Cô Gái Của Bố - Lisa Scottoline (50c)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 15


      Đêm nay là đêm Giải quyết nội bộ, và Nat đứng bên cạnh bồn rửa trong bếp, rửa mớ rau xà lách xoong lùng bùng, chờ Hank về. gọi về xem thế nào, và bảo cho nghe trong bữa tối, nhưng về trễ. rót rượu nho trắng ướp lạnh vào cái ly thủy tinh mảnh trong suốt và bỏ đĩa sách vào đầu đọc đĩa, Frank McCourt đọc cuốn hồi ký của mình, Người thầy. bỏ mớ xà lách xoong vào rổ, uống ngụm rượu vang mát lạnh thơm thơm, và khoan khoái thở ra ngay khi McCourt cất tiếng, giọng Ai Len du dương duyên dáng của ông vang vang như tiếng nhạc Gaelic trong căn bếp thủy thủ.


      “Bọn họ đến đây rồi. Và tôi chưa sẵn sàng. Sao tôi có thể sẵn sàng được? Tôi là thầy giáo mới toanh tập tành học việc.”


      Nat gom mớ xà lách xoong trong rổ, bỏ vào máy quay rau, đậy nắp lại, và bật cho nó xoay. Mỗi công việc đơn giản ấy mang đầu óc rời mỗi lúc xa khỏi những quả phụ khóc than và những viên sĩ quan trong trại giam, khỏi những vòng kẽm gai và những vết dao đâm. Món xà lách được quay cho khô, và lại nhấp thêm ngụm rượu, đưa mắt nhìn ra quang cảnh bên ngoài cửa sổ nhà bếp. Quang cảnh thành phố trong ánh trăng khuyết, nhảy nhót nền trời đen thẫm.


      đem mớ xà lách xoong khô ra khỏi máy quay, sắp lên hai chiếc đĩa sứ màu trắng, và múc muỗng đầy salad tôm hùm để lên mớ rau xà lách xoong, thêm nước xốt mayonaise, ít cần tây cắt khúc trộn nước chanh tươi mới vắt. lấy chiếc cối gỗ kệ và xay ít tiêu rắc lên món salad, làm tỏa ra hương tiêu cay nồng và hoàn tất công đoạn trang trí cho món ăn, mang hai đĩa salad ra bàn và thẩm định cách bày biện dưới con mắt người phê bình ẩm thực. Bàn gỗ đào tròn. Ánh sáng ấm áp tỏa ra từ hai cây nến trắng ngà, khói. Khăn ăn bằng vải linen, cũng màu trắng ngà. Những con tôm hùm màu đỏ chỉ mang lại điểm nhấn vừa đủ. Khung cảnh này là cho Lời tự thú về những vết cào kinh dị.


      lau sạch bồn rửa chén, dọn dẹp đĩa, và lau khô mặt bàn bếp bằng đá granite cho đến khi chúng ánh lên đen óng. nhấp ngụm rượu nho trắng vẻ mãn nguyện, rót cuộc cũng cảm thấy thanh bình trong căn hộ yên tĩnh, gian càng thêm mẫn cảm bởi nhà văn tinh tế như Frank McCourt. Trong câu chuyện được đọc lên, ông cố gắng đọc thành lời những suy nghĩ của chính về nghề nghiệp của mình, mặc dù ông chưa bao giờ gặp mặt . Điều đấy, dĩ nhiên, là điều kỳ diệu của sách.


      “Em !” tiếng kêu to vọng vào từ cửa trước. Là tiếng của Hank hét toáng lên.


      “MỞ TI VI LÊN! MỞ NGAY! QUAN TRỌNG ĐÓ!” Là Paul em trai , la còn to hơn.


      Paul tới đây hả? “Có chuyện gì thế?” Nat cảnh giác đặt ly rượu xuống. Chắc phải có gì tin tức đây. Có lẽ là về trại giam. xoay về phía ti vi, chiếc Samsung màu bạc đặt quầy bếp.


      CÓ HAI HIỆP PHỤ!” Paul la lên, cùng với Hank đâm sầm về phía , và cả ba suýt nữa tông vào nhau khi hai người đàn ông ào vào bếp, phóng về phía ti vi.


      “Em à, cái điều khiển đâu rồi? Lẹ lên!” Hank quẳng chiếc cặp táp và túi đồ thể thao lên quầy bếp, làm ly rượu cửa đổ nhào. Cú va chạm làm ly rượu vỡ tan, rượu đổ ra khắp quầy và chảy xuống bên.


      “Cẩn thận chứ Hank!” Nat vơ miếng khăn giấy.


      “Úi, xin lỗi em ! Sao trong này tối thế? Cái điều khiển đâu nhỉ?”


      “BỎ !” Paul đứng ngay bên ti vi, đấm vào nút Bật. Cái ti vi sang trọng bừng sáng, và vuông ánh sáng mờ hoặc lung linh trong gian bếp thắp nến, nhấp nháy liên hồi khi Paul liên tục đập vào nút chuyển kênh hộp cáp tín hiệu, giống như chơi điện tử.


      “Đừng có đập bể cái ti vi đấy Paul,” Nat với giọng đàn chị, như khoảng năm 1986, ngay cả với . ấn miếng khăn giấy lau đống rượu đổ, rồi với lấy miếng khăn giấy khác để lau sàn nhà trước khi rượu kịp thấm vào giữa những miếng lót sàn.


      TA GHI ĐIỂM, GHI BÀN RỒI!”


      “Hết sảy!” Hank đập tay ăn mừng với Paul, và Nat đứng dậy cầm đống khăn ướt quẳng vào sọt rác. Những mảnh thủy tinh vỡ mỏng tang nằm khắp quầy, lấp lánh trong ánh nến. chẳng thể nhìn thấy hết chúng trong bóng tối.


      “Mấy ông cẩn thận kẻo đứt tay đấy.” Nat bật mở đèn trần, chớp chớp mắt vì ánh sáng, và lại lôi miếng khăn giấy khác.


      “Xin lỗi nha em ,” Hank , vuốt vuốt vai . Ánh đèn ti vi làm khuôn mặt bừng sáng, những đường nét mặt nhấp nháy ánh xanh đỏ. “Nhưng đây là trận đấu hay chưa từng có.”


      Nat bấm nút Tắt cuốn sách . “Khi nào trận đấu chấm dứt?”


      “LỖI GIỮ BÓNG! ĐẤY LÀ LỖI GIỮ BÓNG MÀ TRỌNG TÀI!” Paul chỉ tay về phía ti vi với vẻ mặt giận dữ như Eraile Zola.


      “Và tại sao ông em điên khùng của em lại ở đây hả? Hank?” Nat có thể thấy là cơn cảm lạnh của Paul hết rồi.


      “Chuyền bóng , đồ tồi!!” Hank nhập hội, la hét vào cái ti vi. “Chuyền ! Trời ạ, thằng này chó !”


      “CHUYỀN ! , TRỌNG TÀI ÔI! LỖI ĐÂU MÀ LỖI HẢ TRỌNG TÀI! ÔNG SAO THẾ HẢ, NGU À?”


      “Hank?” Nat lên giọng át tiếng ti vi. “ có thể trả lời em được ?”


      “Xin lỗi, cuộc họp của bọn kéo dài. Ăn tối có gì vậy em? Bọn đói mèm đây!” Hank vẫn chăm chăm vào ti vi. “Chạy chỗ khác ! Đúng rồi!”


      “Bọn ? Paul ở lại đây ăn tối hả?” Nat cần lo lắng làm thằng em tổn thương. Lòng tự trọng của nó bẩm sinh đạn bắn thủng.


      “Nếu mình cho nó ăn, thôi,” Hank trả lời, mắt dán vào trận bóng.


      “VÂNG! GHI BA ĐIỂM! TIẾN LÊÊÊÊN!”


      Nat rót cho mình cốc rượu mới, lại nuốt đánh ực, trong đầu chuyển sang kế hoạch B. dọn cho Paul thêm phần salad tôm hùm, và sau khi nó ra về và Hank có thể ăn riêng với nhau. Ít ra là Hank đói. Ngay cả trong ánh đèn sáng trưng, món salad tôm hùm nhìn vẫn hấp dẫn.


      có thể chết được để đổi lấy cái bánh mì kẹp thịt,” Hank với cái ti vi, mắt nhảy nhót quanh sân bóng rổ.


      “BÁNH MÌ KẸP THỊT VỚI PHÔ MAI! VỚI DƯA CHUỘT MUỐI! ÔI CÚ CHUYỀN! ĐƯỢC LẮM!”


      Nat chớp mắt. “Em làm món salad tôm hùm tuyệt hảo.”


      “Hồi trưa bọn ăn salad tôm hùm rồi em à.” Hank giơ hai tay lên trời. “Ôi coi nào, Iverson! Mày phải ghi điểm đó chứ!”


      Ăn tôm hùm trong bữa trưa hả? “Ai ăn trưa với tôm hùm vây?”


      “VÂNG! ! C-WEB[19] ĐÓ NHA! QUÁ THOÁNG! CÓ THẤY NÓ ? NGON LÀNH!”


      [19] Chris Webber: cầu thủ bóng rổ nhà nghề nổi tiếng.


      “Bọn đưa khách hàng đến nhà hàng Palm.”


      “Sao Paul lại ở đó?”


      “Bọn xe. Nó chở đến đó. Mình có cái bánh mì kẹp nào ?”


      Trong thầm tâm Nat thở dài. Ở trong tù đó. Muốn ?


      “Ghi điểm , thằng đần!”


      “A.I[20] VỚI CÚ NGẢ SAU NÉM BÓNG! VÂNG! TÔI THỀ, ĐIỆU NÀY CÓ HAI HIỆP PHỤ CHO MÀ COI!”


      [20] Allen Iverson: cầu thủ bóng rổ nhà nghề.


      Nat đến tủ lạnh tìm thịt bò xay.


      Lúc sau, sau khi đội Sixers hạ đội Celtics trong ba hiệp phụ, Paul rốt cuộc mang theo cái mồm của nó về nhà, Nat và Hank ngồi tại bàn, trước mặt là tách trà Celestial Seasonings và trước Hank là chai Heineken. kể cho nghe bản rút gọn câu chuyện về Buford, rồi cái chết của Saunders và những lời trăng trối của ta, và chuyến viếng thăm nhà người vợ góa của .


      “Chuyện này kinh khủng.” Hank nhìn , cặp mắt nâu của chứa chan thương cảm, và nụ cười thường trực biến mất hẳn. “Em có thể bị thương rất trầm trọng.”


      “Em biết.”


      “Ý là, cái nhân vật Buford này, chuyện gì xảy ra nếu vượt khỏi tầm kiểm soát? Em có thể bị giết mất.”


      nghe chuyện em chưa biết . “Thành thực mà , em cảm thấy như thể mọi chuyện gần như được bỏ lại sau lưng em rồi. Chuyện trước mặt em bây giờ là cho người vợ biết.”


      Hank gãi đầu, vò rối tung mái tóc nâu đỏ của . ‘Nó ở dưới sàn’ hả? Ý ta là sao?”


      “Có lẽ là di chúc, hay tiền bạc của ta? Em biết, nhưng hy vọng ấy hiểu khi em cho ấy.” Nat nhấp ngụm trà nguội ngắt. “Em sợ phải ra đấy lần nữa.”


      “Vậy em chỉ cần gọi điện cho ấy là xong mà? với ấy qua điện thoại.”


      “Em với ấy là em quay lại.”


      “Ôi phụ nữ.” Hank mỉm cười và tợp ngụm từ cái chai màu xanh lục, rồi Nat kể cho nghe chuyến ghé thăm trại giam và thông tin báo chí, đến đây hai người bất đồng ý kiến. Hank đặt chai bia xuống. “ nghĩ người ta cần phải đưa ra thông tin chuyện mấy cái xác được tìm thấy ở đâu.”


      “Sao lại ?”


      “Trước tiên, chuyện đó kinh tởm quá. Hai là, chẳng có công ty nào giải thích từng chi tiết đẫm máu cho báo chí nghe, nhất là khi việc đó làm cho họ trông như lũ ngu.”


      “Nhưng bọn họ có phải công ty tư nhân đâu? Bọn họ là trại giam, là cơ sở được chính quyền cai quản. Họ có trách nhiệm với người dân, chứ phải là với chủ tịch hay với CEO.”


      chẳng thấy việc đó có gì khác nhau cả.”


      Nat nghĩ đến Angus. “Thế nghĩ những người dân sống lân cận có quyền được biết hay sao? Vấn đề là, ai là người quyết định.”


      “Nhưng đem cho những người quanh đó được cái gì chứ? Chỉ làm cho bọn họ bấn loạn lên. Người ta chưa bao giờ bị nguy hiểm cả.”


      “Nhưng đấy phải là thực.”


      “Thế sao?”


      có ‘ sao’ gì ở đây. thực là thực. Bọn họ tạo ra bức tranh giả tạo. Em ở đó, và tình thế lúc đó rất hỗn loạn.”


      “À, tin tốt là chuyện đó xong xuôi hết rồi.” Hank ngẩng đầu lên, nụ cười của trở lại. “Em chuyện với người quả phụ, rồi với chàng - tên là gì nhỉ - Angus, là em thôi chạy loanh quanh nữa và trở lại công việc của em thôi.”


      “Bọn em đâu có chạy loanh quanh.”


      “Vậy chứ bọn em làm gì thế?”


      “Theo dõi tiến trình việc.”


      phải việc của em, em à.”


      ghen hả?”


      “Em biết câu trả lời của mà.” Hank mỉm cười, vì quả là biết .


      “Cho dù ta có đuôi tóc dài vàng hoe và mời em chơi?”


      cá là em . Em và cả hai chúng ta đều biết điều đó. Làm sao mà em thể được?” Hank giơ chai bia rỗng lên. “Mà này, cái vết cắt mặt em đấy? Trông bốc đấy, bé hư hỏng.”


      Nat cố nặn ra cười. Thế ngực em lắm đấy.


      “Vậy Angus có bị thương ?”


      “Có, ngay mặt.”


      “Tốt. Nhớ nhắc tẩn trận, nếu có cơ hội gặp .” Hank khịt mũi. “Mang đến chút phấn khích nho cho mấy băng đảng luật pháp nhàm chán ấy.”


      “Đừng có điên.”


      đem em tới trại giam, rồi còn để em phải cứu lấy cái mông bạc nhược của ? cần giải cứu cho ?”


      Nat cau mày. “ thực có ý đó chứ nhỉ?”


      “Tóm lại là, thực tế là thế, phải ?”


      “Những tù nhân suốt ngày luyện tập thể thao, Hank à. Angus là giáo sư luật, và ấy thực chiến đấu vì em.” Em chỉ kể cho nghe phần đó thôi.


      “Chết tiệt , em kiên cường hơn . người nhà Greco thực thụ! Hả!” Hank đứng dậy, nhưng trong Nat cuộn lên cảm giác phòng thủ. Và mặc cảm tội lỗi vì kể cho Hank nghe toàn bộ thực về Buford. nhìn thấy thôi, khi lên giường.


      sẵn sàng lên phòng rồi hả?” đứng dậy hỏi.


      “Giờ em mới chuyện có lý đây.” Hank vòng tay quanh người , và điện thoại treo tường bắt đầu reo.


      “Nếu đó mà là Paul...” Nat với tay nhấc ống nghe lên. Là giọng đàn ông, nhưng phải giọng Paul. “Xin chào?”


      “Giáo sư Greco phải ?”


      “Tôi nghe đây.”


      “Lo chuyện của mày thôi. Hãy tránh xa nhà giam Chester County, nghe chưa con chó.”


    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 16


      Ngày hôm sau, Nat cố tập trung vào bài giảng nhưng thành công. mặc bộ vét mới màu xanh biển đậm để vũ bản thân, nhưng sức lực cạn kiệt. ngủ được bao nhiêu, do lo lắng vì cuộc gọi và gây lộn với Hank. nghĩ cuộc gọi ấy là để cảnh cáo được gặp Barb Saunders, nhưng nghĩ cuộc gọi là về trại giam, có lẽ là từ bạn bè hay gia đình của Buford. Họ lại lần nữa ngủ mà làm tình, có nghĩa là Nat lại giấu được những vết cào ngực mình dưới lần áo lạnh thêm đêm nữa. mới mẻ và lạ lẫm, khi che giấu nhiều chuyện như thế.


      “Vì vậy, như các chị biết,” Nat tiếp tục, “vụ Brown chống lại Ban Giáo dục đánh sập học thuyết ‘tách biệt nhưng bình đẳng’ trong hệ thống giáo dục công. Vụ án này là cột mốc trong lịch sử công lý. khó mà tin được, nhưng đất nước này thời người ta từng nghĩ đến chuyện cho trẻ em da đen và da trắng theo học những trường riêng rẽ, miễn là những ngôi trường đó có vẻ như là bình đẳng với nhau.”


      Nat nhìn những sinh viên của mình, trông chăm chú bất thường, mặc dù vẫn bận chát chít. Anderson, uốn tóc và chuẩn bị cẩn thận, tập trung cao độ, Carling, Gupta và Chu cũng thế. Bọn họ nghe về vụ bạo động trong tù, và miếng Band-Aid mới mặt Nat là bằng chứng ở đó. băn khoăn biết tối qua Angus có nhận được cú điện thoại đó . Trước giờ lên lớp sáng nay gọi cho , nhưng trả lời.


      “Tòa án tối cao trong vụ án Brown nhận định rằng việc phân biệt đối xử tạo ra hạng người thứ cấp vĩnh viễn, lời nguyền rủa cho quy tắc lập pháp về việc bảo vệ quyền bình đẳng trước pháp luật.” Tâm tư của Nat đặt trong việc này, và giọng bình bình, ngay cả với chính mình. “Tôi hy vọng các chị nhìn nhận vụBrown như là bước phát triển hợp lý tiếp theo cuộc thảo luận của chúng ta về Shylock và những ảnh hưởng của tệ phân biệt đối xử.”


      “Thưa giáo sư Greco,” Carling giơ tay lên. chàng đội chiếc mũ len đen và trông giống Josh Hartnett.


      “Vâng?”


      “Chúng ta làm thêm đoạn hí kịch nữa nhỉ? Tôi làm Brown, và giáo sư là Ban Giáo dục.” Carling nhoẻn miệng, và cả lớp bật cười.


      , cám ơn nhé.” Ngay cả lời đùa cợt ấy Nat cũng để ý. Rồi nảy ra ý tưởng. “ Carling này, có đọc tài liệu cho hôm nay vậy?”


      “Dĩ nhiên rồi. Em phải đọc chứ, sau buổi học lần trước ấy. Em chẳng thể mạo hiểm với điểm số của em được.”


      Cái gì có hiệu quả cũng được hết. “Vậy sao lên đây thuyết trình vụ này nhỉ?”


      hả?” Nụ cười miệng Carling rộng ra, và cả tám cái mồm khác há hốc.


      “Tai sao lại ? Trong các lớp học khác, các chị đều phải thuyết trình các vụ kiện, phải nào?”


      “Trong mấy lớp đông, dĩ nhiên là thế.”


      Oái. “Vậy thử làm ở đây xem. Lớp mình bé, nhưng hùng mạnh. có thể làm thầy giáo. Thử coi nào.”


      “Ngon ơ!” Carling nhiệt tình nhảy ra khỏi chỗ ngồi, và cả lớp bắt đầu hào hứng trao đổi, những gương mặt của họ tái sống động bên những nắp gập của máy tính. Wykoff và Gupta vỗ tay vào nhau, vì những lý do nào đó chỉ có cánh trai trẻ mới biết.


      “Cả lớp này,” Nat , “làm ơn tập trung chú ý vào giáo sư nào.” rời khỏi sân khấu trong khi Carling mang tập tài liệu về vụ kiện thong dong bước lên. chàng mặc chiếc áo lạnh Sean John và quần jean lụng thụng trễ xuống khi ta bước đến bục giảng, mắt hăm hở nhìn vào màn hình cảm ứng.


      “Mấy cái nút này đỉnh nhỉ.”


      “Để mấy cái nút đó yên.” Nat ngồi xuống chỗ.


      “Xin chào buổi sáng, các bé trai bé ,” Carling bắt đầu, và Nat hy vọng mình phạm sai lầm.


      “Kêu tên em này, giáo sư Carling!” Wykoff gào lên. “Em đọc tài liêu rồi!”


      “Em cũng vậy!” Marilyn King la lớn, nhưng Carling vẫy tay ra hiệu cho cả đám im lặng.


      “Này các em, được la lối.” Mắt Carling bắt gặp Nat, và giơ ngón cái lên ra hiệu khen ngợi. chàng ưỡn vai. “Chúng ta bắt đầu buổi thảo luận hôm nay về vụ Brown chống lại Ban Giáo dục. Rồi, trong vụBrown...”


      Nat lắng nghe trong khi Carling truyền tải cuộc thảo luận nghiêm túc về vụ kiện, xen vào chú thích khi cần thiết. Trong thời gian ấy, lo lắng về cuộc gọi và lần gặp gỡ hôm qua với Machik. nôn nóng muốn gặp chuyện với Angus.


      Sau giờ học, tìm khoa Thực nghiệm ở dưới lầu, nằm kẹt trong góc của tầng dưới, và đẩy cánh cửa kính mở vào khu văn phòng trang nhã, nằm ngoài khu tiếp tân rộng lớn, được trang bị bàn ghế bằng gỗ đào, với những mảnh gỗ ốp tường cùng loại. Ghế bành và ghế đệm màu kem mocha tiệp màu với những bức tường nâu nhạt và thảm trải sàn kẻ sọc, ánh sáng tiết giản thành màu mờ dịu, trông giống như khách sạn Ritz-Carlton hơn là cơ sở phục vụ công ích. Vài sinh viên đứng quanh, hàn huyên và đọc những tờ báo pháp luật, và Nat nhìn thấy khá nhiều áo len kiểu ngư dân, cùng với những đuôi tóc cột và bốt cao bồi. ràng đấy là đồng phục của cả nhóm, và Angus là chủ lĩnh của phong trào văn hóa đối ngược này.


      “Giáo sư Holt có ở đây ?” hỏi nữ sinh viên bước lên trước để đón . bé này có đôi mắt nâu to lớn, tóc đen dài đến tận eo, mặc chiếc áo suông kiểu thổ dân màu trắng bên ngoài quần jean.


      “Giáo sư có ở đây, nhưng thể quấy rầy ông ấy được,” sinh viên trả lời, đưa mắt nhìn Nat từ đầu đến chân.


      “Tôi là giáo sư Greco. Tôi làm việc ở đây.”


      “Tôi biết.”


      phải là hôm nay đâu, nhóc con. “Xin lỗi nhé.” Qua vai , Nat nhìn thấy ba cánh cửa, trong ba có dòng chữ “Giám đốc Khoa Thực nghiệm,” và thẳng đến đấy.


      “Dừng lại. thể quấy rầy ông ấy.” sinh viên chạy vội theo , nhưng Nat gõ lên cánh cửa.


      “Angus, Nat đây.”


      “Natalie hả?” Cánh cửa mở ra. Angus điện thoại di động, mặc chiếc áo len kiểu Ecuador sặc sỡ, và quấn miếng băng gạc mới. ra hiệu cho bước vào, đóng cửa lại sau lưng họ, và đưa tay ra hiệu cho chờ trong phút. ngồi xuống chiếc ghế lưới bên kia chiếc bàn gỗ thông đẽo thô sơ mà dùng làm bàn làm việc. bàn chẳng có thứ gì ngoài ống đựng bút mang logo của Hội Ân xá Thế giới và những chiếc gọt bút chì, chiếc laptop iMac màu cam, ba chồng tài liệu, mỗi tập đều đính mẩu giấy ghi ghú màu vàng. Cái bàn này ngăn nắp sạch , nhất là với người theo chủ nghĩa xã hội.


      Angus vào điện thoại, “Nghe này, chúng tôi có thể lập hồ sơ điện tử xin được trình diện và tóm tắt ngắn gọn việc. Tất cả những gì cần làm là trình diện trước thẩm phán Pratter, trình bày vụ việc, và giải thích rằng sinh viên thực tập ngoại khóa thể có mặt ở đó được vì chương trình bị đình chỉ.”


      Nat nhìn quanh, ngạc nhiên nhận ra mình sai lầm hoàn toàn về văn phòng này. Sách vở, bản báo cáo các vụ kiện, văn bản phê bình luật đứng ngăn nắp như những chú lính các kệ sách gỗ sồi sạch . Những tập hồ sơ xếp nếp được đặt trong ngăn đựng hồ sơ theo thứ tự chữ cái. hề có hình ảnh gì của Che Guevara; chỉ có những bức tranh chép được đóng khung khéo léo vẽ những tên cướp biển, thuyền trưởng và các hiệp sĩ bằng màu nước sinh động. Chữ ký trong tranh là N.C. Wyeth. Nat bổ sung vào mô tả tâm lý sơ lược của người sưu tầm những bức tranh này: người theo chủ nghĩa xã hội mang Phức hợp Người hùng.


      “Vậy kêu cộng làm nó , Jake. Cam kết phụng vì lợi ích cộng đồng năm nay của là gì vậy hả? Gia đình này có hệ thống sưởi trong khi ngoài trời giờ là bốn độ.”


      Bằng cấp khép nép treo gần cửa sổ, từ trường Cao đẳng Williams College, từ Đại học Luật Harvard, và dành cho “Sally” từ Trường Huấn luyện chó của hạt Delaware. Những sổ tay ghi chép màu đen xếp chồng bàn, cạnh chiếc loa Bose dành cho iPod và khối vuông chứa những đĩa nhạc jazz và mớ những loại nhạc khác. chiếc ti vi Sony màu trắng kệ ở chế độ câm, và màn ảnh, mấy người phụ nữ dẫn chương trình The View chen nhau trong câm lặng nhân từ.


      “Tuyệt! Cảm ơn nhá người em.” Angus đóng máy và vuốt lọn lóc xổ ra về phía sau. “Xin lỗi để chờ. Tôi cố gắng cho mấy vụ hầu tòa được trình diện mà bị chú ý, nhưng thể.”


      “Đám nhóc thể giúp được à? Sao bố chúng nó phải đích thân gọi điện thoại vậy?”


      “Mấy việc này bọn thể giúp được.” Angus tì người vào tủ hồ sơ. “Tôi bỏ ra đến từng đồng mà tôi có. chàng cuối cùng này là cộng quản lý ở trường luật Pepper và là bạn cùng phòng với tôi ở trường luật.”


      “Cái trông như Alanis Morrisette ở ngoài kia là ai thế? Xém chút để tôi vào.”


      “Deirdre ấy hả? ta hơi bảo vệ tôi chút.”


      ta hơi phải lòng chút.”


      “Ngưỡng mộ phải là tình .” Angus ngẩng đầu lên. “Sao gắt gỏng thế nhỉ? Hôm nay chúng ta có bị đánh đập hay mắng nhiếc gì đâu - mặc dù giờ còn hơi sớm.”


      Nat nhận ra giọng điệu mình hơi ghen tuông kỳ cục. “Tối qua tôi nhận cuộc gọi, từ người đàn ông bảo tôi phải tránh xa hạt Chester ra.”


      “Tôi nhận cuộc gọi tương tự. Thế có truy số gọi đến ?”


      ta ở ngoài vùng dịch vụ.”


      “Bên tôi cũng thế.” Angus cau mày. “Nhưng tại sao lại gọi cho ? là nạn nhân cơ mà. chẳng đại diện cho ai ở ngoài đấy cả.”


      “Nếu tôi bị, liên quan gì đến đại diện cho thân chủ nào cả. Nó liên quan đến vụ bạo động và có lẽ là đến Barb Saunders.”


      “Đúng . Kỳ lạ nhỉ.”


      “Có thể là bạn bè hay gia đình của Buford. Có lẽ muốn tôi làm chứng chống lại .”


      “Có thể đấy, nhưng hẳn. Phải ít nhất năm nữa mới phải ra hầu tòa.” Angus lắc đầu. “Tôi vẫn hiểu sao lại gọi cho . phải người liên quan gì đến hạt Chester. Là tôi.”


      “Tôi cũng vậy mà.” Nat kể cho nghe chuyện ngày hôm qua. “Lẽ ra tôi phải đến nhà Barbara Saunders tuần này. Tôi cho ấy nghe chuyện gì trong lần chúng ta đến vừa rồi. ấy có sức mà nghe.”


      muốn đấy là lý do vì sao họ gọi cho à? nghĩ là ai đó cố ngăn cho với ấy? Tại sao họ lại làm thế?”


      , phải thế. Chỉ có tôi và ấy biết hôm qua tôi chưa cho ấy biết.”


      “Ồ.” Angus ngưng lại, trầm ngâm suy nghĩ. “Thế còn Joe Graf sao? phải là kẻ hâm mộ bọn mình.”


      “Thế có nghe thấy giống giọng ?”


      “Tôi đâu có rành giọng .”


      “Tôi cũng ,” Nat . “Tại sao muốn chúng ta ra đó?”


      “Có lẽ chúng ta làm nhớ lại giúp Saunders, hay là làm hình ảnh của xấu xí. Ai mà biết được cơ chứ? Hôm nay tôi định quay lại trại giam. Họ cho phép tôi gặp thân chủ. Tôi tự hỏi liệu Graf quay lại nhiệm vụ chưa.”


      “Tôi nghi là chưa. Thế vẫn chứ?”


      “Dĩ nhiên, tôi phải mà. Nhưng .” Angus khoanh hai tay, phồng lên dưới lớp áo len dày. “Tại sao gọi cho Barb Saunders, thay vì phải ra đấy? Trong tình cảnh này làm như vậy là được rồi. Hay là viết thư cho ấy.”


      “Sao tôi viết email cho ấy là xong nhỉ? ‘Về việc: Lời trăng trối của chồng bà’.”


      Angus mỉm cười. “Vậy ông Greco gì về việc ra ngoài ấy?


      “Hank hả? như vậy.” Hay đúng hơn, chúng tôi đâu có chuyện đâu.


      Điện thoại di động của Angus reo lên, và nhìn vào màn hình. “Xin lỗi nhé, tôi phải trả lời cuộc gọi này.” mở máy. “Frank hả, cảm ơn gọi lại cho tôi nhé. Chương trình thực tập ngoại khóa của tôi bị gián đoạn, và tôi cần luật sư biện hộ để xin được lệnh tạm hoãn từ Padova ngày hôm nay, lúc hai giờ. có thể giúp được ?”


      Nat nhìn nơi khác. ti vi, chương trình The View nhường chỗ cho phần tin tức buổi trưa. nữ xướng ngôn viên xuất , và quang cảnh chuyển sang phòng khách. thiếu phụ mắt mọng nước ngồi trường kỷ vào chiếc micro có gắn logo của nhà đài. Căn phòng khách này trông quen chuộc. Người phụ nữ cũng thế.


      “Nó dính án tàng trữ ma túy,” Angus . “Cocain, phạm tội lần hai, nhưng nó là thằng nhóc tốt. Nó bị bắt khi hít thuốc trong phòng vệ sinh của quán bar, quán Privato. Ồ vậy hả? Vậy đừng có quay lại, hay là đừng có tè.”


      Nat mất giây để nhận ra người phụ nữ ti vi. Là em của Barb Saunders, Jennifer. Căn phòng khách là trong nhà Saunders. Đây hẳn là phần thông tin tiếp theo vụ giết hại Saunders trong nhà giam.


      “Angus, nhìn này.” Nat đứng dậy, bước đến ti vi, và bấm vào nút chỉnh thanh.


      “Frank, chờ chút.” Angus liếc sang màn hình ti vi. “Để lát tôi gọi lại nhé, bạn.”


      thanh trong ti vi phát ra, “Người quả phụ và ba đứa con của bà ở lễ tang khi vụ trộm xảy ra, lấy hai máy tính để bàn, tiền mặt và nữ trang. Có vẻ nhẫn tâm khi người ta lợi dụng bi kịch thảm khốc này, nhưng theo cảnh sát địa phương đây phải hành động hiếm hoi. Bọn trộm cắp cũng biết đọc cáo phó, và biết rằng nhà cửa bị bỏ trống vào lúc đó.”


      ấy bị trộm viếng à?” Nat quan sát khi chiếc máy quay lia quanh căn phòng khách bị xáo tung. Băng đĩa DVD và truyện tranh thiếu nhi bị giật tung khỏi kệ sách. Ngăn kéo hộc bàn kê máy tính bị đổ bừa ra. Chiếc trường kỷ bị rạch nát, miếng nệm màu hồng nhồi bên trong bị kéo tuột ra ngoài. Trông như căn phòng bị lục soát. Như là ai đó kiếm tìm thứ gì đó.


      Nó ở dưới sàn.


      Nữ xướng ngôn viên lại xuất . “Trong phần tin tức khác, nhà kho bị cháy ở khu Tioga của thành phố...”


      “Chuyện quái gì thế nhỉ?” Nat vặn thanh lại, cố gắng phân tích thông tin, và Angus qua phía máy tính của mình.


      “Để coi lại toàn bộ câu chuyện xem nào,” , và Nat đến bên chiếc laptop cùng . gõ gõ vài cái và tìm thấy mẩu tin. Tiêu đề là, Bà quả phụ vùng Chester bị trộm viếng trong lễ tang, và câu chuyện ấy cũng có tin tức ti vi đưa, thêm vào tin là 378 đô la bị đánh cắp. Nat cảm thấy cơn quặn siết trước ngực giùm Barb vì phải chịu đựng quá nhiều. Rồi lại có ý nghĩ đen tối hơn.


      “Có chuyện kỳ quái gì đó diễn ra,” Nat . “Đây phải là vụ đột nhập tùy tiện. Phải có liên quan đến vụ bạo động, và có lẽ là đến những cuộc gọi nữa.”


      biết , cứ gọi là tôi điên khùng cũng được, nhưng tôi nghĩ đây là vụ trộm. Tôi nghĩ là có ai tìm kiếm thứ gì đó.”


      Đúng phóc. “Cái gì khiến thế?” Nat muốn thử cách lý giải của . đâu có biết về lời nhắn đâu.


      “Mấy cái trường kỷ bị rạch nát. Chẳng có thằng trộm nào rạch trường kỷ cả. Tôi thấy được điều này trong mấy vụ án về ma túy của bọn tôi. Bọn buôn bán ma túy cất giấu tiền trong gối nệm. Đấy là nơi đầu tiên mà bọn băng đảng đối nghịch, hay cảnh sát, tìm kiếm.”


      Hai cây chụm lại nên hòn núi cao. “Tôi nên kể cho nghe Saunders gì với tôi trước khi ấy chết. ấy là, ‘ với vợ tôi là nó ở dưới sàn’.”


      nghiêm túc đấy chứ?” đôi mắt xanh của Angus mở lớn, giờ chúng hết sưng rồi. “Ái chà chà.”


      “Chính xác.”


      “Vậy nghĩ bất cứ thứ gì họ tìm kiếm cũng nằm ở dưới sàn hả?”


      “Có lẽ thế. Nhưng mà nó có thể là gì mới được chứ? Tôi nghĩ có lẽ đó là tờ di chúc hay ít tiền gì đó. Giờ làm cho tôi nghĩ có thể là ma túy hay tiền buôn bán ma túy.”


      “Có lẽ Saunders tha hóa.”


      “Tôi thể tin được việc đó.” Nat nghĩ về Barb, về căn nhà đơn sơ, về lũ nhóc và trò Game Boy. “Tôi biết là có những cán bộ quản giáo tha hóa, nhưng tôi thể tin được đấy lại là ta, hay là gia đình ấy.”


      biết điều gì về Saunders hết, hay về những gì ấy làm khi còn sống. Tiền buôn bán ma túy có thể làm biến chất bất cứ ai.” Angus đưa cho cái điện thoại, vẫn còn ấm. “Gọi cho Barb Saunders ngay bây giờ . Sau vụ ăn trộm, hay đột nhập, hay là gì nữa, ấy cần biết rằng có thứ gì đó dưới sàn nhà. Giả sử bọn trộm chưa tìm ra nó.”


      “Đồng ý.” Nat mở điện thoại lên, bấm máy gọi, tìm thấy số, nhưng đầu kia cứ đổ chuông mãi. Rồi sau đấy là hộp thư ghi lại lời nhắn nhà Saunders mở lên, làm giật mình. Hộp ghi lời nhắn ghi giọng đàn ông, và nhận ra đấy là giọng Ron Saunders. run rẩy, chờ được để lại lời nhắn, nhưng hộp ghi đầy. “ ai trả lời máy cả,” Nat , vẻ bồn chồn. “Tôi tiếp tục gọi. Sớm muộn gì tôi cũng gọi được thôi.”


      “Hẳn ấy tránh trả lời báo chí.” Angus cong vành môi mấy mũi khâu của lại. “Nếu muốn, đường từ trại giam về, tôi ghé qua cho ấy biết.”


      “Thế đấy à?”


      “Dĩ nhiên rồi. Trước đây tôi bị đe dọa nhiều lần như thế. Đấy là nguy hại của nghề nghiệp. Đa phần các lời đe dọa là của chủ đất. Mấy tay đó là mấy tay quyền lực bậc nhất. Đấy là lý do vì sao Donald Trump cư xử như thế. phải vì tiền bạc, mà là vì quyền sở hữu cả cái hành tinh này.”


      “Vậy nếu tôi cùng sao?”


      “Tại sao?” vẻ mặt Angus trở nên nghiêm trọng.


      “Tôi muốn biết ngoài đấy xảy ra chuyện gì. kiểm tra cho biết. Toàn bộ chuyện này đáng ngờ quá, mà tôi rất lo cho Barb.” Mà cũng vì tôi cảm thấy chút Nancy Drew.


      “Như thế cũng có nghĩa là phải đến hạt Chester.”


      , nhưng giờ là ban ngày, và tôi cùng .”


      “Tôi thích việc này.”


      phải là sếp tôi.”


      Angus mỉm cười. “Vậy ông Greco gì đây?”


      ấy cũng phải sếp tôi.” Hơn nữa, tôi cho ấy biết.


      “Tôi hứa lần này bảo vệ kỹ hơn. Phải như thế.”


      “Tại sao?”


      “Bởi vì là bạn tôi, và tôi có nhiều bạn đến thế.”


      “A. Thế còn Deirdre sao?”


      Angus đảo tròn mắt, và Nat đứng lên ra.


    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 17


      Ngày hôm ấy lạnh lẽo u ám, nhưng chuyến vẫn tốt đẹp hoàn hảo, với tuyết trắng và cây cối đen sì được khoác lên sắc xám bạc của bầu trời ánh thiếc. Gần như suốt đoạn đường Angus chuyện điện thoại, và Nat thử gọi Barb Saunders, nhưng chẳng có cơ may nào. thử gọi lại sau chứ chưa muốn xông vào nhà ấy. Thay vào đó tập trung vào quang cảnh, cố gắng nghĩ đến Barb hay là cuộc gọi tối qua, cũng có quyền được đến hạt Chester nhu mọi người khác chứ. Nhưng vì thế mà nhìn vào gương chiếu hậu để kiểm tra. Đến cả vài trăm lần.


      Angus tấp xe vào cổng, và Hat có thể thấy trại giam hoạt động bình thường trở lại. Họ phải xuất trình chứng minh với Jimmy, chàng này lấy lại vẻ khôi hài. Trong bãi đậu xe, những gia đình ngồi trong xe tải mini để nổ máy, chờ đến giờ thăm nuôi. Angus đậu xe, và họ bước trong giá lạnh, bị phòng thí nghiệm lưu động hay những chiếc xe mui kín màu đen nào che chắn. Họ vẫy chào mấy viên cảnh sát liên bang và bước vào trại giam như cái cách ngày đầu tiên họ vào, qua những làn cửa chắn song. Nat bỏ chiếc áo khoác lông lại trong phòng giữ đồ trước khi họ bước vào cơ sở của trại giam.


      Tanisa ra chào họ với nụ cười điệu đặc trưng. “À, thế ra tôi bị nguyền rủa. sống sót, chàng lập dị.”


      cũng thế thôi!” Angus ôm chầm lấy nhấc bổng lên, hai chân ta nhấc lên khỏi sàn nhà, đá ve vẩy đôi giày công vụ màu đen.


      “Ôi quỷ sứ, đừng! Thả tôi xuống!”


      “Cảm ơn vì cái áo khoác nhé,” Nat , đột nhiên ôm chầm lấy ta, và Tanisa lui ra sau, cười khanh khách.


      “Tôi làm việc nhé, mấy ông bà da trắng này! Hôm nay mấy người bị cái quái gì thế?”


      “Chúng tôi vui, thế thôi,” Nat trả lời. “Lẽ ra tôi đem cái áo đến trả nhưng tôi biết hôm nay mình lại tới đây. Tôi gửi trả lại cho .”


      Tanisa phẩy tay bỏ qua. “Thôi khỏi! Là món quà cho đấy, bạn ạ. Tôi nghe rằng cố gắng cứu sống Ron. Việc đó là hết sức cao quý.”


      “Cảm ơn.”


      “Tôi thấy rất buồn cho ấy.” Tanisa khóa cửa lại sau lưng họ, lắc lắc đầu. Những lọn tóc như lưỡi câu của ta thòi ra bên dưới chiếc mũ. “ ấy rất tử tế. Sáng nay tôi xin nghỉ phép để dự đám tang của ấy được và giờ tôi nghe thấy tin về vụ trộm. Có tin được chứ?”


      “Kinh khủng.”


      “Tôi thấy tội cho Barb và bọn . người phụ nữ có thể chịu đựng được đến đâu cơ chứ?”


      Nat nghĩ đến căn phòng ngủ tối om. “ có biết ấy ?”


      “Có gặp vài lần. Rất dễ thương. Tối qua tôi có đến chia buồn, nhưng ấy ốm nằm gác.”


      Angus , “Tôi chỉ mừng là qua được vụ này, Tanisa. Tôi lo lắng cho .”


      “Hừ. Phải thêm vài hộp phân nữa mới hạ được tôi.”


      “Là sao chứ?”


      nghe thấy à? Làm thế nào mà bọn chúng đốt cháy được mấy tấm đệm ấy?” Tanisa chun mũi. “Bọn nó để dành cứt có trời mới biết là trong bao lâu và rồi quẳng diêm vào đấy. Dơ bẩn! Nếu đống phân ấy có giống bọ quỷ quái gây chết người lây lan khắp nơi sao? Bọn chúng thử ném cái đống phân cháy ấy vào tôi, và tôi ném trả lại ngay - ném thêm vài miếng của tôi nữa!” Nụ cười của Tanisa biến mất. “Dù sao chúng tôi cũng quay trở lại công việc. Hôm nay gặp ai hả Angus?”


      “Willie Potts.”


      “Tôi nghĩ chờ đấy. Tôi xem sao.” Tanisa kèm họ qua lần cửa phát kim loại, và phút sau họ bước vào khu an ninh của nhà tù.


      Nat cảm giác dạ dày mình căng cứng. cảm thấy hơi nóng và ngửi thấy mùi thuốc khử trùng trong gian đóng kín. giây sau, họ bước vào sảnh hành lang rộng, chỉ cách căn phòng học nơi Buford tấn công có vài bước. tự trấn an mình và theo bước Angus qua trung tâm điều khiển, rồi dừng lại. Mọi thứ trông khác. Hành lang được tái tạo lại toàn bộ. Nó được thu hẹp lại đến nửa, và bức tường sáng trắng chắn hết tầm nhìn vào hành lang mà chạy qua đó để nhìn thấy Saunders. Hành lang mới này chạy hết chiều dài nhà giam. Nat đứng đấy, luống cuống, và nhận ra mùi lạ. Mùi sơn mới.


      “Văn phòng của nhân viên đâu hết rồi?” Angus quay qua quay lại, vẻ mặt bối rối của chứng rỏ cũng nghĩ giống .


      “Nơi đây từng là hành lang.” Nat cho tay chạy dọc bức tường, rồi nhìn vào mấy đầu ngón tay. Bụi sơn trắng khô phủ lên những đường vân đầu ngón tay , như là những vân tay in ngược. “Người ta dựng tường chắn lối đến căn phòng nơi Saunders và người tù nhân bị sát hại.”


      “À vâng, họ tu sửa đấy mà,” Tanisa , quay lại cùng tù nhân. nhìn độ hai mươi lăm tuổi, người Mỹ hơi lai đen với mái tóc cạo sát đầu.


      “Ê, chào Willie,” Angus nhanh nhảu , bắt tay ta. “Sao ngồi xuống, rồi tôi vào đề ngay.”


      sao.” Tên tù nhân bỏ đến khu vực ngồi họp chính thức gần khu lớp học.


      “Tanisa này, chẳng phải nơi đây từng là hành lang sao?”


      “Vâng, nhưng loạt văn phòng mới cho nhân viên. Lẽ ra đến Giai đoạn Hai mới xây nhưng mà họ chuyển sang Giai đoạn . Chắc là mấy ông lại muốn có văn phòng riêng sớm hơn ấy mà.”


      “Họ đổi thời khóa biểu lúc nào thế?” Nat hỏi, ngay khi ấy nhìn thấy Machik về phía họ qua sảnh hành lang hẹp mới. Chiếc áo vét đen phấp phới khi ta bước nhưng chiếc cà vạt kẻ sọc vẫn nằm yên chỗ, dưới cái kẹp cà vạt hình nốt nhạc.


      “Angus! Natalie!” ra gọi lớn, vẫy vẫy tay về phía họ, và Tanisa quay lại.


      “Chào sếp,” khi ta lại gần, và Angus bắt tay ta.


      “Kurt này, chuyện gì xảy ra cho mấy cái văn phòng cũ của nhân viên vậy?”


      “Chào cả nữa nhé.” Machik quay sang Nat. “Vết thương của sao rồi, bạn? khá hơn chứ, tôi hy vọng thế.”


      “Tốt, nhưng tôi cũng thấy rối như Angus vậy. Căn phòng nơi Ron Saunders bị sát hại đâu rồi? Có phải sau bức tường này ?”


      Machik vẫn giữ nụ cười. “ được sửa sang lại ấy mà. loạt văn phòng, nguyên dãy. Cho đến sang năm khi hoàn tất, chúng tôi có thêm hai tổ kén mới, khu bệnh xá được mở rộng, và ba phòng học mới.


      “Vậy là căn phòng mà hôm qua chúng ta còn tồn tại nữa?”


      “Tôi cho là . Hôm qua họ trở lại làm việc.”


      “Vì có cuộc bạo động?”


      “Đấy chỉ là vụ lộn xộn.”


      Đeo bám có hiệu quả.


      hề, luôn là phần trong kế hoạch mà.”


      “Giai đoạn hay Hai?” Nat hỏi, và đôi mắt Machik nheo lại sau cặp kiếng.


      “Làm sao mà biết mấy thuật ngữ này?”


      Nat suy nghĩ nhanh. muốn đem rắc rối đến cho Tanisa. “Tôi là con nhà thầu mà. Công ty xây dựng Greco, có từng nghe đến chưa?”


      “Thế à, vâng, tôi nghe đến,” Machik , vẻ ngạc nhiên.


      “Vâng, đấy là gia đình tôi. Thường mọi công trình xây dựng đều có Giai đoạn , bao gồm việc làm khung, dẫn ống nước, chạy dây điện, lắp đặt hệ thống thoát khí và điều hòa nhiệt độ, và rồi Giai đoạn Hai. Chờ tường khô, sơn lót, sơn nước, và những việc tương tự. Giai đoạn Ba là làm sàn, lót thảm, làm các chi tiết. Thực ra đấy là những thuật ngữ của hội họa.”


      Mắt Tanisa di chuyển từ Nat qua Machik rồi nhìn lại Nat.


      “Giai đoạn ,” Machik trả lời.


      Sao ta lại dối nhỉ? “Nếu bọn họ mới dỡ bỏ hôm qua, tôi cá là tấm thảm dính máu vẫn còn nằm trong thùng rác. Tấm thảm màu xanh.”


      “Tôi tin là sáng nay họ đổ rác rồi.” Machik cau mày. “Tôi hiểu sao lại quá quan tâm đến vấn đề này nhỉ.”


      Tôi quan tâm vì dối. “Hai người đàn ông bị giết trong căn phòng ấy. Tôi biết, vì tôi ở đấy. Đấy là trường vụ án.”


      “Natalie à, vụ sát hại Ron Saunders là bi kịch đối với chúng tôi, là vụ đầu tiên xảy ra trong cơ sở này. Vợ tôi và tôi, cũng như viên trưởng quản giáo và Elena vợ ông ấy, đến tham dự lễ tang của ấy sáng nay. Bây giờ chúng tôi phải tiếp tục tiến lên phía trước. Chúng tôi phải quản lý trại giam. Đây là trường vụ án, nhưng kẻ sát nhân chết. có ai để truy án cả.” Machik cứng người lại. “Chúng tôi có trường vụ án khác trong khu THU - mà nhân tiện đây xin luôn là chúng tôi bảo trì khu trường ấy, trong ít nhất là hay hai ngày nữa - và đấy là nơi mà chúng tôi dồn hết tâm lực vào. Hiểu chứ?”


      “Tôi hiểu,” Nat trả lời, nhưng chẳng hiểu. chẳng hiểu vì sao Machik phải dối về lịch xây dựng, hay trước nhất là tại sao họ lại muốn che đậy căn phòng ấy. có điều gì hợp lý cả. , “ có nghe chuyện Barb Saunders vừa bị trộm viếng ?”


      “Vâng, tôi có nghe. nhục nhã kinh tởm.” Machik quay sang Angus. “Bây giờ, Angus này. Nếu đến đây vì Willie Potts, chờ . phải quay trở lại xà lim trong mười lăm phút nữa.”


      “Tại sao thế?” Angus cau mày. “Chúng tôi vừa mới đến cơ mà.”


      “Chúng tôi chuyển phòng cho .” Machik kiểm tra đồng hồ. “Bây giờ tôi có việc phải làm. Tanisa, làm ơn đưa Angus và Natalie đến chỗ của Potts.”


      “Vâng, thưa sếp.” Tanisa ra hiệu cho bọn họ. Angus quay sang Machik. “Hôm nay Joe Graf có đến ?” hỏi.


      . ấy xứng đáng được nghỉ ngày, nghĩ thế sao?”


      “Chắc chắn là thế rồi,” Angus trả lời, đưa mắt nhìn Nat.


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 18


      “Xin lỗi để chờ nhé Willie,” Angus . giới thiệu Nat và đặt cặp hồ sơ xếp nếp xuống mặt bàn mi-ca màu trắng, trong sáu cái bàn được xây vào bức tường bê tông khối sơn màu. Những chiếc bàn nhô ra khỏi bức tường thành dãy, và mỗi chiếc được đặt hai chiếc ghế nhựa hai bên, trông giống như nhà hàng thức ăn nhanh hơn là nhà giam, trừ việc có viên C.O. mặc đồng phục đứng sát tường phía xa.


      sao đâu.” Willie gục gặc đầu trả lời. ta ngồi sau tập hồ sơ mỏng nhàu nát. “Môi sao rồi Angus?”


      “Ổn. ở đâu trong suốt vụ bạo động thế hả?”


      “Trốn dưới gầm bàn.” Họ bật cười, và Angus quay sang Nat.


      “Willie làm việc trong phòng xử lý hồ sơ, trước đây là ở bên kia lối đấy.”


      Willie thêm vào, “Giờ họ đem chúng tôi xuống cuối hành lang hết, cố gắng nối điện cho mấy cái máy tính. Điên . Ba cái mớ dây nhợ ấy, giống như là mì spaghetti.”


      “Sao họ lại tịch thu hết đồ của vậy Willie?” Angus hỏi, mở tập hồ sơ ra, đọc qua cái giấy tờ, và lôi ra bản tuyên thệ.


      “Bạn chung xà lim với tôi có xích mích với bọn Mexico.”


      Angus lại quay sang Nat. “Tịch thu là khi họ lấy hết những vật dụng của tù nhân ra khỏi xà lim, để lục tìm đồ bị cất giấu hay là để chuyển tù nhân sang nơi khác. Tôi nghĩ tôi cho nghe khi họ luân chuyển tù nhân, để phá vỡ những vụ thanh toán giữa các băng đảng. có cơ hội cho ẩu đả xảy ra nhưng cũng có cả cơ hội cho việc kết bạn.”


      “Tôi là bạn của chính tôi,” Willie . “Đấy là phương án tối ưu.”


      “Tôi nghe rồi. OK, chúng ta có nhiều thời gian. Tôi chuẩn bị bản tuyên thệ này theo những gì chúng ta bàn bạc. Là những gì với tôi tuần trước. Sao đọc rồi ký nhỉ?” Angus đẩy tờ giấy sang cho Willie, rồi lại quay sang Nat.


      “Willie bị bắt lần hai vì lái xe khi say xỉn và sắp sửa mãn hạn.”


      Willie nhìn lên. “Tôi còn mười ngày nữa.”


      ấy hoàn tất chương trình cai nghiện rượu ở đây và giờ tham gia giảng dạy chương trình ấy. sạch và tỉnh táo trong bao lâu ấy nhỉ bạn?”


      “608 ngày.”


      “Chúc mừng nhé,” Nat , băn khoăn biết việc đếm từng ngày của cuộc đời mình như thế nào nhỉ. Những ngày say xỉn. may mắn, chỉ nghiện có sách thôi.


      “Chúng tôi lập hồ sơ xin giảm án cho Willie vào thứ Sáu, để ấy được tha bổng, cho hồ sơ của thể án lái xe khi say xỉn. Kinh nghiệm làm việc của ta trong văn phòng cho phép ấy đủ điều kiện làm số việc bên ngoài xã hội, nhưng ta cần lấy lại bằng lái để có thể chạy xe.”


      “Hồ sơ này có vẻ tuyệt lắm Angus. có bút đó ?”


      “Chờ chút.” Angus đứng dậy với Nat, “Xin lỗi nhé, tôi quay lại ngay. Họ cho phép mang bút vào, cả chúng ta cũng thế.”


      “Được rồi.” Nat xoay người khi bỏ , rồi nhận ra mình ngồi mình cùng với tù nhân. Hai hôm trước, việc này hẳn làm phát khiếp, nhưng sau vụ bạo động, chẳng thấy sợ nữa. Trái khoáy. “Vậy chắc phải rất phấn khởi nếu được thả.”


      “Tôi chờ nổi nữa. Để được gặp mặt vợ và bọn , bà của tôi nữa.” Mặt Willie rạng rỡ. “Nhưng tôi hối tiếc. Nơi này cho tôi nhiều điều có ích, và Angus cũng thế. ấy giúp tôi có được công việc trong văn phòng. Tôi cũng học được Word và Excel nữa.”


      làm gì ở đấy?”


      “Tôi ghi chép sổ sách, để họ biết khi nào người ta mãn hạn, cũng như là đến trạm xá bao nhiêu lần, bao nhiêu lần làm răng, bao nhiều lần lập biên bản, bất cứ thứ giấy tờ nào.”


      Lập biên bản. nghe thấy thuật ngữ này ở đâu rồi ấy nhỉ? Đoạn nhớ ra. Graf ta và Ron Saunders cho gọi tên tù nhân lên để về việc lập biên bản ta. “Lập biên bản là gì thế?”


      “Là khi chúng tôi bị kỷ luật. Họ lập biên bản lưu lại.”


      “Trong văn phòng ấy, có nhận được biên bản mỗi lần tù nhân nào bị kỷ luật ?”


      “Có thưa .”


      “Cứ gọi tôi là Nat được rồi. Việc đó diễn ra thế nào?”


      “Viên C.O. điền vào mẫu đơn và đưa cho tôi qua cái cửa sổ trong phòng xử lý hồ sơ. Tôi nhập dữ liệu vào, vậy thôi.” Willie nhún vai, bắp thịt u lên dưới lần áo thun mỏng.


      “Rồi sau đó viên C.O. cho tù nhân biết?”


      , ngược lại kia. Tù nhân nhận biên bản để điền rồi C.O. mới đưa cho tôi hai bản sao. Tôi nhập dữ liệu vào máy, rồi nhét bản vào hồ sơ kỷ luật và trong hồ sơ cá nhân của tù nhân.”


      Nat cố nhớ lại Graf gì. “Rồi sau đó C.O. có chuyện với tù nhân về chuyện đó ?”


      “Đôi lúc có. Họ đem tù nhân lên phòng an ninh, để đảm bảo là tù nhân hiểu được kỷ luật thế nào.”


      Hừm. “ có nhớ có thấy biên bản nào được lập cho tù nhân bị giết trong cuộc bạo động ?” Nat quên tên . quá chú tâm đến Saunders, những cái chết khác quan tâm.


      “Ramirez đó hả?”


      phải,”


      “Upchurch hả?”


      “Đúng rồi. Thế có nhận biên bản về Upchurch, có lẽ là cùng ngày hay ngày trước khi xảy ra vụ bạo động?”


      “Theo tôi nhớ .”


      có thường nhớ hết các biên bản tới tay ?”


      “Đa số. Nơi này to lớn gì. có băng đảng nào trừ khu RHU.”


      Nat nhớ lại vài điều mà Graf . “Thế Upchurch có bao giờ bị lập biên bản vì hút cần sa ?”


      “Upchurch ấy à, lập biên bản vì cần sa à?” Willie nheo mày, bối rối. “Tôi nhớ là có chuyện ấy. Nó bị lập biên bản vì bất tuân thượng lệnh, vì lắm mồm.”


      Tại sao Graf dối về chuyện này? “ có bị lập biên bản vì phục tùng ngay trước vụ bạo động ?”


      “Tôi nhớ có chuyện đó.”


      có bị lập biên bản nhiều lần vì phục tùng ?” Nat nghĩ lại. Graf Upchurch là kẻ gây rối.


      “Lần nào cũng thế.”


      “Bởi Ron Saunders à?”


      .” Willie liếc ra sau lưng, nhưng viên C.O. đứng quá xa tầm nghe, tựa lưng vào tường nơi hành lang. “Upchurch có vấn đề gì với Saunders hết. Graf là người thường xuyên lập biên bản . Graf luôn là người đối đầu với .”


      Ái chà chà. “Thường xuyên hơn hết thảy những C.O. khác à?”


      “Ồ vâng. Khi nào cũng chăm chăm vào .”


      “Làm sao biết được? có biết Upchurch ?”


      , nó nằm cùng khu tổ kén với tôi. Tôi biết tên nó nhờ vào những biên bản, Graf lập.”


      “Làm sao biết Graf chăm chăm bắt nạt , chứ phải là ngược lại?”


      “Đa phần những viên C.O. ở đây đều ổn cả.” Willie kiểm tra sau lưng mình, đoạn rướn người gần hơn, hạ thấp giọng. “Nhưng nếu Graf là người bị giết, chẳng có ai giọt nước mắt cho đâu.”


      “Thế tại sao Upchurch lại giết Saunders, chứ phải Graf?” Nat thầm, nhưng vừa lúc đó Angus quay lại cùng Tanisa và nam C.O. làm gián đoạn câu chuyện.


      Angus đưa cho Willie cây bút. “ phút để ký vào. Họ cần quay lại xà lim.”


      Chết tiệt! Nat cắn lưỡi. Angus có khả năng định giờ tệ nhất trong lịch sử pháp lý.


      “OK.” Willie nhận cây bút và ký tên.


      có câu hỏi gì ?”


      nghĩ vậy được chứ?” Willie đứng dậy đưa tờ tuyên thệ cho Angus, cầm lấy cho vào túi hồ sơ. “Chúng tôi làm hết sức có thể, bạn à.”


      Tanisa , “Willie này, John đưa về. Tôi phải tống khứ mấy viên luật sư này .”


      “OK.” Willie bỏ nhìn lại, Tanisa đưa Angus và Nat - bận suy nghĩ - tới cửa ra bên cạnh bức tường mới. Họ đứng chờ trong khi Tanisa mở khóa, và viên C.O. đột nhiên im lặng bất thường, chỉ có tiếng loảng xoảng của mấy chiếc chìa khóa xô xảm.


      “Cảm ơn Tanisa.” Angus chạm vào tay ta.


      “Vâng, cảm ơn,” Nat thêm vào. “Tôi còn nợ cái áo.”


      “Quên nó .” Tanisa cúi gằm mặt khi mở khóa lần cửa song sắt thứ hai và giữ nó mở cho họ bước ra. “Tôi phải là người cảm ơn mới phải.”


      có gì đâu,” Nat , ngầm hiểu ta muốn gì. lấy lại áo khoác và cùng Angus bước xuống hành lang, qua lần cửa chiều, và ra khỏi cửa. Họ bước ra gian giá lạnh, nhìn qua vòng dây kẽm gai, lên bầu trời phía kia, tối sầm thành màu than đen bàng bạc. Những ngọn thông nhọn hoắt, trĩu nặng tuyết, cất thành đường chân trời lởm chởm, và cánh đồng trắng xóa rộng lớn bao bọc lấy họ như vòng tay lạnh lẽo.


      “Thế là họ dựng tường chắn lấy căn phòng.” Angus cho hai tay vào túi. “Tôi hiểu.”


      “Tôi nghĩ họ giấu cái gì đó,” Nat . Họ bước xuống lối và vẫy tay chào viên cảnh sát liên bang, bị giam cầm trong xe ta. “Tôi biết được mớ thông tin sốt dẻo từ Willie.”


      “Tôi bỏ lỡ cái gì thế?”


      “Vào xe tôi cho nghe.” Nat nháy mắt với .


      “Vui lắm à?”


      Và ngạc nhiên trước chính mình, Nat phải thừa nhận là mình vui.


      Họ kẹt trong luồng xe, chẳng nhúc nhích đâu được con đường vòng vèo quay lại qua vùng đồng quê Brandywine. Những chiếc xe sắp hàng dài đến hút tầm mắt, những đèn đuôi xe cháy đỏ và những ống khói xe phả ra từng bụm khói trắng. sử dụng thời gian ấy để gọi cho Barb Saunders và chỉ có thể để lại được lời nhắn vui-lòng-gọi-lại. bồn chồn xoắn lấy cái áo choàng dài và nhìn lên trời tối dần. Với cái đà này, về nhà trễ, việc đó buộc phải giải thích với Hank. nhớ được chuyện gì xảy ra khi Nancy Drew phải giải thích điều gì đó cho Ned. hy vọng đó là kết thúc có hậu.


      “Đường sá điên rồ,” Angus . “Chắc là có tai nạn. Làm cho cả đống xe phải dồn cục thế này.”


      “Vấn đề ở chỗ đây là đường có làn xe thôi.”


      “Tôi chạy khỏi con đường này nhanh nhất có thể. Đường I-95 xa lắm. Ồ, hay là chúng ta dừng lại ăn tối, rồi thử lại khi đường thông thoáng hơn.” Angus nhìn sang. “Đây phải là mời mọc hẹn hò gì đâu nhé.”


      “Dù vậy cũng phải là ý hay. Tôi phải về nhà.”


      “Nghe rồi.” Angus sang số hai. có tay nào chạm vào chân , lúc này lạnh cóng dù mang tất dài. , “Coi lại nào. Graf với chúng ta là ta và Saunders lập biên bản Upchurch do sử dụng cần sa, nhưng Willie có chuyện đó. Tôi tin lời Willie. rất thông minh.”


      “OK, vậy nghĩ tại sao Graf phải dối về vụ biên bản? Hay nghĩ ta chỉ phát sai?”


      , ta chẳng phát sai đâu. ta dối vì muốn chúng ta biết ta căm thù Upchurch.”


      “Đồng ý, và việc đó làm tôi nghi ngờ.” Nat xoay trở chuyện ấy trong đầu. “Hơn nữa, việc Upchurch tấn công Saunders là hợp lý, nếu có vấn đề với Graf.”


      , hợp lý. Trông tệ .” Angus lắc đầu, mắt chăm chú nhìn vào luồng xe. “Tôi ghét những gì tôi nghĩ.”


      “Nghĩ gì?” Nat hỏi, nhưng biết.


      “Rằng vụ sát hại của Upchurch xảy ra theo như lời Graf kể.” Giọng Angus nghiêm trọng. “Machik phải biết chuyện này, và đấy là lý do vì sao bọn họ che giấu chuyện gì xảy ra trong căn phòng ấy. Họ phá hủy trường vụ án, để cho còn cái gì, ngay cả vết máu, có thể được giữ lại. Hẳn bọn họ khám nghiệm pháp y người Upchurch - họ làm thế trong mọi vụ án mạng - và tôi thắc mắc kết quả là gì.”


      “Ý là sao?”


      cuộc giám định pháp y có thể lên rất nhiều về cái cách mà con dao thực được đâm xuống. biết chứ, như là góc độ của con dao đâm vết thương, ngay cả như vết nào đâm vào đâu trước, hầu như là tái tạo lại nó.”


      Nat lại xoay trở mọi chuyện trong đầu. “Graf với chúng ta là Upchurch tấn công Saunders rồi sau đó tấn công ta, và rồi ta, Graf ấy, có thể tự cứu mình bằng cách xoay mũi dao lại phía Upchurch.”


      “Đúng vậy, nhưng việc này hợp lý, theo những gì mà Willie kể với . Nếu Upchurch mà có đâm ai, phải là đâm Graf. biết đấy, trong thời gian hoạt động, tôi làm việc với nhiều vụ bạo lực và lạm dụng vũ lực ở trong tù.”


      “Và?”


      “Giả sử như Upchurch rút dao ra đâm Graf, và rồi Saunders bảo vệ Graf? Có lẽ Saunders còn bước cả lên trước Graf để cứu lấy ta. Rồi Graf nhìn thấy bạn mình bị đâm gục nên xử luôn Upchurch, trong lúc trận ẩu đả gay cấn. Các C.O. cũng là con người, như những người lính vậy thôi. Hãy nghĩ về Haditha hay là Mỹ Lai ấy.”


      Nat nghĩ về điều ấy khi chiếc Beetle lăn được hai phân và bầu trời tối hơn.


      “Hoàn toàn có thể là lúc Upchurch bị giết, phải là mối nguy đe dọa Graf,” Angus tiếp, nghe có vẻ hấp dẫn. “Với những gì chúng ta biết, có lẽ Upchurch quỳ gối, xin được tha mạng. Đấy là những thứ mà cuộc giám định pháp y có thể tiết lộ. Góc độ đâm dao khác, phụ thuộc vào việc liệu cú tấn công được đâm từ xuống hay ở cùng độ cao.”


      “Sao lại dừng ở đấy, nếu như xoay vần các giả thuyết?” Nat hỏi, những suy nghĩ của lăn vòng lên trước. “Giả dụ như chẳng hề có cuộc tấn công nào từ phía Upchurch sao? Giả dụ như Graf lạnh lùng giết chết Upchurch? Định trước kế hoạch cho mọi việc. Thậm chí còn đặt cả dao vào tay ta, sau khi hành ?”


      “Gì cơ?” Angus nhìn sang, đôi mắt xanh của mở lớn. “Tại sao Graf phải làm thế?”


      “Tôi biết. Bởi cùng lý do mà vì sao ta lại ăn hiếp Upchurch. Có ân oán gì đấy giữa bọn họ.”


      “Suy diễn quá đấy Natalie. Chúng ta biết đầy đủ để mà suy diễn đến mức ấy.”


      “Nhưng giả sử như thế sao?”


      Angus nghĩ ngợi trong phút. “Vậy tại sao rốt cuộc Saunders lại chết?”


      ấy tử nạn trong trận chiến, như đấy. Graf hy sinh ấy. ấy chỉ có mặt ở đấy để cung cấp bằng chứng cho câu chuyện rằng Upchurch tấn công ta và ta chỉ tự vệ.”


      “Graf giết Saunders ấy à?” Môi Angus há ra. “Chuyện ấy điên rồ! Bọn họ là bạn thân. nghe ta rồi đấy.”


      “Chúng ta xác định được rằng ta là kẻ dối rồi mà.”


      “Và là thằng ngu và mù quáng. Nhưng đấy hoàn toàn giống như sát thủ máu lạnh. Dù sao nữa, đấy cũng phải là cách làm việc của các C.O. Bọn họ rất đoàn kết, giống như cảnh sát ấy. Cũng giống như những người lính nữa, hãy nghĩ về điều đó . Họ trung thành với nhau.” Xe của Angus lại lăn bánh thêm được phân nữa con đường ken cứng. “ biết , chúng ta quên mất điều. Có cách chắc ăn để tìm ra điều gì thực xảy ra trong căn phòng ấy.”


      “Cách nào?”


      “Họ có băng ghi hình theo dõi khắp trại giam. có thấy những quả cầu bạc trần nhà , với những tấm gương ấy? Trong đấy là máy ghi hình đấy.”


      Nat để ý.


      “Tôi biết bọn họ có băng video ghi hình cuộc bạo động. Những cảnh sát với tôi là họ nộp cho Văn phòng biện lý hạt Chester làm bằng chứng. Vậy nên họ phải có cả băng ghi hình cho căn phòng đó nữa.”


      Nat ngồi thẳng người lên, tưởng tượng ra băng ghi hình vụ sát hại hai nhân mạng tàn nhẫn và hình cố gắng cứu sống Saunders. Liệu có muốn xem ? Thậm chí có thể xem được ?


      “Chính xác là phòng nào?”


      “Tôi biết. trong những phòng của nhân viên.” Đoạn Nat nhớ ra. “Willie là bọn họ gọi tù nhân đến phòng an ninh để chuyện về những biên bản kỷ luật.


      “Tốt,” Angus , gục gặc. “Đấy là những gì chúng ta cần làm. Tìm lấy mấy cuốn băng đó, từ phòng an ninh.” Rốt cuộc chiếc Beetle cũng nhích đến khúc quanh, rồi Angus rẽ phải vào con đường khác. Giao thông đường này thông suốt hơn, và Nat cảm thấy năng lượng của bản thân mình tăng hơn chút.


      “Vậy chúng ta làm như thế nào? Người ta chẳng bao giờ tự nguyện giao cho chúng ta mấy cuốn băng ấy.”


      “Nếu tôi mà nợ Graf mạng, tôi gửi trát đòi rồi.”


      “Ý là sao?”


      “Tôi thành lập vụ kiện nhân danh tù nhân thiệt mạng, Upchurch ấy, vì bị tước quyền công dân và sử dụng vũ lực phi lý, cùng với giả thuyết của tôi là Graf giết Upchurch cách cần thiết, để trả đũa cho việc Upchurch giết Saunders.”


      “Quyền lợi của Upchurch là nguyên đơn phải nào? Và gia đình ?”


      “Đúng vậy, tôi phải tìm ra họ.”


      “Thế đây trong những vụ kiện mà trộm lại kiện chủ nhà. Cái loại kiện cáo làm cho người ta mến luật sư ấy.”


      “Cảm ơn.” Mắt Angus lấp lánh ưu phiền. Chiếc Beetle phóng về phía trước, và tâm trạng Nat thêm hứng khởi khi nhìn thấy biển báo đường I-95. có cơ hội giữ được người thẳng tính của mình, đây là chuyện tốt. Angus , “Ngày tôi còn trẻ, tôi tung hoành mọi nơi, nhưng giờ tôi biết hợp tác hơn rồi. Tôi cần có mối quan hệ tốt với cái nhà tù đó, cho khoa Thực nghiệm.”


      “Nhưng tôi . Tôi có thể kiện nhà tù, vì để cho Buford và Donnell vào lớp của . Vì đảm bảo đủ an toàn cho những tù nhân khác, và cho chúng ta. Họ đưa ra lời biện hộ miễn trừ nhưng đấy chỉ là bước đầu tiên.”


      tệ.” Angus gật đầu. “Đấy là điều mà Machik lo lắng, và ta đáng bị như thế.”


      “Vậy chúng ta bảo ta là chúng ta thành lập vụ kiện, rồi chúng ta đưa ra cầu thỏa hiệp của tôi.” Nat chuyển mình về phía trước khi kế hoạch bắt đầu hình thành trong tâm trí. “Chúng ta cầu bản sao cuốn băng ghi hình để đổi lấy bản bãi nại hoàn toàn được tôi ký. Nhớ là, chúng ta đề nghị ta cuộc thỏa hiệp miễn phí. Nếu ta , chúng ta biết được có chuyện sai, rất sai quấy gì đấy. Ai lại quay lưng từ chối cuộc thỏa hiệp mất tiền chứ? Và nếu trong cuốn băng ấy có bất cứ yếu tố cấu thành tội phạm nào, ta chấp nhận ngay.”


      “Ý kiến này tuyệt đấy! Chặn hết mọi lối của ta.” Angus suy nghĩ trong phút chốc. “Nhưng chúng ta tại sao muốn có cuốn băng đây? Lý do chúng ta đưa ra là gì?”


      “Chúng ta là cuốn băng giúp tôi xử lý cơn chấn động tinh thần do biến cố gây ra.” Nat chẳng mảy may đùa, nhưng Angus cười lớn.


      thiên tài quỷ quyệt. có ý định thống trị thế giới đấy?”


      chút nào. Chỉ muốn được nhận làm giáo viên chính thức thôi.”


      “Xong xuôi.”


      Họ tăng tốc, và chiếc Beetle chạy đến đoạn dốc lên đường I-95. Họ chạy ra xa lộ, ba làn đường bằng phẳng lên hướng Bắc về phía Philadelphia, và xe cộ phóng rất nhanh. Ánh phản chiếu của đèn xe, nhà cửa, và các cao ốc làm bầu trời mập mờ. Đêm gần buông xuống. Họ phóng qua những bảng hiệu hình người đẹp đẽ, những nụ cười toang hoác được chiếu sáng bằng đèn chiếu bên dưới. Chiếc Beetle chuyển sang làn xe nhanh, và Nat hình dung ra bây giờ có lẽ về đến nhà còn trước cả Hank.


      “Giờ mới là di chuyển đây,” vui vẻ . kiểm tra điện thoại của mình, nhưng có tin nhắn nào từ Barb Saunders.


      “Đường này tốt hơn.” Angus khó chịu nhìn vào gương chiếu hậu. “Trừ cái thằng cha phía sau cứ bám theo đuôi hoài.”


      “Lờ . vượt lên trước thôi.”


      là phi bạo lực làm sao.”


      “Đây là lời của những trận giao chiến.” Nat rùng mình.


      Angus tăng tốc, nhưng chiếc xe đằng sau cứ rọi đèn sáng rực cả bên trong chiếc Beetle. Nat quay người lại nheo mắt nhìn vào ánh đèn chiếu, đèn này cao hơn bình thường, đặt bên khung lưới lớn bằng chrome.


      “Xe này cao, như là chiếc SUV ấy,” .


      “Tôi nghĩ đấy là xe tải . ta cứ đánh võng qua lại dường. Hẳn là xỉn rồi. Tôi thể tin là Willie từng làm chuyện như thế.” Angus lại tăng tốc. Những đường kẻ vôi phản quang màu trắng xa lộ nhấp nháy thành đường dài. Muối rắc đường va vào chiếc Beetle tạo ra tiếng tích tích.


      chậm lại nào.” Nat nắm chặt tay nắm bằng cao su. “Để cho qua mặt .”


      “Nhả mông tôi ra , ông bạn!” Angus gào lên vào tấm gương chiếu hậu, và bên trong chiếc Beetle đột nhiên tối lại. Làn xe bên phải mở ra, và chiếc xe tải phóng ngay vào chỗ trống.


      “Tốt.” Nat thả lỏng người. “Tôi nhìn bằng ánh mắt khinh miệt.”


      ai được lộn xộn với giáo sư Greco.”


      Nat nhìn sang và thấy đó là chiếc xe tải màu đen, còn thấy cả những chữ F-250 và miếng đề can Calvin. Chiếc Beetle và xe tải phóng nhanh cạnh nhau trong ánh chạng vạng. Nhựa đường lấp loáng trước ánh đèn. Lớp mặt bóng loáng của băng màu đen mặt đường nhấp nháy mờ mờ. Trong phần mấy giây truớc khi tai nạn xảy ra, Nat nhìn thấy như là điềm báo trước. Chiếc xe tải tông vào đống băng. thét lên. Chiếc xe tải táng vào bên chiếc Beetle trong ánh lóe tối đen của kim loại, làm cho cả hai chiếc xe thắng rít lên trượt , lao vào thanh chắn ven đường, làm tóe lên những tia lửa và tạo nên tiếng va chạm khủng khiếp.


      BÙM! Túi khí bảo vệ trong xe Beetle bật ra. chiếc gối nhựa nóng hổi đập vào mặt Nat và ép lưng vào thành ghế. Chiếc xe trượt về phía trước, mất lái. cứ thét mãi, cầu mong cho chiếc Beetle dừng lại. chẳng nhìn thấy gì ngoài miếng nhựa. chẳng thể nghe thấy gì ngoài tiếng thét của chính mình. Mọi thứ đều nóng bỏng, sợ hãi và có cái mùi ngồ ngộ.


      Cuối cùng, chiếc Beetle chầm chậm, giần giật dừng lại. Chắc hẳn Angus sử dụng đến hệ thống phanh chống khóa bánh. Mặt Nat cắm vào chiếc gối. Vai va vào cửa sổ phía ngồi. Bột vương khắp nơi. Rồi tai nạn chấm dứt nhanh như khi nó bắt dầu. Túi khí của Nat bắt đầu xẹp xuống, và nhìn sang bên cạnh.


      Angus gục chiếc túi khí xì hết hơi của , bất động.


    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 19


      Căn phòng khám bé viền quanh bởi những tủ ngăn kéo bé bé bằng kim loại. chiếc bồn rửa bằng thép gỉ kê sát tường, bên dưới dãy hộp thuốc rửa tay. chiếc rổ thép tường cạnh bàn khám bệnh chứa dụng cụ đo huyết áp cùng ống cao su đen. Những máy theo dõi nhịp tim tắt, những màn hình tối đen được khắc nối những đường kẻ xanh và đỏ. túi nhựa đựng nước truyền mang dòng chữ Baxter được treo chiếc móc thép ở tường, từng giọt nước biển vào khuỷu tay Angus. nằm lún trong chiếc gối mỏng, đôi mắt xanh hằn đỏ dưới vầng trán được quấn vòng băng gạc mới. Gò má mọc thêm vết bầm nữa, xương sườn bị nứt, và các bác sĩ cố gắng xác định xem có bị thêm nội thương gì , ngoài lòng tự trọng bị tổn thương.


      “Thằng khốn đó!” Angus . Nếu có thấy yếu mệt gì, điều đó cũng được thể ra. “Lẽ ra tôi có thể đá đít nếu có ngon mà dừng lại.”


      “Hòa bình nào, người em.”


      “Hòa bình cái con khỉ!” Angus cau có. “Thằng đó suýt nữa giết chết chúng ta rồi!”


      “Tôi biết, nhưng bình tĩnh nào.” Nat ngồi chiếc ghế kim loại bên cạnh giường , bị thuơng gì chỉ trừ mũi hơi đau và đầu giần giật. bình tĩnh đến kinh ngạc, có lẽ vì Angus quá nóng giận, hay là vì vụ tai nạn xe đáng sợ bằng vụ cố ý cưỡng hiếp. Bụi từ túi khí bảo vệ phủ đầy áo khoác của , và đánh rơi chiếc giày trong vụ tai nạn. Tủ áo quần của chắc phấn khích vô cùng trước tin này.


      “Thằng khốn say rượu. vụ tông xe rồi bỏ chạy. Thằng đó đáng bị xử bắn!” Angus .


      “Chẳng phải chống lại án tử hình sao?”


      “Ngoại trừ đối với những tên lái xe say rượu. Tôi tạo ra ngoại lệ.”


      “Thế còn Willie sao? Còn những quy tắc của sao?”


      “Willie là ngoại lệ của ngoại lệ, và những quy tắc của tôi bị đau khi tôi chuyển động.” Angus buồn bực xoay người chiếc giường bé hơn khổ người, và phần thân của chiếc áo choàng bệnh nhân để lộ ra mớ lông ngực màu đỏ ánh vàng rối tung khêu gợi mà Nat nãy giờ cố lờ .


      “Thôi nào, thoải mái . Bác sĩ dặn phải nằm im đấy, nhớ ? Ông ta lo là lá lách của có thể bị thủng.”


      “Lo quá đáng! Thế nó có bị rỉ nước ra ? Trước mặt mấy ấy?”


      Nat mỉm cười. “, nhưng nếu nó bị rách, bác sĩ cần phải phẫu thuật cắt bỏ nó.”


      “Tôi biết là tôi cần phải phẫu thuật cắt bỏ lá lách. Mấy năm trời nay tôi đến chuyện này. Mà phẫu thuật cắt bỏ lá lách là gì ấy nhỉ?”


      “Angus, cần phải cắt bỏ lá lách. nghe bác sĩ rồi đấy. Như thế ảnh hưởng đến hệ bạch huyết của . rất đễ bị nhiễm trùng.” Nat nhắc cho nhớ về những điều khác mà bác sĩ . hy vọng chuyện ấy thành vấn đề nghiêm trọng gì. có cảm giác là Angus chú ý đến những gì bác sĩ với trong quá trình khám bệnh. “Tôi nghĩ họ cho nhập viện. có chắc là muốn gọi cho ai hết chứ?”


      “Chẳng có ai để gọi cả, trừ những người liên quan đến công việc. Ngày mai tôi gọi cho khoa Thực nghiệm để thành lập hồ sơ cho Willie.” Có vẻ như Angus im ắng lại, và ánh mắt của chuyển sang Nat, trong khoảnh khắc nán lại gương mặt . “ chắc là ổn chứ?”


      “Tôi ổn.”


      gọi cho Ông Gì Đấy chưa?”


      “Ông Hank.”


      ấy gì?”


      Grừ. “Chẳng phải việc của .” Nat muốn nghĩ đến việc Hank nghe đau đớn thế nào khi với ở đâu và rằng cùng Angus. có cảm giác như mình vừa phản bội, dù cho chẳng làm gì cả. Lẽ ra phải cho biết là đâu. Lịch sử dạy rằng việc che giấu luôn luôn tồi tệ hơn tội ác. và Machik có thể học được điều ấy.


      “Đầu tiên là vụ bạo động, bây giờ đến chuyện này.” Angus ngả người nằm xuống gối. “Đây có phải là đòn trả đũa từ thế giới này nhỉ. Natalie?


      “Trả đũa cho chuyện gì?”


      “Cho những việc tôi làm trong đời.”


      “Dĩ nhiên là .”


      “Đầu tôi đau.”


      “Nhắm mắt lại .” Nat với tay lên khi làm theo lời , và vặn bớt ánh đèn chói chang đầu giường rồi lại ngồi xuống. “Dầu sao trả đũa cho cái gì mới được? đại diện cho lực lượng quần chúng hỗn độn, nghèo khổ, rã rời. được miễn trừ loại nghiệp chướng. Nghiệp chướng vì công ích.”


      “Vâng, đúng vậy.” Angus choàng mở mắt ra như thể vừa nghĩ đến chuyện gì, hay là xương sườn vừa chọc vào lá lách.


      “Việc gì thế?”


      “Thêm vài chuyện giả dụ nhé.” nhăn nhó trở mình giường. “Giả dụ như chuyện tối nay phải là tai nạn sao?”


      “Ý muốn tai nạn của chúng ta ấy hả?” Nat là mình có hiểu đúng .


      “Phải. Giả dụ như chiếc xe tải đó cố tình tông chúng ta sao? Giả dụ chuyện này có liên quan đến những cuộc gọi tối qua sao?”


      Tránh xa hạt Chester ra. Nat phân biệt được liệu Angus hoang tưởng hay là người thông minh xuất chúng.


      “À, hai người trông quen đấy,” giọng đàn ông vọng vào từ ngoài cửa. Nat quay lại. Hai viên cảnh sát bang mặc áo khoác chống đạn đồng phục màu đen đứng lối cửa vào, đây cũng là những người thẩm vấn sau vụ bạo động trong trại giam.


      “Chào lần nữa nhé,” Nat đứng dậy . vẫn nghĩ đến những gì Angus vừa . Nếu đấy phải là tai nạn sao?


      “Cảnh sát Bert Milroy, thưa giáo sư,” viên cảnh sát , tuột chiếc găng tay đen ra khỏi tay và bắt tay . Đôi mắt ta trông mỏi mệt, và chóp mũi xương xương vẫn còn đỏ vì giá lạnh, như thể hai ngày qua ta chẳng được sưởi ấm. ta trỏ ngón tay qua viên cảnh sát trẻ tuổi hơn đứng bên cạnh mình, với gương mặt mờ sẹo. nhớ cảnh sát Johnston ?”


      “Rất vui được gặp lại chị,” viên cảnh sát thứ hai , khi Milroy bước đến bên giường bệnh. “ sao rồi hả Holt?”


      “Đỡ hơn chút rồi.”


      “Tối nay tai nạn ngoài đấy ghê . làm cho xe cộ dồn ứ cả lại. May sao mà có ai tử vong. Bốn xe cả thảy, gồm xe và những chiếc khác. Phần đường I-95 đó vẫn còn bị chặn.” Milroy lôi tập ghi chú từ túi sau ra và cây bút bi từ dưới túi áo khoác. “Những tài xế khác là có chiếc xe tải Ford F-250 đời mới, có lẽ sản xuất năm 2002, màu đen, chạy rất ẩu. có thể thêm gì ?”


      “Có,” cả Angus và Nat đồng thanh , trong khi viên cảnh sát lật lật vài tờ ghi chú, rồi dừng hí hoáy viết, đung đưa người đôi giày bóng loáng, mé ngoài giày bám đầy tuyết dần tan.


      “Hai người có nhìn thấy biển số xe ?”


      “Tôi nhìn thấy số.”


      “Tôi cũng ,” Nat bảo.


      trong những người lái xe khác nhìn thấy, cho nên chúng tôi truy ra được chiếc xe đó.” Milroy quay sang Nat, “ có nhìn thấy người lái xe ? ngồi bên ghế cạnh người lái, đúng nhỉ?”


      “Đúng, nhưng mà , tôi nhìn thấy kẻ lái xe.” Nat cố nhớ lại. “Chiếc xe tải đó cao hơn chiếc VW. Cửa sổ xe tối đen.”


      “Cửa sổ kính màu à?”


      “Tôi biết. Có dán đề can Calvin.”


      “Tôi từng thấy những cửa sổ như thế rồi?” Milroy ghi chú gì đấy, rồi bấm bút và bỏ cả hai thứ vào túi. “Cám ơn hai người nhé.”


      “Trước khi các ,” Angus hắng giọng , “Natalie và tôi thảo luận khả năng là chiếc xe tải ấy cố tình đâm vào chúng tôi. Tối qua, cả hai chúng tôi đều nhận được những cuộc gọi cảnh báo chúng tôi phải tránh xa hạt Chester. Hôm nay chúng tôi chạy ra trại giam ấy và đường về bị tông phải.”


      “Đúng là quá trùng hợp,” Nat thêm vào, mặc dù hẳn là tin lắm.


      nghĩ chiếc xe tải cố gắng sát hại hả?” Cảnh sát Milroy nhướn cong bên chân mày dưới vành mũ rộng, dù thế giọng của ta vẫn rất chuyên nghiệp. “Chúng tôi có bằng chứng gì về chuyện đó, và biết là thà đừng có suy diễn hay hơn. Đêm như thế này, băng đen ở khắp nơi, chúng tôi có đến năm tai nạn rồi. tử vong.”


      Angus , “ ta bám đuôi chúng tôi, nguy hiểm quá còn gì.”


      đoạn đường ấy bám đuôi là chuyện phổ biến, và thông tin chúng tôi có được là cứ đảo qua đảo lại đổi làn xe. Những người lái xe khác bảo thế. Tên ấy là thằng say.” Nat suy xét điều này. “ xỉn đến mức ở yên tại trường. lái xe bỏ . Tôi còn biết làm sao mà lái được, nếu như túi khí an toàn trong xe bung ra.”


      “Có khả năng là vô hiệu hóa túi khí an toàn,” viên cảnh sát còn lại chen vào. “Vợ tôi chạy chiếc xe tải Ranger ấy bắt tôi tháo túi khí an toàn ra, bởi vì khá là nguy hiểm cho con nít ngồi trong ghế em bé.”


      Milroy phóng cho ta tia nhìn khó chịu, và Angus vội thêm vào. “Thằng này lái xe giống kiểu ông bố tốt.”


      “Hai người mỗi người nhận được cú điện thoại hả?” Milroy hỏi. “Bọn họ gọi cái gì thế?”


      người đàn ông cảnh cáo là chúng tôi phải tránh xa hạt Chester ra.”


      chị có tường trình cho cảnh sát bang Philadelphia, hay là cho chúng tôi ?”


      “Có khác gì đâu cơ chứ?” Angus cau mày. “Và, nếu nghĩ về chuyện này, tình tiết tên lái xe tỏ ra say rượu có nghĩa thực say rượu. Có lẽ giả vờ thế, để đánh lạc hướng mọi người.”


      “Đấy toàn là suy diễn,” Milroy . “Chúng tôi truy tìm tên này. Mấy tên xỉn thường dừng xe sau khi gây tai nạn vì chúng tôi phân tích hơi thở của chúng. Cá ăn mười nhé, sáng mai tự dẫn xác đến, với luật sư của mình.”


      Nhưng Nat lại có câu hỏi khác, vẫn chưa thấy Barb Saunders gọi lại. “Mà này, có tình nghi ai là kẻ đột nhập ăn trộm nhà Saunders chưa? Nhà của viên gác ngục bị giết ấy?


      “Xin lỗi nhé, chúng tôi theo vụ đó.”


      Bất thình lình, Hank và Paul xuất ngay cửa, tóc tai rối bời và má ửng đỏ vì lạnh. Đứng cạnh hai viên cảnh sát mặc sắc phục, hai người bọn họ trông thường dân đến lạ kỳ trong chiếc áo khoác len đen, bên trong là bộ quần áo thể thao và giày chơi bóng rổ. Đôi mắt nâu của Hank dịu lại khi nhìn thấy .


      “Em sao chứ?” hỏi, xin lỗi khi bước qua hai viên cảnh sát. đường liếc nhìn qua Angus, này gật đầu chào lại, và Nat cắt ngắn khoảnh khắc ngượng ngập ấy bằng việc bước đến bên Hank.


      “Em ổn.” ôm lấy trong cái ôm em-xin-lỗi nồng ấm, và có mùi như mọi khi chơi bóng rổ xong, mùi nước hoa cạo râu nhàn nhạt của được mùi mồ hôi thoang thoảng làm nồng hơn chút nữa.


      gãy cái gì chứ?” Hank nhàng gỡ ra và nhìn khắp người , đánh giá xem có bị tổn hại đâu .


      .”


      “Tạ ơn Chúa,” Hank , mặc dù Nat để ý là nhìn vào mắt , trong khi Paul tự giới thiệu mình với hai viên cảnh sát, và bắt đầu cất giọng.


      “TÔI NGHE LÀ DO THẰNG LÁI XE SAY RƯỢU. NÓ SUÝT NỮA GIẾT MẤT CHỊ TÔI RỒI. LÀM THẾ QUÁI NÀO MÀ NÓ CHẠY THOÁT ĐƯỢC CHỨ?”


      “Đừng lo, thưa Greco. Chúng tôi có số xe của và...”


      “CÁC CÓ SỐ XE CỦA NÓ HẢ? VẬY SAO CÁC BẮT NÓ CHO RỒI?”


      “Tối nay chúng tôi hơi thiếu người, với mấy vụ…”


      “VẬY SAO CHÍNH BẮT ? THẰNG LÁI XE SAY RƯỢU ĐÓ Ở TRONG BỆNH VIỆN ĐÂU, ÔNG CẢNH SÁT À.”


      Nat kìm tiếng rên. “Paul, làm ơn .”


      “CHO TÔI CÁI SỐ XE KHỐN NẠN ĐÓ ! CHA TÔI THUÊ THÁM TỬ TƯ ĐỂ TÌM RA NÓ. ÔNG TỚI ĐÂY NGAY BẤT CỨ LÚC NÀO!”


      Ôi ! Bố hả? Đến đây à?


      Cảnh sát Milroy , “Tình cờ là sĩ quan cấp của tôi cũng ở bên ngoài ấy, nếu muốn chuyện với ông ấy, thưa Greco.”


      ĐÚNG PHÓC, TÔI MUỐN CHUYỆN VỚI ÔNG ẤY.” Paul xoay người đôi giày Iversons phát ra tiếng rin rít. “EM QUAY LẠI NGAY, NAT.” Cường độ đề xi ben giảm ngay sau khi nó bỏ với hai viên cảnh sát, nhưng mức độ căng thẳng lại tăng lên. Trong căn phòng chỉ còn lại Nat, Hank và Angus. tự nhủ chẳng lý gì mà cuộc hội ngộ này lại phải căng thẳng cả. Ba người bọn họ phải là cuộc tình tay ba hay gì hết. Dù vậy, vẫn trải qua kinh nghiệm nằm-ngoài-phòng-bệnh.


      “Hank à, đây là Angus Holt, từ bên trường,” Nat , cố gắng xua tan những dòng suy nghĩ ngấm ngầm.


      “Rất vui được gặp .” Hank vươn tay ra, và Angus nhăn nhó khi họ bắt tay. “Ôi xin lỗi,” Hank .


      , tôi mới phải xin lỗi về tất cả những chuyện này.”


      phải lỗi tại ,” Hank mỉm cười lịch . “ phải ở trong đây bao lâu vậy bạn?”


      hai ngày gì đó. Tôi mừng là Natalie bị thương tích gì cả.”


      “Natalie à.” Hank lặp lại. “Đúng rồi. Hẳn thế rồi. Nat.”


      Ruồi con. Hay . Đến lúc phải thôi. Trước khi đầu mình nổ tung.


      Hank lại gật đầu, rồi lại nữa, ràng là khó chịu. “Em à, em muốn hay ở lại?”


      ,” may Nat và Angus cùng trả lời. thừa thãi thêm vào, “Em được cho ra viện, cho nên em có thể bất cứ lúc nào. Em chờ đấy Hank.” lòng đấy. Và em bị lông ngực của ta làm cho hứng tình đâu.


      “Bọn mình gọi cho bố em và bảo ông quay xe về. Chắc hẳn họ bị kẹt xe rồi.”


      “OK, thôi.” Nat cầm chiếc áo khoác vắt ghế, và Hank nhanh chân bước đến giúp mặc áo vào, luôn làm thế. Cái áo có vẻ nặng hơn thường ngày, và băn khoăn biết phải chăng đám len ấy trĩu nặng mặc cảm tội lỗi, giống như loại hỗn hợp vải mới nào đấy. khẽ , “OK, vậy thôi, hy vọng khỏe hơn nhé, Angus!”


      “Cảm ơn,” Angus , như người bình thường, bởi vì có khùng.


      “Tạm biệt nhé, bạn.” Hank đặt tay lên lưng , đẩy ra khỏi phòng. “Chúng ta về nhà thôi.”


      Nhà. Nghe êm tai. có thể tắm táp và thay quần áo, và họ uống hết chai rượu vang, và có thể giải thích mọi chuyện và làm cho niềm đau của biến mất. Niềm đau mà thừa nhận với , hay ngay cả với chính bản thân mình, được chôn giấu dưới cái vẻ đàn ông dễ dãi của . Họ có thể giải quyết mọi chuyện, riêng với nhau. quá lâu rồi họ chuyện.


      “Bố mẹ em phát rồ cả lên.” Hank lôi chiếc điện thoại từ trong túi ra và quay số nhanh khi họ qua chiếc cửa gỗ bước xuôi hành lang có những cánh cửa tự động rộng lớn, tự động trược mở. “Chúng ta gọi cho họ và mọi người có thể về nhà.”


      “Chờ .” cơn gió lạnh đập vào . “Nhà, ý là nhà bố mẹ em đó hả?”


      “John Lớn à!” Hank gào vào điện thoại. “Con giữ con ngựa ngay đây rồi. ấy ổn cả. Quay xe về và bọn con gặp hai người ở nhà.”


      John Lớn. Bố . em . Paul.


      “HANK NÀY! CHỜ LẤY CÁI NÀY !” Paul la lớn, từ xe của cảnh sát đậu trong chỗ đậu xe cấp cứu, chạy về phía họ.


      Đầu mình đau. Và vì lý do đó nữa, mà tim mình cũng đau.


      “EM CÓ HAI VÉ XEM ĐỘI SIXERS!”


      “Tuyệt cú mèo!” Hank hét lại, choàng cánh tay nặng nề quanh người Nat, và biết đây là thời khắc cuối cùng hai người ở riêng với nhau cho đến nửa đêm.


      “Chúng ta nên chuyện.” Nat mệt mỏi tựa người vào cửa phòng tắm, vẫn mặc nguyên quần áo, trong khi Hank mặc quần đùi màu xanh chân trần rì rì máy đánh răng. gật đầu, tay vẫn giữ chiếc bàn chải máy răng cửa, và hai môi ngoạm phủ lấy cái bàn chải như con chó săn giống lùn.


      có thể tắt cái bàn chải được ?” Nat hỏi.


      nghe thấy em mà,” Hank trả lời, nhưng lại nghe như là ngư thi im mu. Rù rì.


      “OK, được thôi. Em biết muốn em đến hạt Chester, nhưng em thấy em phải đến đấy, sau khi bọn em nghe thấy tin người góa phụ ấy bị trộm viếng.”


      Rù rì. “Em có thăm người quả phụ ấy đâu, em đến trại giam ấy chứ.”


      “Em gọi cho ấy được. Em nghĩ là bị nguy hiểm vì em với Angus. Cũng tiện đây luôn, ấy cũng nhận được cuộc gọi tương tự.”


      “Em liên quan gì đến trại giam cả. Em thuộc về trường luật thôi. Em là giáo sư, chứ phải là tội phạm. Hay là luật sư hình .”


      Nat bỏ qua điều này. Họ về chuyện này trong xe. Ít ra bây giờ cũng bình tĩnh hơn. “Cứ đồng ý là chúng ta bất đồng nào.”


      Rù rì. “Muốn sao cũng được.”


      “Em chỉ muốn là em xin lỗi vì ra ngoài đó với Angus hôm nay mà cho biết.”


      Rù rì. “OK.” Hank đưa bàn chải lên hàm , giữ đấy trong mười giây, biết là nhẩm đếm trong đầu. Mặc dù là người thiếu ngăn nắp nhưng Hank Ballisteri rất nghiêm túc quan tâm đến vệ sinh răng miệng.


      “Đúng là có vẻ như trong trại giam ấy có chuyện gì đấy bị che giấu, và tụi em có thể theo dõi vụ này dưới cương vị là luật sư.”


      Rù rì. Hank gật đầu. 4. 5. 6.


      biết là giữa em với Angus có chuyện gì cả. Em làm việc cùng ta, vậy thôi. ràng, vụ tai nạn phải là lỗi của ấy. Nếu đấy đúng là vụ tai nạn.”


      “Gì cơ?” Hank hạ chiếc bàn chải xuống ở giây thứ 8, miệng đầy những bọt kem xanh xanh. “Ý em là gì khi nên đấy thực là tai nạn?”


      Oái. “Em cũng biết chính xác nữa.” Nat chưa chắc chắn lắm, và bây giờ khuya rồi. “Có vẻ như kỳ quặc khi em nhận được lời đe dọa được đến hạt Chester, rồi ngay lần tiếp theo khi em ra đó, em lại bị tai nạn giao thông.”


      “Em bị tông xe trong địa phận bang Philadelphia, và dĩ nhiên đấy là tai nạn. Tên lái xe say rượu. Đến rạng sáng mai bố em tìm ra , nếu như bọn cảnh sát cho ông ấy biết số xe.”


      “Họ cho bố biết đâu. Đấy là công việc của cảnh sát.”


      “Nếu liên quan đến em, đó là việc của bố.”


      “Thực lòng nhé, , việc ấy phải là việc của bố,” Nat , giọng mạnh mẽ hơn mức cần thiết. Nhưng đấy là toàn bộ mấu chốt chết tiệt của vấn đề. “Nếu đấy là chuyện có liên quan đến ai, đấy là chuyện của em.”


      “Bố em điên lên vì em. Em là đứa con bé bỏng của ông ấy. Em phải nên thấy biết ơn vì ông ấy bảo vệ em hết mình.” Hank cau mày. “Bố của chẳng thèm bận tâm. Em biết em may mắn thế nào đâu.”


      Grừ. “Em cần hiểu điều này. Em gia đình em, nhưng đôi lúc dòng họ Greco làm em phát ngấy. thấy thế à?”


      “Gì chứ? Em là người trong dòng họ Greco đấy.”


      “Ý em là những người Greco ấy kia. thấy mệt mỏi vì với họ suốt sao? Lúc nào cũng cùng, mọi nơi mọi lúc?”


      .” Hank lại bật mở chiếc bàn chải và bắt đầu cho chạy rì rì, 1, 2, 3.


      “Nhưng em ba mươi tuổi rồi.”


      vậy là sao?” Rù rì.


      “Nghĩa là em vui vì thấy gần gũi với họ, nhưng...” Nat ngập ngừng. từng thích cái cách Hank đón nhận gia đình , và ngược lại gia đình cũng thế. từng là tấm vé nhập gia cho vào chính trong ngôi nhà của mình, và với , mọi người chấp nhận theo cách mà trước đây họ chưa từng thể . Nhưng giờ thể tách rời khỏi họ, cũng thể làm cho hiểu, và vẻ hoang mang làm đôi chân mày thường mượt mà của nhíu lại.


      phải làm gì đây chứ Nat? Đuổi bố em và em của em à? Bỏ việc à? Họ là những đối tác kinh doanh của . Là bạn của . mến họ.”


      “Em cũng họ vậy.”


      “Có đó?”


      “Dĩ nhiên, là có.”


      “Người ta đâu có phát ngấy những người mà họ đâu.”


      “Vâng, có đấy.” Nat cảm thấy nút thắt ấy siết chặt hơn trong lồng ngực, và Hank quay , tắt bàn chải và nặn thêm kem đánh răng vào. Rù rì rì. 1, 2, 3.


      “Việc quan trọng ở đây là và em. Em xin lỗi làm ngượng vì em cho biết, và em có gì để che giấu. có chuyện gì giữa em và Angus cả.” “ biết mà.” Hank nhổ toẹt vào bồn rửa mặt, xả nước ra, và chuyển sang răng nanh. 5, 6. “ vẫn nghĩ chàng đấy là tay thất bại.”


      Oái. “Tại sao thế?”


      “Hàm râu ấy ư? Cái đuôi tóc ấy ư? thằng hề.”


      Nat với tay qua tắt nước.


      “Sao em làm vậy?” Hank cau mày, vẫn chạy bàn chải rì rì răng. 7, 8, 9. “Khi nào đánh răng em cũng làm vậy cả.”


      “Bởi vì tốn nhiều thời gian cho việc chải răng, và là phí phạm khi xả nước trong lúc vẫn chải răng.”


      “Giờ em lại lo lắng hóa đơn tiền nước sao?” Hank tiếp tục chải qua những chiếc răng tiếp theo và lại mở nước lên. “ thanh toán cho em.”


      phải việc đó. Đấy là lãng phí. Nước đấy là toàn bộ nước mà chúng ta có hành tinh này.” Nat vặn tắt vòi nước, chặt, và Hank nhìn xuống như thể bị khùng.


      “Em , hành tinh này, theo như lời em ấy, là gì nhỉ, kiểu như 99% là nước đấy. Chúng ta chẳng thể nào thiếu nước được.”


      “Mà phí phạm nó vẫn là đáng xấu hổ. quan tâm đến những điều gì lớn lao hơn là chỉ quan tâm đến bản thân sao?”


      “Được thôi.” Hank nhổ vào bồn nước, tắt bàn chải, nhét nó vào chiếc hộp nhựa mà rửa lại. “ nghĩ cái tai nạn ấy làm óc em xáo trộn.”


      “Cảm ơn.”


      “Xin lỗi nhé, nhưng mà em ở trong tâm trạng ẩm ương, suốt cả đêm. Ở nhà. Ở đây.”


      Đúng thế , và Nat biết điều ấy. “Xin lỗi, nhưng em bị tai nạn giao thông mà.”


      “Thôi, để em ở mình lúc nhỉ?” Hank hỏi, chẳng hề nhìn vào mắt . “ về chỗ tối nay nhé?” Nat ngưng lại. thuộc lòng cái điệu này. Họ hiếm khi nào chiến tranh, nhưng khi cãi nhau, họ chỉ đơn giản xa nhau ra rồi ngày hôm sau lại gặp nhau lại, như thể có chuyện gì xảy ra, rồi lúc đó trong hai người là bị mệt, vậy thôi.


      “Sao hả, Nat? Chờ ý em đấy. Em muốn chứ?”


      Đừng. . Đừng. . “OK, được thôi.”


      “Tốt thôi.” Hank lướt qua , di chuyển rầm rầm quanh phòng ngủ để thu lượm quần áo và giày dép, rồi hối hả trở ra hành lang, quần áo mặc nửa chừng. “Ngày mai gọi cho em,” , khi bỏ .


      Nat nghe thấy tiếng cửa đóng lại, với điệu chấm dứt mới mẻ.


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :