Cô Dâu Mạo Danh – Kinny (Sưu Tầm) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHAP 28

      Toàn thân mỏi rã rời, tôi chẳng muốn dậy chút nào khi ánh nắng sớm len lỏi vào phòng.

      Cái cảm giác mồ hôi rin rít cơ thể làm tôi khó chịu, trở mình để tìm cảm giác thoải mái hơn.

      Có cái gì đó nằng nặng eo tôi, theo phản ứng tự nhiên, tôi liền đưa tay hất cái vật ấy ra, nhưng......

      Tôi vừa chạm phải bàn tay của ai đó.

      Tôi mở mắt ra ngay lập tức, và khuôn mặt nhìn với khoảng cách gần vô cùng đẹp đập vào mắt tôi.

      Đôi mày rậm, hàng mi khép hờ dài và đen quyến rũ, cái sống mũi cao và thẳng, lại thêm đôi môi đỏ nền da trắng. Trông khi ngủ đẹp và có thoáng nét gì lạnh lùng trái lại còn rất dịu dàng nữa.

      " Ơ! Nhưng sao lại ở giường của mình?"

      Tôi chợt nhận ra.

      Cảm giác phần da thịt trần trụi tiếp xúc với nhau khiến tôi rùng mình.

      Tôi run run kéo vạt mền lên rồi khẽ đưa mắt nhìn vào trong.

      " Ôi !"

      Tôi khóc thành tiếng. Mọi việc lúc tối như cuốn phim quay chậm lại trong đầu tôi.

      "Tôi nhưng tôi đâu có muốn như thế này chứ!"

      " Hức ! Tôi là trong trắng cho đến ngày hôm qua, vậy mà chỉ sau đêm bị người ta "ăn" mất"

      " là đồ xấu xa! lợi dụng lúc tôi say lại....."

      - Ngủ ngon chứ?- thức dậy, còn nở nụ cười hỏi tôi.

      Cái đồ xấu xa! ăn tôi rồi còn có thể cười như có gì vậy sao?

      Lúc này tôi chỉ muốn cho trận, nhưng hiểu sao, tự dưng môi tôi lại có thể cười đáp trả .

      vuốt tóc tôi, rồi tự nhiên phô luôn thân thể mảnh vải vào nhà tắm- Body đúng rà rất đẹp.

      Tôi đỏ mặt quay chỗ khác, lại trách mình:

      " Trời ơi! Bây giờ là lúc nào mà mày lại như vậy hả?

      Lẽ ra phải cho mấy cái tát, hay là lập tức đuổi ra khỏi phòng chứ!

      Đằng này mày lại..........."

      Tôi lấy đồ của mình mặc vào, vô tình lại thấy áo của ngay cạnh đó.

      Bây giờ tôi mới để ý toàn mặc màu đen.

      Chính cái màu đen lạnh lùng này tôn lên khí chất của , làm quyến rũ hơn nhiều.

      Nhắc đến khí chất. Tôi lại nhớ đến cái dáng đứng đầy sức hút của tối qua.

      Mà nhớ đến tối qua, hình ảnh cùng Thiên Vân lại từng nét trong tôi.

      Tim tôi lại thắt lại.

      ta!

      Vậy với tôi là gì?

      Chuyện tối qua là sao?

      Tại sao lại.......?

      - Vẫn còn ngồi đó à?

      vừa buộc dây cái áo tắm vừa ngồi xuống cạnh tôi.

      - tôi ?- Tôi nhìn thẳng vào mặt .

      - Cần phải sao.....?

      - Trả lời tôi ! tôi ?

      Hơn bao giờ hết, lúc này tôi rất muốn biết tình cảm của với tôi là như thế nào?

      - Tôi nghĩ tôi từng với em rồi mà!

      Có sao?

      từng với tôi sao?

      " Phải!"

      Tôi từng hỏi câu như vậy lúc ở bệnh viện. Và câu trả lời của là:

      " đáng sao?"

      Rốt cuộc đối với tôi cũng chẳng là gì cả.!

      Đau! bây giờ với tôi chỉ có cảm giác " rất đau"!

      - Chuyện tối qua.......

      - Quên !......

      Tôi ngắt lời vì tôi sợ rằng xin lỗi tôi vì lúc đó say nên... tự chủ được mình.

      Tôi sợ ! Tôi sợ phải nghe lời đó phát ra từ miệng .

      - Cứ xem như là chưa từng xảy ra chuyện gì!

      Tôi rồi đứng dậy luôn vào nhà tắm.

      - Cám ơn!

      Lạnh lùng- Tôi lại thấy tim mình thắt lại.

      " có thể gì mà. Tại sao lại thốt lên hai từ cám ơn vô tình vậy chứ?"

      Bất động 1s, tôi lại bước tiếp vào nhà tắm.

      Nước từ cao chảy xuống hòa lẫn với những giọt nước mặn đắng mặt tôi......




      CHAP 29

      Tôi trầm mình trong nước để "hòa tan" những xúc cảm trong lòng, khá lâu mới ra ngoài.

      Vắng Tanh:

      lại đâu rồi.

      Hôm nay là chủ nhật, chắc lại hẹn hò với ta rồi.

      Tôi thất thỉu buông mình xuống nệm. Rồi lại ngồi dậy.

      Trong đầu là mớ lộn xộn.

      Có lẽ khí bên ngoài giúp tôi khá hơn.

      Với lấy cái khăn choàng vào cổ, tôi tản bộ ra ngoài.

      ******************************

      Làn sương sớm se lạnh của vùng đất Đà Lạt bao phủ khắp các con đường dù qua 8 giờ sáng.

      Những tia nắng còn yếu ớt len lỏi tìm đến muôn đóa Dã Quỳ vàng tươi ôm ấp giọt sương còn chưa vội tỉnh giấc.

      Gió lay khẽ, đâu đó phảng phất mùi gỗ thông nhè .

      Trước đây, những lúc vui tôi chỉ cần tản bộ thế này, giữa thiên nhiên tĩnh lặng, thấy sao nữa.

      Nhưng sao giờ đây, càng lúc tôi lại càng thấy mình tệ hơn nhiều. khi cứ nghĩ rằng , có lẽ nơi nào đó, cũng phong cảnh hữu tình thế này, lại cùng người ta tay trong tay.

      "Phong cảnh hữu tình, nhưng lòng người lại buồn rười rượi."

      Tình ?

      Rốt cuộc tình là gì mà lại làm cho con người ta đau khổ như vậy?

      Nắm lấy được nhưng buông tay dễ?

      Tôi cứ thế, bước chân vô hồn định hướng.

      ******************************

      Tôi về nhà khi màn đêm buông xuống khá lâu.

      Trong nhà vẫn tối om, vẫn chưa về.

      " đúng là đồ xấu xa mà! ngờ vẫn có thể vô tư mà chơi tới tận giờ này"

      Tôi bực bội ngồi xuống sofa.

      "Bộp"

      Tôi vừa chạm phải vật gì đó làm nó rơi xuống đất.

      " Là gì đây?"

      cái hộp xinh xắn, trông cứ như là hộp đựng đồ trang sức. Tò mò tôi mở ra xem và....

      lầm! Nó chính là nữ trang, chính xác hơn là chiếc nhẫn bạch kim.

      - Này ! Sao tùy tiện chạm vào đồ của người khác vậy hả?

      biết xuất từ lúc nào, giật phăng cái hộp trong tay tôi , giận dữ. Rồi bỏ mạch vào trong phòng.

      - Làm gì mà dữ vậy? tưởng tôi thích động vào đồ của lắm à?

      " Cái đồ chết bầm! Sao lúc nào cũng như thế với tôi hả?"

      Ôm cục tức, tôi cũng bỏ vào phòng mình, lấy cái gối mà tưởng tượng ra - đánh túi bụi rồi lại....... khóc mình. và chẳng thể nào chợp mắt.

      ***************************

      Sáng hôm sau.

      Hậu quả của cả đêm ngủ được, tôi đến công ty trong tình trạng .... vô cùng tệ.

      Tôi nghĩ vậy vì thấy ai cũng nhìn tôi với ánh mắt... "thương hại".

      Tôi vào nhà WC nữ để rửa mặt cho mình tỉnh táo hơn.

      Nhưng vừa mới bước chân đến cửa tôi phải khựng lại bởi cái giọng oang oang của hai :

      - Này! Hôm trước sao giám đốc lại kéo con Khanh trước mặt bao nhiêu người vậy mày? Hay là giám đốc với ta có gì với nhau?

      - Ôi giời! mày khéo nghĩ lung tung. Có gì là gì chứ, giám đốc mà thèm để ý tới con đó à!

      - Uh! tao cũng nghĩ vậy.

      - Chính xác luôn chứ cần nghĩ đâu. Tao cho mày bí mật.

      - Bí mật gì?

      - Uh ! Sáng nay tao vô tình thấy được, giám đốc cầu hôn với Thiên Vân đấy.

      - Mày !?

      - Tao xạo mày được gì?

      Như tiếng sét ngang tai, tôi tin vào những gì mình vừa nghe thấy.

      3 tháng!

      Giao ước của tôi và vẫn chưa chấm dứt mà. Tại sao có thể làm như vậy?

      thể nào!

      Đó phải là !

      Tôi rời khỏi đó nhanh , tôi tin trừ khi ...............

      *******************************

      Đứng trước cửa phòng , tôi chần chừ nửa muốn gõ cửa nửa lại . Bởi tôi sợ rằng điều mà tôi sắp hỏi .

      " Cạch"

      Tôi còn chần chừ người xuất trước mắt tôi.

      Là Thiên Vân.

      - cần gặp Hùng à?

      - À ừ....!.........

      Tôi còn chưa kịp thấy đất dưới chân mình như sụp đổ, tim lại quặn lên từng cơn đau đớn.

      Chiếc nhẫn!

      Là chiếc nhẫn của mà tôi nhìn thấy tối qua, giờ nó yên vị ngón áp út của Thiên Vân.

      Vậy những gì mà kia .

      Tôi ngốc mà!

      Tôi cố ở lại bên rốt cuộc có được gì chứ?

      Hay đổi lại chỉ là nước mắt và nỗi đau đớn dằn xé tim tôi.!

      Hết rồi!

      Hết rồi!

      Mọi chuyện nên chấm dứt.

      Tôi rời khỏi đây, rồi chúng ta là hai người xa lạ.

      Tôi cố chạy nhanh, dặn lòng mình được khóc nhưng sao......

      Đôi chân run run, loạng choạng.

      Tôi ngã quỵ, trước mắt tôi chỉ là khung cảnh mờ nhạt.

      - Phi Khanh! Phi Khanh!

      Có tiếng ai đó gọi tôi từ phía sau......



      CHAP 30

      - Phi Khanh! Em làm sao vậy?

      !

      lay bờ vai tô,i ánh mắt đầy lo lắng.

      - Vỉnh Cường!

      Tại sao?

      Tại sao mỗi lần tôi đau khổ nhất người đầu tiên đến bên tôi đều là phải là.....

      Tôi sụp đổ, bây giờ tôi chỉ muốn tìm cho mình lối thoát.

      - Đưa em khỏi đây Vĩnh Cường ! Em xin ! .....

      - Cho biết chuyện gì xảy ra?

      - Việt Hùng........... Thiên Vân.........-Tôi cố trong tiếng nấc nghẹn- Em muốn quên tất cả, xin !

      - Phi Khanh! Em.....- có vẻ như ngập ngừng.

      Tôi đúng là xấu mà, tại sao lại......, có lẽ nên làm cho khó xử.

      - Có lẽ em nên phiền ..... Xin lỗi!

      Tôi đoạn quay nhưng bàn tay giữ chặt lấy tôi.

      - dù có xảy ra chuyện gì em phải nhớ là luôn ở phía sau em mà!

      ***********************************

      Xếp đồ bỏ vào vali. Tôi viết bức thư gửi cho "ba mẹ và bà" :

      Gửi bà và ba mẹ kính mến!

      Thời gian qua , tuy sống cùng với gia đình mình lâu nhưng con cảm nhận được rằng mọi người rất mến con.

      Con cũng rất gia đình mình, cũng rất muốn thành viên trong gia đình của chúng ta . Nhưng.............

      Con lòng xin lỗi!

      Con thể nào hay đúng hơn là con có được may mắn đó.

      Vốn dĩ ngay từ đầu phải.

      Con......

      Có lẽ mọi người trách con, ghét con nhiều lắm khi biết được rằng:

      Cuộc sống vợ chồng hạnh phúc giữa con và Việt Hùng chỉ là ... màn kịch để che mắt mọi người.

      Ngay từ đầu đó lừa dối!

      Con cũng phải là người mà ba mẹ chọn làm dâu.

      Con xin lỗi và cũng chỉ biết xin lỗi vì lừa gạt mọi người........................

      ..............................

      ................................

      Chúc gia đình mình nhiều sức khỏe!

      Con luôn mọi người!

      Kính thư!

      Hạ Phi Khanh.

      Tôi kéo valy sau khi nhìn lại nơi này lần nữa.

      Nơi mà tôi và ở cùng nhau hơn tháng nay,tôi cố nhớ những kỉ niệm nơi này lần cuối-dù với tôi đó chỉ là những chuỗi ngày đầy nước mắt.

      Rời khỏi đây, tất cả chấm dứt.

      - Để !- Vĩnh Cường đỡ lấy cái valy từ tay tôi kéo .

      Lặng lẽ.

      Gió chiều lành lạnh.

      Tôi khẽ bước từng bước chậm theo sau .

      - Việt Hùng!

      Giọng thảng thốt làm tôi bỗng chùn bước, ngẩng đầu.

      đứng đó.

      Ánh mắt lạnh lùng dừng nơi cái valy của tôi.

      - định bỏ ?

      - sao?

      Tôi cố tỏ thái độ lạnh lùng với .

      - 3 tháng!

      chỉ ngắn gọn vậy nhưng tôi hiểu muốn gì.

      Bây giờ còn gì nữa chứ, 3 tháng hay 3 năm liệu có thay đổi được gì ?

      -Đơn ly hôn để bàn, tôi ký. Chúc hạnh phúc!

      Lướt qua .

      Tôi cố bước nhanh mà nghe tim mình như ai cắt.

      lái xe đoạn xa mà tôi bất giác còn quay đầu lại.

      khoảng vắng lặng.

      Ánh nắng chiều nhạt nhòa dần.

      ************************************

      Mấy ngày sau.

      - Em uống !

      Đưa cho tôi ly sữa nóng, ngồi xuống cạnh tôi.

      - Em có cần suy nghĩ lại quyết định của mình ?

      - Vĩnh Cường! Cám ơn . cám ơn về tất cả.! em có gì để suy nghĩ nữa. Em cùng . Bây giờ em . Em biết như thế là bất công với nhưng em cố gắng để vì tất cả những gì làm cho em.

      nhìn tôi đầy trều mến.

      Tôi cùng sang Nhật, nơi xứ sở của tình .

      Chúng tôi bắt đầu cuộc sống mới chỉ có tôi và !

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHAP 31

      "- Con định sao?"

      - Dạ! Con xin lỗi. Con biết con làm cho cậu mợ khó xử ..... nhưng con ......

      "- ! mợ mới là người phải lời xin lỗi với con mới đúng. Nếu như ngay từ lúc đầu cậu mợ ép con ...."

      - Tất cả qua rồi, mợ à! Đừng nhắc làm gì...

      "- Phi Khanh!..."

      - Hi! thôi mợ đừng suy nghĩ nhiều! Con sang đó rồi thường xuyên liên lạc về mà.

      "- Con định về nhà rồi mới sao?"

      - Chắc mợ à! Con luôn, con xxin lỗi....!

      "- Uh sao! Con nhớ là giữ liên lạc thường xuyên với mợ nha!"

      - Dạ!

      "- Khi nào con ?"

      - 5 ngày nữa! Con dặt vé rồi mợ ạ. Bay lúc 8h!

      "- Uhm! Vậy con nhớ phải chăm sóc tốt cho mình đấy nha!"

      -Dạ vâng!

      "- Bye con!"

      - Dạ bye mợ!

      Tắt máy.

      Tôi nhìn quanh.

      Vắng lặng.

      Vĩnh Cường đâu từ sớm.

      Chắc là ra ngoài mua đồ ăn sáng rồi.

      Tôi tệ !

      Lúc nào cũng làm phiền thôi!

      Dò dẫm từng bước chân đám cỏ non còn đẫm sương đêm.

      Cái cảm giác lành lạnh nơi lòng bàn chân làm tôi thích thú.

      Cứ thế tôi dạo dọc con đường , mân mê những cánh Dã Quỳ mền mại.

      Tôi cũng hiểu vì sao. Nhưng loài hoa này có sức hút rất đặc biệt với tôi.

      Màu hoa vàng rực giữa khung trời buổi sớm.

      Nửa như nhàng, nửa lại như mãnh liệt. Cứ như màu nắng nhạt trong màn sương làm người ta luôn chú ý.

      Tôi mải mê nhìn ngắm, thả hồn theo điệu nhạc du dương của đồi thông phía xa xa vọng lại.

      Chợt....

      cảm giác đau buốt dưới lòng bàn chân làm tôi khựng lại.

      Hix hix!

      Tôi đúng là đãng trí mà....
      Từ sáng giờ cứ chân trần ra ngoài mà cũng hay biết.

      Nhìn mảnh thủy tinh vỡ cắm sâu dưới lòng bàn chân, tôi cắn răng rút mạnh nó. Máu cũng theo đà đó mà chảy ra.

      Vơ vội nắm cỏ mực ven đường, tôi vò nát đắp vào cho cầm máu rồi lại cà nhắc về nhà.

      - Phi Khanh! Chân em làm sao vậy?-Giọng thảng thốt từ phía sau.

      Tôi cười:
      - sao! Tại em sơ ý .....

      Tôi chưa kịp hết câu thấy thân mình được nhấc bổng.- bế tôi lên nhanh.

      - Thả em xuống ! Em có thể tự được mà. - Tôi nhoài người đẩy đẩy tay .

      - được!

      - bảo là em có thể được mà. Sao lúc nào cũng thích tự làm theo ý mình vậy hả?

      - có vậy sao?

      - Còn à! Người gì đâu mà lúc nào cũng khó hiểu, lạnh lùng, chỉ toàn biết làm tổn thương người khác thôi.

      Lời vừa thốt ra. Cả tôi và đều cứng đờ.

      Chân khựng lại.

      Còn tôi thấy tim mình lạnh ngắt.

      Bởi tôi biết cái người mà tôi đến tuyệt đối..... phải là - là Vĩnh Cường dịu dàng luôn quan tâm tôi.

      Tôi ngập ngừng, thấy nụ cười mặt tắt ngấm, ánh mắt sâu thẳm , tối sầm như đau đớn lắm.

      Tôi gượng cười, cố làm ra vẻ như có gì:

      - Về thôi ! Chân em đau quá...

      ậm ừ, tôi cảm thấy từng bước chân rất nặng nề.
      Ngồi đung đưa cái xích đu. Tôi lại nhìn quanh .

      Chỉ 1 ngày nữa thôi, tôi rời khỏi đây. Tôi bắt đầu cuộc sống mới.

      - Chị ơi !

      cậu nhóc chừng 12t chìa ra đống báo trước mặt tôi.

      - Chị mua dùm em ạ!

      Tôi cười xoa đầu thằng nhóc:

      - Em ngốc quá! Bán báo sao lại vào trong này, ở đây làm gì có đông người mà mua báo chứ. Em nên đến mấy nơi đông đúc mới bán được nhiều được .

      - Vâng em biết rồi ạ!- Cậu nhóc suy nghĩ lát rồi gật gù trả lời- Lần sau em làm theo lời chị . Thế bây giờ chị có thể mua giúp em tờ ạ?

      Nhìn ánh mắt thằng nhóc trông đợi tôi lại thấy mắc cười, lấy đại tờ :

      - Rồi! chị mua tờ này.

      -Ấy!- Thằng nhóc giật lại tờ báo - Cái này bán cho chị.

      Tôi mắt chữ O mồm chữ A nhìn nó:

      - Sao bán?

      - Hi!- nó gãi đầu, rồi đưa cho tôi tờ báo khác- cái đó là báo cũ chị à, chị lấy cái này , có tin rất hay đó.

      xong nó vẫy tay chào tôi rồi chạy mạch.

      - Này ! này, em lấy tiền báo à?

      Tôi gọi với theo nhưng bóng thằng nhóc khuất nơi ngã rẽ.

      Tôi lắc đầu thấy mắc cười " thằng nhóc này lạ ", nhưng nụ cười chưa kịp diện môi tắt ngấm... khi tôi vừa nhìn thấy cái tin ngay trang bìa tờ báo lúc nãy.

      Buông Rơi.

      Tôi đứng chông chênh.

      giọt nước mắt nào rơi xuống.... có lẽ vì ... quá đau!


      CHAP 32

      Tôi ngồi xuống xích đu, ánh mắt vô hồn nhìn xa xăm.

      Đúng là thế gian này ta có thể hiểu được tất cả , dù là những điều khó nhất.

      Duy chỉ có con người là bao giờ ta có thể hiểu được.

      Tôi biết lạnh lùng với tôi.

      Tôi biết Thiên Vân.

      Nhưng tôi nghĩ rằng lại có thể làm như vậy....

      "Chu Thiên Vân- người mẫu gợi cảm nhất nay bất ngờ gây sốc cho dư luận khi đột ngột công bố đám cưới của mình ngay sáng ngày mai......"

      Tôi ngờ thể ngờ.

      Chuyện giữa tôi và chỉ mới xảy ra chưa đầy tuần, vậy mà........

      Tại sao ?

      Tại sao lại để tôi ra nhàng.

      Tại sao lại là lúc này........

      Lại chọn đúng lúc này để mà làm đám cưới.

      Các người có thể chờ đến lúc tôi rời khỏi đây mà........

      - Nếu em muốn khóc cứ khóc ! - cầm tờ báo tay ngồi xuống cạnh tôi.

      Tôi nhìn . Đúng, lúc này tôi rất muốn khóc nhưng tôi thể.

      Có lẽ nước mắt của tôi cạn, và phần lý trí của tôi cho phép .

      Tôi chọn , phải hoàn toàn quên .

      Tôi muốn nhìn thấy tôi khóc.

      Tôi muốn phải mang nỗi đau ...như tôi.

      Nhìn tấm ảnh cưới trang bìa, tôi bình tĩnh đến lạ:

      - Trông họ đẹp đôi quá nhỉ?

      - Phi Khanh! Em ổn đấy chứ?- nhìn tôi ánh mắt lạ lùng.

      Tôi cười :

      - xem em có gì ổn à? - Tôi nhìn rồi làm như nhớ ra chuyện gì- À mà có ổn đấy. Em thấy lạnh quá, em vào nhà trước đây.

      Tôi rồi đứng dậy nhanh, nụ cười môi cũng tắt ngấm.

      ***********

      Sáng hôm sau. 7h30'

      Thành phố còn chìm trong màn sương mờ ảo. Tôi cùng mang hành lý chuẩn bị đến sân bay.

      Xe chạy dọc con đường đầy hoa vàng rực. Tôi say sưa nhìn ngắm mỏi mắt.

      lại cười:

      - Em có vẻ thích hoa Dã Quỳ nhỉ?

      - Uhm! Em biết sao nhưng loài hoa mộc mạc này lại quyến rũ em đến vậy. biết hoa Dã Quỳ là biểu tượng của tình chung thủy đấy.

      -........................

      gì. Tôi còn mải mê với sắc hoa nên cũng để ý, nghĩ là chắc lo lái xe nên cũng thôi chuyện với nữa.

      Xe dần xa hơn.

      Mặt trời lên, xuyên qua nhưng rặng thông để đến với màn sương mù mờ mịt tan dần dưới sức nóng của ánh sáng.
      khung cảnh là đẹp. Tôi nhìn chớp mắt.

      - xem mặt trời mọc kìa Việt Hùng! Đẹp !

      Xe chạy chậm dần rồi ngừng hẳn.

      - Em có biết em vừa gọi là gì ?

      Nét mặt vô cùng thản nhiên, nhưng tôi nhìn đôi tay ghì chặt vô lăng.

      - Em... !- Tôi ngập ngừng nhớ ra lời vô thức của mình.- Xin lỗi.....

      - Quay về !

      Tôi lắc đầu nguầy nguậy:

      - Đừng giận em mà Vĩnh Cường! Em cố ý , em......

      cười, nụ cười phảng phất đầy nỗi buồn:

      - giận em! biết là em vô tình, nhưng lời vô tình đó mới chính là lời lòng của em. Nghe lời ....

      ngập ngừng lúc rồi lại đều đều, giọng lạc dần:

      - Lý trí có thể điều khiển được bản thân, nhưng thể nào điều khiển được trái tim mình em à. ... Mấy ngày nay, mỗi cử chỉ của em, mỗi nụ cười gượng gạo của em ... đều thấy rất . Với em Việt Hùng lúc nào cũng trong trái tim em, và tình đó mãi mãi bao giờ , bao giờ em quên được đâu. Ngay từ lúc em vừa rời khỏi nhà Việt Hùng, cái ngoảnh đầu vô tình của em....... biết.....

      giọt nước mắt lăn dài má, tôi cười đau khổ:

      - Nhưng giờ quay lại có được gì hả ? Người Việt Hùng đâu phải là em.

      Vén mái tóc buông xõa mặt tôi, khẽ lau giọt nước mắt, nhìn tôi:

      - Phi Khanh! muốn em ghi nhớ hình ảnh của , hãy giữ lại hình ảnh tốt đẹp trong em, trước khi........

      buông tay, ánh mắt sâu thẳm đầy dằn vặt.

      - xin lổi em Phi Khanh! xin lỗi vì giấu em - nấc nghẹn, tôi nhìn thấy vì quay mặt nhưng tôi biết khóc- ra, Việt Hùng em!

      - thể nào. lừa em thôi!

      - Đúng là lừa dối, nhưng phải lừa em mà lừa Việt Hùng và lừa chính bản thân . Em còn nhớ cái buổi sáng mà em bị đạp phải mảnh vỡ khi dạo sớm ấy chứ? Sáng hôm đó gặp Việt Hùng. .......
      Tôi chạy nhanh. Phải nhanh, nếu tôi kịp mất.

      Tôi quay đầu nhìn lại.

      giữ lời. nhìn theo tôi , vậy mà.....

      Tôi cười , tôi giận .

      " - xin lỗi em ! xin lỗi em!

      Việt Hùng hỏi rằng có phải em ?

      bảo với cậu ấy là em ngoài ra em người nào khác.

      Việt Hùng lặng lẽ rời chỉ để lại 3 từ "Chúc hạnh phúc"

      Thái độ rất lạnh lùng nhưng nhìn thấy trong mắt cậu ta - nỗi đau cố đè nén"

      Vốn dĩ có thể giấu tôi việc này.

      Tôi có thể tự lừa dối bản thân mình mà sống vui vẻ với . Nhưng nhẫn tâm, muốn thấy tôi sống với mà hạnh phúc với tôi chỉ là gượng ép.

      - Cám ơn !- Tôi vẫy tay với trước khi quay lưng chạy nhanh.

      Tôi phải ngăn cái đám cưới này lại.

      ***************************

      Đứng trước cửa nhà hàng PARADISE ( hj cái nhà hàng này tự nghĩ ra ) tôi thở dốc. Lau mồ hôi đầm đìa mặt, tôi lấy hết can đảm bước vào trong.

      Cả đại sảnh lộng lẫy với hoa tươi và pha lê. Còn đẹp hơn cả đám cưới trước đây của tôi và .

      Khách khứa cũng đông nghịt.

      mặc lễ phục, đứng đó- ngay cạnh sân khấu với tấm rèm là ảnh cưới của hai người trông vô cùng lãng mạn.

      Tôi chùn bước. Tôi định quay .... nhưng..... được.... dù có thế nào cũng phải thử lần.

      Hít hơi sâu, tôi lao nhanh đến chỗ .

      -...... Việt Hùng!

      - Gì?

      chỉ buông tiếng lạnh lùng, cũng ngạc nhiên vì tôi có mặt ở đây. Thái độ đó của càng làm cho tôi tài nào mở miệng nổi.

      - Tôi ....tôi....

      - Gì ? lẹ tôi có thời gian.

      - ................

      - à? Vậy tôi đây.

      Nhìn từng bước, từng bước quay lưng về phía tôi.

      " được!"

      - phải dừng đám cưới này lại!- Tôi hét lên lớn.

      - Tại sao?- đứng lại ngay lập tức quay lại nhìn tôi.

      - Vì .. . vì ... tôi đồng ý cho cưới ấy!

      - Tại sao tôi phải nghe ?- nhếch mép cười.

      - Vì ... tôi là vợ !

      - Đơn ly hôn ký rồi!- vẫn thờ ơ- còn muốn gì sao?

      - ơi! Chuẩn bị sắp tới giờ rồi.- Tiếng chàng nào đó gọi .

      lại ngoảnh mặt bỏ , tôi thấy tim mình lại nhói. Cái ý nghĩ rằng tôi mất mãi mãi làm tôi hoảng sợ, và trong giây phút đó:

      - Việt Hùng ! Em !

      Tôi nghĩ được gì, chỉ biết rằng tôi phải , nhất định phải cho biết....

      - Em vừa gì?

      xoay người ngay lập tức, vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ cũng còn.

      - Em !...-Tôi nhìn thẳng vào mắt , tôi thấy cười, hy vọng lóe lên trong tôi.- có thể hủy đám cưới này?

      - Như thế ..... càng thể hủy.

      Tai tôi ù , tôi hoàn toàn sụp đổ.

      Hết rồi!

      Tôi cười chua xót quay bước lặng lẽ " Ngốc! mày đúng là ngốc mà."

      "Vĩnh biệt ! Mong rằng sau này hạnh phúc."

      - lại định bỏ lần nữa sao?

      Tôi sững người khi trông thấy người phía trước.......



      CHAP 33 - THE END

      - lại định bỏ lần nữa sao?

      Tôi sững người khi trước mặt tôi - Thiên Vân vẫn mặc váy ngắn bình thường mà phải là cái áo cưới lộng lẫy. tay còn kéo theo cả valy.

      - Như thế này là sao?- Tôi ngạc nhiên đến há hốc mồm.

      - Sao , nhân vật chính lại định bỏ à?

      Câu hỏi của Thiên Vân lại càng làm cho tôi mù tịt chả hiểu gì.

      Nhân vật chính ?

      Chẳng phải là ta sao?

      vậy là nghĩa gì chứ?

      Tôi còn ngẩn ngơ ...Thiên Vân tiến lại gần tôi:

      - nhìn phía sau mình xem!

      " Phía sau?"

      " lại là gì nữa đây?"

      " Sao ta lại lạ lùng vậy?"

      Tôi xoay người, và....

      - Mọi người! Sao ...sao đều ở đây...?

      Trước mặt tôi là bà, ba mẹ , cả cậu mợ tôi cùng chị Kim cũng ở đó từ lúc nào. Họ cùng nhìn về phía tôi và cùng cười.

      - Ngạc nhiên lắm hả?- Mợ tôi nhìn tôi với nụ cười ma mãnh- Chưa đâu còn việc khác đáng để con ngạc nhiên hơn đấy.!

      Mọi người đứng giãn ra hai bên, tạo nên tầm nhìn hướng thẳng lên sân khấu .

      " Tôi nằm mơ chăng?"

      Tôi nhắm mắt , lắc đầu rồi lại mở ra.

      Vẫn là như vậy !

      Tôi hoàn toàn nằm mơ!

      Ngay sân khấu , cái nơi mà chỉ vừa mới phút trước tôi còn nhìn thấy ảnh cưới của và Thiên Vân, giờ đây thay vào đó là ..... tôi và .

      Tôi đứng hình, nổi lời nào, biết chuyện gì xảy ra, tôi chỉ nghe nhịp tim mình đập rất nhanh, rất nhanh khi từng bước tiến lại gần tôi:

      - Em xem đám cưới này có nên hủy ?

      " Là hỏi tôi đấy sao?"

      Tôi sao thế này?

      Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Phải chăng đây chính là cảm giác của hạnh phúc. Tôi tự dưng lại thấy bối rối, rồi hiểu sao lại buông ra câu mà ngay đến cả tôi cũng phải giật mình:

      - Có... nên hủy !

      Lời vừa thốt ra khỏi miệng tôi ân hận vô cùng.

      -Thế à?- lạnh lùng- Vậy .........- Nghe lời em!.....

      "Trời! hủy á, làm sao bây giờ,......."

      Tôi chỉ là buột miệng thôi mà. hix hix.....

      Nhưng tôi còn chưa biết phải làm sao lúc này thấy mình nằm gọn đôi tay .

      - ...... bao giờ!- rồi bế tôi luôn mạch.

      BẤT NGỜ.

      Tôi đấm thùm thụp vào ngực .

      - Này bỏ xuống ! Bỏ tôi xuống!... định đâu vậy hả?

      - Phòng trang điểm!- vẫn cái giọng lạnh lùng.

      Trời ơi!

      Có phải vậy?

      Muốn làm đám cưới với người ta mà thái độ vậy ư?

      Sao lúc nào cũng lạnh như băng vậy hả?

      - thích! thích!..........

      Mỗi tiếng " thích " tôi lại thấy mặt mình nóng ran.

      - thích cũng phải thích!- Vòng tay xiết chặc hơn, cảm giác ấm áp lan tỏa trong tôi.
      - Tôi xin lỗi vì ở đây dự đám cưới của hai người. Tôi phải .... vì hạnh phúc của mình .

      - Chúc chị may mắn!

      Vẫy tay chào Thiên Vân, tôi lại cười, hóa ra từ đầu tới giờ tôi toàn bị gạt.:

      *************************

      - mặc váy cưới đúng là rất đẹp đấy!

      Tôi ngồi trong phòng chờ tới giờ làm lễ Thiên Vân đột ngột vào.

      - Thiên Vân!

      - Ha ha!- Thiên Vân phì cười- nhìn tôi dữ vậy, chắc là vẫn còn thắc mắc chứ gì?

      - Uhm!- tôi gật đầu nhìn Thiên Vân chờ đợi.

      - ra tôi và Việt Hùng chẳng có gì với nhau hết. Từ đầu tới giờ là tôi và ấy đóng kịch để gạt thôi.

      Tôi suýt té khỏi ghế.

      - Gì cơ? đóng kịch á!

      - ra Việt Hùng từ lâu rồi, chỉ là cái tính cách của ta lạnh lùng lại thích trêu ghẹo , nên....

      - Gì chứ ? ta đúng là cái đồ khó ưa mà ......

      - Khó ưa?- Thiên Vân cười khúc khích- chẳng phải khó ưa mà vẫn ấy đấy thôi.

      - Uhm! nhưng mà... đúng! Nếu là trò đùa lúc ở Nhật chẳng lẽ hai người ... hôn nhau cũng là giả?

      - ! Đó là nhưng mà... chỉ là tôi muốn thay người chị song sinh của mình thực ước nguyện được lần đóng vai trò là bạn của Việt Hùng thôi.

      - Chị song sinh?

      - Uh! là chị Thiên Ý, chị ấy Việt Hùng nhưng...- Thiên Vân thoáng buồn- tình ấy chưa kịp được đáp lại chị ấy ... còn thế gian này nữa, chị ấy ra ngay cái nơi mà nhìn thấy tôi với Việt Hùng...

      - Xin lỗi! Tôi.... làm cho chị buồn.

      - Xin lỗi!- Thiên Vân lại cười- Tôi nhận đâu, vì tôi rất ghét .

      - Hả ... ghét tôi?

      - Đúng tôi rất ghét , ghét mỗi lần cùng với Vĩnh Cường, ghét những lúc thấy ấy vui vẻ với nhau, có biết những lúc đó tôi khó chịu thế nào ? cảm giác đó ... tôi nghĩ cũng hiểu.

      - Hóa ra chị thích Vĩnh Cường?- Tôi cười nghiêng đầu nhìn Thiên Vân.

      -...............- Thiên Vân đỏ mặt gật đầu.

      - Vậy hành lý này là......
      " Vĩnh Cường ! Em thể đáp lại . Em làm buồn nhiều....

      Mong rằng Thiên Vân đem lại hạnh phúc cho "

      >>>>>>>>>>>>>>>>>>>

      Lần thứ 2 tôi mặt váy cưới tiến vào lễ đường, lại là cùng với người, nhưng cảm giác hoàn toàn khác trước.

      Lần này là hạnh phúc .

      Bà, Ba, Mẹ, cả cậu mợ và chị Kim đều trao cho tôi ánh mắt triều mến.

      Nhìn những nụ cười rạng rỡ của mọi người tôi lại thấy mình may mắn.

      gian yên tĩnh, trong phúc giây người tuyên hôn bắt đầu những lời chúc phúc:

      -..............Thay mặt tất cả mọi người, tôi gửi tới đôi uyên ương Việt Hùng và Phi Khanh lời chúc hạnh phúc mãi mãi. .... Và tôi tuyên bố kể từ giờ phúc này hai người chính thức là.......

      Trong khi lời đó chưa dứt tôi chợt nhớ ra chuyện:

      - Khoan !- Tôi hét lớn - tôi đồng ý.

      nhìn tôi , ánh mắt sâu , người cứng như tượng. Còn mọi người bên dưới ai cũng ngơ ngác .

      - Tôi đồng ý vì ấy... vẫn chưa ấy.... tôi.

      - ra vậy?- nhếch môi- nhớ là mình với em từ lâu rồi mà.

      - Làm gì có.

      - Watashi wa anata o aishite ! Em còn nhớ chứ.

      Lại tiếng Nhật.

      Biết là tôi mù Nhật ngữ rồi còn mấy cái câu đó ai mà biết là gì chứ. đúng là , tới lúc này rồi mà còn....

      - Nhớ gì? ... chẳng có đám cưới nào hết.

      Tôi giận dỗi quay , nhưng chỉ mới hai bước chân.

      Bàn tay tôi bị nắm chặt, kéo ngược lại, và chỉ giây sau đó - cảm giác ấm áp, ngọt ngào đôi môi tôi.

      - em! Như thế được chưa hả bà xã?

      Mọi người vỗ tay reo hò, còn tôi ngượng chín mặt:

      - Ai là bà xã hả?
      5 năm sau.

      Chúng tôi có với nhau cậu nhóc 4 tuổi.

      Cuộc sống của tôi rất hạnh phúc dù đôi lúc vẫn hay bắt nạt tôi, chẳng hạn như lúc này:

      - Em làm nhanh lên được ?

      - em làm nè! hic hic

      Tôi lau nước mắt đầm đìa mặt , cố cắt cho lẹ mấy cái củ hành tây trong khi ... làm đầu bếp chính.
      ( Hi cái này có gọi là bắt nạt nhỉ - Lời của Kinny)

      lắc đầu:

      - Con sắp dậy rồi đấy, em đúng là.... mấy năm rồi mà chẳng có tí thay đổi nào hết, chán !

      - Chán sao lúc xưa còn cưới em làm gì?- Tôi lườm cái.

      - Là tại em quay về phá đám cưới của , nên phải bắt em ... bồi thường thôi!

      Tôi cười.

      - Thế nếu như lúc đó em quay về sao?

      - ... biết chắc là em về mà!

      - đúng là....

      Nhìn nụ cười tươi của Phi Khanh. trầm tư nhớ về 7 năm trước.

      buổi chiều tản bộ đường khi vừa mới thăm mộ của bạn thân Thiên Ý.

      Gió chiều lành lạnh, ánh nắng nhạt nhòa như đồng cảm với nỗi buồn của chàng trai trẻ.

      - ơi! - bé tầm 17 tuổi từ đâu lẽo đẽo theo - sao buồn vậy?

      Liếc nhìn bé đó chỉ giây, lại bước tiếp, ánh mắt lạnh lùng nhìn xa xăm.

      cứ mãi, đến lúc nhìn lại vẫn thấy bé đó phía sau mình.

      - Này bé sao cứ theo hoài vậy?

      - Vì em muốn với việc.

      - Gì?

      - Em thích !- cách tự nhiên mà hề đỏ mặt.

      - Bé con , em còn lắm. thích đâu,về !

      đoạn quay lưng , nhưng giọng như nghẹn ngào của bé đó kéo chân lại:

      - Em thích , em rất thích , dù biết lạnh lùng, dù biết rằng chẳng lần để mắt tới em nhưng em vẫn thích !

      Câu này?

      Thiên Ý!

      Là Thiên Ý cũng từng với như vậy trước khi...

      - Em vừa ..... - chưa hết câu phải hoảng hồn khi nhìn thấy bé đó run từng cơn cầm cập, ngồi gục đầu dưới đất.

      Bây giờ mới để ý, mặt bé trắng bệch , chắc là do cảm lạnh.

      - Này em sao chứ? ... này ... này

      lay mạnh nhưng trả lời lại chỉ là những tiếng rên khẽ của bé.

      Hết cách rồi!

      bế bé lên, tiến thẳng về phía trước.

      Sáng hôm sau:

      - Hết sốt rồi!

      sờ lên trán bé, rồi mang cái thau nước ra ngoài.

      - Á..............a........a........
      giật mình khi nghe tiếng la thất thanh từ sau lưng.

      - Tỉnh rồi à?- hoàn hồn khi thấy bé đó ngồi giường vẫn ... bình an.

      - Sao ... sao tôi lại ở đây.... còn cái này là..... ?- Chỉ vào bộ đồ lạ hoắc người bé khóc tức tưởi- ... làm gì tôi hả?

      À! Ra vậy. phì cười.

      - Yên tâm! tôi có đụng vào người bé đâu. là chị giúp việc làm đấy.

      - hả?- ngây thơ nhìn với ánh mắt còn long lanh vì nước mắt.

      - Uhm!- Tự dưng lại thấy bé này vui vui nên cố tình đùa , dượm bước lại gần- mà nếu là làm có sao đâu, chẳng phải em em thích sao?

      - Uh! nhưng mà......

      - Nhưng mà sao?- cuối xuống gần hơn, tay nâng cằm .

      - Đừng! - hất mạnh tay , rồi nhích ra khá xa - Em... em có thích .

      ngớ người:

      - Vậy chẳng lẽ hôm qua là tôi nghe nhầm.

      - ra....- ấp úng - ra là vì em nghe từng là "Hoàng tử lạnh lùng" của trường CNN , bao nhiêu tỏ tình với đều bị phớt lờ nên , em muốn kiểm chứng thôi.

      - Ra vậy ?- lại cười- mà con lại thích những kiểu lạnh lùng vậy ư?

      - Em biết! nhưng ... có lẽ là đúng... vì.... mà thôi em về đây!

      - Này!

      - Tên em là Hạ Phi Khanh, nhớ nha! chừng sau này gặp lại em thích đấy. Tạm biệt!

      cười, cảm thấy bé này rất đặc biệt.

      nhiều lần lại con đường đó mong có thể gặp lại bé nhưng hề thấy.

      Rồi mãi đến 2 năm sau.

      Khi mực từ chối cuộc hôn nhân sắp đặt của ba mẹ, nhưng cái tên Hạ Phi Khanh vô tình gợi lại cho : " Có khi nào là bé đó ?".....

      Rồi gặp lại , thấy bé đó hề nhận ra mình , tự dưng lại muốn trêu , lại muốn xem thử lời khi xưa có là .... và rồi....
      - Này! làm gì mà thẫn thờ vậy hả?

      - Đâu có, chỉ nghĩ biết trước khi gặp , em tỏ tình với chàng nào thôi?

      - Tỏ tình? ......... khoan ..... hình như........

      Tôi ngờ ngợ...

      Thế đấy! Hóa ra tôi từ cái lần gặp đầu tiên của buổi chiều hôm ấy...

      " Tình cũng lạ lùng , đôi khi ta vô tình quên những xúc cảm thoáng qua trong đời. Nhưng nó hẳn là hoàn toàn biến mất, mà chỉ là nó ngủ quên trong tim ta, cho đến lúc nào đó, những xúc cảm đó lại trỗi dậy mà chính ta cũng thể nào hiểu được..."

      - giỏi lắm! nhận ra em rồi mà dám giấu em lâu vậy đấy - Tôi nhéo cái mạnh.

      - Á ! đau....

      - A! Mẹ ăn hiếp ba!- Thằng nhóc chun mũi nhìn tôi ( chắc biết là tên nhóc nào rồi- giống như đúc hj)

      ... Kính koang!....kính koang.!...

      - Con lúc nào cũng bênh ba hết, chờ đó xem mẹ xử con thế nào.

      Tôi bẹo má nó rồi chạy vội ra mở cửa:

      - Vĩnh Cường! Thiên Vân!

      - Sao vậy ? hoan nghênh sao mà đứng như trời trồng vậy hả?- Thiên Vân nguýt tôi cái lém lỉnh.

      - Đâu có ! Vì hơi bất ngờ thôi.

      - Là ai vậy em? - hỏi rồi cũng ngạc nhiên kém gì tôi khi trông thấy hai người họ - Này sao về mà báo trước hả.

      - Muốn cho mọi người bất ngờ mà. Lần này về đây chúng tôi tổ chức đám cưới luôn.

      - à?- Nhìn nụ cười tươi môi của Thiên Vân tôi lại thấy mình vui lây.

      - A! Ba Vĩnh Cường, mẹ Thiên Vân! Con nhớ ba mẹ lắm.

      Thằng nhóc ôm chầm lấy hai người .

      - Mới có nửa năm mà con lớn như thế này rồi sao Khánh Tường - Vĩnh Cường xoa đầu nó cười cười.

      - Vâng! Con sắp thành người lớn rồi.

      Mọi người lại phen cười ngả nghiêng ...........

      The end

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :