhiêu đôi tình nhân gặp phải tình huống như bọn họ? biết có bao nhiêu tồn tại của những mối tình bị truyền thông ảnh hưởng, bị xã hội tác động mà mù quáng theo đuổi hoàn mỹ?

      Bức tranh thứ hai là cặp thanh niên đồng tính. người trần truồng nửa nằm nửa ngồi ở giường đọc sách, người khác giúp người cắt móng chân. Bên ngoài cửa sổ trời mưa tầm tã, thế nhưng bầu khí xung quanh bọn họ lại vô cùng tĩnh lặng và bình thản.

      Bức tranh thứ ba, thứ tư, thứ năm … Có bức vẽ đứng tắm dưới ánh mặt trời, có bức miêu tả đôi nam nữ triền miên quấn quýt lấy nhau, có bức vẽ thân thể đàn ông khỏa thân.

      Lúc bọn họ quẹo vào ngã rẽ, chuẩn bị thưởng thức bức tranh cuối cùng Đổng Hoan lại giống như bị điểm huyệt, đột nhiên dừng bước.

      “Ba —— mẹ ——”

      dám tin, chớp mắt mấy cái rồi lại dụi dụi mắt.

      lại trông thấy ba mẹ đứng trước bức tranh ‘Lửa’.

      … hoa mắt sao?

      “A Hoan…” Nghe thấy tiếng gọi, mẹ Đổng quay đầu lại, mặt vẫn còn chút xấu hổ chưa tan.

      Aiz, sớm biết như vậy ôm ý nghĩ ‘tranh dưới lầu trông ấm áp, lầu hai hẳn là cũng đến nỗi nào’ mà bỏ qua tấm biển cảnh báo. Những bức tranh lầu hai khiến bà được tự nhiên, xấu hổ muốn chết!

      “Ba, mẹ, sao hai người lại đến đây?” Đổng Hoan vừa kinh ngạc vừa vui vẻ tiến lên chào đón. Bởi vì thái độ của mẹ mà từ bỏ ý nghĩ mời bọn họ đến đây, vậy nên cũng đưa vé mời, nhưng vì sao bây giờ bọn họ lại xuất ?

      “À …” Mẹ Đổng trộm liếc mắt về phía Lâm Hán Đường.

      Đầu tuần rồi, cậu thanh niên tên Lâm Hán Đường này lại chạy tới nhà, đầu tiên tự giới thiệu, mình là bạn trai của con bọn họ, sau đó lại kể về những vất vả phiền muộn của Đổng Hoan khi quyết định tổ chức buổi triển lãm tranh này.

      Cậu ta còn , A Hoan bao giờ chịu vấn đề của mình, vậy nên cậu ấy thay A Hoan đến để , buổi triển lãm tranh lần này của con bé phải là những bức tranh đen tối, mà là cuộc sống của những nhân vật bên trong, cùng những loại tình cảm khác nhau, còn nếu lần này bọn họ đến A Hoan nhất định rất vui, v.v…

      Cậu ta tới nhà vài ngày liên tiếp, ngày đầu tiên mẹ chồng bà bị thu phục, hơn nữa còn cực lực tán thưởng Lâm Hán Đường là chàng trai tốt, A Hoan có phúc khí, đến ngày thứ ba bố chồng của bà cũng có tiền đồ mà bị thuyết phục, thậm chí còn đồng ý với suy nghĩ của mẹ chồng, cho rằng bạn trai của A Hoan có lòng, quả thực là người đàn ông tốt, mà người mẹ vô cùng có nguyên tắc như bà, mấy ngày liên tục bị bố mẹ chồng mạnh mẽ công kích, cộng với thỉnh cầu của bạn trai con mình, cuối cùng vào ngày hôm qua cũng chịu thua.

      Chẳng qua cậu ta sai, thoạt nhìn A Hoan có vẻ rất cao hứng, bà còn nhớ lần trước khi A Hoan lộ ra vẻ mặt cao hứng như vậy là lúc nào … “Tác phẩm rất tốt, con rất cố gắng. A Hoan, vất vả cho con rồi!” Ba Đổng .

      Sống mũi Đổng Hoan cay cay, suýt chút nữa bật khóc. Ba rất ít , từ tới giờ, ông ấy cũng chưa từng khen .

      Triển lãm có thành công hay cũng quan trọng, chỉ cần có lời này của ba, như vậy là đủ rồi.

      “Ba…” Đổng Hoan cảm động, nhịn được mà bước lên ôm lấy ông.

      Ba Đổng có chút mất tự nhiên vỗ vỗ vai con , liếc mắt nhìn bà xã đứng bên cạnh, muốn bà cũng gì đó tán thưởng con .

      “A Hoan, cái này …” Mẹ Đổng nhìn chồng rồi lại nhìn sang người bạn trai cao lớn của con , khuôn mặt mập mạp lại đỏ lên, lâu sau mới ho tiếng, : “Có thời gian dẫn bạn trai về giới thiệu với ông bà chút.” Ai da, bà biết phải thế nào nữa!

      Lâm Hán Đường suýt chút nữa nhịn được. Trải qua mấy ngày viếng thăm liên tiếp, hiểu được tính cách kiêu ngạo của Đổng Hoan là di truyền từ ai rồi. Có mẹ ắt có con nha! Chỉ khác ở chỗ, lý do bộc phát kiêu ngạo từ trong xương tủy của bọn họ khác nhau. Sở dĩ bác muốn giới thiệu với bà nội là vì trước buổi sáng đến Miêu Lật đón bác trai bác cùng bọn họ tới thương lượng với bà cụ ngoài 80 nhưng vẫn còn xuống ruộng trồng trọt, hy vọng lúc bọn họ nhìn thấy hãy giả vờ như mới gặp lần đầu.

      hy vọng Đổng Hoan biết ba mẹ đến dự triển lãm là vì bị quấy rầy mấy ngày liên tiếp.

      Đây là chuyện cam tâm tình nguyện làm vì , cần phải thẳng ra cho biết.

      Nghe mẹ thế Đổng Hoan như vừa tỉnh mộng, định giới thiệu Lâm Hán Đường với ba mẹ bé sinh viên làm part time lại vội vàng chạy tới bảo xuống lầu , là có vị khách quan trọng tới tham dự, chủ Âu Dương bảo mau chóng xuống dưới.

      “Ba mẹ ở lại ăn tối, mai hãy về nhé?” Trước khi xuống, Đổng Hoan hỏi thăm.

      “Để ông bà nội ở nhà mình ba yên tâm, tí nữa A Đường đưa ba mẹ về.” Ba Đổng .

      Đổng Hoan nghe vậy khẽ giật mình, nắm được tin tức trong câu đó, bộ não bắt đầu hoạt động, cuối cùng híp mắt nhìn về phía Lâm Hán Đường, thấy nhún vai cười gượng, lại nhíu mày, quyết định tối về ‘tra khảo’ .

      “Con xuống dưới trước, tối nay mọi người ở lại ăn tối , Đổng Trúc cũng tới.” Đổng Hoan xong vội vàng theo bé sinh viên xuống dưới.

      “Bác trai bác , chúng ta đến phòng tiếp khách đợi .” Lâm Hán Đường .

      “Được được, thôi, thôi.” Mẹ Đổng vội vàng dẫn đầu xuống. Mấy bức tranh khỏa thân kia làm cho huyết áp của bà tăng vọt, sắp sửa chịu nổi nữa rồi!

      “A Đường, cám ơn cháu.” Ba Đổng sau vỗ vỗ vai bạn trai của con mình. “A Hoan đúng như cháu , rất vui vẻ, lâu rồi chúng ta chưa từng thấy con bé như vậy.”

      , là vì hai bác đến cho nên Đổng Hoan mới vui như vậy. Cám ơn hai bác!” Lâm Hán Đường lòng cám ơn, nhưng nghĩ đến tối nay về chắc chắn bị ‘tra khảo’, theo bên cạnh ba Đổng mà khỏi vỗ trán cười khổ.

      Bạn vui vẻ vì ba mẹ đến, nhưng đối với chuyện gạt , tự tiện đến tìm ba mẹ để ‘tâm ’, rốt cuộc phản ứng thế nào đây? Cảm thấy thân thiết mà bổ nhào đến hôn , hay cho dù trong lòng cảm động nhưng bề ngoài lại như nữ vương, đè người , trách xen vào chuyện của , sau đó tiến hành ‘chà đạp’ ?

      Trời ạ, vế thứ hai có vẻ dễ xảy ra hơn.

      Đây chính là bạn , thế nào cũng rất coi trọng sĩ diện.

      Lâm Hán Đường vừa nghĩ vừa theo sau lưng ba Đổng tiến vào phòng tiếp khách, thấy Đổng Hoan chuyện với khách quý, ánh mắt dõi theo .

      em.

      Người đàn ông nào đó mấp máy môi, lặng lẽ ra, sau đó lại trông thấy khuôn mặt nào đó chợt đỏ lên, quăng cho ánh mắt cảnh cáo. Khóe môi khẽ cong lên.

      Chẳng qua, lại thích bạn vừa kiêu ngạo vừa sĩ diện như thế. Rất dễ bắt nạt.

      Haha.

      - END -

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :