1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô dâu nhỏ bị gạt cưới của tổng giám đốc - Nhất Vạn Vạn (192C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 40: Chẳng lẽ là ông ta?

      Tại sao lại ba chữ này? có thể chịu được vết thương do hại, chịu được chê cười của , nhưng lại chịu nổi dịu dàng của , trong khoảnh khắc này, nỗi uất ức trong lòng Đoan Mộc Mộc giống như dòng sông bị vỡ đê, khống chế nổi nữa.

      "Buông tôi ra!" gầm ra tiếng, mang theo tiếng khóc.

      Lãnh An Thần có buông tay, biết tại sao, nhìn đau tới như vậy, lại muốn an ủi , nhưng hình như lại quên mất đau đớn này của cũng chính là do ban cho, hoàn toàn cần.

      "A ——" cánh tay truyền đến đau đớn do bị cắn nát, đột nhiên đau đớn khiến buông tay, còn thoát .

      Vén áo sơ mi lên, ràng vết cắn cực kỳ chói mắt, nhưng so với vết thương người , cái này có tính là gì?

      Ngoài cửa, truyền đến tiếng khóc thút thít, đây là lần đầu tiên khóc khi bước chân đến cái nhà này, từng nghĩ rằng bao giờ khóc, nhưng lại nghĩ rằng có ngày nghe thấy tiếng khóc của , sao hoàn toàn chút cảm giác vui sướng khi hành hạ ? Ngược lại trong lòng buồn bã, giống như có thứ gì đó trong lồng ngực thoát ra được.

      hồi lâu, cho đến khi còn nghe thấy tiếng khóc nữa, Lãnh An Thần mới bước ra ngoài.

      chiếc giường lớn, nằm sấp ngủ ở nơi đó, thân thể bé thỉnh thoảng còn run rẩy, đó là những nghẹn ngào sau khi bị uất ức, nhìn như vậy, trái tim của chợt thấy thít chặt, giống như có sợi dây buộc chặt trái tim của , co rút lại mà chịu khống chế của .

      tới, kéo chăn lên đắp cho , ánh mắt rơi vào gương mặt , lâu có dời .

      "Đau ——" Đoan Mộc Mộc xoay người, đau đớn khiến thức tỉnh, nhìn ra ngoài cửa sổ, là sáng trưng.

      Nhớ tới tất cả mọi chuyện ngày hôm qua, khổ sở nhắm mắt lại, nhưng trong nháy mắt lại mở ra, vì nghe được bên tai còn có tiếng hít thở của người khác.

      Khi ánh mắt chạm vào gương mặt đó, hét chói tai, "Sao ngủ ở đây?"

      Đây là nhà , giường của , sau khi kết hôn, vẫn luôn ngủ sofa, ra tại người xâm lấn là , chỉ có điều hình như Đoan Mộc Mộc nhớ , trước mắt đều là thực đáng sợ —— Lãnh An Thần và ngủ cùng nhau.

      " ồn ào." Lãnh An Thần dường như rất vui, cau mày, lấy tay đè đầu xuống.

      Đoan Mộc Mộc rối như tơ vò, cho đến nhìn thấy quần áo đầy đủ, lại nhìn chính mình cũng quần áo đầy đủ, mới thở phào nhõm.

      "Tiểu nhân." chửi rủa, đẩy tay ra.

      "Là ngủ giường tôi." Người đàn ông vẫn còn nhắm hai mắt bất mãn ngược lại .

      Đoan Mộc Mộc ngạc nhiên mấy giây, rồi dường như nhớ ra cái gì đó, trề môi, nhanh chóng nhảy xuống khỏi giường.

      Được rồi! Ngày hôm qua do trong lòng quá đau đớn, nên hoàn toàn quên mất cái giường này là của , tuy nhiên cảm giác ngủ giường so với ngủ sofa thoải mái hơn nhiều.

      Từ trong phòng tắm ra ngoài, Lãnh An Thần rời giường, đứng ở cửa sổ nhìn ra ngoài, nghĩ đến chuyện cùng giường chung gối cả đêm, Đoan Mộc Mộc lúng túng vội vàng giựt cửa phòng ngủ ra, nhanh chóng trốn .

      Ở khúc quanh cầu thang, bóng người đứng ở đó ——

      "Cha, chào buổi sáng!" Thấy Lãnh Chấn Nghiệp, Đoan Mộc Mộc lập tức cung kính chào hỏi.

      Ánh mắt Lãnh Chấn Nghiệp rơi vào người , cuối cùng dừng ở mặt của , bên trong chứa đựng quan tâm, "Thương thế của con sao chứ?"

      "À? Oh. . . . có việc gì!" Đoan Mộc Mộc liền vội vàng lắc đầu.

      "Nếu như tốt phải bệnh viện, đừng gắng gượng chống đỡ." xong, bàn tay Lãnh Chấn Nghiệp vươn tới, đặt bả vai của , nắn nắn.

      —— Ông ta là lão sắc lang.

      Bên tai bỗng dưng nhớ tới lời của Lãnh An Thần, Đoan Mộc Mộc cảm thấy toàn thân được tự nhiên, vội vàng lui về phía sau bước, né tránh bàn tay của ông ta, "Con sao, có việc gì!"

      "Vậy tốt." Lãnh Chấn Nghiệp cười cười, ánh mắt phức tạp ngừng lại lưu luyến mặt vài giây, rồi mới chậm rãi xuống lầu.

      Nhìn bóng lưng của , ánh mắt Đoan Mộc Mộc cảm thấy ngây ngô, trong đầu chợt thoáng qua ý tưởng đáng sợ ——

      Chẳng lẽ là ông ta? Là ông ta bí mật đưa quà cho mình?

      Chương 41: Video trong điện thoại của .

      đường đến công ty, Đoan Mộc Mộc vẫn vì ý đáng sợ đó mà rối rắm, liếc nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh, cuối cùng nhịn được mở miệng, "Cái đó. . . . . ."

      Ánh mắt Lãnh An Thần từ tập tài liệu đùi dời , nhìn về phía , "Có chuyện gì cứ ." ra từ sớm cảm thấy đứng ngồi yên.

      Đối diện với ánh mắt của , những tia sáng như muốn thiêu đốt người khác, giống như mặt trời ngoài cửa sổ mọc trong mắt của , Đoan Mộc Mộc thích ứng được nên khẽ quay đầu, "Cũng có gì chuyện, chỉ muốn hỏi chút có người nào nhà họ Lãnh biết vẽ tranh ?"

      "Làm gì?" Lãnh An Thần vô cùng nhạy cảm.

      Cảm thấy những tia sắc bén và muốn tìm tòi nghiên cứu trong ánh mắt , Đoan Mộc Mộc liền vội vàng lắc đầu, " có việc gì, chỉ thuận miệng hỏi thôo."

      " có!" Nửa ngày, mới trả lời câu.

      "À? có ai biết vẽ tranh sao?" Dường như Đoan Mộc Mộc cảm giác thể tưởng tượng nổi, nam nữ trong gia đình giàu có, phải trong bụng chứa đầy thơ văn và luân thường đạo lý mới là đa nghệ sao?

      "Thế ba, ông ấy sao?"

      "Rốt cuộc muốn hỏi cái gì?" vừa dứt lời, thanh của đột nhiên lần lệbiến đổi nghiêm túc, dường như chỉ cần nhắc tới Lãnh Chấn Ngiệp tâm tình của Lãnh An Thần tốt, hoài nghi đến cùng bọn họ có phải là cha con hay ?

      Đoan Mộc Mộc có thói quen thấy đột nhiên hạ thấp nhiệt độ, nên vội vàng sang chuyện khác, " có việc gì, chỉ là tôi muốn học vẽ tranh, buổi tối ở nhà rất nhàm chán, cho nên. . . . . ." dùng đại lý do.

      "Vậy sao?" Lãnh An Thần lạnh lùng hừ tiếng, "Giống như Tô Hoa Nam?"

      A!

      Đoan Mộc Mộc thề là hề có suy nghĩ kia, nhưng khi muốn giải thích, Lãnh An Thần cúi đầu, ánh mắt lại chăm chú nhìn tài liệu.

      Chẳng lẽ người tặng tranh và kẹo cho là Tô Hoa Nam, nhưng tại ràng ta có ở nhà họ Lãnh a!

      Đại não của Đoan Mộc Mộc dường như cũng rối loạn, dường như bị chập mạch rồi!

      *********************************************

      "Mang vào cho tôi ly cà phê!" Lãnh An Thần vừa cầm điện thoại lên liền mở miệng, nhưng xong mới phát điện thoại hoàn toàn ai nhận.

      Điện thoại vang lên từng tiếng lại từng tiếng, từ đầu tới cuối có người nào nghe, đáng chết, người phụ nữ này lại đâu?

      Lãnh An Thần đứng dậy, hướng phòng làm việc của tới, đẩy cửa, bên trong quả nhiên có ai, trong lúc xoay người sắp , nghe điện thoại bàn làm việc của vang lên.

      Điện thoại di động cũng mang?

      sửng sốt chút, tới, thậm chí có chút tò mò ai gọi điện thoại cho ? Có phải là Tô Hoa Nam hay ?

      Dãy số điện thoại có tên tuổi, nhưng có thể xác định dãy số này phải của Tô Hoa Nam, cảm giác này khiến trong lòng thoải mái, nhìn điện thoại vẫn vang lên rất kiên nhẫn, Lãnh An Thần chần chờ có muốn nghe hay , điện thoại cúp, cười tiếng, mới vừa để điện thoại di động xuống, ai ngờ trong điện thoại đột nhiên có thanh quái dị phát ra ——

      "A. . . . . . A, muốn, nhanh lên chút. . . . . . Ừ. . . . . ."

      thanh như vậy đối với Lãnh An Thần cũng xa lạ gì, dù nhìn hình ảnh, cũng có thể biết đó là cái gì?

      Đáng chết! Người phụ nữ này lại ngang nhiên lưu trong điện thoại di động những thứ đồ hỗ độn này, còn tưởng rằng là rất thuần khiết chứ?

      tức giận, lần nữa cầm điện thoại di động lên, nhưng khi thấy hình ảnh video nhất thời cả người sửng sốt, đây phải là Hà Mật Nhi sao? Còn người đàn ông đè người Hà Mật Nhi đó phải là ?

      "Lãnh tổng, tìm tôi?" Đoan Mộc Mộc từ phòng vệ sinh ra ngoài, nghe thư ký khác Lãnh An Thần vào phòng làm việc của , vội vàng chạy tới.

      mặt của Lãnh An Thần u ám như mây đen tháng bảy, dường như chỉ giâynữa là mưa to, còn tay cầm điện thoại di động của , ", chuyện gì xảy ra?"

      Đoan Mộc Mộc hiểu ra sao, nháy mắt mấy cái, "Cái gì?"

      Tha thứ sớm quên mất chuyện video này, sau khi quay cảnh đó, ngoại trừ mở ra chia cho bạn tốt của mình là Đường Tịch Nhan và Giảm Ưu, xem qua nữa.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 42: Nhưng xảy ra chuyện.

      "Hì hì, ra quay có tệ nha, ha ha. . . . . ." Đoan Mộc Mộc nhìn video xong, trong lòng lạnh nửa, nhưng vẫn còn giả ngây ngốc mơ hồ.

      Lãnh An Thần cũng cười lạnh tiếng, "Phải , phải tôi nên thưởng cho quay cho tôi clip tốt?"

      Đoan Mộc Mộc vội lắc đầu ngoay ngoảy, " phải, cái này chỉ đơn giản là ngoài ý muốn mà thôi!"

      Nhớ tới tình huống ngày đó, Đoan Mộc Mộc còn muốn nổi giận, hạnh phúc suốt đời của cũng bị hủy trong chính ngày đó.

      "Ngoài ý muốn?" Lãnh An Thần áp tới gần , cặp mắt giống như con báo chuẩn bị săn lóe ra ánh lạnh nhìn Đoan Mộc Mộc truyền tin tức, đó chính là nguy hiểm, "Tôi ngờ tâm cơ lại sâu như vậy? Gả cho tôi còn chưa thấy thỏa mãn, còn tính hại tôi?"

      Ầm!

      Đoan Mộc Mộc thể lui được nữa, đụng vào cánh cửa phía sau, tay của bám vào cánh cửa, dường như muốn nắm gì đó, nhưng có, cảm thấy sát khí của tiến tới gần, giải thích, " phải như nghĩ đâu, phải . . . . ."

      ", mục đích của là gì?" Đáy mắt Lãnh An Thần ánh lên tia sắc lạnh, vẫn cho rằng người phụ nữ này vì tiền tài mà gả cho , xem ra chuyện này hề đơn giản như vậy, huống chi vẫn cùng Tô Hoa Nam léng phéng, điều này khỏi làm hoài nghi.

      "Mục đích?" Vẻ mặt Đoan Mộc Mộc mờ mịt.

      "Người đứng sau lưng đến tột cùng là muốn cái gì? Thậm chí còn tiếc lấy làm mồi nhử, !" Tay của lập tức bóp chặt cằm của , gần như muốn bóp vỡ.

      Vết thương sau lưng bởi vì khẩn trương mà đau đớn, sắc mặt của Đoan Mộc Mộc trắng bạch, "Tôi hiểu cái gì? Chuyện này là ngoài ý muốn. . . . . . Ngày đó ở phi trường, bụng của tôi rất đau. . . . . . . Ai kêu kìm hãm được như vậy, đáng lẽ phải trách ai đó chứ?"

      Đoan Mộc Mộc hơi, cuối cùng cộng thêm bất mãn của mình mà kháng nghị, mắng chửi bọn chẳng phân biệt được ở chỗ nào mà loạn phát tình là may lắm rồi, lại còn hoài nghi có dụng ý khác? Người đàn ông này điển hình là trong lòng tiểu nhân nhưng giả bộ quân tử mà.

      " cũng biết video này có ít nhất hai tháng, cho nên tôi có mục đích, nếu có sớm xảy ra chuyện, chứ phải bây giờ." Đoan Mộc Mộc sợ tin, còn .

      Quả như thế, huống chi ngày đó có người từ phòng vệ sinh ra ngoài, lúc ấy cũng nghe thấy thanh, chỉ ngờ đó lại là ?

      " xác định láo?" Tròng mắt đen của Lãnh An Thần híp lại, tiếp tục tăng áp lực vào bàn tay.

      " có, có, nghĩ ai mà thèm đoạn video bẩn mắt người đó." Đoan Mộc Mộc giơ tay lên quơ quơ, "Bây giờ tôi xóa nó, OK?"

      Nhìn video xóa bỏ, Lãnh An Thần cũng buông lỏng người phụ nữ trước mắt ra, tính bước ra ngoài, nhưng trong thoáng chốc lại dừng lại, quay đầu lại nhìn Đoan Mộc Mộc, "Tốt nhất là đừng giở trò gì với tôi, nếu tôi khiến chết rất thảm!"

      Đoan Mộc Mộc co rút khóe môi, "Lãnh tổng yên tâm, tôi có rảnh rang như vậy!"

      Đây vốn là nhất thời hứng chí mà quay, chứ ra có mục đích gì khác, ai ngờ bị phát ?

      Ai, coi như xui xẻo! Nhưng xui xẻo nhất phải là đoạn video bị Lãnh An Thần thấy được, mà là đoạn video này bị xóa!

      tuần lễ sau.

      Cả Lãnh thị bị ký giả quây vòng đông đến nỗi nước chảy cũng lọt, cuối cùng thể khởi động hệ thống quan hệ xã hội, Lãnh An Thần Thiết gương mặt lạnh lùng, đứng ở phía trước cửa sổ, nhưng những ngón tay bám vào bệ cửa sổ lại trắng bạch.

      "Đoan Mộc Mộc, giải thích cho tôi chút." “Bụp”, chồng gồm báo và tạp chí quăng tới trước mặt Đoan Mộc Mộc, trang bìa đều là hình ảnh đoạn video bị cắt xén, mà đoạn vieo này là do quay bằng di động.

      "Ah? Tôi xóa rồi a!" Đoan Mộc Mộc lật xem từng cái , rất là buồn bực.

      "Ha ha." Lãnh An Thần cười lạnh, "Đúng vậy a, tôi cũng muốn biết là chuyện gì xảy ra? Bà xã thân , giải thích chút !"

      Đoan Mộc Mộc cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, những bắp thịt mặt căng cứng, "Tôi...tôi biết chuyện gì xảy ra?"

      Chương 43: .

      Phòng làm việc rộng như vậy, nhưng yên tĩnh đến độ có thể nghe được tiếng hít thở giận dữ của Lãnh An Thần, nhưng Đoan Mộc Mộc thề biết là chuyện gì xảy ra?

      Thiên thần a, ai tới thay giải thích chút ? thề chuyện này tuyệt đối phải do làm!

      "Khải tấu nữ vương, có điêu dân cầu kiến, nhận là chém. . . . . ." Điện thoại của , muốn chết tử tế xong mà vào lúc này lại sung sướng reo lên, trong gian yên tĩnh giống như bom nổ, Đoan Mộc Mộc nhìn gương mặt người nào đó đen thêm vài phần, vội vàng lấy điện thoại di động ra tắt, nhưng còn chưa kịp bỏ vào túi, điện thoại di động lại vang lên.

      Đáng chết, là ai a, đáng ghét như vậy?

      Đoan Mộc Mộc hướng về phía người nào đó toét miệng cười, " xin lỗi lãnh tổng, tôi nhận điện thoại chút." xong, đợi người nào đó mở miệng, liền tránh ra xa nghe.

      ", chuyện gì?" Đoan Mộc Mộc hạ thấp giọng.

      "Cậu là kẻ trộm sao? thanh như vậy?" Người gọi điện thoại tới là Giảm Ưu, người bạn tin cậy của Đoan Mộc Mộc.

      "Đừng nhảm, có chuyện mau , có rắm mau thả." Bây giờ Đoan Mộc Mộc như đứng đầu sóng ngọn gió, có tâm tư cùng Giảm Ưu bậy.

      Đầu kia Giảm Ưu thở dài tiếng, "Tớ xui xẻo."

      Đoan Mộc Mộc ngất, "Chỉ cần cậu bị hư là được!"

      "Tớ , tớ tốn hai tháng tiền lương mới mua được cái điện thoại di động lại bị người ta đánh cắp!" Giảm Ưu cắn răng, giọng ra vẻ bi thương muốn khóc.

      "Bị trộm bị trộm, ăn thua gì đến tớ." Giờ phút này, Đoan Mộc Mộc làm gì còn ý định quan tâm chuyện này.

      "Đoan Mộc Mộc cậu có lương tâm, tới phải nhịn ăn nhịn uống trong hai tháng mới mua được điện thoại di động, vậy mà cậu cũng đồng cảm, ô ô. . . . . ."

      Nghe Giảm Ưu như vậy, Đoan Mộc Mộc phiền não gãi gãi đầu, rồi trộm liếc Lãnh An Thần, "Dù sao cũng bị trộm rồi, cậu khóc cũng vô ích."

      Đầu kia trầm mặc, nửa ngày mới câu khiến Đoan Mộc Mộc muốn điên, "Tớ bị trộm. Video thư ký và đại BOSS làm việc, còn có bà già nhà bên cạnh và ông già lầu hôn môi ở thang máy, còn nữa, còn đoạn video cậu chia cho tớ cũng ở trong đó. . . . . ."

      "A! Nha. . . . . . Cái gì?" Đại não Đoan Mộc Mộc lần này chuyển động khá nhanh, "Giảm Ưu . . . . . ."

      Đoan Mộc Mộc thề, nếu như Giảm Ưu đứng ở trước mặt của , nhất định tiến lên bóp ấy cho đến chết.

      Ánh sáng trước mắt lập tức bị che kín, Lãnh An Thần đứng ở trước mặt , cao lớn như vậy, dường như che hết cả nửa bầu trời.

      "Mộc Mộc, tớ phát đoạn video bị phát ra ngoài rồi, bây giờ rất nhiều báo và tạp chí đều có, gọi điện thoại chính là muốn báo cho cậu biết, tớ cố ý. . . . . . Này, Mộc Mộc, cậu có nghe ? Đoan Mộc Mộc. . . . . ." bên đầu kia điện thoại, Giảm Ưu chuyện líu ríu ngừng.

      Đoan Mộc Mộc rất muốn trả lời là nghe, chỉ riêng nghe mà còn có vai nam chính trong đoạn clip kia cũng đứng đây nghe.

      " còn có lời gì cần ?" thanh của Lãnh An Thần vô cùng lạnh lẽo, như lạnh đến tận xương.

      Đoan Mộc Mộc kéo kéo khóe môi, sau cùng nâng điện thoại di động quơ quơ ở trước mặt , " cũng nghe thấy đấy, phải là tôi. . . . . ."

      "Là bạn tốt của đúng ?" Lãnh An Thần châm chọc hừ tiếng, "Vậy video của bạn tốt từ đâu mà có?"

      hạ thấp thanh giống như sóng thần trước khi bùng nổ, trái tim Đoan Mộc Mộc như chìm vào cốc, biết gì nữa, cúi đầu, nhận khuyết điểm, "Được rồi, chuyện này tôi chịu trách nhiệm!"

      "Chịu trách nhiệm? chịu trách nhiệm thế nào?" Lãnh An Thần quả thực bị người phụ nữ này làm cho giận điên lên, ", tại sao bạn lại có đoạn video đó!"

      Tiếng hô của chấn màng nhĩ phát run, Đoan Mộc Mộc cắn cắn môi, ngẩng đầu lên, dù sao chuyện như vậy, muốn chết muốn sống cũng theo !

      "Đoạn video đó là do tôi chia cho ấy, bởi vì tôi cảm thấy hai người làm còn chân hơn so với phim cấm nhiều!" quyết định .

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 44: Chúng ta ly hôn !

      Giờ phút này, gương mặt nhắn của Đoan Mộc Mộc đỏ hồng giải thích được, hàm răng đều như ngọc cắn cánh môi đỏ như hoa, đôi mắt màu đen ánh lên vẻ quật cường, chuyện này liên quan đến .

      Nhìn bộ dáng khí thế nghiêm chỉnh như con mèo , lại khiến Lãnh An Thần nhất thời thể tức giận được.

      " , tính chịu trách nhiệm thế nào?" xoay người, hai chân bắt chéo ngồi ghế sa lon, ánh mắt thu lại tức giận lúc trước, nhưng vẫn còn sắc bén khiến người ta dám nhìn thẳng.

      Đoan Mộc Mộc cũng hiểu được kiện xì căng đan lần này rất lớn, huống chi cái Hà Mật Nhi gì đó mấy ngày trước còn tìm tới cửa mình mang thai, bây giờ lại có đoạn video này, Lãnh An Thần có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa sạch.

      Lãnh An Thần phải là người bình thường, xì căng đan ồn ào sao, nhưng là gốc rễ của Lãnh thị, chỉ cần chút biến động cũng mang đến ảnh hưởng rất lớn cho Lãnh thị, cho nên lần này biết mình gây họa .

      "Chúng ta ly hôn !" chợt mở miệng, câu nhàng, nhưng rơi vào lòng , lại như ném tảng đá, tạo thành vòng xoáy khổng lồ, tức giận mới đè xuống, hiểu sao lại dâng lên.

      "Ly hôn?" thanh của Lãnh An Thần cất cao, "Lúc này mà đòi ly hôn với tôi? Đoan Mộc Mộc, muốn bên ngoài mọi người gán cho tôi tội danh phản bội sao?"

      Đoan Mộc có chút ngơ ngẩn, dường như ngờ tới điều này, nhưng ly hôn là trừng phạt đối với a, chỉ nghĩ như vậy thôi.

      "Đoan Mộc Mộc, nghe kỹ cho tôi, đừng mơ tưởng ly hôn, đừng mơ tưởng!" từ ghế sa lon đứng lên, hai tay lúc đút trong túi quần lúc lại lấy ra, hình như biết nên làm gì mới có thể phát tiết tức giận trong đáy lòng.

      Đoan Mộc Mộc sợ hãi chớp chớp mắt, rất lo lắng lại như lửa cháy, quả đấm lao tới, đập nát bét.

      "Lãnh tổng, cái đó tôi. . . . . ." Đoan Mộc Mộc muốn giải thích.

      Chỉ có điều còn chưa đến gần, thấy người đàn ông đưa lưng về phía mình mãnh liệt xoay người lại, "Biến, cút!"

      chỉ ra cửa, thanh rống to gần như có thể chấn động tòa nhà này sụp xuống.

      Đoan Mộc Mộc nào còn dám lại ở lại, bèn chạy nhanh như làn khói, chỉ có điều khi vừa đóng cửa lại, liền nghe “bụp” tiếng ——

      Ai, biết cái gì gặp họa!

      Lãnh An Thần nhìn màn hình TV LED bị chính mình đập nát, vẫn cảm giác tức giận tràn đầy trong ngực còn chưa tiêu, hình như muốn căng vỡ bộ ngực của .

      Người phụ nữ này luôn là có bản lãnh chọc tới !

      Đáng chết! Khốn kiếp!

      tức giận đặt mông ngồi xuống ghế sa lon, bên tai vang lên câu của —— chúng ta ly hôn !

      Chẳng biết tại sao, khi nghe ly hôn, trong nháy mắt trái tim của dường như ngừng đập, như có đồ vật gì đó nhanh chóng chạy mất.

      Vừa nghĩ tới chuyện muốn rời khỏi mình, sau này còn người nào ồn ào tranh đấu với mình, giống như mất thứ gì đó, giống như là đấu vật tay, đột nhiên có ngày đối phương tôi chơi nữa, mình chơi .

      Chính là loại cảm giác, so với thất bại còn bết bát hơn!

      So với lửa giận trong lòng Lãnh An Thần, Đoan Mộc Mộc lại là tự trách, thậm chí giờ phút này ngồi ở trong phòng làm việc ảo não ôm đầu, ngờ chuyện ầm ĩ thành ra như vậy, lại càng biết lão phu nhân có biết ?

      Vừa nghĩ tới sắc mặt nhà họ Lãnh hận thể bắt được cái đuôi của hung hăng đạp lên, Đoan Mộc Mộc muốn chết cho xong.

      Giàu sang a giàu sang, là vừa vào trong đó thấy sâu như biển a!

      Đoan Mộc Mộc cảm khái còn chưa xong, cửa phòng làm việc bị mở phanh tiếng, " theo tôi!"

      Là Lãnh An Thần, giờ phút này mặt còn là lửa giận, mà là gấp gáp!

      "Sao thế?" Đoan Mộc ngơ ngác, còn có chút sợ.

      "!" kéo qua, Đoan Mộc Mộc cảm giác vết thương sau lưng lại lập tức rách ra.

      Chương 45: dùng để chôn theo

      Xe chạy như điên xé rách yên tĩnh buổi trưa của thành phố, sắc mặt Lãnh An Thần u đến độ ngay cả ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào cũng tan được, Đoan Mộc Mộc vừa chống đỡ tốc độ xe chạy nhanh đến choáng váng, vừa chịu đựng đau đớn từ vết thương lại chảy máu, nhưng cũng dám câu.

      Mặc dù biết xảy ra chuyện gì, nhưng Đoan Mộc Mộc dám khẳng định là chuyện lớn, nếu vẻ mặt Lãnh An Thần như vậy.

      "Chi ——"Tiếng xe thắng gấp, xe dừng ở bệnh viện.

      Lập tức có loại dự cảm xấu xẹt qua tim, Đoan Mộc Mộc đến nắm tay Lãnh An Thần, tuy nhiên chưa kịp mở miệng, nghe Lãnh An Thần rống lên tiếng, "Nếu như bà nội có chuyện gì, đem chôn theo."

      Cái gì?

      "Xuống xe!" Lãnh An Thần hất ra, lại rống lên tiếng.

      Trong phòng bệnh đầy người, mọi người đều bộ dáng bi thương, Đoan Mộc Mộc theo Lãnh An Thần vào, những người khác tự động tránh ra.

      Người giường bệnh thở dưỡng khí, gương mặt đẫy đà hoàn toàn trắng bệch, cũng gặp vẻ đỏ thắm thường ngày, nghe thấy tiếng vang, lão phu nhân từ từ mở mắt, ngờ lại cười.

      "Các cháu tới?" Ngay cả giọng cũng rất suy yếu, khiến lòng người sinh thương xót.

      "Bà nội, xin lỗi!" Lãnh An Thần tới, cầm tay lão phu nhân, nửa ngồi ở bên giường.

      Nghe như thế, Đoan Mộc Mộc càng thấy tự trách, lão phu nhân nhất định là đọc được xì căng đan của Lãnh An Thần nên tức giận đến bị bệnh sao? Lại , mới là đầu sỏ gây nên chuyện.

      Lão phu nhân lắc đầu cái, ánh mắt rơi vào mặt Đoan Mộc Mộc, sau đó kéo tay của qua, "Bà nội bệnh liên quan đến các cháu, là ta cảm thấy khỏe." xong, từ dưới cái gối lấy ra mấy tờ giấy, " ra ta vẫn gạt các cháu, bệnh này có từ lâu rồi."

      Ung thư dạ dàygia đoạn cuối!

      Thấy mấy chữ chẩn đoán bệnh, Đoan Mộc Mộc chợt run lên, "Bà nội. . . . .." Nước mắt đột nhiên chảy xuống, xuống vào bàn tay nắm chặt nhau.

      "Đứa ngốc, cho khóc, " lão phu nhân vẫn thản nhiên cười, "Ai sớm muộn gì đều phải chết, ta lại lớn tuổi như vậy rồi, có gì tiếc nuối, chỉ là, trước khi ta chết còn muốn nhìn thấy chắt trai, cho nên các cháu hãy cố gắng cho bà nội."

      "Bà nội!" Mặt Lãnh An Thần vùi sâu vào lòng bàn tay lão phu nhân .

      tay khác của bà lão xoa xoa tóc Lãnh An Thần, "Tiểu Thần, chuyện bà nộicòn chưa bỏ được là cháu, lần này cháu lại gây ra chuyện hỗn loạn như vậy, là. . . . . ." xong, nhìn về phía Đoan Mộc Mộc, "Nha đầu, đừng trách nó, mấy năm nay ai quan tâm, nó phóng túng quen rồi."

      Lòng Đoan Mộc Mộc đau như dao cắt, nếu lão phu nhân biết chuyện này là do làm, còn có thể như vậy sao? vừa rơi lệ vừa lắc đầu, "Bà nội, là cháu tốt!"

      "Đứa ngốc. " Bà lau nước mắt cho Đoan Mộc Mộc, sau đó nhìn về phía Lãnh An Thần, "Chuyện này cháu nghĩ xử lý như thế nào chưa?"

      Lãnh An Thần ngẩng đầu lên, hai bà cháu nhìn nhau mấy giây, chỉ thấy lão phu nhân cười tiếng, "Biết là tốt rồi, bệnh của ta cháu phải lo lắng, nếu cháu có hiếu tâm, liền sớm khiến bụng của Mộc Mộc có động tĩnh ."

      Nghe như thế, Đoan Mộc Mộc mất tự nhiên rũ mí mắt xuống, sau đó liền nghe lão phu nhân còn , "Quỹ Thiên Sứ Nước Pháp lại mời ta tới, chỉ là cơ thể này của ta được, Tiểu Thần cháu mang theo Mộc Mộc cùng chứ." xong, chỉ chỉ ngăn kéo, bên trong có thư mời, "Ta nhớ cháu còn thiếu Mộc Mộc tuần trăng mật, lần này coi như là !"

      "Bà nội!" Lãnh An Thần muốn , lại thấy lão phu nhân phất tay cái, "Các cháu ra ngoài , ta mệt rồi!"

      Từ trong bệnh viện ra, tốc độ xe của Lãnh An Thần vẫn mau đến dọa người, nhưng Đoan Mộc Mộc lại ít sợ hơn lúc , nghĩ đến căn bệnh ung thư dạ dày gia đoạn cưới, cảm thấy thể tin được.

      "Bà nội, chết sao?" đột nhiên mở miệng, sau đó xe đột nhiên dừng lại.

      Ánh mắt Lãnh An Thần phiếm hồng nhìn , nhìn chăm chú, dường như muốn nuốt sống .

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 46: Khiến đau lòng

      Nhưng ăn , mà là đuổi xuống xe, nhìn lái xe chạy như điên, Đoan Mộc Mộc đứng con đường trống trải, lần đầu tiên thấy lo lắng cho .

      Đoan Mộc Mộc nhận được điện thoại của Đỗ Vấn, là hơn nửa đêm, "Alo, có chuyện gì?" vẫn buồn ngủ mơ mơ màng màng.

      "Thiếu phu nhân, có thể sang đây thăm thiếu gia chút ?" Đầu kia Đỗ Vấn chuyện có chút chần chờ.

      Ngồi dậy, Đoan Mộc Mộc dụi mắt, nhìn đồng hồ là hai giờ sáng, "Lãnh An Thần sao thế?"

      ************************************************

      "Thiếu phu nhân, tôi tới đón ." Đỗ Vấn trả lời, chỉ câu như vậy.

      Nghĩa trang trống vắng, chỉ có tiếng gió đêm thổi ào ào, giống như tiếng người chết kêu gào thảm thiết. Đoan Mộc Mộc đứng ở chỗ đó, khí u ám khiến lông tơ toàn thân dựng đứng hết lên, nhưng khi nhìn thấy người ngồi cách đó xa ngôi mộ đỡ sợ hơn, chậm rãi tới.

      Đoan Mộc Mộc ngồi xuống bên cạnh , nhìn vào tấm hình người phụ nữ bia mộ, khuôn mặt thanh tú, nụ cười , vừa ấm áp vừa hiền hòa, đôi mắt lấp lánh sinh động, giống như dòng nước sâu lẳng lặng chảy, khiến người nào nhìn thấy , dường như lập tức bị hút vào đôi mắt đó.

      hiểu sao, Đoan Mộc Mộc lại so sánh tấm hình với người ngồi bên cạnh, "Đẹp quá!"

      "Bà ấy là người phụ nữ xinh đẹp nhất cõi đời này." Lãnh An Thần mở miệng, vì say rượu nên giọng của có chút khàn khàn yếu ớt.

      "Bà ấy cũng là người hiểu nhất, đúng ?" Đoan Mộc Mộc nhìn , giờ phút này nhìn Lãnh An Thần lẻ loi độc, còn vẻ cường hãn cùng bá đạo như ban ngày, đáng thương như đứa bé bị bỏ rơi.

      Lãnh An Thần ngước mắt, kinh ngạc nhìn , lát sau mới cúi đầu, ", còn có bà nội, nếu như có bà nội, có Lãnh An Thần ngày nay. . . . . ."

      Đoan Mộc Mộc khỏi khẽ run lên, giống như hiểu ra gì đó, hai người phụ nữ thương nhất, chết, cũng sắp ra , chẳng trách được lại khổ sở như vậy.

      "Ông ta tìm phụ nữ, những người phụ nữ khác nhau, mẹ tôi chịu nổi, tự sát trong bồn tắm ở nhà, máu nhiều như vậy, nhiều như vậy. . . . . ." lẩm bẩm, chợt thân thể nghiêng cái té vào người , sau đó ôm rất chặt, từng chút từng chút , có thể cảm giác được sợ, như thể cảnh tượng đẫm máu khủng khiếp đó lần nữa lại diễn ra trước mặt .

      Đoan Mộc Mộc dường như ngừng hít thở, vì chuyện cũ xảy ra rất khiếp sợ, cũng vì trong lòng thấy thương , rốt cuộc cũng hiểu tại sao Lãnh An Thần lại hận Lãnh Chấn Nghiệp như vậy, hoá ra là như thế.

      Giờ phút này, rất muốn mở miệng an ủi người bên cạnh, nhưng làm thế nào cũng thể tìm được câu thích hợp, cho đến cảm giác cần cổ mình ẩm ướt, mới cả kinh, "Lãnh An Thần . . . . . ."

      nhúc nhích, chỉ ôm chặt hơn, thanh vỡ vụn thoát ra thấp, "Đừng rời khỏi , đừng bỏ lại. . . . . ."

      Giống như bầy chim con gào thét, tiếng kêu đau đớn xé nát lòng của Đoan Mộc Mộc, bàn tay vươn ra, ôm sát vào lòng, "Em rời , rời ."

      Từ có mẹ, chỉ có hai cha con gắn bó kề cận bên nhau, nhưng chính cảm giác gia đình mồ côi mẹ này khiến cảm nhận sâu sắc muốn được thương, nhưng cuối cùng lại nắm bắt được.

      Lãnh An Thần, ra hề kiên cường giống bề ngoài như vậy, ra cũng yếu ớt, cũng rơi lệ. . . . . .

      ôm chặt , đặt đầu ở trong ngực mình, lần đầu tiên trong lòng sinh ra loại kích động muốn thương người đàn ông này, vì cái gì khác, chỉ vì bọn họ thiếu thốn tình giống như nhau.

      Màn đêm trống vắng, những ngôi sao lác đác bầu trời, ràng gió đêm lạnh như vậy, nhưng trong khoảnh khắc này, Đoan Mộc Mộc lại cảm thấy vô cùng ấm áp, ấm áp đến nỗi muốn thời gian chỉ dừng lại ở giây phút này.

      Chương 47: Chuẩn bị xong chưa?

      Chim hót rầm rì, ánh mặt trời vàng óng phá vỡ mộng đẹp của đêm, Đoan Mộc Mộc mở mắt ra, tay của người đàn ông quấn ngang hông, giống như sợi dây leo, chặt chẽ như vậy, hoảng hốt mấy giây, cho đến khi nhìn thấy bản thân mình dựa vào tấm bia.

      Sau giây phút kinh hãi ngắn ngủi, dường như thể tin được, lại ngủ cả đêm ngoài nghĩa trang, ra chỉ là nửa đêm, nhìn lại người đàn ông dựa vào trong ngực , chân mày giãn ra, khóe môi mỉm cười, dán chặt vào ngực của , như cậu bé muốn xa rời mẹ mình.

      Nghĩ đến đêm qua say rượu nỉ non, nhíu mày, người đàn ông này xem thành mẹ mà dựa vào chứ?

      Bĩu môi, Đoan Mộc Mộc suy nghĩ có nên gọi tỉnh dậy hay , lại phát tỉnh rồi, kinh ngạc nhìn , hình như ngoài ý muốn khi thấy ở chỗ này, nhưng chỉ trong chốc lát, hoàn toàn tỉnh táo, chút do dự rời khỏi ngực , cất bước khỏi nghĩa trang.

      câu, thậm chí còn nhìn chút nào, lại khôi phục vẻ lạnh lẽo như cũ, lạnh lẽo giống như ngăn cách với cả thế giới này.

      Đoan Mộc Mộc chống tay vào tấm bia đứng lên, xoay xoay cơ thể đau nhức, nhìn bóng dáng càng lúc càng xa, trong lòng dâng lên cảm xúc ra được, đau xót, dễ chịu chút nào.

      "Sáng hôm nay máy bay xuất phát lúc mười giờ, nếu như muốn trễ, nhanh chút. " trong lúc Đoan Mộc Mộc nhìn tấm hình bia mộ bất mãn bĩu môi từ sau lưng truyền đến giọng của người đàn ông.

      Tại sao lại máy bay? Câu của Lãnh An Thần khiến Đoan Mộccó chút ngây ngốc, hoàn toàn quên mất hôm qua lão phu nhân có về chuyến qua Pháp, nhưng lời của dám tuân theo a, hướng về người phụ nữ mộ bia vái sâu cái, Đoan Mộc Mộc vội vàng theo.

      Trong xe, Đỗ Vấn tỉnh, ra ngày hôm qua muốn gọi bọn họ, nhưng khi nhìn thấy bọn họ kề cận gắn bó bên nhau ấm áp như vậy, cũng muốn quấy rầy, vì vậy ngủ luôn xe.

      "Về biệt thự!" Đoan Mộc Mộc vừa lên xe, người khác liền phát hiệu lệnh.

      Tắm, thay quần áo, cho đến khi ngồi lên máy bay, Đoan Mộc Mộc vẫn còn cảm giác như nằm mơ, người đàn ông này làm việc cũng quá lưu loát ?

      Đoan Mộc Mộc nhớ lại lão phu nhân có nòi về chuyện đền bù tuần trăng mật, đột nhiên trái tim nhảy loạn, nhịn được nhìn về người đàn ông ngồi bên cạnh, chỉ thấy nhắm hai mắt, rất chặt, có lẽ do đêm qua ngủ ngon, giờ phút này có chút sưng mọng, nhưng ảnh hưởng đến vẻ tuấn của chút nào.

      "Nhìn rất đẹp trai phải ?" chợt mở miệng, nhưng mắt vẫn nhắm.

      Đoan Mộc Mộc giật mình sỡ hãi, vội vàng ngồi thẳng dậy, mặt ra tầng đỏ ửng, "Ai mà thèm nhìn?"

      Khóe môi Lãnh An Thần khẽ khẽ động, "Nguyện vọng của lão phu nhân thể thỏa mãn, em chuẩn bị xong chưa?"

      "Cái gì?" Đoan Mộc Mộc phát người này chuyện luôn đầy đủ, thích làm cho người ta suy đoán.

      "Cháu trai của bà. " Lãnh An Thần chợt mở mắt nhìn về phía , tròng mắt đen nhưng sáng quắc nhuộm tầng ẩm ướt, tuấn mê hoặc khiến người khác thấy hoảng hốt, nhưng trong lòng Đoan Mộc Mộc sợ lại là câu của .

      có ý gì? phải muốn đùa mà thành , muốn cùng sinh con chứ?

      , tuyệt đối thể.

      "Lãnh An Thần, muốn làm gì?" Suy nghĩ trong đại não của Đoan Mộc Mộc vòng vo nửa ngày, cuối cùng chỉ thốt ra được câu như vậy.

      Ánh mắt của người đàn ông cố định mặt , phức tạp khó hiểu, trong chốc lát, chỉ thấy điều chỉnh tư thế ngồi, lần nữa nhắm mắt lại, câu, "Chuẩn bị sẵn sàng !"

      Chuẩn bị? Chuẩn bị cái gì? Sinh con sao?

      Oanh ——

      Câu cuối cùng này của Lãnh An Thần giống như trái pháo phá tan tâm trạng vui vẻ du lịch của Đoan Mộc Mộc thành từng mảnh .

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 48: tắm.

      " phòng!"

      "Hai phòng!"

      Trong khách sạn, Đoan Mộc Mộc và Lãnh An Thần giằng co, nữ nhân viên phục vụ đứng trước quầy nhìn bọn họ cười tiếng, "Thưa Tiên sinh, phu nhân, phòng của quý ngài Hội Cơ Kim sắp xếp, đây là thẻ mở cửa phòng của quý ngài."

      Biểu tình của Đoan Mộc Mộc bị câu này làm cho cứng ngắc, tuy nhiên khi thẻ mở cửa phòng đưa tới, nhanh chóng vượt lên trước bước giơ tay cầm lấy.

      Mấy ngày nay ở nhà họ Lãnh, chỉ ngủ ở giường lớn có lần, lần này cũng muốn chiếm chủ động, để cho nếm mùi vị ngủ ghế sofa.

      Tiến vào phòng, Đoan Mộc Mộc liền lấy tư thế chiếm hữu tuyệt đối - nằm dang tay chân hình chữ đại ngã xuống giường, cũng hả hê tuyên bố, "Cái giường này kể từ bây giờ chính là của tôi!"

      Lãnh An Thần vừa tháo cà vạt, vừa liếc mắt người phụ nữ có tư thế nằm giường vô cùng ưu nhã, hừ tiếng, " ra em kịp chờ đợi muốn cùng tôi tạo người như vậy!"

      "Cái gì?" Đoan Mộc Mộc nhảy dựng lên, "Tôi chỉ cái giường này là của tôi."

      "Người của tôi cũng là của em. " Lãnh An Thần cười nhạt, vừa vừa cởi hoàn toàn, cơ thể phái nam chút nào che giấu đứng sững trước mặt Đoan Mộc Mộc, "Bà xã, tắm rửa trước."

      A! A! A!

      Cho đến khi vào phòng tắm, Đoan Mộc Mộc mới kịp phản ứng, nhưng thề rằng, kiên quyết cùng tạo người, tuyệt đối muốn, cho nên khi Lãnh An Thần ra, Đoan Mộc Mộc ngoan ngoãn nằm ghế sa lon rồi, cũng rất chân chó hướng cười tiếng, "Giường lớn để cho , tôi trở về ghế sa lon ư thích của khách sạn."

      Ngoài miệng như vậy, nhưng mà trong nội tâm lại mắng ngớt, thoải mái cái trứng a, ghế sa lon có thoải mái thế nào chăng nữa làm sao có thể so sánh với chiếc giường lớn mềm mại như vậy? Vừa rồi mới chỉ nam82m thử chút thôi, mà mê mẩn rồi!

      "Vậy sao? ra tôi ngại em và tôi ngủ chung cái giường." Lãnh An Thần chỉ quấn cái khăn lông rộng lùng thùng ở bên hông, người vẫn còn đọng lại những giọt nước còn chưa lau khô, từng viên tròn vo nhàng rơi xuống, lộ ra vẻ hấp dẫn chết người.

      Đoan Mộc Mộc cảm thấy tim đập rộn lên, dời ánh mắt , tức giận , " lạ gì."

      " tắm!" Khi người nào đó mở miệng, chiếc khăn tắm bị kéo rơi ra, tiện tay quăng , chiếc khăn bay vòng rồi rơi trúng vào đầu Đoan Mộc Mộc, mùi vị của lẫn vào khăn trong nháy mắt bao phủ, Đoan Mộc Mộc căm tức gạt mạnh cái, mặt đỏ lên giống như quả táo chín.

      "Lãnh An Thần, đừng có khinh người quá đáng!"

      "Khinh người?" Tên con trai xoay người lại, đôi mắt bị nước rửa qua tỏa ra tia sáng bức người.

      Lại lần nữa thấy hết toàn bộ thân thể , Đoan Mộc Mộc hận tới muốn đấm ngực, mặc dù rất đẹp trai, nhưng loại đồ vật này nếu thấy nhiều gây tội ác, "Lãnh An Thần, là đồ điên a, tại sao mặc quần áo, tại sao lại dùng khăn tắm ném tôi? Tại. . . . . ."

      Câu kế tiếp còn chưa hết, liềnim bặt, bởi vì người nào đó tới, khóe môi mang theo nụ cười u ám thâm sâu khó lường, "Bà xã, em ầm ĩ rất mạnh mẽ!"

      Đoan Mộc Mộc sợ hãi lui về sau, " đừng tới đây!"

      Hai cánh tay người đàn ông căng ra, cơ bụng mạnh mẽ lộ ra ngoài, từng múi từng múi chỉnh tề giống như ô vuông, " - tắm - tắm!" gằn từng chữ nhắc nhở.

      Lời này rơi vào tai Đoan Mộc Mộc cảm giác rất ái muội, lắc đầu, " muốn! Tôi còn chưa chuẩn bị xong, cho nên thể ép buộc tôi, như vậy bảo đảm, chuyện này phải diễn ra trong tình huống tình tôi nguyện mới có chất lượng tối ưu."

      lầm bầm tràng, chân mày người nào đó càng ngày càng cau chặt, người phụ nữ này suy nghĩ gì?

      "Tôi kêu em tắm rồi thay quần áo tham gia dạ tiệc hôm nay!" Lãnh An Thần còn gì để với trí tưởng tượng phong phú của người phụ nữ này.

      "Hả?" Đoan Mộc Mộc trở nên lung túng, ra chuyện phải như nghĩ.

      "Nhanh , trễ giây nữa, bây giờ tôi liền muốn em!" Lòng kiên nhẫn của Lãnh An Thần tiêu hao hết, nên phát ra uy hiếp trí mạng.

      "A! Tôi . . . . . ." người phụ nữ bỏ trốn mất dạng.

      Chương 49: Mưu đồ của phải là tiền sao?

      Đến buổi đấu giá từ thiện, Đoan Mộc Mộc và Lãnh An Thần ngồi sát nhau, nhìn từng món vật phẩm hào hoa xa xỉ sân khấu, kìm được tò mò hỏi người ngồi bên cạnh, "Hôm nay mua đồ sao?"

      Ánh mắt Lãnh An Thần nhìn thẳng phía trước, "Dĩ nhiên, em cho rằng tôi tới đây để xem náo nhiệt sao?"

      "Ồ!" Đoan Mộc Mộc đáp tiếng, người chủ trì bắt đầu khai mạc buổi đấu giá từ thiện, màn che kéo ra.

      Từng món vật phẩm được đưa giá rất cao, tất cả khoản tiền bán đấu giá góp vào quỹ Thiên Sứ, để giúp đỡ những người nghèo.

      "Nếu như tình của em đủ vững bền, vậy nguyện giao trái tim được xây bằng kim cương, xinh đẹp của , em là ký ức ngàn đời của , là kiếp trước nguyện mãi mãi theo đuổi. . . . . . Bây giờ chúng ta cùng nhau chứng kiến món quà có tên “Vĩnh hằng” do tình đầu tiên của Vương phi Diana tặng. . . . . ."

      Đó là sợi dây chuyền màu hồng, tổng cộng có 99 viên kim cương được đính xung quanh, trong đó viên ở giữa do Thái tử Charles tự mình chế tác, phía có khắc chữ cái F. R, là từ viết tắt của chữ For¬ev¬er.

      Mới đầu Đoan Mộc Mộc chẳng thấy sợi dây chuyền kia có điểm đặc biệt gì, nhưng sau khi nghe giới thiệu xong, khỏi tán thưởng, vì tích phía sau sợi dây chuyền đó là tình .

      "Giá khởi đầu là 30 triệu!"

      "50 triệu!"

      "60 triệu!"

      "65 triệu!"

      Bảng giá ngày càng tăng, cảm giác đầu tiên của Đoan Mộc Mộc chính là nghĩ rằng những người ở đây điên hết rồi, liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, chỉ thấy gương mặt bình tĩnh như nước, trong lòng khỏi thở phào nhõm, cũng may người đàn ông này điên.

      "80 triệu lần đầu tiên. . . . . ."

      "80 triệu lần thứ hai. . . . . ."

      có người ra giá đến 80 triệu, người chủ trì kêu giá lần cuối cùng, "80 triệu lần thứ. . . . . ."

      "99 triệu. . . . . ."

      Trước khi người chủ trì cầm chùy gõ lần cuối, Lãnh An Thần chợt giơ thẻ bài trong tay lên, giá tiền đặt ra khiến mọi người xuýt xoa.

      Đoan Mộc Mộc ngây dại, 99 triệu mua sợi dây chuyền, ta bị điên rồi sao?

      "Lãnh An Thần, đừng. . . . . ." Khi muốn ngăn lại, thế nhưng lại cười , đưa tay ra ôm chầm clấy ô, dùng nụ hôn chận lại lời muốn .

      Mọi ánh mắt và ống kính đều tụ lại trong giờ khắc này, đều chĩa hết lên người của bọn họ. . . . . .

      Buổi đấu giá kết thúc, bắt đầu buổi tiệc từ thiện sang trọng, những ký giả kia rốt cuộc cũng chụp hình nữa, Đoan Mộc Mộc mới có cơ hội mở miệng, "Lãnh An Thần, tôi biết có tiền, nhưng cứ xem như có tiền chăng nữa, cũng cần phá của như vậy có được hay ?"

      Tha thứ cho là con cái nhà nghèo, thể nhìn nổi loại người như chà đạp lên tiền như thế.

      Ngón tay thon dài của Lãnh An Thần vuốt sợi dây chuyền cổ , đôi môi mỏng cong, "Sao, em đau lòng cho tiền của tôi?"

      Liếc cái, Đoan Mộc Mộc đưa tay tính tháo sợi dây chuyền cổ xuống, lại bị Lãnh An Thần ngăn lại, "Làm gì thế?"

      "Trả lại cho a, thứ quý trọng như thế tôi dám đeo, tôi sợ người xấu mà thấy chém vào cổ của tôi. " thừa nhận mình tức giận, tức Lãnh An Thần hào phóng vung tiền như rác.

      Con ngươi như chấ rơi vào mặt , gương mặt của Lãnh An Thần lên tầng tối tăm, "Đoan Mộc Mộc, đây là mua tặng , xác định là cần?"

      "!" tháo sợi dây chuyền xuống, nhét vào trong tay Lãnh An Thần .

      Giờ khắc này, nhìn có chút hiểu, nhưng cũng cảm thấy rất xấu hổ, lần đầu tiên có người từ chối quà tặng của , người phụ nữ này đúng là biết suy xét, nghĩ như vậy, nhưng vẫn lạnh lùng cười tiếng, cầm sợi dây chuyền thảy thảy trong lòng bàn tay, "Đoan Mộc Mộc, lại giả bộ thanh cao, vì muốn gả cho tôi mà ngay cả lý do mang thai mà cũng viện cớ được, mưu đồ của phải là tiền sao?"

      Những câu này như chậu nước lạnh tưới thẳng vào đầu , Đoan Mộc Mộc kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt, ra ta vẫn nghĩ về như vậy.

      Trong lòng Đoan Mộc Mộc chua xót cuồn cuộn, nhưng mặt lại lên nụ cười tự giễu, " sai, là tôi tham tiền, vì vậy sợi dây chuyền hôm nay tính là gì? Khẩu vị của tôi cũng chỉ là cái này. " xong, bước từng bước lùi xa khỏi , cuối cùng chạy .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :