Chương 25 tiếng đồng hồ sau, Nat thấy mình ngồi trong doanh trại Avondale của đồn cảnh sát bang Pennsylvania, bị xích vào tường. Điều này . ở trong căn phòng xíu cửa sổ, trông như văn phòng bình thường - ngoại trừ nguyên bức tường được bọc thép gỉ từ trần xuống sàn. ngồi băng ghế bằng thép gỉ gắn vào bức tường thép, hai cườm tay bị còng vào rãnh móc thép cao cỡ cánh tay, và hai chân , mang ủng, bị cùm với nhau và lồng qua rãnh móc thép khác, cao ngang đầu gối. dơ dáy, ướt nhẹp, và kiệt sức, và chẳng thể nào tiêu hóa được hình ảnh viên cảnh sát bị bắn chết ngay trước mặt mình, và thông tin là Barb bị bắn. “Ngoan nghe lời dì nhé. Mỗi đứa cây kẹo, và chỉ chừng đó thôi nhé.” Nat chẳng nghĩ ra được gì. thấy nước mắt trào ra mà chẳng buồn đưa tay quệt , đó là nếu như còn sức mà quệt. Barbara là mẹ của ba đứa . Lũ con ấy có thể mồ côi cả cha lẫn mẹ. Ai lại làm thế được chứ? Tại sao? Có liên quan gì đến vụ trộm? Liên quan đến cuộc bạo động? Phải có liên quan thôi, nhưng giờ Nat bàng hoàng quá, thể nối kết các mảnh thông tin lại với nhau được. Áo khoác sũng nước, bùn bám đầy giày. Nước bẩn tong tong từ tóc , và hơi ấm cảm thấy vấy khắp mặt mình là máu của viên cảnh sát. “Làm ơn, bước ra khỏi xe, thưa Greco.” Nat cố suy nghĩ. Chuyện này rồi ổn thôi. Cảnh sát xuất và tháo còng tháo cùm cho , họ hiểu là chẳng liên quan gì đến mấy vụ này. tình họ thể nào nghi cho hạ sát viên cảnh sát được. Họ nhận ra là phạm sai lầm khi mang vào đây. về nhà với Hank. nhắm mắt lại nhưng gương mặt của phải là gương mặt đầu tiên hình dung ra trong đầu. Natalie, nghe này. Đột nhiên cánh cửa chính mở ra, và người đàn ông đậm người mặc áo vét nâu, cà vạt nâu in hoa văn, và quần kaki, bước vào, mỉm cười với cách chuyên nghiệp và kéo ra chiếc ghế kim loại. “Chào Greco,” ông ta nồng nhiệt . “Tôi là cảnh sát David Brian Mundy. Ông ta ngồi xuống chỉ tay vào chiếc cùm chân. “Xin lỗi mấy tay cảnh sát tuần tra phải cùm lại thế này. Tôi biết là khó chịu lắm.” Nat thấy bừng bùng giận dữ. “ cảnh sát à, giày mới mới gọi là khó chịu. Còng tay và cùm chân lại khác hoàn toàn,” “Đúng thôi.” Mundy gật đầu. “Xin lỗi nhé, nhưng đấy là thủ tục. An ninh mà.” Với con người to lớn thế giọng của ông ta nhàng đến bất thường, và bả vai ông ta rộng như vai tiền vệ tấn công. Gương mặt ông ta thành và cởi mở, gò má to đậm của người Mỹ bản xứ, cặp mắt nâu, sống mũi ngắn to bè, và màu da đều. “ muốn chút cà phê chứ?” ông ta hỏi. “, cảm ơn.” Dù sao Nat cũng chẳng biết làm thế nào mà cầm được tách cà phê nữa. “ chẳng tiếc đâu. Cà phê ở đây uống như là dầu nhớt ấy.” Mundy cười khùng khục và ngả người ra sau ghế, hai chân nặng nề xoạc căng quần ra. Căn cứ vào những nếp nhăn quanh mắt ông ta cỡ bốn mươi lăm tuổi, và ông ta bỏ ra phút săm soi nhìn Nat, với vẻ thương cảm thấy . “Trông tệ. Vợ tôi gọi đây là ngày tóc xấu.” “Cho tôi hỏi chút được , Barb Saunders sao rồi?” “Lần cuối cùng mà tôi nghe tin, ấy vẫn hôn mê và ở trong khu chăm sóc đặc biệt. Bị bắn hai viên vào ngực.” . Nat thấy tiếc là xin uống cà phê. cần thứ gì đó. muốn khóc nhưng biết mình phải cẩn trọng. biết đây là buổi chuyện hay là lấy cung, nhưng mà cái cùm chân là lời mách nước. Nếu tình hình xấu , cầu quyền có luật sư theo hầu. “ muốn uống chút nước , hay ăn thứ gì ngoài máy bán hàng tự động ấy? bịch khoai tây chiên nhé?” “, cảm ơn,” Nat trả lời, và người đàn ông khác bước vào phòng. ta cao cỡ như Mundy nhưng gọn hơn, mặc bộ đồ vét màu xám đậm cùng cà vạt kẻ sọc. mớ tóc hoe hoe xam xám viền quanh quả đầu hói, cặp mắt xanh ti hí cùng làn môi mỏng. ta cười, nhưng gật đầu về phía Nat. “Tôi là cảnh sát Edward Duffy. Hai chúng tôi là thanh tra ở đây.” “Nat Greco,” khi Duffy ngồi xuống chiếc ghế xa hơn và đặt chiếc bảng viết tay cùng cây bút vào lòng. ta thậm chí nhìn lên, và cần phải là giáo sư mới biết được ai là cảnh sát hiền và ai là cảnh sát dữ. “Vậy làm sao quen biết Barbara Saunders, Greco?” Mundy hỏi. “ ấy là bà quả phụ của sĩ quan cai ngục, viên C.O.” Nat ngồi thẳng người lên băng ghế trơn trượt. “Sao các cho tôi biết vì sao tôi bị nhốt?” Mundy lại gật đầu. “OK, thế này, chỉ ít lâu sau khi Barbara Saunders bị bắn cảnh sát Matt Shorney bị bắn chết, xa nhà bà ta lắm. Chúng tôi có lý do tin rằng có thể biết được điều gì đó về cái chết của ấy. ấy cho dừng xe lại và gọi kiểm tra số xe của , vì thế chúng tôi có thể xác định thời gian đó cách chính xác.” Mundy dừng lại. “Xem này, chúng tôi nhìn thấy giấy chứng minh trong ví của , cho nên ràng là người có học. có tiền sử phạm tội. giảng dạy ở Trường Luật Penn, phải ?” “Đúng vậy. Tôi dạy luật. Tôi nghiên cứu luật. thực tin là tôi giết hại viên cảnh sát địa phương à?” nực cười là Nat thể kiềm chế giọng của mình. “Chưa có ai thế cả.” “Thế tại sao tôi bị xích vào tường thế này?” “Như tôi rồi đấy, là thủ tục thôi.” Mundy liếc xéo về phía Duffy, nhưng này ghi ghi chép chép. “Tôi phải cho biết, tôi thể hình dung ra là làm. chẳng hợp làm chuyện đó. chút nào.” “Dĩ nhiên phải tôi rồi. nghĩ chẳng ra.” “Nhưng nếu có thông tin cho tôi, có thể giúp cho cả hai chúng ta bằng việc với tôi. Coi nào, giúp qua giúp lại nhé.” Ánh mắt Mundy dịu lại. “ cho tôi nghe về cái chết của cảnh sát Shorney nào. Tôi ngồi đây để lắng nghe. với mấy tay cảnh sát về người đàn ông nào đó bắn chết ấy.” Nat muốn tin tưởng ông ta, nhưng thể làm thế. Cờ đỏ cảnh cáo vẫy khắp mọi hướng. “Vậy tôi phải là nghi phạm chứ?” “Giáo sư à, đừng chơi trò chơi ở đây nữa. đủ thông minh để hiểu được nếu chịu với tôi làm cho mọi chuyện dễ dàng hơn. Nếu câu chuyện về người đàn ông ấy là thực, là nhân chứng mục kích. cho tôi biết chuyện gì xảy ra nào.” “Vậy tôi phải là nghi phạm.” Nat , và Duffy, ngồi chiếc ghế kia, lạnh lùng nhìn vào mắt . “ là người đáng quan tâm trong vụ việc,” ta chen vào, giọng lạnh lẽo. Trả lời sai rồi nhé! “Thế tôi muốn gọi điện thoại,” Nat đều đều. Họ cởi trói Nat và dẫn xuống căn hầm của doanh trại, bỏ vào trong căn phòng lấy cung , màu trắng có chiếc bàn giả gỗ và vài chiếc ghế đen quanh bàn, thảm trải sàn màu xám đầy vết ố, camera quay phim Panasonic góc tường, tắt. chiếc điện thoại bàn đặt bàn, và lại quay số gọi Hank. quen luật sư hình nào, nhưng hai người cùng nhau tìm ra luật sư, và muốn biết chuyện gì xảy ra. Nếu vụ sát hại viên cảnh sát được đưa lên ti vi, hẳn phải nhận ra chiếc Volvo màu đỏ. chờ cho chuông để đến bốn hồi, rồi trả lời máy. “A lô?” Hank , và Nat nhận ra nóng lòng hối hả trong giọng của . “ ơi, là em đây.” “Nat hả? thể nghe tiếng em. Bọn ở giữa chừng trận đấu. Để gọi lại cho em.” “, chờ .” “Gọi lại em sau nhé. em.” Hay . Tín hiệu đường dây trở lại. Nat cố gọi lại lần nữa, nhưng có ai trả lời. nhìn đồng hồ. Gần mười giờ đêm. phải tìm được luật sư, ngay đêm nay. nghĩ đến Angus. Dầu sao ở trong đầu rồi, định cư trong ấy luôn rồi. lại gọi cho tổng đài bệnh viện, gọi cho số phòng , và nhấc máy. “Angus hả?” “Là à Natalie? Cả tiếng vừa rồi tôi cố gọi di động cho . Chuyện gì xảy ra với Barb thế?” “ được bao lâu?” Nat tập trung đầu óc thuật lại đầu đuôi cho cách súc tích. im lặng kinh hoàng lắng nghe, rồi đến mấu chốt vấn đề. “Tôi nghĩ tôi cần luật sư hình .” “Dĩ nhiên rồi! Lạy Chúa tôi. Nghe này, đừng lo, tôi biết hết mọi luật sư bào chữa luật hình . Ước sao chính tôi có thể ở đấy.” Angus chửi thề bực dọc. “Dù sao , biết làm sao rồi đấy. được lời nào cả.” “Dĩ nhiên.” “ lời nào! Đừng cố mà thuyết phục họ, bởi vì chẳng thuyết phục được đâu.” “Tôi làm thế.” “Có trời mới biết ngoài đó xảy ra cái gì. Tôi chẳng thể nào tin nổi.” “Và Barb nữa chứ? có tưởng tượng nổi ?” Nat thấy phát ốm trong người, nhưng có thời gian để suy nghĩ. “Có kẻ nào phải muốn sở hữu cái thứ quỷ gì đó mà ấy có kinh khủng. Bọn nó giết ấy để đoạt lấy chăng? Hay là sau khi tôi ra về ấy tìm thấy, thế là bọn chúng cướp lấy và bắn ấy?” “Để sau rồi hẵng giải quyết vụ này. Trong lúc này, hãy tập trung vào bản thân. Trong vòng tiếng tôi nhờ trong những luật sư hình giỏi nhất thành phố này đến đó. Ngồi yên đó nhé.” “Có còn lựa chọn nào khác đâu.” “Natalie à, mọi chuyện rồi ổn cả thôi.” Angus dịu dàng , chính xác đấy là điều mà muốn nghe. tiếng sau, trở lại trong căn phòng ấy, cơn chấn động ban đầu phai , và Nat suy nghĩ vòng vo quanh tình huống nan giải của mình. Bọn họ thể kết nối với các vụ giết người, đơn giản là vì chẳng có chứng cứ nào cả. chẳng làm gì, thế nên có gì phải lo lắng. Lý lẽ trị vì mà, ngay cả trong hạt Chester. Lần tiếp theo khi cánh cửa phòng thẩm vấn mở ra, thanh tra Mundy thò đầu vào, rồi để cho người khác vào. “ Greco, luật sư của ở đây. Chúng tôi để chuyện với ông ta vài phút, rồi chúng tôi quay lại.” “Cám ơn.” Nat đứng lên khi Mundy đóng cửa lại, để lại mình với người đàn ông hói đầu, na ná giống như những người đàn ông sáu mươi tuổi đeo kính gọng. Ông ta đeo chiếc nơ cổ bằng lụa đỏ có hoa văn, mặc áo khoác ngoài màu đen trông như len cashmere, và mang theo cặp hồ sơ bằng da có nước da bóng lên sang trọng. Ông trông chẳng giống như những gì mong đợi, nhưng những luật sư hình giỏi nhất cũng kiếm được khối tiền, và vẻ bề ngoài có thể đánh lạc hướng. Ví dụ như , phủ phân ngựa đầy mình đó thôi. “Xin chào, tôi là Carter Brooke,” viên luật sư . Ông ta chìa tay ra, rồi ngưng tay trong trung thoáng hít khí. “Tệ , bọn họ để cho rửa ráy gì sao?” “Họ thể làm thế.” “Sao lại chứ? thô lỗ quá.” Ánh mắt Brooke lấp lánh bạc như ánh nắng vùng biển Nantucket Sound, và câu hỏi ấy chỉ làm Nat bối rối. “Họ phải lấy mẫu tàn thuốc súng từ tay tôi xét nghiệm, để quyết định xem tôi có bắn khẩu súng nào . Mặc dù vậy, bùn sình che thực là tôi bắn súng, cho nên việc tìm thấy tàn thuốc súng chẳng chứng minh là tôi vô tội. Thế là tốt.” Nat buồn rầu nhìn hai bàn tay mình. “Họ muốn làm mọi thứ theo thủ tục vì họ nghĩ tôi bắn cảnh sát, mà hiển nhiên, là tôi làm vậy.” “Đúng . Bàn vào vấn đề cụ thể nào. Chúng ta có nhiều thời gian.” Brooke cởi áo khoác ngoài, để lộ ra bộ tuxedo trang trọng bằng len đen, với ve áo bằng xa tanh và khăn thắt lưng màu đỏ có hoa văn. “ bộ lễ phục à?” Nat kinh ngạc hỏi. “Tôi dự tiệc tối.” “Mặc lễ phục dự tiệc tối sao?” “Tiệc tối của hãng.” Brooke cẩn thận xếp áo khoác lại, rồi đặt chiếc ghế sạch nhất ông có thể tìm thấy, mà chẳng có cái ghế nào sạch cả. “Ông làm việc cho hãng nào?” “Dechert.” “ hả?” Đấy là trong những hãng luật danh tiếng nhất thành phố. Dành cho dân ngân hàng. “Họ theo cả những vụ hình à?” “Tôi làm, hầu như hết thảy. Tôi từng đại diện cho những khách hàng quan trọng trong những vụ khảo sát chống độc quyền và các cuộc điều tra do SEC[22] xúc tiến, từ lúc nhận trát cho đến khi ra hầu tòa.” [22] U.S Securities and Exchange Comission (SEC): Ủy ban Chứng khoán và Giao dịch Mỹ. Nhưng toàn là những việc giấy tờ văn phòng . “Ông có bao giờ tham gia bào chữa cho vụ án mạng chưa?” “À, chưa.” Brooke kéo trong những chiếc ghế tồi tàn lại. “Nhưng tối nay có gì rắc rối lắm đâu. Chúng ta có thêm luật sư bào chữa nếu bọn họ buộc tội . Mà này, tôi được biết cũng là đồng môn từ Yales ra đấy. Nat tắc tị. “Angus rằng ông là trong những luật sư hình giỏi nhất thành phố.” “Angus nào nhỉ?” Brooke lôi cây bút Mont Blanc màu đen từ trong túi bộ lễ phục, vừa khi ấy cánh cửa mở ra và hai viên thanh tra quay trở vào phòng thẩm vấn. “OK, các bạn này, bắt tay vào việc thôi.” Mundy xích chiếc ghế lại gần ngồi lên, trong khi viên thanh tra còn lại ngồi lên chiếc ghế mé xa, nhưng Nat chưa chuyện xong. “Angus Holt,” bảo với Brooke. “ ấy nhờ ông xuống đây phải ?” “Tôi chẳng biết Angus nào cả, ngoài loại bít tết.” Brooke ngồi xuống, phủi phủi quần, rồi lấy ra khỏi túi hồ sơ bằng da tập ghi chú của luật sư. “Cha nhờ tôi xuống đây. Công ty xây dựng Greco trả tiền trước cho chúng tôi làm luật sư đại diện riêng.” Ôi . Ngài Tuxedo hẳn đến đây trước khi luật sư của Angus kịp đến. “Làm sao mà bố tôi biết cả việc tôi ở đây thế?” “Tôi biết.” Brooke thành thạo vặn đầu cây bút bóng loáng giữa ngón cái và ngón trỏ. “Khoan, chờ .” Nat quay sang hai viên thanh tra, giơ tay lên như sinh viên năm nhất căng thẳng. “Thưa thanh tra Mundy, đây phải luật sư của tôi. “ gì thế?” Mundy nhìn Brooke mắt tóe lửa, trong khi ông này cứng người lại vẻ phòng vệ. “, tôi đúng là luật sư của ấy.” “, tôi có lụật sư khác đường tới đây. Tôi muốn chờ ông ta.” Nat quay sang Brooke. “Tôi xin lỗi nhé. phải là ghét bỏ cá nhân gì đâu.” Nhưng ông kia biết phải làm gì. “Chúng tôi đùa giỡn ở đây đâu nhé,” thanh tra Duffy xen vào, mắt nhìn khắc nghiệt. “ có luật sư đại diện ở đây và ông ta quá đủ tiêu chuẩn. Chúng tôi thể chờ thêm được nữa, và chừng nào có luật sư đại diện chừng đó có ràng buộc pháp lý nào bắt chúng tôi chờ cả.” ta quay sang Brooke. “Ông có tự nguyện và đủ khả năng làm luật sư đại diện ?” “Tất nhiên rồi.” Brooke nhìn sang Nat theo kiểu chuyện rồi. “Có lẽ tôi phải là người mong đợi, nhưng chúng ta bắt đầu việc này sớm chừng nào có thể về nhà sớm chừng ấy.” Nat suy xét. Đến nước này chính còn có thể làm đại diện cho mình. Quỷ , ngay cả con mèo Jelly cũng có thể làm đại diện cho trong hoàn cảnh này. Hay đó nha bố. “OK, thôi tiến hành ,” , tự khích lệ mình.
Chương 26 Nat vượt qua các thủ tục sơ bộ như thể là chuyện đó xảy ra với ai đó khác. máy móc ký tên xác nhận mình được đọc cho nghe quyền Miranda[23] và cho phép lục soát xe, chiếc xe bị giữ. im lặng quan sát tranh tra Duffy điều chỉnh camera chĩa vào , khi ngồi đối diện thanh tra Mundy lúc này cố gắng hết sức để tái tạo mối thân tình giữa với ông ta. Ông ta cũng mang đến cho tách cà phê nóng. [23] Quyền bắt buộc cảnh sát trước khi bắt giữ nghi phạm phải đọc lên lời khuyến cáo cho nghi phạm biết được quyền giữ im lặng, những gì lên từ lúc bị bắt được sử dụng như bằng chứng chống lại nghi phạm khi ra tòa. “ bảo rồi mà,” Mundy khi nhấp ngụm cà phê. “Nếu muốn tôi mang cho miếng sandwich dở như mạt cưa tôi cũng có thể làm được đấy.” Nat lắc đầu. Brooke ngồi xuống bên cạnh và bắt đầu hí hoáy lên tập giấy, Duffy cũng thế, ngồi bên trái Mundy, ở mé cạnh chiếc bàn giả gỗ. Mundy bắt đầu, “Thế này, tôi vòng vo đâu Greco. là người thẳng thắn, tôi cũng thế. Vậy lần này để tôi cho nghe những gì chúng tôi biết, và có lẽ bảo cho tôi những gì biết.” “Chúng tôi lắng nghe đây,” Brooke trả lời thay cho cả hai. “Nhân tiện, cho phép tôi gọi là Nat nhé?” “,” Brooke lại trả lời, và Nat nghĩ rốt cuộc ông này cũng được việc đấy. nhìn vào ống kính màu đen của chiếc camera, rồi đưa mắt nhìn chỗ khác. Camera làm bồn chồn. Mundy tiếp tục, “OK, tối nay khoảng 10h35, phụ nữ tên Barbara Saunders bị bắn và được em tìm thấy khi em từ rạp chiếu phim về nhà. Bà Saunders được tìm thấy trong garage, nằm sàn. em gọi cho 911 ngay lập tức, và đội cấp cứu nhanh chóng đến trường, dù vậy bà Saunders mất máu khá nhiều.” Nat cảm nhận được qua vẻ mặt đau đớn của ông ta rằng ông ta có mặt tại garage. tưởng tượng Barb nằm đó cầu mong sao cho lũ trẻ nhìn thấy . Mundy tiếp tục, “Người em với chúng tôi là đến gặp bà Saunders tối đó. ấy cũng là cố gặp cho được bà ta từ khi chồng bà ấy mất. bảo với Barbara Saunders là có lời nhắn cần chuyển cho bà ta.” Cả tuần qua lại mở ra trong đầu Nat, cuốn phim kinh hoàng được tua lại. Ngồi bên cạnh , Brooke nhanh tay ghi chú vào trong tập ghi chép. “Chúng tôi kiếm xung quanh và tìm ra cái hố lớn được mở ra sàn garage.” Mundy dùng tay phác họa hình vuông lớn. “ tờ di chúc, băng video, vài cuốn tạp chí, và ít tiền được tìm thấy trong hố ấy. Khoảng 950 đô la.” Tiền à? “Chúng tôi cũng tìm thấy vài viên thuốc dưới sàn, thuốc gây nghiện tổng hợp Oxycontin. Chúng nằm rải rác, cứ như ai đó làm rơi xuống đường thoát ra.” Ông ta và Duffy liếc nhìn nhau, này nhìn ghi chép. “Tiền cũng nằm rải rác dưới đó, cứ như bị bỏ lại trong lúc quá vội vã.” Đầu óc Nát quay cuồng. bặm chặt môi để cố thốt lên lời nào. “Chúng tôi lục soát xe của , và tìm thấy trong cốp xe của hai mươi ba nghìn đô la và hai túi đựng thuốc gây nghiện tổng hợp Oxycontin.” “Gì?” Nat buột miệng. “Trong xe tôi ấy à?” “Có phải lấy những thứ đó từ căn nhà ấy ?” “Dĩ nhiên là rồi!” Nat trả lời và bắt đầu thấy sợ. “Chuyện này điên rồ!” “Thế à? Giải thích cho tôi nghe vì sao nào.” “Nghe này, tôi chẳng bắn ai, càng bắn viên cảnh sát, và khi tôi rời khỏi nhà Barb vẫn còn sống và trong cái lỗ ấy chẳng có gì ngoài tờ di chúc, mấy cuốn tạp chí, và cuốn băng video.” Brooke cau mày nhìn sang . “Nat, làm ơn đừng có tự động khai thêm thông tin chứ.” “Vậy là đến căn nhà ấy, chuyện đến chi tiết ấy là có thực phải ?” Mundy hỏi, và cặp mắt nâu thẳng thắn của ông ta nhìn thấu vào mắt , như thể ông ta thực muốn có câu trả lời. Brooke bảo Nat, “Tôi khuyên nên trao đổi về chuyện này.” im lặng, nhưng việc này làm khó chịu muốn chết. Số tiền và đống thuốc ấy liên kết tới tội ác mà phạm vào. Duffy chen ngang, “Nếu muốn, chúng tôi có thể cho giam ngay bây giờ, vì đống thuốc Oxy ấy. Trừ khi có bác sĩ mà muốn cho chúng tôi gọi kiểm tra.” Nat rùng mình. Bị buộc tội tàng trữ ma túy. Sát nhân. tiêu tùng mất. ngồi im câm như hến. Brooke hắng giọng kẻ cả. “Lúc này mà bắt giam ấy vì tội tàng trữ ma túy là quá sơ suất đấy, trước khi các chưa kịp điều tra hết các tội khác.” “ phải là kể cho chúng tôi nghe chuyện gì xảy ra sao, thưa Greco?” Mundy hỏi, nhưng Brooke lại là người lắc đầu. “, ấy gì cả. Chúng tôi được chưa? Việc này làm mất thời gian của ấy quá đấy.” Nat đỏ mắt, và Mundy sa sầm nhìn . “Trước khi , để chúng tôi cho biết chuyện này. Người ta vụ án mạng là trò chơi xếp hình, và họ về những mảnh ghép mà chúng tôi phải dùng để xếp. Người khác gọi đấy là trò chơi. Với tôi, cả hai đều phải.” Thanh tra Mundy lắc đầu. “Tôi là con người đơn giản, và với tôi chuyện rất đơn giản. biết chuyện gì đó mà chúng tôi biết. Đối với tôi, đấy là chuyện chàng trai trẻ, cảnh sát Matt Shorney, bị giết. Cả hai chúng tôi đều quen biết ấy, Duffy thân ấy hơn tôi.” Mundy khoa tay ra sau, nơi có thanh tra chúi cái đầu hói xuống bản ghi chép. “Tôi muốn biết chuyện gì xảy ra với ấy, vì đấy là việc của tôi. Đơn giản vậy thôi. xếp hình, chơi trò gì cả. Chỉ là công việc. Nếu biết chuyện gì xảy ra, tôi cầu cho tôi biết. Những chuyện kia chỉ là nhảm nhí.” Brooke , “Tôi nhắc lại, thân chủ của tôi chẳng khai gì cả.” Nhưng Nat lại thấy cảm động vì những lời của Mundy. Ông ta đúng. Đây là chuyện quan trọng hơn những gì che giấu. Đây là vấn đề thực, vấn đề Barb và Shorney. Nếu có thể kể cho cảnh sát nghe những gì biết, có lẽ họ vẫn còn kịp bắt tên sát nhân ngay tối nay. “Thưa thanh tra Mundy,” , “trước khi mất, chồng của Barb bảo tôi với vợ ta là có cái gì đó ở dưới sàn nhà. Tôi đến đó cho ấy biết, và cả đêm chúng tôi lục tìm, nhưng chúng tôi thể tìm ra ấy muốn đến cái gì.” “Chừng đó là đủ rồi đấy,” Brooke chạm tay Nat, nhưng lờ . “Để tôi . Tôi biết tôi làm gì.” đối mặt với Mundy, ống kính camera màu đen chìa ra sau lưng ông. “Tôi nhìn thấy người bắn cảnh sát Shorney.” “ chứng kiến ấy bị giết à?” Mundy hỏi lại, hơi có vẻ ngạc nhiên, đôi mắt ông mở lớn. Đầu Duffy ngẩng phắt lên, và Brooke siết lấy tay Nat. “Làm ơn đừng gì nữa hết,” ông cứng rắn . “ người đàn ông mang mặt nạ trượt tuyết màu đen bắn ấy. nhả đạn lần, rồi bảo tôi chạy , thế là tôi bỏ chạy.” “ có nhìn thấy mặt ?” “.” “ có thể thấy những gì? Bất cứ thứ gì?” Đằng sau Mundy, thanh tra Duffy thôi ghi chép nữa mà khoanh hai tay lại. “Tôi... biết nữa,” Nat lắp bắp. Những hình ảnh khủng khiếp lại lóe lên trong đầu . Chiếc mũ của viên cảnh sát, bay tung lên trời. Tấm mặt nạ trượt tuyết. “ nhớ gì về hình thể của ? Cao, hay lùn?” “Nat, xin đừng!” Brooke cắt ngang, nhưng lại phẩy tay cho qua. “Cỡ trung bình.” “ mặc quần áo loại gì?” “Tôi biết. Quần áo tối màu.” Nat cố gắng nhớ lại. Chỉ có hình ảnh trở trở lại là bóng người dưới cơn mưa, đằng sau khẩu súng. “Tôi nhớ.” “Thế là người da trắng, da đen, hay Mỹ La tinh?” “Tôi biết.” Brooke lại cắt ngang, “Làm ơn , những gì làm là ngược với lời khuyên tư pháp cấp thời đấy, có hiểu ?” “Có,” Nat trả lời, vuốt vuốt tay ông ta. có thể thấy nỗi e sợ gia đình Greco hữu trong ông. “ sao đâu.” “ tên bắn súng với ,” Mundy hỏi, quan tâm đến những gì xảy ra. “ gì? Giọng thế nào?” “ bảo tôi chạy con chó cái. Giọng bình thường.” “Có sắc địa phương nào ?” Mundy hỏi, và sau lưng ta, Duffy run run, kiểu đảo tròn mắt ngắn gọn. “,” Nat trả lời. “ từ đâu đến?” “Tôi biết. bất thình lình xuất , giữa cơn mưa.” Duffy quay nhìn chỗ khác, nhưng Mundy lại tì người ra trước. “ lái xe gì?” “Tôi nhìn thấy xe. xuất sau lưng tôi, bộ. bắn viên cảnh sát qua vai tôi. Tôi quay lại và nhìn thấy khẩu súng tay .” Những suy nghĩ của Nat chạy như điên tới trước. “Hẳn phải là kẻ bắn Barb. Hẳn phải là kẻ bỏ tiền và thuốc vào xe tôi.” Duffy chen vào, “ trong tay chẳng có gì ngoài khẩu súng.” “ chẳng có gì khác.” “Vậy làm sao bỏ hơn hai mươi nghìn vào trong xe ? Và còn đống thuốc Oxy nữa?” Nat thấy thoáng rối bời. “Tôi biết,” trả lời, trong khi Mundy im bặt. Duffy tiếp lời. “Vậy mấy thứ đó từ đâu ra mới được chứ, nếu như có xe?” “Tôi biết. Tôi phải suy nghĩ cái .” “ chẳng thể nào loanh quanh với chừng ấy tiền, dưới trời mưa càng . Mớ tiền ấy nặng lắm.” “Tôi làm sao mà có thể làm thế được. Tôi phải suy nghĩ.” Đầu óc đủ nhanh nhạy xử lý chừng ấy thông tin. “Những chiếc xe tuần tra được trang bị băng MVR, loại máy ghi hình di động,” Duffy , thoáng cười khẩy. “Nhưng chắc chắn máy ghi hình đó tương thích với câu chuyện của .” Nat bối rối, “ thể nào. Ý tôi là, ở đấy.” “Theo băng ghi hình , có ở đấy. Băng ghi hình quay phần lưng của , đối diện là Matty, ý tôi là, cảnh sát Shorney, và ấy ngã xuống. Băng ghi hình chẳng ghi lại hình ảnh người thứ ba gì hết, mặt nạ trượt tuyết hay gì cả.” Nat cố hiểu cho ra. “Vậy máy ghi hình có chiếu đến cửa xe bên người lái ?” “Có, và lưng của cùng biển số xe.” “Nhưng người đàn ông này, tên sát nhân ấy, đứng gần như thế. đứng bên kia xe, gần mép vỉa hè. Hẳn là đứng ngoài tầm quay của máy ghi hình.” “Ồ thế à.” Duffy ngẩng đầu lên. “Máy ghi hình còn ghi cả thanh nữa, và chúng tôi chẳng nghe thấy ai , ‘Chạy con chó cái’ cả.” Miệng Nat khô khốc. “ mà. Tôi nghe thấy,” rồi nhớ lại. “Tiếng mưa quá lớn, có lẽ vì thế mà máy ghi hình bắt được thanh.” bắt đầu thấy sợ, tuyệt vọng. “Nghe này, tôi lấy tiền hay thuốc gì cả từ nhà Barb. Tôi bỏ chúng vào xe. Tôi bao giờ bắn Barb, hay cảnh sát Shorney, hay bất cứ ai.” Những lời của hoảng hốt nhanh dần, trong khi giọng của Duffy càng thêm sắc lạnh. “Thực đấy, nhìn tôi đây này. Tôi là giáo sư luật. Sao tôi lại giết người vô tội hay là ăn cắp tiền hay thuốc hay gì chứ?” “Chưa biết nữa, nhưng tôi đoán hai nguyên do.” “Như là gì?” “ là, làm việc tại trường đại học lớn. có thể bán thuốc cho sinh viên. Đấy chỉ là loại thuốc mà ngày nay bọn sinh viên thích như là kẹo bắp ấy mà.” “ lố bịch!” “Thế à?” Duffy nhướn bên chân mày lưa thưa. “Tôi thấy câu chuyện như thế này này. Trong nhà giam, Saunders là người buôn bán thuốc với mấy tên tù nhân. biết giấu đồ dưới sàn nhà và muốn vợ mình lấy được nó. Vì thế trước khi chết, với là tiền ở dưới sàn.” “Nhưng ta đâu có thế.” Nat đau khổ lắc đầu. Brooke ghi chú tốc ký. “Thế nên đến căn nhà ấy, với vợ ta những gì chồng bà ta , và bà ta đưa đến nơi giấu đồ. bắn bà ta, rồi bỏ .” “Nhưng tôi làm thế.” Ngay cả việc nghĩ đến đấy cũng làm hoảng sợ. “Tôi đời nào bắn ấy chỉ vì hai mươi nghìn đô la, hay bao nhiêu cũng .” “Sao lại ? Người ta giết nhau vì tiền còn ít hơn thế nhiều.” Mắt Duffy đanh lại. “Hay có lẽ đến đấy dọa bà ta nhưng lại nổ súng. Rốt cuộc bà ấy lãnh hai viên vào ngực và chạy với mớ tiền và thuốc Oxy.” Tim Nat bắt đầu đập dữ dội. Ai đó dàn cảnh hại . Ai đó theo . Ai đó làm những chuyện này để im miệng. Ai là kẻ mang mặt nạ? Ngồi bên cạnh , Brooke vẫn ghi chép bằng cây bút sáng loáng. “Rồi sau đó, nếu muốn biết việc kết thúc thế nào, Matty tội nghiệp chặn xe lại vì phóng nhanh, tôi biết kiểu người ấy, ấy lo lắng cho , vì chạy xe quá nhanh trong đêm mưa gió.” Duffy lưỡng lự, nỗi đau còn quá mới hiển mặt. “ sợ ấy soát xe mình, hay là nghĩ ấy hỏi về Barbara Saunders, cho nên bắn ấy.” “Điên khùng quá !” Nat bùng nổ. phải đấu tranh lại thôi. “Nếu tôi bắn cảnh sát Shorney, sao tôi lại chẳng lái xe bỏ ? Sao tôi lại phải chạy bộ vào trong cánh đồng?” Cạnh , Brooke bắt đầu bỏ cây viết và tập ghi chép sang bên. “Để quăng cây súng . Như David , là người thông minh, vì quá thông minh nên muốn lái xe ngoài đường cùng khẩu súng có thể buộc tội .” “Nhưng mà nhìn tôi đây này, người tôi đầy bùn, dơ dáy bẩn thỉu,” Nat cãi lại trong vô vọng. Brooke dỡ áo khoác ra khỏi ghế, cẩn thận khoác lên tay, và đưa tay với lấy Nat. Duffy vẫn , lớn tiếng hơn, “Nếu quẳng súng ra khỏi xe, súng văng ra đủ xa. ngã xuống. phải nông thôn. Chúng tôi chưa cho giám định đạn đạo, nhưng cả Matty bị giết và Barbara Saunders bị thương đều bằng khẩu 22 li. Tôi cá là từ cùng khẩu súng, và nếu mà chúng tôi tìm thấy nó trong cánh đồng, chúng tôi biết đấy là súng của ai. Của đó.” Nat thấy mặt mình cắt còn giọt máu, và Brooke nhấc đứng lên. thể tin chuyện này xảy ra. Có vẻ như Duffy tin tưởng là phải bị buộc tội. ta triển khai giả thuyết hợp lý, dựa những bằng chứng tình huống chối cãi được, mà cũng hoàn toàn sai lầm. Viên cảnh sát đứng lên, vẫn tiếp tục . “Khi chúng tôi bắt lái xe rất nhanh. người lái xe mô tô gọi cho chúng tôi khi bà ta chạy xe qua và nhìn thấy thi thể Matty. Bà ấy phải vào nhà dân để gọi, vì có điện thoại di động. Nếu lúc đó chúng tôi nhận được cú điện thoại ấy, giờ đây hẳn về đến nhà.” “Ê này, bình tĩnh .” Mundy cũng đứng dậy, đôi mắt đen trông giận dữ. Brooke chìa bàn tay cứng nhắc của mình ra. “Nếu các có cáo buộc thân chủ tôi, đến đây là kết thúc cuộc thẩm vấn. Tôi đưa thân chủ tôi về. Tôi tin là đưa cho các danh thiếp của tôi. Nếu có câu hỏi gì thêm làm ơn gọi trực tiếp cho tôi.” Nhưng Nat có ý kiến. “Các có máy phát dối ở đây ? Tôi có thể được kiểm tra ?” “Chúng tôi có đấy,” Mundy , nhưng Brooke cắt ngang. “, như thế này là quá đủ trong đêm nay rồi. Nếu ấy và tôi quyết định việc tham gia giám định dối là vì lợi ích tốt nhất cho ấy, chúng tôi trở lại sau khi ấy ngủ đầy đủ và tắm rửa sạch .” “Tôi xin lỗi để cho phải chịu như thế,” Mundy . “Khi nào ấy lấy lại xe?” Brooke hỏi, và Nat ép mình phải suy nghĩ thực tế. “Và còn ví của tôi nữa.” “Cái ví là bằng chứng. Xe bị tịch thu, và chúng tôi lấy lại xe cho khi có thể.” “Các giữ xe tôi à? Giữ ví, điện thoại di động của tôi à?” “Và quần áo của nữa,” Duffy thêm vào, chỉ tay vào quần áo của . “Chúng tôi cần chúng làm tang chứng.” “Nhưng rồi tôi mặc cái gì ra ngoài kia chứ?” Nat hỏi. Brooke đặt bàn tay trấn an lên vai . “Con tôi ở trường là vận động viên bơi lội, và trong cốp xe tôi thường đầy ắp đồ dùng của con bé. Tôi chắc là trong đấy có cả quần áo.” Nat đưa mắt nhìn từ Duffy sang Mundy và cảm nhận cơn ớn lạnh đáng sợ. vượt quá giới hạn, từ người bình thường thành người trong diện nghi vấn. cách xa nghi phạm là mấy. nghĩ đến những gì học và viết lách về lịch sử của công lý. Mà thường là lịch sử của phi công lý đáng hơn. Người ta bào chữa cho việc bắt người làm nô lệ, chôn sống tập thể, hay thậm chí tử hình người vô tội, tất cả nhân danh luật pháp. ai biết bằng học giả về luật rằng công lý là do con người tạo ra, và vì mang yếu tố con người, nên nó có sai sót. Cảnh sát phạm sai sót, hay quan tòa, bồi thẩm đoàn, và thậm chí Tòa Thượng thẩm cũng thế. Duffy phạm sai lầm và lôi kéo Mundy theo cùng. Và sau hết, là Nat. Nat thấy gần như tê dại khi nhân viên giám định pháp y tiến hành xét nghiệm thuốc súng còn sót lại mình , rồi sau đó thay quần áo, mặc vào bộ đồ thể thao đen đỏ mà Brooke mang vào cho , mang phù hiệu Học viện Germantown Adacemy. trao quần áo của mình cho nhân viên giám định và quan sát khi chúng được cẩn thận bỏ vào những túi đựng tang chứng bằng nhựa dán nhãn, sau đó được áp giải đưa ra phòng chờ của đồn cảnh sát. Từ chiếc ghế nhựa đối diện với máy bán hàng tự động, Brooke đứng lên tươi cười về phía . “Trông đỡ hơn nhiều!” ông ta . “Áo quần sạch , vừa in.” “Cảm ơn bố.” “Con tôi phải vậy chứ.” Brooke cúi gần hơn, cho những viên cảnh sát bên kia tấm kính chống đạn quan sát nghe thấy được gì. “Ngoài kia đông phóng viên lắm, chờ trong khu đỗ xe. Chúng ta phát biểu gì hết, hiểu ? Lần này đồng thuận hết chứ?” “Vâng.” “Tốt. Đây này, khoác cái này vào,” Brooke lôi cái áo khoác của mình ra khỏi tay và choàng nó lên vai . “Cảm ơn,” Nat cảm động , và ông ta đưa tay nâng cằm lên. “Ngẩng cái này lên. Đầu ngẩng cao. phải có vẻ ngoài của giáo sư luật, phải tên tội phạm tầm thường. Những bức ảnh họ chụp được ban bồi thẩm coi qua đấy.” “Ban bồi thẩm à?” Nat rên lên, nhưng tự mình ngăn lại. phải diễn cho tròn vai. Vén mớ tóc ướt ra sau, buộc xoắn lại rồi, nhét xuống bên dưới cổ áo khoác. “Đây. Lau mặt .” Brooke đưa ra chiếc khăn tay có thêu lồng chữ cái từ trong túi áo lễ, và Nat nhanh tay lau qua hai má, rồi đưa trả lại khăn. “Cảm ơn. Sẵn sàng chụp cận cảnh đây,” , và Brooke mỉm cười cứng cỏi khi ông choàng tay qua người và cả hai tiến về phía cửa, cùng bước ra ngoài cơn mưa giá lạnh. loạt đèn flash rào rào nhá lên từ đám đông phóng viên đổ xô về phía họ, gào lên những câu hỏi. “Giáo sư Greco! Nhìn đây này!”, “Giáo sư Greco, có là ở nhà Saunders tối nay ?”, “Giáo sư Greco! có quen biết cảnh sát Shorney trước khi bị dừng xe tối nay ?”, “ có thể xác nhận là vũ khí giết người được tìm thấy trong xe ? Chúng tôi thấy xe bị cẩu !”, “Coi nào, tuyên bố gì chứ, Greco! có phải là nghi phạm ?”... “Chúng tôi có phát biểu gì cả!” Brooke giơ tay ra đe dọa khi ông đẩy cả hai băng qua bãi đậu xe, và Nat cúi đầu, nhưng là vì mưa. thấy xấu hổ vô cớ khi họ vội vã bước . muốn trả lời những câu hỏi của bọn họ nhưng thể. phải để cho họ buộc tội mình mà cãi lại, và biết im lặng là bằng chứng chống lại mình. Mãi cho đến bây giờ mới hiểu được ý nghĩa của việc được cho là vô tội. Đấy là khi cả thế giới bắt đầu định tội cho .
Chương 27 Nat ngồi bên ghế phụ trong chiếc xe Mercedes hai chỗ của Brooke, cuộn mình trong chiếc áo khoác của ông ta như con kén bằng vải cashmere. Họ im lặng lái xe qua những vùng ngoại ô tối đen, và cố gắng nghĩ cho thông những gì xảy ra. Cảm thấy như hư ảo. Cảnh sát Shorney, bị bắn chết. thắc mắc biết ta có gia đình hay . cũng nghĩ đến tình trạng của Barb, nhưng mà gọi cho bệnh viện địa phương để hỏi về ấy là thích hợp, cả cho mẹ hay em ấy ngày mai cũng . Liệu họ có tin rằng dính dáng đến việc bắn Barb? Ý nghĩ ấy làm phát ốm. Brooke hỏi, “ phiền tôi mở tin tức lên chứ?” Có đấy. “.” Brooke mở radio lên, tin tức từ kênh KYW phát ra. Câu chuyện chủ đạo là tin về trận đấu của đội Sixers, tin về cơn mưa dông, rồi đến phần tin mới nhất. Xướng ngôn viên , “Natalie Greco, giáo sư luật tại trường luật thuộc Đại học Pennsylvania bị cảnh sát bang Pennsylvania tra hỏi về vụ liên quan đến việc sát hại cảnh sát Matthew Shorney, trong lần dừng kiểm tra xe bình thường. Quan chức cảnh sát rằng Greco là đối tượng nghi vấn liên quan đến vụ thảm sát, và hơn nữa, đến vụ cố ý mưu sát Barbara Saunders ở Pocopson, người mà Greco ghé thăm trước khi bị bắt dừng xe.” Miệng Nat khô khốc. chưa từng bao giờ nghe thấy tên mình radio, trong bản tường trình của cảnh sát cùng câu với những từ “bắn chết” hay “cố ý mưu sát” lại càng . tắt đài khi nghe đến bản tin kế tiếp, nhìn ra ánh sáng của những gian nhà lửng bên ngoài cửa xe, bị khúc xạ qua những giọt nước mưa li ti. rùng mình nghĩ đến nỗi ô nhục mà mang đến cho trường luật. nghĩ đến hiệu phó McConnell, rồi đến đám sinh viên. Liệu bọn họ có nghĩ là liên quan gì đến vụ bắn súng này ? Sau vụ này liệu có giữ được công việc của mình ? Vụ vào biên chế sao? Cuộc đời vỡ ra, đứt lìa như sợi dây dưới sức kéo quá căng. Chiếc Mercedes quành qua êm ru, ngọt xớt, và Brooke , “Tôi có làm việc với những công ty PR chuyên kiểm soát những tổn hại cho các thân chủ SEC của tôi. Để ngày mai tôi gọi cho họ xem sao nhé?” “Việc đó chờ chút . Tôi chưa sẵn sàng cho cái ngày mà bị đơn cần có chuyên gia bảo vệ danh tiếng.” “Thực tế nào Nat.” Brooke nhìn sang, trong bóng tối của chiếc xe, vẻ mặt của ông ta lo lắng thấy . “Ngay lúc này phải trước bước. thấy mấy tay phóng viên rồi đấy. Bọn họ đánh hơi thấy mùi thịt tươi rồi.” “Tôi biết mà.” Nat lên nỗi lo lắng lớn nhất của mình, và đấy phải là về giới báo chí. “Ông có nghĩ là họ buộc tội tôi ?” “Với những gì họ có trong tay .” Nat đồng ý, về khía cạnh pháp lý. “Toàn là tình huống thôi, có động cơ.” “Món tiền ấy có thể là động cơ, nhưng có vẻ như đủ sức thuyết phục, và họ phải truy cho ra câu chuyện của về người đàn ông mang mặt nạ trượt tuyết.” “Ông tin rôi chứ, phải ?” “Dĩ nhiên rồi,” Brooke trả lời, nhưng Nat băn khoăn biết đấy có phải là do tiền thuê trả trước trả lời nữa. “Duffy sẵn sàng treo cổ tôi lên rồi.” “Nhưng Mundy , và bọn họ phải sắp xếp đâu ra đó trước khi có thể cáo buộc . Họ muốn lập hồ sơ vụ mà họ thể chứng minh được.” “Hiểu rồi,” Nat thấy dễ thở hơn chút. “Cho tôi mượn điện thoại của ông chút nhé? Tôi muốn gọi cho bạn trai của tôi.” “Dĩ nhiên rồi.” Brooke lôi chiếc Razor đen ra khỏi túi áo lễ phục và đưa cho . “Cảm ơn. Thứ lỗi nhé, chỉ phút thôi.” Nat thử gọi di động cho Hank nhưng trả lời. Khi hộp thư thoại mở lên cúp máy, rồi sau đó nhấn số bệnh viện. “Natalie à, sao chứ?” Angus hỏi, ngay khi đường dây được kết nối. “ thế nào rồi?” “Ổn. Luật sư của bố tôi đến nơi trước luật sư của , nhưng chúng tôi xoay xở tốt thôi.” Nat liếc nhìn Brooke qua khóe mắt, bắt đầu thích ông từ lúc ông hy sinh chiếc khăn tay của mình. “Tôi biết. Bennie mới gọi cho tôi.” “Làm ơn với ông ấy là tôi xin lỗi nhé.” “Là phụ nữ. Bennie Rosato. nghe thấy tên ấy khi nào chưa?” “Chắc chắn là có rồi.” Là luật sư giỏi nhất thành phố này, nếu muốn là hơi quỷ quyệt chút. “Thế à, với ấy là tôi xin lỗi nhé. Tôi xoay xở để trả lời hết các câu hỏi của họ.” “ giỡn chơi phải ?” “Dĩ nhiên.” đâu. “Tôi đường về nhà bố mẹ.” Thực tình Nat muốn về đó, nhưng Brooke năn nỉ, ông thi hành nhiệm vụ. “Họ buộc tội chứ?” “Chưa.” “Kể cho tôi nghe chuyện xảy ra thế nào . Mọi chuyện ấy!” “Giờ tôi thể. Khi nào ra viện?” “Ngày mai, người ta hứa thế. Tôi nghe thấy bản tường thuật ti vi. Tin tức viên cảnh sát bị giết hại là tin tiêu đề, tin về Barb Saunders là tiêu đề thứ hai. Tôi nghĩ chúng có liên quan đến nhau.” “Phải có liên quan tới nhau.” Nat còn thời gian kết nối mọi dữ kiện nữa. Chiếc Mercedes rẽ vào con đường nhà bố mẹ , gian tĩnh lặng, vì đêm quá khuya. “Tôi về tới nơi rồi. Ngày mai chuyện tiếp nhé.” “Đừng lo. Chúng ta giải quyết vụ này. Mai tôi gọi đến trường cho và chúng ta bàn về những gì làm sau đó.” “Cảm ơn,” Nat , rồi gập điện thoại lại. Họ cho xe chạy vào lối xoay vòng trước nhà bố mẹ , ra đỗ sau hai chiếc Cadillac khác nhau màu đen, dòng xe chính thống của gia đình Greco. Điều này có nghĩa hai cũng có nhà và tính sổ với , ngoại trừ Paul, lúc này chắc coi bóng rổ với Hank. “Căn nhà đáng quá,” Brooke , đỗ xe và tắt máy. “Nhìn như lâu đài kiểu Pháp vậy.” “Ý tưởng là thế mà. Cha tôi có được ý tưởng ấy sau chuyến du lịch sang Pháp. Nhà lấy làm mẫu được gọi là lâu đài Chamonix.” Nat nhìn ngôi nhà, ánh đèn sáng rực và những ngọn tháp lợp đá đen chọc thẳng lên màn trời dông bão. Có thể là do tâm trạng tốt, vì đêm nay ngôi nhà nhìn như ngục Bastille. Nat tra khóa vào ổ. Nhưng bố bật mở cánh cửa, miệng há hốc khi nhìn thấy . “Chúa ơi, Nat!” Ông giật phắt cặp kính đọc sách, ông mặc áo choàng trong nhà hiệu Ralph Lauren và mang vớ đen. “Chuyện quái gì xảy ra đêm nay thế?” “Chuyện dài lắm bố à.” Nat bước vào tiền sảnh ấm áp khô ráo, được chiếu sáng rực rỡ bởi chiếc đèn chùm. Bố quay sang Brooke, ông ta theo bước vào nhà. “ là người từ Công ty Dechert phải ? Bart bảo tôi là ông ấy phái người .” “Carter Brooke,” ông ta , chìa tay ra bắt, và bố cau mày bắt tay ông ta. “Việc quái gì vậy Carter? Họ bắt con tôi à?” “Con bị bắt đâu bố.” Nat cố xen vào câu chuyện, nhưng bố nhìn trừng trừng Brooke. “Họ nghĩ con của John Greco giết cảnh sát à? Việc quỷ quái gì thế?” “ ấy chưa bị buộc tội gì đâu.” Brooke giơ tay ra hiệu khoan hãy nổi nóng, “Họ chỉ thẩm vấn ấy, và ấy gì nhiều.” “ nhiều à?” Mắt bố lóe lên, và ông đóng cửa lại. “Sao lại để cho con bé gì chứ? Nếu có chuyện gì xảy ra cho con bé, tôi kiện hết thảy công ty quỷ sứ của các người.” “Bố à, đừng làm khó ông ấy. Ông ấy hành xử rất tuyệt.” Nat tuột chiếc áo khoác của ông ta ra phủi phủi, trong khi Tom và Junior từ phòng bếp nhảy bổ ra. Khuôn mặt hai chàng rạng ngời vì phấn khích và vì caffeine, cả hai mặc áo sơ mi trắng và quần âu đen từ công sở. Trong Công ty Xây dựng Greco có ngày nào được ăn mặc tuềnh toàng cả. “Nat, người ta nghĩ em bắn viên cảnh sát hả?” Junior gần như là cười hô hố. “Em ấy à?” “Chúng ta bị chơi khăm hay sao vậy ta?” Tom hỏi, vẻ tin nổi. “Hay là bố bị chơi khăm?” Cả hai phá ra cười. “Cảm ơn động viên nhé.” Nat giơ ngón tay thối về phía họ. Nếu trong tâm trạng khác, hẳn , Tôi có thể bắn viên cảnh sát nếu tôi muốn. “ ấy phải là nghi phạm, nhưng đây phải chuyện giỡn chơi,” Brooke nghiêm nghị , nhưng bố quay mặt lại nhìn, vẻ hoang mang. “Có đôi điều phải hiểu đấy, Calvin.” “Là Carter.” “Nếu trong mấy đứa con của tôi mà có đứa nào lỡ bị bắt đó cũng phải Nat. Nó là đứa mà chúng tôi bao giờ phải lo lắng. bao giờ cả.” Ruồi con. “Bố à, con bị bắt,” , nhưng bố quay lại nhìn. “Những thằng con trai tôi, đúng vậy, chúng có thể gây rắc rối. Những vụ , hết lần này đến lần khác. Như là quá chán trong các bữa tiệc, về Paul chắc chắn tôi có thể hiểu được. Tôi phải nín thở vì nó.” “Paul mới là thằng thậm ngu ấy,” Junior thêm vào. Tom khụt khịt. “Tiền khôn ngoan của Sở Thuế đấy.” “Tôi hiểu,” Brooke , và Nat có thể thấy ông ta cố gắng thiết lập Mối Quan Hệ Tốt Với Khách Hàng trong tiền sảnh ngoài đông đúc này. Bố tiếp, “Nhưng còn Nat ấy hả? thể nào. Chúng tôi nên kiện tội bắt giam trái phép. Họ có loại cáo buộc đó mà, đúng ?” “Nó là con thông thái,” Junior thêm vào, và Tom đồng tình. “ giáo sư bé .” “John à, ông phải thuyết phục tôi.” Brooke đặt chiếc phong bì bằng da xuống bàn kê đồ bằng gỗ đào. “Tôi thuật lại cho ông những ghi chép của tôi và giải thích mọi chuyện xảy ra.” “Nat hả? Là con phải ?” Mẹ bước xuống cầu thang uốn cong trong chiếc áo khoác tắm lụa màu xanh nước biển và dừng lại, gương mặt bà ánh lên vẻ lo lắng dưới lần kem dưỡng da đêm hiệu Dr. Petricone. Tóc bà buộc túm ra sau, với hai cái kẹp tăm gài những lọn tóc ngắn trước trán lại. “Chúa tôi, con , xảy ra chuyện gì vậy? Là bùn mặt con đấy hả?” “Con ổn mà mẹ.” Nat đặt áo khoác của Brooke lên ghế. “Mà này, làm sao mà mọi người biết con ở đấy thế?” “Bố mẹ biết hết,” Tom trả lời. “Bố mẹ thấy hết.” “Con trai của Morty Blank lái xe ngang qua khi thấy con vào trong đấy.” Mẹ xuống cuối cầu thang và ôm lấy Nat trong cái ôm gượng gạo, sực nức hương thơm. “ ta gọi cho bố mẹ ngay.” “Đúng vậy, mà sao con gọi cho bố mẹ hả Nat?” bố đổi giọng hỏi. “Con bị bắt mà chịu gọi cho bố mẹ? Bố phải nhờ vào cơ hội hy hữu là có bạn chơi gôn nhìn thấy con mới biết được sao?” “Con bị bắt.” Đầu Nat bắt đầu đau, nhưng bố chỉ mới khởi động. Trước đây ông chưa bao giờ la hét , nhưng máu nóng của ông từng làm em trai bầm dập. Giờ đây khi biết vẫn còn sống, ông thoải mái mà xử . “Tại sao con lại quay lại hạt Chester?” ông hỏi, cao giọng lên. “Hank cho bố mẹ biết là có ai đó đe dọa con nếu con còn ra đấy nữa.” “ phải là đe dọa.” Nat thấy khó chịu với Hank, lúc này vắng mặt. “Và lẽ ra ấy nên chuyện này với bố.” “Sao lại ? Nó là người trong nhà. Nó lo lắng cho con và hóa ra là nó đúng.” Bố cau mày. “Con bị gì vậy hả Nat? Có phải do thằng thầy giáo ấy, cái thằng điên đơn để đuôi tóc ấy phải ?” Là Angus mà. “Có chuyện gì mà Hank cho bố nghe vậy?” “Chuyện này kinh khủng.” Mẹ thở dài, đầu ngón tay day day trán. “Đầu tiên là chuyện của Paul, giờ tới chuyện này.” Nat hỏi, “Mà Hank ở đâu vậy?” “Nó với Paul về đây ngay,” mẹ trả lời. “Đội Sixers phải đấu hiệp phụ, nên bọn nó ra về trễ.” “Thêm trận đỉnh cao cho A.I.” Junior lắc đầu ngưỡng mộ. “Thằng đó đáng tiền quá,” Tom . “ thể tin được là bọn mình lại bỏ lỡ trận có hiệp phụ. Paul là thằng phe vé. Sưng phổi cái khỉ gì.” Brooke im lặng, trong khi bố chống nạnh. “Vậy là sao đây Nat? Phải thằng cha đó ? Giữa hai đứa có chuyện gì ?” Natalie nghe này. “Bố à, đó phải việc của bố.” “Dĩ nhiên là việc của bố rồi, nếu như nó làm cho con gặp rắc rối với cảnh sát. Con nghĩ bộ dạng con trông như thế nào hả?” Bố chĩa ngón tay cứng nhắc vào . “Con biết , đôi khi con thông minh kiểu sách vở, nhưng mà chỉ có vậy thôi.” Oái. “Bố ạ, con cần tắm.” Nat đột ngột quay lưng lên lầu, đoạn dừng lại lưng chừng. Thiếu thiếu cái gì đó. nhìn xuống căn sảnh duyên dáng. “Con mèo đâu rồi?” Mẹ bặm môi. Bố nhìn lên và qua kẽ răng, “Xảy ra hôm kia.” Jelly. Nat thấy ngực thắt lại. “Xảy ra chuyện gì?” “Nó thức dậy, bố chỉ có thể vậy thôi. Bố thấy nó nằm giường con.” Cái cau mày của bố giãn ra chút, và cơn giận dữ trong ông khẽ dịu . “Bác sĩ thú y là đưa cho mình tro hài cốt của nó.” “Nó già rồi,” Junior như chuyện hiển nhiên. “Em khóc chứ?” Tom chậc lưỡi. “Nếu em thực nó, em khóc.” Nat tê dại quay người , leo lên hết cầu thang, đến phòng ngủ của mình, đoạn cởi bỏ đống quần áo ướt mèm và thẳng vào phòng tắm, thề với lòng là khóc. Sau khi tắm xong, quấn khăn tắm mềm mại màu trắng quanh người, nước tong tong khi bước vào phòng. lùa tay lên tấm trải góc giường nơi Jelly hay nằm, và sợi lông mèo xám dài mắc vào đầu ngón tay . lại thấy ngực mình thắt lại, đưa mắt nhìn quanh căn phòng ngủ với tâm thế mới. Hơn thập kỷ qua ở nhà mà chỉ ngủ qua đêm ở đây có mấy lần. Bố mẹ cho mang những bàn ghế cũ của đặt ở đây, khiến thời gian trong phòng ngủ như ngừng lại, giống như những câu lạc bộ trung học kiểu Pháp. chiếc tủ treo quần áo màu trắng dựa sát tường, đối diện với chiếc giường đôi với đầu giường kiểu bé cùng loại và cái bàn mà chưa từng ngồi học bao giờ, bổ sung hoàn hảo bằng chiếc ghế màu trắng be bé và cái gối đệm nhồi lông màu xanh. bộ kệ sách màu trắng chứa sách từ trung học trở lên. lớn lên vượt khỏi những thứ này từ lâu lắm rồi, ít nhất là theo lý thuyết. Nat nhận ra tự mình chọn lựa bất cứ thứ gì trong căn phòng ngủ này, cả Jelly cũng . Hay cả luật sư. Hay thậm chí cả bạn trai. Tất cả mọi chuyện đều do bố chọn cho , và chiều theo ý bố quá xa và quá lâu rồi. Lần đầu tiên tự hỏi phải chăng lựa chọn nghề nghiệp của là phản ứng của với bố. có kết luận từ thuở nảo thuở nào là phù hợp với công việc kinh doanh của gia đình. Kiểu nào nữa và sống cuộc đời do người khác sắp đặt. Và đột nhiên, muốn mình cứ sống mãi như thế.
Chương 28 Nat xuống lầu, tay cầm bộ đồ thể thao mượn, mình vận chiếc áo len Fair Isle sờn, quần jean cũ, và mang đôi dép Danskos cũ rích. vào bếp, nơi bố mẹ và Brooke ngồi trò chuyện tại chiếc bàn gỗ đào, sau những tách cà phê hoa hòe. Junior, Tom, và giờ thêm Hank và Paul ngồi bu quanh chiếc ti vi dây bên quầy bếp, uống Heineken và theo dõi kênh ESPN với thanh vặn . “Em à, em có ổn ?” Hank đặt chai bia xuống, qua phòng, ôm Nat chặt, người tỏa mùi xì gà. “Em ổn.” Nat kìm chặt cảm xúc của mình. Mấy con trai tiếp tục coi ti vi, trong khi bố mẹ và Brooke đột nhiên im bặt, ràng là dỏng tai lên nghe ngóng. “ xin lỗi vì trả lời cuộc gọi của em.” Hank nới lỏng vòng tay, và đôi mắt đen của tìm kiếm mắt . “ xin lỗi vì mọi chuyện.” Paul quay nửa người lại. “HANK NÀY, CHO CHỊ ẤY NGHE VỀ A.I. .” Nat ngước nhìn Hank. “ cho em nghe là chúng ta về bóng rổ nhé.” “ đâu. Tối nay em kinh qua cả mấy tầng địa ngục rồi.” “A.I. ĐUỔI THEO QUẢ BÓNG VÀ THẲNG VÀO TRONG ĐÁM ĐÔNG, VÀ CAO ĐẾN NỖI HANK CHẠM VÀO ĐẦU . CHẠM NGAY ĐẦU ẤY.” Mẹ hỏi, “Mẹ nghĩ A.I. lùn mà. lùn à?” “ALAN IVERSON MỚI LÙN MÀ MẸ. LÀ A.I. . CON TỚI A.I. HAI CƠ. ANDRE IGUODALA ẤY. CAO TỚI HAI MÉT.” “Nat, kể cho mọi người nghe .” Giọng bố bình tĩnh hơn, và ông nhìn vẻ giận dữ nữa. “Brooke giải thích phần về tư pháp rồi, nhưng bố muốn chính con cho bố biết chuyện gì xảy ra.” “Bố à, nếu con kể ra, chúng ta lại tranh cãi, mà bây giờ khuya rồi.” Nat bước đến bên Brooke, đưa cho ông ta bộ đồ thể thao được xếp lại, và chìa tay mình ra. “Cảm ơn vì giúp tôi tối nay. Tôi rất cảm kích, nhưng tôi phải chuyện với mấy luật sư khác rồi mới quyết định.” “Khoan hãy gọi cho người khác.” Brooke giơ ngón trỏ lên. “Bố và tôi giải quyết xong vấn đề rồi. Tôi đề cử luật sư với rất nhiều kinh nghiệm ở cấp toàn bang cho .” “Cảm ơn, nhưng cần đâu,” Nat , và bố nhìn như thể mới bị vả vào mặt. “Con cái gì thế? Dĩ nhiên là con phải chấp nhận người do Carter đề cử. Mọi việc an bài rồi.” “, cảm ơn.” Nat lắc đầu. “Con quyết định rồi và đấy là quyết định cuối cùng.” “Nat, đừng có điên.” Bố đứng lên, vẻ cau có trở lại mặt ông. “Ngồi xuống kể cho chúng ta nghe chuyện gì xảy ra. Bố muốn biết sao tối nay con lại đến hạt Chester và chuyện gì xảy ra.” “Bố, con mệt và bây giờ con chẳng muốn đến chuyện này. Làm ơn thấu hiểu giùm cho con.” “Ngồi xuống chuyện với bố mẹ coi!” bố , và Nat quay sang Hank. “Về nhà thôi . Em rã rời rồi.” “Nat?” mẹ . “Nat!” bố bảo. Ông khoanh tay trong chiếc áo choàng dày sụ. “Ít ra phải nhận lời đề cử của ông Carter . Bố trả tiền. Con có được luật sư tốt nhất trong thành phố này mà tốn xu.” “, cám ơn.” “Hank, chuyện với nó . Mà con ở lại đây qua đêm chứ?” Hank nhìn từ Nat sang bố rồi nhìn trở lại . “Bố mẹ em mời chúng ta ở lại đây tối nay. Nghe cũng có lý đấy, vì trời dông mà.” “, cảm ơn.” Nat tưởng tượng bia mộ mình đề dòng chữ , CẢM ƠN. “Trời mưa quá to, lái xe vào thành phố được đâu, con ,” mẹ với sang từ góc bàn. “Chúng con sao đâu, con mệt và con muốn về nhà.” Nat nhìn Hank. “Làm ơn, chúng ta thôi.” “Nat, chuyện gì xảy ra với con vậy?” bố lớn tiếng , và mấy ông quay lại từ chiếc ti vi. Junior bảo, “Nếu bố mẹ muốn em ở lại cứ ở lại . Em ngu ngốc.” Tom , “Giáo sư Ngu si ấy mà.” “KÊU ĐẶT PIZZA ! RỒI CHƠI BÀI, LÀM MỌI NGƯỜI VUI VẺ LÊN NÀO!” “Paul à, con cần phải ngủ,” mẹ , nhưng cậu chàng lờ bà . “Cái vụ cảm lạnh ấy chẳng chịu khỏi cho nếu con chịu nghỉ ngơi. Mẹ dọn giường lầu cho con.” Đủ rồi nha. “Chào mọi người.” “Tao bảo rồi, tao muốn mày ở lại,” bố nhắc lại, quắc mắt lên. “Xin lỗi, con phải thôi. Chào mọi người. Ngày mai con gọi giải thích mọi việc. Mọi người ai cũng mệt quá rồi, chuyện tối nay nổi đâu.” “Mày hả?” bố hỏi. “Em khóc à?” Tom hỏi, vẻ sửng sốt giả tạo. “ PHẢI CHỊ RẤT THƯƠNG JELLY SAO?” Paul cười lớn, nhưng Nat còn chẳng buồn giơ ngón tay thối lên với bọn họ. Có lẽ mình thực trưởng thành. Hank đánh tay lái chiếc BMW ra đường, hai chiếc cần gạt nước gạt liên hồi trong cơn mưa bão. “Em bực mình hả?” “Tối nay dài quá rồi.” “ có thể biết xảy ra chuyện gì được ?” “ để về nhà rồi bọn mình chuyện nhé?” Nat thấy mình cạn kiệt sức lực, thể lại được nữa. Giờ đây khi nguồn adrenalin rời bỏ cơ thể, thấy mình kiệt sức. “Dĩ nhiên, thành vấn đề.” Hank quay tay lái cho xe quành qua khúc quanh, và nước từ máng xối bắn thẳng vào giữa cửa xe. “Xin lỗi vì mình ở lại. Em phải ra khỏi nơi đó thôi.” “ biết mà. Họ cũng biết vậy.” “ vậy là sao hả?” Nat nhìn qua, nhưng Hank vẫn nhìn thẳng vào con đường trước mặt. Họ dừng lại nơi đèn giao thông, và đèn thắng xe từ chiếc xe phía trước làm cho toàn bộ gương mặt nhuốm đỏ. “Em lờ hết mọi người phải ?” “Khuya rồi mà Hank.” “ hiểu, nhưng em nên nghĩ lại lời đề nghị của bố em về vụ luật sư . Em tự rước họa vào thân đấy. Bố chỉ cố gắng giúp đỡ em thôi mà Nat, và ông chi trả hết.” “Em kiếm ra tiền mà Hank.” “ nhiều đến mức đó.” Điều này đúng , nhưng mà sao. “Mọi chuyện chấm dứt tại đó đâu. Nếu em nhận tiền của bố, ông xía vào việc chọn luật sư, và nếu em thuyết phục bố cho em tự chọn, ông ở đó phê bình luật sư cho đến chết. Tự em lo việc của em. Sao hiểu được điều này lại khó khăn đến vậy?” “Trong những tình huống như thế này đúng là khó hiểu đấy. Nếu cảnh sát đến việc buộc em tội sát nhân, em cần phải nhờ đến luật sư giỏi nhất có thể.” Giọng của Hank cay nghiệt vang vọng trong xe, và Nat có thể lường trước trận cãi vã tung trời trong xe sắp xảy đến, gây lộn kiểu này luôn là kiểu tồi tệ nhất. “Thế còn tình huống kể cho bố mẹ em nghe việc chúng ta gây lộn sao?” “Thế sao?” “Đó là việc của bọn mình.” Nat lớn tiếng. phải là kiểu của . “Là chuyện giữa hai bọn mình thôi.” “Có gì khác đâu? Chẳng phải là bí mật gì hết!” “Là chuyện riêng tư, và còn kể cho bố nghe về Angus nữa. Bố hỏi có phải em lừa dối , buồn cười hết sức.” Hank quay nhìn sang, và Nat cũng thế, may là trong cùng khoảnh khắc. Trong những cuộc cãi nhau như thế này, ai nên nhìn vào mắt ai cả, và ngay cả trong bóng tối của chiếc xe, có thể nhìn thấy câu hỏi mà mắt đặt ra. “Em , và lừa dối .” Natalie nghe này.“Vấn đề của chúng ta phải là người đàn ông khác, mà là chính chúng ta cơ. Chúng ta có vấn đề về chuyện đâu là chỗ chúng ta kết thúc và nhà Greco bắt đầu. Và cho cuộc đời của em, em có thể tự mình đưa ra quyết định.” “Cho tới giờ em quyết định cả đống chuyện rồi nhỉ.” Oạch. “Cảm ơn.” “ cố gắng hiểu cho được em.” Hank thắng lại khi chiếc xe phía trước chạy chậm lại. Cả hai nhìn vào khoảng cách trước mặt, lời nào. thanh duy nhất là tiếng cần gạt nước đập vào kính. Tình hình cứ thế tiếp diễn trong gần bốn mươi phút, và Nat thấy rốt cuộc như mình chuẩn bị vỡ òa ra, vì cũng biết. “Hank à, tình hình này tiếp tục được đâu.” “Cái gì tiếp tục được?” “Chúng ta. thể nào nữa.” “Cái gì?” Hank gần như vặn cả người sang ghế, tay đặt vô lăng. “Em rất tiếc.” “Cái gì? Tại sao? Chúng ta yên ổn mà. Cho xin lỗi.” “Chúng ta phải tạm thời chia tay thôi. Em cần ít thời gian để suy nghĩ. Em cần phải hiểu chuyện gì diễn ra.” Nat trộm liếc nhìn Hank quay lại nhìn chằm chằm về phía trước, giữ cho vô lăng thẳng tắp. “Em chỉ bực mình thôi. đêm có nhiều chuyện. Quá nhiều chuyện.” “Đấy phải là vấn đề. Cơ bản là mọi chuyện kia, là và gia đình em đấy. Giống như là em thấy mình mắc vào cái lưới nào đấy mà em thể thoát ra được” “Giờ lại là cái lưới à?” “Em cần suy nghĩ. Em cần phải tập trung vào bản thân và vào tình huống mà em vướng phải.” “Em cần khoảng của riêng em.” Giọng Hank chuyển sang chua chát, nhưng cách diễn đạt ấy cũng đúng thôi. “Chỉ cho em chút thời gian thôi.” “ nghĩ em cần chút gian. Cái nào đây, thời gian hay gian?” “Cả hai.” “Thôi được, nếu em muốn, em .” Hank chuyển người lại sang ghế mình, mắt nhìn thẳng. “Trong bao lâu?” “Em biết.” Nat giữ vững lập trường, dù biết nó làm tổn thương đến nhường nào. Nếu nhân nhượng, họ về nhà, đồng ý với nhau là họ gây lộn chỉ vì cả hai đều mệt, và rồi lại ngủ. bật thẳng chiếc ghế trong xe BMW. Hank tiếp tục lái xe trong im lặng, mưa xối xả giội lên nóc chiếc BMW. lúc sau, hỏi, “Là , phải ?” “ phải,” Nat trả lời, dù thực là, cũng hoàn toàn chắc chắn. đỏ mặt và nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng trông thấy gì hết. “Vậy ai giữ quyền chăm sóc bố mẹ em đây?” lúc sau Hank lại hỏi. “ giữ ,” Nat trả lời, cả hai vờ cười lớn. Khi còn cách nơi ở hai khu phố, họ có thể thấy đám phóng viên đứng vỉa hè trước khu nhà, trú mưa dưới tấm vải bạt màu xanh. Nat kêu lên, “Ôi trời.” “ nghĩ là em muốn ở lại chỗ nhỉ. Chẳng đủ gian hay thời gian gì cho em cả, phải ?” Quê . “Làm ơn đừng làm cho mọi chuyện khó khăn hơn vì em khổ lắm rồi.” “Được thôi.” Hank lớn tiếng thở hắt ra, và họ dừng lại ngay đèn giao thông. “Vậy nghĩ em nên đến khách sạn.” “Em trốn tránh. Em chẳng có gì phải xấu hổ cả. Bỏ em lại trước cửa nhà .” “Làm thế có khôn ngoan ?” “, nhưng mà đúng đắn.” “Em tuyệt đấy, có biết ?” Hank buồn rầu chậc lưỡi, và Nat thấy nước mắt chực trào ra, nhưng cố nuốt vào. dừng chiếc BMW cách tòa nhà đoạn ngắn, trườn người qua hôn vào má . “Vậy là hả?” dịu dàng hỏi, và Nat chẳng đủ can đảm mà ngước lên nhìn . “Giờ là vậy. Em xin lỗi.” mở cửa xe, bước ra ngoài, vội vã chạy vào khu nhà dưới cơn mưa. kéo mũ áo khoác lên, và đám phóng viên nhận ra cho đến khi sắp vào hẳn trong nhà. Khi nhận ra, bọn họ ào tới, đèn flash bật lên và dồn vào cửa cùng với máy quay phim và micro. “ Greco!” bọn họ la lên. “Chuyện gì xảy ra tối nay tại hạt Chester thế? Sao cảnh sát lại cho dừng xe của ?”, “ có uống say ? có bị đo nồng độ cồn ?” “ có đưa ra lời bình luận nào ?” nhanh chóng tông vào cửa xoay, cánh cửa xoay tròn đẩy mình mẩy ướt lướt thướt vào trong sảnh, làm cho người gác cửa lớn tuổi Bill Sasso giật cả mình. “Chào Bill.” Ông ta chậm rãi đứng lên, đưa mắt nhìn Nat. “Giáo sư Greco, tôi nghĩ là về đây tối nay. Tôi nghĩ cánh phóng viên làm cao chạy xa bay. Bọn họ đứng ngoài đó cả hai giờ đồng hồ rồi.” “Xin lỗi vì chuyện đó.” “Tôi với bọn họ là chẳng giết ai hết. cho tôi đống sách, cho cháu của tôi mà.” “Cảm ơn,” Nat thấy họng mình nghẹn lại. đến bên quầy bàn an ninh và rướn người lên quầy. Ti vi mở chế độ câm, đặt cạnh bài chơi ô chữ hoàn thành nửa tờ Daily News. “Cảnh sát giữ xe và chìa khóa của tôi rồi. Tôi thể vào nhà được.” “Để tôi lo cho, thưa giáo sư. Tôi dẫn lên.” Bill đặt cây bút chì xuống, lôi từ ngăn bàn ra chùm khóa loảng xoảng, và bước vào thang máy cùng . Họ im lặng đồng hành lên trong thang máy, và Bill đưa chân đến cửa căn hộ và mở khóa. “Ngủ ngon nhé!” “Cảm ơn.” “ có chi. Sáng mai ghé ngang bàn tôi, tôi đưa chìa khóa mới cho .” “Cảm ơn ông lần nữa nhé.” Nat mở cửa căn hộ và bật đèn trong phòng khách lên. Cánh cửa đứt khoát đóng sầmmột cái sau lưng . Trong phút, đứng trước cửa và đưa mắt nhìn khắp căn hộ. Sách viền quanh, im lặng và tĩnh mịch. Căn hộ thơm mùi rượu vang và khí bị dồn ép. Nhà đây rồi. Lần đầu tiên, thấy mình thở hắt ra. Có quá nhiều chuyện xảy ra trong đêm. nghĩ đến Barb, rồi đến viên cảnh sát, rồi quang cảnh tại đồn. Đến Jelly. Giờ ở nhà, nhưng thế giới của thay đổi. là nghi phạm giết người. cần luật sư và kế hoạch. Ở trường phải tự bào chữa cho mình. thân mình, có Hank. thấy mình hoàn toàn lạc lối, như bị thả khỏi neo. ràng buộc. Đây chính là tự do mà muốn, nhưng tại sao lại có cảm giác trống rỗng thế này. nghĩ đến việc gọi cho Angus, nhưng đấy là câu trả lời sai lầm. cần phải suy nghĩ. Tái thu thập các thông tin. Hình dung chuyện gì xảy ra và xảy ra. đến trường kỷ và thả người ngồi xuống chỗ thích, như là cái tổ mềm mại màu kem. Toàn thân rốt cuộc cũng được thư giãn và ngay phút sau, thấy nước mắt trào ra và nghe thấy mình nấc nghẹn. Lần này để cho mình khóc, bởi vì quanh có phóng viên cũng chẳng có em nào, và thể nào nín được nữa dù có cố. biết mình khóc cho ai, cho Bard, cho cảnh sát Shorney, hay cho Jelly. Hay thậm chí, xấu hổ làm sao, là khóc cho chính mình.
Chương 29 Mưa quất vào cửa sổ phòng ngủ, và Nat xoay qua xoay lại, cố gắng gạt qua bên những cảm xúc của mình trước chuyện của Barb và viên cảnh sát Shorney. phải tập trung vào việc ai là người cố dàn cảnh khép vào tội giết người. ôn lại những tình tiết thêm lần nữa, đoạn quay người sang bên kia, nằm thao thức. 5:17, đồng hồ cạnh giường chỉ giờ, bằng những con số xanh lam nổi sáng. Rồi nhìn thấy đốm đen bé xíu màu đỏ nhấp nháy hộp thư thoại. quên mở nó ra kiểm tra khi bước vào nhà. Bật đèn ngủ cạnh giường lên, nheo mắt vì ánh sáng, bật dậy và nhấn nút Chạy. “Xin chào, chúng tôi là Công ty Food Data và chúng tôi rất muốn biết chị thường ăn ở nhà hàng địa phương mấy lần...” Nat nhấn nút Xóa, chợt nhớ ra vì sao mình bao giờ kiểm tra hộp thư thoại. Vì toàn là những thứ vớ vẩn giống như trong hộp thư và email của vậy. Lời nhắn tiếp theo cũng nhảm nhí kém, nhưng đến tin nhắn thứ ba gọi chủ đích cho , với giọng nam ngờ ngợ. “Giáo sư Greco à, Willie Potts từ trại giam đây. Tôi dò ra số điện thoại của mạng. hỏi tôi về vụ lập biên bản kỷ luật Simon Upchurch. Tôi kiểm tra sổ sách và tìm thấy biên bản nào cả. Đây là câu trả lời cho đấy nhưng giữ kin kín nhé. Gửi lời chào tới Angus giùm tôi.” Nat nhấn nút Chạy lần nữa, ngồi thẳng lên khi tin nhắn được phát lại. Tin nhắn xác nhận là Graf dối khi bảo ta gọi Upchurch lên về vụ lập biên bản. Vậy tại sao họ cho gọi ta lên? Giờ đây khi đống tiền và thuốc gây nghiện kia lên trong bức tranh toàn cảnh, đoán có lẽ Upchurch có liên quan đến các vụ mua bán thuốc kích thích với mấy viên C.O. Có lẽ họ cung cấp OxyContin cho để bán lại cho các bạn tù. Nat biết phải làm gì đây. thể nêu mối nghi ngờ của mình cho các cán bộ quản giáo, mấy người này bận rộn dựng tường che giấu trường tội ác. thể cho cảnh sát vì họ tình nghi giết người của họ. nghĩ đến việc gọi cho Angus, nhưng ngủ và dù sao cũng bị kẹt trong bệnh viện. chỉ có thân mình. Nếu có ai đó phải tìm cho ra kẻ nào đứng đằng sau vụ này, người đó phải là . quen làm người đứng mũi chịu sào, nhưng có lẽ đến lúc phải bắt đầu thôi. Chẳng có ai cứu giúp khỏi nơi náu ngoài ra. nhảy ra khỏi giường, chạm chân xuống sàn nhà. Cần phải tìm tòi chút ít, và chỉ có nơi hợp lý duy nhất để bắt đầu. Thông minh kiểu sách vở à, hừ? Nửa tiếng sau, xuống trong thang máy, mặc quần jean, mang guốc, chiếc áo cổ lọ màu đen, và chiếc áo khoác cuối cùng còn có được thế giới này, chiếc áo khoác màu xanh nhồi bông cũ kỹ từ thời sinh viên. Trong ví là số tiền mặt gom góp lại từ hộp đựng trang sức, từ những ví tiền cũ, từ những gì còn sót lại trong bóp cầm tay, trong túi quần túi áo, và dưới chiếc gối nệm trường kỷ. có 562 đô la 36 xu để bắt kẻ sát nhân. bước xuống tiền sảnh nhìn qua tấm cửa xoay bên ngoài bàn bảo vệ. Cơn bão hẳn phải dứt rồi, chỉ có mưa lâm thâm phủ mờ cửa kính. Vỉa hè bóng người, đám phóng viên mất. ràng, bản Tu chính thứ Nhất[24] ngủ yên. [24] Bảo vệ quyền tự do tín ngưỡng, tự do ngôn luận và tự do báo chí. đến bên bàn, nơi Bill gục ngủ trò ô chữ chơi dở, cằm ông tì vào tay bên cạnh tách Dunkin’ Donuts cạn. Ông bỏ chiếc mũ đỏ ra, để lộ cái đầu hói với những tép tóc thẳng màu xám. Nat thào, “Bill à?” “Tôi thức đây,” ông , giật nảy mình ngẩng đầu lên. Ông máy móc với tay lấy chiếc mũ, nhưng Nat vẫy tay ra hiệu cho ông ở yên đó. “Ông có thể giúp tôi được ? Tôi cần xe nhưng mướn được vì có bằng lái. Có thể vui lòng cho tôi mượn xe của ông, chỉ trong ngày thôi được ? Tôi trả tiền cho ông.” “OK, giáo sư. Nhưng phải lái xe đưa tôi về nhà.” Bill ngái ngủ kiểm tra đồng hồ. “Mười phút nữa là tôi hết ca.” “Cảm ơn nhiều nhé. Còn nữa, ông có điện thoại di động ?” “Có chứ. Nhưng tôi bao giờ sử dụng nó.” Hoàn hảo. tiếng đồng hồ sau, Nat lái xe đưa Bill về căn hộ của ông rồi lái ra đường cao tốc, chạy khỏi thành phố chiếc xe Kia yếu xìu màu nâu nhạt của ông, mà căn cứ vào mùi trong xe chiếc xe này chạy bằng khói thuốc. Mấy tờ báo cũ, gói thuốc Winston bị bóp méo, và những hóa đơn đóng phí giao thông vương vãi sàn xe cáu bẩn, nhưng ghế ngồi bên cạnh là nguồn nguyên liệu mới: hộp bìa giữ ly với ly cà phê nóng hổi, chiếc bánh mì vòng kẹp bơ, và tấm bản đồ được in ra từ trang Mapquest. Chiếc điện thoại mới mượn được sạc điện từ ổ hộp quẹt điện trong xe, mặc dù Nat thề có Chúa là việc này làm cho chiếc Kia chạy còn chậm hơn nữa. chạy xuống phía Nam dưới bầu trời đầy mây, từ chân trời trở lên sáng ánh hồng tai tái, tiếp đến là màu hồng tối, rồi đến màu xanh tươi. Cơn mưa rửa trôi gần hết đám tuyết hai bên đường, để lộ ra những mảng bùn nâu. nhìn vào gương chiếu hậu mờ đục để chắc ăn là có chiếc xe tải màu đen nào theo đuôi mình, nhưng giao thông còn thưa thớt và ràng là vô hại. thấy khá an tâm trong chiếc xe mà kẻ xấu nào có thể nhận ra là xe của được. Cuối cùng rẽ khỏi xa lộ, chạy vào thành phố Chester, lái xe qua những vùng nhà cửa tồi tàn, tìm kiếm con đường cần tìm. Những dãy nhà gạch xây liền nhau xếp thành những khu phố ngổn ngang gạch vụn, những tấm cửa chớp treo xiêu vẹo khung cửa sổ được quấn bằng nylon bọc thức ăn và che chắn bởi song sắt. tấm biển mang dòng chữ viết tay COI CHỪNG CHÓ DỮ nhét lên cánh cửa, cạnh bức tranh ông già Noel do con nít vẽ bằng bút màu sáp. Mấy cái thùng rác bị lật úp, và những chiếc xe cũ kỹ đậu dọc lề đường. tìm thấy căn nhà, đậu chiếc Kia lại, sửa thẳng chiếc mũ NASCAR đen mà mua từ tiệm tạp hóa Wawa để cải trang tạm thời. nhìn vào gương chiếu hậu và nhận thấy những vết cắt má mình mờ hẳn rồi. Mọi việc tiến triển theo chiều hướng tốt hơn, nếu nghĩ nghĩ lại về cái án giết người lơ lửng đầu. ra khỏi xe, khóa xe lại, bước về phía căn nhà và ngập ngừng gõ cửa, phụ nữ Mỹ da đen ra mở cửa rụt rè nhìn quanh. Đôi mắt bà ta màu nâu đục và sâu thẳm, lạnh lùng nhấp nháy cẩn trọng, cả khuôn mặt cũng thế. Bà để tóc thẳng, xám mỏng, dài ngang cằm, tóc mái trước lưa thưa cắt ngang lưng chừng trán, giống như phiên bản Betty Boop khi bảy mươi tuổi. “Tên tôi là Nat Greco. Xin lỗi làm phiền bà, nhưng tôi tìm nhà của Simon Upchurch.” “Chôn nó hồi thứ Năm rồi,” người phụ nữ cau mày, tựa sát hơn vào khung cửa. “Tôi rất tiếc. Tôi ở trong trại giam khi ấy bị giết. Tôi tự hỏi liệu tôi có thể vào nhà thưa chuyện với bà.” Nat giơ chiếc túi Wawa màu trắng lên. “Tôi có mua mấy cái bánh vòng đây này.” “Tôi bị tiểu đường.” Hay là . “Có lẽ nếu tôi được vào nhà chúng ta có thể chuyện. mất nhiều thời gian đâu.” Người phụ nữ mở cánh cửa kêu răng rắc và nhìn Nat khắp lượt từ xuống dưới. “ chỉ bé tí teo.” “Cảm ơn.” Tôi nghĩ thế. “Trời lạnh. Chắc bà bị lạnh mất khi để mở cửa như thế này.” “Tôi còn ấm hơn .” Người phụ nữ ma mãnh cười, lộ ra mấy khoảng trống giữa những chiếc răng, và Nat bật cười cùng bà. “Tôi đến đây vì muốn chuyện với bà về Simon. Cậu ấy là con trai của bà ư?” “Con trai của em trai tôi. Tôi nuôi lớn nó, nhưng nó phải con đẻ của tôi.” “Tôi có thể vào được ? Xin làm ơn mà? Chuyện quan trọng lắm.” Cánh cửa trước mở đánh cách, và phút sau, người phụ nữ mở khóa cánh cửa chấn song và tay xô nó ra. “Cảm ơn,” Nat , và bước vào.