Chương 20 “Ông muốn gặp tôi à?” Nat hỏi, từ ngưỡng cửa văn phòng hiệu phó McConnell. Ông ta để lại lời nhắn cho sáng nay, và đến ngay lập tức, tình huống quen thuộc này khiến có cảm giác ngờ ngợ. “Vâng, xin mời, xin mời vào.” McConnell chỉ vào chiếc ghế lần trước ngồi, Nat bắt đầu nghĩ như thể chiếc ghế ấy là của mình. ngồi xuống, phủi phủi chiếc váy len đen, vắt chéo chân mang đôi bốt đen cao giúp cao hơn ba phân. Giúp tự tin hơn nữa. Đột nhiên hiểu được vẻ cuốn hút của đôi bốt cao bồi. “Cám ơn. Rất vui được gặp lại ông.” “Tôi rất tiếc về vụ tai nạn mà và Angus vướng vào. Tuần này quả khó khăn cho . Cho cả hai người.” McConnell ngả người vào chiếc ghế da cổ kính của mình. Cửa sổ sau lưng ông trông xuống đường Sansom, đầy những con người tất bật qua lại đến sở làm trong buổi sáng lạnh lẽo, gió giật này. Gió thổi qua những cành cây mỏng manh, đe dọa bẻ gãy chúng như bẻ gãy những cọng xương khô cứng. Hay có lẽ đó chính là trạng thái tinh thần của Nat. McConnell hỏi, “Angus thế nào rồi? Tôi nghe thấy gì về ta từ tối qua.” “Tôi nữa.” Nat thấy bồn chồn. thích nghĩ đến chuyện Angus nằm mình trong bệnh viện. “Sáng nay tôi gọi nhưng có ai trong phòng ấy trả lời, và người ta chịu cho tôi biết tin tức gì qua điện thoại cả, vì tôi phải gia quyến của ấy.” “ ta bị vài nội thương, tôi được biết thế.” “Vâng. Hôm nay chúng ta biết chi tiết.” “Vậy à.” McConnell đặt vài tờ giấy sang bên. “Đấy phải lý do tôi muốn chuyện với . Tôi nhận được cuộc gọi từ viên tổng quản giáo về và Angus. Có vẻ như là, hai người tra hỏi phù hợp viên sĩ quan cai ngục về việc điều hành trại giam.” McConnell tìm kiếm vài mảnh giấy ghi chú viết tay bản ghi chú. “Sĩ quan Tanisa Shields gì đấy?” “Hả? Chúng tôi chẳng tra hỏi gì ấy cả.” “Thế viên tổng quản giáo sai à? có hỏi han gì hết à?” McConnell cau mày. “Chúng tôi chuyện, nhưng đấy phải là tra hỏi, mà chỉ là trò chuyện.” “Dù sao nữa, ta bị tạm đình chỉ công tác vì việc này. “ ấy chẳng làm gì sai cả.” Nat cảm thấy có lỗi. Cuối cùng là người đem rắc rối đến cho Tanisa. “ có tư cách đâu Nat à. Chúng ta đâu có điều hành trại giam.” “Nhưng ấy bị trừng phạt vì gì cả.” “ hiểu ý tôi.” Tia nhìn của McConnell đanh lại sau cặp kính. “Viên tổng quản giáo cầu rằng hay Angus đều được quay trở lại trại giam, cho đến khi có thông cáo nào khác.” “Gì chứ? Ông ta thể làm thế được.” Nat đón nhận tin này như đòn chí mạng, cho Angus. “ ấy dạy lớp ấy và có những tù nhân được thụ lý.” “Viên tổng quản giáo liên hệ với trường luật Widener, trường này đồng ý tiếp nhận những vụ án còn treo.” “Nhưng Angus quan tâm đến các tù nhân. Đến lớp của ấy. Bọn họ biết ấy. Ở đấy họ mến ấy.” “Bọn họ phải làm quen với luật sư khác thôi. Khách hàng thay đổi người đại diện luôn ấy mà.” McConnell ngả người vào ghế, nhìn vào như thể ở cách xa. Ông ta mặc nguyên bộ quần áo như hôm qua, với chiếc cà vạt khác. “Cho phép tôi riêng với nhé?” . “Vâng.” “Năm nay gần như là năm được bổ nhiệm chính thức rồi Nat. Chúng tôi nhanh chóng tổ chức họp. Lúc chúng ta chuyện đây các bản đánh giá được thu hồi.” McConnell lại chồm người về trước. “Tôi đọc những bài báo của về lịch sử tư pháp và tôi luôn nghĩ về như là trong những học giả tư pháp trẻ tuổi giỏi giang của chúng tôi. Trong khoa này chúng tôi trân trọng những đầu óc uyên thâm thực thụ. Trường này là trong những trường luật ưu tú nhất toàn quốc, chúng tôi tạo dựng tên tuổi dựa những bằng cấp học thuật xuất sác, chứ phải là các chương trình thực nghiệm.” Cảm ơn nhỉ? Nat thích tìm được người ủng hộ bằng cái giá là Angus. “Tôi thừa nhận, tôi thích lắm bài giảng của hôm trước, mấy cái trò hòa trang gì đấy. phải sở thích của tôi. Nhưng tôi hiểu nhu cầu của việc phải liên quan liên đới với thực tế. Tôi phải là kẻ cổ hủ.” Có đấy, ông là người cổ hủ đấy. “Những việc diễn ra gần đây, nơi trại giam ấy.” McConnell khịt mũi. “ phải là kiểu của đâu, Nat à. chút nào.” “Có lẽ tôi thay đổi đấy.” Ai thế ấy nhỉ? “Có lẽ cần phải suy xét lại việc ấy có khôn ngoan , thân mến ạ. Đặc biệt là trong thời điểm này của nghiệp.” McConnell lịch mỉm cười, và Nat hiểu được ý của ông ta. Tránh xa hạt Chester. “Để tôi kể cho các bạn nghe câu chuyện,” Nat bắt đầu, đứng sân khấu trước lớp giảng dạy. Đây là lớp thứ ba trong ngày, nhưng cảm thấy sung sức lạ kỳ, vẫn còn lâng lâng sau cuộc chuyện với McConnell. cố gọi cho Barb Saunders và Angus lần nữa, nhưng chẳng được. Lúc này đây, gạt mọi chuyện sang bên. “Vào ngày tháng , năm 1962, tù nhân ở nhà tù bang Florida ngồi xuống cùng cây bút chì và mẩu giấy viết thư. Ông ta năm mươi mốt tuổi, người da trắng, nghèo, học hành nhiều, là ngư dân, và theo như người ta kể còn là người cực kỳ ngoan cố. Ông ta bị kết án là đột nhập vào phòng chơi bi-a Bay Harbor ở thành phố Panama, bang Florida lấy trộm tiền từ máy bán thuốc lá và máy chơi nhạc tự động.” Anderson gõ lách cách máy tính, cả Carling, Chu, Gupta và Wykoff cũng thế. “Chờ chút, ngưng đánh máy lại.” Nat giơ lòng bàn tay lên. “Mọi người ngưng đánh máy và nhìn lên đây nào. Đây là câu chuyện. Chỉ lắng nghe thôi.” Anderson nhướn mắt lên, và những người khác cũng thế, từng người , bắt đầu chú ý vào câu chuyện. “Tốt. Cảm ơn. Như tôi , tù nhân ấy có tiền trang trải cho luật sư, thế cho nên tại phiên sơ thẩm, ông ta cầu chánh án bổ nhiệm luật sư cho mình. Quan tòa và bảo với ông ta rằng theo pháp luật, người nghèo chỉ được quyền có luật sư trong những vụ trọng án hay trong những hoàn cảnh đặc biệt. Viên chánh án sai, bởi vì lúc ấy luật pháp là như thế. Vì vậy, người tù nhân tự bào chữa cho mình trong phiên sơ thẩm, phạm loạt sai lầm, như là cho gọi nhân chứng lại chính là viên cảnh sát bắt giữ mình. Ông ta bị kết án năm năm tù giam.” Wykoff cau mày, và Chu chớp chớp mắt. Tay Warren lướt bàn phím để chát chít nữa. Tuyệt. “Nhưng tù nhân đó đọc các sách về luật trong thư viện nhà tù, và cho dù ông ta đọc đọc lại nhiều lần bản Tu chính Thứ sáu, ông ta vẫn thể lý giải cách công bằng việc quan tòa từ chối chỉ định luật sư cho ông ta. Thế là ông ta tự viết đơn thỉnh nguyện đình chỉ lệnh giam giữ gửi cho Tòa án Tối cao bang Florida, và bị từ chối, rồi sau đó, hề nản lòng, ông viết thư tay gửi cho chính Tòa Thượng thẩm.” Gupta và McIlhargey chú ý, hay ít ra là có vẻ chú ý. “Tòa Thượng thẩm thụ lý vụ án, và theo như thông lệ của họ, chỉ định luật sư cho ông ta, người hoàn toàn khác biệt với tù nhân. Abe Portas là nhà báo kiệt xuất của tờ Washington Insider, là đối tác quan trọng trong công ty luật danh giá. Ông ta lái chiếc Rolls Royce, và người hùng của ông ta là thẩm phán Brandeis. Fortas về Brandeis như sau, “Ông ấy là con người phẫn nộ - phẫn nộ vì những điều bất công.” Cả Bischoff và Warren cũng lắng nghe. “Fortas cũng phẫn nộ khi có bất công, và ông ta tranh cãi về trường hợp của người tù trước Tòa Thượng thẩm. Ông ta cãi rằng bản Tu chính Thứ sáu đòi hỏi cho người nghèo được chỉ định luật sư bào chữa trong mọi phiên xét xử tội hình toàn liên bang. Người tù nhân và viên luật sư cầu Tòa Thượng thẩm cải tổ luật pháp của quốc gia. Và Tòa Thượng thẩm trả lời, đồng ý.” Nat mà cần bài giảng vì vụ kiện này luôn luôn nằm trong đầu , cho dù hôm nay được nạp thêm năng lượng vì điều gì đấy khác nữa. điều gì đấy mà chưa thể thực tìm ra. “Cuối cùng, người tù đó có được công đạo. Ông ta được tái xét xử trong tòa án bang Florida, và luật sư được chỉ định để bào chữa cho ông. Luật sư của ông phát ra rằng nhân chứng chủ đạo của bang, là viên cảnh sát, bị bắt bên ngoài phòng chơi bi-a ấy vì tội đánh đập và cướp bóc người đàn ông khác. Người tù được xử là vô tội. Tên ông ta là Clarence Earl Gideon. Đấy là vụ Gideon chống lại Wainwright.” Gupta và Anderson liếc nhìn nhau, và nụ cười chậm rãi giãn ra gương mặt của Chu. “Trong lá thư gửi cho Abe Fortas vào ngày 13 tháng Mười , Gideon viết, ‘Tôi tin rằng mỗi thời kỳ đem lại cải tiến trong pháp luật, mỗi năm mang đến điều mới mẻ cho nhân loại. Có lẽ đây là trong những bước tiến nhoi ấy’.” Nat ngưng lại. “Clarence Earl Gideon tin rằng cá nhân có thể thay đổi thế giới, nếu như công lý đứng về phía họ. Ông ta làm nên lịch sử, bởi vì ông ta đúng.” Giảng đường mênh mông trở nên im lặng. Đám sinh viên vẫn nhìn vào . Nat đứng giảng trong hai năm và chưa bao giờ nhận được phản hồi như thế này. Nó làm kích động, làm thêm tin tưởng vào mình, vào lớp học, và vào Clarence Earl Gideon, trong cùng lúc. Khoảnh khắc kế tiếp, tìm ra được cái điều gì khác ấy. Và rốt cuộc bắt đầu học được điều mà cố gắng giảng dạy bao lâu nay.
Chương 21 Những sinh viên đội nón chóp nhọn kiểu Tây Tạng, mang khăn quàng vuông sọc ca rô đỏ trắng, mặc áo len đan tay đầy màu sắc nêm cứng phòng bệnh của Angus, và họ quay lại khi Nat bước vào, nhìn như thể là người ăn mặc kỳ cục, với đôi bốt cao cổ đầy tự tin và áo choàng đen hiệu Armani. Thực tình mà , cái áo choàng hơi kiểu cách, nhưng sau khi bị mất chiếc áo khoác cài khuy và áo khoác lông mềm, Nat hết áo choàng để mặc rồi, toàn là những áo dành riêng cho đám tang hay coi phim nước ngoài mà thôi. Deidre nhướn bên chân mày tỉa tót lên. “Chào giáo sư Greco,” ta lạnh lùng , đứng gần giường bệnh nhất, và cả đám sinh viên trừ ta kính cẩn rẽ lối. “Natalie! đến vừa đúng lúc để ăn kem đây.” Angus trong trang phục bệnh nhân rướn cổ lên khỏi gối. quấn băng gạc mới và phải truyền nước biển nữa, nhưng vẫn còn dán nẹp khuỷu tay. Và mớ lông vàng óng rối tung cổ áo. “Này, chào ông bạn.” Nat đến giường bệnh, và đôi mắt Angus sáng lên. “ trông dễ thương quá.” Má Nat ấm hẳn. “Cảm ơn. thấy thế nào?” “Tin tốt này! Có thể tôi giữ được lá lách.” “Cả nước nôi trong đó luôn chứ?” Angus cười, và đám sinh viên cũng cười, mặc dù trước đó có mặt ở đây để nghe câu đùa ấy. “Tôi thấy lo khi thể gọi được cho .” “ đâu, tôi còn sống. Tôi ngủ suốt buổi sáng. Tôi nghĩ trong mấy y tá bỏ thuốc mê vào nước ép táo của tôi.” Deidre vui vẻ xô vào tay của Angus. “ vậy là phân biệt giới tính đó nha.” “Thực ? Biết gì ? Em bị đánh rớt rồi nhé.” Angus mệt mỏi mỉm cười. “Deidre này, sao em dẫn mọi người ra máy bán hàng tự động và để cho thầy ở riêng với giáo sư Greco vài phút nhỉ.” “Úi chà! Úi chà!” mấy nam sinh viên hi hí, làm mọi người lại cười, và Deidre cau có. “Bọn em trở lại ngay,” ta , và cả bọn chen lấn nhau ra ngoài, cười cười . “Chào, bạn,” Angus dịu dàng . Căn phòng đột nhiên yên lặng, và cửa sổ sau lưng mở ra bầu trời đêm màu việt quất. “Vâng, bạn.” Nat kéo chiếc ghế lại, thoáng ngượng ngùng. Như thể giữa họ có gì đó thay đổi, nhưng hình dung ra đấy chỉ là do tưởng tượng mà thôi. “Tôi thích đôi bốt đấy.” Hay chẳng thích. “Giờ tôi hiểu vì sao bốt.” “Vì sao?” “Tỏ thái độ.” “, vì lười thôi. Thái độ hả, tôi có được từ khi sinh ra rồi.” Angus ngẩng đầu lên nhìn . “ trông rất vui. Có gì xảy ra với vậy.” Quỷ tha ma bắt tôi nếu tôi biết là gì. “Hôm nay tôi dạy được vài lớp khá tốt, và ngay cả buổi giảng ngoại khóa của tôi cũng diễn ra suôn sẻ.” “Giỏi lắm! Đột phá rồi hả? Tôi biết làm được. Mọi chuyện rồi tới thôi.” “Có lẽ thế.” Trong thâm tâm Nat thấy vui. “Chỉ thấy dễ chịu, thế thôi. Tiếp cận được như thế.” “Đấy là lý do vì sao chúng ta dạy, đúng nào?” “Chính xác.” Chỉ đến hôm nay Nat mới ngộ ra điều này. “Lớp học về gì thế?” Angus chuyển mình gối, vẻ háo hức. “Về Gideon.” “Vụ này tuyệt đấy. Phim cũng hay nữa, có Henry Fonda đóng ấy.” “Tôi tin vào nó, bởi đó là câu chuyện hay.” “Tôi nghĩ, mọi vụ xử đều là những câu chuyện hay.” Nat gật đầu. thích khi được chuyện về công việc mà cần phải giải thích đủ thứ.” “Thế xảy ra những gì?” “Là vậy, khi tôi kể cho sinh viên nghe câu chuyện về vụ xử ấy, chúng tôi thực có được khoảnh khắc. Tôi còn thực biết cái gì xảy đến với mình nữa.” “Sinh viên nắm bắt được.” “Vâng, đúng thế.” Nat nghĩ về điều này. “Tôi giảng và họ hiểu được, và trong phút, đâu đó trong gian giữa chúng tôi, giữa tôi đứng sân khấu và họ ngồi hàng ghế, chúng tôi gặp nhau. Như thể là bài giảng có được thời khắc học thuật ngưng đọng.” nhún vai. “Đấy là cách duy nhất tôi có thể mô tả nó.” “Thế đấy là tình sao?” Ặc. “Ý là sao?” “Đấy là tình . phải là sinh viên chúng ta hay là chúng ta sinh viên gì cả. Mà là cả chúng ta lẫn sinh viên đều cùng chất liệu - là bất cứ quy luật nào mà cố giảng dạy cho họ đấy - và thế là, tình ấy liên kết chúng ta.” Angus dùng tay vẽ vòng tròn tiếp giáp nhau. “Đôi lúc chúng ta thực chia sẻ khoảnh khắc ấy. Đấy là kết nối tư tưởng, và tâm hồn con người.” “Đúng vậy.” Nat thấy mình chìm đắm trong ngôn từ của , rồi tự dừng tại. Phải chăng lạc? phải thoát ra khỏi chủ đề này. “À. Dù sao nữa, có nghiêm túc khi rai nạn giao thông có lẽ phải là tai nạn?” “Có chứ. phải là trùng hợp ngẫu nhiên đâu.” Angus lắc đầu. “Chúng ta bị cảnh báo, và ngay ngày hôm sau suýt chút nữa là bị giết. Nếu chúng ta liên tưởng mọi chuyện đến vụ sát hại Upchurch, có nghĩa. Có ai đó muốn chúng ta đào sâu thêm, ai đó liên quan đến Graf hay là trại giam.” Nat nghĩ đến buổi gặp gỡ sáng nay với McConnell. “Thế có thêm trùng hợp nữa mà thích đâu.” kể cho nghe việc bị cấm cửa khỏi trại giam, và hai má bừng đỏ chẳng khác gì những vết bầm của . “Khốn nạn! Thằng cha chết bầm! Ông ta thể làm thế.” “McConnell hay là Machik?” “Cả hai! Đều thể làm thế!” Mắt Angus tóe lên những tia sáng xanh lấp lánh. “Chương trình thực tập ngoại khóa ấy phục vụ cho hầu như là tất cả những tù nhân trong trại, lúc này hay lúc khác. Bọn họ thể cứ thế cắt ngang được.” “Widener nhảy vào.” “Kệ cha nó! Đấy là chương trình của tôi! Thế những sinh viên của tôi sao? Bọn nhóc ấy đấy?” Angus chỉ tay ra cửa, mặt nhăn nhó khi cố nhổm dậy khỏi giường. “Đại diện cho những tù nhân ở đấy đem lại lợi ích cho đám sinh viên. Họ vào trường chúng ta vì khoa Thực nghiệm.” “Đừng có giận.” Nat thấy thương . “Nằm xuống nào. Để tôi lấy cho chút nước nhé.” “ cần, cảm ơn.” Angus phẫn uất đập tay xuống giường. “Tôi phải ra khỏi đây. Tôi mất liên lạc với mọi thứ. Điện thoại di động chết ngắc. Tôi mất luôn cái Blackberry trong vụ tông xe. Tôi bây giờ nằm đây như con cá chết và họ phá hoại mọi thứ mà tôi gây dựng.” “Chúng ta giải quyết chuyện này khi hiệu trưởng trở về.” Nat đến bàn khay cạnh giường, rót nước từ bình nước nhựa nâu sẫm ra chiếc ly xốp, và đưa cho , lúc đó nhận thấy mắt ươn ướt, màng nước mỏng mà nhanh chóng chớp chớp dụi . Trái tim chùng xuống vì . “Của đây.” Angus gật đầu và nhận lấy ly nước, uống cạn. hắng giọng, đầu cúi gằm, và Nat im lặng đứng bên cạnh . Từ góc độ này thể nhìn thấy mặt , chỉ nhìn thấy những lọn tóc hung hung. để cho mắt mình chạy dọc bả vai tròn trịa săn chắc bờ vai rộng lớn của , nét sắc lẹm của phần cơ vai dày dạn, và những đốm tàn nhang phủ khắp tay , đoạn cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại trong ý nghĩ ràng, dù chủ ý: là người đàn ông đẹp. “Cảm ơn.” Angus hồi phục lại và đưa ly nước cho . “ có chi,” Nat trả lời, lấy lại cân bằng. “Thêm nước nữa ?” “. Cảm ơn.” “Thấy đỡ hơn chưa?” Nat đặt ly nước lên bàn, và đột nhiên Angus với lấy bàn tay kia của . Tay ấm áp phủ lên tay , nối kết hai người với nhau, và rụt tay lại. “Natalie, nghe này,” , giọng khản đặc. ngước nhìn lên, đôi mắt ráo hoảnh và xanh biếc. “Tôi phải cho nghe...” “Xin lỗi?” giọng con vọng vào từ cửa. Angus thả tay ra, và cả hai quay lại. Là Deidre, dẫn đầu đoàn sinh viên Mông Cổ. ta nhìn từ Angus qua Nat và bặm môi. “Xin lỗi làm gián đoạn, nhưng bữa tối của thầy đến rồi kìa.” “Bữa tối hả?” Angus nhìn sang đồng hồ tường. “Mới có năm giờ chiều mà.” Natalie nghe này, tôi phải cho ... cái gì? “Thức ăn được bưng tới đây rồi.” Deidre giúp trượt khay đầy đồ ăn từ giá cao và tự mình mang đến bên giường. “Bữa tối được dọn,” ta . “Gà quay, đậu bi và xà lách. Ngon lành.” Reng! Reng! Nat giật mình. Là điện thoại của và lôi nó ra khỏi túi xách. “ nghe điện thoại ở đây được,” Deidre . “Cấm điện thoại dộng.” Cảm ơn nhé, thổ dân. Nat nhìn vào màn hình, cầu mong sao đấy phải là Hank, phải ở đây chứ. Nhưng nhận ra được số phone. mở máy trả lời. Vọng sau lưng, là tiếng Angus , “Thầy chắc là sao đâu Deidre. Chúng ta tố cáo giáo sư Greco.” “A lô?” Nat lấy tay bịt tai kia và bước ra cửa, trong khi bên đầu dầy kia là giọng phụ nữ. “ Greco phải ? Barb Saunders đây.” Nat quay người lại bắt gặp ánh mắt Angus, mấp máy môi “Barb”. Nat hỏi vào trong điện thoại, “ khỏe ?” “ khỏe lắm. Tối nay có thể đến ?” Tiếng của Barb nghe nghèn nghẹn đến nỗi Nat thấy như mình cũng muốn khóc. “Tôi cần phải chuyện với . Có quá nhiều chuyện tôi muốn biết, về những điều... biết mà, về phút cuối ấy.” “Vâng, tôi tới. Mấy giờ vậy?” “ mất bao lâu mới tới được đây? Tôi xin lỗi vì báo gấp quá, nhưng tôi dám chờ thêm cơn đau đầu nữa.” “Tôi đến đó rồi. Mất khoảng độ nửa tiếng nữa thôi.” “Cảm ơn nhiều nhé, hẹn sớm gặp lại,” Barb , rồi cúp máy. Nat đóng nắp điện thoại lại, và Angus nhìn vào mắt từ đầu kia căn phòng. “ à?” hỏi, và Nat chẳng hề do dự. “Vâng.” “Làm ơn chờ cho tới khi tôi có thể cùng ,” Angus , và đám sinh viên nhìn qua nhìn lại, như đám con chồng đứng giữa bố và mẹ ghẻ mới. “ ấy thể chờ được. Xin lỗi nhé.” “Vậy cẩn thận nhé,” Angus gật đầu, vẻ thấu hiểu. “Coi chừng mấy chiếc xe tải Ford màu đen. Gọi lại đây cho tôi ngay khi nào có thể.” “OK,” Nat , vơ lấy túi xách, Deidre và những sinh viên màu mè sặc sỡ kia quây lại thành vòng. Natalie, nghe này.
Chương 22 Nat lái chiếc Volvo chạy dọc theo khúc đường quê cuối cùng đến nhà Saunders. Mưa rơi lộp bộp mui xe và cắt xéo bóng đêm trước đèn ở mũi xe, khiến ánh đèn hóa đông lại giống như ánh flash của máy chụp hình, làm cho tầm nhìn ra bên ngoài trở nên khó khăn. đường , nhìn quanh tìm những chiếc xe tải , và chẳng có chiếc nào mang biển số bang Delaware. Dầu vậy vẫn thấy nhõm hẳn ra khi cuối cùng cũng đến được nhà Barb Saunders. đỗ xe, vơ lấy túi xách, dùng nó che đầu, rồi ra khỏi chiếc Volvo và chạy lên lối đến cửa chính. bấm chuông, cánh cửa được Jennifer em của Barb nhanh nhảu mở ra. “Mời vào! Mưa như trút nước ấy!” ta , vội vã mời Nat vào. “Để tôi cởi áo khoác cho nhé?” “Vâng cảm ơn.” Nat cởi áo khoác, cố gắng để nước bắn ra tung tóe, và trong khi để Jennifer đứng đó treo áo lên cho mình, đưa mắt nhìn qua gian phòng khách. Băng keo dán dọc ngang chiếc trường kỷ, những nơi bị rọc cắt, và chiếc bàn kê máy tính trống kỳ quặc khi có cái máy tính nào, giống như hốc mắt có mắt. Sách truyện trẻ em và DVD được chất lại lên kệ, nhưng hộc trong chiếc tủ có ngăn kéo gãy ra, dính lại lủng lẳng nhờ chiếc đinh ốc. Nó ở dưới sàn. “Tôi biết nghĩ gì,” Jennifer quay lại , và Nat nhìn lại vẻ cảnh giác. “ biết à?” “ tự hỏi biết lũ người kia có điên hay . ăn trộm nhà người ta trong đám tang. bệnh hoạn.” “Đúng vậy.” Nat có thể thấy là họ cố sắp xếp lại căn phòng. Ánh đèn vàng dìu dịu tỏa ra từ chiếc đèn còn lại, ti vi mở để tiếng, và những khối đồ chơi xếp hình Lego màu đỏ gắt cùng những món xe tải Tonka vương vãi khắp chiếc thảm bông. Tiếng mấy bé trai la hét vọng ra từ nhà bếp cùng mùi thơm của xúc xích luộc. “Mưa to lắm ?” “To lắm.” “Tạ ơn Chúa là trời đổ tuyết. Bọn nhóc phảiđi học lại vào tuần tới. Chúng tôi chẳng thể chịu nổi ngày tuyết.” Mắt Jennifer ánh lên hóm hỉnh. “Tôi phát điên lên mất với ba đứa con của chị ấy và hai đứa con tôi.” ta nhặt chiếc áo mưa vàng vất ghế. “Tôi đưa mấy đứa cháu coi phim, cho với Barb có thể yên tĩnh chuyện với nhau.” “Cảm ơn.” Nat cảm thấy nỗi sợ hãi quen thuộc. Bao ngày nay mong chờ để làm chuyện này nhưng vẫn cảm thấy chưa sẵn sàng. “Chị ấy thế nào?” “Cố trụ lại, vì bọn . Chị ấy là bà mẹ tuyệt vời.” Jennifer tựa người sát hơn, gài áo mưa lại. “Nếu chị ấy lại bị đau đầu gọi vào số điện thoại nhà của tôi nhé. Tôi để số lại bàn ấy. Mẹ tôi ở đấy, với mấy đứa con tôi.” “OK. Cảm ơn.” “ với dì nào,” Jennifer về phía bếp và gọi lớn, “Có ai ở đây muốn coi phim và ăn bụng kẹo nào?” “Có!” “Có!” “Dì Jen!” ba cậu bé đồng loạt gào lên. “Tụi mình ! Cho con ăn Milk Duds được ?” Bản hợp ca la ó này làm Nat nhớ lại gia đình Greco, thời xa xưa. Hay có lẽ là tối thứ Hai vừa rồi. “Chào Nat.” Barb dứng lên, sau khi lúi húi giúp cậu con út mặc áo khoác. Đôi mắt màu hạt dẻ mỏi mệt và mớ tóc vàng chải ra sau thành búi tóc lơi. mặc áo len dài màu đen và quần jean, và cố gắng mỉm cười run rẩy. “Cảm ơn quay lại đây. Lần trước tôi thấy có lỗi quá.” “Đừng lo chuyện đó.” Nat phẩy tay cho qua. “Chào các cậu bé,” với đám trẻ, cả đám miệt mài chăm chú tự gài khóa áo lạnh. “Chào giáo sư Greco các con.” Barb vỗ lên bờ vai ú nần của bọn . “Xin chào, giá su Greco,” thằng bé lớn nhất . “Con muốn ăn Milk Duds,” cậu giữa bảo. “Được rồi các con, gặp lại sau nhé.” Barb cúi xuống hôn lên bờ má mịn màng của mấy đứa con, mỗi cái hôn là tiếng chụt chụt dễ thương. “Ngoan nghe lời dì nhé. Mỗi đứa cây kẹo, và chỉ chừng đó thôi nhé.” “Chào chị nhé.” Jénnifer hôn khẽ Barb, vẫy tay chào Nat, và lôi đám nhóc , cả đám lẫm chẫm bước ra khỏi cửa trong những chiếc áo khoác dày cộm, với những đôi găng tay Sponge Bob lủng lẳng kẹp tay áo. Cánh cửa đóng lại sau lưng họ, và căn nhà đột nhiên im lặng như tờ. “Phù.” Barb thở ra, ngồi khuỵu xuống, vờ chế giễu. “Tụi nó buồn cười quá nhỉ?” “Bọn trẻ đáng .” Nat ngạc nhiên trước việc những phụ nữ này chia nhau chăm sóc năm đứa trẻ. “Tôi thể hình dung được việc này khó khăn cho chị và mấy đứa như thế nào.” “Trong lễ tang bọn cũng ngoan. Tôi rất tự hào về chúng. Thực tình bọn cũng hiểu gì mấy. Giờ đến vụ trộm, chúng lại hiểu. Ai đó dám làm lộn tùng phèo mấy cái đĩa phim Bob the Builder của chúng.” Barb bắt chước cau mày như con nít. “Vụ đó hả, làm bọn đau lòng kêu khóc. Kiểu như là bất thình lình mọi chuyện đổ ào xuống đầu chúng vậy.” Nat thấy tội mấy đứa trẻ. “Chỉ có mình mẹ thôi vẫn đủ, phải nào?” “ là thế.” Barb đến máy pha cà phê. “ muốn tách chứ?” “Nếu phiền. Tôi giúp chị nhé?” “Ngồi xuống nào. được làm sẵn hết rồi. Tôi chỉ việc pha cà phê thôi. Jen coi sóc hết mọi thứ, từ chuyện cảnh sát đến mấy người bên truyền hình.” Barb cầm chiếc bình thủy tinh lên rót cà phê vào chiếc tách lớn màu ngà mang dòng chữ Đại học Tây Chester. “ thích cà phê pha thế nào?” “Cà phê đen là được rồi.” “Được thôi.” Barb mang cà phê ra bàn, chiếc bàn được phủ tấm trải bàn nhựa màu trắng. dãy bánh quy Chips Ahoy và bánh nhân mứt Fig Newtons đặt đĩa, như những quân cờ đô mi nô. đứng đó lưỡng lự. “ có muốn ăn chút gì ? Nếu thích bánh quy, tôi có đồ ăn mặn đấy.” “ cần đâu, cảm ơn.” “ chắc chứ? Thịt bò quay ngon lắm đấy.” “ cần đâu, vậy được rồi.” Nat chờ cho Barb ngồi xuống, rồi nhận ra ấy chần chừ. nửa muốn biết nửa , giống như là Nat nửa muốn nửa muốn . “Ngồi xuống nào Barb,” Nat nhàng. “OK.” Barb chầm chậm ngồi xuống ghế bên kia bàn, khoanh hai tay mép bàn. Bên tay phải ấy là ly nước, mà Nat biết là ấy cần đến. Đừng tô vẽ hoa mỹ làm gì. “Vậy chị muốn tôi kể cho chị nghe chuyện gì xảy ra, hay là chị muốn đặt câu hỏi?” Barb nuốt nước bọt, thấy . “Tôi muốn kể cho tôi nghe mọi chuyện, và rồi tôi muốn hỏi vài câu. Đúng là tôi có vài câu hỏi, nếu ngại.” “Dĩ nhiên là ngại rồi.” Cả căn bếp im lặng chỉ còn tiếng mưa lộp bộp bên ngoài. Ánh sáng vàng ấm áp lung linh tỏa ra từ chiếc đèn treo bên . Nat đặt tay lên bàn. “Đưa tay chị cho tôi nào, và chúng ta cùng nhau vượt qua chuyện này.” Barb đặt tay vào tay Nat. “Ổn rồi.” Nat bắt đầu câu chuyện từ lúc nhìn thấy Graf chạy ra khỏi phòng nhân viên, rồi đến lúc nhận ra Ron Saunders vẫn còn sống nằm dưới sàn. “ ấy có... đau đớn lắm ?” Barb chen vào, giọng ngập ngừng. “ đâu. Tôi nghĩ thế.” “Tạ ơn Chúa.” Barb nhấp nháy giấu những giọt nước mắt. “Cảm ơn Người.” Nat chờ cho ấy bình tâm trở lại. “ cố gắng để cứu ấy, tôi biết,” lúc sau Barb . “Tôi cố.” Nat cảm thấy nhát đâm tội lỗi. mô tả lại mình làm gì, rồi lái câu chuyện sau điểm mấu chốt. “ ấy nhờ tôi chuyển lời nhắn đến chị.” Barb há hốc. “ ư?” “Vâng.” “Có phải ấy ấy tôi ?” . chỉ là người đưa tin. Nat trả lời, “Thành mà , ấy chỉ có thể thốt ra được vài lời, và ấy có lời nhắn quan trọng hơn dành cho chị.” “ ấy là tôi à?” Môi dưới của Barb bặm lại, và lệ ngập tràn mắt. vơ lấy chiếc khăn ăn và chấm chấm lên mắt, làm nhoe nhoét lớp mascara. “Chẳng gì hết sao? Ngay cả tên tôi cũng sao? nhắc đến mấy đứa sao?” giữ nguyên chiếc khăn ở cuối mắt, và Nat siết chặt bàn tay kia của . “Barb này, có khi nào chị lại nghi ngờ chồng mình mình hay các con ?” “. Chúng tôi rất hạnh phúc.” “Vậy chị phải cảm thấy điều đó. Phải biết điều đó. Bởi vì ấy chuyển cho tôi lời nhắn mà chị biết. Tôi hứa với ấy là tôi chuyển lời tới chị.” Barb hạ chiếc khăn xuống, cặp mắt đỏ hoe. “OK, điều gì vậy? “ ấy là, ‘ với vợ tôi, nó ở dưới sàn’.” “Cái gì?” Barb cau mày, những nếp nhăn già trước tuổi nhíu chằng chịt trán. “Cái gì ở dưới sàn?” “Tôi biết. ấy .” “Tôi chẳng biết điều ấy có nghĩa gì nữa. Sàn gì? Cái gì ở dưới ấy?” Barb lùa những ngón tay run rẩy vào cốc. “Lời nhắn kiểu gì vậy trời?” Nat biết có nên tiến xa hơn . “Chị có chịu nổi nếu tôi cho chị biết điều tôi lo lắng?” Barb vẫn chau mày. “Được chứ.” “Tôi lo là vụ trộm ở đây phải là ngẫu nhiên. Đấy là vì tên trộm rạch nát những chiếc ghế nệm, trông giống như là vụ ăn trộm thực . Trông như là...” “Ai đó lục tìm thứ gì đó phải ? Mẹ tôi cũng vậy đấy.” “Chị có biết đấy là gì ?” “Tôi chịu.” Barb chớp mắt, vẻ hoang mang, nhưng Nat nỡ nào cho ấy nghe điều mà Angus nghi vấn. “Barb à, Ron là bạn của Joe Graf phải ?” “Vâng, Joe là bạn thân nhất của ấy. Chúng tôi đây đó với gia đình họ suốt.” Đột nhiên, đôi mắt xanh của Barb mở tròn. “Ôi, Chúa ơi! Tôi biết Ron muốn gì! Giờ tôi nhớ ra rồi!” “Gì cơ?” Nat hỏi, đoạn giật mình. “Gượm . Đây phải là chuyện của tôi.” Dầu vậy, thực thèm muốn được biết cái thứ dưới cái sàn nhà quỷ quái ấy. “, sao đâu,” Barb hớn hở . “Ron có xưởng làm việc thủ công trong garage. ấy thường cất đồ dưới sàn garage. Giống như là nơi giấu đồ ấy. Chúng tôi để di chúc dưới đó, di chúc được lập sau khi sinh Timothy, và cả giấy tờ bảo hiểm nữa, vì sàn cách lửa.” “Chị nghĩ ấy muốn thế à? ấy về di chúc của hai người à?” “ phải. Cả hai chúng tôi đều biết di chúc bọn tôi để ở đâu. Em tôi cũng biết nữa. ấy hẳn để thứ gì khác ở dưới ấy cho tôi. Thứ gì đó mà tôi biết.” Barb nhảy dựng lên, tràn đầy mục đích mới. “ nào!” Nat đứng dậy, và Barb trước, ra khỏi căn bếp. “Tôi thấy phải báo trước cho biết,” với lại. “Có cả cuốn video chúng tôi tự làm nữa. có gì ghê gớm, chỉ là mấy thứ vớ vẩn, cho chúng tôi. Chúng tôi để ở đó cho lũ trẻ tìm thấy.” khúc khích cười, rồi nụ cười nhạt dần. Cầ hai người vội qua phòng khách ra cửa. “Đấy thể nào là thứ mà ấy muốn , phải nhỉ? Sao lại có ai đó muốn tìm nó cơ chứ?” Nat chần chừ nơi ngưỡng cửa khi Barb mở cửa, bật công tắc đèn huỳnh quang bên , và vội vã đến góc garage và kéo chiếc thùng rác Rubbermaid màu xanh lá gắn bánh xe qua bên. cúi xuống di dời chiếc hộp đựng ít đồ lạc xoong cũ kỹ để lộ ra cánh cửa lớn dưới sàn nhà, ràng là được thiết kế khi đúc sàn bê tông. Nat nín thở khi Barb kéo cái nắp nặng nề qua bên.
Chương 23 Hai người phụ nữ đứng nhìn xuống lỗ vuông, lớn gần bằng chiếc két sắt. Lỗ vuông trống hoác, và những thứ chứa trong đó xếp chồng sàn nhà bê tông - cuốn băng video mang nhãn Hành trình tuyệt vời của Barb và Ron, hai bản hợp đồng bảo hiểm, bản di chúc mới nhất đứng tên cả hai người đựng trong bìa nhựa màu xanh, và bốn tờ tạp chí Playboy cũ. Nó ở dưới sàn ư? Nat chẳng thể nào lý giải được, và Barb nhìn qua với vẻ bối rối. “Chẳng có gì dưới sàn hết? Chuyện gì xảy ra thế này?” “Tôi có ý kiến gì hết.” “Chắc là có gì đó trong mấy cuốn tạp chí?” Nat nhặt mấy tờ tạp chí lên lật qua từng trang, như cuốn sách với những hình ảnh thịt da trần trụi chuyển động nhờ lật qua nhanh. Những tấm bìa đăng ký báo dài hạn rơi ra vương vãi. nhặt chúng lên, cẩn thận săm soi từng cái, rồi nhét chúng lại vào cuốn tạp chí. “Chẳng có gì cả.” Barb rên rỉ, hai tay ôm lấy mặt. “Ron à, muốn gì đây?” Nat bước sang vỗ về bờ lưng xương xẩu dưới làn áo len mỏng của . “Có tấm sàn giấu đồ nào khác ?” “Tôi biết có cái nào khác.” “Tôi rất lấy làm tiếc. Tôi biết ý ấy muốn gì hết. “Tôi cũng biết.” Barb ngẩng mặt lên, hai bàn tay ôm mặt làm khuôn mặt nhuốm hồng. “ là lời nhắn hay tuyệt.” “Tôi xin lỗi. Có lẽ tôi hiểu nhầm.” Trong đầu Nat lóe lên hình ảnh Saunders, nằm chờ chết. “ ấy có thể gì khác nhỉ? ‘Nó ở dưới cửa chăng?’ Có cánh cửa nào mà chúng ta có thể tìm ở dưới ?” “.” “Core? Shore? Boor? Sore? Tour? Pore? More? Lore? [21] Có từ nào trong này có chút ý nghĩa nào với chị ?” [21] Là những từ vần với từ “floor” trong câu “It’s under the floor”. “. Cảm ơn nhiều nhé Ron!” Barb , tâm trạng trở nên tăm tối. nghiến răng. “Lời nhắn tuyệt đấy ! Chẳng phải là em! Chẳng phải làanh tụi !” nhặt tờ Playboy lên ném vào tường, va vào trong những cái thước đo thăng bằng treo đấy. “Chỉ là tìm ở dưới sàn ấy. Tìm mấy cuốn báo khiêu dâm chết tiệt của ấy.” “Có lẽ là nó ở đây nhưng chỉ là chúng ta nhìn thấy thôi.” “Như là ở đâu?” Barb xoay vòng đôi giày thể thao. “Bất cứ đâu.” Nat đưa mắt nhìn khắp lượt căn phòng, kiếm tìm manh mối. Garage này được dùng làm xưởng làm việc và chứa đồ. Búa và cưa được ngay ngắn treo ở bảng móc đồ tường, bên cạnh tủ đựng dụng cụ cao bằng kim loại có gắn bánh xe, đống những ngăn be bé bằng nhựa và bàn mộc Craftsman. Đồ chơi và xe đạp trẻ em, bóng và gậy bóng chày, và chiếc xe đẩy ba bánh Little Tykes được xếp gọn gàng trong những chiếc hộp ở phần trước căn phòng, đặt tựa vào cánh cửa garage bằng kim loại, loại cửa mở trượt lên . Tiếng mưa ầm ầm bên ngoài, căn phòng này ngăn được tiếng ồn hay hơi lạnh. Barb nhìn căn phòng, hai tay chống hông. “Tôi nghĩ là tôi có thể lục tìm thêm chút nữa. ấy rất tháo vát. Có lẽ ấy giấu thứ gì đó ở đây. Hay giấu ngay cả trong nhà nữa.” “Tôi giúp chị. Hai chúng ta có thể lục được hết. Bắt đầu tại đây, nếu tìm thấy gì, chúng ra tìm ở dưới thảm, được nào?” Barb thở dài, đẩy ống tay áo len lên. “Chúng ta có được ba tiếng trước khi bọn trẻ trở về.” “Vậy bắt tay vào ngay thôi.” Mãi đến mười giờ Nat mới lái xe ra, chạy qua vùng đồng quê tối om dưới cơn mưa tầm tã. Mưa nặng hạt rơi bồm bộp nóc xe, và hai chiếc cần gạt điên cuồng hoạt động để gạt nước khỏi kính. đường chỉ lác đác vài xe khác, nhưng cẩn thận lái dưới cơn dông, thần kinh quá căng thẳng nên thể gọi cho Angus hay Hank được. Dù gì vẫn muốn được ở mình khi suy nghĩ, những ý nghĩ nhảy nhót loạn xạ rối rắm. và Barb tìm kiếm khắp nơi, nhưng chẳng tìm ra gì dưới sàn nhà, gì đến tiền buôn bán thuốc phiện hay gì khác. Có lẽ mấy tên trộm tìm ra thứ chúng cần tìm, hoặc ngay từ đầu chẳng có gì sất. Có lẽ Nat hiểu nhầm Saunders, hay là mê sảng, trong lúc lâm chung. Dù là sao nữa, cảm thấy tồi tệ khi chuyển lời nhắn nghĩa lý, và vì liên kết lời nhắn ấy với vụ trộm mà có lẽ chỉ là vụ trộm. chơi trò thám tử và thất bại thảm hại. là con bé Nancy Drew dở hơi. Mưa lớn đến nỗi hai chiếc cần gạt nước kiêm xuể. Đèn chiếu trước xe vật lộn với mớ sương mù bốc lên từ đám tuyết tan nhưng thất bại. Băng và bùn loãng bắn ra từ bánh chiếc Volvo, đọng lại hai bên con đường ngoằn ngoèo. hơi nhấn ga vượt qua bảng hiệu màu cam tự chế mang dòng chữ CẨN THẬN - ĐƯỜNG CÓ NGỰA VÀ VỢ BĂNG QUA. Thế nào đó mà nó làm nghĩ đến Angus. Natalie nghe này. Bất thình lình ánh sáng từ ánh đèn xe nhấp nháy sau lưng tràn ngập chiếc Volvo, và rùng mình sợ hãi nghĩ lại tai nạn tối qua. quá đắm mình trong suy nghĩ mà quên phải nhìn quanh kiểm tra xem có chiếc xe tải màu đen nào . nhìn vào gương chiếu hậu. Sau xe phải là chiếc xe tải, mà là xe tuần tra của cảnh sát địa phương. Những ánh đèn nóc xe nhấp nháy trắng, xanh, đỏ trong cơn dông. kiểm tra đồng hồ tốc độ. Bốn mươi lăm dặm giờ. Biển báo cuối cùng là bao nhiêu nhỉ? Ba mươi lăm chăng? Khỉ . chạy quá tốc độ. Chiếc xe tuần tra nhá đèn trước, chiếu rọi bên trong chiếc Volvo, và cho xe đỗ lại, tắt máy, kéo phanh. cho tay vào túi xách tìm lấy ví trong khi bóng hình đội mũ rộng vành quen thuộc tiến đến cửa xe. tự hỏi biết đấy là Milroy hay cảnh sát khác mà biết. hạ cửa kính xe, nháy mắt vì mưa bên ngoài tạt vào, nhưng nhận ra viên cảnh sát. nhìn được mặt ta, chỉ nhìn thấy nghiêng nghiêng, nhờ vào ánh đèn từ chiếc xe tuần. Mưa giọt li ti cặp mắt kính gọng thép, và miếng phủ bằng nhựa như là mũ áo mưa che lấy chiếc mũ ta. “ chạy xe quá nhanh trong điều kiện thời tiết như thế này, thưa ,” viên cảnh sát , tiếng mưa gần như nhấn chìm giọng ta. “Bằng lái và giấy đăng ký xe, thưa .” “Xin lỗi nhé,” Nat , hy vọng chỉ nhận được cảnh cáo. chìa chứng minh và giấy đăng ký qua phần cửa sổ được mở ra, và viên cảnh sát nhét nó vào miếng bìa viết tay xíu, như thế là giấy tờ của có thể bị ướt nhẹp cả. “Làm ơn chờ ở đây.” Viên cảnh sát lại chiếc xe tuần tra, và Nat đóng cửa sổ lại, chống chọi với cơn bồn chồn dâng tràn. Nếu ta phải là cảnh sát thực sao? Những tin tức thế này nhìn thấy truyền thông. đòi xem giấy chứng minh của ta. xoay người ra sau từ ghế ngồi, khum tay che mắt khỏi bóng đèn pha. Những ánh đèn đầy màu sắc nóc xe ta vẫn còn nhấp nháy. Đấy đúng là chiếc xe tuần tra của cảnh sát địa phương. Tránh xa hạt Chester ra. Nat thấy lòng rộn lên kích động. ai biết ở đây. cắm tay vào túi xách tìm điện thoại để gọi Hank. bấm nút gọi nhanh, nhưng trả lời máy, và để lại lời nhắn, chuyển sang kế hoạch B, giơ điện thoại lên vùng sáng tìm sổ điện thoại tổng đài thông tin, rồi hỏi tìm số điện thoại của bệnh viện. Sau phút cuộc gọi được kết nối, và nhân viên tổng đài bệnh viện trả lời máy. “Cho gặp Angus Holt, làm ơn,” Nat , vừa lúc ấy viên cảnh sát lại xuất nơi cửa sổ, với miếng bìa viết tay và cuốn sổ ghi phạt dài ngoẵng. đóng điện thoại bỏ vào túi xách, rồi hạ kính cửa sổ xuống. “Làm ơn bước ra khỏi xe, thưa Greco.” “Dưới trời mưa sao?” “Bước ra ngoài, làm ơn.” Nat thấy lo lắng kỳ quặc. với tay vào túi xách lục tìm điện thoại, nhưng hẳn nó lọt thỏm xuống dưới đáy rồi. mò mẫm nhưng chẳng tìm được nó trong bóng tối. “ Greco? Ngay lập tức!” Bình tĩnh nào. Nat mở cửa xe bước ra ngoài cơn dông, và viên cảnh sát bước qua bên và đứng đối diện . vẫn còn mặc áo khoác nhưng cơn mưa lạnh buốt giội xối xả xuống đầu . căng vai ra để nước mưa chảy xuống cổ và đưa hai tay che đầu. “Xin chờ phút,” viên cảnh sát . ta mở đèn pin màu đen lên chĩa vào ghế trước của chiếc Volvo, ánh đèn pin nhảy nhót loạn xạ quanh ghế. “Có lâu vậy? Cơn mưa này xối xả như lũ...” BÙM! Bất thình lình tiếng ầm đinh tai nổ ra. Có thứ gì đó nổ bùng từ đầu của viên cảnh sát. Chất ấm bắn tung tóe khắp mặt . Chiếc mũ của ta hất tung lên trời. ta đánh rơi chiếc đèn pin và khuỵu xuống mặt đường ướt nhẹp. Nat thét lên. Viên cảnh sát bị bắn, ngay trước mặt . quay vòng vòng dưới cơn mưa tầm tã. Bóng người đeo mặt nạ trượt tuyết đứng bên kia xe , khuất khỏi tầm rọi của đèn xe tuần tra. cầm khẩu súng, từ họng súng làn khói ngoằn ngoèo bốc lên. “Chạy nào, con chó cái!” bóng hình ấy cất tiếng. Trong phần tư giây, Nat đứng sững tê tái, rồi sau đó bật chạy sang bên kia đường trong cơn hoảng loạn, chạy hết sức dưới cơn mưa như trút nước. bắt đầu gào thét nhưng thanh bị tiếng mưa khỏa lấp. chạy bổ vào cánh đồng tối đen đầy bùn và tuyết. Chạy thục mạng trong bóng đêm, hai tay quơ quào giữ thăng bằng. Bùn lầy lõng bõng quanh , ngập đầy đôi bốt. bóng cây đen đen lùm lùm trước mặt . nhảy bật qua bên để tránh. Những nhánh cây cào rách má . chẳng thể nhìn thấy gì trong cơn mưa. chạy với hai tay huơ huơ trước mặt. Chẳng có ngôi nhà hay ánh đèn nào cả. còn chẳng biết mình có chạy theo đường thẳng hay nữa. liếc lại phía sau. Chiếc Volvo đậu bên vệ đường, được chiếu sáng bởi ánh đèn từ xe tuần tra của cảnh sát. Mưa lạnh cóng làm dịu mặt và giội ướt sũng. thấy hai phổi mình chuẩn bị nổ tung ra rồi. Hổn hển thở. cố gắng suy nghĩ trong cơn hoảng loạn. Chuyện gì xảy ra thế này? có đuổi theo mình ? Quanh đây có căn nhà nào. Điện thoại lại ở trong xe. tiếp tục chạy. tiếng hí vang xuyên qua màn mưa, thanh chói tai đến độ cảm thấy tiếng động ấy vang ngay trong lồng ngực. Đột nhiên, quanh ngựa phi rào rào, những cái bóng vĩ đại phóng trong đêm tối. Lũ ngựa khò khè khụt khịt, vó đập xuống làm băng rào rạo vỡ và sục sâu xuống bùn lầy. Nat đứng yên như tượng, hoảng quá dám nhúc nhích, gào thét khi những con ngựa giẫm qua. cái mông ngựa nặng nề xô vào vai , làm quay mòng mòng, và té xuống đống phân bùn. Móng ngựa giẫm quanh, bắn tung tóe bùn lầy và phân nhão. đứng phắt lên, quay nhìn lại phía sau. Hai chiếc xe giờ ở xa, những ánh đèn từ phía đó giờ như những đốm . Đàn ngựa chạy qua, tiếng vó ngựa sầm sập phía trước. thể dừng lại để thở được. tiếp tục chạy, đưa tay gạt bùn và nước mưa khỏi mặt. Rồi nhìn thấy nó. tòa nhà to với chút ánh sáng. “CỨU!” gào lớn, phóng mình về phía tòa nhà. đâm vào bờ rào và nửa chạy nửa té bổ nhào leo qua bờ rào, té phịch mông xuống nền tuyết lạnh cóng. Lồm cồm bò dậy, lại chạy về phía tòa nhà, cảm thấy đôi bốt của mình giẫm phải cái gì cưng cứng. Sỏi. Lối chạy xe vào nhà. nhìn thấy tay vịn bằng kim loại. cánh cửa. mò đến tay vịn, dùng hết sức bình sinh giằng lấy, và cánh cổng kim loại lăn mở ra. Nat nhảy bổ từ ngoài cơn mưa vào trong tòa nhà tối om. “CỨU TÔI VỚI!” la lớn, và nỗi kinh hoàng của chính vang vọng trong bóng tối.
Chương 24 Nat mò tay bên cánh cửa để tìm công tắc điện, rồi dừng khựng lại. Nếu bật đèn lên, biết ở đâu. Mưa sầm sập mái nhà kim loại, thanh còn lớn hơn ở ngoài. xoay nhìn quanh, chùi sạch mưa và bùn khỏi mặt. ở trong nơi tối om hang hốc. ngửi thấy mùi mạt cưa và mùi cao su, rồi nhìn thấy chiếc cột màu trắng nằm chỏng chơ dưới đất. Đây là trường đua ngựa trong nhà. men theo tường tòa nhà, tìm chiếc điện thoại. sờ thấy khung viền cửa và vội vã bước vào, hai tay vươn dài phía trước. ở trong văn phòng nho và suýt nữa té sập xuống ghế khi mò mò quanh bàn giấy, đánh rơi vương vãi giấy tờ và chiếc bấm giấy. Điện thoại nằm bên tay phải; hầu hết mọi người đều thuận tay phải. Nó ở đấy , là trong những loại điện thoại nhiều đường dây lớn. chộp lấy ống nghe và quay số 911. có tín hiệu. thử lại lần nữa. Vẫn có gì. nhấn mãi mấy phím số cho đến khi nhận ra có chuyện gì ổn. Chắc hẳn điện đóm bị mất vì cơn dông. có điện điện thoại hoạt động. nhìn quanh tìm chiếc điện thoại di động. Biết đâu ai đó để quên di động ở đây sao? lần tìm quanh bàn. Có chìa khóa chiếc xe nào nhỉ? Xe tải chăng? làm đổ chiếc lọ đựng văn phòng phẩm, vơ lấy cái kéo, nhét nó vào túi áo khoác. chạy khỏi văn phòng, phóng xuyên thẳng qua khu vực đường đua như con ngựa nòi, chạy bổ ra cửa và dừng lại, hổn hển thở. Mưa như trút nước từ bầu trời đen thẳm. Quanh đây chẳng có ánh đèn nào. Giờ biết tại sao rồi. điện. trăng. gì hết. Nheo nheo mắt, cố gắng trong vô vọng nhìn cho ra thứ gì đó, và đằng sau kia phía con đường là hình thù tối om của tòa nhà khác, lẩn khuất sau rặng cây. lại chạy, xuyên qua cánh đồng. Có lẽ đấy là nông trại. Mấy con ngựa này phải sống ở nơi nào chứ. Có lẽ có người quản lý nông trại ở đấy. chiếc điện thoại di động. chiếc xe chẳng hạn. Mưa trút nước ầm ầm. thể nhìn thấy cả hai tay trước mặt. Cái tên nổ súng đâu rồi? Sao lại tha cho mình? có đuổi theo mình ? chạy đến gần tòa nhà hơn. Mái nhà có chóp nhọn như ngôi sao. nông trại, xây theo mô hình Amish. Niềm hy vọng mới mẻ này khiến tiến tới, vừa chạy vừa ngã chúi. Nơi ấy phải có căn nhà chứ nhỉ? chạy băng qua cánh đồng, đến bên nông trại, dừng lại dưới chái hiên thở lấy hơi. Vội vã băng qua chuồng ngựa trống , kéo mở cổng chuồng và vội bước vào lối trung tâm. Nhìn phải nhìn trái. Mưa sầm sập mái. bước gấp gáp về cuối lối , tìm kiếm chút sống. mở cánh cửa đóng. dãy những thùng rác lấp lánh dưới ánh sáng mờ ảo. chạy ra, thấy cánh cửa khác, giật nó mở tung. Khá ấm bên trong. Căn phòng ngập tràn mùi thuộc da cũ, và yên ngựa được treo giá sát tường. Làm sao mà gia đình lại có nhiều yên ngựa đến thế? Rồi ngộ ra. Đây là trường dạy cưỡi ngựa. Đấy là lý do vì sao chẳng có ai trong đây. Vậy chẳng có ngôi nhà nào. suýt bật khóc. chạy ra khỏi phòng, băng qua lối trung tâm bằng bê tông, và chẳng tìm ra thêm được cánh cửa nào. trở lại chuồng ngựa cuối cùng vì cửa sổ ở đấy trông xuống đồng cỏ tối om. nhìn thấy nếu tên sát nhân có đuổi theo . Trong góc chuồng, chú ngựa to lớn nằm yên nệm rơm, bộ lông xám trắng dịu dàng tỏa sáng trong bóng tối. “Chào bạn,” Nat nhàng , ngạc nhiên khi thấy chú ngựa nhúc nhích. bước vào chuồng. có thể nhìn thấy chiếc Volvo qua cửa sổ, xa đây lắm. Con ngựa hí khe khẽ, và có thể nghe thấy tiếng khụt khịt trong hơi thở của nó. Hèn chi mà nó nhúc nhích. vuốt khẽ lên mõm ngựa, và con ngựa cọ đầu vào tay như con chó to, năn nỉ được gãi thêm. “Tụi mình sao chứ nhỉ?” Nat gãi gãi phần xương cứng cáp giữa cặp mắt đen đen của chú ngựa, cảm nhận được bản thân bình tĩnh hơn và suy nghĩ thông suốt hơn. Tên sát thủ đuổi theo , nếu đời nào thả cho chạy. Có thể mất thời gian sau mới có người lái xe ngang qua và tìm thấy viên cảnh sát. Quay trở lại xe là hy vọng duy nhất cho . vỗ về chú ngựa lần cuối, rồi ra khỏi chuồng. lại lao mình ra cơn dông, chạy về phía chiếc Volvo. giẫm lạch bạch lên bùn khô bùn ướt, tim đập thình thịch. Chỉ có tiếng mưa. chạy cho đến khi nhấc nổi thêm bước nào nữa, ngược lên đồi ra phía đường. Chiếc Volvo đậu đấy, vẫn nổ máy. có thể nhìn thấy viên cảnh sát bị giết, hai tay sõng soài mặt đất. cố nhìn lên phần đầu ta. phóng băng qua đường đến bên xe mình. giật mở cánh cửa, nhảy vào trong xe, bấm khóa cửa lại, người run rẩy và sũng nước. vừa nhấn ga vừa với tay lấy túi xách, lục tìm điện thoại trong khi phóng ào xe ra đường. tìm thấy điện thoại và nhấn nút quay số nhanh gọi 911, nhưng ngay phút sau đó, bên trong chiếc Volvo lại ngập tràn ánh đèn. Tiếng còi hụ cảnh sát hụ lên sau xe , và gần như gào lên vì vui sướng. cho xe chạy chậm và dừng lại, mở tung cửa ra. “Cứu với! Các cảnh sát ơi!” Nat gần như nhảy bổ ra khỏi xe. “Giơ tay lên! Giơ tay lên!” Hai viên cảnh sát nhảy ra khỏi chiếc xe tuần tra từ hai bên cửa xe. Bất thình lình, chiếc xe tuần tra thứ hai lao lên trước rồi nghiêng xe quay đầu lại thắng kít dừng trước mũi xe Volvo, kẹp vào giữa hai xe. Tiếng còi hụ réo liên hồi. Ánh đèn xe chói lòa cả mắt. Hai viên cảnh sát nhảy ra khỏi chiếc xe tuần thứ hai. “Giơ tay lên!” họ la lớn, tiến về phía với súng rút ra khỏi vỏ. “Đừng bắn!” Nat la lớn, giơ hai tay lên. “Tôi gọi cho các ...” “Quay lưng vào xe!” viên cảnh sát gầm lên, và hai người khác chộp lấy cánh tay và nện sấp xuống chiếc Volvo, bẻ quặt cổ tay ra sau lưng. “, chờ !” Nat la lên đau đớn. Cùm tay bằng thép cặp lấy cổ tay . Những bàn tay sờ soạng dọc theo chân lên đến háng, mò xuống eo và hông. cố phát hoảng. “Chuyện này điên quá! Tôi chỉ gọi cho các ! Có người đàn ông từ đây nhảy ra và...” “Cái gì đây, dao à?” Viên cảnh sát đẩy vào xe và thọc tay vào túi áo khoác của . “Là cái kéo. la...” “Chúng tôi bắt về thẩm vấn liên quan đến vụ sát hại cảnh sát Shorney.” “Cảnh sát?” Nat bắt đầu thấy tim đập thình thịch. “Khoan, chờ , tôi nhìn thấy người bắn chết ấy. Tôi có thể cho ...” “Và về vụ cố ý mưu sát Barbara Saunders.” “Hả?” Nat sửng sốt. Mưa xối xả. thể tin được là mình có nghe đúng những gì ta . “ là, Barb? Chuyện gì xảy ra với Barb?” “Cho phép chúng tôi lục soát xe ?” “Cứ lục , hãy cho tôi biết chuyện gì xảy ra với Barb.” “ có quyền giữ im lặng. Những gì có thể và được sử dụng làm bằng chứng chống lại trước tòa...” “Khoan , sao lại đọc quyền bắt giữ nghi phạm với tôi? Tôi làm gì cả!” Nat gào lên. “Tôi nhìn thấy tên bắn chết viên cảnh sát! Tôi bao giờ có...” “… án. có quyền có luật sư và luật sư diện trong quá trình thẩm tra. Nếu thể thuê luật sư, luật sư được chỉ định cho .” “Tôi làm gì cả! Tôi làm gì cả!!” Nat gào lớn hơn, trong khi những viên cảnh sát khác lục soát ghế sau và ghế trước trong xe . “ nào!” Hai viên cảnh sát áp sát hai bên đẩy về phía xe tuần tra. Hai viên cảnh sát kia vẫn rọi đèn pin vào trong, lục soát ghế sau xe. “Mấy lầm rồi! Tôi là giáo sư luật!” Nat rống lên át tiếng mưa, và ngừng kêu gào cho đến khi họ nhét vào băng sau của chiếc xe tuần tra. Và phóng trong màn đêm tối đen, ướt sũng.