Cô Gái Của Bố - Lisa Scottoline (50c)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 5


      Sau khi vào trong nhà giam, Nat và Angus xuất trình chứng minh thư, để áo khoác lại trong tủ khóa, và được dẫn qua ba lần cửa song sắt cài khóa, gọi là lỗ an ninh. Cửa song sắt bọc kính chống đạn, cũng sơn màu đỏ đào như ở lối vào. Họ làm thủ tục nhập trại tại trung tâm chỉ huy và cả hai được lọc qua máy quét kim loại rồi bước qua cửa chiều đến loạt làn cửa khóa kín khác, nữ C.O. mở khóa và chào đón Angus với nụ cười điệu đà láu lỉnh.


      “Này Holt. Bộ đồ đẹp đấy.” Viên C.O. này là người Mỹ da đen, có đôi mắt nâu to, và trong bộ đồng phục màu xanh biển đậm trông thon thả khỏe mạnh. lọn tóc đen cong xoắn như lưỡi câu bóng loáng xõa trước hai tai. “Tin mới đây. Jerry Garcia chết rồi.”


      “Tin đó chẳng bao giờ cũ cả.” Angus ngoác miệng cười. “Tanisa Shields, đây là đồng nghiệp của tôi, Natalie Greco.”


      “Xin chào.” Tanisa bắt tay Nat, nhưng mắt rời khỏi Angus. “Học tập , Holt. này biết cách ăn mặc đấy.”


      “Nhưng tôi mặc cái áo len may mắn của tôi mà,” Angus , và Tanisa khịt mũi.


      “Phải rồi. May là tôi chưa đốt rụi nó đấy.”


      Nat vui vẻ đứng ngoài cuộc tranh luận. Sáng nay thay quần áo đến năm lần, liên tục thay đổi từ trang phục của mấy bà xơ sang quần áo lùng thùng như lều cắm trại rồi đến kiểu như cái chăn bông. Rốt cuộc chọn bộ vét quần vải tuýt màu nâu, áo sơ mi cắt may màu trắng, và chiếc khăn quàng hiệu Hèrmes màu nhàn nhạt của mấy bà già. Hank hẳn đồng ý cho ăn mặc như thế, nhưng làm từ sớm và hề có cơ hội nhìn thấy, hay là nghe được hôm nay đến trại giam. Nếu , chắc chắn đồng ý.


      cũng phải cạo cái bộ râu ấy ,” Tanisa làu bàu. “Nhìn như là đeo con chó quỷ sứ dưới cằm vậy.” ta sập cánh cửa song sắt sau lưng họ đánh sầm, rồi khóa cửa lại bằng chiếc chìa khóa cổ bự, thô thiển.


      “Tôi thích phụ nữ mặc đồng phục,” Angus , nhưng Nat chẳng cười.


      Mình bị khóa trong này rồi.


      Tansia quay đôi gót cao su của đôi giày đồng phục, dẫn họ vào lối hành lang có vẻ như chạy dọc suốt chiều dài tòa nhà, có lẽ đây là phần thân chữ T. C.O. da đen đứng dựa lưng vào tường, và gật đầu ra hiệu chào Angus. Nửa dưới của bức tường là những khối bê tông sơn màu xanh bạc hà, và nửa là kính chống đạn, cho phép nhìn thấu bên trong những cặn phòng xếp dọc cheo hành lang. Nền nhà bê tông bóng ánh lên vẻ ảm đạm, và khí vừa khô lại vừa nóng do được sưởi ấm quá mức.


      “Dừng lại đây.” Tanisa gồng tay lên, giữ họ lại, và Nat tự thấy mình căng thẳng. Bất thình lình, dãy bóng đèn đổ lồi ra khỏi trần nhà đồng loạt nhấp nháy.


      “Chuyện gì xảy ra thế?” hỏi, và Angus quay lại.


      “Cuối hành lang này là khu tổ kén, và hễ khi nào những C.O. di chuyển tù nhân qua hành lang, đèn đỏ bật lên. Chờ chút.”


      “Được thôi.” Nat đưa mắt nhìn nam C.O., này nháy mắt trấn an . Phút tiếp theo, những tù nhân mặc áo thun trắng và quần xanh thụng lé bước thành nhóm từ bên hành lang sang bên kia, cười cười . Mặc dù bọn họ đứng ở xa, vài người trong đám nhìn thấy Angus bèn vẫy tay chào , và vẫy tay chào lại.


      “Tụi nhóc của tôi đấy,” nhàng .


      Tanisa chậc lưỡi. “Thế phải có gia đình mới thôi.”


      Angus bảo với Nat, “Chỉ có trong phim tù nhân mới ăn uống hay tập thể thao chung. Những tù nhân sống, ăn và tập thể dục đều trong tổ kén, đấy là cách trại cải huấn gọi những xà lim. Đó là lý do vì sao người ta tu sửa lại cơ sở này, để xây thêm những tổ kén mới.”


      Nat gật đầu. Những tù nhân tiếp tục băng qua hành lang, đèn đỏ báo động vẫn nhấp nháy.


      Angus tiếp, “Di chuyển giữa các tổ kén được giữ ở mức khả dĩ tối thiểu và những thành viên băng nhóm chia đều vào các tổ kén. Ở đây đa phần là các băng nhóm Hispanic[13], rồi mới đến nhóm da trắng và Mỹ gốc Phi.”


      [13] Thuộc về quốc gia tiếng Tây Ban Nha, nhất là ở Nam Mỹ và Trung Mỹ.


      “Tôi biết là có nhiều người Hispanic ở hạt Chester cơ đấy.” Nat luôn nghĩ ở đây chỉ toàn là người da trắng, nhưng phát ra mình nhầm khi nhìn thấy dòng tù nhân di chuyển kia.


      “Họ từ Mexico lên đây để làm việc trong những nông trại trồng nấm và nông trường nuôi ngựa. vài tên là thành viên băng đảng xã hội đen. Đó là khu Đông Los Angeles, đến hạt Chester.” Angus vỗ vai . “Đừng lo. Mấy băng nhóm đó ở trong RHU, là khu cải tạo phía cuối hành lang kia, cách xa lớp học của chúng ta.”


      Tốt.


      “Kia là phòng xử lý hành chính, nơi quản lý việc tiếp nhận và giấy tờ hành chính của tù nhân.” Angus chỉ sang phía bên trái, gần nơi họ đứng. “Đây là lớp học của mình, sát cạnh là bệnh xá, và sau mấy cái tổ kén kia nữa, tạm thời biến thành khu vực bệnh xá. Họ thiếu vài giường bệnh.”


      “Cái này được đưa vào bài kiểm tra hả?” Tanisa hỏi, và Angus mỉm cười.


      “Mà này, con trai sao rồi?”


      “Khỏe hơn rồi, cảm ơn.” Tanisa quay sang chỗ khác, hạ tay xuống khi dòng tù nhân dừng lại và những cánh cửa song sắt được khóa lại sau lưng họ. Mấy bóng đèn đỏ nhấp nháy tắt. “OK, tới giờ hành động.”


      “Natalie à, lối này này,” Angus , và họ bước thêm vài bước vào căn phòng trống bên ngoài hành lang, nửa tường dưới bằng bê tông khối sơn trắng và nửa là kính chống đạn. Những ghế tựa bằng nhựa trắng xếp rải rác quanh chiếc bàn ép mi ca trắng, tường treo chiếc bảng mi ca trắng lớn. bảng, chữ HÀNH ĐỘNG được viết nguệch ngoạc bằng bút mực đen, kèm theo là mũi tên chỉ sang chữ HẬU QUẢ. Có vẻ quá mức giáo điều đến nỗi nếu Nat tận mắt nhìn thấy chẳng bao giờ tin được.


      “Tôi tập trung bọn họ,” Tanisa quay , để cửa mở toang. “ quay lại ngay.”


      “Ít ra, hệ thống sưởi cũng tốt,” Nat sau khi ta khỏi, cho có chuyện. khí trong phòng nặng hơn ngoài hành lang, làm bốc lên mùi thuốc khử trùng của tòa nhà và mùi cơ thể. hiểu vì sao những tù nhân chỉ mặc áo thun và ngay lập tức hối hận vì mình mặc bộ vét bằng len này. Vải tuýt siêu nóng.


      “Do cái vụ xây cất ấy. Xin lỗi chút nhé.” Angus lột áo len của mình ra, giằng khỏi đầu cho đến khi đuôi tóc của bung ra. liệng chiếc áo lên bàn, trong lộn ra ngoài. “ phần tòa nhà bị mở ra, khí lạnh tràn khắp, thế cho nên máy điều nhiệt được mở bù vào. Suốt mùa đông như vậy.”


      “Tanisa đứng gác trong giờ học, phải ?” Nat hỏi, kiểm tra lần nữa cho chắc, nhưng lúc đó tù nhân bắt đầu qua cửa vào lớp, khoảng mười lăm người đàn ông mặc áo thun và quần vải đồng phục xanh, kèm với tùm lum kiểu giày vải thể thao. Đủ kiểu, đủ màu sắc và hình dáng; tù nhân có ria mép, mang kính nhựa, cổ xăm trổ, đeo hai sợi dây chuyền vàng, nhưng cả đám bọn họ ngang ngang tuổi nhau, khoảng ngoài ba mươi.


      “Chào buổi sáng, các quý ông,” Angus mỉm cười , bước đến đầu bàn. “Các thế nào rồi?”


      “Khỏe,” tù nhân người ôm ốm trả lời, chiếm lấy chiếc ghế đầu tiên. Những tù nhân khác trả lời “tốt” và “gặp tốt quá” với giọng là thân thiện khi họ vòng qua bàn và ngồi xuống.


      “Chào tất cả mọi người,” Tanisa , rồi bỏ , và chẳng có viên C.O. nào khác tới thay phiên cho ta, đến lúc này Nat có được câu trả lời cho mình.


      Ghê! có ai gác cho Nat và Angus, và tù nhân bị còng tay. lần nữa, nếu trải qua cảnh này, tin nổi mọi việc lại diễn ra nhu vậy. Angus xắn tay áo sơ mi lên, và Nat ôm khư khư xấp tài liệu trước ngực, người vã mồ hôi qua hai lớp quần áo và lần tấm chắn trấn an. tránh nhìn vào mắt tù nhân, mấy người này cũng có vẻ tránh nhìn , họ cúi đầu và cung cách phủ phục, giống như lớp học đọc tài liệu vậy. Chưa từng đọc bao giờ, trong suốt cả đời bọn họ.


      Angus xoa xoa tay. “Thưa mọi người, hôm nay tôi mang đến đây chút khác biệt, bởi vì đến thời điểm này, các dứt khoát cần phải tạm ngưng nghe giảng về quyền lựa chọn của cá nhân.”


      Cả bọn chậc lưỡi, và Nat thu hết can đảm để bắt đầu.


      “Đây là giáo sư Natalie Greco, và ấy giảng dạy bộ môn có tên gọi là Lịch sử Công lý, về luật pháp và bình đẳng. Đấy là điều mà các đều có chút quan điểm đúng ?”


      “Mẹ kiếp, đúng vậy!” tù nhân đậm người la lên, và cả bọn cùng cười.


      “Tốt. Bây giờ, trước khi chúng ta bắt đầu, tôi thấy có hai bạn mới trong nhóm.” Angus khoát tay về phía cuối bàn, nơi hai tù nhân ngồi, tên to con lực lưỡng hình xăm đầy mình, tên còn lại con hơn đeo chiếc kính cận dán băng dính. “Xin lỗi nhé, tôi có biết hai nhỉ?”


      “Kyle Buford,” tên tù nhân lực lưỡng trả lời. Những hình xăm thô tục màu xanh phủ đầy hai bắp tay to tướng.


      “Pat Donnell,” tên đeo kính gãy trả lời, và Angus thoáng cau mày.


      “Ai cho hai vào lớp này thế? Tôi nhớ là đọc qua hồ sơ của các .”


      “Chả biết,” Buford trả lời, và Donnell gục gặc. “Người ra bảo bọn tôi đến bắt đầu lớp hôm nay. Tôi đoán chắc bọn tôi là người trong danh sách kế tiếp.”


      “Tôi xem lại nhé, chào mừng đến với lớp học. Mọi người, vui lòng từng người hãy cho giáo sư Greco biết tên của các nhé. Chúng ta chơi trò giống như trong trại hè ấy, chỉ có điều bây giờ phải mùa hè và là ở đây phải khu trại.”


      Cả đám tù lại cười và từng người tự giới thiệu với Nat khiến có cảm giáp thả lỏng hơn chút. Tên tuổi, giọng và nụ cười của họ đưa họ từ những tù nhân vô danh thành con người, và họ bắt đầu ngẩng đầu lên. Diện mạo của họ đồng loạt thay đổi, mắt sáng lên và cằm nghểnh cao, và họ xoay người ghế tì về phía trước, như thể họ lấy lại được danh tính của mình. nhớ lời Angus rằng đối xử với tù nhân như với những con người, và có thể thấy hiệu quả của điều ấy.


      “Suýt nữa tôi quên, trước khi chúng ta bắt đầu, còn mấy việc cũ. Còn nhớ tuần trước chúng ta về vấn đề nhiễm trùng staph[14] chứ?” Angus dừng lời, và những cái đầu gục gặc. “Tôi viết thư cho tổng quản giáo, và ông ta chuyên tù nhân nơi khác vì MRSA[15].”


      [14] Staphylococcus aureus: loại vi khuẩn ký sinh da người, gây nhiễm trùng da, mụn nhọt và ngộ độc thực phẩm.


      [15] Methicilin-resistant Staphylococcus aureus: bệnh viêm nhiễm do vi khuẩn staph kháng thuốc gây ra.


      “Coi nào, ông !” tù nhân cáu kỉnh , và những tù nhân khác bắt đầu càu nhàu. người kêu lên, “Người ta có thể chết vì cái thứ c... ấy đấy!”


      “Xin lỗi nhé, nhưng đấy là điều tốt nhất mà tôi có thể làm được.” Trong chiếc áo sơ mi thùng thình Angus đưa bàn tay lên thị uy, phần cùi chỏ tay áo lùng bùng sờn mỏng thành màu xanh bàng bạc. “MRSA là bệnh khuẩn viêm nhiễm thường thấy trong các nhà tù. Và phải thêm là trong các bệnh viện hay trường học cũng thế. Người ta có ý định chuyển mông các ra khỏi nơi này đâu. Trong hạt này đây là nhà giam mới nhất đấy. Chẳng có nhà giam nào sạch bằng nơi này đâu.”


      “Đó là nhờ họ bắt tôi lau chùi nhà giam này ấy mà,” tù nhân trẻ tuổi hơn kêu lên, dây thánh giá bằng vàng vòng quanh cổ . Mọi người bật cười, cả Nat cũng thế.


      Angus tiếp, “Hạt Allegheny có hai người chết, và tốt hơn hết các nên tránh xa chỗ đó. Rửa tay càng nhiều càng tốt. Sĩ quan cai ngục đồng ý hễ ai bị đứt tay được cấp thẻ vào trạm xá ngay. Chỉ cần báo cho mấy viên C.O. biết thôi.”


      “Bọn này mắc nợ chừng nào ấy nhỉ, hả phát ngôn?” tù nhân đeo thánh giá hỏi, và mọi người cười lên.


      “Chẳng nợ gì hết, và làm ơn, đừng có bắt tay tôi.” Angus nhét tay vào túi quần, và mọi người lại cười, cả tên tù nhân ốm nhom ngồi ở trước, dè dặt giơ tay lên.


      “Tôi hỏi câu được , hả Angus?”


      “Được chứ, gì thế?”


      “Damian hôm nay đến à?” Tù nhân này ốm đến nỗi xương ức của lộ ra dưới cổ áo lót chữ V. “Tôi viết ra mấy dữ liệu cho đơn xin ân xá của tôi. ta bảo ta cần nó.”


      , tôi rất tiếc, Damian bị ốm. Cứ đưa cho tôi và tôi cam đoan đưa lại cho ta.” Angus nhặt cái bìa tài liệu màu nâu mà đẩy qua bàn, mở ra, đọc lướt qua mấy tờ giấy đánh máy bằng font chữ Courier kiểu cũ. “Coi có vẻ được đấy, Jim à. Làm tốt lắm. có luật sư biện bộ công trong phiên xét xử mà, phải ?”


      “Nó có luật sư biện hộ cu có!” Buford, tên tù nhân mang hình xăm, cắt ngang.


      Ọe. Nat cứng người.


      Angus nhìn lên nhíu mày hung dữ. “Chừng đó đủ rồi đấy, Kyle. Hôm nay chúng ta có khách mời.”


      “Đùa tí mà ông .” Buford nhìn quanh, cặp mắt xanh hơi đỏ của nhìn qua mấy bạn tù tìm đồng minh.


      “Trong này chúng tôi thích mấy câu đùa kiểu đó,” Angus nạt lại. “ là người mới, nhưng biết hơn. Những gì được trước mặt C.O. cũng được ở đây. Vui lòng xin lỗi khách mời của chúng ta .”


      “Thôi được rồi,” Nat xen vào vì muốn chấm dứt chuyện này tại đây. “Ổn thôi mà.”


      “Sẵn sàng để bắt đầu chứ nhỉ?”


      hề. “Dĩ nhiên.” Nat bước lên trước khi Angus tránh qua bên, đặt cặp tài liệu của mình lên bàn nhưng cảm thấy đủ can đảm để lấy những bản ghi chú bài giảng ra. có thể giảng nằm lòng, mặc dù cặp mắt của Buford nhìn chòng chọc xuyên vào lớp đồ lót của làm khó mà tập trung được.


      “Vâng,” Nat bắt đầu. “Cảm ơn vì hôm nay mời tôi đến đây. Trước khi bắt đầu, cho phép tôi hỏi các câu. Có ai đọc qua vở Người Lái buôn thành Venicechưa?”


      Vẻ mặt mấy tên tù đồng loạt chùng xuống, lẽ ra phải trông đợi trước điều này. Phía cuối bàn, Buford tặc lưỡi và lắc đầu. Angus khoanh tay trừng mắt nhìn .


      tù nhân giơ tay lên. “Tôi nghĩ hồi trung học chúng tôi có đọc qua. Là kịch Shakespeare, phải ?”


      “Vâng.” Nat mỉm cười, rồi lóe lên ý nghĩ hay ho hơn. “Để tôi hỏi các câu khác. Trong số các có ai biết kẻ cho vay nặng lãi là gì ?”


      “Ý tên béo nặng ký ấy hả?” tên tù nhân đậm người hỏi.


      “Như là thằng cha cho mình vay tiền chứ gì?” tên khác hùa theo, và mọi cánh tay phóng lên quanh bàn, gương mặt số tù nhân nhanh chóng sinh động trở lại. Bọn họ muốn học, chỉ cần phải tìm ra cách nào đó để tiếp cận được họ thôi.


      Buford giơ cánh tay xăm trổ lên. “Tôi nóng lên vì giáo đây,” , rồi phá lên cười.


      “Đủ rồi đấy!” Angus bước tới, vẻ mặt dữ tợn. “ phải ra khỏi đây ngay, và tôi đảm bảo là ...”


      Đột nhiên tiếng còi hụ báo động ở bên ngoài hú lên thành tràng inh ỏi rách cả tai. thanh làm Nat nhảy dựng. Angus xoay người nhìn ra cửa. Nhũng người ngồi quanh bàn trợn mắt. Các tù nhân bắt đầu nhảy ra khỏi ghế, xô đẩy nhau và la lên, “Lệnh phong tỏa!” “, , !” “Là chuông báo hiệu phong tỏa. Chúng tôi phải thôi!” Đám tù nhân nhảy bổ về phía cửa, ngay ngưỡng cửa đám người nghẽn lại.


      Hệ thống thông báo bật lên thanh: “Chúng ta phong tỏa! Nhắc lại, phong tỏa! Mọi tù nhân trở về tổ kén của mình chậm trễ, mọi tù nhân về ngay tổ kén của mình!” Viên nam C.O. nãy giờ đứng bên ngoài phòng học dợm bước xuống lối .


      “Chuyện gì xảy ra thế?” Nat gào lên, bắt đầu trở nên hoảng loạn.


      “Ở đây với tôi!” Angus chộp lấy tay , kéo giật lại vừa khi đám tù nhân vây quanh bàn, lao về phía cửa.


      nào, nương!” họ la lên. “, , !” “Phải ra khỏi đây thôi!” “Nhấc đít !”


      Đột nhiên Nat thấy như mình bị chiếc xe tải tông phải. Là Kyle Buford, đổ nhào lên người . Cú va chạm ném văng ngược ra sau, làm hụt hết cả hơi. cố gắng né khỏi , nhưng chặn ngay trước mặt , đứng sát đến nỗi có thể ngửi thấy hơi thở của . Rồi nhận ra phải Buford cố gắng chạy ra cửa, mà là chạy lại bắt lấy .


      Nat thét lên khi Buford vòng tay quanh người , siết chặt và tấn công . bị ngã ra sau và đầu lẫn xương cụt của đập vào tường bê tông. Cơn đau quặn xuyên qua đầu và lưng, trong khoảnh khắc làm bất động. Buford trèo lên mình . Nước mắt vì hoảng sợ giàn giụa trong mắt . thể thở được. Cơ thể nặng như chì. chẳng thể tin được chuyện này lại xảy ra. Mọi thứ hỗn loạn. Mọi việc diễn ra quá nhanh thể nào nhận thức kịp.


      Angus túm lấy vai Buford, nhưng tên tù nhân xoay người lại thúc cú chỏ ác nghiệt ngay miệng , làm loạng choạng thối lui. Nat tung nắm đấm. Buford túm lấy tóc và nện đầu vào tường bê tông. Đầu bùng lên đau đớn. Hai tay thôi đánh đấm nữa mà rơi thõng xuống sàn nhà. Buford đè lên mình , cố hôn , lưỡi của xọc vào miệng .


      , xin đừng.


      Nat giãy giụa nhưng đầu óc thể tỉnh táo được. Tiếng còi hụ nghe xa xăm. Tiếng loa phóng thanh inh ỏi như vọng lại từ nơi và thời khắc khác. Angus lại túm lấy Buford, nhưng tên tù nhân lại lao mình nằm đè lên Nat, như con chó điên choàng lấy , cào xé áo .


      Chúa ơi! Đừng!


      Buford xé tới áo ngực của và vồ lấy vú . đập vào nhưng sức lực yếu . Sấm rền trong đầu . thể tỉnh táo. thể ngăn chặn được . Căn phòng trở nên tối sầm.


    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 6


      “THẢ ẤY RA!” Angus gào lên, và thanh đe dọa kinh khiếp từ giọng kéo Nat khỏi bờ vực. Mắt vùng mở. Angus tóm lấy cổ Buford và gầm lên như con thú điên loạn khi tay vòng quanh cái cổ đầy hình xăm ấy mà siết, làm cho sặc sụa nghẹt thở. Nat đấm đá, vùng vẫy qua lại, cố gắng thoát ra.


      “Đồ chó cái!” Buford la lên, dãi nóng hổi lên mặt .


      “Bỏ tôi ra!” Nat hét lên trong giận dữ, rồi với tay đập mạnh lên cái má râu ria cạo của . tru lên ngả đầu ra sau, và Angus nhảy vào đấm đá túi bụi. Nat thấy siết tay của lơi ra, thế là với sức lực phi thường, đẩy được ra khi Angus bên kéo giật . trườn lui như con cua khi Buford quay lưng lại để đấm Angus, nhưng Angus nhanh tay tung cú đấm trước, vào ngay thái dương tên tù.


      “Natalie! Chạy !” Angus thét lên. Chỉ nửa giây sau dó, Buford hồi phục lại và đấm vào cổ . kinh hoàng nhìn thấy hai mắt Angus lồi ra và gương mặt méo mó vì đau đớn. Hai tay vụt ôm cổ, và lảo đảo bước lui. “ !” cố gắng la lên.


      Nat lồm cồm bò dậy khi Angus máu me đầy mình chộp lấy chiếc ghế nhựa ném vào Buford, nhưng đến lúc đó chạy bổ ra khỏi lớp học. phóng người theo hành lang. Cả nhà tù lâm vào cảnh chiến trận. Còi hụ inh tai. Loa phát thanh ông ổng. ngửi thấy mùi khói. Thình lình đội SWAT mặc áo khoác chống đạn đội kính che toàn mặt màu đen đổ vào khu hành lang, sầm sập chạy thành hàng về phía RHU.


      “Cứu với!” Nat tóm lấy tay áo của viên SWAT chạy, nhưng ta vẫn chạy tiếp.


      “Tôi phải !” ta ngoái cổ lại gào. Tiếng kêu vang la hét vọng lên từ phía cuối hành lang. Hẳn có cuộc bạo động nổ ra trong RHU. Tự mình lo cho mình thôi. Nat chạy ra cửa phía lối vào và kéo giật song sắt. Nó lay chuyển, nó bị khóa lại.


      ! nện vào tấm kính chống đạn của trung tâm chỉ huy. Chẳng có ai trong đó. thể ra ngoài. phải tìm ai đó giúp. cầu cho Angus có thể cầm cự được. Tìm trợ giúp ở chỗ quái nào chứ? biết địa bàn trong nhà tù. quay mòng mòng man dại và thét gào vì quang cảnh trước mắt. viên C.O. và tù nhân ẩu đả trong căn phòng khác.


      Nat sợ hãi chạy về phía khác. Chiếc áo của mở toang và vừa chạy vừa cài áo lại, nhìn ra hành lang gồm dãy cánh cửa. chạy xuống đó, gào lên xin giúp đỡ nền gầm rú chói tai những tiếng còi hụ báo động và tiếng loa phát thanh. thử kéo cánh cửa đầu tiên, nó bị khóa, rồi cánh cửa tiếp và cánh cửa tiếp theo nữa. Mọi cánh cửa đều bị khóa. Tim đập dồn. cảm thấy những giọt nước mắt nóng ấm ứa ra. Mất thời gian quá lâu rồi. Buford có thể giết chết Angus. chạy xuống hành lang thứ hai, và vui mừng thở phào khi thấy cánh cửa để mở.


      “Cứu với!” Nat chạy về phía cánh cửa ấy, vừa lúc đó viên C.O. sửng sốt máu me đầy người chạy ra khỏi phòng, để cho cánh cửa mở toang lộ ra khung cảnh ghê sợ.


      “Bọn chúng điên hết rồi, tất cả điên hết rồi!” Viên C.O. toàn thân run rẩy, và sau lưng ta, viên C.O. khác nằm sàn nhà, con dao tự tạo cắm sâu trong ngực. tên Mỹ đen cuồn cuộn cơ bắp nằm co quắp cạnh viên C.O., cái áo thun của đẫm máu. Cả hai người trông như chết, và viên C.O. đứng ngay cửa hoảng hốt.


      phải cứu tôi!” Nat chộp lấy vai ta. “Bạn tôi trong phòng học, ấy bị tấn công!”


      “Gì cơ? Ở đâu?” viên C.O. hỏi, đôi mắt đen của ta chăm chú nhìn khi lý trí trỗi dậy.


      “Lớp học gần lối vào.” Nat chỉ tay ra sau. “Angus Holt. Chúng tôi dạy. viên C.O. khác cũng cần giúp đỡ ở trong hành lang ấy.”


      “Cứt !” Viên C.O. vùng chạy , vừa lúc ấy Nat nghe thấy tiếng rên trong phòng liền ngoái nhìn về phía tiếng động ấy. Viên C.O. nằm dưới đất vẫn cử động, con dao kim loại tự tạo kệch cỡm lồi ra khỏi ngực. ta quay đầu về phía cửa và với tay về phía , vươn qua sàn nhà.


      ấy còn sống. Nat chạy vào phòng quỳ xuống cạnh người đàn ông, hoảng loạn. thể nhìn vào ngực ta. biết phải để nguyên con dao ở đấy. đọc thấy điều này ở đâu đó rồi. Nếu rút dao ra ta còn mất nhiều máu hơn. Máu thấm đẫm qua túi áo đồng phục màu xanh của , phải từ con dao. ta còn bị thương ở chỗ khác nữa.


      Nat đè tay lên vết thương. Dòng máu nóng sủi bọt tràn qua kẽ tay , và muốn phát ói. Mặt viên C.O. xám ngoét. phải ngăn dòng máu chảy. giằng chiếc khăn quàng lụa khỏi cổ, vo tròn lại, ấn hết sức bình sinh vào vết thương. Nếu cầm máu được có thể giữ ra còn sống cho đến khi cứu viện tới.


      “Được rồi, được rồi,” Nat lại. Tim đập thình thịch. cầu sao cho viên C.O. tìm ra Angus. thể bỏ rơi người này. ta tập trung nhìn , rồi đôi mắt xanh của trợn ngược tròng. Ngay sau đó, cảm thấy bàn tay ta siết lấy cánh tay như cái siết tay hấp hối.


      trụ lại , làm ơn mà, trụ lại .” Nat thấy nước mắt trào lên. lại ấn chiếc khăn quàng mạnh hơn. Máu tươi biến mảnh lụa thành đỏ quạch, ấm nóng dưới mu bàn tay khum khum của . Đôi môi viên C.O. mấp máy. Máu từ miệng ta sủi bọt và tràn qua hai bên mặt. ta vẫn bấu lấy cánh tay . ta cố gắng cái gì đấy.


      ... với vợ tôi,” viên C.O. thầm. Máu nấc cục lên từ miệng ta, cảnh tượng kinh hoàng đến nỗi Nat gần như khóc toáng lên. ta , “Làm ơn. với ấy...”


      “Tôi , tôi mà. Tôi bảo với ấy là ấy,” Nat , hoàn tất câu của ta, những lời tuôn ra từ tiếng nấc nghẹn của .


      , ,” viên C.O. rên rỉ, lắc đầu. “. Nó... nằm dưới sàn.”


      Cái gì? Nat chớp mắt, run rẩy. ta gì thế nhỉ? Giữa những tiếng còi hụ và cơn hoảng hốt của , khó mà nghe lời ta. tì người xuống, tai ghé ngay sát miệng ra, “ gì cơ?”


      ... với ấy.” Viên C.O. thở khó nhọc. “ với ấy là nó... ở dưới sàn.”


      “Được, được, tôi bảo ấy, tôi hứa mà.” Nat ấn mạnh tay nhưng máu thấm đẫm chiếc khăn quàng. Ngay giây sau, mi mắt viên C.O. ngừng nhấp nháy. Đôi mắt xanh của ta đứng tròng. Bàn tay siết cánh tay đột ngột rời ra. Tay ta rơi xuống, những ngón tay vẫn co quắp.


      !” Nat biết hô hấp nhân tạo. thể để chết. cúi người xuống, kéo hai môi mở ra, hà hơi vào miệng , máu nóng, vị mặn chát. Hà hai hơi, rồi thẳng người dậy và lấy hết sức đè lên ngực .


      , hai, ba, bốn. “Làm ơn, tỉnh lại !” Nat khom người, ấn mạnh. Chiếc khăn quàng rơi ra. Máu sủi bọt khủng khiếp từ vết thương. tiếp tục ấn mạnh và đếm. Cặp mắt viên C.O. di chuyển. ta phản ứng gì với tiếng thét của . dừng đếm những lần đè vào ngực và lại cúi xuống, cố gắng thổi sống vào người ta.


      Nat tiếp tục ấn. nghe thấy tiếng ùng ục kinh tởm từ cổ họng ta, và nghe thấy những tiếng la hét xa xa từ nền thanh phía sau. Đột nhiên, tiếng nổ lớn dội lên trong lồng ngực . Chuyện quái gì xảy ra thế này? Tiếng nổ ấy từ đâu vọng đến cơ chứ? Từ khu RHU chăng? Cái gì nổ thế?


      Nat cố giữ cho mình hoảng loạn. tiếp tục ấn mạnh, nhưng viên C.O. cử động. cúi xuống hà hơi ngắn, mạnh mẽ vào trong miệng của , rồi dừng lại. Người đàn ông tội nghiệp này chết. phải để cho ra thôi. cố gắng hết sức. chợt nghĩ ra là phải trở lại với Angus.


      “Tôi rất tiếc,” Nat thầm. lau mắt, hơi ấm quệt ngang mặt. Máu. lồm cồm đứng dậy chạy ra khỏi phòng vào hành lang. Tiếng còi hụ chói tai báo hiệu tình trạng khẩn cấp vẫn tiếp diễn. Thông báo lệnh phong tỏa vẫn ồn ã lặp lặp lại. Khói tỏa xuống hành lang, cắt khí thành từng lớp khói xám.


      chạy dọc hành lang, rẽ khúc quanh và phi hết tốc lực về phía lớp học. Khói dày đặc cuộn lên trong hành lang, thiêu đốt mắt và ngập ngụa trong mũi. hít vào hơi và ho sặc sụa. Có đám cháy trong tù, và bị khóa trong đó. Angus cũng thế. Cả hai bị thui chết mất thôi.


      Thình lình tiếng nổ đinh tai vang lên. Nat ngã văng xuống sàn nhà. bên mặt của va vào tường bê tông. Hai đầu gối đập mạnh xuống sàn. hoảng loạn và đau đớn lăn qua bên tựa người vào tường bê tông.


      “NATALIE!”


      Nat mở mắt trông thấy Angus chạy xuyên qua đám khói về phía . chạy lại chỗ , quỳ xuống, hai tay bế thốc lên.


      “Thưa Lệnh bà.” nhoẻn cười, trán chảy máu, và Nat thấy nhõm đến gần như mê man. Phía sau là viên C.O. mà nhờ chạy tìm .


      “Lối này!” viên C.O. la lên. “ nào!” ta lùa cả hai về phía cửa song sắt ngay lối vào, nơi ấy viên C.O. trong bộ đồ SWAT màu đen thấy bọn họ, mở cửa ra, và lùa cả bọn ra khỏi nhà tù vào trong khí lạnh ngắt.


    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 7


      Nat cuộn người trong tấm chăn màu xanh mỏng dính, ngồi chiếc băng ca cứu thương đằng sau xe cấp cứu nổ máy trong lúc nhân viên y tế cứu hộ chăm sóc vết bầm mặt . ta khoảng ba mươi, mái tóc muối tiêu trước tuổi và đôi mắt nâu chân thành đằng sau cặp kính cận gọng thép. ta mặc chiếc áo khoác nylon thùng thình bên ngoài đồng phục xanh, có mang mảnh chữ sáng loáng mà Nat chẳng buồn đọc. quên mất tên ta. ngồi đây cả tiếng rồi mà đầu óc vẫn còn vẩn vơ đâu đó. thấy run rẩy, buồn và kiệt sức đến nỗi gần như ngủ thiếp .


      phút nữa thôi.” Nhân viên y tế, tay mang găng y tế màu tím nhạt, chấm chấm thuốc sát trùng Neosporin lên má .


      Au. “Cảm ơn.”


      “Đầu sao rồi? Đỡ hơn chứ?”


      “Vâng, cảm ơn,” Nat trả lời. Cơn đau giật gần như hết. Hai đầu gối và đầu thấy dịu , kéo chăn lên sát hơn để che phần áo bị rách; bên trong chiếc xe cứu thương rất gió. Bãi đậu xe bên ngoài nhà tù được trưng dụng là bệnh xá tạm thời cũng như khu vực trình diễn của cảnh sát và cánh phóng viên lúc này bu đen bu đỏ quanh khu trại giam.


      “OK, giờ mình che em này lại.” Nhân viên cứu thương mở nắp hộp bằng thép gỉ lấy hộp băng dán cánh bướm rồi mở ra. Khi ta thao tác, Nat nhìn Angus qua cửa kính hậu của xe cứu thương. Chiếc băng gạc che hết phần trán của , và vẫn mặc chiếc áo sơ mi đẫm máu. chuyện với hai viên cảnh sát bang cao lớn đội mũ rộng vành kiểu hơi chúi về trước. Bọn họ mặc đồng phục xám, áo khoác chống đạn màu đen và đeo dải nịt súng hạng nặng. Angus khoa chân múa tay về phía những viên cảnh sát đứng cách khoảng, vẻ cương quyết, tay khoanh trước ngực giống hệt nhau. ràng là làm họ bực mình, như thế hẳn cảm thấy khá hơn.


      Đây là cái áo len may mắn của tôi.


      Nat nhấp ngụm nước từ chai nước khoáng Poland Spring. Có phải câu ấy vào ngày hôm nay nhỉ? cố gắng gạt bỏ khỏi tâm trí hình ảnh viên C.O. chết tấm thảm, máu nấc ngược từ miệng. thậm chí hề biết chuyện như vậy lại có thể xảy ra. Trước đây chưa từng nhìn thấy ai chết. thể rũ bỏ ký ức này.


      “Được rồi, xong xuôi hết rồi.” Nhân viên cứu thương cẩn thận nhét cái băng dán hình cánh bướm vào lại hộp. “ đau ê ẩm thời gian, nhưng tôi nghĩ có gì bị gãy cả. Như tôi đấy, để chắc ăn, tôi đến bệnh viện chuyện với bác sĩ. Cơn choáng nào cũng có thể nghiêm trọng. nhắn trong khi trận đấu quá hoành tráng.”


      “Cảm ơn.” Nat chỉ nghe có nửa tai, vì quan sát Angus. chàng càng khoa chân múa tay hung hăng hơn, và trong hai viên cảnh sát cũng khoa tay lại. Trông giống như bộ phim quay ngược lại những năm sáu mươi, tên tóc dài chống bọn cớm.


      “Điều cuối cùng mà tôi phải .” Nhân viên cứu thương đóng nắp hộp băng dán lại, tuồn nó vào hộp thép, và cài then. “ phải xét nghiệm HIV. Máu tay thể nào hoàn toàn là của được.”


      Nat nhìn xuống hai tay bấu lấy tấm chăn. Máu khô đóng thành vệt những kẽ ngón tay, len cả vào khóe móng, làm hằn lên những đường chỉ tay trong lòng bàn tay , giống như bức vẽ bằng mực của quỷ. Giờ đây biết mùi và cả vị của máu tươi, và ước sao mình chưa hề biết. Có lẽ mẹ đúng. Có lẽ cần phải biết hết mọi thứ.


      cầu gì , về quần áo hay bất cứ thứ gì khác?”


      “Có.”


      “OK, .”


      “Có viên C.O., lính gác ngục, ở trong đó.” Nat khó nhọc nuốt. “Có con dao cắm vào ngực ấy… và vết thương khác nữa. Tôi tìm thấy ấy. Máu me... khắp nơi. Tôi biết hô hấp nhân tạo. Tôi hô hấp nhân tạo cho ấy.”


      “Ồ, thế đây là máu của người lính gác ấy à? Vậy , về nguyên tắc tôi bảo xét nghiệm, nhưng mà riêng với nhau nhé, cần phải lo lắng gì cả. Hàng năm những cán bộ cải huấn đều được xét nghiệm HIV, cho nên sao đâu.”


      , phải chuyện đó. Tôi cố cứu ấy, nhưng tôi thể.” Nat chẳng biết tại sao mình lại với ta cả chuyện này. “Tôi thắc mắc phải chăng tôi có thể thử cách gì đấy khác, hay làm cái gì đấy tốt hơn những gì tôi làm...”


      “Tôi hiểu,” nhân viên cứu thương nhàng . “Tôi biết lo lắng điều gì, và nên lo lắng thế. Tôi thấy ấy khi người ta khiêng ấy ra. ấy chẳng có cơ hội nào cả. Vết đâm ngực ấy, chẳng thể làm gì được đâu.” ta đặt tay lên cánh tay Nat để an ủi , nhưng lại gợi cho nhớ về cái nắm tay hấp hối của viên C.O.


      “Tôi có thể làm gì tốt hơn, hay khác hơn? là chuyên gia. có thể làm gì?”


      “Chẳng gì hết.”


      với vợ tôi. Nat cố gắng ngăn những lời ấy khỏi đầu mình. Tiếng thầm.


      “Đừng tự trách mình.” Nhân viên cứu thương tựa người vào băng ghế bọc nệm màu đen đối diện với chiếc băng ca, và ta chậm rãi, chăm chú nhìn vào mắt . “Tin tôi , tôi phải để cho rất nhiều người tốt ra . Người già. Mẹ ai đó. Hay trẻ , rất rất . bao giờ quen được với chuyện ấy. Tôi có thể chịu được cái chết tự nhiên. Nhưng chết do bạo lực là tồi tệ nhất. Tai nạn xe cộ là tồi tệ nhất. Chết đuối trong hồ bơi, tồi tệ nhất.” ta lắc lắc đầu. “Tất cả những thứ ấy đều tồi tệ.”


      Lúc này đây, Nat hiểu được ý ta. Đó là cuộc tàn sát. Những con người, bị mổ giết như bán thịt. Viên C.O. và tên tù nhân, nằm chết ngay đấy.


      “Ở đây chúng tôi gặp nhiều vụ như thế này, nhiều như ở Philadelphia. Nhưng mà dĩ nhiên, chúng tôi có vài việc để làm bên Chester. Căn cứ vết dao đâm vào người đàn ông, kỳ diệu khi ấy còn sống lúc tìm thấy ấy.”


      với vợ tôi. “ ấy... với tôi.”


      nghe được lời trăng trối của ấy à?”


      Nat gật đầu. thể . Có lẽ viên C.O. chờ để cho ai đấy. Có lẽ vì thế mà ấy chưa thể chết hẳn khi đến bên cạnh.


      “Giờ tôi hiểu. Giờ tôi biết rồi. OK.” ta thở dài, cúi người về phía trước trong cái áo khoác thùng thình. “Việc đó xảy ra với tôi đôi lần, cũng khó lắm.”


      Nat cố gượng bình tĩnh. Trong thoáng chốc, có cảm tưởng như mình chuyện với cha cố. Hay với Dr. Phil[16].


      [16] chuyên gia tâm lý, nổi tiếng vì dẫn chương trình truyền hình giải đáp tháo gỡ các vấn đề tâm lý.


      “Đây là cách tôi nhìn nhận chuyện này,” lúc sau chàng nhân viên cứu thương . “Việc xảy đến với , ấy là điều thiêng liêng. nghe thấy những lời riêng tư, cá nhân nhất của con người. Nhưng với nghe khá là vớ vẩn vì là người lạ.”


      Nat gật đầu.


      thấy thế chứ gì, đúng ? Điều ấy vớ vẩn chứ?”


      Bâng quơ, sinh viên của hẳn bảo thế.


      “Nghe này, có lần, người đàn ông hấp hối trong vụ tông xe bảo với tôi rằng ông ta có đứa con ai biết cả. Ông ta muốn giữ bí mật nhưng ông ta phải trút nỗi lòng mình. Với ai đó, dù đó là người dưng.” Nhân viên cứu thương dừng , trán nhíu lại lục tìm trong ký ức. “Đôi khi họ cho lời nhắn tới người họ quý. Tới vợ, hay con trai của họ. Tôi từng ước chi mình đừng có nghe thấy những lời ấy, như thể chúng là gánh nặng. Tôi suýt bỏ việc này.”


      với vợ tôi.


      “Nhưng tôi lại chuyện với người bạn, và ta , ‘cứ quẳng gánh lo ’. Nghĩ khác về nó, bởi vì luôn có lý do vì sao họ ra với . Đấy phải là gánh nặng, đấy là món quà.” Viên nhân viên cứu thương lại vỗ vỗ vào tay . “Được chứ?”


      “OK,” Nat nặng nề .


      “Nếu ta nhắn nhủ ai đó thông qua cứ chuyển lời . Đằng nào, cũng thể tránh né chuyện đó được.” mỉm cười, gần như là buồn bã. “Theo kinh nghiệm của tôi, những người thân lùng sục ra và tra hỏi . Chuẩn bị tinh thần cho chuyện đó nhé. Họ muốn biết, ‘những lời cuối cùng của ấy là gì?’ ‘ ấy có ấy tôi ?’ ‘ ấy có nghĩ đến tôi ?’ ‘ ấy có đau đớn ?’ Họ hỏi đủ mọi thứ.” ta lắc đầu. “Lời khuyên cuối cùng của tôi nhé? Đừng tô vẽ cho đẹp đẽ làm gì. Đừng cho họ nghe những gì mà họ muốn nghe. chỉ là người chuyển lời. ra .”


      với vợ tôi.


      bà góa hỏi tôi sau khi chồng bà ấy chết trong tai nạn giao thông. Bà ấy muốn biết liệu ông ta có gọi tên Sonya hay . Tôi bảo bà ấy, ‘, tôi rất lấy làm tiếc, ông ấy kêu tên bà. Bà ấy bảo, ‘Tốt. Tên tôi là Lilian. Sonya là bồ của ông ấy.’ ” Nhân viên cứu thương bật cười, và Nat cố nặn ra nụ cười, bởi vì ta cố gắng làm cho vui lên.


      với vợ tôi. Những lời thào vẫn ở đấy khi thôi cười. Chúng chẳng biến đâu cả.


      “Nếu đến bệnh viện, người ta cho thứ gì đấy để bình tĩnh lại. Cũng giúp đỡ đau nữa.” ta vỗ về lần cuối. “Thuốc men hả, tôi thể kê toa được. Lời khuyên ư, cần được cấp bằng để đưa ra nó.”


      “Tôi ổn mà, cảm ơn.” Nat nhìn ra cửa sổ và thấy Angus sải bước về phía xe cứu thương của , trước hai viên cảnh sát. thắc mắc ai thắng trong cuộc tranh luận kia, vì trông chẳng ai vui vẻ cả. loạng choạng đứng dậy. “Họ tới kia rồi. Mấy cảnh sát, và đồng nghiệp của tôi.”


      “Dừng lại. Ngồi xuống lúc .” nhân viên cứu thương đẩy ngồi xuống băng ca, chẳng khó khăn gì. “ có thể ở đây mà chuyện với họ. Tôi ra ngoài kia xem có ai cần tôi .”


      có cần xe cứu thương ?”


      , mấy người cần phải đến bệnh viện đều cả rồi. Nếu nhận được điện thoại phái tôi quẳng ra ngoài.”


      “Cảm ơn giúp đỡ nhé,” Nat , và nhân viên cứu thương nhỏm dậy, ra cửa bỏ , luồng gió lạnh cóng thốc vào.


      Angus thò đầu vào xe, và Nat há hốc.


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 8


      Nhìn cận cảnh, gương mặt Angus bầm giập hết cả. Dưới miếng băng gạc, con mắt bên phải của sưng húp đỏ hồng. vết bầm tím phủ hết cả má trái, và những mũi khâu chỉ đen rúm ró môi . Máu vấy khắp ngực áo sơ mi của . Thế mà lại hỏi, “Bệnh nhân sao rồi?” Đôi mắt xanh của lo lắng. “ sao chứ?”


      “Tôi nghĩ là tôi còn ổn hơn .”


      “Ồ, ý là cái này hả?’ Angus chỉ tay vào miệng với nụ cười sưng húp. “Chỉ khi nào tôi cười thôi. Nhưng chúng ta có vấn đề cấp bách hơn là cái vẻ ngoài xinh trai kinh khủng của tôi.” tì người vào xe cứu thương, mỗi cánh tay dài của ôm lấy cánh cửa, che chắn hoàn toàn hai viên cảnh sát sau lưng mình. “Có hai cảnh sát bang cùng tôi, bởi vì ở đây có cảnh sát địa phương.”


      có cảnh sát địa phương ư?” Nat hiểu. “Điều đó rất bình thường ở những vùng hẻo lánh. Họ đủ sức chi trả cho lực lượng ở địa phương, nên họ phải dựa vào cảnh sát bang. Họ phỏng vấn tôi nhưng vẫn muốn chuyện với , lấy thêm bằng chứng buộc tội Buford. Tôi bảo họ giờ phải nơi mà cũng phải lúc.”


      Nat rùng mình. Buford. Hơi thở . Hai bàn tay .


      “Chỉ cần bảo muốn chuyện với họ là tôi bảo họ phắn ngay.”


      Holt, phải việc của .” Đôi mắt đen của viên cảnh sát lóe lên giận dữ dưới vành mũ rộng, mặc dù giọng ta vẫn điềm tĩnh. “ can thiệp vào công việc của cảnh sát. Việc chuyện với ấy khi ký ức của ấy còn mới là rất quan trọng.”


      “Hãy tỏ ra tế nhị chút , được nào? ấy là nạn nhân của tội ác, và cần lời khai của ấy. Tôi là nhân chứng. Tôi cho lời khai.” Angus lớn giọng, nhưng viên cảnh sát bỏ lơ mà quay sang Nat.


      “Thưa Greco, chúng tôi hiểu việc này rất khó khăn và chúng tôi sẵn sàng làm cho mọi chuyện dễ dàng hết mức. Chúng tôi thẩm vấn ở đây, thay vì cầu đến đồn cảnh sát.”


      “Chờ đến ngày mai hay ngày kia cũng được mà,” Angus xen vào, nhưng Nat phẩy tay bỏ qua.


      “Tôi cho lời khai ngay lúc này. Cho mọi việc chấm dứt ngay bây giờ.” Nat muốn gây gổ nữa. nhìn thấy đủ cho cả đời rồi.


      “Bọn họ mới thực nực cười.” Angus bĩu đôi môi đầy mũi khâu. “ nên vào bệnh viện, chứ phải là cho lời khai làm bằng chứng cho buộc tội mà họ có thể lập hồ sơ ngay lúc này.”


      “Ổn thôi mà, cảm ơn.” Nat quấn chặt hơn chiếc chăn quanh mình. “Xin mời mọi người vào đây.”


      Angus gầm trong cổ họng và bước vào trong xe cứu thương trước hai viên cảnh sát, phải cúi đầu mới vào được. Đôi bốt của nặng nề giậm lên sàn xe bằng kim loại dợn sóng, qua mặt Nat và nặng nề ngồi xuống bên cạnh chiếc băng ca kêu lên ken két dưới sức nặng của . vùng vằng khó chịu, nhưng khi nhìn qua , đôi mắt dịu lại. “Tôi rất tiếc, về tất cả những chuyện này. Tôi chắc chắn mang đến đây nếu tôi nghĩ là nơi này an toàn.”


      “Tôi biết mà.” Nat nghe thấy mặc cảm tội lỗi lẫn sau những lời của .


      “Tôi biết xin lỗi bao nhiêu cho vừa. Tôi rất lấy làm tiếc.”


      “Cả hai chúng ta đều sao, và đó mới là điều đáng ,” Nat thành tâm .


      “Mà này, mặc cái này vào.” Angus đặt chiếc áo khoác chống đạn vào lòng . “Mặc khi lái xe về. Tanisa đưa cho tôi đấy. ấy muốn mặc nó. Tôi chắc khi nào mới lấy lại được cái áo khoác của mình.”


      “Cảm ơn.” Nat cầm lấy chiếc áo, vui mừng khi biết C.O. ấy an toàn. Lúc này, hai viên cảnh sát leo vào xe cứu thương và đóng cửa lại sau lưng. Họ cũng phải cúi mình xuống để vào bên trong, và chiếc xe cứu thương bật lên bật xuống vì có thêm tải trọng. Họ ngồi xuống băng ghế bọc nệm đối diện Nat và Angus, giống như hai cặp hẹn hò trong địa ngục.


      “Tôi là cảnh sát Bert Milroy trong đội cảnh sát của bang,” viên cảnh sát . ta có lẽ bốn mươi tuổi, gương mặt điển trai, cặp mắt xanh lạnh lùng, chiếc mũi dài, xương xương, đầu mũi đỏ lên vì lạnh. ta khoát tay về phía viên cảnh sát ngồi cạnh, trông có vẻ trẻ hơn, hai má mờ mờ sẹo rỗ vì mụn và đôi môi mỏng hơn. “Đây là cộng của tôi, cảnh sát Russ Johnston. Chúng tôi ngắn gọn thôi, vì tôi biết dễ dàng gì cho .” Viên cảnh sát rướn người tới trước, rút ra tập ghi chú tốc ký từ túi sau, và lật ngược miếng bìa cứng ra sau. “ thấy đủ khỏe để chuyện với chúng tôi chứ? có muốn vào bệnh viện ?”


      , cảm ơn.” Nat giơ tay lên, dưới tấm chăn. “Trước tiên, có thể cho tôi biết chuyện gì xảy ra trong đó ? Mọi việc chấm dứt cả rồi chứ?”


      “Dĩ nhiên rồi.” Viên cảnh sát lôi cây bút bi ra khỏi túi áo bên trong. “Chỉ mất có mười sáu phút để dẹp xong vụ lộn xộn,”


      “Mười sáu phút hả?” Nat gần như cười lớn. “Có vẻ như dài hơn thế nhiều.”


      “Dài hơn nhiều,” Angus thẳng thừng xen vào.


      “Nhưng mà xảy ra chuyện gì?” Nat hỏi, “Có vụ bạo động trong khu RHU, đúng ?”


      phải là vụ bạo động. Là vụ lộn xộn.” Angus chậc lưỡi. “Lại tung hỏa mù thôi.”


      Viên cảnh sát ngưng lại, có chủ đích. “Như tôi đấy, thưa Greco, những tù nhân trong khu RHU va chạm nhau vì vấn đề liên quan đến băng nhóm. Ba người bị giết và bốn người bị thương nặng.”


      với vợ tôi. “ người lính gác cũng bị giết nữa.”


      “Vâng, và hai người lính gác khác bị thương nặng.”


      “Tên ta là gì thế, viên C.O. chết ấy?”


      Cảnh sát Milroy lướt qua những ghi chép của mình. “Ray Saunders, tôi tin là thế. phải, là Ron. Tên gọi là Ron. Vợ ta vừa mới được thông báo. Như tôi , đội SWAT của nhà giam dẹp tan vụ lộn xộn trong thời gian kỷ lục, ngăn chặn gia tăng tổn thất về nhân mạng. Chúng tôi bắt giữ bốn tên có liên quan đến vụ sát nhân. Tội danh được cáo buộc cho Buford ngay khi có thể” - đến đây, viên cảnh sát chuyển tia nhìn từ đôi mắt xanh lạnh lùng của mình sang Angus - “nhưng chúng tôi muốn lấy chi tiết.”


      Nat cố gắng nắm bắt mọi chi tiết. “Có đám cháy. Tôi nhìn thấy khói.”


      “Bọn tù nhân đốt cháy mấy tấm đệm.”


      “Tôi nghe thấy tiếng nổ. Đó là gì thế?”


      “Đội SWAT.”


      “Đội SWAT sử dụng bom à?” Nat hoang mang. “, những tiếng nổ chắc là hỏa tiễn stinger từ đội SWAT,” cảnh sát Milroy trả lời.


      “Hỏa tiễn stinger là gì?”


      “Là dụng cụ bắn xuống sàn nhà và nổ tung ra thành hàng nghìn viên đạn cao su...”


      nhiều đến thế đâu, Bert à,” viên cảnh sát còn lại , và cảnh sát Milroy cau mày, vẻ khó chịu.


      “OK, đến cả ngàn, nhưng mà rất nhiều, và làm người ta đau nhói. Những viên đạn ấy chặn đứng hành động của người khác mà gây sát thương. Đội SWAT hành động xuất sắc.” Cảnh sát Milroy nhấc bút lên. “Giờ , xin cho chúng tôi biết, bằng lời lẽ của chính , chính xác là chuyện gì xảy ra từ khi Holt bắt đầu giờ học sáng hôm nay.”


      Nat hít hơi sâu, và giữa những lần nhấp nước, bắt đầu chiếu lại đoạn phim kinh dị trực tiếp. kể đến đoạn Buford xé áo ra và bắt đầu nghĩ có lẽ Angus đúng, chưa sẵn sàng để về chuyện này. Miệng khô khốc, và sợ hãi kỳ lạ, ngay cả khi quanh là cảnh sát. Ngay lúc đấy cảm thấy niềm đồng cảm với những người phụ nữ từng là nạn nhân của tội ác bạo lực. Những câu hỏi ùa vào đầu , về những chuyện có khả năng xảy ra. Làm sao người ta sống sót qua điều như thế? Như thế Hank gì? Còn bố ? Chuyện gì xảy ra nếu việc đó xảy ra trước mặt Angus? Liệu có còn nhìn được vào mắt ta ở trường , hay là ngược lại? Đến khi kể hết chuyện uống cạn chai nước.


      “Chuyện gì xảy ra sau khi chạy khỏi lớp học?” cảnh sát Milroy vừa hỏi vừa hí hoáy viết.


      “Tôi chạy tìm người giúp đỡ.”


      có tìm thấy ai ?”


      “Có, tôi tìm thấy viên C.O., từ căn phòng chạy ra. Tôi cầu ấy giúp, và ấy đến giúp.”


      có thể chi tiết hơn được ?”


      Nat ngưng lúc. nghĩ đến viên C.O. kia, người mà bây giờ cái tên. Ron Saunders. Máu. Cái nhìn trân trối của ta. trở nên bất động.


      Greco?” viên cảnh sát hỏi, và Angus quay sang , tia nhìn đồng cảm.


      “Natalia, có muốn ngưng ngay bây giờ ?”


      “Tôi ổn,” , nhưng Angus cau mày.


      “Chờ chút .” quay sang mấy viên cảnh sát. “Chuyện gì xảy ra sau khi Buford tấn công ấy có làm mọi việc khác đâu kia chứ? chỉ việc lấy lời khai của ấy để củng cố chứng cứ buộc tội . Bên A.D.A. [17] có quá đủ bằng chứng để hình thành vụ kiện rồi.”


      [17] Assistant District Attorney: trợ lý văn phòng chánh biện lý.


      Nat lắng nghe và cân nhắc. đúng. Bọn họ cần thông tin này, và muốn cho họ nghe những gì Ron Saunders , đặc biệt là trong lời khai chính thức. Những lời cuối cùng của ta là thuộc về vợ ta.


      Cảnh sát Milroy , “ Holt à, chúng tôi cần có lời khai hoàn chỉnh nếu muốn tránh cho ấy phải kinh qua chuyện này đến hai lần. Nếu lời khai của chúng tôi hoàn chỉnh, các cán bộ quản giáo trong nhà giam cần phải chuyện với , hay là với Chánh biện lý nữa.” ta đối mặt với Nat. “ Greco à, đấy là vì lợi ích của đấy.”


      “Về mặt luật pháp, tôi vẫn chẳng thấy có liên quan gì.” Angus lắc đầu, vẻ cứng rắn. “ ấy tìm người giúp. ấy bảo với viên C.O. tôi ở đâu. Khi ta đến nơi Buford đá tôi lòi hết cả ruột gan ra. Người phụ nữ này cứu mạng tôi.”


      “Tôi á?” Nat ngạc nhiên hỏi. nghĩ ra như thế. chẳng có thời gian mà nghĩ về điều này chút nào. “Để cứu mạng tôi xém chút bị giết chết. Tôi chỉ trả ơn lại thôi.”


      Greco, chúng ta cần phải làm cho hết chuyện,” cảnh sát Milroy gắt gỏng hắng giọng.


      chấm dứt có!” Angus xen vào, nhưng Nat phẩy tay cho qua. quyết định rồi.


      “Cảnh sát Milroy, cứ hỏi . Hãy làm cho xong mọi chuyện.”


      “OK, chuyện gì xảy ra sau khi tìm thấy viên C.O.?”


      “Tói cho ta biết Angus ở đâu, và ta chạy . Rồi tôi nhìn thấy tù nhân và viên C.O. khác, nằm sàn nhà trong căn phòng ấy. Máu chảy lênh láng.”


      “Phòng nào?” viên cảnh sát hỏi, đầu cúi gằm xuống tập giấy ghi chép. Vành mũ rộng che khuất mặt mũi ta.


      “Tôi biết. Tôi chỉ cố tông mọi cánh cửa cho đến khi có cánh cửa mở ra. Tôi thấy viên C.O. nằm sàn nhà chưa chết. Tôi biết hô hấp nhân tạo nên cố cứu sống ấy, nhưng thể.”


      hô hấp nhân tạo à?” viên cảnh sát hỏi, và Angus ngạc nhiên nhìn sang.


      làm thế ư, Natalie? kỳ diệu.”


      hẳn thế, chẳng ăn thua gì. Tôi dùng khăn quàng của tôi để ngăn dòng máu chảy... nhưng được. Chẳng có tác dụng gì hét.” chẳng thể làm được gì đâu. “Rồi tôi bỏ xem Angus có sao . Có tiếng nổ, nhưng viên C.O. đưa chúng tôi ra ngoài. Và vậy đấy, đấy là toàn bộ lời khai của tôi.” Nat nhấp ngụm nước từ trong chai, nhưng quên chai nước rỗng . phải người giỏi dối, và Milroy nhìn chăm chăm.


      “Thế thôi hả?”


      “Vâng,” Nat cả quyết trả lời, và viên cảnh sát gật đầu, gấp tập ghi chú lại.


      Tiếng máy xe Beetle bùng bùng và những bánh xe va ầm ầm vào mặt đường nhựa đóng băng. Nat và Angus im lặng lái xe ra về, băng qua vùng thôn quê, cả hai chẳng ai gì nhiều. kể cho Angus nghe những gì Ron Saunders trước khi chết, bởi vì đấy cũng chẳng phải việc của Angus. quan sát những hàng cây vùng Wyeth và những chú ngựa nâu đó vụt qua mặt. Dường như khung cảnh đẹp đẽ lạnh lẽo này thể nào tồn tại cách cái nơi tàn sát kia quá năm dặm được. chẳng bao giờ có thể giải thích những chuyện vừa xảy ra cho những ai chưa từng trải qua nó, với Hank lại càng . giật mình nhận ra biết ở đâu. Hôm nay ra khỏi thành phố, địa bàn với Paul. cho tay vào túi xách lục tìm chiếc điện thoại.


      phiền nếu tôi gọi cuộc chứ?” hỏi, và Angus lắc đầu.


      hề. là tôi chào ấy nhé.”


      Nat mỉm cười và bấm vào phím quay số nhanh để gọi di động cho Hank, nhưng bị chuyển đến hộp thư thoại, thế nên , “Em đây. Gọi cho em khi có cơ hội nhé, gọi vào điện thoại di động ấy. Nhưng mà đừng lo lắng, em ổn.” gập điện thoại lại.


      nước hay đấy. Hộp thư thoại thích hợp cho những trọng tội.”


      Nat cười nửa miệng. “Đồng ý.”


      “Tôi hy vọng chúng ta bị đưa lên phần tin tức. Tôi trả lời phỏng vấn ai, và ai hỏi tôi về cả.” Angus lắc đầu. “Tôi rất lấy làm tiếc là chuyện này xảy ra.”


      “OK mà. Ít ra chuyện xảy ra cho sinh viên.”


      “Có xảy ra với ai cũng kinh khủng. Tôi nghĩ ra cách đền bù cho , nhưng mà ngay lúc này, tôi chỉ đưa về nhà. trở lại trường chứ, phải ?” “. Tôi chỉ muốn ngâm mình trong bồn tắm và tìm quên trong quyển sách to, dày.”


      đọc sách trong bồn tắm à?” Angus mỉm cười. “Chị tôi cũng từng làm như thế.”


      “Dĩ nhiên, đấy là nơi tốt nhất đấy. Tất cả những cuốn sách tôi thích đầy những trang cong queo. ngày như thế này cần có quyển tiểu thuyết lãng mạn. Mọi người mặc áo ren rua, và mọi cuộc chuyện diễn ra quanh mấy tách trà.”


      “OK, thế cho tôi biết sống ở đâu, và tôi đưa về bồn tắm của .”


      “Cám ơn.”


      “Hai người sống chung chứ?”


      “Đại loại thế.”


      “Mà này, tên bạn trai là gì thế?”


      Nat cho biết, nhưng suốt quãng thời gian ấy, lại nghĩ đến cái tên khác.


      Ron Saunders.


    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 9


      Nat đóng cửa căn hộ lại và bước vào căn phòng khách ấm cúng, cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết khi được ở nhà, cho dù thuộc típ người thường ở nhà suốt ngày. đưa mắt nhìn trìu mến lên chiếc văng màu nâu nhạt dễ chịu và mấy chiếc ghế cùng bộ, được đặt vừa vặn tấm thảm bằng sợi thừng vuông vắn. Ánh sáng dịu tràn ngập căn phòng qua khung cửa sổ trông xuống phần cảnh vật của dòng sông Schuylkill. Các kệ sách bao bọc lấy căn phòng như chiếc áo khoác bảo vệ bằng văn chương. Những cuốn tiểu thuyết chất đống đầu của chiếc bàn bằng gỗ tếch, chồng sách Ưu Tiên Đọc Số của , và đầu kia của cái bàn là chồng sách Ưu Tiên Đọc Số Hai. tách nước thường xuyên đặt cạnh chồng sách đến nỗi nó tạo thành vòng tròn mờ mờ miếng đệm ly, như vòng mờ mờ ngón tay đeo nhẫn cưới.


      thả túi xách xuống sàn, đá giày ra khỏi chân, và qua hành lang vào phòng tắm lát gạch men, chỉ đủ rộng để chứa bồn tắm , bồn cầu, bồn rửa mặt và hai chồng sách ưu tiên Khẩn cấp. chồng nằm bên phía sau toilet, và chồng còn lại nằm sàn nhà cạnh bồn tắm, đa số là sách bìa mềm, như thế dễ nổi hơn.


      xả nước và bắt đầu cởi chiếc áo khoác Tanisa đưa. chỉ nhớ trong óc là mình trả lại chiếc áo và có gắng nghĩ đến những vũng máu hay những lời trăng trối. vứt cái áo sơ mi tả tơi và áo ngực dám nghĩ lại vì sao chúng thành ra thế này, rồi tuột quần dài và quần lót, mắt nhìn vào chồng sách bìa mềm bên cạnh bồn tắm. Josephine Tey, Wilkie Collins, Dorothy Sayers. Những nhà văn quen thuộc, nhưng Nat cần phương thuốc làm vực dậy tinh thần. với tay lấy quyển mới của Janet Evanovich, bỗng nhác thấy thân thể trần truồng của mình trong gương và đánh rơi quyển sách. Những vết cào xước gớm guốc vằn vện ngang dọc ngực và bụng . Những lằn đỏ sưng cộm lên như lưỡi cào, để lại những vết bầm ngoằn ngoèo như rắn trườn.


      Buford. Những móng tay . Hai bàn tay . người mình.


      Nat mở nước mạnh hơn, vồ lấy cục xà phòng và miếng bông tắm màu trắng, bắt đầu chùi rửa ngực mình. Nước lạnh nhưng chờ cho nước nóng lên. Những vết cào đau xót, và kỳ cọ mạnh hơn, kỳ khắp nơi, mọi chỗ mà bàn tay mò đến, cảm giác đau đớn và dòng nước lạnh là phương thuốc xoa dịu hiệu quả. ngừng kỳ cọ cho đến khi ngực trở nên đỏ ửng đến nỗi còn thấy những vết cào ấy nữa, đoạn lấy chiếc khăn bông trắng lau khô người, che hình ảnh cào xước ấy cho khuất mắt.


      Việc ngâm mình vào bồn tắm nước thơm và hai chương sách hay ho làm Nat trở lại trạng thái bình thường. rón rén gội đầu vì cục u sau ót, và đầu bắt đầu đau giật trở lại. tắm bồn xong, lau khô người, xức Neosporin lên những vết xước xấu xí mình, mặc chiếc áo thun trắng mềm mại, chiếc áo len J. Crew màu xanh và quần jean, rồi vào căn phòng ngủ thứ hai mà dùng làm phòng làm việc tại nhà.


      Sách chất quanh phòng, bộ sưu tập mắc tiền ấn bản đầu tiên của các cuốn truyện trinh thám, bao gồm cả Erle Stanley Gardner của . Nat thích việc sưu tầm, phấn khích khi tìm thấy những giá tiền viết bằng bút chì những trang trắng đầu sách hay thi thoảng là dấu tem đóng nổi. lùng sục những lần thư viện bán sách hạ giá và thích thú khi tìm thấy những cuốn sách xưa, từ cái ngày mà tác giả đích thân viết tay ký tặng. mãn nguyện lướt qua hàng sách Nancy Drews màu xanh nhạt của mình. Hôm nay tự làm trò thám tử nghiệp dư. ngồi xuống sau máy vi tính và mở trang whitepages.com ra, chọn vùng Pennsylvania, gõ tên Ron Saunders.


      Có mười hai tên được liệt kê, những chữ màu xanh trong ô in đậm bảo thế. lược qua chúng và loại bỏ những địa chỉ ở quá xa. Có hai địa chỉ ở những thành phố mà nhận ra, nhưng địa chỉ ở Pocopson, số 542 đường Roselawn. nhớ là mình thấy bảng Thị trấn Pocopson đường đến trại giam, và ắt hẳn đây là nhà của viên C.O. danh sách còn cho cả số điện thoại bàn nữa.


      Nat nhìn vào dòng thông tin và tưởng tượng ra nơi ấy như thế nào, ngay lúc này. Saunders có vợ, và có lẽ cả con nữa. Gia đình và bạn bè hẳn tới đó để chia buồn. Ngôi nhà ấy đầy ắp đau thương. lời nhắn cần phải nhắn gửi, và để an ủi, chỉ có thể đưa ra lời giải thích vì sao thể cứu sống người đàn ông ấy. đưa mắt nhìn vào cái điện thoại bên cạnh máy tính, rồi nhấc ống nghe lên.


      Đừng tô vẽ.


      lại đặt máy xuống.


      “Em ? Em có sao ?” Hank tông cửa vào, chiếc áo choàng dài của phấp phới và Paul theo sát gót. Cuối ngày trả lời cuộc gọi của , và kể cho nghe vụ bạo động, thế là bỏ qua buổi ăn tối bàn công việc để về thẳng nhà. dang rộng hai tay khi nhìn thấy . “ vụ bạo động trong tù hả?”


      “Chào .” Nat đặt sách xuống, nhổm người đứng lên khỏi văng, và lao ra giữa phòng khách, vòng tay quanh và ôm chặt vào ngực, chiếc áo choàng len của chạm vào làm yên lòng, áo còn vương cái lạnh mùa đông. đắm mình vào vòng tay an toàn của và hít hà mùi khí đêm trộn lẫn mùi khói xì gà.


      “Em làm gì ở nhà tù thế? Giỡn chơi hay sao hả?”


      “Em dạy, rồi vụ bạo loạn nổ ra.”


      “CHỊ CÁI VỤ BẠO ĐỘNG TRONG NHÀ TÙ BẢN TIN ĐÓ HẢ?” Paul chống nạnh, cái áo choàng bằng lông lạc đà của cậu ta mở toang. Cậu mặc vét kiểu Ý, đeo cà vạt lụa in hoa văn, và mang vẻ mặt phẫn nộ nhất mà cậu thường chỉ dành cho những lần trọng tài thổi phạt lỗi cản người trái phép.


      “Em dạy học trong nhà tù từ lúc nào thế?” Hank đẩy ra và nhìn vào vết thương , hoảng hốt. tháo băng ra như chỉ dẫn, để cho vết thương được thở. “Em , ai đánh em thế? trong mấy tên tội phạm ấy hả?”


      “Chuyện dài lắm.” Nat kể cho nghe về Buford trước mặt em trai mình. rời khỏi và vén tóc ra sau vành tai, để tóc bị vướng vào Neosporin, như là vướng vào son bóng ấy. “Tối qua em định cho biết là em đâu rồi, nhưng mà có dịp.”


      “AI BẮT CHỊ VÀO NHÀ TÙ VẬY HẢ NAT? TỤI NÓ ĐIÊN HẾT RỒI À?”


      “Đấy là phần của chương trình thực nghiệm. Chị với giám đốc của viện chực nghiệm, mà em có khi nào biết hạ giọng thấp xuống vậy hả?”


      “EM BỊ CẢM LẠNH. HAI TAI EM ĐIẾC ĐẶC.”


      “Lúc nào em chả to hả Paul.”


      EM VẬY ĐẤY. THỰC NGHIỆM LÀ GÌ THẾ? CHẲNG PHẢI ĐÓ LÀ CHO NGƯỜI NGHÈO SAO?”


      Nat đầu hàng. “Đấy là chương trình thực tập ngoại trú ở trường, do đồng nghiệp chị, Angus Holt, điều hành.”


      “THẾ THẰNG CHA ĐÓ Ở CHỖ QUỶ SỨ NÀO KHI MÀ CHỊ CỦA EM BỊ ĐẤM VĂNG MẶT VẬY? EM PHẢI ĐÁ ĐÍT THẰNG ẤY! MÀ ANGUS LÀ TÊN HỌ KIỂU GÌ VẬY?”


      Đầu Nat lại đau giật. biết cơ như thế này khi Paul về nhà cùng Hank. em của luôn luôn điên cuồng bảo vệ quá độ, ràng họ dành đặc quyền đánh bầm dập cho riêng mình.


      Hank nhàng vuốt tóc ra sau. “Vậy mấy người cai ngục ở đâu vậy em?”


      Có người cai ngục nào à? “Họ bận. phải lỗi của ai hết.”


      “DĨ NHIÊN LÀ LỖI CỦA HỌ CHỨ!” Paul ve vẩy ngón tay. “LÀ LỖI CỦA THẰNG CHA THỰC NGHIỆM HOẶC LÀ LỖI CỦA AI ĐÓ QUẢN LÝ CÁI NHÀ TÙ ĐẤY. CHÚNG TA PHẢI KIỆN TRƯỜNG HỌC THÔI.”


      Nat cố đảo tròn mắt. “Ý kiến hay nhỉ, ngay trong năm để xét tuyển thành giáo viên chính thức của chị.”


      “HỌ XỨNG ĐÁNG GIỮ CHỊ NẾU HỌ SAI CHỊ ĐẾN ĐÓ. NHÀ MÌNH CHƠI TRÒ NÀY.” Paul bật mở điện thoại di động của mình ra, và Nat biết tỏng ý cậu.


      gọi cho bố đâu đấy?


      “TẠI SAO ?” Paul nhấn gọi số nhanh. “BỐ GỌI CHO AI ĐẤY TRONG NGÀNH LUẬT.”


      “Chị là người trong ngành Luật mà, và chị kiện ai hết. Làm ơn , Paul, bỏ máy xuống .”


      “QUÁ MUỘN RỒI. ÔNG SỢ PHÁT CUỒNG LÊN RỒI. BỐ MUỐN CHỊ VỀ NHÀ.”


      “Chị ở nhà. Bây giờ chị sống ở đây, và chị trưởng thành rồi.”


      “Em , chuyện với bố mẹ ,” Hank , đặt tay lên vai . “Bố mẹ lo lắng đấy. chuyện với họ trước khi gọi lại cho em.”


      “Ai làm cho họ lo lắng thế?” Nat thốt lên, cơn giận dữ tóe lên trong lồng ngực. hy vọng có được buổi tối yên tĩnh tại nhà và cuộc chuyện chân tình, nhưng giờ vô ích. “Em gọi cho bố mẹ. Em gọi cho kia mà. Và tại sao lại gọi cho họ trước khi gọi cho em cơ chứ?”


      “Đừng ngớ ngẩn thế.” Hank nhấn chiếc di động vào lòng bàn tay . “Xin em đấy. . Chỉ mất có vài phút thôi mà.”


      VỚI BỐ LÀ CHỊ ỔN. ÔNG LO LẮNG LẮM. BỐ CHỊ MÀ.”


      với họ là khi về đến nhà gọi ngay cho họ.” Hank trông có vẻ hối lỗi, nhưng Nat lại trở nên rối loạn. cần thêm lần ngâm mình trong bồn tắm nước thơm nữa để hồi phục lại sau những mối thương và lo lắng của mọi người.


      “Bố hả?” vào điện thoại.


      “Chuyện quái gì xảy ra vậy con?” giọng của bố như là tiếng vọng lặp lại lời của Paul, hay đúng hơn lời của Paul là tiếng lặp lại lời của bố. “Người ta vụ bạo động nổ ra trong nhà tù. Con kẹt trong đó à? Mà trước hết, bố muốn biết con làm cái gì trong đó mới được chứ?”


      “Con ổn. Con chỉ bị vết cắt mặt thôi.”


      vết cắt! Khâu hết mấy mũi? Con được bác sĩ thẩm mỹ khâu lại cho chứ, bố hy vọng là thế.”


      “Con cần khâu.”


      “Người ta đem con đến bệnh viện nào vậy? Đừng với bố là trong những cái lò đồ tể ở Philadelphia. Ở đó, bọn họ chỉ biết chữa cho những người bị súng bắn thôi.”


      “Con đâu có đến bệnh viện. Con cần phải khâu gì hết. Chỉ là vết cắt thôi mà.”


      mặt con có vết cắt nào là vết cắt hết. Con muốn bị sẹo chứ? Con có phải là mấy thằng con trai đâu.”


      Ôi làm ơn mà. “Bố à, để lại sẹo đâu.”


      “Bố gọi cho bác sĩ chuyên về da của mẹ con. Bác sĩ Steingard từ câu lạc bộ ấy. Bà ấy là giỏi nhất. ngay bây giờ , trong tiếng là con tới được phòng mạch của bà ấy. Ở khu Paoli đường Lancaster, cùng khu nhà của nha sĩ ấy. Bố mẹ gặp con ở đấy.”


      “Bố ơi, con ổn mà. Làm ơn, đừng có gọi cho bác sĩ.”


      “Mẹ của con phát bệnh lên vì lo cho con và Paul đấy. đến bác sĩ , có thể tối nay mẹ con mới ngủ yên được. Bố mẹ gặp con ở đấy nhé, rồi con và Hank có thể về nhà ăn bữa tối ngon lành.”


      “Bố à, nghe này, con phải đây. Con cần phải khám bác sĩ. bố mẹ.” Nat đưa trả điện choại lại cho em trai. “Chị lái xe ra vùng ngoại ô đâu.”


      Paul vào điện thoại: “BỐ À, ĐỪNG LO. BỌN CON ĐẢM BẢO CHỊ ẤY GẶP BÁC SĨ. SỚM GẶP NHAU THÔI.”


      “Sao em thế chứ?” Nat nổi khùng lên, “Chị !”


      CÓ NGHĨ LÀ CHỊ ẤY PHẢI ?”


      Paul nhìn Hank, Hank quay nhìn sang Nat khẩn khoản.


      “Em , có mất mát gì đâu? Em được chuyên gia khám vết thương cho. Nếu em cần phải khâu, em khâu.”


      phải là chuyện khâu hay .” Nat chỉ muốn thét lên. “Mà vấn đề là em có bị gì đâu.”


      “BỐ MẸ TỚI ĐÓ RỒI. BÁC SĨ CŨNG ĐẾN. CHỊ THỂ CỨ XUẤT LÀ ĐƯỢC ĐÂU.”


      “Sao hả cưng?” Hank , hếch đầu lên. “Làm cho ba mẹ vui lòng mà, cẩn tắc vô áy náy mà.”


      “ĐÚNG ĐÓ,” Paul thêm vào. Trong thâm tâm, Nat thở dài. Đôi lúc thích việc Hank quá sức hòa hợp với gia đình mình, và thỉnh thoảng lại ghét điều ấy. Vào cái ngày bị mắc kẹt trong cuộc bạo động ở trại giam, ghét điều ấy.


      “OK,” , lấy áo khoác.


      Khoảng nửa đêm họ quay về căn hộ của mình từ “sô diễn” tại nhà Greco, no căng và mệt lả. Hank ngủ, còn Nat vẫn nán lại trong phòng tắm. cần có thời gian ở mình. Căn phòng ngập tràn ánh đèn điện, săm soi cái vết cắt bỉ ổi của mình trong gương. Nó trông y sì như bốn giờ trước đó, sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, cuối cùng, vị bác sĩ thẩm mỹ giỏi nhất vùng Main Line quyết định vết thương cần phải khâu gì cả và lại đắp vào nó miếng băng gạc đầy Neosporin.


      Nat cảm thấy bực bội thắt lại trong ngực. với tay lấy chiếc bàn chải đánh răng tự động mà Hank mua cho họ vào dịp Giáng sinh và ấn nút Mở màu xanh lá, khởi động cái vòng quay điên cuồng của bàn chải và tiếng o o khó chịu. quay vòng o o quanh răng, thiết tha mong được sử dụng tại cái bàn chải bằng tay cũ cổ lỗ của mình. cần có im lặng sau những thanh ồn ào từ gia đình Greco.


      Trong bữa tối, thuật lại cho cả nhà phiên bản sạch của những gì xảy ra trong trại giam, hay ít nhất là kể được vài dòng đầu tiên, chừng đó thôi quá sức chịu đựng cho khả năng tập trung chú ý của cả nhà. cũng ngăn cho xảy ra vụ kiện tụng chống lại Đại học Luật bang Pennsylvania, chống lại Bộ Cải huấn, chống lại Khối thịnh vượng chung Pennsylvania, và hai đại biểu Quốc hội Hoa Kỳ, được kể tên sau. tắt nút bàn chải tự động và nhét nó vào vỏ bọc dính đầy vết kem Colgate trắng, và rồi thể chần chừ lâu hơn nữa. tuột áo len và áo thun ra, xuống đến phần áo ngực ren trắng, lần nữa đưa mắt nhìn vào những vết cào ngực.


      Yếu tố gây sốc biến , nhưng biến mất hẳn. Nhũng vết hằn đỏ vẫn chằng chịt ngực , những chấm máu khô li ti lốm đốm áo ngực, từ bầu ngực dọc xuống nhũ hoa. cởi áo ngực ra, mặc cái áo len thụng hiệu Penn mềm mại treo sau cửa, và rời khỏi phòng tắm, nghĩ ra cách làm thế nào để cho Hank nghe về Buford. sớm muộn cũng nhìn thấy ngực , và phản ứng như thế nào, hoặc ngay cả là phản ứng như thế nào, trong lần làm tình tới của hai người. nghĩ là mình bị tổn thương quá độ, nhưng rồi cảm thấy nhõm vì hôm qua là sinh nhật của .


      bước vào phòng ngủ, chỉ được chiếu sáng bởi vòng ánh đèn halogen bàn ngủ đầu giường Hank. nằm quay lưng về phía , ở trần đến tận eo, và bóng hình in đậm bờ vai tròn cuồn cuộn, đường cong bắp tay, và nét gợi cảm mà phần thân của thon dần nơi eo phẳng. Trước khi họ gặp nhau, hẹn hò với rất nhiều , nhiều đến nỗi Nat cảm nhận được vẻ hơi ngạc nhiên của bố khi Hank quyết định hẹn hò với . chuồi người vào giường sau lưng và quay sang chào thăm hỏi bằng ngón chân.


      à?” hỏi, rồi nghe thấy tiếng ngáy khe khẽ. nhỏm dậy cúi mình nhìn sang . Đôi mắt nhắm nghiền, và thở vào gối. nỡ đánh thức dậy và dù sao cũng chẳng thích thú gì kể lại chuyện cho nghe. Hôm nay ngày dài và tự tha thứ cho mình vì tránh né va chạm, lăn người qua, kéo mền lên, và nhìn sang chiếc đồng hồ để bàn sáng đèn. Mười hai giờ hai mươi ba. Mười hai tiếng đồng hồ trước đây, ngồi trong xe cứu thương, chuyện với nhân viên y tế.


      Vớ vẩn, phải nào?


      Nat xua đuổi ý nghĩ ấy. Giờ quá muộn, thể gọi cho nhà Saunders được.


      khó nhọc với tay lấy quyển sách.


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :