Chương 10 Được triệu tập bằng lời nhắn qua điện thoại, Nat thấy mình ngồi trong khu tiếp tân bên ngoài văn phòng của hiệu phó McConnell khi tóc vẫn còn ẩm vì vừa tắm ban sáng. mặc bộ vét len đen-trắng, phấn đấu tạo ra vẻ ngoài Sớm-Được-Biên-Chế, và chiếc áo sơ mi lụa hồng cổ xẻ đủ cao để che những vết cào. đến đây từ sớm vì dù sao cũng chẳng ngủ được, và đêm qua mỗi khi cựa mình, lại thấy xương sườn dội lên cơn đau mới. Đầu đau ê ẩm do cục u sau gáy, và dán miếng Band-Aid màu da lên má, hy vọng mọi người chỉ nghĩ đấy là đốm mụn. Hôm nay có lớp, và phải trả lời những câu hỏi về vụ bạo động trong tù phải là khái niệm tham dự giờ học của . liếc quanh phòng, kể từ ngày đầu tiên nhận việc đến nay chưa từng trở lại nơi này. Khu vực này của trường chưa được tu bổ, nên những miếng hình chữ nhật xấu xí trông như những chiếc đĩa trà biết bay vẫn còn bám trần nhà. Những bức chân dung sơn dầu của các vị hiệu trưởng tiền nhiệm treo tường nhà loang lổ, và thảm trải sàn tuyền màu xanh sờn. chiếc trường kỷ màu xanh nước biển sậm được kê sát tường, áp giải hai bên nó là hai chiếc ghế bành màu xanh đồng bộ, Nat ngồi trong hai chiếc ghế ấy. Phía tường đối diện kê hai chiếc bàn giấy màu đen và hai khoang làm việc, cả hai đều còn trống. Còn quá sớm nên chưa có thư ký của hiệu trưởng hay hiệu phó nào đến, và McConnell để cho Nat chờ mòn mỏi trong khi ông ta tán gẫu qua điện thoại. nhớ lại những trò chơi thể quyền lực như thế này từ những ngày còn làm tại Morgan Lewis, rời bỏ chốn ấy vì thích trò đấu đá của các vụ kiện tụng, hay cách trắng trợn hơn, là trò chính trị giữa các công ty lớn. “Chào buổi sáng, Natalie,” giọng Angus vọng lại từ phía sau, và khi quay lại, những xương sườn của lại nhắc cho nhớ việc quay vặn người như thế là ý kiến tồi. “Oái.” “Tôi nghe thấy rồi nhé.” Angus vòng quanh ghế ngồi và buông người xuống chiếc trường kỷ, ngồi xéo góc. Đôi mắt ngời lên xanh sáng, ngay cả khi con mắt vẫn còn sưng, và vài mũi khâu chỉ đen ngăn được nụ cười toe toét của . “ thấy sao hả?” “Kinh khủng.” “Tôi xin lỗi.” Nụ cười của Angus biến mất. “ tình rất tiếc.” “Đừng có bắt đầu nữa chứ. thấy thế nào?” “Y chang.” Angus quấn băng gạc mới, và vết bầm má chuyển sang màu đỏ sậm hơn. thắc mắc làm sao có thể chui đầu qua cái áo len ấy, lần này là chiếc áo hoa văn kiểu Ecuador đan bằng len thô sần sùi màu xám lông chuột mà mặc cùng quần jean và đôi bốt mới, mũi bốt hơi nhọn hơn. thắc mắc biết có phải đôi bốt hiệu Fryes của dã bị dây máu hay chăng, nhưng hỏi. nghiêng người sát vào . “McConnell cũng gọi cho phải ?” “Ông ấy tới ‘ngay lập tức’.” “Tôi được bảo ‘ngay tức ’. Cậu chàng đâu rồi nhỉ?” Angus vươn cổ nhìn vào cửa văn phòng McConnell để mở và nhìn thấy ông ta chuyện điện thoại. “Ông ta làm gì trong đó thế nhỉ? Mua đồ bấm giấy à?” “Chúng ta được gọi đến văn phòng của hiệu trưởng đấy.” “Tôi biết chứ nhỉ? Bây giờ khi ông ta nghĩ mình là Công tước thành Venice ai chịu nổi ông ta nữa.” Angus chậc lưỡi. “Tôi gọi tối qua nhưng có nhà.” “Tôi nghe thấy lời nhắn.” “ để lại lời nhắn. Tôi nghĩ là Greco thích đâu.” Nat lại mỉm cười. “Lẽ ra có thể để lại lời nhắn. ấy có máu ghen đâu.” “Quả là chàng biết điều.” Angus nhét cọng tóc vàng vào đuôi tóc. “Tôi biết đến đây sớm thế này chứ tôi gọi lại cho rồi. Tôi lo cho . Hôm qua có ngày kinh khủng.” “Tôi ổn mà.” “Thực ?” Angus cau mày dưới lần băng gạc. “Thôi mà, đủ rồi.” “Báo để biết tôi cho đình chỉ chương trình thực tập ngoại trú trong tù rồi.” Miệng Angus bặm lại thành đường khắc nghiệt. “ có sinh viên nào của tôi tới đó cho đến khi tôi biết được chính xác chuyện gì xảy ra, và vì sao có Buford và Donnell trong lớp tôi. Tôi muốn biết vì sao chúng được cho phép tham gia. Điều ấy lạ bởi vì...” “Angus? Nat?” Thình lình McConnell xuất nơi ngưỡng cửa và ra hiệu cho họ, nên cả hai đứng lên theo ông ta, được ông ta chỉ cho ngồi vào hai chiếc ghế da màu bánh mật đối diện bàn giấy. “Xin mời ngồi.” “Cảm ơn Jim.” Angus nhường chiếc ghế đầu tiên cho Nat và ngồi xuống chiếc ghế kia sau khi Nat an tọa. nhìn quanh văn phòng và rút ra kết luận rằng văn phòng này thay đổi kể từ lần tới phỏng vấn nhận việc bốn năm trước, mà có khi chẳng suy suyển gì kể từ năm 1795 cũng nên. Tường được phủ đầy các bức tranh săn cáo, và những chiếc ghế bành bọc da cũ kỹ đóng đinh dẹt bằng đồng xuống màu. chiếc đèn để bàn với chụp đèn màu đen còn chân đèn như chiếc tù và bằng đồng, và những chiếc bàn đặt trong góc phòng làm từ gỗ cây óc chó. Những văn bản báo cáo các vụ kiện, các bài phê bình luật, và những ấn phẩm luật định kỳ chất đầy các kệ sách, chiếc bàn lớn bằng gỗ óc chó nơi McConnell ngồi chồng chất giấy tờ, thư từ và cả vài quyển sách bọc da, làm cho cái laptop màu đen của ông ta trông lạc niên đại vô cùng. “Cảm ơn hai người đến đây.” McConnell ngồi xuống sau bàn giấy. “Tôi xử lý vấn đề khi Sam vắng mặt.” Hiệu trưởng rồi ư? “Như chị biết, ông ấy nghỉ. Từ tuần trước.” Tôi biết chuyện này. Angus , “ cần phải xử lý nhiều đâu Jim à. Tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm cho những gì xảy ra trong tù, và tôi đình chỉ chương trình thực tập ngoại trú ở đấy rồi, tạm ngưng để điều tra. Tôi rất ân hận vì chấn thương của Nat, cũng như những tai tiếng bất lợi cho trường.” McConnell gật đầu. “Có lẽ chúng ta nên tua lại chút. Sao kể cho tôi nghe chuyện gì xảy ra nhỉ?” “Được thôi,” Angus , và Nat giữ vẻ chuyên nghiệp khi kể lại phiên bản ngắn gọn của cuộc tấn công, cuộc bạo động, và những gì xảy ra sau đó. Đến cuối câu chuyện, gương mặt đầy vết nhăn của McConnell trở nên nhăn nheo hơn. Ông ta suy nghĩ, tay vuốt vuốt cái cà vạt sọc xanh dương và xanh lục, rồi đến mái tóc bạc dợn sóng của mình. “Đây là tình huống rất nghiêm trọng.” “ từng, nhưng giờ xong rồi.” Angus khoa tay về phía Nat. “ ấy mới phải chịu những điều khủng khiếp nhất, và ấy cần có thời gian để bình phục, cả về thể xác lẫn tinh thần. Ông nên cho ấy nghỉ tuần phép.” Nat xen vào, “Tôi cần nghỉ phép đâu, cảm ơn.” Tôi cần cả tháng cơ. McConnell quay sang nhìn , mỉm cười có vẻ đầm ấm. “ trải qua cơn thử thách cam go. Tôi nghĩ là sớm diễn lại kịch Shakespeare được đâu.” “ ạ.” Nat cố nặn ra nụ cười chứng tỏ kiên cường ở đẳng cấp nhà nghề mà dân lái xe tải hoặc dân giáo sư chính thức phải có. “Tôi phải là tôi thích những bài giảng về Shakespeare, và rất đúng đắn khi nhấn mạnh những yếu tố của công lý và pháp luật.” McConnell ngưng lại. “Dĩ nhiên, phải biết là chúng ta thể tổ chức giảng dạy chuyên đề ngoại khóa đó nữa nếu lượng sinh viên đăng ký theo học vẫn cứ ở mức này.” Con cưng của tôi! “Nhưng tự tôi triển khai khóa ấy, và tôi dạy nó thêm vào những môn khác của tôi cơ mà.”Được đọc tài liệu, miễn phí. “Tôi hiểu điều đó chứ. Nhưng trường học cần có những nhu cầu khác, nếu có dư thời gian.” McConnell nhòm qua gọng kính đồi mồi tra cứu vài giấy tờ bàn giấy. “Scott phải nghiên cứu để hoàn thành quyển giáo trình của ấy, và chúng ta có thể cần dạy môn hệ thống thuế, điều này cho phép chứng tỏ uyên thâm của mình với tư cách là học giả cũng như là nhà sư phạm về luật.” Tôi thà cặp với Kyle Buford còn hơn. “Tôi rất sẵn lòng, ngoài việc giảng dạy môn ngoại khóa.” “Đấy phải ý tôi, nhưng chúng ta có thể thảo luận chuyện này sau.” McConnell quay sang Angus. “Trở lại vấn đề trước mắt. Vụ việc xảy ra trong nhà tù đến từ trong những chương trình thực tập ngoại khóa của . tại, chúng ta có bao nhiêu chương trình thực tập ngoại khóa ấy nhỉ?” “Cả thảy là sáu. Chúng ta có sinh viên thực tập ngoại khóa trong các lĩnh vực dân , doanh nghiệp, hòa giải, biện hộ cho trẻ em, chuyển nhượng, và lợi ích cộng đồng.” “Thực nghiệm dân là ngành được đăng ký nhiều nhất, phải nhỉ?” Angus hãnh diện gật đầu. “Vâng, sinh viên của chúng ta tư vấn cho những người nghèo khổ về các vấn đề nhà cửa, an sinh xã hội và người khuyết tật, luật về y tế, giáo dục, về quyền giám hộ và chu cấp con cái, và luật tiêu dùng.” “Nhà tù hạt Chester là chương trình ngoại khóa duy nhất mà vụ việc như thế này có thể xảy ra, đúng ?” “Vâng, dĩ nhiên.” “Tôi hiểu rồi.” McConnell hắng giọng. “Vậy , ngoài mối quan tâm đến nguy hại mà hai chị thành viên của khoa phải gánh chịu, dĩ nhiên, tôi cũng quan tâm đến những tổn thất của nhà trường, đến danh tiếng và nguy cơ bị tổn hại của trường.” “Nguy cơ tổn hại?” Angus lặp lại, nhưng Nat hiểu McConnell muốn gì, bởi vì học được vài điều từ Morgan Lewis: Đến lúc những luật sư cũng cần đến luật sư. McConnell , “Những gì chờ đợi tôi sáng nay là lời nhắn từ cha mẹ của nhiều sinh viên theo khoa Thực nghiệm của , những người trước đây thực nghiệm trong nhà giam. Có thể hiểu được họ lo lắng việc con cái họ bị đưa ra đối đầu với nguy hiểm, hay bị trong tương lai. Tôi cam đoan với họ rằng, kể từ sáng nay, chương trình thực tập ngoại khóa trong nhà giam bị hủy bỏ.” Angus trông như mới bị táng vào mặt, miệng hơi há ra. “Tôi chỉ đình chỉ chương trình. Tôi hủy bỏ nó.” “Phụ huynh đòi hỏi phải thế.” “Phụ huynh quản lý khoa Thực nghiệm của tôi.” “Nếu cho sinh viên mình đến đó và sinh viên bị thương, đẩy nhà trường vào loạt những hành vi bất cẩn.” “Tôi thực hết những biện pháp thích hợp để bảo vệ sinh viên, và tôi cũng quan tâm đến chúng nữa chứ.” Angus chồm người lên trước, mặt bừng đỏ ngay cả dưới vết bầm. “Chương trình chỉ tạm hoãn thôi.” “Tôi e đó còn là quyết định của nữa.” “Cũng chẳng phải quyết định của ông,” Angus đốp lại. “Tôi bàn chuyện này với Sam.” “ thể liên lạc với ông ấy được.” “Tôi có số di động của ông ấy.” “Chúc may mắn khi gọi thử nhé. Ông ấy ở Kenya cùng với Carolyn và đám con, trong vùng hoang mạc săn bắn. Khi ông ấy vắng mặt, tôi là người ra quyết định.” “Jim, chuyện này ngớ ngẩn!” Angus la lên, và Nat lo là làm bung mũi khâu. “Trước đây chưa từng có tai nạn nào ở hạt Chester, và những sinh viên ưu tú nhất của chúng ta thực tập ở đấy, tư vấn cho tù nhân trong tám năm ròng.” “Điều ấy có lợi cho nhà tù, chứ phải cho chúng ta.” “Sai! Sinh viên học được về bào chữa hình nhiều hơn từ bất kỳ lớp học nào. Họ đại diện cho những tù nhân thực trong những vụ kiện có thực. Họ thảo ra những lời xin khoan hồng, tìm kiếm mọi chuyên gia. Đấy là kinh nghiệm vô giá.” “Họ có thể học được những điều ấy trong khuôn khổ những bức tường này đấy, Angus à.” McConnell đan ngón tay vào nhau. “Tôi thể làm ngơ trước những quan ngại của phụ huynh. Vì thế, có hiệu lực ngay hôm nay. Tôi là người quản lý mọi chương trình thực nghiệm thực tập ngoại khóa, và mọi nhiệm vụ của liên quan đến các chương trình ấy được bãi bỏ.” “Ông đuổi tôi đấy à?” Angus nổi xung, nhảy dựng lên đôi bốt của mình. “Cái gì cơ?” Nat kinh ngạc thốt lên. “Đừng có nóng nảy quá thế chứ Angus.” McConnell vẫn bình tĩnh, tia nhìn bình thản nhấp nháy phía sau gọng kính đồi mồi. “Tôi đuổi . vẫn tiếp tục giảng dạy những lớp phải là thực nghiệm, vẫn gặp gỡ những sinh viên thực nghiệm, và quản lý những chương trình thực nghiệm trong phạm vi nhà trường. Tôi chỉ giữ quyền giám sát các chương trình thực tập ngoại trú của chúng ta. Tôi phải đảm bảo là những chương trình ấy được quản lý cách thích hợp liên quan đến phúc lợi và an toàn của sinh viên.” Nat xen vào, “Thưa hiệu phó McConnell, thưa ông Jim.” Sao cũng được. “Angus quản lý tốt khoa Thực nghiệm, và nếu chúng ta phản ứng thái quá trong tình huống này chỉ làm cho tình trạng xấu mà thôi.” Angus gật đầu. “Jim à, thậm chí còn chẳng biết những chương trình đó là gì. Làm sao mà bắt đầu quản lý chúng được chứ? Đây phải vấn đề về chương trình, đây là vấn đề con người. Những sinh viên thực thụ hoạt động trong các vụ tranh tụng kéo dài cho những con người có thực.” “Tôi biết cách lèo lái con tàu kín nước, dù con tàu đó là gì nữa. biết tôi nghĩ gì , chuyện này xảy ra là vì nó được quản lý lỏng lẻo quá lâu rồi, dưới thời của ấy.” Trong thoáng Angus sửng sốt nhận ra mình thua cuộc, và Nat cảm thấy tiếc cho . Mái tóc dài, đôi bốt cao bồi, hình ảnh của chính quay lại để ám , và nhìn thấy trong vùng ánh sáng khác. đúng khi rằng mình ở trong cái thế giới bé của riêng mình. Có lẽ các sinh viên mến , nhưng McConnell chịu nổi , và nhân vụ này, ông ta tuyên chiến. “Tôi đề cập chuyện này với Sam, khi ông ấy quay trở lại,” Angus , cố gắng chế ngự cơn giận dữ. “Ông ấy biết những chương trình này là quan trọng như thế nào với trường. Ông ấy là người lập quỹ cho những chương trình đó và cho đổi mới của chúng ta.” “Cảm ơn,” McConnell , nhưng Angus rời khỏi phòng, nện bước thình thịch qua cửa. Nat nhìn theo bỏ , và lòng thương . Chính phát triển và gây dựng những chương trình ngoại khóa ấy. Khoa thực nghiệm là đam mê của , và quản lý rất tốt. quay lại nhìn McConnell vừa khi điện thoại bàn ông ta réo lên. “Cảm ơn vì dành thời gian, Nat à,” viên hiệu phó , vẫy tay ra hiệu cho ra trước khi ông ta nhấc ống nghe lên. Nat đứng lên rời khỏi văn phòng, vừa vừa lắc đầu. Chỉ có mới ngây thơ đến nỗi tin rằng môi trường học viện là nơi phi chính trị. Những quyển sách mà họ trưng ra xung quanh là thứ lừa phỉnh .
Chương 11 Nat ngồi trong văn phòng bé, đại của mình, vẻ như chăm chú lắm. gọi cho Angus hai lần, nhưng gọi lại, vậy là sau giờ dạy buổi sáng tìm , nhưng biến đâu mất. McConnell gửi email cho mọi người thông báo rằng ông ta giữ quyền giám sát các khóa thực tập ngoại khóa, gây xôn xao cho cả khoa và đám sinh viên. Những đồng nghiệp trước đây chưa từng chuyện với Nat nay tạt qua văn phòng để hỏi dò thêm những chi tiết giật gân. xin khước từ, bảo rằng mình phải tìm thông tin cho bài viết, và biện minh cho cái cớ của mình bằng việc dàn đầy bàn những ghi chú viết tay và đặt ly cà phê Dunkin’ Donuts bên cạnh laptop, thực ra cái máy trong tình trạng tạm ngưng hoạt động từ lâu rồi, mật hiệu cho việc “-làm-việc--được-siêng-năng-cho-lắm, em à”. nhìn đồng hồ để bàn. 12:05 chiều. mang số điện thoại của vợ Saunders đến chỗ làm nhưng chưa có gan gọi, dù hai lần định gọi lúc 10:23 và 10:43 sáng. muốn bàn chuyện này với Hank, nhưng lại làm từ sớm. thể quyết định được là có nên gọi hay . có cảm giác làm thế hình như quá gấp gáp hay quá sớm, toàn là lo vớ vẩn. Ánh mắt lang thang đến những chiếc ghế gỗ trước bàn giấy, rồi đưa mắt đến những kệ sách ốp tường bằng gỗ sồi vàng, thích hợp với việc nhồi nhét những sách luật, văn bản báo cáo các vụ xử án, những câu chuyện pháp luật đời thực như Bramble Bush của Llewellyn, The Common Lawcủa Holmes, và Active Liberty của Breyer. Hình ảnh những quyển sách này làm yên lòng như mọi khi, và thể nào ngưng suy nghĩ về vợ Saunders, về Angus, và về ngày hôm qua. có phóng viên nào gọi cho , cảm tạ Chúa về chuyện này. Nhưng chuyện vẫn chưa xong. gõ phím để kích hoạt máy tính và đăng vào trang phillynew.com. phải sục sạo mọi nơi để tìm ra mẩu chuyện: vụ lộn xộn tại nhà giam Chesco được dẹp tan trong thời gian kỷ lục. Nat suýt bật cười. Angus gì nhỉ? Lại tung hỏa mù thôi. nhấn vào đường link và mẩu chuyện ra, chỉ dài chừng khổ màn hình laptop: Các sĩ quan cai ngục dập tắt vụ lộn xộn tại SCI hạt Chester hôm qua, trong thời gian kỷ lục là mười sáu phút, dù trước đó có quản giáo và ba tù nhân tử vong. Vụ lộn xộn khởi đầu với việc tù nhân đốt cháy các tấm nệm trong khu RHU, là khu vực cải tạo, nhưng được chấm dứt bằng “hỏa tiễn stinger”, loại vũ khí sử dụng để bắn ra hàng loạt đạn cao su đe dọa tính mạng. Những người bị thiệt mạng là quản giáo Ron Saunders, 38 tuổi, cư ngụ tại Pocopson, và các tù nhân Simon Upchurch, 34 tuổi, quê Chester, Herman Ramirex, 37 tuổi, và Jorge Orega, 32 tuổi, cùng sinh quán ở Avondale. Những cáo buộc liên quan đến việc này sắp sửa được thiết lập cho những tù nhân... Nat cau mày. Mục báo khiến cho những thương vong nghe có vẻ như xảy ra tại khu RHU, trong khi phải thế, và Saunders bị hiểu nhầm thành thiệt mạng trong cuộc ẩu đả chứ phải là bị giết ở khu vực khác. Điều khác biệt này có ý nghĩa gì chăng? lại đọc lướt qua mẩu tin và nhìn thấy đường link tới tin liên quan khác, rồi nhấp vào đấy. Tin Tấm gương mẫu mực của viên quản giáo, xuất màn hình. Đấy là thông tin bên lề về Saunders. nhấp ngụm cà phê nguội lạnh và đọc tiếp: Ron Saunders hy sinh như sống, phục vụ cho người khác. Khi những tù nhân nổi lửa trong khu RHU, là khu vực cải tạo nơi tù nhân cư ngụ, Saunders là người đầu tiên tiếp ứng. Lòng hăng hái phục vụ cho người khác giết chết , ngay cả trong vụ lộn xộn nho . Saunders là quản giáo kỳ cựu với mười năm cống hiến, và đồng thời cũng là lính cứu hỏa tình nguyện cho thị trấn Pocopson và những hoạt động thiện ích của được cả cộng đồng trong thị trấn biết đến. mất để lại người vợ Barbara và ba con , Timothy, John và James. Lễ tưởng niệm và tang viếng vinh danh được tổ chức tại tư gia, và gia đình cầu thay vì gửi hoa, tiền phúng điếu được hiến gửi cho Câu lạc bộ Boys and Girls ở Tây Chester, Pennsylvania. Lại nữa, Nat chẳng hiểu được. Mẩu tin này cũng nghe như thể Saunders chết trong khu RHU. lắc đầu, khiến đầu đau nhức trở lại. Vợ của Saunders tên là Barbara và ta có ba con. Nat thể chần chừ thêm phút nào nữa. vồ lấy mẩu giấy có số điện thoại ấy, nhấc điện thoại lên và gọi đến nhà Saunders. Tim bắt đầu đập thình thịch, và cuộc gọi được kết nối với tiếng cáchlớn. “Vâng?” người phụ nữ trả lời, nghe khá lớn tuổi. “Xin chào, tên tôi là Nat Greco. Tôi muốn làm phiền bà, nhưng có phải đây là nhà Ron Saunders, cán bộ quản giáo?” “Vâng, đúng rồi.” “Xin phép cho tôi được chia buồn. Cho phép hỏi, chị Saunders có nhà ạ?” “Nó đến trả lời điện thoại được. Tôi là mẹ của nó. phải là phóng viên chứ?” “, hoàn toàn phải. Tôi dạy ở trường luật. Tôi có mặt trong nhà tù khi cuộc bạo động nổ ra.” Nat khó nhọc nuốt nước bọt. “Tôi tình cờ ở cùng nơi với Saunders, lúc mà... khi mà ấy...” “ là người ấy,” người phụ nữ , giọng thinh lặng. “Chúng tôi có nghe có ai đó ở cùng nó. ở đó chăng, khi nó chết?” “Tôi cố gắng cứu sống ấy.” Nat lại cảm thấy toàn thân run rẩy. “Tôi xin lỗi, rất xin lỗi, vì tôi chẳng thể làm được.” “, , , thân mến, sao đâu.” Giọng người phụ nữ luống tuổi thành ra dỗ dành. “Tôi có ý như thế đâu. Barbara, con tôi, nó rất lấy làm vui khi biết Ron đơn mình khi nhắm mắt. Tôi cũng cảm thấy y như vậy.” Nat hít thở dễ dàng hơn. “Tôi nghĩ biết lúc nào đấy có thể được chuyện với chị Saunders . Tôi có thể chuyện với chị nhà qua điện thoại, hay gặp mặt, bất cứ khi nào tiện. Tùy theo ý của chị nhà.” “Tôi biết nó rất mong được gặp và chuyện với . là mối liên kết cuối cùng giữa Ron và nó. phiền đến nhà chúng tôi chứ? Tôi sợ là nó chưa thể đứng được, và tụi cũng ở đây.” Lũ trẻ tội nghiệp. “Dĩ nhiên, tôi đến.” “Khi nào đến được? Tôi biết nó mong gặp càng sớm càng tốt. Chúng tôi vừa mới đến chuyện ấy thôi, cầu mong là thực tồn tại chứ chỉ là lời đồn đại.” “Tôi đến đấy bất cứ khi nào bà muốn. Bất cứ lúc nào trong tuần này cũng được.” “ tốt bụng. Thế hôm nay có được ?” Ặc. “ là điều an ủi lớn lao cho Barbara, và nó cần điều ấy. Nếu sắp xếp được, vào chiều nay lúc nào cũng tuyệt cả. Mặc dù tôi nghĩ rất bận rộn.” “, tôi bận. Tôi ở trong trung tâm, bây giờ tôi có thể ngay và đến đó trong vòng tiếng rưỡi nữa. Tôi có địa chỉ nhà bà rồi.” “Hẹn gặp lúc ấy nhé. Chúng tôi ở đây cả ngày.” “Cảm ơn bà,” Nat và cúp máy. có lúc nào tốt hơn lúc này. vào trang maps.com, tìm hướng lái xe, và trong khi in ra nghe thấy tiếng gõ cửa. nhìn lên, thấy Angus đứng nơi ngưỡng cửa, mặc chiếc áo len dày và cười nhếch mép. Nếu như buồn bực về cuộc họp với McConnell ấy cũng che giấu rất giỏi. “Thế đây là văn phòng của hử?” , nhìn quanh quất. “ gian đẹp đấy. Xinh xắn. Sáng sủa. Yên tĩnh.” lướt mắt qua những kệ sách, và lén nhét bản đồ lái xe vào khay giấy. Angus chỉ vào cửa sổ lớn phía sau ghế , trông xuống đường Sansom, với những cửa hiệu và nhà hàng thời thượng. “ có khung cảnh nhìn ra rất tuyệt đấy. Whice Dog là quán ăn thích của tôi. Khách tủ của chúng tôi là mấy tên giáo sư luật.” “Thế chỗ nhìn ra thấy cảnh gì?” Nat giật mình nhận ra mình hề biết văn phòng của Angus ở đâu. phải ra ngoài nhiều hơn. “Tôi ở dưới tầng hầm, nhưng ở đó tuyệt lắm. Chúng tôi có riêng khu cho riêng mình, tất cả được tái thiết kế. nên đến đó xem. “Đừng cho tôi biết, để tôi đoán xem nào. Áp phích của Che Guevara. Của Lenin. Woodstock. Chim chóc đậu đàn ghi ta.” “Làm sao biết thế?” Angus cười lớn, nhưng Nat chẳng muốn đùa nữa. Trong thâm tâm hẳn là rất đau. “ ổn chứ?” “Ý là từ sau vụ giáng chức đó hả?” “ đâu có bị giáng chức.” “Vậy bị thiến vậy.” Nat cười, và dù vậy Angus vẫn cười lớn. “Tôi ổn thôi. Tôi gọi vào di động cho Sam nhưng ai trả lời. Ông ta phải trốn vào trong thảo nguyên để được rảnh nợ, ở đó có khả năng gây quỹ.” Nat nghếch đầu lên. “Tôi thấy rất tiếc cho .” “Đừng lo. Sam hiểu hết. Ông ấy biết mấy chương trình thực tập ngoại khóa ấy quan trọng thế nào, và tôi là người gây dựng nên. Khi trở về ông ấy chỉnh đốn mọi thứ thôi mà.” Angus nhún vai. “ đọc tin chưa?” “Tin thuật lại chẳng đầy đủ hay chính xác chút nào.” “Tôi cũng thấy vậy. Tôi hiểu họ muốn đánh động cộng đồng, nhưng mà vậy lố bịch.” “Nếu tôi mà nghe kể về mấy cái hỏa tiễn stinger ngu xuẩn ấy nữa là tôi gào lên ngay.” “Này, muốn ăn trưa ?” Angus hỏi, và Nat lưỡng lự. “À, được rồi. Tôi chuẩn bị ra ngoài. Tôi phải làm mấy chuyện lặt vặt.” “OK thôi.” Mặt Angus xịu xuống. “Vậy khi khác nhé?” “Chắc chắn rồi.” “Tôi tán tỉnh đâu.” “Tôi biết mà.” “Tôi ngán rồi.” “Tốt cho thôi.” “Thực ra, tôi chẳng hề thích , cho đến khi lên tiếng bênh vực tôi trước mặt thằng cha McConnell ấy.” Nat bật cười, và nụ cười trở lại mặt Angus. “Khi nào đó nên ghé qua văn phòng của tôi. sai về cách bài trí rồi. có áp phích của Che Guevara đâu.” “Vậy hình Jessica Alba hả?” “ đúng tim đen tôi rồi nhé.” Angus cười lớn. “Tôi đưa ra ngoài nhé? Tôi mua cái bánh mì cuộn falafel từ xe bán hàng di động.” “Được thôi.” Nat vào bàn lấy túi xách, cảm thấy tội lỗi vì kể cho nghe về Saunders. là người duy nhất có thể hiểu được ngày hôm qua là như thế nào. Nhưng nếu cho nghe, lại thừa nhận mình khai man với cảnh sát. Trong cơn bốc đồng, tới đóng cửa lại và chỉ chờ ngồi xuống ghế trước bàn mình. “ có thể ngồi xuống chút được ?” Angus ngồi xuống, hoang mang. “ cũng thiến tôi à?” “, nhưng tôi phải kể cho nghe điều này. Toàn bộ thực và có gì ngoài thực.” Nat quay trở lại bàn, ngồi xuống, và kể cho nghe câu chuyện tìm thấy Saunders, dù bị thương nhưng vẫn còn sống. Khi Angus lắng nghe, đôi mắt sáng của trở nên u ám, và Nat cố gắng bật khóc. “Điều tôi kể với là, trước khi chết, Saunders với tôi đôi điều. Những lời trăng trối của ấy. Là lời nhắn đến vợ ấy. Tôi muốn kể cho cảnh sát nghe. Chẳng phải là việc của bọn họ.” “Tôi hiểu.” Angus xoa xoa chòm râu. “Cũng phải việc của tôi.” Chính xác. “Nhưng tôi phải cho vợ ấy biết. Đấy là nơi tôi tới bây giờ. tới nhà Saunders.” “Ra vùng ngoại ô à? Đấy là cái việc vặt đó hả?” Angus mỉm cười. “ dối tệ lắm, Natalie à. cư xử trông rất tội lỗi, tôi lo là ngoại tình, mà tôi còn phải là bạn trai của .” Nat cười. đùa với vui. tia nắng chiếu lên tóc , làm sáng những dải tóc sáng màu mà trước đây để ý. Hoặc tối qua gội đầu, hoặc là người khỏe mạnh và chắc chắn phải dân nghiện hút. cảm thấy tôn trọng hơn, sau hôm qua và sáng nay. “Tôi cũng nghĩ phi thường, vì cố gắng cứu sống ấy.” “Lẽ ra tôi có thể làm nhiều hơn thế nữa.” “ đâu. Thế là công bằng.” Angus lắc đầu. “ thể đòi hỏi mình quá nhiều. hoa mắt nhìn nhận được những thành quả mình đạt được.” “Như là cái gì?” “Như đơn giản là ở đó khi ấy chết.” Mẹ vợ của ấy cũng thế qua điện thoại. “ biết đấy, đôi khi chỉ thế thôi là đủ rồi. Chỉ ở đó. sửa chữa gì. phô diễn gì. khống chế gì. Chỉ ở đó thôi.” Angus dừng lại, “Tôi biết, nghe quá Thiền mà.” “Khoa Steven Seagal.” “Thứ lỗi cho tôi nhé, tôi chuyên về tín ngưỡng mà. Tôi từng có ý định theo thần học.” “ hả?” “. Mà thôi, bây giờ đến nhà đó phải ? Tôi nghĩ đây là việc làm đúng đắn. phải làm điều ấy, đích thân làm. Đấy là lời trăng trối của người ta, trước khi ấy rời bỏ thế gian này.” “Tôi đồng ý.” có muốn tôi cùng ? Tôi rành khu vực đó hơn . Tôi để ở riêng mình khi chuyện với người vợ góa của ấy.” “ có rảnh ?” “Tôi phải gọi vài cuộc gọi, nhưng tôi có thể gọi đường . nên mình, và tôi là người mang vướng vào vụ này. Đấy là điều tối thiểu mà tôi có thể làm.” Nat cảm động mỉm cười. “Tôi trả tiền falafel.”
Chương 12 Bầu trời miền quê xanh thẳm như băng, và lạnh lẽo đến độ mặt trời cũng giữ khoảng cách. Nhà của gia đình Saunders là căn nhà duy nhất con đường ngoằn ngoèo này, khắp chung quanh bởi cánh đồng băng tuyết trải rộng, lẫn trong quang cảnh ấy chỉ là vài cái cây sẫm màu cằn cỗi, cành trĩu nặng tuyết. Nat đậu chiếc Volvo đỏ của mình bên đường ngoài căn nhà, chỉ có thể tìm được chỗ cuối dãy những xe được rắc muối đậu ở đấy. tắt máy và nhìn Angus, ngồi ghế bên cạnh. “Có vẻ như nhà ấy đầy người,” Nat lên điều hiển . “Tôi băn khoăn biết mình làm điều này bây giờ có hợp lý .” “Mẹ ấy cầu đến đây hôm nay.” Angus cười khích lệ . “ làm tốt thôi.” “Cảm ơn nha, Huấn luyện viên.” Nat rướn người về ghế sau với lấy túi xách, và họ ra khỏi xe. có lối lề đường, nên họ phải giữa lòng đường vừa mới được cào tuyết. Tuyết chất đống dọc hai bên đường thành từng khối bột hình tam giác, trông sạch như đường kính. Nat đưa tay giữ chặt áo khoác lông lạc đà lên cổ, bỏ quên cái áo khoác len hữu ích của mình trong tù. Angus cho hai tay vào túi quần jean, chỉ được giữ ấm bằng cái áo len cùng bộ râu của mình. Họ ngược lên , hơi thở lạnh cóng, gót giày giẫm lạo xạo muối và băng đường. Bao tử thắt lại khi họ tiến gần đến căn nhà, căn nhà kiểu trang trại khiêm tốn màu trắng viền xanh lá với cánh cửa kiểu ga ra màu nâu. lối xe chạy, phía bên trái căn nhà, là chiếc Honda cũ và chiếc Toyota SUV, và trong khu vườn bên hông, bộ xích đu bằng kim loại phủ đầy tuyết chờ mùa hè tới. Nat dẫn đường tiến về phía lối đậu xe và có thể nghe thấy thanh khi họ tiến gần đến nhà hơn. “Đừng lo lắng,” Angus khi họ tiến đến cánh cửa kim loại sơn trắng, phần lưới cửa được thay thế bằng những tấm cửa lùa hai lớp, và Nat gõ cửa. phút sau, người phụ nữ trẻ tóc màu vàng cam, mặc áo dệt kim đen và quần jean ra mở cửa. ta đưa mắt nhìn từ Nat sang Angus, cau mày khi thấy những vết thương của hai người. Nếu trong hoàn cảnh khác, có lẽ Nat chơi trò “cho kẹo hay bị ghẹo” [18]. [18] Trick-or-treat: trò chơi đêm Halloween khi trẻ con đến gõ cửa từng nhà xin kẹo, nếu nhà nào cho kẹo bị đám trẻ chơi xấu nghịch phá. “Tôi là Nat Greco, và đây là đồng nghiệp của tôi, Angus Holt.” “Ôi trời ơi, hẳn là thế rồi, rất vui được gặp hai người,” người phụ nữ kìm giọng . chìa tay ra cho cả hai. “Jennifer Paradis. Xin mời vào.” đứng né qua bên, mở cửa và khoát tay ra hiệu cho cả hai vào. “Mẹ tôi cũng mong đến. Bà ở trong bếp ấy.” Nat cảm ơn và họ theo vào phòng khách ốp ván ấm cúng, chật ních người. Đàn ông đứng chuyện, tay cầm ly bia bằng nhựa trong, còn phụ nữ tụm lại với nhau, tay giữ cho thăng bằng những chiếc đĩa giấy oằn mình dưới sức nặng của bánh mì kẹp thịt bò nướng và suất thịt hầm đặc sệt. Chiếc ti vi màn hình phẳng to vật chiếu phim hoạt hình Sponge Bob Square Pants ở chế độ câm, dù vậy, đám nhóc vẫn ngồi vòng quanh say sưa coi. Hai bé con nằm ườn tấm thảm bông màu nâu, chân cẳng xoạc tứ phương khi chúng tô màu trong những cuốn sách tập tô. Nat và Angus len qua đám người, và những đầu người quay lại khi họ ngang qua. Đuôi tóc và vết bầm to tướng của Angus làm vài người quay sang nhìn, nhưng những người đến viếng mỉm cười với Nat như thể họ quen . “Tất cả bọn họ đều là C.O., Angus thào qua hơi thở, và Nat trông thấy người đàn ông đầu hói cạnh ti vi vẫy vẫy tay. ta xuyên qua đám người đến bắt tay . “Tôi nghe cố cứu sống Ron. ấy là bạn tốt của tôi, và tôi cảm ơn cố sức. Tất cả chúng tôi đều biết ơn .” “ có chi.” Giọng Nat bật lên ngạc nhiên. Họ tiếp tục bước vào phòng bếp kiêm phòng ăn , dậy mùi ngon lành của thịt lợn muối đút lò. Những chiếc đĩa thủy tinh Pyrex phủ đầy khoai tây được trang trí kiểu vỏ sò, mì ống và phô mai, bánh bột xắt lát nhân rau bina, thịt bò nướng xắt lát và những loại thức ăn dễ chịu khác, mặc dù lúc này đây chúng chẳng an ủi được là bao. “Mẹ ơi, ấy đây này,” Jennifer , và người phụ nữ lớn tuổi đeo kính gọng đỏ, mặc áo len dài, quần thể thao dài màu đen từ chiếc bồn rửa chén đôi ngẩng nhìn lên, bà xả nước vào hộp dứa lát đóng hộp hiệu Acme. “ Greco, Chúa ơi, xin lỗi nhé.” Người phụ nữ lớn tuổi đặt hộp dứa xuống và đưa tay giật mạnh dây đeo kính, làm cặp kính rơi khỏi mũi trượt xuống trước bộ ngực mềm mại của bà. Bà vội lau khô tay bằng chiếc khăn lau chén mỏng và siết chặt tay Nat. “Tôi là Clare Cracy, mẹ của Barb. Cảm ơn nhiều vì đến, và vì những gì làm cho Ron.” “ có gì đâu thưa bà, và tôi xin gửi lời chia buồn sâu sắc nhất.” Nat lại giới thiệu Angus, trong khi cậu bé con đuổi theo đứa bé khác vào trong nhà bếp, kêu réo ầm lên đòi lại cái Game Boy của nó. Jennifer theo sau hai đứa . “Mấy đứa cháu tôi dư năng lượng lắm. Chúng tôi cho tụi nó ăn nhiều quá mà.” Bà Cracy mỉm cười, rồi lại nhìn hai người. “Chúa tôi, chị nhìn như những vết thương biết vậy.” “Chúng tôi ổn cả.” Nat lại thấy căng thẳng. “Con bà có ở đây ạ?” “Barb nằm nghỉ lầu, nhưng nó muốn gặp đấy.” “Nếu chị ấy chưa qua được chuyện này, tôi có thể quay lại đây vào lúc khác vậy.” “ đâu, nó chờ đấy. theo tôi nào.” Bà Cracy quay nhìn Angus, chỉ tay về phía thức ăn. “Tôi quay lại ngay và làm cho cái sandwich kẹp thịt nhé. Nướng với mật ong đấy.” “Tôi ăn rồi, cảm ơn.” Angus nháy mắt với Nat. “Tôi chờ ở đây.” Bà Cracy dẫn đường từ phòng bếp ngược lại đám đông, và Nat cảm thấy mọi cặp mắt đổ dồn vào mình khi leo lên những bậc thang trải thảm bông rồi biến mất khỏi tầm nhìn của họ, vào bóng tối của hành lang tầng hai. Bà Cracy dẫn đường và , “Tụi tôi phải tắt hết đèn vì Barb bị chứng nhức đầu kinh niên khi nó stress. Phòng nó là phòng thứ hai, ngay phía trước.” “Tội nghiệp quá. kinh khủng làm sao.” “Nó bị như thế từ hồi còn bé. Ánh sáng là điều tối kỵ. Cũng chất caffeine hay sô la gì cả.” Bà Stanley Cracy tiếp tục xuống cuối sảnh, và xém chút nữa Nat tông vào bà khi bà dừng lại và mở cánh cửa ra. “Barb, con ?” bà khe khẽ gọi. Nhìn qua vai bà, Nat có thể thấy căn phòng tối om bất thường, với những tấm màn chắn sáng viền bằng nẹp trắng kéo gần phủ xuống đất. “Gì vậy mẹ?” giọng yếu ớt vọng ra. “ ấy đây này. Con sao rồi?” “Tới giờ vẫn ổn. Cơn đau vẫn chưa tới. Để ấy vào . Tụi ổn cả chứ?” “Tụi nó ổn. Cái trò Game Boy đó đáng đồng tiền bát gạo. “Con có thể gặp ấy được ? ấy ở ngoài đấy à?” “Ở ngay đây này.” Bà Cracy nhàng đặt tay lên cùi trỏ Nat và dẫn tiến tới trước. “Chào Barb, tôi là Nat Greco.” bước vào phòng ngủ, cảm thấy mình xâm phạm riêng tư người khác. “Vào . Tôi là công chúa của bóng đêm.” Barb khẽ chậc lưỡi, nhỏm người dậy khỏi hai chiếc gối chiếc giường đôi cỡ đại, mặc cái áo nỉ màu xám thùng thình. đưa ngón tay vuốt tóc trong bóng tối. “Mẹ à, mẹ có thể được rồi đấy, cám ơn mẹ.” “Con có muốn uống thêm nước con ?” “Ở đây có nhiều rồi.” Barb ra hiệu cho Nat. “Xin mời vào. Lẽ ra phải bật đèn lên nhưng tôi bị đau đầu. Tôi cố gắng nén cơn đau.” “Tôi rất lấy làm tiếc.” Nat bước vào phòng, đứng bối rối cạnh giường khi cánh cửa nhàng khép lại sau lưng. Căn phòng ngủ được kê bàn ghế đơn giản, với cái tủ có ngăn kéo bằng gỗ sồi bên bức tường bên trái cùng chiếc gương soi dài phía . Những bức ảnh và hộp đựng nữ trang màu nâu đặt bàn phấn, chiếc áo thun nam màu trắng nằm vắt vẻo từ chiếc làn nhựa xuống tấm thảm bông, và chiếc trực thăng đồ chơi bằng nhựa nằm ngay bên cạnh. cuộn giấy vệ sinh đặt bên cạnh giường và nhiều nhúm giấy vệ sinh nằm rải rác chiếc khăn trải giường hoa hòe. Nat muốn nghĩ đến việc Barb Saunders khóc trong bao lâu. , “Tôi muốn phải làm phiền chị hôm nay. Còn quá sớm.” “ mà, làm ơn. là người duy nhất tôi muốn gặp. Ngay khi nghe về , tôi cầu mong sao gọi đến.” Barb gom mấy cục giấy vệ sinh lại và phủi phủi phần giường bên cạnh mình. “ ngại ngồi xuống đây chứ? Hễ ngồi dậy là đầu tôi đau khiếp lắm.” “Đây được mà, chị đừng bận tâm.” Nat lóng ngóng ngồi xuống mép giường, và trong ánh sáng tối mờ có thể nhìn thấy gương mặt tròn tròn của phụ nữ xinh đẹp, với cặp mắt sưng mọng, có lẽ là màu xanh, và chiếc mũi nhắn, hênh hếch cũng có vẻ hơi sưng. Miệng ấy cong hình cánh cung của thần Cupid, khóe miệng trễ xuống vì đau thương. “Tôi rất lấy làm tiếc vì mất mát của chị.” “Cảm ơn. Ôi... trời đất ơi.” Barb đưa tay lên trán, và trong bóng tối Nat có thể thấy được ấy nhăn nhó, ràng trán ấy vỡ ra vì đau. “Chị sao chứ?” “Chờ chút. có xức nước hoa vậy?” “Có.” Nat chẳng cần phải suy nghĩ. luôn xài dầu thơm. Hôm nay là mùi Sarah Jessica Parker. “Ôi .” Bard lại ôm lấy trán và dựa người vào gối. “Gì vậy? Chuyện gì thể?” “Những mùi như thế làm cho cơn đau quay lại.” “Cơn đau đầu của chị hả? Ôi ! Tôi thực lấy làm xin lỗi.” Nat tức nhảy dựng lên, lùi ra xa. “Có lẽ lúc này tiện. Tôi có thể quay lại mà.” “Nhưng tôi muốn... chuyện với . Giờ tôi chỉ muốn nghe... ấy cảm thấy thế nào, vào phút cuối cùng. ở bên ấy phải ? Vào lúc cuối ấy? Ý tôi là... giây phút cuối cùng ấy?” “Vâng, tôi ở bên ấy.” Nat thấy chột dạ, đứng xa khỏi giường. thể làm được chuyện quái gì đúng đắn hay sao? “Chị à, tôi nghĩ tôi nên quay lại sau vậy. Barb rên lên, vì thất vọng và đau đớn. “Tôi để quá lâu mới uống Imitrex và giờ nó chẳng còn tác dụng gì.” “Căng thẳng như thế này là quá mức rồi. Bây giờ chúng ta đừng làm việc ấy nữa. Để ngày khác tôi quay lại. Bất cứ khi nào chị muốn tôi quay lại. Tôi cũng muốn chuyện với chị nữa.” “Ngày mai là lễ viếng, rồi đến đám ma. Nhưng còn ngày kia sao?” “Dĩ nhiên, được mà.” Nat sắp xếp thời gian. đến đây. Chiếc trực thăng đồ chơi. Người quả phụ đau đớn. Áo lót của Saunders vẫn nằm trong giỏ. Tất cả đều đau đớn, và thậm chí còn biết người đàn ông tội nghiệp ấy. lui về phía cửa phòng ngủ. “Tôi trở lại, sao đâu.” “ gọi giùm mẹ tôi nhé?” “Được, hẹn gặp lại chị.” Nat mở cửa phòng ngủ và vội ra sảnh. thấy nhõm, và mất hết tinh thần, khi phải ra .
Chương 13 Nat và Angus len qua đám đông ra cửa trước để ra về, sau khi gọi bà Cracy lên lầu chăm sóc cho Barb. Đám người trong phòng khách đông hơn, và khi Nat gần ra đến cửa nhìn ra người đàn ông quen mặt trong đám đông ấy. Thoạt tiên nhớ ra ra, rồi hình gương mặt quen thuộc trong gian và thời gian khác lóe lên trong . Mái tóc nâu của ta rối bù. Cặp mắt ta hoảng loạn vì sợ hãi và sốc. Đấy là viên C.O. chạy ra khỏi căn phòng, nơi Saunders và tên tù nhân nằm chết. Nat định thần tập trung vào đám đông trong phòng khách. Viên C.O. thấp người nhưng vạm vỡ, mặc áo nỉ ca rô xanh trong chiếc áo vét đen, và ta đứng gần phụ nữ châu Á. Mái tóc nâu bồng bềnh của ta trông như được chải bằng nước, đôi mắt nâu vằn những vết chân chim, và ta có vết bầm má phải, gần nơi mắt. Hẳn Angus nhìn ra ta trước, bởi vì về hướng ta rồi. Viên C.O. bắt tay Angus, nhưng Angus ôm chầm lấy ta làm cho ta cứng cả người. Cả đám đông nữa, mọi người vươn cổ ra nhìn. “Natalie này, gặp Joe Graf nhé.” Angus nhìn quanh tìm Nat, mắt rạng rỡ. “ này có cú đấm tay phải mạnh đến mức tin nổi đâu. ấy hạ Buford đấy. Tôi muốn là hạ đo ván .” Nat tự mình giới thiệu. “Tôi cũng mắc nợ nữa, Graf à. Cảm ơn nhiều vì đem tôi ra khỏi nơi ấy. Tôi chẳng biết chuyện gì xảy ra nếu có .” “Tôi chỉ thi hành nhiệm vụ thôi.” Graf chẳng buồn mỉm cười, và miệng ta mím chặt, như thể ta tự ti về hàm răng của mình. ta quay sang người phụ nữ châu Á nhắn mang vẻ mặt âu sầu. “Đây là vợ tôi, Jai-Wen.” “Rất vui được gặp chị. Rất tiếc vì phải gặp nhau trong ngày buồn như thế này.” Nat bắt tay ấy, và người phụ nữ lẩm bẩm chào với giọng tiếng lơ lớ. Graf lắc đầu. “Tôi là người xin cho Ron vào làm, biết đấy. Chúng tôi làm việc cùng nhau suốt mười năm.” “ ấy còn là phù rể của chúng tôi nữa.” Đôi mắt Jai-Wen ánh lên màng nước mắt mới. ta có đuôi tóc đen be bé và mặc chiếc áo khoác đỏ thẫm với quần jean và đôi ủng tuyết màu trắng. “Tôi thể tin là ấy mất rồi. Tôi và Barb luôn lo lắng việc gì đó xảy đến cho Joe và Ron, và cho các ông chồng khác.” “Chúng ta ra ngoài chuyện nào,” Graf đột nhiên . “Tôi cũng cần phải hút điếu.” “Tuyệt, dĩ nhiên,” Angus và họ chào tạm biệt Jai-Wen rồi ra ngoài. Họ bước ra vùng khí lạnh và đóng cửa lại sau lưng. Nat bước xuống bậc cấp ra phía trước đường đầy tuyết, và Angus lại nhét hai tay vào túi. “ lạnh quá hả?” Graf cho tay vào bên trong áo khoác và lôi ra gói Winstons với cái hộp quẹt Bic màu xanh bên trong. “Lạnh hơn trong thành phố đến mười độ.” Angus chuyển chân đứng. “Lúc nào chả vậy.” Graf lắc lắc cho điếu thuốc rơi ra khỏi gói thuốc và bật quẹt lên, thổi ra cuộn khói hăng hăng. “Mọi người ai cũng muốn biết hôm qua xảy ra chuyện gì. Rất nhiều người ở quanh đây làm việc trong trại giam. Chuyện này ảnh hưởng đến tất cả mọi người.” “Chắc chắn rồi,” Angus . “Tôi chắng bao giờ nghĩ ở đấy xảy ra bạo động, hay là chuyện gì xảy đến với Natalie. Tôi may mắn khi chạy đến. Tôi to con hơn Buford, nhưng chẳng đánh lại . cho nghe nhé, thằng cha đó mạnh khiếp.” “Thằng đó tập tạ, đấy là lý do. Khi nào cũng ở trong phòng tập tạ hết.” “Giờ cũng bằng thừa.” Angus cười. “Ngay từ đầu tôi biết thằng đó có vấn đề. Điều tôi hiểu là làm thế nào mà vào lớp tôi được. và Donnell, bọn chúng trước đây chưa bao giờ ở lớp của tôi. Đáng ra Machik phải gửi cho tôi hồ sơ của mọi ứng viên, ấy vậy nhưng ta gửi cho tôi hồ sơ hai tên này.” “ phải hỏi ta chuyện này?” Graf bập thêm làn thuốc, rít hơi sâu. Nat muốn chuyển đề tài, “ Joe, tôi muốn biết là tôi ước sao mình có thể làm được nhiều hơn cho Ron, và tôi xin lỗi.” “ ấy chỉ thi hành nhiệm vụ thôi, và việc đó làm tôi cảm thấy rất đau đớn. bất công.” Graf lắc đầu, ho sặc ra bụm khói. “ có việc gì khác thường hết. Chúng tôi mang Upchurch lên văn phòng để lập biên bản sử dụng cần sa. Thế rồi còi báo động vang lên.” Nat nhớ lại, rùng mình. Tiếng còi báo động. Khóa cửa. Buford. “Việc tiếp theo mà tôi biết, là lôi miếng lót đế giày ra, miếng kim loại mà chúng lấy ra từ mấy đôi giày ấy, và đâm vào ngực Ron.” Cặp mắt Graf nheo lại nhìn qua khói thuốc và ánh mặt trời, “Upchurch là thằng gây rối, nhưng chẳng bao giờ tôi hình dung ra lại là tên sát nhân. Rồi cố đâm tôi và chúng tôi giằng co, và tôi hạ được .” “Tôi rất lấy làm tiếc,” Nat run rẩy . Graf cúi gằm đầu, rít thuốc và năng gì, Nat và Angus đưa mắt liếc nhau. Đột nhiên Nat ước là mình cũng hút thuốc. Nó giúp vượt qua cuộc chuyện này, nhưng sau đó phải chịu đau đớn. Graf hắng giọng và cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, đôi môi bẹt của ta cười. “Tôi có nghe làm hô hấp nhân tạo, Greco à.” “Xin cứ gọi tôi là Nat. Đúng thế. Tôi thử hô hấp nhân tạo, nhưng chẳng thể làm được gì.” “Đấy là khăn quàng của à, cái khăn người ta tìm thấy người ấy ấy?” “Vâng. Tôi dùng nó để cầm máu, nhưng chẳng giúp ích được gì.” “ cũng thử cả việc đó cơ à?” Graf cố nặn ra nụ cười run rẩy. “ nghĩ mình làm gì thế?” Nat chớp mắt, ngạc nhiên vì vực hằn học trong giọng của ta. “Có trời mới biết, cầm máu. Tôi học được điều ấy trong trại.” “Trại à?” “Trại nghỉ hè ấy.” Nat biết điều này nghe ngớ ngẩn thế nào, nhưng đấy là thực mà. “ ở bên ấy khoảng thời gian dài. Tôi nhìn ra sau, nhưng có ở đấy. Khi tôi hình dung ra làm gì, điều ấy cho tôi chút ít hy vọng.” Graf gục đầu xuống, thổi ra cột khói khác, và Nat nhìn nó cuộn lên rồi tan biến như bóng ma trong cơn gió buốt. “Tôi cố lúc lâu. ấy mất lâu rồi.” “Tôi đời nào bỏ ấy lại nếu tôi biết ấy còn sống.” “Dĩ nhiên là biết.” Nat nhận ra rằng hẳn Graf cũng mặc cảm tội lỗi như . Tự hỏi mình chuỗi những câu giá mà. “ quan trọng việc hay tôi là người cố cứu ấy. Chỉ biết là mọi thứ được làm để cứu ấy, nhưng vô ích”. “Người ta là tôi để cho ấy chết, nhưng phải thế. Tôi cứ tưởng ấy chết.” “ có ai nghĩ như thế đâu Joe,” Angus thêm vào. “ là người hùng. cứu sống cả hai chúng tôi.” Graf khịt mũi, khói thuốc phun ra từ lỗ mũi ta. “Đấy phải cách vài người nghĩ.” Angus cau mày. “Ý là sao?” “ muốn xúc phạm nhé, thưa giáo sư, nhưng tôi dẫn hai người ra ngoài và bỏ lại sau lưng trong những người bạn thân của tôi.” “, điều ấy đúng,” Nat chen vào. “ ấy chết, và tôi chạy đến và tìm thấy và năn nỉ cứu Angus. phải chạy . Ý tôi là, tôi tuyệt vọng. Nếu như , Angus có lẽ cũng chết.” “Đấy là điều tôi nghĩ.” Graf gật đầu, nheo mắt nhiều hơn. “Ý tôi là, Ron trông như chết, vết thương thẳng ngay vào tim, đấy là lý do vì sao tôi chạy ra. Lúc đó tôi gần như sốc khi trông thấy . gào thét là cần giúp đỡ, thế là tôi chạy . Tôi nghĩ phải nhìn lại, như làm. Tôi nghĩ phải lắng nghe nhịp tim ấy. Lẽ ra tôi nên làm thế.” “Tôi cũng đâu có làm thế,” Nat , cố làm cho ta thấy yên lòng hơn. vô tình biến ta thành thằng ngu, bằng việc cứu mạng Saunders. “Người ta là ấy chết. Rằng ấy van cứu lấy ấy. Đừng để ấy chết.” Nat đanh người lại. ta nghe thấy gì chăng? Nhân viên cứu thương với ta chăng? “, ấy làm thế. Tôi chỉ đến bên ấy vì ấy rên lên, nhưng chỉ có vậy thôi. ấy chẳng gì với tôi cả.” Angus nhìn qua Nat, và cặp mắt xanh của như muốn , bé cừ lắm. “Tôi nghĩ thế,” Graf bàng quan, và Angus đặt bàn tay an ủi lên vai viên C.O. “Đừng làm ấy kiệt sức, Joe à. ấy ở bên ấy. ấy cố gắng cứu mạng ấy.” “Vâng, đúng rồi. tốt là ấy làm những gì có thể.” Graf nhìn Nat qua làn khói. “Xin lỗi. Tôi lòng cảm ơn, nhân danh bạn thân của Ron, vì những gì làm để cứu ấy.” Nat mỉm cười, cả lòng. “ có gì.” “Hy vọng cố cứu mạng cái thằng mọi giết chết ấy nữa.” Hả. Nat xám ngoét, biết là mình sập bẫy. “ cần phải làm thế,” Angus nhanh nhảu , nhưng đầu Graf bật lên nhìn . “ biết gì hả, thưa giáo sư? biết gì.” Graf chỉ tay vào Angus, điếu thuốc cháy dở giữa những ngón tay ta. “ đến đấy tuần lần, liếm đít bọn chúng, với bọn chúng về quyền lợi của chúng. đâu phải dọn dẹp phân của chúng đâu. thực biếtcái gì hả?” Angus giơ hai tay lên, vẻ cả quyết. “Đừng có bắn chứ Joe. Tôi phải thứ làm phiền hôm nay.” “ có làm phiền tôi đấy! Thế còn quyền lợi của Ron sao? Hả? Quyền của ấy sao?” Bất thình lình Graf quẳng điếu thuốc cháy về phía Angus, theo phản xạ cúi người né tránh. Nat nhảy lên, và điếu thuốc rơi xuống đất. Angus chỉ ngón tay căng thẳng vào mặt Graf. “Tôi tha cho lần này đó Joe, vì có ngày rồi tệ. Lần sau, tôi tha đâu.” “Tôi chờ xem,” Graf đốp lại, nhưng lúc đó Angus lôi tay Nat vội ra lối đậu xe phía ngoài đường. Khi họ ra khỏi tầm nghe, Angus hỏi, “ sao chứ?” Có. “Vâng, sao.” “Tôi lường trước việc đó xảy ra.” “Tôi cũng . Có lẽ ta có ý thế. ràng ta buồn bực.” “, ràng ta phân biệt chủng tộc. Mà này, chuyện với người quả phụ như thế nào?” “Đại loại cũng ổn.” Nat kể gì thêm. quá bận chạy trốn. “Tốt. có phiền nếu chúng ta ghé qua nơi ? xa đâu.” “Ghé qua đâu?” “ có hẹn hò gì đâu,” Angus với nụ cười căng thẳng, và họ vội vã đến bên chiếc Volvo, và trả lời câu hỏi của ở đây.
Chương 14 Chuyến lái xe đến trại giam chẳng đủ dài để Nat kịp sưởi ấm, hay để cho và Angus kịp tiêu hóa phản ứng của Graf. chạy xe thẳng đến căn chòi gác màu trắng, và cũng người lính gác ấy ra. Lần này chiếc mũ của ta đội thẳng thớm, và ta mang vẻ mặt vô cùng nghiêm trang. Nat hạ cửa kính xe xuống. “Chào , đây là Nat Greco và Angus Holt.” “Xin lỗi nhé, chúng tôi trong tình trạng phong tỏa. “Tôi đây mà Jimmy.” Angus chồm người ra mặt, và đôi mắt tối sầm của viên lính gác giãn ra. “Tôi nghe là bị vướng vào vụ đó, nhưng trời ạ! bị gì thế kia? cũng bị trầy à?” “Đâu có, chỉ bị vài vết bầm và cái môi sưng vêu thôi.” “Lũ khốn nạn! Tôi nghe vụ này bắt đầu chỉ vì mấy điếu thuốc. Tụi đấy là đám súc sinh.” Ánh mắt Jimmy lóe lên khinh miệt, rồi tia nhìn quét qua Nat, và vội vã nhìn sang nơi khác. đọc được ý nghĩ của ta - Tôi nghe suýt nữa bị hãm hiếp - và đỏ mặt, tự nhiên xấu hổ vô cớ. Jimmy trở lại cung cách chuyên nghiệp. “Dầu sao nữa xin lỗi nhé, tôi nhận ra chiếc xe này. Tôi phải hỏi chị giấy chứng minh. Tôi thi hành nhiệm vụ. cố gắng đề phòng bọn xấu, chị biết đấy.” “Tôi biết mà.” Angus xoay người để lấy ví ra khỏi túi sau, và Nat lục tìm bằng lái xe, rồi đưa cả hai ra. “Gượm , tôi phải ghi lại con số này mà tôi lại có bút ở đây.” Jimmy lẩm bẩm rồi quay lưng , bước trở lại chòi gác. “Cái ổ này bị động.” Angus đưa mắt nhìn trại giam từ xa. “ còn là trò chơi chữ nữa.” Nat vươn cổ ra. Những chiếc xe tuần tra của cảnh sát bang, phòng thí nghiệm hình di động tù túng, và những chiếc xe mui kín màu đen mang dấu hiệu gì đậu lối xe vào, chèn cứng hết lối . Bãi đậu xe còn chỗ trống. “Thế nghĩ là chuyện gì diễn ra vậy.” “Thu thập chứng cứ, liên quan đến mấy vụ giết người. Bọn họ chụp hình, coi lại băng theo dõi, nghe lại băng ghi , nếu có. Tuy nhiên tôi nghi là nơi này chẳng có được mấy cái kỹ thuật loại ấy.” Jimmy quay lại cùng với giấy tờ tùy thân của họ. “Của hai người đây.” “Cảm ơn.” Nat cầm lấy chứng minh thư của mình, bỏ vào trong ví, và đưa cho Angus giấy tờ của . “Jimmy này, tổng quản giáo có ở trong đó ?” hỏi. “, ông ấy mới ra lúc trước.” “Thế còn phó tổng?” “ cùng ông ấy.” “Machik sao?” “Ông ta có trong đó.” “Cảm ơn. Chào nhé.” “Hy vọng khỏe hơn,” Jimmy , bước lui khỏi xe. “Cả hai người.” Nat đậu xe vào chỗ có thể đậu được, và họ ra khỏi xe rồi bộ ngược lên đường xe vào đóng đầy băng. Những người đàn ông mặc áo khoác dài tối màu lảng vảng lối gần những chiếc xe, đội mũ sùm sụp trước trán, chuyện với viên cảnh sát bang. Nat đoán những người đàn ông mặc áo khoác dài ấy là cảnh sát liên bang vì nhận ra viên mà hôm qua họ gặp ngồi sau tay lái trong chiếc xe mui kín. Viên cảnh sát liên bang vẫy tay khi Nat và Angus tiến đến. “Cừ lắm đấy Holt,” ta vọng ra, giọng ta vang ra trong khí lạnh lẽo. “ nợ tôi tiền đó nha.” “Vì cái gì chứ?” Angus hỏi lại. “Tôi cá là toàn mạng mà thoát ra ngoài, và ra .” ta cười lớn, Angus và mấy người kia cũng cười, chỉ có Nat là . có thể cảm thấy nhịp tim mình tăng lên khi tiến gần đến trại giam hơn. “ vậy nhỉ? Ai có thể nghĩ ra chứ?” Angus bắt gặp mắt Nat, và nụ cười của biến mất. “Các , đây là Natalie Greco, đồng nghiệp của tôi.” “Rất vui được gặp Natalie. Tôi là Edward Sparer.” Viên cảnh sát nồng nhiệt bắt tay , và rồi ánh mắt ta nhìn xuống vết băng của . Ngay lập tức vẻ mặt ta tối sầm lại, và biết ta nghĩ đến cùng điều mà viên lính gác ở cổng nghĩ. “Vậy hôm qua các ở đâu, khi tôi cần đến các ?” Nat nhàng hỏi, và cả bọn cười lớn, căng thẳng vỡ òa. “Vui là sao,” Edward mỉm cười . “Đầu xuôi đuôi lọt phải nhỉ? Còn Holt, chúng tôi quan tâm.” “Cảm ơn bạn,” Angus . “Rồi giờ sao đây? Bọn họ khóa cổng trong bao lâu, biết ?” “Họ chẳng gì nhưng tôi nghĩ chỉ hôm nay thôi. Tụi tôi giải lao rồi.” “Mấy khi nào chẳng giải lao.” “Tiền đóng thuế của vận hành đấy nha.” Angus khịt mũi. “Tôi trả cho mấy bao nhiêu tiền để ngồi giữ em cái thằng khỉ đó vậy?” “Hả! Ý muốn là ngồi lạnh teo cả mông trong cái xe ở giữa cái nơi khỉ ho cò gáy này ấy à?” Sparer đốp lại, và họ cùng cười. “ hề đủ. Tôi chết thèmmột đĩa bít tết phô mai khiêm tốn đây này.” “Khi nào đến phiên xử ?” “Ngày 8 tháng Hai. Ê, hôm qua Williams là thằng bé ngoan đấy nhé. mình ngồi chờ, hề láng cháng gần khu RHU.” “ hẳn phải tự hào lắm nhỉ.” Angus vỗ vỗ vào lưng ta, mọi người chào tạm biệt nhau, Nat và Angus tiếp tục bước qua mấy chiếc xe đỗ. Angus nắm tay dẫn bước lên những bậc cấp đến cánh cửa kim loại sơn màu đỏ vui mắt, bấm chuông, và đưa mặt vào cửa sổ. người phụ nữ trung niên đẫy đà, miệng cười tô son ra mở cửa. Bà này trang điểm quá tay, và mớ tóc giả màu đỏ của bà ta được cặp quăn quăn theo kiểu lỗi thời. “Angus! khỏe ?” bà ta , đưa mắt nhìn vết băng bó của . Lớp phấn nền dày như bánh kem trán bà ta suýt nữa gẫy đôi vì lo lắng. “Ôi, chàng đáng tội nghiệp! Bọn họ làm gì thế này? Vào , vào !” “Cảm ơn Joanie.” Angus nhanh nhảu ôm lấy bà ta, và giới thiệu Nat với người phụ nữ, tên là Joan Wilson. “Tôi biết Kurt ở trong này. Tôi có thể chuyện với ấy vài phút được ? Quan trọng đấy.” “Để tôi kiểm tra xem nào, nhưng đừng hy vọng nhiều quá. Hôm nay ở đây rất bận rộn đấy.” Joan lục cục và lạch bạch bước như con gà mái mẹ, và Nat nhìn quanh khu vực văn phòng, nơi hôm qua chưa có dịp bước chân vào. Tiền sảnh dẫn đến hành lang ốp ván rộng hơn, xếp dãy những chiếc ghế văn phòng bằng gỗ. cái bàn ở góc đặt chiếc đèn bàn rẻ tiền và vài cuốn tạp chí nhàu nhĩ. lá quốc kỳ cắm giá đặt bên cạnh chiếc bằng ghi Nhân viên Xuất sắc trong tháng, và chiếc cúp môn bóng rổ nữ đặt bàn kê sát tường làm cho chỗ này trông giống như hiệu giặt ủi hơn là nhà giam. “Angus?” Nat cố gắng hình dung ra nơi tìm thấy Saunders. “Hành lang này trông rộng như là cái hành lang xuyên suốt khu trại giam. Đúng ?” “Đúng. Cùng hành lang, chỉ là chúng ta ở phía được kiểm soát.” Angus chỉ tay qua bên phải. “Phòng hội nghị ở đằng kia.” Rồi chỉ qua bên trái. “Những văn phòng ở đằng kia. Văn phòng của viên tổng quản giáo ở sau lưng chúng ta, rồi đến văn phòng viên phó tổng. Rồi văn phòng của Kurt Machik, ở cuối hành lang nơi Joan đến. ra là trợ lý của viên phó tổng.” “Cảm ơn.” Nat hình dung ra sơ đồ bố trí. Nếu như trại giam có hình dạng giống như chữ T, họ ở phần đuôi chữ T và phần thân chữ T là dãy hành lang dài chạy suốt chiều dài nhà giam. cố gắng tưởng tượng ra căn phòng nơi Saunders chết. Ở gần đây, đâu đó gần phần đuôi chữ T. Đấy lẽ ra là nơi của những cái xác. gần khu RHU, là nơi tận đầu kia của hành lang, phần đầu chữ T. Làm sao người ta có thể lẫn lộn chuyện này được chứ? “Angus!” giọng vang lên, Nat quay lại, nhìn thấy người đàn ông cao, ốm với gương mặt hốc hác và đôi mắt nâu đằng sau cặp kính gọng, ra từ văn phòng của mình và đóng sập cửa sau lưng. “Ê, Kurt, cảm ơn vì tiếp chúng tôi.” Angus giới thiệu Nat đến lần thứ bốn mươi trong ngày hôm ấy. “ Greco là người bị Kyle Buford tấn công hôm qua, trong lớp học của tôi.” “Chúa ơi! Tôi rất lấy làm tiếc.” Kurt Machik cau mày rất hung, trán ta nhăn lại thành đường chính giữa, như thể làn da mỏng của ta vừa với hộp sọ. Mái tóc ta màu nâu với chút xam xám hai bên thái dương, được cắt ngắn như chổi chà, và ta mặc vét màu tối, áo sơ mi công sở trắng, cà vạt xanh sậm với chiếc kẹp cà vạt hình nốt nhạc. “Chúng ta chuyện trong văn phòng được Kurt? Tôi nghĩ chuyện này nên bàn riêng.” “Tôi vừa sửa soạn ăn trưa. Thế hai người có vui lòng cùng tôi ?” Machik cứng người quay sang Nat, từ phần hông xoay qua như là robot. “Tôi biết là nghe có vẻ sớm lắm, nhưng ở đây chúng tôi bắt đầu làm việc từ sáu giờ sáng, cho nên giờ ăn trưa là mười giờ rưỡi.” “Tôi nghĩ nên,” Angus chen vào, nhưng Machik lắc đầu. “Tôi chẳng có thời gian rảnh rỗi nào khác. Ngày của tôi được lên lịch kín mít, nhờ vào những vụ may hôm qua. theo tôi nào, xin mời, bước cẩn thận đấy. Việc tu bổ làm cho đời sống thêm chút khó khăn.” Họ theo ta qua hộp gạch lát và quành ở khúc quanh vào phòng ăn tập thể. Chính giữa phòng là chiếc bàn dài, được phủ khăn trải bàn bằng nhựa sọc ca rô đỏ. Những tủ ngăn và tủ treo tường màu trắng bao quanh căn phòng, với chiếc lò vi sóng đặt giá và chiếc tủ lạnh màu trắng có mang dòng chữ: BỎ TAY RA KHỎI ĐỒ ĂN GIẢM CÂN CỦA TAO NHA GEORGE! nồi xúp gà lớn sôi ùng ục lò, mùi xúp tràn ngập căn phòng và bốc hơi bám đầy các cửa sổ. Ánh mặt trời rọi qua những màn cửa bằng ren, nhìn ra ngoài là xe moóc của công ty xây dựng và đằng sau nó là cụm rừng đầy những cây thông cao chót vót phủ kín tuyết. “Tôi lấy cho ít xúp nhé, Greco?” Machik hỏi, giơ cái tô giấy lên. “Xin cứ gọi tôi là Nat. Tất nhiên rồi, cảm ơn.” “Tốt. Ở đằng kia có món xà lách chúng tôi tự trồng và vài chiếc bánh mì kẹp.” “Ai nấu ăn vậy?” “Các tù nhân.” Machik đưa cho Nat tô giấy đầy xúp. Ặc. “Cảm ơn.” Nat đón lấy tô xúp, ngồi xuống bàn, vơ lấy chiếc thìa nhựa trắng từ hũ đựng cà phê bọc đề can đỏ. nhấp miếng xúp đầu tiên, vị khá mặn nhưng ngon, ít ra là cho khẩu phần của tội nhân. “Thế lời phán quyết là gì?” Machik hỏi. Phạm tội chứ còn nữa? “Tuyệt vời, cảm ơn,” Nat trả lời, trong khi Angus kéo chiếc ghế và nặng nề ngồi xuống, vén món tóc hoe vàng ra sau tai. “Kurt à, tôi rất phẫn nộ vì những gì xảy ra trong lớp tôi, ngày hôm qua. Có phải phê chuẩn cho Buford và Donnell vào lớp tôi ? ai được phép vào lớp tôi trừ phi tôi cho phép.” “Tôi nhớ là phê chuẩn cho bọn nó.” Machik nhai nhai chiếc bánh mì của mình. “ biết là có danh sách chờ, và thường tôi luôn chọn bất cứ tên nào kế tiếp trong danh sách và gửi hồ sơ của tù nhân cho , để phê duyệt.” “Ý tôi là vậy đó. Tối qua tôi xem qua mọi hồ sơ, và tôi có hồ sơ cho mỗi tù nhân và lá thư, được gửi đến trường luật cho tôi, báo cho tôi biết ai muốn xin vào lớp học. là người ký những lá thư đấy. Tôi chẳng nhận được lá thư nào cho Buford và Donnell cả.” “Chữ ký viết tay hay là đóng dấu?” “Tôi nghĩ là đóng dấu. Nhưng mà này, lại trách tội Joan đấy à? Mà cho dù là ký tay hay đóng dấu nữa, tôi vẫn chẳng nhận được lá thư nào cả.” “Như tôi , tôi nhớ phê duyệt cho hai tên đó.” “Phải có ai đó duyệt, và là người duy nhất tiến hành các vụ phê duyệt. Làm sao mà nhớ được chứ?” giọng của Angus cao lên gần quá ngưỡng lịch . “Chuyện xảy ra đâu lâu quá. Norris và Bolder, những tù nhân mà bọn chúng thay thế, mới được phóng thích tháng trước. Cho nên nếu duyệt, duyệt trong tháng vừa rồi thôi.” “ nhất thiết là thế. Tôi sắp sẵn những đơn phê duyệt trước khi mở màn. Có thể là từ lâu rồi, và rất nhiều giấy tờ qua bàn tôi trong hai tháng.” Machik nghe có vẻ gì là bực bội, nhưng ta bỏ miếng bánh mì nhà giam của mình xuống. “Tôi chắc làm sao việc đó xảy ra, nhưng tôi kiểm tra lại cho .” “Cho tôi á?” Angus lên giọng. “Thế cho sao? Cho Natalie sao? có lo lắng rằng ấy, hay tôi, có thể bị giết chết hả? có quan tâm chương trình trợ giúp tư pháp bây giờ bị phương hại hả? có quan tâm đến những tù nhân khác, nhân danh Chúa, hả?” “Tôi là tôi coi lại chuyện này, và tôi làm. Tôi hứa với .” “Kurt, chuyện này quá đáng. Nó những gây nguy hiểm cho chúng tôi, mà còn cho những người khác nữa, đặc biệt là khi nó xảy ra trong khi có bạo động.” “ phải là vụ bạo động.” “Ôi làm ơn .” Angus ngả người ra sau ghế. “Đừng chuyện vớ vẩn với tôi. Tôi ở đây, và cái cách mà nó xảy ra có nghĩa là cả hai bọn tôi chẳng có ai có thể thoát ra ngoài khi lệnh phong tỏa được ban ra. Nếu Natalie mà nhờ Graf chạy đến, cả hai chúng tôi chết chắc.” “Tôi hiểu vị thế của và tôi chấn chỉnh chuyện này. Tôi làm thế. Tôi hứa. Tôi báo lại cho biết.” Machik quay sang Nat. “ ràng tôi chưa nhận được bản báo cáo đầy đủ về việc xảy ra, và tôi cam đoan với là ngay khi cuộc điều tra của chúng tôi hoàn tất, chúng tôi cung cấp cho bản báo cáo ấy. có muốn tôi cũng gửi bản cho luật sư của ?” “Luật sư của tôi à? Tôi có luật sư.” Nat nhận cú đá chân dưới gầm bàn, từ Angus. “ có à?” “Ý ấy là chưa có,” Angus cắt ngang. “Và tại sao lại cho là tôi kiện cáo gì hả Kurt?” “Tôi biết quan tâm đến viện cải huấn. Trong mấy năm qua bỏ ra khá nhiều thời gian cho mấy tù nhân.” Angus dừng lại. “Nghe này, tôi gửi cho văn bản tường thuật nếu như gửi cho tôi bản báo cáo ấy vào cuối tuần này.” “ thể được đâu Angus à.” “ cố .” Machik nhấp ngụm nước từ cái ly nhựa rúm lại ở giữa vì sức ép từ những ngón tay dài của ta. Nat , “Tôi có câu hỏi. Tin tức báo là những xác chết của tù nhân và của viên C.O., Ron Saunders, được tìm thấy trong khu RHU. Nhưng điều đó đúng.” Machik lại nhấp thêm ngụm nước. “Tôi báo chí đăng tải gì.” “Bài báo trích lời viên tổng quản giáo.” “Có lẽ ông ta nghĩ là đúng thế , vào thời điểm ấy. Tôi ông ta được phỏng vấn khi nào.” “Làm sao ông ấy nghĩ thế được? Chính tôi là người tìm thấy Saunders, và hoàn toàn chẳng gần khu RHU chút nào. Khó mà nhầm lẫn như thế được, nhất là từ người quen thuộc với bố trí của nhà giam như viên tổng quản giáo.” Nat khoa tay về phía bức tường sau lưng mình, “Căn phòng bọn họ nằm trong đó phải là ngay bên kia bức tường này, nếu như tôi định hướng đúng. Mấy tấm thảm trong đó chắc phải đầy những máu, có lẽ cả tường nữa. Tôi có thể chỉ cho thấy mà.” “ phải hôm nay. Chúng tôi trong tình trạng bị phong tỏa, cho nên tôi thể cho phép quay vào trong đó. Nhưng bí mật mà nhé, để tôi bảo cho hay, là chúng tôi thường đưa ra những báo cáo chi tiết cho giới truyền thông, vì những lý do hiển nhiên.” “Những lý do gì?” “Vì an toàn của cộng đồng. Cho nên chúng tôi muốn làm mọi người hoảng loạn.” Angus hỏi, “ nghĩ là mọi người có quyền được biết à?” “Thực tình nhé, .” Machik chậm rãi đứng dậy. Thái độ trong căn phòng thay đổi, Nat và Angus cũng đứng dậy. “Tôi thực phải quay về làm việc. Tôi chuyện với tổng quản giáo rồi báo lại cho các bạn.” “Khi nào hết lệnh phong tỏa?” Angus hỏi. “Tôi có thân chủ xin kháng cáo cuối tuần này. Tôi cần phải gặp ta để thành lập hồ sơ.” “ . Gọi hỏi trước khi đến.” Machik nhặt chiếc đĩa cùng cái bánh mì ăn dở lên và bắt tay Nat. “ lần nữa, tôi rất tiếc về những gì xảy ra cho . Tôi rất vui được gặp .” “Tôi cũng vậy,” Nat , nhưng khả năng dối của chẳng tiến bộ gì cả.