1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô dâu nhỏ bị gạt cưới của tổng giám đốc - Nhất Vạn Vạn (192C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 21: Gây tại quầy rượu.

      Nửa đêm, Đoan Mộc Mộc bị tiếng phá cửa đánh thức, ngoài ý muốn là Lam Y Nhiên đứng ngoài cửa, phản ứng đầu tiên của chính là đóng cửa, nhưng bị ngăn trở: " thấy An Thần."

      Những lời này khiến cơn buồn ngủ của Đoan Mộc Mộc tỉnh hơn phân nửa, nhưng nghĩ lại, người i đàn ông kia thấy có liên quan gì đến mình, ngáp cái, Đoan Mộc Mộc mở cửa lớn chút: " ta có ở đây, tin có thể vào lục soát!"

      Lam Y Nhiên lắc đầu cái: "Tôi biết. . . . . . ấy say ở quán bar, có thể giúp tôi đưa ấy về ?"

      ra là vì vậy!

      Đoan Mộc Mộc rất muốn từ chối, nhưng lúc này nhìn trong ánh mắt Lam Y Nhiên có vẻ cầu khẩn, cuối cùng cũng nhẫn tâm, nghe những người phụ nữ xinh đẹp có lực hút cực mạnh, quả nhiên sai, Đoan Mộc Mộc tùy tiện thay bộ quần áo khác, cùng Lam Y Nhiên tới quán bar.

      Trong góc mờ tối, trước mặt Lãnh An Thần nằm ngổn ngang đống chai bia, mà trong ngực của còn có mỹ nữ, tóc vàng mắt xanh, vóc người nóng bỏng khiến người ta chảy cả máu mũi.

      Đoan Mộc Mộc nhìn màn này, ở trong lòng liền vang lên tiếng, Lãnh An Thần ơi Lãnh An Thần, ra ngoài hưởng tuần trăng mật mang theo vợ đủ, còn mang theo người tình, kết quả vẫn chưa thoả mãn, lại còn chơi lêu lổng, là rách nát tới cực điểm.

      Nhưng Lam Y Nhiên lại bình tĩnh được như Đoan Mộc Mộc, khi nhìn thấy bàn tay ngoại quốc cắm vào trong lưng quần của Lãnh An Thần nhất thời ghen ghét tức giận, lên kéo người phụ nữ kia cho cái tát.

      Trong phút chốc quán bar huyên náo trở nên yên lặng, chỉ có tiếng nhục mạ của Lam Y Nhiên cực kỳ vang dội: " biết xấu hổ!"

      Khi ngoại quốc quay mặt thẳng lại Đoan Mộc Mộc ràng thấy khóe môi có vết máu đỏ tươi, trong lòng khỏi hít hơi khí lạnh, Lam Y Nhiên ra tay quả rất nặng, ra Đoan Mộc Mộc cũng từng lĩnh giáo qua.

      khí chung quanh đột nhiên trở nên mỏng manh, Đoan Mộc Mộc lúc này mới phát ra bọn họ bị vây quanh, phía sau toàn là những người đàn ông hung hãn, lòng nhất thời trầm xuống, kéo Lam Y Nhiên, sau đó cùng ta nhấc Lãnh An Thần lên: " xin lỗi các vị, vui lòng nhường đường chút!"

      Câu của Đoan Mộc những khiến họ nhường đường, mà ngược lại càng khiến gian của bọn họ càng trở nên hẹp, Đoan Mộc Mộc cho rằng bọn họ muốn tiền, nhanh chóng móc ví trong túi Lãnh An Thần ra, sau đó lấy ra cọc tiền quản là bao nhiêu, tất cả đều đặt hết lên bàn, cười thân thiện tiếng: " tại OK rồi hả?"

      OK? Đoan Mộc Mộc nằm mộng ! Chỉ cảm thấy cánh tay đau nhói, bị xách lên y hệt như con gà con, ném ra chiếc ghế sa lon phía sau lưng, sau đó Lam Y Nhiên cũng bị hai người đàn ông bắt lại.

      "Buông tôi ra, khốn kiếp, các người muốn làm gì?" Lam Y Nhiên sợ hãi, liều mạng hét chói tai.

      Chỉ thấy người phụ nữ bị đánh vừa rồi chợt móc từ trong ủng ra con dao nhọn chỉa vào mặt Lam Y Nhiên: "Con đàn bà thúi này dám đánh tao, hôm nay tao rạch nát mặt của mày ra!"

      Lam Y Nhiên sợ hãi rơi cả nước mắt, Đoan Mộc Mộc cũng sợ hãi nhắm chặt mắt lại, thể tưởng tượng nổi cảnh tượng Lam Y Nhiên bị rạch nát khuôn mặt.

      "Dừng tay!" Chợt, Lãnh An Thần nửa tỉnh nửa say trong thoáng chốc tỉnh táo lại: "Thả ta ra!"

      Đoan Mộc Mộc mở mắt ra, nhìn vẻ mặt người đàn ông khôi phục lại vẻ lãnh, sao lại có thể quên mất Lam Y Nhiên là tâm can bảo bối của , sao có thể để bị hủy dung chứ?

      Tuy nhiên Lãnh An Thần hình như quên mất là ở nước ngoài, hơn nữa tại còn thân thế . . . . . .

      "Cẩn thận ——" khi Đoan Mộc Mộc nhìn thấy họng súng đen ngòm chỉa vào gáy Lãnh An Thần, theo bản năng lao tới, khi tiếng súng vừa vang lên nhào tới sau lưng Lãnh An Thần, ôm chặt lấy .

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 22: cho mang theo tình nhân.

      Mùi vị nồng đậm của xâm nhập vào hơi thở, thậm chí khiến quên mất cảm giác đau người, đau, ngoài ý muốn của .

      Thân thể của bị xoay ngược lại, lúc này nằm trong ngực của , nhìn thấy bộ dáng của , tròng mắt thâm thúy, sóng mũi cao, đôi môi , ra người đàn ông này rất đẹp trai, đẹp trai đến độ khiến muốn đưa tay sờ cái, mà cũng làm như vậy.

      Ngón tay lướt qua mặt , gương mặt góc cạnh ràng, sau đó ngón tay của bị ngậm vào trong miệng, thanh của Lãnh An Thần run rẩy vang lên: "Sao ngu như vậy?"

      Ngu?

      Lúc này, Đoan Mộc Mộc mới phát ra mình phải ngu là cái gì? Sao lại thay cản đạn? Nên biết rằng rất sợ chết.

      Nhưng, trong giây phút này, lại thấy hối hận vì ngu lần!

      Thân thể giống như bao cát bị đâm thủng, có thứ gì đó nhanh chóng biến mất, trước mắt của còn ràng nữa, kể cả bộ dáng của cũng dần dần mơ hồ, sắp chết rồi sao?

      Chợt, trong đầu Đoan Mộc Mộc vang lên tiếng :

      "Lãnh An Thần . . . . . ." nỗ lực kêu lên tên của , cũng cảm thấy mặt của dán sát lại, rất ấm áp, rất thoải mái, thoải mái khiến người ta muốn đắm chìm trong đó.

      " xin lỗi. . . . . ." Trước khi mắt nhắm lại kịp ba chữ này.

      xin lỗi, phá hủy lễ đính hôn của .

      xin lỗi, gây phiền não cho

      xin lỗi, tất cả mọi chuyện phải cố ý.

      Lam Y Nhiên nhìn màn này, sợ hãi sớm bị thay thế bằng khiếp sợ, Đoan Mộc Mộc cư nhiên thay Lãnh An Thần ngăn cản viên đạn, nếu là đứng ở chỗ đó, chỉ sợ cũng dám làm điều này?

      Người phụ nữ này chẳng lẽ chỉ vì nhất thời chơi đùa mới chịu gả cho Lãnh An Thần sao? Hay là, căn bản ?

      Nhìn lại bộ dạng Lãnh An Thần ôm chặt Đoan Mộc Mộc, trái tim Lam Y Nhiên chợt trầm xuống, như vậy hoàn toàn giống như khẩn trương lo lắng cho ân nhân cứu mạng , mà giống như. . . . . .

      Chợt, Lam Y Nhiên sợ hãi, còn sợ hơn so với sợ con dao găm còn gí mặt mình.

      *

      " là đau!" Đoan Mộc Mộc ai oán than tiếng, chậm rãi mở mắt ra.

      Trần nhà màu trắng, vách tường màu trắng, màu trắng chướng mắt khiến phản ứng đầu tiên của chính là nghĩ mình lên Thiên đường.

      "Em tỉnh, chỗ đó có thoải mái ?" thanh vang lên bên tai khiến kinh ngạc trừng mắt nhìn.

      Lãnh An Thần?

      " phải tôi ở thiên đường sao?" vừa mở miệng khiến Lãnh An Thần dở khóc dở cười.

      "Ừ, tôi và em cùng đến Thiên đường." Câu hỏi của khiến cũng thốt lên lời dối nghịch ngợm.

      Đoan Mộc Mộc - ý thức còn chưa quay trở lại: ", chẳng lẽ cũng trúng đạn?"

      Nhìn như vậy, Lãnh An Thần có chút lo lắnh, người phụ nữ này trở nên đần độn chứ?

      "Lãnh An Thần! Sao cũng trúng đạn?" chợt nắm tay , kích động.

      Lãnh An Thần nhìn khuôn mặt trắng bệch có chút máu của , rồi cầm tay : "Tôi bị trúng đạn, em cũng chưa lên Thiên đường, chúng ta đều còn sống."

      còn sống? Có ?

      Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời xanh mây trắng, ánh mặt trời đỏ hồng ấm áp, lúc này, Đoan Mộc Mộc mới thở phào nhõm: "Tôi còn tưởng rằng mình chết!"

      "Cháu dâu của ta sao có thể dễ dàng chết như vậy chứ?" Đột nhiên, thanh già nua chen vào, Đoan Mộc Mộc nhìn sang, nhìn thấy lão phu nhân được người dìu vào.

      Đoan Mộc có chút ngây ngô, cho đến khi Lãnh An Thần ghé vào tai câu: "Em ngủ mê ba ngày ba đêm, chúng ta trở về nước!"

      "Á?" Đoan Mộc Mộc thét chói tai: "Tôi còn chơi chưa đủ, sao về nước rồi?"

      Nhất thời, lời của khiến cả phòng cười to, Đoan Mộc Mộc lúc này mới cắn môi, ngượng ngùng giấu mặt vào trong chăn.

      "Nha đầu ngốc, chờ cháu khỏe lại, kêu Tiểu Thần dẫn cháu ." Lão phu nhân tới, kéo chăn ra.

      "Vậy cho ta mang theo tình nhân." Những lời này bật thốt lên, chỉ thấy Lãnh An Thần đứng bên sắc mặt biến thành màu gan heo.

      Chương 23: Bị bắt gặp hôn!.

      Mùi cháo thơm dịu khi vào miệng trơn mềm này hình như là loại cháo ngon nhất mà Đoan Mộc Mộc từng ăn qua, ra chén cháo này cũng phải là loại ngon nhất, mấu chốt là do chén cháo này có người đút vào trong miệng của .

      Đoan Mộc Mộc vừa húp cháo vừa cẩn thận quan sát người đàn ông trước mắt, ngón tay thon dài, từng đốt xương phân biệt ràng, lúc múc cháo vô cùng thanh nhã, còn có gương mặt tuấn tú mất vẻ tàn ác lạnh lẽo thường ngày, khiến người ta có cảm giác dễ chịu thành lời.

      Lần này hùng cứu mỹ nam, đổi lấy dịu dàng của , cũng xem như là đáng giá, Đoan Mộc Mộc vì suy nghĩ mien man, nên chén cháo cạn đáy.

      "Muốn ăn thêm ?" Lãnh An Thần hỏi khẽ.

      Đoan Mộc Mộc lắc đầu cái, nhìn Lãnh An Thần đặt chén xuống, lại cảm thấy lại có chút luyến tiếc: "Cái đó. . . . . ."

      Nghe thấy lên tiếng, quay đầu lại, nhưng lại lắc đầu: " có việc gì. . . . . . Cám ơn đút cháo cho tôi!"

      xong, Đoan Mộc Mộc liền cắn lưỡi, tại sao phải như vậy, mà bị thương, nên đút cháo cho đúng sao?

      Chợt, hơi thở nồng đậm tiến tới gần, Đoan Mộc Mộc hốt hoảng ngẩng đầu, thấy Lãnh An Thần chẳng biết từ lúc nào tiến gần , hơn nữa lại vô cùng gần, gần đến độ môi của gần như chạm vào chóp mũi của , vẻ mặt căng thẳng: ". . . . . ."

      Còn chưa hết, môi của nóng lên, là ngón tay của phất qua, "Em xem!"

      ra là hạt cơm!

      Khi Đoan Mộc Mộc còn méo miệng, Lãnh An Thần cầm lấy áo khoác, vừa mặc vừa : "Công ty tôi có chuyện, buổi tối tôi trở lại với em!"

      "Ừm!" Chẳng biết tại sao, nghe thấy muốn , trái tim Đoan Mộc Mộc lại thoáng qua tia mất mát.

      Trong phòng vang lên tiếng bước chân của , càng ngày càng xa, trong khắc này, Đoan Mộc Mộc chợt mở miệng: "Lãnh An Thần?"

      Quay đầu lại, nhìn ——

      ", tôi. . . . . . Cái đó, về sau. . . . . . Chúng ta chung sống vui vẻ, có được hay ?" Ậm ừ nửa ngày, rốt cuộc cũng ra.

      Cơ thể Lãnh An Thần hơi dừng lại, sau đó khóe môi giơ giơ lên: "Được!"

      "Đừng động, nhột. . . . . ." Trong giấc mộng, Đoan Mộc Mộc cảm giác chóp mũi giống như có vật gì bò, phẩy tay gạt , nhưng làm sao cũng được, cho đến khi bàn tay bé của thể động đậy được nữa, mới đột ngột mở mắt ra.

      "?" Thấy tô Hoa Nam, cơn buồn ngủ của Đoan Mộc Mộc liền biến mất.

      mới vừa tỉnh ngủ, ánh mắt lóe sáng giống như hai đầm nước, cái miệng xíu hơi chu ra, dường như vẫn còn ngái ngủ, Tô Hoa Nam nhìn mà cảm thấy cổ họng căng thẳng, thanh khàn khàn: "Là !"

      Ánh mắt của sáng như ngọn lửa dường như có thể thẳng vào lòng người, Đoan Mộc Mộc bị nhìn như thế cảm thấy hốt hoảng, nhanh chóng rũ mí mắt xuống, nhất thời biết nên gì.

      "Còn đau ?" chủ động cầm tay , Đoan Mộc Mộc muốn rút tay về, thế nhưng lại cho cơ hội: "Mộc Mộc, em sống hạnh phúc, tại sao phải miễn cưỡng chính mình?"

      Chuyện Lãnh An Thần mang theo Lam Y Nhiên cùng hưởng tuần trăng mật, cả nhà họ Lãnh ai ai cũng biết, hơn nữa chuyện hôn nhân của họ Tô Hoa Nam cũng có nghe đôi chút.

      "Em ….Em sao." Chẳng biết tại sao, trước kia gặp cảm thấy đặc biệt ấm lòng, nhưng lúc này ngồi đối mặt nhau, lại khiến Đoan Mộc Mộc lo lắng.

      "Em nóidối!" Giọng của Tô Hoa Nam đột nhiên thay đổi: "Em hoàn toàn thương nó, nó cũng thương em, cần gì phải ở chung chỗ?"

      Từ miệng Tô Hoa Nam thốt ra hai từ “ thương”, giống như là lưỡi dao cứa trong lòng Đoan Mộc Mộc, đau đớn khiến nhất thời ầm ướt viền mắt.

      "Vâng, chúng tôi nhau, nhưng như vậy thế nào? Ít nhất ta cũng đến nỗi vứt bỏ tôi mà tiếng nào, đột ngột bốc hơi bặt vô tín, Tô Hoa Nam là người có tư cách nhất để quan tâm tới tôi, . . . . . ." Lời của chưa dứt, môi cảm thấy chặt chẽ, Tô Hoa Nam hôn .

      Nụ hôn nóng bỏng, mềm mại, mang theo tư vị trong ký ức, khiến chợt cảm thấy đầu óc trống rỗng, những hình ảnh ngày xưa cũng lần lượt lướt nhanh qua trong tâm trí, thậm chí khiến quên đẩy ra, cho đến khi trong phòng vang lên tiếng kêu hoảng sợ ——

      " xin lỗi, xin lỗi, hai người, hai người cứ tiếp tục. . . . . ." Giọng của Lam Y Nhiên khiến trong đầu Đoan Mộc Mộc bỗng chốc kêu ong ong tiếng, muốn đẩy người trước mặt ra nhưng trễ.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 24: Uy hiếp trắng trợn.

      Tô Hoa Nam rời , người trước mặt đổi thành Lam Y Nhiên, vẫn là Y Nhiên xinh đẹp động lòng người, mặt cũng bị rạch nát, trong giờ phút này nhìn Đoan Mộc Mộc cười, nụ cười này làm cho người ta có cảm giác mềm mại như bông vải nhưng chất chứa trong đó là những mũi dao nhọn hoắt.

      Nghĩ đến chuyện bị nhìn thấy Tô Hoa Nam hôn mình, Đoan Mộc Mộc cảm thấy lo lắng, biết chuyện này nếu truyền tới tai Lãnh An Thần, khi biết nổi đóa như thế nào? thể tưởng tượng được người phụ nữ này tới cũng thực đúng lúc, Đoan Mộc Mộc nghi ngờ có lẽ ta cố ý theo dõi Tô Hoa Nam mà đến.

      Hừ tiếng, Đoan Mộc Mộc mở miệng: " Lam, về sau trước khi vào nhớ gõ cửa!"

      "A! Nha. . . . . . Tôi có gõ." Lam Y Nhiên cười yếu ớt: "Nhưng có lẽ hai người quá nhập tâm, nên nghe thấy."

      Đoan Mộc Mộc cắn môi, có nửa điểm để phản bác, bởi vì vừa rồi quả trầm luân, lại nghe Lam Y Nhiên tiếp: "Chuyện này cũng có gì phải xin lỗi, ra . . . . . ."

      " Lam, tìm tôi có chuyện gì?" Đoan Mộc Mộc cắt ngang lời , muốn tiếp tục đề tài khiến hai người lúng túng.

      Lam Y Nhiên dừng nụ cười mặt, trong nháy mắt biến đổi thành nét mặt thương tiếc, thay đổi nhanh như vậy, khiến Đoan Mộc Mộc cũng cảm thán làm diễn viên là đáng tiếc.

      "Mộc Mộc, lần này cám ơn cứu An Thần." Lam Y Nhiên nắm tay Đoan Mộc Mộc, ngay cả cách gọi cũng trở nên thân mật.

      Nghe như thế, Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy mặt mình như bị người ta tát cái rất châm chọc, ta là giọng khách át giọng chủ sao? giống như Lãnh An Thần là chồng của ta vậy!

      Đoan Mộc Mộc để cho Lam Y Nhiên hẹp hòi được như ý, vì vậy mở miệng trả lời: " cần, ấy là chồng tôi, tôi cứu ấy là việc nên làm!"

      Lam Y Nhiên hình như ngờ Đoan Mộc Mộc có thể như vậy, vẻ mặt chợt trở nên cứng ngắc khoảng nửa giây: "Mộc Mộc, tôi biết trước đây hiểu lầm, cũng rất nhiều lời cay nghiệt với , đừng chấp nhặt với tôi. . . . . Còn chuyện phá hủy lễ đính hôn của tôi và An Thần, tôi cũng trách , về sau chúng ta chung sống vui vẻ, đợi đến khi lão phu nhân. . . . . . Hai người có thể tách ra, An Thần vẫn là người đàn ông của tôi!"

      Lời đàng hoàng như vậy, biểu rộng lượng, nhân hậu vô cùng tinh tế, khiến Đoan Mộc có cảm giác chột dạ và hèn hạ.

      "Cám ơn có thể nghĩ như vậy." Đoan Mộc Mộc hừ tiếng châm chọc.

      Lam Y Nhiên nghe thấy, khóe môi cứng ngắc: "Tính khi An Thần tốt, về sau nên ít chọc giận ấy, dù sao trong chuyện này, người phụ nữ vẫn bị thua thiệt, sau này khi tách An Thần ra, cũng phải lập gia đình, có đúng ?"

      Lời rất chắc chắn, giống như Đoan Mộc Mộc và Lãnh An Thần nhất định phải ly hôn, Đoan Mộc Mộc còn hơi sức để so đo, thậm chí cũng muốn quan tâm tới người phụ nữ trước mắt, nếu như phải taquá ghen ghét, rồi đánh ngoại quốc đó cái tát, bây giờ mình cũng cần nằm ở giường, ta tới đây câu an ủi thôi, lại còn ám chỉ bóng gió, khiến Đoan Mộc Mộc tức giận.

      Lam Y Nhiên thao thao bất tuyệt, nhưng thấy Đoan Mộc Mộc muốn chuyện với mình nữa, cũng cảm thấy còn thú vị, đứng dậy, ưu nhã kéo mép váy: "Mộc Mộc, nên nghỉ ngơi cho khỏe, chúc mau bình phục!"

      Chúc mau bình phục? Nhưng trong lòng ra ước gì cho chết sớm phải ?

      Người phụ nữ này chính là ngoài mặt ra vẻ Bồ Tát, nhưng trong lòng toàn là ma quỷ!

      "Cảm ơn!" Đoan Mộc Mộc hừ tiếng, xong muốn kéo chăn ngủ, đúng lúc này lại nghe Lam Y Nhiên mở miệng:

      "Chuyện hôm nay tôi nhìn thấy, cho An Thần biết, yên tâm . . . . . . Hoặc là, nếu như muốn ở chung chỗ với chú Hai, tôi có thể khuyên nhủ An Thần . . . . . ."

      Uy hiếp, uy hiếp trắng trợn!

      " nhọc phí tâm." Đoan Mộc Mộc nghiến răng.

      Nhìn Đoan Mộc Mộc tức giận đến tím mặt, Lam Y Nhiên cảm thấy trong lòng rất vui vẻ, giơ tay lên đưa chiếc nhẫn kim cương rất to hướng về phía ánh mặt trời ngắm nghía: "Còn nữa, về sau muốn hôn phải chú ý đóng cửa, nếu như bị An Thần nhìn thấy, sợ rằng tốt. . . . . . Dù sao bây giờ vẫn còn mang cái mác là vợ của ấy. . . . . . Đàn ông đều là sĩ diện hão, thấy đúng ?"

      "Cút ——" Đoan Mộc Mộc mò cái gối đầu, hướng về phía người phụ nữ trước mặt đập tới.

      Chương 25: Tình cảm dịu dàng vỡ tan tành.

      " suy nghĩ gì đấy?" Buổi tối, Đoan Mộc Mộc nhìn màn đêm ngoài cửa sổ ngẩn người, thậm chí khi Lãnh An Thần vào cũng phát ra.

      giật giật thân thể, nhìn người ngồi ở mép giường, mặt thoáng qua vẻ mất tự nhiên: " có gì!"

      "Vậy sao?" người mặc áo hiệu PO¬LO màu xanh dương, quần tây màu trắng đơn giản khiến Lãnh An Thần đẹp trai gần như nghiệt, hai tay cắm trong túi quần, tròng mắt đen híp lại, mang theo sắc bén, ánh mắt như thế khiến Đoan Mộc Mộc khỏi chột dạ.

      "Chỉ cảm thấy ánh hoàng hôn vô cùng đẹp." khẽ nhắm mắt, nhưng trong giây kế tiếp nghe thấy giọng lạnh lẽo của Lãnh An Thần.

      "Chưa chắc là do hoàng hôn?"

      Bàn tay Đoan Mộc Mộc thầm níu chặt ga giường, muốn tiếp tục đề tài này: " ...Hôm nay bận sao? Sao. . . . . ."

      " ta tới?" Lãnh An Thần lạnh lùng cắt đứt lời của Đoan Mộc Mộc.

      Hàng mi dài như cánh quạt chợt nâng lên, giống như bươm bướm bị kinh động, Đoan Mộc Mộc nhìn về phía người đàn ông trước mặt, trái tim nhanh chóng treo lên, quả nhiên Lam Y Nhiên mách lại.

      "Tôi và ta là quá khứ rồi, cần suy nghĩ nhiều, hơn nữa ta tới đây chỉ là thăm tôi, cũng có. . . . . ." vội vàng giải thích, hoàn toàn chú ý tới tròng mắt đen của Lãnh An Thần càng ngày càng mờ.

      Hơi thở của đột nhiên tiến tới gần khiến mở miệng thêm được câu nào, thậm chí còn nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của mình trong mắt , cắn môi, hoàn toàn im lặng.

      "Nếu có gì, cũng cần sợ." thanh của rất thấp, nhưng rơi vào tai lại là những chữ chấn động tâm can.

      "Tôi . . . . ." Đoan Mộc Mộc nghẹn ngào.

      "Xem ra lời của tôi luôn luôn nhớ. " Lãnh An Thần kéo cằm lên, cổ có cảm giác như bị bẻ gãy: "Bây giờ tôi giúp cho nhớ, ai mới là người đàn ông của !"

      Môi của rơi xuống, phải hôn, mà là cắn, rất đau, hình như muốn cho nếm được mùi máu tanh. . . . . .

      Buổi sáng khi đút cháo cho rất dụi dàng, nhưng vào giờ phút này vỡ tan tành, sao có thể bởi vì nhất thời dịu dàng mà quên tất cả? hận , dù thay đỡ viên đạn, nhưng trong lòng , chuyện này cũng chỉ là khoản nợ thiếu phải trả.

      "Ưmh. . . . . ." Đôi môi dường như bị dùng răng xé rách, đau chịu nổi, đưa tay đẩy ra, nhưng ngờ lúc này cửa phòng bị đẩy ra.

      "Mộc Mộc, mang cho em. . . . . ." thanh của Tô Hoa Nam đột nhiên ngừng lại, nhìn màn này, hộp cơm trong tay thiếu chút nữa rơi xuống, làm thế nào cũng ngờ tới thấy cảnh tượng này.

      Người phụ nữ , giờ phút này hôn người đàn ông khác, dù là biết bọn họ là vợ chồng, nhưng nghĩ là việc, tận mắt nhìn thấy lại là việc khác.

      Tim, trong nháy mắt như bị ai xé nát. . . . . .

      Đoan Mộc Mộc nhìn người đàn ông đứng ngây ngô, đầu óc kêu ong ong!

      Vì sao lại tới?

      Trong khoảnh khắc này, Đoan Mộc Mộc chỉ muốn chết!

      "A!" môi của đau xót, Lãnh An Thần những buông ra, ngược lại nụ hôn kia càng sâu hơn, gần như cho có thời gian rảnh rỗi.

      lúc lâu, khi chống đỡ nổi nữa Lãnh An Thần mới buông ra, sau đó nhìn về phía người đàn ông đứng phía sau, đầu lưỡi màu hồng lộ ra, liếm môi ra vẻ vẫn chưa thỏa mãn: "Chú hai, lịch , quấy rầy chuyện tốt của người ta!"

      xong, Lãnh An Thần xoay người lại, nhéo khuô mặt nhắn của Đoan Mộc Mộc rất mạnh, giọng mập mờ: "Bà xã, khi quay lại chúng ta tiếp tục, có vài lời muốn với chú Hai."

      Có vài lời, nhấn rất mạnh, hoàn toàn là cố ý.

      Đoan Mộc Mộc nhắm mắt tuyệt vọng, trong chốc lát, liền nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng đánh nhau, biết là ai đánh ai? Nhưng đều muốn quan tâm, mặc kệ bọn họ . . . . .

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 26: đột nhiên tới nghỉ lễ

      Mãi cho đến khi Đoan Mộc Mộc xuất viện, Lãnh An Thần cũng xuất , tình huống như thế ở nằm trong dự liệu của , với tính tình của , lập tức lôi ra khỏi bệnh viện về nhà nghiêm túc dạy dỗ là nhân từ.

      Đón xuất viện là chú Khôn, luôn mang mặt nụ cười hiền từ, so với lần đầu tiên lạnh lùng “mời” tới hoàn toàn khác xa, có lẽ bởi vì thân phận của bây giờ, dù sao cũng là thiếu phu nhân của nhà họ Lãnh, nhìn phong cảnh xa lạ ngoài cửa sổ, Đoan Mộc Mộc mới phát đây phải là đường trở về Lãnh An đường: "Chú Khôn, đây là đâu?"

      Khi thốt ra câu hỏi này trong đầu Đoan Mộc Mộc lóe lên ý nghĩ là Lãnh An Thần cho trở về ngôi nhà trước đây.

      Chú Khôn ngồi ở ghế phụ cạnh tài xế quay đầu lại: "Thiếu phu nhân, tôi dẫn viện trang điểm."

      Đoan Mộc Mộc sửng sốt, lại nghe Chú Khôn giải thích: "Chuyện này do lão phu nhân an bài!"

      Chẳng lẽ Lãnh gia lại có tiệc tùng gì sao? Đoan Mộc Mộc còn chưa hỏi tới cùng, xe dừng lại, vừa bước xuống xe, có người tiến lên đón, mọi chuyện về sau cần quan tâm, sau tiếng, từ bé lọ lem lột xác thành mỹ nữ cao quý xinh đẹp động lòng người.

      Có tiền, là tốt, có thể khiến người ta thay đổi được mọi thứ!

      đường trở về, Đoan Mộc Mộc vẫn trầm mặc, biết có phải trời sanh mình tiện mệnh hay , toàn thân là lễ phục cùng trang sức vô cùng thân sang trọng quý phái, khiến có cảm giác toàn thân như mặc khôi giáp, mọi thứ đều thấy thoải mái.

      Xe dừng lại trước biệt thự nhà họ Lãnh, còn chưa xuống xe cảm thấy nồng đậm khí hân hoan, lúc này Đoan Mộc Mộc mới nhớ tới hỏi: "Chú Khôn, hôm nay là ngày đặc biệt gì sao?"

      Chú Khôn quay đầu lại, ánh mắt phức tạp nhìn cái: "Thưa thiếu phu nhân, hôm nay là sinh nhật thiếu gia."

      Sinh nhật Lãnh An Thần? Chuyện này mà người làm vợ như cư nhiên lại biết!

      "Thiếu phu nhân, xin mời!" Chú Khôn mở cửa xe ra, Đoan Mộc Mộc bước theo chú tới đám tiệc đông đúc.

      Còn chưa tới gần, Đoan Mộc Mộc liếc nhìn thấy người kia ở trong đám đông, thân lễ phục màu trắng cắ may thủ công rất tinh xảo, phong thái tôn quý rất ràng, giống như bạch mã hoàng tử trong thần thoại, thể nhận, người đàn ông này bắt mắt, bất luận ở chỗ nào.

      "Bà xã!" Chẳng biết lúc nào, Lãnh An Thần đứng ở trước mặt của , cánh tay thân mật ôm eo của , cái hôn nóng bỏng nặng rơi vào bên má, biểu ân ái thân mật, hoàn toàn nhìn ra từng hiềm khích, giống như bọn họ đôi vợ chồng ân ái.

      Thân mậtnNhư vậy, khiến Đoan Mộc Mộc rất thích ứng, run rẩy tránh né: "Tôi...tôi biết hôm nay là sinh nhật của , cho nên. . . . . ." Cho nên món quà sinh nhật có.

      "Em chính là quà tặng tốt nhất." giống như có thể nhìn thấu lòng của , dù còn chưa dứt lời, hoàn toàn biết, hơn nữa khi lời này, môi của quét lên vành tai của , khiến cảm thấy tê dại đến run rẩy.

      Đoan Mộc Mộc Tâm vô cùng kích động, kéo tay ra: "Để tôi chào hỏi bà nội." xong, đợi từ chối, liền vội vàng chạy .

      Lão phu nhân hỏi tình trạng của , hai người hàn huyên lúc, chợt Đoan Mộc Mộc cảm giác dưới thân nóng lên, như có dòng nhiệt ở đâu chảy ra, cảm giác bất thường khiến kinh hãi, liền vội vàng đứng lên chạy thẳng tới phòng vệ sinh, quả nhiên, đáng chết cư nhiên lúc này tới ngày rồi!

      Làm sao đây? Làm sao đây?

      Bên người tại có băng vệ sinh , đáng chết là trong WC mà ngay cả giấy vệ sinh cũng có, càng tệ hơn nữa là chuyện này tuyệt đối thể để lão phu nhân biết, nếu chính là lừa gạt bà.

      "Có cần giúp tay ?" trong lúc Đoan Mộc Mộc vô cùng lo lắng biết như thế nào cho phải ngờ Lam Y Nhiên lại xuất .

      Chương 27: Bí mật bị vạch trần

      Lam Y Nhiên cũng tới? Có thể thấy chuyện đó cũng là bình thường, dù sao ta cũng là tâm can bảo bối Lãnh An Thần, sinh nhật tại sao có thể thiếu ta được đây? Chỉ có điều khi nghĩ đến việc ta tiết lộ chuyện Tô Hoa Nam cường hôn mình, Đoan Mộc Mộc lại càng cảm thấy chán ghét, liếc mắt, muốn để ý đến ta.

      Lam Y Nhiên thấy thèm đếm xỉa đến mình, kéo kéo khóe môi, "Nếu cần, vậy thôi!" xong, lắc lắc cái mông đầy đặn tính .

      "Chờ chút, " Đoan Mộc Mộc biết mình thể đứng mãi ở chỗ này, vì vậy tạm thời quyết định nên giận dỗi: "Cái đó, có thể cho tôi mượn ít khăn giấy hay ?"

      "Khăn giấy?" Lam Y Nhiên sửng sốt.

      Đoan Mộc Mộc cười ha ha: "Hôm nay đau bụng, ở đây có giấy vệ sinh!"

      Chỉ có thể dối, Đoan Mộc Mộc có ngu ngốc chăng nữa cũng biết người phụ nữ mang thai có kỳ kinh nguyệt, cho nên chuyện này kiên quyết thể để cho Lam Y Nhiên biết.

      Ánh mắt Lam Y Nhiên nửa tin nửa ngờ đảo loạn mặt Đoan Mộc Mộc hai vòng, lấy trong xách tay ra xấp khăn giấy đưa tới, cuối cùng Đoan Mộc Mộc cũng có thể tạm thời xử lý vấn đề, ra khỏi phòng vệ sinh liền chạy thẳng tới phòng của , hề chú ý tới bóng dáng sau khi đợi vừa ra khỏi phòng vệ sinh lại vào.

      Sau khi vào trong phòng của Lãnh Ngọc Thù, em của Lãnh An len lén cầm bịch băng vệ sinh, Đoan Mộc Mộc mới hoàn toàn giải quyết xong vấn đề, ở trước gương lại nghiêm túc kiểm tra phen, sau khi xác định có vấn đề gì, mới lại xuống lầu.

      Lúc này, cả bữa tiệc bị vũ khúc xinh đẹp bao vây, Lãnh An Thần ôm Lam Y Nhiên uyển chuyển khiêu vũ, đứng xa xa nhìn, nam đẹp trai nữ dịu dàng là hoàn mỹ khiến người ta cảm thán, nếu như phải mình cắm cước, có lẽ bây giờ bọn họ vô cùng hạnh phúc.

      Chẳng biết tại sao? Trong lòng Đoan Mộc Mộc lại dâng lên tia áy náy, cho nên khi Lam Y Nhiên kết thúc bài khiêu vũ tới thể né tránh.

      "Bụng có khá hơn chút nào hay ?" Lam Y Nhiên cười ngớt, ánh mắt rơi vào vùng bụng của Đoan Mộc Mộc.

      Đoan Mộc Mộc gật cái: "Tốt hơn nhiều!"

      "Bây giờ mang thai, cần phải chú ý chút." xong, Lam Y Nhiên nhìn ly rượu trong tay của : "Đổi cho ly nước trái cây, phụ nữ có thai được uống rượu!"

      "Tôi. . . . . ." Đoan Mộc Mộc còn chưa kịp lên tiếng, cái chén trong tay bị Lam Y Nhiên lấy , đổi bằng ly nước trái cây.

      Ân cần như vậy cho dù là giả, nhưng cũng khiến Đoan Mộc Mộc cảm nhận được tia ấm áp: "Cám ơn. . . . . . Cái đó, ra tôi. . . . . ."

      "Chúng ta ra bên kia ngồi, thế nào?" Lam Y Nhiên chỉ chỉ cái ghế cách đó xa.

      "Được!" Đoan Mộc Mộc tới, hoàn toàn hề chú ý trong mắt người phụ nữ sau lưng lộ ra vẻ giảo hoạt.

      "Tôi và ta ly hôn, cái danh hiệu thiếu phu nhân này sớm muộn gì vẫn là của ." Đoan Mộc Mộc nhìn rượu đỏ trong chén, ra lời tự đáy lòng.

      Lam Y Nhiên ngờ lại đột nhiên như vậy, cười cười: "Haiz, thiếu phu nhân chỉ là hư danh, điều tôi muốn chính là ấy tôi lòng là đủ rồi!"

      Hai người phụ nữ trò chuyện câu được câu mất, giống như đôi bạn già, cho đến khi người chủ trì tuyên bố cắt bánh sinh nhật, họ mới kết thúc buổi chuyện vào.

      "Cho mời thiếu phu nhân và thiếu gia lên lễ đài, cầu nguyện, cắt bánh ngọt!" Lời của người chủ trì khiến Đoan Mộc Mộc trở thành tiêu điểm, liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, khoác vào cánh tay của chậm rãi lên lễ đài.

      Chân giẫm lên thảm lót màu đỏ, mềm mại khiến bước có chút vững, mỗi bước , nhịp tim của Đoan Mộc Mộc lại thót lên nhịp, cuối cùng biến thành hoảng hốt. . . . . .

      "Đó à cái gì?" Chợt, trong đám đông biết có người nào hét lên tiếng, tiếng hét này khiến tất cả mọi người đều kinh sợ, chốc lát sau đó, Đoan Mộc Mộc liền cảm giác mọi ánh mắt giống như đèn pha tập trung người của , nóng bỏng.

      "Máu, thiếu phu nhân chảy máu." biết người nào lại kêu lên tiếng.

      Trong đầu Đoan Mộc Mộc kêu ong tiếng, theo bản năng đưa tay ra sau lưng che , nhưng trễ!

      "Thiếu phu nhân phải mang thai sao? Sao lại có máu?"

      "Đúng vậy a, Đúng vậy a. . . . . ."

      "Chẳng lẽ là mang thai giả hay sao?"

      thanh hỗn loạn nổi lên bốn phía, Đoan Mộc Mộc đứng ngây người tại chỗ như phỗng, tại là bị vạch trần tại chỗ .

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 28: Trong vòng tháng phải mang thai.

      Đại sảnh nhà họ Lãnh giờ phút này yên tĩnh đến rơi cây kim cũng có thể phát ra tiếng vang ầm ầm, tất cả mọi người ngồi ở đó sắc mặt nghiêm túc, chuyện tối nay có thể là đề tài cho thiên hạ gièm pha, mất thể diện chỉ mình Đoan Mộc Mộc , mà là cả nhà họ Lãnh.

      Đoan Mộc Mộc liếc nhìn lão phu nhân ngồi ghế sa lon, tay cầm cây quải trượng bằng ngọc lưu ly màu trắng tinh, trái tim như bị thắt chặt, ngay cả hít thở cũng khó khăn, nhưng chuyện này là do gây ra, nên phải có ý kiến, vì vậy chậm rãi đứng dậy, hướng về phía người ngồi bái sâu: " xin lỗi!"

      "Xin lỗi có ích gì ? Mặt mũi của nhà họ Lãnh gia bị làm cho mất hết." Người chuyện là mẹ của Lãnh An Thần, tuổi trẻ có thể so sánh ngang với với Đoan Mộc Mộc, nhưng thanh lại bén nhọn đáng sợ.

      "Ai, vốn dĩ trong bụng có con, nhưng lại cứ muốn giả mạo, chắc biết ngày như thế." Dì của Lãnh An Thần cũng mở miệng.

      "Người ta cũng phải nghĩ như vậy, cho rằng chỉ cần câu được người đàn ông lên giường, mang thai chỉ là chuyện , ai biết. . . ."

      "Đủ rồi!" Lão phu nhân lên tiếng, cây trượng đập xuống mặt đất rất có lực, đôi mắt như chim ưng sáng quắc quét qua mọi người, nhất thời tất cả mọi người đều dám lên tiếng, lão phu nhân là người nắm quyền chính ở nhà họ Lãnh, bà là người có quyền uy tuyệt đối.

      Trong lòng Đoan Mộc Mộc như bị đôi tay bóp chặt, vừa thấy chua xót, khổ sở, cũng là hối tiếc! Ánh mắt khỏi nhìn về phía người đàn ông ngồi salon, chỉ thấy Lãnh An Thần hai chân bắt chéo, nhàng xoay xoay chiếc nhẫn tay trái, sắc mặt bình tĩnh, tựa như tất cả những chuyện này có quan hệ gì với .

      Trong khoảnh khắc đó, trái tim của Đoan Mộc Mộc chìm đến đáy cốc, làm sao có thể hy vọng giúp mình chuyện đây? Trong lòng nhất định vui sướng đến phát rồ ấy chứ! Bây giờ mọi chuyện bại lộ, lão phu nhân cũng còn lý do gì để áp chế .

      Xem ra, gây ra họa chỉ có thể do chính giải quyết, Đoan Mộc Mộc hít hơi sâu, bước ra trước mấy bước, đứng ở trước mặt lão phu nhân, cúi người chào lần nữa: "Cháu sớm ly hôn với ấy."

      Ly hôn! Hai chữ này khiến động tác chuyển động chiếc nhẫn của Lãnh An Thần dừng lại, trái tim chợt như xẹt qua cái gì đó, nhưng quá nhanh khiến gần như nắm bắt được.

      Ánh mắt của lão phu nhân từ mặt Đoan Mộc Mộc dời về phía Lãnh An Thần: "Chuyện này, cháu thấy thế nào?"

      Lãnh An Thần tiếp tục xoay xoay chiếc nhẫn tay, sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, vẻ mặt lại trở về như bình thường, mí mắt cũng buồn giương lên, đáp câu: "Cháu có ý kiến!"

      "Cái gì mà có ý kiến? Đây chính là cố tình trói buộc , trai, bây giờ bị người ta cưỡi đầu rồi, có biết " Người chuyện là Lãnh Ngọc Thù, đôi mắt đẹp hung hăng liếc Đoan Mộc Mộc cái.

      "Câm miệng, con sao lại những lời thô tục như thế." Lãnh Chấn Nghiệp mở miệng, quát con của mình.

      "Được, tốt. . . . . . Em đồng ý chuyện chị ly hôn, em cưới tỷ tỷ." Lãnh An Đằng ngây ngốc vui mừng nhảy dựng lên, nhưng ngay lập tức bị chính mình mẹ mình kéo xuống, mu bàn tay bị cái đập nặng nề.

      Cả phòng khách trong phút chốc lại an tĩnh lại, người nào cũng cất giấu những suy nghĩ riêng trong lòng, Đoan Mộc Mộc xong, cảm thấy mình cũng cần thiết phải đứng đây chịu xét xử của mọi người, tuy nhiên khi vừa xoay người , liền bị lão phu nhân gọi lại: "Cháu dừng lại!"

      Đoan Mộc Mộc cho rằng lão phu nhân lo lắngchuyện ly hôn phải phân chia tài sản, lại bổ sung: "Cháu lấy đồng nào của nhà họ Lãnh!"

      Lời này nhất thời đưa tới trận xôn xao nho , nhưng trong chốc lát lại trầm lắng xuống, bởi vì câu của lão phu nhân: "Ta đồng ý các cháu ly hôn!"

      Tất cả mọi người bất ngờ nhìn hết về phía lão phu nhân, chỉ thấy bà lại mở miệng thêm câu còn nặng cân hơn cả trái pháo: "Tiểu Thần, ta mặc kệ cháu dùng phương pháp gì, trong vòng tháng cháu phải khiến vợ mình mang thai!"

      Chương 29: Chuẩn bị dục huyết phấn chiến sao!

      Bên trong phòng ngủ, Đoan Mộc Mộc với khuôn mặt trắng bệch ngồi ở đó, ngờ mọi chuyện lại biến thành như vậy, cho rằng khi chuyện này bại lộ, mình có thể thoát thân, ai ngờ lão phu nhân lại ra quyết định như vậy.

      "Bà xã, suy nghĩ gì đấy?" Lãnh An Thần bước tấm thảm mềm mại, tiếng động tiến đến gần.

      Đoan Mộc Mộc né tránh hơi thở bức người của , đôi mắt tròn trợn lên giận dữ nhìn người đàn ông trước mắt: "Tại sao từ chối?"

      hoàn toàn có thể cự tuyệt câu của lão phu nhân, từ nay có thể gạt bỏ được , sau đó cùng người phụ nữ bảo bối của như hình với bóng, nhưng lại làm, chẳng biết tại sao, giờ khắc này, Đoan Mộc Mộc lại cảm thấy người đàn ông này đùa giỡn với .

      "Từ chối? Tại sao phải từ chối?" Quả nhiên, Lãnh An Thần khẽ cười tiếng, con ngươi tối đen lóe ra ánh sáng sắc lạnh, sau đó cúi người, đôi môi kề gần sát bên tai của : " mang thai đứa bé của tôi, như vậy tương lai tôi được chia thêm phần gia sản!"

      "Vô sỉ!" Đoan Mộc Mộc đẩy ra.

      "Ha ha. . . . . ." Lãnh An Thần cười to: "Là do thiết kế cục diện này, tại sao lại tôi vô sỉ? Nếu như tôi vô sỉ, chỉ sợ là về sau muốn vô sỉ coi trọng . . . . . . cũng biết tôi nhận nhiệm vụ, tháng, khẩn trương a! ngày phải làm mấy lần? Ba lần hay năm lần? Bà xã, ?"

      Bốp!

      Đoan Mộc Mộc giơ tay lên quăng tới, cái tát này quá đột ngột, Lãnh An Thần bất ngờ nên đề phòng, nặng nề chịu tát, con ngươi đen nhánh chợt trở nên tối sầm, giống như nuốt phải đám mây đen khiến người ta sợ hãi, tay Đoan Mộc Mộc ngay lập tức bị bóp chặt: " còn dám đánh tôi?"

      Sức lực của quá mạnh, dường như muốn vặn gãy tay , sương mù ở trong mắt của nhanh chóng mờ mịt: "Buông tôi ra!"

      "Buông ra? Vốn muốn để cho chút chuẩn bị, ngày mai chúng ta bắt đầu tạo người, nhưng bây giờ lại thấy có hơi sức như thế, bằng bắt đầu từ bây giờ." xong, tay của rơi xuống ngực , chỉ nghe được xoạt tiếng, bộ lễ phục mỏng manh bị xé toang, nắm bầu ngực mềm mại của , tùy ý xoa nắn.

      "Dừng tay, được đụng vào tôi!" Đoan Mộc Mộc liều mạng giãy giụa.

      Nhưng, làm sao Lãnh An Thần có thể dừng lại? Tối nay đủ xấu mặt rồi, đây là chuyện xấu mặt lần đầu tiên Lãnh An Thần phải chịu, lần lượt đem đặt đầu sóng ngọn gió, lại khiến cho ngay cả sức mạnh xoay chuyển cũng có, người phụ nữ này đáng chết!

      Lãnh An Thần mạnh mẽ xé rách quần áo người , áo ngực bị gạt bỏ, hai luồng mềm mại như bánh pút-đing bị bàn tay xoa nắn càng thêm tuyết nộn, viên san hô thô sáp đỉnh núi đụng vào lòng bàn tay của , hấp dẫn hạ thân của từng trận lớn mạnh, gấp gáp đến độ chỉ muốn phóng thích chính mình.

      Tay của trượt đường xuống dưới, mặc dù ngừng giãy giụa, nhưng vẫn thể ngăn cản được điều gì, khi cảm thấy đầu ngón tay của dường như muốn thăm dò vào mảnh đất bí của mình, hai chân chợt khép chặt: "Lãnh An Thần, bị lửa dục đốt đến điên sao?"

      Bàn tay Lãnh An Thần chuẩn bị mạnh mẽ tiến vào bỗng dưng dừng lại, giây sau đó, cơ thể rời , quay lưng về phía , nhanh chóng sửa sang lại quần áo của mình, lạnh lùng : " tránh khỏi mùng nhưng tránh khỏi ngày rằm đâu."

      nhắm mắt lại, tự nhủ tránh thoát được ngày nào hay ngày đó.

      Cửa phòng nặng nề đóng lại, thanh gây chấn động tới tận trái tim Đoan Mộc Mộc, y phục bị rách lộ trong khí lạnh lẽo khiến có chút run rẩy, đứng dậy, cởi bộ lễ phục người bị xé nát, sau váy mảnh đỏ tươi cực kỳ chói mắt.

      Làm sao lại lộ ra ngoài được? Lượng kinh nguyệt thường kỳ của cũng quá nhiều. . . . . .

      Đoan Mộc Mộc dường như nghĩ tới điều gì, nhanh chóng chạy tới phòng vệ sinh, trong gương cái quần lót trắng tinh người mảnh sạch , cho nên, phải bị lộ ra ngoài, mà là ——

      Nghĩ đến cái ghế mình vừa ngồi qua, Đoan Mộc Mộc nhanh chóng khoác áo vào, liền chạy như phi nước đại xuống dưới.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :