1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cô Gái, Ăn Xong Còn Muốn Chạy? - Lâm Ái Dĩnh (Update c46)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      , ăn xong còn muốn chạy?
      [​IMG]

      Tác giả: Lâm Ái Dĩnh
      Editor: Dung, Le My, Hằng Dạ, Myn, ...
      Beta: Quảng Hằng, Lyly, Ishtar, Thùng Giấm Chua, ...
      Thể Loại: Đại, Cực Sủng
      Kết cấu: 106 chương + 9 chương Q2
      Tình trạng: edit
      Editor: Midori_Chery


      Trích đoạn
      đêm, từ tiểu thư được sủng ái cưng chiều, tận mắt chứng kiến cha mẹ mình chết vũng máu, bỗng chốc tay trắng cửa nát nhà tan.

      đêm, từ bé con hoạt bát hiếu thuận, bỗng chốc biến thành con búp bê bằng đá có linh hồn, sống chỉ vì 1 mục tiêu, là báo thù, là tìm cho ra người hại cha mẹ .

      đến bên cạnh , với mục tiêu là muốn báo thù rửa hận, nhưng sống trong bảo bọc cưng chiều của , càng ngày càng quan tâm của , càng ngày càng sủng ái của đột nhiên bị lạc phương hướng. Là tâm bị lạc phương hướng, hay là lòng cũng sớm thuộc về ?

      Đoạn ngắn nhất:

      : là ai?

      Chàng trai: Tối hôm qua là người tình của em, tại à? Chúng ta nên nghiên cứu tiếp nhé?

      : Tối hôm qua tôi uống say , chúng ta đều là người trưởng thành, chuyện tối hôm qua coi như chưa từng xảy ra

      Chàng trai: Chưa từng xảy ra?

      : Tôi cần phụ trách.

      Chàng trai: cần phụ trách? Em làm vậy là muốn bội tình bạc nghĩa?

      ". . . . . . ."

      Chàng trai: Tối hôm qua ràng là chính em cứng rắn túm đến khách sạn mướn phòng, tại em muốn bỏ . Chẳng lẽ đây phải là bội tình bạc nghĩa sao?

      ". . . . . . ."

      Chàng trai nhìn trước mặt, nghĩ rằng leo lên giường rồi muốn xuống dễ dàng như vậy à?

      Chàng trai: , em thế này là ăn xong rồi muốn phủi sạch?

      : Rốt cuộc là ai ăn ai chứ?

      Chàng trai: Ngày đó xem như ăn em, hôm nay cho em ăn , coi như ai nợ ai được ?

      : . . . . . .


      Đoạn ngắn thứ hai:

      : Trách được người khác luôn gọi là ma quỷ, chính là tên ma quỷ đúng chất.

      Chàng trai: Ma quỷ? Cũng đúng! Giữa hai chân là ma quỷ ở, còn giữa hai chân em là địa ngục trần gian, đem ma quỷ đánh vào địa ngục để thế gian khỏi đau khổ .

      : . . . . . . Nam, Cung, Tước.

      Đoạn ngắn thứ ba:

      Chàng trai: Bảo Nhi ~.

      : Nam Cung Tước, tôi bao nhiêu lần rồi, đừng sờ tóc của tôi như thế, tôi là mèo con chó con sao, sao ngày nào cũng sờ như vậy?

      Chàng trai: Nhưng thích cảm giác vuốt ve em thế này, Bảo Nhi ~. rất muốn nhìn bộ dáng em để tóc dài. Nhất định càng đáng mê người ~.

      : Đủ rồi, Nam Cung Tước, tôi bao nhiêu lần rồi, đừng cứ gọi Bảo nhi này Bảo nhi nọ, nghĩ tôi là đứa con nít ba tuổi sao? Hay muốn tôi có tên? Tước thiếu gia làm ơn , về sau hãy gọi tôi là Lãnh Nặc Băng. Có lẽ nể tình giao tình của hai chúng ta, tôi cho phép có thể gọi tôi là Nặc Băng. Nhưng cho phép tiếp tục gọi tôi là Bảo Nhi.

      Chàng trai: Nhưng, Bảo nhi à, đây là xưng hô đặc biệt dành riêng cho em mà, thể sửa. thích cảm giác độc chiếm em như thế này

      : . . . . . . .

      Đoạn ngắn thứ tư:

      Chàng trai: Bà xã, em có trái tim ?

      : Trái tim? Đó là cái gì? Nam Cung Tước, có bao giờ thấy củ hành có tim ? Nếu có thể nhìn thấy tim củ hành làm ơn cho tôi thấy với.

      Chàng trai: Bà xã, biết em có tim. May mắn mấy ngày hôm trước đến chùa Vân Sơn, được chủ trì nơi đó truyền cho phương thuốc cổ truyền, tên là bổ tâm đại pháp. Ý nghĩa như tên, chính là lấy tim bổ tim. nghĩ liều thuốc này chắc chắn đem trái tim em bồi bổ trở lại. Bà xã à, nhìn nè, nơi này có tim heo, tim khỉ, tim nai, tim gà, tim vịt.... Nếu em còn muốn ăn tim gì khác cứ biết. thấy nhiều tim thú như thế hẳn là đủ bồi bổ tim em rồi.

      : Tôi thấy nên đưa tôi trái tim sói, và gan chó (lang tâm cẩu phế), tôi cảm thấy tôi nên thuộc loại người lòng lang dạ sói tốt hơn.

      Chàng trai: có lý. Nếu em muốn ăn tim sói, bây giờ cho người tìm ngay, nhưng gan chó thôi , thấy người em nên giữ chút gì đó của con người tốt hơn.

      : Nam, Cung, Tước, xem, như, ,lợi, hại.

      Đoạn ngắn thứ năm:

      bỏ được chướng ngại trong lòng mình, muốn tự mình trốn tránh thời gian ngắn. Nhưng chàng trai nào đó lại cũng thể rời khỏi nào đó thời gian quá dài. Vì bức bách xuất , chàng trai làm buổi lễ đính hôn kéo dài có lúc kết thúc, quả nhiên. . . . . ấy xuất rồi. Vì diệt trừ mối hiểm họa sau này có thể rời nhà trốn lần nữa, chàng trai làm ra cái dạng hành động kinh người gì đây?

      ( uy hiếp ): theo tôi hay ?

      Chàng trai: , .

      : Tốt!

      xong cầm lấy súng bắn phát vào chân mình.

      Chàng trai ( nổi giận ): này, mẹ kiếp, em điên rồi có phải ? Mau vén lên cho xem có sao !

      ( quật cường ): cho!

      Chàng trai: Có cho hay ?

      : , cho!

      Chàng trai (cười hiểm): Được!

      Chàng trai cầm lấy súng hướng vào chân mình bắn hai phát.

      ( đau lòng ): Trời ạ! Nam Cung Tước, mẹ kiếp, đần độn rồi à?

      Chàng trai ( cười tà ): muốn cho em biết, em đau, càng đau hơn em!

      Cuối cùng là ai đau lòng hơn ai!

      Đoạn ngắn Thứ sáu:

      Người đàn ông tóc hoa râm nhìn trước mặt, gương mặt mang nét thanh thiết vô hại của thiên sứ, nghĩ rằng nếu ông ta van xin , chắc chắn khẩn cầu người đàn ông ngồi ở vị trí chủ vị như bậc đế vương kia buông tha cho mình .

      Người đàn ông tóc hoa râm: Phu nhân, tôi xin phu nhân, xin phu nhân hãy với Môn chủ tha cho thuộc hạ !

      Người đàn ông tóc hoa râm ( than thở khóc lóc ): Phu nhân, tôi biết phu nhân nhất định là người tâm từ thiện lương trong nhà tôi còn có đứa con trai ba tuổi phải nuôi. Tôi van xin phu nhân, với Môn chủ buông tha tôi được ?

      : A! ông biết đùa! Tôi vừa phải là nhà từ thiện, cũng phải thánh mẫu Maria! Hơn nữa là quan trọng nhất chính là, tôi chưa bao giờ quan tâm chuyện ông xã nhà tôi làm.

      Người đàn ông tóc hoa râm: . . . . . . Hai người. . . . . . Hai người đúng là đôi ác ma trời sinh, đôi ma quỷ, các người có kết quả tốt, các người nhất định xuống Địa ngục ! ! !

      Địa ngục? Sống bên trong thế giới ăn thịt người này, nơi này phải là địa ngục sao? Trong nhận thức của bọn họ, bọn họ sớm sinh sống trong Địa ngục rồi !

      Đây là câu chuyện kể về nam chính và nữ chính đều thuộc dạng cường đại, cực sủng:

      Nữ chính:

      Nghề nghiệp: Kim bài luật sư nổi danh nhất đất nước

      Tuổi: 20

      Nghề tay trái: Sát Thủ

      Tính cách: Ngoài lạnh trong nóng, nhưng chỉ nóng với mỗi nam 9

      Nam Chính: Tổng tài tập đoàn lớn nhất nước

      Tuổi 29

      Nghề tay trái: Đại ca giới hắc đạo nổi tiếng,

      Tính cách: Lạnh lùng tàn nhẫn, chỉ đáng và làm nũng với nữ 9

      Hãy xem đại ca giới hắc đạo sủng ái và hòa tan búp bê bằng đá xinh đẹp ra sao bằng sủng ái cưng chiều của mình nhé.​

      Mục lục
      Chương 1(P1); (P2) 2 3 4 5 6 7 8 9 10
      11 12 13 14 15 16 17 18 19 20
      21 22 23 24 25 26 27 28 29 30
      31 32 33 34 35 36 37 38 39 40
      41 42 43 44 45 46 47 48 49 50
      51 52 53 54 55 56 57 58 59 60


      ...​
      Last edited by a moderator: 17/4/17

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      , ĂN XONG CÒN MUỐN CHẠY?
      Tác giả: Lâm Ái Dĩnh
      Edit: Dung & Le My


      ☆, Chương 1: Đêm Đẫm Máu




      Rời xa thành phố lớn hoa lệ, thối nát, xa hoa truỵ lạc…ở góc của thị trấn bình thường, có nhà ba người hạnh phúc.Căn biệt thự của bọn họ tọa lạc ngay tại phía dưới núi lớn xanh ngát.

      Nơi này cách thành trấn trung tâm đoạn khoảng cách . Bởi vì có chút xa xôi, cho nên xung quanh căn biệt thự này chỉ có bọn họ này người nhà, căn bản là có hàng xóm gì. Căn biệt thự ở bên ngoài nhìn mặc dù là thực bình thường, nhưng bên trong lại được chủ nhân chăm sóc cực kỳ tốt. Vừa thấy liền biết là người rất tỉ mỉ.

      nhà ba người này, cha gọi là Tô Chí Quốc, mẹ gọi Tần Nhu, mà con bảo bối của bọn họ tên là Tô Nặc Băng.

      Tại bên trong căn nhà nhìn như đơn sơ đó, cuộc sống người nhà lại cực kỳ hạnh phúc, cũng rất vui vẻ! Bởi vì bọn họ rời xa thành phố lớn lục đục với nhau, ở nơi này bọn họ có thể sống cuộc sống lo nghĩ ! ngang qua, mọi người thường xuyên có thể nghe được trong viện truyền đến tiếng cười như chuông bạc của bé. Còn có tiếng cười sung sướng của nam nhân cùng nữ nhân.

      Ban đêm, Tô Nặc Băng bé an tâm ngủ ở chiếc giường mêm mại của mình. Hôm nay là sinh nhật bé Nặc Băng , cho nên mẹ làm thiệt nhiều thiệt nhiều món ăn ngon cho bé Nặc Băng.

      Nhưng bé Nặc Băng chơi cả ngày, cho nên, trời còn chưa có tối, Tô Nặc Băng liền buồn ngủ mi đánh nhau với mi dưới.

      Trong đêm hôm, vốn hẳn là ngủ say, thân thể bé lại đột nhiên tỉnh lại. Ngồi ở chiếc giường mềm mại của mình, Tô Nặc Băng ngừng xoa nắn dụi dụi đôi mắt vừa tỉnh ngủ của mình. đôi mắt to trong veo như nước, nháy mắt bị xoa nắn có điểm sưng đỏ.

      "Cha , mẹ ~"

      Tô Nặc Băng mở to mắt , há đôi môi đào mềm mại kêu cha ,mẹ mình.

      ra là hôm nay sinh nhật Tô Nặc Băng, mẹ mua thiệt nhiều thiệt nhiều kẹo cho bạn ăn, bé ngoan Nặc Băng ăn kẹo có chút nhiều, cho nên khát nước, muốn tìm cha , mẹ lấy nước uống.
      Gọi vài tiếng cha mẹ cũng thấy tới đáp lời mình. Vì thế xốc chăn lên, Tô Nặc Băng với hai chân trần trụi nhảy xuống giường.
      Bé Nặc Băng cảm thấy rằng mình bảy tuổi, có thể chiếu cố tốt chính mình, nếu cha mẹ ngủ, như vậy cần quấy rầy cha mẹ, chính cũng có thể xuống uống nước . Vì thế Tô Nặc Băng liền ôm búp bê Baby mình thích nhất, mặc chiếc áo ngủ rộng thùng thình của mình, tóc rối tung, đôi chân trần trụi trắng non mềm của , mở cửa phòng ra tự mình ra ngoài.

      “Hả? Sao đèn lại tắt ?"

      Tô Nặc Băng vừa ra khỏi cửa phòng của mình, liền phát bên ngoài phòng khách đèn vẫn sáng, rất chói mắt. Trong đôi mắt nho tràn ngập tò mò.

      Nhất định là mẹ mơ hồ quên tắt đèn rồi! Ngày mai nhất định phải nhắc nhở mẹ. Tô Nặc Băng ngây ngốc nghĩ, con ngươi đen sáng như sao bởi vì nghĩ đến mình mẫu thân ôn nhu mà đầy đầy ý cười.

      Tô Nặc Băng vịn tay cầu thang, chậm rãi di động bước chân hướng dưới lầu đến, bởi vì cảm giác mình là rất rấtkhát nha~
      Rốt cục xuống thang lầu, miệng Tô Nặc Băng giơ lên lúm đồng tiền thành công

      Nhưng là vừa nhấc đầu lên bị hình ảnh vừa nhìn thấy hù dọa.
      "Phanh"

      Bởi vì kinh hoảng Tô Nặc Băng làm rơi búp bê Baby trong tay, nháy mắt bị rơi nát.
      Đôi mắt xinh đẹp của Tô Nặc Băng nháy mắt liền nhiễm lên tầng màu đỏ, đỏ như máu. Chỉ thấy Tô Chí Quốc cùng Tần Nhu song song ngã xuống bên trong vũng máu.

      Máu tươi ngừng từ trong thân thể bọn họ dũng mãnh tuôn ra, như là đóa Mạn Đà La xinh đẹp dần nhuộm mở ra.

      Máu tươi như là con sông vô tận ngừng trào ra, như là muốn đem toàn bộ phòng khách của bọn họ đều che kín máu tươi.

      nhiều máu, nhiều máu!!! Ánh mắt Tô Nặc Băng nhuốm màu đỏ của máu. Tô Nặc Băng ngây ra như phỗng. Ánh mắt hoảng sợ mở to, sợ hãi đến ra lời rồi. Động tác có chút chậm chạp chạy đến trước mặt cha mẹ, ngừng kêu gọi :

      "Cha , mẹ, cha mẹ, hai người tỉnh lại , tỉnh lại, các người tỉnh lại nhìn Nặc Băng này. . . . . . ."

      Tô Nặc Băng quỳ gối trước mặt Tô Chí Quốc cùng Tần Nhu ngừng khóc, khóc là như vậy bi thương, như vậy bất lực.Giống như trong căn biệt thự nho này có nỗi ai oán vô cùng to lớn.

      Tô Nặc Băng biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, hôm nay là sinh nhật mình, ràng lúc tối, cha mẹ còn cao hứng vì mình chúc mừng, vì sao mình vừa tỉnh lại liền biến thành cái dạng này. Vì sao cha mẹ như thế nào kêu gọi cũng tỉnh vậy?

      Đợi cho lúc Lãnh Đàm tiến vào liền nhìn đến cảnh tượng như vậy. Tô cùng Tần Nhu song song ngã vào giữa vũng máu, mà Tô Nặc Băng vẫn khóc kịp thở.

      Lãnh Đàm lập tức quỳ rạp xuống trước mặt Tô Chí Quốc cùng Tần Nhu, trong mắt chứa đầy nước mắt, khóc rống :

      "Thực xin lỗi, Chí Quốc, Tiểu Nhu, em vẫn là tới chậm bước."

      Hai tròng mắt của Lãnh Đàm tràn ngập hối hận.

      Mà Tô Nặc Băng dại ra quỳ gối trước mặt cha mẹ của chính mình, đồng tử khuếch tán, tựa như búp bê vải có linh hồn.

      Cái miệng mềm mại nhắn khẽ nhếch, hé ra khép lại, ai cũng biết gì, nhưng cả người lại giống như con rối gỗ, vô tri vô giác.

      Lãnh Đàm đem Tô Nặc Băng bếđứng dậy, khi đó Tô Nặc Băng mới phảng phất như có trực giác, ngừng giãy dụa liều mạng hò hét,
      "Tôi , tôi muốn ở bên cạnh cha mẹ tôi, tôi , . . . . . ." Tô Nặc Băng dùng hết khí lực toàn thân giãy dụa, lớn tiếng khóc hô, cổ họng sớm khàn khàn , miệng hé ra Tô Nặc Băng hé miệng ra có thể cảm giác cổ họng mình nóng bỏng đau rát, nhưng Tô Nặc Băng mặc kệ, muốn rời khoi cha mẹ, cần. Cho nên quan tâm, lớn tiếng la hét. Trong đôi mắt sáng như sao chứa đầy nước mắt, ngừng muốn tuột xuống dưới.

      Nhìn đến Lãnh Đàm vẫn chịu buông tay làm cho mình xuống dưới, Tô Nặc Băng mở miệng hướng tới cổ Lãnh Đàm hung hăng cắn cái, cho đến khi trong miệng máu tươi chảy ròng, Tô Nặc Băng cũng có nhả ra.

      Lãnh Đàm để ý Tô Nặc Băng giãy dụa, cố ý ôm Tô Nặc Băng rời khỏi địa phương tràn ngập mùi máu tươi này.

      đỉnh núi, lớn nhìn về phía chân núi, hừng hực lửa mạnh vây quanh căn biệt thự . Ngọn lửa đỏ rực chiếu vào trong mắt Tô Nặc Băng, hình thành ngọn lửa báo thù dày đặc . Bàn tay tự giác liền nắm chặt thành quyền.

      "Oanh ——." "Oanh ——." . . . . . .

      Đột nhiên bầu trời sấm sét vang dội, tiếp theo liền nghe được tiếng mưa ào ào ~~. Có lẽ ông trời cũng thương tiếc Tô gia bọn họ, cho nên mới rơi xuống trận mưa to như vậy.

      Nhưng cho dù mưa có lớn, có hung mãnh, nó cũng rửa sạch được mùi máu tươi dày đặc tối hôm nay, bởi vì chúng cũng khắc sâu trong đầu Tô Nặc Băng ,khắc ở trong lòng . Trong đêm, Tô Nặc Băng giống như trưởng thành , bao giờ là bé ngây thơ, vô ưu vô lo, rành thế như trước đây nữa. Giờ phút này , với đôi mắt màu đỏ tươi, trong lồng ngực tràn ngập ngọn lửa cừu hận.

      Mưa to rất nhanh liền dập tắt lửa mạnh trong căn biệt thự , lại vĩnh viễn cũng dập tắt được lửa hận trong tâm Tô Nặc Băng.

      Cúi đầu, Lãnh Đàm liền nhìn đến hận ý mãnh liệt trong mắt Tô Nặc Băng bùng phát.

      Ngồi xổm xuống, Lãnh Đàm đem Tô Nặc Băng chuyển hướng trước mặt của mình, trong đôi mắt tràn ngập đau tiếc đối với bé, hạ giọng, hơi nghẹn ngào mở miệng :

      "Nặc Băng, con nguyện ý cùng chú ?"

      Thân thể nhắn, ngẩng đầu, trả lời Lãnh Đàm, mà là lạnh như băng hỏi ngược lại:

      "Chú có thể giúp tôi báo thù ?"

      Nghe được lời của Tô Nặc Băng , Lãnh Đàm sững sờ chút, rồi sau đó cười yếu ớt :

      "Chú thể giúp con báo thù, người có thể giúp con báo thù chỉ có thể là chính con .Nếu con là người mạnh nhất thế giới này, như vậy con có thể giết chết những người mà con muốn giết chết .Chú có thể giúp con trở thành người mạnh nhất thế giới, con nguyện ý theo chú ?"

      Mặc dù cười, nhưng trong đôi mắt Lãnh Đàm có nửa điểm ý cười,trong đôi mắt đen như mực tất cả đều là ý lạnh băng

      "Nguyện ý."

      Tô Nặc Băng chút do dự đáp ứng, giờ phút này trong mắt trừ bỏ cừu hận dung chứa vật gì khác. Nhưng biết ngắn gọn hai chữ đó lại biến đổi vận mệnh cả đời !!!

      "Nặc Băng, về sau con còn là Tô Nặc Băng, con là Lãnh Nặc Băng,nhớ kỹ chưa?"
      "Vâng!"

      Cùng Lãnh Đàm đối diện , trong mắt để lộ kiên định, biết chú Lãnh vì sao kêu sửa họ, chỉ mông lung hiểu ra đó cũng là loại phương thức bảo vệ mình.

      Bắt đầu từ khắc đó theo Lãnh Đàm, cũng phải Tô Nặc Băng , Tô Nặc Băng sớm chết ở bên trong biển lửa lýTrọng sinh, cái tên mới, tên là Lãnh Nặc Băng. vì báo thù mà sống.
      Hotaru_yuki thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1: Luật sư Lãnh
      Edit: Hằng Dạ
      Beta: QH
      Mười ba năm sau

      con đường thời thượng tại trung tâm thành phố, trận gió gào thét vụt qua, chỉ thấy chiếc xe thể thao màu đỏ với tốc độ cuồng phong lướt qua. Màu đỏ của xe thể thao, cũng rất giống với chủ nhân của nó, rất phô trương.

      Cả con đường ấy giống như chỉ có chiếc của , thèm quan tâm đến những chiếc xe chung quanh, xem con đường này như sân huấn luyện riêng dành cho mình. cơn gió vù thổi qua mang chiếc xe đứng ngay trước nhà của chủ nhân tên là Cúc Tuyên - Luật sư Sở Vụ.

      Bên trong xe là gái mang bộ mắt kính to được khảm vài viên đá nho càng làm nổi bật khuôn mặt trắng nõn mềm mại của . Sở hữu mái tóc óng ả màu hạt dẻ với kiểu tóc ngắn con gợn gương mặt.

      thích tóc rối xù, thích kiểu cách theo quy củ phù hợp với khuôn mặt trẻ trung của , thể hiện sự thành đạt của bản thân.

      Ngồi xe lấy mắt kính ra khỏi tầm mắt, lúc này mới nhìn thấy gương mặt thật của gái đó

      gái có khuôn mặt dài kiểu V line, lông mày dài, trán đầy đặn, chiếc mũi mượt mà, cánh môi kiều diễm ướt át. chỗ nào là hoàn thiện, xinh đẹp, mị.

      Nhất là cặp mắt trong suốt, xinh đẹp kia. Rốt cuộc thể dùng lời để hình dung được đôi mắt ấy, đôi mắt như gợn sóng. Khi dịu dàng, khi xinh đẹp, khi cuốn hút.

      Mặc cho ai nhìn, đôi mắt này cuốn hút người đó, như có ma lực.

      Những vẻ đẹp ấy hình thành nên gương mặt thiên sứ hoàn hảo.

      Ánh mắt đen ấy xuất khuôn mặt, chút do dự đem ánh mắt đen láy phía sóng mũi, hơi thở như bị nghẹn lại khi phát ra ánh mắt xinh đẹp đó.

      lấy một chiếc kính đen ra mang vào, che ánh mắt đầy dụ dỗ người ta phạm tội đó

      Kỳ ánh mắt này là thành vấn đề, nhưng thích người khác nhìn chằm chằm vào mặt của mình, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của mình, cho nên tốt nhất là phó thác cho cái kính đen, ngăn trở người khác bị mị hoặc.

      hi vọng người khác nhìn đúng vào thực lực chính mình, chứ phải nhìn vào gương mặt thiên sứ của mình.

      Đẩy cửa xe ra, gái lộ ra đùi ngọc trắng noãn, liếc nhìn xuống đùi ngọc trắng noãn kia là đôi chân ngọc mang đôi giày cao gót thuỷ tinh màu trắng. Cũng cao, chỉ ba năm tấc, bởi vì thân hình quá đủ tiêu chuẩn.

      phải loại phụ nữ thích mang giày cao gót, mà là nghề nghiệp của làm cho phải mang giày cao gót. Hai chân chạm xuống đất, mới nhìn đến dáng người gái. gái có được dáng người hoàn mỹ, trước nhô sau vểnh* (trước nhô sau vểnh, người ta hay gọi con có đầy đủ điện nước), thân hình cao 1m7, chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi tay dài và cái váy ngắn màu đỏ đồng

      rất thích màu hồng, tóc là màu đỏ rượu, xe cùng váy ngắn đều là màu đỏ tươi. Màu đỏ làm hoàn thiện cá tính phóng khoáng của , kiêu ngạo đầy vẻ hoang dã.

      Lấy ra trong xe túi công văn, khóa xe, liền nhanh tới phía cửa công ty.

      Thang máy dừng ở lầu 7, côbước từ trong thang máy ra. tay mang theo văn kiện, kia liền chạy về phíahướng , đó là thư ký Tiểu Lý.

      Từ thang máycô bước chậm rãi, Tiểu Lý theo sauliền với côlịch trình công việc hôm nay được sắp xếp.

      "Luật sư Lãnh, chín giờ sáng nay có hẹn với Trương tổng bàn chuyện, mười giờ đến ngoại ô thu thập ít tư liệu để để chuẩn bị lên toà. Hai giờ chiều chủ trì hội nghị của Hội Luật gia, …"

      Thư ký Tiểu Lý cúi đầu lải nhảinói, ngay cả mình chạy tớicửa phòng làm việc của Lãnh Nặc Băng mà cũng biết.

      "Được rồi, đem văn kiện này để bàn làm việc, tôi nhớ." Lời lạnh lùng chứa chút ấm áp.

      "Vâng, luật sư Lãnh."

      Tiểu Lý cảm thấy như mình được đại xá , khẩn cấp đem tài liệu trong tay bỏ bàn làm việc củaLãnh Nặc Băng. Mỗi lần cùng Lãnh Nặc Băng chuyện đều cảm nhận được luồng khí áp bức mạnh mẽ đè nặng chính mình. thoải mái chút nào.Nháy mắt văn phòng chỉ còn lại có Lãnh Nặc Băng lạnh lùng mình. Lãnh Nặc Băng vừa hoàn thành xong khoá học ba năm cho học vị Tiến sĩ Luật ở San Francisco, Mỹ. Hai năm trước về tới thành phố. Ở Mĩ, cùng với học trưởng Tạ Cúc Tuyên mở văn phòng luật sư Sở Vụ. Đứng tên ở Sở Vụ cũng là hắn.

      Kỳ lúc ấy Tạ Cúc Tuyên muốn lấy tên Lãnh Nặc Băng, nhưng Lãnh Nặc Băng đồng ý.

      Thời gian hai năm ít ỏi, Lãnh Nặc Băng cùng Tạ Cúc Tuyên đem Sở Vụ chuyển về trung tâm thành phố.

      Sở Vụ trở thành cái tên nổi tiếng nhất ở thành phố, mà Lãnh Nặc Băng là luật sư được kỳ vọng nhất.

      Tạ Cúc Tuyên công tác tuần , bởi vì Tạ Cúc Tuyên công tác, Sở Vụ ai quản lý, cho nên Lãnh Nặc Băng mới bị bắt mỗi ngày đều phải đến công ty để chủ trì các cuộc họp.

      Áp lực cuộc sống khiến cho người ta cảm thấy phiền muộn. Đứng sát cửa sổ to hướng mặt tiền, Lãnh Nặc Băng khoanh hai tay ở trước ngực, hai mắt nheo lại, phát ra ánh mắt đăm chiêu, quan sát phía dưới đường xe cộ tấp nập.

      Lãnh Nặc Băng cứ như vậy nhìn chăm chú trong thời gian ngắn, mà nhìn lịch trình công việc được đặt bàn làm việc

      Công việc của do chính sắp xếp, cần người khác chỉ đạo.

      Đột nhiên xoay người, nhanh ra văn phòng.

      Tiểu Lý ngồi ở vị trí của mình, ngước lên nhìn Lãnh Nặc Băng đột nhiên xuất tại trước mặt mình như ma quỷ, quả nhiên là dọa được, câu đầy đủ trong lời đều được.

      "Luật, luật sư Lãnh, xin hỏi có gì muốn phân phó?"

      Tiểu Lý tim đập cuồng loạn bắt buộc chính mình nhìn xuống dưới, run run lắp bắp hỏi.

      Tiểu Lý cũng biết tại sao mình mỗi lần vừa thấy hình bóng Lãnh Nặc Băng lại sợ hãi như vậy.

      Cho dù Lãnh Nặc Băng có gương mặt của thiên sứ vô hại, nhưng khí chất cả người phát ra vẫn luôn làm cho người ta sợ hãi.

      nhìn bộ dáng thất kinh, sợ hãi của Tiểu Lý, đôi mắt đạm mạc cũng có bởi vì người khác mà sợ chính mình có chút gợn sóng, từ đôi môi đỏ mọng thản nhiên bay ra câu:

      "Hủy bỏ lịch trình công việc hôm nay của tôi"

      Lãnh Nặc Băng xong liền nhanh về hướng thang máy.

      Thản nhiên ra câu chính là phân phó, cũng hề giải thích vì sao mà ra .Cho dù Tạ Cúc Tuyên có ở đây cũng giải thích.

      Bởi vì là Lãnh Nặc Băng, lịch trình của chưa bao giờ cần cho phép của bất kỳ ai.

      "Dạ, dạ, luật sư Lãnh."

      Lãnh Nặc Băng xa, Tiểu Lý mới kịp phản ứng. Tiểu Lý cảm thấy làm thư ký Lãnh Nặc Băng thật sự rất khổ hạnh, rất khổ hạnh đó!

      Ở thành phố phồn vinh, rộng lớn có khu phố yên tĩnh kéo dài, khu phố Lục Liễu, đây là con phố hạng trung tọa lạc tại khu nhà cao cấp loại nhất chiếm diện tích ước chừng năm nghìn m².

      Khu nhà cấp cao này từng là tòa vương phủ, thời gian bị người đời sau cải biến thành tòa biệt thự to lớn. Cùng chỗ liên tiếp nhau.

      Nhưng có nhiều chỗ vẫn là bảo tồn diện mạo của vương phủ ở thời điểm ban đầu, cũng hề cải biến. Vẫn là có chút hương vị cổ điển. Chỉ là sửa lại một vài vị trí quan trọng nhất mà thôi. Hiện nay nó đã còn gọi là vương phủ riêng biệt nữa mà đã trở thành Ngự Cảnh viên.

      Mà chủ nhân của khu nhà cấp cao này chính là nhà của thương gia nổi tiếng nhất thành phố này, Nam Cung gia.

      chiếc Rolls-Royce xuất đứng trước ở của Ngự Cảnh viên. Vệ sĩ thấy được xe chủ nhân, lập tức cúi chào mở cửa chào đón.

      Xe chậm rãi liền hướng bên trong chạy tới.Trong viện, tất cả con đường đều được trải thảm thượng hạng, gạch men sứ trắng như tuyết, có thể thấy được nơi này là khu nhà cấp cao của chủ nhân xa xỉ.

      Hai bên đường tất cả đều là hàng liễu xanh mượt, tạo ra khung cảnh đầy phép tắc.

      Hơn nữa gạch men sứ thượng hạng kia cọng cỏ dại, bụi bẩn, ngay cả chiếc lá rụng cũng dám ló dạng. Có thể thấy được nhà Nam Cung đối người hầu cầu rất cao, đối với con đường bước vào nhà mà cũng cầu cao đến thế, cho thấy xa xỉ đến cỡ nào!

      Phía sau hàng liễu cao cao tất cả đều là mảng cỏ xanh thẫm. Xe chạy qua con đường bằng gạch men sứ, chậm rãi tới gần phía trước toà đại trạch.

      Phía trước đại trạch có cái bể phun nước to, chiếm diện tích cũng mấy trăm mét vuông, ao bên cạnh tất cả đều đủ loại kiểu dáng, đủ loại hoa với đủ màu sắc. Đây là hoa viên .Toàn bộ khu biệt thự đều lấy màu xanh của thiên nhiên làm chủ đạo, màu xanh của hoa cỏ là màu chính.

      Xe ngừng bên cạnh bể phun nước, lái xe lập tức xuống xe mở cửa xe, mời nam nhân bên trong bước ra. Người đàn ông xuống xe, sửa sang lại chút bởi vì ngồi ở bên trong xe thể chỉnh Âu Phục được.

      Hôm nay người đàn ông mặc bộ âu phục màu đen. Hắn cao ước chừng mét tám tám, khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, nuôi mái tóc dài. Mái tóc dài hơi rối xõa tùy ý giống như tính cách của , kiêu ngạo ương ngạnh, kiệt ngạo bất tuân.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 2: Nam Cung Tước

      Edit: Myn

      Beta: QH





      Ở thành phố phồn vinh, rộng lớn có khu phố yên tĩnh kéo dài, khu phố Lục Liễu, đây là con phố hạng trung tọa lạc tại khu nhà cao cấp loại nhất chiếm diện tích ước chừng năm nghìn m².

      Khu nhà cấp cao này từng là tòa vương phủ, thời gian bị người đời sau cải biến thành tòa biệt thự to lớn. Cùng chỗ liên tiếp nhau.

      Nhưng có nhiều chỗ vẫn là bảo tồn diện mạo của vương phủ ở thời điểm ban đầu, cũng hề cải biến. Vẫn là có chút hương vị cổ điển. Chỉ là sửa lại một vài vị trí quan trọng nhất mà thôi. Hiện nay nó đã còn gọi là vương phủ riêng biệt nữa mà đã trở thành Ngự Cảnh viên.

      Mà chủ nhân của khu nhà cấp cao này chính là nhà của thương gia nổi tiếng nhất thành phố này, Nam Cung gia.

      chiếc Rolls-Royce xuất đứng trước ở của Ngự Cảnh viên. Vệ sĩ thấy được xe chủ nhân, lập tức cúi chào mở cửa chào đón.

      Xe chậm rãi liền hướng bên trong chạy tới.Trong viện, tất cả con đường đều được trải thảm thượng hạng, gạch men sứ trắng như tuyết, có thể thấy được nơi này là khu nhà cấp cao của chủ nhân xa xỉ.

      Hai bên đường tất cả đều là hàng liễu xanh mượt, tạo ra khung cảnh đầy phép tắc.

      Hơn nữa gạch men sứ thượng hạng kia cọng cỏ dại, bụi bẩn, ngay cả chiếc lá rụng cũng dám ló dạng. Có thể thấy được nhà Nam Cung đối người hầu cầu rất cao, đối với con đường bước vào nhà mà cũng cầu cao đến thế, cho thấy xa xỉ đến cỡ nào!

      Phía sau hàng liễu cao cao tất cả đều là mảng cỏ xanh thẫm. Xe chạy qua con đường bằng gạch men sứ, chậm rãi tới gần phía trước toà đại trạch.

      Phía trước đại trạch có cái bể phun nước to, chiếm diện tích cũng mấy trăm mét vuông, ao bên cạnh tất cả đều đủ loại kiểu dáng, đủ loại hoa với đủ màu sắc. Đây là hoa viên .Toàn bộ khu biệt thự đều lấy màu xanh của thiên nhiên làm chủ đạo, màu xanh của hoa cỏ là màu chính.

      Xe ngừng bên cạnh bể phun nước, lái xe lập tức xuống xe mở cửa xe, mời nam nhân bên trong bước ra. Người đàn ông xuống xe, sửa sang lại chút bởi vì ngồi ở bên trong xe thể chỉnh Âu Phục được.

      Hôm nay người đàn ông mặc bộ âu phục màu đen. Hắn cao ước chừng mét tám tám, khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, nuôi mái tóc dài. Mái tóc dài hơi rối xõa tùy ý giống như tính cách của , kiêu ngạo ương ngạnh, kiệt ngạo bất tuân.
      Người đàn ông có đôi mày dài rậm đen như mực, bên dưới đôi mắt ưng sắc bén lãnh đạm. Đáy mắt của tựa như là hồ băng vạn năm, sâu thấy đáy.

      Mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mọng mỏng vô cùng gợi cảm, nhất là khi ngũ quan tuấn mỹ cùng nhau hợp lại cùng chỗ, trông chẳng khác nào tác phẩm hoàn mỹ của Thượng Đế.
      chính là Nam Cung Tước.
      Là người thừa kế chính thức của Nam Cung gia. vẫn đứng ở cửa biệt thự, lâu cũng có ý nhấc chân vào. Tròng mắt thâm thúy hơi híp lại, đôi môi khẽ nhếch, tản ra hơi thở nguy hiểm.

      Ông già gọi hắn về nhà biết lại có chuyện gì? Trong lòng nghĩ. Nam Cung Tước nhíu mày.

      Nam Cung Tước là Phú Nhị Đại nổi danh của thành phố.Tổ tiên Nam Cung Tước là Vương gia, bởi vì chiến tranh nên dần suy sụp, sau lại bắt đầu làm kinh doanh, từ từ làm giàu, mới có thành tựu huy hoàng như hôm nay.
      Ngự cảnh viên này là nơi Nam Cung gia được truyền lại.Tới thế hệ Nam Cung Tước, Nam Cung Tước lại làm cho xí nghiệp gia tộc Nam Cung càng cường đại hơn.Từ khi giao cho Nam Cung Tước chủ yếu là đầu tư, cũng đem tập đoàn Nam Cung biến thành công ty lớn ngoài thị trường, rồi lại sửa tên thành tập đoàn YJ.
      Nam Cung Tước quả nhiên để người trong gia tộc thất vọng, trong vòng năm năm ngắn ngủi đã đem tập đoàn YJ đưa lên tầm cao.Tập đoàn YJ nay trở thành trong 100 tập đoàn lớn nhất thế giới.

      bàn cơm, ba người im lặng ăn cơm chiều, im lặng quá mức này khỏi làm cho mọi người ngạc nhiên.

      Nam Cung Danh ngồi ở chủ vị ăn cơm với vẻ mặt nghiêm túc. Mà Nam Cung Tước lại im lặng ngồi ở vị trí của mình, cũng ngẩng đầu lên, chậm rãi gắp đồ ăn, chậm rãi nhai nuốt.

      bàn cơm im lặng cũng chỉ còn lại thanh chiếc đũa đụng tới bát đĩa. Còn có Nam Cung phu nhân thỉnh thoảng giúp con trai gắp chút thức ăn

      Nhìn qua bàn ăn rất hài hòa, kỳ chỉ cần nhàng châm chút lửa, lập tức liền mây đen dầy đặc hẳn lên. Ngón tay thon dài buông bát đũa trong tay đứng lên, Nam Cung Tước mặt chút thay đổi :

      "Con ăn no rồi, có việc gì con trước, công ty còn có rất nhiều chuyện phải xử lý."

      "Làm càn."

      Nam Cung Danh nghe được lời Nam Cung Tước liền hung hăng đem chiếc đũa ném lên bàn cơm, lớn tiếng quát Nam Cung Tước.

      Đứa con trai này càng ngày càng làm càn, càng ngày càng đem mình để vào mắt rồi. Khó khăn lắm mới chịu về nhà lần, đến bây giờ ngay cả cha đều có kêu qua tiếng mà đòi rời , Nam Cung Danh có thể tức giận sao?

      Nam Cung Tước nghiêng đầu nhìn cha mình nổi trận lôi đình, đôi mắt chim ưng sắc bén lạnh lùng cũng hề có tia gợn sóng, Nam Cung Danh phát giận là trong vòng dự kiến của .

      thực tế, Nam Cung Tước biết mỗi lúc mình nhìn thấy Nam Cung Danh, luôn bị Nam Cung Danh mắng,tập mãi thành thói quen. Cho nên khi có việc gì, Nam Cung Tước rất ít về nhà, kỳ cũng là vì tốt cho Nam Cung Danh, sợ hãi ông bị mình chọc giận quá sẽ tốt cho sức khỏe.

      Nam Cung Danh phẫn nộ trợn trừng mắt nhìn Nam Cung Tước, trong đôi mắt dấy lên ngọn lửa hừng hực, có đôi khi ông sự hoài nghi Nam Cung Tước có phải con của mình hay , sao lại vô tình như thế.

      "Danh,ông trước đừng nóng giận, có lời gì ngồi xuống từ từ ."

      Nam Cung phu nhân kịp thời khuyên can làm cho hai cha con hòa hoãn chút. Lời ôn nhu của Nam Cung phu nhân nháy mắt liền hóa giải nỗi giận của Nam Cung Danh.

      Thôi, thôi, Nam Cung Danh ngồi xuống, hạ thấp thanh của mình, nhưng vẫn là mệnh lệnh :

      "Chiều mai dành ra chút thời gian, ba mang con gặp thiên kim Phạm gia chút. Nghe thiên kim Phạm gia vừa mới du học trở về, tướng mạo cũng rất tao nhã hào phóng. Rất thành thục. Gặp mặt lần rồi hai đứa cũng nên định ngày .”

      Lời của Nam Cung Danh thể nghi ngờ chính là mệnh lệnh , gặp mặt lần liền định ngày, có thể thấy được Nam Cung Danh sốt ruột với hôn của Nam Cung Tước đến cỡ nào.

      Nam Cung Tước năm nay 29 tuổi , từ sáu năm trước xảy ra chuyện kia tới nay, Nam Cung Tước từng có qua người bạn , tuy rằng Nam Cung Tước ngẫu nhiên cũng có tin tình cảm, nhưng đều là nghệ sĩ, người mẫu gì đó, căn bản là vào được cổng chính nhà Nam Cung.

      Loại phụ nữ đó chơi đùa là được, nếu muốn bước vào nhà Nam Cung, mơ cũng có đâu

      Nghe được lời của cha, Nam Cung Tước khẽ nở nụ cười lạnh, vốn đã biết ông già kêu mình trở về luôn có chuyện gì tốt mà, hóa ra lại là bức chính mình xem mắt.

      Hừ ~, Nnghĩ Nam Cung Tước là gấu bông sao, mặc cho người định đoạt.

      Ngẩng đầu nhìn cha của mình, đôi mắt ưng lợi hại nheo lại đầy nguy hiểm,đôi môi mỏng khêu gợi bày ra câu có tia độ ấm:

      "Ông nghĩ rằng tôi nghe ông ?"

      Đôi mắt thâm thúy nhìn thẳng Nam Cung Danh, hề sợ hãi .

      "Cái gì?"

      Nghe được lời Nam Cung Tước, Nam Cung Danh đập bàn đứng dậy quát

      Nam Cung Danh phẫn nộ từ ghế đứng bật dậy, tay hung hăng vỗ vào bàn, dùng sức rất mãnh liệt, thanh cực lớn, như là muốn chưởng đem cái bàn đập bể.Lửa giận trong lòng vừa mới bình ổn, lại lần nữa bốc lên, hai mắt phun lửa,

      "Đây là thái độ mày chuyện với cha sao? Nhà Nam Cung đã dạy mày như vậy sao?"

      Nghe cha mình , Nam Cung Tước vẫn bình thản kinh sợ, mắt ưng lợi hại bình thản đón nhận ánh mắt phẫn nộ của cha mình:

      "Vậy ông cảm thấy tôi nên trả lời ông như thế nào?"

      Thanh mặc dù nhẹ, nhưng có thể nghe ra bên trong có sự giận dữ của Nam Cung Tước.

      "Mày,mày, thằng khốn này, mày chuyện với cha mày như vậy à? Mày cho là mọi người trong thành phố này gọi mày Tước gia, là mày có thể ở trước mặt cha mày trở thành ông này ông nọ rồi sao?. Tao cho mày biết, cha mày còn chưa chết đâu, đừng có ở trước mặt tao sĩ diện xưng hùng, mày ở trước mặt cha mày vẫn chỉ là đứa con nít còn hôi sữa thôi, qua khỏi đầu cha mày đâu."

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 3: Cha con khắc khẩu .
      Edit: Myn.
      Beta: Lyly & QH

      "Đây là thái độ mày chuyện với cha sao? Nhà Nam Cung đã dạy mày như vậy sao?"

      Nghe cha mình , Nam Cung Tước vẫn bình thản kinh sợ, mắt ưng lợi hại bình thản đón nhận ánh mắt phẫn nộ của cha mình:

      "Vậy ông cảm thấy tôi nên trả lời ông như thế nào?"

      Thanh mặc dù nhẹ, nhưng có thể nghe ra bên trong có sự giận dữ của Nam Cung Tước.

      "Mày,mày, thằng khốn này, mày chuyện với cha mày như vậy à? Mày cho là mọi người trong thành phố này gọi mày Tước gia, là mày có thể ở trước mặt cha mày trở thành ông này ông nọ rồi sao?. Tao cho mày biết, cha mày còn chưa chết đâu, đừng có ở trước mặt tao sĩ diện xưng hùng, mày ở trước mặt cha mày vẫn chỉ là đứa con nít còn hôi sữa thôi, qua khỏi đầu cha mày đâu."

      Nam Cung Danh vươn bàn tay chỉ về phía Nam Cung Tước, mắng to. Thanh lên lên xuống xuống, có thể thấy được Nam Cung Danh tức giận cỡ nào.
      Sắc mặt ông cũng nháy mắt đỏ lên, đó là bởi vì tức giận, lửa giận bốc thẳng lên tận não luôn rồi!!!
      Nam Cung Tước làm Nam Cung Danh tức giận muốn nổ tung, để có thể làm cho Nam Cung Danh –Người vẫn hài long với giáo dưỡng của mình, những câu thô tục, có thể thấy được tài giỏi của Nam Cung Tước.
      "Danh, ông đừng vội nóng giận , có lời gì ngồi xuống từ từ ."
      Nam Cung phu nhân lập tức tiến lên giúp đỡ Nam Cung Danh, ôn nhu giúp ông vuốt lưng, là sợ ông tức quá đến ngất .
      Sáu năm , bà ở giữa cha con bọn họ sáu năm.Sáu năm nay mỗi lần cha con hai người gặp lại chính là mỗi lần tranh cãi ầm ĩ .Làm cho bà bị kẹp ở giữa là khổ thể tả.
      "Từ từ chuyện? Bà xem thằng ranh con này có nghĩ tới từ từ chuyện với tôi sao? Mỗi lần đến chỉ biết chọc giận tôi, tôi thấy nó là ước gì tôi chết đâu chết phứt cho rồi. Mày nhanh cút cho tao, cút, cút! ! !"
      Nam Cung Danh cảm thấy mình liếc Nam Cung Tước nhiều thêm cái sự bị tức chết. Tại sao lại mình sinh đứa súc sinh máu lạnh như thế.
      Nam Cung Tước nghe được Nam Cung Danh ra lệnh đuổi khách, đôi mắt ưng vẫn bình thản như cũ, nhưng nếu nhìn kỹ, phát tâm tình người đàn ông lúc này cũng được khá lắm, tuy rằng đem Nam Cung Danh làm cho tức giận, nhưng Nam Cung Tước mỗi lần vừa nhìn thấy Nam Cung Danh cũng thực tức giận, đôi cha con này tại muốn thành kẻ thù truyền kiếp rồi.
      Nhấc chân, Nam Cung Tước do dự về hướng cửa chính. Nam Cung phu nhân nhìn thấy Nam Cung Tước ra ngoài, lập tức đuổi theo.
      "Tước nhi ~."
      Nhìn về bóng lưng Nam Cung Tước, Nam Cung phu nhân ôn nhu gọi.Trong con ngươi đen ôn hòa lộ vẻ thương đối với con trai.Vô luận cha con bọn họ ầm ỹ hơn, Nam Cung phu nhân vẫn thủy chung thương Nam Cung Tước hết mực. Cũng chưa bao giờ mắng Nam Cung Tước câu. Bởi vì Nam Cung Tước là con trai của bà, là miếng thịt người bà cắt xuống, là báu vật trong lòng bà! Hơn nữa, sâu trong thâm tâm Nam Cung phu nhân, thủy chung cảm thấy mình có chút thẹn với Nam Cung Tước!
      "Mẹ."
      Nam Cung Tước xoay người, thản nhiên nhìn mẹ mình. Mắt ưng cũng lên tia ôn hòa.
      Nam Cung phu nhân đến trước mặt Nam Cung Tước,
      "Còn biết gọi mẹ là mẹ sao? Trở về cũng với mẹ câu, chỉ biết cùng cha con ầm ỹ!"
      Mặc dù như vậy, nhưng Nam Cung phu nhân có chút ý trách cứ Nam Cung Tước.
      ". . . . . ."
      Nam Cung Tước nhếch môi, hề quan tâm lời của mẹ mình.
      Mẹ đối với luôn ôn nhu như nước trước sau như , cho nên đối với bà, cũng thể bộc phát tính tình khó chịu.
      Nam Cung phu nhân lên nụ cười khổ, nhìn Nam Cung Tước, trong đôi mắt xinh đẹp tràn ngập cầu xin:
      "Tước nhi, con sáu năm chưa về nhà ở. Sáu năm rồi, chẳng lẽ con còn thể quên chuyện kia , vẫn thể tha thứ cho cha con sao?"
      Mỗi lần nhắc tới đến chuyện này, con ngươi đen quyến rũ liền nhịn được lã chã rơi lệ. Nếu phải bởi vì chuyện kia, hai cha con cũng náo loạn tới tình trạng hôm nay.
      Nam Cung Tước nhìn mẹ gì.Trong nháy mắt đôi mày nhíu chặt, trán cũng lập tức nhăn lại, có thể thấy được đối với lời của Nam Cung phu nhân, Nam Cung Tước cũng phải có phản ứng.
      Nhếch môi, Nam Cung Tước ra tia tức giận. Qua lâu sau, mới mở miệng :
      "Mẹ, đêm khuya, mẹ về trước . Bên ngoài có sương mù!"
      thanh lạnh như băng bởi vì đối với mẹ mình mà có hơn tia ấm áp. Nam Cung phu nhân nghe được lời Nam Cung Tước, gương mặt bi thương lại lần nữa tràn đầy thất vọng, bà biết Nam Cung Tước đây là cự tuyệt mình.
      hoàn toàn buông xuống được khúc mắc của sáu năm trước.
      Há mồm muốn vì chồng mà biện giải chút, nhưng bà lại biết nên như thế nào. Nhiều lời muốn giải thích chỉ có thể hóa thành lời quan tâm con trai.
      "Vậy được rồi, mẹ vào trước. Nhớ phải thường về nhà thăm mẹ. Nhớ mỗi ngày đúng giờ ăn cơm, mỗi ngày đều cần làm việc quá mệt nhọc, phải chú ý nghỉ ngơi. . . . . ."
      Nam Cung phu nhân dặn dò Nam Cung Tước rất nhiều, con trai ở bên cạnh mình bà vẫn luôn yên tâm.
      Cho nên thời điểm chồng sắp xếp cho con trai xem mắt, Nam Cung phu nhân cũng hề phản đối, chỉ là muốn có con dâu tốt có thể chăm sóc tốt thằng con trai nghe lời này.
      Nhưng vừa rồi nghe được con trai cùng chồng khắc khẩu, thực ràng, Nam Cung Tước có ý muốn xem mắt.
      Ai! Ngàn vạn lời chỉ có thể biến thành thở dài. Nhưng cũng thể làm gì được. Khúc mắc của hai cha con họ bà thể mở ra.
      "Được, con nghe lời mẹ."
      Nam Cung Tước nhàng đáp ứng. Trong mắt tràn đầy tôn trọng đối với mẹ. Xoay người hướng xe của mình đến, lái xe sớm mở cửa chờ .
      "Đến Túy Kim Mê."
      Nam Cung Tước vừa lên xe liền nằm ngửa ở ghế sau, nhắm lại mắt ưng, thể mỏi mệt. Rồi sau đó mới nhàn nhạt mở miệng bảo tài xế lái xe .
      Nam Cung phu nhân nhìn con trai lên xe rời , mới xoay người về hướng nhà chính. Vừa vào nhà liền nhìn chồng ngồi sô pha phòng khách.
      "Nó rồi?"
      Nam Cung Danh nhàng hỏi. Giống như vừa rồi căn bản hề nổi giận. trong con ngươi tang thương tất cả đều là bất đắc dĩ.
      "Danh, ông cần gì phải như vậy?"
      ràng trong lòng quan tâm con bất kì ai khác, lại mỗi lần gặp lại đều phải gân cổ đỏ mắt.Cần gì phải như vậy chứ. Làm thế chỉ khiến cho nhau thương tổn mà thôi.
      "Ông có biết, nó thủy chung vẫn buông tha được chuyện năm đó. Ai ~."
      Vừa nghĩ tới chuyện năm đó, Nam Cung Danh bi thương thở dài. Có đôi khi ông hoài nghi, chẳng lẽ chuyện năm đó là ông sai lầm rồi sao? Nhìn đến con trai mỗi ngày nhìn mình giống như là kẻ thù, trong lòng Nam Cung Danh cũng rất khổ sở.
      Nam Cung phu nhân đến bên Nam Cung Danh, hai tay đặt tay ông, lặng lẽ an ủi ông

      "Hay chúng ta đem thực cho Tước nhi , cũng làm cho nó hận ông nữa?"
      Nam Cung phu nhân ngước mắt nhìn Nam Cung Danh, trong mắt đẹp tràn ngập chờ mong. Bà hy vọng cha con ông gặp mặt là khắc khẩu.
      "Ai ~, giấu diếm lâu như vậy, cần gì phải cho nó biết! Tôi tin tưởng sớm muộn gì có ngày nó mở ra nút kết trong lòng , bởi vì nó là con trai Nam Cung Danh tôi!"
      Nam Cung Danh cực kỳ khí phách, hoàn toàn giống bộ dáng vừa rồi đối với Nam Cung Tước , ở trong mắt Nam Cung Danh, kỳ Nam Cung Tước rất vĩ đại ! ông vì có con trai như vậy mà cảm thấy kiêu ngạo!
      Nam Cung phu nhân nhìn đến Nam Cung Danh cự tuyệt đề nghị của mình, nhưng cũng thể thể làm gì, bà biết mấy năm nay, ông trải qua cũng dễ dàng. Rúc vào lòng ông, Nam Cung Danh ôm kiều thê, con ngươi bi thương ánh lên tia vui sướng.
      Có vợ ở bên an ủi, làm cho bi thương trong lòng Nam Cung Danh cũng có tia ấm áp.

      ------ lời ngoài mặt ------

      Tác giả: Các tình , comt nào, comt nào

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :