8.3
Lúc này, Cổ Hựu Hiền lái chiếc xe RV màu trắng tiện nghi thoải mái mới mua đến trước mặt bọn họ, cho đến khi ngồi lên xe, Lâm Thanh Vũ mới bắt đầu cảm thấy bàn tay và cánh tay rất đau! Đối với người ngồi ở ghế lái, là vừa vừa hận, mới vừa xác định được tình cảm của mình với , lập tức lại bị chọc tức đến muốn giết chết , thế là đường đều nhìn ra ngoài cửa sổ, câu nào, ngay cả liếc mắt nhìn cái cũng muốn.
Biết mình gây ra đại họa, Cổ Hựu Hiền càng dám đáp lời, vụng trộm nhìn ngồi ghế phụ xem ra có vẻ vô cùng tức giận, biết lúc này có nhiều lời xin lỗi hơn nữa đều là dư thừa, đơn giản cầm lấy điện thoại gọi điện thoại.
"Xin chào, tôi là Cổ Hựu Hiền, xin cho tôi gặp viện trưởng Uông Tấn Duy."
Uông Tấn Duy. . . . . . Đó là bác sĩ nổi tiếng khoa da liễu, kết hợp với khoa chỉnh hình? có chút kinh ngạc nghiêng đầu nhìn Cổ Hựu Hiền gọi điện thoại, vị bác sĩ kia nổi danh là khó đăng ký, muốn đăng ký phải đăng ký sớm tuần, muốn khám ngay trong ngày phải xếp hàng từ bảy tám giờ sáng mới đến lượt, lúc này chỉ mấy câu xếp được Lâm Thanh Vũ vào khám, tùy tiện vài câu cũng được thuận theo.
" biết bác sĩ Uông sao?"
" ấy và em của ấy đều là khách hàng mua nhà của , sau này lại biến thành bạn bè cùng nhau tham gia đạp xe cuối tuần, Tiểu Vũ, em yên tâm, nhất định để em lưu lại sẹo." Trái tim căng thẳng, thừa dịp ngừng xe chờ đèn đỏ vươn tay vỗ về gò má Lâm Thanh Vũ, "May mắn mặt bị trầy da, nếu nhất định đau lòng đến chết."
"Hừ!" Nghe Cổ Hựu Hiền che dấu tình cảm chút nào, Lâm Thanh Vũ ràng rất cảm động, rồi lại cố ý hừ tiếng, lại lần nữa quay mặt ra ngoài cửa sổ, lâu mới : " đổi xe?"
"Em thích chiếc lamborghini đó, thể chở em , giữ lại cũng vô dụng, cho nên bán rồi, đổi chiếc xe giống nhãn hiệu của trai, cũng tệ lắm phải ." Cuối cùng cũng chuyện với mình rồi, Cổ Hựu Hiền lại có chút ít vui vẻ.
"Ừ." Lâm Thanh Vũ cũng quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt trả lời.
Nhìn phong cảnh phía ngoài cửa sổ nhanh chóng lui về sau, Cổ Hựu Hiền coi trọng mình như thế, trong nội tâm vốn vô cùng tức giận cũng bình tĩnh lại.
Sau khi đến bệnh viện, cứ tưởng rằng chỉ cần bôi thuốc mà thôi, thể tưởng được hai em nhà họ Uông lại cẩn thận như vậy. Em trai Uông Tấn Bình chụp X quang cho từ đầu đến chân, khẩn trương nghiên cứu nửa ngày như vậy lại cười có việc gì sau đó mới thả , mà trai lại cẩn thận xử lý bôi thuốc cho từng vết thương người , dùng băng gạc cuốn lấy đôi tay như bị thương nặng lắm vậy.
Sau khi Cổ Hựu Hiền cảm ơn với hai em họ thêm lần nữa, lập tức dìu Lâm Thanh Vũ lên xe, " đưa em về nhà!"
Vừa về tới nhà Lâm Thanh Vũ, lập tức hù dọa mẹ của , Hoàng Mỹ Hoa, nhìn thấy con cởi áo khoác lộ ra cánh tay băng bó kín mít, bà giống như sắp khóc, "Lúc còn khỏe mạnh, sao lại ngã thành như vậy?"
"Bác , đều là cháu hại Thanh Vũ bị thương, thực xin lỗi." Cổ Hựu Hiền lòng treo cao, cúi người thấp xin lỗi với Hoàng Mỹ Hoa.
"Mẹ, đều là tại ấy! Làm chiếc vòng ngọc cha để lại cho con cũng bị vỡ. . . . . ." Lâm Thanh Vũ bổ nhào vào trong ngực mẹ khóc, vừa khóc vừa lấy chiếc vòng ngọc bị vỡ kia ra.
"Ngoan, sao cả, con có việc gì là tốt rồi, chúng ta lên lầu trước!" Hoàng Mỹ Hoa ôn nhu vỗ vỗ lưng, trấn an .
theo mẹ lên lầu, quay đầu nhìn lại thấy Cổ Hựu Hiền cũng theo sau, còn là bộ dáng đương nhiên muốn theo lên lầu, "Cổ Hựu Hiền, cũng lên làm gì vậy, có thể ." khách khí .
"Tiểu Vũ, sao có thể như vậy." Hoàng Mỹ Hoa giọng chỉ trích, quay đầu nhìn về phía Cổ Hựu Hiền, trong mắt chợt lóe sáng, "A! phải cậu là học trưởng của Tiểu Vũ chứ?"
"A! Bác cũng biết cháu? xin lỗi, hại Tiểu Vũ bị thương còn làm vỡ chiếc vòng tay quan trọng như vậy." Cổ Hựu Hiền cúi đầu áy náy thôi.
"Nào, cùng tiến lên đây !" Hoàng Mỹ Hoa từ ái cười .
Lâm Thanh Vũ kiên trì muốn tự mình tắm rửa, quả quyết cự tuyệt giúp đỡ của mẹ, Hoàng Mỹ Hoa cắt hoa quả cho Cổ Hựu Hiền ngồi ở phòng khách vẻ mặt bất an ăn.
"Bác , cần phải phiền toái như vậy đâu ạ!" Cổ Hựu Hiền quả thực có thể là nhảy dựng lên khỏi ghế sô pha.
"Đừng lo lắng, mời ngồi, ăn trái cây !" Hoàng Mỹ Hoa nhìn nhìn cậu thanh niên từ lúc vào đến giờ vẫn luôn khẩn trương này, trong nội tâm cảm thấy thú vị, cậu học trưởng này hẳn là rất để ý đến con bà, nếu vì sao vừa nhìn thấy con bé lại khẩn trương thành như vậy.
Tục ngữ mẹ vợ gặp con rể, càng nhìn càng thấy thú vị, đó là cảm nhận của Hoàng Mỹ Hoa, về phương diện khác, ổn định lại tinh thần nhìn Cổ Hựu Hiền, lại ngoài ý muốn phát . Cậu thanh niên này thân hình cao ngất, lớn lên cũng tuấn tú đúng là nghe lời bà, máy móc cầm táo lên ăn, bà cười cười, "Cháu họ Cổ sao?"
"Đúng vậy, bác , cháu tên là Cổ Hựu Hiền, ở nhà đứng hàng thứ thứ hai, có trai và em trai, tại thành là quản lí bộ phận tiêu thụ của công ty xây dựng Cổ Thành. . . . . ." nhanh chóng đứng lên, năm mười báo cáo gia thế của mình.
"A, công ty xây dựng Cổ Thành. . . . . ." Hoàng Mỹ Hoa cuối cùng cũng biết tái ao bà cảm thấy khuôn mặt của chàng này quen như vậy rồi, "Hại hiền, mau ngồi xuống, cha mẹ cháu đều khỏe chứ?"
"Dạ?" Cổ Hựu Hiền nghi hoặc nhìn Hoàng Mỹ Hoa, trong nội tâm cảm thấy rất kỳ quái tại sao bây giờ lại nhắc đến cha mẹ , "Bác , bác quen cha mẹ cháu sao?"
"Ta và mẹ cháu Hàn Thục Cầm là bạn học ở Đài Nam! Cha mẹ cháu kết hôn ta còn làm phù dâu nữa đấy!" Hoàng Mỹ Hoa cười.
"Dạ ——" Cổ Hựu Hiền kinh ngạc lại đứng lên, khó hiểu nhìn Hoàng Mỹ Hoa thong dong lên lầu, rồi sau đó ôm vài bộ ảnh xuống.
"Đến đây, mẹ cháu trong này." Cổ Hựu Hiền ngồi gần Hoàng Mỹ Hoa, nhìn người trong tấm ảnh theo hướng tay bà chỉ.
"Mẹ trẻ tuổi!" thấp giọng hô, tấm lại thêm tấm chưa từng xem qua, ảnh chụp hơi ố vàng, mỗi tấm đều có thể thấy giao tình giữa mẹ và mẹ Thanh Vũ.
"Mẹ cháu từ chính là nữ cướp, cháu xem vào thời đại của bọn ta, danh hiệu của trường chuyên Đài Nam được mọi người gọi là trường học tân nương, mỗi nữ sinh đều giữ lại mái tóc dài, chỉ có mình bà ấy là để tóc ngắn giống hệt nam sinh, chúng ta cũng gọi bà ấy là nam nhân bà !"
"Ha ha! Bác , tại mẹ cháu vẫn rất đàn ông đấy!" Cổ Hựu Hiền cuối cùng cũng tìm về bản tính của mình, bắt đầu cười ngừng với Hoàng Mỹ Hoa, "Hồi cháu học cấp ba còn bị mẹ treo ngược lên đánh, để cháu đói bụng ba ngày mới buông tha, nếu là nay bị khép vào án bạo lực gia đình, cảnh sát sớm bắt mẹ ."
"Ha ha. . . . . . A Cầm còn làm loại chuyện đó với cháu sao! Ha ha! Bà ấy. . . . . ." Động tác miêu tả bằng tứ chi của Cổ Hựu Hiền rất khoa trương chọc cho Hoàng Mỹ Hoa cười ngừng.
Lâm Thanh Vũ tắm rửa nghe thấy tiếng cười của mẹ và Cổ Hựu Hiền, muốn tắm rửa nhanh hơn cũng rất khó khăn, đành phải mực nghe giọng biết tiết chế và tiếng cười của Cổ Hựu Hiền, " đúng là có thể nhanh chóng thân quen với bất kỳ ai. . . . . ." Nàng thầm .
Tắm rửa hết hơn nửa giờ, cuối cùng cũng ra khỏi phòng tắm, gỡ băng gạc cánh tay ra, sấy khô tóc xong lập tức xuống lầu, kinh ngạc nhìn Cổ Hựu Hiền cùvà mẹ mình vai sóng vai cùng chỗ xem ảnh chụp, còn cười ngừng.
"Tiểu Vũ, mẹ và mẹ em lại là bạn học cùng khoa, khéo đó!" Cổ Hựu Hiền vừa nhìn thấy Lâm Thanh Vũ xuống lầu, vội vàng tiến lên .
"Em biết. . . . . ." Lâm Thanh Vũ lạnh nhạt đáp lại.
"cái gì? Em biết, vậy tại sao cho tới bây giờ em cũng đề cập đến chuyện này?" Cổ Hựu Hiền càng kinh ngạc.
"Sao phải kể chuyện này với ? Gia đình em và nhà họ Cổ lúc đó vẫn còn rất thân." dường như nghĩ đến điều gì đó, mang theo vẻ mặt cười trộm, kiễng mũi chân bám vào bên tai Cổ Hựu Hiền : "Đúng là rất quen thuộc, nếu nghĩ vì sao em lại biết được những chuyện cười kia của ? Trong đó cũng có số chuyện xấu trong gia đình thể truyền ra ngoài đấy! Hi. . . . . ."
"A ——" Cổ Hựu Hiền đỏ mặt thấp giọng chậc chậc ca ngợi, "Tiểu Vũ, em quá nguy hiểm!" bắt được tay , "Em cũng đừng khắp nơi lung tung."
" hại em bị thương, còn làm hư di vật của cha em, thảm rồi, em muốn thông báo lan truyền chuyện của . . . . . ."
"Đại tiểu thư à! bồi thường cho em cái vòng tay khác mà! Đừng như vậy được ?" Cổ Hựu Hiền gấp đến độ giơ chân.
Hoàng Mỹ Hoa đứng bên cạnh cười mỉm nhìn hai người bọn họ vui đùa ầm ĩ , khỏi cười nghĩ thầm: thể tưởng được Hựu Hiền chính là vị học trưởng mà Tiểu Vũ thích kia! là thế khó lường, lại giống như tia sáng trong bóng tối.
Bà đứng lên từ ghế sô pha, "Hựu Hiền, giữa trưa ở lại đây cùng nhau ăn cơm nhé!"
"Vâng ạ! Cám ơn bác ." Cổ Hựu Hiền mừng rỡ nhìn Hoàng Mỹ Hoa về hướng phòng bếp.
"Mẹ, tại sao lại đối tốt với ta như thế!" đẩy Cổ Hựu Hiền, " mau! Tại sao lại mực chơi xấu nhà tôi vậy." biết tiết chế dùng sức làm cho miệng vết thương của thấy đau.
Thấy đau đến co rúm lại, Cổ Hựu Hiền đau lòng dìu ngồi xuống, kéo hai tay của sang, " em đừng dùng sức, bác sĩ vừa mới ngày mai còn đau hơn, có thể bầm tím khá lâu, ngày mai lại dẫn em đổi thuốc, phải đợi vết thương bên ngoài khá hơn mới có thể bắt đầu đánh tan máu bầm."
Nhìn thấy Cổ Hựu Hiền có vẻ lo lắng, trong lòng Lâm Thanh Vũ cũng cảm thấy ngọt ngào, giọng hỏi: " giữ chặt xe đạp của em như vậy làm gì? nên biết như vậy rất nguy hiểm!"
Cổ Hựu Hiền quanh co nửa ngày vất vả mới thốt ra lời , " thấy em cười ngừng với Gia Văn, mà tay cậu ta lại sờ đầu em. . . . . . cũng chưa từng được sờ vào người em mà! Nhìn thấy em và cậu ấy thân mật như thế. . . . . ." quay đầu sang bên, ". . . . . . Rất ghen, mới thể nhịn được mà giữ chặt xe của em, thực xin lỗi, cố ý . . . . . ."
hồi lâu, quay đầu, kéo Lâm Thanh Vũ ôm vào trong ngực, nhàng bên tai : "Tiểu Vũ, rất thích em, em có thể chỉ cười với , trong lòng em chỉ có thể nghĩ tới thôi ?. . . . . ."
Ôm chặt, người truyền đến hương thơm, làm cho cơ thể xao động , hô hấp và nhịp tim đập trong ngực càng ngày càng nhanh hơn, kìm lòng được hôn lên đôi tai đỏ hồng của . . . . . .
Bị Cổ Hựu Hiền nhàng hôn, Lâm Thanh Vũ sợ hãi kêu lên tiếng, vội vàng đẩy ra, mắc cỡ đỏ mặt di động sang phía bên kia của sô pha.
Vừa rồi bị Cổ Hựu Hiền kéo, còn bên tai những lời mị hoặc nhân tâm (mê hoặc lòng người), hô hấp nóng bỏng của ngừng lẻn vào cần cổ khiến say, mãnh liệt ham muốn đánh úp lại , chỉ có thể nương tựa vào lồng ngực rắn chắc của , nghe tiếng tim đập mãnh mẽ hữu lực của , thiếu chút nữa ngây thơ mở miệng nhận lời cầu của , cho đến tận khi hôn vành tai mẫn cảm của , càng giống như có bom nổ trong đầu . . . . . .
Trong nháy mắt, hai người tình ý tương thông, mãnh liệt muốn biết tâm tình của đối phương chiếm hết tâm tư của hai người bọn họ.
"Hai đứa có muốn uống gì ?" Hoàng Mỹ Hoa ló ra sau tú đứng to kê TV, lại thấy hai người ngồi ở hai bên ghế sô pha đều đỏ mặt. A! Quấy rầy bọn chúng thân thiết rồi.
Last edited by a moderator: 13/11/15