1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô gái hung dữ thu phục lưu manh xấu xa - Lạc Tử Linh (Hoàn Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      7.3

      Lâm Thanh Vũ đứng sau bình phong ngây ra như phỗng, vụ án quan trọng làm mất danh dự của ngân hàng mình đương nhiên biết , nghĩ tới học trưởng Gia Văn, người mà mình luôn quý mến lại bị cuốn vào trong vụ án đó.

      Ứng Gia Văn uống ngụm rượu, khuôn mặt nhợt nhạt : " thời gian trước tớ còn nghĩ rằng, nếu như lúc trước tớ tiếp nhận lời tỏ tình của Thanh Vũ, trở thành bạn trai của ấy, có khi bây giờ tớ kết hôn với ấy. Với thế lực của cha ấy ở Bộ tài chính, có lẽ hôm nay tớ cũng để mặc người chém giết dễ dàng như thế. Kỳ khi đó tớ cũng rất thích bé đó, nhưng mà bởi vì thân phận chênh lệch cho nên mới buông tay, suy nghĩ lại cảm thấy rất đáng tiếc."

      " mến mến, làm gì còn phải lo lắng đến thân phận, nếu đổi lại là tớ, đối phương có là đệ nhất thiên kim tiểu thư tớ cũng theo đuổi tới cùng."Cổ Hựu Hiền tạm dừng, giây sau lại mở to mắt gào thét, "A, cậu gì? Tiểu Vũ tỏ tình với cậu?"

      Ứng Gia Văn, Cổ Hựu Hiền và Lâm Thanh Vũ đứng nghe lén, ba người hẹn mà cùng chấn động, trong lúc đó Lâm Thanh Vũ càng muốn phóng tới đánh cho Cổ Hựu Hiền quyền làm bất tỉnh sau đó mang , muốn để cho Cổ Hựu Hiền phát thân phận của mình.

      "Đúng vậy! Lúc đó, trước mặt rất nhiều người, ấy ấy thích tớ, muốn tớ làm bạn trai của ấy."

      "May mắn là cậu cự tuyệt, làm tớ sợ muốn chết." Cổ Hựu Hiền đổi giọng, dùng biểu cảm cực kỳ nghiêm túc và chân thành , "Gia Văn, chúng ta là em, tớ cho cậu biết trước, tớ thích Tiểu Vũ, hơn nữa Tiểu Vũ là của tớ, cậu được tranh giành ấy với tớ!"

      "Cái tên chết tiệt này lại bậy cái gì vậy! Cái gì mà về sau tôi là của chứ. . . . . ." Vẻ mặt Lâm Thanh Vũ ửng hồng, che miệng lui lại phía sau mấy bước, cảm thấy trong lòng vô cùng hỗn độn. ra Cổ Hựu Hiền mến , lúc này dòng suối ấm áp chảy thấm vào trong lòng , thẹn thùng mặt thể che giấu hết vẻ ngọt ngào hạnh phúc.

      "A! Tớ làm vậy đâu! Tớ sớm coi ấy là em , hơn nữa cũng là chuyện của mười năm trước rồi, cậu đừng lo lắng, tớ lại hơi tò mò là tại sao cậu lại thích ấy, dù sao hai người từng. . . . . ." Ứng Gia Văn cũng gì thêm, có vài chuyện vậy là được rồi, cần phải có điểm dừng.

      "Đại học? phải cậu quen biết với Tiểu Vũ ở ngân hàng sao? Chuyện hồi học đại học là thế nào?"

      "Gì? Hội trưởng cậu cái gì vậy, Thanh Vũ là đàn em khóa dưới của chúng ta mà!" Ứng Gia Văn cuối cùng cũng cảm thấy kỳ lạ.

      "Có sao? Tại đại học Nặc Á? Chúng ta từng gặp Tiểu Vũ?" Cổ Hựu Hiền giật mình, miệng mở rộng.

      " thể nào! Hội trưởng cậu quả rất mơ hồ đấy! Chuyện lớn như vậy mà cậu cũng quên, tớ đúng là dám tin, hơn nữa cậu lại vẫn thích ấy, trời ạ. . . . . ." Ứng Gia Văn thấp giọng hô.

      "Tiểu Vũ rốt cuộc là ai? Cậu mau." Cổ Hựu Hiền gấp đến độ đứng lên, đột nhiên nhớ tới trước đây Lâm Thanh Vũ , ra quen biết .

      "Nhân vật rất quan trọng, hội trưởng, cậu còn nhớ người ném cậu qua vai trong văn phòng hội học sinh trước đêm chúng ta tổ chức tiệc tốt nghiệp, hội trưởng nắm quyền Lâm Thanh Vũ ? Cậu quên ấy? Mặc dù tại Thanh Vũ học muội có chút thay đổi, nhưng chỉ cần nhìn kỹ chút có thể nhận ra ngay lập tức mà."

      ‘Bịch’ tiếng, Cổ Hựu Hiền ngã ngồi ghế. Lời Ứng Gia Văn giờ phút này giống như giải bùa chú phong ấn trí nhớ của bấy lâu nay từng chút từng chút . Quá khứ nhục nhã kia, khuôn mặt của quật ngã dần dần lên ràng.

      mái tóc ngắn theo kiểu búp bê, đôi mắt hoa đào đen láy xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan và đôi môi đỏ mọng, còn có ánh mắt khinh thường của khi nhìn , cùng với giọng chế nhạo của . . . . . . Trong nháy mắt, tất cả những hình ảnh của tràn vào trong đầu Cổ Hựu Hiền.

      "Ha ha ha. . . . . . là khéo quá, vậy mà tớ lại thích ấy, tớ lại thích Lâm Thanh Vũ người mà tớ muốn gặp lại nhất, đúng là châm chọc." Cổ Hựu Hiền cười lớn.

      Lâm Thanh Vũ cắn chặt môi, từng nhiều lần tưởng tượng ra ngày nào đó Cổ Hựu Hiền phát chân tướng việc, mặc dù nó làm cho cảm thấy bị đả kích lớn như bây giờ. Từ sau khi gặp lại Cổ Hựu Hiền, cho tới bây giờ chưa từng nghe thấy lạnh nhạt gọi cả họ cả tên như vậy!

      Trái tim gắt gao níu chặt lại, che miệng, tâm tình hoảng hốt làm cho nhất thời lảo đảo vô ý ngã ngồi mặt đất.

      "A. . . . . . Thanh Vũ học muội." Ứng Gia Văn kinh ngạc kêu, trong nội tâm thầm hô "Thảm"!

      Theo ánh mắt Ứng Gia Văn, ánh mắt Cổ Hựu Hiền cũng chuyển sang mặt đất bên cạnh, kinh ngạc nhìn chiếm hiết tâm tư của lại chật vật ngã ngồi mặt đất, nhìn thấy trong đôi mắt đen xinh đẹp của tràn ngập kinh hoảng, trong nháy mắt, bất đắc dĩ và đau lòng cùng xông lên đầu.

      vươn tay muốn đỡ dậy, lập tức lại nghĩ tới mình sợ nhất cũng muốn gặp lại nhất trong cuộc đời này. Khi còn do dự, Lâm Thanh Vũ nhanh chóng thoát khỏi bọn họ. có dũng khí lại lưu lại đối mặt với Cổ Hựu Hiền.

      "Thanh vũ học muội!" Ứng Gia Văn đứng dậy muốn đuổi theo bước chân .

      "Gia Văn, đừng ra ngoài, tại tớ rất cần yên lặng chút." Cổ Hựu Hiền tay chống đầu, tay nắm chặt tay Ứng Gia Văn ngăn cản .

      Mà Lâm Thanh Vũ lao về nhà như cơn bão, để ý tới mẹ kêu to, chạy thẳng đến phòng tắm, nhìn chính mình trong gương, cười cười, đời này chưa từng chật vật như thế này. Ngay cả khi bị Ứng Gia Văn cự tuyệt mười năm trước cũng giống như bây giờ. Vừa mới rồi, cho dù có là cái người xa lạ ngã trước mặt Cổ Hựu Hiền, nhất định cũng nâng đối phương dậy trước, nhưng, đối mặt với Cổ Hựu Hiền lại chần chờ.

      Lâm Thanh Vũ tâm loạn như ma, tắm rửa hết hơn nửa giờ, chỉ cần nghĩ tới ánh mắt Cổ Hựu Hiền vừa mới nhìn , mũi mỏi nhừ đến sắp rơi nước mắt.

      Khi mặc đồ ngủ, phủ thêm áo tắm dày ra khỏi phòng tắm trở về phòng mình Hoàng Mỹ Hoa bưng ly sữa nóng bốc hơi chờ , lẳng lặng đợi uống hết ly sữa nóng đó.

      Lòng Lâm Thanh Vũ chua xót mỉm cười nhìn mẹ, cuối cùng nhịn được nước mắt trong suốt cũng tuôn rơi, nhào vào trong ngực mẹ, "Mẹ, con thích ấy, nhưng mà ấy lại chán ghét con. . . . . ."

      Mặt khác, sau khi chuyện với Ứng Gia Văn thêm lúc, Cổ Hựu Hiền cũng nhanh chóng trở về nhà.

      mở tủ quần áo của mình ra tìm đông tìm tây, cuối cùng ở chỗ sâu nhất lấy ra cái hộp mỏng xinh đẹp hoa lệ, đó in hình bức vẽ vô cùng mỹ lệ, đây là sổ lưu niệm tốt nghiệp của đại học Nặc Á.

      lật giở, lật đến vài trang của hệ tài chính, liên tục vài trang đều xuất hình ảnh vô cùng quái dị, đều là ảnh chụp ba người trong cùng cảnh, đứng ở giữa là Ứng Gia Văn, đứng bên trái cậu ấy là Dương Phẩm Nghi, phía bên phải cần phải cũng biết là Lâm Thanh Vũ, mà quỷ dị chính là, mặt Lâm Thanh Vũ lại bị miếng dán tiện lợi 3M dán vào.

      Mười năm trước, khi nhận lấy cuốn sổ lưu niệm này, vừa nhìn thấy ảnh Lâm Thanh Vũ, lại có ý nghĩ kỳ lạ là dùng giấy che khuất mặt , khiến trở thành người chưa bao giờ xuất .

      cầm cuốn sổ lưu niệm đến phòng sách bên cạnh phòng ngủ, ngồi ở trước bàn sách cẩn thận từng li từng tí xé miếng băng dán 3M kia ra. Khuôn mặt Lâm Thanh Vũ nhìn có vẻ khờ dại lên ràng trước mắt .

      "Tiểu Vũ. . . . . . Thanh Vũ học muội. . . . . ." xuất thần nhìn Lâm Thanh Vũ cười tươi như đóa hoa sen nở rộ, trái tim mạnh mẽ níu lại, " ra là như vậy, trách được. . . . . . trách được trước đây ấy đều đối xử tốt với mình, còn mực châm chọc mình trí nhớ tốt, nhưng mà . . . . . Đây quả thực là lừa dối thôi! Trước đây khuôn mặt ngây thơ như vậy, bây giờ lại trở nên xinh đẹp như thế. . . . . . có bất kỳ gợi ý nào, thiên tài nhận ra được sao?" bắt đầu tức giận bất bình.

      Nhớ lại những chuyện xảy ra, nhớ lần đầu tiên tiếp xúc với là ở bên bờ hồ ánh trăng soi sáng ấy, cho biết là thể lấy nước miếng để bôi miệng vết thương, khi đó hồn nhiên ngây thơ biết bao.

      "Loại con này, loại con khủng bố này. . . . . ." thào .

      Bốn giờ chiều, Lâm Thanh Vũ ngơ ngác nhìn điện thoại bàn, đúng vậy, rất bất đắc dĩ phát mình bị kìm hãm mất rồi, từ 3 giờ bắt đàu chú ý đến điện thoại, thẳng đến ba giờ rưỡi càng dám rời khỏi chỗ ngồi, mực ngây ngốc chờ đợi, cho đén tận 4h, biết , dự đoán của trở thành . . . . . . Cổ Hựu Hiền chán ghét !

      Vốn nên là thứ sáu vui vui vẻ vẻ, tâm tình của lại nặng nề khác thường, mà ngay cả buổi hẹn đến buổi hội sức khỏe hữu nghị của ngân hàng sớm báo danh tham gia, tại cũng muốn chút nào.

      "Tiểu Vũ, xảy ra chuyện gì vậy, sắc mặt của cậu tôt chút nào!" Lăng Y Linh vừa mới phát sắc mặt người chị em tốt của mình tái nhợt, tranh thủ thời gian tới quan tâm hỏi.

      " sao! . . . . . . Cái kia đến, thoải mái." Lâm Thanh Vũ uể oải , thể thích người chán ghét mình, càng muốn làm cho Lăng Y Linh lo lắng cho mình.

      "Vậy ngày mai cậu có tham gia buổi hội kia ? Tớ thấy cậu nên , cũng quan trọng." Lăng Y Linh vội vàng trở về vị trí của mình, cầm ít chocolate đưa cho Lâm Thanh Vũ, khuyên ngày mai nghỉ ngơi ở nhà cho tốt.

      "Tớ cũng muốn . Nhưng mà tớ hẹn với người đồng nghiệp kia, hôm nay đến phiên chi nhánh ngân hàng bọn họ đứng ra tổ chức buổi họp mặt này, mực ấy vừa tới Đài Nam chưa quen cuộc sống nơi đây, nên muốn tớ cùng ngồi xe du lịch với ấy." Nhớ tới vừa rồi, qua ba giờ rưỡi mới có duy nhất cuộc điện thoại vang lên, lập tức tiếp nhận lại phát là Ứng Gia Văn, còn nhịn được mà khẽ thở dài cái.

      "Trưa mai tớ phải tham gia tiệc cuối năm với quản lý, nếu cùng cậu, nhìn cậu như vậy tớ rất yên tâm, ngày mai cậu phải cẩn thận đó! Nếu sau khi tiệc giữa trưa chấm dứt, cậu đừng bộ với mọi người nữa." Lăng y Linh thao thao bất tuyệt nhắc nhở, làm cho Lâm Thanh Vũ cảm thấy đau khổ trong lòng.
      Last edited by a moderator: 13/11/15

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương thứ tám
      8.1
      Cũng giống như bình thường, Lâm Thanh Vũ lái xe tới cửa ngân hàng sau đó gửi xe xuống tầng hầm, rồi mới đứng đợi xe khách tới đón cùng với mọi người trong ngân hàng.

      Đêm qua mặc dù tâm trạng có chút nặng nề, nhưng vì muốn giúp Úng Gia Văn nên vẫn cố gắng xốc lại tinh thần khiến mọi việc cũng có gì khác lắm.

      Thời gian tổ chức kiện này được lựa chọn đúng là sai, hôm nay khí trời vô cùng sáng sủa, mặt trời tỏa nắng khiến người ấm áp, là ngày ấm áp sau chuỗi ngày lạnh lẽo.

      Lâm Thanh Vũ mặc áo khoác cao cấp, trong vài chiếc xe khách chạy qua nhanh chóng tìm được Ứng Gia Văn.

      "A, học trưởng, nếu phải hôm qua mực muốn em tới đây khẳng định là em vẫn còn cuộn mình trong chăn ngủ, thời tiết như thế này ngủ là tốt nhất!"

      "Thanh Vũ học muội, chim non dậy sớm có côn trùng ăn, hôm nay cam đoan chuyến này của em tệ." Ứng Gia Văn cố làm ra vẻ huyền bí .

      "Gia Văn học trưởng. . . . . ." Lâm Thanh Vũ nhanh chóng nhìn sang hai bên chút, lôi kéo tay Ứng Gia Văn ý bảo nghiêng tai tới, bám vào bên tai : "Hôm nay em cũng có số việc muốn với , trong xe tiện chuyện, chờ chút đến giờ hoạt động em cho biết."

      "Bí mật như thế sao?" Ứng Gia Văn nhìn Lâm Thanh Vũ che miệng cười ngừng, khỏi giơ tay lên sờ sờ đầu , "Ngày đó em sao chứ?"

      "Ừ! Em rất khỏe." Lâm Thanh Vũ dùng sức gật đầu, tinh thần phấn chấn mười phần hoàn toàn giống vẻ mặt vừa mới oán trách vì thiếu ngủ kia.

      đám người tự lái xe hoặc ngồi xe du lịch lần lượt đến thị trấn Hổ Đầu nằm ở khu vực phát triển mới tại Đài Nam, mấy năm gần đây chỗ này phát triển rất tốt, cũng rất thích hợp để chọn làm nơi du lịch, đặc biệt ngoài cửa lớn còn nghiêm chỉnh sắp xếp xe đạp cho thuê, càng thích hợp với loại người lười hoạt động như Lâm Thanh Vũ.

      Từ xe du lịch nhảy xuống, lập tức đến cửa hàng bên cạnh để thuê xe đạp.

      "Học muội, cũng mời thêm khách đến." Ứng Gia Văn vỗ vỗ vẻ mặt hưng phấn của Lâm Thanh Vũ, tiếp: "Cậu ấy muốn tự mang xe đạp đến , chờ chút ba người chúng ta cùng nhau đạp xe quanh hồ, sau đó đến mười rưỡi tụ họp cùng mọi người ăn cơm trưa."

      "Khách?" Trong lòng Lâm Thanh Vũ lên dự cảm tốt, quả nhiên vừa quay đầu lại thấy Cổ Hựu Hiền đỗ xe phía xa, từ đầu đến chân mặc bộ trang phục chuyên dụng cho người tham gia đua xe, so với những vận động viên đua xe của Pháp còn có vẻ chuyên nghiệp hơn, lái chiếc xe đạp ba màu hồng trắng đen, chói sáng kinh khủng, đạp nhanh đến chỗ bọn họ.

      "Tên kia có cần phải khoa trương như thế , hôm nay chỉ cần đến bộ . . . . . ." Lâm Thanh Vũ mở to mắt to lẩm bẩm , lập tức kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Ứng Gia Văn, "A, tại sao ta lại đến đây?"

      "Đồng nghiệp trong ngân hàng chúng ta là có thể mời bạn bè cùng , cho nên hẹn cậu ấy." Ứng Gia Văn lộ ra nụ cười sâu xa nhìn Lâm Thanh Vũ. Sau khi nghe Cổ Hựu Hiền kể ít chuyện xảy ra giữa hai người bọn họ, dựa vào hiểu biết của đối với Lâm Thanh Vũ, tính cách của rất thẳng thắn, nếu chán ghét Cổ Hựu Hiền, nhất định ngoan ngoãn làm theo đủ các cầu bốc đồng của cậu ấy, thậm chí mỗi ngày còn ăn tối cùng nhau.

      Mặc kệ Lâm Thanh Vũ có tình cảm gì với Cổ Hựu Hiền, xuất của phá hủy hài hòa giữa hai người bọn họ, chuyện này khiến cảm thấy vô cùng tự trách, cho nên tính toán thừa dịp kiện lần này, để cho hai người chuyện với nhau cho ràng.

      "Học trưởng, tại Cổ Hựu Hiền nhất định hận chết em, gọi ấy đến, cả em và ấy đều xấu hổ!" Lâm Thanh Vũ bĩu môi ưu sầu.

      "Thanh Vũ, về sau bất luận là chuyện gì cũng thể cho người khác biết lập trường của mình, như vậy mới mất cơ hội thấy chân tướng, hiểu ?" Ứng Gia Văn dịu dàng ấm áp, cười ôn hòa, thân thiết nhắc nhở .

      quay đầu lại, Cổ Hựu Hiền thân chói sáng đứng ở trước mắt , "Hi! Tiểu Vũ học muội." tháo kính râm xuống, ánh mắt tự tin nhìn về phía Lâm Thanh Vũ.

      "Hựu . . . . . Cổ tiên sinh, xin chào." Lâm Thanh Vũ cho rằng từ nay về sau trở thành người xa lạ, nghe thấy Cổ Hựu Hiền vẫn gọi mình giống như thường ngày, thậm chí còn tăng thêm hai chữ "Học muội", thực cảm thấy ngoài ý muốn.

      Nhìn thấy nụ cười tươi vui vẻ của , đoán ra rốt cuộc suy nghĩ cái gì.

      "Ít nhất em cũng phải gọi tiếng hội trưởng chứ!" Cổ Hựu Hiền vui cười, xuất ra khí thế của hội trưởng ngày xưa. Bị thúc giục cùng với trang bị chói sáng của dọa sững sờ, hai người nhanh chóng thuê xe đạp sau đó bắt đầu đạp xe quanh hồ.

      Cổ Hựu Hiền dường như là có chủ tâm đến để chơi đùa vậy. lái chiếc xe địa hình leo núi, giống như đứa ngốc chạy nước rút. . . . . . Dừng lại chờ bọn họ, lại chạy nước rút. . . . . . Lại dừng lại chờ bọn họ, làm Lâm Thanh Vũ vừa bực mình vừa buồn cười.

      "Gia Văn học trưởng, rốt cuộc là gọi ấy đến đây làm gì vậy. người High thành như vậy, đúng là tù trước đến nay chẳng thay đổi chút nào, vẫn giống như đứa bé vậy." nhịn được .

      Vấn đề này làm cho Ứng Gia Văn có chút chịu được, cười gượng nhìn Lâm Thanh Vũ, "Hội trưởng chỉ muốn biểu trước mặt em tốt chút, cũng rất muốn em thay đổi suy nghĩ ban đầu của mình về những mặt xấu của cậu ấu, tấm lòng đơn thuần như vậy, tuy nhiên phương thức biểu lại có chút ngốc, nhưng đây cũng là ưu điểm lớn nhất của cậu ấy."

      Lâm Thanh Vũ cười tiếng, "Gia Văn học trưởng, ấy có người phụ tá già dặn như là phúc khí ba đời."

      "Học muội, em sai rồi, hội trưởng có thể gặp gỡ em, mới là đúng là may mắn của cậu ấy." Ứng Gia Văn cười mỉm .

      biết có phải là vì lái xe khiến cho cơ thể nóng lên rồi hay mà khuôn mặt trắng noãn của Lâm Thanh Vũ bỗng nhiên đỏ rừng rực, đạp nhanh về phía trước, lẳng lặng nhìn Cổ Hựu Hiền đằng trước hăng say đạp xe. Bộ quần áo thể thao bó sát người làm cho dáng người cao lớn rắn chắc mà cân xứng của ra bỏ sót chút nào.

      Mọi lần đều nhìn mặc tây trang thẳng thớm, nhìn ra kỳ cũng hơi gầy! nghĩ.

      Cổ Hựu Hiền quay đầu lại nhìn Lâm Thanh Vũ, phát nhìn mình chằm chằm, vui vẻ thả chậm tốc độ, đạp xe bên cạnh , "Tiểu Vũ, đạp xe rất vui đúng ?! Khi nào được nghỉ theo đạp xe được ?"

      "Tôi cho rằng. . . . . . dám chuyện với tôi nữa chứ!" hơi nghiêng mặt sang chỗ khác, trong lòng có chút e sợ .

      "Tiểu Vũ, em quá coi thường , nếu như là mười năm trước có lẽ dám đến gần , nhưng mà, trong mười năm này cũng phải chỉ lêu lổng chơi đùa, em cũng đừng nghĩ tại và trước kia vẫn giống nhau." Cổ Hựu Hiền ngược lại mang theo vẻ mặt kiêu ngạo tươi cười nhìn Lâm Thanh Vũ.

      "A? Vậy là da mặt dày hơn rồi đúng ? Mà tôi biết thay đổi cái gì, vẫn rất ngây thơ, hơn nữa cá tính có thù tất báo của , khẳng định lại nghĩ cách đến báo thù tôi."

      "Tâm ý của đối với em thiên địa có thể chứng giám, chưa từng có ý nghĩ muốn trả thù, hơn nữa. . . . . . Hơn nữa. . . . . . đến thù dai, em còn lợi hại hơn có được , em nhớ mối thù với cũng nhớ tới mười năm, sau khi gặp mặt còn mực hung dữ với , cho nên. . . . . ." Trái tim Cổ Hựu Hiền đập thình thịch nhanh hơn, tháo kính râm có viền hồng xuống "Phần tử khủng bố biết quá nhiều bí mật của như em, đương nhiên phải nhốt em ở bên cạnh, thời thời khắc khắc đều phải nghiêm túc canh chừng, nếu để cho em ra ngoài làm loạn, từng phút từng giây đều lo lắng! Tiểu Vũ, rất thích em, làm bạn của nhé!"

      Lâm Thanh Vũ chấn động, trọng tâm xe đạp mất thăng bằng, lung la lung lay thiếu chút nữa lật xe, Cổ Hựu Hiền sợ tới mức vội vàng bắt lấy đầu xe , ổn định xe.

      " phải em nhát gan như thế chứ?" Trong lòng Cổ Hựu Hiền cảm thấy vô cùng bất an, lại làm ra vẻ thoải mái .

      Trong lòng thể nào khống chế kinh hoàng, cũng dám nhìn về phía Cổ Hựu Hiền nữa, vừa rồi , mỗi chữ mỗi câu đều làm nóng lên, hơn nữa bất luận là lộ ra nụ cười ấm áp hay là bày ra vẻ mặt du côn, cũng làm cho lòng rung động thôi.

      Lâm Thanh Vũ vốn cho là bị chán ghét còn thương tâm, lúc này biết Cổ Hựu Hiền vẫn mến , trong nội tâm cảm thấy vừa sợ vừa tức, giận chính mình sao đơn giản như vậy bị Cổ Hựu Hiền hấp dẫn, còn thể tự kềm chế mà mê luyến , càng kinh ngạc hơn khi mến nhanh và mãnh liệt như thế. . . . . . Vụng trộm nhìn Cổ Hựu Hiền, chỉ thấy vẻ mặt cũng mong đợi chờ trả lời.
      Last edited by a moderator: 13/11/15

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      8.2
      " đúng là biết xấu hổ, tôi muốn chuyện với , tôi còn có chuyện quan trọng muốn với Gia Văn học trưởng, đừng có nghe lén." Lâm Thanh Vũ đẩy Cổ Hựu Hiền, thả chậm tốc độ của mình chờ Ứng Gia Văn tới.

      "Đừng ! Tiểu Vũ, chuyện của chúng ta tương đối quan trọng mà! Rốt cuộc em muốn thế nào hả?" Cổ Hựu Hiền cau mày, trong lòng lại vang lên hồi chuông báo động.

      Tối hôm trước khi xem album kỉ niệm đột nhiên lại nhớ tới buổi vũ hội tốt nghiệp kia, có học muội lớn mật thông qua radio muốn công khai bộc bạch thổ lộ với Ứng Gia Văn, đúng là Lâm Thanh Vũ, sai, nhưng mà vào thời điểm mấu chốt như thế này, lại vứt bỏ chạy tới chuyện với Ứng Gia Văn. . . . . . ổn! Quá ổn rồi!

      " được nghe lén đâu đấy!" Lâm Thanh Vũ lại dặn dò lần nữa, làm cho Cổ Hựu Hiền trong nội tâm rất tư vị.

      dứt khoát lùi lại phía sau hai người bọn họ, nghiêm mật quản chế nhất cử nhất động của hai người.

      "Vừa rồi chuyện như thế nào? Có phải giống như , đừng vội vàng chia tay hay hả?" Ứng Gia Văn hòa nhã cười, nhanh chóng làm ổn định tâm tình khẩn trương của Lâm Thanh Vũ.

      Thấy cúi đầu cười đáp, khỏi nhàng thở ra, xem ra hôm nay gọi hai người bọn họ tới đây là quyết định chính xác.

      "A, đừng đề cập tới ta nữa, ngày đó chuyện với Cổ Hựu Hiền bí mật ở bộ phận ký gửi kia, em có với người bạn tốt của cha em hồi trước ở Bộ tài chính, tại nhậm chức thứ trưởng Bộ tài chính, sau khi ông ấy nghe xong cũng cảm thấy tương đối tức giận, thẳng ngày mốt làm tìm cục trưởng thảo luận chuyện này, còn nhất định chủ trì công đạo cho ." Lâm Thanh Vũ chậm rãi như chuyện xưa, lại khiến Ứng Gia Văn sợ tới mức khẩn cấp dừng lại.

      Ứng Gia Văn ngây ra như phỗng, vẫn còn suy nghĩ về những lời thoải mái mà vừa ra..., "Em. . . . . . Em. . . . . . Biết chuyện nghiêm trọng như thế nào hả? Chuyện này tạo ra tổn thất rất lớn cho ngân hàng của chúng ta, tại sao em có thể làm việc khinh suất như vậy, tại sao thương lượng trước với hả? Aizz! Em. . . . . ."

      "Gia Văn học trưởng, em biết như thế, tình nguyện tự mình chịu uất ức lớn như thế cũng muốn làm ngân hàng bị tổn thất, làm các đồng nghiệp hồi trước bị tổn hại, đừng lo lắng, em hiểu mức độ của việc, sau khi em chuyện với chú hơn giờ, cuối cùng cũng thuyết phục được chú tiếp nhận đề nghị của em." Lâm Thanh Vũ vẫn là lần đầu tiên thấy Ứng Gia Văn phản ứng mạnh như thế, ngay cả lần đầu tiên và Cổ Hựu Hiền đánh nhau cũng thấy kích động như thế, vỗ vỗ vai Ứng Gia Văn, mỉm cười ngọt ngào , "Yên tâm, chúng ta vừa lái xe vừa chuyện tiếp."

      Cổ Hựu Hiền theo sau, trong lòng run sợ, nhìn Lâm Thanh Vũ biết cái gì với Ứng Gia Văn, chỉ thấy Ứng Gia Văn đột nhiên dừng xe, biết hai người tranh chấp cái gì, sau đó lại tiếp tục lái xe vô cùng thân thiết.

      Rất khả nghi! Chẳng lẽ là Tiểu Vũ lại tỏ tình với Gia Văn? Nếu tại sao vậy Gia Văn lại kinh ngạc như thế. . . . . .

      A! Đừng mà. . . . . . Cổ Hựu Hiền giờ phút này giống như bị chứng vọng tưởng vậy, nghĩ trong đầu thét lên ngừng.

      "Em ràng với chú là, chuyện thu tiền hoa hồng này cũng có chứng cớ, nếu như muốn tra, có lẽ có thể tra ra chân tướng, có thể bắt được rất nhiều côn trùng có hại, nhưng chính phủ phải trả giá, khó có thể ước lượng được tổn thất xã hội, càng tạo thành thương tổn nghiêm trọng mong muốn cho tài chính giới, đây là cục diện cả hai bên đều thua, mà bây giờ thế cục tài chính trong nuowscc vừa ổn định lâu, quá thích hợp để làm cuộc thanh tra lớn như thế." Vẻ mặt chuyên chú nhìn ánh mắt tán dương của Ứng Gia Văn, lộ ra nụ cười tươi, tiếp: "Chú suy nghĩ rất lâu, cuối cũng cũng đồng ý với ý nghĩ của em, mà em còn với chú ấy là em gọi cuộc điện thoại này kỳ chỉ là vì chút chuyện riêng nho . Chính là mời chú ấy khi nào có thời gian rảnh rỗi đến chỗ chúng ta lát, uống ly trà, khi chuyện phiếm với những người cấp cao kia thuận tiện chút đến vị quản lý bộ phận ký gửi thăng chức kia trước đây ‘chiếu cố’ , bởi như vậy, các cấp biết chú biết ít chuyện riêng, tuyệt đối lập tức thanh tra chuyện này, mà tin tức này vừa truyền xuống, nhất định khiến những người trước kia lấy làm bia đỡ đạn biết học trưởng cũng phải có bối cảnh, đương nhiên, chú ấy rất thoải mái đáp ứng rồi."

      "Tiểu Vũ học muội, em đúng là làm cho cảm thấy xấu hổ vô cùng, ngày đó nhắc tới chuyện này với Hựu Hiền, cũng phải muốn lợi dụng em tới giúp giải quyết, nhưng mà vô cùng cám ơn em, cám ơn." Ứng Gia Văn cảm động .

      "Gia Văn học trưởng, cũng phải người ngoài, làm sao em có thể trơ mắt nhìn bị ức hiếp." Lâm Thanh Vũ lộ ra nụ cười vô cùng sáng lạn.

      Ứng Gia Văn cảm động đến tột đỉnh, duỗi bàn tay to ra thân mật xoa đầu , động tác của hai người vô cùng thân mật khiến Cổ Hựu Hiền như đổ cả bình dấm chua.

      Tiểu Vũ chưa từng cười với mình như vậy! A —— Tay của Ứng Gia Văn làm gì thế? phải Tiểu Vũ là của rồi sao, tức chết , còn mực sờ . . . . . . Cổ Hựu Hiền hổn hển tới gần Lâm Thanh Vũ.

      "Cậu đừng có chuyện với ấy mãi như thế nữa!" Cổ Hựu Hiền vừa uống dấm chua tay giữ chặt xe đạp của , muốn ngăn cản tiếp tục ‘tán tỉnh’ với Ứng Gia Văn.

      "A ——" Lâm Thanh Vũ thét chói tai.

      Cổ Hựu Hiền báo động trước hành động làm cho xe đạp của mất trọng tâm ngã xuống đất, Lâm Thanh Vũ đáng thương nặng nề bổ nhào mặt đất sau đó lại ngã văng ra ngoài, ít nhất phải trượt hai mét mới dừng lại .

      "Tiểu Vũ ——" Cổ Hựu Hiền thấy ngã xe, gấp đến độ nhảy xuống xe tiến lên, "Tiểu Vũ, trời ạ. . . . . ."

      nóng lòng như lửa đốt ôm lấy Lâm Thanh Vũ ngã xuống đất dậy nổi, trông thấy đôi bàn tay của chồng chất vết thương, tay áo áo khoác và quần đều bị mài rách.

      "Tiểu Vũ. . . . . ." dường như phát khóc, vô cùng tự trách cũng quên ôm , thấy đau đến lông mi đều quấn quýt cùng chỗ, "Thực xin lỗi, thực xin lỗi. . . . . ." mực lặp lại .

      Lâm Thanh Vũ chỉ cảm thấy toàn thân đều rất đau, đưa tay sờ sờ tay của mình, giây sau mở to mắt cúi đầu nhìn xem cổ tay trái của mình——" thấy. . . . . ."

      cảm giác cực xấu dâng lên, liều mạng mặc kệ vết thương, vội vàng đẩy Cổ Hựu Hiền ra, khom người cuống quít tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được vòng ngọc, nhưng mà cũng cảm thấy đau tan nát cõi lòng!

      Chiếc vòng ngọc xanh biếc vỡ thành vài đoạn lẳng lặng nằm mặt đất.

      "Vòng tay. . . . . ." thấp giọng hô, tay run rẩy —— nhặt lên từng đoạn vòng tay vỡ, giọt, hai giọt nước mắt chảy xuống, Cổ Hựu Hiền và Ứng Gia Văn sợ tới mức vây quanh , hỏi có phải bị thương ở đâu .

      Lâm Thanh Vũ dùng sức đẩy Cổ Hựu Hiền ra, mắt đỏ lên hung hăng trừng mắt nhìn . "Cổ Hựu Hiền, tôi hận chết được! Di vật ba tôi lưu lại cho tôi cũng bị hủy mất rồi! Khi ông còn sống chính là vì mua cho tôi chiếc vòng tay này mới xảy ra tai nạn xe cộ . . . . . . Tôi hận , tôi hận . . . . . ." đến câu cuối cùng còn bắt lấy cổ áo Cổ Hựu Hiền, dùng sức đấm vào ngực .

      để ý Lâm Thanh Vũ dùng sức đánh mình như thế nào, Cổ Hựu Hiền ôm chặt lấy , ngừng xin lỗi bên tai : "Tiểu Vũ, tay của em chảy máu, đừng có dùng sức nữa, để dẫn em xử lý miệng vết thương trước ."

      ôm lấy Lâm Thanh Vũ thẳng đến nhà vệ sinh cách đó xa, dùng nước sạch tẩy rửa bụi bẩn miengj vết thương của .

      "Gia Văn, may là Tiểu Vũ có mặc áo khoác, cánh tay chỉ bị trầy da ít, nhưng vẫn nên đưa ấy đến bệnh viện khám. Cậu chăm sóc ấy lúc giúp tớ, tớ lái xe tới đây." Cổ Hựu Hiền khom người xuống, máy móc lấy khăn tay ra nhàng lau mặt cho , "Thực xin lỗi, đừng khóc, dẫn em gặp bác sĩ. . . . . ." Cố gắng nhét khăn tay vào trong tay , rồi sau đó nhanh chóng dắt xe của mình lái xe về phía lỗi vào.

      "Học muội, thực xin lỗi. . . . . ." Ứng Gia Văn là vô cùng đau lòng, nghĩ đến hôm nay phát sinh loại chuyện ngoài ý muốn này, tất cả đều là do gián tiếp tạo thành, khỏi bắt đầu tự trách .

      "Gia Văn học trưởng, chuyện này liên quan đến , đều là lỗi của Cổ Hựu Hiền." cầm trong tay vài đoạn ngọc bị vỡ được rửa sạch , sững sờ nhìn lúc lâu, mới dùng khăn tay Cổ Hựu Hiền đưa cho thận trọng gói kỹ, lại bỏ vào trong balo của mình.
      Last edited by a moderator: 13/11/15

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      8.3
      Lúc này, Cổ Hựu Hiền lái chiếc xe RV màu trắng tiện nghi thoải mái mới mua đến trước mặt bọn họ, cho đến khi ngồi lên xe, Lâm Thanh Vũ mới bắt đầu cảm thấy bàn tay và cánh tay rất đau! Đối với người ngồi ở ghế lái, là vừa vừa hận, mới vừa xác định được tình cảm của mình với , lập tức lại bị chọc tức đến muốn giết chết , thế là đường đều nhìn ra ngoài cửa sổ, câu nào, ngay cả liếc mắt nhìn cái cũng muốn.

      Biết mình gây ra đại họa, Cổ Hựu Hiền càng dám đáp lời, vụng trộm nhìn ngồi ghế phụ xem ra có vẻ vô cùng tức giận, biết lúc này có nhiều lời xin lỗi hơn nữa đều là dư thừa, đơn giản cầm lấy điện thoại gọi điện thoại.

      "Xin chào, tôi là Cổ Hựu Hiền, xin cho tôi gặp viện trưởng Uông Tấn Duy."

      Uông Tấn Duy. . . . . . Đó là bác sĩ nổi tiếng khoa da liễu, kết hợp với khoa chỉnh hình? có chút kinh ngạc nghiêng đầu nhìn Cổ Hựu Hiền gọi điện thoại, vị bác sĩ kia nổi danh là khó đăng ký, muốn đăng ký phải đăng ký sớm tuần, muốn khám ngay trong ngày phải xếp hàng từ bảy tám giờ sáng mới đến lượt, lúc này chỉ mấy câu xếp được Lâm Thanh Vũ vào khám, tùy tiện vài câu cũng được thuận theo.

      " biết bác sĩ Uông sao?"

      " ấy và em của ấy đều là khách hàng mua nhà của , sau này lại biến thành bạn bè cùng nhau tham gia đạp xe cuối tuần, Tiểu Vũ, em yên tâm, nhất định để em lưu lại sẹo." Trái tim căng thẳng, thừa dịp ngừng xe chờ đèn đỏ vươn tay vỗ về gò má Lâm Thanh Vũ, "May mắn mặt bị trầy da, nếu nhất định đau lòng đến chết."

      "Hừ!" Nghe Cổ Hựu Hiền che dấu tình cảm chút nào, Lâm Thanh Vũ ràng rất cảm động, rồi lại cố ý hừ tiếng, lại lần nữa quay mặt ra ngoài cửa sổ, lâu mới : " đổi xe?"

      "Em thích chiếc lamborghini đó, thể chở em , giữ lại cũng vô dụng, cho nên bán rồi, đổi chiếc xe giống nhãn hiệu của trai, cũng tệ lắm phải ." Cuối cùng cũng chuyện với mình rồi, Cổ Hựu Hiền lại có chút ít vui vẻ.

      "Ừ." Lâm Thanh Vũ cũng quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt trả lời.

      Nhìn phong cảnh phía ngoài cửa sổ nhanh chóng lui về sau, Cổ Hựu Hiền coi trọng mình như thế, trong nội tâm vốn vô cùng tức giận cũng bình tĩnh lại.

      Sau khi đến bệnh viện, cứ tưởng rằng chỉ cần bôi thuốc mà thôi, thể tưởng được hai em nhà họ Uông lại cẩn thận như vậy. Em trai Uông Tấn Bình chụp X quang cho từ đầu đến chân, khẩn trương nghiên cứu nửa ngày như vậy lại cười có việc gì sau đó mới thả , mà trai lại cẩn thận xử lý bôi thuốc cho từng vết thương người , dùng băng gạc cuốn lấy đôi tay như bị thương nặng lắm vậy.

      Sau khi Cổ Hựu Hiền cảm ơn với hai em họ thêm lần nữa, lập tức dìu Lâm Thanh Vũ lên xe, " đưa em về nhà!"

      Vừa về tới nhà Lâm Thanh Vũ, lập tức hù dọa mẹ của , Hoàng Mỹ Hoa, nhìn thấy con cởi áo khoác lộ ra cánh tay băng bó kín mít, bà giống như sắp khóc, "Lúc còn khỏe mạnh, sao lại ngã thành như vậy?"

      "Bác , đều là cháu hại Thanh Vũ bị thương, thực xin lỗi." Cổ Hựu Hiền lòng treo cao, cúi người thấp xin lỗi với Hoàng Mỹ Hoa.

      "Mẹ, đều là tại ấy! Làm chiếc vòng ngọc cha để lại cho con cũng bị vỡ. . . . . ." Lâm Thanh Vũ bổ nhào vào trong ngực mẹ khóc, vừa khóc vừa lấy chiếc vòng ngọc bị vỡ kia ra.

      "Ngoan, sao cả, con có việc gì là tốt rồi, chúng ta lên lầu trước!" Hoàng Mỹ Hoa ôn nhu vỗ vỗ lưng, trấn an .

      theo mẹ lên lầu, quay đầu nhìn lại thấy Cổ Hựu Hiền cũng theo sau, còn là bộ dáng đương nhiên muốn theo lên lầu, "Cổ Hựu Hiền, cũng lên làm gì vậy, có thể ." khách khí .

      "Tiểu Vũ, sao có thể như vậy." Hoàng Mỹ Hoa giọng chỉ trích, quay đầu nhìn về phía Cổ Hựu Hiền, trong mắt chợt lóe sáng, "A! phải cậu là học trưởng của Tiểu Vũ chứ?"

      "A! Bác cũng biết cháu? xin lỗi, hại Tiểu Vũ bị thương còn làm vỡ chiếc vòng tay quan trọng như vậy." Cổ Hựu Hiền cúi đầu áy náy thôi.

      "Nào, cùng tiến lên đây !" Hoàng Mỹ Hoa từ ái cười .

      Lâm Thanh Vũ kiên trì muốn tự mình tắm rửa, quả quyết cự tuyệt giúp đỡ của mẹ, Hoàng Mỹ Hoa cắt hoa quả cho Cổ Hựu Hiền ngồi ở phòng khách vẻ mặt bất an ăn.

      "Bác , cần phải phiền toái như vậy đâu ạ!" Cổ Hựu Hiền quả thực có thể là nhảy dựng lên khỏi ghế sô pha.

      "Đừng lo lắng, mời ngồi, ăn trái cây !" Hoàng Mỹ Hoa nhìn nhìn cậu thanh niên từ lúc vào đến giờ vẫn luôn khẩn trương này, trong nội tâm cảm thấy thú vị, cậu học trưởng này hẳn là rất để ý đến con bà, nếu vì sao vừa nhìn thấy con bé lại khẩn trương thành như vậy.

      Tục ngữ mẹ vợ gặp con rể, càng nhìn càng thấy thú vị, đó là cảm nhận của Hoàng Mỹ Hoa, về phương diện khác, ổn định lại tinh thần nhìn Cổ Hựu Hiền, lại ngoài ý muốn phát . Cậu thanh niên này thân hình cao ngất, lớn lên cũng tuấn tú đúng là nghe lời bà, máy móc cầm táo lên ăn, bà cười cười, "Cháu họ Cổ sao?"

      "Đúng vậy, bác , cháu tên là Cổ Hựu Hiền, ở nhà đứng hàng thứ thứ hai, có trai và em trai, tại thành là quản lí bộ phận tiêu thụ của công ty xây dựng Cổ Thành. . . . . ." nhanh chóng đứng lên, năm mười báo cáo gia thế của mình.

      "A, công ty xây dựng Cổ Thành. . . . . ." Hoàng Mỹ Hoa cuối cùng cũng biết tái ao bà cảm thấy khuôn mặt của chàng này quen như vậy rồi, "Hại hiền, mau ngồi xuống, cha mẹ cháu đều khỏe chứ?"

      "Dạ?" Cổ Hựu Hiền nghi hoặc nhìn Hoàng Mỹ Hoa, trong nội tâm cảm thấy rất kỳ quái tại sao bây giờ lại nhắc đến cha mẹ , "Bác , bác quen cha mẹ cháu sao?"

      "Ta và mẹ cháu Hàn Thục Cầm là bạn học ở Đài Nam! Cha mẹ cháu kết hôn ta còn làm phù dâu nữa đấy!" Hoàng Mỹ Hoa cười.

      "Dạ ——" Cổ Hựu Hiền kinh ngạc lại đứng lên, khó hiểu nhìn Hoàng Mỹ Hoa thong dong lên lầu, rồi sau đó ôm vài bộ ảnh xuống.

      "Đến đây, mẹ cháu trong này." Cổ Hựu Hiền ngồi gần Hoàng Mỹ Hoa, nhìn người trong tấm ảnh theo hướng tay bà chỉ.

      "Mẹ trẻ tuổi!" thấp giọng hô, tấm lại thêm tấm chưa từng xem qua, ảnh chụp hơi ố vàng, mỗi tấm đều có thể thấy giao tình giữa mẹ và mẹ Thanh Vũ.

      "Mẹ cháu từ chính là nữ cướp, cháu xem vào thời đại của bọn ta, danh hiệu của trường chuyên Đài Nam được mọi người gọi là trường học tân nương, mỗi nữ sinh đều giữ lại mái tóc dài, chỉ có mình bà ấy là để tóc ngắn giống hệt nam sinh, chúng ta cũng gọi bà ấy là nam nhân bà !"

      "Ha ha! Bác , tại mẹ cháu vẫn rất đàn ông đấy!" Cổ Hựu Hiền cuối cùng cũng tìm về bản tính của mình, bắt đầu cười ngừng với Hoàng Mỹ Hoa, "Hồi cháu học cấp ba còn bị mẹ treo ngược lên đánh, để cháu đói bụng ba ngày mới buông tha, nếu là nay bị khép vào án bạo lực gia đình, cảnh sát sớm bắt mẹ ."

      "Ha ha. . . . . . A Cầm còn làm loại chuyện đó với cháu sao! Ha ha! Bà ấy. . . . . ." Động tác miêu tả bằng tứ chi của Cổ Hựu Hiền rất khoa trương chọc cho Hoàng Mỹ Hoa cười ngừng.

      Lâm Thanh Vũ tắm rửa nghe thấy tiếng cười của mẹ và Cổ Hựu Hiền, muốn tắm rửa nhanh hơn cũng rất khó khăn, đành phải mực nghe giọng biết tiết chế và tiếng cười của Cổ Hựu Hiền, " đúng là có thể nhanh chóng thân quen với bất kỳ ai. . . . . ." Nàng thầm .

      Tắm rửa hết hơn nửa giờ, cuối cùng cũng ra khỏi phòng tắm, gỡ băng gạc cánh tay ra, sấy khô tóc xong lập tức xuống lầu, kinh ngạc nhìn Cổ Hựu Hiền cùvà mẹ mình vai sóng vai cùng chỗ xem ảnh chụp, còn cười ngừng.

      "Tiểu Vũ, mẹ và mẹ em lại là bạn học cùng khoa, khéo đó!" Cổ Hựu Hiền vừa nhìn thấy Lâm Thanh Vũ xuống lầu, vội vàng tiến lên .

      "Em biết. . . . . ." Lâm Thanh Vũ lạnh nhạt đáp lại.

      "cái gì? Em biết, vậy tại sao cho tới bây giờ em cũng đề cập đến chuyện này?" Cổ Hựu Hiền càng kinh ngạc.

      "Sao phải kể chuyện này với ? Gia đình em và nhà họ Cổ lúc đó vẫn còn rất thân." dường như nghĩ đến điều gì đó, mang theo vẻ mặt cười trộm, kiễng mũi chân bám vào bên tai Cổ Hựu Hiền : "Đúng là rất quen thuộc, nếu nghĩ vì sao em lại biết được những chuyện cười kia của ? Trong đó cũng có số chuyện xấu trong gia đình thể truyền ra ngoài đấy! Hi. . . . . ."

      "A ——" Cổ Hựu Hiền đỏ mặt thấp giọng chậc chậc ca ngợi, "Tiểu Vũ, em quá nguy hiểm!" bắt được tay , "Em cũng đừng khắp nơi lung tung."

      " hại em bị thương, còn làm hư di vật của cha em, thảm rồi, em muốn thông báo lan truyền chuyện của . . . . . ."

      "Đại tiểu thư à! bồi thường cho em cái vòng tay khác mà! Đừng như vậy được ?" Cổ Hựu Hiền gấp đến độ giơ chân.

      Hoàng Mỹ Hoa đứng bên cạnh cười mỉm nhìn hai người bọn họ vui đùa ầm ĩ , khỏi cười nghĩ thầm: thể tưởng được Hựu Hiền chính là vị học trưởng mà Tiểu Vũ thích kia! là thế khó lường, lại giống như tia sáng trong bóng tối.

      Bà đứng lên từ ghế sô pha, "Hựu Hiền, giữa trưa ở lại đây cùng nhau ăn cơm nhé!"

      "Vâng ạ! Cám ơn bác ." Cổ Hựu Hiền mừng rỡ nhìn Hoàng Mỹ Hoa về hướng phòng bếp.

      "Mẹ, tại sao lại đối tốt với ta như thế!" đẩy Cổ Hựu Hiền, " mau! Tại sao lại mực chơi xấu nhà tôi vậy." biết tiết chế dùng sức làm cho miệng vết thương của thấy đau.

      Thấy đau đến co rúm lại, Cổ Hựu Hiền đau lòng dìu ngồi xuống, kéo hai tay của sang, " em đừng dùng sức, bác sĩ vừa mới ngày mai còn đau hơn, có thể bầm tím khá lâu, ngày mai lại dẫn em đổi thuốc, phải đợi vết thương bên ngoài khá hơn mới có thể bắt đầu đánh tan máu bầm."

      Nhìn thấy Cổ Hựu Hiền có vẻ lo lắng, trong lòng Lâm Thanh Vũ cũng cảm thấy ngọt ngào, giọng hỏi: " giữ chặt xe đạp của em như vậy làm gì? nên biết như vậy rất nguy hiểm!"

      Cổ Hựu Hiền quanh co nửa ngày vất vả mới thốt ra lời , " thấy em cười ngừng với Gia Văn, mà tay cậu ta lại sờ đầu em. . . . . . cũng chưa từng được sờ vào người em mà! Nhìn thấy em và cậu ấy thân mật như thế. . . . . ." quay đầu sang bên, ". . . . . . Rất ghen, mới thể nhịn được mà giữ chặt xe của em, thực xin lỗi, cố ý . . . . . ."

      hồi lâu, quay đầu, kéo Lâm Thanh Vũ ôm vào trong ngực, nhàng bên tai : "Tiểu Vũ, rất thích em, em có thể chỉ cười với , trong lòng em chỉ có thể nghĩ tới thôi ?. . . . . ."

      Ôm chặt, người truyền đến hương thơm, làm cho cơ thể xao động , hô hấp và nhịp tim đập trong ngực càng ngày càng nhanh hơn, kìm lòng được hôn lên đôi tai đỏ hồng của . . . . . .

      Bị Cổ Hựu Hiền nhàng hôn, Lâm Thanh Vũ sợ hãi kêu lên tiếng, vội vàng đẩy ra, mắc cỡ đỏ mặt di động sang phía bên kia của sô pha.

      Vừa rồi bị Cổ Hựu Hiền kéo, còn bên tai những lời mị hoặc nhân tâm (mê hoặc lòng người), hô hấp nóng bỏng của ngừng lẻn vào cần cổ khiến say, mãnh liệt ham muốn đánh úp lại , chỉ có thể nương tựa vào lồng ngực rắn chắc của , nghe tiếng tim đập mãnh mẽ hữu lực của , thiếu chút nữa ngây thơ mở miệng nhận lời cầu của , cho đến tận khi hôn vành tai mẫn cảm của , càng giống như có bom nổ trong đầu . . . . . .

      Trong nháy mắt, hai người tình ý tương thông, mãnh liệt muốn biết tâm tình của đối phương chiếm hết tâm tư của hai người bọn họ.

      "Hai đứa có muốn uống gì ?" Hoàng Mỹ Hoa ló ra sau tú đứng to kê TV, lại thấy hai người ngồi ở hai bên ghế sô pha đều đỏ mặt. A! Quấy rầy bọn chúng thân thiết rồi.
      Last edited by a moderator: 13/11/15

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương thứ chín

      Từ sau ngày hôm đó, mỗi ngày Cổ Hựu Hiền đều chở Lâm Thanh Vũ đến phòng khám bệnh thay thuốc, tù sau hôm bị thương, thân thể quả nhiên đau nhức đến thể nào xuống giường.

      Cổ Hựu Hiền hai lời đưa bế lên xuống lầu, còn ôm đến phòng khám bệnh, khiến cho mọi người đều ghé mắt nhìn, Lâm Thanh Vũ xấu hổ cứ dúi đầu vào trong lòng ngực , như thế làm cho Cổ Hựu Hiền rất vui vẻ. Bắt đầu từ sau ngày hôm đó đều đến chở làm cùng, vừa mới bắt đầu còn ra sức từ chối, nhưng vì Cổ Hựu Hiền và Hoàng Mỹ Hoa quá kiên trì, đành phải ngoan ngoãn để đưa làm, nhưng mà khi cách ngân hàng đoạn đều kiên trì muốn xuống xe, tự mình đến ngân hàng.

      Hôm nay là thứ sáu, Cổ Hựu Hiền đến đón Lâm Thanh Vũ về nhà như thường lệ.

      Ăn cơm tối xong, vào phòng bếp dọn dẹp giúp Hoàng Mỹ Hoa.

      "Hựu Hiền à! Mấy ngày nay làm phiền con rồi, mỗi ngày đều đến nhà đưa Vũ Nhi đổi thuốc, còn bắt con bỏ tiền mua đống thức ăn ngon của ông Lý, xấu hổ." Hoàng Mỹ Hoa cười mỉm .

      "Bác , đây là chuyện con nên làm, đúng rồi, hôm nay con có mang laptop, chờ chút cho bác xem ảnh chụp đoàn xe con mấy hôm trước."

      Chờ sau khi Lâm Thanh Vũ tắm rửa xong xuống lầu, thấy Cổ Hựu Hiền và mẹ mình chen chúc nhau xem ảnh chụp trước máy vi tính, "Cổ Hựu Hiền, lại thuyết phục mẹ tôi theo cái đoàn xe đạp đó của hả!"

      "Đúng vậy! Đoàn xe của bọn cứ đến tối thứ bảy vài vòng quanh khu công viên gần khu Sâm Lâm, Tiểu Vũ em và bác đều tham gia đội xe đạp ! Trong đội bọn cũng có đội dành cho người lớn tuổi, buổi tối thứ bảy các bác ấy đều tham gia." Cổ Hựu Hiền nhiệt tình mời chào.

      Khi Hoàng Mỹ Hoa hỏi cuối tuần thường làm gì, tham gia đội xe đạp, thể tưởng được Hoàng Mỹ Hoa thậm chí có hứng thú, điều này làm cho bắt đầu tích cực cổ vũ, bởi vì nếu như mẹ tham gia đương nhiên con cũng theo.

      Lâm Thanh Vũ hiểu Cổ Hựu Hiền suy nghĩ cái gì, giữ im lặng theo đến phòng khám bệnh khám lại, chỗ bị rách da hồi phục tốt sắp trở lại bình thường rồi, sau khi bác sĩ Uông có thể cần đến hoán dược nữa, đêm đó, trong phòng Lâm Thanh Vũ truyền đến tiếng rên rỉ tiếng lại tiếng khó có thể nhẫn nại . . . . . .

      "Ừ, chút, ôi. . . . . ." Lâm Thanh Vũ nghiêng đầu, cắn răng nhẫn nại.

      "Nhịn chút, sắp xong rồi!" Cổ Hựu Hiền mặc dù muốn chút nào, nhưng vẫn hung ác quyết tâm dùng sức.

      "Muốn chết! Cổ Hựu Hiền, tôi đau đến kêu la oai oái, lại còn dùng sữa ấn xuống như vậy."

      " dùng sức xoa vết bầm, em càng đau nhức nhiều ngày hơn!" dùng thuốc nước, xoa bóp mạnh tay.

      Tuy vết trầy người Lâm Thanh Vũ gần khỏi hẳn rồi, nhưng toàn thân cao thấp nhiều chỗ bị bầm tím mới nghiêm trọng, cho nên Cổ Hựu Hiền xung phong nhận việc xoa bóp tan vết bầm cho .

      Lâm Thanh Vũ thay quần áo ngắn tay thuận tiện cho việc xoa bóp, nhưng bởi vì khí lạnh tràn vào, dứt khoát mở hệ thống sưởi mới mời Cổ Hựu Hiền vào phòng.

      Đối với Cổ Hựu Hiền mà đây phải chuyện đùa, có thể vào được gian phòng của người con mình thích, rất có ý nghĩa.

      "Tối cuối tuần mà đến nhà khách cũng sao hả?" Nhìn Cổ Hựu Hiền chăm chú xoa vết bầm giúp mình, thậm chí bên trán cũng bắt đầu đổ mồ hôi, liền tiện tay cầm giấy lau tran cho .

      "Đừng lo, nhân viên của được rèn giũa đến bây giờ có thể tự mình giải quyết được rồi, nếu như có ở đó mà bọn họ xử lý được, vậy còn thuê bọn họ làm gì chứ?" Cổ Hựu Hiền cười vui vẻ, mấy ngày nay thái độ Lâm Thanh Vũ đối với khác xa với trước kia, có khi còn có thể thấy đôi mắt ngây thơ xinh đẹp kia theo dõi , khi ánh mắt hai người giao nhau còn có thể dùng nụ cười ngọt ngào đáp lại.

      Giống như bây giờ còn ôn nhu lau mồ hôi giúp , quả thực thụ sủng nhược kinh, lấy hết dũng khí lấy ra cái gì đó mà tối muộn hôm trước năn nỉ mẹ mua cùng.

      Lâm Thanh Vũ nhìn Cổ Hựu Hiền lấy ra cái hộp , sau khi mở ra, chiếc vòng ngọc xanh biếc sáng long lanh ra ở trước mắt .

      " hiểu vòng ngọc, cho nên mới nhờ mẹ dẫn đến cửa hàng mà mẹ hay mua, tìm mãi cũng thấy chiếc nào giống với chiếc vòng cũ của em, chủ tiệm , khối ngọc chỉ có thể làm ra chiếc, mỗi chiếc đều là độc nhất vô nhị, nghĩ, giống như em đối với cũng là độc nhất vô nhị bảo bối trân quý nhất thế giới, cho nên lấy cái này cảm thấy rất thích hợp với em." Cổ Hựu Hiền chuyên chú nhìn khuôn mặt mềm mại, trắng nõn của Lâm Thanh Vũ lộ ra vẻ ửng hồng, làm cho muốn tiến đến hôn lên đó cái.

      Cầm lấy vòng ngọc trong hộp, loại ngọc xanh tươi tràn đầy thanh khí, chỉ nhìn cũng biết giá trị xa xỉ, có chút tức giận khi xài tiền bậy bạ, nhưng nghĩ đây là tâm ý dành cho mình, trong lòng cũng cảm thấy ngọt ngào.

      " đeo cho em." Lấy dầu bà chủ đặc biệt đưa cho mình ra, có chút gấp gáp kéo tay , cẩn thận đeo chiếc vòng vào, "Bà chủ còn đùa rằng 『 nếu như bé kia đồng ý để cậu đeo cho ấy vậy có nghĩa là ấy tiếp nhận tâm ý của cậu ơi 』, Tiểu Vũ, vậy chăng? Em đồng ý làm bạn của sao?"

      Ánh mắt Cổ Hựu Hiền chớp động lo lắng chờ mong, nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng gật hai cái, vốn tưởng rằng mình lớn tiếng hoan hô, nhưn mà giờ phút này lại an tĩnh, cảm động sâu sắc tràn ngập lòng khiến kích động thôi, khẽ kéo bàn tay mình vừa nắm lấy buông, kéo vào trong ngực mình, ôm chặt lấy , trong lòng tràn đầy vui mừng.

      Lâm Thanh Vũ ôm ngược lại Cổ Hựu Hiền, trong gian tiếng động, lúc này hai trái tim tựa sát vào nhau đánh trống reo hò.

      Sau nửa ngày, Cổ Hựu Hiền nhàng mở miệng: "Tiểu Vũ, ngày mai em tới buổi tiệc cuối năm của công ty , có muốn nghe kéo bản xô nát ánh trăng ?"

      " cần." Lâm Thanh Vũ trả lời lưỡng lự làm cho kinh ngạc thôi.

      Cổ Hựu Hiền vuốt hai cánh tay , hỏi: " phải em rất chờ mong sao? Sao lại muốn nghe?"

      "Em muốn nghe mình, nó chỉ thuộc về mình em." Lâm Thanh Vũ cười lộ ra chút bướng bỉnh và tùy hứng, thanh mình thương nhớ nhiều năm như vậy, cũng tốt bụng đến mức chia sẻ với người khác.

      "A! Lòng dạ hẹp hòi! ra là em cũng muốn độc chiếm . . . . . ." Cổ Hựu Hiền cười tà, hề báo động trước cúi đầu xuống, nhanh chóng hôn lên đôi môi hồng nhuận của , " em. . . . . ." Ghé vào bên tai .
      Last edited by a moderator: 27/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :