CHAP 13 là mùa nắng nhưng buổi sáng ở Đà Lạt tiết trời vẫn se se lạnh. Tôi lười dậy kéo mền quấn quanh người nướng thêm chut nữa. - Cốc..... cốc....... Hừ! kẻ nào dám quấy rối giấc ngủ của bổn nương này chứ. - Cốc .... cốc..... Tiếng gõ cửa vẫn vang đều. - chỗ khác chơi đừng có phá người ta! Tôi giận dữ hét cho kẻ đáng ghét nào đó . rồi tiện thể dùng tay lấy lun hai cái vạt mền áp kín vào tai , ngủ tiếp. Trời ơi! Tôi phát điên lên mất! Bên ngoài thanh ngày càng dữ dội hơn. như muốn phá cửa bằng.. chịu nổi mà, muốn ngủ chút cũng yên. Tôi quơ luôn mấy cái gối, đặt sau gáy, nằm úp mặt xuống nệm rồi dùng hai tay ấn hai bên gối vào tai. Hi hình như hiệu quả , nghe thấy gì nữa, tôi an tâm tiếp tục giấc ngủ của mình. Nhưng chỉ được lúc. "Rầm"...."rầm"...... Lần này chỉ là gõ thông thường, mà chính xác là đập cửa phòng tôi. Hét vọng vào: - còn nướng đến bao giờ hả ................ mau mà dậy làm ah? " làm" ! Thôi chết! Tôi bật dậy như cái lò xo. Đúng là tôi quên khuấy mất mục đích của mình đến đây là để làm gì. - Tôi biết rồi! Trả lời . tôi vội vàng làm thủ tục vệ sinh buổi sáng. Xong! Tôi mở tủ quần áo, chọn cho mình cái sơ mi màu hồng tay ren, chiếc váy ngắn xếp ly màu trắng sữa. thêm đôi giày bupbe cao gót cũng màu hồng nốt ,thả mái tóc bồng bềnh, xoay người trước gương mấy vòng tôi mới yên tâm bước ra ngoài. đứng đó. Vận bộ vet đen. Tay đút túi quần , tựa hờ lưng vào chiếc Audi A8 đời mới đen bóng loáng. Trông bây giờ rất có khí chất, vẫn cái dáng đó- lạnh lùng ,cao ngạo. Tôi bất giác ngẩn ngơ, nghe nhịp tim mình đập dữ dội. Trước đây, nhịp tim của tôi cũng đập nhanh vì nhưng hình như bây giờ nó lại càng nhanh hơn lúc trước rất nhiều. - Nhìn đủ chưa hả? Tiếng lạnh lùng làm tôi giật bắn người. .... biết tôi nhìn bao lâu mà đến nỗi bị phát . Tôi vội vàng chống chế... cảm giác hai tai mình nóng bừng: - Làm gì có..... tôi tôi..... đâu có nhìn . xong tôi vội vàng mở cửa xe chui vào trong đợi bảo. Nhưng..... Pặt....... Cánh tay tôi bị lực kéo từ phía sau giật ngược lại. Chúi người. bờ vai rộng. Tôi ngẩng đầu , bắt gặp tay lướt tóc tôi. Nhịp tim lại thình thịch liên hồi, tôi biết mặt mình rất đỏ nên dám nhìn . Chẳng lẽ thích mình rồi sao. Tôi vui quá mất, nhưng với bản tính e thẹn của con , tôi khẽ đẩy ra, mắt vẫn lấy mặt đất làm tâm điểm nhìn, lí nhí: - làm gì vậy?.... Thường tôi thấy trong phim những cảnh thế này nhân vật nam rằng : "hôm nay em đẹp lắm" hay " trông em thế này, hình như thích em mất rồi"...vv....vv.... đại loại là những câu tương tự như vậy. Tôi mơ màng chờ câu trả lời ngọt ngào của , ai ngờ buông câu lạnh còn hơn nước đá: - tóc có dính lá khô, tôi sợ làm bẩn xe! ................................................ Hix ! vậy mà tôi cứ tưởng. Nhưng mà sao, ít ra hôm nay cũng hành hạ tôi. đánh thức tôi dậy , còn chờ tôi cùng nhau đến công ty nữa. Coi như là có tiến triển tốt. Tôi tủm tỉm cười. Hình như là thấy nên lái xe mà vẫn quay sang nhìn tôi. - cười gì vậy hả? - Đâu có..... có gì hết...... - tôi lúng túng. Nhưng cũng may quan tâm nữa. lại tiếp tục lái xe. Mọi việc như thế có lẽ sao. nhưng ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại hỏi câu vô cùng ngớ ngẩn: - Hom nay ngược đãi tôi nữa ah? chợt trầm ngâm như nhớ ra gì đó rồi. Kittttttttttt........... thắng gấp: -Xuống xe! CHAP 14 nhấn ga phóng vèo trong khi tôi ngơ ngẩn nhìn theo. Chiếc xe dần mất hút sau khúc cua quẹo tôi mới nhận ra mình ngốc hết chỗ . quên rồi nên mừng , khi lại nhắc cho nhớ, đúng là tự rước họa cho mình mà. Tôi tự cốc vào đầu mình cái đau rồi cũng phải mon men lê từng bước. Đoạn đường này xe buýt có, đến cái taxi cũng , haiz!....... chán . *********** Hả! Ngã rẽ! Tiêu tôi rồi, giờ tôi mới nhớ ra là mình vẫn chưa biết đường đến công ty của . - Việt Hùng! đúng là cái đồ đáng ghét mà. Biết là tôi chưa đến đây bao giờ vậy mà nhẫn tâm bỏ tôi lại đây, còn thèm chỉ đường cho tôi nữa chứ...... Còn bực mình, chưa biết tính sao may thay phía trước có người lại gần, chắc ấy là dân ở đây , chừng biết đường. Tôi lân la định lại gần hỏi thăm nhưng được mới có hai bước chỉ kịp nghe ấy la lên tiếng rồi toàn thân bị đẩy ngã xuống lòng đường. -" Cướp...ướp...." gã thanh niên mặt mày bặm trợn vừa giật mất túi xách của ấy. Đúng là quá đáng mà. Giữa thanh thiên bạch nhật mà dám dở trò cướp giật. Còn đẩy người ta ngã nữa. Máu " hùng" của tôi nổi lên. Xem ra bản nương này cho mi trận được. Lựa lúc chạy về hướng mình.(Chắc nghĩ tôi là con nên đề phòng). Tôi lộn vòng chặn trước mặt . Nhanh như chớp tôi giật phăng lại cái túi xách, rồi tiện tay tặng cho quả đấm luôn. Bị bất ngờ choáng váng giật lùi mất bước, rồi đưa tay thủ trước ngực ý thách đấu. -Đấu đấu , tưởng ta sợ mi à. Tôi chuẩn bị ra đoàn tiếp ....... co giò chạy mất dép. Hừ! vậy mà cũng ra oai. Tôi định duổi theo nhưng nghe người phía sau rên rỉ nên đành thôi. - Cứ xem là mi may mắn.... lần sau mà còn để ta gặp lại .... Vội vã lại gần ấy, trông ấy có vẻ rất đau, hình như là chân bị thương, máu ra ít. - sao chứ?- Tôi rút luôn cái khăn choàng cổ vừa nâng chân ấy lên quấn lại vết thương cho cầm máu. - sao. ... hơi đau chút thôi.... cảm ơn cháu...... - Hi hi ..... có gì đâu ..... thấy việc bất bình ra tay nghĩa hiệp thôi mà..... - tôi xua xua tay (cho nổ chút hi), rồi đưa lại túi đồ cho ấy.- Của đây ạ! - Cảm ơn cháu!- ấy nhận lấy nó từ tay tôi lại cám ơn lần nữa. - Dạ!...... - Mẹ!...... Cả tôi và ấy cùng quay lại bởi tiếng kêu thất thanh của người. Là chàng rất đẹp trai, tuổi chắc cũng tầm tuổi . Ăn mặt khá là "bụi". Chỉ với hai bước chân ta phóng đến trước mặt chúng tôi: - Mẹ sao vậy? Chẳng phải con dặn mẹ ngồi trong xe chờ con sao? Sao lại ra ngoài này? Chân mẹ sao lại .... Chắc là lo lắng quá nên ta quên luôn có mặt của tôi , chen vào đỡ lấy mẹ mình làm tôi suýt té ngửa. - Con xem con kìa- ấy khẽ liếc con mình- Mẹ vừa bị cướp nhưng sao . may nhờ này. Bây giờ ta mới để ý , thấy tôi nên ngại ngùng: - xin.... lỗi .... tại tôi...... lo cho mẹ mình quá. Cám ơn giúp mẹ tôi. - Có gì đâu. Tôi cười, rồi xem ra thấy chỗ chân ấy còn chảy máu nên quan tam nhắc nhở: - nên đưa ấy đến bệnh viện . để lâu vết thương dễ nhiễm trùng lắm đấy. ................ Tôi giúp ta dìu mẹ mình lên xe . Trước lúc ta còn quên lời cám ơn: - Cám ơn rất nhiều. hy vọng có cơ hội gặp lại. Họ rồi. -Sao mình thấy như quên quên cái gì ấy nhỉ? Thôi chết! Tôi lại quên hỏi thăm đường rồi. CHAP 15 Cuối cùng sau hồi mò mẫm hỏi thăm đường tôi cũng đến được công ty , nhưng quá 8h. Ai vào việc nấy. Haiz! còn chưa cho tôi biết là sắp xếp tôi làm ở đâu. Thiệt tình! Điên lên mất.! Thôi đành đến phòng nhân hỏi vậy. Mà nó ở đâu nhỉ? - Chị ơi cho em hỏi : phòng nhân hướng nào ạ?..... Tôi hỏi mấy chị ở quầy tiếp tân nhưng dường như họ chẳng nghe lọt tai lời nào của tôi, mắt còn mải ngó đâu: - Ôi! ấy kìa. Đẹp trai quá! chị mắt long lanh suýt xoa vừa kéo kéo chị còn lại chỉ về hướng cửa ra vào. - Uh đúng là đẹp ! Cực kỳ đẹp lun. Đôi mắt của hai chị này giờ chỉ thấy *hình trái tim* thôi. Tôi mà có cố hỏi nữa chắc họ cũng nghe thấy đâu. Thôi tự mình tìm lấy vậy. Tôi lắc đầu quay thầm nghĩ biết người đó đẹp cỡ nào mà khiến mấy chị này như vậy....... nhưng tôi cũng chẳng buồn nhìn xem người đó như thế nào. - Mày ấy chính là giám đốc mới của chúng ta hả Xuân. Vậy sau này ngày nào cũng được gặp ấy, vui quá mày nhỉ? hi hi Tiếng cười khúc khích của hai chị tiếp tân làm tôi giật mình. Giám đốc? Vậy chẳng phải người mà họ đến là sao? Tôi xoay người 180 độ . Chính xác là . Vậy cứ hỏi là được rồi. Nghĩ sao làm vậy , tôi vội vã chạy nhanh đến chỗ : - Này! Việt........ Lời tôi chưa dứt gặp phải ánh mắt lạnh lùng của : - là nhân viên mới à? Ngày đầu trễ vậy rồi, có muốn làm việc hả? "- Ôi ! Giám đốc giỏi vừa mới nhận chức mà biết ta là nhân viên mới rồi. - Có phải vậy ? hay là họ có quen biết nhau đấy? - Quen gì tôi thấy ta chài mồi giám đốc đấy................ -.................." Trời trời! Mấy nàng trong công ty này đúng là rảnh quá mà. Tôi còn chưa kịp gì với . Mồi chài gì chứ , thiệt hết chỗ . Mà tôi quen , có phải giả đâu. Sao khi lại vu cho tôi cái tội mồi chài đàn ông chứ. Tôi tức khí định quay ra mắng cho họ trận , nhưng hình như đoán được ý định của tôi nên vội vã e hèm: - Phòng nhân - thẳng rồi rẽ phải- nếu muốn bị đuổi việc mau đến đó . Nhân tiện cho biết tôi là giám đốc ở đây, lần sau còn để tôi thấy làm muộn như vầy cần đến làm nữa. rồi bỏ mạch quên ném lại cho tôi cái nhìn nẩy lửa kiểu như: " Đừng tỏ ra quen biết tôi" Mấy cái người nhiều chuyện kia lại được thể bàn tán xôn xao. Khỏi phải là bàn tán hay về tôi rồi. Thôi mặc kệ họ. Ở đời vốn dĩ vẫn tồn tại nhiều người như thế mà. ************************ - là Hạ Phi Khanh? Chị trưởng phòng nhân nhìn tôi với ánh mắt dò xét từ đầu đến chân. - Dạ! Tôi gật đầu trả lời chị ta lại vừa nghỉ thầm: Cái chị này đúng là lạ , lẽ nhân viên mới nào chị ta cũng phải nhìn như vậy sao? - là gì của giám đốc Hùng? Cuối cùng chị ta nhìn tôi dò xét nữa nhưng trong giọng lại như chứa đầy lửa. Nhưng mà chị ta hỏi vậy là sao? lẽ chị ta...... cũng như mấy người kia....... - Gì là gì ạ........? Em quen với giám đốc Hùng nào hết. Tôi cười giả lả. Tốt nhất là làm như biết, nếu để bọn họ biết tôi và ......... , nhớ lại thái độ lạnh lùng của lúc nãy ...... tôi bất giác rùng mình. - theo tôi! Trông chị ta có vẻ như tin lời tôi nhưng cũng chẳng hỏi thêm gì. chỉ ôm lấy đống giấy tờ dày cộm thả mạnh vào tay tôi- hix làm tôi suýt té vì nặng- rồi mở cửa ra ngoài. ********************* Chị ta dẫn tôi tới cái bàn trống trong phòng kế hoạch. - ngồi ở đây . Chị ta rồi toan quay nhưng dường như nhớ ra gì đó lại quay lại: - Ah! Còn nữa tất cả tài liệu cho kế hoạch quay quảng cáo đều ở đây- chị ta chỉ vào đống giấy tờ đưa cho tôi lúc nãy- làm bản báo cáo chi tiết rồi mang lên phòng giám đốc vào đầu giờ chiều nay, nhớ rỏ chưa. Chị ta rồi tôi mới nhìn vào đống giấy tờ đó mà phát hoảng. "- Trời ơi nhiều thế này mà bắt phải xong vào đầu giờ chiều ư. Phản đối! Phản đối! Chế độ áp bức sức lao động của nhân viên công chức. hix hix!" gần 10h rồi mà bản báo cáo kế hoạch vẫn chưa đâu vào đâu. Tôi còn đau đầu cái máy tính chết tiệt lại bị nhiễm vi rút. Toàn bộ dữ liệu đều mất hết. Thế là công toi. Đành phải làm lại từ đầu nhưng dùng cái máy này làm tiếp ổn rồi. Liếc thấy trong phòng vẫn có vài người dùng đến máy tính, tôi lân la sang xin dùng nhờ: - Chị ơi máy của em bị hư rồi. biết chị có thể cho em mượn tạm máy chị lúc ạ? Tôi nở nụ cười vô cùng thân thiện " nhờ người ta phải như vậy chứ hj" . Ấy vậy mà tôi có ngờ đâu chị ta phang cho tôi câu làm tôi bật ngửa. - Tránh ra chỗ khác ! Tôi phải dùng nó bây giờ. Mà có để tôi cũng cho mượn. Chị ta rồi ngó lơ chỗ khác xem tôi như " khí". Tiếp sau lời chị ta là những tràng cười giễu cợt của mấy người còn lại trong phòng: - Phải rồi , phải rồi ! hô hô.... -Ha ha.......... -................. -................. Vậy là sao hả trời? Tôi có làm gì đắt tội với họ đâu mà lại đối xử với tôi như vậy. Tôi thậm chí mới gặp họ là lần đầu mà. Tôi căng óc cố lục lại trí nhớ mình xem thử mình có làm gì nên tội . Và dĩ nhiên là hề! Nhưng họ tỏ thái độ như vậy rồi chẳng lẽ tôi còn muối mặt đứng đây sao? Quay về bàn làm việc của mình. Tôi tiếp tục làm bản báo cáo bằng cách ...viết tay. Phía sau những ánh mắt vẫn nhìn tôi thiện cảm. Nhưng thôi mặc kệ. Điều quan trọng bây giờ là phải nhanh chóng hoàn thành bản báo cáo này. ******************** Xong! Tôi thở phào nhõm. Buông viết, lắc lắc cái tay mỏi nhừ. "Hix! Tôi phải bỏ cả bữa trưa để làm xong nó." 2h chiều! Tôi mang bản báo cáo đến phòng theo lời của chị trưởng phòng. Thấy tôi hề ngạc nhiên. Chỉ hỏi câu rất ngắn gọn: - Đến rồi à? Vậy vậy là sao? Chẳng lẽ biết mình đến đây? Vậy cái bản báo cáo này chính xác là bảo chị trưởng phòng để cho mình làm rồi. " Hừ giỏi lắm Việt Hùng! Tính gây áp lực cho tôi chịu nổi mà tự động nghỉ việc ở đây hả? đừng có mơ! Tôi mà nghỉ hai người được tự do à"
CHAP 16 Còn mãi hậm hực vì giọng trong trẻo từ trong phòng vọng ra làm tôi chết lặng. - Ai vậy Hùng? Giọng ấy lẫn vào đâu được. Tôi vẫn nhớ rất - là giọng của Thiên Vân! Mặc người cái váy trắng mỏng tang. Lại khoác ngoài bằng chiếc áo vet của . Rất tự nhiên ta chạy đến ôm lấy cánh tay , gục đầu lên vai. - ấy là ai vậy? Hình như em thấy quen quen? - Là nhân viên đến đưa bản báo cáo thôi. Em quan tâm làm gì? ....vẫn lạnh lùng! Cảm giác như tim mình bị ai đó bóp nghẹn- Đau! Giọt nước mắt như chực trào ra khóe mi. Tôi cố gắng kìm chế mình. Giữ nét mặt thản nhiên, bằng giọng bình thường nhất có thể: - Giám đốc!...... bản báo cáo này tôi làm xong rồi....... biết giám đốc còn gì ..... cần tôi làm ..... nữa ? dửng dưng cầm lấy bản báo cáo tay tôi lật lật rồi bảo: - ! được rồi. Chỉ chờ có vậy tôi vội vã bỏ nhanh. Tôi sợ rằng nếu chỉ đứng đó thêm vài giây nữa thôi, biết chuyện gì xảy ra nữa............. Cái hành lang dài lắm lúc tôi vào sao mà bây giờ xa thế, tôi có cảm giác như mình hoài mà vẫn tới được phòng làm việc của mình. Cảm Giác như có cái gì đó mằn mặn chảy vào khóe môi. Tôi biết là mình có còn bước hay ? Chỉ biết bây giờ tôi đau -rất đau, chỉ ở tim mà hình như nỗi đau ấy kéo dài xuống .... bụng nữa. Buồn cười nhỉ? Tôi chỉ nghe nỗi đau trong tình là nỗi đau "quặn thắt cả con tim" , chứ có bao giờ nghe đến "đau bụng" đâu. Có lẽ vì tình của tôi dành cho vốn dĩ giống ai , nên "đau" cũng chẳng giống bình thường chăng? Bụng tôi lại co thắt từng cơn. Chân tôi loạng choạng. Mọi vật trước mắt tối sầm. Sau đó...... sau đó......... Tôi biết gì nữa. Chỉ thấy như cả người mình được nhất bổng, bay nhàng. Tôi tỉnh dậy trong căn phòng mà chỉ mới nghe mùi thôi biết là ở đâu rồi. Vâng! mùi ete đặc trưng. Và ! tôi nằm trong bệnh viện! Tôi chống tay, trườn người ngồi dậy. Thấy nơi bụng mình vẫn còn đau ỉ. Dưới ánh đèn xanh mờ, tôi thấy có người ngồi gục đầu bên thành giường. *Là !* đưa mình vào đây ư? Chẳng phải ở cùng ta sao? Sao bây giờ lại ở đây? Là lo cho mình ư? Tôi tự hỏi mình rồi lại tự cười cho chính mình: -" Mày ngốc mà. ta làm gì mà lo cho mày chứ? Chỉ vì chút vầy thôi mày tự suy diễn rồi." và người ta đến mức đó rồi, mày còn mong gì có thể thay đổi được tình cảm của chứ? Lại nhớ đến hình ảnh và ta lúc chiều. Bất giác, dòng lệ lại tuôn trào lặng lẽ. Có phải tôi sai đường? Có phải tôi nên buông tay? Người ta vẫn " Có nỗi đau gọi là hạnh phúc" "Hạnh phúc" khi người mình được "Hạnh phúc" Lau khô giọt nước mắt . Tôi chúc phúc cho và người ta! Những ngày tháng còn lại của tôi và , tôi chỉ cần được ở cạnh , được nhìn thấy vui vẻ , hạnh phúc với tôi vậy là đủ rồi! CHAP 17 - tỉnh rồi à? Câu hỏi đột ngột của làm tôi luống cuống quay người vào trong. Mặc dù ánh đèn ngủ rất mờ nhưng tôi vẫn sợ thấy mình ...... khóc. - Này! ổn rồi chứ? - Tôi sao! Quay người kéo mền, bất giác tôi bắt gặp ánh mắt nhìn tôi nửa lo lắng nửa giận dữ: - Sao ngốc vậy hả? Việc có thể làm lúc nào cũng được sao lại nhịn đói hả? có biết là....... hy vọng cuối cùng, tôi muốn xác định xem ra có chút tình cảm nào với tôi trước khi quyết định thực "tình cao thượng"- làm kẻ đứng sau chúc phúc cho , tôi nhìn lấy hết can đảm : - .... có thích tôi ? Vài giây yên lặng, nét mặt thay đổi nhưng ánh đèn quá mờ đủ để tôi nhận ra biểu cảm mặt : - đáng sao? Cái giọng vẫn lạnh như băng, câu hỏi ngược thay cho câu trả lời của . Dù biết trước là câu trả lời có lẽ như ý, nhưng sao vẫn thấy gì đó nghèn nghẹn trong lòng. " - đáng -sao?" Câu của cứ xoáy sâu vào tim tôi- thắt lại. Phải! So với ngôi sao bạc như Thiên Vân tôi làm gì mà xứng với . Tôi lại cười nhạt với chính mình. "Mày đúng là mâu thuẫn quá mà Phi Khanh. bảo là chúc phúc cho người ta rồi mà sao lại có ý muốn níu kéo vậy hả?" Nhưng mà trong tình đâu ai bỏ là dễ dàng từ bỏ được đâu! Nếu từ bỏ mà đau phải là tình ! Nếu buông tay dễ dàng mà luyến tiếc chẳng phải là ! Tôi ! Và: Tôi chấp nhận tiếc nuối và đau thương cho mình chỉ cần...... hạnh phúc! - Thiên Vân? Tôi hỏi mà nghe cổ họng mình đắng nghét. - Dĩ nhiên!- trong giọng của thoáng như có tiếng cười. Chỉ bấy nhiêu thôi, tôi hiểu rồi.......... Im lặng! Tôi kéo mền trùm qua người gì thêm nữa. Bóng tối bao trùm che dòng lệ cứ lăn dài. Chỉ lần này nữa thôi. CHAP 18 2 ngày nằm viện, chăm sóc tôi rất ân cần. Dù biết làm vậy cũng chỉ vì ở đây tôi chẳng quen ai ngoài ,chứ chẳng phải xuất phát từ tình thương gì. Nhưng tôi cũng rất vui vì cái cảm giác ấm áp khi bên cạnh. Dẫu sao trước khi từ bỏ tình với , tôi cũng có kỉ niệm để nhớ. Nhìn làm giấy xuất viện, tôi hít hơi dài. Rồi tất cả trở lại bình thường. ở đây, ở nơi sâu thẳm trong tim tôi. là quá khứ của tôi- tình chưa hề được đáp lại. Kể từ hôm nay, con đường hạnh phúc của với ấy. Còn tôi trở về là vợ hờ đúng nghĩa, hơn kém. Tôi chẳng đòi hỏi gì ở nữa hết. ********************* Sáng hôm sau, tại phòng làm việc của tôi. - Phi Khanh ! khỏe rồi à? - Mày hỏi thừa quá . làm được là đương nhiên khỏe rồi, phải Phi Khanh? -............. -................ Tôi choáng. Mấy người ở công ty này phải mấy hôm trước còn hằm hè với tôi sao? Tự dưng hôm nay lại quan tâm đặc biệt với tôi vậy? biết là có ý đồ gì đây. - Uhm! tôi sao. Cám ơn mọi người quan tâm. Tôi cười gượng gạo, trả lời họ, tôi vẫn thấy sao sao ấy thể hòa đồng với họ được. Dường như nhận ra , trong số họ vội vàng giải thích. - Ah! Khanh này cho chúng tôi xin lỗi. Tại hôm mới vào chúng tôi có chút hiểu lầm nên ...... bỏ qua nha! Tiếp đó họ ai ai cũng xin lỗi, rồi tỏ ra vui vẻ với tôi. Nên tôi cũng ngại gì mà hòa đồng với họ. Cũng nhờ vậy mà công việc của tôi làm cũng bớt căng thẳng hơn. Trua đó , chúng tôi lại cùng nhau ra ngoài ăn cơm. -Chúng tôi dẫn đến quán này, đảm bảo ngon tuyệt luôn!- Thủy xuýt xoa giơ giơ ngón tay cái trước mặt tôi . - Đúng ! Rất ngon mà lại rẻ nữa.- Nhã Đan lại cười toe phụ họa.- Ăn ở đó tiết kiệm được khối tiền đấy haha! "Tiền." Chết... nhắc đến tiền tôi mới nhớ là mình để quên ví . - Tôi quên mang tiền rồi. mọi người chờ tôi lát, tôi quay lại ngay. rồi tôi vội vã quay về phòng làm việc. Tôi đúng là đãng trí, lại nhét cái ví vào tập hồ sơ, tìm mãi mới ra. Sợ mọi người chờ lâu, tôi lại co giò mà chạy. Bộp.! Đống giấy tờ rơi khắp sàn.... Tôi luống cuống cuối xuống nhặt vừa rối rít xin lỗi. cần đoán cũng biết sao tôi phải xin lỗi rồi. Tôi nhặt hết cái này đến cái khác. Chợt, tôi khựng lại, phát người đó từ nãy tới giờ vẫn đứng yên như tượng. Người gì mà kỳ cục vậy? Dẫu là do tôi vô ý đâm phải, cũng cần phải để tôi nhặt mình vậy chứ. Tôi thở dài, tức giận cố nhặt cho lẹ mấy thứ còn lại sàn. - cần nhặt nữa đâu! Tôi lại quá đỗi ngạc nhiên với thái độ của người đó. Từ nãy đến giờ cứ đứng yên nhìn, rồi giờ lại bảo cần nhặt, ta có vấn đề hay sao vậy? Tôi đứng dậy xem thử cái người kỳ lạ này là ai ...... phát khuôn mặt rất quen. ta vẫn cười, mắt dời khỏi tôi.
CHAP 19 Khác với tôi nghĩ, cái người đứng trước mặt tôi nhìn đáng ghét chút nào. Trái lại còn có nụ cười rất ..... dễ mến. khó để tôi nhận ra, dù hôm nay mặc đồ công sở rất lịch thiệp- khác hẳn với phong cách "bụi" mà ngày đầu tôi gặp . phải ai khác- chính là chàng trai mà tôi gặp hôm..... bắt cướp đấy. - Chúng ta lại gặp nhau rồi bé - khẽ cười nhìn tôi- hóa ra và em cũng có duyên đấy chứ......? Tôi cười đáp lại nhằm cho biết tôi cũng nhận ra . - cũng làm việc ở đây à.........? - Em làm việc ở đây sao..........? Hai chúng tôi cùng lúc hỏi, rồi lại ngập ngừng nhìn nhau, sau đó là cùng phá lên cười. Cứ như là quen nhau lâu rồi ấy, lần đầu tiên tôi có suy nghĩ-" Con trai đâu phải ai cũng khó ưa." - Hạ Phi Khanh. - Hả....? gọi bất ngờ làm tôi hơi giật mình. Mà sao biết tên tôi? Từ sau hôm đó , đây là lần đầu tôi gặp lại , mà tôi cho biết tên mình đâu. Tôi nghiêng đầu nhìn nghi ngờ: - Sao ..... Tôi còn chưa kịp hỏi hết câu " sao biết tên em ?" nhanh chóng giải thích thắc mắt của tôi. - Đó phải thẻ nhân viên của em sao?- chỉ vào cái thẻ tôi đeo cổ cười cười. Đúng là tôi quên mất, nhân viên nào cũng có đeo thẻ tên của mình mà. - À.... em quên mất- tôi gãi gãi đầu nhìn , cũng tìm xem cái thẻ tên của nhưng..... thấy. - là Vĩnh Cường! đoán được tôi nghĩ gì. lần nữa lại làm tôi bất ngờ. Nhưng bị người ta đoán được suy nghĩ, ai cũng thoát khỏi ngượng ngùng. Nhất là lúc này vẫn nhìn tôi, môi lúc nào cũng có nụ cười... ngự trị. Cứ có cảm giác nhồn nhột sao ý. Tôi vội vàng tìm cách ..... đổi chủ đề: - Ah! Mẹ của .... , ấy sao rồi? - Uhm! sao chỉ là vết thương ngoài da thôi. Cám ơn em hôm đó ........ - Này ! Phi Khanh mau lên trễ bây giờ. Nhã Đan từ ngoài chạy vào hối thúc. Tôi mới nhớ là mọi người chờ mình. vội quay sang : - có gì đâu. Mà em phải rồi , mọi người chờ em, gặp lại sau nha! Tôi chào rồi vội vàng ra ngoài cùng Nhã Đan, phía sau còn nghe với theo gì đó nhưng tôi nghe vì Nhã Đan kéo tay tôi di9 khá nhanh: - Mau lên ! Sắp hết giờ nghỉ trưa rồi. Chiều tan sở. Tôi còn ngóng tìm chiếc Taxi, tiếng còi xe từ phía sau làm tôi giật bắn người. Vội tránh sang bên nhường đường nhưng chiếc xe đó lại dừng lại ngay cạnh tôi. - Phi Khanh!- Từ ô kính xe vừa mới hạ xuống.... thò đầu ra ngoài gọi tôi- lên xe ! - Vĩnh Cường.. .. là à? - nhìn thấy sao mà còn phải hỏi?- cười đùa với tôi rồi lại giục- lên xe ! Tuy trông rất lịch thiệp và dễ gần, nhưng dù sao tôi và cũng chỉ mới gặp nhau có 2 lần thôi. Lên xe cùng tôi vẫn thấy hơi ngại, nên..... - cần đâu , em đón Taxi được rồi. - Lên xe !- lại lặp lại câu này lần nữa- ở đây đón Taxi lâu lắm mới có, em đừng ngại. cũng đúng. ở đây đúng là rất khó đón taxi. tôi đành phải lên xe : - Vậy... làm phiền rồi. ************************** lòng vòng đoạn tôi mới phát ra sai đường. - Vĩnh Cường! đường này phải về nhà em. chỉ khẽ nhìn tôi cười: - Đương nhiên biết. Câu trả lời của làm tôi khiếp vía. " đương nhiên biết" Trời ơi! lẽ tôi tin lầm người sao? lẽ ta ... ta có ý đồ xấu xa ........ Tôi bất giác lấy tay ôm ngực, co chân nép sát vào góc. Thấy điệu bộ của tôi , bỗng bật cười lớn: - - Yên tâm! làm gì em đâu .... .....chỉ là ..... mời em uống trà sữa nóng......... để trả ơn việc em cứu mẹ thôi. Hay là em chê trà sữa tầm thường quá .... vậy để hôm sau nữa đền ơn em cái khác nha! Tôi vỡ lẽ, đúng là đầu óc cứ suy nghĩ lung tung mà. Điệu bộ tôi lúc nãy chắc là mắc cười lắm. Trông cười đến chảy cả nước mắt còn gì. Tôi ngượng quá chỉ biết nhìn ...cười trừ: - , em thích trà sữa lắm. dễ gần, lại biết cách chuyện nên với tôi thấy rất vui. kể cho tôi những câu chuyện cười, chở tôi lòng vòng khắp các con đường trong thành phố. Mãi đến tối mới đưa tôi về nhà. - đâu giờ này mới về hả? Vừa vào cửa tôi thấy ngồi ở sofa , mặt đằng đằng sát khí. Nhưng tôi chẳng quan tâm." tôi hứa với mình là để ý đến nữa mà" -Này! có nghe tôi gì hả? lại quát lớn hơn khi thấy tôi cứ thế mà vào thẳng phòng. - Tôi đâu liên quan gì tới ? định chẳng gì với nhưng hiểu sao tự dưng tôi lại ..... trừng mắt nhìn giận dữ "đúng là chính tôi cũng chẳng hiểu nổi mình" - ........ định gì đó nhưng chợt im lặng lúc rồi..... gằn từng tiếng. - - giỏi - lắm! rồi lạnh lùng bỏ vào phòng đóng sầm cửa lại. Thường những lúc tôi chống đối lại , hay bày đủ trò hành hạ tôi. Hôm nay, chẳng làm gì. Lẽ ra tôi thấy vui mới đúng. Sao tự dưng lại thấy như ................ Tôi lê từng bước chân về phòng, chỉ muốn vùi đầu vào giấc ngủ.............. CHAP 20 Sáng hôm sau. Tôi cùng làm. - Chiều nay chờ tôi trước công ty, tôi đưa về! - Hả..... gì.....? làm tôi quá đỗi ngạc nhiên. Chẳng phải sợ mọi người biết tôi với ..... nên bất đắc dĩ mới đưa tôi làm buổi sáng (vì ở đây đón dk xe) lại dừng xe rất xa công ty, còn buổi chiếu bảo tôi phải tự dón taxi mà về. Tự dưng hôm nay thay đổi 180 độ , bảo tôi ngạc nhiên sao được: - Chẳng phải .......... Tôi còn chưa hết câu lườm tôi cái: - Tôi sao làm vậy , đừng hỏi lôi thôi! " đúng là cái đồ khó hiểu mà.......... nhưng....... sao tự dưng lại thấy........." Môi tôi bất giác nhếch lên thành nụ cười mà chính tôi cũng kiểm soat được. Quay sang phía , chợt phát ánh mắt vừa lướt qua mặt tôi. Tự dưng lại thấy mặt mình nóng ran. Cúi gằm mặt tôi lại đấu tranh tâm lý với chính mình: " bảo là đừng để ý tới ta nữa mà! bảo là phải quên ! tự hứa với mình là để tình cảm với ta chi phối mình nữa. Vậy mà.........." Đôi lúc con tim lại phản kháng với lý trí của mình. ************************************ - Phi Khanh! sướng quá nha. Tôi loay hoay làm việc Nhã Đan từ đâu chạy lại nhìn tôi xị mặt kiểu như " tôi ganh tỵ với bạn nè" Nhìn cái mặt Đan tôi phát mắc cười: - Này! làm gì mà sướng với sướng hả? lo làm việc mà chạy đâu lung tung vậy? - lung tung có mang cái này đến cho được ? Chìa ra trước mặt tôi bó hoa tường vi . Nhã Đan lại suýt xoa: -Đan vừa ngang quầy tiếp tân. có người gởi cho Khanh cái này nên nhân tiện mang vào dùm luôn nè. Gớm ! mới vào công ty làm được sếp để ý . Bây giờ còn được tặng hoa nữa. Nhất định là của sếp rồi.! - phải ! Tôi trả lời ngay tắp lự làm Nhã Đan hơi ngạc nhiên. Dù chưa biết là ai lại tặng hoa cho tôi, nhưng ..... thể nào. - Mà tôi với giám đốc có gì với nhau hết. Mọi người đừng hiểu lầm. Giám đốc...... Tôi định "giám đốc có người rồi" nhưng sao tự dưng lại ...... thấy thể thốt ra được câu ấy. - Giám đốc sao?-Thấy tôi ngập ngừng Nhã Đan lại hỏi tới. - có gì. Chỉ là hoa này phải của giám đốc thôi. Cùng lúc tôi xem tấm bưu thiếp đính kèm. " Ngày mới vui vẻ nha bé! Rất hân hạnh nếu chiều nay được bé dễ thương này cùng ăn tối. Vĩnh Cường." Vĩnh Cường- ấy là ......... suy nghĩ chợt lóe lên trong tôi. " người là cách tốt nhất để ........ quên người. Tại sao lại thử?" CHAP 21 - Phi Khanh! Vừa tan sở, mới ra tới cổng công ty . Tôi thấy đứng đó tự lúc nào. Vẫn nụ cười ấm áp! Vẫn là ánh mắt nhàng đầy triều mến! vẫy tay gọi tôi. Tôi cũng cười đáp lại : - chờ em lâu ? - Lâu chết được!- làm mặt giận dữ với tôi, nhưng chỉ 1s sau, cơ mặt lại giãn ra trở về hình dạng vốn có.- Nhưng mà đáng! Tôi phì cười trước thái độ của .: - đúng là....... Tiếp xúc với nhau chưa lâu, nhưng luôn biết cách làm tôi cười. cùng , chuyện với tôi luôn cảm thấy rất thoải mái. chút gì bận tâm! có gì để lo lắng! Tôi tự nhủ mình: " Hãy để có thể trở thành tương lai của tôi. Hãy xóa bỏ hết những gì trong quá khứ!" ********************************* - Chúng ta thôi! nắm tay tôi kéo , tay vừa mở của ô tô, còn cúi người rất lịch thiệp nữa chứ: - Mời quý xinh đẹp! - Quý đay sẵn sàng! Tôi cũng cười đùa lại với . định vào trong xe bất chợt di động tôi đổ chuông dồn giã. "Nhớ chỉ nhớ, khoảnh khắc mà ta gặp nhau vì người, vượt qua thời gian và gian. Oán chớ oán, đôi mắt chứa chan nước mắt, chớp mắt mọi việc đổi thay.........." Tôi lấy di động ra xem thấy ngay màn hình cuộc gọi ........ cái tên "Việt Hùng" nhấp nháy. tiện nghe máy trước mặt nên tôi khẽ gật đầu với : - Em xin phép nghe điện thoại lát, phiền chờ rồi.- đoạn tôi cách xa khoảng mới nhấn nút trả lời. - Alo! - định đâu vậy hả? Cái giọng dù trong điện thoại mà sao tôi vẫn có cảm giác..... lạnh sống lưng. Tự dưng lại lắp bắp: - Tôi..... tôi......... - Đứng yên đó! được đâu hết, chờ tôi! Hả? thấy tôi sao.? Cái cảm giác lạnh sống lưng vẫn còn chưa hết, tôi đưa mắt nhìn quanh và..... thấy ngay đứng ở trước cửa ra vào công ty. - Đứng yên đó , được đâu! tắt máy về phía bãi đậu xe. Tôi vẫn còn đứng trân người mất mấy giây mới sực nhớ. Vội vã chạy lại chui nhanh vào xe của . -Mình thôi ! " mau ra tới nơi ...tiêu..." Xe vừa mới chuyển bánh chưa đầy 5 phút. Điện thoại của tôi lại réo inh ỏi. Khỏi cần xem cũng biết là gọi rồi. Tôi bắt máy, áp vào tai rồi giả bộ : - Alo!..... Alo!...... sao nghe thấy gì hết vậy....? - Alo!..... trời ơi sao sóng yếu thế này...? Tôi làm như bắt được tín hiệu , mặc dù tôi vẫn nghe tiếng rất . - Ở đây có sóng. gọi lại sau nha! Tôi định cúp máy đầu dây bên kia tiếng ngắn gọn nhưng đủ để làm cho tôi phải giật mình áp sát điện thoại trở ngược vào tai: -Bà lên đây!
CHAP 22 Bà lên thăm chúng tôi vào lúc này sao? Bà mà lên tôi thể bỏ chơi thế này được. Dù muốn cũng phải về nhà cùng . - Vĩnh Cường! em xin lỗi nhưng chắc hôm nay với được rồi. Kittttttt! dừng xe. - Có việc gì hả em? - Dạ! có chút việc riêng, em xin lỗi . - sao! Mình còn nhiều dịp khác mà em. Dúi hết mớ nào rau quả, thịt cá vừa mua ở siêu thị vào tay tôi như ra lệnh: - Nấu cơm lẹ ! bà lên là có cơm ăn đấy. Cầm mấy cái túi nặng trịch, tôi thiểu não vào bếp. Nhớ ra là từ lúc lên đây đến giờ tôi chưa nấu cho bữa cơm nào. Toàn là thân ai nấy lo. Nếu phải bà lên đây cũng đừng hòng tôi nấu cơm cho . Sau hồi "vật lộn" trong bếp, cuối cùng cũng hoàn thành bàn ăn với đủ thứ món. Vệt mồ hôi trán, tôi ngồi xuống ghế nhìn lượt mấy món ăn mình làm ra mà tự mãn: - ngờ lần đầu vào bếp mà cũng nấu được thế này rồi. Trông đẹp mắt . . Giờ chỉ chờ bà lên tới là.......... - Xong rồi à? - từ đâu chạy vào kéo ghế ngồi rất tự nhiên- Ăn thôi, đói rồi! - Ăn gì mà ăn hả?-Tôi giận dữ nhìn rất tự nhiên lấy chén xới cơm.-Bà còn chưa lên mà .......... ngờ vẫn tự nhiên ăn, còn thản nhiên phán luôn câu làm tôi phát nghẹn ..... dù vẫn chưa cho gì vào miệng. - Bà lên đâu! Tôi há hốc mồm nhìn : - .... zậy là sao..... chẳng phải bà..... lên.......sao giờ lại.........? - Chẳng sao hết! vẫn dửng dưng. Làm tôi tức điên lên được. - vậy là sao hả? -Đơn giản là bà có lên thôi. -Hóa ra là lừa tôi à? - sao?- nhìn tôi nhếch môi khiêu khích. Thiệt là hết nổi . Tôi ôm cục tức bỏ về phòng. đúng là quá đáng mà! có thể công khai với người ta. Tôi im lặng rút lui rồi, còn muốn gì nữa. Ngay cả cơ hội để quên , cũng cho tôi sao? được! Tôi dễ đầu hàng với đâu. tia sáng lóe lên trong đầu tôi. Tôi lấy di động gửi tin nhắn cho Vĩnh Cường. Chỉ phút sau. Ting......ting..... Tin nhắn trả lời của : "OK!" Lần này tôi nhất định chịu thua đâu. cứ đợi xem, Việt Hùng! CHAP 23 đứng trước cổng nhà. Vẫn dáng đứng đó, cái dáng đầy khí chất làm tim tôi nhiều lần lỗi nhịp. Và lần này cũng ngoại lệ. Đôi chân tôi vô thức cứ bước về phía , gần hơn.....gần hơn nữa...... Chỉ cách bước nữa thôi .... tưởng chừng đôi chân tôi dừng lại...... ngay cạnh .......... nhưng...... Lúc này đây, lý trí của tôi cho phép . Chỉ giây, tôi lướt qua nhanh. - Này! đâu vậy? - làm! Tôi trả lời với cái giọng lạnh lùng giống như vẫn với tôi thường ngày. nhìn tôi với tia mắt hằn lên ngờ vực: - sao vậy? Xe ở đây mà...... -Tôi với ! đợi hết câu, tôi trả lời bằng nụ cười nhạt. Rồi quay lưng nhanh. Để lại phía sau.............. " Mày làm tốt lắm Phi Khanh! Cứ như thế, rồi mọi việc kết thúc tốt đẹp" Rảo bước nhanh về đầu con hẻm. đợi tôi ở đó tự lúc nào. ******************************** nhìn tôi say xưa ngắm bó hoa tường vi mà khẽ cười: - Em thấy đẹp ? - Đẹp lắm! - Vậy là thảm rồi? - Thảm rồi...là ...là sao? -tôi trố mắt ngạc nhiên trước câu chẳng có gì gọi là..... logic của . phì cười: - là từ nay sáng nào cũng phải dậy sớm , ra thăm chủ bán hoa trước khi tới đón em làm.... bấy nhiêu đó đủ thảm chưa? Tôi cười theo , cũng cười lớn hơn- nụ cười tỏa nắng............... ********************* Gần 1 tháng trôi qua. Cứ thế, ngày ngày vẫn đón tôi làm. Tối lại cùng nhau dạo khắp nơi hay nhâm nhi ly sữa nóng giữa tiết trời rét lạnh. Tôi dần như quen với việc có cạnh tôi. Tôi thấy cuộc sống của mình như vui hơn trước nhiều. Dù đôi lúc tôi vẫn thấy đau, hay cảm giác nghẹt thở cứ đến bất chợt mỗi khi tôi nhìn thấy cùng Thiên Vân....... Nhưng chỉ cần những lúc đó có cạnh tôi, mang lại cho tôi những nụ cười ấm áp, giúp tôi quên những xúc cảm tự chủ của mình. là người tốt, biết mối quan hệ giữa tôi và nhưng vẫn ngại. " chờ em! Dù bất cứ giá nào"- thế. Tôi cảm động trước ? Hay tôi có tình cảm với ? Tôi có thễ quên ! Rồi đây tôi có cuộc sống hạnh phúc hơn ..... cùng với ! Tôi tin là như vậy nếu như có ngày hôm đó............... ************************************** - Phi Khanh! làm gì vậy?- Nhã Đan lại từ đâu kêu giật ngược làm tôi .......giật mình. - Cái bà này sao lúc nào cũng xuất như bóng ma vậy hả? Tôi lấy tay đánh vào vai của Nhã Đan: -Mà giờ lo làm việc lại đến chỗ tôi làm gì? Nhã Đan nhìn tôi ,vẻ mặt nhăn nhó: - Trời! biết bây giờ là mấy giờ rồi hông? Hết giờ làm từ lâu rồi nương ơi. -Hả? - Tôi nhìn lại đồng hồ 5h45' đúng là hết giờ làm lâu rồi. Chết! Vậy là chờ tôi chắc lâu rồi! Vội thu dọn lại bàn làm việc tôi toan ra về Nhã Đan kéo tay tôi lại: - Khoan Khanh! - Gì vậy? - À! là Thủy....... nó làm rơi mất bông tai mà mẹ nó để lại cho nó trước khi mất. Hai đứa tôi tìm hoài rồi mà hổng thấy, tính nhờ Khanh đến tìm giúp nè. *************************** Tôi cùng Đan đến nhà kho thấy Thủy còn lom khom tìm kiếm . Nước mắt giàn giụa. - Hic! Khanh ơi, Đan ơi! tìm thấy rồi, làm sao đây? Thấy Thủy khóc sướt mướt mà tôi cũng thấy thương. Có lần tôi nghe Thủy đôi bông tai đó là vật duy nhất mà mẹ Thủy để lại cho Thủy. Nay bị mất chắc là Thủy buồn lắm. - sao! mọi người cùng tìm chắc thấy thôi mà. Tôi an ủi Thủy rồi cũng vội tìm giúp bạn. " Rầm!"...... " Cạch" Tôi quay phắt lại, thấy Nhã Đan và Thủy đâu. Ai đó đóng cánh cửa ra vào. Tôi vội chạy lại đẩy cửa ra nhưng ........ nó bị khóa trái. CHAP 24 - Nhã Đan ơi! Thủy ơi ! Có ngoài đó ? " Phụp" Mất điện! Mọi vật quanh tôi chỉ còn là màu đen ngịt. Căn bệnh sợ bóng tối của tôi lại phát tác. Tôi đập cửa rầm rầm kêu hai bạn trong hoảng loạn. - Đan ơi!.... hức.... Thủy ơi!.... hức ....hức..... có ai ngoài đó ?..... hức ....làm ơn.... mở cửa...... hức ...hức.... - Phi Khanh à. Bạn còn trong đó sao? Là tiếng của Nhã Đan. Tôi mừng rỡ reo lên nghĩ rằng mình được cứu: - Nhã Đan! Mở cửa cho mình Nhã Đan. Nhưng tôi đâu có ngờ chính họ- hai người mà tôi cho là bạn- là người đúng sau vụ việc này. - Mở cửa á! Được thôi! Nhưng chờ đến sáng mai nhá- ta cười vang, tiếng cười đầy thâm độc. Việc gì xảy ra với tôi vậy? Rốt cuộc tôi làm sai gì? Tại sao hai người mà tôi cho là bạn thân nhất gần tháng nay lại cùng nhau *** hại tôi. - Tại sao? ....tại sao...? lại làm.... vậy....... với tôi? chúng ta ....là bạn..... mà...... Giọng của tôi đút quãng theo từng đợt run cầm cập ngày mạnh hơn của cơ thể - Ha ha ha! Là bạn sao? chỉ có nghĩ vậy thôi, còn với chúng tôi, chưa bao giờ là bạn. Từng lời Nhã Đan rành rọt, sắt bén như mũi dao chĩa thẳng vào tôi. - vừa vào công ty gây rắc rối cho chúng tôi rồi. có biết vì mà....... - cần nhiều với ta làm gì.- Nhã Đan ngắt lời của Thủy- dù sao bây giờ còn người chống lưng cho ta nữa đâu. Lại tràng cười đầy mỉa mai. Sau đó tất cả lại trở về im lặng. Họ hay còn ở đó, tôi biết. Bởi bây giờ tôi còn đủ tỉnh táo để tiếp nhận những thông tin bên ngoài. Cái bóng tối ghê rợn ngày xiết chặt tôi, như dây xích vô hình. Tôi sợ! Rất sợ! Cố gắng quờ quạng khắp nơi, tôi mong tìm được cái gì đó có thể phá cánh cửa này. -Á! Cảm giác có cái gì đó cắt vào tay tôi, rất đau. dòng nước rin rít, tanh nồng chảy ra từ đó. Vừa đau, lại vừa sợ tôi như sắp lịm . Cố kêu cứu nhưng còn đủ sức để kêu to, chỉ còn cách duy nhất. Tôi cố lấy hết sức mình đập vào những đồ vật quanh tôi để tạo ra tiếng động, mong rằng có ai đó nghe thấy. Mấy phút trôi qua. - Là ai trong đó? Tôi mơ hồ như nghe thấy giọng của . - Việt Hùng! là phải ? - Phi Khanh! Đúng là , đúng là rồi. tia hy vọng lóe lên trong tôi. xác định được cửa ra vào nhưng tôi cố lết về hướng có giọng của . - Là ! Việt Hùng.... làm ơn mở...... cửa cho tôi. - Sao lại ở trong đó? - Có người .... nhốt tôi... là..... Tôi thể tiếp, bởi lúc này tôi rất mệt và choáng nữa, máu ở nơi tay vẫn chảy ra ướt đẫm váy áó tôi. - Mau mở cửa ra ... Việt Hùng.... Tôi gõ vào cửa cố gắng gọi lần nữa. - Tại sao tôi phải giúp ? Tôi như chết lặng khi giọng lạnh lùng của vừa chạm vào màng nhĩ tôi. " Tại sao tôi phải giúp ?" Đối với người ,dù xa lạ , dù chưa gặp nhau nhưng khi thấy người gặp nạn cũng thể làm ngơ ,huống hồ tôi với ..... Tôi thể thốt được lời nào nữa. trong khi vẫn cái giọng lạnh lùng bóp nghẹt trái tim tôi: - làm gì để đến nỗi bị người ta nhốt vào đây? chứng tỏ mọi người rất ghét . Và tôi...... - ... cũng giống như họ? Tôi chua xót hỏi , mà nghe ngực mình co thắt dữ dội. - Phải! bỏ . Tôi ngã quỵ, cảm giác sợ hãi bóng tối còn trong tôi, thay vào đó là nỗi đau đớn tột cùng, máu như rỉ ra- phải ở vết thương tay- mà là nơi... tim tôi. Tôi từng hứa với mình rằng khóc vì , để tình cảm với làm tổn thương tôi lần nữa. Nhưng , Tôi làm được. Dòng nước mắt cứ tuôn dài ngớt, tôi thể cầm lại . Mọi người có thể ghét tôi, tất cả mọi người ai cũng được. Nhưng , chỉ trừ . Tại sao? Tại sao? " ghét tôi đến vậy sao ? Việt Hùng" Nước mắt lại rơi nhiều hơn. Đau đớn! Nhưng tôi nhận ra rằng : Tôi chưa bao giờ quên được . -Cạch. - Phi Khanh! bàn tay đặt lên vai tôi.
CHAP 25 - Phi Khanh! bàn tay đặt lên vai tôi. - Phi Khanh! có sao ? Tôi ngước nhìn người đó. Là chị trưởng phòng nhân . - Phi Khanh! tay của .? Chị ấy cầm lấy bàn tay ướt máu của tôi, lo lắng. Tôi muốn lời cảm ơn chị nhưng những tiếng nấc liên tiếp làm tôi thể nào mở miệng được. Đưa mắt nhìn chị , gật đầu thay lời cảm ơn. Tôi loạng choạng rời khỏi nhà kho. Phía sau: Chị trưởng phòng gọi di động cho ai đó. -..................... ********************************** - Phi Khanh! Em đâu vậy ? tìm em mãi. - Vĩnh Cường!- Tôi gọi tên cách yếu ớt, chân như sắp đứng vững. -Phi Khanh!- hoảng hốt khi kịp nhìn thấy tình trạng tôi lúc này, động tác rất nhanh, bế bổng tôi lên , chạy nhanh- Sao lại như thế này hả Khanh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì với em vậy? Tôi muốn gì hết, hay đúng hơn là chẳng biết phải gì với . Tôi im lặng nằm trong vòng tay mà trong đầu chỉ có..... hình bóng của . chạy rất nhanh, chợt khựng lại. Tôi thấy vòng tay xiết chặt tôi hơn. Trước mặt tôi và bây giờ là .... chặn ngang lối . - Tại sao bị thương mà cho tôi biết hả?- nhìn chằm chằm vào tôi quát lớn. - cho biết sao? thương hại mà bỏ mặt tôi ở đó à? Tôi- -cần! Tôi run run bấu chặt vào cánh tay để giữ cho mình bình tĩnh. - thôi , Vĩnh Cường! - Xin lỗi giám đốc! bế tôi lướt qua . Tôi cố quay nhìn lại, vì tôi sợ rằng ................ ******************************** Tại nhà riêng của . - Sắc mặt em tái quá!- khi băng vết thương tay cho tôi. - Em sao đâu. Chỉ là vết thương thôi .- Tôi cố gượng cười , đưa tay lên xuống trước mặt - xem bây giờ đau nữa rồi. - phải ở đó..... mà là .... tim em kìa- giọng cứ trầm trầm và thấp dần- biết xảy ra chuyện gì nhưng em..... rất Việt Hùng , có đúng ? - Vĩnh Cường! - Nếu em muốn khóc cứ khóc , đừng cố nữa! - Vĩnh Cường ! em.... Và rồi lần nữa , nước mắt tôi lại rơi dài. - Em ngốc lắm phải ? Dù biết rằng ta có người , biết rằng ta chưa lần để mắt tới em nhưng em vẫn ... thể nào ta. Em xin lỗi , Vĩnh Cường, rất tốt với em nhưng em thể..... - Đừng xin lỗi Khanh à! chỉ cần em biết rằng bất cứ khi nào em cảm thấy mệt mỏi, hay tuyệt vọng, hãy nhìn về phía sau. luôn đợi em! nắm lấy bàn tay tôi chặt: - Đừng cố gắng làm những điều mà trái tim em muốn. Tôi nhìn vào mắt - ánh mắt đầy những thương- lần nữa tôi chỉ biết " xin lỗi !" CHAP 26 Ngày hôm sau. Tôi lại nhận bó hoa Tường Vi do gửi đến như mọi ngày. Tôi cầm tấm bưu thiếp tay. Nó có những lời mời dạo phố, ăn tối..... hay là những câu chuyện cười thường viết vào đó mỗi khi gửi hoa đến cho tôi. Thay vào đó chỉ là câu ngắn gọn : " Đừng trốn tránh! Hãy làm theo lời trái tim của em" Tôi nhìn bó hoa, lòng thầm cảm ơn . đúng.! Chạy trốn tình của mình phải là cách hay. Nhưng tôi phải làm sao đây? Làm sao tôi có thể thừa nhận tình của mình với trong khi có người , hơn nữa còn..... rất ghét tôi. Khóe mắt lại cay cay, tôi lao vào làm việc như để quên những lời lạnh lùng của ùa về trong trí nhớ tôi..... ***************************** - Ồ .... Phi Khanh! hôm qua thế nào? Cảm giác tốt chứ?- Giọng Nhã Đan đầy giễu cợt. -............. - Cảm giác "dễ chịu" lắm phải ? ha ha......ha....... - Nhã Đan! xem này, con "hồ ly" này còn được tặng hoa cơ đấy! - Cái này!.... là của Vĩnh Cường?- Nhã Đan, ta nhìn tôi với ánh mắt giận dữ. Tôi để ý, dù sao tôi cũng chẳng còn xem ta là bạn nữa, ta muốn nghĩ gì hay gì tôi cũng mặc kệ. Tôi lại tiếp tục công việc của mình. "Xoạt" Bó hoa bàn tôi rơi vèo xuống đất tả tơi. ta còn nhìn tôi nhếch mép, ánh mắt đầy thách thức. là quá đáng. Tôi tức điên lên được, chưa từng làm gì tổn hại đến ta, tôi còn xem ta là bạn , vậy mà...... Máu trong người tôi sôi lên sùng sục, có lẽ chỉ giây nữa thôi tôi tặng cho ta.... 1 cái tát nếu như chị trưởng phòng vào kịp lúc. -Thủy, Nhã Đan! hai làm việc, đứng đó làm gì hả? ta nguýt tôi cái dài , rồi bỏ . Tôi buồn bã ngồi xuống ghế tự hỏi mình:"-Những người quanh tôi tại sao đều lạnh nhạt với tôi như vậy ?" - Mọi người nghe đây!- Chị trưởng phòng vỗ hai tay vào nhau , đồng thời lớn- Sản phẩm kem dưỡng da mới tung ra thị trường, tháng này đạt con số tiêu thụ rất cao nên .... giám đốc quyết định tổ chức bữa tiệc chúc mừng vào tối nay. Và nhớ là ai được phép vắng mặt. Tiếng vỗ tay reo hò vang lên khắp phòng, khí ồn ào hẳn lên. ******************************** 7h tối- tại nhà hàng : Các bàn ăn được nhà hàng xếp khít với nhau thành hàng dài, chắc là để mọi người có thể ngồi cùng nhau. Ai cũng lần lượt vào bàn. Tôi cũng kiếm đại chỗ ngồi, chỉ là tham gia cho có lệ chứ tôi chẳng hào hứng gì với bữa tiệc này lắm nên chẳng để ý xung quanh. Và cũng hề thấy Nhã Đan và Thủy ngồi đối diện đó từ lúc nào. Kịp nhìn thấy họ, tôi đứng dậy tính tránh chỗ khác nhưng, nhìn quanh chẳng còn chỗ trống nào, chỉ trừ ghế còn trống ...ngay cạnh . Đành thôi vậy, tôi lại ngồi xuống trước ánh mắt khó chịu của hai người đó. Tiếng nút chai được bật ra "lụp bụp", rồi tiếng chất lỏng rót vào ly "róc rách". Tiếp theo là tiếng của đều đều vang lên, giọng trầm bổng , dứt khoác với cái dáng đứng đầy khí chất của người lãnh đạo. Phút chốc tôi lại bị hút hồn, đôi mắt vô tình thể nào dời khỏi , cho đến khi tôi nghe được câu cuối cùng của : - ........Và, hôm nay, người mẫu đại diện của công ty cũng tham gia bữa tiệc này cùng chúng ta. Lời vừa dứt tiếng vỗ tay vang lên ngớt, trong công ty này fan của Thiên Vân ít. về phía cửa, bằng động tác rất nhàng, choàng eo Thiên Vân dìu ấy vào cùng với ánh mắt đầy thương. Tại sao? Tại sao lại để tôi chứng kiến những cảnh này? Hụt hẫng! chưa bao giờ đối xử với tôi như vậy! Khó thở! Tôi thấy tim mình như thiếu oxy trầm trọng. Quay mặt nhanh, tôi muốn nhìn thêm giây phút nào nữa. Vớ lấy chai rượu vang , tôi tự rót đầy cho mình rồi uống, ly nữa, lại ly nữa...... uống để lấp cảm xúc trong lòng ..... nhưng sao càng uống lại càng thấy đau thế này. Tại sao càng uống tôi lại càng nhìn nhiều hơn. cười với ấy. Điều đó chưa bao giờ có ... với tôi. Tôi muốn khóc thét lên nhưng .... thể, nước mắt như chảy ngược cả vào trong, người tôi cứ dần run lên từng đợt. - Xem có người ganh tỵ kìa!- Cái giọng của Nhã Đan lại giễu cợt vang lên. Tiếp theo đó là Thủy: - Dựa vào ta mà đòi... với giám đốc sao? Thiên Vân với giám đốc của chúng ta mới là cặp. - Phải ta chắc cũng chỉ muốn bám lấy người có tiền thôi, vớ được giám đốc, lại quay sang mồi chài Vĩnh Cường. Rồi cũng có ngày Vĩnh Cường nhận ra bộ mặt của ta thôi, lúc đó ............ - Đúng là đồ con lẳng lơ mà... " Rầm" - Tôi có!- chịu hết nổi với mấy người này, tôi dập bàn đứng dậy hét lớn làm nhiều người khác cứ nhìn tôi ngơ ngác, tôi mặc kệ, tôi như họ nghĩ, tôi phải cho họ biết tôi chỉ người từ trước tới giờ chỉ có - Tôi phải! tôi mồi chài ai hết, các người biết gì mà hả? Là tôi ấy, là lòng, chỉ có ấy thôi......... Người tôi lại rung lên , tôi nhìn sang đó, nơi ngồi, nhìn tôi, môi hơi nhếch lên, là cười ư? tôi biết bởi tôi phải cố nhập mấy cái bóng lập lòe của lại thành . - Người tôi duy nhất! ấy là........ CHAP 27 Người tôi lại run lên , tôi nhìn sang đó, nơi ngồi, nhìn tôi, môi hơi nhếch lên, là cười ư? tôi biết bởi tôi phải cố nhập mấy cái bóng lập lòe của lại thành . - Người tôi duy nhất! ấy là............ " là đấy Việt Hùng" Tôi muốn hét lên to như vậy. Nhưng, cuối cùng vẫn thể nào thốt ra. Đầu óc quay cuồng, tôi chẳng biết phải làm sao ngay lúc đó, bóng người bước vào từ phía cửa. - Là ấy!- Tôi chỉ tay về hướng đó cũng chẳng ý thức được mình gì. - Là cố vấn chất lượng, Vĩnh Cường sao? Tôi chỉ kịp nghe thấy tiếng ai đó thốt lên ngạc nhiên. Và tiếp đó là : -" Xoảng!" tiếng động vang lên nơi đầu bàn ăn, rượu chảy tràn khắp bàn, từng giọt từng giọt rơi xuống nền gạch "lộp độp". nét mặt tối sầm tiến về phía tôi. " lại muốn gì nữa đây" tôi thầm nghĩ và cố lắc mạnh đầu để nhập mấy cái bóng của lại, chập choạng, chập choạng, vẫn là đến 3-4 cái bóng tiến lại gần hơn. 1s.... 2s..... 3s..... Mấy cái bóng đó mờ hẳn , tôi nhìn thấy nữa, chỉ thấy mình bị ai đó lôi cách thô bạo. ********************************* Tôi nửa tỉnh nửa mơ. Thấy ai đó đặt mình nằm xuống . Tôi vôi vàng vùng dậy. - Này! hức... đưa tôi đến đây làm gì... hức.... tôi muốn uống tiếp... phục vụ đâu.... mang thêm rượu..... mau lên. - say rồi đừng có làm loạn nữa, ngủ ! Cái giọng lạnh lùng này là...... - Là sao? hức... tôi muốn uống nữa, mau mang rượu ra đây !- Lần đầu tiên trong đời, tôi lớn tiếng quát , hức cảm giác là ..., hức... thú vị . - Ngủ !- bỏ ra ngoài. được! Hôm nay nhất định phải làm theo lời tôi. Tôi vội nhảy khỏi giường, nhào đến trước mặt của . Dùng cả hai tay dang ra chặn lại, nhưng chân đứng vững vô tình chúi đầu luôn vào người . - Mau lấy rượu cho tôi. - Đừng có làm loạn nữa!- đẩy tôi ra, lại bước . - được! Tôi kéo mạnh , lấy rượu cho tôi đừng hòng khỏi đây. Và chỉ 1s sau cái kéo mạnh tay của tôi. Tôi thấy mình bị mất đà, ngã ra sau , đương nhiên cũng ngã, nhưng hạ cánh an toàn .... người tôi. Cả người cứng đờ, nóng ran. - Tôi cảnh cáo em rồi mà! - Hả?- " Cảnh cáo gì" ...3 từ đó tôi chưa kịp ra mắc kẹt lại bởi .... môi chiếm giữ lấy môi tôi. Và rất nhanh chóng tôi bị bế ngược lại giường. " Này này ! Tôi bảo lấy rượu, chứ có phải bảo cởi đồ đâu chứ?" " Lại nữa! Đồ của làm gì làm, còn đồ của tôi.... sao lại ... lại cởi nó ra hả ?" Tôi cố đẩy ra, nhưng đủ sức. biết có phải do men rượu . Người tôi lại nóng ran, cảm giác như mình con thuyền, bập bềnh , chông chênh rồi bị sóng dìm xuống tận sâu đáy biển. Tôi còn biết gì nữa.