Chương 90: Muốn chọc cho giận lần!
Trong sàn nhảy, Đoan Mộc Mộc mặc váy ngắn bó sát người lắc eo, nhảy biết bao nhiêu lần, high tới cực điểm, khiến những người đàn ông xung quanh nhìn thèm thuồng.
“ bé, rất hứng thú!” người đàn ông dán tới, cố ý ưỡn ngực cọ vào nơi mềm mại của Đoan Mộc Mộc, hai bàn tay cũng dán vào bộ mông nở nang của .
Đoan Mộc Mộc trong men say nên cảm thấy mông lung, dùng tay hất ra, người đàn ông bị đẩy ra, “Bà đây hứng thú liên quan gì đến .”
Người đàn ông trang hoa sớm thành thói quen, đối với ngôn ngữ cay cú như thế này sợ chút nào, ngược lại càng khiến hứng thú gia tăng, “Chậc chậc, đúng là mèo hoang, thích!”
“Hì hì, nhưng chị lại thích!” Đoan Mộc Mộc dán sát tới, bàn tay bé vỗ vỗ khuôn mặt của người đàn ông.
sân khấu, và người đàn ông kia vừa mắng chửi vừa cười đùa với nhau, hoàn toàn biết dưới sân khấu có đôi mắt như có độc nhìn chằm chằm!
Lãnh An Thần còn thiếu nước lật cả thành phốn này lên để tìm , kết quả lại rất tốt, ở chỗ này đùa giỡn với đàn ông, trong khí dường như truyền đến thanh của xương cốt bị bóp vỡ.
“A ––” Thân thể bé giãy giụa, đột nhiên bay lên , Đoan Mộc Mộc thét chói tai.
Cúi đầu nhìn ra là Lãnh An Thần, Đoan Mộc Mộc khỏi nhớ tới màn diễn ra trong phòng nghỉ ở trường đua ngựa, trái tim chợt đau, đánh , “Buông tôi ra, tên kỹ nam này!”
Người đàn ông tán tỉnh Đoan Mộc Mộc, thấy bị người khác đưa , tất nhiên vui, nên tiến lên, “Người em, dù sao cũng phải có thứ tự trước sau chứ, ấy là của tôi.”
Đôi tròng mắt đen như bắn ra những tia sáng chết chóc, người đàn ông vừa mở miệng chuyện lập tức bị khí thế cao ngạo, lạnh lùng của Lãnh An Thần chấn động, cười khan lui về phía sau, “Được, tối nay này để cho !”
“Khốn kiếp, quay trở lại cho tôi!” Đoan Mộc Mộc nhìn người đàn ông mất, cảm thấy máu nóng xông lên não, còn tưởng rằng ta là người có gan, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là con gà.
được, tối nay nhất định phải nhảy, nhất định phải khiến cho Lãnh An Thần thưởng thức tư vị gọi là khó chịu.
Chỉ là, khó chịu sao?
Đoan Mộc Mộc xác định, nhưng trong nội tâm lại cam lòng muốn tiếp tục điên cuồng quấy phá, vừa suy nghĩ thế, nhưng thân thể bé bị Lãnh An Thần nhấc lên, vác vai.
Nhất thời, bầu trời của xoay tròn 180°, chóng váng thiếu chút nữa nôn hết ra, nhưng dù như thế, cũng cam lòng bị bắt trở về như vậy, dựa vào cái gì mà có thể cùng người phụ nữ khác tùy ý vụng trộm, còn lại mực thể?
phải chơi đùa sao? phải là dâm loạn với sao? cũng biết, cũng có thể chơi đùa với đàn ông được!
Tối nay, khiến biết người vợ như vượt qua giới hạn như thế nào, cho bị cắm sừng ra sao?
“Buông tôi ra, buông ra…” Sau khi Đoan Mộc Mộc giãy giụa có kết quả, liền giận, há mồm cắn cái cổ .
Đau đớn khiến buông tay, Đoan Mộc Mộc nhanh chóng trốn thoát, chỉ vào , “Đừng tới đây, đừng phá hư tâm trạng vui vẻ của chị đây.”
Lãnh An Thần tức giận đến tay chân lạnh lẽo, nếu như phải ở trước đám đông, hận thể xé nát bấy.
Dù say, nhưng Đoan Mộc Mộc vẫn có thể cảm thấy tức giận của , trong lòng cười lạnh, Lãnh An Thần cũng biết tức giận, biết bị người ta nhục nhã rất dễ chịu sao! Vậy tôi sao? Tôi tận mắt nhìn thấy và người phụ nữ khác vụng trộm, trái tim của tôi đau đớn thế nào, cũng phải biết chứ?
đúng, biết, bởi vì tại chẳng hề làm gì cả.
được, tối nay nhất định phải khiến tổn thương gấp bội lần, xong, con ngươi xoay chuyển cái, liếc về mấy người đàn ông độc thân cách đó xa chợt cười tiếng, những người đàn ông kia là ngưu lang(*) ở khách sạn này, ở đây đặc biệt để chờ khách.
(*) kỹ nam
Đoan Mộc Mộc kéo người phục vụ rượu, sau đó ghé vào tai ta mấy câu, trong chốc lát, liền có hai người đàn ông tới, “Tiểu thư, cần phục vụ sao?”
“Ừ!” Đoan Mộc Mộc tùy tiện cười tiếng, hai cánh tay chia ra ôm vào cổ của hai người đàn ông, “ chỉ muốn phục vụ, mà tối nay chị đây còn muốn chơi trò gian trá, chúng ta chơi 3P như thế nào?”
“Ai dám?” Chợt, Lãnh An Thần lên tiếng, sắc mặt trầm kinh khủng.
Hai tiểu ngưu lang sợ hãi thân thể run lên, nhưng Đoan Mộc Mộc càng kéo bọn họ chặt hơn, “Hai bảo bối, phải sợ, có chị ở đây…” xong, nhìn về phía Lãnh An Thần vẻ khiêu khích, “Tôi thấy vị tiên sinh này đừng có lớn tiếng như vậy được ? khiến hai bảo bối của tôi sợ hãi.”
Bộ dáng cợt nhã, là lần đầu tiên mà Lãnh An Thần nhìn thấy!
nhẫn của Lãnh An Thần đến cực điểm, trong tiếng thở gấp gáp của có thể cảm thấy rất tức giận, nhưng vẫn cố gắng khắc chế, bởi vì hiểu là cố ý chọc giận , hít sâu hơi, trầm giọng, “Tới đây, tôi có thể xem như chuyện gì cũng chưa xảy ra.”
Cặp mắt lung linh giống như hia viên trân châu của Đoan Mộc Mộc chớp chớp, lộ ra vẻ rất đáng , “Hả? Hôm nay hình như Lãnh tổng rất độ lượng, ngay cả bà xã chơi 3P cũng có thể nhịn.”
như thêm dầu vào lửa, cũng như tát bạt tai vào mặt .
“Tới đây!” Lãnh An Thần trầm giọng, bàn tay siết chặt thành quả đấm đến trắng bệch.
“ tới!” Đoan Mộc Mộc cự tuyệt, đồng thời bàn tay bé còn sờ vào mặt của người đàn ông, “Này hai tiểu bảo bối so với còn mạnh khỏe hơn nhiều, xem bọn họ ngoan ngoãn như thế nào, mặt lạnh với tôi, hung dữ với tôi, giận tôi, tối nay tôi muốn hưởng thụ chút, muốn trở thành nữ hoàng, muốn nếm thử tư vị bị hai người đàn ông này hoan ái.”
“Đoan Mộc Mộc…” Lãnh An Thần thể nhịn được nữa, bàn tay đưa qua.
Nhưng, nhanh hơn bước lui về sau né tránh, “Lãnh tổng đừng cắn răng nghiến lợi như vậy nha, nhớ lại xem bình thường tôi độ lượng như thế nào, ví dụ như chiều hôm nay, tôi còn tốt bụng nhác nhở người phụ nữ của đấy, sao lại độ lượng được như tôi chứ?”
Người phụ nữ này chắc chắn là điên rồi!
Lãnh An Thần là dứt khoát, hai là làm, làm phải cho xong, trừng mắt về phía hai tên Ngưu lang kia, “Buông ấy ra!”
ràng hai Ngưu lang kia là bị Đoan Mộc Mộc bức hiếp, có được hay ?
“ xin lỗi tiên sinh, tôi…”
“Nếu biến, tôi khiến các người ngày mai thấy được mặt trời” Lãnh An Thần cắt đứt lời giải thích của Ngưu lang.
Được rồi, hai Ngưu lang bị tức giận của Lãnh An Thần hù dọa, xem ra hôm nay kiếm tiền của nương này dễ dàng rồi, dù có kiếm được, chỉ sợ còn mạng để tiêu xài, cho nên vẫn là bỏ hơn, bọn họ dùng sức kéo tay Đoan Mộc Mộc ra, chuồn mất.
“Các người trở lại cho tôi, tôi cho tiền, rất nhiều rất nhiều tiền mặt…” Đoan Mộc Mộc còn tính xông lên, kéo bọn họ, nhưng cánh tay bị Lãnh An Thần hung hăng níu lại.
“Trở về tính toán với tính khí ngang bướng của !” giọng khiển trách tiếng, sau đó vác .
Lần này kêu gào hay cắn xé đều còn bất cứ tác dụng gì nữa, Đoan Mộc Mộc bị ném vào ghế phụ, té xuống hoa cả mắt.
“ là tên khốn kiếp!” mắng chửi.
Lãnh An Thần hừ tiếng, “ mắng chửi người có phải nên đổi mới hay ?” Cả ngày cũng chỉ có mấy từ này, nghe đến lỗ tai nổi chai rồi!
Xe như dã thú điên cuồng lao ra khỏi bãi đậu xe, mà tốc độ xe điên cuồng cũng chứng tỏ tức giận đến thế nào?
Người phụ nữ này có bản lãnh, cư nhiên dám tới chỗ như thế, còn dám gọi Ngưu Lang, còn cái gì chơi 3P, xem ra hiểu biết ít.
Lãnh An Thần càng nghĩ càng giận, dường như hận thể lái xe bay lên được.
Đoan Mộc Mộc bụng tức giận còn chưa hết, dù là ngồi xe cũng đàng hoàng, huơ tay múa chân còn , miệng còn hùng hùng hổ hổ, “Lãnh An Thần thả tôi xuống, hôm nay nhất định tôi 3P lần thể, tôi cấp cho cái nón xanh để đội… Tại sao có thể khi dễ tôi, mà tôi thể? phải thích cùng những người phụ nữ khác nhau làm sao? Bây giờ tôi cũng muốn cùng làm với những người đàn ông khác nhau… Như vậy mới công bằng, công bằng… ngoại tình, tôi cũng cấp nón xanh cho đội, hơn nữa còn muốn cho đội rất nhiều nón, mười, hình như chưa đủ, vậy 20, 30, 40…”
bẻ ngón tay, thanh từ từ xuống, Lãnh An Thần quay đầu nhìn , phát đầu cúi xuống, bộ dáng dường như ngủ.
Tức giận trong lòng trong nháy mắt này, bỗng nhiên giảm rất nhiều, biết hôm nay cố tình hành động như thế để chọc giận , nhưng làm như vậy là bởi vì đau lòng sao?
Nhớ đến màn trong phòng nghỉ ngơi ở trường đua ngựa, đứng ở trước cửa, trong mắt là đau đớn vỡ vụn, tim của như có ai bóp chặt lại, tốc độ xe cũng theo đó chậm lại, thanh rất vang lên trong gian thu hẹp của xe, “Em cố ý chọc giận , là bởi vì ghen sao?”
ai trả lời, thân thể của co quắp, đưa tay vịn lại, ngoài ý muốn chạm vào quai hàm lạnh lẽo của , mượn ánh đèn, nhìn thấy đầu ngón tay ươn ướt.
ra là, khóc.
Trái tim, bỗng nhiên giống như là bị giày vò, được tư vị, Lãnh An Thần dừng xe ven đường, nâng mặt lên, mượn ánh đèn quan sát, dáng vẻ nhu nhược như vậy, khiến lần đầu tiên cảm giác mình rất khốn nạn.
Xe lái vào nhà họ Lãnh, ngờ trễ thế này, mà mọi người còn chưa ngủ.
“Chị, chị trở về chưa?” Hình như Lãnh An Đằng là người đầu tiên vọt ra khỏi biệt thự, la hét kéo xe cửa, nhưng bị Lãnh An Thần nhanh hơn bước ngăn trở.
“ được ồn ào, ấy ngủ!” Lãnh An Thần nhìn Lãnh An Đằng thở dài.
Lãnh An Thần tới, ôm Đoan Mộc Mộc từ tay lái phụ, động tác của kinh động đến , lại ngoan, đưa tay quào loạn quấy loạn , miệng lại bắt đầu mê, “Đừng kéo tôi…tôi muốn tìm người đàn ông, tôi muốn khiến Lãnh An Thần bị đội nón xanh…”
“, ấy bị sao thế?” Lãnh Ngọc Thù vừa bước ra khỏi phòng há miệng ngáp, liền nghe thấy những lời điên khùng của Đoan Mộc.
Sắc mặt của Lãnh An Thần liền trở thành u ám, “ có việc gì, ngủ !”
“Nhưng, em nghe ấy muốn cho đội nón xanh…”
“Em câm miệng cho !”
Lãnh An Thần gào xong, ôm Đoan Mộc Mộc nhanh chóng lên lầu, để lại sau lưng Lãnh An Đằng và Lãnh Ngọc Thù với những vẻ mặt khác nhau.
“ nhìn ra chị dâu này còn rất gan dạ, lại dám cho Lãnh An Thần đội nón xanh!” Lãnh Ngọc Thù nhịn được .
“Đó là do ấy tổn thương đến ấy!” Lãnh An Đằng đáp lại câu, sau đó nhấc chân về phòng của mình.
“Cũng đúng, nhất định là tên khốn Lãnh An Thần làm…” Lãnh Ngọc Thù được nửa câu liền im lặng, sau đó nhìn về phía Lãnh An Đằng vừa rời khỏi, vừa rồi cậu ta cái gì? Đó là lời cậu ta có thể ra sao?
Chẳng lẽ ta nghe nhầm?
“Tiểu Đằng…” Lãnh Ngọc Thù gọi cậu ta, nhưng bóng dáng của Lãnh An Đằng mất dạng.
Trong phòng ngủ, Đoan Mộc Mộc say khướt nằm giường lăn lộn, trong miệng ngừng kêu la, “Tiểu bảo bối của tôi đâu? Các người mau tới đây… Tới đây hầu hạ chị, chị cho tên khốn kia đội nón xanh, càng nhiều càng nhiều nón xanh…”
Nghe những lời điên khùng của , tròng mắt Lãnh An Thần trở nên tối đen, cánh tay chống lên, ôm thân thể bé lăn lộn của cố định vào trong ngực, “ muốn hầu hạ sao?”
“Ừ! Tôi muốn tên khốn kia cũng nếm thử tư vị bị phản bội!” Hai mắt Đoan Mộc Mộc nửa nhắm nửa mở, khiến người ta phân biệt , rốt cuộc có nhìn thấy những thứ trước mắt hay .
“Em thích ta phản bội, đúng ?” Lãnh An Thần lại hỏi.
Đoan Mộc Mộc gật đầu, “Tôi ghét muốn chết , lại còn thấy đau lòng, có biết hay ?” giơ tay lên đấm vào lồng ngực của mình, “Tại sao tôi lại đau lòng? Tại sao…”
“Em ta!” Những lời này bật thốt lên, sau đó Lãnh An Thần nín thở, trong lòng chờ đợi, chờ đợi câu trả lời của .
Giờ khắc này, mới phát mình lại kinh hoảng như vậy, thế nhưng trong sợ hãi lại mơ hồ mang theo nào đó mong đợi.
“Tôi ta?” Đoan Mộc Mộc thốt nhiên mở hai mắt ra, nhìn chằm chằm , “Tôi ta sao?”
ngây ngốc, dáng vẻ cũng là cực kỳ nghiêm túc, giống như là suy nghĩ.
“Cái này phải hỏi chính em!” Lãnh An Thần chưa từng bao giờ khẩn trương như giờ khắc này.
“Tôi…tôi…” Ánh mắt Đoan Mộc Mộc trợn tròn, sau đó lại nhắm mắt lại, lắc đầu, “Tôi mới cần ta, người đàn ông đó, phụ nữ vô số, tôi muốn ta, tôi tình nguyện đầu heo, cũng muốn ta, muốn ta…”
Rầm!
Lãnh An Thần như nghe thấy thanh cảm xúc trong lòng mình rơi xuống, có cái gì đó như muốn rơi vào đáy cốc.
“Tôi ta, vậy tại sao phải đau lòng?” Tay chợt nắm chặt cổ áo của , giống như bắt được trái tim ngừng rơi xuống của .
Tròng mắt đen của lần nữa lại mở ra, nhưng lần này lại sáng ngời đến khiếp người, chóp mũi gần như dán lên , lạnh lẽo, làm người ta hoảng hốt, “ cho tôi biết, có được hay ?”
Hô hấp của lẫn vào mùi rượu phả vào chóp mũi của , nồng đậm như vậy, khiến cho dường như chỉ cần hít phải hơi thở của cũng say.
“Đau lòng, chứng tỏ em ta!” run rẩy mở miệng, nhìn trong ánh mắt của in hình bóng của mình, mới phát giác giờ phút này mềm mại như thế nào.
trừng mắt nhìn, lông mi dài quét vào mặt , cũng như quét vào trái tim , sau đó đôi môi đỏ mọng cong lên, “Nhưng tôi muốn ta.”
Lòng run lên, “Tại sao?”
Đúng vậy, tại sao thể ?
Đoan Mộc Mộc cũng biết, đầu bắt đầu đau, trong đầu trống rỗng, kịch liệt lắc đầu, “Tôi biết, biết, dù sao tôi cũng muốn ta, muốn…”
xong, thanh của bắt đầu nghẹn ngào, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, nhìn thấy rất đau lòng, nhịn được cúi đầu, ngậm khóe mắt .
Xúc cảm mềm mại lại nóng bỏng, khiến máu trong người nhất thời sôi trào, ra buổi chiều với người phụ nữ kia cũng chỉ là gặp dịp chơi, thậm chí là vì cố ý muốn che giấu cái gì đó? Bởi vì sau khi cùng chiến đấu phen ở lưng ngựa, phát giác mình bị trầm luân, mà lại rất sợ loại cảm giác đó.
được để người khác nắm trong tay, lại càng nên vì bất kỳ người phụ nữ nào mà mất khống chế, cho nên gọi người phụ nữ kia tới, chỉ vì muốn chứng minh kích động của đối với Đoan Mộc Mộc là do quá lâu đụng vào người phụ nữ nào, nhưng sai rồi, trong khoảnh khắc khi hôn lên người phụ nữ kia, thiếu chút nữa ghê tởm muốn nôn, nhưng muốn thừa nhận, vì vậy ép buộc mình tiếp tục, thậm chí là xé rách quần áo của người phụ nữ đó, chứng minh rằng dục vọng của mình tác quái, ai biết lại xuất .
“Bà xã, xin lỗi!”
Trước mắt lại ra hình ảnh bị thương tổn, mà câu này cách nửa ngày, rốt cuộc kiềm hãm được cũng thoát ra khỏi miệng, chỉ là ngủ nên nghe được.
chìm vào giấc ngủ, hàng mi dài còn đọng những giọt nước trong suốt, khiến người ta nhìn thấy đành lòng, Lãnh An Thần cúi đầu hôn lên, từ đáy lòng có thanh tự chủ tràn ra, “Bà xã, về sau chúng ta lộn xộn, chung sống tốt, có thể ?”
Chương 91: mang thai!
Đoan Mộc Mộc lại nằm mộng, trong mộng rất rối loạn, dường như chỗ nào cũng có người, nhưng lại thấy , loại cảm giác đó khiến trong lòng buồn bực, giống như bị tảng đá rất to đè lên ngực, gần như khiến hít thở thông.
Bỗng dưng mở mắt ra, mới phát ra có cánh tay đặt ngực mình ––
phải là lần đầu tiên cùng giường chung gối với , Đoan Mộc Mộc cũng cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ là vừa định nhấc cánh tay đè lên ngực mình, mới phát chân của cũng gác người , đáng giận hơn là gương mặt của cũng chôn ở cần cổ của , lại còn ngủ rất say.
Ngược lại ngủ rất thoải mái!
Đoan Mộc Mộc dùng sức đẩy cánh tay của , muốn từ trong giam cầm của né ra, nhưng hoàn toàn thể, giống như là dây leo, bám chặt người rất khó gỡ, khiến căn bản thể động đậy.
“Lãnh An Thần ––” gầm , nhưng khi thanh thoát ra khỏi miệng mới phát cổ họng như bị cát mài, thô ráp vô cùng, hơn nữa còn rất đau, giống như từng bị lửa thiêu.
Mơ hồ nhớ lại gì đó…
Đây là thân thể từng hoan ái với người phụ nữ khác, nên để chạm vào người!
Đoan Mộc Mộc lập tức kích động giãy giụa, rốt cuộc cũng kinh động đến , nhưng hình như còn chưa tỉnh ngủ, lẩm bẩm tiếng, rồi cánh tay lại buộc chặt, lầ nữa ôm thân thể bé bất an của vào trong ngực.
rất ngang ngược, Đoan Mộc Mộc biết, nhưng muốn cùng với người đàn ông toàn thân đều có thể dính vi khuẩn ở chung chỗ như vậy, kết quả là, cúi đầu hung hăng độc ác cắn cánh tay của ––
Lần này, rốt cuộc cũng tỉnh táo, tròng mắt đen tức giận, “Mới sáng sớm, em nổi điên cái gì?”
Nghe thấy trách mắng, Đoan Mộc Mộc cười lạnh, “Là điên trước, sao lại ngủ ở giường tôi?”
vừa như vậy, Lãnh An Thần mới phát ra tối hôm qua mình nhìn đến nỗi ngủ thiếp , vẻ mặt thay đổi rất mất tự nhiên, nhưng trong nháy mắt khôi phục lại, phản bác, “Em cho rằng tôi nguyện ý ngủ ở đây sao? Còn phải là do người nào đó lôi kéo tôi, muốn tôi hầu hạ sao?”.
Đoan Mộc Mộc 囧 (quýnh)!
Có chuyện này sao?
Chỉ là, trong trí nhớ lờ mờ, dường như cảm thấy có như vậy!
Đoan Mộc Mộc xoa xoa chóp mũi, cúi đầu nhìn đến quần áo bản thân vẫn còn đầy đủ, thở phào nhõm, “Tôi là muốn Ngưu Lang hầu hạ, chứ phải kỹ nam.”
Nghe thấy hai chữ “Ngưu Lang”, Lãnh An Thần lại bốc hỏa, đột ngột lật người, kéo , đè xuống dưới thân, “Về sau nếu còn dám can đảm tìm Ngưu Lang, tôi lột sạch , ném ra đường!”
“ dám?” Đoan Mộc Mộc trợn mắt.
“Có dám hay , vậy chờ xem!” Lãnh An Thần bỏ lại những lời này, rồi đứng dậy.
Mới sáng sớm rùm beng, đó cũng phải là chuyện muốn.
Phòng ăn có người dùng cơm, Đoan Mộc Mộc xuống hơi chậm, cảm thấy hôm nay ánh mắt của mọi người nhìn rất khác lạ, nhất là Lãnh Ngọc Thù.
“ mặt tôi có gì sạch sao?” Đoan Mộc Mộc bị nhìn chòng chọc thấy thoải mái.
“ có… Rất sạch!” Lãnh Ngọc Thù xong, hé miệng cười .
“ có, vậy sao các người nhìn tôi như vậy? Tôi…” Đoan Mộc Mộc còn muốn tiếp, chợt phát mọi người nhìn bỗng cúi đầu xuống, trong lúc buồn bực, bên cạnh đột nhiên tối sầm lại, Lãnh An Thần đổi thân tây trang ngồi xuống.
chính là con cọp trong cái nhà này, cho nên khi vừa xuất , tất cả mọi người đều thay đổi.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân, xin dùng cơm!” Người làm nữ dọn bữa ăn sáng lên.
phần trứng chiên, ly sữa tươi, hai miếng sandwich hải sản, còn có phần salad trái cây, món ăn sáng tại nhà họ Lãnh mỗi ngày đều khác biệt, nhưng phối hợp dinh dưỡng rất hợp lý, hơn nữa vì muốn bảo đảm thành phần dinh dưỡng, mỗi món ăn được khống chế độ lửa rất tốt, thí dụ như trứng chiên đều là chín bảy phần.
Đoan Mộc Mộc vừa định cắn cái, liền nhìn thấy chất lỏng vàng nhạt bên trong tràn ra, bình thường khi ăn cũng có cảm giác gì đặc biệt, biết hôm nay bị sao mà khi thấy chất lỏng vàng vàng này, lại cảm thấy buồn nôn.
nhịn được nữa, đứng dậy chạy đến phòng vệ sinh, sau đó ói ra!
Ánh mắt của mọi người lần nữa tập trung vào , ngay cả chân mày củaa Lãnh An Thần cũng tự giác nhíu lại, trong lòng nghi ngờ, bị sao thế?
Ói hồi, trừ chút nước chua, cũng còn cái gì, Đoan Mộc Mộc với khuôn mặt tái nhợt bước ra ngoài, đối mặt với ánh mắt chất vấncủa mọi người, khóe miệng kéo ra, “Tôi…dạ dày tôi tốt!”
Phần trứng chiên bị đổi , người làm nữ bưng tới phần mới, nhưng Đoan Mộc Mộc dám đụng nữa!
“Dạ dày tốt? Tôi thấy là rượu cồn quá tốt!” Lãnh An Thần mở miệng hiểm, mang theo châm chọc, Đoan Mộc Mộc liếc mắt nhìn .
“Chị dâu, uống sữa tươi… Sữa tươi tốt cho dạ dày nhất!” thanh ngọt ngào của Lãnh An Đằng giống như ánh mặt trời chiếu vào tận đáy lòng Đoan Mộc Mộc, khiến dạ dày của lạnh lẽo cũng ấm lên.
“Ừ, cám ơn Tiểu Đằng!” Đoan Mộc Mộc bưng sữa tươi, nhưng còn chưa đưa lên miệng, vừa nghe mùi sữa tươi, cơn buồn nôn mới vừa kiềm chế, lại bắt đầu cuồn cuộn.
“Ọe –– Ọe ––” lại chạy tới phòng vệ sinh ói như điên.
Sáng sớm, tất cả mọi người đều ăn sáng, cứ nôn ọe như vậy, sợ rằng có muốn ăn tới cỡ nào cũng bị đả kích còn cảm giác gì.
Lúc này Đoan Mộc Mộc chỉ là sắc mặt trắng bệch, ngay cả cũng đủ hơi sức, mặc dù tửu lượng của cao, nhưng tối hôm qua uống chút rượu, cũng thể giày vò như vậy chứ?
Giờ phút này, ngay cả cũng thấy buồn bực!
“Tiểu Thần, con nên dẫn vợ khám , ói như vậy có để cho người ta ăn cơm hay ?” chuyện là mẹ , thường ngày vẫn hay bắt bẻ Đoan Mộc Mộc.
“Đúng vậy, ta thấy Mộc Mộc giống như là dạ dày thoải mái, hay là do viêm ruột?” Mẹ hai này tương đối ôn hòa, đối với Đoan Mộc Mộc cũng xem như là hòa thuận, được như vậy đại khái cũng do dựa hơi Lãnh An Đằng, bởi vì Lãnh An Đằng vô cùng thích .
Lãnh Ngọc Thù ở bên trước sau lời nào, nhưng ánh mắt cũng lia vào người Đoan Mộc Mộc vẻ gian giảo, cuối cùng rốt cuộc cũng xuất ra câu, “, phải là chị dâu mang thai chứ?”
Rầm!
Câu này quả giống như trái bom, nổ tung khiến mọi người ứng phó kịp, ngay cả ba mẹ từ đầu đến giờ đều trầm mặc ít cũng lên tiếng, “Chuyện này cũng thể qua loa, lão phu nhân lòng mong đợi đấy…”
Trong lúc tất cả bối rối, chỉ có người vô cùng bình tĩnh, đó chính là Lãnh An Thần, dùng khăn giấy lau khóe môi, liếc nhìn vào bụng Đoan Mộc Mộc, “ được lung tung, chuyện này tuyệt đối có khả năng!”
Bởi vì chưa từng chạm qua , cho nên cho rằng mang thai, nhưng khi Đoan Mộc Mộc nghe thấy câu của Lãnh Ngọc Thù sắc mặt như sương lạnh…
Mang thai? Có ?
Nhớ lại thời gian nghỉ lễ lần trước…
biết là quá hoảng hốt hay là quá sợ hãi, nhất thời nhớ ra.
“Bà xã, nếu như em muốn ăn nữa, tôi nghĩ chúng ta nên .” thanh lạnh lùng của Lãnh An Thần vang lên, cắt đứt suy nghĩ của Đoan Mộc Mộc.
“A!” ngơ ngác, sau đó cầm túi xách lên đuổi theo.
Sau lưng, Lãnh Ngọc Thù còn cam lòng, “, nhớ mang chị dâu kiểm tra chút, nếu chị ấy mang thai, em được thăng cấp lên làm .”
Xe lái ra khỏi Lãnh gia, Đoan Mộc Mộc liền nhấn cửa sổ xe, để khí lưu thông hóa giải những đè nén trong ngực …
“Hôm nay có chuyện gì vậy?” Lãnh An Thần mở miệng, biết là quan tâm, hay là thẩm vấn.
Đoan Mộc Mộc nắm chặt tay cầm cửa, sau lưng căng thẳng, rốt cuộc cũng chột dạ, ngộ nhỡ mang thai, nên làm gì?
“Tôi hỏi !” nghe trả lời, Lãnh An Thần lộ ra vẻ vui.
“A, sao!” Đoan Mộc Mộc dám nhìn , ánh mắt dời ra ngoài xe.
“ có việc gì sao lại ói?” Lãnh An Thần có chút đuổi tận giết cùng, Đoan Mộc Mộc đau đớn.
“Muốn ói ói, chẳng lẽ chuyện này cũng muốn quản.” tại trong lòng rất phiền loạn, nênkhông còn nhẫn nại nữa.
Chợt, cằm căng thẳng, bị kềm chặt, khuôn mặt nhắn bị mạnh mẽ vặn qua, “Đoan Mộc Mộc bây giờ càng ngày càng có năng lực, dám dùng giọng điệu này chuyện với tôi”
Đoan Mộc Mộc muốn ầm ĩ với , bây giờ hoàn toàn có ý định này, nhắm mắt lại, thanh mệt mỏi, “ buông tay, tôi rất phiền!”
“Tại sao ăn trứng gà lại ói?” hiểu, muốn biết đáp án.
Cuối cùng bị ép hỏi, Đoan Mộc Mộc trả lời , “Tôi ghét trứng gà, bởi vì thấy nó, tôi lại nghĩ tới hai cái đó của !”
bị ép điên nên mới có thể như vậy, mà câu trả lời hiển nhiên là Lãnh An Thần ngờ tới, sau giây phút sững sờ ngắn ngủi, liền nhịn được cười lớn.
“ như vậy, nhìn thấy hai cái đó của tôi, hả?” Câu hỏi của khiến nghẹn lời, cũng chột dạ.
“Tôi…” Đoan Mộc Mộc cắn môi, “Tôi chưa ăn thịt heo, nhưng cũng thấy con heo, hơn nữa bây giờ phim cũng có rất nhiều, tưởng rằng toàn thế giới chỉ duy nhất mình có sao?”
Răng nhọn của lại bắt đầu đâm người…
lại cái gì? Người phụ nữ này lại còn dám ở sau lưng xem phim? là có quá nhiều điều khiến tưởng tượng được.
“Buông tay!” Đoan Mộc Mộc bị bóp đau, hất tay ra, nhưng trong lòng rất sợ hãi, theo thời gian từng giây từng phút, càng ngày càng nhiều.
Tới trưa, bị ý tưởng đáng sợ đó hành hạ ngồi yên được, thừa dịp Lãnh An Thần sắp ra ngoài, thuê xe chạy thẳng tới bệnh viện.
Nửa giờ sau, từ phòng làm việc của bác sĩ ra ngoài, trong tay cầm kết quả xét nghiệm bác sĩ đưa.
mang thai! mang thai!
lần đó, cư nhiên khiến trúng thưởng rồi!
nay có nhiều người rất khó có thai, tại sao cố tình để chỉ lần trúng phải?
Ông trời quá đãi ngộ , hay là hành hạ ?
Đầu óc Đoan Mộc Mộc trống rỗng, toàn thân mặc dù còn có thể lại, còn có thể hô hấp, nhưng ngũ tạng lục phủ giống như bị móc rỗng, chỉ còn lại cái vỏ ngoài.
cảm thấy lạnh, mặc dù là đứng ở dưới ánh sáng mặt trời, nhưng lại cảm thấy ánh sáng như làm băng, khiến như rơi vào hầm băng!
Bàn tay, theo bản năng đặt lên bụng, đến giờ phút này vẫn dám tin tưởng, thậm chí là muốn tin trong bụng có sinh mệnh , bảo bảo thuộc về và .
Có hơi ấm từ trong bụng tràn ra, dần dần lan tỏa, nước mắt Đoan Mộc Mộc nhịn được nữa rơi xuống…
muốn làm mẹ!
Mặc dù đứa bé này tới bất ngờ, thậm chí khiến cảm thấy sợ, nhưng chẳng biết tại sao, khi bàn tay che bụng cảm giác ấm áp, ấm áp khiến muốn khóc.
“Ah, đây phải là chị dâu sao?” Có người qua bên cạnh , nhưng rất nhanh lại quay trở lại, đứng trước mặt của , chặn lại ánh mặt trời.
Đoan Mộc Mộc vội vàng đưa tay lau nước mắt, lúc này mới thấy là Tiết Tử Hằng!
Nghĩ đến những lúng túng khi khám bệnh cho Lãnh An lần trước, Đoan Mộc Mộc còn chưa lên tiếng, sắc mặt đỏ trước, “Bác sĩ Tiết, chào !”
“Chào !” Tiết Chi Hằng cũng cười, “Cái đó của đại ca hết chứ?”
Đoan Mộc Mộc sững sờ, tiếp theo mới hiểu ra, ta hỏi đồ chơi kia của Lãnh An Thần, nhưng biết! Nhưng dường như lại thể như vậy, mặt càng đỏ, chỉ có thể gật đầu coi như là trả lời.
“A, vậy tốt!” Tiết Chi Hằng bật cười, khiến Đoan Mộc Mộc càng cảm thấy xấu hổ, “ ra , …”
“Cái gì?” Đoan Mộc Mộc nghe nửa, lại dừng lại, nhịn được hỏi.
“ có việc gì!” Tiết Chi Hằng ngắt mũi, thiếu chút nữa cẩn thận lộ ra miệng, “Chị dâu hôm nay tới bệnh viện có chuyện gì ?”
Nghe ta hỏi như vậy, Đoan Mộc Mộc sợ hãi lập tức cầm tờ kết quả kiểm tra trong tay giấu ra sau lưng, “ có, có việc gì…”
Tiết Chi Hằng nhìn thấy động tác khác thường của , cau mày, “Có chuyện chị cứ việc , tôi có thể giúp tay…”
“ có việc gì!” Đoan Mộc Mộc ngắt lời , “Dạ dày của tôi thoải mái, tới kiểm tra chút!”
“Ồ!” Tiết Chi Hằng gật đầu, “Kiểm tra xong rồi sao?”
“Ừ… Bác sĩ Tiết, hẹn gặp lại!” Đoan Mộc Mộc xong, bước quay đầu lại, giây đồng hồ cũng dám ở lâu.
Bây giờ còn chưa suy nghĩ nên làm thế nào? Thậm chí còn biết có nên giữ lại đứa bé này ? Cho nên kiên quyết thể để cho Lãnh An Thần biết tồn tại của đứa bé này, hơn nữa, thậm chí còn biết người phụ nữ ở cả đêm cùng , ra là .
Nếu để cho biết mình có con, chừng nổi điên?
Tinh thần Đoan Mộc Mộc hoảng hốt, ngay cả bộ đều tập trung, cho nên vừa vào công ty liền đụng vào người.
“ xin lỗi, xin lỗi!” nhìn người đàn ông bị mình đụng ngã đất, liên tục xin lỗi.
Người đàn ông vui lườm cái, đứng dậy phủi bụi bặm người, “ gặp quỷ à!”
Lâm Ám Dạ chưa từng xấu hổ như vậy, huống chi bây giờ là giờ làm việc buổi chiều, người lui tới tương đối nhiều, ta bị ngã như vậy, gần như bị mọi người nhìn thấy.
Đối với Lâm Ám Dạ, Đoan Mộc Mộc vẫn có ấn tượng, phải muốn đụng vào ta, nhưng ta cũng phải vì vậy mà mắng chửi người ta? Hơn nữa, cũng xin lỗi!
Trong lòng phiền loạn khiến đè nén được lửa giận, “Tôi gặp quỷ, vậy chính là quỷ chạy đầu thai, có việc gì nhanh như vậy làm gì?”
Lâm Ám Dạ hoàn toàn ngờ ràng là sai, kết quả bị mắng lại là a?
Nhìn người đứng xem xung quanh, do sĩ diện ta nhịn được, “ xin lỗi tôi!”
ra xin lỗi cũng vẫn là xin lỗi thôi, vừa rồi qua, lặp lại lần nữa cũng sao, nhưng nhìn dáng vẻ phách lối của người đàn ông này, nhớ lại ta và Lãnh An Thần căn bản là cá mè lứa, cảm thấy ghét.
“ xin lỗi, nếu như bị gãy tay chân, tôi có thể trả tiền thuốc men.” Đoan Mộc Mộc xong, thèm nhìn tới vẻ mặt thối của Lâm Ám Dạ, gạt đám người bước .
chỉ có đòi lại được sĩ diện, mà ngược lại còn bị nguyền rủa, mặt mũi Lâm Ám Dạ gần như còn chỗ để đâu, nếu như phải là vợ của Lãnh An Thần, ta hận thể phá hủy người phụ nữ biết trời cao đất rộng này.
“Chuyện gì thế?” Lãnh An Thần từ ngoài trở về, liền nhìn thấy đám người vây xem.
Lâm Ám Dạ nhìn thấy , mặt lạnh qua, “Họ Lãnh, bây giờ cậu phải có trách nhiệm bồi thường tôi!”
Lãnh An Thần hiểu ra sao, cho đến khi nghe Lâm Ám Dạ kể lại mọi chuyện, mới nhịn được cười lớn, “Như thế nào, lãnh giáo rồi chứ?”
“Ít nhảm , tối nay cậu phải bồi thường tổn thất về thân thể và tâm hồn cho tôi!” Lâm Ám Dạ giận dữ.
“ nhiều, muốn phụ nữ hay là muốn tiền tùy cậu!” Phải biết cái tên Lâm Ám Dạ này rất xảo quyệt, khiến bị xem thường, có cửa đâu, nghĩ tới hôm nay vợ của lại phá lệ, Lãnh An Thần cảm thấy tâm trạng tốt.
Lâm Ám Dạ vào phòng làm việc của Lãnh An Thần ngồi hồi, đến khi nhận điện thoại có chuyện phải , nhưng khi ra khỏi cao ốc của Lãnh thị, mới phát Đoan Mộc Mộc đụng vào ta khiến ta bị ảnh hưởng bao nhiêu, bởi vì mỗi khi ta qua chỗ nào, tất cả mọi người đều bàn tán về chuyện của ta và Mộc Mộc.
Lớn tới như vậy, nhưng vẫn chưa có người nào dám khiến ta khó chịu như vậy, xem ra giáo huấn người phụ nữ kia, lần sau ta tới cao ốc Lãnh thị cũng đừng nghĩ tới mặt mũi.
Giờ tan việc, Đoan Mộc Mộc đột nhiên nhận được cuộc điện thoại lạ lẫm, lại là Lâm Ám Dạ ––
“Nhờ nguyền rủa, tôi bị thương, làm thế nào chứ?” Giọng của Lâm Ám Dạ vang lên, điều này làm cho Đoan Mộc Mộc nhớ tới chuyện buổi chiều.
Nhưng, chỉ va chạm như vậy, ta lại bị thương? ta làm bằng giấy sao?
Mặc dù nghi ngờ, nhưng Đoan Mộc Mộc vẫn cảm thấy tự trách mình, huống chi chiều nay bởi vì phiền lòng nên thái độ tốt, liền vội vàng hỏi, “Bị thương chỗ nào? ở đâu? Bây giờ tôi tới…”
Nghe thanh khẩn trương của , Lâm Ám Dạ ngoắc ngoắc khóe môi, “Tầng hai khoa ngoại bệnh viện Thành phố, ở đó chờ tôi!”
“A, vậy …” Đoan Mộc Mộc còn chưa hỏi xong, đầu kia cúp điện thoại.
Đoan Mộc Mộc xách túi chạy thẳng tới bệnh viện, tới địa chỉ Lâm Ám Dạ , bắt đầu chờ.
Năm phút đồng hồ, mười phút, nửa giờ… giờ trôi qua rồi, nhưng thấy Lâm Ám Dạ, hơn nữa nhìn thấy trời bên ngoài tối, lấy điện thoại di động ra, nhấn số của Lâm Ám Dạ.
“ Lâm, đến chưa?”
“A, sắp, tôi kiểm tra, lúc nữa đến!”
xong, cho Đoan Mộc Mộc cơ hội để hỏi, lại cúp điện thoại, nghe ta kiểm tra, Đoan Mộc Mộc lại càng thêm tự trách.
Nhìn chung quanh hoàn toàn tối đen, mặc dù Đoan Mộc Mộc có chút sợ, nhưng cũng hết cách, chỉ có thể đợi, kết quả cứ đợi, bất tri bất giác ngủ thiếp ghế.
Có lẽ phụ nữ mang thai đều thèm ngủ, nên ngủ rất say sưa.
biết trải qua bao lâu, Đoan Mộc Mộc tỉnh lại, nhưng xung quanh tốt đen đưa tay thấy được năm ngón, nhất thời giật mình, dự cảm xấu lan khắp toàn thân, đứng lên muốn ra cửa, nhưng do ngồi quá lâu, chân tê rần, kết quả thiếu chút nữa ngã xuống, cũng may nắm được cái ghế, nhưng lảo đảo nên cũng kéo theo cái ghế ngã xuống, phát ra tiếng vang chói tai, ngoài ý muốn hành lang tối đen như mực lại sáng lên.
tối lại đột nhiên sáng, cũng rất dọa người, Đoan Mộc Mộc co rúm lại, mới phát đèn ở đây là đèn cảm ứng.
lấy điện thoại di động ra nhìn, thế nhưng là mười giờ tối, nhưng tại sao trễ thế này, Lâm Ám Dạ còn chưa tới?
Nhất thời, ý thức được gì đó?
Nhưng muốn tin tưởng, lần nữa quay số điện thoại kia, nhưng đáng chết là điện thoại trong nháy mắt chợt tắt.
Đúng lúc này, điện thoại di động của lại hết pin!
Đoan Mộc Mộc suy nghĩ chút, quyết định rời khỏi nơi này rồi sau, nhưng chuyện bi thương khác xảy ra, khi tới hành lang mới phát chẳng biết lúc nào cửa bị khóa lại từ bên ngoài, ra được!
Làm thế nào đây?
Đoan Mộc Mộc quay trở lại, gõ cửa từng phòng, giống như muốn tìm lối ra, hoặc là có thể tìm người giúp, nhưng căn bản có, thêm vào đó lại ngờ tới, tới đấu kia của hành lang thấy cái cửa, phía viết: Nhà xác!(*)
(*) Bây giờ Việt Nam mình gọi là nhà Đại Thể
Nhất thời, sợ hãi té ngồi xuống đất.
Last edited by a moderator: 9/3/15