Chương 94: Rốt cuộc có bao nhiêu người phụ nữ
Lời như vậy bật thốt lên, ngay cả Lãnh An Thần cũng sửng sốt, Đoan Mộc Mộc lại càng giống như là nghe được chuyện gì đó khó tin, nhìn chằm chằm, nhưng trong nội tâm lại vì những lời này của gây sợ hãi mà nhảy dựng lên.
có ý gì?
Tại sao lại những lời như vậy?
Còn chưa suy nghĩ tới cùng, cảm thấy hơi thở nóng hổi càng ngày càng gần, Đoan Mộc Mộc cả kinh, nghiêng đầu tránh , “Cái đó, tôi đói rồi…”
Đối với chuyện này rất lúng túng, chỉ có thể dùng đến cái này để che giấu, Lãnh An Thần nhìn lúc, cũng gì nữa, mà chỉ đem cháo đưa tới.
Ăn xong bữa, Lãnh An Thần rời , căn phòng lớn như thế lại chỉ còn lại mình Mộc Mộc, nhưng dường như có gì đó còn giống như lúc trước.
Trong đầu khỏi thoáng lên dáng vẻ nghiêm túc của Lãnh An Thần, còn có câu kia của ––
Em bị thương, đau lòng!
sao? Là đau lòng, hay chỉ là cảm giác áy náy?
giống như bươm buớm làm kén, bị vây trong câu của cử động được, muốn thoát ra cũng ra được, tuy nhiên trong khốn hoặc như vậy, lại có niềm vui nho .
Tay xoa bụng của , cảm giác hạnh phúc tràn ra, thậm chí khỏi suy nghĩ, nếu như canh có chút thích như vậy, vậy phải bọn họ cũng có thể mơ ước đến tương lai?
“Bảo bối, con ba đau lòng là bởi vì sao?” khỏi hỏi khẽ tiểu sinh mệnh trog bụng mình, “Nếu như ba có chút mẹ, con xem mẹ có nên cho ba cơ hội?”
câu rối loạn lòng của , dường như làm rối loạn tất cả suy nghĩ lúc đầu của , nhưng trong rối loạn này, Đoan Mộc Mộc lại cảm thấy ngọt ngào.
Cùng lúc đó, người đàn ông trong thư phòng đứng ở cửa sổ, đẩy cửa sổ cho gió thổi vào, lướt qua gương mặt của , cũng thổi những suy nghĩ rối loạn của , thậm chí cũng biết tại sao mình lại như vậy, nhưng thể phủ nhận, tích tắc đó, giây đó, tim của đúng là đau, vì .
Mặc dù cuộc sống riêng của hỗn loạn, nhưng về mặt tình cảm rất sạch , năm năm rồi, kể tư sau khi Tần Quỳnh rời , sớm quên mất tình là gì, với người phụ nữ kia cũng chỉ là vui vẻ thân thể, nhưng hôm nay hình như mất khống chế!
Chẳng lẽ bởi vì câu của Lâm Ám Dạ? Trái tim chết mất của sống lại bởi vì người phụ nữ kia?
Nguyên ngày Đoan Mộc Mộc cũng nhìn thấy Lãnh An Thần, sau đó nghe người quét dọn vệ sinh làm, xem ra bị bệnh nên có thể nghỉ phép rồi, khó có được cơ hội này, Đoan Mộc Mộc cũng vui vẻ hưởng thụ.
Chỉ là biệt thự lớn như vậy, ngây ngốc có việc làm, là nhàm chán, hơn nữa phát khi mình có việc gì làm, luôn nhớ tới hành động đêm qua của Lãnh An Thần, giống như trúng tà.
được, thể nghĩ tiếp nữa, nếu cũng sắp điên rồi.
Đoan Mộc Mộc chịu đau đớn người, ra khỏi phòng, trong lúc vô tình đẩy ra cánh cửa, phát đó là thư phòng, mặc dù được xem à fan của sách truyện, nhưng khi thấy toàn bộ ba hàng giá sách vẫn bị kinh hãi.
Lãnh An Thần cũng đọc sách?
Trong đầu khỏi thoáng qua ý nghĩ như vậy, trong lòng Đoan Mộc Mộc, ra Lãnh An Thần chính là loại công tử nhà giàu học hành, nghề nghiệp.
Đến gần nhìn, Đoan Mộc Mộc càng thêm kinh ngạc thôi, những sách này ngoại trừ những hoạt động kinh doanh thương trường, luật pháp pháp quy, còn có rất nhiều sách triết lý về cuộc sống, thậm chí còn có rất nhiều tác phẩm nổi tiếng thế giới.
“ ngờ, trong bụng ta còn có chút học thức?” Đoan Mộc Mộc vừa thầm, vừa xem, cuối cùng đứng trước kệ sách ngẩn người.
Kệ sách này có chút kỳ quái, tất cả đều là tạp chí của nữ giớ cùng ít tiểu thuyết, hơn nữa đều giống như là những thứ từng xem qua…
Lãnh An Thần cổ quái chứ?
Lòng hiếu kỳ điều khiển, Đoan Mộc Mộc tiện tay cầm mấy quyển, chợt quyển sách bìa cứng hấp dẫn chú ý của , nhưng sau khi mở ra Đoan Mộc Mộc mới phát đây vốn là album hình, ngoài ra điều ngờ người trong album hình này lại là Lãnh An Thần cùng .
Trong hình là vẻ mặt rạng rỡ của Lãnh An Thần, mang mặt nụ cười nhu hòa, làm cho người ta nhìn thấy rất thoải mái, mà bên cạnh , dịu dàng trong sáng, mỗi tấm hình đều là hai người hoặc dắt tay, hoặc ôm, còn có hôn…
ra là cũng có thời khắc dịu dàng như vậy? ra là cũng có thể cười đến rạng rỡ như vậy? ra là…
Bất giác, trái tim Đoan Mộc Mộc như bị thít chặt, còn có chua xót được…
Ánh mắt dừng lại gương mặt , Đoan Mộc Mộc xác định đây là chưa từng biết, nhưng ấy là ai? Là mối tình đầu của Lãnh An Thần? Nhưng hình như đó là Lam Y Nhiên mới đúng.
Đoan Mộc Mộc nghĩ đến xuất thần, đến khi sau lưng có thêm người mà cũng biết, khi thanh vui vang lên––
“Ai cho vào đây?”
thanh lạnh lùng khiến Đoan Mộc Mộc chợt run lên, cuốn album trong tay nặng nề rơi xuống đất, phát ra tiếng vang, Đoan Mộc Mộc tính cúi người xuống nhặt, nhưng tay còn chưa chạm được vào album, có người nhanh hơn bước.
Lãnh An Thần mở album ra, ký ức bên trong giống như kim độc, lập tức đâm mũi nhọn vào lòng , đây là ký ức cố tình quên , giờ phút này bị người khác dòm ngó, loại cảm giác đó giống như đem lột sạch.
Sắc mặt của trong nháy mắt trầm, đôi tròng mắt đen tản mát ra ánh sáng xanh lam u, nhìn chòng chọc vào Đoan Mộc Mộc, “ có ý gì? Ai cho xem?”
đột nhiên trở mặt, khiến Đoan Mộc Mộc chân tướng, nhưng nhiều hơn chính là uất ức, “ rống cái gì? phải chỉ là mấy tấm hình sao? cho rằng ai thèm nhìn?” xong, tay giơ lên, gạt cuốn album trong tay Lãnh An Thần rơi xuống đất.
Nhất thời, lửa giận của bùng phát.
“Nhặt lên!”
“!”
Chẳng biết tại sao, nhìn thấy vì cuốn album mà tức giận, nhìn thấy nhìn những tấm hình đó mà trong mắt dâng lên đau đớn, lòng của cũng đau theo, giống y như mỗi lần nhìn thấy và Lam Y Nhiên thân mật vậy.
Mặc dù biết trong hình là ai? Nhưng Đoan Mộc Mộc khẳng định này đối với Lãnh An Thần có ý nghĩa rất khác biệt.
Cho tới nay, vẫn muốn thừa nhận, thế nhưng trong khắc, Đoan Mộc Mộc mới phát mình mất khống chế, ở trước mặt người đàn ông này, lòng của sớm phản bội lý trí của .
Có lẽ , chỉ là biết.
“Nhặt ?” đột nhiên tiến tới gần, nắm được cổ tay của .
dùng sức như vậy, khiến vết thương người đau đớn, nhất thời khiến khóe mắt tràn đầy nước mắt, nhưng lại quật cường ngửa đầu lên, “Tôi nhặt, chính là !”
“…” Khi Lãnh An Thần nhìn thấy những giọt nước mắt trong suốt trong khóe mắt của chợt ý thức được cái gì, nhưng tay vẫn buông ra, nhìn thấy trong mắt có hai giọt nước mắt lăn xuống, giống như kim cương nhanh chóng xẹt qua.
Cuối cùng cũng nhịn được, tại sao có thể nhịn được? mới cho tia hy vọng mong manh, nhưng sau 24h trở nên vô dụng, hi vọng này bị bóp chết rồi, nhiều hơn vẫn tuyệt vọng khiến cho người ta thể chịu đựng.
hất ra, lui về phía sau bước, nhìn chằm chằm cuốn album mở ra mặt đất, chỉ, “Lãnh An Thần, đây là người phụ nữ thứ bao nhiêu của ? Rốt cuộc có bao nhiêu người phụ nữ?”
Biết có tư cách chất vấn , thế nhưng lời tự nhiên bật thốt lên, nhưng khi hỏi xong, liền hối hận.
tại sao lại hỏi? có bao nhiêu phụ nữ liên quan gì tới ?
là vợ của sai, nhưng người vợ như cho tới bây giờ đều là hữu danh vô thực, nhưng đêm qua câu của chắp cho hy vọng, khiến có lòng tham.
tia áy náy kia của Lãnh An Thần bởi vì chất vấn mà tiêu tán, cười lạnh, “Đoan Mộc Mộc, cảm thấy mình hỏi nhiều sao?”
Những lời này so với tát bạt tai còn đau đớn hơn, Đoan Mộc Mộc cười khổ, “Vâng, đậu xanh rau má đáng đánh đòn mới có thể hỏi như vậy!” xong, đẩy người đàn ông trước mặt, nhanh chóng chạy .
Đoan Mộc Mộc hơi chạy ra khỏi biệt thự, đau đớn trong lòng sớm áp đảo đau đớn thân thể, mặt hồi lạnh lẽo, mới phát ra chẳng biết từ lúc nào mình lệ rơi đầy mặt.
nên động lòng, nên đối với có chút hy vọng nào, nhưng vẫn tự chủ được mà bị đắm chìm, cho nên bị thương, cũng là đáng đời.
Điện thoại di động reo lên, Đoan Mộc Mộc còn lòng dạ nào mà nghe, quay đầu lại nhìn ngôi biệt thự ở đêm qua, bên tai vang lên lời của , là người phụ nữ duy nhất vào ở căn biệt thự này, là người phụ nữ duy nhất ngủ cái giường kia, khắc đó, lòng của rạn nứt được vá lại, sau đó vừa hôn, vừa thương , khiến hoàn toàn tan rã.
Nhưng hạnh phúc giống như bong bóng xà phòng, quá mức ngắn ngủi, ngắn tới nỗi chưa kịp thưởng thức bể nát, cũng may quá lâu, nếu cũng biết kết cuộc mình như thế nào.
Lau khô nước mắt, Đoan Mộc Mộc hứng gió mà cười, có gì phải khóc, từ trước tới giờ ta cũng phải là chồng , phải sao?
Đêm qua coi như mơ thấy giấc mơ đẹp !
Điện thoại di động ngừng vang lên, kiên nhẫn, Đoan Mộc Mộc lấy ra, là Tô Hoa Nam gọi tới, mặc dù muốn dính líu gì với ta nữa, nhưng bây giờ thận cần rời , hơn nữa, đây là khu biệt thự cao cấp, căn bản có xe taxi.
Tô Hoa Nam nghe địa chỉ, rất nhanh chạy đến, Đoan Mộc Mộc lên xe theo rời .
Trong thư phòng, Lãnh An Thần liếc nhìn album hình, ký ức từng mảnh xông lên đầu, bất tri bất giác thấy trời tối, nhìn thấy người trong hình nữa, mới giống như từ trong mộng tỉnh lại.
Sao lại đắm chìm rồi hả?
hỏi tiếng mình, mày nhíu lại thành chữ Xuyên, sau đó khép album lại, ném vào trong ngăn kéo, đối với mà , đoạn tình cảm với Tần Quỳnh cũng là quá khứ.
Từ thư phòng ra ngoài, Lãnh An Thần vào phòng ngủ, lúc này mới phát ra Đoan Mộc Mộc có ở đây, lên xuống các tầng lầu tìm mấy lần, nhưng tìm được , nhớ đến chuyện cuối cùng rơi nước mắt, trái tim Lãnh An Thần chợt căng thẳng, vội vàng cầm chìa khóa xe lao ra khỏi biệt thự, nhưng thế nào cũng tìm được , giống như là giọt nước bốc hơi trong khí.
Mãi cho đến nửa đêm, Lãnh An Thần mới trở về, căn phòng lớn như thế mà trống khiến người ta hoảng hốt, qua phòng ngủ mà ngủ tối qua, trong phòng vẫn còn vương hơi thở của , giống như vẫn chưa từng rời .
chiếc giường từng ngủ qua, tấm chăn xốc xếch vò thành cục, dường như vẫn còn có thể nhìn thấy bộ dạng té giống như rùa lật ngửa rất đáng , chỉ có điều bây giờ tất cả đều còn ở đây nữa.
Trái tim Lãnh An Thần trống rỗng, mềm nhũn ngã ngồi xuống ghế salon, nhưng ngờ cái mông bị cộm, cúi đầu nhìn đến thấy đó là túi xách của .
thậm chí ngay cả túi xách cũng cầm, hơn nữa người còn có vết thương, vậy có thể được nơi nào?
Lãnh An Thần gấp gáp, nhìn túi xách của mà sững sờ, tự tay kéo ra, từ bên trong lấy ra tờ giấy, khi nhìn thấy nội dung bên trong sắc mặt của càng thay đổi.
Chương 95: Bào thai trong bụng là của ai?
Đoan Mộc Mộc như con thú bị thương trốn ở bên, cự tuyệt người nào đến gần, Tô Hoa Nam biết vẫn còn bài xích mình, bởi vì chuyện Lăng Khả Tâm, khoảng cách giữa ta và xa lại càng xa, xa tới nỗi ta với tới được nữa.
“Rửa mặt , sắp biến thành mèo hoa rồi.” ra Tô Hoa Nam cũng mong đáp lại, mặc dù khi tới đón thấy khóc, nhưng sau khi nhìn thấy ta, giọt nước mắt cũng rớt ra, chỉ có ngẩn người.
rất kiên cường, dù có lúc loại kiên cường này chỉ là ngụy trang.
Nhưng, ta biết rất đau lòng, hơn nữa còn đau lòng rất nặng, bởi vì chỉ có thời khắc như vậy, mới có thể an tĩnh như thế, an tĩnh giống như là đặt mình trong thế giới khác, đem mình phong bế bên trong thế giới , cự tuyệt bất luận người nào đến gần.
Quả nhiên, lời của Tô Hoa Nam đổi lấy quay đầu , tránh mặt, ngay cả nhìn ta cái cũng muốn.
Tô Hoa Nam lúng túng dừng lại, cuối cùng tới, ngồi xuống, “Mộc Mộc, em chịu tha thứ cho , là bởi vì trong lòng có đúng ?”
Bật dậy!
Lời của ta vừa dứt, đứng bật dậy, nhìn vào ta chằm chằm, hai mắt u tối giống như hai cái giếng cạn, có thể lôi người ta ngã xuống bất cứ lúc nào, ánh mắt như thế khiến Tô Hoa Nam nhất thời hoảng hốt, “Mộc Mộc, chúng ta chuyện này nữa, chúng ta, chúng ta…”
Tô Hoa Nam vội vàng sang chuyện khác, nhưng vô ích, sau đó liền nghe thấy mở miệng khàn khàn, “Đưa tôi về!”
ta sửng sốt, biết về là về nơi nào?
Biệt thự của Lãnh An Thần, hay là tòa nhà cũ?
“Đưa hay ? đưa tự tôi .” ta trả lời, khiến Đoan Mộc Mộc cho rằng ta muốn, nhấc chân muốn , Tô Hoa Nam đưa tay kéo.
Kéo rất , nhưng lại động tới vết thương người , nhất thời đau đớn kêu lên tiếng, sắc mặt trong nháy mắt cũng trở nên trắng bệch, ta trầm ngâm nhìn chăm chú, mấy giây ––
Rẹc tiếng, quần áo của bị kéo ra, những mảng tím bầm lớn liền lộ ra trong mắt Tô Hoa Nam, chỉ thấy hai mắt đầu tiên là hoảng sợ, sau đó là đau, cuối cùng là giận.
“Lãnh An Thần *** chính là cầm thú, nó…”
“Chuyện này liên quan đến ta.” Đoan Mộc Mộc hốt hoảng kéo áo của mình, khẽ kích động cắt đứt lời mắng chửi của Tô Hoa Nam.
Nhưng, những lời như vậy nghe vào tai Tô Hoa Nam chính là giải thích giúp cho Lãnh An Thần, “Bị như thế này, em còn che chở cho nó?”
Bàn tay nắm áo của Đoan Mộc Mộc run lên, ngay cả đôi môi cũng như thế, “ phải che chở, mà phải là ta…”
“Vậy là ai?” Tô Hoa Nam đuổi tận giết cùng.
Ánh mắt đen nhánh của Đoan Mộc Mộc nhìn về phía người đàn ông trước mặt, càng thấy mệt mỏi, ngay cả giọng cũng còn sức lực như trước, “Chẳng ai cả, là do tôi cẩn thận, là tôi…”
xong, thanh lại nghẹn ngào, cuối cùng dừng lại, sợ thêm chữ nữa, nước mắt chảy xuống.
“Mộc Mộc…” Tô Hoa Nam làm sao nhìn ra yếu ớt của , vươn tay muốn ôm , muốn trấn an , nhưng lại bị né tránh.
Đoan Mộc Mộc quay lưng , sửa sang lại quần áo của mình, hít thở sâu mấy giây mới mở miệng, “Đưa tôi về thôi, nhà cũ!”
Chỉ có thể trở về nơi đó, thế giới này, đó là nơi dung thân duy nhất của , mặc dù vạn lần muốn trở về, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể về đó.
thể nán lại nhà của Tô Hoa Nam, quan hệ của bọn họ cho phép cũng , mà cái chính là muốn dính líu gì đến nữa.
ra rất mệt mỏi, mệt đến độ hận thể xa rời nhân thế, nhưng căn bản thể.
Người sống tựa như máy móc, kể từ khi cất tiếng khóc chào đời, quay vòng hay quay vòng cũng sớm thể theo ý mình.
Bầu trời trong mà đêm là khoảng màu xanh lam, xanh đến nỗi khiến người ta say mê, khiến cho người ta nhìn thấy liền muốn ngủ, nhưng duy chỉ có người là tỉnh, cặp mắt vẫn nhìn trừng trừng, giống như biết buồn ngủ.
mặt đất là đống tàn thuốc, ngổn ngang, mùi thuốc lá nồng nặc khiến căn phòng trong lành sớm còn ngửi thấy mùi khí trước kia, mà ánh mắt Lãnh An Thần vẫn là mảnh trống rỗng, nhưng cẩn thận nhìn lại, trong mắt của ràng phải là khoảng , bởi vì kết quả kiểm tra thai kỳ bàn kia thủy chung vẫn ở trong tầm mắt .
Trống rỗng trong là trái tim, cho nên dù trong mắt có vật, cũng tựa như tồn tại.
Nhìn thấy tờ giấy này trước hết là kinh hoảng, sau là ngây ngốc, cuối cùng là tức giận, đến bây giờ chỉ còn lại cảm giác chán nản.
thừa nhận Đoan Mộc Mộc xâm nhập vào cuộc sống của , khiến cho phiền não căm tức, thậm chí nghĩ tới biện pháp để tách ra, nhưng ngày qua ngày, dần dần như tia sáng mặt trời xuyên qua từng tầng cành lá, xâm nhập vào cuộc sống của .
Đêm qua, trong khoảnh khắc thấy bị thương, kích động lộ ra đau đớn cùng thương , ban ngày ở trong công ty, trước mắt của tất cả đều là , cử chỉ điên rồ giống như trúng tà.
phải kẻ ngốc, hiểu mất khống chế này là bởi vì cái gì, nhưng khi nhìn thấy vật cũ bị thay đổi, tình cũ bị vạch trần, tâm tình của vẫn bị mất khống chế, chuyện đó cũng trách được , chỉ là trong lúc dĩ vãng lên ập vào lòng khiến chịu nổi.
Ngôn ngữ của hơi quyết liệt chút, rống mấy câu, nhưng vẫn quan tâm .
Chỉ có điều quan tâm của bây giờ thành chuyện cười!
là vợ của , dù là hữu danh vô thực, nhưng bây giờ lại cho kinh hỉ như vậy!
, chỉ có kinh, có hỉ.
cư nhiên mang thai, nhưng đứa bé phải của .
Bởi vì chưa từng chạm vào , mặc dù có mấy lần thiếu chút nữa mất khống chế, nhưng trong lúc quan trọng vẫn còn biết thắng lại, nhưng lại có thể trong tình huống này có đứa bé.
Châm chọc tới cỡ nào!
Trong khoảnh khắc Lãnh An Thần cầm được kết quả kiểm tra thai, nh hận thể phá vỡ được thế giới này, nhưng khi bộc phát tức giận xong, chỉ còn lại bình tĩnh, còn có tuyệt vọng và trống rỗng.
biết mình ở trong lòng rất tệ, cũng biết trong lòng của vẫn có người đàn ông khác, có mối tình đầu Tô Hoa Nam, có niềm vui mới Khang Vũ Thác, thậm chí Hồ Tiểu Liệt cũng có khả năng, nhưng duy nhất chỉ có .
Về điểm này, trách , là muốn mình xấu xa, cho để vào mắt, nhưng cho dù như thế, cũng nên trong lúc vẫn là vợ chồng với , lại làm ra loại tình này?
Trước kia, nhiều lần nhắc nhở đừng để bị cắm sừng, lúc ấy cũng có cảm giác đặc biệt gì, chỉ cho rằng là loại vật phẩm mà mình muốn bảo hộ, là lòng tự ái của đàn ông tác quái, nhưng bây giờ mới hiểu ràng, khi ra những lời đó tim của vì mà mở rộng ra, là sợ.
Nhưng, ngờ chuyện sợ nhất vẫn xảy ra!
Mặc dù trong sinh hoạt cá nhân, Lãnh An Thần cũng rất thác loạn, nhưng dù sao cũng là đàn ông, hơn nữa, rất chú ý, lưu lại hậu hoạn, nhưng sao?
Nếu như cũng chỉ vì lúc mơ hồ mà phạm sai lầm, có lẽ còn có thể tha thứ, nhưng tại sao ngay cả đứa bé cũng có?
dạ dày tốt, ra là gạt người, hoàn toàn phải là chuyện dạ dày!
mang thai, mới có thể vào lúc ăn cơm liền ói, tối hôm qua khi ăn cháo lại ói còn đau lòng dứt, nhưng…
“Đồ lừa gạt, đồ lừa gạt…” Lãnh An Thần gầm , nhấc chân đá mạnh phát, chiếc bàn bay ra chỗ khác.
Lần này phải là lần đầu tiên mất khống chế trong tối nay, nhưng dường như ngoại trừ phát tiết như vậy, cũng biết giải quyết nỗi đau trong lòng thế nào.
thế giới này cái công bằng nhất chính là thời gian, vì bi thương hay vui mừng của người nào mà dừng lại giây, lúc Đoan Mộc Mộc bước xuống lầu, mọi người đanhg ăn sáng, còn chưa gần tới bàn ăn, bị mùi cơm chín khiến buồn ói, Đoan Mộc Mộc dám đến gần.
“Chị, tới ăn sáng!” Lãnh An Đằng vẫn nhiệt tình như trước đây.
Đoan Mộc Mộc cong cong khóe môi, “Mọi người ăn , tôi đói bụng.”
Nghe như thế, động tác của Tô Hoa Nam dừng lại, mà thanh giễu cợt của Lãnh Ngọc Thù vang lên, “Chồng cả đêm về, chừng lại cùng người phụ nữ nào đó hưởng đêm xuân, nếu như đổi lại là tôi, tôi cũng đói!”
“Ai đúng? Ngay cả người đàn ông của mình mà cũng ăn no, nếu như là tôi, tôi sớm mua miếng đậu hũ đập đầu chết rồi.” Mẹ phụ họa.
Đối với đùa cợt này, Đoan Mộc Mộc sớm thành thói quen, nếu như phải lão phu nhân còn sống, sợ rằng sớm bị những người này đuổi ra khỏi biệt thự này rồi.
Nếu như vào lúc bình thường, Đoan Mộc Mộc có lẽ phản bác mấy câu, nhưng bây giờ chút cảm xúc cũng có, mặc kệ bọn họ thế nào. Dù sao lão phu nhân , đánh chết cũng tiếp tục ở lại nơi này.
“Mọi người sáng sớm ăn no muốn giải tỏa sao?” Mặc dù tuổi của Tô Hoa Nam lớn lắm, nhưng cũng là người có vai vế ở đây, cuối cùng ta nhịn được nữa đập đũa xuống.
Ở trong nhà này, luôn luôn cẩn thận, nếu như phải thấy Đoan Mộc Mộc bị thương, nhất định mở miệng, khi chạy theo, Đoan Mộc Mộc ngồi lên xe, ngăn lại, “Cùng chứ?”
“ cần!” Đoan Mộc Mộc cũng ngẩng đầu nhìn .
“Em còn chưa ăn điểm tâm, bằng dẫn em…” muốn đưa đến nơi lần trước, nhưng đợi xong, Đoan Mộc Mộc từ chối.
Cuối cùng cũng ngồi xe của , mà kêu tài xế đưa đến công ty, về phần tại sao Tô Hoa Nam cũng ràng, nếu như bọn họ cùng đến công ty, bị Lãnh An Thần nhìn thấy, biết lại muốn lời khó nghe gì, nhưng cuối cùng cũng yên lòng về , đường mua phần ăn sáng, thích ăn bánh bao hấp và sữa đậu nành nhất.
Khi Đoan Mộc Mộc đến công ty, Lãnh An Thần còn chưa tới, đối với chuyện này dường như cũng quan tâm, chịu đựng đau đớn người, dọn dẹp phòng làm việc, đúng lúc này, cửa phòng làm việc bị đẩy ra.
“Tô Phó tổng, có việc gì thế?” Đoan Mộc Mộc đổi cách xưng hô, tạo ra khoảng cách giữa bọn họ.
Tô Hoa Nam đứng ở cửa, sắc mặt lộ vẻ mặt đau xót, bây giờ đối với ta xa cách như vậy sao? Hay là sợ Lãnh An Thần hiểu lầm?
Tuy nhiên đau xót này nhanh chóng biến mất, Tô Hoa Nam cười tiếng, đem phần ăn sáng mua bỏ lên bàn, “ ăn điểm tâm tốt cho bao tử, dù như thế nào nữa cũng phải bản thân mình.”
Nửa câu đầu là quan tâm, nửa câu sau lại mang hàm ý khác, Đoan Mộc Mộc dĩ nhiên hiểu được, ánh mắt rơi vào ly sữa đậu nành màu trắng bạc, chỉ cái liếc mắt trong lòng đau đớn, lúc còn học, đặc biệt thích uống sữa đậu nành, đặc biệt là phải có đường… mỗi ngày Tô Hoa Nam đều mua cho , còn có bánh bao hấp.
Nhớ mỗi lần đều ăn đến khóe miệng chảy mỡ, khi đó, Tô Hoa Nam dùng ngón tay lau cho , sau đó đưa ngón tay vào trong miệng mình, ta , việc này cũng ngang với bọn họ hôn môi.
khi đó, đối với hôn môi vẫn rất kiêng kỵ, cho nên có rất ít cơ hội hôn , cho nên mỗi lần đều mượn cơ hội như vậy trêu chọc .
Hạnh phúc bị cướp , nhất định đều là ngọt ngào, giống như giờ phút này, nhìn bữa ăn sáng quen thuộc, Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy khó chịu, cái gọi là cảnh còn mà người mất!
ta và thể trở về như trước được nữa, nhưng tại sao ta còn mang những ngọt ngào qua làm tổn thương ?
Ngón tay vịn vào cạnh bàn trắng bệch, xương tay nhô ra giống như gai nhọn muốn cắm vào đáy lòng của người ta, nếu như phải do ta bỏ , bây giờ cũng chật vật như vậy, vậy mà ta lại dùng những tình cảm qua nhắc nhở …
ta lòng muốn khổ sở sao?
Như vậy, ta làm được, lòng của tại so với vạn nhát dao cắt còn khó chịu hơn.
“Tôi cần!” đột nhiên rống lên, giơ tay hất ly sữa đậu nành và bánh bao hấp , bánh bao nóng hổi lăn đầy đất, nhất thời mùi thơm bốc ra bốn phía.
Đoan Mộc Mộc vừa nghe mùi này cảm thấy buồn nôn, nhưng đại khái do quá tức giận, lại ép xuống, “Tô Hoa Nam, tôi cho biết, đừng mang những chuyện này ra nhắc nhở tôi nữa, cho dù tình cảm qua có như thế nào nữa, đó cũng là quá khứ, bây giờ đưa chúng đặt ở trước mắt tôi, là muốn nhắc nhở tôi vứt bỏ tôi như thế nào sao?”
Tiếng rống có chút cuồng loạn, chấn động Tô Hoa Nam, cũng làm kinh động những người khác, nhưng sau khi nhìn thấy Tô Hoa Nam, mọi người vẫn kiềm chế được mà tránh .
Đau đớn trong mắt Tô Hoa Nam tràn ra, giống như bị người đâm đao, nhưng ta cũng chữ, khom người xuống, nhặt những cái bánh bao hấp rơi tán lọan mặt đất, từng cái lại từng cái, mỡ đông dính đầy đôi tay, thế nhưng dường như ta lại có chút quan tâm.
“ phải muốn nhắc nhở em cái gì, chỉ là muốn em bị đói.” ta nhàng lên tiếng, điệu như vậy, nhưng giống như tảng đá khiến Đoan Mộc Mộc bị nghẹn.
“Tôi cần, đói chết cũng là chuyện của tôi, có quan hệ gì với .” cố tình lạnh lùng, thậm chí là cay nghiệt, biết hôm nay bị làm sao, chẳng qua cảm thấy khó chịu cần phát tiết.
Tô Hoa Nam đứng dậy, đem bánh bao hấp và sữa đậu nành ném vào thùng rác, dơ bẩn, nhất định thể ăn được nữa rồi.
“ biết chuyện mình làm thể tha thứ, cũng hy vọng xa vời được tha thứ của em, chỉ vì thể quan tâm khi thấy em bị thương.” Tô Hoa Nam đến gần , nhưng lại né tránh, ta chỉ có thể đứng ở tại chỗ, “Bất luận em tin hay , trái tim mãi mãi vì em mà đập, em, đời này có người đàn ông nào có thể em hơn so với .” ta xong, im lặng mấy giây mới xoay người, nhưng bước chân cũng động.
Đoan Mộc Mộc nhìn ra, mới phát chẳng biết từ lúc nào Lãnh An Thần đứng ở cửa.
“Tình cảm thổ lộ sâu, có thể ghi vào câu tuyên ngôn được thích nhất hàng năm rồi!” Giọng vang lên, còn có tiếng vỗ tay của Lãnh An Thần.
ngờ Lãnh An Thần đến, biết nghe được bao nhiêu, nhưng Đoan Mộc Mộc thấy cũng chẳng sao, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn người đàn ông đứng trước cửa, nhưng lại bị bộ dáng của chế trụ.
Đây là sao? Đầu tóc rối bời , người lại vẫn mặc bộ quần áo ngày hôm qua, thậm chí ngay cả râu ria cũng cạo, hơn nữa hai mắt của còn vằn vện tia máu, bộ dạng giống như đêm chưa ngủ.
Sao lại biến thành như vậy? Đoan Mộc Mộc gần như nhịn được muốn hỏi, nhưng cuối cùng lại mở miệng, vừa nhớ tới chuyện hôm qua đụng vào đồ vật thương của mà bị mắng, nên đè nén quan tâm xuống.
Sợ rằng cả đêm qua ngủ, là do nhớ nhung người của quá khứ !
“Chú Hai, vợ của tôi thấy cả đêm, ra là ở cùng với chú!” Đúng lúc này, Lãnh An Thần lạnh lùng mở miệng, lời kế tiếp càng thêm như trái pháo, “Chẳng lẽ chú biết ấy bây giờ thích hợp làm sao? Trong bụng của ta hình như mang thai chủng loại của chú!”
Chương 96: Nhớ, tôi cũng ăn nằm với
Đoan Mộc Mộc như bị sét đánh, thể tin mà nhìn , huyết sắc mặt giống như là bị rút sạch từng tấc, cuối cùng giống như tờ giấy trắng.
Làm sao có thể biết?
“Cậu ở đây xằng bậy gì đó?” So với Đoan Mộc Mộc sợ hãi, Tô Hoa Nam vẫn còn lơ mơ, cái gì gọi là mang thai của người nào?
Chẳng lẽ là…
Chỉ có điều, đợi mở miệng, Lãnh An Thần liền cười, “Bà xã thân , bị trúng rồi sao? Làm gì có dáng vẻ sợ hãi như vậy, bị nhóm người đó cho đội mũ xanh vẫn còn chưa cảm thấy xấu hổ, em làm sao thế?”
tới, ngón tay hơi lạnh vuốt ve gương mặt của , mới phát mặt của so với tay còn lạnh hơn, giống như là bị ngâm vào băng vậy.
càng như vậy, càng chứng thực suy đoán của Lãnh An Thần, chột dạ , cho nên mới lạnh như vậy!
“Lãnh An Thần, cậu chuyện ràng chút” Tô Hoa Nam kéo ra.
“ ?” Ánh mắt Lãnh An Thần lãnh quét qua Tô Hoa Nam, “Những lời này nên tôi hỏi chú mới đúng chứ? Chú ngủ với vợ tôi, làm ấy lớn bụng rồi, giờ lại còn muốn tôi ràng, nực cười.”
Sắc mặt Tô Hoa Nam lúc trắng lúc đỏ, lần này ta hoàn toàn hiểu, ánh mắt dời về phía Đoan Mộc Mộc, cuối cùng dừng ở bụng của , chẳng lẽ có con?
“Chuyện này liên quan hệ gì tới ấy, Lãnh An Thần, đừng cố tình gây ” Giọng của Đoan Mộc Mộc giống như là bay ra từ địa ngục, có chút sức sống.
Nhưng Lãnh An Thần làm sao có thể tin tưởng, như vậy, Lãnh An Thần nghe tới chỉ là thay Tô Hoa Nam giải thích, “Dâm phụ, giờ phút này còn che chở cho chú ta?”
Lời ác độc kia khiến trái tim của Đoan Mộc Mộc lạnh thêm, nhìn người đàn ông trước mặt này, cười lạnh, “Mặc kệ tin hay , đứa bé này có quan hệ gì với ấy.”
“Vậy có liên quan đến người nào?” Lãnh An Thần đưa tay nâng cằm , cưỡng chế ép sống lưng đều muốn đứt.
“Cậu buông ấy ra!” Tô Hoa Nam hồi hồn từ trong sững sờ, trong sóng mắt là đau đớn, ta cố gắng kéo Lãnh An Thần ra.
“Tô Hoa Nam, chú *** buông tay, nếu đừng trách tôi khách khí” Lãnh An Thần gầm .
Động tĩnh này kinh động người cả tầng lầu, mặc dù mọi người đều dám nhìn, thế nhưng cãi vã này vẫn khiến những người gan lớn vây xem, nhìn tình cảnh đó, Đoan Mộc Mộc nhắm mắt lại, giọng yếu ớt, “Chúng ta có thể tìm nơi khác chuyện ?”
Luôn kiêng dè danh tiếng, coi như vì bọn , cũng phải vì tập đoàn này mà suy nghĩ.
Lãnh An Thần cũng cảm thấy ánh mắt xung quanh quăng tới, mới phát giác ra cuối cùng mình mất khống chế, lôi kéo cà vạt, lôi chạy ra ngoài, “Được, tôi ngược lại muốn xem như thế nào.”
Tô Hoa Nam cũng muốn theo sau, lại bị Đoan Mộc Mộc lắc đầu ngăn lại, đây là chuyện giữa và Lãnh An Thần, có quan hệ gì với , chỉ thêm phiền, Tô Hoa Nam hình như cũng hiểu, mặc dù yên tâm, cũng chỉ có thể dừng tại chỗ.
Xe đường chạy như điên, cuối cùng lại bị dẫn trở về biệt thự ngày hôm qua, mặc dù Đoan Mộc Mộc muốn bước vào nơi này, chính là thể phủ nhận đây là nơi cho dù bọn họ có cãi vã cũng cần lo lắng bị người khác đến quấy rầy.
“ , nghe xem…” Lãnh An Thần đem quăng giường lớn, Đoan Mộc Mộc bị ném đến hoa mắt.
Đoan Mộc Mộc nhìn cao nhìn xuống người đàn ông toàn thân cũng tản ra lệ khí, thân thể run rẩy, “Em có chuyện gì để .”
nên như thế nào, đứa này là của ? Bởi vì biết coi như rồi, cũng tin tưởng.
“Đoan Mộc Mộc nếu như chủ động ra, có lẽ tôi…” Lời của còn chưa hết, liền bị tiếng chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên cắt đứt.
Mắt nhìn mã số, đứng dậy nghe ––
Chốc lát, cúp điện thoại, lại trở về bên giường lớn, hai tay chống mở, đem cố định ở trong đó, đôi tròng mắt đen sâu thấy đáy giống như là rắn độc từ trong giếng cạn chậm rãi bò ra, quấn chặt, để cho trong lúc nhất thời suýt nữa hít thở thông.
“Tôi cho nửa ngày suy nghĩ, nếu như có thể , có lẽ tôi mềm lòng, bỏ qua cho cùng đứa con hoang trong bụng” xong, bàn tay to của đặt bụng của , hình như chỉ hơi dùng sức chút đem đứa trong bụng tạo thành mảnh vụn, thân thể Đoan Mộc Mộc có ý muốn bảo hộ nên khiến cho co rúm lại, nhưng mới động, càng dán chặt tới, “Nếu , và gã dâm phu kia, còn có đứa con hoang này cũng chết vô cùng khó coi.”
Cuối cùng là lời trầm như vậy, giống như là từ trong địa ngục tràn ra, thẳng tắp tập kích trái tim Đoan Mộc Mộc.
Lãnh An Thần , nhưng cửa phòng lại bị khóa lại, cũng ra được nữa.
Đoan Mộc Mộc đứng ở chỗ đó, biết làm thế nào cho biết lai lịch của đứa bé này, ra ra khó, khó khăn là muốn tin tưởng.
Cho đến giờ phút này, Đoan Mộc Mộc mới tỉ mỉ hồi tưởng lại chuyện ngày đó, chợt phát giác có rất nhiều chuyện quá mức kỳ quái, thậm chí kỳ quái có thể là trùng hợp.
Tại sao trước sau ra ngoài tới canh giờ, Lăng Khả Tâm liền nằm ngủ ở trong phòng đó? Nếu như là Lãnh An Thần gọi ta đến, hình như cũng có khả năng, dù sao thời điểm Đoan Mộc Mộc ra, cũng bởi vì phát sốt mà ngủ mê mệt, coi như chân trước chân sau liền tỉnh, chỉ bằng tình trạng thân thể của , cũng thể tìm phụ nữ gấp như vậy chứ?
Hình như chỉ có khả năng…
Đó chính là bị người ta theo dõi rồi, Lăng Khả Tâm xuất phải là ngoài ý muốn mà là mưu, bằng thời gian thể vừa vặn như vậy!
Loại vì sao trùng hợp thế. Chỉ có điều, người kia là ai đây?
Lăng Khả Tâm sao?
Hình như ta cần thiết phải làm như vậy, bởi vì ta là phụ nữ của Lãnh An Thần, cần thiết sử dụng chiêu kia, như vậy có thể là có người sai khiến ta?
là ai chứ? Người kia là ai?
Đoan Mộc Mộc cũng nghĩ ra, rất muốn gọi điện thoại chất vấn Lăng Khả Tâm, nhưng lại lo lắng bứt dây động rừng, mình ngồi nghĩ ngợi, cho đến khi trời tối xuống.
Lãnh An Thần là cho nửa ngày, nhưng hiển nhiên thời gian này qua, căn bản có trở lại, có lẽ trở về rồi, sớm đem quên mất, Đoan Mộc Mộc ôm may mắn chờ đợi.
Nhưng ngày ăn uống, hơn nữa còn mang thai, cũng bất tri bất giác ngủ thiếp , cho đến khi mắt bị luồng sáng ngời làm cho bừng tỉnh, mắt còn chưa mở ra, liền bị mùi rượu gay mũi kinh động đến, giương mắt, chỉ thấy Lãnh An Thần đứng ở bên giường, lạnh lùng nhìn …
“… trở lại?” Đoan Mộc Mộc định đứng dậy, nhưng vết thương người khiến cho nhấc lên hai lần cũng thất bại.
Đúng lúc này, Lãnh An Thần nghiêng người xuống, mùi rượu nồng nặc phả lên chop mũi của , lại buồn nôn, nhưng ngay cả cơ hội cho ói cũng cho, liền nắm lấy cằm của , “Suy nghĩ thế nào rồi? Là chuẩn bị , hay là suy nghĩ thế nào vừa dối vừa lừa gạt tôi đây?”
Đoan Mộc Mộc lắc đầu, cơn buồn nôn kịch liệt khiến cho dùng hết sức toàn thân đẩy ra, sau đó chạy vào phòng vệ sinh phun, nhưng trong dạ dày trống , chỉ phun chút nước chua, lúc trở ra, tròng mắt Lãnh An Thần hơn tối.
biết thanh nôn mửa giống như là mũi tên nhọn đâm vào tim , cũng đâm đau tự ái của .
“Bây giờ có thể rồi?” Chứng kiến sắc mặt trắng bệch cơn tức giận của vẫn còn khắc chế được chút.
Đoan Mộc Mộc thô thở gấp, vừa đói vừa khó chịu, giống như sợi mì mềm vậy, “Em gì phải giải thích cả? Hơn nữa, dựa vào đâu em có con?”
thừa nhận hỏi như vậy căn bản là giấu đầu hở đuôi, cũng có chút càn quấy, nhưng trước khi biết chân tướng của việc, có biện pháp cùng , hơn nữa rồi, cũng tin tưởng.
hỏi ngược lại hoàn toàn chọc giận người đàn ông gần như mất khống chế, cho tới bây giờ cư nhiên còn mạnh miệng, còn muốn thừa nhận?
nghĩ Lãnh An Thần đần độn sao? Dễ lừa gạt…
Nếu thừa nhận, vậy liền lấy ra lý do để cho thừa nhận, Lãnh An Thần xoay người, từ trong ngăn kéo lấy túi của ra, rút ra tờ giấy khám thai của , từng bước đến trước mặt , “ xem rồi chứ, chính nhìn, đừng ngay cả cái này cũng biết.”
Đoan Mộc Mộc nhìn giấy khám thai của , trước mặt bỗng tối sầm, suýt chút nữa ngã xuống, dùng hơi sức rất lớn mới chống đỡ mình, “Tại sao lại lật loạn đồ của em?”
Đối với chất vấn của , Lãnh An Thần chỉ cười lạnh, “Còn muốn thừa nhận sao?”
Đoan Mộc Mộc lảo đảo lui về phía sau bước, ngã ngồi ở giường lớn, nữa cũng ra lời.
trầm mặc của khiến nổi điên, Lãnh An Thần nhận thấy chịu ra danh tính của gã đàn ông kia, căn bản là sợ người kia bị thương tổn, đến lúc này rồi, lại còn che chở như vậy, có thể thấy được người đàn ông kia có bao nhiêu phân lượng trong lòng .
đối với người người đàn ông kia duy trì như con lừa ép người cuối cùng thành cọng rơm, Lãnh An Thần đem giấy khám thai hung hăng lắc trước mặt , thanh mất khống chế rít gào, “Đoan Mộc Mộc, đứa bé trong bụng là của ai? Đứa con hoang này là của ai?”
Cạnh giấy sắc bén xẹt qua da thịt mềm mại của , nhất thời cỗ nhiệt dịch chậm rãi chảy ra, cần nhìn cũng biết là cái gì?
Thế nhưng chút thương tổn này hoàn toàn bù lại được thương tổn ở trong lòng…
mở miệng tiếng con hoang, mới là đả thương lớn nhất trong lòng .
Lãnh An Thần, đứa bé này là của , con hoang trong miệng là của đó!
Nhưng lời như vậy chỉ có thể ở trong lòng, mở miệng được, bởi vì cổ họng giống như là bị ứ nghẹn, chỉ cảm thấy có khối thuốc súng, cuối cùng biến hóa thành tro.
tin, chỉ biết mắng trong biên chế láo mà thôi, dù sao gì cũng tin.
Ở trong lòng của , từ lúc lừa cưới trở , xác định là tên lừa gạt mười đủ mười rồi.
“ chứ, đứa con hoang là của ai?” Lãnh An Thần bị trầm mặc của bị nghẹn thành dã thú mất đầu điên cuồng, bàn tay to của bóp cổ của .
lại muốn bóp chết sao?
Như vậy để cho chết là được rồi…
“ rất muốn biết ?” chậm rãi mở miệng, tròng mắt đen nhánh hơi sáng lên, giống như ánh đèn cả phòng rơi vào trong mắt , “Nếu như mà em đứa bé này là của , có tin ?”
“ câm miệng cho tôi” Quả nhiên, ngay cả suy nghĩ cũng cần liền cứng rắn cắt ngang lời của … “Cái người này, người đàn bà biết xấu hổ, ngay cả chủ ý như vậy mà cũng nghĩ ra được.”
lần nữa chửi rủa, khiên hoàn toàn tuyệt vọng, khóe môi Đoan Mộc Mộc cười càng lúc càng tươi, giống như là hoa xinh đẹp nở ra, lại quyến rũ giống như lưỡi dao sắc bén, “Lãnh An Thần, phải luôn miệng muốn có nòng nọc của dễ dàng như vậy sao? Lão thái thái phải trừ phi em sinh hạ đứa bé mới có thể rời khỏi cái nhà kia sao? Như vậy em liền sinh là được… phải biết, cõi đời này, đàn ông cũng phải chỉ có mới có nòng nọc …”
Mặt mũi Lãnh An Thần bình tĩnh ở trong lời của bị xé nát, cuối cùng trở nên vặn vẹo, thậm chí là dữ tợn, cả trái tim cũng giống như là bị dội xăng, dấy lên lửa lớn hừng hực…
“Được, rất tốt!” Lãnh An Thần cắn răng nghiến lợi khạc ra ba chữ này, “Đỉnh mũ xanh này tôi đây thế nhưng mang cực bền chắc, chỉ là Đoan Mộc Mộc khiên tôi tốt hơn, cũng đừng mơ tưởng…”
Tròng mắt đen độc của toát ra lãnh khiến Đoan Mộc Mộc co rúm lại, “Lãnh An Thần, có tư cách gì tới chỉ trích em chứ? Tại sao có thể ở bên ngoài cùng với phụ nữ khác, tại sao em thể lên giường cùng đàn ông khác chứ?”
Bốp!
giây kế tiếp, mặt của bị quăng cái tát, “ là biết xấu hổ, khát vọng đàn ông như vậy, hi vọng bị người khác lên, hôm nay tôi thỏa mãn …”
Đoan Mộc Mộc bị tát mắt nổ đom đóm, còn chưa phản ứng kịp, bàn tay to của xé cổ áo của ra, môi rơi xương quai xanh của , những thứ đau đớn kia lại tươi sống dưới phiến môi của , Đoan Mộc Mộc muốn giãy giụa, nhưng căn bản thể, đem tay vững vàng cố định đỉnh đầu.
“Chừa chút hơi sức , vẫn nên suy nghĩ xem làm thế nào hầu hạ tôi thoải mái chút, chính xác hơn là tôi mềm lòng liền bỏ qua cho ” cười, nụ cười giống như Diêm La, xong, cho cơ hội mở miệng, hung hăng hôn lên môi của , ra căn bản phải hôn, căn bản là cắn.
Hai chân của bị ngăn chặn, váy ngắn rất dễ dàng liền bị kéo xuống, ngã ở bên mép giường, giống như đóa hoa bị rơi rụng, mà hoa tâm giữa đùi theo chiếc váy rơi xuống đất trong nháy mắt liền bại lộ ở trong khí, mềm mại mà ngượng ngùng…
Lãnh An Thần thô lỗ đưa ngón tay thẳng vào, có chút dịu dàng nào, Đoan Mộc Mộc lập tức ưỡn người, nhưng đổi lấy phải thương của , mà là giễu cợt, “ kêu thế này rồi ư? Có phải khoa trương , tôi còn chưa làm cái gì mà? Lại cũng phải là trừng trị, kêu nữa cũng còn người lạ.”
luôn trúng tim đen, cứng rắn đâm vào hoa tâm thịt mềm mại của , Đoan Mộc Mộc cắn môi, để cho mình phát ra thanh gì nữa, đau có người thương tiếc, chỉ đổi lấy nhục nhã lớn hơn mà thôi.
Thân thể của căng thẳng, bản năng bài xích xâm nhập, lại biết khít khao như vậy xoắn ngón tay chính cũng sắp đứt, loại cảm giác này rất thoải mái, để cho thân thể dâng lên mong mỏi.
Nhưng vừa nghĩ tới, khít khao như vậy từng bao bọc qua người đàn ông khác, liền điên rồi, ngón tay lại càn rỡ đẩy vào trong vào mấy tấc, nắm da thịt mềm nhạy cảm của , mãnh liệt xoa nắn…
Đoan Mộc Mộc rành chuyện làm tình, nhưng nhạy cảm vẫn phải có, bị nắm được, trong nháy mắt giống như là bị nắm tính mạng, dòng điện mạnh từ đụng chạm của nhanh chóng tràn ra, sau đó tuôn hướng tứ chi, bụng của , hai chân, thậm chí da đầu cũng truyền đến từng trận tê dại, hai chân theo bản năng kẹp chặt.
“Muốn cái này, đúng là nhạy cảm” Phản ứng của đối với trở thành nhục nhã, Lãnh An Thần chỉ cảm thấy hận, hận đến mức muốn xé nát , hình như chỉ có như vậy mới có thể xóa trí nhớ người đàn ông khác ở thân thể .
thể nghĩ tiếp, vừa nghĩ điên khùng, nhưng từng phản ứng của lại ép khỏi suy nghĩ.
áo mặc dù bị xé hư, nhưng vẫn có thể giắt người, nhìn chướng mắt, vì vậy dứt khoát kéo mở toàn bộ, như học sinh mới giống như trẻ nít ra ở đáy mắt , chỉ là người của mang theo vết thương, vừa nghĩ tới vì vết thương của mà đau lòng, cảm thấy nhục nhã.
Đúng, bây giờ cảm thấy mình có bất kỳ tia động lòng cùng thương đối với đều là nhục nhã, mà biện pháp duy nhất có thể trừ những thứ nhục nhã này chính là để cho quên người đàn ông khác.
Hoa hồng trước ngực nở rộ, ở giữa khí lạnh lẽo lặng lẽ nở ra, vừa nghĩ tới có người từng hái hoa diễm lệ này, cặp mắt Lãnh An Thần liền đỏ bừng, cúi đầu, hơi ngậm lấy, hung hăng cắn.
Đau, giống như là tứ chi vung cũng vung , Đoan Mộc Mộc biết có cầu xin cũng vô dụng, cho nên chỉ có thể níu chặt ga giường phía dưới, nhưng dù là như thế, hoa hồng trước ngực dưới đầu lưỡi của còn giống như hòn đá cấp tốc phồng lên, chĩa vào đầu lưỡi của .
Lãnh An Thần thích phản ứng của , nhưng cũng căm hận phản ứng của , theo ý , có thể động tình đối với , đối với người đàn ông khác cũng được, “ là phóng túng ghê gớm, còn nhạy cảm so với tôi từng chơi.”
Lại trùy đâm thẳng vào trái tim của , giờ phút này Đoan Mộc Mộc nghĩ muốn đẩy ra, nhưng còn chút hơi sức nào, ngực thịt mềm bị đưa đẩy, cứ liếm láp nuốt cắn như vậy, lại còn những câu thương tổn .
“Thoải mái chứ? Kỹ thuật của tôi so với gã đàn ông kia như thế nào? Người đàn ông kia lại coi trọng thế nào? Giống như tôi sao?” Thân thể nhục nhã còn chưa đủ, còn dùng ngôn ngữ tới cắt rách .
Nước mắt, vào giờ khắc này còn chưa rơi xuống, nhanh chóng vọt vào mái tóc mai…
Lãnh An Thần nhìn thấy, thế nhưng lại cho rằng nước mắt đó của là uất ức, mà cảm thấy vì người đàn ông khác rơi lệ.
“Bị tôi nằm nên cam lòng sao? Đoan Mộc Mộc, hình như quên mất thân phận của mình rồi, là vợ của tôi… Biết ? Tôi thích sạch , chưa bao giờ đụng phụ nữ bị người khác làm dơ, hôm nay tôi chịu lên , cũng là vinh hạnh của ” xong, buông thả mình, lần đánh vào.
“A ––” Đau đớn để cho cuối cùng phát ra tiếng thét chói tai lần nữa, “Đau, đau quá…”
Thân thể của còn khô ráp như vậy, lại cho chút thời gian thích ứng nào cứ như vậy xông vào, hơn nữa còn sâu như vậy, hình như lập tức đem thân thể của đụng thủng.
hề lo lắng do dự, nhưng Đoan Mộc Mộc biết còn có sinh mệnh trong bụng của , liều mạng muốn tránh khỏi , hông của bất đắc dĩ bị siết chặt lấy, căn bản hoạt động được nửa phần.
khít khao làm Lãnh An Thần ngờ tới, khắc xông vào kia, lửa nóng của liền bị xoắn như muốn đứt ở bên trong, người phụ nữ này tốt đẹp vượt quá xa mong đợi của , nếu như sớm biết tốt như vậy, vậy nên ở ngày cưới mà muốn .
Có phải như vậy, tất cả đều khác hay ?
Có phải đứa bé trong bụng của , chính là của hay ?
Có phải… hay
Thế nhưng tất cả ảo tưởng cuối cùng, bị người khác phá, dù giờ phút này nằm ở dưới thân thể của , cũng bị người ta dùng qua rồi.
Nghĩ đến đây, Lãnh An Thần càng kiêng dè gì cả, thậm chí kỳ vọng dùng thân thể của mình rửa sạch dấu vết người đàn ông khác để lại người , cũng bao gồm đứa bé kia.
đụng quá sâu, Đoan Mộc Mộc dần dần chịu nổi, nơi bụng cũng biến thành buộc chặt, giống như là bị sợi dây thừng trói lại, chợt sợ, ngón tay bấm phía sau lưng của , “ dừng lại, mau dừng lại… Đứa bé…”
như vậy làm đứa bé bị thương, đây chính là đứa bé của bọn họ.
Nghe được hai chữ đứa bé, động tác của Lãnh An Thần dừng lại, nhưng chỉ trong chốc lát lại điên cuồng, khi nghe hai chữ đứa bé này chính là nhục nhã của đối với .
Sau khi mở miệng đổi lấy tàn nhẫn nặng hơn, khiến Đoan Mộc Mộc tuyệt vọng, cuối cùng hoàn toàn buông tha, “Lãnh An Thần, phải hối hận, nhất định , nhất định …”
Toàn thân Đoan Mộc Mộc đều run, giống như khối rách, trong đồng tử đen nhánh chôn vùi đau đến cực hạn cùng ngọn lửa phẫn nộ, tóc đen tản ra, ở dưới ánh đèn làm nổi bật khuôn mặt nhắn trắng nõn như ngọc, làm cho người ta cảm thấy giống như hoa lê xuân tháng ba tung bay, ngón tay Lãnh An Thần chợt căng thẳng, phút chốc, tàn nhẫn níu lên tóc của lượn quanh đầu ngón tay, “Tôi đương nhiên hối hận, chuyện tôi hối hận nhất chính là sớm đè lên , để cho có cơ hội ra ngoài tìm thằng đàn ông khác.”
Giờ phút này còn lý trí, tựa như Tu La cuồng bạo, mỗi tấc da thịt, từng cái lộ ra lãnh cùng lửa giận nồng nặc, đối lập với tầm mắt của , ánh lửa kia dần dần thiêu đốt trong con mắt , Đoan Mộc Mộc cũng chậm rãi cười, chỉ là lần này cười ra nước mắt, “Cái này kêu là làm bậy, tốt, tốt…”
cười cuối cùng chọc Lãnh An Thần, thậm chí để cho sau lưng khỏi tê dại hồi, “Đoan Mộc Mộc, đừng tưởng rằng như vậy liền chuộc được tội của , tôi cũng có thể tra ra cái tên gian phu đó là ai, tôi khiến sống bằng chết!”
Mặc dù như vậy, nghe đến lỗ tai cũng nổi chai rồi, nhưng giờ phút này, Đoan Mộc Mộc còn khỏi cảm thấy đau xót trong lòng, đau đến mức nước mắt chảy nhiều hơn.
đau vì vô tình, đau vì tàn nhẫn, chỉ là đau cho chính , đau vì tim đập thình thịch vì , đau vì còn muốn lưu lại đứa bé này để cùng bắt đầu lại, đau bởi vì lần dịu dàng liền luân hãm, nhưng mà bây giờ xem ra mới phát giác mình rất ngu.
Nước mắt vì ý nghĩ mà chảy ra, cũng muốn khắc chế nữa, dù là để mặc cho chính mình lần vì mềm yếu mà khóc, về sau bao giờ vì người đàn ông Lãnh An Thần này mà rơi giọt nước mắt nữa.
Tay của chuyển qua nơi bụng, đụng nơi đó hơi đau, mặc dù thân thể tại còn có gì khác thường, nhưng có lẽ cảm giác được cái gì rồi?
Ngón tay của bấm vào phía sau lưng , sâu, sâu đến nỗi móng tay cơ hồ cũng khảm vào trong thịt của , đôi mắt đẫm lệ xuyên thấu qua tầm mắt mơ hồ ngắm nhìn gương mặt này, hận , từ khi sinh ra đến giờ đây là lần đầu tiên hận người như vậy, hận đến mức muốn nuốt chửng máu thịt của .
Lãnh An Thần thích ánh mắt của như vậy, thậm chí cảm thấy khiếp sợ ra lời, giơ tay giương lên, bịt kín ánh mắt của , “Đoan Mộc Mộc, đây là bức tôi đấy, là ngoan… Trước kia tôi cảnh cáo rồi, đừng phản bội tôi, là cố tình nghe… Hôm nay tôi muốn nhớ kỹ, ai mới là người đàn ông của , để cho nhớ, tôi cũng ăn nằm với …”
lẩm bẩm, giống như là vì mình bào chữa, hoặc như giảng dạy với , xong, cúi đầu ngậm môi của , hút. Mút lấy cánh môi mềm mại, giống như là hàm chứa viên kẹo đường.
, nhưng thân thể càng băng bó càng chặt, hình như muốn bài trừ thân thể ở ngoài, nhưng càng như vậy, phía dưới lại càng chặt, xoắn khiến chính đau, cũng làm cho dừng được.
Hô hấp của người đàn ông càng ngày càng thô, sức lực eo căng đầy nhanh chóng động, Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy đau dữ dội, nhưng thể mở miệng được, ngay cả não lúc hỗn độn lúc tỉnh táo…
Dần dần, Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy thân thể bay lên, đau đớn cũng giống như là thuốc tê, cũng cảm thấy nữa, trước mắt mơ hồ có ánh sáng nháy, mà phía dưới hình như có dòng nước ấm xông ra, nhanh chóng, thấm ướt thân thể của cùng giường lớn phía dưới…
Last edited by a moderator: 9/3/15