Cô gái có hình xăm rồng - Stieg Larsson (Trinh thám)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 14

      Thứ Bảy, 8 tháng Ba


      Thứ Hai, 17 tháng Ba


      C ả tuần Salander nằm bẹp, đau bụng, trực tràng chảy máu và những vết thương trông thấy phải mất thời gian lâu hơn mới khỏi. trải qua điều khác hẳn lần bị cưỡng hiếp đầu tiên trong văn phòng ông luật sư, nó còn là chuyện cưỡng bức và suy đồi nữa mà là tàn bạo.

      nhận ra quá muộn rằng đánh giá sai đến đáng sợ Bjurman.

      cho rằng ông ta hưởng mùi quyền lực và thích thống trị mà thấy ông ta còn là tên bạo dâm. Ông tra tay vào còng đến nửa đêm. Có lúc tin là ông ta muốn giết khi ông ta đè cái gối lên mặt .

      kêu khóc.

      Ngoài nước mắt vì đau đớn thuần túy về thể xác rơi giọt nước mắt nào. Khi rời ngôi nhà , chật vật đến chỗ đậu taxi ở Odenplan. nặng nhọc leo cầu thang về nhà mình. tắm vòi sen, lau máu ở bộ phận sinh dục. Rồi uống cốc nước to với hai viên Rohypnol, lảo đảo đến giường, kéo tấm chăn lông chim trùm kín đầu.

      tỉnh dậy vào trưa Chủ nhật, đầu trống rỗng, cơ bắp và bụng đau liên miên. uống hai cốc kefir, ăn quả táo. Rồi lại uống hai viên thuốc ngủ và quay lại giường.

      cảm thấy như thức dậy cho đến thứ Ba. ra ngoài mua hộp to Pan Pizza của cửa hàng Billy, quẳng hai chiếc vào trong lò vi ba và đổ đầy cà phê vào chiếc phích. Đêm ấy thức với Internet, đọc các bài báo và luận văn về tâm lý bạo dâm.

      tìm thấy bài báo của nhóm phụ nữ ở Mỹ trong đó tác giả viết rằng tên bạo dâm gần như có linh cảm chọn “các mối quan hệ của ”; nạn nhân mà tên bạo dâm thích nhất là người tự nguyện đến với ta nghĩ mình cùng đường. Tên bạo dâm chuyên tìm những người ở vị trí lệ thuộc.

      Luật sư Bjurman chọn làm nạn nhân. Qua đấy thấy ra được cái cách người khác nhìn nhận .

      Thứ Sáu, tuần sau lần thứ hai bị hiếp, đến tiệm xăm ở quận Hornstull. hẹn trước để khi đến tiệm gặp khách khác. Nhận ra , chủ tiệm gật đầu. chọn hình xăm nho dải băng hẹp và bảo muốn xăm vào cổ chân. chỉ chỗ.

      - Da chỗ này rất mỏng, bị đau nhiều đấy. – Người thợ xăm .

      - sao, - Salander , cởi quần jeam rồi giơ chân lên.

      - OK, cái băng. xăm cả đống rồi đây. chắc chắn là muốn thêm cái nữa chứ?

      - Cái này là để giúp cho nhớ chuyện.

      Blomkvist rời quán cà phê lúc 2 giờ chiều thứ Bảy sau khi Susanne đóng cửa. bỏ cả sáng ra đánh các ghi chép của vào iBook. bộ ra Khôngnsum mua ít thực phẩm và thuốc lá rồi về nhà. mua xúc xích rán với khoai tây, củ cải đường – món bao giờ thích, nhưng chả hiểu sao xem vẻ nó lại như hợp cách hoàn hảo với căn nhà gỗ ở nông thôn.

      Quãng 7 giờ tối đứng bên cửa sổ bếp ngẫm nghĩ. Cecilia Vanger gọi. bổ quàng phải chị chiều hôm ấy lúc chị mua bánh mì nhưng mải nghĩ ngợi nên chị thấy. Xem chừng chị gọi tối nay. liếc vào chiếc tivi gần như bao giờ dùng. Thay vì ngồi vào bàn bếp và mở truyện bí của Sua Grafton.

      Salander theo hẹn quay đến nhà Bjurman ở gần Odenplan. Mỉm cười lịch , chào đón, ông ta mời vào.

      - Hôm nay làm thế nào đây nhỉ, Lisbeth thân mến?

      đáp. Ông quàng tay qua vai .

      - Tôi cho là lần trước có hơi dữ dằn. – Ông ta . – Nom đỡ căng chút.

      mỉm cười xảo trá và ông thình lình thấy dội lên cảm giác bất trắc. Tâm trí con bé này hoàn toàn ở đây. Ta phải nhớ cái đó. Ông ta nghĩ liệu giở trò gì đây.

      - Ta có vào buồng ngủ ? – Salander .

      Mặt khác con bé có vẻ lại chịu... Hôm nay ta tay với nó thôi. Làm cho nó tin. Ông để còng số tám lên tủ ngăn kéo. Đến lúc sắp lên giường Bjurman mới nhận thấy có cái gì đó ổn.

      là người đưa ông đến giường chứ phải kiểu co kéo trước. Ông ta dừng lại phân vân nhìn khi lấy ở trong túi jacket ra cái gì mà ông ngỡ là điện thoại di động. Rồi ông nhìn vào mắt .

      - Chúc ngủ ngon . – .

      Thục khẩu súng bắn điện vào nách trái ông, phóng ra 75.000 vôn. Khi ông khuỵu chân, giơ vai ra đỡ rồi lấy hết sức đẩy ông xuống giường.

      Cecilia Vanger cảm thấy hơi ngà ngà. Chị quyết định gọi Blomkvist. Quan hệ của họ phát triển thành trò hề phòng the nực cười khiến Blomkvist phải loanh qua loanh quanh rón rén để đến nhà chị mà bị bắt gặp. Phần mình, chị sắm vai thiếu nữ mười mấy tuổi tương tư sầu não thể kiểm soát nổi. Mấy tuần qua chị xử liều lĩnh.

      Vấn đề là tại mình thích ấy quá, chị nghĩ. Cuối cùng ấy làm cho mình khổ đây. Chị ngồi hồi lâu mong giá như Blomkvist đến Hedeby.

      Chị mở chai vang và uống hai li trong cảnh thân trơ trọi. Chị quay sang tivi để xem chương trình Rapport và cố theo dõi tình hình thế giới nhưng rất nhanh thấy mệt với những bình luận lý do tại sao Tổng thống Bush phải ném bom Iraq và các thứ linh tinh khác. Chị lại ngồi vào ghế sofa trong phòng khách, cầm lấy quyển Người Laser của Gellert Tamas. Đọc được vài trang chị lại đặt sách xuống. Lập tức việc này khiến cho chị nghĩ đến bố mình. Ông làm những trò quái đản gì vậy nhỉ?

      Lần cuối cùng hai bố con gặp nhau là vào năm 1984, khi chị và bố cùng Birger săn thỏ rừng ở bắc Hedestad. Birger đem ra thử con chó săn mới – con săn cáo nòi Thụy Điển mà vừa mới có được. Lúc ấy Harald bảy mươi ba và chị làm hết sức để chấp nhận các trò rồ dại của bố, những cái biến tuổi thơ của chị ra thành cơn ác mộng cũng như ảnh hưởng đến toàn bộ cuộc đời trưởng thành của chị.

      Trước kia chưa bao giờ Cecilia mong manh như hồi ấy. Hôn nhân của chị vừa chấm dứt ba tháng trước. Bạo hành gia đình... cái thuật ngữ này mới nhạt nhẽo làm sao. Với chị nó mang kiểu lạm dụng triền miên dừng. Những quả đấm vào đầu, những quăng quật hung hãn, những dấu hiệu rầu rĩ và những lần bị đánh lăn quay ra sàn bếp. Những cơn nổi khùng nổi đóa của chồng chị là thể hiểu được và các trận đánh đập quá thường hay xảy ra đến nỗi chị bị thương . Chị bắt đầu quen .

      Cho đến ngày chị đánh trả và ta hoàn toàn mất kiểm soát. Cuối cùng ta ném chiếc kéo cắm vào bả vai chị.

      ta hối hận và hoảng hốt đưa chị bệnh viên, dựng ra chuyện tai nạn kỳ quái mà nhân viên phòng cấp cứu nhìn thấu ngay. Chị thấy xấu hổ. Họ khâu cho chị mười hai mũi và giữ chị ở lại bệnh viện hai ngày. Rồi chú chị đón chị về nhà chú. Chị chuyện với chồng nữa.

      Mùa thu năm ấy, tính khí Harald Vanger vui vẻ, gần như thân mật. Nhưng vào rừng quãng xa rồi, thình lình cơn chẳng cớ, ông bắt đầu mắng mỏ chị bằng những lời thóa mạ nhục nhã và những nhận xét thể nào chịu nổi về đạo đức và những triển vọng về tính dục của chị. Ông gầm gừ rằng thảo nào con điếm như thế mà giữ nổi được thằng đàn ông.

      Birger có vẻ như thấy mỗi lời của bố là lằn roi da bện quất vào em . Thay vì lại cười to lên, rồi theo cách của riêng , quàng tay ôm lấy bố, làm cho tình hình dịu bằng cách bình luận rằng bố thừa biết đàn bà họ là gì mà. nháy mắt vui vẻ với Cecilia và bảo Harald Vanger lên đứng ở gờ đất .

      Trong thoáng giây nhìn bố và trai, Cecilia nhận ra mình cầm ở trong tay khẩu súng săn nạp sẵn đạn. Chị nhắm mắt lại. Lựa chọn duy nhất cho chị lúc ấy hình như là giơ súng lên bắn hết cả hai viên. Chị muốn bắn luôn cả bố lẫn , nhưng chị đặt súng xuống dưới chân, quay gót đến chỗ đậu xe. Chị thẳng thừng vất họ lại, mình về nhà. Từ hôm ấy chị từ chối cho bố vào nhà mình và bao giờ vào nhà bố.

      Ông hủy hoại đời tôi, Cecilia nghĩ. Ông hủy hoại đời tôi ngay từ lúc tôi còn là đứa trẻ.

      8 giờ 30 phút, chị gọi Blomkvist.

      Bjurman đau. Ông điều khiển được bắp tay bắp chân của ông. Người ông như bị bại liệt. Ông nhớ ông có bị ngất nhưng ông u u minh minh. Khi ông dần dần kiểm soát lại được cơ thể, ông phát thấy ông nằm trần truồng giường, cổ tay bị đeo còng số tám và hai chân giạng đau đớn sang hai bên. Ông đau nhức bởi những vết bỏng ở chỗ bị điện cực phạm vào.

      Salander kéo chiếc ghế mây đến bên, kiên nhẫn ngồi hút thuốc lá chờ, bốt ghếch lên giường. Khi ông toan nhận thấy miệng bị dính kín. Ông quay đầu. kéo hết các ngăn tủ ra, đổ mọi thứ đựng ở trong đó lên sàn.

      - Tôi tìm thấy các đồ chơi của ông. – Salander . giơ lên roi da bện, chọc chọc vào đống các dương vật giả, dây rợ khung cốt, mặt nạ cao su ở bàn. – Cái này dùng làm gì? – giơ lên cái nút to tướng để cắm vào hậu môn. – , đừng cố mà , tôi thiết nghe những cái ông đâu. Có phải đây là cái hôm nọ ông dùng với tôi ? Ông chỉ cần lắc hay gật thôi. – ngả người lại phía ông ta, chờ.

      Cảm thấy kinh hoàng xuyên qua ngực, Bjurman mất hết bình tĩnh. Ông giằng giằng cái còng. Nó làm chủ tình thế. thể. Ông thể làm gì để chống lại được khi Salander cúi xuống nhét cái nút to tướng kia vào giữa hậu môn ông.

      - Vậy ra ông là thằng bạo dâm. – tưng tửng như . – Ông thích nhồi nhét các thứ vào bên trong người ta, có phải thế ? – nhìn vào mắt ông ta. Mặt mang biểu gì. – có thứ bôi trơn ư, đúng chứ hả?

      Bjurman rú lên ở sau miếng băng dính khi Salander tát mạnh vào hai má ông ta và tọng cái nút vào cái chỗ đích thực của nó.

      - Đừng thút thít. – Salander , bắt chước giọng ông ta. – Nếu ông kêu, tôi phải trừng phạt ông đấy nha.

      đứng lên sang bên kia giường. Bjurman bất lực đưa mắt nhìn theo ... Cái quỷ gì thế này nhỉ? đẩy chiếc tivi 32 inch ở bên phòng khách sang. Đầu máy DVD của ông để ở sàn. nhìn ông ta, tay vẫn lăm lăm chiếc roi.

      - Tập trung chú ý đây, được phân tán. Cũng đừng cố năng, - chỉ là gật thôi. Có nghe thấy tôi ?

      Ông gật.

      - Tốt. – cúi xuống nhặt chiếc ba lô. – Có nhận ra cái này ? – Ông gật. – Đây là cái ba lô tôi mang đến nhà ông lần vừa rồi. món có ích. Tôi mượn của An ninh Milton. – kéo khóa mở cái túi dưới đáy. – Đây là camera số. Ông có xem chương trình Insider TV3 ? Đây là máy mà bọn phóng viên xấu xa kia vẫn dùng khi cần ghi lại cái gì bằng camera giấu kín.

      kéo khóa đóng lại.

      - Thấu kính đâu, hẳn ông muốn hỏi thế? Nó giỏi là ở chỗ này đây. Ống kính quang học góc độ rộng bằng sợi phíp. Thấu kính nom như cái cúc nằm ở trong cái cựa khóa của dây quàng vai. Có lẽ ông nhớ ra được là tôi đặt cái ba lô lên bàn đây trước khi ông sờ soạng tôi. Tôi làm cho thấu kính chắc chắn là chĩa vào giường này.

      cầm đĩa DVD lên, lùa nó vào trong hộp đĩa. Rồi quay ghế mây lại để có thể ngồi xem màn hình. Châm điếu thuốc lá khác, bấm điều khiển từ xa. Luật sư Bjurman đích thân mở cửa cho Salander.

      biết cả xem giờ nữa hay sao?

      cho cái đĩa quay ông ta từ đầu đến cuối. Nó chấm hết sau chín chục phút, giữa chừng là cảnh luật sư Bjurman trần như nhộng ngồi tựa vào thành giường uống cốc vang và nhìn Salander, co rúm với hai bàn tay bị còng lại ở đằng sau.

      tắt tivi ngồi ghế chừng mười phút nhìn Bjurman, ông ta dám nhúc nhích. Rồi đứng lên vào buồng tắm. Khi trở lại lại ngồi vào ghế. Giọng sạn sắc như giấy ráp.

      - Tuần vừa rồi tôi sai lầm, - . - Tôi nghĩ ông giúp tôi tạo ra cớ để mà đánh tôi nữa. Ở ông điều vốn dĩ đủ là bỉ ổi nhưng vẫn chưa đủ bỉ ổi nên tôi tạo được cớ cho ông. Tôi ngỡ có thể dễ dàng thu thập được tư liệu thú vị để chứng minh ông là lão già bẩn thỉu. Tôi đánh giá ông sai. Tôi biết ông mắc cái thói bệnh hoạn như thế. Tôi chẻ hoe ra đây. Cái đĩa này cho thấy ông cưỡng hiếp hai mươi tư tuổi, tâm thần có vấn đề mà ông được chỉ định làm người giám hộ. Và ông biết nếu bị đẩy đến đường cùng tôi có thể bị ảnh hưởng về mặt tâm thần đến đâu. Bất kỳ ai xem cái đĩa này cũng thấy ông chỉ là tên sa đọa mà còn là thằng bạo dâm cuồng loạn. Đấy là điều thứ hai và tôi hy vọng tôi phải xem cái đĩa này lần chót. Khá là bổ ích, ông có nghĩ thế ? Mong muốn của tôi là ông mới chính là kẻ phải nhập viện chứ phải tôi. Ông có nghe tôi những gì từ nãy đến giờ ?

      chờ. Ông ta phản ứng nhưng có thể trông thấy ông ta run. chộp lấy cái roi da, khẽ ve vẩy dứ dứ nó ở bộ phận sinh dục của Bjurman.

      - Có nghe tôi ? – to hơn.

      Ông gật.

      - Tốt. Vậy chúng ta là cùng hội cùng thuyền đấy.

      kéo ghế lại gần để nhìn thấy được mắt ông ta.

      - Ông nghĩ chúng ta nên làm gì về chuyện này nhỉ? – Ông trả lời câu này. – Có ý nào hay ? – Khi ông đáp, thò tay túm lấy bìu ông kéo ra cho đến lúc ông đau nhăn rúm cả mặt lại. – Có cái ý nào hay ? – nhắc lại.

      Ông lắc đầu.

      - Tốt. Nếu vẫn có ý nào tôi cho ông trận phát rồ phát dại lên nhỉ.

      ngả lại đằng sau, dụi thuốc lá vào thảm.

      - Nghe đây, tuần tới, chừng nào rút được cái của này ra khỏi đít báo ngay lập tức cho ngân hàng của tôi rằng tôi – và chỉ mình tôi thôi – được mở tài khoản của tôi. Tôi cái gì có hiểu ?

      Bjurman gật.

      - Tốt đấy. Từ nay ông còn bao giờ gặp tôi nữa. Mai đây chỉ gặp khi nào tôi thấy cần. Ông phải chấp hành cái lệnh ngặt nghèo của tôi là biến cho khuất mắt tôi.

      Ông gật đầu như giã gạo. Nó định giết mình.

      - Nếu mai này còn cố tiếp xúc với tôi các bản sao đĩa này bay tứ tung tới mọi tòa soạn ở Stockholm. Hiểu ?

      Ông gật.

      - Mỗi năm ông phải chyển báo cáo về phúc lợi của tôi cho sở Chế độ giám hộ lần. Ông báo cáo rằng đời sống của tôi hoàn toàn bình thường, rằng tôi có việc làm chắc chắn, rằng tôi tự trông nom cho tôi và ông thấy có gì là bất thường trong ứng xử của tôi cả. OK?

      Ông gật.

      - Mỗi tháng ông chuẩn bị báo cáo về việc ông và tôi hề gặp nhau. Ông chi tiết những điều tích cực về tôi cũng như mọi diễn ra tốt đẹp với tôi như thế nào. Ông gửi bản sao đó cho tôi. Hiểu chứ?

      Ông lại gật. Salander để ý thấy mồ hôi vã ra trán ông ta.

      - Trong vòng năm hay hơn gì đó, hãy cứ cho là hai , ông chủ động tiến hành thương lượng ở tòa án quận để rút bỏ tuyên bố về tình trạng có thẩm quyền về pháp lý của tôi. Ông lấy các báo cáo giả mạo của ông về các lần ông gặp tôi ra làm cơ sở cho đề nghị này của ông. Ông tìm bác sĩ tâm thần đứng ra thề rằng tôi hoàn toàn bình thường. Ông phải cố gắng đấy. Ông phải làm chính xác mọi trong quyền hạn của ông để bảo đảm rằng tôi đủ thẩm quyền về pháp lý.

      Ông gật.

      - Ông có biết vì sao ông phải cố gắng hết sức ? Mẹ kiếp ông có lý do hay đấy. Nếu ông làm tôi cho cái đĩa này ra công khai.

      Bjurman nghe từng lời của Salander. Mắt ông ta rực lên vì thù hận. Ông ta cả quyết để cho ông ta sống là phạm sai lầm. Mày kết thúc cái đời mày bằng cái quả này. Sớm muộn tao nghiền nát mày ra. Nhưng ông ta vẫn tiếp tục cố hết sức gật đầu đáp lại từng câu hỏi.

      - Nếu ông định tiếp xúc với tôi cũng bị tương tự.

      làm cử chỉ cứa cổ.

      - Hãy chào từ biệt với lối sống sang trọng này, với tên tuổi hay ho của ông cùng với hàng triệu bạc của ông ở trong cái tài khoản ở nước ngoài này.

      Bất giác mắt ông mở to ra khi nhắc đến tiền. Mẹ kiếp con quỷ này sao lại biết chuyện này...

      mỉm cười rút ra điếu thuốc khác.

      - Tôi muốn giữ mớ chìa khóa vào nhà ông và văn phòng ông.

      Ông ta nhíu mày. ngả về trước, mỉm cười ngọt ngào.

      - Trong tương lai tôi kiểm soát cuộc đời ông. Khi ông ít chờ đợi nhất, khi ông ngủ giường chắc thế, tôi xuất ở trong buồng ngủ này với cái này trong tay. – giơ súng bắn điện lên. – Tôi kiểm tra ông. Nếu tôi thấy ông lại có đứa con nào nữa – và dù cho nó tự nguyện – nếu tôi lại thấy ông với người đàn bà nào nữa...

      Salander lại làm cử chỉ cứa cổ.

      - Nếu tôi bị chết... nếu tôi là nạn nhân của tai nạn hay bị xe hơi đè hay cái gì đó các bản sao này tự động được đăng lên các báo. Cộng thêm báo cáo tôi tả cho thấy có người giám hộ như ông ra làm sao. điều nữa. – lại ngả về đằng trước, gần đến mức chỉ cách mặt ông ta có năm sáu phân tay. – Nếu ông mà còn đụng đến tôi tôi giết ông. Đây là lời hứa hẹn.

      Bjurman tin tuyệt đối. có vẻ lừa bịp nào trong con mắt .

      - Hãy ghi vào trong đầu rằng tôi là con điên. Nhớ ?

      Ông gật.

      tư lự nhìn Bjurman.

      - Tôi nghĩ tôi và ông là bạn tốt của nhau. – Salander . Ngay bây giờ ông hãy nằm đây tự chúc mừng mình là tôi khá ngố nên mới để cho ông sống. Ông nghĩ dù có là tù nhân của tôi, ông vẫn kiểm soát được vì ông nghĩ nếu tôi giết ông tôi chỉ còn mỗi cách là để cho ông . Nên ông chứa chan hy vọng là như thế nào đó khôi phục được ngay lập tức quyền lực của ông với tôi. Đúng ?

      Ông lắc đầu. Ông bắt đầu cảm thấy yếu .

      - Ông nhận món quà của tôi để cho ông luôn nhớ đến thỏa thuận của chúng ta.

      mỉm cười ma mãnh rồi leo lên giường quỳ vào giữa hai đùi ông. Bjurman biết định làm gì nhưng thình lình cảm thấy khiếp đảm.

      Rồi ông trông thấy cái kìm ở trong tay . Ông quẫy đầu, ông cố oằn vặn người cho đến khi đè đầu gối lên bụng dưới của ông và thúc mạnh xuống để cảnh cáo.

      - Hãy nằm im vì lần đầu tiên tôi dùng món đồ này đấy.

      làm việc cần mẫn trong hai giờ đồng hồ. Khi làm xong, ông thôi thút thít. Ông hình như rơi vào trong trạng thái ù lì vô cảm.

      tụt xuống giường, nghẹo đầu sang bên nhìn cái tác phẩm thủ công của mình với con mắt phê phán. Tài năng nghệ thuật của có hạn. Ở mức hay nhất cho là các chữ viết nom có vẻ ấn tượng chủ nghĩa. dùng mực đỏ và xanh. Thông điệp viết bằng chữ hoa thành năm dòng ở bụng ông ta, từ núm vú đến vừa khít bộ phận sinh dục. TÔI LÀ CON LỢN BẠO DÂM, ĐỨA SA ĐỌA, ĐỨA HIẾP DÂM.

      thu dọn mấy cái kim và đặt các ống mực vào trong ba lô. Rồi vào buồng tắm rửa ráy. cảm thấy khỏe khoắn hơn khi trở lại buồng ngủ.

      - Chúc ngủ ngon. – .

      mở bên còng số tám, đặt chìa lên bụng ông ta rồi bỏ . mang theo các đĩa DVD và chùm chìa khóa của ông ta.

      Quãng sau nửa đêm, lúc hai người hút chung điếu thuốc, bảo chị là hai người thể gặp nhau thời gian. Cecilia ngạc nhiên quay nhìn .

      - bảo sao?

      có vẻ ngượng.

      - Thứ Hai tôi phải ở tù ba tháng.

      cần phải giải thích thêm. Cecilia nằm im. Chị thấy như muốn khóc.

      Chiều thứ Hai, Dragan Armansky ngạc nhiên thấy Salander gõ cửa nhà ông. Ông thấy tăm hơi từ khi ông ngừng cuộc điều tra về vụ Wennerstrom hồi đầu tháng Giêng, mỗi lần ông toan liên hệ hoặc trả lời hoặc dập máy bận.

      - Ông có việc cho tôi ? – hỏi, chả chào chả hỏi.

      - Chào. Thấy là nhất rồi. Ngỡ chết hay làm sao rồi chứ.

      - Có vài việc tôi phải thu xếp.

      - Hình như thường phải thu xếp gì đó.

      - Lần này cấp bách. Nay tôi quay lại rồi đây. Ông có việc gì cho tôi ?

      Armansky lắc đầu.

      - Xin lỗi. Lúc này .

      Salander bình thản nhìn ông. lát, ông bắt đầu .

      - Lisbeth, biết tôi mến và muốn có việc cho . Nhưng hai tháng mà tôi có đến cả tấn việc. Đơn giản là thể dựa vào được. Tôi phải trả lương cho người khác để thế vào chỗ , còn nay tình tôi có việc gì.

      - Ông có thể cho lượng to lên ?

      - Gì chứ?

      - Ở radio ấy.

      ... tạp chí Millennium. Tin về nhà công nghiệp kỳ cựu Henrik Vanger là chủ đồng sở hữu và có ghế ở ban lãnh đạo tạp chí Millennium, tin đến cùng ngày hôm đó cũng cho hay Mikael Blomkvist nguyên CEO và chủ bút bắt đầu thụ án tù ba tháng vì vu cáo doanh nhân Hans-Erik Wennerstrom, Erika Berger, Tổng biên tập Millennium trong cuộc họp báo rằng Blomlvist tiếp tục giữ vai chủ bút sau khi mãn hạn tù.

      - Kìa, có chuyện đấy.

      Salander đáp quá khẽ khiến Armansky chỉ thấy môi mấp máy. đứng lên và ra cửa.

      - Khoan. đâu?

      - Nhà. Tôi muốn sục vài thứ. Gọi tôi nếu ông có công việc gì.

      Tin Millennium được tăng cường bằng việc Henrik Vanger gia nhập là kiện còn ghê gớm hơn là Lisbeth Salander chờ đợi. Bản in tối của Aftombladel ra, với bài tóm tắt nghiệp của Vanger và xác nhận đây là lần đầu tiên trong khoảng hai mươi năm ông trùm công nghiệp già đời xuất trước công chúng. Tin ông thành chủ đồng sở hữu của Millennium được coi như chuyện khó tin chẳng khác gì chuyện Peter Wallenberg hay Erik Penser bật nhảy ra làm các chủ đồng sở hữu của ETC hay các nhà bảo kê của tạp chí Ordfront vậy. Bài viết lớn quá đến nỗi bản tin 7 giờ 30 phúc của Rapport phát nó như mẩu tin quan trọng thứ ba và được cho lâu ba phút. Erika Berger được phỏng vấn ở tòa soạn Millennium. Thình lình vụ Wennerstron lại hóa thành ra tin tức mới toanh.

      - Năm ngoái chúng tôi có sai sót nghiêm trọng dẫn đến tạp chí chúng tôi bị khởi tố vì vu cáo. Chúng tôi ân hận về điều này... và chúng tôi theo đuổi chuyện này vào dịp thích hợp.

      - Chữ “theo đuổi câu chuyện” mà bà là có ý gì?

      - Ý tôi là cuối cùng chúng tôi kể lại các kiện theo cách của chúng tôi mà tới nay chúng tôi chưa làm.

      - Bà có thể làm việc đó ở tòa ?

      - Chúng tôi chọn cách ấy. Nhưng chúng tôi vẫn tiếp tục nghiệp vụ điều tra của báo chí như trước kia.

      - Thế có nghĩa là bà nắm câu chuyện nó làm nảy ra việc buộc tội kia?

      - Về vấn đề này tôi có gì để hơn.

      - Sau khi bản nghị án đưa ra bà sa thải luôn Mikael Blomkvist?

      - thế chính xác. Xin đọc thông báo của chúng tôi ở báo. Ông ấy cần nghỉ. Cuối năm ông ấy quay lại, vẫn là CEO và chủ bút.

      Camera quét khắp phòng tòa soạn trong khi các phóng viên vội vã thuật lại thông tin về câu chuyện sóng gió của Millennium, tạp chí độc đáo và thẳng . Blomkvist có mặt để bình luận. trong nhà tù Rullaker ở Jamtland, cách Ostersund giờ đồng hồ.

      Salander thấy Dirch Frode ở rìa màn hình qua cánh cửa vào các phòng ban biên tập. cau mày, cắn môi dưới suy nghĩ.

      Thứ Hai mãi đến 9 giờ, Vanger được dành đoạn bốn phút ở bản tin. Ông được phỏng vấn trong trường quay truyền hình ở Hedestad. Người phóng viên mở đầu bằng tuyên bố sau hai thập niên đứng trong hậu trường, nhà công nghiệp Hanrik Vanger trở lại. Đoạn tin được bắt đầu với tiểu sử lướt nhanh bằng các hình ảnh trắng đen cho thấy ông với Thủ tướng Erlander khánh thành các nhà máy trong những năm 60. Rồi camera tập trung vào chiếc sofa ở trường quay, nơi Henrik Vanger ngồi hoàn toàn thoải mái. Ông mặc sơ mi vàng, cà vạt hẹp xanh lá cây và bộ comlê nâu sẫm vừa vặn người. Ông gầy nhưng giọng trong, rắn rỏi. Ông cũng khá hồn nhiên. Người phóng viên hỏi ông điều gì đẩy ông trở thành chủ đồng sở hữu của Millennium.

      - Đó là tờ tạp chí hay nhất mà tôi hết sức thích thú đọc trong nhiều năm. nay việc phát hành bị công kích. Có những kẻ tổ chức cuộc phong tỏa thuê bao quảng cáo, cố làm cho nó quỵ.

      Người phóng viên ngờ tới câu trả lời này, nhưng lập tức phỏng đoán câu chuyện vốn bất bình thường có thêm những khía cạnh bất ngờ.

      - Cái gì ở đằng sau cuộc phong tỏa?

      - Đây là điều mà Millennium xem xét kỹ lưỡng. Nhưng bây giờ tôi rằng Millennium bị chết trong loạt đạn đầu tiên đâu.

      - Đó là lý do khiến ông mua tạp chí?

      - là tồi tệ nếu những lợi ích đặc biệt lại có quyền lực làm câm họng những tiếng nghịch tai trong truyền thông đại chúng.

      Vanger làm cứ như suốt đời mình ông là phần tử cấp tiến về văn hóa gắn bó với quyền tự do ngôn luận. Blomlvist phá lên cười khi qua buổi tối đầu tiên ở trong nhà tù Rullaker bằng xem tivi. Các bạn tù khác khó chịu liếc .

      Khuya hôm ấy, khi nằm chiếc giường hẹp trong xà lim – nó làm nhớ tới căn phòng gò bó ở trong nhà trọ cho xe hơi qua đường với cái bàn tí xíu, chiếc ghế và cái giá tường – phải thừa nhận rằng Vanger và Erika đúng như thế nào trong việc cần tung cái tin này ra thị trường. Quả là thấy được trong thái độ của dân chúng với Millennium cái gì đó thay đổi. ủng hộ của Hanrik Vanger là lời tuyên chiến với Wennerstrom hơn kém. Thông điệp : trong tương lai chỉ có chiến đấu với tòa soạn sáu mống người và ngân sách hàng trăm năm tương đương với giá tiền của hội nghị có ăn trưa của Tập đoàn Wennerstrom. Nay chống lại với cả Tập đoàn Vanger, có thể chỉ là cái bóng của tầm vóc to lớn xưa nhưng vẫn đại diện được cho thách thức gay go đáng kể.

      Thông điệp Vanger tung lên truyền hình là cốt để ông chuẩn bị chiến đấu và cuộc chiến này với Wennerstrom là đắt giá đây.

      Berger thận trọng chọn chữ chọn lời. nhiều nhưng việc rằng tạp chí chưa kể vụ việc ra theo cách của nó cho ra ấn tượng là cái gì để . Mặc dù Blomlvist bị kết tội, nghị án và nay ngồi tù, vẫn xuất – kiệm lời – rằng phạm tội vu cáo, rằng có khác nữa tồn tại. Chính xác ra dùng chữ “vô tội” mà vô tội của lại hơn bao giờ hết. Việc quay lại vai chủ bút chứng tỏ rằng Millennium chẳng có chuyện gì đáng để phải xấu hổ. Trong mắt công chúng, tin cậy thành vấn đề - ai cũng thích lý luận nổi loạn và nếu phải chọn giữa doanh nhân giàu có nhưng thối nát và tổng biên tập duyên dáng lại năng thẳng băng cũng có thể đoán được công chúng ngả thiện cảm về phía nào. Nhưng truyền thông đại chúng dễ mua chuyện này đến thế - song Berger có thể “lấy lòng” được số người phê bình.

      Ngày hôm ấy chả có việc nào làm cho tình hình thay đổi cơ bản nhưng họ tranh thủ được thời gian và làm cho cán cân quyền lực nhích lệch tí. Blomkvist hình dung Wennerstrom chắc phải có buổi tối vui. Wennerstrom có thể biết là họ biết nhiều ít đến đâu, nên trước khi làm cuộc động binh, cần phải tìm cho ra được điều này.

      Mặt lầm lì, Berger tắt tivi và máy VCR sau khi xem cuộc phỏng vấn mình trước rồi tới Vanger. là 2 giờ 45 phút sáng; phải nén cơn thèm gọi Blomkvist. bị giam, xem ra khó lòng được phép giữ điện thoại di động. về nhà quá muộn, chồng ngủ. đến quầy rượu, rót lấy cốc to rượu mạch nha Aberlour suất đơn – mỗi năm uống rượu lần – rồi ngồi bên cửa sổ nhìn qua Saltsjon sang nhà đèn ở cửa eo biển Skuru.

      Sau ký thỏa thuận với Vanger, khi chỉ còn hai người, và Blomkvist cãi nhau ầm ĩ. Họ trải qua nhiều cuộc tranh cãi kịch liệt về việc lên trang cho bài báo đặc biệt, về mẫu thiết kế của tạp chí, về đánh giá mức tin cậy của các nguồn tin và về trăm thứ bà dằn khác liên quan đến việc cho ra tờ tạp chí. Nhưng cuộc cãi nhau ở nhà khách của Vanger chạm đến các nguyên tắc khiến nhận thấy mình đứng ở miếng đất rung rinh.

      - biết làm gì bây giờ. – Blomkvist . – Người này thuê giả vờ viết tự truyện của ông ta. Cho đến nay, dù ông ta cố buộc viết cái gì đó giả dối hoặc cố thuyết phục viết trẹo câu chuyện theo cái cách hợp với vẫn được tự do và có thể bỏ . Bây giờ ông ta là chủ đồng sở hữu của tạp chí chúng ta – và là người duy nhất có nguồn lực cứu được Millennium. Thình lình hóa ra chung chiêng ở giữa, trong tư thế mà các nhà đạo đức học chuyên nghiệp chẳng bao giờ lại tán thành.

      - có ý nào hay hơn ? – Berger hỏi. – Vì nếu có cứ thẳng nó ra để còn đánh máy hợp đồng và ký chứ.

      - Erika, Vanger lợi dụng chúng ta trong kiểu trả thù cá nhân chống lại Wennerstrom.

      - Vậy sao? Chính chúng ta cũng cần trả thù Wennerstrom.

      Blomkvist quay châm thuốc lá.

      Chuyện trò của hai người kéo dài lúc kha khá cho đến khi Berger vào phòng ngủ, cởi quần áo, leo lên giường. Hai giờ sau đến nằm bên, vờ ngủ.

      Tối hôm ấy, phóng viên của tờ Dagens Nyheter hỏi câu tương tự:

      - Khẳng định mình là độc lập Millennium có thể đáng tin đến đâu?

      - muốn gì?

      Người phóng viên nghĩ câu hỏi đủ nhưng dẫu sao vẫn lại lần nữa.

      - trong những mục tiêu của Millennium là điều tra các tập đoàn công ty. Tạp chí còn có thể đáng tin cậy khi rằng nó điều tra Tập đoàn Vanger ?

      Berger ngạc nhiên nhìn ta tựa như hoàn toàn ngờ lại có thể có câu hỏi này.

      - định ám chỉ rằng mức độ tin cậy của Millennium bị giảm sút vì nhà tài chính nổi tiếng với tài sản lớn bước vào cùng làm chủ phải ?

      - Bây giờ bà thể điều tra Tập đoàn Vanger mà vẫn còn được tin cậy nữa.

      - Đây là quy tắc áp dụng đặc biệt với Millennium thôi hay sao?

      - Xin lỗi?

      - Ý tôi là làm việc cho tờ báo mà phần lớn là do các thực thể công ty sở hữu. Như thế phải chăng có nghĩa là bất cứ báo nào do Tập đoàn Bonnier phát hành đều đáng tin hay sao? Sở hữu tờ Aftonbladetlà tập đoàn Na Uy đồ sộ, tập đoàn này cũng lại là người chơi chủ yếu trong IT và truyền thông – phải chăng cái này có nghĩa là những gì Aftonbladet đăng lên về công nghiệp điện tử đều đáng tin cậy? Chủ sở hữu của Metro là Tập đoàn Stenbeck. có muốn rằng ở Thụy Điển tờ báo nào có lợi ích kinh tế lớn ở đằng sau mà lại đáng tin cậy cả ?

      - , dĩ nhiên rồi.

      - Vậy sao lại vòng vo ám chỉ rằng mức độ tin cậy của Millennium bị giảm sút vì có người ủng hộ chúng tôi?

      Người phóng viên giơ hai tay lên trời.

      - OK, tôi rút câu hỏi ấy lại.

      - . Đừng làm thế. Tôi muốn các in ra đúng những gì tôi mà thôi. Và có thể thêm vào là nếu DN hứa tập trung nhiều hơn ít vào Tập đoàn Vanger chúng tôi cũng tập trung hơn ít vào Tập đoàn Bonnier.

      Nhưng đây là thế tiến thoái đều khó về đạo đức.

      Blomkvist làm việc cho Henrik Vanger, người ở vị trí vẩy bút cái là Millennium chìm. Cái gì xảy ra nếu Blomkvist và Vanger trở thành kẻ thù?

      hết, đặt giá bao nhiêu cho tin cậy của bản thân và từ khi nào, từ biên tập viên độc lập trở thành biên tập viên “hư hỏng”?

      Salander tắt trình duyệt máy tính và đóng iBook của lại. có việc và đói. Tình cảnh làm lo phiền nhiều lắm vì lấy lại quyền cai quản tài khoản ở ngân hàng và Bjurman gánh lấy cái quy chế về quá khứ khó chơi của . xử lý cái đói bằng mở cho máy pha cà phê chạy. làm ba miếng sandwich to tướng bằng bánh mì đen kẹp với pho mát, trứng cá cavia và quả trứng luộc. vừa ăn bữa khuuya ghế sofa ở phòng khách vừa làm việc với đống thông tin mới thu nhặt được.

      Luật sư Frode ở Hedestad thuê điều tra Mikael Blomkvist, nhà báo bị tù vì vu cáo nhà tài chính Hans-Erik Wennerstrom. Vài tháng sau, Henrik Vanger, cũng ở Hedestad, vào ban lãnh đạo tờ tạp chí của Blomkvist, tuyên bố có mưu muốn nghiền nát tờ tạp chí. Tất cả cùng diễn ra trong cái ngày nhà báo vào tù. Hấp dẫn nhất là bài báo từ hai năm trước – “Với hai bàn tay trắng” – về Hans-Erik Wennerstrom mà tìm thấy trong tờ Monopoly Financial phát hành mạng. Hình như ta bắt đầu nghề báo cũng ở trong cái Tập đoàn Vanger hồi cuối những năm 60.

      Bạn cần là nhà khoa học về tên lửa để nhìn thấy các kiện này là có phần nào liên quan nhau. Phải có cả đến bộ xương người ở trong tủ của họ mất và Salander thích săn lùng các bộ xương. Hơn nữa vì nay chả có việc quái gì để mà làm.


      Stieg Larsson

      Có Hình Xăm Rồng

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 15

      Thứ Sáu, 16 tháng Năm


      Thứ Bảy, 31 tháng Năm


      T hứ Sáu, 16 tháng Năm, Mikael Blomkvist ra khỏi nhà tù Rullaker sau hai tháng được nhận vào đó. Cũng hôm vào đây, làm, chả có mấy lạc quan, bản cam kết giữ kỷ luật nhà tù. Lý do nào đứng ở sau việc tha , điều ấy bao giờ hiểu hết nhưng nó có thể liên quan gì đó tới việc hề xin nghỉ phép tới việc danh sách tù nhân là bốn mươi hai mà số giường lại có ba mươi mốt. Muốn gì người coi tù- Peter Sarowsky, người Ba Lan lưu vong bốn mươi tuổi- mà Blomkvist cánh hẩu với, chắc viết nhận xét nên rút ngắn hạn tù của .

      Thời gian ở trong tù bị căng thẳng mà còn khá vui. Sarowsky cho hay nhà tù được thiết kế cho đám gây gổ phá quấy và những dân lái xe say rượu chứ phải cho đám tội phạm hình lõi nghề. Nề nếp thường ngày khiến nhớ đến lúc sống ở ký túc xá thanh niên. Các bạn tù, nửa là những thế hệ dân nhập cư thứ hai, nhìn Blomkvist như loài chim lạ ở trong bầy. là người tù duy nhất xuất trong bản tin truyền hình, điều cho địa vị nhất định nào đó.

      Ngày đầu tiên, được gọi đến chuyện và được tổ chức Khôngmvux chữa bệnh, chỉ bảo hay tạo cho cơ hội học hành dành cho người lớn tuổi cũng như tư vấn nghề nghiệp. cảm thấy có chút nhu cầu rèn cặp nào để trở lại với xã hội, nghĩ được học hành và có nghề nghiệp rồi. Mặt khác, đề nghị được giữ iBook ở trong xà lim để có thể tiếp tục làm quyển sách nhận viết cho người ta. cầu của được thỏa mãn khó khăn. Sarowsky còn thu xếp mang đến cho chiếc tủ khóa để cất máy tính ở trong xà lim. phải vì bạn tù nào có thể lấy cắp hay phá hay chuyện gì đại loại mà với , họ luôn giữ con mắt bảo vệ. Cứ kiểu đó Blomkvist qua hai tháng làm việc chừng sáu giờ ngày cho quyển biên niên của gia đình Vanger, công việc chỉ bị ngừng lại chút ít để làm vệ sinh và giải trí hàng ngày. Blomkvist và hai người khác, ở Skhôngvde đến và gốc rễ tận Chile, được phân công quét dọn nhà thể dục thể thao mỗi ngày. Giải trí có xem tivi, đánh bài hay tập vật. Blomkvist phát mình là tay chơi poker khá nhưng ngày nào cũng bị thua ít tiền. Nội quy cho phép đánh ăn tiền nếu tổng số tiền đánh quá năm curon. Trước ngày được tha hôm mới được báo. Sarowsky gọi đến văn phòng và hai người đụng cốc rượu aquavit mừng với nhau.

      Blomkvist thẳng về căn nhà gỗ ở Hedestad. Khi tới bậc tam cấp nghe thấy tiếng meo meo và con mèo nâu đỏ hộ tống .

      - OK, mày có thể vào,- ,- Nhưng tao còn sữa đâu nhá.

      dỡ đồ khỏi túi. Tựa như nghỉ lễ và thấy tình nhớ những ngày tháng gần gũi với Sarowsky và các bạn tù. Có vẻ như phi lý song quả là sống vui vẻ ở Rullaker, việc phóng thích đến quá đột ngột khiến kịp cho ai hay biết.

      Vừa sau 6 giờ tối. vội đến Khôngnsum để mua thực phẩm đồ dùng e nó đóng cửa. Khi về nhà, gọi Berger. tin nhắn thời có mặt. bảo ngày mai gọi .

      Rồi đến nhà người mướn . thấy ông già ở tầng trệt. Trông thấy Mikael, ông già ngạc nhiên nhướng lông mày lên.

      - Trốn ư?

      - Tha sớm.

      - Lạ đấy.

      - Lạ cả với tôi.

      Hai người nhìn nhau thoáng. Rồi ông già làm Blomkvist ngạc nhiên khi ông dang tay ra ôm lấy .

      - Tôi sắp sửa ăn đây. với tôi.

      Anna mang lên nhiều bánh kếp nhân thịt và dâu rừng. Họ ngồi trong phòng ăn chuyện trò gần hai giờ, Blomkvist cho biết làm biên niên gia đình đến đâu và vẫn có những lỗ thủng và khoảng cách. Họ gì đến Harriet nhưng Vanger kể hết với chuyện về Millennium.

      - Chúng tôi cuộc họp tòa soạn. Berger và đối tác Malm của khá tốt nên đến đây họp hai lần còn Dirch thay mặt tôi dự cuộc họp ở Stockholm. Tôi lòng mong trẻ hơn vài tuổi nhưng xa quá mệt với tôi. Tôi cố xuống dưới đó mùa hè này.

      - Chả có lý do nào mà phải họp ở này. – Blomkvist . – Vậy làm chủ sở hữu phần tạp chí rồi ông thấy sao?

      Henrik mỉm cười giễu.

      - Bao nhiêu năm rồi mới có điều thú vị nhất ấy. Tôi ngó vào tài chính, thấy khá là sòng phẳng. Tôi phải bỏ nhiều tiền vào như tôi nghĩ, khoảng cách giữa thu và chi co hẹp lại.

      - Tôi chuyện với Erika tuần này. ấy số đối tác thuê quảng cáo tăng lên.

      - bắt đầu chạy đều nhưng còn phải cần thời gian. Thoạt tiên là các công ty của Tập đoàn Vanger mua loạt các trang quảng cáo. Nhưng hai đối tác thuê quảng cáo trước kia- điện thoại di động và đại lý du lịch - trở lại. – Ông cười toét. – Chúng ta cũng chen lên chút ít với từng đứa trong đám kẻ thù của Wennerstrom. Và tin tôi , danh sách này dài đấy.

      - Ông có trực tiếp thấy gì từ phía Wennerstrom ?

      - À, . Nhưng chúng tôi xì ra câu chuyện Wennerstrom tổ chức cuộc bao vây Millennium. Cái này chắc làm cho lão lộ mặt đê tiện ra. Nghe phóng viên ở DN liên hệ được với lão và bị lão hằm hằm trả lời.

      - Ông thú chuyện này, đúng ?

      - Chữ thú trúng. Tôi nên dấn chân vào chuyện này nhiều năm trước rồi mới phải.

      - Giữa ông và Wennerstrom có chuyện gì đấy?

      - Đừng có cố mà moi. Cuối năm nay thấy thôi.

      9 giờ khi Blomkvist rời nhà Henrik, trong khí có cảm giác rệt tiết xuân. Bên ngoài trời tối, do dự lát. Rồi trở lại cung đường quen thuộc đến gõ cửa nhà Cecilia Vanger.

      ngờ tới điều sắp thấy. Cecilia mở to mắt và lập tức nom thoải mái khi để vào nhà. Hai người đứng đó, thình lình cầm chắc được về nhau. Chị cũng hỏi vượt ngục phải thể.

      - Tôi chỉ đến chào. Tôi có làm công việc bị ngắt ?

      Chị tránh mắt . Mikael thấy ngay là chị đặc biệt vui khi gặp .

      - , vào . muốn cà phê ?

      - Muốn.

      theo chị vào bếp. Chị quay lưng lại trong khi đổ nước vào máy pha cà phê. đặt tay lên vai chị, chị cứng ngay người lại.

      - Cecilia, xem vẻ chị muốn mời tôi cà phê đâu.

      - Tôi chờ , tưởng tháng nữa cơ, - Chị . – làm tôi ngạc nhiên.

      quay người chị lại để nhìn được vào mặt chị. Họ đứng lặng lúc. Chị vẫn nhìn vào mắt .

      - Cecilia, quên cà phê . Có chuyện gì thế?

      Chị lắc đầu, thở dài.

      - Mikael, tôi muốn . Đừng hỏi. Cứ thôi.

      Đầu tiên Mikael về căn nhà gỗ , nhưng dừng lại ở cổng ngoài, phân vân. Thay vì vào nhà, lại qua cầu xuống bờ nước, ngồi lên tảng đá. hút điếu thuốc, soát lại các ý nghĩ của mình và nghĩ cái gì có thể thay đổi được thái độ của Cecilia đối với ghê gớm đến thế.

      Đột nhiên nghe thấy tiếng máy nổ và trông thấy con tàu to màu trắng lướt vào eo biển bên dưới cây cầu. Khi nó qua, Mikael trông thấy Martin đứng cầm lái, mắt chăm chú nhìn để tránh đá ngầm dưới nước. Đây là tàu động cơ biển gần mười lăm mét, vật mang sức mạnh đáng nể. đứng lên vào con đường bờ biển. phát thấy nhiều tàu ở các bến khác nhau trong vùng nước, mớ lẫn lộn những tàu buồm và tàu máy. nhiều tàu Petersson, ở bên là du thuyền yatch loại IF dập dềnh theo lằn nước. Những tàu khá là những chiếc lớn hơn, đắt tiền hơn. để ý thấy chiếc Hallberg-Rassy. Các con tàu cũng chỉ ra phân chia hơn kém của của bến du thuyền ở Hedestad – nghi ngờ gì là Martin Vanger có con tàu lớn nhất và lộng lẫy nhất.

      dừng lại trước cửa nhà Cecilia Vanger, liếc trộm lên cửa sổ thắp sáng ở tầng cùng. Rồi về nhà pha cà phê cho mình. vào phòng làm việc chờ cà phê ngấm.

      Trước khi tự tìm đến trình diện ở nhà tù, trao lại tất cả tư liệu về Harriet. Khôn ngoan ra để chúng ở lại tại căn nhà trống . Nay các giá sách nom trần trụi. Trong kho các báo cáo, chỉ có năm sổ tay của chính Henrik Vanger còn những cái mang theo đến nhà tù nay thuộc lòng. để ý thấy ở giá cùng quyển album để quên ở đó, mang nó ra bàn nhà bếp. rót cà phê và bắt đầu xem quyển album. Đó là những ảnh chụp ngày Harriet mất tích. Bức đầu tiên là cái ảnh cuối cùng của Harriet, trong cuộc diễu hành Ngày trẻ con ở Hedestad. Rồi có vài ảnh rất về trường vụ xe đâm nhau cầu. Trong nhiều dịp trước kia, xem xét từng chiếc bằng cả kính phóng lớn. Nay gần như lơ đãng lật giở các trang; biết chẳng tìm ra được bức nào mà chưa từng xem qua. chợt cảm thấy bận tâm tình đến vụ mất tích thể giải thích của Harriet Vanger và đóng sập quyển album lại.

      Bồn chồn đến bên cửa sổ nhà bếp nhìn vào bóng tối.

      Rồi đảo mắt về lại quyển album. giải thích được cái cảm giác nhưng ý nghĩ vụt lướt qua đầu tựa như vừa phản ứng lại với cái gì mới trông thấy. Nó giống như tạo vật vô hình nào vừa thào bên tai khiến tóc gáy dựng đứng.

      mở quyển album. xem kỹ từng trang, xem từng chiếc ảnh về cây cầu. nhìn tấm ảnh về Henrik Vanger trẻ hơn hót dầu và Harald trẻ hơn, người mà chưa hề gặp. Thành lan can cầu gẫy, các cao ốc, các cửa sổ và những xe cộ nhìn thấy trong các tấm ảnh. nhận ra được Cecilia hai mươi tuổi ở giữa đám người đứng xem. mặc cái váy liền áo màu sáng và jacket thẫm màu, hầu như có mặt ở trong ít nhất hai chục tấm ảnh.

      cảm thấy mình vừa mới bị kích động, qua nhiều năm Blomkvist học được là hãy tin ở bản năng của mình. Các bản năng này phản ứng lại với cái gì đó trong quyển album nhưng thể ra nó là cái gì.

      11 giờ vẫn ở bên bàn bếp xem kỹ từng bức ảnh nghe tiếng cửa mở.

      - Tôi vào được ?

      Đó là Cecilia Vanger. chờ trả lời, chị ngồi xuống đối diện ở bên kia bàn. Blomkvist có cảm giác là lạ về điều gì từng quen quen. Chị mặc váy liền áo mỏng, suông và sáng màu cùng jacket lơ xám, các thứ gần như giống với váy áo chị mặc trong các bức ảnh từ 1966.

      - thành vấn đề mất rồi đấy.- Chị .

      Blomkvist nhướng lông mày.

      - Xin lỗi, hồi tối đến gõ cửa làm tôi ngạc nhiên. Nay tôi khổ tâm quá ngủ nổi.

      - Tại sao chị khổ tâm?

      - còn biết sao?

      lắc đầu.

      - hứa là tôi ra cười nhé.

      - Hứa.

      - Mùa đông vừa rồi tôi quyến rũ làm việc ngu ngốc, bốc đồng. Tôi chỉ muốn hưởng thụ, có thế thôi. Đêm đầu tôi uống rượu khá say và hơn nữa, tôi định bắt đầu cái gì lâu dài với . Rồi hóa ra khác. Tôi muốn biết rằng trong đời tôi những tuần cùng , người tình thoảng qua, là sung sướng nhất.

      - Tôi cũng nghĩ nó hay.

      - Mikael, tôi dối và cả với tôi. Tôi hề thanh thản về tình dục. Tôi có năm bạn tình. là khi tôi hai mươi mốt và lần đầu có chuyện. Rồi với chồng tôi, tôi gặp ông ta năm hai mươi lăm và ông ta quay ra là kẻ xấu. Rồi ít thời gian với ba người mà tôi gặp riêng rẽ trong vài năm . Nhưng khơi lên ở trong tôi cái gì. Đơn giản là tôi thể thỏa mãn. Có cái gì đó liên quan đến việc quá đòi hỏi.

      - Cecilia, cần phải…

      - Suỵt, chớ chặn lời, nếu tôi được với điều này.

      Blomkvist ngồi im.

      - Hôm tù, tôi vô cùng thảm hại. , cứ y như chưa từng tồn tại bao giờ. Nhà khách đây tối om. Giường tôi trống và lạnh. Và tôi, mẹ nạ dòng năm mươi sáu.

      Chị im lặng lát rồi nhìn vào mắt Blomkvist.

      - Mùa đông vừa rồi tôi phải lòng . Tôi muốn nhưng nó xảy ra. Và rồi tôi đánh giá lại và hiểu ra là ở đây cũng chỉ tạm bợ thôi, ngày nào đó bỏ mãi mãi còn tôi ở lại đây suốt đời. Tôi đau khổ quá cho nên quyết định cho vào nhà nữa khi ở tù ra.

      - Tôi xin lỗi.

      - phải lỗi của . Hồi nãy khi , tôi ngồi khóc. Tôi mong có cơ hội lại sống được cuộc đời mình. Rồi tôi quyết định điều.

      - Là gì?

      Chị nhìn xuống bàn.

      - Chỉ vì ngày nào đó bỏ đây mà thôi tôi điên lên mất. Mikael, chúng ta có bắt đầu lại được ? có thể quên chuyện xảy ra hồi đầu hôm ?

      - quên rồi. – . – Nhưng cảm ơn vì với tôi.

      Chị vẫn nhìn xuống gầm bàn.

      - Nếu còn muốn tôi chúng ta hãy cùng nhau.

      Chị lại nhìn . Rồi chị đứng lên đến phòng ngủ. Chị vứt jacket xuống sàn, vừa vừa kéo váy lên qua đầu.

      Blomkvist và Cecilia Vanger thức dậy khi cửa chính mở ra và ai đó qua bếp. Họ nghe thấy tiếng vật gì nặng buông xuống gần lò bếp. Rồi Berger đứng ở ngưỡng phòng ngủ mỉm cười, nhưng nụ cười mau chóng biến ra thành bàng hoàng.

      - Ôi trời. – lùi lại bước.

      - Chào, Erika, - Blomkvist .

      - Chào, tôi rất xin lỗi. Tôi xin lỗi nghìn lần vì xộc vào như thế này. Tôi lẽ ra phải gõ cửa.

      - Bọn này lẽ ra phải khóa cửa chính. Erika, đây là Cecilia Vanger. Cecilia, Erika Berger là Tổng biên tập của tạp chí Millennium.

      - Chào. – Cecilia .

      - Chào. – Berger . Trông lúng túng như dứt khoát được là lịch bắt tay hay bỏ . – Ơ…, tôi có thể bộ lúc.

      - bộ mà chuẩn bị cà phê có được ? – Blomkvist nhìn đồng hồ báo thức bàn đầu giường. quá trưa.

      Berger gật đầu rồi đóng cửa buồng ngủ lại. Blomkvist và Cecilia nhìn nhau. Chị nom bối rối. Họ làm tình và trò chuyện đến 4 giờ sáng. Rồi Cecilia chị nên ngủ lại và rồi mai đây có dân ba lăng nhăng nào biết chị ngủ với Mikael Blomkvist chị cũng cứ là tỉnh khô. Chị quay lưng lại còn hai tay ấp lấy chị.

      - Nghe nhé, - . – Eriaka có chồng và phải bạn tình của tôi. Thỉnh thoảng bọn này gặp nhau nhưng chúng ta có gì ấy cũng bận tâm gì hết…Bây giờ chắc ấy cảm thấy ngượng.

      lát sau khi họ vào bếp, Erika bày ra cà phê, nước quả, mứt chanh, pho mát và bánh mì nướng. Trông thấy ngon. Cecilia thẳng đến Erika chìa tay ra.

      - Tôi ở đây bất ngờ quá. Chào.

      - Cecilia thân mến, tôi xin lỗi là đâm xầm vào như con voi. – Erika với vẻ rất ngượng.

      - Hãy quên vì Chúa. Mà thôi, ăn sáng với nhau .

      Sau điểm tâm, Berger xin lỗi phải chào Henrik Vanger, để hai người ở lại. Cecilia dọn bàn, quay lưng lại Mikael. đến ôm lấy chị.

      - Bây giờ thế nào đây? – Cecilia .

      - Chả thế nào. Là thế đấy – Erika là bạn tốt nhất của tôi. Hai chục năm nay bọn này vẫn cứ lúc thân sơ với nhau và chắc vẫn cứ như thế trong hai chục năm nữa. Tôi hy vọng như vậy. Nhưng bọn này chưa bao giờ là đôi và cũng bao giờ thọc vào chuyện tình tang của nhau.

      - Cái chúng ta có đây là gì? Tình tang chứ?

      - Tôi biết là gì nhưng xem ra chúng ta ăn ý với nhau.

      - Tối nay ấy ngủ đâu?

      - Chúng ta tìm chỗ nào đó cho ấy. trong những phòng để của Henrik. Muốn gì ấy cũng ngủ ở giường tôi cơ mà.

      Cecilia nghĩ lúc.

      - biết tôi có xử lý được . ấy có thể nhưng tôi biết… tôi … - Chị lắc đầu. – Tôi về lại chỗ của tôi, tôi cần nghĩ về chuyện này lát.

      - Cecilia, từ đầu chị hỏi và tôi với chị về quan hệ của tôi với Erika. Với chị, việc ấy có gì đáng ngạc nhiên ghê gớm đến thế.

      - Đúng. Nhưng chừng nào ấy ở Stockholm, xa tít tận dưới kia tôi còn có thể lờ ấy được.

      Cecilia mặc jacket vào.

      - Cảnh này nhố nhăng. – Chị mỉm cười . –Tối nay đến ăn tối, mang Berger đến, tôi nghĩ tôi bắt đầu thích ấy.

      Erika giải quyết chuyện ngủ ở đâu. Trước đây trong các dịp đến Hedeby thăm Vanger trong những buồng để của ông và hỏi thẳng là có thể mượn của ông được . Henrik khó giấu được vui mừng, ông cam đoan với là bất cứ lúc nào đều được hoan nghênh.

      Các thủ tục này còn là vấn đề, Blomkvist và Berger bộ qua cầu, vào ngồi ở sân trời của quán Cà phê & bánh đầu cầu Susanne ngay trước giờ đóng cửa.

      - Em là ngu, - Berger . –Lái xe từng ấy đường đất lên để mừng trở về với tự do lại thấy giường với người đàn bà định mệnh của thị trấn.

      - xin lỗi.

      - với quý bà ấy bao lâu… -Berger ngoáy ngoáy ngón tay trỏ.

      - Khoảng từ lúc Henrik Vanger thành chủ chung.

      - À…à…

      - À à là thế nào?

      - Tò mò thôi.

      - Cecilia là người tốt. thích chị ấy.

      - Em phê phán, em chẳng qua là ngu thế thôi. Mỡ đến mồm lại bỏ ăn chay. Tù sao?

      - Như kỳ nghỉ lễ bình an vô . Công việc ở tạp chí thế nào?

      - Tốt lên. Lần đầu tiên trong năm, thu nhập về quảng cáo tăng. Năm ngoái chúng ta tụt dốc nay thay đổi, nhờ Henrik. Nhưng lạ là khách hàng đặt mua báo cũng tăng lên chứ.

      - Có vẻ họ dao động.

      - Ở mọi mặt. Nhưng trong quý vừa rồi chúng ta có được những ba nghìn khách hàng đặt mua báo. Mới đầu em nghĩ chỉ là may nhưng các khách hàng đặt mua mới cứ tiếp tục tăng thêm. Xưa nay trong chuyện đặt mua báo đây là cú nhảy vọt lớn nhất. Đồng thời các khách hàng vẫn đặt mua cũng qua ban biên tập mà thường xuyên đổi mới tạp chí. ai trong chúng ta hiểu được chuyện này. Chúng ta mở lấy chiến dịch quảng cáo nào. Christer bỏ cả tuần ra làm sơ đồ chấm điểm xem ở mục này loại khách hàng nào xuất . Thứ nhất, họ đều là những khách hàng mới toe đặt mua báo. Thứ hai, 70 phần trăm trong đó là phụ nữ. Thường là khác đấy. Thứ ba, có thể các khách hàng đặt mua báo này đều là viên chức có thu nhập trung bình ở ngoại thành: giáo viên, tầng lớp quản lý bậc trung, viên chức dân .

      - Nghĩ xem, tầng lớp trung lưu nổi lên chống tư sản gộc nhỉ?

      - Em biết. Nếu đà này duy trì có nghĩa là diện mạo người đặt mua báo có thay đổi lớn. Hai tuần trước họp ban biên tập bọn này quyết định bắt đầu mở các mục mới tạp chí. Em muốn có nhiều hơn những vấn đề về công ăn việc làm gắn với TCO, Hội liên hiệp những Người làm thuê có tay nghề, cũng như các phóng điều tra về các vấn đề của phụ nữ, đại khái là vậy.

      - Đừng thay đổi quá nhiều, - Blomkvist . – Nếu có nhiều người đặt mua báo hơn lên có nghĩa họ thích cái chúng ta làm ở báo rồi đó.

      Cecilia mởi cả Henrik Vanger ăn tối, có thể là để tránh bớt nguy cơ số đề tài chuyện trò dễ gây rắc rối. Chị làm món nai om.

      Berger và Henrik bỏ khá nhiều thời gian bàn việc phát triển Millennium và các khách hàng đặt mua báo mới, nhưng chuyện trò chuyển dần sang các vấn đề khác. Đến lúc, Berger bỗng quay sang Blomkvist hỏi công việc ra sao.

      - Tôi tính tháng nữa xong bản thảo về biên niên gia đình để Henrik Vanger xem.

      - biên niên theo tinh thần của gia đình Addams. – Cecilia .

      - Nó cũng có vài khía cạnh lịch sử nhất định đấy. – Blomkvist nhượng bộ.

      Cecilia liếc sang Vanger.

      - Mikael, Henrik quan tâm đến biên niên gia đình đâu. ra chú ấy muốn giải đáp bí mật vụ Harriet mất tích.

      Blomkvist rằng. Từ khi bắt đầu quan hệ với Cecilia với chị khá công khai về Harriet. Cecilia suy luận đó mới là công việc giao cho cho dù chưa bao giờ chính thức thừa nhận. Chắc chắn bao giờ với Henrik rằng và Cecilia bàn tới chuyện này.

      Cặp lông mày chổi xể của Henrik hơi rúm lại, Erika im lặng.

      - Chú Henrik thân mến, - Cecilia . – Cháu ngu. Cháu biết chú với Mikael thỏa thuận gì cho nhau nhưng ấy ở đây là về Harriet. Có đúng ?

      Vanger gật đầu và liếc nhanh Blomkvist.

      - Tôi cảnh báo là lưỡi ấy bén mà. – Ông quay sang Berger. – Tôi cho rằng Blomkvist với việc ấy đến làm ở Hedeby đây.

      gật đầu.

      - Và tôi cho rằng thấy đó là việc vô nghĩa. , cần trả lời. Đây là nhiệm vụ ngớ ngẩn và vô nghĩa. Nhưng tôi cần phải tìm cho ra.

      - Tôi có ý kiến về chuyện này. – Berger trả lời xã giao.

      - Với dĩ nhiên là có đấy. – Ông quay sang Blomkvist. – Bảo xem tìm ra được cái gì có thể đưa chúng ta tiến lên chưa.

      Blomkvist tránh cái nhìn của Henrik. lập tức nghĩ tới cái quả quyết lạnh băng, dẫu chưa thể phân xử sai đúng mà có đêm qua. Cảm giác ấy theo suốt ngày nhưng giờ để làm theo cách của qua quyển album nữa. Cuối cùng ngước lên nhìn Vanger rồi lắc đầu.

      - Tôi chưa tìm ra cái gì đặc biệt cả.

      Đôi mắt lục lọi của ông già nhìn rọi vào . Ông kìm lại bình luận.

      - Các bạn trẻ, tôi hiểu các bạn. - Ông . – Nhưng với tôi đến giờ nằm. Cảm ơn bữa ăn, Cecilia. Chúc ngủ ngon, Erika. Mai gặp tôi trước khi nhé.

      Vanger đóng cửa chính lại rồi, tất cả đám họ đều chìm trong im lặng. Cecilia trước tiên.

      - Mikael, tất cả là về chuyện gì thế nhỉ?

      - Nghĩa là Henrik nhạy cảm với các phản ứng của con người như cái máy đo địa chấn vậy. Hôm qua lúc chị đến tôi, tôi xem kỹ tập album.

      - Thế à?

      - Tôi nhìn thấy cái gì đó nhưng tôi chưa biết đó là cái gì. Nó là cái gì gần như thành ra ý nghĩ nhưng tôi để lọt mất.

      - Vậy nghĩ đến cái gì?

      - Tôi thể được. Chị đến đúng lúc ấy.

      Cecilia đỏ mặt. Tránh mắt Berger nhìn mình, chị ra pha cà phê.

      Đó là ngày nắng ấm. Những mầm xanh mới ló và Blomkvist bất chợt nhận thấy mình khẽ ư ử bài hát xưa về mùa xuân. Thời hoa nở đến. Hôm nay thứ Hai và Berger sớm.

      Giữa tháng Ba lúc tù, tuyết còn phủ kín đất. Nay trở lại xanh và thảm cỏ quanh căn nhà gỗ của mơn mởn. Lần đầu tiên có cơ hội nhìn thấy tất cả đảo Hedeby xa gần. 8 giờ đến mượn Anna phích nước nóng. qua qua với Vanger cũng vừa mới dậy và được ông đưa cho tấm bản đồ đảo của ông. muốn nhìn sát hơn căn nhà gỗ của Gottfried. Henrik bảo căn nhà này thuộc sở hữu của Martin Vanger nhưng quanh năm thường có người ở đây. Thỉnh thoảng họ hàng có mượn đến nó.

      Blomkvist túm được Martin trước khi làm. hỏi liệu có mượn chìa khóa được . Martin cười vui vẻ:

      - Tôi cho rằng biên niên đến chương về Harriet.

      - Tôi chỉ là muốn nhòm cái…

      Martin trở lại sau phút với chiếc chìa khóa.

      - Thế này OK chưa?

      - Chừng nào tôi còn có liên quan nếu cần cứ đến đây. Phiền là nó nằm ở đầu đằng kia của đảo. Đúng nó là điểm đẹp hơn cái căn nhà gỗ ở kia .

      Blomkvist làm cà phê và bánh kẹp. lấy đầy chai nước trước khi , nhét bữa ăn trưa của vào ba lô. theo lối mòn hẹp cỏ mọc um tùm mất phần chạy men theo vịnh biển ở mạn bắc đảo Hedeby. Căn nhà gỗ củ Gottfried ở mũi đất cách làng dặm rưỡi và ung dung cất chân đến đó mất có nửa giờ.

      Martin Vanger đúng. Khi Blomkvist đến khúc quành của con đường mòn hẹp, vùng bóng râm cây cối mở ra ở cạnh biển. Có cảnh quan tuyệt vời về cái phá con con của sông Hede, bến du thuyền Hedestad ở bên trái và bến công nghiệp ở bên phải.

      ngạc nhiên thấy ai nghĩ đến chuyện vào nhà Gottfried. Đó là kiến trúc thô sơ làm bằng những súc gỗ ố đen nằm ngang với mái ngói và khung màu xanh cùng cổng có mái ở trước cửa ra vào chính. Người ta quên trông coi căn nhà gỗ. Sơn ở cửa và cửa sổ bong thành mảng và chỗ chắc từng là thảm cỏ nay cỏ dại cao đến nửa mét. Dọn dẹp nó cũng phải mất ngày làm bở hơi tai.

      Blomkvist mở cửa và tháo đinh ốc các cánh cửa chớp ở mặt trong cửa sổ ra. Nhà có vẻ là kho chứa cũ tới 400 mét vuông. Bên trong bằng ván gỗ, gồm có buồng với các cửa sổ to hướng ra mặt nước ở hai bên cửa ra vào. cầu thang dẫn lên gác xép để ngủ che kín ở cuối căn nhà và cái gác xép này trùm lên nửa gian căn nhà. Dưới cầu thang là khoang có lò ga, quầy bar và chậu rửa. Đồ đạc cơ bản cần thiết, trong tường ở bên trái cửa ra vào, có cái ghế dài, bàn làm việc ọp ẹp và bên giá sách với các ngăn bằng gỗ tếch. Dưới xa hơn ở cùng bên là tủ quần áo rộng. Ở bên phải cửa là bàn tròn với năm chiếc ghế gỗ; lò sưởi đứng ở giữa bức tường hông nhà.

      Căn nhà có điện; thay vì có mấy cây đèn dầu hỏa. bậu cửa sổ có cái radio bán dẫn Grunding cũ. Ăng ten gẫy rời. Blomkvist bấm nút mở máy nhưng pin hết.

      lên cầu thang hẹp nhìn khắp cái gác xép. Có giường đôi với tấm đệm trần, bàn đầu giường và tủ ngăn kéo.

      Blomkvist để lúc lục lọi kỹ căn nhà gỗ. Bàn làm việc trống rỗng trừ vài cái chiếc khăn tay và vải thoang thoảng mùi mốc. Trong tủ quần áo có vài bộ quần áo lao động, đôi áo khoác, ủng cao su, đôi giày tennis cũ nát và lò đốt bằng dầu hỏa. Trong các ngăn kéo bàn làm việc là giấy viết, bút chì, cỗ bài và vài cái gài đánh dấu trang sách. Trong tủ bếp có đĩa, cốc vại, cốc thủy tinh, nến và vài gói muối, vài túi trà. Trong ngăn kéo bàn có các dụng cụ bếp núc.

      tìm thấy những dấu vết duy nhất cho thấy quan tâm đến tri thức ở bàn làm việc. Mikael bắc cái ghế để ngó lên giá sách. Ở ngăn dưới cùng có mấy số Se, Recordmagasinet, Tidsfordriv và Lektyr từ cuối những năm 50 và đầu 60. Có vài tờ báo hàng ngày từ 1965 và 1966, Matt Livs Novell, và vài truyện tranh: Số 91, Những người ma và Những người Digan. mở tờ Lektyr từ 1964 rồi tủm tỉm cười thấy các gợi dâm nom trinh trắng quá.

      Chừng nửa sách là bìa thường thuộc xe ri Manhaltan của Wahlstrom: Mickey Spillane với các đầu đề như Hôn em , Chết người với các bìa kinh điển của Bertil Hegland. tìm thấy hơn chục sách của Kitty, bộ năm tiểu thuyết nổi tiếng của Enid Blyton, và Bí mật Tàu điện ngầm của Sivar Ahlrud. tủm tỉm nhận ra chốn quen thuộc. Ba quyển của Astrid Lindgren: Những đứa con của Ngôi làng huyên náo, Kalle Blomkvist và Rasmus, và Pippi Tất dài. Ngăn cùng có quyển sách hướng dẫn nuôi chim, sách với tên Đế chế Xấu xa, quyển về Chiến tranh Mùa đông của Thụy Điển, sách giáo lý của Luther, Sách về các Thánh ca, và Kinh thánh.

      mở Kinh thánh, đọc trang bên trong: Harriet Vanger, 12 tháng Năm, 1963. Đây là Kinh thánh Xác chứng của . bùi ngùi đặt nó trở về ngăn giá.

      Đằng sau căn nhà có lán gỗ và dụng cụ với lưới hái, cào, búa và thùng to những cưa, bào và nhiều dụng cụ khác. đem chiếc ghế đến cổng có mái rồi rót cà phê ở trong phích ra. châm điếu thuốc lá và nhìn suốt vịnh Hedestad qua tấm màn che của những bụi cây thấp cằn.

      Căn nhà gỗ của Gottfried xuềnh xoàng hơn là tưởng. Đây là nơi mà Harriet và bố của Martin rút về khi hôn nhân của ông với Isabella tới đoạn cuối hồi những năm 50. Ông lấy căn nhà gỗ này làm nhà và ở đây ông rượu chè say sưa. Ông chết đuối dưới kia, gần cầu tàu. Sống ở căn nhà gỗ về mùa hè hẳn là dễ chịu, nhưng khi nhiệt độ tụt xuống dưới đóng băng chắc chắn phải lạnh buốt. Theo lời Henrik, Gottfried tiếp tục làm việc cho Tập đoàn Vanger cho tới năm 1964 – thời kỳ này thường bị gián đoạn vào những lúc ông say xỉn. Việc ông có thể ít nhiều vừa thường xuyên sống trong căn nhà gỗ này mà vẫn xuất ở chỗ làm việc với râu ria cạo nhẵn, tắm rửa sạch , xúng xính trong áo jacket và cà vạt cũng cho thấy ông là người nghiêm khắc với bản thân mình tới mức nào. Và đây cũng là nơi Harriet thường hay ở đến mức họ đến đây tìm trước tiên. Vanger bảo rằng trong năm cuối cùng của mình, Harriet hay đến căn nhà gỗ, có vẻ để được yên tĩnh trong những ngày nghỉ lễ hay cuối tuần. Trong mùa hè cuối cùng, sống ba tháng ở đây tuy hàng ngày có vào làng. Anita Vanger, em của Cecilia, sống sáu tuần với ở đây.

      Khi chỉ có mình ở đây làm gì? Các tạp chí Mitt Livs Novell và Người Digan cũng như số sách về Kitty chắc phải là của . Có thể cả quyển vở nháp cũng là của . Và cuốn Kinh thánh của vẫn còn ở đây.

      Phải chăng muốn ở gần với ông bố khuất – có thể đó là thời kỳ tang lễ mà cần trải qua đầy đủ chăng? Hay có liên quan gì đến những suy ngẫm về tôn giáo của ? Căn nhà gỗ đạm bạc - có ý sống ở trong tu viện sao?

      Blomkvist theo bờ biển xuống phía đông nam nhưng đường luôn bị các khe núi cắt quãng và những bụi bách xù mọc đầy thể vượt qua. quay lại căn nhà gỗ và bắt đầu quay trở về Hedeby. Theo bản đồ đường mòn qua rừng đến chỗ gọi là Pháo đài. phải mất hai mươi phút để tìm thấy nó ở trong những bụi cây rậm rạp. Pháo đài là cái gì còn lại của tuyến phòng thủ bờ biển trong Đại chiến Thế giới thứ hai; những boong ke xi măng với những đường hào tỏa ra ở xung quanh tòa nhà chỉ huy. Cỏ dày đặc và các bụi cây mọc trùm lên tất cả.

      theo con đường mòn xuống tới nhà tàu. Cạnh nhà tàu tìm thấy xác con tàu Petersson bị đắm. quay lại Pháo đài, theo đường mòn đến hàng rào – đến Ostergarden từ lối bên kia. Đường mòn khó – có những vạt xâm xấp nước buộc phải vòng. Cuối cùng đến đầm lầy và qua đó là nhà kho. Như mắt nhìn thấy con đường mòn chấm hết ở đó, cách đường Ostergarden chừng non trăm mét.

      Quả đồi Soderberget nằm ở bên kia đường. Blomkvist lên con dốc dựng đứng và ở đoạn cuối phải trèo. Đỉnh đồi Soderberget là vách đá tương đối thẳng đứng chiều xuống. theo gờ đất quay về Hedeby và dừng lại bên những căn nhà gỗ nghỉ hè để thưởng thức cảnh bến cá cổ và nhà thờ cùng căn nhà gỗ của chính . ngồi lên tảng đá phẳng và rót chỗ cà phê ấm còn lại ra.

      Cecilia Vanger giữ khoảng cách. muốn phiền nhiễu cho nên chờ tuần mới đến nhà chị. Chị để vào.

      - Chắc nghĩ tôi khá là rồ, bà hiệu trưởng đáng kính, năm mươi sáu tuổi mà hành động như đứa con mười mấy.

      - Cecilia, chị là phụ nữ trưởng thành. Chị có quyền làm những gì mà chị muốn.

      - Tôi biết nên tôi quyết định gặp nữa. Tôi chịu nổi…

      - Xin chị mà, chị nợ tôi giải thích nào hết. Tôi hy vọng chúng ta vẫn là bạn.

      - Tôi muốn chúng ta là bạn. Nhưng quan hệ với tôi xoay sở nổi. Tôi vẫn vốn được tốt trong các quan hệ. Tôi thích để cho tôi được yên tĩnh thời gian.


      Stieg Larsson

      Có Hình Xăm Rồng

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      LIÊN KẾT


      16 THÁNG NĂM - 11 THÁNG BẢY

      PHẦN 3


      Chương 16

      Chủ nhật, 1 tháng Sáu


      Thứ Ba, 10 tháng Sáu

      Mười ba phần trăm phụ nữ ở Thụy Điển là đối tượng của xâm phạm tình dục nghiêm trọng, bên ngoài quan hệ tính giao


      au sáu tháng nghiền ngẫm hiệu quả, vụ Harriet bỗng nứt rạn. Tuần đầu tháng Sáu, Blomkvist phát ra ba miếng mới toanh trong bảng ghép hình. Hai trong ba miếng đó la tìm ra. Miếng thứ ba có người giúp.

      Sau lần Berger đến thăm vào tháng Năm, lại nghiên cứu quyển album lần nữa, ngồi hàng ba giờ đồng hồ liền, xem lần lượt từng tấm ảnh , cố phát thêm những chi tiết từng gây ấn tượng cho . Vẫn ăn thua cho nên để quyển album sang bên và quay về với quyển biên niên của gia đình.

      hôm vào tháng Sáu, ở Hedestad nghĩ đến chuyện hoàn toàn khác chiếc xe buýt chở rẽ vào Jarnvagsgatan và cái điều ủ mầm trong đầu bỗng ra như sét đánh giữa trời xanh. thấy bàng hoàng đến nỗi cứ đứng đực ra ở xe buýt cho tới tận trạm đỗ sau cạnh ga xe lửa. bắt ngay chuyến xe buýt đầu tiên quay về Hedeby để kiểm tra xem nhớ có đúng hay .

      Đó là bức ảnh đầu tiên trong album, bức Harriet Vanger chụp lần cuối cùng vào cái ngày định mệnh ấy, ở Jarnvagsgatan tại Hedestad trong khi xem cuộc diễu hành của Ngày Trẻ con.

      Bức ảnh này là bức lạ lùng được cho vào album. Nó được để vào đây vì nó được chụp cùng ngày hôm ấy, nhưng nó là bức duy nhất phải về tai nạn xe cầu. Mỗi lần Blomkvist và mỗi ai khác ( cho là vậy) xem quyển album chú ý đều bị hút mất vào con người và các chi tiết trong các bức ảnh của cây cầu. có kịch tính nào trong bức ảnh về đám đông tại cuộc diễu hành Ngày Trẻ Con, vài giờ trước đó.

      Blomkvist xem bức ảnh dễ có đến cả nghìn lần, việc làm nó cứ gợi cho đau buồn nhớ rằng còn bao giờ thấy lại nữa.

      Nhưng Blomkvist phản ứng lại với điều đó.

      Nó được chụp từ bên kia đường, chắc là từ cửa sổ tầng hai. Ống kính mở ở góc độ rộng nên chụp được mũi đằng trước của trong những con thuyền diễu hành. thuyền là những phụ nữ mặc những bộ đồ bơi lấp lánh hay những quần áo của cung tần thị nữ, ném kẹo xuống cho đám đông. số người trong họ nhảy múa. Ba hề nhảy nhót ở trước mũi con thuyền.

      Harriet ở trong hàng đầu của đám đông đứng đường lát đá. Cạnh là ba , ràng là bạn học của , và ít nhất trăm người xem khác ở quanh và sau lưng họ.

      Từ trong tiềm thức Blomkvist lưu lại điều này và khi chiếc xe buýt qua vào đúng chỗ ấy nó chợt bừng tỉnh.

      Đám đông cũng giống như công chúng khán, thính giả vậy. Mắt họ dõi theo quả bóng sân tennis hay quả cầu mặt băng đánh khúc côn cầu. Những người ở đầu cùng bên trái bức ảnh nhìn những hề ngày đằng trước mặt họ. Những người ở gần con thuyền hơn đều nhìn vào những ăn mặc hở hang. Vẻ mặt của họ bình thản. Trẻ con chỉ trỏ. vài người cười toe toét. Nom đều vui vẻ.

      Trừ .

      Harriet lại nhìn chéo sang bên. Ba bạn và những người khác ở quanh đều nhìn những hề. Mặt Harriet quay gần đến 30, 35 độ sang bên phải. Mắt như tập trung vào cái gì ở bên kia đường nhưng ở ngoài rìa trái của bức ảnh.

      Blomkvist lấy kính phóng to ra cố cho nổi mọi chi tiết. Bức ảnh chụp từ khoảng cách quá xa khiến cho thể cầm chắc hoàn toàn nhưng như mọi người ở xung quanh, mặt Harriet hớn hở. Miệng thành đường ngang mỏng. Mắt mở to. Hai tay buông thõng vô hồn. nom có vẻ sợ. Sợ hay giận dữ.

      Blomkvist lấy bức ảnh in ở album ra cho vào cặp nhựa cứng rồi chờ chuyến xe buýt sau quay về Hedestad. xuống xe ở Jarnvagsgatan, đứng ở dưới cái cửa sổ là nơi có thể chụp bức ảnh kia. Nó là ở rìa của trung tâm thị trấn Hedestad. Đó là tòa nhà gỗ ba tầng, trong là cửa hàng video cùng với hiệu Haberdashery của Sundstrom thành lập năm 1932 theo như ghi tấm biển ở cổng chính. vào, thấy cửa hàng là ở tầng ba, có cầu thang xoáy trôn ốc đưa lên tầng thượng.

      Hai cửa sổ đỉnh cầu thang xoáy trôn ốc nhìn ra phố.

      - Tôi có thể giúp gì ông ? – nhân viên bán hàng có tuổi hỏi khi lấy cái cặp nhựa cùng tấm ảnh ra. Chỉ có vài ba người trong cửa hàng.

      - Tôi chỉ muốn xem bức ảnh này được chụp ở chỗ nào. Tôi mở cửa sổ ra lát thôi có được ạ?

      Người đàn ông có thể được. Vậy là Blomkvist có thể trông thấy chính xác cái chỗ Harriet đứng. trong những tòa nhà gỗ ở đằng sau còn, thay vào là tòa nhà góc cạnh. Tòa nhà gỗ khác từng là cửa hàng bán văn phòng phẩm năm 1966 nay là cửa hàng bán thực phẩm bổ dưỡng và tiệm săn sóc da. Blomkvist đóng cửa sổ lại, cảm ơn người nhân viên và xin lỗi làm mất giờ của ông.

      qua đường và đứng vào chỗ Harriet đứng. có được những cột mốc ở giữa cửa sổ của tầng thượng nhà Haberdashery và cửa ra vào cửa tiệm săn sóc da. quay đầu và nhìn theo hướng nhìn của Harriet. nhìn về góc của tòa nhà có cửa hiệu Haberdashery, cái góc hoàn toàn bình thường của tòa nhà, nó che khuất ngã tư phố. Harriet, chị nhìn thấy cái gì ở đằng ấy đấy?

      Blomkvist cho bức ảnh vào trong ba lô rồi đến quảng trường gần ga. bước vào quán cà phê vỉa hè. bỗng thấy hồi hộp.

      Ở tiếng họ gọi đó là “bằng chứng mới”, rất khác với tiếng Thụy Điển: ”vật liệu chứng minh mới”. nhìn thấy cái hoàn toàn mới, cái mà trong suốt cuộc điều tra kéo dài ba mươi bảy năm, ai khác ngoài để ý thấy.

      Vấn đề là chắc cái thông tin mới này của nó có giá trị gì nếu quả như có giá trị nào đấy. Nhưng cảm thấy sắp chứng minh được là nó có ý nghĩa.

      Cái ngày tháng Chín mà Harriet mất tích kia thành ra quan trọng ở nhiều mặt. Nó là ngày lễ Hedestad với đám đông hàng nghìn người, trẻ già, đường phố. Nó là ngày gia đình gặp mặt ở đảo Hedeby. Riêng hai việc ấy làm cho khu vực này ra khỏi nếp sống quen thuộc của nó. Vụ đâm xe che khuất mất mọi chuyện khác.

      Sĩ quan cảnh sát Morell, Henrik Vanger và những người khác từng nghiền ngẫm về vụ Harriet mất tích tập trung chú ý vào đảo Hedeby. Morell thậm chí viết ông sao dứt nỗi nghi ngờ rằng hai vụ mất tích và đâm xe là có dính líu đến nhau. Nay Blomkvist tin rằng ông nghĩ sai.

      Dây chuyền việc phải bắt đầu ở đảo Hedeby mà là ở Hedestad trước đó vài giờ. Harriet trông thấy cái gì khiến khiếp sợ và giục giã về nhà, thẳng đến nhà ông chú nhưng may là ông chú lại giờ nghe . Rồi xảy ra tai nạn xe cầu. Rồi tên giết người giáng đòn xuống.

      Blomkvist nghĩ ngợi. Đây là lần đầu tiên có ý thức ra thành lời cái ý nghĩ cho rằng Harriet bị ám sát. chấp nhận niềm tin của Henrik, Harriet chết và săn lùng kẻ giết người.

      quay lại với các báo cáo của cảnh sát. Trong cả nghìn trang giấy chỉ có phần xét đến các kiện ở Hedestad. Harriet ở đây với ba bạn học, cả ba đều được thẩm vấn. Họ gặp nhau ở quảng trường gần ga lúc 9 giờ. còn mua quần jean và có các bạn cùng. Các uống cà phê ở quán cà phê của nhà hàng EPA rồi thẳng đến sân vận động, loăng quăng trong những lán của liên hoan hóa trang và các ao câu cá, ở đấy họ lại tình cờ gặp số bạn khác ở trường. Trưa họ dễu dện về lại thị trấn để xem diễu hành. Ngay trước 2 giờ chiều, Harriet thình lình bảo họ phải về nhà. Họ chia tay nhau ở bến xe gần Jarnvagsgatan.

      bạn nào của để ý thấy có điều gì khác thường. trong họ, Inger Stenberg, người tả thay đổi của Harriet trong năm trước bằng câu rằng ấy rất “bàng quan cuộc sống”. hôm ấy Harriet lì xì, bình thường, phần lớn là làm theo người khác.

      Sĩ quan Morell chuyện với tất cả những ai gặp Harriet hôm ấy, cho dù họ chỉ là chào nhau nhân có cuộc gặp mặt của gia đình. bức ảnh của được đăng tờ báo địa phương khi cuộc tìm kiếm tiếp diễn. Sau khi mất tích, mấy người dân ở Hedestad gặp cảnh sát để họ trông thấy trong hôm diễu hành, nhưng ai báo được gì khác thường cả.

      Sáng hôm sau, Blomkvist tìm Henrik Vanger ở bàn ăn điểm tâm của ông.

      - Ông gia đình Vanger vẫn có món lãi trong tờ Hedestad Courier?

      - Đúng.

      - Tôi muốn xem hồ sơ ảnh của nó. Từ 1966.

      Vanger đặt cốc sữa xuống, lau miệng rồi hỏi:

      - Mikael, phát ra cái gì rồi?

      nhìn thẳng vào mắt ông già.

      - có gì là chắc chắn. Nhưng tôi nghĩ chúng ta bị lầm cả chuỗi các kiện.

      đưa cho ông già xem bức ảnh và những điều suy nghĩ. Vanger ngồi nghe im lặng hồi lâu.

      - Nếu tôi đúng, chúng ta cần phải nhìn xa tới những gì xảy ra ở Hedestad hôm ấy chứ phải chỉ ở đảo Hedeby. – Blomkvist , - Tôi biết làm chuyện đó như thế nào sau thời gian quá dài như vậy nhưng nhiều ảnh chắc là được chụp trong Ngày Trẻ con mà chưa đăng lên bao giờ. Tôi muốn xem các bức đó.

      Vanger dùng điện thoại trong bếp. Ông gọi Martin, ông muốn gì và hỏi ai là biên tập viên ảnh hôm ấy. Trong mười phút xác định được người cần tìm và thu xếp xong việc tìm trong hồ sơ ảnh.

      Biên tập viên ảnh của tờ Hedestad Courier là Madeleine Blomberg, thường gọi là Maja. Chị là nữ biên tập viên ảnh đầu tiên mà Blomkvist gặp trong nghề báo, nơi mà nhiếp ảnh trước hết vẫn được coi là loại hình thức nghệ thuật dành cho đàn ông.

      Do là chủ nhật, tòa soạn vắng tanh nhưng Maja Blomberg lại sống cách đấy có năm phút, chị gặp Blomkvist ở cổng tòa báo. Chị làm cho Hedestad gần hết đời mình. Chị bắt đầu làm người đọc bản in thử năm 1964, đổi sang làm việc in tráng ảnh và qua nhiều năm tháng trong buồng tối, thỉnh thoảng có được cử ra ngoài làm phóng viên ảnh khi nguồn ảnh quen thuộc đủ. Chị lên được chức biên tập viên, kiếm được ghế chính thức ở bộ phận ảnh tại tờ báo, mười năm trước, khi người biên tập viên ảnh về hưu, chị tiếp quản vai trưởng ban ảnh.

      Blomkvist hỏi hồ sơ ảnh ở đây sắp đặt thế nào.

      - với , hồ sơ khá là lộn xộn. Từ khi chúng tôi có máy tính và ảnh kỹ thuật số hồ sơ là ở trong các đĩa. Chúng tôi có nhân viên tập ở đây quét các bức ảnh cũ quan trọng hơn, chỉ có ít ảnh trong đống kho lộn xộn kia là được xếp loại. Các ảnh cũ hơn được xếp theo ngày tháng trong các hồ sơ bản. Chúng ở trong tòa soạn này hay ở trong nhà kho tầng áp mái.

      - Tôi cần đến các ảnh chụp trong cuộc diễu hành Ngày Trẻ con năm 1966, nhưng kể cả bất cứ ảnh nào chụp trong tuần ấy.

      Blomberg kỳ quặc nhìn .

      - muốn cái tuần Harriet Vanger mất tích chăng?

      - Chị biết chuyện?

      - biết chuyện ấy làm ở đây cả đời được, sớm hôm nay là ngày nghỉ của tôi mà Vanger gọi là tôi rút ra kết luận. Có cái gì mới rồi thế?

      Blomberg có cái mũi thính tin. Blomkvist mỉm cười lắc đầu rồi kể cho chị câu chuyện hỏa mù.

      - , tôi cho rằng ai tìm ra được lời giải cho bài đố này đâu. Chuyện này khá riêng tư, nhưng là tôi viết tự truyện cho Henrik Vanger. Chuyện mất tích là đề tài lạ nhưng nó là chương thể lờ . Tôi tìm cái gì trước đây chưa được dùng đến mà lại có thể làm sáng tỏ cái ngày hôm ấy – về Harriet và các bạn của ấy.

      Blomberg có vẻ nghi hoặc nhưng lời giải thích nghe hợp lý nên chị hỏi thêm, vả chăng cũng là do chị biết vai trò của Blomkvist.

      phóng viên nhiếp ảnh ở tờ báo nhận chừng từ hai đến mười cuộn phim ngày. Với các kiện lớn có thể gấp đôi. Mỗi cuộn được băm sáu bản và chỉ có số ít trong đó được đăng lên mà thôi cho nên thường thường tờ báo địa phương tích quá ba trăm hình ảnh ngày. ban ảnh giỏi tổ chức đem cắt rời các cuộn phim ra và để các bản ở trong ống măng sông sáu khung ảnh. cuộn phim chiếm chừng trang ở cặp hồ sơ bản. cặp hồ sơ giữ chừng 110 cuộn phim. bản trong năm được cất đầy trong chừng hai mươi tư cặp hồ sơ. Sau nhiều năm, lượng lớn cặp hồ sơ tích lại và thường có giá trị thương mại nên chúng được xếp đầy các ngăn giá của ban ảnh. Nhưng mỗi phóng viên ảnh và ban ảnh lại đinh ninh các bức ảnh đó chứa đựng tư liệu lịch sử vô giá nên vứt bất kì tấm ảnh bao giờ.

      Hedestad Courier thành lập năm 1922, bán ảnh tồn tại từ 1937. Kho ảnh tầng áp mái chứa chừng 1,200 cặp hồ sơ, dược Blomberg sắp xếp theo ngày tháng. Các bản của tháng Chín 1966 để ở trong bốn cặp lưu trữ bằng bìa các tông rẻ tiền.

      - Chúng ta làm thế nào với những cái này nhỉ? – Blomkvist . - Tôi cần cái bàn làng nhàng để ngồi sao lại những cái gì hay hay.

      - Chúng tôi còn buồng tối nữa rồi. Mọi cái đều cho scan. có biết dùng máy scan bản ?

      - Có, tôi làm và có riêng máy scan bản Agfa. Tôi làm Photoshop máy tính.

      - Vậy là dùng các thiết bị giống của chúng tôi.

      Blomberg đưa vòng quanh căn phòng nho của ban ảnh, cho chiếc ghế và chiếc bàn gọn rồi mở máy tính và máy scan hình. Chị chỉ cho chỗ máy cà phê trong khu căng tin. Họ nhất trí để Blomkvist tự làm lấy mình nhưng khi nào muốn cần gọi chị để cho chị có thể đặt hệ thống báo động. Rồi chị chào “Thú vị nha!” và để ở lại.

      Ngược trở lại giai đoạn ấy, Courier có hai phóng viên nhiếp ảnh. Người trực hôm ấy là Kurt Nylund và Blomkvist có quen biết ta. Vào năm 1966, Nylund chừng hai mươi tuổi. Rồi chuyển đến Stockholm trở thành nhà nhiếp ảnh nổi tiếng vừa làm tự do vừa là nhân viên của Scanpix Thụy Điển ở Marieberg. Trong những năm 90, Blomkvist có những lần gặp Nylund khi Millennium còn dùng ảnh của Scanpix. nhớ Nylund là người xương xẩu góc cạnh, tóc thưa. Hôm diễu hành, Nylund dùng phim ánh sáng ngày, nhanh quá, loại nhiều phóng viên ảnh tin tức thường dùng.

      Blomkvist lấy ra các bản ảnh chàng Nylund trẻ tuổi chụp, đặt chúng lên bàn. xem kĩ từng khuôn hình bằng kính phóng đại. Đọc bản ảnh là nghệ thuật đòi hỏi kinh nghiệm mà Blomkvist có. Để quyết định ảnh có giá trị thông tin hay phải rà quét từng hình ảnh và xem xét nó màn hình máy tính. Việc này phải mất hàng giờ. Cho nên xem lướt trước tất cả các bức ảnh mà có thể thấy ra điều gì lý thú ở đó.

      xem dần những bức chụp vụ tai nạn xe cộ mà bộ sưu tập ảnh của Henrik Vanger đầy đủ. Người sao ảnh làm sưu tập – có thể là chính Nylund – bỏ ra khoảng ba chục bức hoặc bị lóa hoặc bị coi là kém chất lượng đáng đăng báo.

      Blomkvist tắt máy tính, cắm máy scan Agfa vào iBook của mình. bỏ hai giờ để scan chỗ ảnh còn lại.

      bức đập ngay vào mắt tức khắc. Khoảng giữa 3 giờ 10 và 3 giờ 15 chiều, đúng vào lúc Harriet tan biến , người mở cửa sổ của buồng . Vanger cố tìm mãi ra đó là ai. màn hình của Blomkvist có bức ảnh mà chắc được chụp vào đúng vào lúc cửa sổ mở ra. Có người và bộ mặt lờ mờ . quyết định scan hết các ảnh trước khi quay sang phân tích tỉ mỉ chi tiết bức ảnh này.

      Rồi xem xét các ảnh về Ngày Trẻ con. Nylund để ra sáu cuộn phim, khoảng hai trăm lần chụp cho chuyện này. Có dòng vô tận những trẻ con với những quả bóng, người lớn, sinh hoạt đường phố với những người bán xúc xích nóng, cuộc diễu hành, nghệ sĩ sân khấu và cuộc trao phần thưởng gì đó.

      Blomkvist quyết định scan toàn bộ sưu tập. Sáu giờ sau, cặp giấy đựng chín chục ảnh nhưng còn phải quay lại nữa. 9 giờ gọi Blomberg, cảm ơn chị và đáp xe buýt về nhà ở đảo Hedeby.

      9 giờ sáng Chủ nhật quay lại. Tòa soạn vẫn vắng khi Blomberg để vào. nhận ra đây là ngày lễ Whitsuntide trùng vào cuối tuần, và có tờ báo nào cho tới thứ Ba hết. bỏ cả ngày ra để scan ảnh. 6 giờ chiều vẫn còn lại bốn chục bức chụp Ngày Trẻ con. Blomkvist dò các bản và quyết định những bức cận cảnh mặt đám trẻ xinh xắn hay các bức tranh của họa sĩ xuất lễ đài phải là mục tiêu chú ý của . Những cái cho scan là các ảnh về sinh hoạt đường phố và đám đông.

      Blomkvist qua ngày lễ Whitsuntide với đống “vật liệu mới”. có mười phát . Phát đầu làm cho hết sức ngạc nhiên. Cái thứ hai làm cho tim đập rộn.

      Cái thứ nhất là bộ mặt ở cửa sổ buồng Harriet Vanger. Ảnh hơi nhòe nên bỏ nó ra ngoài. Người chụp đứng ở đồi nhà thờ và hướng nhìn về cây cầu. Các tòa nhà lớn là bối cảnh. Blomkvist cắt cúp bức ảnh để chỉ còn lại cái cửa sổ rồi thử điều chỉnh độ sáng tối và tăng độ nét cho đến khi đạt tới chất lượng tốt nhất.

      Kết quả là bức ảnh lấm chấm gần như ngả trắng cho thấy bức rèm, phần cánh tay và bộ mặt tròn tròn mờ nhạt ở bên trong gian phòng. Bộ mặt phải của Harriet Vanger vốn tóc đen, còn người này tóc lại sáng màu hơn.

      thể phân biệt được các nên mặt nhưng chắc chắn đây là phụ nữ, phần mặt sáng hơn tiếp tục xuống đến ngang vai chỉ ra bộ tóc phụ nữ lượn sóng bồng bềnh và người phụ nữ này mặc quần áo sáng màu.

      tính chiều cao của người này với khung cửa sổ, đó là phụ nữ cao chừng mét sáu.

      bấm sang các ảnh khác chụp sau vụ tai nạn thấy có người hợp với miêu tả ở trong bức ảnh bên cửa sổ: Cecilia Vanger hai mươi tuổi.

      Nylund chụp mười tám bức ở cửa sổ nhà Haberdashy Sundstrom. Harriet là cái thứ mười bảy trong đó. Blomkvist thừa nhận rằng các ảnh này được chụp trong vòng năm phút. Trong các ảnh đầu, ở trong khuôn hình, Harriet và các bạn xuôi phố xuống. Trong các ảnh 2 – 7 họ đứng yên xem diễu hành. Rồi họ chuyển chừng ba bốn mét xuống dưới phố. Trong bức cuối cùng, có lẽ được chụp sau thời gian trôi qua còn các nữa.

      Blomkvist in loạt ảnh trong đó lược bỏ nửa đầu của Harriet và gia công chúng để có được độ tương phản trắng đen tốt nhất. để các bức ảnh này vào hồ sơ riêng, mở chương trình đồ họa Graphic Converter và bắt đầu cho các ảnh lần lượt lên, mỗi hình ảnh được ra hai giây.

      Harriet đến, hình ảnh với chiều nghiêng mặt. Harriet đứng lại, nhìn xuôi xuống dưới phố, Harriet mở miệng gì với các bạn, Harriet cười. Harriet giơ tay trái lên tai, Harriet mỉm cười. Harriet thình lình nom ngạc nhiên, mặt góc 20 độ về bên trái camera. Mắt Harriet mở to và thôi cười. Miệng Harriet mím lại thành đường mỏng. Mắt Harriet tập trung nhìn. mặt có thể đọc được ra… cái gì đây? Buồn, sốc, giận dữ? Harriet cụp mắt xuống. Harriet .

      Blomkvist quay quay lại trường đoạn này. xác định khá mạnh mẽ cái lý lẽ vừa chợt đến với . cái gì đó xảy ra ở Jarnvagsgatan.

      Harriet nhìn thấy cái gì – ai đó - ở bên kia đường phố. Phản ứng lại là thấy sốc. gặp Henrik Vanger để chuyện riêng nhưng được. biến tăm tích.

      cái gì xảy ra nhưng bức ảnh là gì.

      2 giờ sáng thứ Hai Blomkvist ăn bánh kẹp và cà phê ở ghế dài trong bếp. vừa nản lại vừa háo hức. Trái với chờ đợi tới được bằng chứng mới. Có điều là tuy nó rọi ánh sáng vào chuỗi kiện nhưng nó đưa lại gần hơn tới bước giải được bí mật.

      nghĩ lung mãi về vai trò mà Cecilia Vanger có thể sắm ở trong vở bi kịch. Henrik Vanger lập biểu đồ về hoạt động của mọi người liên quan đến hôm đó, chừa ai và Cecilia cũng là ngoại lệ. Chị sống ở Uppsala nhưng chị đến Hedeby hai hôm trước cái ngày định mệnh kia. Chị ở với Isabella Vanger. Chị từng có thể chị gặp Harriet sớm buổi sáng hôm đó nhưng trực tiếp chuyện với Harriet. Chị thấy Harriet ở đó, và chị quay về đảo Hedeby vào khoảng 1 giờ chiều, vào cái lúc Nylund chụp các ảnh kia ở Jarnvagsgatan. Chị thay quần áo và khoảng 2 giờ giúp bày biện bàn ghế cho bữa tiệc lớn tối hôm đó.

      Tạo bằng chứng ngoại phạm – nếu cần phải có – nó khá là yếu. Các khoảng thời gian là tương đối đúng, đặc biệt về thời gian chị trở lại đảo Hedeby, nhưng Henrik tìm ra được điều gì cho thấy là chị dối. Cecilia là trong những người nhà được ông chú Henrik thương nhất. Vả lại giờ chị là người tình của . Blomkvist khách quan sao nổi được cơ chứ? chắc chắn thể tưởng tượng ra chị lại là kẻ giết người.

      Bây giờ bức ảnh mà cho đến nay ai biết bảo với rằng chị dối khi bảo hôm ấy chị vào phòng Harriet. Blomkvist rối đầu lên với cái ý tại sao chị lại phải dối trá như thế.

      Và nếu chuyện đó em dối em còn có thể dối những gì khác nữa đây?

      soát lại trong đầu những điều biết về Cecilia. con người hướng nội ràng là bị quá khứ tác động. Sống mình, có đời sống tình dục, khó gần gũi tiếp xúc với người đời. Giữ khoảng cách và khi buông lỏng kìm hãm nổi. Chị chọn người xa lạ làm người tình. Nếu chị phải kết thúc chuyện đó là vì chị thể sống với cái ý nghĩ rằng bất ngờ khỏi đời chị cũng như khi bất ngờ ra. Blomkvist cho rằng chị dám mở ra câu chuyện đương với chính xác là vì chỉ ở đây có thời gian. Chị phải lo về lâu dài làm cho đời chị thay đổi bằng cách nào đó.

      thở dài và gạt môn tâm lý học nghiệp dư sang bên.

      Trong đêm ấy, có cái phát thứ hai. Chìa khóa cho bí mật này là điều Harriet trông thấy ở Hedestad. tìm ra cái đó trừ phi sáng chế ra được cỗ máy thời gian hay đứng ở ngay đằng sau , nhìn qua vai .

      Và thế rồi ý nảy ra. vỗ trán rồi mở iBook. bật mở các bức ảnh chưa cắt cúp trong xê ri ảnh chụp ở Jarnvagsgatan ra … đây!

      Đằng sau Harriet và ở bên phải chừng non mét là cặp trẻ tuổi, người đàn ông mặc áo len kẻ sọc, người phụ nữ mặc áo jacket lơ nhạt. Người đàn bà cầm máy ảnh. Khi Blomkvist phóng to bức ảnh, đó là chiếc Khôngdak Instamatic chụp lấy liền có đèn – máy ảnh làm quà rẻ tiền vào Noel cho những người biết gì về nhiếp ảnh. Người phụ nữ cầm máy ảnh ở ngang cằm. Rồi chị ta giơ lên chụp đám hề đúng vào lúc Harriet thay đổi vẻ mặt. Blomkvist so vị trí chiếc máy ảnh với hướng nhìn của Harriet. Người phụ nữ chụp đúng cái thứ mà Harriet nhìn vào.

      Tim đập loạn. ngả lại đằng sau, cắm thuốc lá trượt cả ra ngoài túi ngực. Ai đó chụp bức ảnh. làm sao nhận dạng và tìm ra nổi người phụ nữ? có thể nắm được bức ảnh này của chị ta ? Cuộn phim ấy có được tráng rửa và nếu có liệu có còn lại các bức ảnh hay ?

      mở hồ sơ có các ảnh của Nylund chụp đám đông ra. Trong hai giờ sau phóng to từng bức và soi kĩ từng li . Cho đến các bức cuối cùng còn thấy cặp nam nữ này nữa. Nylund chụp hề khác cầm bóng đứng cười hềnh hệch ở trước máy ảnh của . Các bức ảnh được chụp ở bãi đỗ xe gần cửa ra vào sân vận động, nơi diễn ra các lễ hội. Chắc phải là sau 2 giờ chiều. Ngay sau đó Nylund được tin xe đâm nhau cầu và nhanh chóng kết thúc các chân dung của Ngày Trẻ con.

      Người phụ nữ gần như nhưng người đàn ông áo len sọc vẫn thấy , ở chiều nghiêng mặt. Ông ta cầm chùm chìa khóa trong tay và cúi xuống mở cửa chiếc xe. Máy ảnh tập trung vào hề đứng ở đằng trước và chiếc xe hơi bị mờ nhòa. Biển số bị che mất phần nhưng có thể đọc thấy nó bắt đầu với “AC3”. Biển số trong những năm 60 bắt đầu với mã hiệu theo hạt và lúc bé, Blomkvist nhớ các mã hiệu hạt này “AC” cho Vasterbotten.

      Rồi nhận ra cái khác nữa. cửa sổ đằng sau có tờ quảng cáo gì đó. phóng to dòng chữ nhòa còn. cắt rời tờ quảng cáo, điều chỉnh trắng đen, độ nét. Phải mất lúc. vẫn chưa đọc được phần có chữ viết nhưng dựa những hình mờ nhòa này mà hình dung ra các chữ đó. Nhiều chữ nom giống nhau kì lạ. chữ “O” có thể bị lầm thành “D” hay “B” hay “E”, vân vân. lấy giấy bút ra và sau khi loại số chữ, còn lại được bản viết thể đọc ra, ở trong cùng dòng.

      R JO NI K RIFA RIK

      nhìn chăm chăm vào cái hình cho đến khi chảy nước mắt. Rồi xem chữ viết. “NORSJO SNICKERIFABRIK”, tiếp theo sau là những con số cỡ bé hơn đến mức khó mà đọc ra nổi, chắc là số điện thoại.


      Stieg Larsson

      Có Hình Xăm Rồng

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 17

      Thứ Tư, 11 tháng Sáu


      Thứ Bảy, 14 tháng Sáu


      B lomkvist có được miếng thứ ba trong trò chơi ghép hình là nhờ nguồn tin bất ngờ.

      Sau khi làm việc với các bức ảnh thực tế gần như hết đêm ngủ mạch tới chiều. Lúc thức dậy thấy đau đầu, tắm và đến quán Susanne ăn sáng. còn phải đến Vanger để báo cáo phát ra những gì. Thay vì, khi quay về, lại đến nhà Cecilia, gõ cửa. cần hỏi chị sao dối về việc có ở trong phòng Harriet. ai ra cửa.

      Vừa bỏ nghe thấy có tiếng :

      - Con điếm của ông ở nhà.

      lão già hom hem, gớm ghiếc thò ra khỏi cái hang của lão. Lão ta từng có thời cao lớn gần hai mét, nhưng khòng vì tuổi tác. Và nay mắt lão chỉ ngang tầm với mắt Blomkvist. Mặt và cổ lão đầy những vết đồi mồi sẫm đen. Lão mặc bộ pyjama với cái áo khoác nâu, chống gậy nên càng thêm quái dị.

      - Ông vừa gì vậy?

      - Tôi bảo con điếm của ông ở nhà.

      Blomkvist sấn lên, mũi gần như gí vào mũi ông già.

      - Ông con của ông như thế ư, đồ con lợn bẩn thỉu!

      - Tôi phải người ban đêm lén lút đến đây. – Harald , cái miệng răng nhe ra cười. Ở lão ta sặc mùi rồ dại. Blomkvist sạt qua Harald xuống đường ngoái lại. thấy Henrik Vanger ở trong văn phòng.

      - Tôi vừa có hân hạnh được gặp trai ông. – Mikael .

      - Harald? Tốt, tốt, thế hả, ấy liều ra ngoài. Mỗi năm ấy liều như thế hai lần.

      - Tôi gõ cửa nhà Cecilia có người ở đằng sau tôi : “Con điếm của ông có nhà”.

      - Nghe là Harald đấy. – Henrik bình thản .

      - Lạy Chúa, ông ta gọi con mình là điếm.

      - Gọi như thế nhiều năm rồi. Vì thế mà hai bố con trò chuyện với nhau nhiều.

      - Sao ông ấy lại gọi như thế?

      - Cecilia mất trinh năm hai mươi mốt tuổi, ngay ở Hedestad đây sau chuyện tình mùa hè, sau năm Harriet mất tích.

      - Rồi?

      - Người đàn ông mà nó ấy tên là Peter Samuelsson. ta là trợ lý tài chính ở Tập đoàn Vanger. chàng trai xuất sắc. nay ta làm cho ABB. Kiểu người mà tôi khá tự hào là bố vợ nếu như Cecilia là con tôi. Harald đại loại kiểm tra dòng họ Samuelsson rồi phát ra Peter có phần tư máu là Do Thái.

      - Trời đất!

      - Toàn gọi là con điếm miết từ đấy.

      - Ông ấy có biết tôi và Cecilia có…

      - Chắc ai ở trong làng cũng biết chuyện đó trừ có Isabella, vì chẳng ai đầu óc lành lặn lại kể cái gì cho bà ấy và nhờ trời bà ấy cũng khá là tốt để toàn lên giường từ 8 giờ tối. Mặt khác nghe Harald theo dõi mỗi bước chân của .

      Blomkvist thộn mặt ngồi xuống.

      - Ông ai cũng biết…

      - Dĩ nhiên rồi…

      - Mà ông quan tâm?

      - Mikael thân mến, đấy phải việc của tôi.

      - Cecilia ở đâu?

      - Năm học hết. Hôm thứ Bảy nó London để thăm người em sau đó nghỉ ở… hừm… hừm… tôi nghĩ là ở Florida. trở về chừng tháng nữa.

      Blomkvist nom lại càng ngu ngơ.

      - Chúng tôi bập vào nhau phần nào trong thời gian.

      - Tôi biết nhưng phải là việc của tôi. Công việc của đến đâu rồi?

      Blomkvist rót cho mình tách cà phê.

      - Tôi nghĩ tìm ra được vài cái mới.

      lấy iBook ở trong ba lô ra rồi lần lượt đưa xê ri ảnh cho thấy Harriet phản ứng như thế nào ở Jarnvagsgatan. tìm thấy các khán giả khác như thế nào cùng với máy ảnh, xe của họ và quảng cáo của cửa hàng Đồ mộc Norsjo.

      Khi xong, Henrik bảo muốn xem lại tất cả lần nữa. Khi ông ngửng đầu lên khỏi máy tính, mặt ông xám ngoét. Blomkvist chợt hoảng hốt đặt tay lên vai ông. Vanger hất tay ra rồi ngồi im lúc.

      - làm được cái điều mà tôi cho là thể làm được. xoay ra được cái gì hoàn toàn mới. làm gì tới đây?

      - Tôi tìm cái ảnh này, nếu như nó vẫn còn.

      tới bộ mặt trong khung cửa sổ.

      Harald Vanger quay về cái hang của ông ta Blomkvist ra. Khi rẽ ở góc nhà, thấy ai đó khá lạ ngồi đọc báo ở cổng căn nhà gỗ của . Trong tích tắc ngỡ là Cecilia nhưng tóc sẫm màu ở cổng là con .

      - Chào bố. – Pernilla Abrahamsson .

      ôm con hồi lâu.

      - Ở đâu mà vọt tới thế này?

      - Ở nhà chứ còn ở đâu nữa. Con đến Skelleftea. Con ở lại đêm được ?

      - Dĩ nhiên là được chứ, nhưng làm sao con đến đây được?

      - mẹ biết bố ở đâu mà. Và con hỏi quán cà phê họ có biết bố ở đâu . Bà chủ quán bảo con cách chính xác đến đây. Gặp con bố có vui ?

      - Chắc chắn vui chứ. Vào . Con nên báo trước để bố mua cái gì đó ăn ngon hay thứ gì đó.

      - Con bốc đồng dừng lại. Con muốn chào mừng bố ra tù về nhà nhưng bố gọi bao giờ.

      - Bố xin lỗi.

      - Thôi mà. Mẹ bảo con tại sao bố luôn cứ chìm đắm vào trong ý nghĩ của bố.

      - Mẹ bảo con như thế?

      - Đại loại thế. Nhưng quan trọng. Con vẫn bố.

      - Bố cũng con nhưng con biết…

      - Con biết chứ. Con nay khá là người lớn rồi mà.

      pha trà và mang bánh ngọt ra.

      Con đúng. chắc chắn còn là nữa rồi; gần tới mười bảy, thực tế thiếu nữ. phải biết thôi đối xử với như đứa bé.

      - Thế nó ra sao?

      - Cái gì ra sao?

      - Nhà tù ấy.

      cười thành tiếng.

      - Con có tin nếu bố cứ y như nghỉ có trợ cấp vậy, suốt ngày đêm con muốn nghĩ hay viết là tùy con?

      - Con tin. Con cho rằng có gì khác nhau nhiều lắm giữa nhà tù và nhà tu kín, con người ta thường đến nhà tu kín để ngẫm.

      - Tốt, con đến. Bố hy vọng chuyện đó, bố thành con chim trong lồng, với con thành vấn đề.

      - hề nhé. Con tự hào về bố, hễ có cơ hội khoe bố vào tù vì cái điều mà bố tin là con có chịu để lỡ đâu.

      - Tin?

      - Con thấy Erika Berger tivi mà.

      - Pernilla, bố phải là vô tội. Bố ân hận với con những chuyện từng xảy ra nhưng bố bị kết tội oan. Dựa những cái mà tòa nghe đến trong phiên xét xử để ra quyết định.

      - Nhưng bố bao giờ đến phía của bố trong câu chuyện.

      - Đúng, vì quay ra thế nào bố lại có bằng chứng cơ chứ.

      - OK, vậy trả lời con câu này: Wennerstrom có xấu ?

      - Ông ta là trong những tên vô lại xấu xa nhất mà bố chưa từng bao giờ chuyện trò cùng.

      - Đủ hay cho con rồi. Con có quà cho bố đây.

      Pernilla lấy ở trong túi xách ra gói. Blomkvist mở ra và thấy đĩa CD: Những giai điệu hay nhất. Pernilla biết đó là trong những băng nhạc ông bố mình ưa thích nhất ngày xưa. Blomkvist cho đĩa vào iBook và cả hai cùng nghe Những giấc mơ êm đềm.

      - Con đến Skelleftea làm gì?

      - Lớp học Kinh thánh ở trại hè cùng với giáo đoàn có tên là Ánh sáng Cuộc sống. – Pernilla , tựa hồ đó là lựa chọn ràng nhất ở thế gian.

      Blomkvist thấy luồng lửa lạnh buốt chạy dọc xuống sống lưng . nhận thấy con và Harriet Vanger mới giống nhau làm sao. Pernilla mười sáu, đúng cái tuổi của Harriet khi biến mất. Cả hai đều có những ông bố vắng mặt. Cả hai đều bị lôi cuốn đến cuồng tín tôn giáo của các giáo đoàn kỳ lạ - Harriet tới Pentecostals còn Pernilla tới cái mầm mới nhú của cái gì đó đúng là lập dị chẳng khác gì Tiếng Cuộc sống.

      biết nên kiểm soát thích thú mới về tôn giáo của con như thế nào. sợ ngăn cản vào quyền tự định đoạt của con . Đồng thời Ánh sáng Cuộc sống cũng chắc chắn là cái loại giáo phái mà sẵn sàng quật ngã chút do dự ở tờ Millennium. Hễ có cơ hội là bàn chuyện này với mẹ của Pernilla ngay.

      Pernilla ngủ vẹo cổ và mình ở giường còn quấn chăn nằm ở ghế dài trong bếp. Bị sái cổ và đau mình mẩy, tỉnh dậy. Pernilla khăng khăng đòi nên làm điểm tâm và với con ra ga. Hai bố con có ít giờ nên mua cà phê ở siêu thị mini rồi ngồi ghế dài ở cuối sân ga chuyện gẫu về mọi thứ ở đời. Cho đến khi Pernilla :

      - Bố thích việc con đến Skelleftea sao?

      thích.

      - nguy hiểm đâu mà. Nhưng bố theo đạo Cơ đốc, đúng ?

      - À, muốn gì bố cũng phải là người ngoan đạo.

      - Bố tin Chúa?

      - Bố tin Chúa nhưng bố trọng việc con tin Chúa. Ai cũng có cái gì để mà tin vào cả.

      Tàu đến, hai bố con ôm nhau lâu cho tới khi Pernilla lên tàu. chân bậc lên xuống, quay lại.

      - Bố, con đổi đạo. Bố tin hay , chuyện ấy quan trọng với con, con luôn bố. Nhưng con nghĩ bố nên nghiên cứu tiếp Kinh thánh .

      - Sao con thế?

      - Con thấy các câu bố trích dẫn ở tường. – . – Nhưng ủ ê với căng đầu óc lên làm gì thế chứ hả bố? Hôn bố nhiều. Gặp nhau sau.

      vẫy tay rồi khuất. đứng sân ga, thẫn thờ, nhìn con tàu kéo . Nó chưa kịp biến vào sau khúc quành, ý nghĩa bị chìm nghỉm mất.

      Mikael nhào ra khỏi nhà ga. Phải gần tiếng nữa chuyến xe buýt cuối cùng mới lăn bánh. quá sốt ruột để có thể chờ lâu như thế. ra trạm xe buýt tìm Hussein người lái có cái giọng Norrland.

      Mười phút sau ở trong phòng làm việc của mình. tính toán cái mẩu giấy để ở bàn:

      Magda – 32016

      Sara – 32109

      R.J. – 30112

      R.L. – 32027

      Mari – 32018

      nhìn quanh phòng. Rồi nhận ra là có thể tìm được cuốn Kinh thánh ở đây. mang tờ giấy kia tìm các chìa khóa mà để trong cái bát thành cửa sổ rồi rảo chân sang căn nhà gỗ của Gottfried. Tay run run khi cầm quyển Kinh thánh xuống khỏi giá sách.

      Harriet viết số điện thoại. Các con số chỉ các chương và khổ thơ trong Leviticus, quyển ba trong Pentateuch 1.

      (Magda) Leviticus, 20:16

      “Nếu người đàn bà lại gần và nằm với con thú ngươi phải giết người đàn bà cùng con thú; chúng phải bị xử chết, chúng phải bị nhuốm máu chính chúng”.

      (Sara) Leviticus, 21:9

      “Nếu con của bất cứ thầy tế nào, tự làm ô uế nó bằng hành nghề đĩ cũng làm ô uế chính cả bố nó; đứa con bị lửa thiêu”.

      (R.J.) Leviticus, 1:12

      “Và nó bị tùng xẻo cùng với đầu và mỡ của chính nó rồi thầy tế đặt chúng lên củi của ngọn lửa bàn thờ”.

      (R.L.) Leviticus, 20:27

      người đàn ông hay người đàn bà làm đĩ hay phù thủy bị xử chết, chúng bị ném bằng đá, máu nhuốm người chúng”.

      (Mari) Leviticus, 20:18

      “Nếu người đàn ông nằm với người đàn bà đau ốm và phơi trần truồng người đàn bà ra, làm lộ cái giếng của người đàn bà và người đàn bà cũng để lộ ra máu tháng của mình cả hai bị đồng loại ruồng bỏ”.

      ra ngoài ngồi ở cổng mái. Mỗi khổ thơ ở trong cuốn Kinh thánh của Harriet đều được gạch dưới. châm điếu thuốc và nghe chim hót xung quanh.

      có các con số. Nhưng chưa có tên. Magda, Sara, Mari, R.J., R.L.

      Trong khi đầu óc Blomkvist làm cú nhảy đầy linh cảm vực thẳm thình lình mở ra. nhớ đến nạn nhân hỏa hoạn ở Hedestad mà sĩ quan điều tra Morell bảo với . Vụ của Rebecka xảy ra cuối những năm 40. bị hiếp dâm và giết, đầu bị đặt lên đống than đá mốc meo. “Và nó bị tùng xẻo cùng với đầu và mỡ của chính nó rồi thầy tế đặt chúng lên củi của ngọn lửa bàn thờ”. Rebecka. R.J. Họ của ta là gì?

      Nhân danh Chúa Harriet dính líu vào chuyện gì đây?

      Vanger đổ bệnh. Ông nằm giường khi Blomkvist gõ cửa. Nhưng Anna cho vào, bảo có thể thăm ông già vài phút.

      - Bị cảm mùa hè ấy mà. – Vanger giải thích, sụt sịt. – muốn gì?

      - Tôi muốn hỏi câu.

      - Thế hả?

      - Ông có nghe đến vụ giết người xảy ra ở Hedestad vào lúc nào đó hồi những năm 40 ? tên là Rebecka – đầu ta bị đặt lửa.

      - Rebecka Jacobsson, - Henrik ngay, ngập ngừng. Cái tên này tôi bao giờ quên, tuy trong nhiều năm, tôi nghe nhắc đến.

      - Nhưng ông có biết vụ án mạng này?

      - biết chứ. Khi chết Rebecka Jacobsson hai mươi ba hay hai mươi tư tuổi. Phải là vào quãng… Đó là năm 1949. Người ta la hét quát tháo ghê gớm lắm, tôi cũng góp phần nho ở trong đó.

      - Ông có góp?

      - Ô có. Rebecka là ở trong bộ phận thư ký của chúng tôi, được lòng dân và rất hấp dẫn. Nhưng sao lại hỏi chuyện này?

      - Henrik, tôi chắc lắm, nhưng có thể có cái gì đó. Tôi phải nghĩ đến nơi đến chốn chuyện này.

      - đoán là giữa Rebecka với Harriet có quan hệ gì đó ư? gần… mười bảy năm chia cách hai người ấy rồi còn gì.

      - Để tôi nghĩ và mai nếu ông khỏe hơn tôi đến gặp.

      Ngày hôm sau Blomkvist gặp Henrik. Ngay trước 10 giờ sáng khi ngồi ở bàn bếp đọc cuốn Kinh thánh của Harriet nghe thấy tiếng xe hơi phóng nhanh qua cầu. nhòm qua cửa sổ thấy ánh đèn xanh nhay nháy của xe cứu thương.

      Như linh tính báo trước, chạy ra ngoài. Chiếc xe cứu thương đỗ ở bên nhà Henrik Vanger. Đèn tầng trệt đều bật hết. lao tới bậc tam cấp của cổng mái và thấy Anna run lẩy bẩy ở gian sảnh.

      - Tim ông ấy, - bà . – Trước đây lát ông ấy đánh thức tôi dậy, kêu là bị đau ở ngực. Rồi quỵ xuống.

      Blomkvist quàng tay ôm người quản gia, vừa lúc các thầy thuốc ra với Henrik Vanger bất tỉnh ở cái cáng. Martin Vanger nom căng thẳng ra mặt, ở đằng sau. nằm Anna gọi.

      Chân bít tất sục vào đôi dép lê và cũng đóng cả khóa quần. khẽ chào Blomkvist rồi quay sang Anna.

      - Tôi với ông đến bệnh viện. Gọi Birger và xem bà có liên hệ được với Cecilia ở London sáng nay , - . – Và báo cả Dirch.

      - Tôi có thể đến nhà Dirch. – Blomkvist . Anna gật đầu cám ơn.

      Phải mất vài phút Frode ngái ngủ mới trả lời tiếng chuông cửa Blomkvist bấm.

      - Tin xấu đây, Dirch. Henrik phải bệnh viện rồi. Hình như bị cơn đau tim. Martin muốn tôi báo cho ông.

      - Lạy Chúa. – Frode . Ông liếc đồng hồ - Thứ Sáu ngày 13. – Ông .

      Phải đến sáng hôm sau, sau khi chuyện vắn với Dirch Frode qua di động và yên tâm rằng Vanger vẫn sống, Blomkvist mới gọi Berger cho tin đối tác mới của Millennium bị đưa đến bệnh viện vì cơn đau tim. tránh khỏi là Berger buồn rầu và lo lắng nhận cái tin này.

      Sắp tối Frode đến gặp để cho biết tình hình cụ thể của Henrik Vanger.

      - Ông ấy sống nhưng còn mệt nhiều. Ông ấy bị cơn đau tim nghiêm trọng và lại bị cả viêm nhiễm gì đó.

      - Ông có gặp ông ấy ?

      - . Ông ấy trong chế độ hồi sức cấp cứu. Martin và Birger ngồi với ông ấy.

      - Có qua khỏi được ?

      Frode huơ huơ bàn tay.

      - Ông ấy sống qua cơn đau tim, đó là tin vui. Tình hình Henrik là tốt nhưng ông ấy già. Chúng ta cứ chờ xem.

      Họ ngồi im lặng, chìm trong suy nghĩ. Blomkvist pha cà phê. Frode nom rất vui.

      - Tôi cần hỏi ông là bây giờ chuyện thế nào. – Blomkvist .

      Frode ngước lên nhìn.

      - Ông vẫn cứ được thuê mướn, có gì thay đổi. Việc này được quy định trong hợp đồng có giá trị đến cuối năm nay, dù Henrik sống hay chết vẫn thế.

      - , tôi có ý ấy. Tôi nghĩ là khi ông ấy vắng mặt tôi báo cáo với ai.

      Frode thở dài.

      - Mikael, biết cũng như tôi mà, tất cả câu chuyện về Harriet chỉ là trò giải trí trong lúc nhàn rỗi của Henrik.

      - Đừng thế, Dirch.

      - Thế định gì?

      - Tôi tìm ra bằng chứng mới. – Blomkvist . – Hôm kia tôi ít với Henrik, tôi rất sợ là việc ấy góp phần làm cho ông ấy lên cơn đau tim thôi.

      Frode nhìn với cái vẻ lạ lùng.

      - đùa, chắc…

      Blomkvist lắc đầu.

      - Trong ít ngày qua, tôi tìm ra vài chứng cớ có ý nghĩa về việc Harriet mất tích. Tôi lo là chúng ta chưa bàn tới việc tôi báo cáo với ai khi Henrik còn ở đây.

      - báo cáo với tôi.

      - OK. Tôi cứ theo như thế mà tiếp tục. Tôi có thể cho ông thấy qua tình hình bây giờ chứ?

      Blomkvist cố hết sức cho cụ thể những gì tìm thấy và cho Frode xem xê ri ảnh ở Jarnvagsgatan. Rồi giải thích việc con giải mã bí mật những cái tên trong cuốn sách có ngày tháng như thế nào. Cuối cùng đề nghị, như đề nghị với Vanger ngày hôm trước, gắn vụ Harriet vào với vụ giết chết Rebecka Jacobsson năm 1949, R.J.

      Điều duy nhất giữ cho riêng là khuôn mặt của Cecilia Vanger ở cửa sổ buồng Harriet. cần chuyện với chị trước để báo chị biết rằng đặt chị vào vị trí mà chị có thể bị nghi ngờ về điều gì ở đó.

      Lông mày Frode cau rúm lại suy nghĩ.

      - nghĩ vụ giết Rebecka là có liên quan gì đó với chuyện Harriet mất tích chứ?

      - Xem có vẻ như là , nhưng là Harriet viết hai chữ tắt R.J. trong sổ ngày tháng của ấy bên cạnh các quy chiếu đến luật của Kinh Cựu ước về việc hỏa thiêu để hiến tế. Rebecka Jacobsson bị thiêu chết. Có mối liên hệ với nhà Vanger mà thể tránh né được – đó là ta làm việc cho tập đoàn.

      - Nhưng liên quan với Harriet ở cái gì mới được chứ?

      - Tôi chưa biết. Nhưng tôi muốn tìm ra. Tôi ông mọi cái mà tôi với Henrik. Ông phải quyết định thay cho ông ấy.

      - Có lẽ chúng ta phải báo cảnh sát.

      - . Ít nhất phải được phép của Henrik . Vụ Rebecka hết thời hiệu rồi, điều tra của cảnh sát cũng đóng lại. Họ đời nào mở lại cuộc điều tra thôi từ năm mươi tư năm về trước.

      - Đúng. Vậy định làm gì?

      Blomkvist vòng quanh bếp.

      - Thứ nhất, tôi muốn lần theo manh mối bức ảnh này. Nếu tôi xem được cái mà Harriet trông thấy… nó có thể là cái chìa mở. Tôi cần cái xe để Norsjo lần theo manh mối này, bất kể nó dẫn tôi đến đâu. Và tôi cũng muốn nghiên cứu từng khổ thơ trong Leviticus. Chúng ta có móc xích với vụ án mạng. Chúng ta có bốn khổ thơ, có thể là bốn đầu mối khác. Để làm việc này… tôi cần giúp đỡ.

      - cần giúp kiểu gì?

      - Tôi cần trợ lý nghiên cứu có lòng kiên nhẫn sục kỹ vào tất cả các hồ sơ báo chí cũ để tìm “Magda” và “Sara” và các tên khác. Nếu như tôi đúng khi nghĩ rằng Rebecka phải là nạn nhân.

      - định muốn để người nào đó tham gia…

      - Có nhiều việc phải làm và cần nhanh. Nếu tôi là sĩ quan cảnh sát liên quan đến cuộc điều tra tích cực tôi chia giờ và tài lực ra và có người đào bới cho tôi. Tôi cần người chuyên môn am hiểu công việc hồ sơ và có thể tin cậy được.

      - Tôi hiểu… Tôi có biết chuyên gia nghiên cứu. – Frode và chưa kịp ngừng lại ông tiếp luôn. – ta là người điều tra về quá khứ của ông.

      - Ai làm cái gì cơ? – Blomkvist .

      - Tôi buột miệng thôi. – Frode . – có gì cả. – “Mình già mất rồi”, ông nghĩ.

      - Ông nhờ ai điều tra về tôi?

      - có gì quan trọng cả, Mikael. Chúng tôi muốn mướn chúng tôi cần kiểm tra xem là người thế nào thôi.

      - Thảo nào mà Henrik biết là tìm được tôi chính xác ở đâu. Điều tra ấy kỹ đến mức nào?

      - Khá là kỹ.

      - Nó có nhòm vào các vấn đề của Millennium ?

      Frode nhún vai.

      - Nó có ý nghĩa.

      Blomkvist châm thuốc lá, điếu thứ năm của hôm nay.

      - báo cáo viết ư?

      - Mikael, có gì để phải bận tâm về nó đâu mà.

      - Tôi muốn đọc bản báo cáo. – .

      - Ô thôi, toàn là chuyện thường thường cả. Chúng tôi muốn kiểm tra về trước khi mướn.

      - Tôi muốn đọc bản báo cáo. – Blomkvist nhắc lại.

      - Tôi thể cho phép việc đó.

      - ư? Vậy tôi với ông điều này: Hoặc trong giờ tôi có báo cáo đó trong tay hoặc tôi bỏ tất. Tôi chuyến tàu tối trở về Stockholm. Bản báo cáo ấy đâu?

      Hai người nhìn nhau lúc. Rồi Frode thở dài quay .

      - Ở văn phòng tôi, tại nhà.

      Frode quan trọng hóa lên ghê gớm. Phải tới 6 giờ tối hôm ấy Blomkvist mới cầm được bản báo cáo của Lisbeth Salander. Nó dài gần tám chục trang, cộng vài chục ảnh, những bài báo và các ghi băng khác về các chi tiết của đời sống và nghề nghiệp của .

      Đọc chính ngay đời mình dưới dạng vừa có phần là tự truyện vừa có phần là do thám tình báo là trải nghiệm kỳ lạ. Càng đọc càng ngạc nhiên với bản báo cáo làm sao mà chi tiết được đến thế. Salander đào bới lên những việc ngỡ bị vùi sâu lâu rồi ở trong mùn trong cặn của thời gian. bới lên quan hệ thời trẻ của với phụ nữ từng là người hoạt động công đoàn rực lửa và nay là chính trị gia. ta chuyện với ai đây? ta tìm ra băng nhạc rock Bootstrap của , điều mà chắc chắn nay chả còn ai nhớ nữa. soi vào tài khoản của chi li cho đến đồng xu cuối cùng. Cái quỷ gì mà ta lại làm được như thế chứ?

      Là nhà báo, Blomkvist từng bỏ nhiều năm ra săn thông tin về những người khác và có thể đánh giá được chất lượng của việc săn lùng này thuần túy chỉ ở lập trường nghiệp vụ. ràng cái Salander này là dân điều tra siêu thủ đây. Nếu phải tìm hiểu về người hoàn toàn xa lạ chính cũng khó có thể làm được bản báo cáo chi tiết đến vậy. Bản báo cáo cũng làm cho sáng ra là chả có lý do gì khiến cho và Berger cứ phải giữ kẽ trước mặt Henrik Vanger; ông biết tới quan hệ của hai người. Bản báo cáo còn tới chỗ đánh giá chính xác đến mức phiền toái hoàn cảnh tài chính của Millennium; lần đầu tiếp xúc với Berger, Henrik biết tỏng tình trạng của tờ tạp chí lung lay ra sao. Ông ta chơi trò gì đây?

      Vụ Wennerstrom được tóm tắt lại nhưng ràng bất cứ ai viết báo cáo này đều phải là người dự phiên tòa. Bản báo cáo thắc mắc việc Blomkvist từ chối bình luận trong phiên tòa. Người đàn bà này thông minh đây.

      Ngay giây phút sau đó, Blomkvist bổ chửng ra, tin nổi con mắt mình. Salander viết đoạn ngắn đưa ra những đánh giá của về điều xảy ra sau phiên tòa. cho nhắc lại từng lời bản thông cáo báo chí rằng và Berger đầu hàng sau khi từ chức chủ bút của Millennium.

      Nhưng ta dùng chữ nghĩa độc đáo của mình. lại liếc vào bìa bản báo cáo. Nó được thảo ra ba hôm trước ngày tòa nghị án Blomkvist. thể nào có được. Lúc ấy thông cáo báo chí chỉ tồn tại có ở nơi toàn thế giới. Là ở trong máy tính của Blomkvist. Ở trong iBook của , và ở trong máy tính của văn phòng. Bản báo cáo bao giờ được in ra. Bản sao Berger cũng có, tuy hai người đến vấn đề này.

      Blomkvist đặt bản báo cáo của Salander xuống. mặc jacket vào và ra ngoài vào trong đêm, trước lễ Giữa Mùa hè tuần, đêm rất sáng. dọc bờ của eo biển, qua cơ ngơi của Cecilia Vanger và chiếc thuyền máy lộng lẫy ở bên dưới biệt thự của Martin Vanger. bước thong thả, vừa vừa ngẫm nghĩ. Cuối cùng ngồi lên tảng đá nhìn ánh sáng nhấp nháy của phao chỉ đường trong vịnh Hedestad. Chỉ có duy nhất kết luận mà thôi.

      - vào máy tính của tôi, Salander. – to lên. – hacker chết rấp.


      Chú thích

      1 Pentateuch là năm quyển trong Kinh Cựu ước


      Stieg Larsson

      Có Hình Xăm Rồng

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 18

      Thứ Tư, 18 tháng Sáu


      S alander giật mình tỉnh dậy sau giấc ngủ mộng mị. phải quay đầu cũng biết Mimmi làm nhưng mùi của ta vẫn lẩn quất trong khí ngột ngạt của phòng ngủ. Đêm qua Salander uống quá nhiều bia với nhóm. Những Ngón tay Tội lỗi ở Mill,Mimmi ra lâu trước giờ đóng cửa rồi cùng với về nhà và lên giường.

      giống Mimmi, Salander bao giờ nghĩ mình là đồng tính nữ. bao giờ loay hoay nghĩ xem mình là bình thường, đồng tính nữ hay là cả nữ lẫn nam. thèm bận tâm đến những cách gọi ấy, hàng đêm ngủ với ai là việc của . Nếu phải chọn thích bọn con trai hơn – và xét theo thống kê bọn chúng là vai chính. Vấn đề duy nhất là tìm ra đứa phải là thằng cả ngố và tốt được cả ở giường. Mimmi là thỏa hiệp ngon lành. Hai người gặp nhau ở lều vải bán bia trong Liên hoan Tự hào năm ngoái. Và Mimmi là người duy nhất mà Sanlander giới thiệu vào Những Ngón tay Tội lỗi. Nhưng nó vẫn chỉ là chuyện phất phơ với cả hai. Nằm sát vào thân người ấm, mềm mại của Mimmi thích nhưng Sanlander thiết thức dậy cùng với Mimmi rồi ăn điểm tâm với nhau.

      Đồng hồ cho biết là 9 rưỡi và nghĩ xem cái gì đánh thức chuông cửa réo. ngạc nhiên ngồi lên. ai bấm chuông vào nhà giờ này xưa nay. Rất ít người bấm chuông nhà . quấn mảnh vải quanh người rồi uể oải ra gian sảnh để mở cửa. va ngay phải mắt Mikael Blomkvist, cảm thấy hoảng hốt chạy qua người, lùi lại bước.

      -Chào Salander. – chào nồng nhiệt. – Đêm ngủ muộn, tôi thấy mà, tôi có vào được ?

      đợi trả lời, ngay vào, đóng cửa lại. tò mò nhìn chồng quần áo ở sàn gian sảnh và bức tường thành những ba lô nhồi đầy báo; rồi nhòm qua cửa phòng ngủ trong khi thế giới của Salander bắt đầu quay tít vào phương hướng sai. Sao đây? Cái gì? Ai? Blomkvist thú vị nhìn vẻ hoang mang của .

      -Tôi cho là chưa ăn điểm tâm cho nên mang đến vài ổ bánh mì có nhân đây. Tôi có cái với thịt bò quay, với gà tây và mù tạc Dijon Pháp, cái chay với quả bơ, biết thích thứ gì, - vào bếp và bắt đầu cọ rửa máy pha cà phê. – Cà phê để ở đâu? – hỏi.

      Sadander đứng như trời trồng ở gian sảnh cho đến khi nghe thấy tiếng nước chảy. nhảy vội ba bước vào.

      -Ngừng! Ngừng ngay! – nhận thấy mình quát lên nên hạ giọng xuống. – Cái quỉ gì thế này, được đâm bổ vào đây như là chủ của chỗ này vậy. và tôi chưa hề biết nhau cơ mà.

      Blomkvist dừng tay, cầm cái bình to quay lại nhìn .

      -Sai! biết tôi gần như hơn bất kể ai khác đấy. Có phải thế ? – quay lưng lại , đổ nước vào máy pha cà phê. Rồi mở tủ li tìm cà phê. – lại chuyện kia, tôi biết làm như thế nào. Tôi biết các bí mật của mà.

      Salander nhắm mắt lại, mong sàn nhà thôi sụt xuống ở dưới chân mình. rơi vào trạng thái mụ mị. như bị treo lơ lửng. Tình thế này là mà đầu óc nó đực ra. Chưa bao giờ gặp trong những đối tượng điều tra của mà lại đối mặt như thế này. biết mình ở đâu! đứng ở trong bếp của . thể có được. là xúc phạm. lại biết mình là ai nữa chứ! Cảm thấy mảnh vải tụt xuống, bèn quấn chặt nó lại vào người. cái gì đó nhưng thoạt đầu hiểu.

      -Chúng ta phải chuyện. – lại . – Nhưng tôi thấy trước hết nên tắm .

      cố cho mạch lạc.

      - nghe tôi này – nếu định gây lôi thôi rắc rối tôi phải là người để mà chuyện đâu. Tôi đúng là có việc làm. có thể chuyện với ông chủ của tôi.

      giơ hai tay lên. tín hiệu có tính toàn cầu về hòa bình hay là tôi có vũ khí.

      -Tôi chuyện với Armansky. Nhân đây, ông ấy muốn gọi cho ông ấy – đêm qua ông ấy gọi và trả lời.

      cảm thấy bị đe dọa nhưng vẫn lùi lại bước khi đến cầm tay đưa tới cửa buồng tắm. ghét ai sờ vào người mà được phép của .

      -Tôi muốn làm lôi thôi rắc rối, - , - Nhưng tôi rất sốt ruột muốn chuyện với . Sau khi dậy, là như thế. mặc quần áo xong cà phê cũng xong. Trước hết hãy tắm . Nào, phới lẹ!

      bị động nghe theo. Lisbeth Salander bao giờ bị động, nghĩ.

      tựa vào cửa buồng tắm cố sắp xếp lại ý nghĩ. run chứ như tưởng là mình có thể kiềm chế. Dần dần nhận ra tắm chỉ là lời khuyên hay mà còn là tất yếu cho mọi trò quấy rối đêm qua. Tắm xong lẻn vào buồng ngủ, mặc quần jean và cái áo phông có chạy dòng chữ ARMADEDDON WAS YESTERDAY, TODAY WE HAVE A SERIOUS PROBLEM. 1

      Nghỉ chừng tích tắc, cố tìm trong túi áo jacket da vắt ghế, lấy khẩu súng bắn điện ra kiểm tra xem nó có nạp điện nhét vào túi sau quần jean. Mùi cà phê lan khắp căn hộ. hít hơi dài rồi trở vào trong bếp.

      - dọn dẹp bao giờ ư?

      để các đĩa bẩn và gạt tàn thuốc lá vào đầy chậu rửa, cho những hộp sữa cũ vào túi rác và lau sạch bàn bằng báo chí của năm tuần rồi bày ra mấy cái bình và bánh mì – thế ra ta kìa. Ok, để xem rồi dẫn đến đâu. ngồi xuống trước mặt .

      - chưa trả lời tôi. Bò quay, gà tây hay chay?

      -Bò quay.

      -Vậy tôi ăn gà tây.

      Họ ăn lặng lẽ, quan sát lẫn nhau. Ăn xong suất mình, làm luôn nửa suất chay. nhặt lên bao thuốc lá nhàu nát ở bậu cửa sổ moi ra điếu. phá bầu khí im lặng trước.

      -Tôi có thể giỏi điều tra bằng nhưng ít nhất tôi cũng tìm thấy phải là dân ăn chay hay chê ăn như ông Frode tưởng. Tôi nạp thông tin này vào bản báo cáo của tôi.

      Salander trừng trừng nhìn nhưng nom quá vui nên cũng mỉm cười cái cho phải lệ. Tình hình là khó hiểu và khó đối phó. nhấp cà phê. ta có con mắt hiền. cả quyết rằng ta có thể là bất cứ cái gì nhưng phải là người hiểm độc. Và trong điều tra về ta cũng có cái gì cho thấy ta là tên vô lại xấu xa lạm dụng các bạn hay bất cứ điều gì tương tự. nhớ ra mình là kẻ biết mọi . Hiểu biết là quyền lực.

      - cười cái gì?

      -Tôi xin lỗi. ra tôi có ý ra mắt theo kiểu này. Tôi muốn làm cho sợ. Nhưng nên nhìn mặt lúc mở cửa. ra thế nào cả.

      Im lặng. Salander ngạc nhiên thấy có thể chấp nhận được việc đường đột mời mà đến – ít nhất cũng thấy nó là khó chịu.

      -Chắc nghĩ tôi đến trả thù việc thọc vào đời sống riêng của tôi – . – có sợ ?

      - chút nào.

      -Tốt. Tôi đến đây phải để gây lôi thôi cho .

      -Cho là cố làm cho tôi bị tổn hại nữa chắc là tôi cũng phải làm cho bị tổn hại cái gì đó tương tự.

      Blomkvist quan sát kỹ . chỉ cao thước rưỡi hay nhỉnh hơn chút ít và nom vẻ chả có mấy nả để chống cự nếu kẻ tấn công xộc được vào nhà . Nhưng để lộ vẻ gì, mắt trông bình thản.

      -Được, việc đó là cần thiết. – Cuối cùng . – Tôi chỉ cần chuyện với . Nếu muốn tôi cứ việc . Như thế ngộ đấy nhưng…, à có gì cả…

      -Cái gì?

      -Cái này nghe điên đây nhưng bốn hôm trước tôi thậm chí chả biết là có cả nữa kia. Rồi tôi đọc bản báo cáo phân tích về tôi. – tìm trong chiếc ba lô và lấy bản báo cáo ra. – Cái này phải là thứ đọc thú vị.

      nhìn ra ngoài cửa sổ bếp lúc.

      -Tôi hút thuốc lá được chứ?

      hẩy bao thuốc trượt mặt bàn.

      - rằng chúng ta biết nhau nhưng tôi là có đấy, chúng ta có biết nhau. – chỉ vào bản báo cáo. – Tôi đọ được với . Tôi chỉ kiểm tra theo nếp quen làm gấp gáp để cho ngày tháng năm sinh và địa chỉ của ai đó, các thứ đại khái thế. Nhưng chắc biết nhiều về tôi. Phần lớn những điều ấy là riêng tư, khỉ thế, những điều chỉ có bạn tôi biết. Thế rồi bây giờ tôi ở đây, ngồi ở trong bếp của ăn bánh mì với . Chúng ta mới biết nhau có nửa giờ nhưng tôi có cảm giác chúng ta là bạn bè nhiều năm rồi. Cái đó có nghĩa gì với ?

      lắc.

      -Mắt đẹp. – .

      -Mắt cũng hay. – .

      Im lặng hồi lâu.

      -Tại sao đến đây? – .

      Kalte Blomkvist – nhớ lại biệt hiệu này và kìm to nó ra – thình lình nom vẻ nghiêm chỉnh. Cũng có vẻ mệt. Vẻ tự tin cho thấy lúc mới đến còn. Trò hề hết, hay ít nhất được cất . cảm thấy mình bị quan sát kỹ lưỡng.

      Salander cảm thấy điệu bộ mình chỉ là xốc nổi bề ngoài, mình hoàn toàn tự kiểm soát được thần kinh gân cốt. Cuộc đến thăm hoàn toàn chờ đợi này làm lay động theo kiểu mà chưa từng bao giờ trải qua, xét về mặt công việc. Cơm áo của là nhờ do thám mọi người. Trong thực tế chưa từng coi điều làm cho Armansky là công việc đích thực, nhiều phần coi nó là trò tiêu khiển phức tạp, thú vui cá nhân như bị nghiền.

      thích đào bới vào cuộc đời người khác, khám phá các bí mật mà họ cố che giấu. Như có thể nhớ làm chuyện đó hoặc với cách này hoặc với cách kia mà thôi. Và bây giờ cũng làm chuyện đó, phải chỉ làm khi nào Armansky trao cho mà đôi khi còn làm vì cái hay hay thuần túy của nó nữa. Nó kích động . Nó giống như trò chơi game máy tính phức tạp, trừ điều là nó dính đến cuộc đời thực của con người ta. Và nay trong những thú vui riêng của lại ngồi ngay chính tại nhà đây, trong gian bếp này, cho ăn bánh nhân thịt bò quay. là phi lý hết .

      -Tôi có vấn đề hấp dẫn, - Blomkvist . – hãy cho tôi biết điều này, là khi điều tra nghiên cứu về tôi cho ông Frode, có biết người ta dùng nó vào chuyện gì .

      -.

      -Mục đích tìm ra tất cả thông tin về tôi là vì lẽ Frode, hay đúng hơn vì chủ của ông ấy, muốn cho tôi làm công việc tự do.

      -Tôi thấy.

      mỉm nụ cười héo hon với .

      - hôm nào đó tôi với nên thảo luận về đạo đức học của việc rình mò vào cuộc đời của thiên hạ. Nhưng ngay bây giờ tôi có vấn đề khác. Cái việc người ta trao cho tôi, mà hiểu sao tôi nhận làm, ràng là việc lạ lùng nhất tôi từng gánh vác. Trước khi thêm nữa, tôi cần tin được , Lisbeth.

      là gì?

      -Armansky bảo tôi rằng trăm phần trăm đáng tin cậy. Nhưng tôi vẫn muốn hỏi . Tôi có thể kể với những chuyện bí mật mà bị đem kể ra với bất cứ ai khác, bằng bất cứ kiểu gì, được ?

      -Khoan . chuyện với Dragan? Có phải ông ta là người bảo đến đây ? “Ta giết ngươi, cái tên Armenia ngu ngốc chết giẫm này”.

      - đúng. phải chỉ duy nhất mới tìm được địa chỉ của người khác, tôi tự làm lấy việc đó. Tôi tìm ở trong sổ danh bạ quốc gia. Trong đó có ba Lisbeth Salander nhưng hai người khớp lắm. Nhưng hôm qua tôi có chuyện với Armansky. Ông cũng nghĩ tôi gây lôi thôi cho chọc ngoáy vào đời sống riêng tư của tôi. Cuối cùng tôi thuyết phục được ông rằng tôi có mục đích hợp lệ.

      -Là gì?

      -Như tôi đấy, ông chủ của Frode mướn tôi làm việc. Tôi đến bước cần có điều tra viên giỏi. Frode với tôi về , bảo là người khá tốt. Ông ấy có ý tung tích , chỉ là buột ra tự nhiên thôi. Tôi với Armansky là tôi cần gì. Ông ta chấp nhận tất cả và cố gọi cho . Giờ tôi đây, ở nhà . Gọi ông ấy nếu muốn.

      Sờ lần mất lúc trong đống quần áo, Salander mới tìm thấy chiếc di động mà Mimmi lấy ra nghịch.

      Blomkvist vừa thú vị nhìn lóng ngóng tìm vừa quan sát căn hộ. Tất cả đồ đạc nội thất của hình như đều là lạc đường quên lối mà đến đây. máy tính PowerBook cực đại đặt ở cái được cho là bàn làm việc ở trong phòng khách. máy quay đĩa giá sách. Sưu tập các đĩa CD của tổng số đáng thương hại gồm các CD chia làm mười nhóm chưa nghe bao giờ, các nhạc công bìa đĩa nom như những ma cà rồng đến từ ngoài gian. Nhạc chắc phải là thích thú lớn của .

      Salander nhìn thấy Armansky gọi bảy lần đêm qua và hai lần sáng nay. bấm vào số điện thoại của ông trong khi Blomkvist tựa khung cửa nghe câu chuyện.

      -Tôi đây… xin lỗi… vâng… nó bị tắt… Tôi biết, ấy định mướn tôi… , ấy đứng ở giữa phòng khách mẹ kiếp của tôi, vì Chúa… - cao giọng lên. – Dragan, tôi lơ mơ vi vu mà đầu đau cho nên xin nào, đùa, việc này ông có OK hay đấy? Cám ơn.

      Salander nhìn qua cửa vào phòng khách, Blomkvist ở đó rút các đĩa CD ra và lấy sách ra khỏi giá. vừa tìm thấy lọ thuốc màu nâu mất nhãn và đưa lên ánh sáng xem. sắp vặn nút lọ nên nhào ra giật nó về. quay lại bếp ngồi lên chiếc ghế xoa xoa trán cho đến khi vào.

      -Quy định đơn giản thôi, - . – Bất cứ cái gì bàn với tôi hay với Armansky được tiết lộ với bất cứ ai. hợp đồng khẳng định rằng An ninh Milton cam kết giữ kín chuyện riêng tư. Tôi muốn biết trước đó là việc gì để xem tôi có muốn làm cho hay . Như thế cũng có nghĩa là tôi bằng lòng giữ những điều với tôi cho riêng tôi còn tôi có nhận việc đó hay còn phải xem liệu hành động phạm pháp nghiêm trọng gì đó nữa hay . Trong trường hợp này tôi báo cáo với Dragan và đến lượt ông ấy báo cáo với cảnh sát.

      -Tốt. – do dự. – Aramansky có thể biết hết cái việc mà tôi muốn mướn vì…

      - nghiên cứu lịch sử nào đó, ông ấy thế.

      -À, vâng, thế ổn thôi. Tôi muốn tìm ra cho tôi kẻ giết người.

      Blomkvist phải mất cả giờ để mọi chi tiết chằng chịt trong vụ Harriet Vanger. bỏ sót chi tiết nào. được Frode cho phép mướn Salander và như thế có thể là phải tin cậy được hoàn toàn.

      với mọi về Cecilia Vanger, cả việc thấy mặt chị ở cửa sổ buồng Harriet. cố hết sức tả tính cách của chị cho . Chị nhích cao ở bảng nghi can mà dựng ra. Nhưng vẫn lâu mới tin được rằng chị lại có thể cộng tác bằng cách nào đó với tên sát nhân hoành hành khi chị mới là hai mươi tuổi.

      cho Salander bản sao danh sách ở trong quyển sổ ngày tháng: “Magda – 32016; Sara – 32109; R.J – 30112; R.L – 32027; Mari – 32018” và cho bản sao mấy khổ thơ trong Leviticus.

      - muốn tôi làm gì?

      -Tôi nhận dạng được R.J là Rebecka Jacabsson. – cho hay năm con số là chỉ cái gì. – Nếu tôi đúng chúng ta tìm ra bốn nạn nhân khác nữa. – Magda, Sara, Mari và R.L.

      - nghĩ là bị giết cả?

      -Điều tôi nghĩ là chúng ta tìm ai đó – nếu các con số khác và các chữ viết tắt đầu tên học kia cũng là cách viết tắt về bốn vụ giết khác của tên sát nhân hoạt động trong những năm 50 và có thể cả ở những năm 60 nữa. Và là người mà bằng cách nào đó có liên hệ với Harriet Vanger. Tôi quay lại các số báo Hedestad Courier. Vụ án mạng Rebecka là cái tội ác duy nhất kỳ cục mà tôi thấy có liên quan với Hedestad. Tôi muốn tiếp tục đào bới, khắp Thụy Điển nếu cần, cho đến khi hiểu được các tên họ và các khổ thơ kia.

      Salander bình thản suy nghĩ trong im lặng lúc lâu khiến cho Blomkvist sốt ruột. nghĩ hay là chọn lầm nơi nhờ vả cuối cùng ngửng đầu lên.

      -Tôi nhận việc này. Nhưng trước hết phải ký hợp đồng với Armansky.

      Armansky in bản hợp đồng ra để Blomkvist mang về Hedestad cho Frode ký. Khi trở lại phòng làm việc của Salander ông thấy hai người chúi xuống chiếc PowerBook của Salander. Tay Blomkvist đặt vai Salander – ta chạm vào ta – và chỉ trỏ. Armansky dừng lại ở hành lang. Blomkvist cái gì đó có vẻ làm cho Salander ngạc nhiên. Rồi cười phá lên.

      Armansky chưa từng nghe cười to như thế trước đây và trong nhiều năm ông cố tranh thủ lòng tin của . Blomkvist gặp mới có năm phút và thực tế là rúc rích với ta. Lúc ấy ông thấy ghét Blomkvist đến độ ông phải ngạc nhiên với cả chính mình. Ông đằng hắng khi đứng ở lối ra vào cửa rồi đặt hồ sơ có bản hợp đồng xuống.

      Buổi chiều Blomkvist ghé thăm nhanh Millennium. Đây là lần quay về lại đầu tiên. Chạy các bậc thang quen thuộc lên gác cảm giác kỳ lạ. Họ thay mã số ở các cửa buồng và có thể lẻn vào đứng nhìn xung quanh lúc mà ai hay.

      Các buồng của Millennium bố trí theo hình chữ L. Chỗ vào là gian sảnh chiếm mất nhiều gian có thể dùng vào được nhiều việc. Ở đây có hai ghế sofa nên có thể làm chỗ tiếp khách. Trong nữa là bếp con cho các bữa trưa nho rồi phòng mắc áo kiêm nhà vệ sinh và hai buồng kho với những giá sách và các tủ hồ sơ. Cũng có bàn làm việc cho người thực tập. Bên phải lối vào là bức tường kính của phòng ảnh của Malm, nơi choán mất trăm rưỡi mét vuông với lối ra vào riêng ở đầu cầu thang. Ở bên trái là buồng biên tập khoảng trăm mét vuông với các cửa sổ mở ra Gotgatan.

      Berger thiết kế mọi cái, tạo nên các vùng phân cách bằng kính để có những khu vực riêng biệt cho ba bốn nhân viên và mặt bằng che chắn cho những nhân viên khác. lấy cho mình cái phòng lớn nhất ở tận cuối nhà và cho Blomkvist cái buồng cũ của ở đầu cùng đối lại. Đó là buồng duy nhất có thể nhìn thấy ngay khi bước vào tòa soạn. Hình như có ai dọn đến đó.

      Buồng thứ ba hơi ở tách ra khỏi các buồng khác và nó là của Sonny Magnusson, người từ bao nhiêu lâu nay vốn là người rao bán quảng cáo có kết quả nhất của Millennium. Berger tự tay kén ; cho đồng lương khiêm tốn và khoản hoa hồng. Qua năm ngoái, thấy có khác biệt nào về việc , với tư cách là người bán dạo, năng nổ đến đâu, thu nhập quảng cáo của họ bị thất bát lớn, thu nhập Magnusson cũng theo cùng. Nhưng thay vì nhòm đến nơi khác, thắt lưng buộc bụng và trung thành trụ lại. như mình, kẻ gây nên trận lở đất, Blomkvist nghĩ.

      lấy dũng khí vào tòa soạn. Nó gần như vắng teo. có thể trông thấy Berger ngồi ở bàn làm việc, điện thoại áp vào tai. Monika Nilsson ở bàn làm việc, phóng viên như con dao pha nhiều kinh nghiệm chuyên đảm đương các vấn đề chính trị; chị có lẽ là người hoài nghi chán đời bậc nhất mà từng gặp. Chị ở Millennium chín năm và gắng phấn đấu. Henry Cortez là nhân viên trẻ nhất trong ban biên tập. Hai năm trước thẳng từ JMK đến thực tập ở tạp chí, thích làm ở đây chứ ở đâu cả, Berger có ngân sách để mướn nhưng Berger cho bàn giấy ở góc rồi mau chóng nhận làm người chuyên sinh lâu phóng viên.

      Cả hai bên đều kêu lên vui sướng. Má Blomkvist nhận những cái hôn, còn lưng bị vỗ dồn dập. Mọi người hỏi ngay là về làm việc hẳn lại rồi phải . , chỉ dừng lại để chào nhau tiếng và với sếp lời.

      Berger vui được gặp . hỏi về bệnh tình Vanger. Blomkvist biết gì ngoài những cái Frode bảo với : bệnh tình của ông nghiêm trọng gần như là khó qua khỏi.

      -Vậy làm gì ở thành phố?

      Blomkvist lúng túng. ở An ninh Milton, cách đây chỉ có vài khu phố và quyết định vào đó thuần túy chỉ là vì cao hứng nhất thời. Hình như giải thích việc ở đấy để thuê trợ thủ điều tra, cái người vốn là tư vấn an ninh từng đột nhập máy tính của , là điều quá ư phức tạp. Nên thay vì nhún vai về Stockholm vì có việc liên quan đến Vanger và ngược lên bắc ngay bây giờ. hỏi công việc ở tạp chí ra sao.

      -Ngoài tin vui về quảng cáo và thêm khách hàng đặt mua báo ra ở đằng chân trời có đám mây.

      -Là gì?

      -Janne Dahlam.

      -Tất nhiên thôi.

      -Tháng Tư em có chuyện với ta, sau đó bọn này ra thông cáo báo chí Vanger là đối tác. Em biết liệu có phải vì tính khí tay Janne Dahlam này tiêu cực hay là có chuyện gì đó nghiêm trọng hơn diễn ra hay , liệu tay này có chơi trò gì đó .

      -Xảy ra chuyện gì?

      - là chuyện mà em phải nhúng tay vào, đúng ra là em tin ta nữa. Sau khi chúng ta ký bản thỏa thuận với Henrik Vanger, Christer và em phải quyết định hoặc thông báo cho tất cả tòa soạn biết rằng chúng ta còn bị nguy cơ chìm nghỉm trong mùa thu này hoặc…

      -Hoặc chỉ với số ít người được chọn.

      -Đúng. Có thể là em bị tâm thần phân lập nhưng em muốn có nguy cơ bị Dahlam cho rỉ chuyện này ra. Cho nên bọn em quyết định thông báo cho toàn tòa soạn vào đúng hôm công bố bản thỏa thuận. Nghĩa là bọn em giữ bí mật trong hơn tháng.

      -Và rồi?

      -Đây là mẩu tin hay họ có đầu tiên trong năm nay. Ai cũng hoan hô trừ Dahlam. Em cần – ban biên tập của chúng ta phải là cái ban lớn nhất thế giới. Chỉ có ba người hoan hô cộng cậu thực tập và người bực bội vì chúng em thông báo muộn với mọi người.

      - ta có ý kiến…

      -Em biết. Nhưng vấn đề là ta cứ chê miết chuyện ấy mà tinh thần trong tòa soạn bị ảnh hưởng. Sau hai tuần chết tiệt ấy, em gọi ta đến phòng Tổng biên tập bảo thẳng vào mặt ta rằng sỡ dĩ em thông báo với tòa soạn muộn vì em tin ta giữ nổi được bí mật cái tin này.

      - ta nghe rồi sao?

      -Ngỡ ngàng ghê gớm, dĩ nhiên chứ. Em kiên quyết và cho ta tối hậu thư – hoặc là ta chịu phép hoặc ta tìm việc khác.

      -Rồi?

      -Rồi chịu phép em. Nhưng vẫn cứ ta đây lên mặt nên căng thẳng giữa ta và mọi người. Christer chịu được ta và toẹt ra chả giấu gì.

      -Em nghi Dahlam làm gì?

      -Em biết. Ta mướn ta năm trước đây, lúc chúng ta bắt đầu đến chuyện lôi thôi với Wennerstorm. Em chứng minh được là có gì nhưng em có cảm giác khó chịu là ta làm việc cho chúng ta.

      -Đấy chỉ là cảm tính của em.

      -Có thể chỉ là con sâu tí teo thôi nhưng ta làm rầu nồi canh.

      -Có thể. Nhưng đồng ý là chúng ta sai khi mướn ta.

      Nửa giờ sau, con đường ngược lên phía bắc qua các nút ách tắc tại Slussen trong chiếc xe mượn của vợ Frode. Đó là chiếc Volvo mười tuổi mà bà bao giờ dùng. Blomkvist được phép mượn bất cứ lúc nào muốn.

      Chính các chi tiết nho mới dễ bỏ qua nếu như đầu óc cảnh giác: vài giấy tờ chất lên nhau phẳng phiu như nhớ, vài cặp hồ sơ ngay ngắn giá, ngăn kéo bàn làm việc của đóng khít lại – chắc chắn là khi rời nó hở ra đến đốt ngón tay.

      ai đó vào căn nhà gỗ của .

      khóa cửa nhưng đó là cái khóa cũ mà gần như ai cũng có thể cạy ra bằng chiếc tua vít và ai mà biết được là có bao nhiêu khóa lưu hành. tìm kỹ càng trong phòng làm việc, xem có thể bị mất cái gì. Sau hồi dứt khoát là mọi vẫn đâu ở đấy.

      Nhưng ai đó tới căn nhà gỗ và xem hết giấy tờ cùng các cặp hồ sơ của . mang máy tính theo nên họ thể vào được. Hai câu hỏi nổi lên: người ấy là ai? Và vị khách này của có thể tìm ra bao nhiêu thứ?

      Các cặp hồ sơ là phần ở trong sưu tập của Henrik Vanger, mang chúng về nhà khách khi ra tù. có gì là tài liệu mới ở trong đó. Các sổ tay của các giá sách đọc cứ như là mật mã với những ai chưa quen – nhưng cái người tìm tòi bàn làm việc của có phải là chưa quen đây?

      Trong cặp ni-lông ở giữa bàn làm việc để bản sao bản danh sách và bản sao mấy khổ thơ của quyển sổ đề ngày tháng. Cái đó quan trọng. Nó bảo ai đó rằng mã hiệu của quyển sổ ngày tháng kia bị bể vỡ.

      Vậy người đó là ai?

      Vanger nằm bệnh viện. nghĩ là Anna. Frode ư? bảo với ông mọi chi tiết rồi mà. Cecilia bỏ chuyến Florida và từ London trở về - cùng với bà em. Blomkvist lần thấy bà ta lái xe qua cầu hôm trước đây. Martin Vanger, Harald Vanger, Birger Vanger – nghĩ tới cuộc họp gia đình cái hôm Henrik bị đau tim mà Blomkvist được mời dự. Alexander Vanger, Isabella Vanger.

      Frode với ai? Lần ấy ông ta có thể để xổng cái gì ? Bao nhiêu người trong đám họ hàng lo lắng được mời tới nhân việc Blomkvist có đội phá ở trong cuộc điều tra?

      quá 8 giờ. gọi thợ khóa ở Hedestad cầu làm cái khóa mới. Thợ khóa mai mới đến được. nếu đến ngay được trả gấp đôi. Hai bên thỏa thuận thợ khóa đến vào khoảng 10 rưỡi đêm hôm ấy để lắp cái khóa mới, đừng có ai hòng mà chọc với cạy.

      Blomkvist lái xe đến nhà Frode. Vợ ông đưa vào mảnh vườn ở sau nhà và mời chai bia Pilsner mát lạnh mà cảm ơn nhận. hỏi thăm tình hình Henrik.

      Frode lắc đầu.

      -Ông ấy phải mổ, bị nghẽn các động mạch vành. Các bác sĩ mấy ngày tới là quyết định đây.

      Họ im lặng suy nghĩ về điều này trong khi uống Pilsner.

      -Ông với ông ấy, tôi cho là thế?

      -. Ông ấy có khỏe gì đâu mà chứ. Việc ở Stockholm thế nào?

      - Salander nhận làm. Đây là hợp đồng của An ninh Milton. Ông phải ký vào đây rồi gửi nó qua bưu điện.

      Frode đọc hết bản hợp đồng.

      - này đắt. - Ông .

      -Henrik có thể cho phép đắt.

      Frode gật đầu. Ông lấy bút ở túi ngực ra và ngoáy tên ông.

      -Ông ấy còn sống mà tôi ký thế này là hay. có thể đường về nhà bỏ nó vào thùng thư ở Khôngsum được ?

      Nửa đêm Blomkvist giường nhưng ngủ được. Đêm nay công việc của ở đảo Hedeby xem vẻ giống như là tìm hiếu kỳ về lịch sử. Nhưng nếu việc làm khiến cho ai đó đủ quan tâm đến mức phải đột nhập phòng làm việc của chắc lời giải là gần với tại nhiều hơn tưởng.

      Rồi lại nảy ý là cũng có thể có những người khác nữa quan tâm đến những việc làm. Vanger thình lình xuất trong ban lãnh đạp Millennium, việc ấy thể nào mà Wennerstrom lại biết. Hay đó là bị tâm thần phân lập?

      Blomkvist rời khỏi giường, trần truồng vào đứng ở cửa sổ bếp nhìn sang nhà thờ ở bên kia cầu, châm điếu thuốc.

      thể hình dung ra được Lisbeth Salander. gần như kỳ dị. Những lúc ngừng lâu giữa chừng câu chuyện. Nhà bừa bộn, bên bờ của tanh bành. Túi đựng báo la liệt trong sảnh. gian bếp chưa vệ sinh hay dọn dẹp hàng năm nay. Quần áo đánh thành những đống ở sàn. ràng qua gần hết đêm ở quán bar. Cổ có những vết cắn và rành rành là có bạn đồng hành suốt đêm. Có trời biết bao nhiêu các hình xăm và hai cái lỗ xâu khoen ở mặt và có lẽ còn ở cả nơi khác nữa. khác người.

      Armansky đảm bảo với là người điều tra giỏi nhất của họ và báo cáo của về đúng lã cặn kẽ vô cùng. dị thường.

      Salander ngồi với chiếc PowerBook nhưng nghĩ tới Mikael Blomkvist. Trong đời trưởng thành của , chưa bao giờ cho ai xéo qua ngưỡng cửa nhà lời mời đặc biệt và có thể đếm được đầu ngón tay những ai xéo qua. Blomkvist lửng khửng bổ nhào vào đời chỉ thốt ra lí nhí được có vài lời phản đối.

      Nào chỉ thế, còn chế giễu .

      Trong những trường hợp bình thường, kiểu ứng xử này làm cho lên thầm ngay cò súng ở trong đầu rồi. Nhưng cảm thấy mảy may đe dọa hay thù địch nào ở phía . có lý do tốt để đọc cho nghe luật cấm quậy phá, thậm chí báo cáo được cả với cảnh sát. Nhưng thậm chí việc đột nhập máy tính của , cũng đối xử như trò đùa.

      Đấy là cái khúc nhạy cảm nhất trong chuyện trò của hai người. Blomkvist có vẻ cố ý đề cập chuyện này và cuối cùng thể hỏi:

      - bảo biết tôi làm gì.

      - vào máy tính của tôi. hacker.

      -Sao biết được? – Salander tuyệt đối tin rằng mình để lại dấu vết nào và bất cứ ai cũng thể phát ra việc sục vào trừ phi cố vấn an ninh chóp bu ngồi xuống quét hình đĩa cứng cùng với lúc lọt vào máy tính.

      - bị sai cái.

      trích văn bản mà nó chỉ có ở máy tính của thôi. Salander ngồi im. Cuối cùng ngước nhìn , mắt bình thản như .

      -Sao làm thế? – hỏi.

      -Bí mật của tôi. nghĩ làm như thế để làm gì?

      Mikeal nhún vai.

      -Tôi có thể làm gì?

      -Làm đúng tư cách nhà báo của ấy.

      -Dĩ nhiên. Vì thế mà đám nhà báo chúng tôi có uỷ ban đạo đức cầm trịch cho các vấn đề về luân lý. Khi tôi viết bài báo chẳng hạn về tên vô lại trong ngành ngân hàng nào đó, chúng tôi loại chuyện đời tư của ta hay ả ta. Chúng tôi viết kẻ giả mạo con số kia là đồng tính nữ hay tới chỗ làm tình cả với con chó của ả ta hay đại loại cái gì đó cho dù những cái đó là có . Vô lại cũng có quyền có đời sống riêng của họ chứ. thế có hiểu ?

      -Có.

      -Vậy là lẩn vào toàn vẹn của tôi. Người mướn tôi cần biết tôi làm tình với ai. Đó là việc của tôi.

      Salander nhếch mép cười khiến cho mặt cau lại.

      - nghĩ là tôi nên nhắc tới chuyện đó ư?

      -Trong trường hợp tôi, chuyện đó có gì là khác nhau lắm. Cả nửa thành phố biết quan hệ của tôi với Erika. Nhưng đây là vấn đề nguyên tắc.

      -Trong trường hợp kia, có thể thú vị nếu biết tôi cũng có các nguyên tắc so sánh được với các nguyên tắc của ủy ban đạo đức của . Tôi gọi chúng là Các nguyên tắc của Salander. cái ở trong đó là tên vô lại cứ mãi là vô lại và nếu tôi có thể làm cho tên vô lại đau đớn bằng bới tung cứt của nó lên nó cũng là đáng được cho hưởng cái đó.

      -OK. – Blomkvist . – Lý lẽ của tôi khác lắm với đâu nhưng…

      -Nhưng vấn đề là khi tôi làm điều tra cá nhân tôi cũng nhìn tới cái điều là nghĩ về con người ấy thế nào. Tôi đứng giữa. Nếu người ấy có vẻ thuộc về loại tốt trong cuộc điều tra tôi có thể hạ giọng xuống.

      - ?

      -Nếu là , tôi hạ giọng. Về đời sống tình dục của , tôi có thể viết hẳn ra quyển sách. Tôi có thể nhắc cho Frode rằng Erika Berger quá khứ ở trong Câu lạc bộ Xtreme và chơi bời quanh quẩn với ăn chơi sa đọa bệnh hoạn trong những năm 80 – điều này làm xổng ra số quan niệm khó lòng tránh khỏi về đời sống tình dục của và đời sống tình dục của chị ta.

      Blomkvist nhìn vào mắt Salander. lúc rồi cười to.

      - tỉ mỉ kỹ càng đấy, đúng ? Tại sao đưa việc đó vào trong báo cáo?

      -Hai người đều trưởng thành và ràng là thích nhau. Điều làm ở giường phải là công chuyện của người khác, và chỉ cần tôi đến chị ta hay cho ai đó những tài liệu để viết thư tống tiền riêng điều ấy cũng làm tổn thương cho cả hai người rồi. Tôi biết Frode – nhưng thông tin có thể đến Wennerstrom.

      -Và muốn cấp thông tin cho Wennewstrom?

      -Nếu tôi phải chọn giữa và ông ta, chắc cuối cùng tôi đến cái sân nhà .

      -Erika và tôi có … quan hệ của chúng tôi là…

      -Xin mà, tôi đoái tí nào đến những loại quan hệ gì mà có. Nhưng chưa trả lời tôi là định làm gì với việc tôi đột nhập vào máy tính của ?

      -Lisbeth, tôi ở đây phải để bắt chẹt tống tiền . Tôi đến đây để nhờ giúp tôi điều tra vài chuyện. có thể ừ hay . Nếu , tốt thôi, tôi tìm ai đó và bao giờ còn nghe thấy đến tôi.


      Chú thích

      1 Tiếng , có nghĩa là “Ngày tận thế là hôm qua rồi, hôm nay chúng ta có vấn đề nghiêm trọng”


      Stieg Larsson

      Có Hình Xăm Rồng

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :