Cô Gái Của Bố - Lisa Scottoline (50c)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 30


      Người phụ nữ mặc chiếc áo lông cừu màu mận chín và quần thun đen, bà ta thấp và chắc người, bước trong đôi dép vải qua căn phòng khách tối mù nêm cứng nào là trường kỷ, ghế ngồi các kiểu, vài bàn gỗ góc tường, ba cái ti vi cũ, và bốn tấm thảm cuộn lại. Nat xém chút nữa té nhào khi vấp phải chiếc ghế gác chân lối vào căn bếp , ở đó người phụ nữ chỉ cho cái ghế gỗ.


      có thể ngồi xuống đây,” bà ta , huơ ngón tay mập mạp quanh chiếc ghế khác.


      “Cảm ơn.” Nat đặt túi bánh xuống bàn, chỉ có phân nửa bàn là thông thoáng. Nửa còn lại chất đống những chiếc đĩa trắng, hai khay đựng khăn ăn, ba bộ lọ rắc muối tiêu bằng thủy tinh giống hệt nhau, kiểu nhà hàng hay xài. Đĩa phụ, đĩa đựng salad và ly thủy tinh đủ cỡ xếp hàng quanh quầy bếp. Giống như là sống trong nhà kho, nhưng Nat chẳng quan tâm đến cái kiểu lập dị ấy. Bản thân còn có căn phòng chứa sách Sắp-Đọc cơ mà. “Tôi là Nat Greco.”


      “Tôi nhớ mà.”


      “Tôi nghe ra tên của bà.”


      “Vì tôi có cho đâu.”


      Nat cũng đâu thể làm cho sinh viên của mình chú tâm vào giờ học. ước được vẽ hàng ria mép bằng chì Clinique.


      giống kẻ giết hại cảnh sát,” đột nhiên người phụ nữ .


      “Bà biết tôi là ai rồi ư?”


      “Tôi có coi ti vi. Tôi theo dõi thông tin. nghĩ tôi làm mấy chuyện đó à?”


      “OK, vậy biết rồi.”


      “Bỏ cái mũ xấu xí đó ra . Bỏ xuống .”


      Nat nghe theo, bỏ mũ ra đặt cạnh túi bánh. “Nếu bà biết tôi là ai, sao lại cho tôi vào nhà?”


      đâu có làm cái việc đó phải ?”


      Nat chớp chớp mắt. “.”


      “Chỉ là do cảnh sát làm, có nghĩa là làm. Cảnh sát xạo suốt ấy mà, xạo cả về bé con da trắng. Họ dối về Simon nữa. Lẽ ra nó thể nào bị tù được.” Người phụ nữ chậm rãi lắc đầu. Sau hồi dừng lại, bà , “Tên tôi là Belle Rhoden.”


      “Rất vui được gặp bà, Belle.”


      “Gọi tôi là bà Rhoden. Tôi tôn trọng chồng tôi.”


      “Tôi xin lỗi.”


      “Ông ấy mất ba mươi hai năm trước rồi. có muốn uống nước ?”


      “Vâng, làm ơn.”


      Bà Rhoden quay , lấy chiếc cốc úp ngược kệ, mở vòi nước ra, rồi đặt ly nước trước mặt Nat.


      “Cảm ơn.” Nat nhấp ngụm. “Tôi ngay vào vấn đề. Tôi tự hỏi biết bà có thể cho tôi nghe chút về Simon được .”


      “Ý muốn gì?”


      Nat muốn mở đầu câu chuyện với phần về OxyContin. “À, tôi ở trong trại giam khi vụ bạo động nổ ra. Tôi bỏ chạy tìm người giúp và tôi chạy vào căn phòng nơi Simon bị giết.”


      Bà Rhoden đến bồn rửa chén, lấy chiếc ly khác kệ và rót nước vào đấy.


      “Lẽ ra tôi nên cố sức giúp cậu ấy, nhưng cậu ấy ... mất rồi.” Nat lại sống lại trong cảnh tượng kinh hoàng ấy. Upchurch nằm sàn, lưỡi dao kim loại lồi ra từ ngực. thấy xấu hổ vì nhớ thêm được gì về cậu ta. chú tâm đến Saunders vì ta còn sống. Và có lẽ, phải thừa nhận rằng, vì ta phải là tù nhân.


      Bà Rhoden nhấp vài ngụm nước, đặt ly nước lại lên kệ, nhặt tấm khăn giấy chùi tay lên, và đặt lên miệng cái ly, lý giải .


      trong những viên C.O. ở đấy với tôi Simon bị giết như thế nào,” Nat , “nhưng câu chuyện ấy hợp lý.”


      “C.O. là cán bộ quản giáo à?”


      “Vâng.”


      ta xảy ra chuyện gì? Họ chỉ với tôi là việc ấy xảy ra trong lúc bạo động. Báo chí cũng vậy.” Bà Rhoden suy nghĩ phút. “Tôi quá buồn phiền nên nghĩ đến việc chính xác nó chết thế nào, đúng hơn là chưa nghĩ đến. Họ hỏi tôi có muốn đến nhận diện nó , và tôi , ‘, thưa ông’.”


      “Tôi hiểu,” Nat ngưng lại. “Bà có phiền nếu bây giờ chúng ta về chuyện này ? Theo tôi hiểu cậu ấy bị giết trong cuộc bạo động.”


      “Tiếp .”


      “Vâng, cán bộ quản giáo ta và quản giáo khác nữa mang Simon lên văn phòng vì cậu ta bị bắt tàng trữ cần sa, và rằng Simon lôi chiếc dao tự tạo ra đâm vào Ron Saunders, trong hai quản giáo.”


      Bà Rhoden khẽ há hốc, và Nat cảm thấy nhói đau tội lỗi.


      ta Simon cũng cố giết ta nữa, họ giành nhau con dao, và viên lính gác phải giết Simon để tự vệ.”


      “Ai với thế?” bà Rhoden hỏi, giọng tỏ ra giận dữ.


      “Viên quản giáo sống sót. Joe Graf.”


      “Dối trá hết sức, mấy lời đó là vậy đấy.”


      “Tại sao?” Tim Nat đập nhanh dần.


      “Simon chẳng bao giờ đâm ai hết. Cả đời nó toàn bị người khác cà khịa, đánh đập. Ngoài ra, nó có to con gì đâu. Nó có bảy mươi hai ký và mét bảy chứ mấy.”


      Nat xem xét nguồn tin. Bà Rhoden cháu của mình và có thể chối bỏ thực. Dù sao Upchurch bị bỏ tù phải vì lý do gì đó chứ.


      “Và nó bao giờ hút cần sa. bao giờ.”


      “Sao mà bà biết được?”


      “Nó bị suyễn rất nặng.”


      “Có vài người suyễn cũng hút cần sa đó thôi,” Nat , thử lòng bà.


      phải là Simon. Cha của nó - là em tôi đấy - chết vì lên cơn hen, Simon đứng ngay đó, mới có mười ba tuổi đầu. Thằng bé ôm lấy cha mình khi ông ta ngất , chờ xe cấp cứu đến. Cần sa có thể giết chết nó, nó biết điều đó. Ngay cả thuốc lá với nó cũng khó khăn nữa. Nếu nó mà đứng gần khói thuốc, nó chẳng thở nổi lấy hơi.”


      Nat thấy ớn lạnh. Nghe rất . Nhưng Upchurch có buôn bán OxyContin với đám C.O. ? “Simon có quen biết hai người lính gác đó , Ron Saunders hay là Joe Graf ấy?”


      “Theo tôi biết .”


      “Bà có đến trại giam thăm Simon ?”


      có ai chở tôi cả. Thỉnh thoảng nó có gọi điện về.”


      “Khi cậu ấy gọi, có nhắc đến tên Saunders hay Graf gì ?”


      , chỉ là nó khỏe, cố gắng giữ mình, thụ hết án, rồi ra tù.


      Nat lại nghĩ xa hơn. “Tại sao cậu ấy lại nằm trong khu RHU?”


      “Họ nó là thằng gây rối, nhưng nó phải thế.”


      Kẻ gây rối. Mối thâm thù giữa cậu ta và Graf mà Willie Potts kể cho nghe.


      “Xin lỗi chút nhé. Chờ ở đây.” Bà Rhoden rời khỏi phòng và quay lại với khung hình và ít giấy tờ. Bà đưa tấm hình cho Nat. “Simon của tôi đây này.”


      Nat nhận lấy tấm hình, là hình thanh niên mỉm cười vận chiếc áo thun polo màu trắng, vết bớt má trái ghi dấu gương mặt điển trai của cậu, đốm hồng nền da nâu sậm. để ý đến điều này cái ngày mà cậu ta bị sát hại và nhận ra vì sao. chỉ nhìn thấy nửa mặt bên phải của cậu.


      “Nó hai mươi hai tuổi.”


      “Còn trẻ.” Sinh viên của Nat cũng cỡ tuổi ấy. Họ chỉ sống cách đây có mười dặm thôi, nhưng cuộc sống của họ lại hoàn toàn khác.


      “Nó chẳng có ai là người nhà ngoài tôi ra. Mẹ nó bỏ lâu lắm rồi, và nó lớn lên trong ngôi nhà này, sống cùng tôi. Nó tốt nghiệp trung học Chester, nhưng thời gian ở đấy đầy cam khổ.” Bà Rhoden lắc đầu. “Bọn nhóc cứ chọc nó hoài vì cái bớt ấy. Đặt đủ tên chọc nó. Thế nên nó chẳng còn hào hứng học gì nữa.”


      “Sau khi tốt nghiệp cậu ấy có làm gì ?”


      “Dĩ nhiên, có chứ. Nó phải là thằng chơi bời. Toàn bộ thời gian rỗi nó ngồi bên máy tính, tôi nghĩ như thế dễ chịu hơn là ra ngoài với người ta để cho họ săm soi. ngày nọ, nó với tôi là chúng tôi có thể bán hàng máy tính, eBay gì đấy. Trước đây tôi chả bao giờ nghe thấy cái tên ấy, nhưng lại rất tin tưởng là nó có lý.” Đôi mắt sâu thẳm của bà Rhoden sáng lên khi nghĩ lại. “Ồ, chúng tôi bán ly và thìa, tất tần tật mọi thứ mà chúng tôi có thể có được, từ những cuộc thanh lý đồ của nhà thờ hay của các nhà. Nó chỉ cho tôi sử dụng máy chụp hình như thế nào, chụp hình ra làm sao, rồi viết gì về mấy cái dĩa hay đại loại thế. Nó gánh gần hết những việc liên quan đến máy tính. Ôi, đấy thực là trò kinh doanh nho đấy. Tôi chờ nó ra tù, nhưng mà...” Giọng bà lạc .


      “Tôi rất tiếc.”


      Bà Rhoden phẩy tay ra hiệu cho đừng cố gắng tỏ ra thương tiếc.


      “Vậy tại sao cậu ấy lại bị tù?”


      “Nó đề tên mình lên tấm séc được gửi đến. Nó gặp rắc rối vì gian lận, giả mạo chữ ký. Đấy chỉ là lầm lẫn thôi. Viên luật sư công của nó bảo nó đồng ý xin thương lượng rồi chỉ tù ba tháng thôi. Nó làm đơn xin, và thằng cha quan tòa quỷ sứ đó phán nó hai năm.” Bà Rhoden thở dài. “Khi nó bị giết ngồi tù hết năm bảy tháng rồi.”


      Nat đưa trả tấm hình lại cho bà, thắc mắc mấy tờ giấy kia trong tay bà Rhoden là giấy gì.


      ông đến đấy, từ trại giam. Ông ta là người báo cho tôi về việc Simon.”


      “Ông nào thế?”


      “Ông Machik.”


      Nat chớp mắt. “Ông ta đến đây à? Khi nào vậy?”


      “Đến ngay trong đêm cùng ngày với vụ việc. Ngồi ngay cái chỗ mà ngồi này.”


      “Thực à.” Nat bồn chồn. Lẽ ra nên lường trước việc Machik liên lạc với gia đình của Upchurch.


      “Ông ta biết nên kể cho tôi nghe việc Simon đâm quản giáo nào đấy. Ông ta đưa cho tôi ký mấy tờ giấy này đây.” Cuối cùng bà Rhoden cũng đưa mấy tờ giấy cho Nat.


      “Đây là giấy miễn trừ trách nhiệm,” Nat , đưa mắt lướt qua tập giấy tờ. “ mẫu đơn miễn trừ chuẩn, là bà kiện cáo họ vì cái chết của Simon.” lật ngón tay qua mấy trang, đến trang chữ ký. “Bà ký vào, tạ ơn Chúa.”


      , tôi đâu có ký. nghĩ tôi ký à?”


      “Tôi chỉ mừng vì bà ký. Ông ta chưa được phép đưa cho bà cái này, cho đến khi bà có luật sư. Như vậy là tranh thủ thời cơ.”


      “Tôi biết mà. nghĩ là tôi biết à?”


      Bó tay. “Ông ra ra giá bao nhiêu cho bà chịu ký vào?”


      “Năm mươi nghìn đô la.”


      Ái chà. “Nhiều tiền đấy.”


      “Ông ta muốn tôi ký ngay lúc ấy. Rằng tôi bao giờ nghe bất cứ điều gì về chuyện này.” Môi bà Rhoden khẽ cong lên. “Tôi bảo với ông ta, tôi thấy bị sỉ nhục. chuyện tiền bạc với tôi trong thời khắc như thế. Tôi còn chưa đem quan tài của thằng ra.”


      “Rồi thế nào?”


      “Tôi đuổi ông ta ra khỏi nhà.”


      “Bà giỏi.” Những suy nghĩ rượt đuổi nhau trong đầu Nat. Số tiền ấy lớn hơn cái giá của phiền toái. Machik biết là Graf làm việc gì đó hay. Nat trở lại giả thiết của Angus là Upchurch đơn giản chỉ là bị thanh toán. ta chắc hẳn chơi trò hai mặt trong vụ buôn bán thuốc. thanh toán tiền, hay là ăn bớt lãi. Và nếu như Machik che giấu chuyện này, ta cũng có phần trong đó, phải nhỉ?


      “Tôi bảo với ông ta chẳng có gì có thể đem Simon về lại, và ông ta đến đây phải là để báo tin về Simon, ông đến để bắt tôi ký mấy cái giấy tờ đó. Đồ giả tạo.”


      “Vậy bà tin vào câu chuyện mà họ với tôi, về những gì xảy ra trong căn phòng đó à?”


      “Quỷ thần ơi, . Trời đất quỷ thần ơi, hề.”


      Nat lưỡng lự. “Câu này có thể là câu hỏi thất lễ, nhưng nếu có loại thuốc kích thích nào đó được buôn bán trong tù, bà có nghĩ Simon dám dính líu đến ?”


      .”


      Hừmm. “Sao lại ?”


      “Nếu như nó phải làm thế, có thể làm ngay tại góc đường này cũng được mà.” Bà Rhoden khoa tay về phía cửa. “Nhưng nó làm. phải là kiểu của nó. Nó ở đây suốt ngày, lên eBay, tải hình lên và theo dõi mấy vụ đấu giá. Chúng tôi sống bằng những gì mình có. Nó dành dụm tiền cho mình, như chú chuột con.”


      Ruồi con. “Cậu ấy có bao giờ uống OxyContin vì bất cứ lý do nào mà bà biết ?”


      Bà Rhoden nheo mắt. “Oxyclean hả?”


      “OxyContin. Thuốc giảm đau. Loại thuốc viên ấy.”


      , Simon bao giờ uống loại thuốc như thế.”


      Nat tin. “Simon có phòng ngủ ở đây ?”


      “Hẳn rồi.”


      “Bà phiền nếu tôi vào xem chứ?”


      “Xem làm gì?” Bà Rhoden nhướn bên chân mày bạc lên, và Nat phải .


      “Tôi chẳng biết nữa.”


    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 31


      Nat chạy vội ra chiếc Kia trong giá lạnh, quấn chiếc áo khoác bông quanh mình. chẳng biết thêm được gì từ cuộc lục soát phòng ngủ của Upchurch, căn phòng sạch ngăn nắp, chỉ chứa có chiếc giường đôi, tủ đầy ắp quần áo gấp gọn và cái hộp giả da chứa trang sức đủ loại. tìm qua bàn và giấy tờ của cậu ta, vết thuốc nào hữu, tập séc của cậu chỉ ra có con số nào ba chữ số. Thậm chí còn coi qua mấy tập tin trong máy tính của cậu, nhưng chỉ có mấy đường dẫn vào eBay, các loại blog khác nhau, và bộ sưu tập khiêm tốn những phim ảnh tươi mát mạng. cảm ơn bà Rhoden, nhưng ra về với nhiều câu hỏi hơn là câu trả lời. Và với túi bánh vòng.


      nhảy vào trong cái xe bé , mở máy chạy, và lái ra đường. nhặt chiếc điện thoại lên, vẫn còn cắm sạc. nôn nóng muốn kể cho Angus nghe rằng giả thiết của cũng chẳng điên rồ là mấy, và cũng muốn bàn về mấy cuốn băng video đó nữa. bấm số điện thoại của bệnh viện, và khi nhân viên tổng đài trả lời, hỏi xin số phòng Angus.


      “Ông Holt ra viện,” nhân viên tổng đài trả lời.


      “Cảm ơn.” Nat cúp máy và thử gọi cho văn phòng Angus, nhưng có ai trả lời và hộp ghi thư thoại đầy. gọi cho tổng đài thông tin, hỏi xin số Angus Holt trong vùng Philadelphia, nhưng đăng ký số.


      Khỉ . Nat cho tay vào túi đồ Wawa trong khi cố gắng nghĩ ra bước tiếp theo. Miếng bánh vòng mềm mềm trơn trơn êm ái chạm vào ngón tay, bánh ngon, và còn vương lại chút bột đường trong tay . Chiếc xe bắt đầu nóng máy, và chất ngọt bắt đầu tăng năng lượng cho trí não. phải chờ lấy cho được mấy cuốn băng ghi hình kia, nhưng có lẽ còn có cách khác để tìm ra việc gì xảy ra trong căn phòng trại giam nọ. Ăn hết chiếc bánh vòng nảy ra ý khác. Nhưng trước tiên phải làm số chuyện lặt vặt cái . nhấn ga tăng tốc.


      Nửa tiếng đồng hồ sau, chui vào phòng vệ sinh tại trạm xăng với túi đồ mua từ nhà thuốc CVS và khúc gỗ tướng để chặn cửa, sử dụng cho những nhà vệ sinh sạch nhất. đặt cái túi nhựa lên bồn rửa mặt cáu bẩn, che những rãnh nứt nâu hoen rỉ. thích phần kế hoạch này lắm, nhưng chẳng còn lựa chọn nào khác. Nhân viên nhà thuốc nhìn vẻ kỳ kỳ, và nếu bà Rhoden nhận ra , người khác cũng có thể nhận ra được. bỏ chiếc mũ NASCAR ra lắc lắc đầu cho tóc xõa xuống ngang vai. Lấy từ trong túi CVS ra chiếc lược nhựa màu đỏ, chải tóc, và lời tạm biệt với chúng. để nguyên kiểu tóc từ thời học cấp hai đến giờ, nên có lẽ giờ đây đến lúc phải thay đổi.


      Lôi chiếc kéo mới mua từ trong túi ra, tháo vỏ, đoạn túm mớ tóc đen cắt phăng cỡ còn cách da đầu khoảng bảy phân. Cái kéo rên rỉ khi thao tác, hay chính rên rỉ cũng nên, và nhanh tay cắt vòng quanh đầu, cắt tóc mình thành từng mảng ngắn lởm chởm. Những món tóc đen rơi xuống bồn, và đến khi thấy cắt đủ rồi, đưa tay vò đầu cho tóc bù xù lên, làm những cọng tóc bé xíu nâu nâu rơi ra như những tia lửa rơi rụng từ bầu trời sau trận pháo hoa nhân ngày Quốc khánh.


      xem xét mặt mình trong gương. Đôi mắt nâu to, mũi , tóc xấu xí, và son bóng; giống như mình lúc ba tuổi. phải là vẻ ngoài đẹp đẽ cho độc thân, nhưng đâu cần hẹn hò ai. lắc đầu mỉm cười. Thực ra thấy thích đấy chứ. Thấy đầu mình nhõm thoải mái, nếu muốn là hơi lạnh hơn chút. thò tay vào túi CVS lấy ra cặp kính mới màu hồng, tròng kính độ cận thấp nhất mà nhà thuốc có, rồi đeo vào. Trông ngổ ngáo. Hay hay. Vẻ nghệ sĩ. Hơi nhòe nhòe chút. Thò tay lần cuối vào túi CVS lôi ra chiếc hộp lớn.THUỐC NHUỘM VÀNG MỨC ĐỘ CAO. Nhuộm tóc vàng trong thời gian ngắn! Bạn sở hữu môt mái tóc vàng chỉ trong vòng từ mười đến ba mươi phút!


      “Chứng minh nào,” Nat lớn, và bắt tay vào việc.


      Bốn mươi phút sau, trở ra xe Kia với vẻ ngoài khác hẳn, mái tóc ngắn màu vàng bạch kim dữ dội, cặp mắt kính ngổ ngáo, và trang điểm đậm hơn hết thảy các loại sử gia về tư pháp. Dừng xe tại trạm đèn giao thông, kiểm tra bề ngoài của mình trong gương chiếu hậu, mãn nguyện là mình thay đổi bề ngoài đủ mức cần thiết để tiếp tục tiến lên phía trước. định biến mình thành nghệ sĩ mỹ thuật lập dị, nhưng rốt cuộc lại thành ra con điếm cận thị rẻ tiền.


      lấy được địa chỉ từ tổng đài thông tin và lái xe chạy khỏi đường Ship ở vùng ngoại ô Exton, đến trụ sở của Công ty Xây dựng Phoenix. nhớ cái tên này thùng xe nhà tạm đậu ở trại giam và biết các công ty xây dựng hoạt động như thế nào. Hẳn phải có những công nhân dỡ đập căn phòng nơi Upchurch bị sát hại trước đó. Có lẽ chuyện được với công nhân. Hay có lẽ ai đó khác trong công ty ấy biết được đống gạch vữa xà bần ấy được mang đâu, và cả tấm thảm đầy máu hay thậm chí tấm ép tường. Tại công trường ấy, công ty xây dựng này sử dụng thùng chứa rác thải Dumpster, và nhớ Machik có thùng rác được mang . Có lẽ tìm ra thùng rác được mang đâu.


      ăn chiếc bánh vòng thứ hai để lấy can đảm, đoạn chạy xe lên công ty ấy. đậu xe vào chỗ đậu nho phía trước, chỉ có chiếc xe khác đậu ở đây, và đưa mắt nhìn qua tòa nhà gạch hai tầng thâm thấp. tấm biển sơn trắng treo móc bên hông của khu nhà, cửa ra vào sơn màu xanh rêu, cạnh cửa garage kim loại. ra khỏi chiếc Kia và bước về phía cửa dưới nắng trời lạnh lẽo. cơn gió xoáy thổi qua, và theo phản xạ tự nhiên, đưa tay giữ lấy tóc, nhưng có còn tóc nữa đâu.


      kéo khóa áo khoác lên và cố gắng tưởng tượng ra câu chuyện ngụy trang nghe sao cho thuận tai. ăn vận như người sở hữu nhà tìm nhà thầu và thắc mắc biết mình có thuyết phục người ta tin câu chuyện điếm tìm nẹp ốp tường được . Chuyện tới đâu hay tới đó vậy. thấy mình tự tin hơn, bây giờ còn là mình nữa.


      mở cửa làm chuông cửa kêu leng keng, rồi bước vào.


    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 32


      Nat đứng yên, cảnh tượng làm bối rối. Chiếm lĩnh hết căn phòng chờ trong cái văn phòng bé của công ty xây dựng này là tấm chân dung kiểu cũ của người đàn ông trông rất quen. Ông ta có mái tóc đen và râu mép, và mặc bộ đồ vét kiểu xưa. đến bên bức tranh và đọc tấm thẻ kim loại bên dưới: Nhà sáng lập của chúng tôi, Joseph Graf, Sr.


      Joseph Graf, Sr. ư? Ông này có liên quan gì đến Joe Graf, viên C.O. trong trại giam ? Ông này có phải là cha của ta nhỉ?


      “Tôi có thể giúp gì được cho , thưa ?” người phụ nữ ra từ cánh cửa để mở phía cuối phòng hỏi. Bà ta khoảng chừng dưới năm mươi, mắt to, xanh, nụ cười dễ chịu, tóc nâu ngả bạc để dài xuống tới thắt lưng. Bà ta mặc chiếc áo ấm màu nâu nhạt với dòng chữ FFA, cùng quần jean và giày thể thao.


      Nat cố gắng tập trung đầu óc. “Đây là người thành lập công ty, phải ?”


      “Là ông Graf ấy, mất nhiều năm trước rồi. Giờ con trai ông ấy là Jim điều hành công ty.”


      “Buồn cười . Ông ấy nhìn y như cái ông báo ngày hôm trước ấy. Tôi quên mất mẩu tin ấy là gì rồi.”


      “Ồ, vụ lộn xộn trong trại giam ấy mà. Đấy là em trai của Jim, Joe. ta làm việc trong ấy.”


      “Ừ nhỉ, đúng rồi.” Nat biết trò cải trang của mình có tác dụng. “Mới ngày hôm kia khi lái xe ngang trại giam tôi có nhìn thấy xe moóc của Phoenix.”


      “Vâng, đấy là công việc của chúng tôi. Tôi có thể giúp được gì cho nào, ?” Người phụ nữ cúi xuống chỉnh đốn lại chồng tạp chí bàn khách. “Hôm nay chúng tôi mở cửa, nhưng tôi vẫn phải đến công ty. Công việc sắp xếp hồ sơ chẳng bao giờ kết thúc được.”


      Nat suy nghĩ nhanh lẹ. “Hay nhỉ, tôi đến đây là vì chuyện này đấy. Tôi cần tìm việc, và việc sắp xếp hồ sơ nghe có vẻ hợp với tôi đấy.”


      hả?” người phụ nữ bật cười, rồi chìa tay ra nồng nhiệt bắt lấy tay Nat. “Rất vui được gặp . Tôi là Agnes Grady Chesko. Tên là gì vậy nhỉ? Tôi thậm chí còn chưa hỏi.”


      À ừ. Mắt Nat nhìn xuống đống tạp chí. Tạp chí Car & Driver. “Carr. Pat Carr.”


      “À này, Pat này, tôi quản lý công việc trong văn phòng này, quản lý sổ sách, và đảm bảo cho lô lốc mấy chàng điên rồ được trả lương. Tôi là cái loại người mà họ thường gọi là ‘bếp trưởng kiêm nhân viên rửa chai’, nhưng còn quá trẻ hiểu cái tên ấy có nghĩa gì đâu.” Agnes đưa mắt nhìn . “ còn học trung học phải ?”


      “À . Tôi còn năm trong trường cao đẳng nữa thôi. Chuyên ngành mỹ thuật.”


      “Được đấy. Trường nào thế?”


      nơi nào đó rất xa. “Đại học Wisconsin, nhưng tôi nghỉ phép. Trong tuần tôi có làm việc hàng ngày.”


      làm gì?”


      Việc gì đó khả dĩ tin được. “Tôi làm việc trong hiệu sách trong thành phố.”


      “Ồ, tôi chưa bao giờ tới Philadelphia. Xa quá, mà tôi ghét phải trả tiền để đậu xe.”


      “Tôi có thể làm việc trong ngày thứ Bảy, kiếm thêm tiền mặt.


      “Chúng tôi chẳng thể trả cao đâu. Có lẽ chỉ là lương tối thiểu thôi.”


      “Bà hãy cho phép tôi thử việc, miễn phí, trong hôm nay. Nếu bà thích những gì tôi làm, xin cứ trả tôi lương tối thiểu nhé.”


      Mặt Agnes sáng rỡ. “Thế là, muốn ‘tiền dằn túi’ à, chúng tôi thường gọi là thế đấy.”


      “Chúng tôi gọi đấy là học phí.”


      “Gọi hay đấy!” Agnes vỗ vào lưng Nat, làm suýt chúi vào tường. “Tôi thích tính khôi hài. Khi thấy đống hồ sơ cần dọn dẹp phải cần đến nó thôi.”


      “Tôi xử lý được mà. Tôi giỏi đọc chữ cái lắm.”


      “Amen, có vẻ như những lời khẩn cầu của tôi được đáp lời.” Agnes lại cười và đưa hai tay lên trời. “Vào chuồng cu của tôi nào, tôi chỉ cho xem đống công việc.”


      Tuyệt! Nat thấy rạo rực phấn khởi. Họ xuôi hành lang ngắn qua văn phòng và cái nữa bên tay phải. Nat nhìn sang. “Văn phòng của sếp đây à?”


      “Ừ, nhưng ông ít khi vào văn phòng lắm. Ông ấy thường xuyên ra công trình. Chúng tôi có cả thảy hai mươi ba nhân viên, bao gồm tôi, làm việc toàn thời gian, phần còn lại chúng tôi khoán cho nhân viên hợp đồng. Ổ của tôi đây này.” Agnes chỉ tay vào văn phòng chật ních chỉ có cửa sổ và bốc mùi kỳ kỳ. chiếc bàn giấy bằng kim loại màu đen chứa tùm lum thứ đồ được kê sát vào bức tường phía sau, và tủ đựng hồ sơ màu xám đặt dọc bức tường bên trong cùng chiếc kệ lộn xộn chứa những quyển sổ màu đen ghi chép mã xây dựng. Agnes bước đến bàn của mình, bàn đặt hộp các tông lớn đầy ắp giấy tờ. “Hồ sơ cần sắp xếp ở đây, mất cả năm lận đấy.”


      Thấy ghê. “Thấy ghê.” Nat đến bên thùng giấy hé mắt nhìn vào. Trong này phải có hóa đơn từ công ty rác Dumpster ở trại giam. Thực ra phải có hồ sơ về công việc trong trại giam ở đâu đó trong văn phòng này, nếu như nơi này vận hành giống như Công ty Xây dựng Greco. “Tôi cho là mỗi công việc đều có hồ sơ riêng.”


      “Đúng rồi.” Agnes cầm tờ hóa đơn đầu tiên trong đống giấy lên, hóa đơn mang dòng chữ, Nhà John Tayler, đoạn đến ngăn kéo lấy ra bì giấy đựng hồ sơ dán nhãn, Nhà Taylor, John. “ ràng đây là tên của công việc, cho nên bỏ hóa đơn vào trong hồ sơ của công việc đó. Chẳng đòi hỏi khoa học cao siêu gì đâu.”


      “Tôi biết rồi. Hợp đồng cá nhân được sắp theo chữ cái đầu tiên của tên họ, và những hợp đồng thương mại theo chữ cái đầu tiên tên của công ty.”


      “Chính xác. nắm bắt nhanh nhạy đấy.”


      Là văn bằng luật ở Yale đấy mà.


      “Tôi phải làm việc và làm cho kịp bảng phát lương. Có người ở trong này để chuyện thú vị, nhất là có thêm .”


      “Tuyệt.” Khỉ . Nat hy vọng là Agnes để lại mình với đống hồ sơ. cởi áo khoác ra, đặt áo lên lưng ghế, bưng hộp đựng giấy tờ cần sắp xếp lên, và ngửi thấy luồng hơi đậm đặc hơn của cái mùi kỳ kỳ ấy. nhìn xuống và xém chút là nhảy dựng lên. con chồn sương nằm ngửa, cái tổ được trải ra trong chiếc hộp nhựa màu xanh. Hai chân con chồn xoạc tênh hênh trông rất chi là khiêu dâm. “Đây là con chồn sương hả?”


      “Xin lỗi nhé, lẽ ra tôi nên giới thiệu hai người với nhau.” Agnes ngồi xuống bên bàn và kéo bàn phím về gần mình hơn. “Đấy là Frankie, cục cưng của tôi đấy. Trông quá phải ?”


      dễ thương.” Nhưng nó có nhanh khép chân lại hả? Nat bước đến bưng hộp đựng giấy tờ cần sắp xếp lên đặt gần tủ đựng hồ sơ. “Tôi mang cái này khỏi bàn bà để bà có thể làm việc.


      “Ý kiến hay đấy.” Agnes vặn chiếc radio đặt chiếc tủ lửng sau lưng mình. “Hy vọng ghét mấy cái đài phát nhạc xưa. Tôi đến nhạc những năm năm mươi ấy.”


      sao đâu,” Nat , cho đến khi từ radio phát ra tiếng người phụ nữ bắt đâu rền rĩ về việc ta chết mất nếu nào đó gọi cho ta. Hèn gì mà phụ nữ khổ sở đến vậy. kỳ lạ là chúng ta còn biết .


      “Tôi rất hâm mộ Frankie Vallie đấy. Ông ấy hát bản ‘Sherry’ và ‘You’re Just Too Good to be true’ phải nhỉ? biết mấy bài đó ?”


      “Có, dĩ nhiên rồi.” Nat lướt qua những tờ giấy ở bên . hóa đơn khác cho Nhà John Taylor, rồi đến vài đơn đặt hàng gỗ xẻ từ hãng Tague cho công trình cơi nới cho dòng họ Shields. nhặt cả hai hóa đơn lên và đến ngăn hồ sơ thích hợp, bắt đầu bằng chữ cái T, đề phòng Agnes ngó chừng mình.


      “Họ có làm chương trình về nhóm mình sân khấu Broadway ấy. Vở Jersey Boys. Tôi xem với mấy bạn. Ôi, bọn tôi rất vui.” Những ngón tay của Agnes bay lượn bàn phím, gõ lộp cộp như cơn mưa rào. “ bạn Danielle còn quẳng cả áo ngực lên sân khấu nữa.”


      “Áo ngực của ấy à?”


      Agnes bật cười, và Nat làm cho ta sao nhãng.


      “Cái tên Frankie là được đặt theo tên Frankie Vallie đó hả?”


      phải là thám tử chứ!”


      Chỉ hy vọng là thế. “, tôi là thám tử rất tồi. Nhưng tôi lại có thể là công nhân xây dựng rất cừ đấy. Tôi từng nghĩ làm mấy cái việc tháo dỡ vui, như là đập nát mấy căn phòng ấy.”


      “Ừ, xả hết hằn học ra ngoài.”


      “Đúng thế. Ở đây có nhân viên làm việc đó ? Có lẽ tôi có thể xin chuyển sang đó làm.”


      “Hả! Thường là chỉ có mấy tên người Mexico làm việc đó thôi. Bọn họ còn được cả tiếng nữa cơ.”


      Khỉ . “Nhưng nghe vẫn thú vị đấy chứ, ngoại trừ việc dọn dẹp. Họ mang đống phế liệu ấy đâu thế? Quẳng nó vào bãi phế liệu của Công ty Dumpster, phải ?”


      “Mà này, đấy phải là công việc muốn đâu.”


      “Việc đó công ty mình tự làm hay là mướn công ty xử lý rác thải?”


      “Chúng tôi mướn công ty khác, bất cứ công ty nào ở trong khu vực lân cận với công trình.”


      “Vậy nuôi Frankie đuợc bao lâu rồi?” Nat trở lại chiếc hộp, nhặt vài tờ giấy bên mặt lên, và giữ chúng gần sát ngực hơn khi đến những ngăn hồ sơ của chữ cái C, chữ đầu tiên của Nhà tù hạt Chester. muốn tìm thấy hồ sơ của công trình ấy.


      “Năm năm, và tôi nuôi nó. Nó tìm đến tôi đấy chứ.”


      Oa. “Tôi từng nuôi mèo, nên tôi hiểu ý gì.” Nat kiểm tra trong phần hồ sơ chữ C được chứa trong cả hai ngăn tủ, từ CA đến CI và từ CI đến CU. lục đến ngăn tủ dưới cùng. “Tôi biết lắm về chồn sương. Chỉ cho tôi biết .”


      “Điều đầu tiên phải biết là chồn sương phải loài gặm nhấm. Chúng cùng loài với chồn, rái cá và chồn hôi.”


      Nat trượt mở ngăn tủ hồ sơ cuối cùng của chữ C trong khi Agnes gõ gõ bàn phím và chuyện.


      “Chồn sương gần giống như là chó vậy, giống chó hơn là giống mèo. Chúng là giống vật nuôi tuyệt vời. khôi hài đây này. Nuôi chồn sương ở California là trái pháp luật đấy nhé.”


      “Vì sao thế?” Vì mùi hôi chăng? Nat lật qua những hồ sơ chữ C. Phần cơi nới phòng khiêu vũ hạt Chester, Nhà nuôi thú cưng hạt Chester, Tòa soạn báo cựu quân nhân hạt Chester. có hồ sơ về Nhà tù hạt Chester. Tại sao?


      “Phân biệt đối xử, đấy là lý do vì sao. Phân biệt đối xử và thông tin sai lệch. Cơ quan pháp quyền bang California tưởng là chồn sương trở nên hung dữ, nhưng họ hiểu sai về giống vật ấy rồi.” Agnes lách cách gõ lướt. “Có có biết việc bị chó cắn làm cho triệu người phải cấp cứu mỗi năm ? Nhưng chó đâu có bị cho là phạm pháp. Chồn sương ràng chỉ là bị phân biệt đối xử thôi.”


      công bằng.” Nat lại lật qua những tập hồ sơ, tìm kiếm hồ sơ của Nhà tù hạt Chester. cơ may. rà soát phần còn lại trong ngăn hồ sơ thứ hai, phòng trường hợp hồ sơ đó bị bỏ sai chỗ, nhưng vẫn gặp may.


      “Nuôi mèo hoang hợp pháp, vậy có mỉa mai cơ chứ? Đấy là trong những đề tài tranh cãi của bọn tôi.” Giọng Agnes thêm phần gấp gáp, và bà ta gõ phím càng nhanh hơn. “Tôi là thành viên của Hội thích chồn sương Hoa Kỳ, và chúng tôi kiến nghị đến bang California để hợp thức hóa quyền sở hữu chồn sương. Ông thống đốc Schwarzenegger chẳng hề phúc đáp.”


      “Tệ đấy.” Nat đóng ngăn kéo lại và quay trở lại đống giấy tờ khác. Tập hồ sơ ấy có thể ở đâu được cơ chứ? nhặt vài tờ giấy lên và lật lướt qua. “Mà này, bà cũng có giữ bản sao của mấy cái hóa đơn ở các công trình chứ nhỉ?”


      có, mọi giấy tờ đều ở đây, trong văn phòng này. Để ở công trình thất lạc mất. Mấy thằng cha đó đến cả cái đầu mà nếu gắn vào cổ chắc cũng để thất lạc luôn rồi.”


      “Mọi công trình sao?”


      “Ừm.”


      Hừmm. Thế hồ sơ công trình trong trại giam được giữ trong thùng xe moóc tại trại giam. “Vậy là hợp lý đấy.”


      “Nhưng trong văn phòng của Jim lại có hồ sơ của vài công trình đặc biệt. Ông ấy bắt đầu giữ những hồ sơ của những công trình tiến hành trong văn phòng, vì ông ấy luôn phải tra cứu đến các hồ sơ ấy. Nếu có giấy tờ nào cần sắp xếp mà tìm thấy hồ sơ công việc ấy, cứ đưa cho tôi và tôi mang vào văn phòng ông ấy.”


      “Được thôi. Tôi chưa gặp giấy tờ nào như thế cả.” Nat cầm đống giấy tờ quay lưng . Vậy là câu hỏi được trả lời. “Này, bà giảng giải cho tôi về chồn sương cơ mà.”


      “À, tên La tinh của giống chồn sương nuôi trong nhà là Mustela furo, và chúng phải động vật hoang dã. Chúng được nuôi trong nhà từ rất, rất lâu rồi. Từ hai hay ba nghìn năm gì đó.”


      à?” Nat phân loại những tờ hóa đơn cuối cùng, suy nghĩ làm cách nào để vào văn phòng của ông chủ để tìm tập hồ sơ ấy.


      “Người ta thường hay nhầm lẫn chúng với em họ của chúng, giống chồn sương chân đen Bắc Mỹ, hay còn được gọi là Mustela nigripes.”


      Nat kiểm tra đồng hồ: 12.05. nảy ra ý kiến, và đứng thẳng lên. “Mà này, bà ăn trưa chưa? Tôi chưa ăn.”


      “Tới giờ rồi phải nhỉ?” Agnes ngước mặt nhìn lên từ bàn phím, cặp mắt sáng lên. “Hay quá! Chúng ta tới tiệm McDonald nào. Tôi mang theo Frankie trong cái túi Ferret Ferry. Tôi đeo túi qua vai, nhìn y chang như cái ví tay.”


      Cá là chẳng giống chút nào đâu. “Có nhiều giấy tờ cần phân loại quá nên tôi thể ra ngoài ăn trong ngày đầu tiên được. Hoặc là bà có thể ra ngoài nếu muốn nghỉ tay chút, hay là tôi có thể ra ngoài và mang vào cho bà món gì đó.”


      “Ôi đúng .” Agnes suy nghĩ trong chốc lát. “Tôi phải ở lại đây làm lương, thế nên nếu chạy ra ngoài mua đồ ăn vào hay hơn. ngại chứ?”


      sao đâu. Tôi là chuột chũi mà.”


      “Chuột chũi thuộc họ Geomyidae. Chồn sương là họMustelidae. Ở đây chúng ta đều là những người hâm mộ chồn sương.” Agnes cười lớn, và Nat mỉm cười.


      “Được rồi, bà thích món nào bên McDonald?”


      có biết nó ở đâu ?”


      . “Biết.”


      “Tốt. phần Big Mac và Coca đường. Cảm ơn nhé.”


      “OK. Tôi đãi nhé, vì hôm nay bà cho tôi cơ hội.”


      quá dễ thương.” Agnes mỉm cười, và Nat vơ lấy áo khoác với mặc cảm tội lỗi.


      “Chờ nhé. Tôi quay lại ngay.”


      “Chúng tôi sớm gặp lại .”


      “Chúng tôi á?”


      “Tôi và Frankie.”


      “À, ừ.” Nat nhìn xuống con chồn. Tứ chi của nó vẫn xoạc tênh hênh. OK, con này tôi nhớ đâu.


      vội ra khỏi văn phòng và bước ồn ã ra cửa, đoạn mở cửa ra cho chuông cửa reo lên và để cho cánh cửa dập lại mạnh, như thể vừa ra khỏi tòa nhà. Rồi nhanh chân quay lại, di chuyển nhàng hết mức, và nín thở khi lướt qua lối cửa mở dẫn vào văn phòng của Agnes.


      nhanh chân rẽ trái, lẻn đến cuối hành lang, và nhảy vào văn phòng của Jim Graf, tim đập dồn. đưa mắt nhìn qua căn phòng. Bàn giấy, máy tính, ti vi, mã xây dựng. Tủ đựng hồ sơ phía sau bàn giấy. chạy đến đấy, khẽ khàng mở ngăn tủ ra và lật qua những tập hồ sơ đựng trong bì giấy. Nhà Albemarle, phần cơi nới nhà hàng Boston Pizza, Viện cải huấn hạt Chester.


      Đây rồi! Nat lôi tập hồ sơ ra, nhét vào dưới áo, đoạn im lặng đóng ngăn tủ lại. chạy ra khỏi văn phòng ông chủ, và vội chạy đến cửa ra vào - đến đây ngừng bặt, bí bách. Nếu chạy ra ngoài, chuông cửa reo lên, Agnes mất nhiều thời gian để tìm ra hồ sơ nào bị biến mất, và nếu bà ta liên hệ Nat đến tập hồ sơ về trại giam, lớp cải trang với mái tóc nhuộm vàng này bị lật tẩy. mở cửa ra và đóng ngay lại, để cho chuông cửa reo lên, rồi ồn ào bước về văn phòng của Agnes và thò đầu vào cửa.


      “Tôi quên mấy món dặn rồi,” , vờ cau mày.


      Agnes ngước mắt khỏi bàn phím. Frankie ngủ ngáy ầm ĩ trong tổ, và ai đó radio mặc chiếc áo nhung xanh. “ phần Big Mac và Coca đường.”


      “Nhớ rồi. Xin lỗi nhé. Gặp lại sau,” Nat và bỏ . nôn nóng ra khỏi nơi đó để đọc tập hồ sơ.


      Gần như là Hoàn Hảo Đến Tưởng.


      Nửa tiếng sau, Nat đỗ chiếc Kia đằng sau tiệm tạp hóa Wawa, nhấp ngụm cà phê nóng hổi, gặm hơi nửa khúc bánh mì kẹp thịt gà tây và phô mai xắt lát khi mở xấp hồ sơ về trại giam hạt Chester. Xấp hồ sơ dày ít nhất cũng phải ba phân, và những hóa đơn nằm cùng là từ XRHC, công ty Xử lý rác thải hạt Chester.


      Đúng phóc! đọc qua hết xấp hồ sơ và lôi những hóa đơn của XRHC ra. Có bốn hóa đơn tất cả, và dàn chúng ra đùi mình. hóa đơn được gửi từ tháng Sáu, tháng Chín, tháng Mười , và tháng Hai. Tháng này. Ba thùng Dumpsters dược kéo đổ, tổng cộng là 1.749 đô la. Thùng rác trong tháng Hai được mang ngày sau vụ bạo động. xem xét chu trình. Bốn tháng đầu cho thùng rác thải đầu tiên. Bốn tháng cho thùng thứ hai. tháng đổ thùng cuối cùng. Còn hôi thối hơn cả lũ chồn sương. với tay lấy điện thoại và bấm gọi cho XRHC, nhưng máy trả lời tự động báo là công ty đóng cửa vào cuối tuần.


      Nat thở dài, rồi nhận ra dấu hiệu màn hình điện thoại. Có tin nhắn. mở hộp thư thoại ra, rồi nhận ra giọng của người gọi với chút xao xuyến.


      “Natalie à, Angus đây, tôi nhận được tin nhắn của đến văn phòng tôi.” Giọng nghe khẩn trương lo lắng. “Gọi ngay cho tôi khi nhận được lời nhắn này nhé. Văn phòng biện lý truy tìm đấy. Người ta tìm ra vũ khí giết người cánh đồng rồi.”


      Nat thấy ruột gan thắt lại.


      “Họ muốn ra tự thú.”


      Nat gom mấy tờ giấy lại, quẳng chiếc bánh mì sang bên, và mở máy.


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 33


      Nat phóng vèo ra khỏi bãi đậu xe, quành ra đường lớn, chạy về hướng Xa lộ 202, tăng tốc phóng về biên giới bang. Cảnh sát bang Pennsylvania có quyền hạn pháp lý ở Delaware, và nếu mà ra đầu thú toi đời mất. được đóng tiền tại ngoại, với tội danh sát nhân cấp độ , giết hại cảnh sát. Tội danh này mang án tử hình. tức tốc quyết định, lần này quyết định mà cần phải phân tích suy tính lại chuyện gì. luôn tin tưởng, và thậm chí là mến pháp luật. Nhưng nếu đầu hàng pháp luật, chẳng bao giờ có được công lý. Và cả cảnh sát Shorney hay Barb Saunders cũng . Cảnh sát truy tìm người đàn ông đeo mặt nạ trượt tuyết. ai ngoài cố gắng tìm hiểu chuyện gì thực xảy ra.


      bật radio lên, được đặt sẵn kênh thời khắp nơi, và cần phải chờ lâu nghe tên mình được xướng. Phát thanh viên , “Giáo sư Natalie Greco của Đại học Pennsylvania bị truy tìm vì có liên quan đến vụ sát hại cảnh sát Matthew Shorney thuộc cảnh sát bang Pennsylvania và đến mưu đồ sát hại Barbara Saunders hạt Chester. Bà Saunders nằm trong khu chăm sóc đặc biệt, vẫn trong tình trạng hôn mê vì các vết thương.”


      Nat rùng mình lo cho Barb. Dạ dày quặn siết lại như nắm đấm, và nhấn ga. chạy qua những trung tâm mua sắm và trạm xăng liền kề nhau, qua tiệm Arby và McDonald, cửa hàng Staples và Office Depot, lái xe khéo giữa luồng giao thông vùng ngoại ô vào ngày thứ Bảy khi mọi người đều đổ ra mua sắm lặt vặt. nhặt điện thoại lên bấm liên hồi cho đến khi mở đến số mà Angus gọi vào, rồi bấm Gửi. “Angus hả?” hỏi, khi cuộc gọi được kết nối.


      “Natalie.” chỉ cần thế thôi là họng nghẹn lại. “Người ta tìm đó. Họ muốn bắt . ở đâu thế?”


      đường đến Delaware.” Nat lại chạy xe qua dãy những khu mua sắm và cửa hàng McDonald nữa.


      hẳn phải rất lo sợ.”


      “Cơ bản, có sợ ,” Nat lùa tay vào mái tóc ngắn ngủn. “Tôi lo là người gác cổng báo cho cảnh sát biết là ông ấy cho tôi mượn xe. Nếu cảnh sát buộc tội tôi, việc ông ấy làm biến ông ấy thành đồng lõa, và chẳng chóng chầy có người với ông ấy như thế.”


      “Natalie, bình tĩnh lại nào. mượn xe à?”


      “Vâng, và ngay khi ông ấy báo cho cảnh sát họ có số chiếc xe và lệnh theo dõi điện thoại. Có thể ngay bây giờ họ truy tìm chiếc xe ấy, mà nếu thế , cái lớp cải trang của tôi chẳng còn tích gì.” Nat nhìn thẳng phía trước, chẳng dám nhìn sang những người lái xe bên cạnh. “Tôi có thể bị dừng xe và bắt giữ bất cứ lúc nào.”


      “Cải trang ư? cải trang à?”


      “Cũng khá hiệu quả đấy.”


      “Natalie, nghe này. Bennie nên ra đầu thú. Cảnh sát có thể đầu thú với ấy. Tôi tôn trọng ý của ấy.”


      nghĩ sao?” Nat chăm chú chờ nghe câu trả lời của , áp chặt điện thoại vào tai.


      “Tôi phải luật sư hình . Tôi muốn cho lời khuyên sai lầm nào.” Giọng Angus dịu lại. “Ngay lúc này đây, ý kiến của Bennie có giá trị hơn tôi nhiều.”


      có giá trị với tôi.”


      “Thực hả?” Angus nghe như thể đau đớn lắm, và Nat chùng xuống. Đâu đó trong sâu thẳm, trái tim muốn biết người đàn ông này gì với , ngay lúc này.


      “Thực.”


      “Với tôi , tôi nghĩ có mà điên mới ra đầu thú, đầu thú với ấy hay với ai cũng thế. Tôi nghĩ bọn họ đóng đinh mất. Tôi nghĩ nên để cho tôi gặp ở Delaware. Cùng nhau, chúng ta có thể nghĩ ra điều tốt nhất.”


      Nat suýt khóc ngất vì biết ơn. “ có khỏe để lái nổi xe ?”


      “Tôi tìm đến . cho tôi biết phải đến đâu nào.”


      “Tới đó tôi gọi. Chào nhé.” Nat đóng điện thoại lại vừa lúc nhìn thấy tấm biển xanh phía , CHÀO MỪNG ĐẾN DELAWARE. Tim hẫng, và chạy thẳng đến ranh giới bang. nhớ là vài chiếc điện thoại có mang trong mình thiết bị định vị, thế nên tìm cây bút trong xe, ghi nguệch ngoạc lại số của Angus lên tay, đoạn tắt nguồn điện thoại. cũng phải vứt chiếc xe này nữa. dãy những trung tâm mua sắm ở trước mặt, và cho xe chạy vào.


      Người chen chúc khắp nơi trong khu đậu xe, các gia đình cùng con cái mặc đồ trượt tuyết, mang theo những túi mua sắm và đẩy những chiếc xe đẩy đồ. cho xe vòng ra phía sau khối cửa hàng chính, để người ta nhìn thấy từ lối đường lớn. thử nghĩ đến việc đậu xe phía sau cửa hàng, biển số xe quay vào trong tường, nhưng nhiều khi cảnh sát cũng hay ra sau đấy. muốn cho chiếc xe biến mất, nhưng thể chạy ra vùng đồng mông quạnh nào đó mà vất chiếc xe lại, vì nếu thế chẳng bao giờ lấy lại được chiếc xe. Rồi bỗng nẩy ra ý. nên giấu chiếc xe làm gì cả. Chỉ có cách duy nhất để ngay lập tức rũ bỏ chiếc xe mà vẫn an toàn phủi tay.


      lái xe đến trước cửa hàng, nơi khách hàng đến và , và tìm thấy đúng thứ mà mình tìm. Biển hiệu. CẤM ĐỖ XE. CẤM DỪNG. XE VI PHẠM BỊ CẨU VÀ NGƯỜI LÁI PHẢI TRẢ TIỀN. đậu đến trước tiệm, gom mấy tài liệu về trại giam lại, vơ lấy túi xách, chui ra khỏi chiếc Kia và vội vã bỏ . Vào những ngày mua sắm bận rộn như thứ Bảy trong vòng tiếng chiếc xe bị cẩu , hy vọng là trước khi Bill nghe được phong thanh chuyện bị truy nã vì tội sát nhân. bình tĩnh bước ra khỏi bãi đậu xe ra đến đường cái, nhìn dòng xe qua lại để tìm kiếm chiếc xe buýt hay là taxi.


      Mười lăm phút sau, khi vẫn còn sốt ruột chờ đợi chiếc xe cẩu màu xanh mang dòng chữ Bill’s Tow-The-Line quành qua trước mặt chạy vào bãi đậu xe của khu mua sắm. quay lại mãn nguyện trông theo khi chiếc Kia bị cẩu , treo lơ lửng cọng dây như con cá chép bé tẹo mắc vào dây câu. Cuối cùng cũng nhìn thấy chiếc taxi, leo vào, và bảo với người lái xe lớn tuổi là cần đến nhà trọ hẻo lánh rẻ tiền.


      “Tôi biết chính xác nơi cần đến,” người lái xe bảo, với cái nháy mắt vẻ thông cảm, và Nat chẳng buồn chỉnh đốn ông ta vì bất cứ ý tưởng gì mà ông nghĩ trong đầu. Chiếc taxi luồn vào dòng xe cộ và cuối cùng chạy vào khu ngoại vi vùng Wilmington. Bỗng nhiên cảm giác như mình rời bỏ cuộc đời của chính mình. Tháo chạy khỏi nhà cửa, khỏi thành phố của mình, khỏi công việc mà mình thích. Và Hank và gia đình, dù có phiền phức mấy, ít nhất họ là những người tin rằng sát hại ai đó. Giờ chẳng có cách nào gặp được họ.


      chính thức trốn chạy, giáo sư luật biến thành kẻ đào tẩu. biết được làm cách nào mà mọi chuyện lại trở nên quá sai lầm, hay làm cách nào mà có thể chỉnh đốn lại. Chỉ biết là có sửa được cũng nhanh gọn như hộp thuốc nhuộm tóc Beach Blonde hay cặp mắt kính CVS. Và rằng Angus giúp đỡ mình. cảm thấy như chinh phục được mình, theo cái cách mà người đàn ông nào trước đây làm. cảm thấy như thể chiến đấu vì , và giúp chiến đấu vì bản thân. Và điều :


      Tôi tìm đến .


      Bởi vì biết tìm ra rồi.


    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 34


      Nat bước vào căn phòng trọ tồi tàn, quăng đồ đạc lên giường, thẳng đến bên cửa sổ kéo kín rèm lại. bước lại chỗ ti vi, chộp lấy cái điều khiển nhơm nhớp và bật qua các kênh, nhõm vì thấy mặt mình lên màn hình. để kênh thời ở chế độ câm, như thế theo bước được đám cảnh sát. nao núng bồn chồn, giữ cho mình sợ hãi chỉ đơn thuần bằng cách chối bỏ thực tại. Những người học thức đầy mình thích hợp với kiểu sống trong trốn chạy, và thấy mất phương hướng, lạc lối trong cả gian và thời gian.


      nghĩ em cần gian. Vậy cái nào đây, gian hay thời gian?


      Nat nghĩ đến việc gọi cho Hank, nhưng bảo ra đầu thú.


      Cùng nhau, chúng ta có thể nghĩ ra điều tốt nhất.


      đến bên điện thoại, coi coi lại số điện thoại trong lòng bàn tay mình, và nhấc máy gọi.


      Nat tắm gội, lau khô người, mặc lại nguyên bộ quần áo, vì chẳng còn lựa chọn nào khác. chải răng bằng ngón tay và chải tóc sao cho đầu tóc mình càng ít giống Bart Simpson càng tốt, rồi trang điểm nhàng, vờ như mình hề bị truy nã. Đôi mắt nhìn lại mình từ trong gương, màu mắt thêm nâu sậm hơn nền tương phản với màu tóc vàng. Đôi mắt ấy lại còn thêm lo lắng nữa, nhưng liên quan gì đến thuốc nhuộm Revlon. xua đuổi những ý nghĩ tiêu cực ra khỏi đầu. Có việc cần phải làm.


      đến bên giường cầm tập hồ sơ trại giam lên, nhưng xấp sơ đồ thiết kế rơi ra tấm thảm kẻ sọc. nhặt tập sơ đồ đem đến bên chiếc bàn bé xíu đánh véc ni, trải tờ giấy ra làm nó phủ xuống hai bên như khăn trải bàn. chiếc đèn treo từ tràn nhà tỏa ánh sáng vàng vàng xuống bàn, phả vòng sáng tấm bản đồ sàn nhà giam trước khi được tu bổ.


      sơ đồ ấy, có thể thấy ba lối vào, trung tâm kiểm soát, căng tin, phòng học nơi bị tấn công, và phía bên kia, căn phòng nơi Saunders và Upchurch bị giết. lật sang trang thứ hai, là sơ đồ hệ thống thoát khí, rồi lật sang trang thứ ba. Đây là sơ đồ hệ thống điện, với những giản đồ chạy đường dây.


      nhìn qua chúng, rồi nhìn kỹ hơn. có thể thấy những đường thẳng màu đen có vẻ như là đường chạy dây cho hệ thống camera an ninh, bởi vì chúng chạy thẳng vào điểm trung tâm trần nhà, và nhớ lại những khối cầu màu bạc mà Angus nhắc đến. so sánh sơ đồ dây trong căn phòng mà Upchurch và Saunders bị giết. có chạy hệ thống dây ấy. có camera an ninh nào cả.


      Nat kiểm tra lại lần nữa. có thể thấy những đường dây chạy đến những camera an ninh khác, nhưng căn phòng mà Upchurch và Saunders bị giết hề có hệ thống dây tương tự. lần theo những dòng kẻ màu đen ấy đến những căn phòng khác của nhân viên cùng bên hành lang. Có ba phòng cho nhân viên, tất cả đều có chạy dây cho hệ thống camera an ninh, chỉ trừ phòng ở cuối dãy gần với khu RHU nhất.


      nghiền ngẫm. hỏi Graf vì sao ta và Saunders mang Upchurch đến căn phòng ấy, chỉ căn phòng ấy mà thôi. cho rằng bởi vì đấy là văn phòng ban an ninh, nhưng có lẽ là vì căn phòng ấy có camera. Hẳn Graf phải biết điều này. Nếu biết trước khi tiến hành tu bổ, sau đó cũng biết. trai có bản sơ đồ, và ngay cả giáo sư cũng có thể đọc được.


      cảm giác như thể mình tìm ra được điều gì đó. Thế là Graf biết dù có làm gì trong căn phòng đó cũng bị quay lại. Điều này cho thấy mức độ rắp tâm tính toán khiến cho lời kể của Graf về những việc này thêm khả năng dối trá khác. Như vậy, Upchurch bị giết có thể vì liên quan đến buôn bán thuốc kích thích, hay chỉ đơn giản là vì ta biết được Graf và có lẽ cả Saunders nữa làm chuyện ấy. Thế chính xác là Upchurch làm gì để bị hành quyết như vậy? Nếu vì bị ăn chặn tiền lời hay như là trò gian lận hai mặt gì đấy có vẻ phản ứng như thế là thái quá. Với rủi ro như thế, sao lại bận tay giết ta làm gì? Sao chỉ làm cho cuộc sống ta thêm khốn khổ mà thôi?


      Nat thấy hoang mang. Giả dụ như bà Rhoden đúng sao, rằng Upchurch là chàng bé im lặng bao giờ làm phiền người khác? Là nạn nhân của mọi trò chế giễu, đầu tiên là bị bọn nhóc học cùng trường rồi sau này đến Graf khiêu khích. buộc phải phân tích lại vấn đề, dẫn đến câu hỏi chấn động. Nếu Upchurch phải là nạn nhân chủ đích sáng hôm đó sao? Nếu Saunders là người mà Graf chủ định muốn giết sao? Nếu Graf chỉ sử dụng Upchurch như cái cớ, để rồi giết Saunders khi này đề phòng sao?


      thử lại giả thuyết của mình. Graf có thể nào giết Saunders rồi sau đó giết Upchurch ? Ngay cả về mặt thể trạng, liệu như thế có khả dĩ ? rà lại các bước trong đầu mình. Ví như Graf mang con dao vào. giết Saunders, rồi đến Upchurch, ngụy tạo sao cho có vẻ như Upchurch là người làm chuyện ấy. dối để che giấu tội ác của mình. Vậy có khả năng lắm. Nếu đây là vụ bao che, bao che lên đến cấp nào? Ít nhất là đến tận Machik, với những gì diễn ra, theo lời các luật sư là thế. Nhưng tại sao Graf lại giết hại Saunders, bạn thân của mình? Và nếu như chuyện diễn ra như thế , sao Saunders cho biết trước lúc mất? Điều này làm bay biến toàn bộ giả thuyết của .


      Tiếng gõ cửa vang lên làm Nat nhảy dựng, rồi bước ra cửa ghé mắt nhìn qua mắt thần. thể chối bỏ nỗi xao xuyến rung động trong lồng ngực mình khi nhìn thấy đuôi tóc xác xơ quen thuộc của , cái áo len xám dày, và quần jean. mở cửa.


      “Natalie,” Angus dịu dàng , ôm choàng lấy nhấc bổng lên khỏi đôi chân trần, đoạn nhanh chóng đặt xuống. “OK, ôm như vậy làm đau. Xin lỗi nhé.”


      “Trời ạ, có sao đâu.” Nat kéo áo mình xuống, bối rối. cái ôm dứt khoát đấy chứ nhỉ?


      “Trông tóc kìa! bé tóc vàng hoe!” Angus đưa tay vò mái tóc lởm chởm của .


      “Lớp cải trang của tôi đấy.”


      “Trông dễ thương quá, như con chó con ấy! Con chó con vàng hoe bé bỏng!”


      Hay nhỉ. “Tôi là tội phạm đấy nhé, chứ phải chó lang thang đâu.”


      vẻ ngụy trang cừ.” Angus đặt túi mua sắm màu nâu xuống giường. “Tôi thể nào biết đấy là đâu.”


      “Tốt.”


      trông vẫn rất xinh.” Mắt Angus đắm đuối nhìn trong khoảnh khắc ngượng ngập, và Nat lúng túng trong im lặng. Bất thình lình, mọi chuyện dường như hơi quá. phòng trọ với chiếc giường, và hai người bọn họ ở riêng cùng nhau. , vừa mới độc thân, và , muôn đời quyến rũ. Nat chỉ tay về phía giường, à, ừ, về phía chiếc túi.


      “Cái gì trong đấy thế?”


      “Toàn đồ tốt thôi!” Angus dường như thoát ra khỏi khoảnh khắc ấy, tính cách vui nhộn lạc quan của trở lại. đến bên giường và mở túi ra. “Tôi mua cho mọi thứ cần để làm kẻ sống ngoài vòng pháp luật thực thụ. Sẵn sàng chứ?”


      “Sẵn sàng.”


      “Trước hết, với kẻ đào tẩu có hết mọi thứ, đây này!” Angus lôi từ túi ra chiếc bàn chải đánh răng màu hồng.


      “Màu thích của tôi.” Nat bật cười. Sau ngày hôm nay nhảm nhí tí cũng vui.


      “Tôi biết mà. Mấy tóc vàng hoe thích màu hồng.”


      “Là tôi đây, Búp bê Barbie trốn chạy.”


      “Còn đây, trò kế tiếp, coi này.” Angus cho tay vào túi lấy ra mười hai túi kẹo Snickers cỡ lớn. “Dinh dưỡng!”


      “Ngon quá!” Nat cầm lấy bịch Snickers, mới nhìn thôi làm cho cảm thấy đói bụng, “Đúng thứ mà con bỏ trốn cần. Theo nghĩa đen.”


      “Snickers là trong bốn nhóm thực phẩm cơ bản, bao gồm pizza, đĩa nhạc ban The Strokes, rượu vang California, và” - Angus lôi từ trong túi ra hộp điện thoại hãng Verizon màu trắng-đỏ - “ chiếc điện thoại di động mới.”


      “Hay quá!” Nat nhận lấy cái hộp. “Tôi trở lại với công việc được rồi.”


      “Chuẩn bị này.” Angus giơ lên ba lốc đồ lót Hanes bằng cotton trắng, kiểu bikini. “Tèn ten!”


      mua cho tôi đồ lót à?” Nat ngạc nhiên phá lên cười, chộp lấy gói đồ và quất vào .


      “Tôi bao giờ trốn chạy khỏi pháp luật mà có đồ lót sạch cả!”


      “Tại sao thế? Nếu bọn họ bắn chết tôi tôi phải xấu hổ ư?” Nat nhìn gói đồ. “Cỡ số hai à? nghĩ tôi cỡ số hai hả? Đồ cỡ số hai tôi nhét tay vào còn chẳng được nữa kìa!”


      “Làm sao mà tôi biết được chứ?” Angus nhún vai. “Tôi muốn nghĩ là tôi dành hầu hết thời gian ngồi tưởng tượng ra cái mông xinh xắn đáng của , mà tôi làm thế . Chỉ đừng có cho bạn trai biết thôi.”


      Nat thôi cười. cảm thấy có lỗi, đứng đây với Angus, tay cầm đồ lót.


      “Sao thế?” Angus hỏi.


      “Chúng tôi chia tay rồi.”


      “Tôi có nên phải tỏ ra thương tiếc nhỉ?” Angus ngẩng đầu lên, vẻ hiển nhiên. “Bởi vì tôi chẳng thấy thế. Tôi hợp với hơn, cả hai chúng ta đều biết điều này.”


      Ái chà. Nat lại cầm bịch đồ quất vào , rồi quay lại lục trong túi đồ.


      “Nhưng việc đó giờ quan trọng, bởi vì gặp nguy. Việc gì cũng có lúc có chỗ hết,” Angus cho tay vào túi xách, rồi quay lại cùng phong bì trắng trơn, đưa nó cho Nat. “Mẹ tôi luôn bảo luôn cần tiền phòng thân, và tôi chưa bao giờ gặp nào làm tôi quên cả thân mình trong đời cả.”


      Ặc. “ nghiêm túc chứ?”


      “Về tiền hay về ?”


      Về tôi. “Về tiền ấy.”


      “Tuyệt đối nghiêm túc.”


      Nat mở phần sau phong bì, để lộ ra xấp dày tiền giấy mới cứng. “Trời đất, trong này có bao nhiêu đây?”


      nghìn đô la. May sao mà ngân hàng của tôi mở cửa vào thứ Bảy. Khi gọi cho tôi trong túi tôi có khoảng ba đô la.”


      “Angus này, tôi thể nhận cái này được.”


      “Được chứ, và phải nhận.” Angus nắm tay lại quanh phong bì, và Nat thể lờ cảm xúc từ đụng chạm với . “Khi nào trả lại tôi cũng được. Giờ , tôi có món đồ cuối cùng trong bộ dụng cụ chạy trốn cho đây. Chờ tí nào.” quay , lục tìm trong túi, và đưa ra cho chiếc phong bì khác. “Đây là vé chiều Miami, chuyến tàu khởi hành sáng sớm mai từ Wilmington. Đấy là chuyến sớm nhất tôi có thể đẩy ra khỏi đây. Tôi hẳn mua vé máy bay cho rồi nhưng mà phải cần giấy chứng minh. Sáng mai tôi chở ra nhà ga Wilmington.”


      . Nếu tôi nhận vé của , là tòng phạm. giúp đỡ và tiếp tay tôi phạm tội.”


      “Tôi thể nghĩ ra người nào khác xứng đáng để làm việc này cho tôi. Hay làm việc này cùng. Sao cũng được.” Ánh mắt Angus bình thản và trực diện, bắt gặp ánh nhìn của Nat đâu đó trong gian, cái gian mà cảm thấy mỗi giây thu lại.


      “Angus này, tôi thể làm như vậy với được.”


      “Cứ , và chúng ta xem xét tiếp theo làm gì.”


      “Tại sao lại là Miami?”


      “Bởi vì đấy là nơi xa nhất có thể và tôi có người bạn tốt ở đấy, luật sư hình lỗi lạc.”


      “Tôi tự mình thoát ra khỏi chuyện này.”


      phải chấp nhận chuyện này, vì tôi. Vì chúng ta.”


      Chúng ta ư? Nat biết phải gì nữa.


      “Chúng ta có cơ hội nếu vượt qua được chuyện này. Đây là tôi nghĩ cho bản thân tôi đấy nhé.”


      Tim Nat đập nhanh dần và trước khi kịp phản kháng, Angus vươn người ra trước, dịu dàng hôn , râu ria của vẫn còn lành lạnh chạm vào má . khám phá miệng , và hôn đáp trả, nhấm nháp hơi ấm của cho đến khi lùi ra nhìn vào mắt với nỗi khát khao thành thực.


      em, em nhiều lắm,” Angus thầm.


      Nat nên lời, cảm nhận mọi thứ cùng ùa về.


      muốn em được khỏe mạnh và an toàn, xa khỏi nơi này. biết về mặt pháp lý chuyện này đúng hay sai, chỉ biết là em và muốn em được an toàn thôi.” cúi xuống và lại hôn , đôi mắt xanh của vẫn mở to, trong vắt như bầu trời, và Nat hôn lại , mắt cũng mở, trải lòng mình ra với . Nụ hôn và ánh mắt kết nối họ với nhau, người này với người kia, và tự sâu trong tim biết rằng dù vẫn còn quá sớm để được điều gì, thực chết mê chết mệt người đàn ông này rồi.


      “Angus à, em...” Nat bắt đầu , nhưng lại hôn , gấp gáp hơn, thăm dò , và thấy mình được ôm trọn trong vòng tay chiếc áo len thô ráp của .


      biết chuyện như thế này,” Angus thầm, vuốt ve mặt , rồi ôm lấy sau đầu tóc ngắn ngủn của , lại kéo về phía môi mình.


      Nat đầu hàng cảm xúc, tận hưởng ngọt ngào. lại hôn và tay vuốt dọc từ lưng xuống hông . Hai tay nhấc bổng lên dịu dàng đặt ngồi vào lòng mình, để cả hai cùng ngả người xuống giường. thấy mình trèo lên người , dang hai chân cưỡi lên người trong chiếc quần jean, theo cái cách mà trước đây chưa từng làm bao giờ, và hai tay siết lấy eo , kéo về phía mình. say đắm hôn, và muốn người mình bao bọc lấy theo mọi hướng, muốn được cảm thấy mình mở cửa đón nhận vào, và đến khi thể chịu đựng hơn được nữa, có vẻ như biết được và bắt đầu cởi bỏ áo len ra, bật cười khi chiếc áo mắc kẹt đầu. “Cứu tôi với!”


      “Áo kẹt vào râu của đấy.” Nat bật cười cùng và giúp thoát khỏi chiếc áo, và cuối cùng khi khuôn mặt lại xuất ra, đỏ dừ vì cố gắng vùng vẫy, nhìn vào mắt và mê mẩn chạm vào râu , chạm đầu ngón tay dọc theo những cọng râu vàng vàng đo đỏ, cảm nhận cùng lúc êm ái lẫn thô ráp của nó. giằng cởi áo thun ra, để lộ ra vùng ngực vạm vỡ phủ đầy lông vàng sẫm, và đuôi tóc dài ngoằn ngoèo dọc theo cơ bắp u lên vai .


      Nat rạo rực khi nhìn thấy người đàn ông thực đến thế, say đắm hôn khi luồn tay xuống dưới áo nhàng kéo ngược áo lên, khoan khoái mỉm cười khi kéo áo ra khỏi đầu để nó rơi xuống.


      “Em tội nghiệp của ,” đột nhiên Angus , và Nat thấy nét mặt thay đổi. Rồi nhớ ra, cảm thấy xấu hổ. Ngực của . Những vết cào cấu. Hai tay ôm che lấy ngực mình, nhưng chộp lấy tay và hôn lên chúng.


      , sao đâu, để xem nào,” , ánh mắt lo lắng, và nhàng kéo tay ra đưa mắt nhìn vào tác phẩm nghệ thuật của Buford.


      “Hãy để xoa dịu cho em,” thủ thỉ, khi hôn lên từng vết cào, đoạn làm rùng mình xuống tận sống lưng khi đặt bàn tay ấm áp lên vai trượt dây áo ngực xuống. với tay ra sau tháo móc, lắc người tuột khỏi áo ngực và quăng nó sang bên, khúc khích cười như thể họ là hai đứa trẻ chơi đùa. kéo vào sát hơn, và cảm nhận được sức mạnh từ vai và lưng khi họ lại hôn, cuồng nhiệt hơn vì ham muốn, và mọi thứ thay đổi, tối hơn, sâu hơn, khi làn da chạm vào nhau và ngực ép chặt ngực .


      Angus nhấc lên trong tay đặt nằm xuống, nhanh chóng cởi nút quần jean, kéo khóa, và tuột quần xuống, rồi choàng mình lên mà tuột nốt chiếc quần lót ra khỏi mình. Nat rùng mình khao khát khi đặt hai tay ra sau gối kéo về phía mép giường, và rồi đột nhiên họ thôi còn là hai đứa trẻ nô đùa nữa mà trở lại thành người lớn, người đàn ông và người đàn bà.


      Bắt đầu nhau.


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :