1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cô Gái, Ăn Xong Còn Muốn Chạy? - Lâm Ái Dĩnh (Update c46)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 41: Buông tay!
      Edit: Junnie


      Tiểu Lý bởi vì sợ hãi mà bả vai co rúm lại, cảm thấy mình quá oan uổng, ràng là Lãnh luật sư tự lựa chọn vụ kiện này, hợp đồng nhìn qua cũng còn cái gì, tuy rằng vừa lúc đầu mới xem đến vi ước giá hai tỷ cũng phen hơi kinh ngạc. Nhưng vì nghĩ do luật sư Lãnh tự mình chọn, cho nên hề nghi ngờ, phải chỉ cần vi phạm vi ước là được sao? Lãnh Nặc Băng nhìn Tiểu Lý bộ dạng như sắp khóc liền bảo ấy lui xuống. Lãnh Nặc Băng cũng trách này, ràng chuyện vụ kiện lần này là do Nam Cung Tước mưu lâu, kia làm sao có thể là đối thủ của tên hồ ly ấy được.

      Vô lực ngồi ghế, đối diện với ánh mặt sáng rực đầy ý cười của Nam Cung Tước, Lãnh Nặc Băng hận đến “ngứa răng”, nhưng thể làm gì. Người nam nhân này luôn như vậy, có thể vững như Thái Sơn, nhưng lại dễ dàng châm lên lửa giận nơi . Đối mặt người nam nhân này, Lãnh Nặc Băng là làm bình tĩnh được, tâm như hồ nước.

      rốt cuộc muốn gì?”

      Ngày đó phải cực kỳ ràng rồi sao? Vì sao cứ phải tiếp tục xông vào cuộc sống của .

      “Tôi cái gì cũng muốn, chỉ là bất quá nhờ em giúp tôi đập quan tòa mà thôi!”

      Nam Cung Tước hai tay bình quán, nhún vai, biểu chính mình vô tội.

      ""

      Vốn lời sắc bén, cuối cùng đành phải ôn hòa đứng lên, Lãnh Nặc Băng biết, đấu cùng người đàn ông này, phải là đối thủ của .

      "Nam Cung Tước, tôi cảm thấy ngày đó tôi cực kỳ ràng rồi."

      Nghe được Lãnh Nặc Băng , Nam Cung Tước khỏi trầm mặc hồi, mới mở miệng :

      "Muốn bảo buông tay sao? Em cảm thấy khả năng sao? Là em xông vào cuộc sống của trước, nếu có lần thứ hai gặp mặt có lẽ buông tay, nhưng ông trời lại để chúng ta gặp nhau, cho nên, tuyệt đối buông tay."

      Nam Cung Tước xong nhanh chóng bắt nắm lấy tay Lãnh Nặc Băng để thể quyết tâm của mình.

      " buông tay ra cho tôi"

      Cổ tay bởi vì Nam Cung Tước dùng lực mạnh có chút hồng hồng .

      ", nắm được, cả đời này buông."

      Nam Cung Tước đầy chân tình, đôi mắt thâm tình nhìn chăm chú vào Lãnh Nặc Băng. Lãnh Nặc Băng tránh thoát, “buông tay” cùng với “buông tay” lại phải cùng ý. chỉ là muốn tay buông cái tay bị giam cầm của ra, bởi vì thấy có chút đau rồi. Nhưng mà, cứ thích xuyên tạc lời của . Lãnh Nặc Băng dãy dụa, bởi vì chỉ cần càng giãy dụa, Nam Cung Tước bắt lấy càng chặt. An tĩnh lại, Nam Cung Tước mới nhận thức được lực tay của mình quá lớn, khiến cổ tay của Lãnh Nặc Băng đều đỏ lên, lập tức buông tay mình ra, trong đôi mắt tất cả đều là xin lỗi cùng đau lòng.

      nhìn đến ánh mắt Nam Cung Tước quan tâm tới mình, bởi chút vết thương như thế hề quan tâm.

      "Nam Cung Tước, tôi với thể có kết quả ."

      Như vậy câu thêm nữa trong lời từ miệng Lãnh Nặc Băng tràn ra. Nhưng là cũng là .

      " thử qua, làm sao có thể biết có kết quả!"

      Thực hiển nhiên, bất kể Lãnh Nặc Băng cái gì, Nam Cung Tước đều buông tha. Đôi mắt thâm tình vẫn gắt gao khóa trụ vào người Lãnh Nặc Băng, bởi vì lời của Lãnh Nặc Băng mà dao động nửa phần.

      Bởi vì ánh là con của người đàn ông kia, cho nên giữa chúng ta nhất định có kết quả. Lãnh Nặc Băng là muốn lớn tiếng đem những lời này hò hét ra, nhưng là biết thể. là sắp bị Nam Cung Tước tra tấn điên rồi, chẳng lẽ nhìn ra, muốn tránh né sao? Vì sao cứ phải khư khư cố chấp, mạnh mẽ xâm nhập vào thế giới của .

      "Nam Cung Tước, có thể đừng ngây thơ như vậy ?"

      "Ngây thơ?"

      Nam Cung Tước thích người khác mình ngây thơ, có thể là từ đến lớn lần đầu tiên có người mình ngây thơ. Nhưng là bởi vì do , Nam Cung Tước nhịn:

      "Cho ngây thơ lần có ngại gì?"

      Giờ khắc này Nam Cung Tước còn là tổng giám đốc cao cao tại thượng, mà chỉ là người đàn ông bình thường cầu xin người phụ nữ của mình động tâm.

      "!"

      Lãnh Nặc Băng bị Nam Cung Tước làm nghẹn đến lời nào để , hiểu cho dù cái gì cũng uổng phí. Người nam nhân này quá là cứng đầu. Nhưng bản thân cũng phải y như thế sao?

      Có đôi khi, Lãnh Nặc Băng suy nghĩ, vì sao ông trời luôn bất công với như thế, vì sao luôn trong lúc có thể cảm nhận được tia ấm áp, lại tất cả ấm áp mà có được thu hồi, sau đó còn đẩy xuống 18 tầng địa ngục.

      Nếu tránh khỏi đeo bám rời của Nam Cung Tước, chỉ có thể là thử nhận, muốn xem thử, rốt cuộc vận mệnh còn tra tấn như thế nào nữa.

      "Được, tôi giúp vụ kiện này!"

      Lãnh Nặc Băng như nghĩ thông suốt, cầm lấy tư liệu bàn, cẩn thận đứng lên đọc, cách ứng xử giống như đối với thân chủ của mình. Nhưng Nam Cung Tước muốn đối đãi với mình như vậy. tìm đến Lãnh Nặc Băng phải vì vụ kiện mà là chỉ muốn tìm cớ tiếp cận mà thôi. Vụ kiện kia vốn chỉ là tép riu, hết thảy đều bị nắm trong lòng bàn tay. tự mình cái gì cũng có thể nắm giữ, chỉ duy nhất nắm được

      "Giữa trưa, chúng ta ra ngoài ăn cơm !"

      Nam Cung Tước hai tay che lên phần tư liệu của Lãnh Nặc Băng, ngăn cản tiếp tục xem.

      ", rốt cuộc có muốn làm ? "

      Nhìn đến tư liệu, Lãnh Nặc Băng có chút khó thở .

      "Em thử xem?"

      Nam Cung Tước lập tức ném cho Lãnh Nặc Băng ánh mắt ‘Em cũng hiểu mà’. Lãnh Nặc Băng trợn mắt, buông tư liệu trong tay xuống, ngón tay ngọc nâng lên xoa nắn cái đầu đau nhức của mình, hoàn toàn bị Nam Cung Tước chọc tức. Nhắm mắt lại, thèm nhìn đến Nam Cung Tước rồi lại từ từ mở mắt ra, :

      " chàng này, Ryan có cài giám điệp vào ban tổng tài ở công ty của , cho nên mới khiến cho việc đầu tư của thất bại, vì vậy muốn kiện bọn họ, cầu bọn họ bồi thường lại tất cả tổn thất cho . Nhưng vốn có chứng cớ? Hơn nữa nhân chứng mà đưa ra lại là người của công ty , quan tòa rất khó khó thể tin lời của .Tóm lại, dù cho có tố cáo, quan toà cũng phán chứng cớ đủ bị bác bỏ ."





      Vừa rồi chỉ mới liếc nhìn chút tài liệu trong tay, Lãnh Nặc Băng có thể nhanh chóng đưa ra kết luận, Nam Cung Tước nghĩ hình như mình coi thường này, chỉ đơn giản cái liếc mắt, có thể nhận ra được vấn đề mấu chốt. Nam Cung Tước đương nhiên biết chứng cứ trong tay mình đủ,

      "Em cũng biết chứng cứ tay đủ, nếu vậy chúng ta bây giờ cùng nhau tìm chứng cớ nhé?"

      Nhìn đôi mắt ôn hòa, nhưng bên trong tất cả đều là hàm ý tính kế. tuần tiếp theo, Nam Cung Tước đều mượn từ tìm chứng cớ này làm lý do, mang theo Lãnh Nặc Băng dạo vô số lần phố lớn ngõ , ăn vô số lần cơm. Nhưng là cái gọi là chứng cứ lại cái gì đều có. Này làm sao như là tìm chứng cớ, này ràng chính là hẹn hò.

      Lãnh Nặc Băng bị Nam Cung Tước chọc tức chết rồi. Dám đùa giỡn với .

      Hôm nay chạng vạng tan tầm, Lãnh Nặc Băng mới vừa ra khỏi công ty, liền nhìn thấy Nam Cung Tước đứng cạnh chiếc Lamborghini, thấy cũng lập tức mở ra chỗ ngồi cạnh tay lái.

      Lãnh Nặc Băng đếm xỉa đến tồn tại của Nam Cung Tước, trực tiếp lướt qua Nam Cung Tước, muốn đến đường lớn để gọi xe. Chiếc Ferrari màu đỏ của Lãnh Nặc Băng, bởi vì tối hôm đó thả neo, nên đến bây giờ vẫn còn tu sửa, bảo dưỡng! Còn phải tháng mới có thể lái được. Cho nên mấy ngày nay, Lãnh Nặc Băng đều là gọi taxi làm.
      susuChris thích bài này.

    2. Midori_chery

      Midori_chery New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      11
      Chương 42: Ông chồng nổi ghen!
      Beta:midori
      Nam Cung Tước thấy trước mặt đến nhìn mình cái cũng thèm, biết là tức giận. lập tức nhanh về phía trước, bắt lấy cổ tay Lãnh Nặc Băng. Cảm giác được cổ tay của mình bị bắt, đường bị ngăn cản, nghiêng đầu nhìn đầu sỏ gây nên, Lãnh Nặc Băng thanh lạnh như băng thanh :
      "Buông tay!"
      "Em rốt cuộc giận cái gì vậy?"
      Nam Cung Tước nhìn gương mặt mặt nhăn của Lãnh Nặc Băng, ôn nhu .
      " cứ thử xem?"
      Ánh mắt sắc bén bắn lên người Nam Cung Tước, thực biết tức cái gì? là nực cười.
      "Được rồi, tôi thừa nhận mấy ngày nay tôi lấy lý do tìm chứng cớ để cố ý tiếp cận em. Nhưng đó là bởi vì em luôn giữ khoảng cách với tôi rất xa, tôi chỉ có thể lấy lý do này để được đến gần em, là nhờ lý do tìm chứng cớ này cố ý tiếp cận em. Nhưng đó cũng bởi vì luôn đem tôi cách ly rất xa, tôi chỉ có thể tìm lý do này đến gần thôi."
      Nam Cung Tước như bản thân thực vô tội.
      " như vậy đùa bỡn tôi, đều là lỗi của tôi!"
      Lãnh Nặc Băng cũng biết chính mình hôm nay bị làm sao vậy, thế nào lại giống như dận giỗi cùng với bạn trai mình.
      Dù sao ở trước mặt Nam Cung Tước, Lãnh Nặc Băng trở nên còn là chính mình. dễ nổi giận, hơn nữa những học thức, lễ nghi, thục nữ, lễ phép, đạm mạc của trước mặt Nam Cung Tước cũng còn sót lại chút gì. Thậm chí đôi khi còn có thể miệng mồm thô bạo. đối với người khác đều có thể làm biểu tình lãnh đạm, nhưng ở trước mặt Nam Cung Tước, thể ra rất nhiều biểu tình khác, ví dụ như cười, tức giận, đây là cảm xúc chưa bao giờ từng biểu ra với người ngoài .
      "Ha ha ~"
      Lãnh Nặc Băng nhất định biết biểu tình của giờ phút này khả ái đến cỡ nào! Tiếng cười mê người từ trong miệng Nam Cung Tước tràn ra. Nam Cung Tước trong lòng biết trước mặt này rất cao ngạo, khiến chắc chắc xác định kế hoạch là phạm ( ngang ngược xâm phạm) mà chỉ có thể từ từ dụ dỗ.
      "Tốt lắm, cần tức giận. Tôi hôm nay tới đón em chính là mang em tham gia nghi thức khai mạc công viên Phúc Tân."
      Mà công viên Phúc tân kia lại là khu đất mà Nam Cung Tước đầu tư thất bại, tại em Lục Côn Lục Hòa tính đem đống đất kiến thành khu dân cư.
      Nhưng mà khu đất quá lớn, thời điểm đầu tư kia đã tốn ít tài chính của em Lục Côn Lục Bằng, cho nên nghi thức khai mạc lần này thể nghi ngờ chính là để tìm người đến đầu tư. Từ tầng hầm bãi đỗ xe ra, Tạ Cúc Tyên đúng lúc nhìn thấy màn này, theo góc độ của cũng chỉ có thể nhìn thấy Nam Cung Tước bắt lấy tay Lãnh Nặc Băng.
      Mấy ngày hôm trước biết Lãnh Nặc Băng mang xe bảo dưỡng, cho nên với Lãnh Nặc Băng muốn đưa Lãnh Nặc Băng về nhà mỗi ngày. Nhưng tuần này, Lãnh Nặc Băng như thần long thấy đầu thấy đuôi.
      Hôm nay vất vả thấy được Lãnh Nặc Băng ra từ tòa nhà luật sư, ngay lập tức xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm, muốn lái xe đến trước mặt Lãnh Nặc Băng ngỏ ý đưa về nhà. nghĩ tới vẫn bị chậm một bước đã có người nhanh chân đến trước rồi. Ngừng xe xong, Tạ Cúc Tuyên mở cửa chiếc Maybach ra, đưa lưng về phía Nam Cung Tước lạnh giọng hô:
      "Buông ấy ra!"
      Tạ Cúc Tuyên tưởng Nam Cung Tước dây dưa Lãnh Nặc Băng, liền muốn làm hùng cứu mỹ nhân. Kỳ cũng là vì chính , bởi vì nhìn thấy người đàn ông khác nắm tay Lãnh Nặc Băng như vậy, là sắp ghen tị đến điên rồi: vinh hạnh (động chạm) như vậy chưa từng có.
      Tạ Cúc Tuyên cũng cẩn thận suy nghĩ thử với thân thủ của Lãnh Nặc Băng liệu có mấy người có thể địch nổi .
      Nghe được sau lưng có thanh truyền đến, Nam Cung Tước vẫn buông tay Lãnh Nặc Băng ra, chỉ xoay người thì nhìn thấy phía sau mình đứng đại nam hài như ánh mặt trời, trong đầu lập tức xuất hiện tin tức. chính là đối tác của Lãnh Nặc Băng – Tạ Cúc Tuyên. Bởi vì điều tra qua Lãnh Nặc Băng, nên về những chuyện của , Nam Cung Tước hiểu biết ít.
      Do Nam Cung Tước đứng nghiêng, nên Tạ Cúc Tuyên chỉ có thể thấy được Nam Cung Tước chắn trước Lãnh Nặc Băng. Đôi mắt Tạ Cúc Tuyên thâm tình chuyên chú nhìn Lãnh Nặc Băng, trong khi đó Nam Cung Tước lại vô cùng chán ghét ánh quá mức ấy. Nam Cung Tước buông tay Lãnh Nặc Băng, cánh tay dời xuống ôm lấy eo của , cúi đầu xuống ngay bên tai cất tiếng mê người - Nam Cung Tước thừa nhận chính là cố ý, chính là cố ý làm cho Tạ Cúc Tuyên xem .
      "Tôi ở xe chờ em!" – câu tưởng chừng như ôn hòa, chất bên trong lại giấu hàm ý uy hiếp mãnh liệt. Những lời này đúng ra phải là “ , em nếu dám lên xe, em nhất định phải chết!”
      Sau đó Nam Cung Tước buông Lãnh Nặc Băng ra nhanh về hướng xe của mình. Tuy rằng cực kỳ khó chịu với ánh mắt của Tạ Cúc Tuyên nhìn Lãnh Nặc Băng, nhưng lo lắng Lãnh Nặc Băng cùng Tạ Cúc Tuyên có thể phát sinh chuyện gì. Bởi vì Tạ Cúc Tuyên với Lãnh Nặc Băng biết nhau năm năm, cũng có chuyện gì xảy ra, như vậy cũng đủ cho thấy Lãnh Nặc Băng có khả năng “say nắng” Tạ Cúc Tuyên.
      Lãnh Nặc Băng bởi vì Nam Cung Tước vừa rồi ở bên tai mình hà hơi, mặt có chút ửng đỏ. Nhìn Nam Cung Tước rời , Tạ Cúc Tuyên lập tức nhanh đến, giang hai cánh tay, muốn kiểm tra Lãnh Nặc Băng có bị thương hay .
      "Nặc Băng, em sao chứ!"
      Cảm nhận được hành động của Tạ Cúc Tuyên, Lãnh Nặc Băng nhanh chóng né tránh được cánh tay đưa qua, đồng thời khôi phúc bộ dáng nữ vương cao ngạo.
      " có việc gì."
      Trừ Nam Cung Tước có thể khiến bất chợt lộ ra biểu tình “nữ nhi”, thì Lãnh Nặc Băng trước mặt người khác vĩnh viễn đều là nữ vương cường thế, cao ngạo, lạnh lùng.
      tránh né của Lãnh Nặc Băng khiến Tạ Cúc Tuyên tổn thương, vì sao người đàn ông kia có cử chỉ thân mật với như vậy, hề thấy có chút tránh né nào, trong khi chỉ vươn tay ra muốn chạm đến , liền né tránh.
      Tạ Cúc Tuyên biết rằng, suốt tuần qua Lãnh Nặc Băng và Nam Cung Tước ở cùng nhau, mỗi ngày đều làm ra những hành động thân mật với , Lãnh Nặc Băng sớm quen rồi.
      "Người đàn ông kia là ai?"
      Thu hồi hai tay của mình, Tạ Cúc Tuyên quan tâm hỏi. giấu ánh mắt bị tổn thương của mình, để Lãnh Nặc Băng nhìn thấy.
      "Thân chủ của tôi!"
      Lạnh lùng bỏ lại câu, Lãnh Nặc Băng ngang qua Tạ Cúc Tuyên đến bên xe Nam Cung Tước. Bởi vì thấy được ánh mắt đầy nguy hiểm của phóng đến, biết nếu mình qua, còn tiếp tục kiên nhẫn được nữa. xe, Lãnh Nặc Băng vừa ngồi xuống chỗ kế bên tay lái, cài xong dây an toàn. đỉnh đầu liền bay tới câu đầy mùi đố kị của Nam Cung Tước
      "Người đàn ông kia thích em!"
      phải nghi vấn mà là khẳng định. Người mù cũng có thể nhìn ra ánh mắt người đàn ông kia nhìn Lãnh Nặc Băng bình thường. Tuy rằng rất muốn thừa nhận, nhưng là giờ phút này Nam Cung Tước quả có điểm giống ông chồng nổi cơn ghen!
      Lãnh Nặc Băng gì, mà chỉ nghiêng đầu liếc mắt một cái nhìn Nam Cung Tước, cảm thấy hôm nay Nam Cung Tước có chút buồn cười. như vậy so với hai từ 'ma quy'̉ trong miệng người khác là trời vực.
      Bị Lãnh Nặc Băng nhìn như vậy hắn có chút ngượng ngùng, Nam Cung Tước gì nữa, quay chìa khóa xe, đạp chân ga, chiếc Lamborghini giống như hỏa tiễn lao vút .
      Đứng đường nhìn theo chiếc Lamborghini, hai tay Tạ Cúc Tuyên gắt gao nắm thành quyền, hai tròng mắt như muốn bốc lửa, bị ghen tị đến cực hạn đốt cháy lý trí."Em vì sao chịu liếc mắt nhìn tôi dù chỉ một lần!"
      Last edited: 15/4/17
      Chrissusu thích bài này.

    3. Midori_chery

      Midori_chery New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      11
      Chương 43: lập tức đổi cho tôi!
      Beta:midori

      Lamborghini dừng trước tiệm của Lysa tóc đẹp. Chủ nhân tiệm này tên Lysa, đơn giản là chỉ tạo những mẫu tóc đẹp, mà còn phục vụ nhiều thứ khác. Nam Cung Tước dẫn theo Lãnh Nặc Băng tiến vào.

      ở phòng trong cùng cấp dưới chuyện Lysa thấy Nam Cung Tước, lập tức cho cấp dưới lui xuống, đưa ra bộ mặt tươi cười, tự mình đến nghênh đón Nam Cung Tước.

      "A! Cơn gió nào mang tổng giám đốc Nam Cung đến đây vậy!"

      Lysa là thiếu phụ mới hơn ba mươi tuổi, nghe chồng của quan lớn làm việc cho chính phủ. Lysa muốn chỉ làm phu nhân ở nhà, mang thai đứa con, cho nên liền mở cửa hiệu cắt tóc. nghĩ đến kinh doanh cũng tệ lắm, ở thanh phố này khá nổi tiếng.



      Nam Cung Tước lời vô nghĩa, lạnh lùng phân phó:

      "Giúp ấy chọn bộ lễ phục, tối hôm nay có buổi tiệc long trọng, mang luôn bộ lễ phục đặt tuần trước cho tôi!"

      Nghe được lời của Nam Cung Tước, Lysa lúc này mới chú ý tới Lãnh Nặc Băng đứng bên cạnh Nam Cung Tước, dường như quen với lạnh lùng của Nam Cung Tước, nên đối với khí lạnh phát ra từ người Lãnh Nặc Băng, Lysa cũng cảm thấy mất tự nhiên. Nhìn hai người trước mặt đều toàn thân tỏa ra lãnh khí, Lysa liền kết luận: phải người nhà cũng là người tiến vào cùng một cửa!

      "A! Chính là vị mỹ nữ này sao? Vị tiểu thư này bộ dạng là xinh đẹp? Chưa từng thấy qua Nam Cung tổng tài mang theo bạn , như vậy vị tiểu thư này đối tổng giám đốc Nam Cung hẳn là rất quan trọng nhỉ!" Lysa hay giỡn. Biết Nam Cung Tước thời gian dài, Lysa đúng là chưa từng thấy Nam Cung Tước mang nào tới nơi này. Chỉ đem trợ lý của tới.

      Từng có thời gian, Lysa hoài nghi Nam Cung Tước có phải là gay hay .

      Lãnh Nặc Băng cũng bởi vì được tán dương của Lysa mà có thêm tí biểu tình nào khác. Như là tập mãi thành thói quen hoặc là có thể lạnh lùng từ trong xương.

      Lysa dẫn Lãnh Nặc Băng vào buồng trong, tự mình trang điểm cho Lãnh Nặc Băng. Bởi vì tóc Lãnh Nặc Băng là tóc ngắn, cho nên cũng cần hao tốn khổ tâm. Cho nên Lysa cuốn tóc gọn ra đằng sau để vài sợi cuốn soăn rất đơn giản.

      Khuôn mặt lạnh như băng trong nháy mắt nhiều thêm vẻ quyến rũ. Lysa lại dẫn Lãnh Nặc Băng chọn lựa lễ phục. Từ phòng thay quần áo ra, Lãnh Nặc Băng lập tức nhìn người ngồi ở sô pha đợi chờ mình - Nam Cung Tước.

      Nam Cung Tước sớm là thay xong lễ phục chờ Lãnh Nặc Băng ra. Người đàn ông này có thể im lặng ngồi ở sô pha chờ đợi mình, đây mới là điều làm cho Lãnh Nặc Băng bất ngờ. Trong ấn tượng của , Nam Cung Tước phải là người kiên nhẫn như vậy.

      Nam Cung Tước vừa ngẩng đầu lên, đập vào mắt thân ảnh đẹp đẽ. Lãnh Nặc Băng đẹp tuyệt phải quá, bởi vì Lãnh Nặc Băng mặc cái váy dài màu đỏ tinh khiết. Cái váy này được dệt từ thiên tàm ti, giống tơ lụa bình thường, gắt gao ôm lấy người Lãnh Nặc Băng nhưng làn da rất thoải mái. Hơn nữa còn là váy đuôi cá.

      tay còn phối hợp với phụ kiện tưng xứng với trang phục: bao tay màu đỏ, chiếc ví tinh xảo màu đỏ, đôi cao gót thủy tinh màu đỏ là mẫu thịnh hành. tai quên đeo đôi bông tai dài cũng màu đỏ, cổ đeo chuỗi vòng trân châu màu trắng sữa.

      Nam Cung Tước nhìn Lãnh Nặc Băng liền tổng kết ra câu: này rất chung thủy với màu đỏ, trừ màu đỏ ra, đúng ra cức kì hiếm thấy mặc trang phục màu khác.

      Giờ phút này Lãnh Nặc Băng lẳng lặng đứng ở nơi đó, chỉ giống nữ vương, mà càng giống nữ thần!

      Lãnh Nặc Băng thân hình xinh đẹp quyến rũ, nháy mắt liền hấp dẫn ánh mắt Nam Cung Tước.

      Thấy Nam Cung Tước ngơ ngác nhìn Lãnh Nặc Băng, Lysa từ bên cạnh lập tức ra, gian xảo :

      " biết tổng giám đốc Nam Cung có vừa lòng ?"

      cần Nam Cung Tước trả lời, chỉ cần thấy ánh mắt cùng hành động của Lysa cũng biết Nam Cung Tước đối với kiệt tác của mình rất là vừa lòng.

      Nam Cung Tước từ sô pha đứng lên, Lãnh Nặc Băng lúc này mới chú ý đến. Chỉ thấy Nam Cung Tước mặc thân lễ phụ màu trắng tinh, bên trong là áo sơ mi làm bằng tơ lụa màu xanh nhạt. Cúc áo ngực bị cố ý mở ra, làm lộ cơ ngực gợi cảm. Biết Nam Cung Tước lâu như vậy, Lãnh Nặc Băng quả chưa từng thấy qua đeo caravat bao giờ. dường như thích đem nút áo trước ngực cởi bỏ, để lộ ra cơ ngực bên trong. Thực tế là Nam Cung Tước ghét cảm giác bị caravat trói buộc bản thân, điểm đó thực ra cũng rất giống Lãnh Nặc Băng, cũng chán ghét bị đồ đạc của mình trói buộc.Cho nên nếu phải trường hợp đặc biệt thì Nam Cung Tước đeo caravat.

      Nam Cung Tước nhìn chăm chú vào xinh đẹp trước mặt, môi mỏng khêu gợi nhếch , sau đó liền vươn bàn tay của mình ra chờ đợi Lãnh Nặc Băng bước tới.

      Lãnh Nặc Băng nhấc làn váy lên, chậm rãi đến bên cạnh Nam Cung Tước. đem tay mình đặt vào giữa lòng bàn tay Nam Cung Tước. Nam Cung Tước lập tức nắm chặt lấy, cúi đầu hôn lên mu bàn tay cách đầy tình cảm, nhìn qua giống như thực nghi lễ của phương Tây, nhưng ra là chính kiềm chế được mình.Nam Cung Tước chậm rãi ngẩng đầu, môi mỏng hé mở:

      " , em hôm nay rất đẹp!"

      Những lời này Nam Cung Tước cũng từng nói với Lãnh Nặc Băng khi mặc Tây Song Bản Nạp ở Băng Cốc. Vô luận là mặc cái gì, Lãnh Nặc Băng cũng tạo cho người ta cảm giác phong cách bị trùng lặp.

      Do đó gây cho Nam Cung Tước rung động sâu. Nhưng giây tiếp theo, Nam Cung Tước chợt thu lại tươi cười, toàn thân tản ra nguy hiểm làm cho người ta sợ hãi

      "Lập tức đổi bộ khác cho tôi!"
      ChrisHằng Lê thích bài này.

    4. Midori_chery

      Midori_chery New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      11
      Chương 44: của tôi !
      Beta: midori

      "Lập tức đổi bộ khác cho tôi!" Thanh Nam Cung Tước nổi giận phát ra từ đầu Lãnh Nặc Băng. Vừa nãy, Lãnh Nặc Băng đứng đối diện với Nam Cung Tướ, chỉ thấy được phía trước nên có chú ý tới, bộ lễ phục mặc chẳng những trễ ngực, phía sau lưng hoàn toàn hở hang. Bộ váy hở đến thắt lưng, lộ ra cả tấm lưng da thịt tuyết trắng trong khí. Hai tròng mắt Nam Cung Tước như muốn phun lửa. chết tiệt này dám ăn mặc khêu gợi như vậy. Trễ ngực còn nhịn, nhưng bây giờ thể nhịn được nữa. chịu được, đợi đến khi mang đến buổi tiệ, biết có bao nhiêu ánh mắt đàn ông chăm chú người nữa.

      Thấy ánh mắt Nam Cung Tước nhìn vào phía sau lưng mình, Lãnh Nặc Băng đương nhiên biết giận cái gì, màng đến tức giận của , Lãnh Nặc Băng rút tay mình ra

      " cảm thấy bây giờ còn có thời gian lại đổi bộ khác sao?" Sau đó chậm rãi ra ngoài. Tròng mắt hung ác chuyển qua Lysa đối diện, Lysa sợ tới mức cảm giác như trái tim chỉ trong nháy mắt là ngừng đập.

      Ham muốn chiếm hữu của người đàn ông đáng sợ.

      qua chỗ hàng loạt lễ phục treo, Nam Cung Tước rất nhanh cầm lấy cái áo choàng rồi đuổi theo Lãnh Nặc Băng.

      Bên ngoài Lãnh Nặc Băng vừa định mở cửa xe ngồi vào, liền cảm nhận được ấm áp từ phía sau ùa tới, cái áo choàng màu trắng nhàng phủ người . Lãnh Nặc Băng chút do dự muốn cởi áo choàng ra, nhưng người đàn ông đằng sau dường như có thể đoán trước, vòng tay ôm buông, ở bên cạnh tai thổi khí, hay đúng hơn là uy hiếp

      “ Em dám cởi ra thử xem!”

      Rốt cuộc não người đàn ông này có tế bào thẩm mĩ hay ? Cả người thân đỏ lại khoác lên áo cái áo choàng trắng, lại còn muốn cởi cũng được!

      là con , cũng muốn mình xinh đẹp được !?!

      Tuy rằng rất bất mãn với Nam Cung Tước Lãnh Nặc Băng cũng phản bác . Hành đồng như vậy hiển nhiên có chí khí, nhưng vì Lãnh Nặc Băng muốn chọc cho người đàn ông phía sau nổi trận lôi đình.

      Kéo lại áo choàng người Lãnh nặc Băng mở cửa xe bước vào. Nhìn bộ dáng thuận theo của , Nam Cung Tước nở nụ cười khêu gợi rồi cũng theo chân ngồi vào trong xe.

      Thời điểm chờ đợi Lãnh Nặc Băng, Nam Cung Tước kêu người lái chiếc Lamborghini , rồi ra lệnh tài xế lái chiếc Rolls-Royce tới đón bọn họ buổi yến tiệc.

      Xe rất nhanh đến nơi, Nam Cung Tước xuống xe trước, sau đó vươn tay nắm lấy tay Lãnh Nặc Băng dẫn chậm rãi hướng đến đại sãnh của buổi yến tiệc.

      Lãnh Nặc Băng kéo Nam Cung Tước cánh tay vào, tuy rằng rất tình nguyện, nhưng là cũng thể tránh được. đôi tuấn nam mỹ nữ hợp lại, nháy mắt liền hấp dẫn chú ý của mọi người.

      Lãnh Nặc Băng cần nhờ đến hào quang của Cung Tước, bản thân vật sáng rồi.

      Vô luận là ở nơi nào, tính cách cao ngạo, khuôn mặt mềm mại, ngũ quan hoàn mỹ, dáng người cao gầy đều hấp dẫn ánh nhìn của mọi người sâu.

      Cảm giác được đôi mắt sói sáng rỡ của những người đàn ông có mặt buổi tiệc chăm chú người bên cạnh mình, đôi mày tuấn mỹ bỗng nhíu lại đầy nguy hiểm làm cho người khác cảm thấy sợ hãi, trong nháy mắt, mọi người liền thu hồi ánh mắt kinh diễm phóng người Lãnh Nặc Băng lại. Mà trái lại Lãnh Nặc Băng, như là đối với chú ý như vậy thành quen, có phản ứng gì, vẫn duy trì dáng vẻ vân đạm phong kinh.

      Bởi vì chuyện tạo hình và lễ phục mà bọn họ đến nơi có hơi chậm trễ. Giờ phút này, tại đại sãnh của buổi tiệc tề tựu đầy đủ cái gọi là “người của xã hội thượng lưu”. Bọn họ là đôi cuối cùng rồi. Lục Bằng Lục Côn hai huynh đệ thấy Nam Cung Tước đến, lập tức từ trong đám người tới

      "Tước nhi đến rồi sao?"

      Những lời này là lục côn , nhìn như câu ân cần thăm hỏi đơn giản, nghe ra bên trong là thực hay giả. biết hi vọng Nam Cung Tước đến, hay là hy vọng Nam Cung Tước đến. Lục Côn Lục Hòa ngang hàng với Nam Cung Doanh, xưng hô như vậy với Nam Cung Tước là chuyện bình thường.


      "Ừ!"


      Nam Cung Tước vẫn giữ thái độ im lặng là vàng, thản nhiên vuốt cằm xem như ân cần thăm hỏi rồi.

      Lãnh Nặc Băng nhìn hai người trước mặt, cần Nam Cung Tước giới thiệu, cũng biết bọn họ là ai rồi !

      Lục côn là , bộ dạng thấp lại béo, nhìn khuôn mặt hiền lành khuôn mặt, cũng che dấu được trong đôi mắt mưu mô và tàn nhẫn. Mà em trái Lục Bằng hoàn toàn tương phản vừa cao vừa gầy . “Lấm la lấm lét” bốn chữ giống như là vì để miêu tả mới phát minh ra.

      Nhìn hai người, làm cho Lãnh Nặc Băng nhớ tới bộ phim truyền hình trước kia xem- Lộc Đỉnh ký 》- béo đầu đà cùng gầy đầu đà, như vậy hai người là Thân Huynh Đệ, Lãnh Nặc Băng thực hoài nghi bọn họ có phải mẹ sinh ra hay .

      Mặc kệ Nam Cung Tước đạm mạc, dù sao lần này trả giá trung, bọn họ là người thắng, thái độ Nam Cung Tước như vậy cũng bình thường. Lục Bằng nhìn Lãnh Nặc Băng bên cạnh Nam Cung Tước hai mắt tản ra kinh diễm và tham lam.

      Nam Cung Tước chưa bao giờ mang bạn tham dự yến hội, đây là điều mà xã hội hội thượng lưu mọi người đều biết đến nhưng là ngờ lần này lại dẫn theo tiên nữ giáng trần cùng đến. Thu hồi ánh mắt nhìn Lãnh Nặc Băng lại, kỳ là sợ hãi Nam Cung Tước phát ,

      "Tước nhi, vị này là?"

      " của tôi!"
      ChrisHằng Lê thích bài này.

    5. Midori_chery

      Midori_chery New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      11
      Chương 45: Bỏ tay thối của ra!
      Beta:midori


      "Đây là người phụ nữ của tôi!”


      Nam Cung Tước nhàng thốt lên câu, lập tức làm cả yến tiệc đều ngừng mọi động tác, chuyên tâm nhiền cử chỉ, thái độ của hai người.


      Những lời này của Nam Cung tước chả khác gì ném hẳn bom xuống mặt nước ả, làm khơi dậy ngàn lớn sóng vỗ!


      Người nào cũng biết Nam Cung Tước gần nữ sắc, nghĩ tới hôm nay lại phá lệ dẫn theo nữ nhân tới, hơn nữa còn thừa nhận kiều diễm này chính là nữ nhân của .


      Tin sét đánh này chỉ làm tổn thưởng những tâm hồn thiếu nữ cuồng loạn vì Nam Cung Tước mà còn làm chết tâm bao nhiêu người đàn ông ở bữa tiệc này.


      Nghe được lời Nam Cung Tước, vầng trán đầy đặn của Nặc Băng khỏi hơi hơi nhăn lên, ta sợ thiên hạ chưa đủ loạn hay sao, tay khoác vào khuỷu tay còn tay kia gắt gao nắm chặt phần eo rắn chắc của .


      Vẫn biết có làm thế nữa cũng chỉ gãi ngứa thôi, nhưng trừ cách này ra, cũng chẳng biết dùng biện pháp gì để giảm bớt cơn giận trong lòng mình .


      Lục Côn Hòa nghe được lời Nam Cung Tước thực có phần hoảng sợ, nhìn ánh mắt ngừng quan sát nhất cử nhất động của Lãnh Nặc Băng.


      Người chủ trì liền tới, thông báo với quan khách bữa tiệc chính thức bắt đầu, làm cho người lên đọc diễn văn lên tiếp tục chương trình.


      Ngay sau đó hai người liền rời , Lãnh Nặc Băng mới nghiêng đầu lạnh lùng với Nam Cung Tước:


      "Nam Cung Tước, sao dám lung tung như vậy!"


      Vì vừa nãy, Lục Côn Hòa đứng bên cạnh, mới nhẫn nhịn cơn tức giận chưa bùng nổ, tại rồi, Nặc Băng lập tức liền nổi giận.


      Tên nam nhân này là cố ý tìm phiền toái tới cho , tại bữa tiệc sang trọng như vậy thốt ra những lời này, tuy rằng rất giọng, nhưng lãnh đồng ý băng biết mọi người khẳng định cũng đều nghe được.


      đây phải vác loa thông báo với bàn dân thiên hạ sao. Nó làm cho cuộc sống của sau này thực phiền toái.


      "Chẳng lẽ tôi gì sai sao?"


      Nam Cung Tước gắt gao ôm lấy eo của Nặc Băng, cho có cơ hội trốn thoát khỏi ngực .


      "Việc gì cần làm việc gì nên làm, chúng ta cũng làm, em chúng ta là quan hệ gì!"


      Nụ cười của Nam Cung Tước cực kỳ nghiệt.


      Lãnh Nặc Băng nhìn cười cười, kèm theo cái nháy mắt đầy ý và quyến rũ. nhất định phải như vậy sao, nhất định phải cười như vậy sao?


      Sức chịu đựng của có hạn làm sao có thể thoát khỏi ma chảo của !


      Nam Cung Tước lơ đãng ý cười, hớp hồn biết bao nhiêu trong bữa tiệc này, bọn họ đều dùng ánh mắt ghen ghét hướng tới Nặc Băng, hận cướp bạch mã hoàng tử của họ.


      Đột nhiên đèn trong đại sảnh tối sầm lại, ánh đèn sáng rực chiếu rọi lên sân khấu, sau đó liền nhìn đến hai em Lục Bằng chậm rãi lên đài, vui vẻ hô vang:


      "Cám ơn mọi người tới tham gia nghi thức khai mạc công viên Phúc Tân cùng chúng tôi. . . . . ."


      Sau đó là hàng loạt lời kịch được viết sẵn, Nặc Băng kì có ý định nghe chúng. Đơn giản chính là giới thiệu công viên Phúc Tân trong tương lai phát triển ra sao, muốn làm cho người ta đến đầu tư thôi. Cuối cùng chỉ nghe thấy, Lục Bằng :


      "Bữa tiệc chính thức bắt đầu!"


      Đèn lập tức sáng lên, mà chiếu toàn bộ đèn vào sàn nhảy chính, thu .hút mọi chú ý của mọi người, Nam Cung Tước dắt tay Lãnh Nặc Băng tiến vào trung tâm


      " Chúng ta cùng nhảy điệu nào!"


      Lãnh Nặc Băng vừa định cự tuyệt mình khiêu vũ, nhưng Nam Cung Tước sớm đem ra giữa sàn nhảy, bằng mặt nhưng bằng lòng. Bất đắc dĩ đem tay đặt vào tay trong tay Nam Cung Tước, tay còn lại hờ hững để bên thắt lưng .


      Khúc Waltz chậm rãi vang lên, hai người liền hòa nhịp theo nhạc kiêu vũ..


      biết Nặc Băng là biết kiêu vũ hay giả vờ biết, luôn vô ý đem chân đạp lên chân bạn nhảy. Nam Cung Tước đem mọi động tác của Nặc Băng thu hết vào tầm mắt, có ý ngăn cản, khuôn mặt tuấn mỹ vẫn như cũ thể chút nghiệt loại sủng nịch từ ánh mắt tới nụ cười.


      Kỳ Lãnh Nặc Băng chính là cố ý , ai bảo ta luôn bá đạo, màng tới lời của , luôn làm cho tiến thoái lưỡng nan. Nhưng lại cho phép trái lời. Cho nên Lãnh Nặc Băng nghĩ muốn dùng phương pháp báo thù ngây thơ này.


      Bàn tay Nam Cung Tước đặt eo của Nặc Băng, mặc dù có áo choàng bên ngoài tấm lưng trắng nõn của , nhưng Nam Cung Tước vẫn dễ dàng đưa tay vào áo choàng, tận tình vuốt ve da thịt mềm mại kia, loại xúc cảm vô cùng vô cùng thoải mái.


      Cảm giác được thắt lưng mình có đôi tay lộng hành , Nặc Băng liền trừng mắt với ta. Nhưng Nam Cung Tước coi như biết chuyện gì, vẫn như cũ ngừng vuốt ve.


      Rốt cục Nặc Băng thể nhịn được nữa, lời lạnh lung liền thốt ra:


      "Bỏ tay thối của ra!"


      Lãnh Nặc Băng vừa vừa nghiến răng nghiến lợi.


      "Được!"


      Tên nam nhân thối này liền đáp ứng cực kỳ thống khoái. Mặc dù là miệng thượng đáp ứng nhưng vẫn như cũ vuốt ve như .


      Lãnh Nặc Băng vô cùng tức giận hàm răng nghiến ken két, rất muốn cầm cái con dao đem tên ác nhân đánh ngất xỉu.
      ChrisHằng Lê thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :