Cô Gái Của Bố - Lisa Scottoline (50c)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 45


      Nat bước vào phòng chăm sóc đặc biệt trong bệnh viện nơi Paul nằm im giường, mắt nhắm nghiền và sắc mặt xanh xám. cái ống trong trong xanh xanh chạy từ mũi cậu ra, ống truyền nước biển ngoằn ngoèo tay, cái kẹp màu trắng kẹp vào đầu ngón tay, nối liền với màn hình theo dõi nhịp tim chạy ra những đường nhấp nháy màu xanh sáng nhấp nhô như đồi và thung lũng. Trong đêm với quá nhiều cảnh tượng kinh hoàng, cảnh này là tồi tệ nhất.


      “Nat, vào ,” bố , bước tới và ôm choàng lấy . Hai má ông thô ráp như giấy nhám thay cho vẻ mày râu nhẵn nhụi đặc trưng, và ông cũng tỏa ra mùi Aramis thích. Ông thả ra, giữ lấy vai nhìn vào , đôi mắt của ông nâu sáng và buồn rầu, cho đến khi nhìn lên tóc vẻ kinh ngạc. “Sao con lại đổi tóc thế?”


      “Chuyện dài lắm, Xảy ra chuyện gì vậy, bố?” Nat nhìn qua bố vào trong giường bệnh, nơi Junior và Tom ngồi bên, bên kia là mẹ và Hank. Mọi người mắt đỏ quạch và trông kiệt sức.


      “Nó chơi bóng rổ với Hank, và cứ vậy mà ngã xuống.” Giọng bố nghẹn ngào vì cảm xúc, thanh mà Nat chưa bao giờ nghe thấy từ ông. “Nó bị cái lỗi gì đó trong tim, trong van động mạch chủ.”


      “Nhưng nó mới có hai mươi sáu mà,” Nat , như thể bố mình biết chuyện đó vậy.


      “Khi nó còn người ta bỏ sót phát ra, và mấy viên thuốc cảm mà nó uống sau đó làm cho tình trạng xấu . Việc nó thở hụt hơi phải là do cảm, là do tim của nó đó. Bố hiểu hết được.” Ông gãi đầu, trông đau khổ. “Người ta phải mổ thay van. Nó mới mổ xong.”


      “Mổ tim à?” Nat quay cuồng. bỏ lỡ mọi thứ. thể rời mắt khỏi Paul, nằm bất động, hai tay để hai bên. thấy kinh khủng vì trước giờ coi trọng chuyện này. gần như thể mở miệng hỏi được, “Nó sao đâu mà, phải ?”


      “Người ta biết,” Hai vai bố sụm xuống, mềm oặt trong chiếc áo sơ mi xanh. “Họ vài tiếng nữa biết là nó có qua cơn nguy kịch hay .”


      thể nào.” Nat thể lý giải nổi chuyện này. Trong đám em bọn có Paul là đứa sống động nhất. “Chuyện xảy ra khi nào thế?”


      “Tối qua, khoảng bảy giờ tối.”


      Nat nghĩ lại. Lúc đó, giường với Angus. Em trai ngã xuống sân bóng rổ, khi làm tình. xua ý nghĩ đó . “Mọi người ở trong này từ lúc đó tới giờ sao?”


      “Ừ. Mọi người ngủ ghế trong hành lang. Như vậy là trái với luật lệ, thế là bọn họ ghét hết cả đám.”


      Nat nhìn ra mấy cái áo khoác của mọi người, khi vội vã ngang qua hành lang. “Người ta có phòng chờ nào cho khu chăm sóc đặc biệt à?”


      “Cách xa phòng này quá. Mặc xác mấy cái luật lệ của bọn họ .” Bố mỉm cười. “Tới chào mẹ con.” Ông nhàng đẩy đến bên giường, và mẹ vươn ra ôm , cái ôm xương xóc và vẫn tỏa mùi thơm.


      “Mẹ mừng quá khi thấy con trở về. Mọi chuyện ổn cả chứ?”


      “Ổn ạ.”


      “Chuyện gì xảy ra với con vậy, Nat?” bố hỏi, và giật mình nhận ra mọi người biết chuyện gì xảy ra trong nhà giam. phải đánh vật để qua đám phóng viên và máy quay phim trước đồn cảnh sát, và câu chuyện giật gân này được phát khắp các kênh đài tin tức. Nhưng bố mẹ và các của lại ở đây, màng đến ti vi hay báo chí gì, và Paul là mối quan tâm duy nhất. Trong tích tắc thế giới của họ thay đổi, mà ai nghĩ ngợi gì lắm cho - điều đúng đắn và hợp lý.


      “Chuyện gì xảy ra giờ có quan trọng gì đâu, “ Nat trả lời.


      “Nó sao đâu mà, con , mẹ biết vậy mà.” Mẹ vỗ lên lưng , hai mắt bà mỏi mệt và sưng mọng. Lớp trang điểm mặt bà phai hết, và bà mặc bộ đồ thể thao màu xanh mà trước đây người ta chẳng thể nào nhìn thấy bà mặc ra đường.


      “Con biết nó ổn mà mẹ. Con nghĩ bấy lâu nay mẹ đúng.”


      “Chuyện xảy ra thế thôi.” Mẹ nháy mắt, nhưng mặt bà trông tỉnh rụi cũng như bố , cả hai người họ trở về với đúng bản chất của mình, chỉ nhìn thấy họ như thế vào sáng ngày Giáng sinh. ý nghĩ kỳ cục, gần như thấy xấu hổ khi ngay lúc này lại nghĩ thế.


      “Chào em, Nat,” Hank . đứng cạnh mẹ , và chỉ nhìn thoáng qua mắt .


      “Chào .”


      “Mừng được gặp em.” nhìn lại , cũng gượng gạo kém, rồi bước đến và ôm cái lấy lệ. Vòng tay luôn là như thế, mạnh mẽ và ấm áp, và vùng người ra ngay, cảm xúc dâng lên phần bởi vì mọi chuyện như xưa, phần là nó vẫn giống y như xưa, cảm giác mà ngay lúc này đây thể phân tích hay nếm trải được.


      “Chào Nat,” Junior buồn rầu , phía bên kia giường Tom cố nặn ra nụ cười với .


      “Tóc đẹp đấy.”


      “Cảm ơn.” Nat thấy như mình vừa bước vào thế giới quay cuồng đảo lộn, nơi mà chàng hai mươi sáu tuổi vừa bị đột quỵ và mấy ông lại khen mình. muốn quay trở ra và bước vào lại, để cho Tom có thể chọc quê và Paul có thể đập vỡ cây đèn. Paul. Cậu em trai bé của . Hai chân cậu tạo thành túp lều trắng mềm mềm cuối chân giường, và đưa tay ra đặt lên ngón chân cái của cậu, như thể làm thế có thể giữ được cho cậu kết nối với thế giới vậy.


      “Sắc mặt nó trông khá hơn rồi, có thấy vậy ?” mẹ hỏi, đưa mắt nhìn Paul, và bố cũng ngẩng đầu lên làm như thế.


      nghĩ em đúng đấy, Di à.”


      “Em cũng có thể nghe thấy nó thở nữa. Nghe mạnh hơn trước.” Mẹ tì gần vào mặt Paul hơn, tóc của bà gần như rơi xuống má cậu. “Em nghe thấy tiếng của nó. Phải John?”


      Bố gật đầu, mặt sáng lên. “ cũng nghe thấy nữa. Như là nó sử dụng ngực nó mạnh hơn vậy.”


      Tất cả mọi người đều vươn ra trước, lắng nghe. Nat có gì để so sánh, nhưng với hơi thở của Paul nghe vẫn bình thường. “Con nghe thấy nó tốt đấy.”


      “Con cũng nghĩ vậy đó mẹ,” Junior .


      Tom đồng ý. “Dứt khoát là vậy rồi.”


      Nhưng Hank nhàng chậc lưỡi. “Đây là thằng Paul im lặng nhất trong suốt cả đời nó.”


      Bố nhướn chân mày.


      Mẹ chớp mắt hai lần.


      Tom và Junior nhìn lên.


      thể cứ thế được. Chúng tôi có thể đùa về Paul, nhưng thể đùa về Paul được.


      Nat cần phải nhìn lên Hank để hiểu được vì sao thế. biết thấy gượng gạo với có mặt của ở đây, và với bất cứ điều kinh khủng gì xảy đến với Paul, và với thực tế là nó xảy ra khi họ chơi bóng rổ cùng nhau. Và buồn thay, tất cả những điều này gộp lại làm cho lên câu sai lầm trong thời khắc tồi tệ nhất. bao giờ biết được tại dịp nào hay nơi nào mọi người nhớ ra thực người nhà Greco, nhưng Nat biết đấy là ngay lúc này đây, tại chính nơi này.


      “Người ta chỉ cho mình vào đây mười lăm phút mỗi giờ,” bố , bỏ qua khoảnh khắc ngượng ngập ấy. “Mình chỉ còn ba phút nữa thôi. Mụ y tá khó chịu vào đây chính xác như đồng hồ đếm giờ.”


      “Họ làm theo đúng luật thôi hả bố?” Nat hỏi, nắm lấy ngón chân của Paul.


      “Bố em buộc họ phải cho mọi người vào,” Hank thêm vào, với nụ cười ngượng.


      “Bố giỏi đó.” Nat thấy nước mắt trào ra. băn khoăn biết bố phải đe dọa kiện cáo, hay đả thương, hay cả hai, với biết bao nhiêu người. Lúc ấy điều gì đó xảy đến trong , khi nghĩ đến Tom và Junior, bố và mẹ, họ ngồi hai bên giường của em như những hàng rào bảo vệ bằng nhân mạng, đứng sau em suốt ngày suốt đêm, chỉ vì mười lăm phút vớ vẩn mỗi tiếng đồng hồ, cương quyết ngăn ngừa cho bất cứ thứ gì hay bất cứ ai làm hại đến em hay đem nó , như thể cả nhà là đội quân địa phương bé. Họ làm như thế vì cậu ấy là thành viên trong số họ, và mỗi người là phần quan trọng bậc nhất trong cuộc đời của những người kia.


      Và trong khoảnh khắc đó, Nat hiểu ra, với niềm tin chắc sâu đến tận xương tủy, điều mà trước đây chưa từng bao giờ nhận thấy. Rằng mỗi con người này đối xử thế với , từ ngày được sinh ra, cho đến ngày trút hơi thở cuối cùng thế giới này, được gắn kết với nhau bởi cái tên chung và dòng máu duy nhất. Và nếu cái giá phải trả cho cái dịch vụ nhân sinh sâu nặng ấy là đôi lúc thô lỗ, là những lời vô cảm, hay đơn thuần đếm xỉa, cái giá ấy vẫn rất đích đáng.


      Vì họ là gia đình.


    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 46


      Greco, nhìn sang đây nào!” tay phó nháy la lên, là trong những người bên ngoài chung cư của buổi sáng hôm sau. “ Greco, có phát biểu gì ?” “Nat ơi, phải làm gì để ngăn chặn cuộc đào thoát của Williams?” “ Greco, làm ơn nào. Phát biểu gì chứ?” “Ngài biện lý Chester liên kết với lực lượng thực thi pháp luật của họ. có thể giải thích được ?” Nat giơ bàn tay lên khi vội vã vào tòa nhà. chỉ ngủ khoảng hai tiếng trong bệnh viện, nhưng hôm nay có gì quật ngã được , cả báo chí cũng . Sáng nay Paul qua cơn nguy kịch. bước vào trong sảnh, lòng nhõm cho đến khi bước đến bên bàn bảo vệ, ngồi trong đó là Bill trong bộ đồng phục.


      Chết cha. Nat quên bẵng. Mấy hôm trước, ông ấy cho mượn chiếc Kia trong ngày, và cả điện thoại của ông ấy nữa. có lý do giải thích nào cả. Tôi đường trốn chạy à?


      “Thưa giáo sư!” Bill đứng dậy, mỉm cười chờ đợi, và Nat cảm nhận làn sóng mặc cảm tội lỗi.


      “Tôi rất xin lỗi. Hôm nay tôi đưa lại cho ông xe và điện thoại. Tại tôi hơi bận.”


      “Được mà, tôi biết mà. bắt mấy thằng gian ác. nổi tiếng rồi!” Bill nhìn thẳng vào với vẻ cung kính mới, và Nat đỏ mặt.


      hẳn đâu.”


      mà!” Bill khoa tay chỉ ra đám phóng viên bên ngoài. “Bọn họ ở ngoài kia cả đêm. Họ phỏng vấn tôi về , và tôi với họ tử tế thế nào, thông minh ra sao. là người hùng!” Ông chìa tay qua bàn. “Đưa tay đây nào!”


      “Ôi dào.” Nat bắt tay ông, và Bill kéo lại gần bàn. “ cho tôi nghe với. có dùng xe tôi để chạy trốn ?”


      Nat cau mày. “ là có.”


      “Tuyệt ! Thế là vợ tôi bảo chúng tôi có thể rao bán nó eBay.” Bill giơ ngón tay vẽ hình cái khung trong khí. “Xe bán, Chiếc xe chạy trốn.”


      Ôi trời đất. “Vui vì giúp được ông đấy, Bill à.” Nat tới thang máy và nhấn nút. “Gặp lại sau nhé.”


      vui lòng ký tặng lên xe luôn nhé, như họ làm trong chương trình Jay Leno ấy?” Bill với theo, nhưng Nat giả vờ như nghe thấy khi bước vào trong và cửa thang máy trượt đóng lại. phải tắm, thay quần áo và đến trường làm việc, nếu còn có việc để làm.


      cũng ngại được gặp cả Angus nữa.


      Nat mở cánh cửa trước nặng nề của trường luật và bước vào đại sảnh, nơi những khung cửa sổ cao vời vợi màu trắng hình vòm cung như vỏ trứng, và cầu thang cẩm thạch sáng loáng là chứng nhân cho lòng trung thành với liên đoàn Ivy xưa cũ của trường. Sinh viên tung tăng khắp nơi, cười cười giữa những giờ lên lớp, và vài người quay lại nhìn khi bước vào, đôi giày bít mũi màu xanh đậm của gõ lộp cộp nền cẩm thạch bóng bẩy màu hồng và nâu nhạt. mặc bộ vét xanh đậm cổ điển cùng mái tóc ấn tượng sáng trắng, đưa ra hình ảnh lẫn lộn nhưng lại được cân bằng giữa quần áo và vẻ bề ngoài.


      “Chào Marie.” Nat vẫy tay chào người canh cổng khi ngang qua bàn bảo vệ.


      “Dừng ngay đó, kia,” người gác cổng gọi lại, giọng bà ta vang vọng cả sảnh đường. “Tôi cần xem chứng minh thư của .”


      Nat quay lại. “Tôi đây mà Marie. Nat Greco.”


      “Giáo sư Greco à?” Marie cười toe khi nhận ra. “Xin lỗi nhé, tôi nhìn thấy mặt . À này, chào mừng quay trở lại nhé. Tôi biết là giết ai cả.”


      “Cảm ơn.” Nat rúm người lại, và đám sinh viên bắt đầu quay qua , từng người từng người .


      Marie với lấy tờ báo và vẫy vẫy trung. “ ngăn cho bọn xã hội đen chạy trốn. Tôi đọc hết chuyện về rồi, trang nhất ấy. ký tặng tôi tấm hình nhé?”


      “Có lẽ để sau vậy,” Nat trả lời, nhưng khi quay lại bước , thấy vòng sinh viên quây lấy mình, trố mắt nhìn ngưỡng mộ. nhận ra vài gương mặt sinh viên trong lớp năm nhất, và Warren, Carling, và Chu trong lớp ngoại khóa, chăm chăm nhìn với ánh mắt khác.


      cho nổ tung cái xe hả, thưa giáo sư Greco?” Warren hỏi, và cả đám bu lại. “ là quá nha.”


      “Tôi ...”


      Chu chỉnh lại, “, ấy cho nổ mấy thùng xăng.”


      , ra , tôi...”


      “Bọn em biết dữ dằn vậy!” Carling cười toe và giơ bàn tay lên. “Coi nào, đập tay cái nào!”


      “Đập đập!” Nat đập tay với cậu ta và đột nhiên hiểu ra sao bọn con trai cứ luôn đập tay nhau. Vì làm vậy vui lắm.


      Đúng lúc ấy cánh cửa phòng khách của khoa bật mở, và hiệu phó McConnell bước ra, tay cầm mấy tờ giấy. Ngay vừa khi nhìn thấy Nat, nét mặt ông ta đông cứng lại như pho tượng trong học viện khắc bằng đá lạnh.


      “Giáo sư Greco này,” ông ta , lại phía , và đám sinh viên đột nhiên im bặt, đứng nhìn.


      “Chào Jim.” Nat nghĩ ông ta siết chặt cổ mái đầu bạc dày phía sau ông ta thò ra, theo sau đó là cái nơ cổ màu đỏ quen thuộc. Đấy là hiệu trưởng Samuel Morris, trở về từ thảo nguyên châu Phi vừa kịp lúc. Đôi mắt sùm sụp của ông mở bừng lên sau gọng kính đồi mồi và ông nở nụ cười tươi đặc trưng.


      “Nat, đây rồi!” Hiệu trưởng Morris, người đàn ông tròn trĩnh dễ thương, choàng hai tay ôm lấy trong cái ôm thơm mùi tẩu thuốc. “Tôi nghe gì về đấy nhỉ?”


      “Chuyện dài lắm Sam à.” Nat tận hưởng vòng tay thơm tho của ông cho đến khi nhìn thấy McConnell sau lưng ông, hai mắt ông ta nhíu lại. Hiệu trưởng Morris chỉ nới vòng tay ra chút ít đủ để khoác tay lên vai , dìu ra khỏi đám đông, đẩy từ đại sánh lối ra ngoài hành lang.


      phải kể cho tôi nghe. Cả buổi sáng nay tôi phải nhận điện thoại từ giới truyền thông, và phải với là, tôi liên lạc với cảnh sát. Họ fax cho tôi lời khai của , theo cầu của tôi.”


      Ặc. Từ giọng của ông Nat thể đoán được là mình sắp bị đuổi hay được khen thưởng đây, và dù sao trước mặt sinh viên ông ấy cũng ra tay. Sinh viên tụm lại trong hành lang, mỉm cười hay thậm chí còn vẫy tay với khi bước ngang qua. Melanie Anderson, từ lớp ngoại khóa của , bắt đầu vỗ tay, và những sinh viên khác cũng tự nhiên ùa vỗ theo, làm vang vọng cả hành lang sâu hoắm. Nat ra hiệu nhận biết các sinh viên bằng cái gật đầu vui vẻ, và hiệu trưởng Morris mỉm cười đầy vẻ chuyên nghiệp với các sinh viên khi họ quành qua khúc quanh đến văn phòng ông.


      Hiệu phó McConnell đuổi kịp họ. “Sam, chúng ta thể cứ là ‘đầu xuôi đuôi lọt’ được. Tôi thẳng với Nat đây là cấm ấy đến trại giam, vậy mà ta vẫn cứ .”


      “Đó là nơi có kẻ xấu mà,” Nat nhàng , nhưng hiệu trưởng Morris dường như nghe thấy gì khi ông lùa bọn họ qua hành lang, lại có nhiều sinh viên hơn trố mắt nhìn, rồi bắt đầu xôn xao và cuối cùng là vỗ tay.


      McConnell tiếp tục, “Chúng ta chưa bao giờ có giáo sư luật bị cáo buộc tội sát nhân, dù cho cáo buộc đó có được bãi bỏ hay . Việc này hề có tiền lệ. Tuần trước tôi cảnh cáo ấy nhiều lần rồi...”


      phải ở đây đâu Jim.” Hiệu trưởng Morris chặt tay xuống làm ông ta im miệng và quay sang Nat. “Chúng ta cần phải chuyện riêng.”


      Tim Nat chùng xuống. Ông lo lắng cái gì? Trộm cắp ư? Lừa đảo? Phóng hỏa? Cứ chọn tội danh , bất cứ tội danh nào.


      McConnell mím môi. “Tôi rất muốn được góp mặt trong cuộc họp này. Như biết đấy, năm nay giáo sư Greco đến lúc được xét làm giáo sư chính thức và...”


      “Cảm ơn nhé, nhưng cần thiết đâu.” Hiệu trưởng Morris lôi Nat khỏi tay viên hiệu phó, qua đám thư ký tròn mắt nhìn , vào phòng làm việc của ông, ra hiệu cho ngồi xuống chiếc ghế bên kia bàn. “Mời ngồi.”


      “Cảm ơn,” Nat vẻ chắc ăn lắm, và hiệu trưởng Morris đóng cửa lại sau lưng họ rồi quay về phía , vẻ mặt buồn buồn.


      “Tôi thẳng vào vấn đề. Lời khai bên cảnh sát trốn trong đường hầm ngầm dưới mặt đất, từng được dùng làm hỏa xa ngầm. Có đúng vậy?”


      “Vâng, nơi ấy giống cái hố hơn,” Nat ngạc nhiên trả lời.


      “Trước giờ ai biết đến cái hố này phải ? Chính phát ra nó phải ?”


      “Tôi nghĩ thế. Cái hố được che đậy bằng mấy miếng ván.”


      kỳ diệu.” Hiệu trưởng Morris tì người lên bàn, đôi mắt xám của ông rực lên niềm hăng say tri thức. “ khi tin này loan ra, chúng ta nhận được điện thoại từ tất cả những ban hệ lịch sử toàn quốc. Đây là phát mang tính lịch sử. cuộc đảo chính của trường luật.”


      ?” Nat hỏi, đoạn tự sửa lại. “Ý tôi là, đúng thế .”


      phát hành sách về chuyện này, dĩ nhiên là thế rồi.”


      Tôi ấy à? “Dĩ nhiên. Đống gỗ ép lên tường cái hố đó có khắc tên đầu chữ cái của nhiều tên, từ thời kỳ đó, và tôi có kế hoạch lần theo dấu vết của vài cái tên ấy.” Nat thôi, nhưng đấy là chuyên môn của , ngay cả cho đến tận phút này ai thèm quan tâm đến. “Đấy là ghi chép, ông biết đấy, của nhiều gia đình nô lệ khác nhau và của con đường họ lần theo từ Maryland và những điểm phía Nam. Tôi dạy điều này trong lớp ngoại khóa.”


      “Phải đấy là đề tài ưu tú nào?” Mắt hiệu trưởng Morris sáng lên.


      “Ngoại trừ việc hiệu phó McConnell chắc là tôi có thể tiếp tục dạy lớp ngoại khóa hay dù tôi có thích dạy thế nào nữa. Tôi dạy lớp ngoại khóa thêm vào những giờ lên lớp chính khác, như trước giờ vẫn thế.”


      “Ôi. Ngay bây giờ, phải tiếp tục giảng dạy chúng, về cái đề tài ấy, có thể mở rộng ra thành quyển sách chẳng hạn, được ?”


      “Chắc chắn là được.” Nat thấy thoải mái. Nếu viết sách bị đuổi. Việc ấy có thể khó đến mức nào chứ? Bao nhiêu thằng hề viết sách đầy ra đấy. là con mọt sách trước khi trở thành kẻ dữ dằn cơ mà.


      “Với việc tìm thấy cái này, chúng ta có thể làm được rất nhiều thứ. Chỉ có trời xanh là giới hạn thôi.”


      “Tôi thậm chí có thể đem sinh viên ra ngoài thực tế.”


      thực tế - trong trường luật hả?” Nụ cười của hiệu trưởng Morris nhạt .


      Nat quyết định thử thời vận thêm nữa.


      Ít nhất trong lúc này chưa.


      Mười phút sau, Nat vội vã chạy qua hành lang tràn ngập nắng và đầy những sinh viên háo hức hỏi han , vỗ vai , và chúc mừng , về đủ thứ chuyện, chuyện bắt kẻ xấu, chuyện nhuộm tóc, và chuyện làm cho nổ tung mọi thứ. cảm ơn hết thảy, trong người vỡ òa ra vì nhõm và hạnh phúc, đến nỗi khi bước xuống mấy bậc cấp đến khoa Thực nghiệm và mở cánh cửa kính ra gần như trở nên hợm hĩnh, nhưng rồi thấy đám đông đầy sinh viên bao quanh Angus với đuôi tóc của , với áo len bèo nhèo, quần jean và giày bốt. Ngay cả khi lôi thôi lếch thếch như thế, vẫn là người đàn ông đẹp đẽ nhất mà từng thấy.


      Ôi chao.


      “Natalie!” Angus reo lên ngay khi nhìn thấy . cười tươi và đôi mắt xanh của sáng rực. băng qua đám sinh viên, ôm chầm lấy trong vòng tay áo len, và đặt lên môi nụ hôn mềm ấm như nụ hôn mà còn nhớ khi họ làm tình với nhau. hôn lại ôm chặt hơn, rũ bỏ hết vẻ che giấu ngay cả khi đám sinh viên bắt đầu reo hò và rúc rích, và họ lại hôn thêm lần nữa, Nat cảm thấy hơi ấm bừng lên trong sâu thẳm tâm hồn, lan tỏa từ trong ra đến tận ngoài da , và bảo cho biết rằng, rốt cuộc, được an toàn.


    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 47


      Vài tuần sau, Nat bắt đầu chương mới của cuộc đời mình, hẹn hò với Angus và lên lớp với lòng tự tin được làm mới. Địa vị nổi tiếng của ngày càng nổi hơn, mỗi ngày lại thêm nhiều mục báo và phóng viên từ tờ New York Times, đài CNN và Court TV đến dự lớp , đem theo nhiều máy ghi hình đến nỗi khiến cả Chu cũng phải giơ tay phát biểu. Paul dần hồi phục, theo chế độ ăn kiêng nghiêm ngặt và thậm chí cũng tiếng hơn, nhưng vẫn thấy hoàn toàn hạnh phúc cho đến khi nghe được Barb Saunders cũng bình phục và ra viện.


      Nat dành buổi chiều Chủ nhật đến thăm Barb lần đầu tiên, lái xe đến nhà ấy, cửa kính xe hạ xuống, gió lùa qua tóc . Cảm giác được lấy lại màu tóc cũ là tuyệt, dẫu rằng nghĩ mình bao giờ để tóc dài nữa; trông cân xứng với chiều cao của . Mấy vết bầm và vết cắt lành lại và mấy vết xước gớm ghiếc ngực biến từ lâu. cảm nhận mình là chính mình, với quần jean và áo thun cotton đen, và chiếc áo khoác Barbour màu xanh lá để giữ ấm. Cuộc sống của trở lại như cũ, và cũng thực những đền bù, trả lại chiếc Kia và điện thoại cho Bill và gửi cho người chủ chiếc Neon tấm ngân phiếu lớn. Tiền tiêu thế là hợp lý, và bỏ mọi chuyện lại sau lưng, tận hưởng làn gió mát thổi qua cửa sổ, mang theo mùi vị mùa xuân sớm sủa.


      Con đường uốn quanh trại nuôi ngựa, và tuyết mùa đông tan. Màu nâu buồn thảm của vùng quê hạt Chester chuyển mình thành mùa xuân trước mắt . Cỏ non đâm chồi thành những vạt xanh mơn mởn, những bụi cây trổ lá xanh sậm, và những chồi non các ngọn cây mang sắc non của loại táo Granny Smith. Bầy ngựa suốt mùa đông được trùm chăn nay phơi ra những mảng lốm đốm xám, nâu sô la sậm và nâu đỏ óng, tạo nên những mảng màu đầy tính nghệ thuật khi đám ngựa gặm cỏ rải rác cánh đồng. Chuyến dễ chịu, và rất nôn nóng được gặp Barb. Vì công việc nên Angus thể cùng , và dù sao thích đây chỉ là cuộc gặp gỡ chị em với nhau mà thôi. Mọi chuyện bắt đầu từ và Barb, thế nên cũng phải được kết thúc tại đây.


      vòng đường khác để tránh phải lái ngang qua nơi cảnh sát Shorney bị giết chết. cần phải được gợi nhớ lại, hôm nay hay mãi mãi về sau cũng . Những kẻ xấu bị trừng trị, và mọi người gọi đấy là công lý, nhưng bây giờ Nat hiểu hơn rồi. Công lý bù đắp được những mất mát về nhân mạng. Công lý là khái niệm của lý trí, tránh khỏi bị tình cảm lấn át. Công lý là lời chúng ta lên khi chúng ta thể có được thứ mình thực muốn, đấy là vãn hồi mọi chuyện về lại trật tự vốn có của nó. Công lý chỉ là giải thưởng an ủi.


      chạy đến nơi, tấp vào trước cửa và đậu lại, vui mừng nhìn thấy Barb ngồi chiếc ghế nhựa biển thảm cỏ, cười vang khi quan sát mấy cậu bé con chạy xe trượt, xe đạp và xe đẩy lối vào nhà. Từ bệnh viện về Barb sụt cân, thấy điều đó mặt ấy, nơi hai gò má hơi trũng xuống. Thế nhưng trông vui vẻ, mái tóc vàng của được kẹp ngược ra sau và mặc chiếc áo gió màu xanh nhạt bên ngoài quần jean.


      “Chào người đẹp!” Nat vơ lấy đống đồ, ra khỏi xe, băng qua thảm cỏ xanh nâu, lồi lõm và nhèm nhẹp dưới chân đôi giày da bệt của . “Chị phơi nắng à?”


      “Chính xác. cuộc sống nhàn cư.” Barb nhoẻn miệng cười vỗ vào cái ghế trống bên cạnh. “Jen ở trong nhà, chuẩn bị bữa tối cho mọi người. Thịt heo nướng hầm khoai tây.”


      em tốt bụng.”


      “Nó cũng đem quần áo giặt giùm nữa. Tôi lợi dụng mọi cơ hội vì những gì phải trả đây.” Barb cười vang, cả Nat cũng thế,


      “Cái này là tặng cho chị.” Nat giơ ra bó hoa, và Barb hít ngửi với nụ cười dịu dàng.


      “Cảm ơn nhiều nhé. Tôi hoa hồng.”


      “Tôi cũng thế. Chị thấy sao rồi?”


      “Càng ngày càng thấy khỏe hơn.” Barb đặt bó hoa vào lòng và chỉ tay về phía đám nhóc. “Các cháu cũng khá hơn rồi. Chúng tôi vượt qua chuyện này.”


      “Tôi biết là mọi người làm được mà.” Nat đến đây để lên điều gì đấy. “Tôi rất tiếc về những việc xảy đến với chị.”


      cần phải xin lỗi đâu.”


      “Cái đêm ấy, bọn chúng theo chân tôi.” cổ họng Nat nghẹn lại. “Tôi dẫn đường cho bọn chúng mò đến chị.”


      “Dừng lại nào. làm gì sai cả. lời nhắn cần chuyển lời và chuyển lời, vì Ron. Bấy nhiêu đó là đủ rồi.” Barb vỗ về tay .


      với vợ tôi. vẫn thắc mắc sao ấy lại thế, nhưng định đào xới mọi chuyện lên thêm lần nữa. “Dường như là lâu lắm rồi.”


      “Tôi biết mà.” Barb cố gắng mỉm cười, và Nat thể chờ lâu hơn nữa để trao cho ấy chút ngạc nhiên.


      “Nhân tiện đây, tôi có món quà cho chị và bọn nhóc. Từ những sinh viên và cả khoa trong trường luật.” Nat cho tay vào túi xách, lấy ra phong bì, và khoa tay điệu đà trưng chiếc phong bì ra.


      “Cái gì thế này?” Barb mở phong bì, và mắt ấy mở lớn khi nhìn thấy tấm séc. “Chúa tôi! Tôi thể nhận cái này được.”


      “Chị phải nhận lấy thôi, chúng tôi kiện đấy.”


      “Nhiều quá.” Mắt Barb lóng lánh nước, và Nat nuốt vội cục nghẹn trong họng.


      “Cho mấy đứa mà. Chị nhận , xin đấy, từ tất cả chúng tôi.”


      “Cảm ơn rất, rất nhiều nhé.” Barb gấp phong bì lại và bỏ vào túi, hai người phụ nữ chợt im lặng trong phút chốc, trấn tĩnh lại mình. Cả hai đều biết đến lúc phải tiến về phía trước thôi.


      “Tôi có món ngọt là bánh quy yến mạch này,” Nat , đưa ra bịch đồ siêu thị Whole Foods, và Barb nhoẻn miệng cười, phút giây ngượng ngập qua. lột mớ băng dính và mở hộp ra.


      “Mấy cái này trông ngon phết.”


      “Ngon mà. Tôi ăn loáng lúc hết ba cái đấy.”


      “Đời ngắn ngủi quá mà. Ăn đồ ngọt trước .” Barb chọn ra cái và cắn miếng to. “Giữ lấy cái trước khi đám tiểu kia ăn sạch đấy.” gọi vọng ra đám nhóc, “Bánh quy này, các con!”


      “Cảm ơn.” Nat lấy chiếc bánh quy, và mấy cậu bé con nhảy ra khỏi xe đạp chạy bộ đến.


      “Mẹ ơi! Mẹ ơi! Cho con cái bánh quy nhé?” cậu bé nhất la toáng lên, chạy đến trong chiếc quần jean quá khổ, và Barb chộp lấy tay cậu bé trước khi cậu ta nhảy vào lòng . “Từ từ nào, bé bự. cảm ơn giáo sư Greco nào.”


      “Cảm ơn!” cả đám đồng thanh kêu lên, khôn khéo bỏ phần “giáo sư” và chộp lấy mấy cái bánh quy.


      “Được rồi các cháu,” Nat và cười lớn. Bọn chạy lại nhảy lên mấy chiếc xe đạp, vừa đạp xe vừa ăn, tông sầm vào nhau. “Đa năng nhỉ.”


      “Lúc nào cũng thế.” Barb lấy tay che nắng, dõi theo cậu nhóc bé nhất cưỡi chiếc xe đỏ dẫn đầu đám bên lề đường. “Xa quá rồi đó nha!” gọi với theo, giọng yếu ớt.


      “Chị muốn tôi la giùm chị ? Tôi là giáo đấy nhé.”


      “Thôi, được rồi.” Barb trông theo cậu , mắt ánh lên tia nắng mặt trời lẫn tia lo lắng, và Nat cũng vừa đưa mắt dõi theo, vừa ăn cái bánh quy yến mạch ngọt ngào. Cuối lối là vài tảng đá lớn được sơn trắng, và cậu bé con sắp sửa cày lên trong những phiến đá ấy. Barb bắc tay lên miệng. “Con , đừng chạy lên đấy. Đó là vườn của bố, con biết mà.”


      “OK, mẹ,” cậu bé la lên, nhét chiếc bánh quy vào miệng, giải phóng cho hai tay để quay đầu chiếc xe đạp vào lại trong lối .


      “Vườn của bố là gì thế?” Nat hỏi, và Barb bẻ miếng bánh quy.


      vườn hoa mà Ron làm cùng bọn trẻ. Tulip và cẩm chướng, mấy gốc hoa tự mọc lên. ấy thường bảo đấy là khu vườn đặc biệt của ấy vì hoa cỏ cứ tự thân mà mọc.” Barb buồn rầu , “Nhưng mà đâu phải. ấy bỏ ra cả khối thời gian để làm cỏ đấy chứ. ấy còn sơn mấy viên đá nữa, sơn lên mấy chữ số nhà của chúng tôi.”


      Nat đưa mắt nhìn mấy viên đá màu trắng. Vào mùa đông nhìn thấy chúng vì chúng bị tuyết lấp hết, nhưng bây giờ chúng đứng riêng rẽ hiên ngang ra đấy.


      “Ron luôn lo lắng là xe cứu thương chạy ra ngoài đây bị lạc mất. ấy sơn mấy con số lớn, bằng sơn phản quang.”


      “Xin lỗi phút nhé.” Nat đứng hẳn dậy. bước về phía ba phiến đá trắng, linh tính kỳ lạ dập dồn.


      “Gì thế?”


      Nat vòng quanh mấy viên đá nhìn chằm chằm vào những chữ số. 524. Mỗi con số được sơn đen từng phiến đá. với vợ tôi. Nó ở dưới sàn.


      “Nat à?” Barb lại phía .


      Sàn. Bốn[26]? Nat ngồi thụp xuống, với tay vào phiến đá với con số bốn, và vẹt nó sang bên.


      [26] Floor: sàn; Four: số bốn.


      làm gì thế kia?” Barb hỏi, nhưng lúc đó Nat kinh ngạc nhìn xuống cái vòng lớn nơi phiến đá đặt lên, được viền bằng vòng đất sắc nét. Nằm chính giữa cái vòng ấy là túi nhựa có khóa kéo, chứa phong bì hồ sơ màu vàng.


      Nat cảm thấy tim mình đập thình thịch.


      “Gì thế?” Barb ngạc nhiên hỏi.


      “Tôi biết, nhưng mà nó nằm dưới số bốn.”


      “Hả?”


      “Còn nhớ Ron gì chứ? Nó ở dưới sàn. Có lẽ ấy là bốn. Hẳn tôi nghe nhầm lời ấy.”


      “Lẽ ra tôi phải nghĩ đến điều ấy chứ nhỉ!” Barb đưa tay che miệng, và Nat lấy túi nhựa ra, phủi hết đám đất ẩm, đọc cái tên bên ngoài phong bì, được viết bằng bút bi, nét bút đàn ông. Dòng chữ đề tên, Barb. Xúc động, Nat đứng lên đưa túi phong bì cho .


      “Dành cho chị đấy. Đây hẳn là thứ mà ấy muốn chị có được.”


      Barb nhận lấy túi nhựa khi đám nhóc chơi đùa trong sân sau, miệng tạo ra tiếng máy xe ầm ĩ. kéo cái khóa nhựa màu xanh sang bên, lôi ra túi phong bì, mở nó ra. lấy ra năm sáu tờ giấy gì đấy được đánh máy, với vài tờ giấy trắng bấm vào sau. cùng là mảnh giấy ngắn hơn màu xanh, mảnh giấy viết tay mà Barb đọc thầm, rồi nhìn lên với hai mắt ngấn nước.


      ấy , ‘ em’,” cuối cùng cũng thốt lên, đôi mắt ngấn nước và môi dưới run run. “ ấy , ‘ em và các con bằng cả trái tim’.”


      Nat chớp chớp mắt giấu vội nước mắt của chính mình, nhớ lại đêm ấy, khi Barb rất bực bội vì những lời cuối cùng của ấy phải để về . Và rồi sau tất thảy mọi chuyện, những lời cuối của ấy là dành cho ấy. Dù mọi chuyện có đau thương đến vậy, Nat cảm thấy rằng họ khép lại tất cả.


      “Rồi ấy , ‘Nếu em đọc những dòng này, nghĩa là ra ’.” Giọng Barb lạc , nhưng ấy tiếp tục đọc lớn, che giấu nước mắt cho bọn trông thấy. “Lẽ ra để cái này trong garage nhưng muốn nó ở xa khỏi em và các con hết mức có thể, phòng trường hợp ai đó có thể trông thấy. Nộp mớ giấy tờ còn lại cho cảnh sát càng sớm càng tốt, để họ có thể bắt hết mấy gã này. Cứ để cho cảnh sát làm nốt những chuyện còn lại. Bảo trọng nhé, và hãy biết rằng em và các con, ngay cả đến lúc này.”


      Nat nuốt nước bọt, rồi nén cảm xúc khi nghe đến những chữ ấy. Saunders bị sát hại vì những gì ấy biết, nhưng cuối cùng ấy chiến thắng, khi đặt bằng chứng xuống dưới phiến đá. Ắt hẳn phải là thứ mà hôm ấy bọn chúng lục tìm, ngay sau lễ tang. phải là ma túy hay tiền bạc gì cả. Mà là bằng chứng.


      “Có mẩu giấy này tôi hạnh phúc quá,” Barb , lau khô mắt. “Cảm ơn rất nhiều vì tìm ra nó. Đây là món quà lớn nhất mà có thể tặng cho tôi.” dứt mẩu giấy ra khỏi tập giấy tờ, đoạn đưa lại toàn bộ giấy tờ, phong bì, túi khóa nhựa cho Nat. “Làm ơn nhận những thứ này. Chuyển giùm cho cảnh sát.”


      “Chị chắc chứ?” Nat nhận lấy mấy tờ giấy.


      “Đầu tôi bắt đầu đau rồi đây, và tôi muốn bọn trẻ nhìn thấy tôi buồn bực.”


      “Tôi đảm bảo là chị nhận được bản copy. Khi nào được chị đọc chúng.”


      “Hay quá, cảm ơn nhé.” Barb che cặp mắt ướt và ghì mẩu giấy sát. “Đây là thứ duy nhất có ý nghĩa với tôi. Rằng chồng tôi tôi và các con. Rằng chúng tôi là suy nghĩ cuối cùng của ấy.”


      “Tôi hiểu,” Nat , vừa khi ấy môi dưới Barb mếu . “Tôi vào nhà. trông chừng bọn trẻ giây hộ tôi nhé?”


      “Dĩ nhiên rồi.” Tim Nat chực nhảy ra vì ấy. “Tôi giúp chị vào nhé?”


      cần đâu, làm ơn canh chừng bọn . Barb quay bước vào nhà, đầu cúi xuống. “Mẹ trở ra ngay nhé các con. Tránh xa lòng đường ra. Mẹ hơi bị nhức đầu.”


      “Mẹ bị đau đầu hả mẹ?” cậu bé nhất hỏi với theo từ xe đạp của mình, và Barb gửi cho cậu bé cái hôn gió.


      “Hy vọng phải, cọp con à. Mẹ trở ra ngay ấy mà. Giữ chặt tay lái bằng hai tay nhé!”


      Nat trông theo bước ấy vào, bảo đảm cho Barb đến cửa, đoạn lật qua những trang mà Ron Saunders viết.


      Và những gì đọc được làm quỵ ngã.


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 48


      Nat đậu xe dọc bên dường và sụm xuống ghế sau tay lái. Ánh nắng chiều tai tái chiếu qua bầu trời xanh uể oải, và những chiếc lá vàng cũ kỹ điên đảo xoáy tròn trong cơn gió, điệu múa gấp gáp cuối cùng của mùa đông. Cảnh vật vẫn chan chứa như trước giờ vẫn thế, nhưng thể nào chiêm ngưỡng được nữa. thể nào nữa sau khi đọc những trang giấy của Saunders. xin khất buổi tối với lý do nộp giấy tờ cho cảnh sát, và cả Barb và Jennifer đều hiểu.


      Nhưng Nat dối họ. đến đồn cảnh sát. vẫn còn ngồi trong chiếc Volvo, dừng tại ngã tư đường. Con đường bên phải dẫn đến đồn cảnh sát. Con đường bên trái dẫn về nhà. vẫn chưa biết mình nên theo đường nào. Những trang giấy của Ron Saunders, câu chuyện thuật lại dựa những lần nghe lỏm các cuộc chuyện và từ trò thám tử nghiệp dư, mô tả lại mưu giúp Williams tẩu thoát chính xác như những gì Nat hình dung ra. Chỉ trừ điều mà bỏ sót.


      đọc đoạn đầu tiên thêm lần nữa, nhưng ý tứ vẫn cứ ra như thế:


      Vào ngày 28 tháng Tư năm ngoái, tôi trong phiên trực và tôi dẫn Angus Holt đến gặp Richard Williams trong khu vực giam giữ đặc biệt. Tôi nghĩ Williams muốn hỏi nhờ Holt làm luật sư cho ta. Holt cũng nghĩ thế, vì ta thế. Thời gian ấy, chúng tôi gặp vấn đề về chuột, và tôi phải rải thuốc chuột khắp nơi, bao gồm cả ống dẫn hệ thống thoát khí. Tôi nghe lỏm được Williams nhờ Holt dàn dựng cuộc vượt ngục. Williams sai “ trong những tay chân” của , Mark Parrat, lo liệu việc chi trả cho Holt để giúp trốn ra trước ngày ra tòa. Holt hỏi Williams vì sao nhờ ta, và Williams trả lời bởi vì tổng quản giáo cho phép gặp luật sư của mình mà có ai có thể nghi ngờ điều gì, nhưng thể gặp trực tiếp C.O. nào và cũng biết viên C.O. nào là “an toàn” để tiếp cận.


      Nat vuốt vuốt mặt. thể tin được chuyện này. Angus chưa hề từng gặp Williams, trong cái ngày đầu tiên theo đến trại giam hay trong những ngày sau đó cũng thế, ngay cả đến gần đây cũng hề. Nhưng Saunders chẳng có lý do gì mà dựng chuyện. Những trang còn lại chứa đựng chi tiết về tiền bạc chi trả và những kế hoạch khác, toàn do Saunders nghe lỏm và ghi lại. Quá nhiều phần kể lại là đúng thực, nhưng liệu phần này có sai nhỉ? Angus chẳng thể nào lại dính dáng với Graf và Machik. chính mắt mình nhìn thấy họ tranh đấu chống lại nhau. Và nếu ấy phần trong mưu này, tại sao Parrat lại cho xe tải màu đen tông phải ?


      Nat đọc đến đoạn kế, tiếp theo đoạn thuật lại:


      Holt trả lời là nhưng Williams tiếp tục tăng số tiền lên. Bọn họ đồng ý ở mức ba triệu đô la trả trước và thêm triệu nữa khi Williams đào thoát. Holt việc tu bổ có thể “đưa ra vài cơ hội” để giúp Williams thoát ra ngoài. Holt bảo ta biết hết các C.O. và biết nên “mướn” C.O. nào cho việc này, có lẽ là Graf. Holt cũng bọn chúng cũng cần ai đấy cấp cao hơn, có thể là Machik. Holt bảo ta lo vụ này và quay lại chuyện với Williams.


      Nat thấy cồn cào ruột gan. Ngay cả nghĩ đến nó cũng kinh khủng rồi. ấy cống hiến cả cuộc đời cho pháp luật, phục vụ cho lợi ích công cộng. ấy bao giờ làm chuyện như thế và quan tâm đến tiền. Căn hộ của cũng tuềnh toàng như văn phòng của , tủ quần áo dường như chẳng có gì, và tài sản lớn nhất của là chiếc Beede. chưa bao giờ gặp người chẳng màng đến vật chất như thế. Có thể nào nhìn nhận quá sai lầm chăng? hiểu . mà.


      đọc đến đoạn cuối cùng về Angus:


      Sau đấy, Holt gặp Williams thêm hai lần nữa, nhưng tôi thể nghe được bọn chúng như là tôi nghe lỏm Graf và Machik. Tôi kèm theo đây những bản copy của cuốn sổ ghi chép lần thăm nuôi có chỉ ra Holt vào thăm Williams ba lần, và cuốn ghi chép này chứng minh Holt ở đấy. Đúng là tôi có bằng chứng việc Holt có theo chuyện này đến cùng . Việc này tôi nhường lại cho các . Tôi thực nghĩ là bọn chúng che đậy mọi chuyện, che đậy dữ lắm vì tuần trước khi tôi kiểm tra cuốn sổ ghi và những trang về Holt biến mất. Đấy là cuốn sổ đóng rời từng trang, nên có dấu hiệu trang giấy bị xé nhưng tôi biết có mấy trang ấy trước đấy ở đó và những bản copy này chỉ ra điều đó.


      Nat lật phía sau trang giấy, nơi những bản copy những trang số ghi lại số lần thăm nuôi được bấm vào. Có ba ngày riêng biệt. di ngón tay theo những chữ ký. quá rồi, là chữ ký của Angus. biết mặt chữ viết tay của ấy từ những tấm thiệp và thông điệp tình tặng , nhét vào trong túi xách hồ sơ của . Ngay cả từ những danh sách hàng cần mua nữa. Cơ bản là họ chung sống với nhau. có chìa khóa riêng. Tối nay ở nhà, ở lại qua đêm cùng khi ăn tối với Barb Saunders xong trở về.


      đặt tập giấy tờ xuống ghế bên cạnh và ngắm những chiếc lá khô thổi tung ngang qua đường, những chiếc lá khô đến nỗi chúng phân rã thành những mảnh bụi màu nâu. Hay có thể đấy là tình trạng lý trí của mình. có bằng chứng nào về việc Angus liên quan đến mưu ấy đến cùng. Giả dụ như ban đầu ấy đồng ý tham gia, rồi lại đổi ý sao? Có lẽ chỉ đơn giản là đến phút cuối rút lui. Dĩ nhiên kể cho nghe làm thế, vì rất xấu hổ và nhục nhã.


      xem xét nên theo ngả nào. Có thể rẽ sang trái, về nhà gặp Angus, và tra hỏi về những tờ giấy. Cho cơ hội làm mối nghi ngờ. tin tưởng , và cũng trân trọng như thế.


      Hay là có thể rẽ phải, lái xe đến đồn cảnh sát, và tố giác . Đưa cho cảnh sát đám giấy tờ. Họ cho gọi lên thẩm vấn. có còng tay. Phòng hỏi cung. Đám báo chí, những ánh đèn flash nhấp nháy. biết việc đó ảnh hưởng thế nào đến , đến uy tín của . trải qua chuyện này. Lời cáo tội tương đương án buộc tội, nhất là trong trường luật. vẫn chưa được lấy lại hết những chương trình bị giật mất. Việc này làm phát khùng. Và rồi phản bội như thế này, từ ư? làm gục ngã. Và phá vỡ hạnh phúc hai người.


      Nat nhìn vào ngã tư trước mặt và đắn đo lựa chọn. Trái hay phải? Phải hay trái?


      vặn chìa khóa nổ máy và nhấn ga.


    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 49


      , em về rồi!” Nat gọi vào từ ngoài cửa. Đấy là chuẩn chào hỏi của họ, và cố gắng giữ cho bình thường trước khi quẳng những tờ giấy ấy vào . Nhưng ngay giây tiếp theo, nghe thấy tiếng pop ăn mừng lẫn vào đâu được của nút chai rượu champagne.


      “Chào em!” Angus bước ra từ nhà bếp, mắt lấp lánh và tay cầm chai champagne, tay kia cầm hai ly thủy tinh. mặc chiếc áo sơ mi bình thường mà thích với quần jean, trông thoải mái ngay trong căn hộ của , với ánh đèn dìu dịu và sách vở bao quanh cả hai người, phong cảnh hoàn hảo cho hai giáo sư luật. Cảnh tượng này làm tim đau đớn, và cầu mong sao có lời giải thích hay ho xua tan mọi chuyện.


      “Champagne à?” hỏi.


      “Chúng ta ăn mừng. Hôm nay dàn xếp xong vụ với thành phố.” Angus nồng nhiệt ôm hôn , nhưng Nat buộc mình tập trung vào nhiệm vụ.


      “Dàn xếp xong rồi hả? Hay quá!” cố cười, cởi áo khoác ra, đặt nó lên ghế cùng túi xách.


      “Luật sư bên thành phố tắt đài. Bọn chứng minh được rằng hệ thống ống dẫn nước khu người da đen ở được nhanh chóng sửa chữa bằng ở khu người da trắng.”


      Nat nhớ những chi tiết. rất quan tâm đến vụ này. Mấy đêm nay thức trắng vì nó.


      “Bọn có hai chuyên gia lỗi lạc nộp lên các báo cáo và họ so sánh thời gian những lần ống nước bị hư hỏng nặng ở Philadelphia với những thành phố lớn khác. Khi bọn trừ hết điểm, thằng cha đó đầu hàng.” Angus đặt hai ly rượu lên bàn và rót vào ly. “Bọn phi vụ dàn xếp ngon lành và thêm sắc lệnh cho phép bọn có thể tóm đuôi bọn họ trong năm năm tới, nếu bọn họ làm sai.” đưa cho Nat ly đầy rượu, rồi tự rót cho mình, và nhìn sang Nat với thoáng cau mày. “Em trông hơi buồn. Gặp Barb khó khăn lắm sao?”


      “À, ừ, vâng. Đại loại thế.”


      “Trước hết, nâng ly chúc mừng .” Angus nâng ly lên, nụ cười của quá đỗi dễ thương và đôi mắt xanh biếc dịu dàng, nhìn chăm chú, như thường lệ, vào . “Dành cho em, người khơi nguồn cảm hứng cho làm nên những điều vĩ đại.”


      “Cũng dành cho nữa,” Nat gọn lỏn, rồi nhấp ngụm champagne, bởi vì champagne dễ nuốt xuống hơn là cục nghẹn trong cổ họng .


      “Rồi nghe xem.” Angus ngồi xuống đặt ly rượu lên đùi. “Tới ngồi bên cho nghe mọi chuyện diễn ra thế nào nào.”


      “Ừm, chưa đâu.” Nat vẫn đứng đó, thu hết can đảm. “Em có câu hỏi hơi lạ chút.”


      “Được thôi. Nhưng ngồi à?” Angus vỗ vỗ lên chiếc trường kỷ.


      “Chưa.”


      “OK.”


      có từng gặp Williams bao giờ chưa? Ý em là trước đây ấy?”


      “Em vậy là sao?” Angus cau mày. phải cau mày dữ lắm, chỉ đơn giản là cau mày thôi. Bối rối.


      “Ý em là, có bao giờ gặp Richard Williams trong trại giam ?”


      “Để nghĩ coi.” Angus ngóc đầu lên. “, theo nhớ . Sao thế? Barb gặp ta à? Làm sao mà ấy biết được cơ chứ?”


      Ôi . “À, ấy chắc lắm. Chỉ ấy nghĩ thế thôi.” Nat nghĩ là chối, nên ngay lập tức có đường nào thối lui. “ ấy nghe được là lúc nào đấy làm luật sư cho .”


      ấy à?” Angus cười khẽ. “, đại diện cho thứ rác rưởi như thế hả? nghĩ thế.”


      Nat thấy mặt mình nóng bừng. “Nhưng làm luật sư đại diện cho những tù nhân khác đấy thôi. làm những vụ hình mà.”


      phải cho những thằng như Williams. Bọn chúng là trường hợp đặc biệt. phải là đám bố già.”


      Nat hiểu. chối. Sao lại phải chối? ngồi phịch xuống chiếc ghế đối diện .


      “Gì vậy?” Angus chớp mắt. “Có vấn đề gì hả? Em đau ở đâu à?”


      Đau ở tim.


      “Có chuyện gì vậy, em ?”


      “Em hiểu.” Nat đặt ly xuống, cho tay vào túi xách, lôi từ trong túi ra đống giấy tờ. “Em phải hỏi vài câu, và em cần em biết . Vì em , tin tưởng .”


      “OK,” Angus lặng lẽ . “Đây là trò chơi gì à?”


      .” Nat giữ tập giấy trong lòng. “Em tìm thấy mớ giấy tờ này ở nhà Barb, và chồng ấy viết ra chúng. Ron ấy. ấy gặp Williams ba lần và ấy cũng copy số ghi những lần ra vào, để chứng minh điều đó.” Angus vẫn ngồi im. Vẻ mặt hề thay đổi.


      “Giờ có nhớ gặp Williams về việc làm luật sư cho ?”


      , có.” Angus chìa tay ra. “ có thể xem mấy tờ giấy đó ? Hẳn phải có nhầm lẫn.”


      “Chờ chút .” Nat vẫn giữ tập giấy trong lòng. “ ấy nghe lỏm được và Williams thỏa thuận với nhau việc giúp thoát ra với cái giá ba triệu đô la. ấy nghĩ là nằm trong mưu cùng Graf, Machik và Parrat.”


      Mắt Angus lóe ra những tia sáng xanh giận dữ. “Thậthoang tưởng.”


      “Em biết là vậy, vì thế em gặp cảnh sát. Em , và em biết chuyện đó hoang tưởng, và em muốn cho cơ hội giải thích. Bởi vì, em biết bao giờ làm những chuyện như thế.”


      làm, bao giờ làm! thể tin được là em kết tội việc này.”


      Em cũng tin. “Em biết, em thấy khủng khiếp lắm, nhưng vậy tại sao gặp Williams? Chữ ký của có trong cuốn sổ ghi ấy. Em có bản copy ngay đây này.” Nat nghe thấy thanh tuyệt vọng ngay trong giọng của mình, và miệng Angus mím lại, vùi lấp dưới hàm râu vàng sậm của .


      “Cho xem đoạn ghi chép nào. Chắc là có nhầm lẫn gì đây.”


      “O.K.” Nat mở tập giấy ra đưa cho đoạn ghi chép, và đứng dậy nhận lấy, đứng ngay đấy đọc. phút sau, ngồi xuống lại.


      “Mấy tờ giấy kia là gì thế?” Angus chỉ tay. “Trong tay em ấy.”


      .


      “Natalie này?”


      “Cứ trả lời câu hỏi . Em cho cơ hội đấy. Em .”


      Angus nhìn xuống đoạn ghi chép, rồi lại nhìn lên, nét mặt đột nhiên xệ xuống. Nụ cười của biến mất. Đôi chân mày rũ rượi.


      em nghe . Em đến hỏi . Em muốn biết.”


      Angus hớp ngụm lớn champagne, rồi đặt ly xuống.


      Nat nín thở chờ đợi. Làm ơn có lời giải thích cho hợp lý nào.


      “OK, Williams hỏi giúp thoát ra. có nghĩ về điều này, nhưng . bao giờ làm việc này, em biết mà.”


      Nat thấy cổ họng mình nghẹn lại. “ gặp đến ba lần.”


      “Có lẽ thế .”


      “Vậy sao ngay lúc nãy còn dối?”


      thấy xấu hổ.”


      Nat thấy nhói đau. “Vậy sao phải mất đến ba lần để cho Williams biết là muốn làm luật sư biện hộ cho ?”


      Mắt Angus tóe lửa. “Em buộc tội . Thực buộc tội .”


      “Cứ thẳng thắn trả lời em . Chúng ta về chuyện này, và chưa bao giờ nhắc đến chuyện cân nhắc việc làm luật sư đại diện cho Williams. Tại sao vậy?”


      Angus đưa mắt nhìn qua chai champagne, lúc này bị bỏ quên mất rồi.


      Nat chờ đợi.


      “Chuyện này xong hết rồi mà Nat. dối rồi thôi để nó dối luôn .”


      . “. thể nào liên quan đến mưu như thế đâu mà Angus. Chúng ta cùng nhau giải quyết mà.”


      “Chúng ta làm vậy. Chúng ta nhau.”


      “Em nhớ lúc chuyện trong xe, về những gì xảy ra trong căn phòng ấy. Graf là người hành quyết Upchurch.” Rồi Nat hiểu ra. đánh lạc hướng . Lôi kéo tập trung khỏi Saunders. “Thậm chí còn về mấy cuộn băng.” Rồi việc này cũng sáng trong . “ cho em thả mồi bắt bóng phải ?”


      “Nat, ...”


      “Và tất cả mọi chuyện, đặt em vào tình trạng nguy hiểm khi đem em đến trại giam sáng hôm ấy, đến lớp của .”


      Angus im lặng trong giây lát. “ em, em biết mà.


      cho em nghe là có dính líu đến mưu này.” Em van đấy, .


      biết Buford và thằng bạn của có mặt trong lớp . bao giờ để cho em bị thương. bao giờ.” Angus đắm đuối nhìn qua bàn vào mắt . “ em. Em biết mà.”


      Miệng Nat khô khốc. “Nhưng biết cuộc bạo động?”


      nghĩ nó chỉ xảy ra trong vòng được kiềm tỏa, trong khu RHU. Lẽ ra là phải thế.”


      Nat thể tin vào tai mình. “Đó là trò nghi binh khỏi vụ sát hại Ron Saunders.”


      “Mọi chuyện lẽ ra quá xa như thế. Bọn họ để việc quá xa, và họ phải xử thôi. Đấy phải là ý của . muốn biết bất cứ gì về chuyện ấy.”


      Nat thấy miệng mình há hốc.


      Angus ngồi đấy, nhắm mắt lại.


      “Angus à.” Nat cảm nhận được cả nhịp tim của chính mình. Cả căn hộ im lặng đến nỗi thề là có thể nghe được cả tiếng bong bóng lụp bụp trong chai champagne. “ nhận tiền để giúp Williams vượt ngục. Đấy là phạm pháp.”


      Angus mở mắt ra. “Là phạm pháp , nhưng phải là công bằng.”


      Nat thể được gì. thấy như mình vừa bước vào vũ trụ khác. Thế giới của lại quay cuồng đảo lộn. người đàn ông này, và ta mất trí rồi.


      “Em nhớ khi chúng ta về khác nhau giữa pháp luật và công lý, cái ngày mà chúng ta gặp nhau đó ?” Angus hỏi, giọng trầm tĩnh. “Đây là ví dụ hoàn hảo. Khi Williams lần đầu hỏi , nghĩ, dĩ nhiên là rồi. Nhưng liên tục quăng những con số vào , và nghĩ, với chừng đó tiền có thể làm khối chuyện tốt.” Ánh mắt Angus long lanh dưới ánh đèn dìu dịu. “ có thể lập quỹ cho chương trình, thuê chuyên gia làm nhân chứng, giúp đỡ mọi người. Những tay chuyên gia vừa thuê trong vụ chống lại thành phố ấy. Mất cả hai mươi lăm nghìn đấy. có thể lấy từ đâu ra từng ấy tiền cơ chứ? giúp đỡ chính những con người mà Williams làm hại. Với chính tiền của . Đấy là bồi thường thiệt hại.”


      Nat thấy mình tê dại.


      “Năm nay sử dụng ngót nghét cả trăm nghìn trong số tiền ấy. Bọn mua mười lăm chuyên gia trong loạt những vụ dân . Mất cả mấy ngày lấy lời khai. Thuê luật sư đồng nguyên đơn hạng nhất. Dựng lên những cuộc tranh cãi bậc cao mà chỉ có những công ty luật lớn mới có thể làm được. chiến đấu vì thân chủ của mình và thắng các vụ kiện nhờ vào số tiền ấy. Đấy là công bằng. Ngay cả nếu như đấy phải là luật pháp.”


      “Ron Saunders chết, cả Upchurch cũng thế,” Nat thều thào, chẳng biết lấy giọng từ đâu nữa.


      mong chuyện đó xảy ra. biết. nghĩ Williams trốn và vài tháng sau người ta lại bắt lại . Họ luôn làm thế. Thứ cặn bã như , luôn luôn gặp vấn đề. nghĩ đến chuyện tự mình cho vào tròng.”


      “Nhưng giết người. Giết trẻ con. Mọi người chết vì đạn lạc. Những người như làm hại cho cộng đồng.”


      là phương tiện để đạt được mục đích, và mục đích ấy với là đáng giá.”


      Nat thấy nước mắt trào ra. “Nhưng chuyện này thể thực được. Bọn chúng cố giết chúng ta trong chiếc xe tải, trong đêm đó. Parrat đâm vào chúng ta.”


      biết, và giận hết sức. Chúng muốn ra khỏi vụ này, chúng cần đến nữa. chỉ là kẻ môi giới thương lượng.” Angus bước bước đến gần . “Thấy , đâu có thực nằm trong vụ này đâu, Natalie à. Chúng muốn giết em, nhưng làm thế. thể. phải lòng em. Chuyện này là thực.”


      Tim Nat đứng lại. “Giết em?”


      “Đêm ở Delaware, trong nhà nghỉ ấy. Chúng bảo giết em, nhưng làm. đến để giết em. đến để đưa em khỏi thành phố.”


      Ôi Chúa ơi. Nat nghĩ lại. Cái đêm chạy trốn khỏi . tìm đến để giết . Có thể nào làm thế ? ?


      “Em tin , phải nào?”


      Em nghĩ là đồ điên. Và em điên khi lại .


      “Đừng nhìn như thế. lún quá sâu trong chuyện này, như bọn chúng. chỉ giữ vai trò người môi giới giữa hai bên, như bất cứ luật sư nào.”


      “Như bất cứ luật sư nào ư? nhận tiền để phạm pháp. Để thả cho tên nguy hiểm ra ngoài xã hội. làm ngơ khi chúng giết Ron Saunders và Simon Upchurch. …”


      “Cho xem mấy giấy tờ kia,” Angus đưa tay ra, nóng nảy .


      .”


      “Natalie, đưa cho xấp giấy tờ.”


      “Em thể.”


      “Họ gì? ta có những bằng chứng gì? ta chẳng thể có bằng chứng gì được. Chẳng có bằng chứng gì sất. cẩn thận.”


      “Angus, làm ơn .” Nat thấy nước mắt lăn dài má. “ lại . lại hết . Vẫn còn thời gian đấy.”


      “Đưa đống giấy tờ!” Angus chộp mớ giấy tờ từ tay , rồi nhìn lên. “Toàn là giấy trắng!” mớ tờ giấy trắng trơn rơi vãi vô dụng xuống thảm. “Chuyện gì xảy ra ở đây thế này?”


      Bất thình lình cánh cửa căn hộ bật mở, bốn viên cảnh sát xông vào phòng khách, chĩa súng. “Giơ tay lên!’ họ quát. “Cho hai tay lên, làm ngay!” Cảnh sát ùa đầy vào hành lang.


      “Gì thế này?” Angus kinh ngạc giơ hai tay lên trời.


      Nat đứng yên, mắt ướt nhem và run rẩy. Saunders đúng. Mọi chuyện đều là thực, nhưng đủ bằng chứng buộc tội. biết điều đó, Mundy và viên biện lý cũng biết. Vậy nên họ trang bị cho máy ghi , được mang dưới lớp áo thun của . làm cho Angus tự thú, và những lời của chính đưa vào tù hàng mấy năm liền.


      Ý nghĩ ấy làm chỉ muốn cuộn mình lại mà chết.


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :